Hoàn Trường học hoàng gia (khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

Phần 52: Cô ấy... chỉ là người thay thế hính bóng của em thôi! (END)

Nó đẩy cửa bật tung khiến Young Sung giật mình:
_Gì vậy?
Cảnh tượng trước mắt khiến nó sững sờ. Người mà mỗi đêm trong giấc mơ, nó đã mong được gặp biết bao nhiêu. Bây giờ hắn đang xuất hiện trước mắt nó, nhưng... không phải như thế này. Bên cạnh hắn còn một cô gái khác. Một cô gái rất quyến rũ đang xà vào lòng hắn.
Jea Joong tròn mắt kinh ngạc thốt lên:
_Yu Mi?
Gương mặt nó chuyển sắc, không thể tin được. Chẳng phải hắn đã nói rất yêu nó sao? Tại sao hắn lại có thể như thế trong khi nó ngày đêm rất nhớ mong hắn?
Nó cảm thấy lòng ngực như muốn vỡ tung, vội xoay người bỏ đi.
Jea Joong chỉ biết lặng thinh nhìn bóng nó khuất dần để lại Young Sung với nhiều suy nghĩ:
_Anh quen cô ấy ư?
Jea Joong không trả lời, tức giận đẩy cô gái bên cạnh ra lạnh lùng hỏi:
_Làm sao ngươi quen cô ấy?
_Cô ấy là hàng xóm của bà em ạ!
_Hàng xóm?
_Phải, cô ấy chuyển đến đây được hai tháng rồi.
_Chuyển đến đây? Chỉ một mình cô ấy sao?
_Dạ phải!
_Tại sao...?
*********
Đã hai tháng rồi ư? Yoon Min đang đứng trước cửa nhà nó, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Hắn thẫn thờ nhìn vào cửa nhà mong chờ một điều gì đó. Chợt một giọng nói vang lên:
_Anh lại đến nữa đấy à?
Không biết từ lúc nào, Woo Chin xuất hiện phía sau hắn. Hắn quay lại khẽ mỉm cười:
_Em vừa ra ngoài à?
_Ừm! Anh vào nhà đi!
Woo Chin mở cổng mời hắn vào. Cả tháng nay, cứ cách hai ngày hắn lại đến đây. Mỗi lần đến đây chỉ để hỏi về Yu Mi, xem ra hắn rất nhớ nó.
_Anh lên lầu được chứ!
_Ừm, phòng chị em không khóa.
Hắn mỉm cười:
_Cảm ơn em!
Woo Chin thở dài nhìn theo bóng hắn: “Chị à? Mau quay về đi, chị không biết rằng có một người rất mong chị, mong đến mức phát điên rồi.”
Yoon Min bước vào phòng nó, căn phòng mà mỗi lần đến đây hắn đều mong được nhìn thấy nó ngồi trong đây. Hắn ngồi xuống chiếc ghế xoay, cứ nghĩ rằng Yu Mi vẫn thường ngồi trên chiếc ghế này lòng hắn lại cảm thấy ấm áp hơn. Hắn nằm lên chiếc nệm trắng muốt ấy, đôi mắt lim dim, hắn đang tìm kiếm gì nhỉ? Một chút hương thơm của nó? Một chút hơi ấm của nó? Hay hình bóng của nó?
Hắn nhắm mắt lại, một vệt nước mắt chảy dài trên khóe mắt: “Yu Mi, xin em hãy về bên anh... anh xin em!”
*********
Nó về nhà, thả túi xách xuống trước cửa lao vào phòng thả mình xuống gi.ường. Hình ảnh cô gái ấy nằm sà vào lòng hắn cứ tái hiện lại trong đầu nó khiến nó phát điên lên.
Jea Joong vội lái xe đến nơi Young Sung chỉ. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ nằm ven bờ biển. Xung quanh ngôi nhà bao phủ bởi những khóm hoa màu trắng được trồng bằng những chậu hoa nho nhỏ. Cửa sổ căn nhà mở toang, trên thành cửa có trưng vào chậu hoa tulip màu đỏ. Những cửa kính trong suốt nhìn xuyên thấu kiến trúc ngôi nhà rất đơn giản. Điều kì lạ là... ngôi nhà này không có tivi.
Jea Joong bước vào cổng nhà đang mở toang, cánh cửa cũng không khóa. Hắn lặng lẽ tiến vào trong, chiếc túi xách của nó quăng lăn lóc giữa đường. Căn nhà này quả là đơn giản, nơi này không có gì ngoài tủ lạnh, bếp núc, bàn ghế, máy lạnh và đèn. Hắn lên lầu, cánh cửa phòng nó mở toang, nó đang nằm đó. Nhìn thấy nó hắn cảm thấy lòng mình thật thanh thản. Nó đang ở trước mặt hắn, không phải trong những giấc mơ hay ảo giác nữa. Hắn mỉm cười hạnh phúc:
_Yu Mi!
Nó giật mình bật dậy:
_Sao anh lại ở đây? Ai cho phép anh vào đây?
_Anh thấy cổng nhà mở toang...
_Anh đi đi! Đến đây làm gì? Anh còn phải lo cho cô bạn gái của mình nữa chứ!
Hắn sững sờ trước sự giận dữ của nó:
_Em... đang ghen à?
Mặt nó đỏ bừng lên lúng túng:
_Ai... ai ghen? Tại sao tôi phải ghen chứ?
Hắn bước đến gần nó hơn, ngắm nhìn gương mặt mà hắn mong nhớ hằn đêm ấy:
_ Cô ấy... chỉ là người thay thế hính bóng của em thôi!
Nó ngạc nhiên trước câu nói của hắn, tim đập mạnh đến nổi tai nó ù đi. Hắn ôm chặt nó vào lòng:
_Anh nhớ em lắm! Nhớ em nhiều lắm!
Nó nhắm mắt lại tận hưởng niềm hạnh phúc trong lòng. Đây mới chính là điều nó muốn. Đôi môi nó cũng khẽ mấp máy:
_Em... cũng... rất nhớ anh!
Jea Joong cảm thấy lòng mình hạnh phúc trào dâng. Có phải đây là câu nói duy nhất mà nó thật lòng dành cho hắn không?
*********
Woo Chin đang tập bẻ những chiếc kẹp giấy thành hình trái tim để làm quà sinh nhật cho Hea Mi, chắc chắn cô ấy sẽ rất thích. Cậu vừa mỉm cười vừa quệt những giọt mồ hôi trên chán. Chợt điện thoại reo lên, một số lạ gọi đến cho cậu, cậu liền bắt máy:
_Alô!
_Woo Chin, là chị đây!
Cậu vui mừng hét lên:
_CHỊ!
_Woo Chin à! Cuối củng chị đã tìm thấy điều mà chị cần.
_Là gì vậy chị?
_Là Jea Joong.
Câu nói của nói khiến Woo Chin sững sờ. Vậy còn... người mà ngày đêm mong ngóng chị, ngày ngày đợi chị trở về, trong mơ luôn nhắc đến tên chị. Còn hắn thì sao?
_Chị... anh Yoon Min... rất nhớ chị.
Nó lặng đi một lúc rồi nói:
_Ngày mai chị sẽ về, em đừng lo!
_Ừm! Ngày mai em sẽ đón chị.
_Không cần đâu, có Jea Joong đưa chị về rồi.
_Vậy về sớm nhé!
_Mai gặp Woo Chin!
_Mai gặp Yu Mi!
_Tít... tít...
Woo Chin cúp máy, lo lắng. Có nên báo cho Yoon Min biết không? Nếu hắn biết thì phải làm sao? Cậu thấp thỏm đi đi qua đi lại do dự.
*********
Sáng hôm sau, Woo Chin vừa thức dậy sau một đêm thức đến ba, bốn giờ để hoàn thành món quà cho Hea Mi. Chợt có tiếng chuông cửa. Chẳng lẽ Yu Mi về? Cậu vội vàng chạy ra mở cổng. Nhưng khi ra đến nơi, nụ cười trên môi cậu tắt hẳn:
_Yoon Min... sao anh lại đến đây?
_Sao thế? Em không thích à?
Woo Chin lúng túng gãi đầu:
_Không phải đâu! Anh vào đi!
Yoon Min lặng lẽ bước vào, đi thẳng lên lầu vào phòng nó. Woo Chin nhìn theo hắn lo lắng. Nếu như thế này thì chuyện sẽ rất khó xử. Nhưng trước sau gì hắn cũng phải biết sự thật, cứ để chuyện gì đến thì đến vậy.
Woo Chin lặng lẽ vào bếp làm đồ ăn sáng.
Cả đêm qua Yoon Min không thể ngủ được, cứ chợp mắt là hắn lại nhớ đến nó. Có lẽ chỉ có nơi này mới có thể giúp hắn chợp mắt. Hắn nằm đó và ngủ thiếp đi.
Trời gần trưa, không gian trong nhà yên tĩnh như thường. Bên ngoài, một chiếc xe đen bóng đỗ trước cổng, Jea Joong bước xuống xách vali đến bấm chuông. Chưa đầy một phút đã thấy Woo Chin chạy đến mở cửa. Yu Mi vừa bước vào đã bị cậu ôm chầm lấy:
_Chị! Em nhớ chị lắm!
Nó cười hạnh phúc, vút tóc cậu. Nó cầm lấy chiếc vali trên tay Jea Joong, bước thẳng lên phòng. Vừa mở cửa ra nó đã sững sờ ngạc nhiên. Người đang nằm trên gi.ường nó chẳng phải là Yoon Min sao?
Yoon Min nghe tiếng động choàng tỉnh giấc. Hắn vừa mở mắt ra, hình bóng của người con gái ấy hiện lên trước mắt hắn. Nó đang đứng ở cửa, hắn không mơ chứ? Đây là sự thật sao?
Hắn bật dậy chạy đến ôm chầm lấy nó hạnh phúc. Nhưng vòng tay hắn chợt buông lỏng khi thấy Jea Joong đang tiến đến gần.
_Chuyện này... là thế nào?
_Em xin lỗi, Yoon Min.
Yoon Min cay đắng hết nhìn nó lại nhìn Jea Joong.
_Đây là thật chứ? Thật lòng em đây ư?
Nó gật nhẹ, hắn cảm nhận được trái tim mình vỡ thành trăm mảnh. Có lẽ, chỉ một lần hắn buông tay nó thôi, sẽ mãi mãi không thể nào có nó lần nữa. Tất cả là tại hắn đã để tụt mất nó, chính hắn đã đẩy nó đi thì lấy cớ gì có quyền có nó thêm lần nữa. Một giọt nước mắt lăn trên má hắn. Hắn hôn nhẹ lên chán nó, khẽ nói:
_Vậy... chúc em hạnh phúc.
Em sẽ hạnh phúc! Vì trong đời em đã có đến ba người luôn bên cạnh em, yêu em... Có lẽ hai con đường hạnh phúc mà người thầy bói ấy nói chính là Yoon Min và Jea Joong. Cảm ơn... cảm ơn ông trời đã ban tặng cho con đến ba chàng hoàng tử. Có lẽ, con chính là người hạnh phúc nhất thế giới này vì luôn có người sẵn sàng trao cho con tất cả...
Một đám cưới huy hoàng được diễn ra, Jea Joong nắm lấy tay nó bước đi trên thảm đỏ. Những cánh hoa hồng trắng rơi xuống, vương trên vai nó, rơi nhẹ trong không trung. Gương mặt rạng ngời của Jea Joong tràn ngập hạnh phúc. Một lễ cưới tràng đầy màu trắng của hạnh phúc.
_Anh sẽ ở bên em đến suốt đời...
_Suốt đời là bao lâu?
_Là đến khi chúng ta bạt đầu, rụng răng, anh vẫn sẽ theo em đến thiên đường.
Nó ôm chầm lấy Jea Joong, đặt một nụ hôn lên môi hắn.
 
híc pót cho mọi ngườddocchhj thôi đấy! iem còn chưa đọc nữa á! híc. không có thời gian đọc lun! dạo này học lu bu cả sáng cả chiều mệt quá đi
 
Quay lại
Top Bottom