Hoàn [Xuyên Không] Nàng Phi Lười Của Tà Vương

“Nước chi tướng vong, tất có yêu nghiệt! Hướng chi tướng loạn, tất có quyền thần! Cương chi tướng băng, tất có bột luân!” (đại ý là: quốc gia diệt vong do có kẻ bất lương, triều đình thối nát do có loạn thần, vương triều sụp đổ tất có kẻ chống phá) Trang Thư Lan nhẹ thở dài một hơi, Mạnh Thi Lâm cũng không phát hiện ra “Cái gì?” “Không có gì. Ta chỉ nói vậy thôi, nhiều lời cũng vô ích!” Trang Thư Lan thoải mái nhún vai, đứng dậy. “Mạnh đại nhân, ta còn có việc nên đi trước. Tạm biệt!” Nói xong, nàng còn chắp tay tạ lễ, rồi xoay người vẫy tay trước cửa học đường, sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Mạnh Thi Lâm bị những lời nói của nàng làm cho kinh ngạc. Hắn có cảm giác hình như nàng muốn nói cho hắn biết cái gì, nhưng nàng lại nói mơ hồ nghe không rõ. Có điều Mạnh Thi Lâm xác định một việc, Trang Thư Lan này nhìn tưởng như rất đơn giản nhưng lại là người rất sâu sắc, vậy tại sao nàng lại bị đuổi khỏi nhà? Chỉ trong nháy mắt đã thấy Trang Thư Lan chạy ra cổng chính của học đường, nơi đó một nam nhân đang đứng, quần áo xanh thẫm, khuôn mặt sắc lạnh, nhìn qua có cảm giác người này không mấy thân thiện. Nhưng hắn lại chăm chú nhìn Trang Thư Lan đang chạy tới, trong mắt còn có vài phần nhu tình. “Sao ngươi lại ở đây?” Trang Thư Lan cười yếu ớt, giọng nói mềm mại truyền vào trong tai Mạnh Thi Lâm khiến hắn dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện. “Hàn Lâm viện sai người tới nói ngươi cùng Mạnh đại nhân lên một chiếc xe ngựa rời khỏi đó, nên ta liền tìm tới!” “A! Đúng rồi! Mạnh đại nhân đi cùng ta !” Trang Thư Lan vỗ nhẹ trán mình, miễn cưỡng nói. “Người có mang bạc hay không, cho ta mượn tạm, ta muốn trả nợ!” Nam tử mặt lạnh không nói gì thêm, từ trong túi lấy ra một lượng bạc đưa cho Trang Thư Lan. Trang Thư Lan sau khi nhận lấy bạc, lập tức xoay người, hướng Mạnh Thi Lâm hô lớn. “Mạnh đại nhân, ngươi không đi sao? Học đường sắp học rồi!” “Ừm!” Mạnh Thi Lâm đáp lại một tiếng, hơi do dự đi tới chỗ Trang Thư Lan, trong lòng cũng đang suy đoán nam nhân bên cạnh nàng là ai, nghe bọn họ nói chuyện thì chắc chắn quan hệ rất thân thiết. “Này, trả cho ngươi!” Trang Thư Lan đem bạc đặt vào tay Mạnh Thi Lâm. “Hôm nay rất cảm ơn ngươi” “Trang đại nhân không cần khách khí!”
 
Mạnh Thi Lâm nhìn những ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh thì hơi thất thần. Bỗng nhiên cảm thấy một trận rét run, theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt lạnh như băng của nam tử kia. Hắn vội vã cúi rồi thu hồi ánh mắt, tiếp nhận bạc của Trang Thư Lan, xấu hổ nói.

“Đồng nghiệp giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường!”

Trang Thư Lan chỉ cười mà không nói gì thêm. Hiện tại trong mối quan hệ với đồng nghiệp không cần quá thân thiết miễn cho tới một ngày nào đó rước họa vào thân lúc nào cũng không hay!

“Nếu đều phải vào thành, không bằng cùng đi đi”

Mạnh Thi Lâm đề nghị.

“Được a!”

Trang Thư Lan thuận miệng đồng ý, ngược lại nhìn về phía nam tử, cười với vẻ mặt sáng lạn.

“Sư phụ, trưa hôm nay chúng ta tới Quế Hương phường ăn mừng đi, chuyện tối hôm qua chúng ta thảo luận ta đã nghĩ ra biện pháp rồi, trở về ta sẽ nói kế hoạch cụ thể, sau đó có thể thực hiện luôn!”

“Lan nhi, muốn ăn ngon cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo!”

Huyễn Bách dịu dàng nhìn, tay xoa xoa đầu nàng.

“Hôm nay tâm trạng tốt lắm sao?”

“A! ta biểu hiện rõ ràng như vậy à?”

Trang Thư Lan đẩy tay Huyễn Bách ra, chạy lên phía trước vài bước, liếc mắt nhìn.

“Đừng xoa đầu ta, buổi sáng hôm nay ta mất cả giờ mới búi được kiểu tóc này a. Còn nữa, ta không hề nói giỡn với người, nếu ta đã đề suất rồi thì nhất định thực thi, ta không muốn tốn công vô ích, lãng phí tế bào não đâu!”

“…..”

Huyễn Bách trầm mặc không nói, hiển nhiên đến giờ vẫn không đồng ý lời đề nghị của nàng tối qua.

Trang Thư Lan cũng biết tính tình Huyễn Bách. Chuyện mà hắn đã quyết định cho dù có dùng bốn xe ngựa tới kéo cũng không lay chuyển được.

“Được rồi! Không đề cập tới vấn đề này nữa, trước đi ăn cơm đã! Ta đói chết rồi!”

Bây giờ cứ phải ăn no đã, dù sao cũng không phải không có cách khác. Trang Thư Lan chạy tới bên cạnh Huyễn Bách lôi kép ống tay áo của hắn.

“………Di Nương đã biết chuyện ngày hôm qua của ngươi rồi, hôm nay còn tới tìm ngươi.”

“Ừm?”

“Sao không nói?”

“Ừm!”

“……….”

“Chờ Di Nương tìm được ta rồi nói sau!”

“.…”
Hai thầy trò vừa đi vừa nói, Mạnh Thi Lâm lững thững đi theo sau cười khổ. Hai thầy trò này đã hoàn toàn bỏ quên hắn rồi!

 
Chương 49: Đứng ngoài xem cuộc vui. Tác giả: Lạc Thanh. Chuyển ngữ: Lãnh Như. Hôm nay Quế Hương phường không đông đúc như mọi khi, có thể là do trời lạnh nên nhiều người chọn ở trong nhà cho ấm áp. Lên lầu hai, gọi đồ ăn xong, Huyễn Bách cùng Trang Thư Lan ngồi xuống đối diện nhau, im lặng uống trà, nghe gió thổi, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ. Trong lúc uống trà Trang Thư Lan lơ đãng thấy một cỗ xe kiệu với vải che là lụa mỏng đi qua. Gió thổi vén lên màn lụa, Trang Thư Lan phát hiện người ngồi bên trong chính là Hoa Như Ngọc. “Sư phụ! Mau nhìn xem, Như Ngọc tỷ tỷ kìa” Trang Thư Lan hưng phấn đứng lên dựa vào cửa sổ, một tay chỉ vào chiếc kiệu phía dưới, một tay kéo kéo ống tay áo Huyễn Bách. “Ừm!” Huyễn Bách vẫn ngồi bất động. Thấy chiếc kiệu đi xa, Trang Thư Lan mới quay lại ngồi xuống vị trí cũ. “Sư phụ, ta thấy người chẳng để ý, quan tâm gì tới việc Như Ngọc tỷ tỷ đi biểu diễn bên ngoài!” “Để ý như thế nào?” Huyễn Bách hỏi lại, nhìn chằm chằm Trang Thư Lan. Trang Thư Lan hơi bất ngờ vì câu hỏi của Huyễn Bách. Nàng cũng không biết để ý như thế nào a? “Khụ!” Trang Thư Lan hơi mất tự nhiên, cảm thấy chuyện nàng vừa nói đúng là không thích hợp với hoàn cảnh lúc này chút nào, cũng may vừa lúc tiểu nhị đưa thức ăn lên. “Đó là chuyện của hai người các ngươi. Đừng hỏi ta! Bản thân ta còn lo chưa xong, hơi sức đâu mà quan tâm tới chuyện của hai người nữa! hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là ăn cơm a!”
 
Dù sao Trang Thư Lan cảm thấy chuyện Huyễn Bách và Hoa Như Ngọc có chỗ không rõ ràng lắm. Coi như Hoa Như Ngọc là người chủ động, còn Huyễn Bách thì… Trang Thư Lan không đoán ra tình cảm của hắn đối với Hoa Như Ngọc là như thế nào? Nhưng hai người bọn họ có thể được như ngày hôm nay cũng chứng minh trong lòng hắn Hoa Như Ngọc cũng chiếm một vị trí nào đó! Lúc ăn cơm, Trang Thư Lan vẫn chỉ im lặng. “Hôm nay ta đã thuê mấy nha hoàn về!” Huyễn Bách vừa rót cho mình một ly rượu vừa nói. “Ừm” Trang Thư Lan thản nhiên trả lời.. “Sáng sớm ngày mai sẽ có nha hoàn tới giúp ngươi búi tóc” “Được a!” Trang Thư Lan cũng không có ý kiến với việc này. Ở lại đây đã mười năm nàng vẫn chưa cắt tóc lần nào, tuy rằng chất tóc vẫn như vậy nhưng mái tóc dài như thế này thật sự làm khó nàng. “Đừng nghĩ làm kinh doanh buôn bán gì nữa, cứ chuyên tâm làm tốt chức quan của ngươi đi, mấy ngày nay chuyện đồn đại về ngươi cũng không ít, thanh danh của ngươi càng ngày càng tệ ” Trang Thư Lan vừa nghe xong liền cau mày. Tuy rằng cho tới bây giờ nàng vẫn coi Huyễn Bách như người thân của mình nhưng nàng vẫn không thích hắn nói chuyện mà như ra lệnh cho nàng. “Không nghĩ cách kiếm tiền, ta đây ăn bằng cái gì, ở cái gì, mặc cái gì? Bổng lộc của triều đình cũng không thể giải quyết được vấn đề gì” Với bổng lộc của nàng bây giờ, một năm cũng chưa tới trăm lượng bạc. Nếu chỉ tính với một gia đình trung lưu thì số bạc này cũng đủ ăn đủ tiêu, nhưng đối với người tiêu tiền không tính toán như Trang Thư Lan mà nói thì thiếu rất nhiều – trong phủ Thừa tướng mặc dù mọi người đối với nàng không hề tốt nhưng về mặt tiền bạc thì không hạn chế. Hiện tại, Trang Thư Lan muốn tiêu tiền như trước thật không dễ dàng chút nào!
 
Cho nên Trang Thư Lan cảm thấy câu nói của người xưa rất đúng: từ nghèo đói trở nên giàu có sống thật dễ, từ giàu có chuyển thành nghèo đói thật khó thích nghi a! Huyễn Bách cũng biết trước kia mặc dù Trang Thư Lan không được sủng nhưng vẫn là tiểu thư nhà giàu, do vậy cuộc sống không giống với những cô nương khác. Huống hồ bây giờ nàng đã làm quan tất nhiên phải dùng nhiều tiền hơn so với trước kia. Quan trọng là, thanh danh của nàng bây giờ đã không tốt, lại trở mặt với Trang Đức, nếu nàng vụng trộm kinh doanh mà bị kẻ ghen ghét biết được chỉ sợ sẽ gặp đại họa! “Việc này ngươi không cần lo lắng, cứ giao cho ta là được rồi!” Đối với tính cách cố chấp của Huyễn Bách nàng thực sự tức giận. Tuy rằng nàng chẳng phải là người tham công tiếc việc nhưng tính cách nàng vốn độc lập, không muốn dựa dẫm vào người khác, hơn nữa chuyện này lại là chuyện của nàng, vì sao phải giao cho hắn? Vốn hai người ở cùng một nhà đã là chuyện không nên rồi, nếu để cho Hoa Như Ngọc biết được với tính tình của nàng ta nhất định sẽ ghen! “Sư phụ, vấn đề này không cần thảo luận nữa!” Trang Thư Lan sụ mặt xuống. “Lát nữa ta sẽ tới Túy Xuân Uyển !”
 
Nếu không thể mượn được bạc của hắn thì nàng sẽ mượn Di nương. Nếu như Di Nương không cho mượn thì nàng sẽ nghĩ cách khác! Trang Thư Lan không cảm kích làm cho sắc mặt Huyễn Bách cũng trầm hẳn xuống. Ngay sau đó, hai người không nói gì thêm cứ im lặng dùng cơm. Tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng tới khẩu vị của Trang Thư Lan . Nàng miễn cưỡng nuốt thức ăn trong miệng xuống. Ánh mắt chăm chú xem xét kỹ bố cục của Quế Hương phường, ngầm nhớ kỹ, chắc chắn sẽ giúp ích cho việc kinh doanh của nàng sau này. Nhưng cuộc nói chuyện ở phòng phía sau truyền ra lại gợi lên hứng thú của nàng. “Đại nhân, việc này xin đại nhân có thể nói rõ cho hạ quan, hạ quan mới có thể hoàn thành tốt việc sao chép tông cuốn, tới khi hoàng thượng hỏi tới hạ quan cũng dễ bề giao nộp” Giọng nữ nhân nũng nịu, không giống như đàm phán chuyện gì mà giống như đang nói chuyện gia đình thậm chí còn có vài phần ngượng ngùng! A…. Giọng này hình như là của Trang Thư Dao? Hơn nữa nghiêm túc mà nói, giọng của nàng lúc này thật vô cùng mềm mại. Vị đại nhân mà nàng nói……….Ha, không phải là Tư Đồ Minh Duệ đó chứ? Trang Thư Lan vội buông bát đũa xuống tiếp tục lắng nghe. “Nói chuyện gì? Thật ra bản quan cũng muốn nghe xem Trang đại nhân cho rằng bản quan nên nói cái gì? Giọng nói thản nhiên tùy ý – Nói xong còn cười khẽ hai tiếng, có thể thấy người này không thực để ý tới lời Trang Thư Dao nói.
 
Ai! Quả nhiên là Tư Đồ Minh Duệ! Chỉ có hắn mới nói chuyện như thế! Trang Thư Lan ngay cả giọng của người nọ cũng nhận ra, chỉ nghe giọng nói kia cũng biết là người nào. Không biết Trang Thư Dao kia trả lời ra sao với câu hỏi của Tư Đồ Minh Duệ! Trang Thư Lan rất tò mò. “Đương nhiên là giải thích rõ tại sao bài thi không hề với một chữ mà cũng đậu!” Trang Thư Dao thẳng thắn nói chuyện. Chọc nàng có thể nói ra ngữ khí hung hăng như ngày thường với Trang Thư Lan có lẽ chỉ có Tư Đồ Minh Duệ mới có thể làm được. “Chẳng lẽ Tư Đồ đại nhân không lo lắng có người nói ngài tuyển nhầm một người bất tài, vô học làm quan sao? Hơn nữa việc này đối với những thí sinh tài năng thực sự mà nói thật không công bằng!” “Người không có tài năng? Như Trang đại nhân nói thi đình lần này những người bản quan cho đậu trừ ngài ra tất cả đều là những người vô dụng sao?” “Hạ quan không có ý này! Hạ quan…. Hạ quan chỉ là lo lắng sẽ có những người vô dụng lẫn vào triều đình, mang đến những ảnh hưởng không tốt cho triều đình mà thôi!” “Vậy theo ý của Trang đại nhân, người như thế nào thì vô dụng? Chẳng lẽ phải giống như Trang đại nhân, tài danh nổi khắp mới có thể gọi là người hữu dụng? Trước khi bản quan thi đậu cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đó chẳng phải bản quan là một kẻ vô dụng sao?” “Tư Đồ đại nhân, ý của hạ quan cũng không phải như vậy……” Trang Thư Dao còn chưa kịp nói xong đã bị Tư Đồ Minh Duệ chặn lại. “Bản quan thực sự không thể tưởng tượng nổi, một người ngay cả đề bài cũng không lật xem hết thì có tư cách gì lên mặt nói người khác là kẻ vô dụng. Làm việc chỉ nhìn bên ngoài mà không xem xét tỉ mỉ nội dung bên trong, ngay cả chút kiên nhẫn lật xem hết đề bài cũng không có, coi những lời giảm khảo nhắc nhở như gió thoảng bên tai còn dám nói người khác vô dụng ở trước mặt bản quan. Aizz, bản quan thật đúng là mở rộng tầm mắt” “Ha ha!” Nghe xong mà Trang Thư Lan không nhịn được bật cười hai tiếng. Nàng dám khẳng định, hiện tại mặt Trang Thư Dao nhất định là biến sắc đủ màu, còn ánh mắt Tư Đồ Minh Duệ mang theo trào phúng, miệng cười yêu mị, nhất định khiến Trang Thư Dao vừa yêu vừa hận! Aizz, Trang Thư Dao à Trang Thư Dao, thật không hiểu nên nói ngươi ngốc hay là quá xúc động! Nói thế nào ngươi cũng tưởng là thật, lại còn chạy tới trước mặt Tư Đồ Minh Duệ hỏi chuyện. Tư Đồ Minh Duệ cũng thật không biết thương hoa tiếc ngọc, nói chuyện cũng không lưu tình gì cả!
 
Huyễn Bách nhíu mày nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười thoải mái tới vậy. Cho dù trước đây nói chuyện cùng Di Nương, Hoa Như Ngọc nàng cũng chỉ cười nhẹ mà phụ họa, nhưng nghe một nam một nữ nói chuyện vài câu ở phòng phía sau lại có thể khiến nàng cười thoải mái như thế. Huyễn Bách cũng không rõ, một nam một nữ nói chuyện buồn cười tới như vậy sao?

“Lan nhi đã ăn no?”

Huyễn Bách cũng đặt bát đũa xuống.

“Vậy chúng ta trở về thôi!”

“A, cứ từ từ, trò hay vừa mới mở màn, ta còn muốn xem thêm một chút. Nếu ngươi mệt thì cứ về trước không cần để ý tới ta”

Trang Thư Lan lấy khăn tay, lau lau khóe mắt vẫn còn dính nước mắt.

“Hơn nữa ta còn có việc, ngươi cứ đi lo việc của ngươi a!”

Mày Huyễn Bách lại nhíu chặt hơn.

“Loại đối thoại như thế này nghe hay không cũng vậy. Nếu rước họa vào thân thì phải làm sao ?”

Hai người kia nhắc tới bài thi, giám khảo, hoàng đế, khẳng định là người của triều đình!

“Yên tâm đi! Ta biết lo cho bản thân mình, cho dù không thể ta cũng kéo theo hai người đến chịu tội cùng!”

Trang Thư Lan cười không thèm để ý, xua tay nói. Nụ cười này đem tất cả im lặng vừa rồi phá tan, cũng tạm thời giải tỏa căng thẳng giữa hai người.

“Sư phụ, hay là người đi xem Như Ngọc tỷ tỷ tới đâu biểu diễn đi! Như Ngọc tỷ tỷ là một đại mỹ nhân như hoa, như ngọc a. Nếu là ta, ta nhất định sẽ giấu nàng đi không cho bất kỳ một kẻ nào khác thấy được vẻ đẹp của nàng!

Trang Thư Lan còn chưa nói xong, cũng đã nghe thấy bên kia một giọng thản nhiên truyền sang.
“Ha, vừa hay bản quan cũng thích kéo người khác chịu tội chung! Lan nhi, không bằng hai ta cùng chơi trò này, ngươi thấy thế nào?”

 
Chương 50: Tham gia trò vui (1) Tác giả: Lạc Thanh Chuyển ngữ: Lãnh Như Nghe thấy giọng nói của Tư Đồ Minh Duệ, Trang Thư Lan nhanh chóng nâng cao tinh thần chuẩn bị chiến đấu. Âm thầm mắng mình tại sao lại quên, nội lực người kia cũng không kém, nàng có thể dùng nội lực nghe lén hắn nói chuyện thì tại sao hắn lại không thể chứ? Loại người như hắn tai mắt khắp nơi có chuyện gì lại không biết. “Sư phụ, cho dù lát nữa có xảy ra việc gì thì người đừng lên tiếng, chỉ cần xem kịch hay ở một bên, có được không?” Trang Thư Lan thấp giọng nói với Huyễn Bách nhưng ngữ khí lại không cho phép hắn nói “không”. Huyễn Bách không nói chỉ lẳng lặng gật đầu, có điều sắc mặt hắn rất lạnh, so với tuyết rơi bên ngoài còn lạnh hơn! Trang Thư Lan thấy Huyễn Bách ngầm đồng ý thì dứt khoát đứng dậy đi sang phòng phía sau. Vừa tới nơi đã thấy Trang Thư Dao cũng đứng lên theo Tư Đồ Minh Duệ, tay còn định nắm lấy tay hắn nhưng rốt cục cũng không dám. Ồ! Như thế là quá rụt rè rồi! Cũng khó trách nói chuyện tào lao lâu như vậy mà vẫn chưa đi vào chủ đề chính! Được rồi! Coi như trước đây ta với ngươi cũng có một phần tình nghĩa, vậy hãy để cho bổn tiểu thư đây giúp ngươi một tay. Nàng âm thầm cười, thản nhiên tháo một bên hoa tai xuống sau đó dùng chút nội lực ném về phía Tư Đồ Minh Duệ. Đúng như nàng mong muốn, Trang Thư Dao lảo đảo ngã nhào về phía Tư Đồ Minh Duệ. “Ối!”
 
Trang Thư Dao vội vàng hét lên một tiếng, chẳng còn phong phạm thục nữ mà bổ nhào về phía trước. Mà lúc này Tư Đồ Minh Duệ đang chắn ở phía trước nhất thời không chú ý, không ngờ nữ nhân phía sau lại đột nhiên “ đánh lén” nên chỉ biết đứng sững. Nhưng cũng may hắn không phải là người tầm thường, phản ứng mau lẹ, ôm ngang hông Trang Thư Dao, xoay hai vòng mới đứng vững được. Nhìn thấy cảnh ấy, Trang Thư Lan đột nhiên nhớ lại vở ballet nổi tiếng mà nàng đã xem: Hồ Thiên Nga. Chẳng qua, Trang Thư Lan vẫn thấy đáng tiếc, ai ngờ Tư Đồ Minh Duệ phản ứng nhanh như vậy, dù thế nào cũng không bị Trang Thư Dao làm cho mất mặt ư? Aizz, Trang Thư Dao a Trang Thư Dao, không sao, bổn tiểu thư đây đã quyết định sẽ giúp ngươi một phen! Không nói tới Trang Thư Lan đang đứng bên xem kịch hay, Trang Thư Dao bên này được Tư Đồ Minh Duệ ôm vào ngực, sợ hãi lúc đầu cũng sớm hết, mà hiện tại bất ngờ có được “ diễm phúc” này cũng khó tránh khuôn mặt đỏ lựng, theo bản năng gắt gao ôm lấy Tư Đồ Minh Duệ. “Trang đại nhân, có thể buông bản quan ra chưa?” Trên mặt Tư Đồ Minh Duệ tỏ rõ thái độ bất mãn.Tuy rằng hắn không phải không muốn hưởng thụ cảm giác được mỹ nhân ôm ấp nhưng nhìn bên cạnh còn có kẻ đang thích chí xem kịch thì rất không vui.
 
Vừa rồi hắn đã phát hiện ra Trang Thư Lan dùng tiểu xảo, trực giác mách bảo hắn vật kia không nhằm vào hắn nhưng cũng không nghĩ tới nó lại trực tiếp nhắm thẳng vào đầu gối Trang Thư Dao, ngay sau đó thì xảy ra một màn vừa rồi. Tư Đồ Minh Duệ liếc mắt nhìn chiếc hoa tai dưới chân, lại nhìn nữ nhân trong lòng vẫn không chịu buông tay ra, ánh mắt trùng xuống, đẩy Trang Thư Dao ra. Sau đó Tư Đồ Minh Duệ từ từ cúi người xuống nhặt chiếc hoa tai lên. Trang Thư Dao bị Tư Đồ Minh Duệ không biết thương hương tiếc ngọc mà đẩy ra, trong lòng tràn ngập bất mãn. Dù sao nàng cũng là một đại mỹ nhân. Tối qua Trang Thư Lan ôm chầm lấy hắn cũng không thấy hắn thô lỗ như vậy! “Tư Đồ đại nhân, hạ quan không biết bị cái gì đánh trúng đầu gối, nên mới….” Giọng nói Trang Thư Dao yếu ớt, vô tội. Lại một lần nữa th.ân thể Trang Thư Dao mềm nhũn, thân mình không tự chủ được mà dựa vào người Tư Đồ Minh Duệ. Cho dù Tư Đồ Minh Duệ võ công lợi hại như thế nào, đáng tiếc lúc này tâm tư hoàn toàn chỉ chú ý tới chiếc hoa tai trên tay, không thể ngờ Trang Thư Dao nhìn rụt rè như vậy lại dám ngang nhiên dựa vào lòng hắn. Vì vậy trong nháy mắt Trang Thư Dao lại dán sát vào người Tư Đồ Minh Duệ. “Ha!”
 
Trang Thư Lan nhịn không được nhẹ vỗ tay, Trang Thư Dao kia thật có ý đồ, thường ngày nho nhã như vậy không nhìn ra nàng cũng thật bạo dạn a? Đúng lúc ấy một tiểu nhị bưng trà bước tới. Trang Thư Lan lướt tới trước mặt tiểu nhị tay đang cầm một ấm trà nóng . Nàng lớn tiếng hỏi. “Tiểu nhị, ngươi có biết hai người trước mặt là ai không?” Tiểu nhị bị hành động của Trang Thư Lan doạ cho ngây người. Nghe thấy giọng nói như muốn nạt người nhưng khuôn mặt nàng lại ngây thơ vô hại, một cảm giác sợ hãi không biết từ đầu truyền tới hắn. Tiểu nhị bị doạ tới mức trong đầu không nghĩ được gì, run rẩy nói. “Đó là Tư Đồ đại nhân và tân khoa bảng nhãn Trang đại nhân!” Tư Đồ Minh Duệ dung mạo xuất chúng muốn người khác không nhớ kỹ thật là chuyện khó. Mà Trang Thư Dao bên cạnh từ nhỏ đã nổi tiếng là đại mỹ nhân, hơn nữa sau khi thi đậu tam giáp cũng đã dạo một vòng khắp kinh thành, trong Đại Đông hoàng triều này có người nào lại không biết nàng! “Tốt!” Trang Thư Lan hài lòng gật đầu. “Ngươi hãy nhìn cho kỹ xem, bên kia có phải Tư Đồ Minh Duệ cùng bảng nhãn Trang đại nhân không hề biết phân biệt thời gian, hoàn cảnh lại thân mật trước mặt nhiều người như vậy?” “Đúng vậy” Tiểu nhị trả lời nghe không rõ, tay như mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đánh rơi cả ấm trà nóng trên tay. “Tốt lắm! Ngươi đã nhìn thấy rõ rồi. Vậy buổi sáng hôm nay tin đồn Tư Đồ đại nhân dây dưa không rõ với Thám hoa khẳng định là giả rồi, trên thực tế chuyện tối qua hẳn là Trang Thư Dao cùng Tư Đồ đại nhân mới đúng, sau đó Trang thám hoa đáng thương lại thành người chịu tội thay. Tiểu nhị, ngươi cho rằng ta nói vậy có đúng hay không? hả?” “Đúng thế” Hiện tại không chỉ có tay run, mà chân tiểu nhị lúc này cũng lập cập. “Thật là tốt!” Trang Thư Lan hài lòng sau đó buông tay tiểu nhị ra, nhợt nhạt cười. “Vậy làm phiền tiểu nhị ngươi có rảnh thì tuyên truyền một chút, trong chuyện này nhất định có gì mờ ám, ngươi cũng đoán được đúng không?”
 
Chương 50: Tham gia trò vui (2) Tác giả: Lạc Thanh. Chuyển ngữ: Lãnh Như. Trang Thư Lan hài lòng sau đó buông tay tiểu nhị ra, cười khẩy. “Vậy làm phiền tiểu nhị ngươi có rảnh thì tuyên truyền một chút, trong chuyện này nhất định có gì mờ ám, ngươi cũng đoán được đúng không?” “Đoán được …..” Ôi mạng ta thật là khổ, mới mang trà lên tới lầu hai đã bị một nữ tử giang hồ uy hiếp! Nữ hiệp a, ngươi nhìn qua thật văn nhã mà sao xuống tay nặng như vậy? Tay kia của ta nhất định là bị huỷ rồi! Ánh mắt tiểu nhị ai oán nhưng cũng không dám để cho vị nữ hiệp kia thấy. “Ừm, … tốt, quả là có năng lực tạo chuyện thị phi!” Trang Thư Lan hài lòng gật đầu. “Ngươi mau mang trà đi đi!” Tiểu nhị tuân lệnh, chạy nhanh cách xa Trang Thư Lan một thước. Trang Thư Lan quay lại nhìn Tư Đồ Minh Duệ mỉm cười đắc ý, xoay người định rời đi. Đúng lúc ấy lại thấy Phó Thuyết – Phó bối tử cười tươi đi tới, vẻ mặt gian xảo. “Wow, Tư Đồ Minh Duệ …….. Ngươi dám ôm ấp tình nhân mới trước mặt tình nhân cũ, hơn nữa còn chưa chịu buông tình nhân mới ra sao?” Câu nói này so với sự uy hiếp vừa rồi của Trang Thư Lan càng khiến nhiều người chú ý hơn. Trang Thư Lan trừng mắt liếc Phó Thuyết, lại nghĩ tới việc hắn có thể làm hỏng trò vui của nàng! Chỉ cần hắn không lên tiếng thì kịch hay của nàng vẫn sẽ đạt được mục đích! Nghĩ như vậy nhân lúc Phó Thuyết chưa kịp mở miệng nói câu thứ hai thì Trang Thư Lan đã nhanh tay điểm á huyệt của hắn. Phó Thuyết trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin, hắn……. lần này là lần thứ hai hắn bị xú nha đầu này điểm á huyệt! Việc này nếu truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào đứng trước đám quan lại trong triều nữa! Càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là, đang cách xa hắn mấy bước mà Trang Thư Lan lại có thể đứng ngay trước mặt điểm huyệt của hắn. Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong tích tắc! “Nói cho ngươi biết, ta không có võ công gì, ra tay cũng chỉ dựa vào khinh công cùng công phu điểm huyệt” Nàng tiện thể giải thích luôn nghi ngờ của Phó Thuyết.
 
Huyễn Bách đứng ở một bên vẫn im lặng không nói nhưng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đã dịu đi, trong lòng cười khẽ– thì ra nha đầu kia cũng chỉ vì muốn “báo thù”! Tuy rằng sớm được chứng kiến bản lĩnh hại người của nàng nhưng quả thực không ngờ càng ngày càng cao tay! Ở bên kia, Tư Đồ Minh Duệ liền đẩy ra “bạch tuộc” đang bám lấy mình, vừa nghe hai người bên này nói chuyện, vừa nhàn nhã thong thả đi lại phía nàng, bộ dạng thâm tình nói. “Lan Nhi, nàng nghe ta giải thích, những việc vừa rồi nàng chứng kiến không phải như nàng nghĩ đâu!” Trang Thư Lan vừa nghe xong, lỗ chân lông toàn thân đều bị doạ dựng thẳng lên. Vốn định phản bác lại hai câu nhưng lại nghĩ: nếu như nàng mở miệng chẳng phải thừa nhận trước mặt người khác nàng chính là Lan nhi mà hắn nói sao? Vậy việc lúc nãy nàng điểm huyệt Phó Thuyết có ích gì? Huống chi nếu như nàng không thừa nhận nàng là Trang Thư Lanm ai có thể đứng ra chứng minh được? Đương nhiên ngoại trừ Trang Thư Dao…….Tuy vậy Trang Thư Lan vẫn có ý định thử một lần. “Sư phụ, chúng ta đi! Nghe nói tháng sau Niên Lăng Sơn sẽ tổ chức đại hội võ lâm, chi bằng chúng ta cùng đến xem náo nhiệt đi!” Trang Thư Lan mỉm cười nói, thong thả đi tới bên cạnh Huyễn Bách, bày ra bộ dạng một tiểu hài tử làm nũng. Ý nàng muốn nói với Huyễn Bách là giờ phút này nên rút lui được rồi.
 
“Từ kinh thành đi tới Lăng Sơn ước chừng cũng phải mất một tháng, bây giờ chúng ta đi tới đó là vừa kịp a!” Trang Thư Lan không thừa nhận. Không cần biết trước đó người khác nói gì, chuyện vừa rồi bị Trang Thư Lan thêu dệt, chỉ sợ nội trong ngày hôm nay nhân vật chính trong những tin đồn gần đây sẽ được đổi lại. Hơn nữa nếu để cho Trang Đức biết việc này, chỉ sợ nàng “chết” cũng không rõ ràng. “Trang…” Đáng tiếc Trang Thư Dao mới hô lên một chữ đã vô cùng bất hạnh vì bị người nào đó điểm huyệt, nhúc nhích cũng không nhúc nhích được chứ huống hồ là nói chuyện. Trang Thư Dao chỉ có thể để oán hận trong lòng. Hiện tại nàng ta cũng ý thức sâu sắc một điều – Trang Thư Lan kia không phải là một người dễ chọc, ngày hôm qua nàng đánh mất thể diện bị đuổi khỏi nhà, hôm nay đã vui vẻ mắng nàng, lại còn h.ãm hại nàng! Chẳng lẽ đây là Trang Thư Lan đang trả thù? Thấy Trang Thư Dao không thể cử động cũng không thể nói chuyện, Trang Thư Lan cũng biết đó là Huyễn Bách ngầm giúp nàng. Do vậy tâm tình Trang Thư Lan lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm. Mà Tư Đồ Minh Duệ phát hiện Trang Thư Dao bị người khác điểm huyệt cũng không nghĩ tới việc ra tay ngăn chặn. Nam tử mặt lạnh từ đầu tới cuối vẫn ngồi không nói gì, nhìn qua cũng biết là người không dễ dàng tiếp cận, chỉ sợ thực tế cũng vậy.Nhưng hắn vẫn ra tay giúp Trang Thư Lan, quan trọng hình như hắn còn là sư phụ của Trang Thư Lan. Người đó là ai? Trẻ tuổi như vậy sao đã thành sư phụ của Trang Thư Lan rồi? Xem ra trở về hắn phải cho thuộc hạ điều tra rõ ràng xem người xuất hiện bên cạnh Trang Thư Lan rốt cuộc là ai? “Trang Thư Lan, ngươi thật có bản lĩnh!” Tư Đồ Minh Duệ đứng ở trước mặt Trang Thư Lan thong thả nói. “A…… Vị đại nhân này, chúng ta quen biết ư?”
 
Trang Thư Lan nhíu mi, khuôn mặt nghi ngờ, quay lại nhìn Huyễn Bách oán giận trách cứ. “Sư phụ, chúng ta đi mau, tránh để người đầu óc có chút vấn đề làm phiền. Tuy rằng ta tự biết bản thân mình rất đẹp, trên đường người ngắm nhìn cũng không ít nhưng ta không thích loại thủ đoạn làm quen hạ cấp!” Hiện tại Trang Thư Lan là người trong giang hồ nên nói năng cũng có chút thô lỗ. Giọng điệu như vậy mới phù hợp với thân phận nàng! “Đi thôi!” Huyễn Bách khẽ nhíu mày, đối với câu nói vừa rồi của nàng rất không vừa lòng.. Tư Đồ Minh Duệ chỉ biết cười khan. Trang Thư Lan lại dám nói ra những lời này, quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài được! “Lần sau bản công tử sẽ có cách làm cho nàng khuất phục ” Huyễn Bách vừa nghe xong, mày nhíu càng chặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ. Tư Đồ Minh Duệ cũng không tránh né, trực tiếp nhìn lại. Ánh mắt Huyễn Bách lạnh lùng, ngược lại Tư Đồ Minh Duệ lại thật thản nhiên. Chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó cũng để lộ rất nhiều sát khí, có điều Trang Thư Lan đứng bên vẫn chưa phát hiện ra thôi. “Quả nhiên là người nhàm chán!” Trang Thư Lan lầu bầu một tiếng. “Aizz, không ngờ lại tự chuốc lấy phiền phức!” Phó Thuyết nghe hai người nói vậy thấy rất buồn cười nhưng lại không thể cười thành tiếng được, chỉ biết bước lòng vòng chứng tỏ tâm trạng hắn lúc này đang vô cùng vui sướng. “Sư phụ, đừng để ý tới yêu nhân kia!”
 
Trang Thư Lan nắm tay áo Huyễn Bách đi ra ngoài nhưng mới đi được hai bước nàng lại quay lại trước mặt Tư Đồ Minh Duệ, gằn từng chữ nói. “Cảnh cáo ngươi, đừng đến gây chuyện với tỷ tỷ đây! Hiện tại tỷ tỷ đây không có hứng chơi đùa cùng ngươi!” Nói xong Trang Thư Lan tiêu sái rời đi. Trang Thư Dao tiếp tục trừng mắt đứng nhìn từ xa, không nghe được hai người nói gì. Phó Thuyết lại đi lại vòng vòng, hắn không trông cậy Tư Đồ Minh Duệ sẽ giúp hắn giải khai huyệt đạo. Tư Đồ Minh Duệ cũng cười rất mị người, không gây chuyện với nàng sao? Đương nhiên không thể nào! Tìm khắp thiên hạ, cũng chưa thấy người nào có gan dám đấu với hắn! Ha…. Dám xưng giọng tỷ tỷ với hắn, vậy thì nàng đừng nghĩ có thể rời khỏi trò chơi này! Về phần hứng thú….. hừ, không phải lo, không có hứng thú, vậy thì hắn liền tạo hứng thú cho nàng – nhất định quyền chủ động trong trò chơi này hắn vẫn nắm trong tay! Không phải sao?
 
Chương 51: Gặp mặt thái tử Tác giả: Lạc Thanh. Chuyển ngữ: Lãnh Như “Khách quan, xin mời lên lầu” Trang Thư Lan còn chưa xuống cầu thang thì tiểu nhị đã đon đả dẫn một người lên. Cầu thang thật là chật chội! Trang Thư Lan hơi thở dài một tiếng, trừng mắt nhìn người đang bước tới, bên hông hắn đeo một khối ngọc bội màu vàng. Ha, một nhân vật không tầm thường nữa lại tớim chỉ tiếc rằng kịch hay đã kết thúc rồi! Đối với Tư Đồ Tu Nam đang đi tới trước mặt, Trang Thư Lan coi như không thấy. Dù sao hắn cũng đang cải trang vi hành, nếu như nàng còn hành lễ với hắn vậy thì hắn cải trang cũng coi như không. “Sư phụ, chúng ta mau rời khỏi nơi thị phi này đi!” Trang Thư Lan ghé người nói nhỏ vào tai Huyễn Bách. Quế Hương phường quả là nơi quần long hội tụ, khó mà có thể không tới nơi này một lần, gần đây lại tụ hội toàn những đại nhân vật trong triều. Aizz! Bây giờ có thể nói cái gì a, chỉ có thể nói: Trang Thư Lan, vận khí của ngươi không phải tốt bình thường mà là vô cùng tốt! Huyễn Bách lẳng lặng gật đầu. Hắn cũng nhận thấy toàn thân vị công tử đang bước lên cầu thang khí chất cao quý, nho nhã lại mang theo một chút lệ khí (bạo tàn) – đối với một sát thủ hàng đầu muốn thấy bộ mặt thật của người khác không phải là một việc khó . Mà lệ khí kia khiến cho Huyễn Bách cũng không muốn ở lại nơi này lâu hơn.
 
Nàng định coi như không nhìn thấy Tư Đồ Tu Nam – Thái tử đương triều, hoàng đế tương lai – nhưng khi đi ngang qua nhau hắn lại mỉm cười mở miệng: “Trang đại nhân muốn rời đi ư? Hôm nay bản….. Ta đến đây du ngoạn, nhân tiện gặp người quen, chi bằng cùng nhau ngồi xuống uống vài chén?” Trang Thư Lan đã định bỏ qua lời của Tư Đồ Tu Nam nhưng lại e ngại hắn là thái tử, tương lai sẽ là hoàng đế, nếu đắc tội với hắn chỉ sợ sau nay bất luận có làm quan nữa hay không cũng khó mà sống yên ổn! Nhưng mà nàng thực sự giống một tiểu thư bồi rượu đến bồi hắn uống rượu vậy sao? Nếu như là trước kia nàng sẽ băn khoăn bởi vì còn có thứ vướng bận nhưng hiện tại nàng chỉ là một kẻ cô độc, có gì phải sợ? Cho dù đắc tội thái tử thì sao, chẳng phải nàng đã sớm chọc giận mẫu hậu của hắn đấy thôi! “Thật xin lỗi, hạ quan không phải là cô nương bồi rượu, hơn nữa hạ quan với… ta với ngài cũng không quen biết!” Bước chậm lại một chút nhưng không có ý định dừng lại, Trang Thư Lan liếc nhìn Tư Đồ Tu Nam một cái, khoé miệng mơ hồ nét cười trào phúng. “Láo xược!” Tuỳ tùng đi theo bên cạnh Tư Đồ Tu Nam chỉ thẳng nàng, trừng lớn mắt, giọng hắn rõ ràng là của một thái giám.
 
“Láo… Chủ nhân của ta mời ngươi uống rượu…. ngươi còn dám khước từ…” Lông mày Trang Thư Lan khẽ nhíu, cười lạnh một tiếng. “A! Đây là đâu mà tới lượt nô tài như ngươi mở miệng, thật không biết quy củ, chủ nhân nói chuyện tới lượt ngươi chen miệng vào hay sao?” Tuỳ tùng kia bị Trang Thư Lan quát như vậy phản ứng đầu tiên là hoảng sợ. Hắn đi theo thái tử nhiều năm như vậy, quan viên trong triều thấy hắn người nào lại dám không nể mặt? Cho dù không nể mặt nhưng cũng chưa từng có ai dám quát hắn như thế! Mà Trang Thư Lan không chỉ quát, nàng còn tỏ rõ thái độ khinh thường, ánh mắt kia lạnh lùng khiến hắn không khỏi rùng mình. Nhưng lại không cam lòng, dù thế nào đi nữa hắn làm sao có thể để cho một tiểu quan ngũ phẩm hù doạ! Ỷ vào thái tử ở bên cạnh, hắn cũng có thêm vài phần dũng khí khoa chân múa tay nói. “Ngươi…..” Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tư Đồ Tu Nam ngắt lời. “Kim Bảo, mau xin lỗi Trang đại nhân!” “Gia…….” Kim Bảo trợn mắt không thể tin được những lời này lại là Tư Đồ Tu Nam nói. Dù thế nào, hắn cũng là thái giám tam phẩm vậy mà lại phải xin lỗi một quan ngũ phẩm…. việc này….. việc này chẳng phải là thái tử đã tự mình hạ thấp thân phận hay sao? Xem ra thái tử này cũng là kẻ co được dãn được (biết ứng phó với tình hình cụ thể)! Trong lòng Trang Thư Lan âm thầm đánh giá. Nhưng đánh giá thì đánh giá, nét mặt nàng cũng hoà hoãn đi một chút, tiếp tục bước xuống bậc thang. “Ngài đang vi hành mà đúng lúc hạ quan có việc cho nên xin thứ lỗi, hạ quan không thể phụng bồi!”
 
Quay lại
Top Bottom