Thư viện CTP [Nơi post tranh, ảnh, phim, nhạc, châm ngôn sống...]

“Tất cả những tiến bộ mà nhân loại đã đạt được là thành quả có được từ động lực của một nhóm thiểu số nhỏ bé, những người đầu tiên xa rời tư tưởng và tập quán của đa số, sau đó nhóm đa số mới chấp nhận sáng kiến của họ. Đưa cho nhóm đa số cái quyền áp đặt nhóm thiểu số phải nghĩ gì, đọc gì, và làm gì cũng đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết, một lần và vĩnh viễn cho sự tiến bộ.”

– Ludwig von Mises, Liberalism
 
Những người trẻ tuổi, có phải chúng ta vẫn loay hoay đi tìm cái gọi là Đúng trong cuộc đời này? Chúng ta vẫn phải bám víu vào những lời dạy của người lớn cho dù nhân cách của họ có tầm thường hay quả tim đã chai sạn? Chúng ta h.am m.uốn giàu sang và vì thế mà sợ hãi nghèo túng, và vì vậy mà chấp nhận muôn vàn điều mà ta cũng cảm thấy ghê tởm?

Chúng ta vẫn vậy dù có lớn thêm bao nhiêu tuổi, vẫn khúm núm trước người có quyền lực, vẫn tham lam và do đó vẫn sợ hãi, có khi nào có ai đó - trong những người trẻ tuổi, các bạn tự mình nhìn nhận, tự mình đào sâu, đối mặt với cuộc sống mà không cần bất cứ lời lẽ triết lý nào, không cần bất cứ hệ tư tưởng, những lời dạy, hay những thói khôn ranh nào từ người khác, mà chúng ta có thể nhìn đời bằng tất cả niềm đam mê của chính mình không? Và đam mê không phải hướng về một chuyên môn nào cả mà nó hiện diện trong toàn bộ cuộc sống. Có khi nào chúng ta có thể trả lời câu hỏi đó mà không trực chờ một câu trả lời hay lầm lũi đi tìm câu trả lời của kẻ khác hay không. Đó không phải là hành động của một kẻ tự phụ, mà là ý thức của một con người gột rửa được lòng tham và nỗi sợ hãi của chính mình.

Mọi lời chỉ dẫn đều trừu tượng và nghe có vẻ triết lý, nhưng chỉ khi bản thân chúng ta tự mình hiểu cái tham lam, sợ hãi bên trong thì khi đó mọi thứ mới có thể sáng tỏ. Chúng ta tốn quá nhiều thời gian, giấy bút để than vãn, để truy tìm, để tham khảo... mà chúng ta không dành lấy một phút ít ỏi để nhìn ngắm những suy nghĩ, tham vọng, sợ hãi của bản thân, vì thế mà chúng ta vẫn cứ trượt dài, hoang mang và rồi chúng ta lại lớn lên, và rồi lại như những người lớn kia - dửng dưng, hay cáu gắt, sống trong một góc nhỏ, cố bảo vệ "lãnh thổ" của mình bằng mọi thủ đoạn... Và lại dạy dỗ những đứa trẻ lớn lên trong cái vũng bùn đó.

Hãy cố gắng cho qua cái thời kỳ mà chúng ta chỉ đọc một vài câu triết lý ngắn ngủi và rồi ngồi vỗ tay, tán thưởng với nó. Chúng ta phải đào sâu hơn vào những vấn đề, không phải bằng phân tích mà bằng sự thâm nhập từ những câu hỏi bằng một tâm thái học hỏi không ngừng, không phải ung dung ngồi ở bề mặt của nó và nghĩ rằng chúng ta có thể giải quyết được nó hoàn toàn. Chúng ta còn nghìn lẻ một vấn đề ở đời này, và hãy đào sâu hơn vào bản thân mình bạn mới hi vọng giải quyết những vấn đề đó một cách sáng suốt, có thể hành động của bạn kẻ khác thấy sai trái, nhưng với bản thân bạn bạn đã làm hết mình với nó, không bị nhiễm ô chút xíu nào của tham lam, dục vọng, vì vậy mà bạn hành động với tất cả sự say mê của mình. Hãy nhìn trẻ con, khi chúng ta thấy chúng hành động, chúng ta vẫn quở trách chúng làm không đúng với ý ta, những hãy nhìn cách chúng hành động - với tất cả niềm vui, sự nhiệt tình, niềm đam mê trong đó.

Tôi không biết tôi có đưa ra những điều được nói một cách logic để bạn hiểu điều tôi muốn nói hay không. Nhưng nếu không và bạn khó hiểu thì tôi lại phải nói lại điều tôi muốn nói, rằng hãy là người thầy của chính mình, đừng cố bám víu vào điều gì để nó dẫn lối bạn, bạn phải tự mình đứng lên bằng đôi chân của mình thôi, và phải thực sự thành thật với chính bản thân mình, đào sâu hơn vào con người mình đang là, dù bạn có đang cảm thấy mình là cao thượng hay thấp hèn, hãy cảm nhận nó bằng tất cả sự chú tâm, và rồi câu hỏi bạn đặt ra "Nếu chú tâm quan sát, đào sâu vào những suy nghĩ, tham lam của mình rồi thì sao, điều gì được làm tiếp theo?"... Tôi để bạn tự trả lời cho nó. Chúng ta đã quen với lề thói được trả lời tức thì những vấn đề chúng ta thắc mắc, bằng Google, bằng những lời dạy của kẻ khác và chúng ta làm thui chột cái khả năng truy vấn, tâm thái hoài nghi, ham học hỏi của tâm thức, và vì thế làm cùn nhụt trí thông minh. Một lần nữa, làm ơn hãy nhớ: không có ai, không một ai dạy bạn cách để hạnh phúc, an bình nội tâm,... Chỉ bạn, chỉ có bạn với niềm đam mê, với sự khao khát học hỏi, với một tâm thái luôn thâm nhập, hoài nghi, truy tìm sự thật thì bạn mới có thể trả lời cho chính mình và có thể từ đó mớ có cái hạnh phúc viên mãn mà không ai có thể làm ô uế nó được, ngay cả "bạn".

Phạm Đức Hậu
 
Thế giới thuộc về kẻ mạnh, anh bạn ạ. Quy luật tồn tại của chúng ta là kẻ mạnh ngày càng mạnh, ăn tươi nuốt sống kẻ yếu. Chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật. Nó là như vậy, không cần bàn cãi gì nữa. Chúng ta phải học lấy cách tiếp nhận nó như một quy luật tự nhiên. Con thỏ phải nhận vai của mình và thừa nhận con sói mạnh hơn. Nó tự vệ bằng cách láu lỉnh, sợ hãi và tháo vát, đào hang và trốn vào đáy khi chó sói đến gần. Và nó chịu đựng, nó sống theo cách đó. Nó không bao che cho cộng đồng, đó là hành động hèn nhát, hèn nhát nhưng khôn ngoan.

- Bay trên tổ chim cúc cu ( Ken Kesey )
 
-Khi bạn mua một quyển sách, bạn không chỉ mua một câu chuyện, mà bạn đã mua cả những năm dài thất vọng, những khoảnh khắc vui tươi cùng một phần tâm hồn, hay đôi khi cả cuộc đời tác giả...
-Trích dẫn-
 
Mỗi người luôn có một triết lý sống cho bản thân. Tốt của người này có thể là tệ của người khác. Và tồi tệ của người khác thực chất có khi lại là thứ tốt đẹp nhất mà người này có thể có!
-Trang Hạ-
 
"Tư tưởng không thể đi được tới nơi nào những con đường của ngôn ngữ chưa xây."
— Terence McKenna
 
Nhiều người còn không biết chủ nghĩa tư bản nghĩa là cái gì. Chủ nghĩa tư bản chỉ đơn giản là một hệ tư tưởng bảo vệ quyền tư hữu của con người. Đổ lỗi cho chủ nghĩa tư bản cũng đồng nghĩa với việc bạn không ủng hộ tư hữu. Không ủng hộ tư hữu cũng đồng nghĩa với việc bạn là một socialist hoặc là một người cộng sản.

Sự khác biệt giữa chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản đó là trong một xã hội tư bản bạn có thể làm một người cộng sản. Nhưng trong một xã hội cộng sản, bạn không thể làm một nhà tư bản.
10686922_10152512743865197_8068029483845527799_n.png


(Từ Fb anh Nguyễn Hàng Huy)
 
Mình không ngại Hitler hay Hồ Chí Minh hay Mao Trạch Đông hay Pol Pot hay Obama. Cái mình ngại là triệu triệu con người ủng hộ họ và đưa họ lên nắm giữ quyền lực. Cái mình ngại là đám đông vô minh áp đặt tử tưởng của họ lên nhóm thiểu số nhờ vào sự độc quyền về bạo lực của chính phủ. Cái mình ngại là hai chữ "dân chủ".

- Nguyễn Hoàng Huy
 
Đừng làm bất cứ điều gì mình không thích chỉ vì đám đông muốn thế.
Nếu bạn khác biệt, hãy chấp nhận và tự hào vì nó.
Đó là chất riêng của bạn, bạn hẳn là không muốn chết như một bản sao chứ?
 
- Khác biệt không có nghĩa là làm điều gì đó khác số đông, mà là làm những việc mà bản thân cho là đúng và nhất định phải làm, và thực hạnh phúc khi bạn thực hiện nó.
 
Vì sao không ai nhận ra sự đặc biệt của bạn?

Câu trả lời khá đơn giản.

Vì hầu hết mọi người đều cho rằng họ mới là người đặc biệt.

Bạn không thể kiếm ra nổi một người, rất là khó, để tìm ra một người bình thường.

Mọi người đều nghĩ họ là ai đó quan trọng, một cách có ý thức hoặc vô thức.

Nếu không tin, bạn có thể thí nghiệm, gặp một ai đó bạn quen và nói với họ rằng họ chả có gì đặc biệt, rằng họ chỉ hoàn toàn bình thường, và có vô số sai lầm ngu ngốc. Chắc chắn đó sẽ là lần cuối cùng hai bạn còn nói chuyện với nhau.


Dấu hiệu để nhận ra người đặc biệt nặng hay nhẹ, bạn có thể dễ dàng phát hiện sau một buổi nói chuyện.

Người đặc biệt sẽ dành 80% cuộc nói chuyện để nói về bản thân họ, về sự tuyệt vời của họ, về việc họ bị đối xử bất công thế nào, về việc người khác ngưỡng mộ họ ra sao, về những kế hoạch tuyệt vời của họ (mà khả năng cao là không bao giờ thành hiện thực), và đôi khi, là về việc họ sẽ đóng góp thế nào để nâng cao đời sống cộng đồng.

Đừng bao giờ chỉ trích người đặc biệt, họ đặc biệt nhạy cảm với điều đó. ;)

Bây giờ, bạn có lẽ sẽ thắc mắc, nhưng mà mọi người đều nói rằng chúng ta hãy trở nên đặc biệt, hãy trở nên xuất sắc, hãy trở nên nổi bật v.v..

Tin buồn đây, chỉ những người có vấn đề về thần kinh mới luôn muốn trở thành ai đó đặc biệt, muốn trở nên nổi bật, muốn có sự chú ý của người khác.

Bạn ĐÃ là người đặc biệt rồi, vì sao lại còn muốn trở nên đặc biệt? Trong toàn bộ vũ trụ này, không hề có một người thứ hai nào giống như bạn, bạn là duy nhất, không đụng hàng với bất kỳ ai, vậy còn chưa phải đặc biệt sao?

Có một câu nói rất hay mà Jesus nói với các đệ: “Nếu các chú muốn vào thiên đường, hãy trở nên giống như bọn trẻ con.”

Ông ấy không nói rằng nếu muốn vào thiên đường, chú hãy chăm chỉ là việc tốt, hãy ăn chay, hãy làm từ thiện, hãy xuất sắc nổi trội, hãy tụng kinh hàng ngày, hãy yêu thằng hàng xóm, hãy tha thứ cho kẻ thù v..v…

Ông ấy nói, hãy giống như đứa trẻ.

Đứa trẻ là bình thường, nó hoàn toàn thoải mái với việc là chính nó, nó không có nhu cầu trở thành super star, không có nhu cầu vào thiên đường.

Chính vì nó không có nhu cầu vào thiên đường, nên thiên đường mở rộng cửa với nó. Và trước khi bị tụi người lớn làm hỏng và đầu độc những ý nghĩ sai lệch, thì trẻ con vẫn luôn sống trong thiên đường. Nhìn vào sự hồn nhiên của chúng, nhìn vào cách chúng không hề cố gắng trở thành bất kỳ ai, tự nhiên và hoàn toàn bình thường.

Nó thậm chí không hề muốn vào thiên đường, vì thiên đường ở chính trong sự tồn tại của đứa trẻ.

Đó chính là sự bình thường mà tất cả chúng ta đều sẵn có.

Nhà thờ, nhà chùa, trường học, tất cả bọn họ đều nói với bạn rằng thiên đường là ở đâu đó ngoài kia. Hãy phấn đấu đi, hãy làm việc tốt đi, hãy tu hành đi, rồi bạn sẽ tới thiên đường, sẽ tới cõi cực lạc, sẽ hạnh phúc.

Và điều thú vị là hầu hết mọi người đều tin vào lý thuyết đó của họ.

Thư giãn, và hãy cứ bình thường thôi, là điều mà hàng bao nhiêu thế kỷ nay, các thiền sư đã luôn muốn nói với chúng ta.

Chúng ta không hề cần phải trở thành ai đó đặc biệt, chúng ta không hề cần sự chú ý của người khác, không cần sự tán dương của họ. Chúng ta chỉ cần là chính mình, tự nhiên, mộc mạc, đó là sự đặc biệt nhất, là sự khác biệt nhất, vì đó vốn là bản chất của mỗi người chúng ta.

Và bạn vẫn còn nghĩ mình là người đặc biệt ư?


Tôi đặc biệt hơn bạn nhiều. ;)


Từ Facebook của anh Vương Quang Vũ
 
nếu mọi người đều tưởng mình là người đặc biệt thì ngành bói toán càng có lãi :3
 
@HA Không phải là tưởng, vốn dĩ đã là người đặc biệt rồi mà. Nhưng chọn sống như "một người bình thường" hay "một người đặc biệt" thì còn phải xem họ có muốn không đã.
 
HA đã tin mình là người unique trước khi coi NatGeo :v, họ chứng minh mỗi người chúng ta đều giống nhau :v
 
Quay lại
Top Bottom