Hoàn Trường học hoàng gia (khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

Phần 22: Hãy để tôi gần em hơn chút nữa

Nó bước ra khỏi căn nhà tối tăm đó trong lòng một đóng suy nghĩ. Chẳng thể nào hiểu nổi bà ta đang nói cái quái gì cả. Nó liên tục lắc đầu rồi bước đi như người mất hồn.
_Cô thần kinh à?
Nó quay phắt sang lườm tên Thái Tử thúi ấy một cái rõ bực bội:
_Biến đi chỗ khác chơi.
Hắn nhìn điệu bộ đáng yêu của nó cười lớn:
_Ha… ha… này! Tôi suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được. Rốt cuộc cô là con trai hay con gái vậy?
Nó đỏ mặt tức giận. Gì chứ? Nó là con gái mà, nói vậy ý là gì chứ? Tên chết bầm. Nó dẫm chân hắn khiến hắn la oái lên vì đau:
_Như vầy thì chắc là con gái rồi – Vừa khễnh chân hắn vừa nói, bộ mặt có vẻ rất gian manh.
Nó không nói gì, mặc kệ hắn nó đi trước vẩn vơ tiếp tục suy nghĩ.
_Wow, không ngờ khí trời hôm nay lại sản khoái đến thế. Này Ji Min!
_Nói!
_Đây là dịp đi chơi đầu tiên trong đời tôi được đi dạo trên đường phố đấy.
Nó ngạc nhiên nhìn hắn, hắn bật cười nhìn lên bầu trời đen làm nó cảm thấy như hắn là một người rất cô đơn, còn đơn độc hơn nó nữa.
_Từ nhỏ, tôi luôn bị giam trong cung. Không được tùy tiện ra khỏi phòng. Phải nghiêm chỉnh học tập với mama. Năm tôi 4 tuổi, tôi thường lén ra hoa viên chơi với HinDu và EunHye. Khi đó tôi bắt gặp một cô bé thua tôi 2 tuổi đang ngồi tập đọc dưới gốc cây. Cô bé đó rất dễ thương, sau này chúng tôi thường chơi cùng nhau, cô bé đó có một cậu em trai rất phá phách. Nhưng tóm lại đó là một khoảng thời gian rất hạnh phúc. – Hắn vừa kể, vừa cười xem ra khoảng thời gian đó của hắn rất hạnh phúc. – Mi Sun là một cô bé ít nói, hay khóc nhè nên chúng tôi ai cũng thương yêu em ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ một cô bé đáng yêu như Mi Sun lại muốn giết hại cô. - Hắn nheo mắt nhìn nó. Phải rồi, thân nhau quá làm sao thấy được bộ mặt đằng sau của ả chứ? Nó tròn mắt nhìn hắn:
_Anh là kẻ ngốc nhất tôi từng gặp.
_Cô phải nói cho tôi biết lý do chứ? Tại sao cô lại nghĩ rằng Mi Sun muốn *** hại cô?
_Đó là một câu hỏi lớn trong đầu tôi. Làm sao anh có thể tin người một cách quá đáng như vậy? Tôi không biết anh và cô ta thân nhau được bao lâu, nhưng chẳng lẽ nhiêu đó thời gian anh vẫn không thể nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Mi Sun hay sao?
Nó thở dài, cảm thấy chút tổn thương trong lòng. Yoon Min đứng lại, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này nó phát hiện gương mặt điển trai của hắn lúc suy nghĩ. Đôi lông mày tuyệt đẹp châu lại vào nhau, đôi môi khiêu gợi, đôi mắt mong lung nhìn nó khiến tim nó đập rộn ràng. Nếu được chạm vào đôi má trắng trẻo đó, nếm thử đôi môi đó cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?
“Rốt cuộc là mày đang nghĩ gì vậy Han Ji Min? Tỉnh lại đi!”
Từng hạt mưa nhỏ phất phơ vào mặt nó tạo nên 1 cảm giác dịu nhẹ thoải mái. Nhưng tình hình là nó và hắn ta phải tìm 1 chỗ trú mưa thích hợp.
Sau khi ổn định chỗ ngồi thì mưa bên ngoài cũng bắt đầu nặng hạt. Khí hậu hạ thấp đủ để tạo thành dấu bàn tay của nó hằng trên cửa kính.
_Lee Yoon Min!
_Hả?
_Nếu tôi bắt cóc anh giao cho bọn mafia để lấy tiền thì chắc là giàu sụ!
Yoon Min mặt mày nhăn nhó:
_Cô không có cơ hội đó đâu! An ninh ở đây rất rất chặc chẽ. Vả lại tôi cá với cô hiện giờ người theo dõi tôi và cô ít nhất là sáu người.
Nó trợn mắt dòm xung quanh, quả là có 1 người đang cậm cụi đọc báo ở bàn bên cạnh, 1 vài người xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó rồi tiếp tục công việc. Nó cố nuốt cái chữ “Sặc” sắp văng ra khỏi cổ gật đầu chấp nhận.
Nó nhìn mong lung qua lớp cửa kiến trong suốt, đèn đường mờ ảo dưới màn mưa, một vài cây dù sặc sỡ ngang dọc. Một cô bé tay ôm chú gấu bông bên kia đường…
“_Đưa đây, con gấu là của tao. Nhất định là do mày đòi anh Yoon Min đúng không? Nó là của tao!
Mi Sun giật con gấu bông từ tay Yu Mi (Tên mới đổi ^^), Yu Mi sợ hãi níu lấy con gấu bông:
_Không trả cho tớ, nó rất quan trọng với tớ.
Nhưng Mi Sun đã leo lên xe, con gấu bông nằm trọn trong tay con bé đó và xe vụt mất. Yu Mi bật khóc chạy theo chiếc xe đang phóng ra xé tan màn mưa và la lớn:
_Trả gấu cho tớ, đừng lấy nó đi mà, tớ xin cậu! Mi Sun!
Mặc cho Yu Mi vấp té, chiếc xe vẫn chạy theo đúng quỹ đạo của nó và tan dần sau lớp màn trắng xóa như sương mù…”
Nó giật mình thoát khỏi đóng kí ức lộn xộn ấy, một giọt nước mắt lăn trên má lúc nào không hay. Yoon Min nhìn nó lúng túng, đôi mắt pha chút bi thương nhìn nó. Thứ khó chịu nhất trong tình cảm đơn phương là nhìn thấy người mình thích khóc vì một lý do mơ hồ tưởng chừng như mình không bao giờ có thể chia sẻ được.
 
Phần 23: Em chưa bao giờ mở lòng với tôi!

Nó hít thật sâu, trong đầu vẫn ong ong như búa bổ, mím môi nghịch tách cà phê trước mặt.
_Bà phù thủy đó… - hắn ngập ngừng – bà ấy nói… quá khứ gì gì đó???
_Tôi không biết bà ấy đang ám chỉ gì... bởi vì… tôi không có quá khứ…
Phút chốc, Yoon Min như chết lặng đi. “Em không có quá khứ? Em không hề biết mình là ai, những truyện trước kia… vậy mà khi gặp em tôi cứ nghĩ em là một cô gái không ưu tư.”
_Cô… mất trí nhớ từ khi nào?
Nó chống tay lên trán, chau mày:
_Mẹ tôi kể: Năm tôi 4 tuổi, tôi bị tai nạn giao thông. Khi tôi tỉnh lại đã thấy bà ấy ôm chầm lấy tôi nói: “Từ nay, ta sẽ là mẹ của con!” Rồi nuôi tôi lớn, bà còn nói bố tôi đã chết do bị mưu sát, kẻ hại bố con là…
Nó nghẹn lại, không thể nói được gì nữa. Nơi cổ họng nó dâng trào một cảm xúc đầy đau đớn khiến nó không thể nức lên được. Hắn vỗ vai nó, ánh mắt chan chứa sự chia sẻ:
_Đừng suy nghĩ nhiều quá! Họ sẽ phải trả giá!
Nó lắc đầu, nhăn mặt cố kìm nước mắt:
_Không… Họ đã cướp đi tình cảm quan trọng của tôi, mục tiêu cuối cùng của họ không phải là bố tôi… mà là… tôi!
_Sao cô nghĩ thế?
Nó ngập ngừng rồi hít một hơi sâu:
_Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi đó? Anh không tin tôi!
Hắn thấy tim mình nóng rát lên sau câu nói đó của nó. Hắn nhăn mặt rồi gật đầu nhìn lãng đi:
_Ý cô là Mi Sun?
Nó khẽ bật cười lạnh lùng:
_Tôi đang tự hỏi tại sao tôi phải kể cho anh nghe trong khi anh không tin tôi, anh không thật sự…
Nó thở dài rồi lắc đầu:
_Bỏ đi! Dù sao thì vẫn có người giúp tôi, tốt với tôi hơn anh nhiều.
_Ai?
Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi tiệm với tâm trạng não nề.
“Có phải dầm mưa sẽ giúp ta quên đi cái lạnh trong tâm hồn vì cái lạnh thể xác?” Nó không do dự bước đi dưới màn mưa. Hắn vẫn ngồi đó, tim nhói lên từng cơn rồi thầm bật cười đau đớn: “Tôi không tin em? Em có biết tại sao không? Vì em chưa bao giờ mở lòng với tôi!”
*********
Nó lang thang mãi cũng về đến khách sạn. Trời vẫn đang mưa tầm tã, mọi người đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về nó. Mặc kệ họ! Mặc kệ hắn! Nó không quan tâm.
_Ji Min? – HinDu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nó, lo lắng kéo nó về phòng – Sao lại dầm mưa thế này? Sao lại không mang dù? Dù trời nưa thì cũng phải tìm chỗ nào đó đợi hết mưa rồi về cũng được. Không gọi cho tôi ra đón…
Chưa nói dứt câu thì nó cười nhạt:
_Tại tôi muốn tắm mưa một chút! Cậu đừng lo lắng quá như vậy!
Nó đi về gi.ường nhưng HinDu kịp giữ cánh tay nó lại, đôi mắt quan tâm:
_Đã có chuyện gì xảy ra nữa sao?
Nó vẫn im lặng nhìn HinDu, môi mấp máy nhưng không nói gì. HinDu ôm lấy nó:
_Sau này, có đi đâu phải nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bảo về cậu! Thật đấy, chỉ cần tôi ở bên cạnh cậu thì sẽ không ai có thể tổn thương cậu. Tin ở tôi!
Nó nhắm mắt lại, cảm thấy ấm áp hơn, một giọt nước mắt chảy xuống, giọng nghẹn lại:
_Cảm ơn! Cảm ơn cậu!
“Cậu ấy chỉ là quan tâm tới mình chút thôi! Cậu ấy không thể thích một tên con trai được. Cậu ấy đã có… người mình thích rồi…” Nó vùng nhẹ ra khỏi vòng tay của HinDu, cười nhạt:
_Tôi nghĩ tôi nên đi tắm!
Anh gật đầu:
_Tắm nước nóng nhé, đừng ngâm nước lâu quá!
Nó gật đầu không nói gì, nhưng đâu đó trong lòng nó vẫn ấm lên một chút: “Ít ra còn có ai đó quan tâm đến mình, tin tưởng mình. Yoon Min! Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận vì đã không tin lời tôi nói!”
 
Phần 24: Điềm xấu


“_Chị Yu Ri! – gương mặt thằng bé trắng bệch chạy đến.
_Woo… Woo… Chin… không phải vậy đâu… bố mẹ không phải…
_Baba, mama gọi hai chị em mình về gắp kìa, nhanh lên chị!
Thằng bé cầm tay Yu Ri chạy như bay về nhà.
Một người phụ nữ cầm một túi đồ đợi chúng trước sân đang định dẫn chúng nó đi. Đột nhiên ngoài sân có tiếng xe rất lớn chạy đến. Bà vội vã dẫn chúng xuống nhà kho, nơi chỉ có cái cửa sổ thông lên mặt đất.
_Hai con… hãy ở đây, đừng đi đâu cả… đừng gây tiếng động… - bà ấy sợ hãi nói không thành câu.
_Mẹ!
_Ta… yêu các… con… nhất định… các con phải sống…
Nói đoạn bà lao đi bỏ lại 2 đứa bé đang khóc nức nở, chúng ghé mắt lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Một đám người mặc áo đen túm lấy bố mẹ chúng, học dí súng vào đầu hai người đó. Bỗng nhiên:
_Đùng… đùng…
Họ ngã xuống, gương mặt đầy máu loang khắp sân…”
Nó giật mình ngồi dậy, tay nó run lên vì sợ hãi. Nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Không! Lần này khác, nó linh cảm cò điều gì đó rất đáng sợ sắp tới.
“Once upon a time…” – Chuông điện thoại nó reo lên, là một số lạ. Nó áp tai vào giọng lấp bấp:
_A… a… lô…
_Han Ji Min! Cô thua rồi! Ha ha ha ha ha…
Gương mặt nó tái mét, giọng nói đó lạnh lùng và đáng sợ.
_Ai… ai đó?
_Ha ha ha ha ha! Về nhận xác người me thân yêu của mày đi! Tút tút tút…
Nó hoảng hốt la lên:
_ALÔ! ALÔ!
HinDu vừa giật mình tỉnh dậy th.ì nó đã lao như tên bắn ra khỏi phòng. Nó vừa chạy, vừa gọi cho Tể Tướng phu nhân nhưng vẫn không ai bắt máy.
“Không! Mẹ! Mẹ không được xảy ra chuyện gì!”
_Ji Min! Han Ji Min! – Tiếng HinDu vang vọng khấp khách sạn làm Yoon Min cũng giậc mình choàng tỉnh: “Han Ji Min? Lại xảy ra chuyện gì sao?”
Nó vẫn mặc bồ đồ ngủ ào đến quầy tiếp tân:
_I want to back Korea! Now! (Tôi muốn trở về Hàn Quốc! Ngay bây giờ!)
Bộ dạng nó như con sói lên cơn, hung dữ và sẽ giết chết bất cứ ai cản đường nó. Cô tiếp viên đây sợ hãi không dám nói gì. HinDu giữ nó lại:
_Có chuyện gì? Han Ji Min bình tĩnh nào!
“Once upon a time…” – Là số lạ đó. Nó run rẩy:
_Cô… cô muốn gì?
_Ha ha ha! Mày không cần sợ hãi như thế đâu! Tao đã chuẩn bị vé máy bay cho mày rồi, cứ lên phòng mày mà lấy! Chúc vui vẻ! Ha ha ha ha ha!
Nó lại chạy nhanh hết sức có thể lên phòng. Quả là có một tấm vé máy bay trên bàn. Nó cầm lấy và không suy nghĩ nhiều chạy ngược xuống bắt một chiếc taxi. “Còn 30 phút nữa máy bay cất cánh!”
_Han Ji Min! – HìnDu cũng chạy theo nó nhưng ra đến cửa thì không biết Yoon Min từ đâu lao ngay vào chiếc taxi khác:
_Bám theo xe taxi đó!
Vừa đặt chân đến sân bay, hắn đã hiểu mọi chuyện sắp xảy ra liền gọi điện cho mama đòi về nước ngay đêm nay. Không nghi ngờ gì, chính phủ Pháp không phải là một người ke kiệt liền cấp cho hắn một chiếc trực thăng riêng. Han Ji Min lao ngay vào quầy soát vé thì bị hắn giật mạnh kéo nó đi không quên quay lại giải thích:
_Trực thăng sẽ nhanh hơn!
Hai người chạy như bay về chiếc trực thăng đậu sẵn trong sân bay. Nó như người dở sống, dở chết hối hả lao lên trực thăng. Chiếc trực thăng cất cánh. Nó thấp thõm lo âu tự trách mình: “Đáng lẽ mình không nên ở lại đây! Đáng lẽ sau vụ tai nạn đó mình không nên cố chấp cãi lời mẹ, mình nên về nhà cùng mẹ. Tất cả là do mình, do mình!” Nó bật khóc, chiếc điện thoại không ngừng gọi về nhà nhưng bị Yoon Min giựt phắt khỏi tay nó:
_Đang ở trên cao, không được xài thứ này! Nói tôi nghe có chuyện gì?
Nó run rẩy hai tay nắm vào nhau cố che giấu cảm xúc nhưng hắn giữ khuôn mặt nó nhìn vào mắt hắn hỏi lại lần nữa:
_Nó cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra với em?
Nó lúng túng sợ sệt:
_Mẹ… mẹ… đang gặp nguy hiểm… tôi phải cứu bà ấy…
Nó bật khóc, hắn ôm nó vào lòng và vỗ lưng an ủi:
_Được rồi! Chứng ta sẽ đến Hàn Quốc vào sáng mai!
 
Phần 25: Quay trở lại quá khứ.

Căn nhà khác biệt so với bình thường. Rõ là trời đã sáng mà đèn vẫn còn mở, ngôi nhà im lặng, dường như không có sự sống. Nó tung cửa chạy vào nhà… xác người hầu rãi trên đất, máu chảy từ cổ những cô hầu đã khô. Tim nó như ngừng đập, đầu óc bấng loạn, chạy một mạch lên lầu. Yoon Min cũng lo lắng chạy theo nó. Lầu trống không, không khí đầy chết chóc đến rùng mình, nó chậm rãi đi đến phòng của phu nhân. Mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi. Cửa phòng từ từ mở ra, phu nhân đang nằm trên chiếc gi.ường, bất động. Nó run rẩy bước đến, ra gi.ường thấm đẫm màu đỏ sậm đáng sợ. Nó xoay nhẹ phu nhân lại: Một vết cứa dài trên cổ. Nó loạng choạng:
_M… m… mẹ… - Nó mất bình tĩnh tay chân quơ lung tung rồi nó lại im lặng. Yoon Min lo lắng vút lưng nó, chợt nó hét lên:
_Áááááááááááááááááááááááááá…
Mọi kí ức quay về với nó như một cuốn phim:
“Nó có ba, có mẹ - một người mẹ hiền từ và là người sinh ra nó. Em trai nó, Woo Chin kém nó 2 tuổi rất tinh nghịch và dễ thương. Một gia đình ấm cúng và hạnh phúc. Năm 4 tuổi nó được bố dẫn vào cung yết kiến Hoàng Hậu. Thái Tử Min, Hoàng Tử Du, Công Chúa Eun Hye và Mi Sun bước vào cuộc đời nó. Họ là những người bạn tuyệt vời trừ Mi Sun, con bé đó ghen tỵ với nó, luôn chơi khâm nó. Rồi ngày định mệnh đến…
Nó nhớ nhất là lúc Mi Sun đẩy nó xuống nước, tinh thần bấn loạn dẫn đến bị shock nặng và mất trí nhớ. Chính Tể Tướng phu nhân đã cứu lấy nó, nuôi nấng nó, vậy mà…”
Tất cả như một đoạn phim tua lại trong đầu nó, nó ngất đi trong vòng tay của Yoon Min.
*********
Nó mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, màu trắng như thiên đường. Chỉ lạ là… có mùi thuốc khử trùng đâu đây. Nó nhận ra đây là bệnh viện khi có hai người mặc áo blouse trắng tiến đến bên gi.ường nó. Một người phụ nữ cầm cuốn bệnh án, một người đàn ông hỏi nó. Nó mệt mỏi:
_Tôi phải xuất viện, ngay bây giờ!
_Nhưng cô vẫn chưa bình phục hẳn. Cô cần ở lại đây vài ngày để theo dõi.
_Tôi nói là: TÔI PHẢI RA KHỎI ĐÂY. NGAY LẬP TỨC!
_Han Ji Min! Mọi chuyện cứ để tôi lo. Tinh thần em vẫn chưa ổn định hẳn đâu! – Yoon Min bước vào, theo sau là HinDu và Eun Hye.
_Han Ji Min! Thì ra trước giờ cô vẫn lừa chúng tôi! Tôi cứ nghĩ cô là… - Eun Hye ấm ức nhưng HinDu kéo tay nhắc nhở cô ấy.
_Ji Min! Tớ rất tiếc… về chuyện của… - HinDu đưa ánh mắt đầy thông cảm. Nhưng nó không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Điều nó đang lo lắng là Hwang Woo Chin. Em trai nó có thể gặp nguy hiểm, nó lo sợ cầu xin:
_Em xin đấy! Yoon Min! Em muốn rời khỏi đây!
_Em không thể đi trong tình trạng thế này được!
_Tinh thần cậu chưa ổn định… Han Ji Min! – HinDu cũng khuyên nó. Nhìn những người bạn lúc nhỏ của nó mà lòng nó cay đắng, cay đắng chấp nhận quá khứ ấy. Nó im lặng một cách đáng sợ rồi lên tiếng:
_Yoon Min, HinDu, Eun Hye! Tôi là Hwang Yu Mi! Hwang Yu Mi con của Tướng Quân Hwang mà mười năm trước đã thoát chết đây!
Căn phòng im lặng, không khí trở nên ngộp ngạt. Lúc này Yoon Min kẽ nói:
_Ji Min! Tôi biết tinh thần cô chưa ổn định nhưng…
_Yoon Min! Mười năm trước, trong lúc chạy trốn em bị Mi Sun đẩy xuống hồ nước. Em gần như đã chết nhưng… - Giọng nó như tan vỡ - Tể Tướng phu nhân đã cứu em. Bà ấy muốn che giấu em nên bắt em giả trai, bà ấy biết, chỉ một mình bà ấy biết… cha em không phải là kẻ mưu sát Hoàng Thượng. – Đoạn, nó nhìn qua HinDu gương mặt đang càng ngày càng tối. Rồi một tiếng cười cất lên từ Eun Hye:
_Ha ha ha… truyện hay thật! Cô giỏi bịa truyện đó YU MI! Thì ra cô còn sống. Thật bỉ ỏi! Cô đổ cho Mi Sun đã hại cô sao? Ngậm máu phun người! Giờ tôi đã hiểu lí do Mi Sun muốn giết cô là vì sao rồi! – Rồi Eun Hye hét lên trong sự đau khổ - TẠI SAO LÚC ĐÓ CÔ KHÔNG BIẾN KHỎI THẾ GIỚI NÀY LUÔN ĐI?
HinDu giữ Eun Hye lại rồi quay lại nói với nó:
_Không ngờ Han Ji Min chỉ là chiếc mặt nạ của cô thôi.Thật đáng kinh tởm! – HinDu dắt Eun Hye rời khỏi đó trong trái tim tan nát. Anh đã yêu nó biết bao, để giờ nhận ra cô chính là con gái của kẻ đã giết ba mình. Thật đáng sợ, sâu trong lòng anh quặn đau, trái tim anh như thắt lại.
Nó nằm đó, mắt hướng lên trần nhà, một giọt nước mắt lăn xuống. Tất cả đổ nát. Tình cảm của nó bị cái gọi là “Câm hận” chà đạp. Nó có tội sao? Gia đình nó đã làm gì mà phải chịu cảnh thê lương thế này? Người duy nhất tin tưởng, giúp đỡ nó, yêu thương nó cũng đi đến thế giới bên kia. Nó phải làm sao đây? Woo Chin! Nó phải làm sao để bảo vệ người thân duy nhất của nó đây?
Yoon Min vẫn đứng đó nhìn nó trong kinh ngạc, rồi chuyển sang ánh mắt đau thương. Cuối cùng hắn cũng bỏ đi, bỏ đi trong trái tim đang dần chuyển sang lạnh buốt. “Bất cứ giá nào! Dù cho nó phải chết, nó sẽ tìm lại sự trong trắng cho gia đình nó. Nó phải bảo vệ Hwang Woo Chin! Hwang Woo Chin, giờ em ở đâu?”
 
Phần 26: Bảo vệ Woo Chin!

Bây giờ chỉ còn mình nó trong phòng. Nó vẫn bất động như thế cho đến khi nó trở về hiện tại: “Người sống vẫn quan trọng hơn người chết. Dù sao người chết rồi có làm gì cũng không thể thay đổi được gì. Còn người sống thì cần phải bảo vệ khỏi cái chết.” Nó bật dậy, rút hết kim chít trên người nó ra tẩu thoát khỏi bệnh viện. Trong người nó vẫn còn hơi choáng nhưng nó vẫn cố vẫy một chiếc taxi tức tốc trở về nhà.
Ngôi nhà chìm trong sự ưu ám, thê lương… nó cay đắng bước vào. Không còn một dấu tích nào của án mạng. Căn nhà trống không. Nó lên phòng gọi điện cho quản gia. Ông ấy nhẹ giọng trả lời nhưng vẫn không khỏi lo lắng một ngày nào đó người nằm dưới đất rướm đầy máu là mình. Nghĩ thế nó khẳng định:
_Mọi chuyện đã qua rồi. Tôi muốn ông tìm một người lái xe và tuyển người hầu mới cho tôi. Lương gấp đôi lúc trước!
Quản gia tuân lệnh sau tiếng tút ở đầu dây bên kia. Nó tự châm cho mình một ít rượu, nhìn xa xâm tính toán rồi hớp cạn ly rượu ngoắc một chiếc taxi.
Muốn tìm Hea Mi cũng không khó. Nó mời cô bé đến một quán nước sang trọng gần đó. Nhận được tin Tể Tướng phu nhân bị ám sát cô bé cũng rất lo lắng, nhưng giờ nhìn thấy gương mặt của nó vẫn như ngày nào không chút biểu cảm cô bé cũng nhẹ lòng hơn.
Nó vốn là một người không thích vòng vo nên vào thẳng vấn đề:
_Ừm… thật ra, tôi là con gái! – Nó biết điều này thật nực cười. Đột nhiên một tên con trai tài giỏi được bao người ngưỡng mộ lại đến nói với một cô bé rằng: “Tôi là con gái.” Như thế chẳng khác nào tự tác một ráo nước lạnh vào mặt mình cả. Nhưng nó thật sự không thể nghĩ ra một cách giải thích nào hợp lý hơn. Trông Hea Mi rất ngạc nhiên:
_A… anh nói…
_Tên thật của tôi là Hwang Yu Mi. Ừm… có lẽ rất khó tin đúng không? Dẫu sao cô muốn hay không cũng được. Vì vấn đề chính tôi tìm cô là mong cô giúp tôi… cái cậu… mà lần trước đến rước cô, cậu ta là…?
Cô bé không hiểu vì sao cô gái này lại giả trai rồi lại đến giải thích với cô, càng không hiểu vì sao cô ta lại hỏi về Choi Eun Cho? Cô chỉ cảm thấy hơi thất vọng và bực mình vì mình bị cô gái này lừa như một con ngốc cứ bám đuôi lấy cô ta. Thật mất mặt!
_Tại sao cô muốn biết về Choi Eun Cho?
Nó bối rối tìm kiếm một lý do nào đó thích đáng. Nhưng suy nghĩ mãi cũng chẳng thể nghĩ ra, không lẽ nào lại phải kể cho cô ta về việc cậu ta là em trai mình? Đó là điều ngốc nghếch nhất mà nó sẽ không bao giờ làm. Nó đành dùng ánh mắt chân thảnh nhìn cô bé:
_Hea Mi! Một số chuyện cô không thể giải thích với cô được… vì nó quá… quá… khó có thể nói ra… nhưng cô hãy tin tôi! Cậu bé đang gặp nguy hiểm. Tôi cần cô giữ kín chuyện ngày hôm nay và hãy cho tôi biết cậu bé học trường nào? Chỉ thế thôi!
_Tôi không hiểu? Cô nói gì vậy? Tại sao cậu ta lại nguy hiểm?
_Tôi e rằng nếu tôi nói ra tôi sẽ phải giết cô mất!
_Đừng có đùa! Tại sao tôi phải giúp cô chứ?
_Tôi không đùa! Nếu cô không giúp tôi… cậu bé sẽ gặp nhiều nguy hiểm… hãy tin tôi!
Hea Mi khó có thể tin được con người đang ngồi trước mặt mình. Cô ta đã lừa mình một lần rồi, làm sao mà không có lần thứ hai chứ? Nhưng nếu lời cô ta nói là thật thì sao? Cô do dự một lát rồi quyết định:
_Ừm… làm sao tôi có thể tin cô đây?
Nó im lặng một lát rồi nói:
_Tên thật của cậu bé là Hwang Woo Chin. Cô biết tên thật của cậu ta chứ?
_Cậu ấy tên Choi Eun Cho!
_Đó là cái tên được đặt sau năm cậu bé 4 tuổi. Cô hãy tin tôi!
Hea Mi ngờ vực nhưng vẫn bấm bụng nói:
_Được rồi! Cậu ấy học trường CheongDam.
Nó cảm kích cô bé rồi vội gọi điện cho quản gia:
_Tôi muốn ông tìm cho tôi một ngôi nhà gần trường CheongDam, tôi sẽ chuyển đến đó học.
“Sao ạ? Tiểu Thư thật sự muốn đến đó học sao?”
_Đúng, mau mau rút học bạ cho tôi, mai tôi sẽ chuyển đến đó. À mà tôi muốn lấy tên là Hwang Yu Mi, ông giúp tôi nhé!
“Vâng thưa Tiểu Thư!”
********
Tuy tính như thế nó vẫn chưa an tâm. Mặc dù cùng trường nhưng chắc gì có thể bảo vệ cậu bé mọi lúc mọi nơi. Quả thật nó cần sự giúp đỡ của… tập đoàn CS – Tập đoàn xã hội đen nổi tiếng đến quý tộc cũng phải nể mặt phần nào. Nó biết Mi Sun đã mướn một vài tay xã hội đen nào đó để khử Tể Tướng phu nhân. Nó phải tìm cách phỏng tay trên của ả mặt dù tìm đến đó không khác nào tự mình đi vào con đường đen tối. Nhưng nếu không đến thì đợi đến lúc xảy ra chuyện có hối hận cũng không kịp. Nó đành gọi điện cho tay quản lý của tập đoàn CS:
_Tôi muốn xin một cuộc hẹn từ chủ tịch Kim Chang Min!
_Xin hỏi quý danh!
_Cứ nói với ông ấy rằng có Hwang Yu Mi muốn bàn với ông ấy một số chuyện!
_Ừm vậy phiền cô chờ cuộc gọi sau!
_Phiền ông rồi!
_Không gì.
Nó tự bật cười rồi uống cạn li rượu đang lắc lư từ đợt sóng trên tay. Dù thế nào đi nữa, nó phải giữ cho Woo Chin được an toàn. Vì chỉ có cậu ấy mới có thể tìm lại sự trong trắng cho gia đình mình. Đã phóng lao thì phải theo lao…
 
Phần 27: Được! Chúng ta thoản thuận như thế nhé!

Bước chân vào ngôi trường mới, hình dạng nó khác hoàn toàn: Mái tóc dài uốn nhẹ mềm mại (Tóc giả o.0), gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đảo mắt nhìn xung quanh một cách khinh bỉ. “Một ngôi trường tồi tàn! Nước Đại Hàn Dân Quốc lại chứa chấp một ngôi trường như thế này sao?”
Nó tiến thẳng về lớp học, không quên đảo mắt tìm kiếm Choi Eun Cho. Có rất nhiều học sinh ngưỡng mộ trầm trồ to nhỏ, số ít ghen tỵ nói xấu nó. Mặc kệ họ, dù sao nó sẽ tìm một học bổng nào đó thích đáng để đưa Choi Eun Cho ra khỏi trường này, lúc đó nó không cần phải đặt chân vào cái nơi bẩn thiểu này nữa.
_Bạn Hwang Yu Mi học trường Hoàng Gia bắt đầu từ nay sẽ học cùng lớp với chúng ta. Các em hãy làm quen với bạn ấy!
Nó lạnh lùng nói gỏn lọn:
_Tôi tên Hwang Yu Mi, mong được làm quen!
Thầy giáo hài lòng vỗ vai nó rồi xếp nó ngồi một mình ở bàn cuối cùng. Bắt đầu từ hôm đó, bàn cuối ấy do nó độc chiếm, không ai được ngồi cạnh nó cả (Chả là chỵ ý có chút vẻ coi thường học sinh ở đây nên kín nghị thầy để chỵ ý ngồi 1 mỳn ý mò!).
*********
Vừa tan học, nó đã có mặt tại một trong số toàn nhà cao nhất Seul: Tập đoàn CS theo như cuộc hẹn mà tên quản lý sắp xếp cho cô qua điện thoại trưa hôm nay.
_Tôi là Hwang Yu Mi, muốn gặp chủ tịch.
_Xin lỗi cô có hẹn trước chưa ạ?
_Rồi!
_Phiền cô chờ chút! – Cô thư kí mỉm cười dịu dàng nhấc điện thoại lên thông báo. Sau khi cúp điện thoại thì có một tên bảo vệ đến đưa cô đến phòng của chủ tịch.
Phòng chủ tịch nằm ở lầu ba, không gian thoáng đãng không có chút gì u ám như người ta thường nghĩ về trụ sở của băng xã hội đen cả. Thông tin vị chủ tịch này nó nắm rất rõ, ông ta tên Kim Chang Min, 52 tuổi, là một trong số các doanh nhân thành đạt nhất nước Đại Hàn Dân Quốc, số tài sản của ông ta không nhỏ. Ông ta còn có 1 cậu quý tử Kim Jea Joong 17 tuổi, mẹ cậu ta mất năm cậu ta 4 tuổi do bị các băng phải khác trả thù, tình cảm giữa hai cha con họ hình như không tốt lắm.
“Cốc cốc”
_Vào đi!
Nó bước vào, căn phòng tràn ngập ánh sáng, một người đàn ông trung niên đang cậm cụi viết gì đó ngẩng đầu lên nhìn nó. Trông ông ta rất chính chắn, thẳng thắng không có vẻ là một tay chùm xã hội đen. Ông ta đứng dậy mỉm cười:
_À thì ra là Tiểu Thư Yu Mi! Xin mời ngồi!
Nó nở một nủ cười xả giao không khách khí ngồi xuống:
_Cảm ơn ông! Cho tôi xin một ly nước cam!
_Ồ! Được! – Ông ta quay sang nó với anh bảo vệ lúc nãy đang chờ ngoài cửa phòng – Gọi cô Lee làm giúp tôi ly nước cam!
Dù ngoại hình rất thân thiện và hòa nhã nhưng nó vẫn không quên đề phòng, chọn lọc từng chữ để nói:
_Tôi có một số biệc muốn bàn với ngài không biết là có làm phiền ngài không?
Ông ta nhìn đồng hồ rồi mỉm cười với nó:
_Ừm… cô có 30 phút đấy!
Nó nhường mày vẫn giữ nguyên nụ cười hình bán nguyệt trên môi:
_Được! Tôi cũng xin nói vào vấn đề luôn. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi bảo toàn tính mạng cho một người, ý ông thế nào?
Ông ta cười nhẹ:
_Đối với CS chúng tôi, đó là chuyện nhỏ. Nhưng mà tiểu thư à! Có qua có lại mới toại lòng nhau! Thế nào? Cô đổi cái gì để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng tôi?
_Bất cứ thứ gì ông muốn nằm trong khả năng của tôi. – Không chút do dự nó đáp một cách nhanh chóng, thẳng thắng.
_Được! Rất tốt! Một mạng người đổi lấy một mạng người. Cô thấy thế nào?
Nó bất ngờ liếc nhìn ông ta một cái, nhưng vẫn giữ nự cười bán nguyệt, nâng ly nước lên uống một ngụm.
_Ông có thể nói rõ chút được không?
_Tập đoàn chúng tôi rất cần một người quyết đoán và tài giỏi như cô. Vậy chúng ta có một thỏa thuận nhé! Chúng tôi sẽ chắc chắn người của cô luôn luôn an toàn trong 24/24 giờ. Ngược lại. Cô sẽ trở thành con dâu của tôi. Cô thấy thế nào?
Gương mặt nó thoáng chuyển thành màu xanh, nụ cười đóng băng trên mặt nó nhưng rồi là trở lại gương mặt trước đó. Nó lại nâng ly nước cam lên uống thêm ngụm nữa rồi hít một hơi sâu:
_Người tôi muốn bảo vệ là Choi Eun Cho, học trường CheongDam. Có lẽ ông là người hiểu nhất về chuyện của mười năm trước. Và ông cũng biết Choi Eun Cho là ai chứ?
Ông ta bật cười gật gù:
_Phải, phải! Mười năm trước… Sau khi biết tin Tể Tướng phu nhân mất, tôi đã đoán được cô sẽ tìm ra cậu ta.
_Tôi chấp nhận thỏa thuận. Nếu ông giúp tôi bảo vệ Choi Eun Cho cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi sẽ cưới con trai ông!
_Rất tốt! Nếu một trong hai phá vỡ thỏa thuận này?
_Người đó sẽ phải chết! – Nó cười như không cười nhìn ông ta.
Ông ta lại gật đầu trước phong cách lạnh lùng của nó:
_Rất tốt! Ngày mai ta sẽ phái người đến, hết 30 phút rồi, tôi sẽ cho xe đưa cô về.
_Không cần đâu! Hẹn gặp lại! – Nó bắt tay ông ấy rồi ung dung đi ra khỏi phòng. Kim Chang Min nhìn dáng người và bước đi tự tin của nó: “Quả là rất có tố chất, rất giống với em ngày xưa đấy!” Rồi ông ta mở hộc tủ ra nhìn người phụ nữa trông bức ảnh.
 
Phần 28: Kim Jea Joong

Đúng như thỏa thuận, sáng sớm hôm sau, tên Kim Jea Joong chuyển đến cái trường cũ kĩ này. Vừa bước vào lớp cả lớp đã náo nhiệt lên bởi cái “event so hot” ấy. Nó xoa hai vầng thái dương rồi gục xuống bàn.
Sau khi thầy giới thiệu hắn với cả lớp, không khách khí hắn đi thẳng xuống bàn nó đang ngồi. Từ đầu nó đã hiểu ý hắn nên không nói gì ngồi vào chỗ bên trong. Cả đêm qua nó lo lắng không ngủ được, bây giờ trở nên đờ đẫn chẳng muốn nói gì chỉ phờ phạt ôm bàn mà ngủ.
Hắn đá mạnh chân nó khiến nó giật mình tức giận quát lên:
_Này! Làm cái trò gì vậy? – Tiếng nó vang vọng khắp cả lớp, thầy đang giảng cũng ngừng lại nhìn chúng nó.
_Cô là con sâu ngủ à?
_Mặc kệ tôi! – Rồi nó quay sang ông thầy, giọng như ra lệnh – Thầy! Em xuống y tế, thầy cứ giảng tiếp đi!
Nói xong nó hằn hộc đi xuống y tế, tìm chiếc gi.ường sạch sẽ nhất và đánh một giấc.

Chuông vừa reo bắt đầu giờ ra chơj, nó giật dậy. Kim Jea Joong đang tựa lưng trên ghế ung dung đọc báo, nó liếc mắt nhìn hắn:
_Sao cậu ngồi đây?
_Tôi lớn hơn cô một tuổi!
_Tôi không cần biết! Chẳng phải bố cậu và tôi đã thỏa thuận rồi sao?
_Thì sao? – Hắn vẫn lật tờ báo thư thả gác chân lên bàn. Nó tức giận nhưng vẫn cố kìm cơn nóng.
_Còn không mau đi tìm Choi Eun Cho đi!
_Cô khéo lo! – Hắn gấp tờ báo lại quay sang nhìn nó – Đó không phải nhiệm vụ của tôi! Đó là nhiệm vụ của mấy thằng đàn em thôi!
_Anh đến trường này làm gì?
_Tất nhiên là canh chừng vợ tương lai rồi! ha ha ha!
Nó không hề để ý đến giọng điệu của hắn, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng y tế:
_Đàn em của cậu vẫn luôn theo dõi Choi Eun Cho chứ?
_Tôi nói tôi hơn cô 1 tuổi!
_Cái đó ai chẳng biết!
_Cô phải gọi tôi bằng anh! Đừng tưởng tôi cùng lớp với cô thì muốn gọi gì thì gọi – Ánh mắt hắn lạnh lùng đầy sát khí khiến nó rùng mình. Quả nhiên là cậu chủ tập đoàn xã hội đen!
Nó không nói gì bước tiếp thì bị hắn chặn đầu lại:
_Tôi không thích một người vợ hỗn láo như thế!
Nó bật cười:
_Ha ha! Là anh không thích đấy nhé! Không thích thì đừng cưới.
_Phải cưới chứ! – Hắn ép nó lùi trở về phòng y tế, nó vấp phải cái gi.ường ngồi phịch xuống đó. Nó hoảng sợ quơ tay lên đẩy hắn thì hai tay nó đã bị tóm gọn. Gương mặt hắn càng ngày càng gần nó hơn:
_Tôi sẽ dạy dỗ cô biết làm vợ tôi là phải như thế nào!
Nó run rẩy thở mạnh, cố giữ khoảng cách với gương mặt hắn cho tới khi ngã xuống gi.ường, nó cố phản kháng la lên:
_Buông tôi ra!
_Cô hung hăng như thế làm gì? Trước sau gì tôi và cô cũng là…
Tay hắn bắt đầu mở nút áo thứ nhất, nó vẫn cố sức vùng vẫy trong tuyệt vọng, toàn thân nó nóng rực, tim đập mạnh như con nai sắp bị con sói ăn thịt. Dù có thế nào nó cũng không nhân nhượng hắn, nó đã tính trước rằng sau khi mọi việc kết thúc, nó sẽ tự tử chết, sẽ không bao giờ lấy tên ác ma này.
Tay hắn cởi đến nút thứ ba, chẳng lẽ nó bị hắn làm nhục ở đây sao? Không được! Nó định đá hắn thì bỗng dưng hắn dừng lại.
_Cứng đầu! Chơi với cô chẳng vui chút nào!
Nó quay mặt đi không nhìn hắn, hắn ta đứng dậy và bỏ đi.
_Rồi ngươi sẽ phải trả giá! – Nó thì thầm sau khi hắn rời khỏi phòng y tế.
*********
Ngồi từ xa, nó ngắm nhìn Choi Eun Cho bằng ánh mắt trìu mến: “Wow! Em giờ đã to cao, nhìn chính chắn hơn rồi! Nhìn một góc nào đó em của chị thật đẹp trai.”
_Chào… chào bạn! – Một nam sinh đến gần nó, gương mặt đỏ bừng – mình… mình và bạn làm quen được không?
Nó chưa kịp phản ứng thì tên Kim Jea Joong không biết từ đâu ra, ung dung đến bên nam sinh đó, liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi cười khinh bỉ:
_Cút!
Cậu nam sinh ấy vẻ hơi sợ nhưng cố cãi lại:
_Cậu thật vô lý! Cậu là gì của cô ấy chứ?
Vừa dứt câu, nam sinh đó lãnh trọn một cú đấm:
_Thứ nhất! Tao lớn tuổi hơn mày, mày thử gọi tao như thế nữa xem?
“Bốp!” – Thêm một cú nữa giáng xuống:
_Thứ hai! Cô ta là đồ chơi của tao, mày mà lén phén thử xem?
“Cái… cái gì? Đồ chơi? Tên khốn này?”
Nó tức giận, mặt đỏ bừng rất muốn tán cho hắn một cái, nhưng nó cố nhịn, nuốt cục tức xuống rồi bỏ đi, không quên nó một câu:
_Thật kinh tởm!

 
Phần 29: Chạm mặt.

Nó e ngại bám sát theo Choi Eun Cho đang đi bộ về cùng tên bạn thân vừa chuyển đến. Không cần nói nó cũng biết tên đó là đàn em của Kim Jea Joong. Theo sau chúng nó còn cả 3, 4 thằng hộ tống. Quả là hoành tráng!
_Tôi đã bảo cô khỏi lo mà! Sao còn đi theo chúng làm gì?
Nó giật bắn mình quay lại liếc hắn:
_Mặc kệ tôi! Cậu đi theo tôi làm gì?
_Chẳng phải tôi đã bảo là canh chừng vợ tương lai rồi sao?
Tức! Tức có ức chế! – Cảm giác hiện giờ của nó. Đi đâu, làm gì cũng bị tên này bám đuôi. Một cọng lông không thể nhổ được. Nếu không phải vì thỏa thuận nó sẽ cho ngay hắn một bạt tay, nhưng mọi việc đã đành, nó chỉ biết im lạnh quay bước đi về.
Nó không muốn gọi xe, nó muốn đi bộ về nhà để nhìn ngắm thành phố nhộn nhịp đang về chiều. Bỗng dưng nó nhớ ai đó. Ai đó đã từng đi dạo phố cùng nó. Ai đó đã cùng nó đi xem bói, ai đó đã từng trò chuyện với… nó nhớ cả ai đó đã cùng nó dạo quanh công viên và tâm sự về người con gái mình thích. Nhưng dường như tất cả chỉ còn là quá khứ, sự thật bây giờ thì tất cả mọi người đã quay lưng đi. Quay lưng đi ngay trong lúc nó đau buồn nhất, thất vọng và cô đơn nhất. Nó ngẩng lên nhìn trời, tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Nó đã làm gì sai sao? Tại sao tất cả mọi người dều không tin nó? Để bây giờ một mình nó và Choi Eun Cho phải chống chọi lại tên xấu xa đó! Một giọt nước mắt lăn xuống, trên gương mặt không chút biểu cảm của nó.
“Rầm!”
Nó đâm sầm vào ai đó. Không biết có phải là trong cái xui có cái hên hay không mà một bàn tay đỡ lấy nó – tất nhiên bàn tay đó là của Kim Jea Joong vẫn đang lẽo đẽo đi theo nó. Người trước mặt nó cũng lấy lại được thằng bằng nhưng lại đội một cái nón tai bèo che cả nữa khuôn mặt. Tên Kim Jea Joong bực mình lên tiếng:
_Làm cái trò gì vậy? Không có mắt à? Đâm vào người ta còn không biết xin lỗi sao?
Tên đội nón tai bèo đó vội nói nhỏ:
_Xin lỗi!
Rồi hắn đi lướt qua nhưng nhanh chóng bị tên Jea Joong giữ lại. Lúc này nó mới để ý đến dáng người của tên đội nó tai bèo đó, trông rất quen. Vừa lúc Jea Joong lật nón hắn ta ra thì không nhầm lẫn được, tên đó chính là Lee Yoon Min. Nó ngỡ nó nhìn nhầm, dụi dụi mắt rồi nhìn kĩ lại, ngạc nhiên thốt lên:
_T…h…á…i… M…m…i…n?
Yoon Min dường như cũng giật mình, quay lại nhìn nó mừng rỡ:
_Ôi! Yu Mi! Anh tìm em mấy ngày nay!
Lúc này ánh mắt nó lóe lên tia hi vọng chăm chú nhìn hắn:
_Anh… anh tìm em?
_Phải! Em đột ngột trốn viện rồi biệt tích không thấy đến trường.
_Làm sao mà… anh đến đây được?
_Anh trốn cung!
Nó trợn mắt, mém chút là rớt hai con ngươi ra rồi lại cười dịu dàng: “Anh quan tâm đến nó! Anh tin nó!”
_Thái Tử Min! Anh tìm Yu Mi để làm gì? – Lúc này Jea Joong lên tiếng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của nó nên không khỏi nghi ngại tên đang đứng trước mặt mình. Phải chẳng cô ta có tình ý gì với Lee Yoon Min? Dù sao cô ta sau lày sẽ là vợ hắn, hắn không khỏi bực bội khi tên con trai khác đến gần nó.
Yoon Min tò mò nhìn Jea Joong:
_Ai vậy?
Nó lúng túng:
_À… ừm… là Kim Jea Joong! Con trai của… Kim Chang Min!
Lúc này Yoon Min còn kinh ngạc hơn cả nó, chỉ thiếu cái là cầm rơi xuống đất thôi.
_Sao cậu ta lại…?
_Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy!
Phút chốc Yoon Min im lặng, gương mặt tối sầm lại. Anh đã không ngại bao nguy hiểm, rời cung chỉ với một chiếc đồng hồ và một chiếc điện thoại. Những ngày lang thang ngủ bờ, ăn bụi anh phải bán đồng hồ và điện thoại của mình để sống. Để rồi nhận lại được gì? Anh lo cho nó như thế nào? Giờ đây nó đi cùng một người con trai khác tự nhận hắn là chồng sắp cưới của nó. Khóe môi anh hơi nhếch lên. Tức cười! Anh như một thằng ngốc, ngốc hết thuốc chữa.
_Yoon… Min… - Nó sợ hãi nhìn anh. Anh đâu biết rằng vạn bất đắt dĩ nó mới phải đồng ý lấy tên vô lại này.
_Ồ! – Yoon Min gật đầu cay đắng ngoảnh mặt đi. Anh trở về với vẻ lạnh lùng. Tim nó như bị một con dao cắt xẻ trái tim thành từng mảnh. Nó im lặng nhìn dáng Yoon Min khuất dần trong dòng người, chợt nó hối hận chạy theo:
_Yoon Min!
_Đi về thôi! – Kim Jea Joong giữ nó lại. Nó cuối đầu im lặng, ngoan ngoãn ra về trong sự tiếc nuối. Phẳng chăng nó đã sai?
Chợt đằng sau nó vang lên giọng nói của Yoon Min:
_Em nên nhớ, chúng ta còn một trận đấu Tennis! Hãy nhớ đấy!
Nó mừng rỡ quay lại nhưng Yoon Min đã mất hút trong đám đông.
 
Phần 30: Mạnh mẽ lên!

---1 tháng sau---
_Chào mừng Tiểu Thư Hwang Yu Mi!
Nó khẽ gật đầu, ngôi nhà cũ phủ bụi 10 năm nay cuối cùng cũng tái sinh. Nhưng dường như trong đây thiếu thiếu cái gì đó, cái gì đó là cho ngôi nhà ấm cúng, cái gì đó tạo nên những âm thanh vui nhộn, cái gì đó làm cho nó hạnh phúc… phải rồi! Là gia đình. Nó lang thang khắp nhà tìm kiếm cái hương vị hạnh phúc của 10 năm trước. Không một bóng người, đây là gi.ường ngủ của nó, một chiếc gi.ường nhỏ màu vàng. Phòng em nó bên cạnh, rồi phòng đọc sách, phòng nhạc, phòng làm việc, phòng ngủ của ba mẹ… Lạnh lẽo!
“Trường Hoàng Gia! Ta trở về rổi đây!”
*********
Nó dạo một vòng quanh trường tìm Choi Eun Cho. Biết ngay là thằng bé chắp nhận chuyển đến đây là có mục đích cả mà. Ngày nào nó cũng bám sát Hea Mi. Nó thở dài đi nhẹ đàng sau hai chúng nó.
Chợt một vật màu trắng trắng đột ngột xuất hiện trước mặt nó làm nó giật nảy mình… Một cái bánh ngọt?
_Cô không ăn sáng à? – Jea Joong
Nó lạnh lùng cầm lấy cái bánh:
_Cậu không thấy mệt sao?
_Tại sao?
_Ngày nào, lúc nào, giờ nào cậu cũng bám theo tôi! Tôi mệt mỏi lắm rồi!
Hắn khẽ cười:
_Ồ thế à? Vậy chúng ta chơi ngược lại đi! Tôi đi cô bám theo, thế nào?
_Cậu… trời đánh!
Nó vứt cái bánh xuống đi một mạch tới phòng nhạc. Không gian yên tĩnh, dường như không có người bên trong. Nó khóa trái cửa lại không cho hắn ta vào, gương mặt hắn xám lại.
Nó nhìn cây đàn piano, cảm giác như quay lại ngày trước, HinDu ngồi đó, đánh một bản nhạc du dương, có sức sống ấm áp như mặt trời… gương mặt rạng rỡ nhìn nó. Đôi môi cong lên hoàn hảo.
_HinDu!
Nó bước lên một bước, biến mất! Tất cả những gì nó nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Ngồi xuống cây đàn, một dòng nhạc chậm rãi cất lên. Nó nhắm mắt lại nhớ những ngày thơ ấu… Bọn chúng vui cười bên nhau, chơi trò trốn tìm, cùng nhau học cách trèo cây, cỏ cây xanh mát mượt mà đan xen vào giấc mơ, một giấc mơ màu xanh…
“Cạch!”
Nó vẫn nhắm mắt đàn tiếp, chắc là tên Jea Joong kia đã tìm được chìa khóa. Ngân nga một lúc, một giọng nói quen thuộc mà nó nhung nhớ bấy lâu lạnh lùng cất lên:
_Ai cho phép cô tự ý chạm vào đàn của tôi?
Nó mở mắt ra, đôi tay giật lại. Nó vội đứng lên nhìn người đáng đứng trước cửa:
_Xin lỗi!
_Cô ra khỏi đây đi! – Ánh mắt sắc lạnh của HinDu như dồn nén ngàn nổi câm phẫn.
Nó mím môi:
_Tại sao cậu không tin tôi?
HinDu im lặng, ánh mắt như chứa lữa, nó tiếp tục:
_Cậu có bao giờ coi tôi là bạn cậu chưa? Có bao giờ tìm hiểu xem mọi việc xảy ra như thế nào chưa? Tại sao chỉ cần nghe mọi người nói một tiếng thì cậu liền quay lưng với tó? Tại sao? Rốt cuộc tớ đã làm gì? Gia đình tớ đã làm gì mà phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người như thế này? Tại sao? – Giọng nó vỡ òa trong một âm vựt cao, nước mắt nó lăn xuống. Jea Joong đứng sau HinDu nãy giờ cũng im lặng ngắm nhìn gương mặt nó lúc khóc.
_Tôi nói cô đi ra! Đi ra khỏi đây! Ngay lập tức!
HinDu gằng giọng, vẫn đứng đó không hề nhìn nó, Jea Joong bước vào nắm tay lôi nó ra. Nó chạy theo bước chân của hắn nhưng mắt vẫn nhìn HinDu luyến tiếc khi cánh cửa đóng lại. Nó bật khóc nức nở, bao nhiêu ấm ức cứ thế tuôn trào, lòng ngực đau nhói, nước mắt cứ tuôn ra. Hắn ta đứng nhìn bộ dạng của nó rồi phì cười:
_Tệ hại! Nhục nhã!
Nó trừng mắt lên, ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn, nỗi phẫn nộ trào ra sau hai từ “nhục nhã” của hắn.
_Ha ha ha! Yếu đuối! Một con người yếu đuối! Nhìn lại mình đi! Tại sao lại phải khóc? Có đáng không? Đáng không? – Hắn quát lên, nó thu lại ánh mắt, gục đầu xuống, hắn nói tiếp – Đứng dậy đi! Nhìn hắn mà xem! Tại sao phải khóc cho loại người nhu nhược đó! Hôm nay hắn không tin cô! Ngày mai cô phải làm cho hắn hối hận! Hối hận! Cô hiểu chưa?
Nó đứng dậy nhìn hắn như nhận ra điều gì đó. Hắn lau nước mắt cho nó:
_Cô muốn trả thù? Cô muốn tìm lại sự trong trắng cho gia đình? Cô muốn họ phải trả giá? Cô có đủ mạnh mẽ để làm điều đó không? Cô luôn đứng yên nhìn họ chữi cô, họ giết những người thần của cô. Cô làm thế thì được gì? Sẽ có người thương cảm cô đến bên che chắn cho cô sao? Sai lầm! Tại sao phải dựa dẫm vào người khác?
Nó mím môi nhìn hắn, lữa hận trong mắt nó cháy lên.
_Tôi sẽ khiến họ phải hối hận!
Hắn xoa đầu nó mỉm cười:
_Tốt lắm! Rất có tư chất làm vợ ta! Tôi sẽ giúp cô!
 
Phần 31: Chiếc hộp

Mùa hạ sắp đến, cỏ cây xanh tươi, mọi người trong trường Hoàng Gia đang chuẩn bị cho kì thi Quốc Tế, ai nấy đều hồi hợp, lo lắng. Nó đi dạo qua sân bóng rổ, một vài học sinh đang chăm chỉ luyện tập với cái rổ. Khóe miệng nó nhếch lên:
_Chúng ta chơi một ván chứ?
_Ý kiến hay! – Jea Joong nhún vai đi về sân trống.
Lúc này, những học sinh có mặt ở sân bóng chỉ tập trung về sân của chúng nó với ánh mắt kinh sợ. Tiếng bóng đập trong tay nó phát ra âm thâm lớn như một quả bom. Jea Joong nghiêng đầu mỉm cười:
_Tới nào!
Nó dùng tốc độ nhanh nhất đập bóng lao về phía hắn. Hắn dang hai tay chuẩn bị đỡ, nó cuối người chui dưới cánh tay hắn nhưng đôi chân hắn rất nhanh nhẹn lùi lại chắn trước mặt nó. Hai người cứ kẻ đánh người thủ như thế cho đến khi cả hai kiệt sức. Trái bóng rổ đập thình thình vào tường khiến bức tường rung lên, nó cứ bắn sang rái rồi lại bắn sang phải, lúc thì lao về phía trước, lúc lại lao về phía sau. Cũng may có mấy tấm lưới chắc chắn ngăn sân nếu không những học sinh sân bên cạnh cũng khó tránh nổi khi trái bong đó lao tới.
_Ha ha! Cô cừ lắm!
_Phù! Phù! Đồ lì lợm!
Quả nhiên là một trận đấu có một không hai, một nữ sinh đấu với một nam sinh, bọn họ đập bóng như muốn giết nhau. Tất cả học sinh sợ hãi rời khỏi sân bóng để lại nó và hắn ngồi bệch dưới đất thở phì phì.
Lâu lắm rồi nó không chơi hết mình như thế này. Nó cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn. Tuyệt lắm! Cuối cùng nó cũng có đối thủ.

*********
_Hừm… cô nghĩ thế nào về tập đoàn G?
Nó giật mình chòm lại:
_Ý cậu nói là tập đoàn của Quan Nhất Phẩm?
Hắn cười nham hiểm:
_Không sai!
Nó nheo mắt nhìn hắn:
_Cậu có kế hoạch sao?
_Tôi vừa điều tra được một thông tin hết sức hữu ích.
_Thông tin gì?
Hắn cười như không cười, gương mặt gian tà nhìn nó:
_Vợ yêu à! Để điều tra được thông tin này không dễ, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức để giúp em, em sẽ thưởng cho tôi cái gì?
_Cậu… - nó nghiến răng nhưng vẫn không nói gì. Hắn bật cười:
_Thôi được rồi. Tôi nói cho em nghe, dạo này Go Kang Gook đầu tư khá nhiều vào tập đoàn cổ phiếu G.
_Ông ta đầu tư vào đó để làm gi?
_Em suy nghĩ xem!
Nó đảo mắt một vòng tròn tập trung suy nghĩ. Một là công ty đó đang ăn nên làm ra, hai là quan hệ xã giao giữa ông ta và chủ tịch của công ty khá tốt, ba là ông ta đang có kế hoạch gì đó…
_Cậu nói đi! Tôi không muốn nghĩ lung tung.
Jea Joong nham hiểm:
_Tôi có nghe kể trước khi bố em mất có để lại cho Hwang Woo Chin một vật gì đó thì phải.
_Có liên quan đến vật đó sao?
_Đó là chìa khóa mở chiếc hộp đang ở trong tay chủ tịch tập đoàn G.
Nó bất ngờ:
_Chiếc hộp đó…
_Chính là thứ duy nhất tố cáo Go Kang Gook mà Tướng Quân Hwang để lại cho em.
_Chúng ta phải lấy lại chiếc hộp đó.
_Theo như anh biết thì cổ đông lớn nhất là chủ tịch, thứ nhì là con trai của Thủ Tướng nước Pháp…
_Charlie?
_Em biết cậu ta?
Nó gật đầu ra vẻ suy đoán:
_Hắn đàn áp từ ngoài vào thì ta đàn áp từ trong ra…
*********
Mấy đêm sau đó nó mãi không ngủ cứ nhìn trước màn hình vi tính thẩn thờ như người mất hồn. Thỉnh thoảng lại giật bắn lên hay thở dài. Cứ như thế ba đêm liền đôi mắt nó thâm quầng đến trường. Nhưng thay vì vào lớp nó lại đến một góc cây vắng vẻ ít người mà ngủ. Đôi mắt mệt mỏi nhanh chóng cụp xuống và thiếp đi cho đến khi có ai đó đá vào chân nó làm nó giật bắn người ngồi dậy:
_Á…
_Hơ! Sao lại có cái chân ở đây…
Người đó nhìn nó, đôi mắt từ ngạc nhiên chuyển sang lạnh lùng:
_Cô… tại sao cô lại ở đây?
Dù câu hỏi lạnh như băng nhưng trong long lại mang một hàm ý lo lắng khó tả, hoang mang với những câu hỏi quay vòng trong não: “Cô ta có vẻ rất mệt mỏi. Đã có chuyện gì sao? Tại sao cô ta lại nằm ở đây?”
_Tôi… tôi… tôi chỉ là nằm chơi một chút thôi!
_Vậy à? Cô nên đến y tế đi! – Nói rồi HinDu đi thẳng, nhưng nhanh chóng nó tìm cớ giữ chân anh lại:
_TÔI! Tôi… tôi… không đi nổi nữa…
_Cô không ngu mấy đêm rồi?
Nó khoa trương lên:
_5 đêm rồi…
_Tại sao cô lại như thế? Có chuyện gì thì cũng phải biết lo nghĩ cho bản thân mình trước chứ! Cô…
Chưa nói dứt câu nó đã ôm choàng lấy anh, tâm can ấm áp hơn một chút:
_Cậu… cậu vẫn lo lắng cho tôi ư? Cậu không giận tôi nữa sao?
 
Phần 32: Anh là ai?

HinDu lặng đi không nói gì, nó vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ hạnh phúc của bản thân nên không hề để ý đến sắc mặt HinDu lúc này thay đổi liên tục. Tử hồng hào đổi sang đỏ rồi lại đổi sang trắng, sau cuồi đổi sang xám và lạnh lùng gỡ hai tay nó ra:
_Cô thôi đi! Cô làm tôi thấy thật ngứa mắt!
Rồi HinDu bước đi một cách nuối tiếc: “Tại sao mình lại vui thế nhỉ?”. Nó ngồi phịch xuống hụt hẫng, một giọng nói trầm vang lên:
_Hóa ra người em thích là HinDu!
Nó giật mình, một khuôn mặt thân quen xuất hiện từ sau những tán cây. Gương mặt Yoon Min xám lại, đôi mắt đau thương nói:
_Tôi là thằng ngốc! Tại sao lúc đầu tôi lại không nhận ra điều đó?
_Yoon… Min… anh làm sao thế?
Bỗng nhiên trái tim nó nhói lên như có thứ gì đó rất sắc nhọn khắc lên. Tại sao Yoon Min lại như thế? Tại sao mũi nó lại thấy cay cay đến vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
_Tôi nằm ở đâu trong trái tim em? Em xem tôi là ai? Anh trai? Bạn thân? Hay chỉ là một tên đáng ghét, xấu xa và tự phụ?
Nó xem anh là gì? Đầu nó như nhận thức ra được điều gì đó rất quan trọng. Rốt cuộc từ trước đến giờ nó xem anh là ai? Nó ghét anh, nhưng trong lòng nó lại cảm thấy vui vui khi gặp anh. Bạn thân? Nó chưa bao giờ nghĩ hắn là một người bạn cả. Anh trai? Trong lòng nó thật sự không muốn xem anh lả anh trai của mình. Anh là ai?
Trong đầu nó cứ lặp đi lặp lại câu hỏi mà bản thân không thể nói rõ câu trả lời đó. Hai người cứ nhìn nhau như thế, chợt Yoon Min cười chua chat:
_Tôi hiểu rồi! Không cần em trả lời nữa!
Yoon Min bỏ đi như người vô hồn. Nó muốn nói gì đó, muốn làm gì đó mà nhát thời bản thân nó vẫn chưa nghĩ ra, cứ đứng đó rồi khóc.
*********
_Han Ji Min! Thì ra là cô ở đây! Tôi tìm cô từ sang đến giờ. Tại sao lại không vào học mà nằm ở đây? Hả? – Jea Joong đá vào chân nó một cái rõ đau, nhưng nó vẫn nằm bất động ở đó. Không động đậy, mi mắt vẫn không chuyển động. Jea Joong ngạc nhiên:
_Chuyện gì thế này? – Hắn quỳ xuống đỡ đầu nó gối lên đùi hắn. Vẫn còn thở. “Phù! May quá” Gương mặt nó đỏ ửng và nòng hổi. Sốt rồi!
_Cô là đồ đầu heo hả? Tại sao mắt lại sưng húp thế kia? Trời ơi cô khùng mất rồi!
Hắn vội vã bế nó chạy đến phòng y tế. Tin tức đó được cái học sinh khác nhìn thấy chụp hình lại, buôn chuyện với nhau… chỉ trong 10 phút sau đã đến tai Yoon Min và HinDu, nó nhanh như sóng điện thoại vậy.
*********
Nó mơ màng mở mắt. Tại sao mắt nó lại nặng trịch thết này? Sao mắt không thể mở ra được? Tay nó cử động theo bạn năng sờ mọi thứ xung quanh. Có cái gì đó nhô lên, hai bên nó láng mịn như một chiếc lá. Bên dưới vậy nhô đó có cái gì đó nóng nóng, mềm mỏng. Rốt cuộc nó đang chạm vào cái gì mà lạ thế nhỉ? Đột nhiên vật mềm mỏng đó tách ra làm hai, một giọng nói cất lên:
_Cô tỉnh rồi à?
Nó nhăn mặt lại. Thì ra là miệng của tên Jea Joong:
_Sao tôi lại không mở mắt được?
_Nó sưng như hai củ khoai thế kia làm sao à mở được?
_Khi nào thì hết?
_Hai ngày sau sẽ đỡ hơn, một tuần sau thì khỏi.
_Lâu vậy sao? Tôi không thể để Hwang Woo Chin một mình được.
_Cô làm ơn đi! Có đến ba thằng theo nó không rời một giây nào, làm sao mà xảy ra chuyện gì được?
_Tôi không tin! Đáng lẽ Go Kang Gook phải lợi dụng cơ hội này tấn công tôi chứ? Tại sao lại im hơi lặng tiếng như thế?
_Có tôi nhúng tay vào thì tên nào dám hại cô? Cô quên tôi là ai hả?
Nó mím môi, rõ rang là hắn ta đang âm mưu gì đó mà? Trong lòng nó rất bất an và lo lắng:
_Nhưng mà… cậu nhất định phải theo sát Hwang Woo Chin. Nếu Hwang Woo Chin xảy ra chuyện gì thì… cậu biết thỏa thuận chứ?
_Tôi biết chứ. Thì mạng đổi lấy mạng, như thế là được chứ gì?
_Tốt!
 
Phần 33: Nụ hôn đầu của Han Ji Min.

Mặt trời lặn, Jea Joong đã trở về nhà để lại hai tên vệ sĩ cùng một cô y tá túc trực bên gi.ường của nó. Nó vẫn nằm đó bất động, đôi mắt không tài nào mở ra được nên chỉ nhìn thấy một màu tối đen, một gương mặt hiện lên trong nền màu đen đó đang nhìn nó. Hắn ta đang cười với nó, rồi gương mặt khinh bỉ của hắn, gương mặt hù dọa, gương mặt tổn thương và cả gương mặt lạnh lùng… lần lượt hiện ra. Tất cả như một tuyệt tác nghệ thuật, đẹp đến mức nó chỉ muốn cứ nhắm mắt ngắm những gương mặt này mãi không thôi. Khóe môi nó hiện lên một đường cong, góc độ nào trông Yoon Min cũng rất đẹp.
Nó thiếp đi, trông giấc mơ nó nghe thấy tiếng cửa sổ kêu. Giậc mình choàng tỉnh nhưng mắt không thể mở ra được nên nó vẫn nằm bất động. Một bàn tay nắm lấy tay nó, bàn tay ấm áp ấy vút ve gương mặt trắng nõn của nó rất ấm áp. Rồi người đó hôn nhẹ lên trán nó, nó có thể cảm nhận được hơi thở của người đó. Trong lòng nó thầm nghĩ có phải HinDu không? Nhìn ngắm nó một lúc, người đó có ý định bỏ đi. Đúng là HinDu rồi! Nó vội cầm tay người đó lại:
_Đừng đi! HinDu đừng đi!
Bàn tay người đó khẽ rung lên rồi rút nhẹ ra khỏi tay nó, không một lời nào mà bỏ đi.
*********
Nó mơ màng nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô y tá:
_Gì cơ? Lại trốn đi nữa sao?
_Nghe nói lần trước anh ấy trốn đi đến 3 ngày, khi trở về rất thảm hại. Vừa tối hôm qua lại đi nữa cũng may rạng sáng đã tìm được.
_Ôi trời! Đường đường là một Thái Tử, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ như thế?
_Phải…
_Các cô đang làm gì thế này?
_Hớ… thiếu gia!
_Mau làm việc của mình đi! Đừng để tôi bắt gặp lần nữa rõ chưa?
_Vâng thưa thiếu gia!
Tên Jea Joong ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó:
_Tỉnh rồi chứ? Ăn chút gì không?
_Ừm!
Vậy là người hôm qua là Yoon Min, không phải HinDu sao? Đáng lý nó phải thất vọng mới đúng, tại sao nó lại vui mừng thế nhỉ? Nhưng hắn đến thăm nó, nắm tay nó, hôn nó là có ý gì? Chắng lẽ…
Nó lắc đầu đẩy suy nghĩ đó đi, không thể nào, không thể nào hắn lại thích nó. Nó phải đi hỏi hắn cho ra lẽ mới được.
Sau khi Jea Joong rời khỏi nó gườm dậy mò mẫm tìm cửa sổ. Nó vừa đưa tay quờ quạng thì cửa phòng mở ra, một tiếng nói trẻ trung vang lên:
_Anh… à… chị Ji Min?
Nó quay về phía cửa:
_Charlie?
_Là em ạ! Mắt chị… thật kình khủng!
_À… ừm…
_Chị muốn đi đâu hả?
Nó im lặng suy nghĩ chút, cuối cùng cũng lên tiếng:
_Ừm thật ra… chị muốn trốn ra ngoài, em giúp chị nhé?
_Rất vinh dự được giúp anh… à chị Ji Min mà! Mà chị ra ngoài để làm gì? Như thế sẽ bất tiện lắm.
_Chị muốn gặp Yoon Min.
_Ừm… chắc em giúp được.
_Tốt quá, mau mau giúp chị ra ngoài nào.
*********
_Thái Tử! Có công tử Charlie của Pháp đến cầu kiến.
_Ta mệt, không tiếp ai cả. Cáo lỗi với công tử.
Sau khi cung nữ cẩn mật nói với Charlie, nó vội vã lên tiếng:
_Nói với Thái Tử nếu người không gặp ta, ta sẽ đứng đây luôn.
_Tiểu thư…
Cung nữ ấy náy vội vã vào bẩm báo. Một lúc sau lại trở ra mời nó vào. Charlie cầm tay nó dẫn vào trong, tuy không thấy gì nhưng trong lòng nó rối bời, nó có thể hình dung gương mặt sắc đá đang nhìn nó.
Charlie đảo mắt quanh căn phòng khang trang, người thanh niên ngồi trên ghế sopha vẻ mặt lạnh lùng pha chút đau xót nhìn người đang đi bên cạnh cậu. Cậu mỉm cười dìu nó ngồi xuống:
_Chị Ji Min! Cẩn thận.
_Chẳng hay hai người tìm tôi có việc gì?
_Tôi thì không, nhưng… chị ấy thì có. Chị Ji Min! Em đợi chị ngoài xe nhé!
Nó mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn. Charlie bước ra khỏi phòng không khí liền chuyển sang lạnh lẽo.
_Yoon Min! Tôi nghe nói hôm qua anh tìm tôi?
Nó không nghe thấy gì, câu trả lời nó chỉ là sự lặng thinh. Nó tiếp tục:
_Rốt cuộc anh nghĩ gì thế hả?
Vẫn là sự im lặng.
_Tại sao lại luôn lo lắng cho tôi?

_Tại sao lại luôn ở bên tôi những lúc tôi cần?

_Anh đang trêu tôi đấy hả?

_Mau trả lời tôi đi chứ!
Chợt có một hơi ấm phả vào mặt nó cùng một giọng nói khẽ:
_Tôi yêu em…
Rồi hắn hôn nó, nồng nàng, bờ môi hắn như cánh hoa anh đào đang chiếm hữu môi nó. Toàn thân nó cứng đơ, không thể nhúc nhích, suy nghĩ được gì. Một cảm giác nóng loan tỏa trên gương mặt nó, tim nó bắt đầu nhảy nhanh dữ dội.
Đến lúc nó không thể thở được thì hắn nuối tiếc buông nó ra.
Nó không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này nhưng nó biết hắn đang nhìn nó.
_Dù cho em là ai… tôi vẫn yêu em…
 
Phần 34: Han Ji Min đừng khóc!

_Hoàng Hậu… xin người dừng bước…
Tiếng cửa mở gấp gáp. Sau đó là một không gian lặng yên đến đáng sợ… đến nổi chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
_Han Ji Min?
Nó mím môi, gương mặt hướng về nơi phát ra tiếng nói.
_Ngươi đang làm gì ở đây vậy? Hóa ra ngươi là Hwang Yu Ri à? Ngươi dám dụ dỗ Thái Tử Min?
_Mậu hậu, người hiểu lầm rồi!
_Hiểu lầm? Chẳng phải chính bố mẹ nó đã mưu sát tiên đế hay sao? Cũng vì nó mà con chút nữa là mất mạng. Ta đã bỏ qua tất cả và coi như ngươi vô tội. Vậy mà hôm nay ngươi lại đến đây…
_Hoàng Hậu! Bố mẹ tôi không mưu sát tiên đế. Mong người hãy đính chính lại.
_Ngươi nói gì? Mọi chuyện đã rành rành như thế ngươi còn chối cãi?
Chẳng hiểu sao Hoàng Hậu lần đầu nó gặp và Hoàng Hậu bây giờ thật trái ngược với nhau. Hoàng Hậu lúc đầu điềm đạm, hiền hậu còn bây giờ thì như một con cọp muốn ăn tươi nuốt sống nó.
_Chẳng phải lúc trước người cũng đã nói thế cỏn gì?
_Ta thật sai lầm khi nghĩ như thế. Ngươi mau rời khỏi đây trước khi ta kết tội ngươi.
_Mẫu hậu. Đây là do con gọi cô ấy đến!
Nó ngạc nhiên quay sang Yoon Min. Rõ ràng là nó tự đến tìm hắn mà.
_Con… con không nhớ rằng mình đã có hôn ước với Go Min Sun sao?
“Xẹt” Sét đánh ngang tai!
Hôn ước? Mi Sun? Nó quay sang Yoon Min rồi lùi từng bước ra cửa.
_Ji Min!
_Hoàng Hậu! Thần xin cáo lui.
Nói rồi nó mò mẫm từng bước hướng ra cửa.
Tại sao Yoon Min không chạy đến giải thích?
Yoon Min có hôn ước với Mi Sun cũng là dĩ nhiên thôi mà! Chẳng phải hắn lúc nào cũng bênh vực con nhỏ đó còn gì?
Mà tại sao… tại sao lòng ngực nó âm ỉ thế nhỉ? Bước chân cũng nặng nề hơn…
_Chị Ji Min? Chị sao thế?
Nó không nói gì, cầm lấy bàn tay của Charlie. Hiểu ý, cả hai cùng lên xe.
*********
_Chết tiệt! Các người làm ăn kiểu gì mà cô ấy biến mất không ai hay biết thế hả?
Giọng của Jea Joong lanh lảnh từ trong phòng vọng ra.
_Mợ kiếp! Xử hai thằng này cho tao! Ji Min mà có mệnh hệ gì… tao không tha cho cả nhà bây đâu!
_Anh thôi đi! Tôi tự bỏ đi đấy, liên quan gì đến họ nào?
Jea Joong vội vàng dẫn nó vào phòng:
_Cô không sao chứ? Cô có bị thần kinh không? Tại sao lại bỏ đi như thế? Cô không thể nhìn thấy gì mà? Làm sao cô dám…
Nó bật khóc, đẩy bàn tay của Jea Joong ra:
_Tôi muốn yên tĩnh một chút! Hu… hu…
_Này này! Tôi… tôi không cố ý lớn tiếng với cô, chỉ là tôi lo cho cô thôi! Cô… cô… cô… tôi xin lỗi! Cô đừng khóc nữa.
_Tôi nói là tôi muốn yến tĩnh, anh đi ra ngoài!
Nó gào lên rồi nằm bệch xuống gi.ường quay mặt đi. Jea Joong chẳng nói gì, bỏ ra khỏi phòng trong im lặng.
Tại sao tên Yoon Min có thể như thế được? Hắn nói yêu nó cơ mà? Đồ đáng chết! Đồ đáng chết!
_Hu… hu…
*********
_Đã hai ngày nay cô ấy cứ khóc mãi như thế. Nếu còn duy trì thì tôi e là…
_Tôi hiểu bác sĩ! Tôi sẽ an ủi cô ấy!
_Vậy tôi đi trước thưa cậu chủ.
Jea Joong mệt mỏi mở cửa ra, nó vẫn nằm đó và khóc. Nó đã khóc liên tục hai ngày trời rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì nguy mất. Hắn ngồi cạnh gi.ường cầm tay nó:
_Cô định khóc đến khi nào đây? Tôi xin cô đừng khóc nữa… tôi phải làm gì thì cô mới ngưng khóc đây? Nếu cô cứ như thế… thì đôi mắt cô sẽ…
Hắn lấy khắn giấy lâu nước mắt cho nó rồi thở dài.
_Tại sao cô khóc? Cô nói đi! Tôi sẽ làm mọi thứ để cô vui vẻ trở lại. Đừng khóc nữa… Yu Mi!
Hắn vút má nó, ánh mắt đau xót nhìn nó. Nó không thể thấy biểu cảm của hắn bây giờ. Nhưng qua lời nói nó biết… hắn đang rất lo lắng cho nó. Tạ ơn trời, những lúc khó khăn nhất người luôn ban cho nó một người để quan tâm chăm sóc nó, lâu nước mắt cho nó.
_Tôi… tôi muốn… giết chết Go Mi Sun.
Hắn nắm lấy tay nó:
_Tôi sẽ giúp cô! Cô đừng khóc nữa…
_Thật chứ?
_Tin tôi, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu!
Nó siết chặc lấy tay hắn cảm kích. Go Mi Sun, tôi hận cô! Hận cô đã giết cả gia đình tôi, đã cướp mất những người yêu quý của tôi, đã biến cuộc sống của tôi thần địa ngục đầy máu. Cô nhất định phải do chính tay tôi đâm chết!
Nó thỏa lòng vẽ ra cảnh tượng đó, trong đầu nó tràn ngập hận thù sai trái.
 
Phần 35: Yu Ri! Em tìm được chị rồi!

Cuối cùng nó cũng có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời đag rọi vào cửa sổ. Đã qua một tuần rồi, một tuần với nó như một năm trời dài đằng đẳng. Khóc hết nước mắt rồi lại nằm mớ…
Lee Yoon Min! Chính anh đã hại tôi ra nông nổi này đấy!
_Chúc mừng cô xuất viện!
Jea Joong vui vẻ cầm bó hoa bước vào. Trông hắn hốc hác hơn lần cuối cùng nó nhìn thấy trước khi ngất xỉu. Phải chăng hắn rất bận rộn trong lúc chăm sóc nó. Cũng phải cảm ơn hắn, nhờ hắn mà nó cảm thấy vui vẻ hơn.
_Ừm!- nó mỉm cười cầm lấy bó hoa. Gương mặt Jea Joong đột nhiên đơ ra rồi lại mỉm cười.
_Nếu biết cô cười đẹp thế ngày nào tôi cũng mua hoa tặng cô rồi.
_Lần đầu anh nhìn thấy tôi cười hay sao mà nói thế?
_Phải, tôi chỉ thấy cô khóc… à mà có một người muốn gặp cô nữa đấy!
_Ai cơ?
_Chị Ji Min! – Hea Mi đẩy cửa bước vào. Theo sau là… Choi Eun Cho đang rụt rè bước vào.
Nó lấp bấp không thành câu:
_H… Hwang… Choi Eun Cho?
_Chúc mừng cô! – Eun Cho lầm lì nhìn đi chỗ khác. Hea Mi vui vẻ đến bên nó:
_Là Jea Joong bảo em dẫn Eun Cho đến đấy!
Nó lại quay sang nhìn Jea Joong với đôi mắt ngạc nhiên. Có thật là hắn không?
_Cô đừng nhìn tôi như thế. Nhân ngày cô xuất viện chúng ta đi đâu đó ăn đi!
_Hay là đi bách phố đi! – Hea Mi hào hứng vỗ tay.
_B… bách… bách phố? – Nó nheo mày khó hiểu.
_Là đi dạo phố đấy! Đi đi!
_Eun Cho… cũng đi à?
_Tất nhiên rồi!
*********
_Eun Cho à, em thấy cái này có đẹp không?

_Món này ngon lắm, em ăn thử xem!

_Em chưa vào đây bao giờ sao? Được chị hứa sẽ dẫn em vào những khi em muốn.

_Eun Cho…

_Eun Cho à…

_Eun Cho…
_Này! Tại sao cô lúc nào cũng Eun Cho, Eun Cho vậy? Cô có ý gì với tôi? Tôi nói cô biết, tôi không bao giờ thích những người lớn tuổi hơn mình đâu!
_Eun… Cho…
_Eun Cho! Sao cậu lại nói thế? Chị ấy hỏi cậu cũng chỉ vì chị ấy quan tâm đến cậu thôi mà!
_Vậy cậu thích chị ta quan tâm đến tôi?
_Tất nhiên! Thì cậu cũng đến đây với tớ là để thăm chị ấy mà.
_Cậu…
Eun Cho đỏ mặt giận dỗi bỏ đi. Nó còn đang ngẩn ngơ thì Hea Mi vội vàng chạy theo còn tên Jea Joong ngồi bên cạnh thì bật cười lớn. Nó liếc mắt qua nhìn hắn đang ung dung tiếp tục ăn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ôi trời cái tên này!
_Này! Cậu còn ăn nữa! Mà Hea Mi dẫn nó đến đây à? Sao cậu không nói tôi biết trước?
_Tôi muốn tạo bất ngờ cho em! Thằng nhóc đó thật đáng yêu… thôi… rồi…
Nó ngạc nhiên khi thấy hắn vội vã đứng dậy:
_Gì… gì thế?
_Eun Cho đang ở một mình. Chết tiệt mau đi tìm nó!
Nó hoảng hốt lao ra khỏi cửa. Eun Cho à đừng chạy đi xa quá… đừng xảy ra chuyện gì…
*********
_Eun Cho cậu đang hiểu lầm chuyện gì sao?
_Tớ chẳng hiểu lầm gì cả
_Vậy sao cậu lại giận dỗi thế kia?
_Tớ giận lúc nào?
_Vậy cậu không thể đi chậm lại sao? Tớ mỏi chân quá.
Eun Cho đứng lại nhìn Hea Mi:
_Rốt cuộc cậu muốn tớ thế nào? Tại sao lại bảo tớ đến thăm Ji Min?
_Dù sao cậu cũng là em của chị ấy, đến thăm chị ấy cũng đâu có gì sai?
_Cậu nói gì?
Hea Mi ngây thơ chớp chớp đôi mắt nhìn Eun Cho:
_Thì chẳng phải chị ấy là chị ruột của cậu sao?
Lúc này Eun Cho trợn tròn mắt, đưa tay lên nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ:
_Tại sao cậu lại nghĩ thế?
_Chị ấy nói với tớ. Chẳng lẽ… chị ấy lừa tớ?
_Yu… Yu Mi? Cuối cùng em cũng tìm ra được chị rồi.
Chợt Hea Mi hốt hoảng trợn mắt như muốn cảnh báo cho Eun Cho điều gì đó. Nhưng không kịp nữa rồi, trước mắt Eun Cho như tối sầm đi rồi đen hoàn toàn.
 
Phần 36: Cuộc chiến trong dinh thự

Mọi thứ xung quanh đều đảo lộn mất rồi. Jea Joong cảm thấy lòng ngực mình đau nhói, cảm giác lo sợ của 10 năm trước lại trở về. Cảm giác sắp mất đi thứ quý giá nhất của mình. 10 năm trước hắn chạy đi tìm mẹ trong biển người ở Nga. 18 năm sau hắn lạc mất người con gái hắn yêu thương. Hắn là tên bất tài, vô dụng, cả những người thân xung quanh mình cũng không bảo vệ nổi. Hắn thật ngu ngốc!
Loay hoay trong dòng người, hắn gào lên trong tuyệt vọng:
_Ji Min!
_Ji Min!
_Ji Min! Em ở đâu?
_Ji Min! Em làm ơn hãy đứng lại đây đi mà.
_Ji Min à! Ji Min…
Hắn ngã ngã quỵ xuống đường, hắn đánh mất cô ấy rồi. Họ đã bắt cô ấy mất rồi. Hắn phải làm sao đây?
_Ưm… Ưm… Jea…
Hắn ngước mặt lên. Nó đang ở đó, bên kia đường. Hai tên mặc áo xám đang túm lấy nó đưa lên xe.
_KHÔNG! JI MIN!
Hắn sợ hãi lao qua đường, một chiếc xe đỏ vừa lúc lao tới đang thắng gấp. Nó trợn tròn mắt lo lắng, cố sức hét lên nhưng vô dụng. Hắn đang nằm đó, một dòng máu đỏ loang nhẹ dưới bánh xe. Rồi chiếc xe của nó lao đi mất hút.
Đôi mắt hắn lờ mờ mở ra, một, hai, ba… rất nhiều người đang cúi đầu nhìn hắn. Hắn gượng dậy tìm kiếm chiếc xe hơi, nó đi mất rồi... Nhưng hắn vẫn còn nhớ bảng số xe. Hắn phải tìm cho bằng được chiếc xe đó. Hắn đứng dậy, mọi thứ vẫn ổn, đầu hắn lắm tắm vài giọt máu, tay trái hắn nhũng đi.
_Chết tiệt! Gãy tay rồi.
Đưa cánh tay còn lại vào túi tìm điện thoại, hắn áp vào tai:
_Mau chặng chiếc xe màu đen, biển số ******** ở đường 42 lại. Liên lạc cho bọn chúng biết mau lên.
“Dạ! Đại ca!”
Hắn nhanh chóng vẫy một chiếc taxi chạy đi.
*********
Căn dinh thự chìm giữa bóng đêm tĩnh mịt, không một ánh sáng. Mọi thứ xung quanh tỏa ra mùi chết chóc, bi thương. Cây cỏ im lìm trong giấc ngủ, đêm nay không có trăng va sao, một bầu trời đen tối đang chiếm lĩnh. Đâu đó bên trong dinh thự, một căn phòng rộng có ba người bị trói dưới sàn, một người đang khoanh tay ngồi trên sopha. Ngoài cửa, sáu tên mặc đồ xám đứng thành hai hang, một người đang ông đi qua, đi lại như chờ đợi ai đó.
_Vào vị trí hết chưa?
_Sẵn sang thưa ông chủ.
_Tốt lắm! Hắn sắp đến rồi.
Ông ta vứt điếu thuốc còn dở dang trên miệng xuống, cười đắc ý.
Bên ngoài, một cơn mưa lớn đổ xuống tầm tã. Vừa lúc, tám chiếc xe đen bóng dừng trước sảnh dinh thự. 31 tên to con bước xuống, mỗi tên cầm một con dao, sau lưng quần thủ sẵn một cây sung bước vào. Tên thứ 32 dẫn đầu, gương mặt hung dữ, hắn phẫn nộ đập tan mọi thứ trên đường bước vào, tay trái bị băng lại. Chợt hắn ra lệnh dừng chân, giọng nói lạnh lùng cất lên:
_Tất cả còn nhớ kế hoạch chứ?
Trong bóng tối, 31 tên đưng tay lên làm gì đó rồi khẽ gật đầu. Hắn ngoắc tay ra hiệu, mọi người tiếp tục đi. Không nói gì, 31 tên tự động chia thành 3 nhóm, hai nhóm rẽ ra bao quanh căn dinh thự cỡ 18 tên, 10 tên còn lại ung dung bước vào trong. Một thứ đều tối đen như mật, đôi mắt hắn dần dần thích nghi với bóng tối. Đảo mắt xung quanh, đoàn người bước xuống bậc thang trong im lặng, không một tiếng động. Lúc này, người đàn ông kia như cảnh giác đám người áo đen kia đang tiến vào nên ra lệnh người của hắn chuẩn bị sẵn sàng. Như dự đoán, hắn vừa mở cửa bước vào, rất nhìu làn khói phun mạnh ra. 14 tên áo đen ngã xuống sàn. 6 tên canh cửa lúc nãy đắc ý bước ra nhìn kĩ đám người nằm dưới đất, một tên lên tiếng:
_Trói chúng lại!
Nói xong tên đó đến gần hắn, đưa một tay xuống dự định cầm lấy tay hắn nhưng bất ngờ hắn kéo hắn ngã xuống. Bằng động tác nhanh nhất hắn đưa tay lên bịt miệng tên đó rồi dùng dao cứa nhẹ trên cổ tên đó. Cứ như thế, chỉ sau 45 giây 6 người canh cửa đều trở thành những cái xác nằm giữa sàn.
Hắn hất đầu ra hiệu cho đám người vào vị trí. Một tên trong đám bước lên nhẹ nhàng mở cửa ra. Bất ngờ một con dao lao tới, tên áo đen nhanh chóng né sang phải, đồng thời đưa chân gạt ngã tên áo xám đang mất đà.
“Pằng”
Một phát sung vang lên trong căn phòng, sáng đèn kia. Ji Min! Ji Min!
Hắn vội vã lao vào nhưng một cây lao thẳng tới nơi phát ra tiếng sung. Những tên áo đen cũng vội vàng chạy theo sau hắn lo lắng và bối rối.
“Bịch!”
“Phịch! Phịch!”
Hắn bất ngờ quay lại, 13 tên áo đen đều bị hạ gục, trước mặt hắn là 12 tên áo xám không biết chờ sẵn từ lúc nào. Hắn đưa tay ra sau quần tìm khẩu sung.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Bất ngờ, hắn lãnh trọn một cú đá từ phía sau lưng.
“Phịch!”
Hắn lồm cồm ngồi dậy, lại thêm một cú giáng xuống giữa lưng hắn. Xương sườn hắn nhức nhối, hắn nôn ra rất nhiều máu nhưng trong tâm trí vẫn chỉ nghĩ đến sự an nguy của Ji Min. Hắn nhanh chóng lăn sang bên trái né cú đạp tiếp theo, tay phối hợp bắn vào đầu tên áo xám. Không may, một tên khác đá bay khẩu sung trong tay hắn, dùng dao đâm vào bụng hắn, đôi mắt hắn cụp xuống, trong tâm trí vẫn vang vọng: “Không được! Ji Min…”
 
Phần 37: Game over

Nó liếc mắt nhìn Mi Sun suốt 3 tiếng đồng hồ rồi. Nhưng mà… nếu Woo Chin có mệnh hệ gì, nó phải làm sao đây? Woo Chin là người duy nhất trên đời này có cùng dòng máu với nó, là người thân, là em trai mà bao lâu nay thất lạc. Nó không thể để ả ta hại Woo Chin được, tuyệt đối không thể dù cho nó có phải chêt cũng không thể đế điều đó xảy ra được.
_Ha ha! Đưa nó vào đây! Đưa vào cho cô gái bé bỏng của ta được nhìn thấy hắn chết như thế nào.
Bọn họ kéo Jea Joong vào giữa căn phòng. Khắp người hắn máu ướt đẫm làm cho nó sợ hãi. Jea Joong nằm dưới sàn ngước nhìn nó với đôi mắt đau khổ, ngay cả người con gái hắn yêu thương cũng không bảo vệ nổi, hắn không xứng làm Kim Jea Joong người kế thừa băng đản CS.
Không lẽ… hắn sẽ chết sao? Hắn sẽ chết trước mặt nó như thế này sao? Nó bật khóc, đôi môi bị bịt chặc không thể thốt lên lời nào. Nếu hắn chết rồi thì ai sẽ là người ở bên nó những khi nó suy sụp nhất? Ai sẽ giúp nó trả thù đây? Ai sẽ kéo nó khỏi vực sâu đây? Ai sẽ bảo vệ nó và Woo Chin?
Jea Joong anh không được chết!
Jea Joong anh còn rất nhiều, rất nhiều việc phải làm!
Mỗi sáng anh phải đưa tôi đến trường…
Mỗi giờ ra chơi anh phải đưa đồ ăn sáng đến cho tôi…
Mỗi khi ra về anh phải lẽo đẽo theo sau tôi…
Mỗi khi tôi đau lòng anh phải đến bên an ủi tôi…
Anh có nghe không Kim Jea Joong?
Anh chưa thực hiện lời hứa với tôi cơ mà…
Tôi không cho phép anh chết… Kim Jea Joong.

Tôi xin lỗi em… không ngờ tôi không thể là chỗ dựng vững chắc cho em suốt cuộc đời này…
Tôi muốn mình được cầm tay em trong ngày cưới…
Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười trong sáng của em thay cho những nước mắt…
Tôi muốn được ôm em những lúc em cảm thấy cô đơn…
Tôi ước mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy em…
Chỉ cần nhìn thấy em thôi… là đủ rồi… đủ khiến tôi hạnh phúc lắm rồi…
Jea Joong! Cố lên! Mày phải bảo vệ cô ấy suốt đời này!
_Vậy là xong! Chỉ còn ba chúng bây, tao sẽ giết ai trước đây? Ha ha ha…
Nó bậm môi câm phẫn nhìn ông ta, Mi Sun đột nhiên bỏ ra khỏi phòng, cô ả lại muốn bày trò gì đây? Chẳng phải mạng sống nó và em nó đều trong tay chúng rồi sao?
_Tao nghĩ là… thằng bé này.
Nó trợn mắt vùng vẫy, đôi mắt Jea Joong vẫn dán vào nó rồi lại tới ông ta, hắn phải làm gì đó, cho đến phút cuối hắn cũng phải làm gì đó để bảo vệ cô ấy. Hắn đưa tay xuống đùi, một cái còi có sẵn trong túi, hắn vội nhấn nó, tiếng kêu vang lên inh ỏi khiến lão ta giật mình quay lại bắn vào chân hắn. Nó hốt hoảng vùng vẫy, vừa lúc một đội quân áo đen chạy vào, dẫn đầu là Yoon Min. Tại sao Yoon Min lại ở đây? Lão ta hoảng sợ vội vàng chỉa sung vào đầu nó:
_Đến gần là tao giết chết con ranh này.
_Nếu không bỏ súng xuống tôi sẽ giết con gái của ông.
Lúc này lão ta giật mình nhìn ra cửa, Mi Sun đang đứng đó, nước mắt đầm đìa:
_Bố! Chúng ta thua rồi, game over rồi.
Lão ta thả súng xuống, hụt hẫng nhìn đứa con gái của mình trong nuối tiếc.
*********
Một luồng ánh sáng ấm áp rọi lên gương mặt trắng bệch của nó. Một thiên thần xuất hiện trong những tia nắng ấm áp ấy. Là thật hay mơ? Thiên thần đó mang tên Lee Yoon Min đang mỉm cười với nó. Đã qua rồi những ác mộng khủng khiếp, đã qua rồi những giấc mơ đầy máu, sẽ không còn những nước mắt nữa bởi vì đã có thiên thần nắm tay nó lên thiên đường của hạnh phúc…
_Em tỉnh rồi! Tôi đã lo lắng cho em biết bao.
Nó mở to mắt ra, thì ra nó đang ở trong bệnh viện, chẳng có thiên đường gì cả. Nhưng mà… có Jea Joong ở bên cạnh nó như thế này là đủ rồi.
_Em cảm thấy thế nào rồi? Tôi xin lỗi vì đã không tin lời em. Những lúc khó khăn nhất tôi lại vô dụng… không thể đến bảo vệ cho em.
_Tôi không trách anh… nhưng mà… Jea Joong, Jea Joong sao rồi?
Gương mặt Yoon Min hơi trầm xuống:
_Hắn ta… đi khỏi đây rồi!
“Hắn ta… đi khỏi đây rồi!” Nghĩa là… hắn chết rồi sao? Làm sao có thể…
_KHÔNG! ANH LỪA TÔI À? LÀM SAO CÓ THỂ…
Nó bật khóc. Cũng vì cứu nó mà Jea Joong phải hi sinh mạng sống của mình sao? Nó có đáng không?
Gương mặt Yoon Min lúc này càng tối sầm lại:
_Chỉ vì hắn rời khỏi đây mà em phản ứng như thế sao?
_Anh nói vậy là ý gì? Anh lừa tôi đúng không?
_Em khóc vì hắn rời khỏi đây? – Lúc này đôi mắt Yoon Min như bị nức ra bởi những đường máu nổi lên.
Nó không thèm nhìn mặt, cũng không trả lời hắn cứ như thế mà khóc.
_Khốn kiếp! Em làm tôi điên lên mất.
_Jea Joong… anh không được đi như thế! Hu hu…
Yoon Min càng lúc càng tức giận, lớn tiếng:
_EM THÔI ĐI!
_Hức! Jea Joong à…
“Cạch!”
_Chị Yu Mi!
Nó ngước mặt lên vui mừng:
_Woo Chin!

 
không biết là hết chuyện chưa nữa!!!!
nếu có thêm thì em pót tiếp nhá!!!!
nếu không kịp thì các bác chứ dzô cái link ở đầu truyện dem có dán đó nhá!!!

thanks em cái nữa coi nà!!
 
Phần 38: Từ bỏ em là điều khó nhất mà tôi phải làm

Woo Chin vui mừng ôm lấy nó như muốn nhảy cẫng lên:
_Em tìm được chị rồi! Em tìm được chị rồi!
Bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa như một đoạn băng tua lại. Những lúc gia đình nó vui vẻ bên nhau. Những trò nghịch ngợm của Woo Chin và cả những lúc buồn vui của hai chị em nữa. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời nó, nó đưa tay vuốt lưng Woo Chin:
_Tốt rồi, em lớn như thế này là chị rất vui rồi!
_Chị! Quản gia Lee nói chị đã chết nhưng em không tin. Chị vẫn còn sống! Chị à, chị vẫn còn sống.
Nó gật đầu mỉm cười trong màn nước mắt.
“Cạch!”
Nó hướng mắt ra cửa, người xuất hiện là HinDu và Eun Hye. Đây có phải là mơ không? Hoàng Tử đang mỉm cười với nó, đến bên ôm lấy nó vào lòng:
_Xin lỗi! Yu Mi… tớ xin lỗi cậu nhiều lắm! Tớ xin lỗi đã không tin cậu! Tớ thật ngốc! Yu Mi…
Nó mỉm cười hạnh phúc, một giọt nước mắt lăng xuống, thắm vào áo HinDu. Cuối cùng mọi người cũng đã quay trở lại với nó, có phải đây là giấc mơ chăng? Nhưng… người giúp nó thực hiện giấc mơ này… đã vĩnh viễn không còn trên đời này nữa rồi…
_Các người ra ngoài hết đi! – Yoon Min ra lệnh, mọi người đều im lặng tiếc nuối nhìn nó.
“Lại muốn dở trò gì đây?” – Nó trợn mắt nhìn hắn, hắn vẫn ảm đạm lặng lẽ đứng đối diện nó đợi mọi người đi hết. Hắn tiến đến ngồi cạnh nó, đôi mắt hắn như ẩn chứa rất nhiều tâm sự. Chợt hắn đưa tay lên vút má nó, ánh mắt sâu thẩm nhìn đôi mắt nó.
_Xin lỗi! Tôi đã không bên cạnh em những lúc em cần. Tôi đã không thể an ủi em những khi em yếu lòng. Không thể bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm. Không thể giúp em hoàn thành ước muốn của em… Có lẽ… tôi không xứng được ở bên em. Em sẽ hạnh phúc hơn nếu có Jea Joong bên cạnh.
Hắn rút tay lại, hôn nhẹ vào trán nó rồi cố nở một nụ cười:
_Em không biết tôi nhớ em đến thế nào đâu! Từ bỏ em là điều khó nhất mà tôi phải làm. Chúc em hạnh phúc.
Rồi hắn bỏ ra khỏi phòng. Nó vẫn tròn mắt như tượng nhìn hắn bước đi. Ừ hắn đi thì có gì mà phải đau lòng? Hắn không cần nó thì đã sao chứ? Tại sao nước mắt nó lại rơi nhiều đến thế này? Tại sao chứ?
*********
Nó rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng vô cùng hoang mang. Jea Joong chết rồi! Jea Joong chết rồi ư? Cuộc đời thật tàn nhẫn! Tại sao lại mang đến cho nó một chỗ dựa vững chắc rồi nhẫn tâm phá tan đi. Bây giờ nó vấp ngã thì ai sẽ nâng đỡ nó dậy đây? Yoon Min đã bó rơi nó rồi Jea Joong ạ! Anh có nghe thấy không? Yoon Min không cần nó nữa!
Một bước… hai bước… Một đôi giày đen đang chắn đường nó đi. Xung quanh đôi giày đen đó còn có bồn, năm đôi khác. Quái lạ! Ai lại đặt giày đen giữa đường thế này? À… không, giày đen có chân. Nó nhìn từ dưới lên, gương mặt của Jea Joong đang ở trước mặt nó. Hắn dùng tay ôm ngực nhưng vẫn mỉm cười với nó.
_J… Jea… Joong???
_Chúc mừng em xuất viện.
Hắn dùng nạn bước đến bên nó. Hắn vẫn chưa hồi phục hẳn mà lại đến thăm nó thật sự khiến nó rất cảm động. Nó ôm choàng lấy hắn:
_Cám ơn! Cám ơn vì đã không bỏ tôi lại một mình.
_Em nói gì vậy? Làm sao tôi có thể bỏ em được chứ?
Nó dìu Jea Joong bước vào xe trong ánh nhìn của một chàng trai đang cô độc nhìn theo. Chang trai đó tự mỉm cười với vết thương trong lòng rồi quay lại nói với cô gái đứng đối diện mình:
_Tại sao cô lại làm thế? Cô bán đứng cả bố mình sao?
Mi Sun lắc đầu thanh thản nhìn lên bầu trời:
_Tay ông ấy đã nhún quá nhiều máu rồi, tôi không muốn ông ấy lại tiếp tục sát hại them nữa.
_Vì vậy nên cô gọi tôi đến cứu Yu Mi?
_Không phải chỉ Yu Mi, đúng không? Có lẽ cô ấy sẽ vui vẻ bên Jea Joong.
Yoon Min im lặng nhìn xuống đất trầm ngâm.
_Anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao?
_Đừng lo. Chúng ta cũng đã có hôn ước rồi, cô không cần lo tương lai sau này.
*********
“Thái Tử Lee Yoon Min đã công bố hôn ước của mình với tiểu thư Go Mi Sun của Quan Nhất Phẩm. Đồng thời họ tiếc lộ hôn lễ của họ dự tính sẽ tổ chức vào tháng tư năm nay…”
Lee Yoon Min… Tại sao cái tên này cứ ám ảnh lấy nó chứ? Không một giờ, một phút, thậm chí một giây nào nó quên được. Dù cho nó đang làm gì thì đâu đâu cũng xuất hiện gương mặt của hắn. Hắn cười, hắn trầm ngâm, hắn tức giận, hắn ngại ngùng thậm chí cả gương mặt lúc hắn khóc nữa. Tất cả lả tại Go Mi Sun. Go Mi Sun! Cô không thể giết được tôi nên mới cướp mất Yoon Min đúng không? Cô vẫn chưa chịu đâu hang sao? Được! Tôi sẽ cho cô biết mùi vị mà tôi đã từng nếm trải như thế nào.
 
Phần 39: Chiếc hộp

Don't hurt my heart more
I do everything just because you
Please forgive me...

_Jea Joong! Chuyện về chiếc hộp, cậu đã tìm được nó chưa?
_Chủ tịch tập đoàn G đang giữ nó. Lúc trước Go Kang Gook đầu tư vào tập đoàn ấy vốn dĩ có ý định mua lại chiếc hộp đó.
_Tôi muốn chiếc hộp đó. – Nó kiên quyết nhìn vào mắt Jea Joong. Hắn im lặng một lúc rồi đáp:
_Tôi sẽ lấy nó về cho em.
*********
_Chị Yu Mi! Chỉ còn 2 tuần nữa là kì thi Năng Khiếu Quốc Gia đấy! Chị dự định thi môn nào? – Woo Chin hào hứng hỏi nó.
_Tất cả các môn. – Nó ung dung đáp, Woo Chin giật mình tròn mắt.
_Chị có đùa không? Kể cà kiếm đạo, cung đạo chị cũng thi à?
_Dĩ nhiên. Có gì không tốt sao?
_Không… không… em ủng hộ chị hết mình.
_Em cũng nên thi một môn đi.
Woo Chin mỉm cười gãi đầu:
_Em không giỏi mấy môn năng khiếu.
_Chị sẽ dạy em. Em còn nhớ bố chúng ta đánh kiếm rất giỏi không?
_Phải! Bố có dạy em nhưng em chơi rất yếu. – Woo Chin cười tươi nhớ lại những hồi ức tươi đẹp trước kia.
_Lần này chị sẽ đánh bại Thái Tử Min, em sẽ úng hộ chị chứ?
_Tất nhiên! Em và cả Hea Mi sẽ ủng hộ chị hết mình.
Đằng sau góc cây sake cách đó 2 mét, Yoon Min trầm ngâm ngắm nhìn nụ cười của nó. Một bàn tay đặt lên vai hắn:
_Tại sao anh chỉ đứng đây?
Hắn vẫn im lặng nuối tiếc nhìn nó. HinDu lại tiếp tục:
_Anh có biết Yu Mi yêu ai không?
_Cả em cũng biết rồi còn gì?
_Em không hề biết. Bởi vì cô ấy luôn mỉm cười với Jea Joong nhưng lại nhìn anh rất kì lạ.
_Cô ấy luôn luôn như thế. – Yoon Min mỉm cười vỗ vai HinDu rồi lặng lẽ bỏ đi, từng bước chân cô độc ấy cứ bước đi không hoạch định.
*********
Jea Joong lạnh lùng tiến đến gần người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha, thấy hắn ông ta mỉm cười đứng dậy:
_Ha ha! Thật vinh hạnh được gặp cậu Jea Joong đây.
_Chủ tịch Kang không cần khách sáo. Nghe nói sau vụ của Quan Nhất Phẩm Go Kang Gook, công ty của ông mất một khoảng đầu tư khá lớn.
_Phải phải. Tôi đang đau đầu vì vụ việc lần này. Chẳng hay cậu đến đây cũng vì chuyện này?
_Ha ha… ông thật khéo đoán, chắc chắn ông cũng đoán được lý do tôi đến đây vì cái gì.
_Chiếc hộp đó ư? Không ngờ cả cậu cũng có hứng thú với chiếc hộp đó.
_Vậy ý ông thế nào?
_Vậy tôi không khách sáo nói thẳng luôn. Tôi sẽ bán lại cho cậu.
_Được, bao nhiêu?
_Một nữa số cổ phiếu cậu đang sở hữu của tập đoàn CS. Thế nào? – Ông ta cười bí hiểm. Jea Joong mỉm cười hài lòng:
_Được!
*********
_Cậu chù! Chuyện một nữa cổ số cổ phiếu cho hắn thật sao? Chiếc hộp đó đáng giá như thế sao?
_Đúng! Vì đó là thứ mà phu nhân của ta muốn.
_... (Anh này dại gái quá)
Jea Joong vui vẻ gõ cửa phòng của nó, không có ai trong phòng. Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra rồi bước vào. Tất cả mọi thứ trong phòng đều rất ngăn nấp, hình của nó và Woo Chin được đặt khắp phòng, có cả hình của hắn nữa. Hắn mỉm cười hạnh phúc nhưng nụ cười đó nhanh chóng bị vụt tắt bởi bức hình của Yoon Min được đặt cạnh gi.ường.
_Sao lại là hắn?
Hắn cầm tấm hình lên như muốn bóp nát nó. Nhưng lại từ tốn đặt lại chỗ cũ rồi lặng lẽ bước ra ngoài. “Em không quên được hắn ta sao? Vậy tôi sẽ giúp em quên hắn ta!!!”
_Cậu chủ! Bây giờ chúng ta đi đâu?
_Đến gặp Go Mi Sun.
_Vâng!
*********
_Nghe nói tiểu thư Go Mi Sun sắp được làm Thái Tử Phi, chúc mừng. – Hắn cười nửa miệng tinh ranh.
_Cảm ơn… chẳng hay hôm nay thiếu gia Kim Jea Joong đến đây với mục đích gì?
_Ha ha… Go Mi Sun! Mạng sống của cô đang nằm trong tay tôi.
Lúc này sắc mặt Mi Sun biến đổi:
_Anh nói…
_Phải phải! Cô cũng hiểu ra vấn đề nhanh đấy!
_Anh muốn gì?
_1 điều kiện thôi.
_Nói đi!
_Chỉ cần… cô giữ Lee Yoon Min thật chặt. Bằng không… không chỉ cô mà cả hắn ta cũng không giữ nổi tính mạng đâu.
_Anh… - Đôi mắt Mi Sun xuất hiện rất nhiều vết nức. Không ngờ Jea Joong lại là con người ích kỉ đến thế. Nhưng có lẽ tất cả cũng xuất phát từ tình yêu hắn dành cho Yu Mi. Hwang Yu Mi… tại sao lúc nào cũng là cô? Cô muốn dày vò tôi đến chừng nào đây?
 
Quay lại
Top Bottom