Trên đường đi về Quỷ Bảo có ba bóng người. một người đang lắc lư ngất ngư muốn ngủ là nàng, một người đi song song cứ lo lắng nàng bị rớt xuống ngựa là hắn, còn một người âm thầm cưỡi ngựa phía sau chính là A Bích, lại là chuyện muôn thuở xảy ra khi nàng và hắn cùng đi chung, lại có một đạo quân hắc y nhân mai phục liền nhào ra tấn công cả 3.
Trong khi nàng và hắn cố gắng bảo vệ cho A Bích cũng là lúc A Bích phóng một loại bột màu vàng. Là Thiểm Điện Báo, muốn hại nàng mù mắt, lũ yêu nghiệt phương nào thế hả, nàng quơ quào trong không khí bỗng có một người đem cắp nàng bay đi. Tức giận vì không đuổi theo nàng được, phải tìm ra cho bằng được là ai dám đem nàng đi. Đâm một nhát kiếm bén ngót vào tay A Bích, mấy tên hắc y nhân thấy chủ tử đã đoạt được mục đích liền lập tức rút lui, bỏ lại A Bích đang đau đớn cầm bàn thay đang chảy máu thần sắc có chút nhợt nhạt.Cố phi ngựa thật nhanh trở về Quỷ Bảo, ba con linh vật cũng ngoan ngoãn theo hắn trở về.
_Sư phụ- hắn hớt hơ hớt hải chạy vào gọi Tửu lão, quăng A Bích thẳng xuống nền nhà không chút thương tiếc.
_Tên tiểu tử nhà ngươi, làm gì mà vội vội vàng thế hả- Tửu lão quay đầu, quan sát thần sắc hắn mà không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn tóm gọn vắng tắt việc hắn đã tìm thấy nàng và bị ả yêu nghiệt trước mặt hạ độc và rời đi mất.
_Nói..là ai sai ngươi đi bắt Linh nhi- hắn dường như không kiên nhẫn, cầm vai A Bích mà giật giật không thôi
_Tiểu tử, vào trong lấy thuốc Trung Thực ra đây cho ta- khóe miệng Tửu lão giật giật, yêu nghiệt này không muốn sống, dám hạ độc Linh nhi yêu dấu của ông, mất một người bạn rượu như Linh nhi khiến ông buồn phiền không ít a.
_Ân…- hắn chợt nhớ ra sư phụ có điều chế một loại thuốc, chỉ cần uống vào mọi sự thật đều được nói ra tường tận rõ ràng, sau khi ép A Bích uống thuốc:
_Là ai sai ngươi đi hạ độc Linh nhi- giọng lão Tửu bỗng trầm hơn bình thường, mắt nhìn nữ nhân mặt mà hỏi
_Là sư phụ Dã Miêu của ta- A Bích chính là đệ tử duy nhất của Dã Miêu, nàng chính là sai người đóng kịch cùng với đồng bọn đóng kịch để đưa Bạch Linh vào tròng.Trong khi đó:
Nàng đi một đoạn khá xa rồi bắt đầu chuyển sang xe ngựa, lúc này nàng mới lấy một viên Bách Độc Bất Xâm đem ra mà uống, nhưng Điểm Thiện Báo hơi khác các loại kì độc, không thể hết độc ngay được mà sau 49 ngày đôi mắt mới dần dần sáng trở lại. Nàng thiếp đi trong mệt mỏi, không biết đã qua bao lâu thì xe ngựa dừng lại, nàng lại bị bế vào trong, đến khi người bế nàng lên tiếng, nàng mới biết mình đang ở nơi nào.
_Linh nhi cô nương, mắt cô nương không sao chứ- Tiền Xuân Quang lo lắng nhìn nàng, đôi mắt không có hồn… cứ ngơ ngác khắp nơi không xác định được điểm dừng, quả là bị A Bích tung độc trúng ngay mắt
_Linh nhi cô nương- Dã Miêu nghe thuộc hạ kể lại không khỏi bất ngờ, rõ ràng đã nói với đệ tử là cho nàng uống, sao lại tung bột độc vào trong mắt nàng, thật quả không còn coi sư phụ này ra gì rồi.
_Hừm…, muốn bắt ta đến đây với mục đích gì- nàng lùi ra sau vài bước cho an toàn mới chợt nhớ ra đã ở trong Hắc Long bang, ở đâu mà chẳng có người của Hắc Long bang, nguy hiểm trùng trùng, aiss cái số nàng bị gì thế này, chưa kịp gặp Tửu lão, gặp mẫu thân thì đã bị bắt đến đây, hảo hảo khó chịu. Huống chi bây giờ trước mắt một màn đen tối khiến nàng bắt đầu quơ tay khắp nơi, không cẩn thận 2 chấn quấn lấy nhau mà té ngã.
_Linh nhi cô nương, cẩn thận- Tiền Xuân Quang vội chạy đến đỡ nàng, hết mực ôn nhu khiến người trong bang sửng sốt, số người đi đến đại hội thấy thế thì không phản ứng, nhưng những người ở lại quả tò mò một phen về vị cô nương mới đến được sự quan tâm của cả Bang chủ và thần y.
_Buông ta ra- nàng khó chịu khi biết người ôm mình là Tiền Xuân Quang, hừ… bọn họ muốn bắt nàng với mục đích gì, con tin ư… có thể… nhưng người muốn chuộc nàng ra chắc chỉ có đại ca và mẫu thân, đang suy nghĩ mông lung thì Tiền Xuân Quang nắm lấy tay nàng và nói.
_Linh nhi cô nương, bọn ta mời cô về đây để thỉnh giáo cô nương vài chuyện, không hề nghĩ đến A Bích lại hạ độc vào mắt cô nương, thỉnh cô nương đi cùng tại hạ vào phòng nghỉ ngơi một chút, đi như thế này chắc cô nương cũng đã mệt- nàng nghe Tiền Xuân Quang nói thế liền không chống cự nữa, men theo bàn tay của Tiền Xuân Quang mà bước đi, cũng không sợ bị vấp té nữa
_Các ngươi muốn thỉnh giáo ta về việc gì- sau khi xác định nơi mình ngồi là một chiếc gi.ường, nàng thở phào một cái rồi hỏi hai người đang đứng trước mặt.
_Lần này mong Linh nhi cô nương nói thật, thuốc trong tay Không Phương đại sư có phải do cô nương đưa- Dã Miêu thật lòng muốn biết, nều y thuật nàng cao minh đến vậy liền muốn thăm hỏi nàng để tiếp thu y thuật của nàng.
_Phải, là của ta, 2 người gác cổng Thiêu Lâm tự cũng là do ta cứu, ngân châm đã thương các người cũng là ta phóng, cái kế hoạch hạ độc của các người cũng chính do ta phát hiện ra- nàng huỵch toẹt ra hết cho đỡ mệt người, giấu diếm có để làm gì đâu chứ.
_Ách…- Tiền Xuân Quang không nói nên lời, chằm chằm nhìn nàng, may cho nàng không nhìn thấy chứ không nàng cũng trợn to mắt lên để nhìn lại rồi.
_Không biết sư phụ của Linh nhi cô nương là người thế nào- Dã Miêu ngạc nhiên, hẳn sư phụ của nàng chắc chắc tài giỏi hơn người
_Không nói được không- nàng lại cảm thấy buồn khi nhắc đến 4 vị sư phụ, tuy chưa chính thức nhận nàng làm đệ tử nhưng trong thâm tâm nàng họ chính là sư phụ của mình, mà 4 vị sư phụ chết thảm trong đó có 2 người do Hắc Long bang giết chết, nghĩ đến đây lòng không khỏi phẫn nộ , cả người toát ra sát khí băng lãnh đến run người
_Linh nhi cô nương, cả ngày đi đường đã mệt, cô nương nên ăn một chút gì đó- gia nhân đem thức ăn tới đầy bàn, Tiền Xuân Quang mong nàng ăn một ít cơm, 1 ngày nay nàng không hề ăn gì khiến lòng hắn không khỏi xót xa.
_Không cần, mong các vị lui đi cho, ta cần nghỉ ngơi- nàng quay lưng nằm xuống gi.ường, không thèm để động đến những người đang ngồi trước mặt nàng.
_Các ngươi lui đi, cho Linh nhi cô nương nghỉ ngơi- Tiền Xuân Quang thở dài một cái, ra hiệu cho đám gia nhân lui hết, đồ ăn vẫn để trên bàn mong nàng có thể động đũa một chút. Thấy hơi thở nàng đã đều , hắn cũng lui ra cho nàng nghỉ ngơi, tại sao đối với nữ nhân trước mặt, dường như Tiền Xuân Quang hắn không kiềm chế được cảm xúc.Trong lúc đó ở tại một nơi khác nữa:
_Giáo chủ, Linh nhi cô nương đã bị bọn người của Hắc Long bang bắt đi, như mắt đã bị hạ độc không thể nhìn thấy được- một bóng người nhìn Hàn Trấn Khương rồi báo cáo tin tức.
_Hừm, nàng ấy đang ở trong Hắc Long bang đúng không- Hàn giáo chủ hỏi tiếp
_Thưa vâng
_Được rồi ngươi lui đi- Hàn Trấn Khương phẩy tay một cái, lần này có lẽ phải đến Hắc Long bang một phen rồi, lũ người chết tiệt dám hạ độc thủ với nàng, nếu mắt nàng không thấy đường thì sẽ bất lợi đến như thế nào, dù có giỏi võ công đến mấy nhưng không nhìn thấy được quả thực bất tiện a.Suy nghĩ là làm, hắn liền chuẩn bị hành trang đến Hắc Long bang một phen.Quay trở lại với Thiên Vĩ, hắn vẫn giam giữ A Bích và muốn tìm ra U Minh cốc nên cứ quanh quẩn trên miệng vực. Hồng Mã quen đường cũ mà dắt hắn đến con đường mòn nhỏ sát sườn núi.
_Cỏ địa lôi- hắn thốt lên, loại cỏ này không ngờ vẫn còn tồn tại, bị loại cỏ này chắn lại làm sao có thể đến U Minh cốc mà báo cho mẫu thân nàng, nhưng hắn mừng rỡ không thôi khi thấy Hồng Mã bước xuống bãi cỏ mà không hề hấng gì, hắn liền leo lên lưng Hồng Mã để đi xuống cốc.
_Tại hạ Thiên Vĩ, là huynh muội kết nghĩa với Linh nhi, Linh nhi hiện đang gặp nạn , rất mong cốc chủ ra mặt- hắn nói vọng vào trong cốc, một lát sau có hàng chục người bước ra, đi đầu là một người phụ nữ trung niên mà hắn đoán đây chính là mẫu thân nàng
_Linh nhi của ta gặp nạn- Cốc chủ hoảng hốt nhìn hắn
_Thưa… là bị người Hắc Long bang bắt đi, Linh nhi đang bị trúng độc của bọn họ- Thiên Vĩ nôn nóng muốn báo cho mẫu thân nàng biết- rất mong cốc chủ có thể cử người đi cùng với tại hạ đi cứu Linh nhi.
_Để ta cùng đi với ngươi, bọn người to gan dám động đến một sợi tóc của con gái ta, Băng Hỏa kiếm sẽ san bằng tất cả- cốc chủ nói ra khiến hắn rùng mình, Băng Hỏa kiếm cách đây 30 năm đã vang bóng trên giang hồ thuộc về nữ sát thủ mạnh nhất trên giang hồ sau đó mất tích. Bây giờ lại nghe đến một lần nữa khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
_Vậy thì tốt quá, chúng ta mau đi, Linh nhi hiện đang ở Hắc Long bang chờ chúng ta đến cứu- Hắn không câu nệ tiểu tiết nữa mà trực tiếp hối thúc cốc chủ, biết Du Trọng Hải cùng Yên Quân Các xem nàng là bằng hữu, hắn liền gửi thư cứu viện , hẹn hai ngày nữa gặp nhau ở Thạch Lâm. Lần này đi cứu nàng không thể khinh suất, phải bàn bạc kĩ lưỡng đàng hoàng mới ổn. Nhưng khi cốc chủ đi cùng hắn đến Quỷ Bảo, hắn lại không ngờ tới một chuyện:
_Vương Thúy… không phải là nàng đó sao- Tửu lão dường như không tin vào mắt mình, nữ nhân khiến hắn tương tư ngày đêm mong nhớ suốt bao nhiêu năm trời bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình.
_Lão đầu, ngươi cũng không thay đổi gì mầy, vẫn thích uống rượu như ngày nào- Cốc chủ nhìn nam nhân trước mặt mình không khỏi bồi hồi, nhớ khi xưa vì muội muội của bà thầm yêu Tửu lão mà bà đã âm thâm ngậm ngùi lui bước quy ẩn giang hồ, xây dựng một U Minh cốc ở cạnh Quỷ Bảo nhưng Tửu lão đâu hề hay biết a.
_Có thật là nàng hay không- Thiên Vĩ thấy sư phụ lần đầu tiên nói chuyện với người khác run rẩy như thế khiến hắn có chút ngạc nhiên, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ chuyện đó, bây giờ cần phải đi cứu Linh nhi cái đã
_Khoan, người già chúng ta có thể lo sau, tiện nhân nào dám hạ độc Linh nhi của ta- Cốc chủ quay lại hỏi hắn, Thiên vĩ dẫn bà đến căn phòng giam giữ A Bích hỏi thăm tin tức một chút, tra tấn một chút rồi rời đi cùng Lão tửu trò chuyện và chờ đợi thêm nhân lực để đi cứu Linh nhi của bà.
Hai ngày sau đúng như hẹn, Du Trọng Hải cùng Yên Quân Các đã có mặt tại Thạch Lâm, 5 người cùng nhau lên đường đi đến Hắc Long bang, cũng vừa lúc Hàn Trấn Khương cũng bắt đầu xuất hành. Nàng hằng ngày chỉ có thể ngồi yên một chỗ, mọi thứ đã bắt đầu dần dần rõ hơn trước mắt, nhưng chính nàng lại không để ai phát giác, đôi mắt vẫn cứ vô định không biết ở nơi nào. Như vậy thời gian rảnh rỗi này nàng bắt đầu luyện công thì có ích hơn rất nhiều a. Tiền Xuân Quang ngày nào cũng thế, ba bữa cơm đều đến kiếm nàng khiến nàng càng lúc càng chán ghét, chợt nhớ đến Thiên Vĩ, không biết đại ca bây giờ như thế nào, lúc mình bị bắt đi huynh ấy có bị đánh trọng thương ở đâu không, đáng lẽ ra hôm ở Thiếu Lâm Tự nàng không nên ra mặt, như vậy sẽ không bị bắt đi như ngày hôm nay.
_Linh nhi cô nương, nên ăn một chút gì đi- Tiền Xuân Quang cố gắng muốn đút cho nàng một ít canh gà hầm nhưng tuyệt nhiên lại bị nàng cự tuyệt, lòng hắn khó chịu không thôi, nữ nhân này quả là khác người, có thể làm hắn động tâm, cư nhiên cứ làm lòng tự trọng của hắn bị tổn thương rồi chà đạp không thương tiếc, đã hơn 20 ngày rồi từ lúc hắn bắt nàng về đây, nhưng một nụ cười nàng cũng chưa hề mở ra với hắn, nụ cười duy nhất mà hắn chiêm ngưỡng được là lúc nàng ở cạnh tên Thiên Vĩ chết tiệt kia.
_Ta có tay có chân, không cần ngươi phải lo lắng- nàng quơ quơ tay về phía trước, nàng ở đây cũng đã xác định được những vị trí đặt đồ vật trong căn phòng, trong chốc lát nàng đã có thể tự trở về
_Linh nhi cô nương, đừng có dùng thái độ đó đối xử với ta được không- Tiền Xuân Quang không kiềm chế được bóp mạnh vào đôi vai của nàng, dù biết bắt nàng mang về đây là không đúng, hạ độc nàng lại càng sai, nhưng hắn cũng đã cố gắng hết sức bù đắp cho nàng, chằm sóc cho nàng thật tốt.
_Buông…- nàng lạnh lùng nói một tiếng, lực đạo trên tay hắn không hề nhỏ, khiến vai nàng đau nhức không thôi
_Không- nghe âm thanh lạnh lùng từ miệng nàng phát ra, Tiền Xuân Quang không khỏi đau lòng, làm sao mới có thể chiếm được trái tim nàng, bỗng mùi hương từ cơ thể nàng tỏa ra khiến hắn không nhịn được mà ôm chặt lấy nàng
_Buông- nàng cố gằng vùng vẫy khỏi tên nam nhân chết tiệt kia, sao hôm nay hắn lại giở trò chứ, thật không hiểu nổi mà, đối với kè thù mà kêu nàng khoan dung đối xử tử tế á, có chết cũng không làm được. Bỗng hơi thở hắn càng gần mặt nàng khiến nàng hoảng sở mà cố quay đầu để tránh né, trong lòng không ngừng mắng mỏ
_Bang chủ, ở ngoài xảy ra chuyện rồi- một tên trong bang vội vàng chạy vào bẩm báo với hắn, hắn luyến tiếc rời đi, còn nàng thì thở phào một cái, xem nữa là bị bức hôn rồi, nụ hôn đầu đời của mình sao trao cho một tên đê tiện như thế được. Từ khi mù tạm thời, thính giác của nàng càng lúc càng nhạy bén, có nghe tiếng bước chân mà đoán được là ai sẽ đến, nhưng bất quá có 1 tiếng bước chân đi tới mà nàng không thể xác định được đó là ai.
_Linh nhi, quả muội ở đây- Thiên Vĩ hắn cùng mọi người bàn bạc kế dương đông kích tây, quả nhiên thấy một căn phòng được nhiều người canh gác xung quanh, nàng ở bên trong phòng bị tên Tiền Xuân Quang khi dễ khiến hắn khí huyết sục sôi, cũng may 4 người kia đã xông vào kịp.
_Đại ca…. muội ở đây- nghe tiếng Thiên Vĩ, lòng nàng vui mừng khôn xiết, bàn tay quơ quào ra phía trước xác định âm thanh vừa phát ra rồi tiến tới. Hắn bế nàng trong tay, vừa mừng cũng vừa đau lòng, vừa an toàn ra tới ngoài, hắn huýt vài âm báo mật hiệu, một lúc sau nàng, hắn, mẫu thân, Tửu lão, Du, Yên 6 người đã có mặt ở một ngọn núi cách Hắc Long bang không xa
_Linh nhi, con cảm thấy thế nào rồi- nghe thấy tiếng mẫu thân, nàng cảm động không thôi, mẫu thân vì mình mà rời khỏi cốc, lại phải dựa vào Thiên Vĩ mà tìm hình dáng mẫu thân. Mù mắt kiểu này thật sự rất khó chịu nha, còn cốc chủ nhìn nàng mà không khỏi xót xa, nữ nhi của sau này sẽ ra sao đây.
_Này Linh nhi, huynh đệ bọn ta cũng có phần cứu cô nương a- Yên Du hai người khoác vai nhau cười sảng khoái nhưng trong lòng cũng nhìn nàng đầy lo lắng, một tiểu cô nương tài giỏi hiếm có như thế bây giờ lại không nhìn thấy gì, thật không biết phải làm sao.
_Mọi người sao thế- cảm thấy không khí nặng nề hơn, nàng liền hỏi mọi người
_Linh nhi… từ sau nay bọn ta sẽ bảo hộ con thật tốt, con sẽ không sợ người ta hiếp đáp- Tửu Lão xoa xoa đầu nàng giọng đầy buồn bã
_Ai… con đâu có việc gì, 29 ngày nữa mắt con sẽ bình phục trở lại mà, Thiểm Điện Báo cũng đâu làm khó dễ gì được con- nàng nói một lời khiến không khí đang thâm trầm buồn bã thì liền biến đổi lòng ai cũng hoan hỉ không thôi, Hàn Trấn Khương đứng từ xa nghe nàng nói thế lòng cũng yên tâm, liền quay trở về Minh Thần giáo, xem ra hắn lo xa quá rồi.
_Thôi, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu bọn chúng phát hiện Linh nhi đã được cứu đi, bọn chúng nhất đi sẽ đi tìm – Tửu lão lên tiếng, cả bọn lại lục tục kéo nhau rời đi trong khi đó tại Hắc Long bang, một cơn thịnh nộ của bang chủ khiến ai ai trong bang đều phải sợ hãi. Những người canh gác phòng nàng đều bị Dã Miêu hạ độc mà chết rất thương tâm. Tiền Xuân Quang khuôn mặt còn băng giá hơn trước kia, hắn đã sai người truy tìm tung tích nàng, phải bắt Linh nhi cho bằng được, nàng là của hắn chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi.
Sau một quãng đường dài suốt 7 ngày, nàng cũng trở về được U Minh cốc, mùi hương của các loại thảo dược mẫu thân trồng trong cốc khiến nàng dễ chịu hơn, hít thở vài cái… oa… ở nhà vẫn là sướng nhất nha.
_Tiểu tử, ngươi chính là người đã đánh nữ nhi của ta rớt xuống dưới vực- mẫu thân nàng tỏa ra sát khí đáng sợ, từ lúc về tới đây bà toàn gặng hỏi Thiên Vĩ không thôi, đến Tửu lão cũng đổ mồ hôi hột mà không dám can ngăn.
_Ân… chính là tại hạ- hắn không những không tránh né mà còn gật đầu thừa nhận, không khí có trở nên quá đáng sợ hay không, nàng định lên tiếng thì…
_Oa… ta cảm ơn ngươi rất nhiều a…, nhờ ngươi mà ta lại có đứa nữ nhi ngoan như thế này a…, nhưng bất quá ta lại không muốn nữ nhi của ta kết nghĩa với một tên tiểu tử chết tiệt như ngươi- mẫu thân nàng đúng khác lạ, Thiên Vĩ hắn chưa kịp vui mừng thì đã bị bà quăng xuống đáy xâu vạn trượng, không cho hắn kết nghĩa với nàng ư… nghĩ thôi hắn cũng đã không dám nghĩ rồi.
_Vương Thúy, nàng có cần suy nghĩ lại một tí hay không a, có cần hỏi ý kiến nữ nhi của nàng hay không a- Tửu lão đành phải cứu giúp hắn thôi, dù gì hắn cũng là đồ đệ cưng của lão mà
_Linh nhi, con thấy sao- cốc chủ khoan tay nhìn con gái cưng
_Con tha lỗi cho huynh ấy rồi, mẫu thân đừng làm khó dễ huynh ấy nữa- nàng cười nhẹ một cái, mẫu thân nàng sao nàng không biết, miệng thì nói thế chứ bụng dạ người rất tốt a
_Linh nhi, lần này con không mang Băng Hỏa kiếm theo quả là thiếu sót đấy- bà nhắc nhở nàng, lần trước tham gia đại hội, nàng lại nổi hứng để Băng Hỏa kiếm ở nhà, kết quả là bị bắt đi một cách ngon ơ
_Kiu kiu…- Hồ nhi thấy nàng trở về, vui mừng nhảy phóc lên người nàng ngồi chiễm chệ, Thiên Vĩ chỉ từng đụng được Hồ nhi này đúng một lần khi hắn đi tìm U Minh cốc, ngoài ra Hồ nhi nay chỉ quấn quít với nàng chứ không để ai đụng tới.
_Haha, Hồ nhi chết tiệt, chỉ đi theo mỗi nữ nhi nhà ta, thật muốn đem ngươi bỏ vào nồi quá đi thôi- cốc chủ vui vẻ cười to nhìn con thú cưng trước mặt mình, nữ nhi này đúng kì lạ, cư nhiên có thể thu hút cả động vật a, mà còn là động vật trong truyền thuyết được mọi người đồn đại a.
_Mẫu thân, con còn một mối thù với Hắc Long bang, thật sự không trả con khó mà sống vui vẻ qua ngày- nàng nhớ lại cảnh ông bà lão trong nhà gỗ chết thảm, chính nàng còn bị bọn họ lợi dụng lòng tốt để mưu hại nàng, quả không có bang phái nào tàn ác như Hắc Long bang.
_Đương nhiên, con không làm gì mới làm mẫu thân ngạc nhiên a, con cứ làm những việc mình cho là đúng, mẫu thân đều ủng hộ hết mình- bà mỉm cười ấm áp tay nắm chặt lấy Tửu lão
_Linh nhi, chúng ta ra ngoài- hắn kéo nàng ra vườn thảo mộc để lại 2 người già bọn họ tâm sự với nhau, chợt nhớ ra điều gì đó, hắn kéo phắt nàng đối diện với mình, mắt nàng bây giờ đã có thể nhìn thấy mờ mờ khung cảnh trước mặt
_Đại ca, sao thế- nàng nghiêng đâu gương mặt ngô nghê nhìn hắn.
_Cái đó… cái tên Tiền Xuân Quang có khi dễ muội không, có mạo phạo muội không- lòng hắn muốn hỏi là nàng có bị Tiền Xuân Quang hôn chưa, nhưng chẳng biết nói sao liền lòng vòng một hồi.
_A…- nàng bất ngờ, không lẽ đại ca nhìn thấy cảnh đó, mặt nàng đỏ bừng trông thật đáng yêu- hắn chưa làm gì muội cả, huynh đừng….ưhm…- nàng nói đến đây môi liền bị môi hắn khóa chặt không nói nên lời
_Haha, xem ra chúng ta đều già cả hết rồi, lũ hậu bối bây giờ quả thực rất hồ nháo a- chủ cốc cùng Tửu lão vô tình bắt gặp một khung cảnh thần tiên liền nhìn nhau cười một cái, có phải sắp có hỷ sự hay không a.
_Đại ca…- cuối cùng được hắn buông tha, hô hấp nàng khôi phục lại , khuôn mặt đỏ bừng toan chạy đi, nhất thời mới nhớ ra mắt mình chưa thấy rõ, chân vấp phải một chậu cây mà té nhào, hắn vội đỡ lấy nàng, Linh nhỉ hảo thơm a, người hắn lâng lâng, toàn cơ thể nóng bừng, tim đập mãi không thôi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
_Để huynh đưa muội vào trong- phải cố gắng lắm hắn mới đưa được nàng vào phòng liền trở ra ngay, chứ nếu hắn ở trong đó thì không biết chuyện gì xảy ra, tát nước vào mặt mình liên tục hắn thở dốc không thôi- Thiên Vĩ… sao mày dám mạo phạm nàng, đáng chết- hắn tự nói với mình, tay vẫn tiếp tục tạt nước lên mặt.
3 tuần trôi qua thật nhanh, mắt nàng đã hoàn toàn hồi phục, U Minh cốc có thêm 2 người là Thiên Vĩ cùng Tửu lão nên cũng vui hơn rất nhiều. Giờ nàng mới biết hắn biết dùng đàn tranh, hòa với tiếng sáo của nàng thật quá tuyệt với, nghĩ đến buổi hôm trước, đến giờ nàng ẫn còn chưa dám nhìn thẳng mặt hắn, tránh né có, trốn chạy có, cúi gằm mặt xuống cũng có. Chính điều này cũng khiến hắn bồn chồn không yên, hành động lúc đó của hắn đã quá lỗ mãng khiến nàng vẫn còn giận mà không thèm nhìn mặt hắn
Hắn nhận được thư báo của kinh thành nên phải về một chuyến, thế là mẫu thân cũng đá nàng ra ngoài đường bắt đi với hắn để hai người già bọn họ xây tổ uyên ương. Tình hình là cả hai đang thong thả cưỡi ngựa đến Kinh Thành Bắc Kinh, không thể chịu nổi không khí im lặng ngột ngạt này nữa hắn liền lên tiếng.
_Huynh xin lỗi muội, huynh đã mạo phạm muội, tha lỗi cho huynh- hắn vừa cưỡi ngựa lại vừa hét lớn về phía nàng khiến nàng cũng giật mình rồi ngỡ ngàng
_Muội đâu có giận… chỉ là… muội ngại mà thôi- nàng đỏ mặt ấp úng, thật không giống tác phong ngày thường tí nào a
_Huynh… yêu muội- hắn cưỡi ngựa song song và nắm lấy tay nàng( có ai tỏ tình trên lưng ngựa hok)- nếu muội đồng ý, khi nào trả thù xong, chúng ta sẽ bái đường thành thân , được chứ- lòng hắn hồi hộp không thôi, nếu lỡ… nàng từ chối thì sao, nàng chỉ coi mình là huynh đệ kết nghĩa thì sao… mọi nghi vấn cứ luẩn quẩn trong đầu hắn mãi không thôi
_Muội….đồng ý- tim nàng cũng hồi hộp không thôi, ai ngờ đại ca lại tỏ tình nàng vào ngay lúc này kia chứ, không biết phải làm sao cho phải a, nhưng nàng biết trong tim nàng có hắn, những ngày ở Hắc Long bang khiến nàng xác định rõ điều này, nàng chỉ quan tâm lo lắng và nghĩ về hắn.
_Thật hả- mắt hắn sáng rỡ, nàng đã đồng ý rồi, hắn vừa nắm tay nàng, vừa cười to, cứ như trong tay hắn đã có cả một thế giới. Nhìn thấy Thiên Vĩ như thế nàng cũng hạnh phúc mà cười theo.
Có hai nhân ảnh đang thong thả cưỡi ngựa bước vào thành, một nam một nữ đều đeo mặt nạ trắng, bàn tay quấn quít lấy nhau không rời như thể trong kinh thành chỉ có mỗi hai người bọn họ mà thôi a. Cổng Vương phủ từ từ hiện ra, Thiên Vĩ leo xuống ngựa rồi nhẹ nhàng đỡ nàng xuống theo.
_Lục quản gia đâu- bây giờ hắn mới cởi mặt nạ, ngữ khí lạnh lùng hỏi hai tên gác cổng
_Vương gia cát tường- hai tên gác cổng vội vàng thi lễ với hắn rồi một tên lập tức chạy vào báo cho quản gia.
_Vương gia đã về- Lục quản gia vội vàng bước ra và nhận ra Vương gia về cùng cô nương lần trước, tránh không khỏi ngỡ ngàng khi hai người này tình cảm nồng đậm hơn trước nhiều, Vương gia hết mực ôn nhu với cô nương trước mặt, xem ra Vương phủ cũng sắp có nữ chủ nhân thực sự.
_Sứ thần ở nước Liêu quốc đã tới?- hắn nhẹ nhàng nắm tay đưa nàng vào Vương phủ, Lục quản gia đi ở phía sau cung cấp đầy đủ thông tin về sứ thần Liêu quốc cho hắn rõ. Hoàng thượng mật thư cấp báo gọi hắn trở về đây cũng chính là vì chuyện này.
_Ai… cũng là thăm dò nhau thôi mà- nàng học lịch sử, thấy sứ thần sang thì tiến công ngọc ngà châu báu, sau là quan sát tình hình kinh tế chính trị quân sự về báo cho vua nước mình, có cơ hội thì mở ra một cuộc chiến tranh giành thuộc địa chứ chẳng có nước nào thật sự an phận làm một đất nước ngoan ngoan hiền hiền , nhà vua cứ vô tư mà trị quốc cả.
_Muội muốn tham gia chứ- hắn dò hỏi ý nàng, nàng muốn gì Thiên Vĩ hắn cũng không dám trái lời, huống chi có thêm một cái đầu như nàng thì phần thắng chắc chắn có thể thuộc về phe ta
_Ưhm… muội muốn xem thử đám sứ thần nước Liêu đó là người như thế nào- nàng gật đầu, đã lâu rồi không chơi đùa a, chi bằng lần này đại náo hoàng cung một phen, xem ra cười cũng không ích a.
_Được, vậy ngày mai huynh và muội cùng xem lũ đầu trâu mặt ngựa đó như thế nào - hắn gật đầu vuốt vuốt tóc nàng, tóc thật thơm a, ngửi rồi không muốn buông ra nữa.
_Vương gia~~~~ sao người nỡ bỏ chúng thần thiếp, bắt chúng thần thiếp quay lại với gia đình a~~~~~ – một đám phi tần không biết từ đâu nhào tới đại sảnh, định chạy vào khóc lóc năn nỉ vương gia cho ở lại Vương phủ, nào ngờ đã thấy một nữ nhân đang ngồi trong lòng Vương gia nhìn các nàng bằng ánh mắt lạnh lùng khiến bọn họ liền dừng lại không dám lại gần Vương gia.
_Người đâu, lôi bọn nữ nhân này ra ngoài, thật không ra thể thống gì mà- hắn ra lệnh cho quân lính trấn áp cái đám nữ nhân vô sỉ này, một người trong bọn chúng hắn cũng chưa thèm động vào vậy dùng nguyên nhân gì mà đòi ở lại Vương phủ, hắn chỉ muốn nàng là thê tử duy nhất của hắn, chỉ có như vậy mà thôi.
_Vương gia, hoàng thượng đã tới- Lục quản gia thông báo với hắn, Thiên Hạo liền bước vào… thấy hai người oanh oanh yến yến mãi không rời mà lòng xót xa, Thiên Hạo hắn ở kinh thành vừa nhớ mong hoàng đệ, vừa nhớ mong Lạc Ngư khôn nguôi
_Hoàng đệ- Thiên Hạo cố gắng mỉm cười rồi nhìn nàng đây sâu sắc- Lạc Ngư cô nương
_Hoàng huynh, nàng ấy là Linh nhi- Thiên Vĩ nhắc nhở khiến Thiên Hạo cảm thấy kì lạ, dáng người trước mặt kia rõ ràng là Lạc Ngư sau hoàng đệ lại nói nàng ấy là Linh nhi, biết hoàng huynh nghĩ gì, hắn liền giải thích- Linh nhi đã đổi tên bởi một sự cố không đáng có,hoàng huynh cứ gọi cô ấy là Linh nhi
_Ân… hoàng đệ nghĩ như thế nào về lần cống nạp của sứ thần, Liêu quốc còn đem công chúa Á Nhĩ Man sang làm lễ vật cho chúng ta đấy, chuyện này quả kì lạ- Thiên Hạo cố không nghĩ lung tung mà tập trung vào vấn đề chính
_Lí do đơn giản, dùng công chúa làm tai mắt trong hoàng cung, như vậy cũng không sợ bị phản bội a, mà nếu công chúa có chuyện gì thì Liêu quốc càng có lí do tiến đánh ta- nàng nhún vai nói vài lời làm cả hai huynh đệ họ Thiên cùng sửng sốt, quả là nếu có vấn đề như vậy thì bọn họ phải làm sao, nhìn thấy hai tên cứ như đang ngồi trên đống lửa nàng phán tiếp- cho nàng ta cưới một tên vương gia nào mà xa xa hoàng cung một tí nhưng không được xa tới tận biên cương, biết đâu tên vương gia đó làm phản thì khổ.
_A…- cả hai gật đầu với phương pháp này, mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt vẫn tỉnh bơ như chuyện nàng vừa nói là hiển nhiên không có gì lạ cả.
_Ta đi để sắp xếp trước, ngày mai hoàng đệ mang cả Linh nhi vào bái kiến mẫu hậu luôn- Thiên Hạo biết tâm tình của hoàng đệ mình chứ, dù lòng Thiên Hạo có nàng nhưng ánh mắt nàng chỉ nhìn mỗi hoàng đệ chứ không nhìn hắn, thân làm hoàng đế có hơn 3000 phi tần , nếu ép nàng vào đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thà mình thành toàn cho nàng cùng hoàng đệ, như thế sẽ tốt hơn nhiều.
_Đệ hiểu-Thiên Vĩ vui mừng nhìn hoàng huynh, nếu hoàng huynh đã chấp thuận thì chỉ còn một cánh cửa chính là mẫu hậu của hắn a, mà mẫu hậu thì rất nhân từ, ắt sẽ đồng ý Linh nhi ngay thôi.
Sáng hôm sau nàng thức giấc, đã được hắn báo trước là đi gặp Thái Hậu, lòng rất nôn nao nha, không biết người sinh ra hắn thì sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ, chắc chắn cũng là một đại mỹ nữ rồi. Nàng lựa một bộ y phục màu trắng mới tinh, có thêu thêm một số hoa văn bằng chỉ bạc rất nổi bật, nàng tính khi nào gặp được Thái Hậu nàng sẽ tháo mặt nạ ra cho người xem mặt a.
Chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cổng Từ Ninh Cung, hắn đỡ nàng xuống xe cũng thấy bàn tay nhỏ nhắn đang tựa hồ có chút run rẩy, nữ nhân này ở giang hồ không hề sợ bất cứ cái gì, thế mà bây giờ gặp mẹ chồng tương lai lại lo lắng bất an, hắn thấy nàng đáng yêu quá đi .
Được hắn dắt đi đến đại sảnh của Từ Ninh Cung, từ xa nàng đã thấy rất nhiều mỹ nữ nữ vây quanh một nữ nhân trạc tuổi trung niên nhưng khiến tim nàng đập thình thịch, đó chắc hẳn là Thái Hậu, thật là đẹp quá… gương mặt toát lên vẻ quý phái của đấng mẫu nghi thiên hạ, nhưng khuôn mặt nở một nụ cười hiền từ nhìn nàng lấp lánh vẻ hài lòng.
_Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu- Thiên Vĩ thi lễ với mẫu hậu rồi đứng sang một bên trông chờ nàng ứng phó với tình huống này như thế nào a
_Thần là Linh nhi, bái kiến Thái Hậu nương nương- cái này là nàng học trên phim truyền hình, nhưng rất hữu dụng, hắc hắc.
_Hảo, Vĩ nhi hôm nay con mang Linh nhi đáng yêu tới cho ta có mục đích gì đây- Thái Hậu tuy chưa mình thấy mặt nàng nhưng cũng biết thẩm mỹ của con trai bà không tồi, chắc sẽ không mang một xú nha đầu đến cho bà gặp.
_Ân…. nàng sau này sẽ là Vương phi của hoàng nhi, hoàng nhi muốn mang nàng đến cho người xem mặt- câu này nói ra khiến các mỹ nữ trong đại sảnh đều thẩn thờ, Tam Vương gia muốn lập chính phi. Còn hắn thì đang nhắc nhở nàng cần phải tháo mặt ra cho mẫu hậu xem mặt a.
_A… Linh nhi thật sơ sót, xin phép Thái Hậu- nàng khẽ nghiêng người tháo mặt nạ ra, một tiếng sét như đánh thằng vào Từ Ninh Cung, từ các mỹ nhân đang đứng ngây ngốc, đến các nô tài thậm chí là Thái Hậu cũng phải sững sờ khi nhìn thấy nàng, hảo hài nhi… con mắt rất tốt, đã mang về cho Thái Hậu ta một cực phẩm a, hậu cung 3000 người chưa chắc đã có ai sánh được với Linh nhi a.
_Linh nhi, con lại đây- Thái hậu vẫy tay cho nàng tiến lại gần, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển khiến mọi con mắt cứ ngay ngốc theo dõi nàng. Nàng đứng sát Thái Hậu, mùi hoa mẫu đơn thoảng thoảng vây quanh khiến Thái Hậu rất hài lòng- Linh nhi a, làm sao mà con thơm như vậy a
_Bẩm Thái Hậu, đây là nước hoa Linh nhi đã chế để dành cho Thái Hậu, chỉ cần người tắm xong xức vào liền thơm như Linh nhi a- thấy Thái Hậu gần gũi, nỗi lo kia hoàn toàn biến mất, nàng vui vẻ trò chuyện cùng Thái Hậu.
_Hảo…- Thái Hậu mở nắp lọ, một mùi hương lan tỏa khắp phòng khiến ai cũng hít lấy hít để, là nàng đã phải áp dụng từng kĩ thuật chiết tách mới lấy ra được một lọ tinh dầu hoa mẫu đơn dâng lên Thái Hậu, thật đúng là cực khổ mà- các ngươi trở về cung nghỉ ngơi đi- Thái Hậu ra hiệu cho đám mỹ nữ trở về cung, hóa ra đó là phi tần của Hoàng Thường hằng ngày đến Từ Ninh Cung để lấy lòng Thái Hậu .
_Mẫu hậu, Linh nhi làm mẫu hậu hài lòng chứ- Thiên Vĩ cẩn thận dò hỏi tâm tình của mẫu hậu mình
_Ta sẽ ban hôn cho các con, Linh nhi a… con thật đáng yêu, không như cái đám nữ nhân kia cứ nịnh nọt ta mong được ta chiếu cố- Thái Hậu thật lòng nói với nàng- Linh nhi, con là xuất thân từ giang hồ sao.
_Thưa phải, Linh nhi biết một chút võ công và một chút y thuật, a phải rồi… Linh nhi còn một món quả muốn dành tặng cho Thái Hậu- nàng trút 5 viên Bách Độc Bất Xâm vào một bình sứ nhỏ khác- đây là 5 viên giải dược Linh nhi chế ra, có thể giải được tất cả các loại độc mong Thái Hậu giữ lấy phòng khi có lúc phải dùng tới.
_Ồ…, giải được tất cả các loại độc, Linh nhi, con không đùa ta chứ- Thái Hậu dường như không tin , làm sao một viên thuốc nhỏ như thế lại có thể trị tất cả các loại độc.
_Là thật thưa mẫu thân, nhờ viên thuốc này mà rất nhiều cao thủ giang hồ được cứu sống a- Thiên Vĩ nói giúp nàng, khuôn mặt không giấu được vẻ hãnh diện
_Nếu Linh nhi làm được viên thuốc này thì chắc hẳn rất giỏi y thuật chứ làm sao mà biết chút chút được- Thái Hậu hài lòng xoa đầu nàng. Cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn đến tận trưa, cả hai cùng lưu lại dùng cơm với Thái Hậu, nàng cùng hắn hòa tấu một bản nhạc cho Thái Hậu cùng thưởng thức. Đến khi công công kề cận Hoàng Thượng truyền lệnh cho cả hai đến gặp thì mới cáo từ Thái Hậu để bắt đầu lo chuyện của Sứ thần Liêu Quốc.