Bi có sở thích rất chi là điên.Đi sưu tập ảnh các soái ca vs cả các tỉ tỉ đại mĩ nhân nhưng chẳng để làm gì.....
Ngồi ngắm?-Không
Khoe bạn bè?-Không
Để làm avata cho đẹp?-Không
À...
Để post lên các truyện xuyên không của Bi cho mọi người đọc.
Đây là vài dòng Bi lẩm bẩm một mình(Đang trạng thái tự kỉ):KSV@18:
Yêu các bạn nhiều lắm:KSV@03:.
Đăng vài cái ảnh cặp của các mĩ nam mĩ nữ nha.
Những bức ảnh này sẽ có trong vài truyện.

KSV.ME-kenhsinhvienposter.jpg

hihi
KSV.ME-kenhsinhvien5421f6fcga3.jpg

Ảnh này sẽ có trong truyện Xuyên không công chúa lưu manh nè

KSV.ME-kenhsinhviennhc3a3cc3a1.jpg


KSV.ME-kenhsinhvien13144536131.jpg


KSV.ME-kenhsinhvien2367l.jpg


Hay và đẹp thì mọi người cảm ơn phát nhé.Mong các bạn ý kiến
 
Bình chọn ảnh nào đẹp đi,hãy bình chọn đi.Bình chọn đúng Bi sẽ thưởng.
Giải nhất:???
Giải nhì:???
Giải ba:???
Đều ? hết.Bình chọn đi.Rồi sẽ biết món quà là gì.
:KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04:
 
Bi ới ới chap típ đâu ??? đang đọc chỗ hay muk ngừng k post típ là sao hả Bi , mng sắp thành hươu cao cổ hết oy đấy !!!!ngày nào Yu cũng lượn lờ trang này khổ lắm oy nè hu hu TT^TT:KSV@15:
 
bi chơi kì wa đi, sao có hình mà ko có truyện????? Làm mình chờ dài cổ rùi nè. bắt đền bi đó
:KSV@15::KSV@15:
 
Mình thấy T/g post đến chương 19 rồi nên post lun v. :)
----------------------------------------
Chương 12:Kế hoạch trả thù

-Tiểu thư,người tỉnh lại đi,híc ..híc Uyên Nhi sợ lắm..
Liễu Viên Nguyệt đang trong cơn mê nghe tiếng Uyên Nhi thì cố gắng tỉnh dậy mà đầu thì đau như búa bổ.Uyên Nhi thấy nàng tỉnh lại thì vui mừng nói trong nước mắt.
-Tiểu thư ,người…hức …hức tỉnh lại hức …rồi
Liễu Viên Nguyệt nhìn xung quanh rồi hỏi:
-Đây là đâu?
-Tiểu thư,đây là lãnh cung.
Nàng vừa nghe thì cũng nhớ lại được.Khốn kiếp thật,nàng đã nghĩ tướng công tương lai của nàng phải là một soái ca đẹp trai và tốt bụng chứ.(không ai hoàn hảo cả).
-Tứ Thiên Vương đâu?
Vừa dứt lời Tứ Thiên Vương đã xuất hiện trong căn phòng ”rách nát” này.Quả là cao thủ.Liễu Viên Nguyệt nghĩ thầm rồi bỗng nhiên nhếch môi cười lên một tiếng.
-Uyên Nhi lấy ta giấy và bút.
Uyên Nhi khá ngạc nhiên nhưng vẫn chạy đi lấy.
-Tiểu thư, không biết ở đây có không nhưng nô tì sẽ tìm
Liễu Viên Nguyệt mỉm cười hài lòng.
Một lúc sau đã có giấy và bút nàng viết gì gì đó.May là chữ ở đây giống chữ viết của thế ki 21 nên cũng không khó khăn về ngôn ngữ.
Nàng quay ra Tứ Thiên Vương rồi nói:
-Song Y ngươi giỏi khinh công giúp ta chuyện này.Liễu Viên Nguyệt nở nụ cười đểu không còn gì để mà nói(KAKA)
***
-Vương gia người sao vậy?Gọi ta đến đây mà không muốn ta hầu hạ người ư?-Lâm Ngọc Hi nở nụ cười tà mị chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ nhìn Ân Thiên Phong
Hắn thực chất không thèm đoái hoài gì đến bộ dạng bây giờ của người đối diện.Hắn chỉ đang nghĩ nữ nhân dám trêu trọc hắn lần trước là ai.Thật không biết điều.Nếu hắn bắt được nàng hắn sẽ ăn thịt nàng rồi chà đạp cho thỏa thích.Dù có là tiểu mĩ nhân đi chăng nữa thì khi đã làm hắn tức giận cũng sẽ không còn là người.(Ác thế)
-Vương gia à-Nữ nhân bên cạnh cứ nói bên tai khiến hắn khó chịu.Lâm Ngọc Hi thấy vậy cũng cảm thấy hơi sợ nhưng vẫn cố khiến cho Ân Thiên Phong nhìn mình.Ả ta rất tự tin về tình cảm của Ân Thiên Phong với mình.
Ân Thiên Phong nhìn Lâm Ngọc Hi lạnh lùng nói với âm điệu nhẹ nhàng nhưng khiến người ta có cảm giác đe dọa:
-Hi nhi ta không muốn cảnh báo ngươi đâu.Đừng quấy rầy ta.Hôm nay không cần phải ở lại.
Lâm Ngọc Hi nghe vậy thì cảm thấy lạnh toát sống lưng.Biết rõ là nhị vương gia của Nguyệt Lạc Quốc không hề nương tay với ai chỉ bỏ qua cho một người duy nhất và tất nhiên đó không phải là ả nên ả cũng nhanh chóng mà rút lui:
-Vương gia,thần thiếp cáo lui.
Lâm Ngọc Hi vừa đi được một lúc thì một bóng đen bên ngoài cửa sổ thư phòng.Tuy thân ảnh lướt qua nhanh nhưng vẫn lọt vào tầm mắt của Ân Thiên Phong.Hắn liền chạy ra thì thấy bóng đen phóng ám khí đến phía hắn.
-Một tờ giấy?
Hắn đi ra phía cánh cửa giựt tờ giấy ra xem thì thấy những thứ khiến khuôn mặt hắn đỏ gay.
Tờ giấy vẽ lung ta lung tung lại còn đem hắn so sánh với những con vật .Nét bút thì ngệch ngoạc .Ngôn từ như xúc phạm.
“Nhị vương gia ,hãy chờ sự trả thù của ta.Một nhị vương gia mà lảng tránh việc này thì thật nhục quá.
Rầm.
Tuy hắn không biết ai gửi lá thư khiêu khích này nhưng có một điều chắc chắn kẻ này sẽ phải chết.(Dạ bằng chứng là cái bàn đã bị ‘‘ầm’’.
-Tiểu thư người viết gì trong tờ giấy vậy.?
Liễu Viên Nguyệt cười xảo trá không nói gì.Uyên Nhi càng muốn biết việc gì nhưng nàng không nói.
-Á chuột.
Liễu Viên Nguyệt nhìn Uyên Nhi rồi lại nhìn con chuột:
-Sao vậy?
-Tiểu thư ,ở đây có nhiều chuột.Một ngày em nhìn thấy 3,4 con chuột.
Liễu Viên Nguyệt nghe xong thì mắt sang rỡ:
-Tứ Thiên Vương!
Tứ Thiên Vương liền xuất hiện.Nàng nhìn từng người rồi nói:
-Bắt hết chuột ở nơi này cho ta.
Tứ Thiên Vương ai cũng ngạc nhiên nhìn nữ chủ của mình.Bắt hết chuột ở đây .Dễ thôi nhưng để làm gi?
-Các ngươi cứ làm đi,nhét vào một cái bao rồi đưa đến đây.
….
Chỉ một lúc chuột trong lãnh cung đã được mang đến.Nhìn trong cái bao to kia lúc nhúc chuột mà khiến Liễu Viên Nguyệt cảm thấy buồn nôn.Nàng lại gọi Song Y nói:
-Song Y ,ngươi một lần nữa đến Vô Lai biệt viện.
Lại đến nơi của Ân Thiên Phong nữa sao?Song Y ngán ngẩm.Vừa nãy đi đến đấy may là có cái môn chạy nhanh không thì đã bị cái tên nhị vương gia kia làm thịt rồi.Lần này có thêm mấy con chuột nữa.Chắc lấy hắn vs chuột làm thức ăn quá(eo ơi)
Thấy nét mặt của Song Y Liễu Viên Nguyệt liền nói:
-Nếu ngươi không muốn đi ta sẽ không ép nhưng ngươi sẽ phải dọn dẹp một mình ở nơi này.
Dọn dẹp cái nơi này thà chết còn hơn.Đành phải đi mà trong lòng của Song Y đang muốn điên lên.

-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Khắp cả Vô Lai biệt viện của phủ vương gia không khỏi vang lên tiếng hét.Nơi nào cũng có chuột.Mấy ả nô tì cứ thấy ở đâu có chuột lại nhốn nháo cả lên.Ân Thiên Phong thấy tiếng ồn liền ra ngoài thì thấy rất nhiều chuột.Nơi nào cũng nhốn nháo.Gia nhân trong phủ tất tả bắt chuột.Hắn mặt biến đổi như tắc kè hoa.Trong lòng hắn biết rõ kẻ làm việc này chính là kẻ viết thư khiêu khích kia.
-Đây là màn chào hỏi của ngươi ư?Được,bổn vương gia sẽ chơi vs ngươi.

Chương 13:Vào hoàng cung để đi chơi

-Tiểu thư,người làm vậy nhỡ nhị vương gia biết thì làm sao?Uyên Nhi nói nhưng thực tâm thì đang cười bể bụng vì chẳng biết Liễu Viên Nguyệt còn dở trò gì nữa.
Nàng nhìn Uyên Nhi rồi điềm đạm nói:
-Dù có truyện gì đi nữa thì hắn ta cũng không đến cái nơi này đâu.
Liễu Viên Nguyệt nói nhưng trong lòng khi nhìn cái nơi rách nát này thì vô cùng hối hận a.Chỉ vì Liễu Viên Nguyệt tiền nhiệm dở hơi đi cải trang thành xấu xí làm gì để nhị vương gia hắn ta tưởng xấu xí thật thế là cho vào lãnh cung.Nếu hắn mà thấy dung nhan thật của Liễu Viên Nguyệt tiền nhiệm thì còn lâu mới cho vào lãnh cung.Tiếc quá,không được ngắm trai đẹp.(Bị người ta hắt hủi mà vẫn còn trai đẹp vs trai xấu.Tỉ này khùng thiệt./Nói xong chạy luôn)
-Uyên Nhi đi chơi nữa không?
Uyên Nhi liếc nhìn Tứ Thiên Vương rồi nhìn Liễu Viên Nguyệt một cách ngạc nhiên.Nàng lại muốn dở trò gì nữa.Tứ Thiên Vương thì chỉ sợ lại phải đi mua đồ giống lần trước.
-Lần này không phải đi chơi ở ngoài mà là vào trong cung.
-Sao ạ?Vào cung rất nguy hiểm thưa tiểu thư.-Tứ Thiên Vương đồng thanh hét lên
Liễu Viên Nguyệt thất vọng nhưng vẫn cố thuyết phục:
-Ta gặp hoàng thượng thôi.Chẳng phải hoàng thượng cũng rất quý ta sao?
Tứ Thiên Vương cũng cảm thấy hơi bị lay động nhưng vẫn cố không cho nàng đến hoàng cung.Không phải là nguy hiểm mà vì là….(Chuyện bí mật này chưa nói được)
Nàng bực mình.Vì sao không cho nàng đi chứ.Bỗng Liễu Viên Nguyệt mỉm cười.Nàng sẽ cho thấy sự dã man của mình.
-Nếu không đi ta sẽ…
-Thưa tiểu thư,người làm gì cũng không khiến bọn thuộc hạ đổi ý-Tứ Thiên Vương dứt khoát trả lời.
-Các ngươi đưa hết túi tiền ra đây.Đưa ra ta sẽ không đến hoàng cung nữa
Tứ Thiên Vương ngờ vực.
-Nếu thế thì có thật tiểu thư sẽ không đi?
-Đúng vậy.Liễu Viên Nguyệt mặt lạnh nhìn bọn họ nhưng trong lòng lại vui vì con mồi đã sập bẫy.
Tứ Thiên Vương không nghi ngờ gì nữa đưa hết túi tiền cho Liễu Viên Nguyệt.Nàng cầm 4 túi tiền rồi cười ranh ma:
-Các ngươi còn nữa khôngNếu giấu diếm ta sẽ trốn khỏi đây để tới hoàng cung…
Nàng chưa kịp nói xong thì trong tay nàng đã xuất hiện thêm rất nhiều thứ đáng giá.KAKA
-Đã hết?Liễu Viên Nguyệt nhìn Tứ Thiên Vương nói gọn .
-Đúng vậy thưa tiểu thư.
Nàng nhìn số tiền trên bàn rồi nói:
-Ta tịch thu hết.Các người đừng hòng lấy lại.
Tứ Thiên Vương ngạc nhiên.Trời ơi,đó chính là số tiền còn lại sau khi phải đi mua một đống đồ cho vị tiểu thư này lần trước
-Ta sẽ trả các ngươi nếu các ngươi cho ta vào hoàng cung.
Nàng nói xem xét biểu hiện trên khuôn mặt Tứ Thiên Vương nhưng họ có vẻ cũng không muốn cho nàng vào hoàng cung mặc dù mất tiền cũng ‘‘đau’’ thật.
-Tiểu thư người muốn làm gì chúng thuộc hạ cũng không cấm nhưng việc vào cung thì không thể.-Tứ Thiên vương nói một giọng ngiêm khắc.
-Vậy ta tiêu hủy số tiền này đi chắc các ngươi cũng không cấm?-Nàng cầm mấy túi tiền hua hua trước ngọn nến.
Tứ Thiên Vương cứ nghĩ biện pháp mạnh sẽ khiến nàng kô đi nữa mà còn trả lại hầu bao cho họ.Vậy mà…Híc dù sao tiền vẫn còn trên hết.Đi cẩn thận chắc sẽ không gặp người ấy.
Liễu Viên Nguyệt nhìn Tứ Thiên Vương như có việc gì thì càng muốn đến hoàng cung.
-Chúng ta sẽ đi vào buổi sáng
-Vậy tiểu thư ngủ sớm để mai vào cung.
Tứ Thiên Vương không muốn ở đây lâu vì sợ nàng sẽ hỏi tại sao không được vào hoàng cung.
Liễu Viên Nguyệt nhìn bọn họ biến mất rồi cười ranh mãnh,nói:
-Hơ hơ thế là có thêm tiền tiêu rồi.Bọn họ sợ ta hỏi chuyện mà chạy mất không thèm lấy hầu bao.
Lúc đó ở chỗ Tứ Thiên Vương.
-Ma Y chúng ta có quên thứ gì không nhỉ?-Song Y không thể nào nhớ ra mình quên gì.
-Ta cũng không biết ,chúng ta đến nhà trọ nào ngủ đi.-Ma Y trả lời

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 14:Mối tình đầu.




-Tiểu thư,tiểu thư.Hôm nay chúng ta sẽ phải đến hoàng cung sao?Vật phải nhanh thôi-Uyên Nhi sốt ruột nhìn Liễu Viên Nguyệt
Liễu Viên Nguyệt ung dung uống trà nói:
-Đâu phải là đi vào một cách đàng hoàng đâu chúng ta sẽ đột nhập vào đấy mà.
Nàng thong thả bỏ tách trà xuống rồi đi ra ngoài:
-Tứ Thiên Vương,chúng ta đi thôi.Trời tối thế này đi mới thuận lợi.Tứ Thiên Vương nhìn là biết vị tiểu thư này thực chất đến hoàng cung không phải là đi thăm hoàng thượng mà là để quậy phá cho tưng bừng.(KAKA)
-Tiểu thư,có cần cải trang không?
Nàng nhìn Tứ Thiên Vương nói:
-Chẳng cần đâu,cải trang người ta sẽ nghĩ chúng ta là thích khách đấy.Còn bây giờ chúng ta đi.
Liễu Viên Nguyệt nghĩ gì đó rồi nàng lại nói:
-Uyên Nhi ,em không cần phải đi đâu.Dù sao em cũng không biết võ công.
Tứ Thiên Vương nghe càng khẳng định rõ nàng muốn đến hoàng cung là để ‘‘phá’’.Nếu không cũng đã cho tiểu nha đầu kia đi theo.Nhưng họ vẫn thắc mắc,Liễu Viên Nguyệt tại sao lại biết võ công.(Dạ học lỏm của các anh đấy ạ.)
***
-Thưa vương gia ,người đêm nay sẽ không về phủ,tiểu nhân đã chuẩn bị phòng này .-Tên thái giám Quốc Hồi nói mà để ý từng lời một sợ làm phật ý Ân Thiên Phong.
Hắn thực chẳng muốn ở trong cung chút nào.Hắn ở đây có khi lại gặp hai người bọn họ…Nhưng cũng chỉ vì có nhiều việc quan trọng mà phải ở lại.Nhíu đôi mâu đen,Ân Thiên Phong nói:
-Ta biết rồi.Ngươi bảo thị vệ trông chừng đừng để ai vào phòng ta.
Cũng chỉ mong có thể thoát khỏi đây ,Quốc thái giám cúi mình chào hắn rồi chạy nhanh ra ngoài .
Ân Thiên Phong trong lòng bây giờ chỉ muốn chạy đến chỗ người đó thật nhanh nhưng hắn không thể.Hắn biết người ấy chỉ yêu Ân Thiên Thủy Lục –huynh trưởng của hắn và cũng là hoàng thượng của Nguyệt Lạc Quốc. Không hiểu sao, bây giờ hắn chỉ muốn dạo quanh dưới ánh trắng.Vậy là hắn đi ra ngoài nhưng tay lại cầm theo chiếc quạt có phi tiêu phòng vệ.
Soạt,Soạt.

-Ai?-Ân Thiên Phong nói vs ngữ điệu lạnh lung âm vang.
Liễu Viên Nguyệt cùng Tứ Thiên Vương nín thinh không dám phát ra tiếng động.Ân Thiên Phong càng lúc càng đến gần.
Liễu Viên Nguyệt cắn môi tự trách bản thân.Chẳng qua lúc nãy trước khi đi nàng có mang theo kẹo hồ lô đi ăn,nào ngờ trong hoàng cung lại có chuột chạy đến gây tiếng động.Lần này để Ân Thiên Phong bắt gặp chắc hắn giết nàng luôn.( Cho chết‘‘tham thì thâm’’).Nàng đang tự ‘‘sám hối’’ thì Ma Y cứ thổi thổi cái gì đó.Nàng bực mình, tự nghĩ ‘‘Sao mình có tên thuộc hạ điên vậy nhỉ,thổi to như vậy hắn phát hiện thì sao?’’(Tỉ mới ngốc,huynh ấy đang cứu tỉ đấy ạ)
-Nhị ca,sao huynh lại ở đây?-Tuyết Lan công chúa bỗng từ đâu đến đáh lạc hướng Ân Thiên Phong.
Hắn quay đầu lại thấy tiểu muội mình thì dịu dàng hơn nói:
-Lan nhi,sao bây giờ muội còn ở đây?
Tuyết Lan nhìn ra đằng sau Ân Thiên Phong rồi mỉm cười hỏi ngược lại:
-Vậy còn huynh?
Ân Thiên Phong nghe thì chợt nhớ ra,đi đến lùm cây nhưng lại không thấy gì.Hắn quay người đi nhưng bất chợt lại quay lại .
Một chiếc hài của nữ nhân?
Hắn nhìn một lúc rồi cầm đôi hài nhếch mép cười bán nguyệt rồi ung dung đi dạo tiếp .Tuyết Lan nhìn thấy đôi hài thì biết đó chinh là của tẩu tử(chị dâu).Ma Y đã gọi nàng đến ‘‘cứu trợ’’ thì chắc tẩu tử của nàng đã làm rơi chiếc hài.
***
Liễu Viên Nguyệt chạy đi một hồi thì dừng lại nói:
-Sao vị công chúa đó cứ xuất hiện mỗi lúc chúng ta gặp khó khăn vậy?Ma Y ngươi quen nàng ta.
Ma Y không trả lời nhưng 3 người kia thì độ ‘‘hóng’’rất là cao liền chen vào nói:
-Vị công chúa đó là mối tình đầu của huynh ta.
Tất cả mọi người chợt im lặng.Ma Y thì tức giận nhìn ánh mắt trách cứ lên 3 người kia nhưng bất chợt có tiếng nói vang lên nghe thật quen thuộc:
-Ồh,xem ra ở đây thật nhiều người a.



Chương 15:Ngươi thực ra là ai?





-Xem ra ở đây đông đủ quá nhỉ?-Tiếng nói vang trầm ấm.
5 người một lúc quay ra kẻ phát ra tiếng động vừa rồi.Hấp,Liễu Viên Nguyệt tím mặt.
Là hắn ư?Ân Thiên Phong.May là cái tên này còn chưa biết nàng là nương tử của hắn nếu không nhìn thấy nàng đêm khuynh ở trong hoàng cung thì thật thê thảm.Nhưng với tình cảnh này nàng còn thê thảm hơn nhiều.Lần trước nàng trọc giận hắn thì chắc có chết cũng hôk quên đâu.
Ân Thiên Phong chậm rãi bước từng bước đến gần.Vài giây nữa hắn đến mà cả 5 người sợ chẳng dám nhúc nhích nữa.Ai cũng nghĩ hắn sẽ chém, chém.(Sao đầu óc ai cũng bạo lực thế nhỉ)
1!2!3!
Teng ~
Quác quác.
Nàng bất ngờ giật mình.Hắn ta tưởng mình là hoàng tử của công chúa lọ lem hay sao mà cầm một chiếc hài ướm vào chân nàng.Liễu Viên Nguyệt tức đỏ mặt,cứ tưởng hắn sẽ làm gì nàng chứ.
-Hừ,quả nhiên chủ nhân của chiếc hài này là tiểu yêu nữ nhà ngươi.
-Ngươi bị điên hả?-.Nàng hung hổ như vậy là vì đã có Tứ Thiên Vương bảo vệ nên nàng không sợ đứng trước mặt hắn nói to.
Nhưng nàng đâu biết Tứ Thiên Vương trước kia là thuộc hạ của hắn và bây giờ vẫn rất nghe lời.(KAKA).
4 người đằng sau nhìn hắn với vẻ mặt kinh nể còn vị cô nương này nhìn hắn một cách nhâng nháo lên.Vầng trán nhíu lại.Hắn nghĩ đây chính là cơ hội tốt để trả thù.
-Tứ Thiên Vương các ngươi hãy đi.-Ân Thiên Phong nói rõ từng tiếng một.
Tứ Thiên Vương do dự rồi đang định bay đi:
-Dừng lại cho ta.
Tứ Thiên Vương chỉ mong chờ câu nói này của Liễu Viên Nguyệt liền dừg lại.Nhìn Ân Thiên Phong e ngại nói:
-Nhị vương gia, bây giờ thuộc hạ là người của Liễu tiểu thư.
Ân Thiên Phong thực chất không them để câu nói của Tứ Thiên Vương vào tai(May thế Liễu tỉ không bị phát hiện) nên vẫn nói
-Mau đi.
Liễu Viên Nguyệt bỗng cảm thấy mình như bị bỏ rơi bởi những lời nói và hành động khó hiểu của bọn họ liền hiên ngang chen qua nó
-Các ngươi làm gì vậy ,ta mới là chủ nhân của các ngươi sao các ngươi lại nghe lời hắn.
Bùm
Ân Thiên Phong bây giờ mới liền để ý.Tú Thiên Vương là thuộc hạ của vương phi hắn tại sao bây giờ lại là thuộc hạ của tiểu nữ nhân nay,vừa nãy hình như Tứ Thiên Vương cũng có nói nàng ta họ Liễu.
Liễu Viên Nguyệt tự chửi rủa mình trong bụng rồi quay ra xem xét tình hình phía hắn.Càng quan sát càng thấy hắn bốc khói.
Mẹ ơi,mẹ ở đâu mau chuẩn bị nhặt xác của con đi!!!
-Ta đã biết ngươi là ai rồi,ngươi chính là…
Ân Thiên Phong chưa kịp nói hết câu thì Liễu Viên Nguyệt liền chặn họng :
-Ta biết lỗi rồi đừng giết tan ha.
Liễu Viên Nguyệt trả vờ thỏ con nhìn Ân Thiên Phong.Hắn nhìn thấy nàng như vậy thì cũng nguôi nguôi nói:
-Sao ta phải giết nàng chứ,dù sao nàng cũng là em gái của vương phi ta.
Teng ~
Cái gi?Hắn hiểu lầm nàng là thê muội(em vợ) của hắn mới ác chứ.Sao có ngươi ngu thế nhỉ.Nàng nghĩ rồi cười trong bụng.
-Ah,bây giờ mới nhận ra sao ‘‘tỷ phu’’(Anh rể)
Vừa nói nàng vừa muốn cười,chứng cứ đã rõ như thế mà hắn còn tưởng nàng là em vợ hắn.Hắn đầu đát chắc.
-Hừm,không ngờ vương phi ta lại có một đứa tiểu muội xinh đẹp như vậy…
Liễu Viên Nguyệt mỉm cười thật tươi lấy lòng hắn mà không biết đã bị mắc mưu:
-Tỷ phu quá khen(KAKA,ta đây xinh sẵn rồi không phải ngươi khen ta mới biết đâu)
Ân Thiên Phong mỉn cười hài lòng rồi nói:
-Nhưng một khi đã trọc tức ta thì dù có là mĩ nhân số một thiên hạ cũng khó thoát khỏi việc đi gặp Diêm Vương.
OMG,hắn ta tính giết người thật ư.Tứ Thiên Vương là một lũ ngu ngốc chạy đâu hết rồi.Nàng cố gắng lùi lại thì hắn lại tiến đến.
-Vương gia người đùa hơi quá rồi.
Phù
Tứ Thiên Vương cuối cùng ló cái mặt ra.Nhưng Ân Thiên PHong không quan tâm hắn nhìn nàng rồi vèo một cái chạy về đằng sau bắt nàng.
-Ááááááá



Chương 16:Ngươi thực ra là ai?(2)





Trong căn phòng rộng lớn bày biện rất nhiều sách.Trên bàn để một lư hương tỏa ra mùi hoa tử đinh hương ngọt ngào.Trên gi.ường là một mĩ nhân ngủ không một chút phiền muộn,đôi mắt khép lại thật sâu.Nhưng ngược lại với sự thản nhiên của mĩ nhân này một nam nhân khác đã bị hạ đo ván chỉ vì muốn lay tiểu mĩ nhân này dậy mà bị nàng cho một cú song phi lăn xuốg đất.
-Khốn thật,nàng ta là cái giống gì mà ngủ như chết.-Ân Thiên Phong đứng dậy xoa xoa thái dương.
Hắn nhìn Liễu Viên Nguyệt cũng đủ thấy nàng đang vờ ngủ.Nàng đã nhìn thấy hắn bị ngã lăn xuống đất xấu hổ như vậy mà vẫn muốn vò ngủ.Ân Thiên Phong tức tối đi đến phía đầu gi.ường nhìn chằm chằm Liễu Viên Nguyệt
Ân Thiên Phong bỗng mỉm cười một nham hiểm(Ý nghĩ đen tối hay bay đi)
-Tiểu mĩ nhân nàng hãy dậy đi.-Hắn vừa gọi nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng nhỏ nhẹ.-Nếu không ta ăn thịt nàng đó.
Hắn đã nghĩ nàng ta sẽ phải bật dậy co ro lại vì sợ bị hắn ăn thịt vậy mà nàng chỉ nói một câu duy nhất rồi quay lưng đối hắn :
-Ngươi làm gì kệ ngươi ta không quan tâm
Bùm.
Ân Thiên Phong rất muốn giết nữ nhân này nhưng nàng là một nữ nhân yếu đuối(Yếu đuối quá= =’’),lại đang ngủ hắn ra tay với nàng bây giờ nếu ai biết thì thật xấu hổ.
-Người đâu canh căn phòng này lại cho ta –Hắn vừa nói vừa bước ra ngoài.Trước khi đi hắn còn để lại chiếc quạt có phi tiêu cười một cách nham hiểm
Liễu Viên Nguyệt thấy hắn ra ngoài thì cầm lấy chiếc quạt nói lẩm bẩm:
-Hừ ,chỉ có vài tên lính quèn mà dám bắt ta ở đây ư
Bước ra khỏi phòng một cách ung dung, nàng không quan tâm tới bọn thị vệ.5,6 tên thị vệ bất giác chạy đến ngăn nàng không cho đi tiếp.Liễu Viên Nguyệt dung tay bẻ cổ tên đứng gần mình nhất rồi thả ra mạnh khiến những tên đằng sau ngã nhoài.Còn một tên nữa đang đứng gọi cứu viên ở ngoài xa nàng liền dùng chiếc phi tiêu phóng vào giữa tim của hắn.
Chiêu này nàng đã từng học ở thế giới hiện đại mặc dù nó cũng không liên quan đến nghề sát thủ của nàng nhưng không ngờ cũng có ngày dùng đến.
-Rất chuẩn xác.Không ngờ một mĩ nhân yếu đuối như vậy có thể làm được.-Một giọng nam vang lên đều đều .
Liễu Viên Nguyệt nhìn lên thì thấy một nam nhân ngồi trên thành can.Một mĩ nam nhân có khuôn mặt như búp bê nha.Hắn mặc một phục y màu trắng đứng dưới ánh trăng trông như một vị thần giáng trần.Làn da trắng muốt,đôi mi dài có khi dài hơn nàng.Sống mũi cao không một tì vết.
-Ngươi là ai?
Nghe thấy Liễu Viên Nguyệt không biết mình là ai thì nam nhân này có vẻ khá ngạc nhiên rồi thong thả nhảy xuống đất tiến về phía nàng.
-Có thật ngươi không biết ta là ai?-Nam nhân này nhìn Liễu Viên Nguyệt cười tà mị.Hắn không tin nàng không bị khuất phục bởi vẻ đẹp của hắn(tự sướng quá).Bởi vì hắn là đệ nhị mĩ nam kinh thành đứng sau Ân Thiên Phong-Mộ Dung Lãnh Hàn
-Ta không biết ngươi là ai.-Liễu Viên Nguyệt chỉ mong rời khỏi đây nhanh nhưng thấy zai đẹp nên ở lại nói chuyện chút nhưng cũng đã ngán ngẩm.
Mộ Dung Lãnh Hàn thực sự bất ngờ.Có người không biết hắn nữa sao.Nàng ta là người ở cung trăng hay sao mà không biết hắn.
-Ta biết ngươi là ai rồi.Ngươi là thái giám phải không?Thảo nào ngươi trông xinh zai hơn cả nữ nhân.-Liễu Viên Nguyệt nói vẻ vui mừng vì đã đoán ra.
Mộ Dung Lãnh Hàn chỉ muốn ngất với nữ nhân này.Thái giám ư?Điên thật.Hắn tiến gần hơn phía nàng ôm vai thật chặt tra hỏi:
-Nàng thật không biết ta ư?Nàng thật sự ở đâu vậy?
Hắn ôm vai nàng đau nhói bất giác bị lộ ra đôi vai trần trắng nõn.Và trên vai nàng săm hình một bông hoa mẫu đơn đỏ chói tỏa ra rất nhiều cánh.Nàng đã từng thấy bông hoa này khi cởi xiêm phục,hỏi thử Vân Nhi thì a đầu đó cũng không biết tại sao trên vai nàng lại có hình săm này.Mộ Dung Lãnh Hàn nhìn thấy thì mặt trắng bệch không nói gì.Một lúc sau hắn mới buông nàng ra nói;
-Ngươi thực ra là ai?
Đây là lần thứ hai có người hỏi nàng câu này trong một đêm.
-Thưa công tử,người hãy để tiểu thư chúng tôi đi.-Bỗng Tứ Thiên Vương từ đâu xuất hiện giải vây cho Liễu Viên Nguyệt.
Liễu Viên Nguyệt thấy Tứ Thiên Vương thì chạy ra núp sau lưng họ.Mộ Dung Lãnh Hàn thấy Tứ Thiên Vương thì bất giác mỉm cười rồi dùng khinh công bay lên mái nhà nói:
-Nếu là tiểu thư các người thì ta sẽ cho đi thôi nhưng hãy bảo vệ chủ nhân mình cho tốt.
Nói xong hắn biến mất trong không khí để lại một người không hiểu chuyện gì xảy ra.
(Chính Liễu Viên Nguyệt)



Chương 17:Nói!Ngươi là vương phi của ta?





Phủ vương gia.
-Nhị vương gia, hoàng thượng đến!
Ân Thiên Phong nhíu mày ngạc nhiên.Ân Thiên Thủy Lục chưa bao giờ đến đây mà không báo trước.Chẳng lẽ lại có truyện gì khẩn cấp.Hắn vội nghĩ lướt qua rồi mau ra khỏi thư phòng.
-Tham kiến hoàng thượng
Ân Thiên Thủy Lục rất nóng lòng muốn được gặp Liễu Viên Nguyệt nên không muốn nói nhiều(Haizzzz,thì ra là đi gặp Liễu tỉ,ở trong lãnh cung nhá)
-Miễn lễ.
Ân Thiên Phong mời hoàng thượng vào thư phòng gặng hỏi:
-Có việc gì mà hoàng huynh phải đến đây?
Ân Thiên Thủy Lục không muốn nói là đến chỉ để ngắm mĩ nhân mà đó còn là vương phi của đệ đệ mình.Đã vậy người mà Ân Thiên Phong yêu thương là Mộ Dung Gia Nhi cũng yêu hắn nên hắn không thể nói vậy được.Tuyệt mĩ quá cũg khổ(Tự sướng quá cha ơi)
-Lạ thật,vương phi của đệ đâu vậy?Dù sao thì cũng phải ra diện kiến ta chứ.
Ân Thiên Phong nhíu mày.Chẳng lẽ Ân Thiên Thủy Lục rỗi hơi đến đây chỉ để hỏi vương phi của hắn đâu sao?
-Nàng ta đang ở lãnh cung.Tại sao hoàng huynh lại để ý tới một cô nương xấu xí như vậy chứ?
-Nàng ta đâu có xấu xí,nàng ta là một mĩ nhân đó.- Ân Thiên Thủy Lục nói với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Ân Thiên Phong như nhớ được việc gì liền đi đến lãnh cung.Ân Thiên Thủy Lục thấy vậy cũng đi theo

***
-Tiểu thư,người lại đi đâu vậy?-Uyên Nhi cố gào lên Liễu Viên Nguyệt mới có thể nghe thấy.
-Uyên Nhi mau thay xiêm y cho ta mau,ta ở đây chẳng ai biết đến thôi thì ngày nào cũng đi chơi.-Liễu Viên Nguyệt thản nhiên nói.
Uyên Nhi bó tay với nàng liền lấy một chiếc áo màu hồng trắng có đường viền xanh bó hông.
Cạch
-Liễu Viên Nguyệt ngươi có ở…
Ân Thiên PHong chưa kịp nói hết câu đã phải ngừng vì hiện giờ hắn là kẻ….Ặc biến thái thực sự.
Liễu Viên Nguyệt đang thay y phục sao hắn lại có thể vào nhưng khi nhìn thấy người nữ nhân trước mặt không phải là một cô nương xấu xí mà là tiểu mĩ nhân luôn trêu trọc hắn thì lập tức không thể nể nang.Hắn dí sát nàng vào tường nói:
-Ngươi là vương phi của ta?
Liễu Viên Nguyệt tức giận vì sao Ân Thiên Phong lại nhè đúng lúc nàng thay đồ mà đến chứ:
-Ngươi là tên biến thái sao?Đã biến thái còn không biết thương hoa tiếc ngọc nữa(Điên ** nói xong chạy luôn).
Ân Thiên Phong sạm mặt xuống.Nhìn chằm chằm Liễu Viên Nguyệt không quan tâm vừa rồi nàng nói gì:
-Nói!Ngươi là vương phi của ta?
Hắn vừa nói vừa cố ý siết chặt cổ tay nàng đến hằn đỏ.Uyên Nhi thấy vậy nhưng không biết làm gì chỉ dám đứng yên.
-Nhị đệ,đệ làm gì vậy?-Ân Thiên Thủy Lục như vị cứu tinh của Liễu Viên Nguyệt xuất hiện rất đúng lúc.
-Huynh cần phải quan tâm.Ra ngoài ngay.(Ông này ác thiệt.Nói với hoàng thượng với người hầu ý)
Ân Thiên Thủy Lục tức lên đến một cục.Dù sao thì hắn cũng là hoàng đế của một nước làm sao lại bị đuổi như vậy chứ.Nhưng rốt cục hắn vẫn đi ra,bởi vì trong hắn cũng có chút rất sợ Ân Thiên Phong.Ẩn bên trong con người đào hoa của Ân Thiên Phong là một người vô cùng nguy hiểm.
-Tên kia ngươi là loại gì vậy?Đến cả hoàng thượng mà cũng dám nói thế.
Ân Thiên Phong như người điếc không trả lời Liễu Viên Nguyệt vẫn nói:
-Ngươi mau trả lời.
-Ân ,thì đúng ta là vương phi của ngươi đó.Có làm sao không?Tên điên kia ngươi có ra ngoài không hả?
Ân Thiên Phong cười nham hiểm kéo Liễu Viên Nguyệt vào lòng cúi xuống tai thì thầm nói nhỏ.Mùi hương của hắn cứ xả vào mũi nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu.
-Nàng nếu đã là vương phi của ta thì cũng phải phục tùng ta chứ?
Phục tùng?Mơ đi.Liễu Viên Nguyệt nàng không bao giờ sợ bị uy hiếp.Nàng từ lâu đã không được động thủ.Giờ phải ra tay thôi.
Uỳnh.
Ngón võ Judo của nàng là do chính ông chủ dạy nàng.Xí,dù có là một con trâu mộng cũng ngã nói gì đến hắn.
-Tiểu thư,người…
Không để Uyên Nhi nói hết câu,Liễu Viên Nguyệt liền nói:
-Phu quân àk,chàng đừng tưởng thiếp yếu đuối mà bắt nạt nha.
Ân Thiên Phong từ từ đứng dậy,hắn tức.Tức thật sự.Nhưng hắn không những tha cho nàng mà còn nói:
-Vậy sao,nương tử yêu quý của ta, ta không bắt nạt nàng mà rất yêu thương nàng đó.
Hắn nháy mắt với nàng rồi bỏ đi.Liễu Viên Nguyệt sững sờ.
-Tiểu thư,tại sao nhị vương gia lại bỏ đi dễ dàng vậy chứ



Chương 18:Sẽ có ngày ta trở lại với Nguyệt nhi






Buổi tối trời thường rất đẹp và sang bởi ánh trăng lung linh.Nhưng trong kí ức nàng bầu trời cũng rất đẹp nhưng nó thật thê lương và được bao phủ bởi màu đỏ rực.Đúng màu đỏ của lửa và máu.Xác người nằm la liệt.Máu chảy ra như suối.Có lẽ trong đám người đó chỉ có hai người còn sống.Một cô bé xinh xắn và mẹ của mình.Cô bé lấm lem mặc một chiếc áo dính toàn máu khóc lên:
-Mẹ ơ..i mẹ đừng chế..t…hức hức.Con sẽ theo cha đến đó,sẽ… luyện tập chăm chỉ…Chỉ cần mẹ không chết…
Người phụ nữ nhìn con mình với ánh mắt dịu dàng,đưa bàn tay không chút lực run run xoa lên đôi má hồng nói:
-Mẹ… có lẽ không thể…cùng con và..ch..a sống một cuộc sống vui vẻ rồi.
Nói rồi bà nhắm mắt lại.Mặc cho đứa con gái nhỏ gào lên trong đêm tối bà cũng không mở mắt ra.Và cũng chính vì vậy,trong lòng của một cô bé 7 tuổi luôn vô cảm và nỗi hận tật xương tủy người cha tàn nhẫn đã khiến cho mẹ cô phải chết chỉ để cô trở thành sát thủ tàn bạo.Tại sao lại phải làm vậy chứ?Cô bé đã tự hỏi nhưng thực sự câu trả lời vẫn là sự im lặng.
-Nếu ngươi muốn có câu trả lời hãy tìm lời giải cho hình săm hoa trên vai ngươi
Và cũng chính câu trả lời đó đã gây ra một tai nạn khủng khiếp.

….
-Hãy ở lại với ta đừng bỏ ta đi .Hãy ở lại đi đừng bỏ ta.
Trên một cánh đồng hoang hai đứa nhóc 13,14 tuổi mặc quần áo thời cổ đại đang ruợt đuổi nhau.Nhưng sao cô bé đó lại ở đây?Cô bé đó ở thời hiện đại mà sao bây giờ lại mặc quần áo cổ đại.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa

Liễu Viên Nguyệt thức dậy đầu đau như búa bổ hét lên trong đêm.Sao nàng lại mơ như vậy chứ,thật đáng sợ.Mọi chuyện xảy ra nhanh chóng nhưng cô bé trong giấc mơ của nàng cũng có hình săm bông hoa này.
Vậy là sao?
-Tiểu thư,tiểu thư không sao chứ?
-Ta không sao.-Nàng cười trừ cố gắng không để Uyên Nhi thấy điều lạ.Nhưng thật tâm nàng đang vô cùng rối loạn.
Nàng biết người cha trong giấc mơ đó là ai.Người đó chính là ông trùm của nàng.

Ngoài căn phòng của nàng
Có hai bóng đen có thể đột nhập vào ngồi trên mái nhà mà không bị Tứ Thiên Vương phát hiện đang chăm chú nhìn nàng từ cửa sổ.Im lặng một lúc lâu bỗng lại nói lên:
-Hừm,đã phát hiện được ra gì sao?Vậy mới thú vị chứ,vương gia nhỉ?
Bóng đen còn lại im lặng vẫn chăm chú nhìn nàng.

**
-Lâm Doanh,ngươi mau điều tra xem nàng đang ở đâu?-Tứ Vương gia Ân Doãn Ca một thân bạch y tuấn mĩ tức giận đập tay xuống bàn ra lệnh cho thị vệ.
-Thuộc hạ rõ lệnh.
Lâm Doanh nói rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.Hắn biết nếu không tìm được nữ nhân này thì hắn thực không toàn mạng.
Hắn cũng chỉ biết phong phanh nàng ta có thể khiến Tứ Vương gia làm cơ đồ gì đó thôi.Nhưng nhiệm vụ này thật quá khó,ngoài tên ra hắn không biết mặt nàng.
Viên Nguyệt Nhi

Tứ Vương gia bỗng nhớ về lúc nhỏ hắn được một cô bé cứu ở một động cốc.Cũng chỉ vì bị sát thủ ám hại mà hắn mới gặp được nàng.Đó là một cô bé đáng yêu hoạt bát.Nhưng cũng chính vì hắn mà nàng mẩt tiếng cười
-Ân ca,huynh đã hứa sẽ ở đây mãi với muội mà.-Cô bé gào khóc
-Ta thực không nhớ đã hứa gì với ngươi-hắn cố tỏ vẻ lạnh lung vớ cô bé.Hắn bây giờ phải về ngay hoàng cung vì mẫu thân hắn mang trọng bệnh.
Bịch
-Ngươi đi đi,nếu ngươi còn ở lại đây thì Nguyệt nhi không thể luyện tập được.
Chủ của Lãnh Nguyệt cốc cũng chính là phụ thân Nguyệt nhi đã đánh ngất nàng và bảo hắn đi.Hắn thật không muốn nhưng hắn phải đi.
-Sẽ có ngày ta trở lại với Nguyệt nhi.




Chương 18:Tâm tư kẻ lạ


Đúng,nàng là một người hoàn toàn xa lạ với Ân Thiên Phong.Mộ Dung Gia Nhi nàng đã từng hứa cả đời nàng chỉ yêu một mình Ân Thiên Phong – nhị vương gia lãng tử của Lạc Nguyệt quốc.Nhưng tại sao?Phụ thân nàng lại bắt nàng phải yêu một người nàng không yêu.Hoàng đế Nguyệt Lạc quốc-Ân Thiên Thủy Lục.
Vào mùa xuân năm nàng 15 tuổi,trên ngọn đồi đầy hoa đào nàng đã từng Ân Thiên Phong trao nhau nụ hôn đầu và mơ ước về một tương lai tươi đẹp.Nhưng phụ thân nàng là một con người hiểm độc đưa nàng vào cung sống để mê hoặc hoàng thượng lấy lòng khiến nàng và hắn phải xa nhau.Nàng lần đầu nhìn thấy ánh mắt căm thù của hắn nhìn nàng.Không một chút tình cảm,buông tay nàng một cách thật dễ dàng.
Phụ thân nàng đã khiến nàng ở trong cung.Ngay từ lần đầu nàng đã bị chà đạp bởi hoàng thượng rồi vứt bỏ nàng đấy không thèm quan tâm.Nhưng không hiểu sao nàng muốn hoàng thượng phải là của nàng và Ân Thiên Phong phải mãi yêu nàng thôi.Khi nàng nghe hắn đã lấy chính phi nàng thực sự căm hận hắn và ghen tị với người nữ nhân kia.
Nàng thật không hiểu.Nàng đã thích Ân Thiên Thủy Lục ngay từ lần đầu gặp mặt và bỏ qua hết tình cảm của mình với Ân Thiên Phong.Nhưng nàng muốn hắn yêu mình nàng.Chẳng lẽ nàng quá tham lam sao?
Khi biết hắn ở trong cung,nàng muốn hắn phải thêm nhớ nàng nên đã đến gặp hắn.Nhưng trong lúc đó hắn lại đang nói chuyện cười đùa với một nữ nhân khác nữa.Mà nàng ta thật xinh đẹp tuyệt trần.Nàng đã theo nữ nhân đó và biết nàng ta chính là vương phi thất sủng của hắn.Nhưng sao hắn lại cười nói với nàng ta.
Giờ đây thì nàng đã trở thành người mà hoàng thượng sủng nhất.Cũng phải thôi.Có phụ thân nàng -tướng quân của Nguyệt Lạc Quốc mưu mô xảo quyệt hỗ trợ,mà nàng thì cũng rất xinh đẹp.Trong cung có bao nhiêu phi tần nhưng đều đã bị nàng trừ khử.Cũng đừng nên trách nàng vì họ ép nàng trước.Nàng chỉ mong muốn có được tình yêu của cả hai mĩ nam nhân Nguyệt Lạc quốc và tham vọng với ngôi vị hoàng hậu.Nàng đã không còn là một cô bé 15 tuổi ngây thơ luôn tin vào tình yêu đích thực nữa.Nàng đã hiểu rằng tình yêu phải được chiếm hữu.Và ngôi vị hoàng hậu sẽ đưa nàng lên đến mọi ước vọng.
Tất cả những người đã từng bắt ép nàng thì những người đó sẽ không có kết quả tốt đẹp kể cả đó là phụ thân nàng đi chăng nữa



Chương 19:Nụ hôn bất chợt


Liễu Viên Nguyệt không hiểu sao nàng như đang có cảm giác như sợ sệt điều gì đó.Chính là bóng tối.Mỗi khi đêm đến nàng đều mơ về giấc mơ đấy và khi nàng mở mắt nàng nhìn thấy không phải Uyên Nhi mà có rất nhiều nữ nhân dung mạo khác nhau nhưng đều có hình săm hoa giống nàng.
-Tiểu thư,sang rồi.Mau dậy thôi.
Liễu Viên Nguyệt tỉnh dậy.Nhìn Uyên Nhi nàng cảm thấy bớt lo lắng hơn.Có lẽ nhưng cơn ác mộng không còn nữa.Nàng phải tập trung đề phòng nhị vương gia.
-Hôm nay chúng ta ra vườn dạo chơi.
Nàng cùng Uyên Nhi hết đuổi bắt rồi lại vờn bướm.Có lẽ những cơn ác mộng không ảnh hưởng đến nàng cho lắm(Vẫn còn chạy nhảy nữa cơ mà).
-Hừm,ngươi là ai vậy?Mau dọn dẹp ở nơi đây đi.Dám chơi ở đây àk?Thật không biết lễ độ.
Tiếng nói lanh lảnh vang lên nghe thật chua ngoa.Liễu Viên Nguyệt không để tâm vẫn chơi với Uyên Nhi làm lơ nữ nhân này.Nữ nhân này cư nhiên nổi giận bước to đến phía Liễu Viên Nguyệt.
-Xú a đầu người thật là to gan.-Liễu Viên Nguyệt giờ để ý quay ra thì thấy một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Vương Nhạn Hoa run lên bất chợt.Nàng ta nghĩ làm sao lại có một nha đầu xinh đẹp nhường này.Mà có khi con hơn nàng ta.Nàng ta đến đây tất nhiên là có việc.Nàng muốn gặp xem vương phi thất sủng là người như thế nào.Nàng ta không để tâm Liễu Viên Nguyệt mà nhìn xung quanh nói:
-Hừm,a đầu họ Liễu đâu?Hay xấu hổ quá trốn rồi.
Liễu Viên Nguyệt nghe xong mà chẳng biểu cảm chỉ ngắt một bông hoa bước đến trước mặt Vương Nhạn Hoa.
-Ai cho ngươi gọi ta là a đầu?Nghe cho rõ đây nếu ngươi dám nói thế một lần nữa ngươi sẽ như thế này.-Nàng vừa nói vừa nắm chặt bông hoa khiến nó nát vụn thành từng mảnh nhỏ li ti.
-Ai cho ngươi dám làm vậy?Đây là Vương tiểu thư của phủ thái sư đấy!-Một tiểu nô tì xen vào vênh mặt lên.
Vương Nhạn Hoa nghe vậy mạnh miệng nói:
-Thì ra ngươi là vương phi bị thất sủng sao?Thật nực cười.Nghe là ngươi xấu xí lắm.Ngươi giả mạo chăng?
Liễu Viên Nguyệt mặt lạnh bước gần hơn xô ngã Vương Nhạn Hoa rồi đạp nàng ta một cái nói:
-Ta không bao giờ giả danh ai.Còn cái đạp này là ta tặng cho nhưng kẻ huênh hoang như ngươi.
Nàng liếc nhìn a hoàn kia một cái khiến nàng ta run rẩy không nói được câu nào.Vương Nhạn Hoa tức móng tay đâm vào thịt nàng ta cũng không thấy đau.Nàng ta nhìn Liễu Viên Nguyệt một cách hậm hực rồi quay đi ra ngoài.
-Xem ra tiểu thư của Liễu gia rất muốn ra khỏi đây.
Vương Nhạn Hoa trước khi đi vẫn để lại một câu.A hoàn kia cũng nhanh chóng đi theo chủ.
Uyên Nhi lo lắng nói với Liễu Viên Nguyệt:
-Liệu họ nói có thật không tiểu thư?
Nàng cười lạnh một tiếng rồi nói:
-Kệ họ,ta cũng muốn ra khỏi đây.
Liễu Viên Nguyệt lại thong thả bước đi ngắm hoa nở.Mặc kệ Uyên Nhi cứ đi theo hỏi nàng nhiều chuyện.
**
Thư phòng.
-Phong ca,hãy trả thù cho ta a.Vương phi của huynh không biết điều đã đánh muội đó.
Vương Nhạn Hoa nhõng nhẽo bên tai Ân Thiên Phong đòi hắn trả công bằng cho nàng ta.(Ặc,gây sự trước thì làm gì có công bằng.Điên quá)
-Nàng ta dám đánh sao?Vậy ta sẽ đến đấy.
Vương Nhạn Hoa biểu tình trên mặt vô cùng hài lòng.Nàng ta chắc chắn rằng Liễu Viên Nguyệt sẽ thật thê thảm.
**
-Hừ,là ta đánh ả ta đó.Có sao không?
Vương Nhạn Hoa mạnh mồm nói:
-Ngươi chẳng phải đã làm ta bị thương sao?Ngươi phải xin lỗi ta chứ.-Vương Nhạn Hoa lại biến thành một người yếu đuối.Khác hẳn vẻ chua ngoa trước đấy.
Liễu Viên Nguyệt trả vờ như không nghe thấy ú ớ hỏi lại:
-Cái gì cơ?Ta thật không nghe rõ á.
Vương Nhạn Hoa tức mình nhìn Ân Thiên Phong như muốn bảo hắn nói gì đó nhưng hắn cứ như cái tượng gỗ chẳng làm gì.Nàng ta hậm hực không quan tâm có Ân Thiên Phong ở đây lộ ra vẻ đanh đá của mình bước đến phía Liễu Viên Nguyệt định tát nàng.
Uyên Nhi sợ sệt định che cho Liễu Viên Nguyệt thì nàng đã nắm được cổ tay Vương Nhạn Hoa.Bẻ tay nàng ta mà Liễu Viên Nguyệt vẫn lạnh tanh.
-Ngươi đừng vội làm càn nếu không tay ngươi gãy luốn đấy.
Bộp
Một bàn tay to khác nắm lấy tay nàng bỏ tay Vương Nhạn Hoa.Là tay của Ân Thiên Phong.
Liễu Viên Nguyệt đưa một tay khác lên che mặt như đang đề phòng hắn làm gì.Ân Thiên Phong cười nhạt.Vương Nhạn Hoa nhìn Liễu Viên Nguyệt đắc ý.
Ý ý,hắn đang dí sát vào người nàng và…
Ân Thiên Phong đang hôn nàng
Vương Nhạn Hoa mặt chuyển đổi như tắc kè hoa.Nàng ta không ngờ rằng Ân Thiên Phong lại hôn vương phi thất sủng của mình ngày trước mặt nàng ta.Nhưng bây giờ…
Nụ hôn đó là thật!!!


------------------------------------------------
Mình thấy t/g post đến đây thôi ^^

( Sr t/g nhé!Mình thấy tr. này hay mà post giữa chừng thấy bên blog post đến đây nên post qua cho mọi ng` cùng đọc ) ^^

 
Chương 20:Hưu thư.

-Ưm ...ưm-Nàng cảm thấy nghẹn thở.Giờ nàng muốn đánh hắn.Liễu Viên Nguyệt cố dùng sức đấm một cú mạnh vào người Ân Thiên Phong nhưng hắn vẫn trơ trơ như tảng đá.
Nàng thực sự ngạc nhiên vì chưa có một nam nhân nào có thể thoát khỏi cú đấm ngàn cân của nàng.Liễu Viên Nguyệt nhìn người đối diện cũng có hơi chút tò mò.
Nhưng ngược lại với vẻ mặt của Liễu Viên Nguyệt,Ân Thiên Phong vô cùng thích thú.Hắn nghĩ rằng nàng cố tình làm vậy là để câu dẫn hắn(Tự tin quá >.<)Nếu như nàng muốn vậy hắn sẽ đồng ý và trêu đùa với nàng.Nhưng quả thật cú đấm của Liễu Viên Nguyệt vừa rồi không tồi chút nào.
-Ngươi sao có thể đỡ cú đấm của ta chứ?-Liễu Viên Nguyệt nhìn Ân Thiên Phong như nhìn một con quái vật.Lúc còn ở hiện đại,một cú đấm của nàng hạ được mấy tên công tử bột như hắn ấy chứ
-Ngươi nghĩ ta là những tên công tử bột dễ dàng bị hạ dưới sức ngươi ư?-Như đọc được trong đầu nàng nghĩ gì hắn liền phán xét,dò hỏi.
Vương Nhạn Hoa nhìn hai người họ mà cảm thấy mình như người thừa .Nhìn Ân Thiên Phong cười với nữ tử khác nàng ta không cam.Nàng ta không tin rằng hắn bỏ mặc nàng.
-Haha,phu phụ hai người nói chuyện thật vui.Ta đi trước không nên làm hai người mất hứng.-Nàng ta đi với bộ mặt thất vọng.Khuôn mặt thanh tú ảm đảm nét buồn như sắp khóc khiến không ít nam nhân siêu lòng.Và trong đó tất nhiên có cả Ân Thiên Phong.
Hừ,Vương Nhạn Hoa nàng ta vừa bước đi được có 3 bước hắn đã chạy theo níu tay nàng ta lại vẻ mặt lo lắng rồi lại nhìn Liễu Viên Nguyệt một cách khinh khỉnh.Liễu Viên Nguyệt thật không hiểu hắn đang nghĩ gì chỉ im lặng quan sát.
Ân Thiên Phong nhếch mép cười.Trong nụ cười có vẻ khinh khỉnh đáng ghét cũng như sự ghét bỏ và tiếc nuối.Đúng,hắn nghĩ có lẽ chơi đùa như vậy là chưa đủ.Hắn muốn đùa thêm chút nữa nhưng bây giờ là lúc kết thúc.Nhưng cũng là bắt đầu.
-Nhạn Hoa,nàng chớ có vội đi đâu.Hãy ở lại đây xem tiếp kịch hay chứ.
Vương Nhạn Hoa ngạc nhiên nhìn Ân Thiên Phong.Vậy từ nãy hắn chỉ chơi đùa với nữ nhân kia thôi sao.Nàng ta mừng thầm trong bụng.Nàng ta đứng lại vẻ mặt tuy có chút vui mừng nhưng vẫn có phần bi ai.
Hắn bước đến phía nàng nhướng mày kiêu kì khiến cho Liễu Viên Nguyệt tò mò đến lên tận đỉnh đầu.Ân Thiên Phong quay ra nói to với tất cả những kẻ đang ở đây.
-Từ nay trở đi Liễu Viên Nguyệt – vương phi của ta sẽ không còn là vương phi của ta nữa.
!!!
-Sao cơ?Cái tên nam nhân chết dẫm kia.Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám đá ta.Ngươi chết đi.-Nàng vừa nói liền tặng hắn một cú song phi làm hắn ngã nhoài xuống đất
Các hạ nhân trong phủ như đang tập trung gần hết ở đây.Nhị vương gia mà lại bị một nữ nhân à mà còn là một vương phi bị thất sủng đánh ngã.Ân Thiên Phong tuy thực có chút xấu hổ nhưng thái độ điềm đạm và sắc lạnh của hắn vừa sượt qua đám hạ nhân thì lập tức bọn họ đều phải tản ra.
Hắn nhanh chóng đứng dậy lấy từ trong người ra hưu thư đưa cho Liễu Viên Nguyệt.
-Gì đây?
-Hưu thư.
-Là gì?
Uyên Nhi thấy hai bầu không khí có vẻ đáng sợ nàng nói nhỏ vào tai Liễu Viên Nguyệt
-Tiểu thư à,chúng ta có nghĩa là bị vương gia đuổi khỏi đây đó.
Hừ tốt thôi,nàng vốn đã không thích nơi này giờ lại có cơ hội được đi chu du khắp nơi sống trên giang hồ còn gì vui hơn.
-Hứ,đi thì đi.Ta cũng không thiết ở đây.-Nàng nói rồi giật hưu thư từ tay Ân Thiên Phong.
Nàng ra dấu cho Uyên Nhi và Tứ Thiên Vương đi theo.Giờ nàng còn sướng hơn lên trời nhưng vẫn để bộ mặt hầm hầm.Làm thế ra đi mới oanh liệt(Hâm quá=.=’’)
-Bye,đúng là đồ nam nhân thối tha.Blè.-Trước khi đi nàng vẫn phải đốp lại câu nữa mới hả giận
 
Chương 21:Luyện võ công tuyệt đỉnh

-Ta mới đi giang hồ
-AAAAAAAAAAAAA-Liễu Viên Nguyệt hét lên như vừa thoát khỏi địa ngục.Vô cùng sảng khoái.

Uyên Nhi nhìn nàng đầy lo lắng.Có lẽ giờ này tể tướng đã biết chuyện Liễu Viên Nguyệt bị nhận hưu thư.

-Tiểu thư àk,giờ chúng ta sống sao đây

Liễu Viên Nguyệt nhìn Uyên Nhi cẩn thận.Thực nàng cũng hiểu Uyên Nhi nghĩ gì nhưng nàng không muốn nói.Ở hiện đại nàng tuy làm sát thủ nhưng khi xong nhiệm vụ nàng luôn thưởng cho mình những cuốn sách.Chủ yếu là về lịch sử.
Nàng biết rằng những nữ nhân bị nhận hưu thư thì trong địa vị xã hội thời phong kiến này bé nhỏ vô cùng.Mặc dù nàng có là bảo vật của nhà tể tướng gia đi chăng nữa.

-Bao nhiêu ngươi hành tẩu giang hồ được,tại sao chúng ta lại không được?-NÀng cư nhiên bình thản hỏi lại Uyên Nhi.

-Tứ Thiên Vương!

-Chúng thuộc hạ có mặt.

Liễu Viên Nguyệt tỏ ý hài lòng nhìn một lượt :

-Vậy từ nay các ngươi hãy dạy võ công cho ta.
Tứ Thiên Vương ngạc nhiên nhìn nàng.Họ không nghĩ một nữ tử như nàng lại muốn học võ công.Nhưng dù sao họ vẫn phải dạy nàng.Và nơi để dạy nàng chính là một sơn cốc âm u:U Lâm Cốc

Phong Y dạy nàng chế thuộc độc.Chỉ trong vòng một tháng nàng học rất nhanh những kĩ thuật mà hắn phải mất 1 năm mới xong.Liễu Viên Nguyệt thực chất đã biết cơ bản những kĩ thuật pha chế độc hay giải độc ,cải trang nên nàng học rất nhanh còn cái vụ khinh công thì nàng chịu hoàn toàn.

Một năm sau.

-Hây yaa,lão bà bà kia.Ngươi là ai mà dám hạ độc chúng ta.-Song y mặt gằn lửa nhìn một lão bà đứng trên đỉnh đồi tay cầm một lọ độc dược.
Phong Y thực cũng thể biết loại độc dược này là gì chỉ cảm thấy cả 4 người họ đều như dần mất hết sức .Chỉ cần kích động cũng khiến cho bọn họ đau đớn như ngàn lưỡi dao đâm.

Nhưng ngay cả Ngũ Y cũng không giải được độc này thì quả nhiên lão bà kia rất lợi hại.Dùng khinh công lướt qua mà cả bọn không hề hay biết.

-Các huynh,tiểu thư biến mất rồi.-Uyên Nhi vội vã từ trong cốc động chạy ra nói.Nhưng nàng mau chóng khựng lại nhìn kĩ lão bà bà kia.

Tứ Thiên Vương nghe thấy câu nói của Uyên Nhi thì tức giận:

-Ngươi,bắt cóc tiểu thư ta?Nếu thế ta sẽ liều mạng với ngươi.

Uyên Nhi bỗng cười một tiếng rồi chạy đến chỗ lão bà bà kia quay về phía Tứ Thiên Vương nói:

-Haha,liều mạng với lão bà bà này?Các huynh muốn phản chủ sao?Đúng không tiểu thư?-Nàng nói xong lại nhìn về phía bà bà kia.

-Quả nhiên chỉ có Uyên Nhi biết ta-Nói rồi lão bà kia lột mặt nạ ra thì lại hóa thành một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mới đôi mươi.

Tứ Thiên Vương ngạc nhiên,họ không ngờ ‘‘đệ tử’’ của họ vừa làm họ tưởng rằng chính là một cao thủ giang hồ đánh là thắng họ.

-Tứ Thiên Vương ngạc nhiên sao?Đây là thuốc giải Phối tam kích độc của ta.Nó được làm từ ba con vật độc:Nhện,ong,dết hàn băng.

Pha độc dược còn giỏi hơn Phong Y.Giải dược một loại thuốc độc mà Ngũ Y cũng không biết.Khinh công nhanh nhẹn hơn cả Song y.Cải trang khiến Ma Y không nhận ra.Đây chính là sự thay đổi trong một năm của Liễu Viên Nguyệt.

-Cũng nhờ sư phụ mà đồ nhi đã được như thế.-Thấy sự khâm phục trong mắt bốn người Liễu Viên Nguyệt true đùa.

-Giờ học được võ công của các ngươi.Ta mới hành tẩu hồ.

Nàng quay lại nhìn 5 người rồi ngoắc tay:
-Khởi hành
 
Chương 22:Ây zà,giang hồ cũng thật hiểm ác

-Tiểu thư,giờ chúng ta vào sòng bạc sao?-Uyên Nhi lo lắng nhìn sòng bạc phía trước mặt hỏi Liễu Viên Nguyệt.
Nàng hiện giờ cư nhiên không để ý.Chỉ là nàng vô cùng phấn khích nha.Cũng chẳng trách gì,ai mà chẳng có máu cờ bạc.Nàng nghĩ rằng muốn đánh bạc tốt nhất là ở thời này.Và cách kiếm tiền nhanh nhất cũng nhờ chơi trò này.
-Tứ Thiên Vương,có phải dùng võ công để nghe được quân xúc xắc?
-Phải,nhưng bọn thuộc hạ chưa thử.
Liễu Viên Nguyệt mỉm cười ranh ma:
-Chưa thử thì bây giờ thử,các ngươi một nhóm,Uyên Nhi đi với ta.
Liễu Viên Nguyệt vừa đẩy cửa bước vào thì ai cũng có vẻ ngạc nhiên ,khinh miệt rồi sợ hãi.Ngạc nhiên tất nhiên vì nàng là một nữ nhân lại đi vào nơi chỉ dành cho nam nhân.Khinh miệt vì nghĩ rằng nàng lêu lỏng và sợ hãi vì Tứ Thiên Vương đi sau nàng.
-Uyên Nhi chúng ta chọn bàn kia đi.Tứ Thiên Vương các ngươi cũng chọn đi.
Nàng vừa vào mọi người đều tránh cho nàng đi.Cả bàn chơi chẳng ai chơi mà chỉ mải ngắm nàng.Tất nhiên vì Liễu Viên Nguyệt là một đại mĩ nhân.
-Tiểu hay đại?-Tên nam nhân vừa cầm xúc xắc lắc lắc vừa cố tình nói to.
Liễu Viên Nguyệt học võ công cũng đã được một năm.Tuy rằng cũng không được tiến bộ lắm nhưng thính giác cũng nhạy bén hơn so với người thường.Nàng cố gắng nghe những chuyển động trong chiếc bát.
12 điểm là tiểu.
-Đặt nhanh nhanh đi-Tiếng nói vừa vang lên nàng liền đặt cửa tiểu.
Mở ra quả nhiên là 12 điểm.Nàng hốt về một đống bạc nha.Ai cũng nghĩ nàng chắc là chỉ may mắn ai ngờ mấy ván sau nàng cũng thắng liền.
1 lúc sau:
-Ài lại thua nữa sao?Con a đầu kia thật là may mắn quá chừng.
Uyên Nhi cầm một túi tiền nặng nói nhỏ Liễu Viên Nguyệt:
-Tiểu thư mau về.Trời đã chập tối.
Liễu Viên Nguyệt dừng lại nhìn ra ngoài.Quả thật trời đã tối.Nàng không chơi nữa.Nháy mắt làm duyên với những người xung quanh.Nàng học cái này là Tứ Thiên Vương dạy.(Dạy làm gì không biết?Chẹp)
-Tứ Thiên Vương mau về thôi.
Quả nhiên là Tứ THiên Vương thu hoạch về còn nhiều hơn nàng nữa.Nàng vừa đi khỏi lập tức tên chủ sòng bạc liền gọi những tên lâu la đến để cướp lại số tiền mà nàng vừa thắng được.Quả là những kẻ gian lận.

-Uyên Nhi,chúng ta kiếm được nhiều thật đó.
Liễu Viên Nguyệt nhìn số tiền đó không rời.Trong mắt nàng giờ chỉ có hai cục vàng to tướng chắn hết.
Bỗng từ sau vang lên tiếng một tên nam nhân:
-Hừm,dù có nhiều thì cũng phải giao trả cho ta.
Bất ngờ quá khiến Liễu Viên Nguyệt không để ý.Đằng sau là 10 tên nam nhân cao to mặt hung tợn cầm rìu dao tiến về phía nàng.Tứ Thiên Vương vì đi trước nên không thể ra được chỗ nàng.
Đúng lúc những tên nam nhân đó định chạy đến một cái bóng trắng cầm kiếm chạy đến đỡ cho nàng.Chẳng may chính cái bóng đó lại bất cẩn dùng thân đẩy ngược nàng lại ngã xuống đất bất tỉnh mà không hay biết

-Tiểu thư à,dậy đi.
Liễu Viên Nguyệt nửa tỉnh nửa mê mơ màng nhìn Uyên Nhi đang gọi mình.
Bỗng có một kẻ đổ cả một xô nước lạnh vào người nàng.Liễu Viên Nguyệt bực tức ngồi bật dậy chẳng quan tâm gì xung quanh.Lửa giận bừng bừng xung quanh tát ngay một phát vào kẻ vừa đổ nước vào người nàng.
-Tiểu thư à…-Uyên Nhi lo lắng nhìn Liễu Viên Nguyệt.
-Ngươi dám sao?-Người kia nói ngữ khí tức giận,quát thẳng vào mặt nàng.
Liễu Viên Nguyệt bởi ngữ khí nóng như Hỏa Diệm Sơn của người kia mà cũng nguôi ngoai .Minh mẫn trở lại nàng cảm thấy giọng nói này quen quen.Nhìn kĩ lại thì…
-Ối,ngươi chính là…
 
Chương 23:Ý,tứ vương gia quen ta sao?

-Hừ,giờ ngươi mới nhận ra ta sao?-Ân Thiên Phong giọng nói đầy khinh miệt nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Liễu Viên Nguyệt lần này vừa nhìn Ân Thiên Phong thì mặt cũng hơi căng thẳng nhưng dù sao một năm nay không gặp hắn thì trông hắn có vẻ mĩ hơn thì phải.

-Tóc,tóc.

-Hừ,ngươi vẫn như vậy.Ngươi liệu có phải nữ nhân không vậy.-Hắn nhìn nàng như vậy ánh mắt càng trở nên khinh miệt
.
Nhưng lẽ nào nàng lại để một kẻ đã ‘‘đá’’ nàng ra khỏi cửa thêm một lần nữa xỉ nhục nàng.Không đâu nàng sẽ cho nàng biết sự lợi hại mà nàng đã rèn luyện một năm nay.Đúng,chỉ một năm thôi
.
Liễu Viên Nguyệt rút kiếm đập thẳng vào gáy Ân Thiên Phong nhưng hắn ta lại đỡ kịp.Dù nàng có kề thẳng những yếu điểm trên người hắn thì hắn cũng chẳng hề xi nhê gì.

-Vọng Nguyệt Kiếm Hào.-Nàng hô to rồi múa một vòng kiếm trên không trung rồi lấy trung điểm đâm thẳng vào ngực hắn.

Đây là một chiêu trong cuốn Kiếm Vọng Chi Hồn của lão sư phụ của bọn Tứ Thiên Vương.Lão này có vẻ rất giỏi.Chiêu này nàng học lỏm nha.Chứ sức của nàng đời nào Tứ Thiên Vương lại dạy cho thứ võ công độc môn,bí truyền.
Quả nhiên loại võ công mà của một danh nhân thì hắn cũng không kịp mà đỡ lấy.Ân Thiên Phong chỉ đứng im như tượng không động đậy chờ Liễu Viên Nguyệt đâm mình.Thực chất không phải hắn yếu mà là một phần do sự tinh diệu của kiếm pháp và cũng một phần hắn có khinh thường nàng.

-Keng.

Một cái bóng vụt qua chắn ngang người hắn đỡ một kiếm của nàng.Một ý nghĩ lướt qua trong đầu nàng:Kẻ đỡ đòn này là một cao thủ.

-Hừm,nhị ca à.Sao lại để một nữ nhân qua mặt mình vậy chứ.Thật không giống huynh chút nào.-Ân Doãn Ca nhìn hắn vẻ mặt có chút thất vọng và chế diễu.

Tứ Thiên Vương khi nhìn thấy việc nàng học lén võ công bí truyền thì vô cùng tức giận.Cơn giận còn bị đổ thêm dầu khi một kẻ đỡ chiêu thức đó một cách dễ dàng chỉ bằng một chiếc quạt.

-Phụtt

Tứ Thiên Vương giận quá mất khôn.Song Y và Ma Y xông vào định đánh Ân Doãn Ca nhưng lại bị Liễu Viên Nguyệt dùng phi tiêu phóng vào huyệt đạo mà ngất đi.

-Xin các hạ thứ lỗi cho thuộc hạ của ta.-Nàng một vẻ ôn nhu muốn giữ hòa khí còn một phần thì giọng nói lại lộ lên vẻ trêu ngươi người đối diện.

Ân Thiên Phong cảm thấy không được thoải mái liền nhìn Ân Doãn Ca ra hiệu như không muốn hai người họ nói chuyện với nhau.

-Ồh,nhị ca,đệ quên mất rằng đây là tẩu tẩu của đệ.Thật thất lễ nha.

Ân Doãn Ca như muốn đả động đến việc nàng bị hưu thư khiến Liễu Viên Nguyệt mặt mày tối sầm nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh:

-Không, không.Ta với huynh ngươi cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt lâu rồi.

Hắn vừa nghe câu nói vô tình của nàng không hiểu sao cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Đúng,hắn đã là người cho nàng hưu thư.Tự ý mọi chuyện nhưng nàng đã là phu nhân của hắn.Là người của hắn thì hắn không muốn nam nhân nào đến gần nàng kể cả đệ đệ của hắn(Độc tài quá àk)
panda41.gif
panda41.gif


Bỗng Ân Doãn Ca như có phát kiến gì nhìn nàng chằm chằm nhíu đôi mi cong thăng trầm do dự bước về phía Liễu Viên Nguyệt.

-Ah,các hạ có việc gì sao?-Liễu Viên Nguyệt với hành động đột ngột của Ân Doãn Ca thì bất chợt hơi lung túng

Liễu Viên Nguyệt càng lùi thì Ân Doãn Ca càng tiến.Nhì như hai người chơi bập bênh vậy.

Ân Doãn Ca bất chợt đưa tay lên quên cả Ân Thiên Phong ở đây tự tiện xé vải ở bên vai áo nàng ra.Lộ ra chính là hình săm bông hoa mẫu đơn.Nhưng hắn vừa nhiên bỗng lại như tượng đứng im đó.

-Bặp

-Đệ cư nhiên quá vô lễ rồi đó.-Ân Thiên Phong nắm lấy bả vai của đệ đệ mình sắc mặt vô cùng khó chịu.

Nhưng đối với biểu tình trên khuôn mặt Ân Thiên Phong,Ân Doãn Ca chẳng mảy may đoái hoài.Hiện giờ thì hắn chỉ đang nhìn Liễu Viên Nguyệt cũng bất giác rung mình kéo lại chiếc áo lên.

-Nàng có phải chính là…con của tể tướng?-Ân Doãn Ca bất giác nói ra câu nói mang 2 hàm ý.

-Đúng vậy

Nàng cơ hồ tưởng kẻ này điên.Dám sàm sỡ nàng ngay giữa chốn đông mà chỉ hỏi nàng một câu cả thiên hạ này đều biết.

-HAHAHA-Ân Doãn Ca không hiểu sao lại phun ra tràng cười khó hiểu nhưng có chút vị đắng.

-Tứ đê,đệ đùa hơi quá đáng rồi đó.Chúng ta còn có việc.-Ân Thiên Phong thật sự đã rất mất bình tĩnh và cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt nàng nên muốn cố ý tránh xa.

Ân Doãn Ca chẳng thể nào trái ý liền cưỡi ngựa quay ngược hướng về phía Liễu Viên Nguyệt.Nhưng trước khi đi hắn vẫn nói với nàng một câu:

-Mong chúng ta sẽ lại như xưa.

Liễu Viên Nguyệt bất giác rung mình.Tứ vương gia đã quen biết nàng từ trước ư?Nàng làm sao có thể biết được.Trong kí ức làm gì có truyện quen biết hắn chứ.Mà có quen biết cũng không thể được,bởi vì…
Cơ thể này đâu phải của nàng!!!
 
Quay lại
Top Bottom