#20. Em từ bỏ, cái chết
"dù em có khóc ngàn lần, yếu đuối ngàn lần, chẳng thể nào gặp lại được anh..."
Cứ nghe một bài nhạc buồn, em liền lập tức chỉ nghĩ tới anh thôi. Anh quan trọng với em như thế, quan trọng đến chính em khó tin nổi.
Kể từ ngày anh đi, Kpop cứ ngày một loạn lạc, nữ thì bạo lực, nam thì trụy lạc. Thất vọng đến ứa máu, đến mức em chỉ muốn rời khỏi thế giới ấy mãi mãi. Nếu như không phải các anh ấy vẫn còn hoạt động, vẫn còn nhiệt huyết cống hiến vì nghệ thuật, em thật không biết phải tìm kiếm niềm an ủi cứu rỗi mình nơi nào nữa.
Mà em, quả thực vẫn không thể quen được một đội hình bốn người, Key nói khoảng trống kia vĩnh viễn để dành cho anh đấy. Anh Hai nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, em biết. Bởi em thương anh một, ảnh thương anh một ngàn, một vạn, nên em còn nhớ anh thế này thì Hai còn phải nhớ anh biết bao nhiêu nữa. Hai chắc phải kiềm chế dữ lắm vẫn không chịu được nhắc tới anh trên sân khấu, vẫn khổ sở đính kèm "có điều này ấp ủ bấy lâu mà không dám nói". Chưa từng gặp được các anh nhưng chưa bao giờ em lại có cảm giác gần với các anh đến thế này, bởi cùng chung một cảm giác, cùng chung một nỗi đau, âm ỉ giằng xé suốt bấy lâu.
Đứa bạn em nó biết em muốn chết, nó can ngăn em nhiều lắm. Dù cho em đã xin nó hãy ủng hộ em, để em được thanh thản ra đi, nó vẫn ích kỷ muốn em phải ở lại với nó. Nó bảo các anh ấy vẫn đang mạnh mẽ tiếp tục cố gắng sống tốt, mà em lại hèn nhát bỏ trốn như vậy. Nói đến như thế, em thấy em sao tệ quá, tệ thật.
Rồi em nhận ra, hơn 3 năm qua, em cứ luôn miệng nói muốn chết muốn chết muốn chết, rút cuộc em vẫn chưa làm được. Đã từng tưởng tưởng tới cảnh chính mình treo cổ, nhảy sông, cắt cổ tay, rút cuộc vẫn chỉ là tưởng tượng. Thì ra em thực sự hèn nhát, muốn nhưng không dám chết. Con mẹ nó, không thể tệ hơn.
Nên là anh à, em từ bỏ rồi, em từ bỏ cái chết.
Hóa ra em không xứng đáng được giải thoát. Em chỉ xứng đáng ở lại thế giới này, chịu đựng đau khổ, dặt dẹo với cái mạng tàn.
Vậy cũng tốt, thế giới này làm anh mệt mỏi khổ sở, em thay anh, đối diện với nó, thay anh tiếp tục hứng chịu. Còn thế giới bên ấy, anh bình yên rồi đúng không, chờ em nhé.
Hơn cả cái chết, em phải sống, như một hình phạt. Đó mới là thứ dành cho em. Vì em, đáng bị như thế.