- Tham gia
- 25/12/2018
- Bài viết
- 44
[Longfic] Deadly Melody
Chapter 11: Dòng chảy quá khứ (Part 1)
Một đêm Tokyo lạnh giá, hầu như giờ này ai cũng ở trong nhà với chiếc chăn ấm áp của mình. Nhưng ở đâu đó, tiếng hét thảm khốc phá tan màn đêm lạnh lẽo. Dòng máu đỏ tươi đua nhau chảy xuống dưới tay kẻ giết người. Hắn tiếp tục xuyên bóng tối, tàn sát rất nhiều người. Cuối cùng hắn đến nơi cần thiết... nhà bác tiến sĩ Agasa.
Tiếng va chạm vang lên đến chói tai, tiến sĩ Agasa bị bật văng vào tường rồi bất tỉnh. Chỉ còn cô bé Haibara sợ hãi nhìn bác tiến sĩ. Hắn đứng đó, nhìn cô với đôi mắt đỏ rực như máu. Edogawa Conan, không, cậu ta không phải là chàng thám tử teo nhỏ nữa. Hắn tiến tới cô gần hơn, và nhanh như chớp đã bóp cổ cô. Không khí cô hấp thụ được ngày càng ít đi, khiến cô bé vùng vẫy trong yếu ớt. Giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên:
- Đưa thuốc giải đây - Đôi mắt đỏ thẫm ấy như xé toạc trái tim của Miyano Shiho. Hắn thả cô xuống, rồi cô ho sặc sụa. Haibara liếc nhìn về bác tiến sĩ, rồi nhìn về cái tủ gần đó. Conan như hiểu được cô đang nghĩ rồi, cười nửa miệng rồi bước tới. Nụ cười đắc thắng bỗng xuất hiện trên mặt cậu nhóc.
Ran đang ngồi chơi đàn piano. Đêm nay nhiều mây quá, làm che khuất cả mặt trăng. Cũng giống như Shinichi vậy, cậu ấy chính là mặt trăng của cô, và có thứ gì đã che mất đi ánh sáng của nó khiến cho bầu trời đêm nay càng tối hơn. Tiếng chuông bỗng vang lên, cô tự hỏi là ai vì bố cô đang ở Osaka với Hattori. Nhưng khi Mouri Ran mở cửa, nước mắt liên tục chảy xuống đôi má hồng hào ấy. Kudo Shinichi, cậu ấy đã trở về rồi.
Ran lập tức ôm chặt người con trai ấy như sợ cậu biến mất. Nhưng người con trai đó chỉ để con gái ấy ôm thôi, có lẽ, do giết người nhiều quá nên máu cậu bắt đầu lạnh đi. Mùi hương hoa lan nhẹ nhàng bay vào mũi cậu, khiến đôi mắt sát thủ ấy nhẹ nhàng hơn.
- Ran, tớ ngộp thở - Shinichi cảm thấy khá khó chịu khi cô cứ ôm cậu hoài như vậy. Ran vội vàng xin lỗi rồi mời cậu vào nhà.
Hương thơm từ tách trà gừng đã khiến cho căn phòng trở nên vô cùng ấm áp dù ngoài trời rất lạnh. Shinichi nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ánh trăng, tốt. Như vậy cậu sẽ dễ dàng hành động hơn. Thượng đế, đêm nay, đôi cánh thiên thần sẽ bị vấy bẩn.
Ran bắt đầu hỏi cậu đủ thứ, lúc thì tránh mắng, rồi lại bật cười. Cậu chỉ ậm ừ cho qua, trăng lại lên khiến ma lực bắt đầu suy giảm đi. Mặt trăng, đặc biệt là trăng tròn luôn là khắc tinh của quỷ. Thời cơ đã đến, lần này ánh trăng trên trời hoàn toàn bị che khuất. Kudo Shinichi nhẹ nhàng nâng cằm Angel lên và tặng cho cô một nụ hôn. Mouri Ran từ bất ngờ, bối rối rồi đến say đắm. Và cuối cùng, nụ hôn của quỷ đã kích thích trái bom của cô.
Cả hai cùng nhau vào phòng, ôm chặt lấy nhau không ngừng. Ran đau đớn nhưng tự nguyên trao thân cho người mà cô yêu nhất, dòng máu đỏ trinh triết chảy xuống ga gi.ường trắng tinh. Kudo Shinichi nở nụ cười ác quỷ. Bây giờ, Angel không còn trong trắng nữa, có nghĩa là không có gì có thể khắc chế được cậu. Tình yêu? Cô ta sẽ sớm biết sự thật, từ đó mà căm hận cậu suốt đời. Những tiếng rên kh.oái lạc tiếp tục vang lên trong đêm lạnh, cho đến khi tim cậu co thắt lại. Không thể nào, cảm giác này.... Nó quá sớm, đáng lẽ ra phải là 24 tiếng đồng hồ chứ? Haibara chết tiệt, cô ta dám lừa cậu. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ dần dần xuất hiện. Chết tiệt, trái bóng đó lại xuyên qua mây. Không chỉ cơ thể dần dần teo nhỏ lại, mà Ran cũng dần thoát khỏi ma thuật của quỷ.
- Conan-kun? Ran sốc nặng khi phát hiện cơ thể mình trần trụi không mảnh vải che thân. Rõ ràng cô đã gặp Kudo Shinichi mà, tại sao Conan lại ở đây? Cô vội vàng đẩy cậu ra, lấy chăn che thân mình lại.
Conan lấy tay xoa đầu, cậu đang làm cái gì vậy? Đang không biết phải làm sao thì như bị ai đó đang điều khiển, cậu lao tới xé toang cái chăn mặc cho sự kháng cự yếu ớt của Ran. Đêm hôm đó thật mịt mù, nhưng có người vừa chứng kiến vừa mãn nguyện, nhưng cũng xen lẫn vào đó là chút đau đớn. Vì Mouri Ran nghèo rách nát mà hắn không chọn cô, một Công chúa quyền quý, xinh đẹp. Cho nên Mouri Ran, tôi sẽ khiến cho cô đau khổ.
oOo
Tuy cậu nhóc đã được đưa đến bệnh viện, nhưng tim đã ngừng đập và não bắt đầu chết. Ai cũng tưởng số phận của Edogawa Conan đã chấm dứt. Lạ thay, như một phép màu, tim đã đập trở lại. Khoảng một tháng theo dõi kĩ càng, Conan được xuất viện. Cậu và Ran luôn giữ khoảng cách với nhau khi có thể khiến cho ông bà Mouri cũng bất ngờ. Bà Eri đã lờ mờ đoán được có chuyện bất ổn giữa hai chị em. Mà người chị thì suốt ngày nôn mửa, cáu gắt. Không lẽ....
- Ran, nói cho mẹ biết. Có phải con đã.... có thai? - Eri nhẹ nhàng hỏi con gái khi không có sự có mặt của chồng bà lẫn cậu nhóc trinh thám. Ran nhìn bà một lúc rồi bật khóc nức nở. Cô phải làm sao đây? Ran đành nói sự thật về đêm hôm đó. Còn chuyện cậu ta là Shinichi thì cô không tiết lộ. Dù ghét cậu ta, nhưng cũng phải bảo vệ sự an toàn với mọi người và cậu. Ngay cả chuyện Ran biết Shinichi là kẻ giết người hàng loạt, cô cũng không đề cập tới. Tuy giận, nhưng Angel vẫn không muốn nhìn thấy bạn thưở nhỏ của mình bị bắt.
Khoan...
Cô lo lắng cho hắn, sau tất cả những gì hắn đã gây ra?
- Vậy con tính sao đây? Sớm muộn gì bố con cũng sẽ biết. Còn riêng mẹ thì ủng hộ quyết định của con. - Eri vuốt tóc con gái bà, tại sao Ran yêu quý của bà luôn là người chịu thiệt thòi. Cuộc đời này thật trớ trêu, không công bằng.
Hôm nay là một ngày thật đen đủi, vừa đi học đã bị bọn nhóc phiền phức kia làm phiền. Rồi khi ngủ quên trên lớp, cậu bị cô phát hiện và phạt chạy hai mươi vòng. Qua nhà bác tiến sĩ Agasa thì mấy món phát minh "tương lai" ấy đã khiến cậu trở thành một cục than đen. Tuy không trách móc gì về ngày hôm đó, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy áy náy. Cậu chợt dừng lại, thấy rằng một đường đỏ nữa lại biến mất.
Ran...anh xin lỗi.
Edogawa Conan bước vào căn phòng với tâm trạng nặng nề. Thật sự, cậu rất muốn chuyển đi, nhưng còn đứa bé.... Dù Ran không muốn nhìn mặt cậu, nhưng cậu không thể vô tâm đến nỗi để cô lại một mình. Bác Mouri thì đi ra ngoài từ sáng sớm, còn bác Eri chắc giờ không có ở nhà, Ran thì đang ở trong phòng. Thở dài trong mệt mỏi, cậu nhóc lấy truyên manga ra đọc. Một hồi sau, Conan chìm trong giấc ngủ, và có điều rất lạ, Ran đang đứng ở đó, chỉ có điều cô hơi khác một chút. Thiên thần khoác trên mình một bộ áo cổ trang thật kiều diễm. Bên cạnh cô có một chàng trai, và không ai khác đó chính là Kudo Shinichi. Hai người trông thật vui vẻ, bỗng lửa từ đâu nuốt trọn cả hai họ. Cậu nhóc chạy thật nhanh nhưng không có cách nào để cứu lấy cô gái mình yêu ra khỏi biển lửa. Chàng thám tử nhí lúc đó gào thét gọi tên cô trong vô vọng. Khoan, hình như ai đó đang gọi cậu thì phải. Đột nhiên cậu nhóc lại chứng kiến những dòng máu đỏ tươi chảy ra, khiến cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cậu, đứng đó với con dao nhuốm máu. Còn Ran, cô ấy dần dần ngã xuống khiến giọt lệ đỏ tiếp tục chảy ra.
Conan bật dậy, ngồi thở dốc. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, hóa ra đó chỉ là giấc mơ. Nhìn lên, cậu thấy Ran và Eri đứng đó với vẻ mặt khá lo lắng. Khi hai người chạm mặt nhau, nét mặt của Ran dần thay đổi rồi rời đi. Lúc đó, cô và mẹ cô đang ở trong phòng, thì nghe thấy ai đó hét tên cô. Đi xuống dưới nhà, họ thấy hắn nằm đó, và đang run rẩy. Lúc đó, mồ hôi đua nhau chảy trên má cậu, miệng thì không ngừng gọi tên cô. Hôm nay, cô bỗng yếu ớt hơn mọi ngày. Lên gi.ường nằm nghỉ một lát, thì lại thấy ai đó thì thầm bên tai cậu. Giọng nói này là...
300 năm trước
- Ran nhi, chờ ta - Tiếng của một chàng trai cao ráo bỗng cất lên như một bản nhạc tình yêu
- Shinichi, huynh chậm quá đấy - Nàng bật cười, cô nàng trong tà áo trắng được thêu con phượng hoàng đang châm chọc chàng trai. Chàng thấy thế, liền giận dỗi cô.
Còn một người nữa, một cô gái sở hữu nét đẹp kiêu sa, nhưng ánh mắt cực kì lạnh lẽo và xen vào đó là có phần oán hận.
Chapter 11: Dòng chảy quá khứ (Part 1)
Một đêm Tokyo lạnh giá, hầu như giờ này ai cũng ở trong nhà với chiếc chăn ấm áp của mình. Nhưng ở đâu đó, tiếng hét thảm khốc phá tan màn đêm lạnh lẽo. Dòng máu đỏ tươi đua nhau chảy xuống dưới tay kẻ giết người. Hắn tiếp tục xuyên bóng tối, tàn sát rất nhiều người. Cuối cùng hắn đến nơi cần thiết... nhà bác tiến sĩ Agasa.
Tiếng va chạm vang lên đến chói tai, tiến sĩ Agasa bị bật văng vào tường rồi bất tỉnh. Chỉ còn cô bé Haibara sợ hãi nhìn bác tiến sĩ. Hắn đứng đó, nhìn cô với đôi mắt đỏ rực như máu. Edogawa Conan, không, cậu ta không phải là chàng thám tử teo nhỏ nữa. Hắn tiến tới cô gần hơn, và nhanh như chớp đã bóp cổ cô. Không khí cô hấp thụ được ngày càng ít đi, khiến cô bé vùng vẫy trong yếu ớt. Giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên:
- Đưa thuốc giải đây - Đôi mắt đỏ thẫm ấy như xé toạc trái tim của Miyano Shiho. Hắn thả cô xuống, rồi cô ho sặc sụa. Haibara liếc nhìn về bác tiến sĩ, rồi nhìn về cái tủ gần đó. Conan như hiểu được cô đang nghĩ rồi, cười nửa miệng rồi bước tới. Nụ cười đắc thắng bỗng xuất hiện trên mặt cậu nhóc.
Ran đang ngồi chơi đàn piano. Đêm nay nhiều mây quá, làm che khuất cả mặt trăng. Cũng giống như Shinichi vậy, cậu ấy chính là mặt trăng của cô, và có thứ gì đã che mất đi ánh sáng của nó khiến cho bầu trời đêm nay càng tối hơn. Tiếng chuông bỗng vang lên, cô tự hỏi là ai vì bố cô đang ở Osaka với Hattori. Nhưng khi Mouri Ran mở cửa, nước mắt liên tục chảy xuống đôi má hồng hào ấy. Kudo Shinichi, cậu ấy đã trở về rồi.
Ran lập tức ôm chặt người con trai ấy như sợ cậu biến mất. Nhưng người con trai đó chỉ để con gái ấy ôm thôi, có lẽ, do giết người nhiều quá nên máu cậu bắt đầu lạnh đi. Mùi hương hoa lan nhẹ nhàng bay vào mũi cậu, khiến đôi mắt sát thủ ấy nhẹ nhàng hơn.
- Ran, tớ ngộp thở - Shinichi cảm thấy khá khó chịu khi cô cứ ôm cậu hoài như vậy. Ran vội vàng xin lỗi rồi mời cậu vào nhà.
Hương thơm từ tách trà gừng đã khiến cho căn phòng trở nên vô cùng ấm áp dù ngoài trời rất lạnh. Shinichi nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ánh trăng, tốt. Như vậy cậu sẽ dễ dàng hành động hơn. Thượng đế, đêm nay, đôi cánh thiên thần sẽ bị vấy bẩn.
Ran bắt đầu hỏi cậu đủ thứ, lúc thì tránh mắng, rồi lại bật cười. Cậu chỉ ậm ừ cho qua, trăng lại lên khiến ma lực bắt đầu suy giảm đi. Mặt trăng, đặc biệt là trăng tròn luôn là khắc tinh của quỷ. Thời cơ đã đến, lần này ánh trăng trên trời hoàn toàn bị che khuất. Kudo Shinichi nhẹ nhàng nâng cằm Angel lên và tặng cho cô một nụ hôn. Mouri Ran từ bất ngờ, bối rối rồi đến say đắm. Và cuối cùng, nụ hôn của quỷ đã kích thích trái bom của cô.
Cả hai cùng nhau vào phòng, ôm chặt lấy nhau không ngừng. Ran đau đớn nhưng tự nguyên trao thân cho người mà cô yêu nhất, dòng máu đỏ trinh triết chảy xuống ga gi.ường trắng tinh. Kudo Shinichi nở nụ cười ác quỷ. Bây giờ, Angel không còn trong trắng nữa, có nghĩa là không có gì có thể khắc chế được cậu. Tình yêu? Cô ta sẽ sớm biết sự thật, từ đó mà căm hận cậu suốt đời. Những tiếng rên kh.oái lạc tiếp tục vang lên trong đêm lạnh, cho đến khi tim cậu co thắt lại. Không thể nào, cảm giác này.... Nó quá sớm, đáng lẽ ra phải là 24 tiếng đồng hồ chứ? Haibara chết tiệt, cô ta dám lừa cậu. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ dần dần xuất hiện. Chết tiệt, trái bóng đó lại xuyên qua mây. Không chỉ cơ thể dần dần teo nhỏ lại, mà Ran cũng dần thoát khỏi ma thuật của quỷ.
- Conan-kun? Ran sốc nặng khi phát hiện cơ thể mình trần trụi không mảnh vải che thân. Rõ ràng cô đã gặp Kudo Shinichi mà, tại sao Conan lại ở đây? Cô vội vàng đẩy cậu ra, lấy chăn che thân mình lại.
Conan lấy tay xoa đầu, cậu đang làm cái gì vậy? Đang không biết phải làm sao thì như bị ai đó đang điều khiển, cậu lao tới xé toang cái chăn mặc cho sự kháng cự yếu ớt của Ran. Đêm hôm đó thật mịt mù, nhưng có người vừa chứng kiến vừa mãn nguyện, nhưng cũng xen lẫn vào đó là chút đau đớn. Vì Mouri Ran nghèo rách nát mà hắn không chọn cô, một Công chúa quyền quý, xinh đẹp. Cho nên Mouri Ran, tôi sẽ khiến cho cô đau khổ.
oOo
Tuy cậu nhóc đã được đưa đến bệnh viện, nhưng tim đã ngừng đập và não bắt đầu chết. Ai cũng tưởng số phận của Edogawa Conan đã chấm dứt. Lạ thay, như một phép màu, tim đã đập trở lại. Khoảng một tháng theo dõi kĩ càng, Conan được xuất viện. Cậu và Ran luôn giữ khoảng cách với nhau khi có thể khiến cho ông bà Mouri cũng bất ngờ. Bà Eri đã lờ mờ đoán được có chuyện bất ổn giữa hai chị em. Mà người chị thì suốt ngày nôn mửa, cáu gắt. Không lẽ....
- Ran, nói cho mẹ biết. Có phải con đã.... có thai? - Eri nhẹ nhàng hỏi con gái khi không có sự có mặt của chồng bà lẫn cậu nhóc trinh thám. Ran nhìn bà một lúc rồi bật khóc nức nở. Cô phải làm sao đây? Ran đành nói sự thật về đêm hôm đó. Còn chuyện cậu ta là Shinichi thì cô không tiết lộ. Dù ghét cậu ta, nhưng cũng phải bảo vệ sự an toàn với mọi người và cậu. Ngay cả chuyện Ran biết Shinichi là kẻ giết người hàng loạt, cô cũng không đề cập tới. Tuy giận, nhưng Angel vẫn không muốn nhìn thấy bạn thưở nhỏ của mình bị bắt.
Khoan...
Cô lo lắng cho hắn, sau tất cả những gì hắn đã gây ra?
- Vậy con tính sao đây? Sớm muộn gì bố con cũng sẽ biết. Còn riêng mẹ thì ủng hộ quyết định của con. - Eri vuốt tóc con gái bà, tại sao Ran yêu quý của bà luôn là người chịu thiệt thòi. Cuộc đời này thật trớ trêu, không công bằng.
Hôm nay là một ngày thật đen đủi, vừa đi học đã bị bọn nhóc phiền phức kia làm phiền. Rồi khi ngủ quên trên lớp, cậu bị cô phát hiện và phạt chạy hai mươi vòng. Qua nhà bác tiến sĩ Agasa thì mấy món phát minh "tương lai" ấy đã khiến cậu trở thành một cục than đen. Tuy không trách móc gì về ngày hôm đó, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy áy náy. Cậu chợt dừng lại, thấy rằng một đường đỏ nữa lại biến mất.
Ran...anh xin lỗi.
Edogawa Conan bước vào căn phòng với tâm trạng nặng nề. Thật sự, cậu rất muốn chuyển đi, nhưng còn đứa bé.... Dù Ran không muốn nhìn mặt cậu, nhưng cậu không thể vô tâm đến nỗi để cô lại một mình. Bác Mouri thì đi ra ngoài từ sáng sớm, còn bác Eri chắc giờ không có ở nhà, Ran thì đang ở trong phòng. Thở dài trong mệt mỏi, cậu nhóc lấy truyên manga ra đọc. Một hồi sau, Conan chìm trong giấc ngủ, và có điều rất lạ, Ran đang đứng ở đó, chỉ có điều cô hơi khác một chút. Thiên thần khoác trên mình một bộ áo cổ trang thật kiều diễm. Bên cạnh cô có một chàng trai, và không ai khác đó chính là Kudo Shinichi. Hai người trông thật vui vẻ, bỗng lửa từ đâu nuốt trọn cả hai họ. Cậu nhóc chạy thật nhanh nhưng không có cách nào để cứu lấy cô gái mình yêu ra khỏi biển lửa. Chàng thám tử nhí lúc đó gào thét gọi tên cô trong vô vọng. Khoan, hình như ai đó đang gọi cậu thì phải. Đột nhiên cậu nhóc lại chứng kiến những dòng máu đỏ tươi chảy ra, khiến cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cậu, đứng đó với con dao nhuốm máu. Còn Ran, cô ấy dần dần ngã xuống khiến giọt lệ đỏ tiếp tục chảy ra.
Conan bật dậy, ngồi thở dốc. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, hóa ra đó chỉ là giấc mơ. Nhìn lên, cậu thấy Ran và Eri đứng đó với vẻ mặt khá lo lắng. Khi hai người chạm mặt nhau, nét mặt của Ran dần thay đổi rồi rời đi. Lúc đó, cô và mẹ cô đang ở trong phòng, thì nghe thấy ai đó hét tên cô. Đi xuống dưới nhà, họ thấy hắn nằm đó, và đang run rẩy. Lúc đó, mồ hôi đua nhau chảy trên má cậu, miệng thì không ngừng gọi tên cô. Hôm nay, cô bỗng yếu ớt hơn mọi ngày. Lên gi.ường nằm nghỉ một lát, thì lại thấy ai đó thì thầm bên tai cậu. Giọng nói này là...
300 năm trước
- Ran nhi, chờ ta - Tiếng của một chàng trai cao ráo bỗng cất lên như một bản nhạc tình yêu
- Shinichi, huynh chậm quá đấy - Nàng bật cười, cô nàng trong tà áo trắng được thêu con phượng hoàng đang châm chọc chàng trai. Chàng thấy thế, liền giận dỗi cô.
Còn một người nữa, một cô gái sở hữu nét đẹp kiêu sa, nhưng ánh mắt cực kì lạnh lẽo và xen vào đó là có phần oán hận.