“Nhưng, hình như em đã làm sai”, cô lặng lẽ cắn môi, “Mọi người đều nói em đã làm sai, mặc dù sư phụ nói em làm đúng, nhưng sư phụ không có cách nào giúp em… em rất buồn…”“Em có cảm thấy mình làm sai không?”“Em không biết… nhưng em rất hối hận, nếu lúc đầu biết kết quả như vậy, có lẽ… có lẽ em sẽ không làm…”“Vậy em cảm thấy mình làm sai?”“Không, em không làm sai!” Ngực phập phồng, cô tiếp tục: “Em chỉ hơi hối hận một chút… Không, cũng không phải em hối hận thật… Em không biết sự thể lại thành ra như vậy…”. Những lời nói lộn xộn, anh hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, thực ra trong đầu cô cũng rối tinh, hoang mang, chỉ cảm thấy buồn tê tái, không thể nào chịu nổi.“Có nghĩa là, em đã làm việc gì đó đến giờ em vẫn cho là đúng, phải không?”“…Vâng!”“Rất nhiều sự việc, bản thân em không thể nắm bắt, kiểm soát được hậu quả của nó”, anh nhìn cô nói, “Điều em có thể làm chỉ là cứ làm những việc mình cho là đúng, còn diễn biến phía sau nó, em đã không thể kiểm soát thì cũng không nên nghĩ nhiều làm gì.”“Nhưng…”“Trên đời không có ngõ cụt nào không thể thoát ra, chỉ cần em kiên trì đi tiếp”, Sơ Nguyên nói, “Hãy tin vào phán đoán của chính mình”.Gió đêm hiu hiu, dịu dàng.Lá cây xào xạc trên đầu họ.Đêm hôm đó, Bách Thảo ngủ rất say.Từ khi bị đuổi khỏi võ quán, chưa bao giờ cô ngủ say đến thế, hình bóng chàng trai bao bọc bởi ánh trăng bạc trong mơ như vẫn ngồi dựa gốc cây, bên cô.Những ngày sau đó, Bách Thảo cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, vẫn đi học như bình thường. Sau khi tan học, cô càng ra sức chăm chỉ dọn dẹp, làm cho võ quán Tùng Bách chỗ nào cũng sạch bóng với hy vọng, nếu thật sự không thể quay trở về võ quán cũ thì võ quán Tùng Bách thấy cô được việc, có thể giữ cô ở lại. Ngoài ngày đầu tiên sư phụ trở về, dưới sự trông chừng của Quang Nhã, dù bí mật lẻn về võ quán Toàn Thắng nhưng cô vẫn không còn cơ hội gặp sư phụ nữa. Khi gặp Quang Nhã trong trường, cô rất muốn hỏi thăm tình hình của sư phụ, nhưng Quang Nhã luôn sa sầm mặt không trả lời.Hôm đó, Bách Thảo và Hiếu Huỳnh tan học về, vừa bước chân vào cổng võ quán đã cảm thấy bầu không khí khác lạ, vội nhìn vào sân võ quán vắng ngắt, không thấy một đệ tử nào. Hai người chạy thật nhanh về phía trước, phát hiện tất cả các đệ tử đều tập trung bên ngoài phòng tập, chen chúc nhau thò đầu nhìn vào bên trong,Cô và Hiếu Huỳnh đi đến. sự xuất hiện của cô khiến thần sắc các đệ tử Tùng Bách trở nên kỳ quặc, họ còn chủ động chừa ra một lối nhỏ dẫn đến phòng tập. Tất cả liếc nhìn Bách Thảo với ánh mắt kỳ dị khiến cô lạnh ngắt dù khi còn ở võ quán Toàn Thắng, mọi người cũng nhìn cô bằng ánh mắt như thế này.Lẽ nào…Không kịp nghĩ kỹ, từ lối đi các đệ tử chừa ra, cô đi lên phía trước mấy bước, nhìn thấy bóng người cao cao, tóc mai điểm bạc đang quỳ trên nền, mắt cô tối sầm, trong đầu như có tiếng nổ!“Sư phụ!”Bách Thảo lao đến, hoảng hốt định kéo sư phụ đang quỳ trước mặt Dụ quán chủ đứng dậy. Sao sư phụ lại ở đây, tại sao phải quỳ, tại sao lại thế? “Bách Thảo, quỳ xuống!”Khúc Hướng Hạo vẫn quỳ, không để ý đến hai cánh tay luống cuống của cô.“Quỳ xuống!”Nghe lệnh của sư phụ, Bách Thảo phân vân một lát, cuối cùng vẫn quỳ xuống trước mặt Dụ quán chủ cạnh sư phụ.“Xin ông hãy thu nạp nó.”Khúc Hướng Nam phủ phục, thỉnh cầu Dụ quán chủ.“Sư phụ, sư phụ nói gì thế?!” Bách Thảo kinh ngạc, bất chấp tất cả đứng bật dậy rồi định dìu sư phụ đứng lên. Khúc Hướng Nam vẫn giữ nguyên tư thế, ấn vai cô xuống, ép cô phủ phục trước mặt Dụ quán chủ.“Nó bẩm sinh đã có tư chấp tập Taekwondo, là một hạt giống hiếm hoi, chỉ vì tôi mà nó không có cơ hội được giao hữu, thi đấu”, Khúc Hướng Nam cay đắng nói, “Xin ông hãy thu nạp nó, tôi tin rằng nhất định có ngày nó sẽ đem lại vinh quang cho võ quán Tùng Bách”.Đã mấy lần ông thương lượng với Trịnh sư bá nhưng ông ta vẫn không chịu nhận lại Bách Thảo, mà bản thân ông cũng không có khả năng từ bỏ võ quán để đưa cô đi chỗ khác. Dụ quán chủ là vị quân tử khiêm nhường được giới Taekwondo kính trọng, gia nhập võ quán Tùng Bách sẽ mang lại cho Bách Thảo cơ hội phát triển tốt hơn.“Hình như có gì rất khác thường.”Dụ quán chủ cau mày, đệ tử được sư phụ đích thân dẫn đi gia nhập võ quán khác là chuyện chưa từng có, Nhược Bạch đứng sau lưng ông, ánh mắt dửng dưng dừng lại trên người Bách Thảo đang ngơ ngác.“Tôi cầu xin ông”, Khúc Hướng Nam cúi thấp hơn, “Nó không cha, không mẹ, bị đuổi khỏi võ quán, nếu ông không thu nhận thì nó không còn nơi nào để đi”.“Con có thể! Sư phụ, con có chân có tay, con sẽ tự nuôi sống bản thân.” Bách Thảo cắn chặt môi, nỗi cay đắng trong ngực lại dội lên. “Sư phụ, là con không ra gì, làm khổ sư phụ, sư phụ không cần lo lắng cho con, dù phải đi đến đâu còn cũng sẽ tự lập được. Sư phụ là sư phụ của con, mãi mãi là sư phụ của con, con không cần nhận ai khác làm sư phụ!”“Con ngốc quá!” Khúc Hướng Nam ngẩng đầu nhìn cô đệ tử nhỏ, mấy ngày không gặp, tóc mai sư phụ đã bạc thêm nhiều. “Sư phụ không muốn con từ bỏ Taekwondo, đi theo Dụ quán chủ tập luyện, sau này con sẽ trở thành tuyển thủ xuất sắc.”“Sư phụ!”Cô không quan tâm sau này mình có thể trở tuyển thủ cừ khôi hay không, cô tập Taekwondo chỉ là do sư phụ muốn thế thôi!“Cho nên, xin ông thu nạp nó, nhất định có ngày ông sẽ tự hào vì nó.”Dụ quán chủ kinh ngạc vội bước đến dìu sư phụ đứng dậy, nhưng ông vẫn quỳ trên sàn không chịu đứng lên. Dụ quán chủ thở dài, nói: “Ông hà tất phải khổ thế?”Chắc Khúc Hướng Nam đã phải sống rất cơ cực trong những năm qua. Cuộc thi Taekwondo thế giới tại Hàn Quốc nhiều năm trước ông cũng đi, cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng huy hoàng khi Khúc Hướng Nam đoạt chức vô địch và tình cảnh khốn khổ của ông ta khi bị kết tội sử dụng chất kích thích trong thi đấu. Sau khi trở về nước, ông nghe nói vợ Khúc Hướng Nam vốn bị bệnh tim, không chịu nổi cú sốc đó đã đổ bệnh qua đời, để lại một đứa con gái còn rất nhỏ.Do sự việc đó, giới Taekwondo trong nước đã tước quyền thi đấu suốt đời của ông, cũng không cho ông dạy võ và thu nạp đệ tử ở bất kỳ võ quán nào, cuối cùng chỉ còn võ quán Toàn Thắng nghĩ tới duyên phận trước đây nên đã thu nạp ông.Không ngờ ông vẫn bí mật thu nạp đệ tử.Dụ quán chủ thầm đánh giá đứa bé gái quỳ bên cạnh Khúc Hướng Nam. Cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt trong sáng, kiên cường như mắt nai, thân hình gầy gò, chân dài. Cô bé đã sống một thời gian trong võ quán Tùng Bách, rất chịu khó, mặc dù không tận mắt chứng kiến trận đấu với Kim Mẫn Châu, nhưng nghe Nhược Bạch nói lại, ông cũng biết đứa bé này ít nhất cũng có vài phần tư chất tập luyện Taekwondo.Nếu tiếp tục đi theo Khúc Hướng Nam cô bé này sẽ đúng là bị thiệt thòi.“Tôi sẽ thu nhận cô bé. Bất luận sau này nó tập luyện thế nào cũng đều là người của võ quán Tùng Bách. Thực ra, tôi cũng mến cô bé. Nó rất chịu khó, nhẫn nại.”Dụ quán chủ một lần nữa dìu Khúc Hướng Nam dậy, không đành lòng nhìn ông dập đầu trước mình.“Cảm ơn ông!”Khúc Hướng Nam từ từ đứng dậy. Phán đoán của ông quả nhiên chính xác, vì sự việc trước kia, giới Taekwondo đều kỳ thị ông, chỉ có Dụ quán chủ lịch sự gật đầu với ông trong mấy lần gặp mặt.“Xin lỗi, Dụ quán chủ.”Không ngờ Dụ quán chủ lại nhận lời sư phụ, Bách Thảo cảm kích sự khoan dung nhân hậu của ông, nhưng cô không thể làm vậy.“Những ngày qua, võ quán Tùng Bách đã thu nạp con, con rất cảm kích. Nhưng con không thể quay lưng lại với sư phụ mình, sư phụ đã nuôi con, cho con học, dạy con tập Taekwondo, sư phụ là sư phụ suốt đời của con, là sư phụ duy nhất của con, xin quán chủ tha lỗi cho con.”Cô cúi gập người, trong lòng mặc dù biết không thể ở lại võ quán Tùng Bách, nhưng ân tình của Dụ quán chủ cô sẽ suốt đời ghi nhớ.“Ha ha, quả nhiên đứa học trò ngoan.” Dụ quán chủ gật đầu, cười nói: “Tốt, con có tấm lòng với sư phụ như vậy quả là hiếm hoi đáng quý. Từ nay về sau, con ở lại võ quán Tùng Bách, có thể có cơ hội giao hữu, thi đấu nhưng không cần bái ta làm sư phụ, con thấy có được không?”“Dụ quán chủ…” Bách Thảo kinh ngạc nói không ra lời, đồng thời cảm thấy vô cùng hổ thẹn.“Vậy cứ thế nhé! Nhược Bạch, sau này giúp Bách Thảo luyện tập”. Dụ quán chủ dặn dò rồi dìu Khúc Hướng Nam đứng dậy.“Dạ!” Nhược Bạch trả lời.Hoàng hôn dần buông.Ráng chiều bao phủ mọi nơi.Bách Thảo tiễn sư phụ ra cổng võ quán.“Dụ quán chủ là người tốt”, Khúc Hướng Nam cảm khái nói, “cuộc thi đấu hàng năm giữa các võ quán sắp bắt đầu, ông ấy nói con cũng có cơ hội bình đẳng như các đệ tử của võ quán Tùng Bách.”Bách Thảo sững người.Cô cũng có cơ hội tham gia cuộc thi giữa các võ quán sao?“Luyện tập cho tốt, nhớ lời sư phụ, con có tư chất trời phú, không được lãng phí.” Trong ánh hoàng hôn, Khúc Hướng Nam lại dặn dò cô: “Điều quan trọng bây giờ là con phải tích lũy kinh nghiệm thi đấu… Trước đây, kinh nghiệm thi đấu của con hầu như không có, gặp cao thủ thực sự sẽ chịu thiệt… sư phụ hy vọng có ngày con sẽ trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc, đứng trên bục vinh dự cao nhất…”“Vâng, sư phụ!”Nhìn theo bóng lưng sư phụ xa dần, Bách Thảo tự thề với bản thân, nhất định sẽ để sư phụ được thấy ngày đó.Đêm, ánh trăng chiếu xuống căn nhà nhỏ, Sơ Nguyên ngồi bên bàn đọc một cuốn sách y học dày cộp, tiếng nước êm đềm hòa với tiếng lá cây xào xạc, tất cả trở nên đặc biệt tĩnh mịch. Thi thoảng ngẩng đầu, anh lại có thể nhìn thấy cây đa cổ thụ ngoài cửa sổ, cành lá xum xuê, ánh sao lấp lánh chiếu qua kẽ lá, nhưng không còn thấy bóng cô bé ngồi bó gối, cô đơn trên đó nữa.“Cộc… cộc…cộc”Tiếng gõ cửa dè dặt vang lên.“Mời vào!”Sơ Nguyên buông sách đứng dậy, nhìn thấy cô bé tóc ngắn rụt rè đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy anh, đôi mắt như mắt nai của cô hình như hơi vui vui, sau đó khi ánh mắt cô dừng lại ở cuốn sách bên cạnh thì giọng nói có vẻ bất an.“Em đến trả anh lọ thuốc.”Bách Thảo vừa nói vừa nắm chặt lọ thuốc vẫn còn một nửa trên tay. Để lọ thuốc đã cầm nóng lên trong tay cạnh tủ thuốc trên bàn, cô cúi rất thấp, nói:“Cảm ơn anh.”“Đừng khách khí!” Sơ Nguyên mỉm cười nói.Nhìn vết bầm trên trán cô đã hết, da dẻ đã khỏe mạnh, trơn bóng như lúa mì mùa thu.“Em..” Nỗi xúc động trong lòng khiến cô không nén nổi muốn khoe với anh. “Từ nay, em được ở lại võ quán Tùng Bách, Dụ quán chủ đã thu nhận em.”“A, tốt quá!”Nụ cười bên khóe môi vẫn nở thành một đường cong hoàn mỹ.Cô ngây người nhìn anh mấy phút, đột nhiên lại hơi bối rối, vội nói: “Vậy em đi đây, không phiền anh nữa.”“Ừ!”Sơ Nguyên đứng dậy, tiễn cô ra cửa.“A, phải rồi.”“Sơ Nguyên, nếu hằng ngày em quét dọn bên ngoài căn nhà này thì có làm phiền anh không?”, cô đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh hỏi.“Không.”Sơ Nguyên cười nhìn cô bé đáng yêu như một chú nai, mắt tràn đầy hy vọng.“Cảm ơn anh!”Bách Thảo vui như nhận được món quà tốt nhất, cuối cùng cô đã có thể làm gì đó giúp anh. Anh đã xoa bóp vết thương cho cô, khi cô buồn anh đã nói chuyện với cô, nhưng mãi cô không biết làm gì để đền đáp anh.Ngày thứ hai sau hôm Dụ quán chủ thu nạp cô, khi các đệ tử của võ quán Tùng Bách vẫn còn đang ngủ, Bách Thảo đã dậy lau đệm đấu trong phòng tập, đem toàn bộ quần áo của các đệ tử giặt sạch sẽ, phơi gọn gàng trên dây ngoài sân.Khi các đệ tử tốp năm, tốp ba ra khỏi phòng, bắt đầu khởi động thì Bách Thảo đã mặc xong võ phục, thắt đai lưng, chạy hết mười vòng, đang ôm gốc cây tập ép chân. Lâu lắm mới mặc lại bộ võ phục, trong lòng cô dội lên nỗi xúc động từ lâu không có, dường như mọi tế bào trên người đã sống lại.Trong ánh nắng sớm, các đệ tử nhìn Bách Thảo như nhìn một người lạ, ánh mắt họ đều dừng lại trên bộ võ phục và đai lưng của cô, ngay đến Nhược Bạch cũng liếc nhìn cô rồi mới ra lệnh cho các đệ tử tập hợp bắt đầu luyện tập.“Tập hợp!”“Xin lỗi, xin lỗi!”Hiếu Huỳnh thở hổn hển, vừa may đến đúng lúc trước khi lời Nhược Bạch chấm dứt, phù, may không đến chậm.Đầu chưa chải còn rối tinh, vừa chạy vừa búi tóc, đột nhiên phát hiện Bách Thảo trong hàng, mắt Hiếu Huỳnh chợt sáng lên, chen đến đứng bên cô.“May quá! Phù, may không bị muộn, sư huynh Nhược Bạch rất đáng sợ!” Vừa bắt đầu tập theo động tác của mọi người xung quanh. Nhìn Hiếu Huỳnh thở hổn hển, Bách Thảo hỏi nhỏ: “Chuông đồng hồ không reo hả?”Bách Thảo nhớ đã để đồng hồ báo thức ngay đầu gi.ường Hiếu Huỳnh.“Có reo, có reo, chỉ reo một tiếng là bị mình tắt ngay!” Hiếu Huỳnh đắc ý, giọng hơi to một chút, ánh mắt Nhược Bạch xuyên qua đội hình dừng lại trên mặt cô khiến Hiếu Huỳnh sợ hãi im bặt.