Gửi Kim Jong Hyun...

Sự cố chấp của em chị chịu thua. :)
Nhưng chị vẫn muốn nói với em rằng: Đừng tự cho mình là đúng khi nghĩ mọi người đều chịu đựng em. Em sẽ hối hận đó. Chị càng hy vọng em biết hối hận là gì.
 
Vừa cảm ơn vừa là xin lỗi chị, bởi lâu lắm rồi không có người ngăn cản quyết tâm của em như vậy. Hầu như tất cả bạn bè đều đã từ bỏ, quen với điều này cho nên giờ tự nhiên lại có người mở lời khuyên giải không tránh được kích động.
Em cố chấp chỉ vì em muốn mình dám nói thì dám làm mà thôi, không phải kiểu bi quan nửa vời cho người ta thương hại. Nói hoài nói mãi bạn bè em cũng chỉ kêu em ngốc nghếch dại dột, mà em cũng chỉ muốn nói với chúng nó một câu duy nhất thôi "muốn tôi hạnh phúc, chính là từ bỏ tôi, để tôi được đi tìm hạnh phúc của mình, mà lên với anh mới là hạnh phúc". Có lẽ chúng nó thực sự hiểu được rồi, không còn để tâm chuyện sống chết của em nữa. Chị cũng nên thế, dù chỉ là người lạ thôi, nhưng mong chị có thể chúc phúc cho em, để em ra đi trong thanh thản!
 
#7. Em xin lỗi

Thực sự xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm...
Bởi đã lấy sự ra đi của anh làm lí do cho sự trống rỗng hiện tại của mình.

Anh có nhìn thấy em của lúc này không, một thân xác mất đi linh hồn, vô vọng và đáng thương.

Em từng là một kẻ có rất nhiều đam mê.
Em thích vẽ, thích sáng tác, thích hát hò, nhảy nhót, thích kiếm tiền, thật nhiều tiền.
Rồi giờ đây em đã chẳng còn đụng tới giấy bút, truyện cũng không thể viết nữa, ngồi cả ngày cũng nghĩ không ra nổi mấy câu, vừa lủng củng vừa không trôi. Tiền cũng không còn hứng thú nữa, số dư hiện tại chắc đủ cho em hỏa thiêu rồi đi.

Tại sao em lại trở thành một kẻ như thế này nhỉ? Đáng tiếc, lí do lại là anh. Là bởi anh đi mất, mang đi mọi khao khát trong em. Dần dần em như tự giết chết chính mình mòn mỏi từng chút một, từ từ từ từ.


Em vẫn hay vô cớ giận dỗi anh lắm.
Rằng tại sao anh lại tàn nhẫn bỏ lại em như thế, bỏ lại em với mớ đau đớn của anh.
Anh cho rằng anh giải thoát như vậy là xong à? Anh giải thoát rồi mà còn những người yêu thương anh như em thì sao đây? Anh chắc chắn chẳng ngờ được lại có người vì sự ra đi của anh biến bản thân họ thành ra thế này đâu nhỉ? Mà em chính là vì anh hành hạ mình như vậy đấy.
Nhưng thực sự, thực sự em không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa anh ơi. Em chỉ muốn được chấm dứt cuộc đời đau khổ này lại, càng nhanh càng tốt. Tới đón em đi, xin anh, em xin anh, xin anh...

Em không thể gồng gắng thêm được nữa, em kiệt sức em mệt mỏi lắm rồi anh. Cũng giống như anh, nơi đây chẳng còn đủ sức níu giữ linh hồn em ở lại nữa. Giam cầm em thêm bao lâu đây, bao lâu?

Phải sống vì điều gì?
 
#8. Thực ra

Một người bạn của em bảo rằng, nó thích những bức tranh đầy màu sắc, rực rỡ, tỏa sáng. Bởi nó nói rằng, nó cô đơn, nó khao khát tới những thứ trái ngược với tâm hồn trống vắng của nó.

Nghe giống như một kiểu hi vọng anh nhỉ?

Mà em, em thích phát điên những gam màu tối, lạnh lẽo và tĩnh mịch. Ấy nói lên điều gì, quá rõ ràng rồi đi...


Em luôn tỏ ra mình rất mạnh mẽ, mình bất cần, mình không quan tâm tới kẻ khác nghĩ gì.
Nhưng thực ra lại không như thế.

Đối với nỗi đau của bản thân, em đã không thể vượt qua, cam chịu mà chung sống với nó, em thật yếu đuối.

Em kỳ thực rất luôn để tâm tới việc mình phải coi như không quan tâm, mình phải bỏ ngoài tai những phán xét ngoài kia, mình không được để sự áp đặt tầm thường của họ làm ảnh hưởng. Không được quan tâm, không được để ý, không được, không được...
Cuối cùng thành ra em cứ bị chính suy nghĩ ấy của mình tự ám ảnh, tự tổn thương chính mình.

Em chán ghét đến cùng cực một "cuộc sống bình thường như bao người khác".

Trước kia em đã vốn chọn cách sống khác với những người khác.
Em thậm chí không muốn yêu một người bình thường, em chấp nhận đơn phương idol của người ta, chỉ vì em muốn "khác thường".

Rồi khi anh ra đi, em càng thấy mình không thể bình thường một chút nào nữa.
Sẽ không hẹn hò, không yêu đương, không kết hôn, không sinh con, hoàn toàn bước chân vào con đường của những kẻ bất thường mà đi tới.
Em còn không hiểu tại sao mình phải đi làm kiếm tiền, tại sao lại cứ phải tiếp tục một cuộc sống bình thường tầm thường mệt mỏi buồn chán này? Mà ông ấy không chấp nhận em sống như vậy, vì đàm tiếu thiên hạ, vì danh dự gia đình dòng họ, ông ấy mỗi ngày luôn lặp lại chỉ một điệp khúc. Không muốn nghe, có lẽ còn duy nhất một cách là thực sự biến mất để ông ấy không còn cớ để than thở nữa, nhỉ?


Nghĩ tới Sullie đã lựa chọn cách thức là thắt cổ. Em sợ.
Nhưng rồi em lại nhận ra, đó là cách nhanh nhất, chỉ năm phút thôi, là lên được với anh rồi.
Hiện tại em cứ bị ám ảnh bởi những đoạn dây thừng. Phải nghĩ tới nó thật nhiều, sẽ không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Rồi còn phải loại bỏ cảm giác lo lắng cho họ, khi nhìn thấy cảnh em như thế. Em chẳng việc gì phải nghĩ cho họ cả, em cứ nên nghĩ cho giải thoát của em thôi, đúng không anh?


Thực ra em rất khao khát được chết trong nước, chết trong cái nỗi sợ hãi lớn nhất cuộc đời em. Như thế mới càng trọn vẹn đau khổ kiếp này còn gì. Nhưng thôi, nó không khả thi. Vẫn là lựa chọn cách như Sullie đi, nhanh gọn.


Đợi em hoàn thành nốt thủ tục hiến tạng đã, sẽ lên với anh sớm thôi...
 
#10. Dạo gần đây em khóc nhiều như một con chó

Gần 2 năm nay, lí do duy nhất khiến em rơi nước mắt, đều là vì anh.


Kyu Hyun nói rằng anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều về lí do tại sao anh ấy lại không thể nào chạm được tới anh, ngay cả khi anh ấy với anh là những người bạn thân thiết.

Cái cảm giác bất lực nhìn người em yêu quý tự kết liễu đời mình trong cô độc, cảm giác tự vấn chính bản thân rút cuộc tại sao lại để sự việc ra nông nỗi đó, tại sao mình lại không thể làm được gì giúp cho người ấy...

Tất cả mọi người, đau đớn nhiều nhất chính là bởi vì đều nghĩ như vậy anh có biết không? Trách giận rồi dằn vặt. Để anh ra đi, chính là lỗi của những người như chúng em đây, hoàn toàn là lỗi của chúng em.


"Hạnh phúc nhưng lại luôn cảm giác trống rỗng vô cùng."

Không hiểu sao nghe những lời này em liền lập tức nghĩ tới anh.
Mà hiện tại Hyo Jong của chị Ba em cũng chính là đang chịu cảm giác đó.
Ảnh thậm chí còn luôn cảm giác cô độc không một ai bên cạnh, cả fan cả người yêu. Cảm giác ấy đáng sợ thế nào, kinh khủng như thế nào? Anh đều đã từng phải cùng nó dằn vặt biết bao nhiêu lâu...

Âm nhạc có thể hàn gắn hay chữa lành những vết thương. Anh tạo ra âm nhạc, cứu rỗi biết bao tâm hồn tan vỡ. Cuối cùng lại chẳng thể cứu rỗi được chính linh hồn kiệt quệ của mình.


Cứ mỗi một ngày qua đi, chung sống với đau đớn này, em lại càng thấy thương anh nhiều hơn.
Cảm giác em đang mang có lẽ so với cảm giác của anh khi ấy chẳng thể nào tồi tệ bằng, ấy vậy mà em đã như thể chết đi ngàn vạn lần, chẳng còn chút sinh khí nào nữa.

Mà em chấp nhận điều ấy, như một phần tất yếu em đáng phải chịu cho lỗi lầm của mình.
Cuộc đời đau khổ này xin hãy để em hứng lấy, còn anh nơi đó hãy hạnh phúc thôi anh...
 
#11. Em sẽ không hạnh phúc đâu...

Tuyệt đối không.
Em sẽ không hạnh phúc đâu anh.

Thứ Hai ngày 18 tháng 12 năm 2017
Thứ Hai ngày 18 tháng 11 năm 2019
1 năm 11 tháng
700 ngày

Trọn vẹn 700 ngày em mất anh rồi.
700 ngày kể từ cái ngày anh đi mang theo toàn bộ hạnh phúc cùng hi vọng trong em rồi.

700 ngày qua em đã "sống" như nào? Tuyệt nhiên là không phải hạnh phúc.

Mỗi ngày, mỗi ngày đều khóc nhớ anh.
Bất kể một lúc nào đó có lỡ vui vẻ cười đùa, em sẽ lại liền lập tức nghĩ tới nỗi đau mất anh. Rằng anh đã phải đau khổ buông bỏ cuộc đời này ra sao em thế nhưng vẫn có thể vô tư cười nói như không vậy mà được???
Ngàn lần vạn lần thầm nhẩm trong đầu rằng em không được phép vui vẻ, em không được phép hạnh phúc, em phải đau khổ, em phải sống với dằn vặt về anh, tuyệt đối không được thoát ra.
Em sẽ "sống" như thế đấy anh ạ.

Anh không thể tưởng tượng được em đau đớn cùng cực khủng khiếp thế nào khi mất đi anh theo cái cách tồi tệ thế ấy, cũng như em chẳng thể thực sự hiểu được anh đã phải khổ sở bao nhiêu mới đi đến quyết định tàn nhẫn đó.
Bất kể lúc nào nghĩ tới hiện thực khắc nghiệt này, em lại ngăn không được muốn gào khóc thật to. Có lúc em từng nghĩ, liệu rằng nước mắt em có còn đủ cho những ngày tháng tiếp theo hay là không nữa. Ngoài muốn chết, em chính là rất muốn khóc. Đau khổ không thể phát tiết, chỉ còn cách khóc lên thôi, nước mắt sẽ theo đó giải phóng bức bối áp lực đè nén bên trong.


Một lần nữa, Jonghyun à, em, rất, rất nhớ thương anh...
 
Hiệu chỉnh:
#12. Em...

Em rút cuộc đang làm gì thế này nhỉ?
Đối xử với cuộc đời mình ra sao, vô trách nhiệm với cuộc đời mình thế nào? Đã không thể trở thành một người khiến anh có thể tự hào thì thôi đi, thậm chí ngay cả cố gắng để sống tiếp, sống thật tốt làm cũng không được.
Anh liệu rằng có thất vọng về em hay không? Có thấy em giống một sự sỉ nhục đối với mình hay không? Một kẻ thất bại thảm hại như em lại lưu luyến vương vấn anh làm anh bận tâm mệt mỏi?

Có một ngày em đã nghĩ như thế mà khóc thật khổ sở.

Em biết, em biết bản thân em hiện tại rất đáng trách, rất không có tư cách, rất mất mặt cho anh của em mà. Em biết, em biết rõ lắm. Mà em, em thực sự không thể gồng gắng thêm điều gì. Hít thở đối với em cũng đau đớn nữa. Khó khăn vô cùng. Không có anh...

Anh biết không, em có lẽ là quá ám ảnh rồi, cái ngày hôm đó, buổi chiều tối của ngày 18 tháng 12 năm ấy. Em một mình lang thang ngoài phố hi vọng chờ đợi một phép màu sẽ xảy đến. Nhưng không, dòng chữ "SM xác nhận: Anh đi thật rồi các bạn à" anh có thể tưởng tượng đến tận giờ phút này khi gõ lại dòng chữ ấy nước mắt em vẫn còn có thể thản nhiên ào ra hay không? Thực sự quá kinh khủng, quá ám ảnh, quá đau đớn.

Rồi hình ảnh Minho khóc thảm ngoài hành lang bệnh viện, Taemin khóc đến ngất, anh Hai bay gấp về có lẽ trên máy bay đã khóc đến sưng mắt, anh cả nữa... Rồi ngày đưa tiễn anh, di ảnh nụ cười anh...

Tại sao vậy? Tại sao khi coi Ký ức vui vẻ họ rơi nước mắt kể về thanh xuân tươi đẹp của họ còn em lại phải lặng lẽ rơi nước mắt nhớ về thanh xuân đau đớn của mình? Tại sao cả thanh xuân của em lại tồn tại một ký ức chia ly tan vỡ quá kinh khủng đến vậy? Tại sao chứ?

Nên là, em thoát không nổi ra khỏi cái sự đau đớn ấy đâu, em chẳng thể nào cố gắng hay khiến anh có thể tự hào về em được đâu.
 
Hiệu chỉnh:
#13. 2 năm

Ngày hôm nay em đã nhẫn nhịn rất nhiều lần để mình không khóc, từ sáng sớm cho tới trưa chiều. Rút cuộc vẫn là nhịn không nổi. Bởi đâu chỉ mình em, rất rất nhiều người vẫn còn nhớ thương anh nhiều lắm, suốt 2 năm qua...

Sao lại mới chỉ là 2 năm vậy nhỉ? Khi mà đau đớn dai dẳng bám lấy em ngày qua ngày, cảm tưởng như đã rất lâu rất lâu rồi chứ không phải chỉ là 730 ngày qua đâu.
Mà 730 ngày cũng đâu phải con số nhỏ, vậy thì tại sao những kí ức về ngày hôm đó vẫn sâu đậm trong tâm trí em như thế, như mới hôm nào thôi. Kỳ lạ, thật là mâu thuẫn anh nhỉ?

Em hiện tại vẫn khao khát muốn được chết đi, được giải thoát khỏi đau đớn này, lên với anh, nghe anh hát, òa khóc thật to, không kìm nén. Em thực sự rất đau khổ anh ơi, chẳng biết nói sao. Nó đè ép trong em, lặng thinh bình thản, đôi lúc lại như muốn phát điên lên. Một thân xác vô hồn. Em đã tồn tại suốt 2 năm như thế, không hề có điểm dừng.

Chừng nào thì anh mới đón em? Chừng nào thì em mới lại có thể được cảm nhận cái gọi là hạnh phúc? Em nhớ anh, em nhớ anh, nhớ anh, thực sự rất nhớ anh, chỉ muốn lên với anh thôi. Em mỏi mệt quá rồi, nhớ anh đến mệt rồi, đau đớn vì anh đến mệt rồi...

Anh à...
Em...
...
 
Hiệu chỉnh:
#14.

Em chưa nói nhỉ, rằng lí do mà em giận anh nhiều nhất? Bởi đã dành cho các anh quá nhiều niềm tin, đã đặt toàn bộ niềm tin còn lại nơi em vào cái tên SHINee.

Em đã từng không chỉ tự hào về riêng các anh đâu, tự hào nhiều lắm về cả fandom với cái tên SHAWOL - SHINee World nữa. Yêu rất nhiều.
Để rồi khi mà một sự cố xảy ra, em bị chính một phần fandom em từng tôn trọng sùng bái ấy h.ãm hại, trái tim em như vụn vỡ vậy. Kể từ đó, em đã tự hứa với bản thân rằng chỉ có các anh thôi, chỉ năm người các anh, niềm tin và tình cảm của em.

Và sau ngần ấy năm chứng kiến bao cuộc chia ly, tan rã của các nhóm nhạc khác, nhìn fans buồn khổ tiếc thương, lại cảm thán SHINee nhóm nhạc duy nhất tròn vẹn đầy đủ suốt gần 10 năm. Em, kiêu hãnh đến chết đi được. Kiêu hãnh kinh khủng anh ơi.
Mong ngóng biết mấy tới ngày kỷ niệm 10 năm sẽ hạnh phúc và càng kiêu hãnh thêm bao nhiêu, thì cái ngày hôm đó lại đến trước. Đập nát tất cả, toàn bộ...

Người ta nói rằng SHINee vẫn sẽ mãi hoàn chỉnh, không hề tan vỡ, chẳng hề mất mát. Nói là cảm thán thật ra lại chỉ như một lời an ủi mà thôi. Trong mắt họ, chúng em dường như quá đáng thương. Tại sao, tại sao chứ? Từ niềm kiêu hãnh tuyệt đối sau cùng lại biến thành bi ai thống khổ tồi tệ đến vậy? Em còn chưa gặp được anh, ngồi đối diện anh, trong một buổi fansign, bập bẹ nói những câu chất chứa trong lòng hơn 10 năm, rằng em rất tự hào về các anh, và em thực sự rất hạnh phúc. Tại sao hả anh?

Giây phút mất đi anh, trong đau đớn, tồn tại lớn nhất chính là cảm giác thất bại và nhục nhã. Kiêu hãnh của em đã không còn nữa rồi. Biết em ôm ấp khát vọng đó quá mãnh liệt, ông trời quyết tâm đem nó ra khỏi em thật rồi.

Có lẽ là em sai rồi, tự mình đặt niềm tin vào các anh quá nhiều, tự mình áp đặt mọi sùng bái của em lên các anh. Cho nên mới tự mình dằn vặt với nỗi đau này dai dẳng đến vậy. Em xin lỗi, đáng ra không nên, không nên yêu các anh đến thế. Đáng ra cô độc trống rỗng trong con người em không nên dễ dàng để các anh chạm tới lấp đầy như thế. Đáng ra em chỉ nên sống như một kẻ bình thường, hòa nhập cùng xã hội bình thường kia. Đáng ra đừng nên lún sâu như vậy vào thế giới của các anh. Em đã sai rồi.

Mà em không hối hận.

Em là can tâm tình nguyện.

Đau khổ, vậy thì cứ tiếp tục đi...
 
#15.

Không biết đã là bao lâu rồi kể từ khi em quyết định khóa facebook, tách biệt bạn bè cùng thế giới ngoài kia, hoàn toàn một mình đắm chìm vào nỗi đau này? Ngày ngày đi làm lại về nhà, không suy tư chẳng nghĩ ngợi, không tụ tập chẳng yêu đương. Em hiện tại cảm giác kỳ lạ lắm anh ạ, cứ như thể em đã không còn thuộc về thế giới ngoài kia nữa.

Thi thoảng đâu đó lỡ như mà nghe được hai tiếng "Idol" bất giác sẽ kìm lòng không nổi thấy nhoi nhói. Im lìm lặng lẽ đau đớn. Nực cười làm sao, cái cụm từ từng cứu rỗi tâm hồn mình giờ đây lại chính là thứ bản thân sợ hãi nhất, vì nó mà tổn thương không nguôi.

Chúng ta đều không hề muốn thế phải không anh? Mà cuộc đời khắc nghiệt kia ép buộc, không cho chúng ta lựa chọn nào khác. Anh lựa chọn cái chết, em lựa chọn đau khổ như đã chết.


Em nhớ một câu thoại rằng "bởi ước mơ không thể thực hiện được mới khiến người đó có thể tiếp tục sống".
Ai cũng có động lực để sống thì phải. Mà động lực của em chính là, sống để được chết. Ước mơ khát khao của em chỉ là được chết mà thôi. Toàn bộ con người, linh hồn em đều đã chết cạn rồi, thực sự chết rồi.

Đến cả đau đớn dường như lúc này em cũng đã không còn cảm giác nữa anh ạ...
 
#16.

Dù cho chỉ là một lần, dường như em cũng chưa thể nào quên được ngày hôm đó anh ạ.

Ngày mà em mất anh, mãi mãi...

Ngày tuyết rơi lạnh lẽo Seoul. Ngày gió lạnh ngập tràn Hà Nội.
Hơn 2 năm, 783 ngày.

Em không quên, không thể nào quên. Càng không thể nào mà tin nổi. Trăm vạn lần không cách nào chấp nhận. Thực sự không thể.

Và, vĩnh viễn em cũng không bao giờ chịu chấp nhận sự thật cay đắng đó đâu, tuyệt đối.

Vậy mà, sự thật thì vẫn cứ là sự thật. Chỉ cần nghĩ tới điều đáng sợ ấy thôi, nước mắt đã trở thành thói quen bất giác lại tự nhiên mà chảy ra.

Gửi tới anh, Kim Jong Hyun, nỗi đau này của em. Ngày hôm nay, nó càng in đậm hơn. Đau đến chết đi được...


Cứ như thể, ngày 18 tháng 12 năm ấy, em đã chết vào ngày hôm đó mất rồi.
 
#17. "Em đang làm gì ở thế giới này vậy?"

Mỗi ngày mỗi ngày, câu hỏi ấy lại càng khắc sâu trong đầu óc em. Em không hiểu, thực sự không thể hiểu nổi em rút cuộc đang làm gì ở đây vậy.

Để em nói anh nghe một chuyện này nè, rằng lí do thực sự mà em khóa facebook chặn số bạn bè, cắt đứt gần hết mọi liên lạc là bởi em sợ sẽ bị mời cưới anh ạ. Em sợ, em rất sợ không khí vui vẻ của lễ cưới. Sợ nhìn thấy ai ai cũng hạnh phúc. Mà em, tại sao lại không thể có được hạnh phúc như vậy, tại sao em lại phải đau khổ bất hạnh như vậy?

Đúng là em có quyền lựa chọn được hạnh phúc, chỉ cần em đừng cố chấp nữa, chỉ cần em chấp nhận sự ra đi của anh, chỉ cần em quên đi quãng thanh xuân hơn mười năm qua với các anh. Chỉ cần em đừng bất thường nữa, hãy sống như một người bình thường đi. Chỉ cần như thế thôi, em cũng có thể có được cái gọi là hạnh phúc như người ta thôi. Phải không anh? Phải không? Phải không chứ???

Không đâu.

Em thà chết đi.

Phải rồi. Với em, cái chết mới chính là hạnh phúc kìa.

Đau khổ bất hạnh, em gặp phải, em sẽ bất mãn mà hỏi rằng tại sao lại là em, tại sao cứ phải là em. Mà thế giới ngoài kia biết bao nhiêu người đang chết dần chết mòn, em càng bất mãn hơn. Tại sao không phải là em? Tại sao người muốn chết, đáng ra phải chết, thèm khát đến phát điên được chết là em đây, lại không phải là em? Khốn nạn mà.

Em biết thừa ai đó mà đọc được những điều này sẽ đều cùng một biểu đạt, là, người thì cũng đã mất rồi, hà cớ gì phải tự làm khổ mình đến thế, hà cớ gì cứ phải ép buộc mình dằn vặt đến thế, cũng chẳng thể sống lại. Chuẩn rồi đấy. Người mất rồi, sống lại không được. Em không chấp nhận, nhưng em vẫn biết, đó là sự thật. Và em cũng chỉ biết có thế, anh không thể sống lại thì chỉ còn cách em chết đi. Mà em chết không nổi, thì sẽ tự làm mình đau khổ.

Và em cũng chán ghét phải nói chuyện với bất kì ai về nỗi đau này của em rồi, toàn bộ đều là những lí lẽ vô nghĩa. Mày phải vượt qua, mày phải vì anh mà tiếp tục sống, còn là sống thật tốt. Luôn vậy, luôn xem nhẹ tình cảm của em, luôn coi thường nó, chẳng thèm quan tâm sự quan trọng của anh đối với em thế nào. Tưởng rằng ấy là an ủi em, thực ra chính là đả kích em, còn là tổn thương em. Mẹ nó. Đã hơn 2 năm rồi, em vẫn khổ sở thế này đây, có khả năng sống tốt được hay không? Còn sống thôi đã là quá sức lắm rồi.

Mà chẳng lẽ em sống tốt thì anh sẽ sống lại hay sao? Dù em có ra sao kết quả vẫn chỉ có một. Thế thì em nên vui vẻ như không có gì xảy ra, tìm kiếm hạnh phúc cho mình, trong khi anh đã phải đau khổ bất lực ra đi trong đơn độc thế nào, em nên ích kỷ tồi tệ như vậy mới là đúng đắn? Kinh tởm. Sao con người có thể làm như thế, sao có thể chứ?

Vẫn là em chỉ nên một mình ôm lấy đau thương này, mỗi ngày mỗi ngày tồn tại như một kẻ dư thừa, cầu mong một sự giải thoát.
 
#18. "Nhưng thời gian hoàn toàn vô dụng trước nỗi đau về Kim Jonghyun"

Cứ thi thoảng em sẽ lại lên tìm kiếm tên anh, và rồi đọc được bài viết nọ. Chỉ một câu đó thôi, sao lại có thể chuẩn xác đến vậy.
Có lẽ vẫn còn thật nhiều thật nhiều người tới giây phút hiện tại vẫn không thể nào nguôi ngoai được đau đớn lớn lao này.

Nhưng mà, có lẽ cũng đã có thật nhiều ai khác đã chấp nhận sự ra đi của anh, đã quyết định buông bỏ, đã quyết định ngừng lại cố chấp ngốc nghếch.
Mà sao em lại làm không được.
Em thực sự không làm được.
Đừng nói 2 năm, em mãi mãi, mãi mãi cũng không bao giờ từ bỏ nỗi đau này, không bao giờ thật tâm mà chấp nhận sự thật khắc nghiệt này. Không bao giờ đâu anh.
Em lưu luyến anh, lưu luyến anh nhiều lắm anh ơi.

Những ngày đầu không còn anh, em nghĩ tới nhiều nhất là gì anh có biết không? Chỉ là hai tiếng "nếu như" mà thôi.
Nếu như anh tự tử bất thành, nếu như lúc ấy có thể cứu được anh, nếu như...
Mà rồi thì sao nữa? Chẳng phải chỉ càng làm cho đau khổ trong anh thêm sâu sắc hơn. Chỉ để thỏa mãn cho ước mơ ích kỷ của em, chỉ để hóa giải cho nỗi đau mất mát của em, lại bắt anh phải tiếp tục tồn tại mỏi mệt khổ sở, là tốt sao?
Huống hồ, mọi sự đã thành. "Nếu như" vĩnh viễn chỉ là cụm từ vô nghĩa nhất. Thời gian không quay lại, sự việc đã xảy ra cũng sẽ không thay đổi. Anh đã không còn trên đời này nữa rồi...

Nực cười. Em rõ ràng thừa biết anh đã ra đi, thế mà chấp niệm quá lớn lại chẳng thể thừa nhận để bản thân buông bỏ, để anh đi. Cứ như thể không ôm lấy đau đớn này, em sẽ không còn lí do để sống tiếp nữa vậy.
 
#19. 1000 ngày...

"người ơi anh đừng đi nhé
hãy quay lại từ đầu nhé
lúc trao nhau câu yêu chẳng ai lại muốn sẽ có lúc như thế này
nhưng nếu như vậy thì anh chẳng vui..."

Nghe nhạc tình yêu đôi lứa, mà hà cớ sao em lại chỉ nghĩ tới anh. Ngày hôm nay, 1000 ngày em với anh âm dương cách biệt, em mang tâm trạng chỉ muốn khóc, dặt dẹo gắng gượng mỉm cười. Người bình thường nhìn vào, làm sao có thể nhìn ra được bên trong con người em thế nhưng lại đang che giấu một nỗi đau giằng xé đáng sợ khủng khiếp đến thế nào. Tự tay mình viết ra cái dòng "âm dương cách biệt", sao cảm giác nó lại tồi tệ thế này chứ.


Anh à, thực ra, có một thoáng em đã từng nghĩ, em hãy cố gắng làm cho mình thật hạnh phúc đi, sống thật thoải mái tự do tự tại, không còn phải hối tiếc điều gì nữa rồi sẽ đường hoàng chân chính mà tới với anh. Phải ôm lấy đau khổ tuyệt vọng mà ra đi, anh đã từng thế rồi, anh chắc hẳn không muốn fan của anh cũng phải trải qua cảm giác đó đâu phải không? Anh sẽ tự hào về em biết mấy, nếu như em có thể cố gắng, chỉ cần em có thể cố gắng.

Nhưng sao khó quá.
Giả vờ rằng mình hạnh phúc, em quả thực làm không nổi. Đúng vậy, là giả vờ, hạnh phúc đối với em mà nói, giờ chỉ có thể là giả vờ thể hiện ra mà thôi.

Có một loại người, rõ ràng biết là người ấy đã không còn nữa, rất rõ ràng. Nhưng cách nào cũng không chịu chấp nhận. Chẳng giải thoát cho người ấy, càng là cố chấp không chịu giải thoát cho chính mình.

Em không biết, em không biết tại sao em lại cứ như thế. Em không thể chấp nhận được, em không thể nào tin được.

Có lẽ, đáng sợ không phải là mất anh. Mà là 1000 ngày đã trôi qua, em tin cũng không chịu tin, mà tự mình lừa mình cũng không nổi. Cứ như thể, anh đã đi rất xa rồi, em vẫn chỉ đứng ở đó, một mình hờn dỗi không chịu bước tiếp, cứ chỉ như vậy mãi thôi. Cũng như thể, biết là muộn lắm rồi, em vẫn chỉ muốn nói, là, anh ơi đừng đi mà...


 
#20. Em từ bỏ, cái chết

"dù em có khóc ngàn lần, yếu đuối ngàn lần, chẳng thể nào gặp lại được anh..."

Cứ nghe một bài nhạc buồn, em liền lập tức chỉ nghĩ tới anh thôi. Anh quan trọng với em như thế, quan trọng đến chính em khó tin nổi.

Kể từ ngày anh đi, Kpop cứ ngày một loạn lạc, nữ thì bạo lực, nam thì trụy lạc. Thất vọng đến ứa máu, đến mức em chỉ muốn rời khỏi thế giới ấy mãi mãi. Nếu như không phải các anh ấy vẫn còn hoạt động, vẫn còn nhiệt huyết cống hiến vì nghệ thuật, em thật không biết phải tìm kiếm niềm an ủi cứu rỗi mình nơi nào nữa.
Mà em, quả thực vẫn không thể quen được một đội hình bốn người, Key nói khoảng trống kia vĩnh viễn để dành cho anh đấy. Anh Hai nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, em biết. Bởi em thương anh một, ảnh thương anh một ngàn, một vạn, nên em còn nhớ anh thế này thì Hai còn phải nhớ anh biết bao nhiêu nữa. Hai chắc phải kiềm chế dữ lắm vẫn không chịu được nhắc tới anh trên sân khấu, vẫn khổ sở đính kèm "có điều này ấp ủ bấy lâu mà không dám nói". Chưa từng gặp được các anh nhưng chưa bao giờ em lại có cảm giác gần với các anh đến thế này, bởi cùng chung một cảm giác, cùng chung một nỗi đau, âm ỉ giằng xé suốt bấy lâu.

Đứa bạn em nó biết em muốn chết, nó can ngăn em nhiều lắm. Dù cho em đã xin nó hãy ủng hộ em, để em được thanh thản ra đi, nó vẫn ích kỷ muốn em phải ở lại với nó. Nó bảo các anh ấy vẫn đang mạnh mẽ tiếp tục cố gắng sống tốt, mà em lại hèn nhát bỏ trốn như vậy. Nói đến như thế, em thấy em sao tệ quá, tệ thật.
Rồi em nhận ra, hơn 3 năm qua, em cứ luôn miệng nói muốn chết muốn chết muốn chết, rút cuộc em vẫn chưa làm được. Đã từng tưởng tưởng tới cảnh chính mình treo cổ, nhảy sông, cắt cổ tay, rút cuộc vẫn chỉ là tưởng tượng. Thì ra em thực sự hèn nhát, muốn nhưng không dám chết. Con mẹ nó, không thể tệ hơn.
Nên là anh à, em từ bỏ rồi, em từ bỏ cái chết.
Hóa ra em không xứng đáng được giải thoát. Em chỉ xứng đáng ở lại thế giới này, chịu đựng đau khổ, dặt dẹo với cái mạng tàn.
Vậy cũng tốt, thế giới này làm anh mệt mỏi khổ sở, em thay anh, đối diện với nó, thay anh tiếp tục hứng chịu. Còn thế giới bên ấy, anh bình yên rồi đúng không, chờ em nhé.

Hơn cả cái chết, em phải sống, như một hình phạt. Đó mới là thứ dành cho em. Vì em, đáng bị như thế.
 
#21.

Dạo này em lại khóc nhiều kinh khủng, nhiều thực sự luôn. Chỉ cần nghĩ tới anh thôi là lập tức có thể chảy nước mắt được, bất kể ở đâu, hoàn cảnh nào. Đặc biệt, cảm giác cô độc khổ sở nhiều nhất lúc nào anh biết không? Mỗi khi phải đi dự đám cưới của một ai đó, nhìn sự hạnh phúc của họ, em chỉ thấy đau khổ thôi, đau đớn cùng cực. Đau vì chính bản thân em. Có ai bắt em phải lựa chọn con đường này không, chẳng ai cả, do tự em lựa chọn bắt buộc mình phải chịu đựng đau khổ giày vò này, là chính em. Chẳng thể trách móc được ai, chẳng thể đổ lỗi cho ai, không cách nào giải phóng cuối cùng vẫn là một mình em tự nhận lấy, chất chồng nặng nề đè nén.

Nghe như em đang oán trách anh phải không? Em tồn tại thảm hại như thế này cứ như một sự dằn vặt dành cho anh phải không? Anh ra đi lâu như vậy em vẫn không chịu buông bỏ, giày vò cả mình cả anh mãi như thế, là em không đúng có phải không? Mà em biết phải làm sao đây anh? Em bỏ không được, quên không được, giải thoát không được. Sau mỗi lần em cười, em sẽ liền nghĩ tới đau khổ của anh, em lại tự giận trách mình. Em có quyền được cười đùa à, em có tư cách để sống vui vẻ hạnh phúc sao? Không, em không được phép. Em phải đau khổ, em phải bất hạnh, phải thế... Không bảo vệ được anh, không bảo vệ được SHINee, không bảo vệ được niềm tự hào của em, không bảo vệ được thanh xuân ấy của em, không bảo vệ được ước mơ cả đời ấy của em, anh nói coi em có đáng quay lưng lại với tất thảy điều đó mà hưởng hạnh phúc hay không chứ? Đúng, chả ai bắt em phải như vậy cả, cho nên càng không phải do anh đâu. Em mất anh là em cũng mất đi mọi thứ rồi, ắt hẳn sẽ phải là như vậy thôi.

Mà cũng chẳng sao cả đâu, đau đớn mất đi anh em còn phải chịu đựng tới lúc chết cơ mà, làm gì có cách nào thay đổi được đâu, không chịu được cũng phải chịu, chỉ có thể phải chịu.
 
#22.

Kiểu như một ngày mà em không khóc ra thì không chịu được anh ạ. Không thể giải phóng ra được bức bối chèn ép trong lòng này, em sẽ khó chịu điên mất.

Anh cũng đã phải chịu cái cảm giác khủng khiếp này giày vò mỗi ngày phải không, cái cảm giác trống rỗng không chút chống đỡ chỉ muốn biến mất, biến mất hoàn toàn. Cứ nghĩ tới một việc nào đó, của ngày mai ngày sau, lại liền lo sợ liệu bản thân có thể chờ được đến lúc đó không, khi ấy có còn gắng gượng được không. Đã nói là từ bỏ cái chết, lại vẫn luôn bị nó mê hoặc hấp dẫn, dứt ra không nổi.


Tháng 4, tháng của em và anh.

Có người nói sinh nhật anh là ngày vui, xin đừng bi lụy.

Sao có thể, sao có thể lạc quan như vậy được nhỉ?
Không phải em bi lụy, mà em hiểu, đối với những kẻ như anh với em, sinh nhật mới là cái ngày đau khổ nhất. Chỉ cần không sinh ra, đã không phải chết đi với cùng cực tuyệt vọng đến thế.
Mà nó thản nhiên cho đó là ngày vui, cười trên đau đớn anh luôn phải gồng mình chịu đựng. Cái thứ loài người chẳng bao giờ hiểu được đau khổ của kẻ khác nhưng lại cố tỏ ra mình cảm thông thấu suốt, mới đáng kinh tởm làm sao. Chúng nó chỉ biết anh đã ra đi, anh không còn nữa, chúng nó chỉ biết rồi chấp nhận, liệu chúng nó có còn nhớ anh đã đi thế nào, cô độc đau đớn ra sao? Mà em, em không quên được, càng không thể nào quên, khi mà chính em cũng đang từng khắc từng giây cố gắng cưỡng lại cám dỗ của cái chết.


Nếu như, nếu như em hèn nhát, bỏ mặc tất cả đi theo cám dỗ em rất khao khát kia, anh có giận em không? Gặp nhau rồi, anh sẽ vẫn hát cho em nghe chứ?
 
#23.

Anh có từng nhìn lên bầu trời vào một ngày mưa chưa?
Nay em đã thử, rồi em nhìn thấy một hình ảnh, làm em lại ứa nước mắt anh à. Trời mưa nặng hạt dữ lắm, một chú chim vẫn cố gắng gồng mình mà vỗ cánh bay. Em thấy đáng thương vô cùng, nhưng mà là em đáng thương. Bởi em nhận ra, mọi thứ đều đang nỗ lực trọn vẹn với sinh mệnh của mình, mà em, cứ luôn nghĩ tới việc làm cách nào để từ bỏ nó.
Em trước nay luôn coi thường cuộc đời ngoài kia, luôn chỉ muốn tách mình ra khỏi thế giới em cho là tầm thường ấy. Hóa ra chính em mới là thứ không xứng đáng tồn tại, em mới là thứ thua kém tất thảy. Em không có cảm giác hạnh phúc khi có được sự sống, em không có cảm giác trân trọng mọi khoảnh khắc mình đang hiện diện trên đời này. Ngoài cảm xúc đau khổ, tuyệt vọng, cô độc cùng cực, em chẳng có cảm giác gì hết. So với cuộc sống đầy màu sắc kia, em chỉ như một chấm đen u ám, bé nhỏ lại đáng thương.

Em cũng hàng ngàn hàng vạn lần tự hỏi bản thân rằng em đang sống vì điều gì, em còn cần thiết phải tiếp tục sống như thế này làm cái gì, ngoài việc để tiếp tục chịu đựng khổ sở thay anh. Giống như anh từng sống vì fans biết bao nhiêu năm, em cũng đang không còn sống vì chính mình nữa. Đáng sợ không phải là rồi một ngày cuộc đời đau khổ ấy sẽ chấm dứt, mà chỉ sợ nó sẽ mãi chẳng kết thúc, nó cứ mãi dai dẳng dằn vặt thế thôi.
 
#24.

Hôm nay, em đau đớn nhận ra một sự thật.
Hóa ra bấy lâu nay, nỗi đau mà em luôn phải chịu đựng ấy, trong mắt người khác lại kỳ quái và đáng sợ đến vậy...

Cái cảm giác ấy, tổn thương sâu sắc, đau đớn tột cùng. Nó khiến em tuyệt vọng lại khổ sở, dần dần trở nên khó chịu đến phát điên. Thế giới ngoài kia chưa đủ để em chán ghét hay sao, còn phải cho em thêm lí do và động lực để thực sự thoát li khỏi nó?

Phải rồi, tình cảm của họ là bình thường, nỗi đau của họ là hợp lí. Chỉ có em, thứ tình cảm em luôn ôm ấp cùng đau khổ em vẫn hàng ngày chịu đựng, là vớ vẩn, là kiểu gì ấy, là đáng sợ, đáng kinh. Con mẹ nó, thật là con mẹ nó, tâm can em thực sự đã vỡ vụn rồi.
 
Quay lại
Top Bottom