Tổng hợp Ony's fanfic

Kai Kougami

ღ From Ony with ♥
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/2/2013
Bài viết
100
Đơn giản là một bài tổng hợp fanfic thôi :3 ~
Tất cả những fanfic được liệt kê chỉ nhằm mục đích nhắc khéo là chính :3 ~
Fic được xếp theo thứ tự trước sau.
Những fic chưa có trên danh sách sẽ post theo spoiler :3 ~
Đã nhận được sự đồng ý của tác giả.
Post theo mẫu [Độ dài] Tên tác phẩm- tác giả [thời gian]

Đã hoàn màu đỏ
[Oneshot] Gương - By Ony [ 10/6/2012]- HE
-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Sad, Romance, HE
[Shortfic] Bước Chân Thiên Thần- By Ony [20/6/2012]

-> Đọc Online tại đây
Thể loại: sad, angst, romance. HE OE tùy cảm nhận
[Shortfic] Giấc Mơ Thiên Đường- By Ony [24/6/2012]
-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, HE
[Long Fic] Khung trời phiêu lãng- By Ony [29/6/2012]
-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Sad, angst, romance. OE ==''
[One-shot] Nốt lặng [5/7/2012]

-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, SE
[Series] Khi Tuyết Tan Hết -By Ony [25/7/2012]
-> Đọc Online Phần 1: Khi Tuyết Tan Hết

Phần 2: Nhẹ Như Gió Thoảng
Thể loại: Romance, angst, sad, tragedy :((. HE
[Oneshot] Thăng-By Ony [29/7/2012]
Thể loại: Romance. SE
-> Đọc tại đây
[Longfic] Giai Điệu Ngọt Ngào-By Ony [30/7/2012]
-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, angst, action, HE
[One-shot] Một thoáng dư âm
empty.gif
[18/10/2012]

-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, angst, SE
[Series] Ngày thường bắt đầu trước khi trời kịp sáng [23/12/2012]
[Oneshot] Cà phê Sữa- Ony
Thể loại: Romance, HE
-> Đọc
[Oneshot] Mảng kí ức
Thể loại: Romance, OE
-> Đọc
[Oneshot] Một Ngày không có Kudo

-> Đọc Online
Thể loại: Romance, HE
[Oneshot] Why did you leave me?
-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, HE
[Oneshot] Nơi ấy..liệu bình yên có về ? [17/1/2013]
-> Đọc Online

Thể loại: Romance, angst, HE
[Long Fic] Tan Biến-By Ony [18/1/2013]
-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, angst, SE

[Shortfic] Rực rỡ màu phong [21/3/2013]
-> Đọc online

Thể loại: Romance, angst, SE
[Longfic] Sau Mảnh Tàn Dư [7/4/2013]

-> Đọc tại đây
Thể loại: Romance, angst, comedy, HE
[One-shot] Bên bờ nỗi nhớ [21/4/2013]
-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, angst, SE
[One-shot] Lỗi nhịp yêu thương [31/5/2013]

-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, angst, SE
[Oneshot] Là Vì Cậu-người tớ yêu quý nhất thế gian [3/5/2013]

-> Đọc tại đây
Thể loại: Romance, HE
[One-shot] Hai nửa đối lập [24/6/2013]
=> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, angst, SE
[Series One-shot] Em gọi tên bất tận là gì? [
empty.gif
28/7/2013]

Rơi-
Lạc-
Lặng-
Vỡ-
Em gọi tên bất tận là gì-
Thể loại: Romance- HE
[Series] Chập choạng-Chênh Vênh-Vụn Vỡ
[Longfic] Chập choạng-Chênh Vênh- Vụn Vỡ [12/10/2013]
-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, angst, SE


[Oneshot] Cuối đường...Hoàng hôn [7/2/2014]

-> Đọc Online

Thể loại: Romance, angst, HE
[Shortfic] Ngược Chiều Thương Yêu [4/11/2014]

-> Đọc Online tại đây
Thể loại: Romance, angst, HE
[Shortfic] Sẽ là em, một khoảng kí ức không tên [15/11/2014]

-> Đọc tại đây
Thể loại: Romance, angst, HE
[One-shot] Vương Trong Kí Ức[25/9/2014]
-> Đọc
Thể loại: Romance, angst, OE

[Shortfic] Lưng Chừng Tịch Mịch [8/11/2014] HE

Thể loại: Romance, Angst, Sad, Shoujo ai,
-> Đọc tại đây

[Longfic] Nhạc Tàn- Tình Tan- Rượu Đắng [18/12/2014]
-> Đọc tại đây
Thể loại: Romance, angst, HE
[Two-shot] Chợt Tan [4/5/2015] HE
Thể loại: Romace, Action, Sad.
-> Đọc tại đây
[Longfic] Thoáng Thấy Hồng Trần Vương Mắt Ai... [1/6/2015]
Thể Loại: Comedy, Sad, AU, Fantasy, Game Online, General, OOC, Crossover
-> Đọc tại đây

[One-shot] Huyễn [1/8/2015]
Thể loại: Romance, angst, HE, Shoujo ai.

Đọc tại đây

Đang cập nhật...
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
[Oneshot] Thăng-By Ony
Disclaimer: Tất cả nhân vật thuộc về bác Gosho Aoyama và tất cả những ai mà họ thuộc về.
Genres: Sad
Rating: K
Pairing: Ran.M Shinichi.K
Status: Completed/Oneshot
Fandom: Detective Conan
Warnings: Không re-up ~
Summary: Đã bước đi… liệu còn có thể quay về?
-------------
Tokyo.

Đầu đông.

Tuyết rơi trắng xóa cả một vùng.

Tuyết buông mình lên trên vai anh, tuyết làm anh cảm thấy lạnh. Những cơn gió làm tăng thêm vẻ rùng rợn của cái xác trước mặt.

Anh cúi xuống nhìn nạn nhân đang nằm trên bãi cỏ. Hai mắt người đàn ông trơn tròn, tuyết vô tình phủ trên người nạn nhân một lớp áo choàng trắng lạnh toát.

Anh quay đi, bước đi xung quanh nơi ấy.

Tuyết đầu mùa, tuyết trắng tinh khôi..

Từ giữa nền tuyết, anh nhìn thấy một người con gái đang nằm, vội vàng chạy đến. Anh khẽ lay lay người đang bất tỉnh đó.

Con người màu hồ thu khẽ xao động. Đôi mắt lạnh lùng đến khó tin. Nó nuốt chửng anh, làm anh chìm trong cảm giác băng giá mà nó mang lại. Đôi mắt ấy khẽ chớp vài lần.

Giữa họ chỉ có một vùng tuyết trắng tràn ngập. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô gái tên Ran Mori..

Trời lạnh dần..

Từng cơn gió thổi tung những đám bụi trên mặt đất..

Không khí cô đặc lại, để nhân gian đón nhận một thứ gì đó..

Thật trắng..

Thật lạnh..

Và thật cô đơn
..

Cô gái nhìn ra cửa sổ đầy tuyết phủ trắng. Thứ duy nhất cô nhớ khi tỉnh dậy là một vùng trắng xóa lạnh lẽo. Những hạt tuyết bềnh bồng theo cơn gió nhẹ thoảng qua, nó làm một cảm giác lạc lỏng tràn vào d.a thịt cô.

Tuyết trắng, lạnh lẽo nhưng thân quen..
Cánh cửa bật mở, cô nhìn về phía người đang bước vào. Đó là người cô đã gặp khi ngất đi cách đây vài tuần. Anh ngồi xuống gi.ường, đặt vào tay cô một chiếc tách thật ấm.

Mùi hương từ trà quyện vào mũi cô, nó làm cô ấm ran. Cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng anh như cơn sóng vỗ bờ. Nó nhấn chìm anh trong cảm xúc vô định. Nó làm anh bất chấp việc điều tra xem cô là ai. Cô đón nhận chiếc tách, khẽ đưa lên môi và nhấp một ngụm lớn. Cảm giác trà tràn qua họng, một dòng nước ấm áp chảy tràn trong tâm trí.

Hơi nóng dần tỏa ra, nó làm má cô chợt ấm dần lên. Cúi hơi thấp người, cô để cho mình chìm đắm trong mùi hương từ trà.

Từ trời từng hạt tuyết lơ lửng ngang tầm mắt..

Tuyết vô tình phủ kín nhân gian bằng màu trắng muốt..


Anh nắm lấy bàn tay của cô, khẽ thổi hơi vào nó. Đôi mắt cô vẫn vậy, không chút biểu cảm nào. Như một con búp bê treo trong lồng kín, không chút niềm vui hay lo âu trên gương mặt ấy. Như một vẻ ngoài được che đậy quá hoàn hảo.. Có gì đó ở tuyết làm cô thích thú? Mà tại sao cô không thể ngưng việc ngắm những hạt tuyết rơi từ trời xuống?

Cô rất kiệm lời, đôi mắt luôn chứa đựng một cái gì đó buồn man mác.

Anh vẫn yên lặng, anh muốn hỏi xem cô có gì cần anh giúp đỡ không? Nhưng khi nhìn thấy vùng trời màu tím ấy, anh lại giữ yên lặng..

Yên lặng để cảm nhận tất cả những gì cần thiết nhất. Họ ngồi yên lặng như vậy, dưới làn tuyết trắng xóa..

Toàn bộ khung cảnh tràn ngập trong tuyết.

Kí ức dần trở nên mơ hồ hơn.
Cô chạy về phía anh, khẽ vòng tay mình qua người anh, Một mùi hương tỏa ra khiến anh ngạc nhiên. Trông cô như đang che giấu một cái gì đó. Trông cô đang âm thầm chịu đựng một điều gì đó. Anh không thấy được nụ cười của cô, anh càng không thể làm cho cô biểu lộ thêm một cảm xúc nào đó, dù là nhỏ nhất thôi.

Giây phút ấy, anh thật sự muốn ôm thân hình ấy vào lòng. Để mình chìm đắm trong những xúc cảm đang dâng trào. Giây phút ấy, anh chỉ muốn có thể làm cho đôi môi ấy nở nụ cười..

Cô run rẩy nép vào anh.. họ vẫn ôm nhau.. trong cơn mưa tuyết trắng xóa.

Tuyết rơi, chậm thôi..

Tuyết phủ trắng nhân gian bằng màu trắng ảm đạm và cô tịch..

Cô run rẩy đứng sau anh, cô cố gắng để mình không phải nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông đang nằm trước mắt. Cô sợ màu đỏ ấy, cô sợ phải ngửi thấy cái màu tanh tưởi của máu. Cô sợ bị chất màu đỏ ấy bám vào người.

Cô thật yếu đuối..

Nó làm anh muốn che chở cho người đang đứng nép sau mình. Nó làm anh thật sự muốn nằm lấy bàn tay đang run rẩy của cô.

Tuyết vẫn rơi..

Có ai đó nói với anh điều gì đó. Nhưng anh không quan tâm. Vì tâm trí anh lúc này, chỉ hướng về cô..

Một cái nhìn đầy ấm áp..

Cô khẽ vuốt ve một con mèo, lần đầu tiên anh nhìn thấy một sự vui vẻ trong con ngươi màu tím ấy…

Cô ôm nó vào lòng, khẽ vuốt ve.. sự yên bình lan tỏa trong mọi giác quan.

Đầu đông.

Những hạt tuyết từ trời rơi xuống nhân gian.

Tuyết đọng lại trên chiếc ô của cô gái, thật chậm..

Rơi.. lơ lửng..

Tuyết tinh khiết.. tuyết không chút vấn đục
.
Anh lặng nhìn đôi mắt tím ấy, một chút nỗi buồn thoáng qua.

Ánh mắt ấy cô cảm. Hoàn toàn hờ hững với xung quanh.

Anh không hiểu vì sao..

Tuyết rơi trên má anh lạnh lẽo, d.a thịt đang run rẩy trước sự vuốt ve của những giọt tuyết.

Tuyết nhuộm trắng khung cảnh trước mặt. Người con gái ấy là gì của anh?

Người con gái ấy là người mà anh yêu thương.

Đó là người mà anh không thể gây tổn thương. Đó là người luôn hiện hữu trong mỗi giấc mơ.

Tuyết xoáy vào tim anh, làm anh nghẹn đắng khi đối diện với cô.

Tuyết lạnh lùng, tuyết tàn nhẫn.. tuyết luôn lạnh lẽo như màu trắng tinh khiết đó.

Anh không thể tin người đó là người ở cạnh anh suốt thời gian qua..

Anh có nằm mơ cũng không thấy cô có thể là người mà anh đang tìm kiếm. Kẻ giết người không ghê tay..

Một người có thể vuốt ve một con mèo trong sự hạnh phúc.. một người sợ máu lại có thể cầm súng không chút run sợ..

Một cái gì đó trỗi dậy trong con ngươi màu tím ấy. đôi mắt ấy thật quá lạnh lẽo..

Cô cầm súng chặt trong tay.

Không hề run rẩy, cô nhìn người đang ban phát cho mình cái nhìn đầy bi thương đó.

Cô không hiểu trong đôi mắt ấy là cái gì.. cô chưa từng biết đến điều này trước đây. Cuộc sống của cô luôn tràn ngập trong sự đuổi bắt giữa sự sống và cái chết. Không hy vọng, không nụ cười.. chỉ có một khoảng đen vô tận. Nó làm cô vô cảm với mọi thứ xung quanh. Nó làm cô không thể hiểu được sự ấm áp là cảm giác như thế nào..

Thế giới của cô chỉ có tuyết. Thế giới của cô chỉ có một sự lạnh lẽo bủa vây.

Làm cho con người này tin tưởng, làm cho người này không đề phòng. Sau đó thủ tiêu. Cầm khẩu súng trong tay, cô sẽ làm gì? Cô sẽ một lần nữa nhìn thấy đôi mắt của người cô tiễn về thế giới bên kia. Một lần nữa cô sẽ có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên đến tột cùng đó.

Sát thủ không có tình cảm.

Một công cụ không hề biết nương tay là gì.
.
Một chút lạnh lẽo lướt qua trên má cô. Tuyết rơi..

Ngày một nặng hạt hơn.

Tuyết làm cho nhân gian tràn ngập sự lạnh lẽo.

Cô muốn biết mình là ai, cô muốn biết tình cảm là gì.. nhưng không thể.

Đến cuối cùng, cô vẫn chỉ là một người có thể tước đoạt đi mạng sống của người khác. Cô khẽ nhắm, một viên đạn xoay trong không khí.

Cô để mặc gió vuốt ve hàng mi. Một ít tuyết lơ lửng ngang tầm mắt. Cô nhìn thấy đôi mắt màu trời ấy. Nó không nhìn cô bằng cảm giác sững sờ, nó cũng không trách móc hay cố gắng tìm hiểu lí do tại sao. Tất cả cảm xúc chỉ là một thông điệp nào đó.

Cô nhìn người đó từ từ ngã xuống đất. Đôi mắt anh vẫn như thế, từ trước đến giờ.. con người này vẫn nhìn cô như thế.

Máu hòa với tuyết.. trắng hay đỏ?

Cô bước lại gần, cô nhận ra một bàn tay dính đầy máu đang chạm vào cô. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười nở trên môi người ấy. Một cảm giác lạ trỗi dậy trong con người ấy.

Tuyết rơi..

Bao trùm khung cảnh trước mặt cô.

Bàn tay ấy đã không còn sự ấm áp nữa.. nó không còn là bàn tay nắm lấy tay cô khi cô tự hứng lấy những hạt mưa tuyết.. nó trở nên thật lạnh lẽo.

Lướt nhẹ những ngón tay của mình trên gương mặt của người ấy. Một chút đau thương hiện ra trong con ngươi màu tím.

Đôi mắt vẫn lạnh lẽo.. nhưng từ khóe mi một giọt khẽ lăn.

Ấm áp, hối hận..

Chua xót..

Rơi..


Nếu đã bước đi.. liệu còn có thể trở về?


- By Ony-
 
Series-Oneshot
Em gọi tên bất tận là gì?
By Ony
Disclaimer:
Tất cả nhân vật không thuộc về mình.
Genres: General, Romance, Tragedy, Angst, Sad... ~ *Như cũ thôi*
Rating: K (Là quá đủ)
Pairing: Tất cả
Status: On-going
Fandom: Detective Conan & Magic Kaito
Warnings:
Không re-post dưới mọi hình thức..
Note: 23~27
P.s: Thứ chủ đạo của fic là váy cưới.. *Mơ màng* Nói thế thôi.. ~
1380890962.gif
~
Summary:
Em mong ước, một ngày.. bàn chân lướt trên cát ấm, để gió vi vu bên tai bài thánh ca.. Em mong ước, vòng vào bàn tay anh, để cảm nhận sự ấm áp.. Em mong ước, ta là của nhau, trọn đời.. Và em ước mong, một ngày mình trong bộ váy trắng tinh khôi, bàn chân nhấc, váy bồng bềnh theo.. Em mong ước, sẽ được nắm tay anh.. trọn đời không xa rời..~
 
Rơi
By Ony
Disclaimer:
Tất cả nhân vật không thuộc về mình.
Genres: General, Romance, Tragedy, Angst, Sad...
Rating: K (Là quá đủ)
Pairing: Shinichi.K & Shiho.M &Ran.M
Status: Completed
Fandom: Detective Conan
Warnings:
Không re-post dưới mọi hình thức..
Note: 23 *
---------~OoO~---------
Tình yêu, dường như chỉ kết thúc khi được bên nhau, tay trong tay, cùng bước với chiếc áo cưới màu trắng? Ran khẽ cười, đưa tay chạm vào lớp kính thủy tinh trong suốt. Chiếc váy cưới được treo trên giá, rất đơn giản, nhưng không kém phần tinh tế, làn voan mỏng trong suốt được phủ dài đến tận gót chân. Cô nhìn nó, đôi mắt màu chiều tím khẽ mơ màng, cô đã từng nhìn thấy nó, dù nó vẫn chỉ ở đó, vẫn luôn không có ai sử dụng nó cả. Cô biết cửa hàng này cách đây mấy tháng, không một chút quảng bá, cửa hàng đã bị lãng quên từ lâu. Nhưng cô vẫn thích nơi này, chiếc bảng hiệu lấp lánh dưới ánh mặt trời “Forever” có nghĩa là bất tận. Ran nhớ, nụ cười của chính mình khi mặc nó, trong bàn tay anh. Cô mỉm cười, anh hôn nhẹ lên gò má. Từ đâu đó, thợ chụp ảnh đã chuẩn bị sẵn.

-Nào, cười lên nào, đẹp lắm..

Ran mỉm cười, hôn nhẹ lên má anh. Hôn lên yêu thương của chính mình. Nụ cười khẽ nở, cô hạnh phúc.. với tất cả những gì mình đang làm..

Từ đâu, cơn gió vội về, xoa vào những bờ vai đang run rẩy của cô.. Từ lâu, cô luôn tự hỏi, bất tận là gì, và tình yêu là gì.. Khẽ thở dài, cô kéo chiếc khăn choàng của mình lên cao một chút. Đêm đã qua, và những kí ức dường như đang từng chút một xâm lấn. Cô đã có một giấc mơ, một giấc mơ thật sự. Nó có gam màu hồng, và những kí ức mang màu vụn. Chúng đan xen, rồi từng chút một làm cô bừng tỉnh. Không thể có tất cả chúng trong kí ức của cô. Họa chăng chỉ là do cô, tự cố gắng, tự tìm hiểu mà thôi. Ran như sống trong mộng ảo, rồi khi tỉnh giấc, tất cả giấc mơ tan biến. Để lại một sự thật đầy chênh vênh. Có ai đó bảo rằng, có một loại thuốc, có thể khiến người ta teo nhỏ. Và con người ấy, là nạn nhân.

Cô có thể tưởng tượng được chứ, người luôn bên cô, luôn cho cô cảm giác của cậu ấy, chính là đứa em bé nhỏ của cô. Ánh mắt xanh dương, cái nhìn nồng nàn.. có chăng là người? Cô có thể tưởng tượng được không, khi mà một câu từ cậu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn cô, từ phía xa, rồi chính qua gọng kính đen ấy, cậu bỏ đi. Chạy khỏi ngôi nhà của chính mình.

Ran đã từng tự hỏi, bao nhiêu lần mình để ý rằng, Conan Edogawa và Shinichi Kudo thật chất là một người. Cô đã nghi ngờ, đã phán đoán, nhưng cô chưa bao giờ tin tưởng.. Vâng, chính người, người kia làm cô khóc, bàn tay nhỏ bé ấy gạt đi nước mắt. Người kia ở nơi xa xôi nào đó, cố gắng cho cô tin tất cả những câu chuyện người bịa ra, những vụ án, những trận bóng, cả những chuyện vụn mà có thể người chỉ tự nghĩ ra thôi. Tất cả chúng, chỉ để cho cô tin tưởng rằng, tất cả những gì anh đã làm.. là sự thật, rằng anh thật sự có đến nơi đó.

Họa chăng cô là một cô gái, mà tất cả mọi người đều tìm cách che giấu đi sự thật sau đó? Vì sao anh lại có thể đối xử với cô như thế? Ran khẽ cười, xoa bàn tay vào nhau.

Cô đã từng hỏi anh, liệu có điều gì anh giấu cô nữa không? Anh đã cười.. hết rồi. Có phải sự thật chỉ có chừng đó? Ran không biết, cô chỉ biết tất cả những gì mình biết, đang từng chút một thôi, đan vào nhau, xé nát trái tim cô ra từng mảnh. Để rồi khi nhận ra, tất cả chỉ mang tên là dối trá. Cô chờ đợi người như vậy đấy, cô chờ anh, chờ đến cuối cùng. Khi người ấy đứng trước mặt cô, ánh mắt chờ đợi, đôi mắt vẫn như xưa.. nhìn cô. Sao anh không cười?

Cuộc chiến đến, tất cả những gì anh làm, làm buông tay cô ra và đến đấy. Sau đó thì sao? Shinichi Kudo, đã không bao giờ xuất hiện nữa. Như chính lúc anh đi.. Đó có phải là người bạn thân thiết thưở nhỏ của cô? Hay là một con người không thể gọi tên? Ran không biết, cái xác với ánh nhìn trống rỗng, cô sợ hãi nhìn đôi mắt ấy.. Cậu đã quên rồi sao? Quên tất cả những kỉ niệm của chúng ta? Cậu đã chọn cô ấy, ở bên cô ấy.. như chính lúc đối diện với cô.

Ran bước đi. Hình ảnh váy cưới lại lần nữa nhen lên trong lòng cô. Có một ngày nào đó, cô muốn nắm tay cậu, tay trong tay, cùng nhau đi vào lễ đường. Nhưng tất cả sẽ chỉ là giấc mơ, và khi cô tỉnh giấc… toàn bộ giấc mơ sẽ tan biến..

Cô vẫn còn sống, sau tất cả mọi chuyện.

Cô còn nhớ, ánh mắt của mọi người khi đưa cho cô tin tức ấy. Cô biết, đã là cuộc chiến, sẽ không thể tránh những được sự hi sinh. Ran đã ở đó, nơi tòa nhà cao tầng ngã xuống, không khí mịt mù, mụi than làm cô bật ho, sức nóng làm cô chảy nước mắt.

Cuộc sống vẫn tiếp tục. Và cô mất anh. Người bạn, người mà cô yêu thương nhất. Bây giờ, thì anh đã không còn nhớ gì về cô nữa rồi. Cô còn nhớ, giữa khung cảnh ấy..

Cô đã nhìn thấy gương mặt của Kazuha đẫm nước, như muốn chạy òa về phía đó, để có thể tìm được một sự giải thích cho tất cả. Cô không biết bắt đầu từ đầu, chỉ thấy ánh mắt đục ngầu của Kazuha.. Cô ấy cũng khóc.. sao? Cô nhìn thấy ánh mắt của Haibara Ai, bé Ai.. nhưng thật sự cô ấy là người đã điều chế ra kháng sinh ấy. Cô ấy có phải là người đã làm cho cuộc sống cô chợt trở thành như thế này? Ran không biết, cô đâu thể trách ai, khi mà khi nhìn Shiho, từ trên xuống dưới, đẫm máu. Bộ váy rách nát, màu tóc cũng trở nên nhá nhem. Cô ấy cũng khóc, nước mắt như một sự đau thương cùng cực chảy dài trên má. Shiho, không chỗ nào là không bị thương. Cả con người của cô.. dường như đã chết hôm ấy..

Cô không đến đấy, cũng không có tư cách an ủi cô ấy. Cô đã thấy, ánh mắt của Shinichi bên cô.. rồi từng chút một, cô thấy trong mình một thứ gì đó vỡ ra. Shinichi nợ cô ấy. Nợ những phát súng trên ngực người con gái mảnh mai ấy. Nợ cô ấy rất nhiều, nợ những vết thương chồng chéo trên bàn tay cô, nợ người đã không tiếc tất cả đều cứu anh khỏi căn cứ nổ tung.. Ran tự cười mình ngu ngốc, cô đâu thể làm gì cho người đấy.. Cô làm sao có thể so sánh, cô đâu thể cứu anh, cô đâu phải người đã đỡ giúp anh những phát đạn, cô không là người bên anh khi anh cần, cô càng không phải là người có thể cho anh trở về bộ dạng cũ nữa. Cô không thể bên anh, là người anh phải chôn giấu bí mật.. Và sau tất cả, anh đến trước mặt cô. Để cười và nói với cô câu xin lỗi?

Ran thở dài, để nước mắt lần nữa chảy ra. Cột đèn đỏ, Ran vội bước nhanh, cuối tuần, phố đông. Nhưng sao cô không nghe được, dù chỉ là một âm thanh? Ran chợt cảm thấy có gì đó vụt qua. Từng chiếc ô tô một, từng cơn gió một. Cô bỏ tay vào túi, bước thật nhanh qua con đường.

Cô nhớ, sau tất cả những cái chết, cô đã không còn dám mơ tưởng đến thứ gọi là hạnh phúc.

Ngón tay lướt trên những phím đàn, du dương, rồi lần nữa thả ra. Để những ánh sáng đằng sau lu mờ bớt đi. Người ngồi đấy, ánh mắt dừng lại trong một thoáng. Bên ngoài, hoa anh đào đang rơi, màn hoa chao nghiêng, rồi từ từ hạ thấp xuống thềm đá. Cánh cửa đằng sau mở ra vội vã. Rồi từ cánh cửa, anh đến, đặt tay lên vai cô. Kéo cô đứng dậy, Shiho vội vã kéo tay mình ra khỏi bàn tay anh. Đôi mắt xao động, mái tóc nâu đỏ bay là đà trong cơn gió đầu đông. Shinichi giữ khoảng cách với cô. Và với chính ánh mắt kia. Cô cảm thấy cơn đau từ bàn chân tràn lên, để rồi cảm nhận từng lớp một đau đớn hiện hữu. Cô ghét con người đó, vì sao lại ở đây, ngay lúc này.. với cô? Shiho khó chịu, cô đẩy tay mình ra khỏi bàn tay anh. Để rồi tự mình đứng dậy, chân cô không còn nghe lời nữa, cứ thế mà ngã xuống. Shinichi vội vã đến đấy, đỡ cô lên. Shiho giật tay ra khỏi Shinichi. Rồi lết từng chút một đến bên cây dương cầm. Shinichi nhìn cô, Shiho không thích nằm thế này, càng không thích thụ động để người khác chăm sóc.. Cô ghét Shinichi thế này, luôn nhìn cô bằng ánh mắt đó. Cô đã từng nghĩ, phải chi, anh ở bên cô.

Dù nó chỉ ở trong suy nghĩ thôi, nhưng vẫn không sao.. Cô chỉ cần anh là đủ, người đầu tiên làm cô tin rằng, chỉ cần bên anh là mọi chuyện sẽ ổn. Cô không thích thế này, cô không thích làm vật cản giữa họ.. Ánh mắt khẽ xao động, đỡ giúp anh, là cô tự nguyện. Cô không muốn hi sinh một ai, cô càng không muốn phá nụ cười của bất kì ai. Cô không thích Shinichi thế này..

Vì sao anh không để cô ở đây? Thay vì ở đó nhìn về phía hoàng hôn, rồi cố gắng chờ đợi.. Shinichi giúp cô đứng dậy, ngồi lên phím dương cầm, rồi lại quay trở ra. Shiho nhìn theo bóng dáng anh bước đi, lòng miên man suy nghĩ, anh không thuộc về cô, nhưng vì sao, người đáng lẽ anh phải ở bên, anh lại từ bỏ mà ở đây với cô? Shiho không thích điều này, đôi mắt cô ngước nhìn những cánh hoa khẽ bay, tay lướt nhẹ trên phím dương cầm. Nhạc du dương, cảm xúc là vô định. Shinichi lặng đứng bên hiên, đôi mắt xanh dương nhìn về phía ấy, rất nhạt.

Gió thổi tung nụ cười, cả những yêu thương chưa từng một lần anh thể hiện ra bên ngoài. Tấm ảnh cưới trong túi áo, nụ cười vẫn ở đấy, nhưng dường như đã quá muộn để tất cả mọi thứ quay về như lúc ban đầu.
Gió thoảng qua, cánh đồng hoang vu.. Shinichi nhìn Ran, cô khẽ nở nụ cười.

-Shinichi, đừng rời xa tớ..

Đôi mắt tím khẽ cười. Nhưng từ trong đôi mắt, một hạt lệ lại rơi nhanh.

- Lấy tớ nhé? Được không?

Có ai đó, hôn nhẹ gò má, rồi lặng lẽ buông lơi..

“Shinichi à, cười lên nào, chúng ta là vợ chồng rồi nhé, cậu không được bắt nạt tớ đâu.. ”

Nụ hôn vội vã trên má, để lại một chút ấm nóng.. Ran..

Anh khẽ ôm lấy cô, rất vội vã, tất cả như dừng lại.. Ran chỉ cười, rồi lặng lẽ thả cánh tay của Shinichi. Cô quay bước, ở đâu đó, Shinichi thấy một bộ váy bồng bềnh.. Ai đó nói rằng, giữa tình yêu và trách nhiệm, chưa bao giờ có quyền chọn lựa.. ~

Giấc mơ của em, bắt đầu từ những chiều tím.. có anh, có em.. trong nơi thuộc về chúng ta.. ~
Và sau khi tất cả điều đó tan biến, em muốn một lần.. được cùng anh, tay trong tay.. đan vào nhau.. cùng với bộ váy cưới tinh khôi.. ~



~The End~
 
Lạc
By Ony
Disclaimer:
Tất cả nhân vật không thuộc về mình.
Genres: General, Romance, Tragedy, Angst, Sad...
Rating: K (Là quá đủ)
Pairing: Kazuha.T & Heiji.H
Status: Completed
Fandom: Detective Conan
Warnings:
Không re-post dưới mọi hình thức..
Note: 24 *Có ai đó bảo fic mình toàn S.E và Angst, đấy.. chap này có cái gì gọi là dằn xé nội tâm đâu nào?
---------~OoO~---------
“Nhắm mắt lại đi, ngốc!”

“Xin lỗi ai đó vì tớ là ngốc nhé.. ”

Kazuha ngúng ngẩy, cô liếc liếc Heiji với bộ dạng không-thể-kì-lạ-hơn, anh lúng túng chạm vào vật nhỏ trong túi. Kazuha tự hỏi anh muốn nói gì với mình? Nhưng thái độ này của Heiji quả thật rất kì lạ mà.. Cô bắt đầu thắc mắc liệu có gì đằng sau lớp áo khoát kia? Ngoan ngoãn nhắm mắt, miệng cười một cách vụng trộm. Cô nhận ra bàn tay của mình đang được nắm, Kazuha ngạc nhiên, nghe tim mình loạn nhịp. Hơi ấm từ anh lan ra, đến khi chạm vào găng tay của cô. Kazuha nhận ra bàn tay rời đi, để lại trên găng tay một vật nhỏ. Khi cô mở mắt, cô nhận ra Heiji đã quay đi từ lúc nào. Gương mặt thoáng lúng túng. Cô nhìn nó, rồi như dừng lại. Lớp bạc bên ngoài, đá màu trắng quấn quanh những vòng cung. Bên trong, có một chữ “H” hằn sâu trong lớp mạ. Nhẫn..

“Heiji?”
Anh không trả lời, nhưng quay lại nhìn cô, lần đầu tiên, trong đời mình. Cô nhận ra, Heiji không hề giống như anh bình thường. Cô thấy anh cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên, rút khăn tay của cô, rồi trực tiếp lồng nó lên ngón áp út. Kazuha cúi gầm mặt, nhìn vào đôi giày màu đen của anh. Nghe thấy một tiếng gì đó, thì thầm bên tai

“Cậu có thể vứt nó đi, nếu cậu không thích”

Kazuha nhìn anh, đúng là Heiji chẳng có gu lãng mạn gì cả mà, cô khẽ cười. đút găng tay vào túi, rồi suýt xoa chiếc nhẫn trên bàn tay mình. Anh cau có, định nói gì đó, nhưng thấy nụ cười của cô lại thôi.

“Tay cậu lạnh rồi này.. Ngốc! Sao lại quăng găng tay như thế chứ?”

Rồi anh cầm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình, cùng đút vào túi áo. Kazuha đỏ ửng mặt, nghe như tim đã không còn nhịp đập nữa. Từ lúc nào mà anh trở nên như thế này? Cô khẽ cười, tham lam hưởng thụ hơi ấm thêm chút nữa..
-----------------

Thời gian đã qua đi, và tất cả những mùa thu đã ngã màu tàn. Đông đến, kéo theo những cơn mưa dầm, cùng những hạt tuyết long lanh rơi trên từng ngôi nhà. Tuyết trắng xóa, lặng lẽ rơi trên bờ vai, rồi lại quyện vào quanh túi áo, cả chiếc áo khoát cũng ngập trong màu trắng. Cô nặng nhọc bước, tránh xa những vật cản trên đường. Nhưng dưới chân chỉ có một mảng lạnh toát, không hề có dấu hiệu sẽ thuyên giảm. Kazuha lặng lẽ vùi mình trong tuyết, để đến được sân ga bên kia. Sân ga đã cũ, hầu như mọi người đều không dung đến tàu để đến Tokyo, nhưng cô thì vẫn nghĩ, tất cả những thứ gắn liền với tuổi thơ, bao gồm cả sân ga này, đều có liên quan mật thiết đến tất cả kỉ niệm của cô. Kazuha lặng lẽ bước, mùi bánh nóng thoang thoảng trong không khí, rồi rất nhanh, một dáng người mảnh khảnh bước ra. Bà cụ đã già, nhưng dáng người vẫn còn nhanh nhẹn lắm, đôi gọng kính được chỉnh sửa ngay ngắn khi bà quan sát Kazuha.

-Ra tiễn Heiji sao?

-Vâng..

Kazuha ngay lập tức gật đầu, cô khẽ cười. Cả bà ấy cũng không tham lam mà nở nụ cười với cô. Kazuha thấy như thể cả thế giới biết, cả bà ấy cũng biết. Việc này làm cô thoáng ửng hồng, hơi thở cũng sâu hơn. Cô cười tươi, rồi lướt qua tất cả những người xung quanh để đến được ga. Một chiếc ghế chờ, và con tàu màu đỏ đang chuẩn bị rời đi. Cô nhìn thấy anh ở đó, ba lô trên vai, cả chiếc mũ quen thuộc cũng ở đó, lệch hẳn sang bên trái.

-Heiji..

Giọng cô khàn đặc, lần này, cô sẽ không đi theo anh. Việc này trái hẳn với tính cách của cô, trước kia, nhất định cô sẽ nằng nặc đi theo anh cho bằng được. Nhưng lần này thì lại khác, cô muốn anh đi một mình, cả anh cũng không cho phép cô đi cùng. Kazuha tự hỏi, nếu như mình đi theo, liệu có làm cho tất cả những điều này dừng lại? Không, chỉ lần này thôi. Cô sẽ tôn trọng quyết định của anh. Cô cười khe khẽ, rút chiếc khăn choàng của mình và quàng qua vai anh.

-Cậu lại thế rồi.. nếu lên Tokyo làm xong việc, cậu phải về lại ngay đấy.

-A, cậu nhớ tớ à?

Heiji cười rạng rỡ, nụ cười của anh làm cô ấm lại. Hương đậu phộng rang thơm lừng trong không khí, một thoáng yên lặng từ Kazuha. Như mọi lần, cô sẽ nói gì đó tương tự như.. “tớ mà thèm nhớ cậu à” Nhưng hôm nay thì không, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay. Cô nói thật nhỏ, không dám nhìn thẳng Heiji.

-Tớ sẽ nhớ cậu..

Heiji lặng yên, nhìn vai Kazuha với những hạt tuyết còn đọng lại. Anh nhẹ phủi chúng đi, rồi ôm lấy cô. Tách biệt với tất cả, Kazuha nghe tiếng hơi thở của anh, nghe những âm thanh trên vải vóc. Cuộc chia tay nào mà chẳng buồn, cũng như đâu có niềm vui nào là mãi mãi? Kazuha nhận ra Heiji đã lên tàu, anh không nhìn lại, tránh những giọt nước mắt của cô. Kazuha dừng lại, không hề khóc. Cô vẫn còn nhớ những chữ sau cùng từ anh. Nhẹ nhàng thôi, lướt qua tất cả, hơn cả nỗi buồn này.

Tớ sẽ trở về, và khi đó, chúng ta lấy nhau nhé? Đợi tớ.. Kazuha..

Tàu rời ga, tuyết từ trời rơi xuống, thổi vù mái tóc của cô. Nụ cười khẽ nở “Vì đó là cậu, nên tớ sẽ chờ”

------------

-Xem nào, có người mặc váy cưới cũng đẹp quá đấy chứ..

Heiji cười cười khi xoa xoa đầu tóc đã được bối gọn gàng của Kazuha. Cô liếc nhìn anh, rồi lại khó chịu.

-Hư hết tóc của tớ rồi, người ta đã phải thức cả đêm đấy.

-Ôi! làm con gái khổ thật đấy

Heiji thở dài, rồi giả vờ như đang vật vã lắm. Kazuha lắc đầu, nhìn lại mình trong gương. Bộ váy từ Tokyo, tại một cửa hàng có tên “Forever” Cô thích nơi đấy, vì cái tên của nó. Cô muốn hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi..

-Nhưng sao nhất định phải là bộ váy này hả Kazuha? Còn nhiều mà..

Bộ váy rất đơn giản, với những lớp bềnh bồng.

-Vì.. tớ muốn đi bên cậu.. dù là ở đâu đi nữa..

Kazuha giải thích lí nhí, Heiji chợt cảm thấy khoảng lặng giữa hai người, anh kéo tay cô. Choàng qua vai mình. Xung quanh, có vài chàng trai nhìn Kazuha không chớp mắtm có ai đó đang suýt xoa. Điều đó làm Kazuha đỏ bừng mặt.

-Nào, thay ra đi. Tớ không muốn cậu mặc nó nữa.

-Tại sao?

-Thì chúng ta chỉ thử đồ thôi mà.. thay ra đi nào..

Heiji liếc nhìn những ánh nhìn kia. Rồi đẩy Kazuha vào phòng thay đồ “Cậu là của tớ, nên tốt nhất chỉ để tớ nhìn thôi.. ”

--------------

Ngày trôi đi chậm rãi, mùa xuân qua, mùa thu vội vã tàn, rồi lần nữa, mùa đông tràn về. Không thư, không tin nhắn, không cả những giọng nói gần như là ương bướng..

Kazuha ra khỏi nhà, rũ rũ những hạt tuyết trên cây dù để quên ngoài cửa hôm qua. Hương bánh nóng thơm lừng, cô nhìn thấy bà ấy đang bưng khay bánh vừa nướng xong. Bà nở nụ cười hiền:

-Cháu ra đón nó sao?

-Vâng

Kazuha đáp ngắn gọn, rồi xoay chiếc dù màu trắng trong suốt để bước đi. Gọng kính khẽ mờ đi, bà nhìn về cô bước đi. Gương mặt khẽ trầm lại.

- Một năm rồi đấy, sao cháu vẫn còn như thế hả Kazuha?

Kazuha lạnh nhạt nhìn sân ga thưa thớt, cô ngồi trên băng ghế, chờ đợi. Tàu đã lâu không về lại nơi này, cũng không hề có những tin tức. Cô không biết mình phải chờ đợi gì, có chăng là chuyến tàu cuối cùng từ Tokyo?

Khẽ cười, xoa những ngón tay đang run lên vì lạnh, chiếc nhẫn vẫn lấp lánh trên bàn tay.

-Hơi lâu một chút, nhưng cậu chưa bao giờ thất hẹn mà.. Heiji nhỉ?

-------------

Ánh mắt màu hồ thu khẽ xao động, cô nhìn Kazuha, nhìn cả những mụi than trên gương mặt cô. Kazuha chạy ù ra, đón lấy Ran. Cô không thấy nước mắt trên gương mặt của Ran, nhưng đâu đó, lòng cô như gào thét, Ran có chuyện gì thế?

Chiếc hộp được đưa về cho Kazuha, một chút. Cô nhìn nó, ngạc nhiên.

-Quà của tớ à?

Ran không đáp, chỉ đưa nó cho Kazuha. Cô đón lấy nó, mở ra. Bên trong là một chiếc khăn choàng cổ, vẫn còn mụi than và hơi cháy xém. Kazuha nhận lấy nó, trong đôi mắt, có chút gì đó vỡ ra.

-Cậu chỉ đùa thôi, phải không Ran?

Ran yên lặng, ôm lấy cô vào lòng. Chiếc nhẫn trên tay lấp lánh, bên dưới, dòng chữ “H” vẫn chưa phai mờ..

------------

Mưa lặng lẽ rơi trên ga, Kazuha nhìn nó, nghe tiếng mưa âm ỉ bên mình. Cô nhận ra gương mặt đã ướt đẫm nước mắt, cùng với những tiếng nấc của chính bản thân. Cậu đã hứa mà, hứa sẽ quay về cơ mà..

Cô không thể thở được, chỉ lặng lẽ ngồi đó mà nức nở, đâu đó, làn gió vội lướt qua. Xoa gương mặt ướt đẫm nước mắt.

Heiji đâu rồi, sao xung quanh đây, giờ này.. chỉ còn mình cô đứng nơi đây..? Không vội vã, không ảm đạm càng không còn những nụ cười..

Kazuha nhận ra cả thân hình run lên vì lạnh..

Nếu cậu ở đây, giờ này.. cậu sẽ không để tớ như thế này? Phải không..

Cô gọi tên, cả trăm lần, nhưng anh vẫn không quay trở về. Có phải chăng, khi yêu thương trôi dần xa.. thì tất cả không còn thứ gọi là ấm áp..

Nước mắt sẽ không mang anh quay trở lại, nhưng không rõ lý do, Kazuha vẫn khóc. Anh đã đi rồi, để lại cô ở đây, vây quanh tất cả những nơi này.. một mình lặng lẽ. Anh, hứa sẽ quay về, sao giờ đây chỉ còn ảm đạm? Anh.. hứa sẽ lấy cô, vậy tại sao.. giờ này, bàn tay cô chỉ là một khoảng chơi vơi?

Và cơn mưa rơi trên cánh đồng..
Mưa vùi dập tất cả, mưa lướt nhanh qua làn da..

Gió lạnh, mưa rơi.. ~
Mưa xóa nhòa lệ, mưa phủ mờ vạn vật..
Hơi ấm ngày đó, có còn không?
Hay tất cả trở thành làn sương, vụt tan mất rồi?
Có ai nói, muốn thấy cầu vồng.. phải biết chấp nhận những cơn mưa..
Vậy cầu vồng đâu? Sao nghe quanh đây chỉ có ảm đạm và nhạt nhòa? ~

Em mơ ước, một ngày.. nắm tay anh, cùng nhau lướt trên những thảm hồng rực rỡ.. Anh có em, em có anh.. và chúng ta cùng nhau lướt trong ngôi thánh đường…
Em mơ ước, nghe tiếng anh mỗi ngày, cảm nhận hơi ấm từ anh, để rồi trọn đời không rời xa..

Em mơ ước, giấc mơ có anh, cuộc sống thuộc về em.. chưa từng bao giờ.. không có sự tồn tại của anh.. Và em mơ ước, một ngày.. bàn tay của em sẽ thôi giá lạnh.. để giấc mơ đêm về, thôi màu nồng nàn.. ~

~The end ~
 
Lặng
By Ony
Disclaimer:
Tất cả nhân vật không thuộc về mình.
Genres: General, Romance, Tragedy, Angst, Sad...
Rating: K
Pairing: Kaito.K & Aoko.N
Status: Completed
Fandom: Detective Conan
Warning: Không re-post dưới mọi hình thức
Note: 25~
--------~oOo~---------


Hôm qua, có thứ hạnh phúc trong anh chợt vỡ tan..
Yêu thương, hay đơn giản chỉ là trả lại anh tất cả những gì thuộc về?


Cô, đồng ý lấy anh. Vào một buổi chiều đầy nắng, cái hanh của hạ không làm anh cảm thấy nóng bức, ngược lại, cảm thấy tầng tầng lớp lớp yêu thương. Cái nhìn đầy ngượng ngùng, cả những đam mê chưa bao giờ bộc lộ. Lần này, anh nghiêm túc, anh hứa sẽ ở bên cô trọn đời không xa rời. Tất cả những cử chỉ, những tình cảm, đều khiến cô nhận lời, rồi nở một nụ cười cửa miệng. Cô chấp nhận, nắm lấy tay anh, ở bên anh, và trên hết.. cô yêu anh?


Aoko Nakamori, người bạn thưở nhỏ của Kaito Kuroba. Cô và anh cùng lớn lên, cùng làm rất nhiều chuyện, kỉ niệm trãi qua cũng không ít. Thế nhưng, có một bí mật, mà cô chưa từng biết đến. Người mà cả thế giới hâm mộ, người mà chưa bao giờ cô có thể thích thú nổi trong khi chỉ nơi nào có mặt anh, người vây quanh anh, hô hào hết mức, với cô, ngài siêu đạo tặc chỉ là một tên trộm không hơn. Cô không thích Kid, cô thích Kuroba, thích Kaito của cô hơn. Cả hai đều có những nụ cười cửa miệng ngạo nghễ, nhưng cô thích cách anh cười hơn. Cô thích Kaito, một người bạn không hề liên quan gì đến Kid. Cô thích cách anh làm rất nhiều trò vui nhộn trước mặt cô. Cũng ảo thuật đấy, nhưng không như Kid. Bạn của cô, chỉ dừng lại ở hoa hồng, những màn ảo thuật khiến cô không thể rời mắt. Chứ không như Kid, những thứ anh mang đi, đều là những món đồ có giá trị mà cô có tưởng tượng cũng không thể ngờ đến được.


Cô thích cách Kaito chọc ghẹo cô, rồi sau đó anh điều mỉm cười vui vẻ. Cô thích cách nhìn của anh đầy tế nhị, và trên hết, cô yêu tính cách và cả con người anh.


Thường thì khi yêu một người, thì chưa bao giờ cần thứ gọi là lí do.


Phải, họ là hai người, vốn dĩ chẳng liên quan đến nhau. Kid có một tiêu chuẩn, chuẩn mực cho bản thân là chỉ mượn đồ, chứ không bao giờ gây án. Với Aoko, thì cho dù anh làm cách nào, cũng như nhau cả thôi. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, ấn tượng mà cô giữ bao lâu nay cũng quan trọng không kém. Cô ghét Kid, điều đó chẳng bao giờ thay đổi.


Một ngày mùa hè, Aoko nhận ra trời đã về chiều, tất cả những âm thanh ngưng bặt, cho cơn gió thoang thoảng lướt qua. Cánh cửa mở ra, một người đang bước vào. Cô nấp sâu cánh cửa, chợt thấy gương mặt hoe đỏ của mẹ.


Kid chưa bao giờ giết người, nguyên tắc ấy.. chưa bao giờ thay đổi.


Nước mắt chầm chậm dâng lên khi cô tiến gần đến lớp màn màu trắng, cô run run, chạm vào người nằm dưới tấm khăn liệm. Nước mắt ầng ậng tuôn ra.


Bàn tay cô, đầy máu. Kid chưa bao giờ giết người..


-------------
Nhạc đinh đong, Aoko ngắm mình trong gương, tầng tầng khăn xõa dài, phủ lên bờ vai thanh mảnh. Gương mặt hồng hào, bộ váy cưới tầng tầng lớp lớp bồng bềnh, bên góc vương miện, dòng chữ "Forever" lấp lánh dưới ánh mắt trời. Cô nghe ngoài cửa có tiếng động, rồi sau một hồi, chợt cánh cửa mở ra, anh ở đó. Ngước mắt về phía cô. Anh nở nụ cười, hết cỡ. Aoko cũng mỉm cười với anh, cô đứng dậy, chạy nhào về phía anh.


Kaito ngạc nhiên, ôm lấy cô vào lòng. Sao cô lại có thể dễ thương đến vậy? Aoko hôn chậm lên môi anh, rồi gần như lập tức, buông anh ra. Vết son để lại khiến cô hài lòng.


"Sao cậu lại vào đây?"


"À.."


Kaito yên lặng, không thể trả lời. Aoko cười như không cười. Cô lấy ra một chiếc khăn, lau vết son trên môi anh. Rồi chỉnh lại vương miện nhỏ trên đầu mình.


"Cậu còn không ra, thì tớ không chắc chắn họ sẽ để cậu yên.."


Aoko cười khúc khích chỉ ra ngoài, nơi mà gần như cả lớp cũ đã đứng sẵn, người nào cũng đã chứng kiến cảnh tượng lúc nảy. Lúc này, gương mặt anh đã ửng đỏ từ lúc nào. Kaito nhún vai, ra ngoài. Rất nhiều tiếng cười nói xôn xao. Aoko cũng cười, rồi cô ngồi xuống ghế, lấy ra một vật nhỏ. Cô siết chặt nó, rồi thả vào vào trong túi.


"Bố ơi, có thấy con không? Con sắp thành vợ người ta rồi.."


Aoko mỉm cười, gương mặt thật sâu hít thở. Cô đứng dậy, đẩy chiếc bàn ra. Thảm hoa hồng, cánh cửa bật ra. Cô dâu đứng đấy, không hề có người bố bên cạnh. Một bàn tay đưa ra, cô khẽ cười, nhìn Kaito. Rồi từ từ, cô chạm vào tay anh. Trường hợp đặc biệt, không cần ai cả. Cô có thể cùng anh, tự mình đi hết con đường này. Kaito khẽ cười. Đường đến lễ đài sao mà dằng dặc, thật dài, cô khoan thai bước. Chợt nhẹ giọng.


"Cậu thấy ngôi nhà mới thế nào?"


Kaito chợt nhớ về, ngôi nhà nhỏ mà cô cùng anh đặt trước đây. Rất nhỏ, hai tầng, nằm ở góc phố. Cửa sổ mở ra, có một vườn hoa nho nhỏ chính cô tự ươm mầm. Cả căn nhà, đều được phủ một lớp rèm trắng tinh. Tất cả những thứ đó, đều tự tay cô đặt và làm nên. Cho dù anh có ngăn cản bao nhiêu lần, cô vẫn nhất quyết sử dụng tất cả những gì có thể để ngồi đan cho kì được. Từng ngóc ngách một, đều được Aoko tuyển chọn kĩ lưỡng. Thậm chí cô còn đặt cả một quầy rượu. Anh không có thói quen này, nhưng Aoko vẫn đặt nó. Rồi sau đó đặt một chiếc ghế. Anh có thể hiểu, cô ấy chắc chắn sẽ ngồi trên chiếc ghế duy nhất đó, thưởng thức đồ uống. Biết đâu, lúc ấy bên cạnh anh phải làm hết tất cả các công việc nhà? Khẽ cười.


Aoko rất kì lạ, cô không thích sử dụng quá nhiều đồ điện trong nhà, nên thường những thứ không cần thiết đều được bỏ lại cửa hàng. Nếu một ngày nào đó, có một đứa nhóc, anh sẽ thắc mắc với cô. Liệu chúng ta phải cho con ở phòng nào? Rồi nó sẽ giống cô hay giống anh? Một Kaito thứ hai?


"Cậu lại nghĩ gì thế?"


"Không có gì... "


Kaito khẽ cười. Aoko cũng cười, cô siết chặt tay anh, cùng nhau đến bên tòa thánh. Những cánh hoa xoay vần trong không trung.


Ánh mắt cô nhìn anh thật sâu, nụ cười nở trên đôi môi nhỏ nhắn. Trong phút chốc, chỉ có hai người, và những cảm xúc của hai người.


"Kaito, tớ yêu cậu.."


Aoko nhón chân, hôn lên má của Kaito. Nhưng anh ôm ghì lấy cô, cùng nhau tham quyến nụ hôn thêm chút nữa. Họ hạnh phúc? *Tất nhiên là thế rồi : )~* Kaito thì thầm vào tai cô, rồi lấy nhẫn lồng vào tay cô. Aoko nhắm mắt, khi chiếc nhẫn lồng qua. Từ bên trong áo, một cái gì đó rút ra.


Cô khẽ cười, đứng trước mặt anh. Khẩu súng đưa ra. Kaito nhìn cô, không hiểu.


Một không gian khẽ tĩnh lặng. Cô cười, nụ cười như không. Bàn tay nắm chặt còi súng, cô nhớ lại cảm giác đã cũ.


"Sao cậu lại có thể không hiểu.. hả ngài đạo tặc? Kid"


Aoko nói thật nhỏ từ cuối cùng. Anh là người đó, người cả đời bố cô đuổi theo. Người bạn thưở nhỏ của cô. Người cô yêu hơn bất cứ thứ gì trên thế gian. Khẽ nở nụ cười.


"Cậu biết từ khi nào?"


Khoảng im lặng từ bên kia. Ánh mắt Aoko trở nên mờ đục, từ trong hốc mắt, những giọt nước mắt cứ thế dâng lên nghẹn đắng. Nếu viên đạn này, xoáy sâu vào người trước mặt. Cô thật sự sẽ vui?


Áo cưới vấy bẩn..
Thật sự là yêu thương... hay ngay từ đầu đã chưa từng ấm áp ~
Nếu tớ giấu cậu một điều gì, cũng chỉ là tốt cho cậu. Tớ chỉ muốn bảo vệ cậu..
Còn tớ lại nghĩ, giữa chúng ta chưa từng tồn tại thứ gọi là bí-mật.


Không gian ảm đạm, súng lạnh như tờ. Nòng súng ở đó, không run rẩy. Nụ cười khẽ nỡ, nâng váy cưới bay bay. Kaito đến gần cô hơn, đưa nòng vào ngực mình, nhìn cô bằng ánh mắt xanh dương thăm thẳm. Aoko cũng cười, lại gần anh hơn, đặt vào môi anh một nụ hôn, lồng vào nhau. Rồi khẽ tách ra, ánh mắt xanh dương ngỡ ngàng, váy cưới nhuộm đỏ.


Giữa tình yêu, và gia đình, có quyền lựa chọn? Ngay từ đầu, chỉ là vì muốn giết tớ mà cậu làm như thế sao?


Aoko khẽ cười, rồi nhìn anh từ ngã xuống, cô thở dài, xung quanh, nghe mùi hương cây cỏ hoang sơ. Thật ra thì chưa bao giờ cô nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này, cô muốn cùng anh, tay trong tay, cùng bước vào lễ đường. Còn bây giờ, tất cả chỉ là những sự tiếc nuối trong vô tận..


Kaito hét lên, chạy đến bên cạnh cô, bên cạnh màu trắng nhuốm đỏ.


"Không. Aoko, cậu không được như thế này"


Bàn tay đưa lên, chạm vào má anh, vào hơi ấm thoang thoảng đâu đây. Mắt cô mờ dần, nhìn về khoảng không vô tận.
Cậu biết không, tớ không dám để lại quá nhiều kỉ niệm về tớ cho cậu. Tớ sợ hãi cậu sẽ nhớ tớ..
Cậu biết không, chiếc ghế đấy, tớ muốn ích kỉ một lần, tớ không muốn người nào khác ngồi đó với cậu, không phải tớ..
Tớ thích cậu, tớ yêu cậu, hơn cả bản thân tớ.. tớ không muốn cậu chết, càng không nỡ ghì vào ngực cậu một lưỡi dao.
Tớ làm tất cả, chỉ vì tớ tin, cậu là người đã giết bố tớ.. còn tớ, tớ lại không đủ khả năng làm điều đó.. vậy thì hãy để tớ đi, thoát khỏi cậu.. đến nơi chỉ mình tớ biết


Kaito lắc đầu, ôm lấy cô. Aoko khẽ cười, xung quanh, hương gió vẫn thoáng qua.. Một chút thôi, có ai đó đang mỉm cười..


The end ~
 
Vỡ
By Ony
Disclaimer:
Tất cả nhân vật không thuộc về mình.
Genres: General, Romance, Tragedy, Angst, Sad...
Rating: K
Pairing: Shiho.M & H.Saguru
Status: Completed
Fandom: Detective Conan
Warning: Không re-post dưới mọi hình thức
Note: 26~ *tung bông* Chờ Ss gõ nốt đã :"> nhé mấy đứa ~

--------~oOo~---------
Ánh nắng nhạt nhòa tan qua từng ô cửa kính, rồi khẽ đọng lại trên vùng má của cô ấy. Mái tóc nâu đỏ khẽ lay động, mùi hương đâu đó tràn vào. Cô chầm chậm mở mắt, rồi lại giật mình khe khẽ khi nhìn thấy người con trai ấy. Cô ngước mắt, tránh những cái nhìn từ anh, như thể chỉ cần một chút thôi, cô sẽ biến mất. Cô thở dài, rồi cố gắng ngồi dậy, Shinichi chạy lại gần, cố gắng đỡ cô đứng dậy. Shiho chau mày, kéo tay mình ra khỏi anh. Rồi cô quay đi, cố gắng tránh những ánh mắt gần như là cứng đơ của anh. Cô quá mệt mỏi tình trạng này rồi.


Gió từ đâu tràn vào, căn phòng của cô không có nhiều đồ vật, gió mang theo một cành hoa vào phòng, Shiho lặng lẽ cầm nó lên, ngước nhìn thảo nguyên qua khung cửa sổ. Cô nhìn nó, nhìn bằng ánh mắt trong suốt màu trời. Một lần thôi, ở đấy chứ.. Cô khẽ thì thầm, vuốt những cánh hoa mỏng manh.

-Đi đi, Kudo Shinichi.

Anh khẽ nhìn cô, rồi lại có chút gì đó phân vân. Shiho lại thở dài, cô kéo những thứ xung quanh mình, kéo cả tấm ra màu trắng đục.

-Tôi bảo cậu biến đi.

Những âm thanh xung quanh vỡ tan, rồi tiếng chậu hoa rơi xuống nền đất. Shinichi thở dài, mở cánh cửa ra và ra ngoài. Cô sẽ bình tĩnh lại thôi. Trước đó, anh không nên làm phiền Shiho. Ánh mắt màu trời nhìn về phía anh vừa bước ra. Trái tim khẽ nhói lên từng hồi, có chút gì đó, vỡ vụn. Anh, cô luôn muốn giữ bên mình, nhưng vì sao, khi đối diện với ánh mắt ấy, cô lại chẳng thể làm gì?

Ngoại trừ tránh xa, né tránh cái ánh nhìn gần như là thương-hại. Cô không thích nhìn thấy Shinichi như thế này. Anh, là một tên ngốc chỉ biết những vụ án, những đam mê, và nụ cười. Cô thích nụ cười của anh luôn rạng rỡ, cô thích những cách anh phá án, cô thích nhìn thấy đôi mắt gần như xuyên thấu tất cả. Cô thích cách anh an ủi, anh bảo vệ cô. Cô thích nhìn thấy một Shinichi Kudo luôn sống động, chứ không phải thế này.

Anh, mỗi ngày đều ở đây, bên cô. Ánh mắt xanh dương gần như vô cảm. Đôi lúc, hơi thở anh gần sát, mà nghe như dư âm đã cũ. Anh ở đây, mà trái tim không ở đây. Cô không thích nhận sự quan tâm, khi mà những gì anh làm, chỉ là ở bên cô. Miễn cưỡng mãi mãi cũng không có tình yêu, cô biết điều đó. Nhưng trái tim vẫn hướng về phía anh.

Cô từng sống, từng bên cạnh anh, giấu tất cả những tình cảm của mình vào trong, nhưng vẫn sống, cô đã trãi qua cùng anh không biết bao nhiêu chuyện. Nhưng giờ thì sao, khi anh bên cạnh, cô lại không muốn thấy anh như thế. Cô không thích chiếm giữ anh lấy cho riêng mình. Vì tất cả những gì anh cần, tình cảm của anh hướng về cô-ấy. Không phải cô. Vậy tại sao anh vẫn ở đây? Để rồi sống như một cái xác không hồn.. Shinichi muốn gì, khi cứ vùng vằng bên cô không chịu đi? Tổ chức đã tan rã. Cô không cần nấp sau anh.

Shiho hôm nay, có thể tự bước đi trên chính bàn chân của mình, không cần anh đỡ từ-phía-sau. Cô ghét sự thương hại, chính cô không cho phép mình nhận lấy nó mà bước đi.

Đi đi, Kudo.. Đến bên cô ấy, còn tớ, như thế này là quá đủ rồi.

Ánh sáng mờ nhạt mà hoang tàn phá hủy tất cả cánh đồng hoang vu. Shiho nhìn ra ngoài, chợt nhận ra một bóng dáng đang lại gần phía mình. Cô ngước nhìn, không hề có ấn tượng. Người đấy nở nụ cười, đối lập với ánh mắt xanh dương đang ầng ậng nước mắt của cô.

-Shiho Miyano, chào cô.

Shiho quay đi, cố gắng che giấu những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô không thích khóc trước mặt người khác, nhất là một người không quen thế này. Nhưng không rõ lí do, nước mắt bướng bỉnh chẳng chịu nghe lời. Cứ thế, cô nấc lên, rồi lặng lẽ thu mình vào chiếc chăn đắp hờ trên đầu gối.

Một chiếc khăn tay nhẹ nhàng đặt bên cạnh. Rồi khi cô nhìn lại, không thấy người đó ở đó nữa. Cửa sổ họa chăng chỉ là một hình bóng nhạt nhòa mà cô tự tưởng tượng ra? Shiho không biết, cô cầm lấy chiếc khăn màu trà, khẽ vùi vào nó. Hương thơm rất nhạt thoảng qua.

-----------

Gió khẽ vi vu, tràn trên gò má. Shiho mở mắt, nhìn thấy một chiếc giỏ ở đầu cửa sổ. Cô nhìn nó, một chút lơ đãng thoáng qua. Cô ngửi thấy mùi thơm từ nó, vài chiếc bánh nướng đâu đó từ bên trong dậy hương thơm lừng. Cô đưa tay, chạm vào chiếc giỏ. Bánh nóng, chỉ vừa mới được đem đến thôi.

Cô đưa tay, rồi lấy ra một chiếc bánh, mùi mật ong tỏa ra, tràn từng chút một trên đầu lưỡi, rất ngọt.

Shiho nhìn về khung cửa, một chút thôi. Cô muốn bước về phía đó, nhưng vô ích. Bàn chân đã không còn cảm giác, chỉ còn những khát vọng, và một sự thật không thể nào thay đổi được. Shiho vội vã thu chân về. Cô nhớ cảm giác mềm mại, của cỏ cây. Ánh mắt màu chàm khẽ xôn xao.
------

Hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí, cô nhìn về phía cửa sổ, bấy giờ đã có thêm một chiếc rèm màu trắng đục, cô thở dài. Nhìn thấy một chậu hoa hồng đã được đặt đó từ lúc nào. Cô lướt tay trên những mảnh gai của hoa hồng. Vì lí do nào đấy, nó đặt ở đấy, cô khẽ cười, chậu bằng thủy tinh, có khắc rất nhiều hình tinh xảo. Trên hết, một chiếc cánh và cái tên Miyano Shiho được miết sâu vào lớp rãnh.

Cô khẽ nở nụ cười.

Tôi nhận là được chứ gì.

Shiho đặt nó lên bàn, bên cạnh chiếc gi.ường của mình. Mùi hương thoáng qua, cô rất thích hương hoa, cô thích cả hương đồng nội và những cơn gió mải miết trên d.a thịt. Nhưng dường như chưa bao giờ cô được tặng một nhành hoa. Đôi mắt xanh dương khẽ chớp.

Nếu là hoa.. tôi biết làm gì với nó?

Một dòng chữ bên cạnh, chậu hoa và tên cô khẽ lấp lánh trong nắng sớm "Never give up" Cô khẽ cười, người này thật ngốc. Cô khẽ đứng dậy, nhưng rồi lại ngã lăn ra sàn. Quả nhiên quá khích cũng không được.
--------

Mùa hè qua, mùa thu đến, đưa những màu vàng úa thoảng qua, Shiho nhìn ra ban công. Chân cô khẽ nhúc nhích, Shiho nhích từng chút một, cho đến khi có thể bước xuống gi.ường. Cô không dám được lên trụ vững bằng đôi chân của mình, cô sợ cảm giác mình sẽ ngã. Cô nhìn về cửa sổ, một gói quà đặt ở đó. Lần này thì là gì đây? Cô khẽ chạm vào nó, rồi mở ra.

Lần này, chỉ có một chiếc chuông gió. Cô rung những mảnh thủy tinh, cho đến khi ngân tinh tong. Gió đến, gõ vào nghe âm thanh cực kì vui nhộn. Một mảnh giấy rơi ra, cô chậm rãi mở ra.

"Gửi đến cô, tôi đã mua nó trong chuyến đi công tác đấy. Cô không đang khóc chứ? Nó không thích hợp với cô đâu.. tôi nói thật đấy"

Shiho khẽ chau mày, cất tấm thiệp qua một bên.

Liên quan gì đến anh chứ.
-----------

Những bông tuyết khẽ đáp trên nền, rồi lặng lẽ phủ toàn bộ ban công, cành hoa hồng héo úa, chiếc chuông gió vẫn ở đâu đó, khẽ ngân vang tiếng động tinh tong. Shiho dựa lưng vào tường, rồi lại thở gấp. Cô khẽ cười, nụ cười như một đứa trẻ.

Bàn chân đang có cảm giác, từng chút một. Cô đi được đến bên ban công, bên nền tuyết lạnh như tờ.

Cô chạm vào tuyết, vào một chỗ quen thuộc đã từ lâu mà cô hàng ngày vẫn ngóng chờ. Nhưng hôm nay thì không, một món quà cũng không. Ánh mắt xanh dương khẽ xao động, rồi lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
---------
Anh nhìn về phía đó, nơi ban công thông ra khu vườn mà trước giờ anh vẫn không thích đến hay chú ý, ánh mắt xanh dương chú ý về cái gì đó, một cô gái, với sợi tóc mảnh mai màu nâu đỏ cùng cái nhìn gần như là buồn bã.

Lần đầu tiên, gặp cô, là qua những tấm hình trong tổ chức.

Lần thứ hai, gặp cô ở đây, Shiho Miyano, trên chiếc gi.ường bệnh, vì những vết thương. Và những giọt nước mắt. Anh cảm thấy mình muốn bảo vệ cô, muốn lau khô đi nước mắt của cô. Nhưng không thể.

Lần sau đó, không dám lại gần cửa sổ, chần chừ rồi đặt lại chiếc giỏ trên chậu cửa. Cô đã ăn bánh, và mỉm cười. Nụ cười làm tim anh gần như chết lặng.

Lần sau nữa, anh nhìn thấy cô ấy, trong căn phòng, một chút cô đơn, một chút hiu quạnh, cô khẽ chạm vào đôi chân, vào những vết thương trên cơ thể, co ro trong căn phòng.

Lần sau nữa, anh hướng về ban công, muốn từng chút một, đến bên cô.

Lần sau, và lần sau nữa.. anh đã quen, việc luôn nhớ đến nụ cười ấy trong những giấc mơ..
-----------

Và lần này, anh đứng sau cánh cửa, nhìn về phía đó, nhìn vào cô gái đang chạm vào chiếc chuông gió màu xanh da trời nhạt. Gió tuyết khẽ hôn lên mái tóc cô, khiến nó trở nên run rẩy. Anh khẽ cười, theo làn gió đang bông đùa tóc cô, trên tay cầm một món quà nhỏ.

Anh đứng trước mặt cô, đối diện với đôi mắt xanh dương đã bao nhiêu lần muốn nhìn thấy. Nở nụ cười.

-Chào cô, tôi là Hakuba Saguru. Chúng ta làm quen nhé?

Shiho khẽ cười, rồi lắc đầu nhè nhẹ.

-Anh không phải là người chuyển phát nhanh đấy chứ?

Saguru khẽ cười, anh đưa lên vai cô, một chiếc khăn quàng màu ca rô. Mùa đông năm nay, anh sẽ ở bên cô, chứ không bằng những món quà nữa. Đâu đó, chuông gió đang ngân, và hương thơm thoang thoảng đâu đây.

The end ~
 
Cái kết-

Sinh nhật năm nay, sẽ là sinh nhật lần thứ mười chín của người. Một năm nữa trôi qua, và cô ngồi đây, trong quán vắng, một mình. Lòng miên man suy nghĩ về những chuyện đã qua. Đôi mắt màu thạch anh khẽ chớp, cô vân vê lọn tóc dài ngang lưng, rồi hờ hững vuốt ve một nhành hoa hồng. Đã lâu, kể từ ngày cuối cùng gặp lại Kudo Shinichi. Thế nhưng trên ngón tay áp út, chiếc nhẫn vẫn chưa bao giờ lạc mất. Ran khẽ cười, nhìn tách cà phê trước mặt, Đắng, và đầy dư vị pha chút nồng nàn. Cô không chọn nơi quá ồn ào, càng không nốt những buổi liên miên vô tận. Cô chọn nơi này, trong ngày sinh nhật này. Một mình nếm trãi tất cả những gì đã qua. Cô sợ, nếu mình tiếp tục bước, thì rất có thể sẽ chìm trong những cảm giác, mà có muốn cũng không thoát ra, cô sợ cái cách kỉ niệm từ đâu tràn ngập về, rồi từng chút một xâm chiếm từ lời nói đến âm thanh, rồi đến những sợi chỉ kí ức.
Hôm nay, cô muốn một mình, giữa phố đông người qua. Để một lần đón cái ngày đặc biệt nhất, trong nỗi cô đơn một mình cô. Sẽ không có Kudo Shinichi, không có kỉ niệm về váy cưới, cả những yêu thương chưa bao giờ được nhận lấy. Không có gì cả. Cô sẽ ổn, với tất cả những gì cô đang cố gắng. Ran ước, chỉ ước như thế thôi. Cô ước, một lần được chúc mừng người-ấy, như cái cách cô làm suốt mười chín năm qua. Năm nay, không được phép chúc mừng, càng không có quyền phá vỡ những thứ mà anh và cô ấy đang trãi qua. Anh chọn Shiho, không phải cô. Ran khẽ cười, xoa xoa tách cà phê, nhấp một ngụm. Đắng nghét, nhưng không là gì so với tất cả những gì cô đã từng trãi qua. Tất cả giống như một giấc mơ, mà khi cô chớp mắt, tất cả đã tan biến, không còn để lại gì. Ngoài muôn trùng khổ đau.
Cô cảm thấy mình thật ngốc. Có phải anh cần cô, cần một lời chúc từ cô? Kỉ niệm như vết thương, đau đớn dần nứt ra. Ran gục mặt xuống bàn, cảm nhận sự đăng đắng từ cổ họng bật ra.. Cậu ở đâu.. Shinichi..
----------
Mưa, trãi dài vô tận. Cơn mưa dai dẳng, cả đoàn tàu cũng đã bỏ hoang quá lâu rồi, thế nhưng Kazuha vẫn đến đây, rồi lặng yên bên những cây dù màu xanh nhàn nhạt. Mưa hoang tàn, mưa giá lạnh, mưa vùi dập mọi thứ, cỏ cây, sương sớm, đường ray, và cả bộ váy trên th.ân thể của cô.
Làn mưa trắng xóa, xoa dịu toàn bộ giác quan. Yêu thương là gì, hạnh phúc là gì, tất cả đã không còn quan trọng nữa. Là ai hứa, để rồi giờ chỉ mình cô ở đây.. không ai bên cạnh, không ai để chờ đợi, không ai an ủi, không quan tâm, không hờ hững... chỉ mình cô với mưa..
Cô không cần tất cả những thứ mọi người cố tạo nên. Cô cần anh, cần bờ vai anh để tựa vào, cần một bàn tay để lồng ghép vào. Những điều đó khó khăn lắm sao?
Kazuha nghe hơi nước làm cho mình nghẹn ngào. Cô không cần như thế, cũng đủ biết. Tất cả những chuyện này đều là sự thật, chỉ là cô tham lam không muốn tin vào sự thật này mà thôi. Còn bây giờ thì sao.. tất cả những gì cô làm, chỉ làm nỗi đau khắc sâu một chút..
Có lẽ cơn mưa, sẽ chẳng bao giờ kết thúc.. và nỗi đau, chẳng bao giờ nguôi ngoai nổi..
-----------
Gió thổi qua, tấm ra nệm khẽ bay bay, Shiho khẽ thở dài, cô nhìn những ban công đầy gió. Đôi mắt vẫn hướng về cái gì đó. Rồi cô chợt cảm thấy một chút nặng nề lướt qua lồng ngực. Rồi bàn chân chạm xuống nền nhà, tất cả âm thanh dần tan biến, chỉ có một tiếng động làm cô giật mình. Toàn bộ cảm giác biến mất, chỉ có nỗi đau hằn thật sâu. Từ sau lưng, một người chạy vào. Đỡ lấy thân hình của cô. Shiho nhìn anh, rồi lại rút tay về.
-Buông em ra.
Saguru vẫn ôm ghì lấy cô. Shiho tránh vòng ôm của anh, nhưng vô ích. Cô cảm nhận những hơi nước dần dâng lên. Anh không nên ở bên cô như thế này. Cô chỉ là một gánh nặng với anh. Nhưng cô lại sợ hãi, Saguru sẽ rời khỏi cô, khỏi những kỉ niệm mà cô còn tham quyến..
-Shiho, anh sẽ không buông.
Shiho giật mình khe khẽ, nép trong bờ vai anh.
-Em không muốn.. em không thể bước đi..
- Anh sẽ là đôi chân của em.
-..Em không thể cho anh hạnh phúc..
-Chỉ cần em bên anh là đủ.
-Em không thể ở bên, khi mà em chỉ gánh nặng..
-Một gánh nặng ngọt ngào, anh yêu em.. Shiho.
Saguru ôm lấy cô, ghì vào đôi môi cô một nụ hôn...
Cô giật mình, chìm đắm thật sâu vào đôi mắt màu xanh của anh.
Thảo nguyên, gió và hoa. Shiho ôm ghì lấy anh, trong khi Saguru đang cẩn thận bế cô trên bàn tay. Bàn tay cô trên những bông cỏ lau. Gió đưa hoa về trời, bộ váy cưới trên người bồng bềnh trong ánh nắng.
"Em yêu anh.. Saguru"
Cô khẽ thì thầm, rồi hôn nhẹ lên má anh.. Rồi vụng trộm nở nụ cười, anh là của cô.. chỉ thuộc về cô mà thôi.


--------
Bệnh viện thưa người. Bàn tay anh khẽ miết lên gương mặt cô. Đang say ngủ.
Kaito khẽ thở dài, rồi cảm nhận hơi ấm còn sót lại sau cùng. Váy cưới màu đỏ, kỉ niệm hoang tàn từng chút một hiện ra. Anh không biết là nên vui, hay buồn.
Cô không biết, anh luôn ở đây. Có ai bảo gì vẫn ở đây.
Người ta bảo cô đã chết, cô chỉ có thể thở..
Người ta bảo cô không bao giờ tỉnh dậy nữa.. còn anh, anh chẳng thể tin những điều đó. Anh vẫn ở đây, mà gọi thầm tên cô khe khẽ.. có những giấc mơ, chỉ có mình anh xây dựng nên. Nhưng lần này, chỉ lần này thôi. Đừng là giấc mơ..
Ánh mắt anh dừng lại, rồi vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Có phải anh nên từ bỏ? Người ta bảo anh không biết bao nhiêu lần như thế, nhưng vẫn không thể buông tay. Ở đây, phía kia, cả ngôi nhà của họ. Cô chưa bao giờ cho phép anh quên cô.
Anh đứng dậy, hôn nhẹ vào trán cô trước khi rời đi. Nghe từng tầng thương nhớ dâng trào.
Đằng sau, bàn tay khẽ động đậy..Gió đưa cánh hoa về trời..
Chuông ngân, cả lời bài hát cũng ngân..
Lần này nữa thôi, tất cả sẽ quay về lúc bắt đầu.. Sẽ không là giấc mơ..
----------
Món quà đặt ngay ngắn bên thềm cửa, Ran đầu hàng, tất cả những kỉ niệm của mình. Cô lặng lẽ khép hờ đôi mắt, nghe những hơi thở thì thầm. Bầu trời đầy sao, cả những yêu thương cũng tìm về. Cô nghe tiếng bước chân từ đằng sau, Ran âm thầm quay lại. Đối diện với ánh mắt màu trời.
Chiếc nhẫn trên tay anh lấp lánh. Cô nghe thời gian như thắt lại. Từng chút một, cảm xúc vỡ ra. Ở đó, anh mỉm cười..
Cô nghe thấy giọng anh, thấy cả nụ cười đã lâu không còn nhìn thấy...
Em mơ ước.. bên anh.. đến cuối con đường..
Và nơi ấy, sẽ có chúng ta..
Hai cái bóng hòa vào nhau, dưới bầu trời sao. Họ sẽ bên nhau, hôm nay.. và mãi mãi..
-----------
Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng..
Một cây dù lặng lẽ đưa ra, che đi những hạt mưa đang lách tách rơi xuống bờ vai của cô. Kazuha ngạc nhiên, nhìn lên. Vùng trời màu xanh lục ở đấy, một chút thôi. Cô không tin, cô sợ tất cả chỉ là giấc mơ.
Tiếng anh thì thầm, cả hơi thở cũng thì thầm.
Nước mưa từ đâu đấy bắn ra.
Hơi ấm ấy lần nữa dâng lên. Bàn tay bé nhỏ của cô được anh giữ lấy.
-Ngốc! Cậu lạnh rồi này..
Nước mắt khẽ dâng. Heiji bối rối, anh sợ hãi những lúc thế này..
-Đừng khóc, ngốc!
Kazuha ôm choàng lấy anh, rồi hôn lên môi anh.
"Tớ yêu cậu.. Heiji"
------------
Sau tất cả, chỉ còn yêu thương còn lại..
Anh/Em gọi là bất tận là gì..
Em/Anh gọi đó là anh/em..



---------
The end~
 
mình muốn hỏi một fic của chị ony viết về shinran nhưng lúc shin gặp lại ran và hận ran vì lúc shin bị liệt chân do cứu ran ấy shin cũng bảo ai mua lại nhà ran . Lúc cuối shin thành với ran ấy nhưng tớ ko nhớ tên
 
Cà phê Sữa- Ony

Tớ thích cà phê sữa, tớ thường pha cho mình một tách, không gia vị, không bỏ đường. Chỉ có thật nhiều sữa. Và tớ biết, chúng sẽ thật ngọt ngào nếu tớ nhấp môi. Dường như cậu cũng như vậy, chỉ khác với cà phê sữa.. Dù tớ có bỏ vào đó bao nhiêu sữa đi nữa, cậu vẫn chẳng ngọt ngào lên được.. dù chỉ một chút.

Tách cà phê ngào ngạt trước mặt, khẽ xoay xoay nó trong lòng bàn tay- không chủ đích gì khác ngoài việc để cho hai bàn tay đang tê cóng của mình ấm áp lại- nhưng những mùi thơm hòa quyện với vị sữa tỏa ra, lan truyền trong không khí đầy mụi than và lạnh lẽo.

Xung quanh, không có ai, họ chọn ở bên gia đình vào dịp lễ giáng sinh, còn cô thì không. Lúc này, cô không muốn về nhà, bởi nơi ấy luôn có sự hiện diện của cậu. Khắp nơi, từ nhà bếp, đến chiếc ghế sô-fa mà cậu vẫn hay ngồi mỗi lần trầm ngâm về một vụ án nào đó.

Tiếng bước chân đi trên nền đất, cùng với giọng nói đáng-ghét của cậu. Nó luôn ở đó, như một dư vị không thể thiếu trong ngôi nhà bé nhỏ của cô. Tất cả đều thuộc về cậu, Heiji Hattori.

Cô ghét cái tên ấy lại lần nữa vang lên trong tâm trí. Thật ra, cô đã biết trước là chuyện này sẽ xảy ra, vậy mà cô vẫn nuôi một chút hi vọng ngấm ngầm nào đấy.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt màu lục ấy, cậu hoàn toàn nghiêm túc, không có bất cứ điều gì để cô có thể đoán được cậu đang nghĩ gì.

Cậu từ chối cô. Miệng đắng chát, Kazuha đưa tách cà phê của mình lên, nhấp một ngụm, chỉ có vị thật ngọt ngào, hơi nóng cùng mùi thơm khiến cô tạm thời dừng những cảm xúc bất trị.

Kazuha nhìn những hạt tuyết rơi bên ngoài cửa sổ. Rồi rất tự nhiên, cô cười nhẹ. Những ngày thế này, tên đó, kẻ mà cô đang nhớ về thường chọn cách đi loanh quanh với chiếc mô tô của mình, tất nhiên là với lí do phải đến nơi cần giải quyết vụ án rồi.

Nhưng điều cô thấy khó chịu, không phải là vì cậu thường không đến nhà cô vào dịp này, mà là tên đó ra ngoài mà không hề có thêm một chiếc găng tay hay khăn choàng, chỉ độc nhất chiếc mũ và chiếc áo len dày.

Cô có thể ép tên đó mặc thêm, nhưng hậu quả, khi ra về cậu ấy lúc nào cũng quăng chúng ở hiện trường vụ án luôn. Kazuha nghĩ ngợi, chắc bây giờ cậu cũng đang ở nhà nhỉ? Và chuẩn bị một ngày bình thường như mọi ngày chăng?

Chắc chắn là như thế rồi.

Cậu ta chẳng có gì đáng để cô cứ phải vấn vương cả. Kazuha nhớ lại, lần nào cậu ta cũng bảo cô ngốc, tất nhiên, cô làm sao có thể như cậu, phá được án, và trong bất cứ môn học nào trên trường nào cũng giỏi được chứ.

Nhưng cậu vẫn bảo cô ngốc, bất chấp cái nhìn của cô.

Cậu ta thật đáng ghét, lúc nào gặp cô, cả hai cũng có những trận cái nhau đến khi có việc gì đó cắt ngang qua. Cô biết chứ, biết là nếu cậu thích cô, cậu sẽ đối xử dịu dàng với cô hơn một chút, chứ không phải là gặp cô là cãi nhau.

Cậu ta cũng rất bướng bỉnh, lúc nào cũng tự cho mình là nhất. Cô khuyên cái gì cũng không thèm nghe. Cậu ấy thì có gì tốt để cô chú ý chứ?

Đúng, chẳng có nguyên do gì để cô nhớ về. Cậu ấy không sướt mướt, càng không đứng trước mặt cô mà buông những câu nồng nàn, cũng không hề có chút nào gọi là một người yêu lí tưởng.

Cậu chẳng thể hiểu những ẩn ý cô dành cho cậu qua những hành động, cậu cũng không như Shinichi Kudo, dù không quay về, nhưng cậu ấy luôn hướng về Ran Mori, cô biết điều đó, bởi họ yêu nhau.

Nghĩ đến lí do này mà cô cảm thấy buồn vời vợi. Phải rồi, Heiji không hề yêu cô.

Cậu ấy đã mặc kệ cô chạy đi, cậu ấy vẫn từ chối thẳng thừng. Vậy lí do cậu vẫn ở bên cạnh cô là gì? Họa chăng chỉ là một thói quen?

Đúng như mọi người vẫn nói? Cậu nghĩ nếu ở bên cô là gánh nặng cho cậu sao? Vậy thì tại sao Heiji không mặc kệ cô mà đi cho rồi. Cậu chỉ có thể đem đến cho cô những vết thương thôi sao? Kazuha lắc đầu.

Làm ơn đừng nhớ lại nữa. Cô cảm thấy đỡ hơn một chút khi xung quanh chẳng có ai. Những lúc thế này, cô thích ở một mình hơn.


Cô ghét cậu, vì cho dù cậu có bướng bỉnh bao nhiêu, cô vẫn chẳng thể ghét nổi cậu. Cô vẫn phải hướng về tên ngốc ấy.

Cô vẫn muốn ở bên cạnh, vẫn muốn cùng cậu đi đến cùng trời cuối đất. Thật là ngốc phải không? Khi dành trọng tình yêu cho một người không yêu mình? Cô biết chứ, nhưng cô đâu thể điều chỉnh nỗi cảm xúc của mình chứ.

Cô ghét cậu, vì cậu không thích cô, vì cậu vẫn có thể hờ hững như thế họ chẳng là gì của nhau.

Nhưng trong lòng cậu, cô chẳng qua là một người bạn thân thưở nhỏ, và chỉ thế thôi.

Có phải không? Lí do kết tinh thành nước mắt, cô cảm thấy mắt mình đã ươn ướt, cô cảm thấy lệ đang trào ra, nóng hổi.

Hòa với mùi vị ngọt ngào của cà phê.

Nhưng đó là điều cậu muốn cơ mà, Kazuha biết, nếu đó là vì cậu, thì cô sẽ chẳng bao giờ ngăn mình thực hiện điều đó nổi.

Bởi trong thâm tâm, cậu luôn là người quan trọng nhất đời cô. Kazuha lau nhẹ nước mắt một cách đầy miễn cưỡng, cô đứng dậy.

Bước ra ngoài, nơi mà tràn ngập một màu trắng tinh khôi. Tuyết trắng lóa cả mắt.

Tớ thích mùa đông, bởi lúc này, tớ biết tớ vẫn có một tên ngốc để tớ ở cạnh, để vui đùa.. nhưng mùa đông năm nay, có lẽ tớ phải chống trọi với nó, một mình thôi…

Heiji xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, chà xát. Anh lại quên béng mất cái thứ gọi là găng tay ở nhà rồi. Nhưng biết làm sao được khi mà nghe đến vụ án là anh quên hết cả. Cứ muốn phóng như bay đến nơi đó, anh thách thức tất cả những thủ đoạn, những câu hỏi hóc búa cho mọi người.

Anh không quan tâm đến chúng như thế nào, chỉ có duy nhất cảm giác vui sướng khi phá xong án là còn đọng lại trong tâm trí mà thôi.

Bất chợt anh cảm thấy dường như vắng vắng gì đó. Đại loại như “cậu đi đâu đấy” rồi thì “Sao lúc nào cậu cũng đi ra ngoài với bộ dạng như thế”, cuối cùng thì anh cũng nhớ ra, lí do mình thấy vắng là gì. Là Kazuha, đáng lẽ cô nàng giờ này phải xuất hiện ở đây, leo lên xe anh và nằng nặc ngồi sau anh, có đuổi cũng không xuống. Heiji nhìn vào một khoảng trống trước mắt, rồi tự hỏi cảm giác này là gì.

Cau mày đầy miễn cưỡng, anh nhận ra, dù không cố ý nhưng mà Kazuha vẫn làm anh suy nghĩ.

Cô đã nói thích anh, nó khiến anh khá ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì chính anh cũng không biết mình có tình cảm với cô hay không nữa, mà chỉ là những cảm xúc vụn vặt. Nó làm anh không thể dứt khoát được, mà chỉ biết nói với cô những lời thật lạnh lùng. Không phải vì anh muốn thế đâu, chỉ là anh đang che giấu sự bối rối của mình mà thôi.

Không phải là anh không thích cô, mà là anh không đáp lại tình cảm của cô, mà chưa biết chắc chắn nó là gì được.

Kazuha là người luôn ở bên anh, lúc buồn, lúc anh cô đơn. Mà anh thì làm gì có lúc cô đơn nhỉ, chỉ đơn giản là cô luôn hiện diện xung quanh anh, luôn luôn làm anh phải cãi lại cô, vì thật sự cô luôn cứ cãi sao cho mình là đúng, họ như thế này bao lâu rồi nhỉ, anh cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ nhớ hồi còn nhỏ xíu, khi mà họ gặp nhau lần đầu, không ai nói gì với ai, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cứ gặp lại họ lại cãi nhau thật nhiều. Mà lí do cũng toàn là lí do không đâu.

Kazuha luôn ở trong một góc nào đó, làm những đồ của con gái đúng nghĩa. Nào là bùa chú, nào là búp bê cầu mưa, làm sao mà cô có thể tin những thứ đó có thể đem đến may mắn chứ?

Hoặc như búp bê vải làm sao có thể cầu được hết mưa? Ôi, đúng là con gái. Heiji chợt nhớ lại gì đó, anh lấy ra bên trong một chiếc bọc vải nhỏ, và khẽ thở phào. Cô ấy sẽ giết mình nếu mình không mang nó. Kazuha?

Heiji cảm thấy lòng hơi gợn, cô ấy làm gì có ở đây mà trách móc anh chứ, biết không chừng, cô ấy lại đang muốn tránh mặt anh ấy chứ. Vì anh đã từ chối lời yêu cầu đó, cô là.. một người bạn, một người .. sau dấu ba chấm là gì, chính anh cũng không biết điền sao cho đúng nữa.

Vẫn là ngày bình thường, mà sao trống vắng thế này.

Heiji chợt thấy hết hứng thú với vụ án, anh quay lại, rảo bước trên con đường một mình.

Mùi hương từ những bếp lửa vây quanh anh, không khí lạnh đến độ có thể thấy được cả hơi thở của mình, Heiji nhìn một cành cây khẳng khiu vươn mình giữa tuyết trắng, anh tiến đến và chạm nhẹ vào thân cây, vở sần sùi và lạnh toát.

Heiji chợt mỉm cười, Kazuha luôn bảo cây này là cây thần, cô luôn tin tưởng những thứ thế này một cách không thể chấp nhận nổi.

Cô luôn bảo anh phải tôn trọng cây này, vì nếu xúc phạm đến cây, sẽ có tai họa ập đến? Cười trừ, Kazuha luôn là thế đấy.

Cũng có lúc cô thật nhẹ nhàng, cô luôn xuất hiện sau lưng anh, và tìm cách ở bên cạnh anh, mặc dù anh biết chúng chẳng có ý nghĩa gì cả. Mặc kệ cho những lời đồn đại, cô vẫn cứ ở bên anh như không.

Nếu thế, có tên nào đó định mon men đến gần Kazuha, chắc cũng không cần biết tiếp kết quả sau đó là thế nào đâu nhỉ?

Anh cảm thấy, Kazuha là của riêng mình anh mà thôi. Không ai có quyền cướp mất cô ấy, cũng như có những cử chỉ thân mật với cô. Chỉ có anh mới được phép làm thế thôi. (Vậy mà bảo không thích người ta
940153937.gif
)

Kazuha luôn ra ngoài với đầy đủ áo ấm trên người, mái tóc luôn buộc cao, và đôi mắt luôn lấp lánh như sao trời.

Vẻ mặt của cô rất kì lạ nếu anh không làm vừa lòng cô điều gì, nhưng anh đâu cần thiết cô quan tâm anh như thế kia chứ, cứ như mẹ anh ấy.

Và anh cũng không đoán được những cử chỉ đó có ý nghĩa gì, nhưng cô đã bật mí hết cho anh rồi đấy thôi. Cô thích anh, thật sự thích anh..

Lại là chúng. Giờ thì Heiji dừng lại, trước cửa nhà Kazuha, anh ngó sững lên cửa sổ, nơi có chiếc rèm màu xanh đang bay nhè nhẹ. Kazuha bên trong đó, chắc lại đang làm việc gì đó mà chỉ có cô mới biết.

Chợt anh cảm thấy muốn gặp cô kinh khủng, anh lại bắt đầu thấy khó chịu rồi, anh muốn nhìn thấy cô. Cảm nhận được hơi thở của cô. Nhưng rồi Heiji ngạc nhiên, vì sao anh lại có ý nghĩ điên rồ như thế? Cánh cửa trước mặt chợt mở ra, Heiji nhìn thấy cô, đang cầm trên tay một bịch rác thì phải.

Ánh mắt cô nhìn anh, rồi khẽ chớp. Cô đóng sầm cửa lại, mặc kệ cho anh nhìn theo không hiểu gì cả. Anh chạm tay vào lớp gỗ, có bao giờ cô ấy nổi giận hay làm gì tương tự đâu.

-Kazuha!!! Cậu làm trò gì thế?

Kazuha đứng sau lớp cửa, thở nặng nhọc. Sao cậu ấy lại đến nhà mình chứ?

-Cậu về đi, tớ không muốn gặp cậu.

Cô nói, và không thấy cánh cửa rung lên liên hồi nữa. Anh khựng lại, không muốn gặp ư? Heiji nhận ra một sự thật, cô ấy không muốn.. họ như trước kia nữa. Quay lưng đi, tách xa căn nhà, nhưng Heiji không muốn đi chút nào, anh cứ nhìn về chiếc rèm đang bay trong cơn gió lạnh lẽo đầu đông.

Kazuha bước vào căn phòng của mình. Ngồi xuống đối diện với cửa sổ, tâm trạng lại nặng nề thêm một chút. Cậu thà đừng gặp còn hơn..

Chợt Kazuha nhìn thấy một cái gì đó, cô đứng dậy, nhìn sang bên kia cây anh đào. Heiji vẫn còn đang đứng ở đó, sao anh chưa chịu về nữa?

Kazuha chợt thấy anh cũng đang hướng đôi mắt màu lục của mình về hướng mình, cô khẽ quay đi, sao lại không chịu về đi. Tên ngốc kia..

Cô thấy vừa giận vừa thương. Chẳng biết phải làm gì với chính mình nữa, chợt tuyết lại bắt đầu rơi, chúng làm cô hơi lo lắng.

Heiji vẫn im lìm đứng dưới tuyết, cô chợt cảm thấy ghét cậu kinh khủng, cứ làm những chuyện ngốc nghếch như thế.. cô mở cánh cửa, đi về hướng anh.

Heiji xoa xoa bàn tay mình vào nhau, nhưng vẫn chẳng thấy khá hơn chút nào. Rồi chợt anh thấy Kazuha, đối diện mình, không hề nói một lời nào.

Anh biết mình nên nói gì, nhưng chẳng biết mở lời từ đâu. Chợt đôi mắt ấy ánh lên một chút gì đó.

-Heiji này, sao cậu lại làm chuyện này?

Heiji im lặng, không biết phải nói gì. Rồi chợt Kazuha tiến lại gần cậu, khẽ choàng qua vai cậu một chiếc khăn choàng, vẫn còn thoảng hơi ấm từ tay cô. Cô khẽ chạm vào tay anh, hôn nhẹ lên má anh.

Nụ hôn phớt khiến Heiji cảm thấy bối rối, anh quay đi như thường lệ. Rồi chợt Kazuha mỉm cười, thật nhẹ nhàng.

-Tớ nhận ra một điều, tớ không cần cậu phải yêu tớ.. Heiji, tớ muốn ở bên cạnh cậu, chỉ thế thôi. Vậy nên… cậu đừng đuổi tớ đi, được không?

Heiji nhìn cô, rồi chợt nhíu mày. Không hiểu nổi, anh chợt kéo tay cô để Kazuha nằm trọn trong tay mình.

-Cậu là đồ ngốc.

Kazuha nghĩ cậu lại bắt đầu lên cơn rồi đấy, gặp lại bảo cô ngốc là sao? Cô định đà đẩy cậu ra, nhưng cô dừng lại khi nghe từ cậu, một câu nói, luồn lách qua mái tóc, đọng lại và mang theo dư vị đầy ngọt ngào.

-Tớ cũng thích cậu, Kazuha..

Tớ thích cà phê sữa.. tớ thích hương vị đầy mùi sữa ngọt ngào. Không gia vị, không bỏ thêm đường, chỉ mình tớ nhấp…

Có lẽ cậu cũng như tách cà phê sữa trong tay tớ, dù cậu không ngọt ngào, dù tớ có bỏ thêm nhiều sữa đến đâu..

Nhưng cậu vẫn là người mà tớ yêu quý nhất thế gian..


~The end~
 
~Mảng kí ức~


Đường về hôm nay vẫn thế, những cơn gió lạnh lùng cuốn phăng tất cả những gì còn sót lại trên đường đi. Bầu trời ảm đạm, từng âm thanh xì xào vang ra, khiến bước chân cô ấy dừng lại.

Đôi mắt cô khẽ lướt qua những khu phố. Nơi thưa thớt người qua lại. Dường như sự xuất hiện của cô, luôn kèm theo với sự hiu quạnh thì phải. Hay họa chăng chỉ là những cảm giác, như một người lạc lõng giữa hư không, không trọng lượng. Cũng chẳng hề có bất cứ liên hệ với thế giới xung quanh này.

Đôi mắt ấy dừng lại như thường lệ, trước một xích đu đã cũ, những sợi xích đã gỉ sét từ lâu. Cô gạt chiếc cặp ra khỏi vai, đặt nó xuống trên bãi cỏ. Lặng lẽ nhìn về phía đường chân trời đằng xa, lúc này, mặt trời đã tỏa bóng vàng rực xuống mặt đất, ôm trọn lấy cái bóng bé nhỏ của cô trên nền đất.

Khung cảnh thật yên tĩnh, một nụ cười khẽ nở trên môi, không phải vui vẻ, cũng chẳng phải đắng cay. Nụ cười của cô, chẳng phải như cách mà người ta định nghĩa về nụ cười. Nó chỉ là một cách giải tỏa, tất cả những suy nghĩ trong đầu.

Thế giới của cô, là một thế giới như thế nào?

Đã từ lâu, khi có khả năng nhận thức được về tất cả mọi chuyện, cô luôn tự hỏi câu hỏi ấy. Hàng ngàn lần, nhưng kết quả vẫn là không. Cô không thể biết được mình phải trả lời ra sao, cho câu hỏi ấy cả.

Gió khẽ đánh mái tóc nâu đỏ của cô bay bồng bềnh, dưới nắng chiều, màu đỏ trở nên mờ đi, nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ, vơ lấy một lọn tóc trên má mình, cô thả nhẹ để gió có thể lướt trên vai mình.

Mặt trời đã chạy đua một vòng lớn với cô, và bây giờ, cô nhìn thấy sự xuống sức của mặt trời. Ánh nắng ấy cứ nhạt dần, chẳng còn đủ sức để sưởi ấm bàn tay cô nữa. Và mặt trời lặn. Ngày cũng như thế mà lặng đi.

Shiho khẽ đánh chiếc xích đu lên cao một chút. Nhẹ nhàng thôi, cốt không phải để thư giản. Chỉ là cô muốn mình có một cảm giác như đang bay lên, và chỉ thế thôi.

Bàn tay bấu chặt vào những móc xích đã gỉ, Shiho khẽ đu, để mình thả lỏng trên ghế ngồi khi chiếc xích đu đong đưa, đẩy cô lên, tách biệt hoàn toàn với mặt đất. Cô nhận ra những âm thanh đã tắt ngấm, để lại một màu đen trêu ngươi tất cả.

Xung quanh nơi ấy, vài ngôi nhà đã sáng đèn, những ánh đèn nhạt nhòa, tỏa bóng ra bên ngoài. Để lại một vũng sáng vàng cam trên đường.

Shiho không lạ với cảnh này. Cô đã quá quen với việc chờ đợi mặt trời lặn xuống, để ánh sáng tắt đi, và thay vào đó là một nguồn sáng nhỏ bé khác từ những ngôi nhà xa lạ hoàn toàn với cô.

Thế giới của họ, luôn là vùi dập bóng đêm.

Lặng lẽ, cô đưa ánh mắt của mình về những bóng đen lờ mờ đằng xa, đường phố vừa chập choạng tối, người đi trên đường cũng vội vã hơn, họ muốn về nhà thật sớm, để sum vầy cùng gia đình chăng?

Tránh nhắc đến, nhưng vẫn khiến lòng cô gợn sóng. Những đợt sóng nhỏ, nhấp nhô nhấn chìm mọi suy nghĩ của cô.

Từng ngày một, khắc khoải đợi chờ một thứ gì đó, có thể đem đến thứ gọi là hi vọng chăng? Nhưng không thể, làm sao có thể có từ hi vọng trong cuộc sống này cơ chứ? Cô tin vào bản thân của mình hơn, cô không tin vào số mệnh, cũng chẳng tin tưởng sẽ có một điều gì đó tốt đẹp khi mà mình hi vọng. Vì cuộc sống vẫn tiếp tục, và đời thì không chỉ có màu hồng.

Shiho chậm rãi đứng dậy, mỏi nhừ. Tay và chân của cô lạnh toát, cả bờ vai cũng thấy hơi gió làm cho run rẩy. Shiho không thấy lạnh, cô chưa từng thấy lạnh lẽo. Bước trên con đường vắng, đôi mắt xanh dương đậm đà trở lại.

Trở về với trạng thái quen thuộc của nó. Những ngôi nhà, cùng một làn khói vờn quanh d.a thịt cô, để lại một mùi hương ấm cúng. Những nụ cười nở trên môi họ, những con người đó. Những con người không quen với cô, rất bình thường. Họ chỉ là một người có thể lướt nhanh qua cô, vì đơn giản, cô không là gì với họ.

Không hề có sự liên hệ nào với người nào cả. Nhưng cô vẫn khao khát sẽ có người mỉm cười với mình, và khẽ gọi tên cô. Để một lần được ăn một bữa ăn chỉ có tiếng cười và những chuyện tầm thường nhất.

Shiho ngăn mình suy nghĩ, để cho bờ môi thôi run rẩy.

Gió hôm nay ngăn bước cô thì phải, từng cơn gió cứ thế kéo về, không đau đớn, không cảm xúc, chỉ có những kỉ niệm. Chúng xô vồ, ồn ã, vang lên trong đầu cô như những khoảng lặng. Đã từng có một thời đấy chứ, một thời gian cô có được những gì mà họ có. Cũng biết mỉm cười, cũng biết khóc than đấy chứ.

Nhưng tất cả đều đã mất hết rồi. Từng người một trong gia đình cô, đều không phải là những người thuộc về cuộc sống này. Shiho khẽ cười, lần này là một nụ cười mỉa mai.

Cô đã ở nơi đó, một nơi chỉ có máy tính, những lọ ngập đầy hóa chất, và hoàn toàn cô lập với xung quanh. Đó mới là thế giới của cô.

Thế giới của cô.. là một thế giới tràn ngập màu đen.

Họ có màu đen, mảng kí ức của cô cũng có màu đen. Cô sợ những nụ cười của từng người đó, cô không lấy làm ngạc nhiên khi bọn họ chỉ biết thanh toán nhau, và những phi vụ mà chỉ có mình tổ chức mới biết nguyên do vì sao. Và cô đã sống như thế, hơn ngần ấy năm.. Cô biết, mình chỉ là một công cụ.

Nhưng cô không thể chạy trốn, cũng chẳng muốn làm thế. Cuộc sống của cô, phải được cô quyết định.

Nhìn lại chiếc xích đu gỉ sét, Shiho thả vội sợi xích. Để xích đu tiếp tục đong đưa một ai đó vô hình. Cô chậm chạp bước đi.

~~~~~~

Những giấc mơ lại tràn về trong tâm trí. Mảng kí ức của cô xô vồ vào nhau. Đưa đẩy cho đến khi vỡ vụn. Nước mắt mặn nồng, và những tiếng súng âm vang bên tai. Shiho muốn hét lên thành tiếng, nhưng nghẹn lại.

Những nỗi sợ cứ thế vây quanh, bóng tối dày đặc, tràn ngập trong tâm hồn, tràn qua th.ân thể của cô. Đôi mắt khẽ chớp, cô bắt đầu cảm thấy mệt. Nhưng cái bóng tối ấy, cái bóng tối trong đời cô.

Dường như chưa bao giờ được tháo bỏ ra, dù chỉ là một chút. Giật mình, Shiho mở nhanh và thật vội đôi mắt của mình ra. Tìm lấy chút ánh sáng của mặt trăng gõ bên cửa sổ. Chỉ là một giấc mơ thôi, lặp lại lần nữa, Shiho nhận ra bàn tay của mình vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.

Những cơn ác mộng, cô ghét tất cả chúng. Vội vã bước xuống gi.ường, Shiho mở cánh cửa ra, chạy đi thật nhanh. Để mình không còn nhớ gì về giấc mơ kia nữa. Vẫn là chiếc xích đu gỉ sét ấy. Shiho nhìn quanh, thở hồng hộc.

Cô ngồi xuống bờ cỏ, th.ân thể mỏi nhừ. Ánh trăng phủ lên mặt đất một lớp bạc, Shiho nhìn chúng, khẽ ngước lên.

Trời sao là một khoảng không lớn lao. Chúng đầy sức sống và căng tràn mạnh mẽ trong cô, có cái gì đó thật lạ. Bình tĩnh trở lai, Shiho leo lên chiếc xích đu, khẽ đưa nhẹ nhàng.

Cô muốn trốn tránh. Nhưng bản ngã không cho phép cô làm thế, nếu phải chọn lựa, cô muốn đối diện với chúng, để rồi gạt chúng đi mãi mãi thì tốt hơn. Ban ngày, cô luôn cố gắng tỏ ra mình không sao.

Đằng sau nụ cười, chỉ là một sự trống rỗng. Có người đã bảo với cô, đừng chạy trốn khỏi số phận của mình. Điều đó có ý nghĩa gì cơ chứ... Shiho biết, nếu không có chúng, cô vẫn sẽ không trốn khỏi số phận của mình. Nhưng cô không thích cậu ta ra vẻ như hiểu cô như thế.

Shinichi Kudo, là mảng ánh sáng đầu tiên của cô.


Như một ngôi sao mọc giữa bầu trời đêm tăm tối. Phải, cô không thể tin nổi có một người như thế, thông minh nhưng...ngốc nghếch. Cậu ta luôn có cách để mỉm cười, nụ cười đắc thắng. Cậu ta rực rỡ, đầy màu sắc.. Như một mảng màu lấp lánh, giữa cuộc sống vốn dĩ toàn màu đen của cô. Cậu ấy khác hoàn toàn với cô, không hề khoa trương, cũng chẳng có một thứ gì ngăn cản nổi. Chỉ là cậu ta thích tự mình tìm hiểu ra mọi thứ, và chỉ có thế thôi. Cậu ấy đã cứu cô, khi ở trên chiếc xe buýt ấy. Cậu ấy là kẻ ngốc nghếch hay ngờ nghệch? Khi mà dùng cả mạng sống để nhảy vào nơi ấy? Shiho bật cười, phải. Cậu ấy là một vật đầy sức sống, một con ong nghệ lúc nào cũng muốn lao động để cống hiến mật ngọt cho đời.

Vì sao cậu lại không thù ghét cô nhỉ? Cậu ta quá tốt.. hay là vì cậu không thể nhìn người khác chết? Và đã hơn một lần, cô mong ước giữ lấy cậu cho riêng mình. Cho đến khi gặp Ran Mori.

Cô ấy không phải là một mảng màu, mà chỉ đơn giản là một cơn gió mát.

Cô bề ngoài nhìn yếu đuối, nhưng lại là người khiến cô cảm thấy ấm áp. Sự lương thiện của cô không phải là thứ mà Shiho muốn mình sẽ đạt được, nhưng sự thật Ran Mori mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều...

Khẽ đong đưa, cho mình bay lên theo gió lần nữa. Shiho lại cười, nhưng lần này khác với hai lần trước. Chỉ là thoáng qua..

Cô nhìn thấy đường chân trời lại sáng rực lên, những gơn mây bay qua nơi cô đang ngồi, để lại một vài tia nắng nhảy trên vai cô. Shiho nhìn những đám mây rực lửa. Một ngọn gió khẽ thổi, để rồi một cảm giác vui vẻ tràn qua nụ cười.

Bình minh..

Cô liếc nhìn xung quanh, chưa bao giờ cô thử ngắm bình minh cả.. Lạ lẫm, Shiho dừng lại khi nhìn thấy những giọt nước trên những chồi non, nắng nhảy tí tách qua, khiến chúng lấp lánh sắc màu.

Ánh mặt trời tràn qua mái tóc nâu đỏ của cô. Khẽ sưởi ấm má cô. Một ngày lại bắt đầu. Và những cơn gió lại lần nữa nổi lên... Ấm áp và hây hẩy niềm vui.
 
Title: Why did you leave me?
By Ony
----------------
Disclaimer: Tất cả nhân vật thuộc về bác Gosho Aoyama.
Rating: K
Characters: Shinichi Kudo & Ran.Mori
Category: Romance
Summary:
If only you could see the tears in the world you left behind
If only you could heal my heart just one more time
Even when I close my eyes
There's an image of your face
And once again I come I'll realise
You're a loss I can't replace

Note: 28~
------------------
Bài hát chủ đề của fic:




Và em không hiểu..
Em sẽ không bao giờ hiểu..
Thời gian qua anh đã sống như thế nào đâu ~
Đừng tưởng chừng như tất cả đều là giả như..
Chính em, cũng không thấy được nỗi đau trong đôi mắt ấy..
Đừng nhìn vào vẻ ngoài, em hãy nhìn vào anh..
Vào nụ cười của anh..
Đã bao giờ là thật, như chính cách anh tỏ ra chứ?



Đêm, cái giá lạnh dần bao trùm lấy toàn bộ không gian. Một vầng màu đen ảm đạm chuyển vần, rồi từ bên ngoài ô cửa kính, có chút ánh sáng mờ nhạt của trăng lu xuyên qua từng ô một. Căn phòng tối, chỉ nơi đó có ánh sáng. Cô nhẹ nhàng mở ô cửa, rồi lau đi những giọt mồ hôi còn sót lại trên trán. Giấc mơ trở về, như đánh động lại một vầng kí ức đã cũ xưa. Có lẽ, tất cả những gì cô làm. Đã làm cho mọi người tin rằng, cô thật sự ổn. Nhưng rồi khi đêm đến, lần nữa cô đơn lại hiện về. Ran thở dài, mở cửa sổ, để ánh trăng lần nữa thổi nhẹ vào má cô, gió mênh mang buồn, cả những kí ức cũng phai dần đi. Lòng khẽ buồn. Từng chút một, các cảm xúc như nứt ra, vụn vỡ.

Ngày đó, anh bảo yêu cô..


Một cái nắm tay, một hơi ấm, một đôi mắt xanh dương không hề đùa cợt. Cô nhớ, cảm giác vỡ òa sung sướng, cảm giác ngượng ngập trên gương mặt phiếm hồng. Cô nhớ, sau đó đã không dám tin vào lời anh nói, một chút cũng không. Cô nhớ cảm giác lâng lâng, nghĩ đến là vui sướng, nhớ về là mỉm cười trong hạnh phúc. Cô vẫn còn nhớ, những ngày thật lâu, không dám đối mặt với anh. Cô và anh cứ lẩn trốn nhau, như những đứa trẻ. Cô nhớ cảm giác cầm điện thoại, mà trái tim khẽ rung động.

Ngày đó.. anh bảo nên dừng lại.


Vẫn là màu mắt xanh dương, cả bầu trời xanh không hề xao động. Cô biết, anh chưa bao giờ là đùa giỡn với cô. Và cô đồng ý, họ chính thức xa nhau. Shinichi Kudo, quay về với căn nhà ấy, với công việc thám tử của mình. Từ đó, cô không gặp anh nữa, cũng không thể gặp anh nữa.

Time will never change the things you told me
After all we're meant to be love will bring us back to you and me
If only you could see..
Gặp làm gì, khi bước qua căn nhà ấy, là cả một vùng nỗi nhớ hiện về. Từng chút một cứa nát trái tim cô. Kỉ niệm, chỉ là kí ức, lùi sâu vào quá khứ. Cô biết, nếu nói không thể sống thiếu anh, hay nói rằng, cô yêu anh thật nhiều.. cũng chỉ là quá ủy mị mà thôi. Cô không chọn cách đó, cô chọn cách rời khỏi anh, khỏi những kí ức bủa vây lấy mình. Chỉ thế thôi.Gặp làm gì, khi mà trái tim là từng tầng thương nhớ..

Cô ước gì, một chút thôi, có thể quên đi anh, để đừng bao giờ phải nhớ mong hay trông chờ. Nhưng không.. trái tim cô vẫn ở đấy, vẫn chờ đợi, vẫn khao khát, vẫn hi vọng vào những thứ giản dị nhất. Cô nhớ anh, nhớ nhiều hơn từng nhớ trước kia.

Anh đã để lại cô ở đây, trong nỗi nhớ, và một lời hứa sẽ quay trở về. Cô đã chấp nhận nó, và sống với nó một quãng thời gian thật dài. Nhưng sau tất cả, anh muốn họ dừng lại.. Có phải là do cô, cô sợ hãi cảm giác mất anh.. nên chính cô đã bóp nát hạnh phúc mình từng có? Cô không biết, tất cả chỉ là một lí do.. mà lí do.. thì chưa bao giờ là vô-lí. Sau thời gian ấy, dường như tất cả vẫn ổn. Đôi khi cô thấy anh xuất hiện trên những mặt báo, nụ cười kiêu hãnh, thách thức tất cả. Người đó, Shinichi Kudo, đã từng là người bạn thân nhất của cô.

Cô đã từng là người hiểu anh nhất, luôn đi bên cạnh anh. Cô đã từng là người mà anh yêu thương, và rồi cũng đã từng nốt người quan trọng với anh. Còn bây giờ? Họa chăng chỉ là những lời hứa, những vụn vỡ, những khát khao.. những đam mê mình cô xây dựng nên.. Tất cả vỡ tan..

Một giọt, rồi hai giọt, thay phiên rơi xuống bàn tay cô. Anh vẫn ổn, vẫn như thế, đôi khi cô thấy dáng người cao cao, trên tay cầm bánh mì nướng khét, tay vội vã lấy báo từ hộp thư. Cô thấy anh mỉm cười, khi thấy tên mình trên báo.. và sau cùng, là cô có thể thấy được ánh mắt anh nhìn cô. Không hề đau thương, không hề trốn tránh, chỉ có một nụ cười xã giao trên môi. Shinichi, đã thật sự xa rồi phải không? Là tự cô cố gắng, hay ngay từ đầu cô đã chẳng phải là gì của anh..

Shinichi ấy, là người cô đã đợi chờ, là người quan trọng.. nhưng bây giờ thì sao.. Ran lặng lẽ cầm điện thoại, thứ đã từng là vật liên lạc duy nhất của cô và anh. Khẽ cười, một lần, hai lần, hay nhiều lần hơn thế, tin nhắn cuối cùng vẫn còn đó. Đừng bao giờ nhắn tin cho tớ nữa.. Anh sợ cách cô quan tâm, hay ngay từ đầu.. cô chỉ là một gánh nặng của anh.. như những gì cô đã từng nghĩ?

In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me?


Cô ghét anh, cô ghét con người đã bắt cô chờ đợi, rồi lại làm tất cả vỡ tan… dường như không gian xung quanh chỉ có lạnh lẽo.. Cô có gì? Sau tất cả những yêu thương.. họa chăng chỉ là những nỗi đau..

Ran Mori, một cô gái bình thường, không tài năng, không xinh đẹp.. không dễ thương.. không gì cả. Cô là gì, với anh.. giữa bộn bề nỗi nhớ?

Ran khẽ cười, gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại. Cô phải lại là cô, một người luôn nở nụ cười. Một cô gái không có nỗi đau. Khẽ hít sâu, cảm giác nghẹn đắng dâng tràn trong lồng ngực, rồi lặng lẽ tan ra trong nỗi nhớ. Đêm nay, thật khó chịu..

Shinichi… Bóng tối lùi lại, ôm lấy cô vào lòng.. trên bàn, đồng hồ điểm hai giờ sáng.
-----------

Ánh mắt xanh dương đọng lại trên màn hình. Những tin nhắn, anh khẽ gạt đi, rồi lặng lẽ xóa đi. Tất cả những thứ như thế này, không được phép tồn tại giữa chúng ta. Sự liên hệ là một sự ràng buộc, ràng buộc tất cả tình cảm. Anh có nên cắt đứt, hay chính cô.. đang làm anh xao động? Shinichi thở dài, nhìn ra ban công, nơi mà cửa chưa đóng, chiếc rèm trắng bay phất phơ trong không khí. Anh nhớ, một lần cô bạn ngốc nghếch của anh, đã tưởng nhầm chúng là ma. Cô ấy mạnh mẽ, cô ấy học võ, thế mà lại hở tí là khóc, vậy mà có thể tin vào những thứ phi hữu như thế.

Shinichi đã từng, cảm nhận được việc dỗ cô ấy nín khóc là như thế nào, cô ấy khóc liên tục, nói gì cũng không nín. Anh muốn ôm lấy, dỗ thật nhẹ nhàng.. cảm giác bảo vệ thứ quan trọng với mình, lúc nào cũng thật tuyệt vời. Nhưng có lẽ, tất cả những gì có thể làm bây giờ, là thôi nhớ về người con gái ấy..

If only you could heal my heart just one more time
Even when I close my eyes
There's an image of your face


Có lẽ Ran Mori là một người mà với anh, với tất cả mọi người, đều luôn là một người hoàn hảo. Cô ấy chưa bao giờ thử một lần đòi hỏi những yêu cầu quá đáng, cũng chưa từng có bất cứ suy nghĩ ngốc nghếch nào. Cô ấy dễ thương, như chính cách cô biểu hiện ra bên ngoài..

Cô ấy không biết, thật sự không biết gì cả. Anh có thể thấy được nụ cười của cô, nụ cười mà không cần nhìn, anh cũng có thể biết đó là thật hay giả. Nhưng có phải vì quan sát chưa bao giờ quá kĩ, hay là vì anh không đủ dũng khí nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt thạch anh.. mà anh chưa bao giờ nhận ra, nụ cười của cô ấy đã thay đổi. Không còn như trước, chỉ có những nụ cười tươi, không cảm xúc.

Với cô ấy, có lẽ anh chỉ là một kẻ ích kỉ. Anh có thể thấy mọi người ngăn cô ấy đến với anh, anh có thể thấy.. họ nói cô ấy ghét anh. Ghét bất cứ điều gì anh biểu hiện, cô ấy vứt hết tất cả những tờ báo có anh xuất hiện, cô ấy thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh. Nhưng.. tất cả những điều đó cũng tốt thôi.

Nếu cô giận anh, cô hận anh thật nhiều. Thì trái tim cô sẽ thôi thương nhớ.. Cơ bản.. vì tất cả những điều đó, là điều anh mong muốn.

It's a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me?


Một ngày là bao nhiêu phút, một phút là bao nhiêu giây.. và một giây là bao nhiêu thương nhớ? Tất cả những điều đó.. dường như cô chưa bao giờ một lần nhìn thấy. Đêm, khi mà tất cả những lặng lẽ vây đến, chỉ có anh ở đây, một mình anh.

Anh hứa, nhưng chẳng thể ngăn được giọt lệ của cô rơi đêm nay..
Anh đã hứa, nhưng chẳng thể đem đến hạnh phúc cho cô..
Anh đã hứa, hứa nhiều hơn thế.. nếu anh dừng lại, liệu cô ấy sẽ hạnh phúc?


Anh, không thể để cô chờ đợi mãi mãi như thế này.. Anh không thể cho cô những bờ vai khi cô khóc. Anh không thể an ủi cô, không thể gạt đi nước mắt, càng không thể ôm lấy cho cô thôi nức nở giữa đêm lạnh giá.. Anh không thể chúc mừng, không thể chạm vào má nóng hôi hổi của cô, để nhìn thấy nụ cười tươi rói của cô. Anh không còn đủ thời gian để ở đây. Buông tay, là cách anh chọn.. để cô có thể tìm được nửa yêu thương, để cô có thể hạnh phúc hơn.. thay vì cứ mãi mãi đợi chờ..

I would give my life away
If it could only be the same
Cause I conceal the voice inside of me
That is calling out your name..


Anh khẽ nhìn vì nơi ấy, xa trong ánh trăng, rơi trên những đêm lạnh. Rồi khẽ cười.. Nếu như thế này, cô hạnh phúc, thì tất cả đã đủ rồi.. chẳng phải sao.. Bởi cuộc sống, luôn luôn là như thế.. Nỗi nhớ, không chỉ dừng lại ở nơi đấy.. đêm nay, lại một đêm mất ngủ rồi đây.. Shinichi thở nhẹ nhàng, rồi với tay mở ánh đèn lên. Công việc, có phải làm cho anh thôi nhớ về cô? Khi cả th.ân thể mệt nhoài, anh sẽ không phải nhớ nữa.. chỉ có thế thôi.
--------------

Thu qua, rồi lần nữa đông đến. Ran lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc, bàn chân dừng lại trước cánh cửa đã quen thuộc từ lâu lắm rồi, cô như sống dậy một kí ức đã bỏ hoang không chạm đến, cô chạm vào cánh cửa, để rồi cảm nhận mình trở nên yếu mềm. Cô nhìn thấy người ấy, từ đằng xa. Anh đang chậm rãi bước đi, không hề có bất cứ thứ gì giữ ấm cho bản thân. Ran nghe tim mình khẽ thắt lại, nước mắt từ đâu dâng lên, nhưng tuyệt nhiên anh vẫn không thể thấy. Cây dù che chẳn cô, khỏi làn gió buốt giá, khỏi cả ánh mắt của anh..

Ran nhắm mắt, để giọt lệ hôi hổi chảy dài trên má. Cô nhớ anh, nhớ cái ánh mắt gần như nóng chảy. Cô nhớ anh, nhớ giọng khàn đặc, cuống cuồng cả lên khi cô khóc. Cô nhớ anh, nhớ hơi ấm của anh.. nhớ đến chơi vơi..

Từ phía đối diện, anh nhìn cô, cả thân hình lần nữa lại biểu tình. Hơi ấm từ cô, cả hơi thở đã từ lâu không cảm nhận, chợt cảm thấy tất cả như xa vời quá.. Anh không biết phải làm gì, chỉ đứng ngây như phỗng.

Mùa đông, tuyết rơi..

Shinichi nhìn những hạt tuyết rơi trên má, tràn lên vai. Lăn tăn lăn trên cây dù màu tím nhạt của cô. Shinichi nhìn thấy vai cô đang dần rung lên vì lạnh. Chợt bàn chân anh khẽ nhấc, vụng về hướng về phía cô.

Ran nhìn anh, vội vã chạy về phía anh, nhào vào lòng anh.. Shinichi nhắm mắt, ôm ghì lấy cô.. mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí, hơi ấm quen thuộc mà ngỡ chừng xa lắm..
----------Trong cuộc sống, muốn thấy được cầu vồng..
thì phải chấp nhận những cơn mưa..
Bởi vì anh đã bước một bước về phía em..
nên chín mươi chín bước còn lại.. em sẽ đến bên anh..



The end
 
FIC: VƯƠNG TRONG KÍ ỨC
Disclaimer: Nhân vật thuộc về bác Gosho Aoyama
Category: General, Romance.
Rating: K
Couple: Ran Mouri & Shinichi Kudou
War: Fic là của riêng tôi. Yêu cầu không đem nó đi bất cứ đâu.
------------

Đã bao mùa lá đỏ? Đã bao nhiêu thương nhớ..
Đã bao nhiêu giờ, đã bao nhiêu năm.. vì sao anh vẫn chưa trở về?

Ran lê bước trên những con đường vắng lặng, Kyoto mùa này thưa người, chỉ có vài khách du lịch vãn lai. Bởi lẽ, cái im lặng của nơi đây không thể tìm thấy ở nơi nào khác.

Có lẽ người khác không thích sự yên lặng này, còn cô.. thì lại khác. Cô đã quen sống giữa lòng Tokyo, sống giữa nơi đầy xô vồ và ầm ĩ. Cô thích Kyoto, với những khoảng lặng, nơi mà cô có thể tìm được những sự bình yên đến lạ thường.

Ran thích nơi này, thích để cho trái tim mình có thể sống với những cảm giác mà mình ấp ủ bao nhiêu lâu nay, mà không cần một lần giấu diếm.

Có những kỉ niệm, chỉ là những kỉ niệm, nhưng chúng đều để lại trong cô không chỉ một lần thương nhớ. Tất cả những cảm giác, những yêu thương, những khoảng lặng.. điều bắt đầu từ cậu ấy. Một người mà chính cô cũng không thể chọn lựa, là yêu hay không yêu, là đợi chờ hay buông tay vĩnh viễn. Ran không biết, cũng không thể tự mình điều khiển cho những yêu thương thôi lặng căm.

Những lớp lá đỏ lại hiện ra trước mặt, đã vào thu rồi. Ran nghe thấy tiếng gió xôn xao, thấy mùa thu chuyển màu lá, thấy cả đất trời như trầm bớt lại. Nhường chỗ cho một cánh rừng kéo dài vô tận. Gió đến, cánh phong là đà trong triền gió, xoay tít, như muốn ngã nghiêng theo cơn gió.

Phong đỏ, máu cũng màu đỏ. Yêu thương cũng luôn phập phồng trong từng nhịp thở. Chỉ có một điều... tất cả đã không còn có thể quay về lúc xưa được nữa...

Ran im lặng nhìn theo một bóng dáng mờ mịt. Cô biết yêu thương của quá khứ chỉ là vụn vỡ thoáng qua... Nhưng dù chỉ còn là lớp tro tàn... người ta vẫn có quyền đào bới nó lên, thổi cho nó một ít lửa... Để lại tiếp tục cháy thành tro những vụn vỡ...

Gió đưa mây trôi về cuối chân trời. Ran thổi thổi chiếc bánh nóng trong lòng bàn tay, rồi chợt cảm thấy như hơi nước đang dần dâng lên. Cô cảm thấy khóe mắt có chút ngứa. Cố gắng dụi. Nhưng nước mắt tràn ra trong lúc cô chưa thể định hình. Ran chợt cảm thấy một chút ngạc nhiên... Ran cười chua chát. Lời người nói vẫn đang trong tâm trí. Kí ức không tự nhiên có thể mất đi...

"Tớ luôn ở bên cạnh cậu" - Ừ, trong hình hài một đứa trẻ.

"Tớ luôn ở đây, không bao giờ muốn lừa gạt cậu. Tất cả chỉ là muốn tốt cho cậu" - Ừ, tất cả những gì đều muốn tốt cho tớ. Và những gì cậu dựng nên để tớ chờ đợi cũng chỉ là một trong những việc để làm tớ chờ đợi cậu...

"Nghe tớ giải thích đi. Xin cậu, đừng bao giờ rời đi"- Có lẽ có thể nghe. Nhưng rồi sao nữa? Nước mắt có tự dưng rơi xuống không? Yêu thương nhau có làm nhau đau đớn như thế không?

Đôi mắt xanh trời có chút mờ nhạt. Đôi mắt cũng mờ dần đi. Trao cho người một lời nói-dối. Rồi ép buộc người ấy phải hiểu tất cả những lí-do. Những trăn-trở. Những dằn-vặt. Có lẽ là việc quá khó khăn rồi. Là vì anh đã đánh giá cô quá cao... Hay tình yêu ấy, ban đầu chỉ từ nền tảng là những lời nói không-thật?

Ran mỉm cười, túi đựng bánh nướng rơi xuống đất. Cô nhặt lên, nhận ra một giọt lăn trên mu bàn tay. Rồi bây giờ thì khóc sao? Ran cười nhạt.

Cô miễn tưởng mình hết nước mắt để khóc rồi.
Cô cứ tưởng đi xa một chút thì kí ức sẽ biến mất...
Nhưng càng đi... tâm trí vẫn vương vấn bên người ấy.

Không thể tha thứ. Nhưng không thể quên được. Không thể quên đi. Càng không muốn quên đi.

Không thể quay về. Cũng không muốn nhìn thấy người ấy. Không thể yêu thương... Nhưng trái tim vẫn khắc thật sâu một bóng hình.

Không muốn nghe giải thích. Nhưng trái tim vẫn trông ngóng... chỉ cần người bám dính theo và không bao giờ buông tay...

Muốn được yêu thương. Nhưng chính bản thân lại từ chối yêu thương ấy...

Là vì cô quá tàn nhẫn.... Là vì cô không-thể nhìn sâu vào đôi mắt hàng ngày đóng-kịch trước mắt mình.

Sự phản bội này... ngọt ngào quá.
Đến mức cô không thể kìm lòng mà lấn sâu vào.

Nếu không là tình yêu... thì là gì đây?
Nếu là tình yêu... vậy tại sao phải lừa-dối cô?

Từ ngực một trái tim đang đập. Rồi chợt lan truyền đi toàn bộ th.ân thể. Tim có cảm xúc không? Tim không làm từ đá... ắt sẽ có lúc tổn thương...

Khẽ hít sâu. Ran ngắm nhìn một chiếc lá rơi xuống.
Lá vương trên vai... chùng chình mọi cảm xúc...
Giá như không thở nữa. Thì sẽ không cảm nhận được đau đớn đang tràn dâng.
Giá như không yêu anh. Mọi chuyện sẽ không như-thế-này.
Nếu không yêu. Người dưng sao có thể tổn-thương??

--------

Báo cáo đã làm xong. Cà phê bên cạnh đã nguội từ lâu.

Anh yên lặng tựa đầu vào thành ghế. Thở một hơi nặng nhọc. Shinichi nhìn chiếc lọ thủy tinh bên cạnh. Bên trong có rất nhiều cát. Anh lắc nhẹ, nghe tiếng ting tong. Lắc thêm một lần nữa, anh nhận ra chiếc nắp đã không còn chặt nữa.

Shinichi nhìn vào đáy bình. Rồi lấy một ít cát. Cát trắng tinh, có chút lạnh. Anh nắm chặt. Cát rơi ra nhiều hơn.

"Vì sao? Conan, em là Shinichi sao... " -Đúng. Là Shinichi. Người mà cô ấy luôn chờ đợi.

"Tại sao em lại lừa chị ? Không đúng. Shinichi không ở Nhật!!! Không đúng... tớ muốn gọi cho Shinichi... " -Tim đau, th.ân thể cũng đau. Điện thoại reo. Nhưng không có người nhấc máy. Điện thoại trong túi áo vẫn rung. Lời nói dối này... đến lúc phải ngả bài rồi. Kéo ra. Ánh mắt cô ấy vô hồn...

"Yêu ư?... Yêu thương là thế này sao? Luôn ở bên tớ sao? Không buồn cười chút nào!" Lời nói. Không thể phát ra.

"Tớ không còn tin tưởng cậu nữa. Xin cậu đừng ép tớ hận cậu" Chạy đi. Không cách nào đuổi kịp để bắt lại. Đuổi theo rồi làm gì nữa? Cô ấy không cần. Cô ấy không hiểu. Cô ấy không bao giờ hiểu được...

Nhìn theo. Chạy càng lúc càng nhanh. Nếu cô ấy ngã thì làm sao? Lo lắng. Nhưng tất cả chỉ là thừa thãi mà thôi...

Ran không-cần. Cơ bản cô ấy không còn tin-tưởng anh nữa...

Không yêu sao? Dựng nên từ lời nói dối sao?

Ác mộng. Cô ấy nằm giữa vũng máu. Gương mặt nhợt nhạt... Bất cứ điều gì cũng có thể đánh cược. Ngoại trừ người mà mình yêu hơn cả sinh mạng...

Không yêu. Mà không ít hơn cả ngàn lần chợt tỉnh giữa đêm. Sợ một ngày tất cả sẽ lộ ra ánh sáng. Sợ gì ư? Sợ cô ấy như-thế-này-đây.

Không yêu- sẽ không cần bảo vệ. Sẽ không cần lo lắng. Sẽ không cần sợ hãi. Sẽ không cần phản lại những nguyên tắc của mình... Sẽ không vì cô ấy mà nguy hiểm cũng không màng...

Không nhận ra hay cố tình không hiểu?

Chấp nhận và tha thứ. Có lẽ là thứ khó khăn nhất trên thế gian...

"Nếu một ngày tớ có trốn. Thì Shinichi sẽ tìm ra tớ chứ?"
"Dù cậu trốn ở đâu. Tớ cũng sẽ tìm được cậu" -Và giam cậu trong sự bảo vệ của tớ. Để tất cả không thể chạm vào cậu. Để có thể yêu thương nhiều hơn như thế...

1 ngày 3 tháng 2 năm... Shinichi mỉm cười. Anh đứng dậy, không dùng sức nắm chặt cát trong tay nữa.

- Đủ lâu rồi. Ran. Đợi tớ, tớ nhất định sẽ tìm được cậu. Và lần này... tuyệt đối không buông ra nữa...

By Ony ~~~
 
Bạn ơi, fic sau mảnh tàn dư hình như chưa end đúng không? :(
 
Mình vừa hỏi chị ý, chị ý bảo sẽ gắng hoàn thành...=]]~~~
Rất chi là hóng...
Không mình kéo sổ đòi nợ =]]
 
@jungminji2000 : Mình lập topic này là để đòi nợ mà =)))) với lại tìm lại cho dễ :v
Fic SMTD lâu lắm rồi, chị ấy bảo là tầm mấy chương nữa là xong rồi XD Hiện Tại chị ấy đang viết fic khác, còn thi nữa nên chắc phải thi xong mới có cơ đòi được nợ :v người ta hết dám onl luôn rồi kìa :v
 
×
Quay lại
Top