Yes Madam!
Thật ra để viết cho nhanh kẻo ý tưởng trôi đi mất nên nó thế
Mình sẽ chỉnh sửa
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dự báo thời tiết năm nhất (Part 3):
Sun
Cả đám lao tới, tôi cũng chật vật lắm mới có thể cầm chân. Dù có được huấn luyện từ nhỏ nhưng tôi vẫn là con gái. Nghe tiếng tuýt còi của công an đi tuần, tôi nhanh chóng thu hết sức nốc ao cái lũ đang "bu" lấy mình:
- Tiếp theo nhờ các anh.
Tôi thở dốc. Bằng cách ngắn gọn nhất, tôi bàn giao công việc. Túm ngay lấy tay cái người đang run cầm cập lên kia lôi đi xềnh xệch. Tới cái xe đạp, sau khi tôi làm đủ mọi cách từ lay, đập, múa máy, con người kia đã thoát khỏi mộng ảo của mình mà ngước nhìn tôi
- Đồ cậu dơ hết rồi. Con gái gì mà...
- Đó là cách cậu cảm ơn?
- ....
- Sao vậy?! Sao không nói gì? Sợ à?
- Tớ đang xem xét lại giới tính của cậu.
Tôi im lặng. Thoáng thấy nụ cười trên mặt Mei. Tôi nhanh chóng lảng đi. Bằng cách nhảy lên xe và lôi ra bộ mặt cáu kỉnh:
- Lên. Tớ chở cậu về.
Mei dẹp hẳn bộ mặt đang cười nhạo tôi và leo lên xe ngoan ngoãn như một chú mèo con. Trên đường về:
- Tại sao cậu lại ở đó? - Tôi bất chợt hỏi, hình như Mei bị giật mình:
- Tớ đi mua đồ...
- Trong hẻm à. Cậu mua với tường? Mà gần đây làm có chợ hay siêu thị.
Mei im lặng. Tôi biết Mei đang giấu mình chuyện gì đó nhưng không tiện hỏi. Vốn dĩ tôi là người không thích soi tận gốc rễ về chuyện của người khác
- Vic! Tớ sợ.
Câu nói nhẹ nhàng như làn gió lướt qua tai tôi. Bộ dạng kiên cường dám trêu chọc tôi hồi nãy đâu nhỉ. Bất giác tôi mỉm cười:
- Baka. - Tôi thốt ra một cách vô thức nhưng hình như ai đó đã nghe thấy và phồng má lên
- Tớ không hiểu từ đó của cậu nhưng chắc chắn là cậu đang chọc tớ.
Cậu ấy định đạp vào chân tôi nhưng lại trúng cái pê đan. Nhăn nhó. Mei chiếu tia nhìn chết chóc vào tôi. Cố nhịn cười thành tiếng tôi nói:
- Nếu cậu không muốn hỏi thăm mặt đường thì ngồi im đi.
Cô ấy phụng phịu ngồi im. Tôi chỉ dám cười thầm vì chưa muốn cậu ấy cáu. Tôi và Mei lại im lặng ở bên nhau như vô số lần trước. Im lặng để tìm vào tâm hồn đối phương. Bởi là hình như chúng tôi vẫn chưa biết nhiều về nhau.
Học Kỳ 2.
Tôi được tuyển làm cộng tác viên của thư viện trường nhờ cái tật suốt ngày chúi đầu vào sách của mình. Cả ngày mò mẫm trong cái kho bụi bặm của thư viện lại trở thành một sở thích, một thói quen thường nhật của tôi. Dần dần tôi quên đi việc mình bị cô lập trong lớp, mà tựa mình vào những trang sách viết cho trẻ thơ, một thời để nhớ. Thậm chí đã có những lúc tôi ngủ quên ở thư viện, sáng hôm sau mới về đến nhà và đương nhiên không tránh khỏi bị mắng. Lúc vui hay lúc buồn tôi đều thu mình vào góc sâu nhất của cái nhà kho cũ kĩ ấy như một con sên cuộn mình vào cái vỏ ấm áp mỗi khi gặp bất ngờ. Khác với sên, tôi không thu mình lại chỉ vì sợ hãi, tôi thu mình lại để tận hưởng khoảng không yên lặng mà cũng có chút gì đó vô cùng lạnh lẽo. Tôi và Mei cũng hiếm gặp nhau hơn.
Rồi ánh sáng mặt trời của tôi cũng đến. Trong ngày mưa tầm tã, hình ảnh cậu con trai ôm cả chồng sách to đặt lên cái kệ inox đã oằn mình xuống vì sức nặng của bao nhiêu cuốn sách. Cậu ấy thở dài “Phù”, tiếng thở dài ấy như thổi vào chính mang tai tôi vậy. Tôi thậm chí còn cảm nhận được cả hơi ấm từ làn gió ấy. Cậu ấy quay mặt về phía tôi, dựa lưng vào kệ sách, giật mình, cậu ấy lùi lại. Tôi gấp quyển sách đang đọc dở, đứng lên:
- Nếu cậu còn tiếp tục dựa như thế thì cậu sẽ phải lượm lại toàn bộ sách trên kệ - tôi nói mà không hề quay lại
- Á! Xin lỗi .
- Về chuyện gì - tôi dừng lại
- Hình như cậu bực vì sự có mặt của tớ - cậu ấy vừa gãi đầu vừa nói
- Ờ, đúng là cậu vừa mới phá tan bầu không khí yên lặng của tớ, nhưng tại sao cậu lại vào đây?
- Cô bảo tớ mang sách vào trong kho vì không thấy cậu đâu
- Ờ, để tớ đi trình diện cô - tôi tiếp tục bước đi
- Này cậu tên gì? - cậu với tôi lại
- Cậu không cần phải biết đâu, Sun. - Tôi quay lại nhẹ nhàng mỉm cười với cậu ấy.