#33. Có thật là tốt không...?
Em cũng không biết nữa. Nó cứ lạ lắm anh. Việc em cứ mãi quẩn quanh trong cái cuộc sống mờ nhạt, tẻ nhạt của hiện tại. Em tự gọi ấy là vùng an toàn của bản thân, lấy đó làm cớ cứ không muốn vượt thoát khỏi nó.
Ngày ấy em rời bỏ thành phố náo nhiệt xô bồ, chạy trốn về đây, nơi em không còn phải suy nghĩ gì nhiều, cứ ngày ngày lặp đi lặp lại những công việc vô vị nhàm chán. Mà em, từng ghét cay ghét đắng sự bình yên quê mùa chết tiệt ấy, trong cùng cực của đau khổ em đã muốn giết chết cả phần đời còn lại của mình mới chấp nhận một cuộc sống như vậy. Thế nhưng giờ đây, khi mà em đã muốn thay đổi, muốn trở lại là một NHD nhiệt huyết, toàn năng, em lại tìm không ra động lực để rời bỏ sự êm ả buồn tẻ đó.
Là em bị sao vậy anh? Mới chỉ là 4 năm thôi, em mới chỉ là sống như thế 4 năm thôi mà, hà cớ gì đã bị nó tẩy sạch sẽ bản chất của mình vậy chứ? Phải chăng em sẽ sắp quên mất rồi, rằng em có thể lại hòa nhập với thế giới náo nhiệt ngoài kia?
Mà, cứ phải là quay trở lại quảng thời gian trước khi anh ra đi mới là tốt sao? Mất mát rồi, rạn nứt rồi, sứt sẹo rồi, không thể như trước nữa. Em không còn là em của ngày còn có anh, cố gắng cách mấy cũng chỉ là gượng ép mà thôi. Em giờ đây có thể lại mỉm cười chẳng có nghĩa bên trong em không còn đau đớn mà anh nhỉ?
Vả lại, anh biết sao không? Em chợt nhận ra, người không còn nhiều thời gian hóa ra không phải em đâu, là chính những người thân bên cạnh em kìa, là ba, là mẹ, là chị gái. Có lẽ, mà không, thực sự hơn cả chính em, họ mới là những người yêu thương em nhất. Em muốn quãng thời gian này sẽ ở bên cạnh họ nhiều nhất có thể, trọn vẹn nhất có thể, thay vì lại rời đi xa. Có thể sẽ thường xuyên xung đột, không mấy hòa thuận, hay cãi vã, bất mãn. Nhưng miễn là còn ở bên nhau, em cứ nên trân trọng phải không anh? Còn kịp...
Cứ làm những gì em cho là thoải mái nhất, ấy mới là em. Chính là như hiện tại thôi, làm một công việc bình thường, ăn uống bình thường, xem phim, nghe nhạc mỗi ngày, ngủ sớm dậy sớm. Và, thi thoảng, nhớ về anh, khóc một chút, chỉ một chút...