- Tham gia
- 22/9/2011
- Bài viết
- 14.934
Chương 10.
Cũng như mọi năm, cuộc thi Taekwondo năm nay được tổ chức tại nhà thi đấu thành phố! Toàn bộ bảy mươi sáu võ quán lớn nhỏ của thành phố đều tham gia. Ngày khai mạc, bên ngoài nhà thi đấu cờ hoa rực rỡ, kèn trống rộn ràng các đoàn đại diện của mỗi võ quán giương cao biển tên võ quán mình, rầm rộ tiến vào khu trung tâm nhà thi đấu.
Thị trưởng phát biểu khai mạc.
Chính giữa trung tâm nhà thi đấu, những thiếu niên nam nữ thân hình tuyệt đẹp, võ phục trắng tinh, đứng thành hàng thẳng tắp. Ai nấy tràn trề tinh thần, đứng thẳng nghiêm trang, mỗi vận động viên đều mang trên mình kỳ vọng lớn lao của bao người, họ sắp thi đấu vì danh dự của võ quán!
Ngồi giữa khác giả đông đúc, nhìn về phía trung tâm nhà thi đấu, nơi Nhược Bạch, Diệc Phong và Tú Cầm đang đứng với tư cách đại diện cho võ quán Tùng Bách, Bách thảo cảm thấy cổ họng như có vật gì chặn lại, máu trong lồng ngực như trào sôi.
Trước đây, nhìn vẻ xúc động, náo nức của các đệ tử Toàn Thắng chuẩn bị tham gia thi đấu, cô chỉ có thể đứng từ xa cảm nhận. Hôm nay được trực tiếp đến nhà thi đấu, lần đầu tiên cô cảm nhận một cách chân thực đội mình sắp chiến đấu vì danh dự của võ quán!
"Bách Thảo, theo cậu, năm nay chúng ta có thể vào bán kết không?"
Nắm chặt cổ tay Bách Thảo, khi nghe thị trưởng tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu, Hiểu Huỳnh toàn thân cứng đờ hồi hộp. Đúng là vừa hy vọng vừa lo lắng... Hy vọng Tùng Bách lọt vào chung kết thuận lợi, thậm chí còn hy vọng lập được kỳ tích đoạt giải quán quân! Nhưng, năm ngoái đội Tùng Bách thi đấu không tốt, nhanh chóng bị loại, có lẽ lần này chỉ cần vào đến vòng trong là tốt lắm rồi, dù sao thực lực của sư tỷ Tú Cầm vẫn kém một chút so với sư tỷ Sơ Vy.
"Được!"
Bách Thảo gật đầu thật mạnh.
"Vì sao?"
Nghe câu khẳng định chắc nịch của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh thấy vui hơn.
"Vì các sư huynh, sư tỷ nhất định sẽ không thua."
Thời gian gần đây, quan sát nhóm Nhược Bạch dốc sức tập luyện cô tin những nỗ lực và mồ hôi công sức của họ sẽ không vô ích!
"Đúng! Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!" Hiểu Huỳnh nắm chặt nắm đấm, thấy tiin tưởng hơn hẳn, quay ra nói với các ban trong đội cổ động: "Mọi người, chuẩn bị xong chưa? Lát nữa khi trận đấu bắt đầu. chúng ta phải dốc toàn lực cổ vũ cho đội Tùng Bách''
"Được! Đã chuẩn bị xong rồi!"
Các cô gái tay cầm những quả cầu sặc sỡ, khí thế hừng hực, dõng dạc, đồng thanh trả lời.
Lễ khai mạc kết thúc, vong đấu dầu tiên lập tức bắt đầu. Cuộc thi đấu chia làm ba giai đoạn: vòng loại, vòng bán kết và chung kết. Ngoại trừ nhà vô địch năm ngoái – võ quán Hiền Võ được trực tiếp vào thẳng vòng trong, tất cả võ quán còn lại đều phải tham gia vòng loại.
Vòng loại sử dụng hình thức thi đấu luân lưu giữa các nhóm, còn bảy mươi lăm đội đại diện cho bảy mươi lăm võ quán chia làm tám nhóm. Bảy nhóm đầu, mỗi nhóm mười đội, sau khi kết thúc vòng loại, hai đội có số điểm cao nhất của mỗi nhóm sẽ được vào vòng trong, nhóm thứ tám chỉ có năm đội, sẽ chỉ có một đội vào vòng trong.
Cuối cùng, thêm võ quán Hiền Võ, tổng cộng có mười sáu đội tham dự vòng bán kết.
Kết quả bốc thăm vừa ra, các đệ tử của võ quán Tùng Bách đều không nén nổi vui mừng! Chín đội cùng nhóm của Tùng Bách, ngoài võ quán Nhật Thăng năm ngoái lọt vào tám đội mạnh nhất, những đội còn lại đều rất bình thường.
Còn phải nói!
Hy vọng lọt vào vòng bán kết năm nay của đội Tùng Bách là rất lớn! Dù có thua đội Nhật Thăng, chỉ xếp thứ hai trong nhóm là có thể vào vòng trong rồi!
Trận đấu đầu tiên của đội Tùng Bách trong cuộc thi đấu năm nay với võ quán Hải Khoan.
Diệc Phong thi đấu với nam đệ tử Bình Nhân của võ quán Hải Khoan trong trận đầu tiên. Bách Thảo kinh ngạc phát hiện, khi đứng trên sàn thi đấu chính thưc, ngoại trừ đôi mắt tinh nhanh thì Diệc Phong vẫn giữ cái dáng chậm chạp lờ đờ như thường ngày. Bình Nhân bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài đó, xem thường đối phương, bị Diệc Phong liên tiếp đánh trúng.
Hóa ra, cái vẻ lờ đờ buồn ngủ đó lại là một chiến thuật của Diệc Phong, Bách Thảo không khỏi kinh ngạc, thầm kêu lên.
Tú Cầm thi đấu trận thứ hai và Nhược Bạch đấu trận thứ ba đều đứng bên cạnh sàn đấu, tập trung quan sát trận đấu giữa Diệc Phong và Bình Nhân. Hiệp đầu kết thúc, Diệc Phong và Bình Nhân. Hiệp đầu kết thúc, Diệc Phong dẫn trước ba điểm, Tú Cầm thở phào, Nhược Bạch đưa cho Diệc Phong chai nước, nói thầm câu gì đó, Diệc Phong vừa nghe vừa gật đầu.
"Tùng Bách! Tùng Bách chiến thắng!"
"Tùng bách tiến lên!"
Vẫy những quả cầu bông rực rỡ, dưới sự chỉ đạo của Hiểu Huỳnh, Bách Thảo cùng các bạn thành viên trong đội cổ động hăng hái hô to cổ vũ đội Tùng Bách!
Ở vòng loại, để tăng thêm không khí và giao hữu học hỏi giữa các võ quán được học hỏi giữa các đệ tử không tham gia thi đấu của các võ quán được phép đứng gần sàn thi đấu quan sát, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến trận đấu.
Cho nên, ngoài các tuyển thủ tham gia thi đấu chính thức, sự có mặt của các đội cổ động cũng hết sức nổi bật. Đội cổ động của võ quán Tùng Bách do Hiểu Huỳnh dẫn đầu, võ phục trắng tinh, tay cầm những quả cầu bông sặc sỡ, đội cổ động của võ quán Hải Khoan nhất loạt mặc váy ngắn đỏ chói cầu bông cũng màu đỏ, trông rất bắt mắt.
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Hải Khoan chiến thắng! Hải Khoan chiến thắng!"
Hai đội cổ động dường như có sự ganh đua ngấm ngầm, ra sức hô thật to, chẳng mấy chốc, ai nấy cổ họng đều đau buốt, nóng ra như lửa đốt, nhưng không ai tỏ ra yếu thế, không ngừng hô vang cổ vũ cho đội nhà. Đến lúc trọng tài ra hiệu, hiệp hai trận đấu Diệc Phong và Bình Nhân bắt đầu, hai đội cổ động mới tạm thời hạ nhiệt, hồi hộp theo dõi trận đấu.
Hiệp hai, Diệc Phong đánh càng hăng, Bình Nhân lộ rõ không phải là đối thủ của Diệc Phong, hiệp hai kết thúc, Diệc Phong dẫn trước đến bảy điểm.
"Hải Khoan quyết không bỏ cuộc!"
"Hải Khoan chuyển bại thành thắng!"
Thấy đội nhà có vẻ thua ngay trong trận đầu tiên, cổ động viên của võ quán Hải Khoan càng hô to, át hẳn tiếng hô của cổ động viên Tùng Bách.
"Tùng Bách vô địch!"
Hiểu Huỳnh cuống lên, xúc động hét thật to, Bách Thảo hơi chậm hơn một chút, vội vàng giơ cao quả cầu bông, cùng Hiểu Huỳnh hô tô:
Tùng Bách! Vô địch'"
Đang nói nhỏ câu gì với Diệc Phong, Nhược Bạch bị thu hút bởi âm thanh phát ta từ đội cổ vũ, ánh mắt thường ngày lảnh đạm của anh bỗng lóe lên như cười. Diệc Phong cũng cười lớn, hướng về phía đội cổ vũ giơ cao ngón tay cái, được động viên, cổ động viên của Tùng Bách lập tức như có thêm sức mạnh, càng ra sức cổ vũ hăng hái hơn.
Hiệp ba, Diệc Phong tiếp tục chiếm ưu thế. Cuối cùng chiến thắng với tỷ số 9:1, đem lại thắng lợi đầu tiên cho võ quán Tùng Bách!
"Ôi, sư huynh Diệc Phong!"
Đội cổ động và các đệ tử khác phấn khích tới mức trận đấu vừa kết thúc lập tức ào ra ôm chầm Diệc Phong, hoan hô vang dội! Trận đầu chiến thắng nhanh gọn, đây là một sự khởi đầu rất tốt, chắc chắn là điềm báo năm nay võ quán Tùng Bách sẽ đạt thành tích tốt.
Người tiếp theo là Tú Cầm. Tú Cầm thi đấu không được thuận lợi như Diệc Phong, kết thúc hiệp hai, còn bị đối thủ dẫn trước một điểm. Tất cả các đệ tử Tùng Bách đứng quan sát đều rất lo lắng, Bách Thảo nắm chặt Quả cầu bông trong lay, Hiểu Huỳnh sững người, quên cả chỉ huy đội cổ động, đến khi Bách Thảo khẽ đẩy, mới như tỉnh mộng, hô to:
"Sư tỷ Tú Cầm! Cố lên!"
"Cố lên! Cố lên!"
Đội cổ động phấn khích gào lớn, chỉ mong có thể đem toàn bộ sức lực của mình truyền cho Tú Cầm!
Qua cơn nguy hiểm, cuối cùng Tú Cầm cũng chiến thắng với tỷ số chênh lệch hai điểm, người thi đấu cuối cùng là Nhược Bạch.
Đây là lần đầu tiên Bách Thảo được thấy Nhược Bạch thi đấu chính thức.
Võ phục trắng tinh, đai lưng màu đen, đôi mắt lảnh đạm nhìn đối thủ đang căng thẳng thủ thế, khuôn mặt anh vẫn hoàn toàn không biểu cảm như ngày thường.
"Cậu xem, người kia thua chắc rồi."
Trọng tài vừa tuyên bố trận đấu bắt đầu, Hiểu Huỳnh đã hứng khởi reo lên, nhảy đénbeen Bách Thảo. Đúng, Bách Thảo cũng nhận thấy thế, mặc dù hai người vẫn chưa chính thức ra đòn nhưng trước khí thế điềm tĩnh mà lạnh lùng của Nhược Bạch, đối thủ đến từ võ quán Hải Khoan đã căng thẳng, chân bắt đầu loạn nhịp.
Trận này Nhược Bạch chắc thắng, không cần phải bàn.
Mặc dù cổ động viên của võ quán Hải Khoan liên tục hô vang tiếp thêm khí thế cho đại diện của mình, nhưng đến hiệp hai, khi đã dẫn trước mười điểm, Nhược Bạch bất ngờ tung một cú đá hậu trực tiếp hạ gục đối thủ.
Trọng tài tuyên bố Nhược Bạch thắng K.O
"Sư huynh Nhược Bạch!"
"Sư huynh Nhược Bạch!'
Các đệ tử của Tùng Bách chay ùa tới, ôm chặt Nhược Bạch hoan hô vang trời như vừa làm với Diệc Phong và Tú Cầm. Trời ạ,, thắng K.O cơ mà! Trận đầu tiên trong cuộc thi đấu năm nay, đội Tùng Bách đã giành thắng lợi mỹ mãn.
Nhìn những gương mặt sáng bừng rạng rỡ niềm vui của đồng đội xung quanh, mặc dù không chạy ùa ra ôm Nhược Bạch như mọi người, nhưng nỗi xúc động cũng cuộn trào trong lòng Bách Thảo mãi mới lắng xuống. Do vừa rồi hò hét quá nhiều, lúc này cô cảm thấy cổ họng đau rát như lửa đốt, đến gần sàn đấu, cúi người lấy chai nước uống, khi ngẩng đầu nhìn thấy đội cổ động của võ quán Hải Khoan mặt mày ủ rũ đang thu những quả cầu bông.
Ðệ tử của Hải Khoan vừa thua Nhược Bạch ngồi ngây trên đệm đấu, vai rũ xuống, huấn luyện viên của Hải Khoang vỗ vai anh, nói:
"Mới thua một trận, đừng mất tinh thần!"
"Xin lỗi!"
Anh ta lấy tay xoa mặt, đứng lên.
"Phấn chấn lên, trận sau chúng ta gặp võ quán Nhật Thăng, chỉ được thắng không được thua!" Huấn luyện viên của Hải Khoan cao giọng nói, các đệ tử xung quanh phấn kích đồng thanh trả lời.
"Rõ!"
Giọng nói tràn đầy sức mạnh, hình như nhiệt huyết lại được đốt lên!
Vừa thu ánh mắt về, Bách Thảo bỗng thấy khó thở, lòng se lại xót xa. Còn nhớ trước đây, năm nào các đệ tử của võ quán Toàn Thắng cũng đều dùng cả một năm ròng, chuẩn bị cho cuộc thi đấu hằng năm giữa các võ quán, vậy mà năm nào cũng thua thê thảm, chưa một lần lọt vào trong danh sách vào vòng trong.
Cô tồn tại trong võ quán Toàn Thắng như một cái bóng, không ai nói với cô rốt cuộc Toàn Thắng đã thua như thế nào, cô chỉ có thể cảm nhận không khí im lìm như chết của võ quán sau khi thi đấu thất bại.
Năm nay, cuối cùng cô đã có thể tận mắt chứng kiến cuộc thi đó.
Nhưng lại đứng trong hàng ngũ của võ quán Tùng Bách.
Bách Thảo nhắm mắt, ngửa cổ tu nước ừng ực như muốn xua đuổi nỗi buồn đột nhiên trỗi dậy trong lòng.
"Đi thôi, chúng mình đi xem các đội mạnh!"
Trận Tùng Bách gặp Hải Khoan là trận đầu tiên của nhóm thứ sáu, tiếp theo là các trận đấu khác trong nhóm, Nhược Bạch , Diệc Phong và Tú Cầm ở lại quan sát trận đấu đó, Hiểu Huỳnh, A Nhân, Bình Bình xếp cầu bông vào túi. Gọi Bách Thảo cùng đi xem các đội mạnh thi đấu.
"Được!"
Bỏ chai nước vào ba lô, Bách Thảo đi cùng các bạn, nhà thi đấu người đông nghịt, đang chợt nhìn thấy một tốp người đi từ phía trước đến, Bách Thảo và các bạn tránh sang bên, nhường đường cho tốp người ủ rũ đó.
Bách Thảo sững người.
Đó là đội của Toàn Thắng. Điều lạ lùng là cô không nhìn thấy sư tỷ Lê Lam. Lê lam luôn đại diện cho võ quán tham gia thi đấu, lại không có trong tốp người đó, mà lại là Quang Nhã đang vận võ phục tới đôi mắt đỏ hoe, đi theo sau Trịnh sư bá và sư huynh Trọng Hòa.
Họ thua rồi ư?
Mặc dù bị đuổi khỏi võ quán Toàn Thắng, mặt dù chưa từng được công nhận, nhưng lúc này, nhìn bộ dạng ủ rũ thảm hại của họ, cô thấy lòng quặn thắt, cơ hồ không thể thở được.
"Hừ!"
Lúc này, Trịnh Uyên Hải đã nhìn vào Bách Thảo, liếc nhìn mấy người của võ quán Tùng Bách đi cùng cô, đằng hắng một tiếng thật to. Vậy là các toán đệ tử của võ quán Toàn Thắng, không ai bào ai, lập tức quay lại nhìn cô, ánh mắt thù địch, dường như những nỗi hậm hực của họ đã tìm được chỗ xả.
"Đồ phản bội!"
"Đồ vô liêm sỉ!"
"Hừ!"
Bị vây bọc bởi những cái nhìn lạnh giá, thù hận nghe thấy tiếng những lời mệt thị đó, Bách Thảo đang đứng né một bên, chỉ biết cắn môi, cố không để người run lên, cố bỏ ngoài tai những câu nói đó. Cô đã không còn ở võ quán Toàn Thắng nữa, chính Trịnh sư bá đuổi cô đi, chính võ quán Tùng Bách đã thu nhận cô. Võ quán Toàn Thắng bây giờ ra sao, có thái độ gì với cô, cô không cần quan tâm mới đúng.
Nhưng...
Tại sao khi thấy Quang Nhã cũng lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi đi qua, cô lại thấy buồn đến vậy.
"Ấy, Bình Bình, có phải Toàn Thắng thua rồi không?"
Nhìn sắc mặt Bách Thảo trắng bệch, Hiểu Huỳnh bực lắm, cố tình nói thật to. Sống cùng Bách Thảo lâu nay, sao cô không biết Bách Thảo đang buồn? Thật quá đáng! Khi Bách Thảo còn ở Toàn Thắng thì ra sức bắt nạt, không cho tham gia bất kỳ cuộc thi đấu nào, bây giờ Bách Thảo không còn ở đó nữa mà họ vẫn còn bắt nạt!
"Thật ư? Mình...mình không biết..." Nhìn đám người của võ quán Toàn thắng nghe xong câu nó của Hiểu Huỳnh ai nấy tức tối, mặt hầm hầm, Bình Bình sợ không nói lên lời.
"Hì hi, thật ra nhìn là biết ngay." Hiểu Huỳnh cười hi hí, giả bộ nói nhỏ, nhưng thực ra cố tình để xung quanh nghe thấy. "Xem kìa, ủ rũ như gà rù thế kia, không thua thì thắng ai?"
"Ờ... ờ..."
Bình Bình sợ hãi khẽ bóp cổ tay Hiểu Huỳnh, sợ người của Toàn Thắng nghe thấy sẽ xông đến gây sự.
"Cô nói gì! Thua thì đã sao! Chẳng lẽ Tùng Bách không thua trận nào?!"
Quang Nhã bước ta, tức giận lừ mắt với Hiểu Huỳnh, rồi nhìn Bách Thảo đứng im lặng bên cạnh, giận run người thét lên:
"Cô vẫn còn mặt dày đứng đây ư! Tưởng là phản bội Toàn Thắng, đến Tùng Bách là có thể vênh mặt chế nhạo bọn này hả? Từ bé đến giờ, ai cho cô ăn, ai cho cô ở, ai cho cô đi học, ai dạy cô tập võ thế mà cô trở mặt phản bội Toàn Thắng, cô là kẻ phản bội!"
"Xin lỗi , tai nào của cô nghe thấy tiếng Bách Thảo chế nhạo các người! Vừa nãy chính các người sỉ vả cô ấy, vậy mà Bách Thảo cũng không nói gì, các người con muốn cô ấy làm gì nữa? Chế giễu các người là tôi, đừng có trút giận lên Bách Thảo!"
Hiểu Huỳnh tức điên, đứng thẳng người, chắn trước mặt Bách Thảo, nói một thôi:
"Thế nào là phản bội, ai chẳng biết vì cái trò lừa bịp bị phát giác, các người quá xấu hổ, nhục nhã mới đuổi Bách Thảo! Các người không cần Bách Thảo, chẳng lẽ cũng không cho nơi khác thu nhận cô ấy hay sao?"
"Cô..."
Quang Nhã tức ghen giọng, nhưng không chấp Hiểu Huỳnh, chỉ nhìn Bách Thảo, nói vẻ hằn học: "Tôi cứ nghĩ, cho dù cả võ quán Toàn Thắng khinh ông ấy, ít nhất còn có cô không phản bội ông ấy. Nhưng hóa ra cô cũng như những kẻ khác thôi".
Bách Thảo nhìn Quang Nhã!
Cô không nghe nhầm. Thì ra, nỗi buồn giọng nó của Quang Nhã vừa rồi là vì tưởng Bách Thảo phản bội sư phụ nên mới tức giận run người như vậy.
"Là sư phụ gửi tôi đến võ quán Tùng Bách ."
Vốn không định giải thích gì hết, từ bé đến giờ, đã quen bị coi thường, bị mang tiếng oan, nhưng lúc này, Bách Thảo không thể để Quang Nhã hiểu lầm mình.
"Tôi không tin!" Quang Nhã không thèm nghĩ ngợi cắt ngang lời cô:" Ông ấy hy vọng cô đến thế, làm sao nỡ đem cô gửi cho nơi khác! Cô đừng hòng lừa ai!"
"Hóa ta là Khúc sư đệ gửi cô vào võ quán Tùng Bách!", Trịnh Uyên Hải mặt đỏ lựng, cười khùng khục, "Đúng thế, cái võ quán bèo bọt này đâu phải dành cho người tài cao như cô, đã chui được vào Tùng Bách cần gì quan tâm đến Toàn Thắng nữa, được, được lắm! Đi!"
Ông ta nói hầm hầm bỏ đi.
Các đệ tử của Toàn Thắng giận dữ nhìn Bách Thảo rồi kéo nhau đi theo Trịnh Uyên Hải, Quang Nhã càng không thèm nhìn Bách Thảo.
"Các người..."
Hiểu Huỳnh quá tức giận trước thái độ của bọn họ đối với Bách Thảo, định chạy theo nói cho ra nhẽ, rõ ràng họ ức hiếp Bách Thảo mà vẫn nói như là Bách Thảo phản bội, quá đáng đến thế là cùng!
"Hiểu Huỳnh, đi thôi."
Bách Thảo ngăn Hiểu Huỳnh, trong lòng bỗng thấy bất an. Có lẽ vừa nãy cô không nên nói ra sư phụ gửi mình cho Tùng Bách? Trịnh sư bá vốn không ưa sư phụ, liệu có tìm cách khó dễ cho ông không?
"Mình thấy, cái ông Trịnh sư bá đó đúng là người hẹp hòi, chắc chắn không thích sư phụ cậu nên mới không cho hướng dẫn các đệ tử, lại còn tẩy chay cậu, không cho cậu thi đấu". Hiểu nỗi lo của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh lắc lắc đầu, vừa đi vừa phân tích hình hình: " Nhưng ông ta lại chấp nhận cho sư phụ cậu ở lại võ quán, chắc là cũng có nguyên do nào đấy..."
"Mình cũng nghĩ thế", A Nhân xen vào, "Sau chuyện năm ấy mà sư phụ cậu vẫn ở lại võ quán Toàn Thắng, chứng tỏ Trịnh sư bá đó không dám đuổi sư phụ, vậy thì chuyện nhỏ vừa rồi, ông ta cũng không dám đuổi sư phụ cậu đâu, yên tâm đi!".
"Đúng thế, đúng thế, Bách Thảo, cậu yên tâm đi!" Bình Bình nhanh nhảu phụ họa, dù cô cũng không hiểu lắm mọi người đang nói gì.
"Ừ."
Bách Thảo cố đáp, cố không suy nghĩ nhiều, hơn nữa cũng không muốn ảnh hường đến tình thần các bạn. Vì mọi người đang rất vui vì chiến thắng vừa rồi của võ quán Tùng Bách. Nhìn trước mặt, các trận đấu đang diễn ra hết sức sôi nổi, chủ đề câu chuyện lại chuyển từ võ quán Toàn Thắng sang cuộc thi đấu.
"Chúng mình xem trận nào bây giờ?"
"Đi xem võ quán Thần Uy thi đấu! Nếu có thể vào vòng trong, rất có thể trận đầu tiên chúng ta sẽ gặp phải đội Thần Uy!", Hiểu Huỳnh nói một cách phần khích. A nhân và Bình Bình lập túc hưởng ứng, thế là bốn cô gái chen lấn đến chỗ thi đấu của đội Thần Uy, chăm chú đứng xem.
Trận đấu của đội Thần Uy đang diễn ra là của một nữ tuyển thủ, cũng là trận thi đấu thứ hai của họ. Cuộc thi này năm nào cũng vậy, ban tổ chức thường bố trí các nữa tuyển thủ thi đấu trận thứ hai, trận đầu tiên và trận thứ ba là của nam, nhìn chung, trận thứ ba thường là trận có tính quyết định.
"Cô ấy tên Lý Phương, mạnh lắm đấy." Nhìn nữ tuyển thủ của võ quán Thần Uy nhẹ nhành tung một cú song phi, đá trúng đối thủ và ghi điểm, Hiểu Huỳnh nói: " Trong trận giao hữu, sư tỷ Tú Cầm đã thua cô ấy".
"Ồ, sư tỷ Tú Cầm thua cô ấy ư?" Bình Bình nói vẻ sợ hãi, nếu vòng trong cũng gặp Lý Phương... "Phải làm sao đây?"
"Làm sao cái gì, sư tỷ Tú Cầm chỉ thua trận giao hữu thôi, biết đâu là do muốn thử sức, đợi đến thi đấu chính thức mới tung hết sức giành chiến thắng!" Hiểu Huỳnh trợn mắt nhìn Bình Bình, quay lại thấy Bách Thảo đứng bên đang tập trung chú ý quan sát Lý Phương thi đấu, mắt dán chặt nhất cử nhất động của cô ta, dáng vẻ ấy giống hệt lúc tập luyện gần đây của Bách Thảo.
Hiểu Huỳnh bỗng thất băn khoăn.
Ồ, có lẽ Bách Thảo vẫn kiên trì rèn luyện cách quan sát đối phương?
"A! nhìn kìa! Võ quán Hiền Võ kìa!", A Nhân mừng rỡ reo lên.
Hiểu Huỳnh và Bình Bình lập tức quay lại nhìn theo hướng mắt A Nhân, quả nhiên thấy các đệ tử Hiền Võ đang xếp hàng, từ trong đám đông đi ra, đệ tử các võ quán khác đều dạt sang bên nhường lối, nhìn họ với ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ không thể kìm nén.
"Đúng là rất có khí chất...", Bình Bình thì thầm.
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy đệ tử của võ quán Hiền Võ, nhưng mỗi lần nhìn thấy họ trong bộ võ phục trắng vẫn không khỏi rộn rã trong tim.
"Họ được vào thẳng vòng trong."
A Nhân ngưỡng mộ họ, mọi võ quan đều phải vất vả vượt qua vòng lại, chỉ có Hiền Võ là ung dung ngồi nhìn.
"Mau cầu nguyện đi!"
Hiểu Huỳnh chắp tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ông Trời ơi, xin đừng để Tùng Bách gặp phải Hiền Võ quá sớm..."
A Nhân và Bình Bình lập tức làm theo, căng thẳng cầu nguyện theo Hiểu Huỳnh.
Trước trận chung kết, nếu gặp Hiền Võ là cầm chắc thua. Vì Vậy gặp Hiền võ càng muộn càng tốt.
Bách Thảo tập trung chú ý quan sát trận đấu, khi Lý Phương bằng một đòn đá hậu hết sức ngoạn mục kết thúc trận đấu, cô phát hiện ba cô bạn hoàn toàn không xem trận đấu của võ quán Thần Uy.
"Hào quang của nhà vô địch!"
A Nhân bần thần nói, Hiểu Huỳnh và Bình Bình cũng thẫn thờ nhìn phía xa, theo hướng nhìn của họ, Bách Thảo thấy đoàn người đó.
Tổng cộng khoảng mười mấy người.
Khác với các đội thường túm một chỗ, họ đứng thành hàng ngay ngắn, thân người thẳng tắp như những cây tùng, mắt chăm chú quan sát sàn đấu, không nhìn xung quanh, không nói chuyện riêng.
Đình Hạo đứng đầu nhóm người ấy.
Anh chăm chú quan sát, các trận đấu đang diễn ra, xung quanh, đệ tử các võ quán khác đều nhìn anh như có ma lực khiến người ta không thể rời mắt.
Chẳng thế mà võ quán Hiền Võ có thể trở thành một trong bốn võ quán Teakwondo đứng đầu toàn quốc.
Bách Thảo thầm nghĩ, chỉ đi xem đấu mà đã nghiêm túc như vậy thì lúc luyện tập còn nghiêm lúc đến đâu.
Khi Hiểu Huỳnh và mấy cô bạn quay lại thì trận đấu của Lý Phương của võ quán Thần Uy đã kết thúc, Lý Phương chiến thắng với tỷ số cách biệt năm điểm.
"Hi hi, trận đấu kết thúc nhanh quá nhỉ." Hiểu Huỳnh cười hi hí, không muốn thừa nhận mình không tập trung xem thi đấu, không tập trung quan sát Lý Phương.
"Đi, chúng mình đi xem võ quán Phong Dương thi đấu", A Nhân đề nghị.
"Được, được!"
Hiểu Huỳnh và Bình Bình tán thành, thế là cả bọn lại kéo Bách Thảo chạy ta chỗ khác. Xem hết trận này đến trận khác, khi trận cuối cùng kết thúc, cả bọn đã mệt rã, chân không muốn bước nổi.
Nhưng...
Niềm vui chiến thắng của họ quên hết mệt mỏi!
So với nhóm Nhược Bạch thi đấu căng thẳng thì chạy đi xem vài trận đấu có là gì.
Về Đến võ quán, Phạm đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn đón chào Nhược Bạch, Điệc Phong và Tú Cầm chiến thắng trở về, các đệ tử quây quanh họ vô cùng phấn khích, kể lại từng chi tiết của mỗi trận đấu!
Nhược Bạch chỉ nhẹ nhàng nói, hôm nay chỉ là trận đầu tiên, còn tám trận nữa, chỉ cần thua hai trận là không thể vào vòng trong, mọi người đừng vui mừng quá sớm.
Như dội gáo nước lạnh vào đầu mọi người.
Nhưng các đệ tử của võ quán Tùng Bách đã quen với kiểu nói đó của Nhược Bạch, nên chỉ hơi chùng xuống một chút rồi lại bàn luận sôi nổi với Diệc Phong, Tú Cầm về trận đấu hôm nay!
Do câu nói lúc nãy của Nhược Bạch, Tú Cầm phải cố nén lại niềm vui, không dám bộc lộ quá rõ. Trái lại, Diệc Phong hoàn toàn không để ý, cười ngất nói với các đệ tử, mấy hôm sau cũng phải thắng lớn như hôm nay!
Đúng như lời Diệc Phong!
Hai ngay liên tiếp theo quả nhiên đội Tùng Bách thế mạnh như che tre! Đấu với võ quán Kim Tuyền, Diệc Phong, Tú Cầm, Nhược Bạch đều nhất loạt chiến thắng!
Trong lần gặp võ quán Tinh Hàn, tuy Tú Cầm thua một trận, nhưng Diệc Phong và Nhược Bạch vẫn chiến thắng hết dức ngoạn mục, cuối cùng Tùng Bách vẫn chiến thắng!
Không khí của võ quán Tùng Bách như sôi lên.
Từ sau khi Sơ Nguyên nghỉ thi đấu, liên tiếp bốn năm trở lại đây, chưa năm nào võ quán Tùng Bách giành được thắng lợ vang dội trong cuộc đua tài giữa các võ quán toàn thành phố như năm nay!
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
Nhưng trong trận thi đấu với võ quán Lam Sư hôm nay, Diệc Phong đã để thua đối thủ với cách biệt một điểm. Trân đấu của Tú Cầm ngang tài ngang sức, điểm số bám đuổi liên tục, Hiểu Huỳnh thấy vậy lại càng hô hào đội cổ động hăng hái hơn nữa!
Nhưng mấy ngày này, hò hét quá nhiều, cổ họng các cô gái đội cổ động đều đau rát khản đặc, tiếng hô vừa khàn vừa nhỏ.
"Lam sư cố lên! Lam Sư cố lên!"
Tiêng hô như sấm của các cổ động viên Lam Sư át tiếng hô của các cố động viên Tùng Bách!
"Phập!"
Một cú phản kích đá ngang của nữ tuyển thủ Lam Sư trúng ngực Tú Cầm,được một điểm. cổ động viên Lam Sư vỗ tay như sấm, người của họ đã ghi được hai điểm!
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Hiểu Huỳnh hoảng hốt, luống cuống, lại gân cổ hô, nhưng dù cố đến mấy cổ họng như tắc lại, chỉ phát ra được âm thanh rất nhỏ như tiếng mèo kêu, giọng thế này làm sao chỉ huy được đội cổ động!
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Một tiếng hô trầm, mạnh mẽ từ trong đội cỗ vũ vang lên, đó là Bách Thảo. Giọng Bách Thảo tuy không đanh nhưng rất vang, hay như tiếng chuông bạc, lại có sức mạnh như sóng ngầm dưới đáy biển, hay tay cầm hai quả cầu bông màu lam, ra sức vẫy.
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Tiếng hô đó quả là có sức kích động, sức hiệu triệu mãnh liệt, A Nhân và mấy cô bạn giọng đã khàn đặc cũng phấn kích hô vang như một kỳ tích.
"Phập! Phập!"
Trong tiếng cổ vũ một lần nữa dậy lên như tiếng sấm, Tú Cầm hét lên, chủ động tấn công, tung cú đá song phi!
Hai điểm!
Tỷ số cân bằng!
"Òa!!"
Đội cổ động của Tùng Bách, sung sướng nói: "Tốt quá! Tại sao cậu lại có giọng tốt như vậy! Từ giờ cậu chỉ huy đội cổ động!"
"Mình..."
Bách thảo ngỡ ngàng, bất giác đưa tay sờ cổ họng những câu hò hét vừa rồi khiến họng đau rát như phải brng, nhưng nhìn những ánh mắt chờ đợi của cả đội...
"Được."
Nghe câu trả lời, Hiểu Huỳnh lập tức rút quả cầu màu lam khỏi tay Bách Thảo, ấn vào đó quả cầu bảy sắc biểu tượng của người chỉ huy, rồi đẩy cô lên trước đội cổ động.
"Bách Thảo! Bắt đầu đi!"
"Tùng Bách! Dũng cảm tiến lên!"
"Tùng Bách! Dũng cảm tiến lên!"
Nhà thi đấu tràn ngập tiếng hô cổ vũ của các cổ động viên, bên này, dưới sự chỉ huy của Bách Thảo, khí thế đội cổ động của Tùng Bách hoàn toàn áp đảo đội cổ động của Lam sư. Tú Cầm cũng dần dần tìm được cơ hội tấn công, liên tiếp giành điểm,cuối cùng chiến thắng ở hiệp cuối với tỷ số chênh lệch bốn điểm!
Sau khi Nhược Bạch lên sàn đấu.
Cuộc đấu giữa chủ tướng hai đội liên tục đẩy trận đấu lên cao trào, đội cổ dộng của Tùng Bách và Lam Sư đều dốc hết sức, hét đến lạc giọng. Làn sóng âm thanh như những dợt sóng biển cuộn trào, giọng hô khỏe khoắn của Bách Thảo như ngọn hải đăng vững chãi giữa đại dương bão tố, dù tiếng hô của đội cổ động Lam Sư to, vang đến đâu, giọng hô kiên cường của cô vẫn dẫn dắt đội cổ động Tùng Bách, tiếp thêm động lực và niềm tin cho người thi đấu.
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Tùng Bách sẵn sàng! Tùng Bách sẵn sàng! "
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách vô địch!"
Nhược Bạch thắng!
Khi trọng tài tuyên bố đội Tùng Bách chiến thẳng với tỉ số 2:1, tất cả đệ tử của võ quán Tùng Bách hân hoan lao ra quây lấy nhóm của Nhược Bạch .
Thắng bốn trận liền!
Võ quán Tùng Bách đã thắng liền bốn trận!
"Đội cổ động hôm nay rất xuất sắc."
Nghe thấy câu nói Nhược Bạch dành cho đội cổ động khi anh vẫn đang giữa vòng tay và những tiếng hoan hô, các cô gái của đội cổ động không ai bảo ai, họ cùng đứng lặng, sững người, sau đó tất cả cười vang, không dám tin vào tai mình!
Ôi, sư huynh Nhược Bạch xưa nay luôn nghiêm khắc, lạnh lùng đã biểu dương họ!
"Là Bách Thảo!" Hiểu Huỳnh đẩy Bách Thảo ra phía, vui vẻ nói Nhược: "Trận đấu ngày hôm nay phần lớn là do Bách Thảo chỉ huy chúng em cổ vũ, Bách Thảo giỏi lắm, hô rất khí thế đúng không! Chúng em cũng không ngờ Bách Thảo lại có thể hô tốt đến vậy!"
"Đúng, đúng! Hôm nay người vất vả và nhất đội cổ động là Bách Thảo!", Các cô gái trong đội đồng thanh, nói.
"Vất vả quá."
Nhược Bạch khẽ gật đầu với với Bách Thảo, rồi đi về phía phòng thay đồ. Cả đội cố động đề thầm ghen tị với Bách Thảo vì được Nhược Bạch khen không phải chuyện dễ. thậm chí Hiểu Huỳnh còn hỏi Bách Thảo, vừa rồi lúc được Nhược Bạch quan tâm hỏi han "vất vả quá" tim có đập nhanh không?
Bách Thảo đỏ mặt.
Mặc dù đã khá thân thiết với các bạn trong đội cổ động, nhưng vẫn chưa quen bị trêu như thế, cô liền viện cớ đi uống nước. Lúi húi lục tìm chai nước trong ba lô để trên sàn, thấy câu chuyện của họ đã chuyện từ chủ đề Nhược Bạch và mình sang hướng khác, Bách Thảo mới thở phào.
Trận đấu giữa tùng Bách và Lam Sư là trận thi đấu cuối cùng của nhóm thứ sáu trong ngày hôm nay. Lúc này, thi đấu của các nhóm khác hầu như cũng đều kết thúc, chỉ có sàn đấu bên phải và phía trước chệch về trái là vẫn đang tiếp tục.
Mở nắp bình nước, Bách Thảo ngửa cổ, dốc ngược bình nước lắc lắc, đợi mãi mới có một giọt nước chầm chậm lăn theo mép bình rơi xuống đôi môi khô nẻ của cô.
Hết nước.
Khi Diệc Phong thi đấu, để có thể hô được, cô gần như đã uống cạn bình cạn bình nước. cố nuốt nước bọt, cổ họng đau như nứt ra, cơn đau từ cổ họng lan ra hai tai, ngay cả thái dương cũng rần rật đau buốt.
"Ồ, nhìn kìa!", A Nhân bỗng kêu lên như phát hiện ra châu lục mới, "Kia chẳng phải sư huynh Đình Hạo sao? Người đứng bên anh ấy...".
Đúng là sư huynh Đình Hạo!
Các cô gái đội cổ động nhất loạt nhìn ra, vừa rồi chỉ chú tâm vào trận đấu giữa Tùng Bách và Lam Sư mà không hề để ý, thì ra sư huynh Đình Hạo của đội Hiền Võ đang đứng ở sàn đấu bên phải xem nhóm thứ năm thi đấu! Chiếc áo vest cách điệu màu đen khoác bên ngoài áo phông trắng, phía dưới là quần bò mài màu đen, sư huynh Đình Hạo lúc này vô cùng lịch lãm và đẹp đến mê hồn.
Có lẽ do không vận võ phục thi đấu trông anh không trang nghiêm như hôm khai mạc, tay cầm chai nước khoáng, anh vừa xem thi đấu vừa thì thầm bàn luận điều gì đó với người phụ nữ bên cạnh.
" Người kia..."
Hiểu Huỳnh đột nhiên mờ to mắt, trong đầu vụt xuất hiện hình ảnh đã từng được thấy trên báo chí và ti vi.
Bách Thảo đã từng nhìn thấy người phục nữ đó rất quen.
"Có lẽ nào chính là...", Bình Bình ngạc nhiên, xúc động nói nhỏ, "... Chính là huấn luyện viên Thẩm Ninh!". Cô đã sưu tầm rất nhiều sách báo nói về Teakwondo, có lẽ không thể sai, đây có lẽ chính lả huấn luyện viên Thẩm Ninh lừng danh mà thiên hạ đồn đại!
"Ấy...!" Lúc này, các cô gái của đội cổ động đều đã nhận ra, không sai, đó chính là huấn luyện viên Thẩm Ninh! Nhưng không giống khi xuất hiện trên báo! Trên Báo chí, huấn luyện viên Thẩm đứng trên sàn đấu, luôn vận động phục của đội tuyển Quốc gia, tóc buộc cao vểnh đuôi ngựa , mặt thanh tú không sao phấn, trẻ măng như nữ sinh viên mới tốt nghiệp đại học.
Nhưng người phụ nữa đứng cạnh Đình Hạo lúc này.
Bộ sườn xám cách tân màu tím nhạt bó sát, mái tóc đen nhánh búi trễ, gài một chiếc trâm đuôi phượng màu tím sẫm, gương mặt trang điểm nhẹ, làn da trắng mịn, mắt đen sâu thẳm, quả là một trang tuyệt sắc từ tranh cổ bước ra.
Lúc này, trận đấu của nhóm thứ năm kết thúc, Thẩm Ninh nói nhỏ với Đình Hạo điều gì đó, Đình Hạo khẽ gật đã, hai người đi về phía cửa nam nhà thi đấu, vừa hay cùng đường với các cô gái đội cổ động của võ quán Tùng Bách!
Đấy chính là huấn luyện viên họ Thẩm, một nhân vật truyền thuyết sao? Chính là vị huấn luyện viên muốn thành lập cơ sở đào tạo Teakwondo tại Ngạn Dương ư! Hôm nay xuất hiện ở đây, chắc là để chọn hạt nhân tài tiềm năng trong cuộc thi này!
Nhìn hai người đi tới, mỗi lúc mỗi gần.
Mỗi lúc càng gần.
Cơ sở đào tạo Teakwondo!
Đội tuyển quốc gia!
Cup thế giới!
Nhìn Thẩm Ninh đang đi tới mỗi lúc càng gần, nghĩ đến những sự kiện khiến nhiệt huyết sục sôi gắn với cái tên đó, tim các cô gái đập thình thịch. Nhưng không ai dám xông vào, dù chỉ kà đề chào một câu đơn giàn:" Huấn luyện viên Thẩm!"
Ngay cả Hiểu Huỳnh ngổ ngáo, không sợ trời không sợ đất, mà chỉ dám phấn khích trong lòng, mờ to mắt, nín thờ nhìn trân trân!
Bách Thảo hồi hộp nắm chặt lấy bình nước rỗng không.
Cảm giác ấy...
Tuy người phụ nữ trước mắt không có vẻ cao ngạo của kẻ bề trên, nhưng chính vẻ uy nghiêm khó tả khiến người ta bất giác phải bất giác phải lùi lại.
Bách Thảo cúi đầu, vặn nắp bình nước, cổ họng đau rát, khó chịu đến lỗi cô chỉ muốn chạy thật nhanh về võ quán để uống nước.
" Anh Đình Hạo!"
Thấy huấn luyện viên huyền thoại sắp đi qua mình, biết đâu sẽ để lại niềm nuối tiếc vô hạn về sau, Hiểu Huỳnh bí quá hóa thông minh, cười thật tươi, vẫy tay với Đình Hạo:
"Anh Đình Hạo, anh cũng đến xem thi đấu đấy ư? Có xem trận đấu vừa nãy của võ quán Tùng Bách chúng em không?"
Thật bái phục Hiểu Huỳnh!
A nhân và mấy cô bạn vừa thầm thán phục Hiểu Huỳnh, vừa xúc động nhìn ngắm huấn luyện viên Thẩm và sư huynh Đình Hạo đang dừng lại trước mặt. Ôi, cuối cùng họ cũng có thể nhìn thấy huấn luyện viên Thẩm ở khoảng cách rất gần!
"Ừ, có xem trận đâu của Nhược Bạch. Năm nay, võ quán Tùng Bách tiến bộ vượt bậc", Đình Hạo trả lời Hiểu Huỳnh một cách lịch sự.
Bách Thảo nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy Đình Hạo tuy đứng cùng huấn luyện viên Thẩm, nhưng vẫn không bị mờ nhạt, trái lại dung mạo tuấn tú của anh dường như còn tỏa sáng hơn.
"Nhược Bạch là tuyển thủ chiến thắng trong trận đấu cô vừa xem lúc trước", Đình Hạo giải thích với huấn luyện viên Thẩm Ninh, huấn luyện viên Thẩm Ninh hơi ngẩng đầu, tỏ ý đã nhớ ra.
Huấn luyện viên Thẩm đã xem Nhược Bạch sư huynh thi đấu!
Rất có thể Nhược Bạch sẽ được chọn, được đưa đến cơ sở đào tạo Teakwondo của huấn luyện viên Thẩm!
Các cô gái bổng vui mừng sửng sốt, mắt tròn xoe.
Hiểu Huỳnh càng phấn khởi nói:
"Đúng vậy đấy ạ! Sư huynh Nhược Bạch của chúng em là một tuyển thủ xuất sắc, huynh ấy đã thắng bốn trận liên tiếp, cũng đã giúp võ quán Tùng Bách chiến thắng bốn trận rồi! Huấn luyện viên Thẩm, nếu huấn luyện viên lựa chọn đệ tử, xin hãy suy nghĩ về sư huynh Nhược Bạch của chúng em!"
Thẩm Ninh mỉm cười, chậm rãi nói:
"Tôi sẽ xem xét tình hình của mỗi tuyển thủ."
Câu nói này rất khách sáo. Hiểu Huỳnh bổng cảm thấy mình quá mạo muội, xấu hổ mặt đỏ lựng, nói:
"Cảm ơn huấn luyện viên Thẩm!"
Huấn luyện viên Thẩm Ninh ngẩng đầu, đi thẳng ra phía ngoài nhà thi đấu. Đình Hạo cũng đi theo, đi ngang qua Bách Thảo, anh hơi dừng lại.
Đưa chai nước khoáng trong tay cho cô, nói vẻ thản nhiên:
"Cầm đi, lần trước anh nói sẽ mời em uống nước mà."
Bách Thảo còn chưa kịp phản ứng, anh đã ấn chai nước vào tay cô, rồi sải bước theo Thẩm Ninh.
"Sao anh Đình Hạo lại đưa nước cho cậu?"
Vừa cùng cả bọn ra khỏi nhà thi đấu, Hiểu Huỳnh tò mò hỏi. Các trận đấu ngày hôm nay đều đã đều đã kết thúc, nhà thi đấu vắng tanh, chỉ có nhân viên phục vụ đang khẩn trương quét dọn.
"Mình cũng không biết."
Bách Thảo lắc đầu, chai nước khoáng vẫn hơi ấm dường như còn lưu hơi ấm tay anh. Họng vừa đau vừa khô, rất muốn lập tức mở nắp chai ra uống, nhưng cô không biết tại sao mình lại ngây người, lặng lẽ nhìn bình nước.
"Thật ra, cậu rất lợi hại đấy nhé!" Nhìn chai nước trong tay Bách Thảo, Hiểu Huỳnh bỗng thấy cổ họng cũng nóng rát, lấy chai nước của mình tu ừng ực, thở hổn hển, lại nói tiếp: "Mình bình thường hay nói thế, cổ họng được rèn luyện nhiều, cậu ít nói, cổ họng phải yếu hơn chứ nhỉ. Tại sao cổ họng mình không nói ra hơi, vậy mà cậu vẫn hô được?"
"Đúng!" Mấy cô bạn cũng thi nhau uống nước, vừa vuốt cố họng vừa nói: "Trận đấu của sư tỷ Tú Cầm, quả thực là không nói ra tiếng nữa. Bách Thảo, hôm nay cậu vất vả rồi!"
"...Không có đâu."
Được mọi người khen, Bách Thảo rất vui. Thực ra chỉ cần dùng lực, cổ họng luôn có thể phát ra âm thanh, chỉ cần lúc hô quên đi cái đau trong cổ họng là vẫn có thể hô được bình thường. Nhìn Diệc Phong, Tú Cầm, Nhược Bạch dốc hết sức thi đấu, cô chỉ mong có thể truyền hết sức lực của mình cho họ, cơn đau nơi cổ họng có nghĩa lý gì.
"Bách Thảo, hay cậu làm đội trưởng đội cổ động đi!" Hiểu Huỳnh bỗng nhiên nảy ra sáng kiến. "Cậu có thể hô dõng dạc, lại có thể nghĩ ra những khẩu hiệu khác nhau cho từng trường hợp, lại có số may nữa, trận của sư tỷ Tú Cầm không chừng đã thua rồi, nhưng cậu vừa chỉ huy đội cổ động thì lại chuyển lại thành thắng! Từ nay cậu chỉ huy đội cổ động được không!"
"Mình?"
Bách Thảo ngẩn người. Được tham gia đội cổ động, đối với một người ít nói như cô đã là một thử thách rất lớn, sao cô có thể thích hợp chỉ huy mọi người hò hét cổ vũ?
"Đúng rồi, chính là cậu!" Hiểu huỳnh vui vẻ quay ra nhìn các bạn trong đội nói: " Mọi người thấy thế nào, để Bách Thảo chỉ huy chúng ta cổ vũ cho đội Tùng Bách nhé!"
"Được!"
"Bách Thảo, làm đội trưởng của chúng mình đi!"
Các cô gái vây lấy Bách Thảo, tay vẫy vẫy những quà cầu bông còn chưa kịp cất đi. Vừa đi ra phía cửa, vừa thi nhau hô to:
"Võ quán Tùng Bách! Bách chiến Bách thắng!"
"Chúng ta thắng liền bốn trận rồi!"
"Ngày mai là thắng liền năm trận! Ngày kia là thắng liền sáu trận! Mình có linh cảm, chúng ta sẽ vào vòng trong với thành tích cao toàn thắng không thua trận nào! Vượt qua vong loại! Vượt qua vong tám đội mạnh! Vượt qua vòng bốn đội mạnh! Tiến thẳng vào vòng chung kết!"
Chiến thắng thuộc về võ quán Tùng Bách của chúng ta!"
"Võ quán Tùng Bách vô địch!"
Các đệ tử của võ quán tham gia thi đấu đều đã về hết nên các cô gái trong đội cỗ vũ của võ quán Tùng Bách vô tư cười nói vui vẻ, tiếng cười vang vọng khắp không gian.
Bách Thảo cũng cười.
Nụ cười thật rạng rỡ.
Nếu như có thể giúp võ quán Tùng Bách giành chiến thắng, dù có bị mất giọng cô cũng nguyện đem chút sức lực nhỏ bé của mình cùng đội cổ vũ tăng thêm sức mạnh cho mỗi trận đấu của võ quán Tùng Bách.
Tiếng cười của họ vang khắp nhà thi đấu, vọng lên trời cao.
Chuẩn bị lên xe bus về võ quán các cô gái bỗng thấy đói bụng, sôi lên ầm ầm. Bến xe bus ngay bên ngoài nhà thi đấu, họ vằ đi ra thì thấy rất nhiều cảnh sát, đang đứng quây phía trước, chụp ảnh liên tục, trên mặt đất có rất nhiều mảnh kính vỡ, còn vương một ít máu.
Tai nạn chăng?
Bách Thảo sợ hãi không dám nhiinf vết máu đó, cùng lúc nghe tiếng Hiểu Huỳnh hỏi thăm mấy công nhân vệ sinh của nhà thi đấu, xem chuyện gì xảy ra, họ đang chờ cảnh sát đi để quét dọn vệ sinh.
"Có một cô gái tham gia thi đấu trong này bị xe đâm, đã đưa đi bệnh viện rồi", cô công nhân vệ sinh nói.
"Ôi, là tuyển thủ bị đụng xe ư?", Các cô gái kinh ngạc, Hiểu Huỳnh lập cập nói: "Lát nữa về phải nhắc bọn anh Nhược Bạch cẩn thận an toàn giao thông, đáng sợ quá! À, cô ơi, cô có biết là tuyển thủ của võ quán nào không?"
"Cũng không rõ lắm." Cô công nhân vệ sinh nghĩ một hồi, nói vẻ không chắc lắm: "Hình như là Tùng… Tùng… gì đó…".
"…võ quán Tùng Bách?!!!"
Quá kinh ngạc, các cô gái đồng thanh kêu lên.
Nhất định là nhầm lẫn!
Nhất định là cô lao công kia có tuổi, nặng tai nghe nhầm rồi, sao lại cố thể là võ quán Tùng Bách! Nhưng khi Hiểu Huỳnh cố trấn tĩnh ấn số di động gọi cho mấy đồng đội, khi cả bọn vội vã bắt hai chiếc taxi phóng đến bệnh viện, khi thấy ngoài phòng bệnh 320 llaf các đệ tử của võ quán Tùng Bách đang tụ tập với vẻ mặt lo lắng tột độ, chân của các cô gái mềm nhũn như muốn khuỵu xuống.
"Sư tỷ Tú Cầm bị thương thế nào?", Hiểu Huỳnh sợ hãi hỏi Sơ Nguyên.
Sơ Nguyên nhấc tấm bảng ghi chú ở cuối gi.ường bệnh, xem kỹ một hồi, nói: "Khớp vai phải bị thương, nhiều nơi bị xây xát, cũng không nặng lắm. Vừa nãy cũng đã nói chuyện với bác sĩ chủ trị của Tú Cầm, ngày mai là có thể xuất viện, chịu khó tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ bình phục, chắc cũng không để lại di chứng gì".
Bách Thảo lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Nhìn vũng máu vừa nãy, cô sợ là tai nạn rất nghiêm trọng, giờ đây, Tú Cầm không bị thương quá nặng, vậy là có thể yên tâm rồi.
"Vậy… vậy trận đấu ngày mai…" Hiểu Huỳnh vừa thưor phào, lại lập tức nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác , lo lắng hỏi; "… Liệu sư tỷ Tú Cầm có tiếp tục tham gia thi đấu được không?"
"Cậu nói xem! cậu nói xem chị tôi có thể thi đấu được không?" Tú Đạt bỗng đứng phắt dậy, giận dữ nhìn Hiểu Huỳnh. "Cậu thấy rrox ràng là cổ tay chị tôi không động đậy được, cổ cũng không cử động được, làm sao có thể thi đấu ngày mai! Cậu biết rõ là chị tôi cố găgs bao năm nay là vì hy vọng có thể đại diện cho Tùng Bách giành thắng lợi trong giải đấu hằng năm, bây giờ chị ấy không thể tiếp tục nữa rồi, chị ấy buồn thế nào cậu có biết không? Cậu lại nói ra những câu này trước mặt chị ấy là có ý gì!"
"Mình…", Hiểu Huỳnh run lẩy bẩy.
"Tú Đạt, im đi!"
Tú Cầm đang nằm trên gi.ường, mặt trắng bệch, vội quát Tú Đạt. Tú Đạt khựng lại, rồi nhanh đi ra ngoài.
"Xin lỗi mọi người…"
Nằm trên gi.ường bệnh, khuôn mặt Tú Cầm dường như còn trắng hơn cả vỏ gối, giọng khản đặc, nước mắt ứa ra từ hai hàng mi khép chặt, lặng lẽ lăn trên má. Mấy năm liền, cô kiên trì nỗ lực đến thế, khó khăn lắm mới được đại diện võ quán tham gia thi đấu, bây giờ đã thắng liền bốn trận, sắp vào vòng trong tới nơi, vậy mà vì vụ tai nạn này mà ảnh hưởng đến cả võ quán.
"Xin lỗi, sư tỷ Tú Cầm, em không nên nói ra những lời ấy!"
Hiểu Huỳnh cũng khóc òa, vừa nãy cô không nghĩ được đến thế. Phải rồi, Tú Đạt nói không sai, cô biết sư tỷ Tú Cầm nhất định còn buồn hơn.
Trong phòng bệnh im phăng phắc.
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách đứng ngây ra, ai nấy đều buồn bã, lo lắng.
Theo quy định, danh sách tham gia thi đấu của các võ quán được chốt lại trước khi bắt đầu giải đấu, không được thay đổi giữa chừng. Dù có là thành viên bị thương hoặc nguyên nhân nào đó giữa chừng không thể tham gia thi đấu thì cũng không cho phép thay thế bằng người khác. Sư tỷ Tú Cầm bị thương, cũng có nghĩa năm nay võ quán Tùng Bách không có quyền lọt vào vòng trong.
Sao có thể như thế!
Nhưng Tùng Bách đã thắng liền bốn trận, sao đọt nhiên xảy ra chuyện thế này!
"Hãy nghỉ cho khỏe. Năm sau vẫn còn cơ hội." Sơ Nguyên đắp chăn cho Tú Cầm, rồi quay ra nói với các đệ tử đứng trong phòng: "Để lại hai người chăm sóc Tú Cầm, còn lại quay về thôi, Tú Cầm cần yên tĩnh nghỉ ngơi".
"Em ở lại chăm sóc sư tỷ Tú Cầm."
Nhìn Tú Cầm vẫn đang lặng lẽ khóc, Bách Thảo thấy như ruột gan bị thắt chặt. Nếu dạo trước, cô đã đau buồn đến thế nào khi không được tham gia thi đấu, vậy Tú Cầm đã tham gia thi đấu và giành chiến thắng mấy trận, lại gặp phải tình huống thế này, chắc hẳn còn buồn hơn nhiều.
"Em cũng ở lại!", Hiểu Huỳnh vội nói.
"Cả em nữa!"
"Em cũng muốn chăm sóc sư tỷ Tú Cầm!"
“…”
A Nhân và Bình Bình cũng một mực đòi ở lại. Phòng bệnh bỗng trở nên ồn ào.
"A Nhân, Bình Bình và Tú Đạt ở lại, những người khác quay về võ quán." Nhược Bạch bước vào phòng, vẻ bình tĩnh, cứ như thương tích của Tú Cầm không ảnh hưởng mấy đến tinh thần của minh.
"Trước đây em đã có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân , hãy để em ở lại!"
Bách Thảo nhìn Nhược Bạch với vẻ khẩn cầu. Hồi trước lúc sư phụ ốm, cô từng ở lại bệnh viện, chạy đi chạy lại nhiều nên đã quen với các loại quy trình thủ tục ở đây.
"Không được!" Nhược Bạch nhìn cô, nói: "Ngày mai cô phải thay Tú Cầm tham gia thi đấu, bây giờ lập tức quay về võ quán bắt đầu luyện tập".
"Cái gì…?!!"
Các đệ tử của võ quán tbb đang lo âu, ngao ngán như chưa tin vào tai mình, chẳng phải đã có quy định không cho phép thay người giữa chừng sao?
Hơn nữa, tại sao lại là Bách Thảo thay sư tỷ Tú Cầm thi đấu?
Cũng như mọi năm, cuộc thi Taekwondo năm nay được tổ chức tại nhà thi đấu thành phố! Toàn bộ bảy mươi sáu võ quán lớn nhỏ của thành phố đều tham gia. Ngày khai mạc, bên ngoài nhà thi đấu cờ hoa rực rỡ, kèn trống rộn ràng các đoàn đại diện của mỗi võ quán giương cao biển tên võ quán mình, rầm rộ tiến vào khu trung tâm nhà thi đấu.
Thị trưởng phát biểu khai mạc.
Chính giữa trung tâm nhà thi đấu, những thiếu niên nam nữ thân hình tuyệt đẹp, võ phục trắng tinh, đứng thành hàng thẳng tắp. Ai nấy tràn trề tinh thần, đứng thẳng nghiêm trang, mỗi vận động viên đều mang trên mình kỳ vọng lớn lao của bao người, họ sắp thi đấu vì danh dự của võ quán!
Ngồi giữa khác giả đông đúc, nhìn về phía trung tâm nhà thi đấu, nơi Nhược Bạch, Diệc Phong và Tú Cầm đang đứng với tư cách đại diện cho võ quán Tùng Bách, Bách thảo cảm thấy cổ họng như có vật gì chặn lại, máu trong lồng ngực như trào sôi.
Trước đây, nhìn vẻ xúc động, náo nức của các đệ tử Toàn Thắng chuẩn bị tham gia thi đấu, cô chỉ có thể đứng từ xa cảm nhận. Hôm nay được trực tiếp đến nhà thi đấu, lần đầu tiên cô cảm nhận một cách chân thực đội mình sắp chiến đấu vì danh dự của võ quán!
"Bách Thảo, theo cậu, năm nay chúng ta có thể vào bán kết không?"
Nắm chặt cổ tay Bách Thảo, khi nghe thị trưởng tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu, Hiểu Huỳnh toàn thân cứng đờ hồi hộp. Đúng là vừa hy vọng vừa lo lắng... Hy vọng Tùng Bách lọt vào chung kết thuận lợi, thậm chí còn hy vọng lập được kỳ tích đoạt giải quán quân! Nhưng, năm ngoái đội Tùng Bách thi đấu không tốt, nhanh chóng bị loại, có lẽ lần này chỉ cần vào đến vòng trong là tốt lắm rồi, dù sao thực lực của sư tỷ Tú Cầm vẫn kém một chút so với sư tỷ Sơ Vy.
"Được!"
Bách Thảo gật đầu thật mạnh.
"Vì sao?"
Nghe câu khẳng định chắc nịch của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh thấy vui hơn.
"Vì các sư huynh, sư tỷ nhất định sẽ không thua."
Thời gian gần đây, quan sát nhóm Nhược Bạch dốc sức tập luyện cô tin những nỗ lực và mồ hôi công sức của họ sẽ không vô ích!
"Đúng! Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!" Hiểu Huỳnh nắm chặt nắm đấm, thấy tiin tưởng hơn hẳn, quay ra nói với các ban trong đội cổ động: "Mọi người, chuẩn bị xong chưa? Lát nữa khi trận đấu bắt đầu. chúng ta phải dốc toàn lực cổ vũ cho đội Tùng Bách''
"Được! Đã chuẩn bị xong rồi!"
Các cô gái tay cầm những quả cầu sặc sỡ, khí thế hừng hực, dõng dạc, đồng thanh trả lời.
Lễ khai mạc kết thúc, vong đấu dầu tiên lập tức bắt đầu. Cuộc thi đấu chia làm ba giai đoạn: vòng loại, vòng bán kết và chung kết. Ngoại trừ nhà vô địch năm ngoái – võ quán Hiền Võ được trực tiếp vào thẳng vòng trong, tất cả võ quán còn lại đều phải tham gia vòng loại.
Vòng loại sử dụng hình thức thi đấu luân lưu giữa các nhóm, còn bảy mươi lăm đội đại diện cho bảy mươi lăm võ quán chia làm tám nhóm. Bảy nhóm đầu, mỗi nhóm mười đội, sau khi kết thúc vòng loại, hai đội có số điểm cao nhất của mỗi nhóm sẽ được vào vòng trong, nhóm thứ tám chỉ có năm đội, sẽ chỉ có một đội vào vòng trong.
Cuối cùng, thêm võ quán Hiền Võ, tổng cộng có mười sáu đội tham dự vòng bán kết.
Kết quả bốc thăm vừa ra, các đệ tử của võ quán Tùng Bách đều không nén nổi vui mừng! Chín đội cùng nhóm của Tùng Bách, ngoài võ quán Nhật Thăng năm ngoái lọt vào tám đội mạnh nhất, những đội còn lại đều rất bình thường.
Còn phải nói!
Hy vọng lọt vào vòng bán kết năm nay của đội Tùng Bách là rất lớn! Dù có thua đội Nhật Thăng, chỉ xếp thứ hai trong nhóm là có thể vào vòng trong rồi!
Trận đấu đầu tiên của đội Tùng Bách trong cuộc thi đấu năm nay với võ quán Hải Khoan.
Diệc Phong thi đấu với nam đệ tử Bình Nhân của võ quán Hải Khoan trong trận đầu tiên. Bách Thảo kinh ngạc phát hiện, khi đứng trên sàn thi đấu chính thưc, ngoại trừ đôi mắt tinh nhanh thì Diệc Phong vẫn giữ cái dáng chậm chạp lờ đờ như thường ngày. Bình Nhân bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài đó, xem thường đối phương, bị Diệc Phong liên tiếp đánh trúng.
Hóa ra, cái vẻ lờ đờ buồn ngủ đó lại là một chiến thuật của Diệc Phong, Bách Thảo không khỏi kinh ngạc, thầm kêu lên.
Tú Cầm thi đấu trận thứ hai và Nhược Bạch đấu trận thứ ba đều đứng bên cạnh sàn đấu, tập trung quan sát trận đấu giữa Diệc Phong và Bình Nhân. Hiệp đầu kết thúc, Diệc Phong và Bình Nhân. Hiệp đầu kết thúc, Diệc Phong dẫn trước ba điểm, Tú Cầm thở phào, Nhược Bạch đưa cho Diệc Phong chai nước, nói thầm câu gì đó, Diệc Phong vừa nghe vừa gật đầu.
"Tùng Bách! Tùng Bách chiến thắng!"
"Tùng bách tiến lên!"
Vẫy những quả cầu bông rực rỡ, dưới sự chỉ đạo của Hiểu Huỳnh, Bách Thảo cùng các bạn thành viên trong đội cổ động hăng hái hô to cổ vũ đội Tùng Bách!
Ở vòng loại, để tăng thêm không khí và giao hữu học hỏi giữa các võ quán được học hỏi giữa các đệ tử không tham gia thi đấu của các võ quán được phép đứng gần sàn thi đấu quan sát, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến trận đấu.
Cho nên, ngoài các tuyển thủ tham gia thi đấu chính thức, sự có mặt của các đội cổ động cũng hết sức nổi bật. Đội cổ động của võ quán Tùng Bách do Hiểu Huỳnh dẫn đầu, võ phục trắng tinh, tay cầm những quả cầu bông sặc sỡ, đội cổ động của võ quán Hải Khoan nhất loạt mặc váy ngắn đỏ chói cầu bông cũng màu đỏ, trông rất bắt mắt.
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Hải Khoan chiến thắng! Hải Khoan chiến thắng!"
Hai đội cổ động dường như có sự ganh đua ngấm ngầm, ra sức hô thật to, chẳng mấy chốc, ai nấy cổ họng đều đau buốt, nóng ra như lửa đốt, nhưng không ai tỏ ra yếu thế, không ngừng hô vang cổ vũ cho đội nhà. Đến lúc trọng tài ra hiệu, hiệp hai trận đấu Diệc Phong và Bình Nhân bắt đầu, hai đội cổ động mới tạm thời hạ nhiệt, hồi hộp theo dõi trận đấu.
Hiệp hai, Diệc Phong đánh càng hăng, Bình Nhân lộ rõ không phải là đối thủ của Diệc Phong, hiệp hai kết thúc, Diệc Phong dẫn trước đến bảy điểm.
"Hải Khoan quyết không bỏ cuộc!"
"Hải Khoan chuyển bại thành thắng!"
Thấy đội nhà có vẻ thua ngay trong trận đầu tiên, cổ động viên của võ quán Hải Khoan càng hô to, át hẳn tiếng hô của cổ động viên Tùng Bách.
"Tùng Bách vô địch!"
Hiểu Huỳnh cuống lên, xúc động hét thật to, Bách Thảo hơi chậm hơn một chút, vội vàng giơ cao quả cầu bông, cùng Hiểu Huỳnh hô tô:
Tùng Bách! Vô địch'"
Đang nói nhỏ câu gì với Diệc Phong, Nhược Bạch bị thu hút bởi âm thanh phát ta từ đội cổ vũ, ánh mắt thường ngày lảnh đạm của anh bỗng lóe lên như cười. Diệc Phong cũng cười lớn, hướng về phía đội cổ vũ giơ cao ngón tay cái, được động viên, cổ động viên của Tùng Bách lập tức như có thêm sức mạnh, càng ra sức cổ vũ hăng hái hơn.
Hiệp ba, Diệc Phong tiếp tục chiếm ưu thế. Cuối cùng chiến thắng với tỷ số 9:1, đem lại thắng lợi đầu tiên cho võ quán Tùng Bách!
"Ôi, sư huynh Diệc Phong!"
Đội cổ động và các đệ tử khác phấn khích tới mức trận đấu vừa kết thúc lập tức ào ra ôm chầm Diệc Phong, hoan hô vang dội! Trận đầu chiến thắng nhanh gọn, đây là một sự khởi đầu rất tốt, chắc chắn là điềm báo năm nay võ quán Tùng Bách sẽ đạt thành tích tốt.
Người tiếp theo là Tú Cầm. Tú Cầm thi đấu không được thuận lợi như Diệc Phong, kết thúc hiệp hai, còn bị đối thủ dẫn trước một điểm. Tất cả các đệ tử Tùng Bách đứng quan sát đều rất lo lắng, Bách Thảo nắm chặt Quả cầu bông trong lay, Hiểu Huỳnh sững người, quên cả chỉ huy đội cổ động, đến khi Bách Thảo khẽ đẩy, mới như tỉnh mộng, hô to:
"Sư tỷ Tú Cầm! Cố lên!"
"Cố lên! Cố lên!"
Đội cổ động phấn khích gào lớn, chỉ mong có thể đem toàn bộ sức lực của mình truyền cho Tú Cầm!
Qua cơn nguy hiểm, cuối cùng Tú Cầm cũng chiến thắng với tỷ số chênh lệch hai điểm, người thi đấu cuối cùng là Nhược Bạch.
Đây là lần đầu tiên Bách Thảo được thấy Nhược Bạch thi đấu chính thức.
Võ phục trắng tinh, đai lưng màu đen, đôi mắt lảnh đạm nhìn đối thủ đang căng thẳng thủ thế, khuôn mặt anh vẫn hoàn toàn không biểu cảm như ngày thường.
"Cậu xem, người kia thua chắc rồi."
Trọng tài vừa tuyên bố trận đấu bắt đầu, Hiểu Huỳnh đã hứng khởi reo lên, nhảy đénbeen Bách Thảo. Đúng, Bách Thảo cũng nhận thấy thế, mặc dù hai người vẫn chưa chính thức ra đòn nhưng trước khí thế điềm tĩnh mà lạnh lùng của Nhược Bạch, đối thủ đến từ võ quán Hải Khoan đã căng thẳng, chân bắt đầu loạn nhịp.
Trận này Nhược Bạch chắc thắng, không cần phải bàn.
Mặc dù cổ động viên của võ quán Hải Khoan liên tục hô vang tiếp thêm khí thế cho đại diện của mình, nhưng đến hiệp hai, khi đã dẫn trước mười điểm, Nhược Bạch bất ngờ tung một cú đá hậu trực tiếp hạ gục đối thủ.
Trọng tài tuyên bố Nhược Bạch thắng K.O
"Sư huynh Nhược Bạch!"
"Sư huynh Nhược Bạch!'
Các đệ tử của Tùng Bách chay ùa tới, ôm chặt Nhược Bạch hoan hô vang trời như vừa làm với Diệc Phong và Tú Cầm. Trời ạ,, thắng K.O cơ mà! Trận đầu tiên trong cuộc thi đấu năm nay, đội Tùng Bách đã giành thắng lợi mỹ mãn.
Nhìn những gương mặt sáng bừng rạng rỡ niềm vui của đồng đội xung quanh, mặc dù không chạy ùa ra ôm Nhược Bạch như mọi người, nhưng nỗi xúc động cũng cuộn trào trong lòng Bách Thảo mãi mới lắng xuống. Do vừa rồi hò hét quá nhiều, lúc này cô cảm thấy cổ họng đau rát như lửa đốt, đến gần sàn đấu, cúi người lấy chai nước uống, khi ngẩng đầu nhìn thấy đội cổ động của võ quán Hải Khoan mặt mày ủ rũ đang thu những quả cầu bông.
Ðệ tử của Hải Khoan vừa thua Nhược Bạch ngồi ngây trên đệm đấu, vai rũ xuống, huấn luyện viên của Hải Khoang vỗ vai anh, nói:
"Mới thua một trận, đừng mất tinh thần!"
"Xin lỗi!"
Anh ta lấy tay xoa mặt, đứng lên.
"Phấn chấn lên, trận sau chúng ta gặp võ quán Nhật Thăng, chỉ được thắng không được thua!" Huấn luyện viên của Hải Khoan cao giọng nói, các đệ tử xung quanh phấn kích đồng thanh trả lời.
"Rõ!"
Giọng nói tràn đầy sức mạnh, hình như nhiệt huyết lại được đốt lên!
Vừa thu ánh mắt về, Bách Thảo bỗng thấy khó thở, lòng se lại xót xa. Còn nhớ trước đây, năm nào các đệ tử của võ quán Toàn Thắng cũng đều dùng cả một năm ròng, chuẩn bị cho cuộc thi đấu hằng năm giữa các võ quán, vậy mà năm nào cũng thua thê thảm, chưa một lần lọt vào trong danh sách vào vòng trong.
Cô tồn tại trong võ quán Toàn Thắng như một cái bóng, không ai nói với cô rốt cuộc Toàn Thắng đã thua như thế nào, cô chỉ có thể cảm nhận không khí im lìm như chết của võ quán sau khi thi đấu thất bại.
Năm nay, cuối cùng cô đã có thể tận mắt chứng kiến cuộc thi đó.
Nhưng lại đứng trong hàng ngũ của võ quán Tùng Bách.
Bách Thảo nhắm mắt, ngửa cổ tu nước ừng ực như muốn xua đuổi nỗi buồn đột nhiên trỗi dậy trong lòng.
"Đi thôi, chúng mình đi xem các đội mạnh!"
Trận Tùng Bách gặp Hải Khoan là trận đầu tiên của nhóm thứ sáu, tiếp theo là các trận đấu khác trong nhóm, Nhược Bạch , Diệc Phong và Tú Cầm ở lại quan sát trận đấu đó, Hiểu Huỳnh, A Nhân, Bình Bình xếp cầu bông vào túi. Gọi Bách Thảo cùng đi xem các đội mạnh thi đấu.
"Được!"
Bỏ chai nước vào ba lô, Bách Thảo đi cùng các bạn, nhà thi đấu người đông nghịt, đang chợt nhìn thấy một tốp người đi từ phía trước đến, Bách Thảo và các bạn tránh sang bên, nhường đường cho tốp người ủ rũ đó.
Bách Thảo sững người.
Đó là đội của Toàn Thắng. Điều lạ lùng là cô không nhìn thấy sư tỷ Lê Lam. Lê lam luôn đại diện cho võ quán tham gia thi đấu, lại không có trong tốp người đó, mà lại là Quang Nhã đang vận võ phục tới đôi mắt đỏ hoe, đi theo sau Trịnh sư bá và sư huynh Trọng Hòa.
Họ thua rồi ư?
Mặc dù bị đuổi khỏi võ quán Toàn Thắng, mặt dù chưa từng được công nhận, nhưng lúc này, nhìn bộ dạng ủ rũ thảm hại của họ, cô thấy lòng quặn thắt, cơ hồ không thể thở được.
"Hừ!"
Lúc này, Trịnh Uyên Hải đã nhìn vào Bách Thảo, liếc nhìn mấy người của võ quán Tùng Bách đi cùng cô, đằng hắng một tiếng thật to. Vậy là các toán đệ tử của võ quán Toàn Thắng, không ai bào ai, lập tức quay lại nhìn cô, ánh mắt thù địch, dường như những nỗi hậm hực của họ đã tìm được chỗ xả.
"Đồ phản bội!"
"Đồ vô liêm sỉ!"
"Hừ!"
Bị vây bọc bởi những cái nhìn lạnh giá, thù hận nghe thấy tiếng những lời mệt thị đó, Bách Thảo đang đứng né một bên, chỉ biết cắn môi, cố không để người run lên, cố bỏ ngoài tai những câu nói đó. Cô đã không còn ở võ quán Toàn Thắng nữa, chính Trịnh sư bá đuổi cô đi, chính võ quán Tùng Bách đã thu nhận cô. Võ quán Toàn Thắng bây giờ ra sao, có thái độ gì với cô, cô không cần quan tâm mới đúng.
Nhưng...
Tại sao khi thấy Quang Nhã cũng lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi đi qua, cô lại thấy buồn đến vậy.
"Ấy, Bình Bình, có phải Toàn Thắng thua rồi không?"
Nhìn sắc mặt Bách Thảo trắng bệch, Hiểu Huỳnh bực lắm, cố tình nói thật to. Sống cùng Bách Thảo lâu nay, sao cô không biết Bách Thảo đang buồn? Thật quá đáng! Khi Bách Thảo còn ở Toàn Thắng thì ra sức bắt nạt, không cho tham gia bất kỳ cuộc thi đấu nào, bây giờ Bách Thảo không còn ở đó nữa mà họ vẫn còn bắt nạt!
"Thật ư? Mình...mình không biết..." Nhìn đám người của võ quán Toàn thắng nghe xong câu nó của Hiểu Huỳnh ai nấy tức tối, mặt hầm hầm, Bình Bình sợ không nói lên lời.
"Hì hi, thật ra nhìn là biết ngay." Hiểu Huỳnh cười hi hí, giả bộ nói nhỏ, nhưng thực ra cố tình để xung quanh nghe thấy. "Xem kìa, ủ rũ như gà rù thế kia, không thua thì thắng ai?"
"Ờ... ờ..."
Bình Bình sợ hãi khẽ bóp cổ tay Hiểu Huỳnh, sợ người của Toàn Thắng nghe thấy sẽ xông đến gây sự.
"Cô nói gì! Thua thì đã sao! Chẳng lẽ Tùng Bách không thua trận nào?!"
Quang Nhã bước ta, tức giận lừ mắt với Hiểu Huỳnh, rồi nhìn Bách Thảo đứng im lặng bên cạnh, giận run người thét lên:
"Cô vẫn còn mặt dày đứng đây ư! Tưởng là phản bội Toàn Thắng, đến Tùng Bách là có thể vênh mặt chế nhạo bọn này hả? Từ bé đến giờ, ai cho cô ăn, ai cho cô ở, ai cho cô đi học, ai dạy cô tập võ thế mà cô trở mặt phản bội Toàn Thắng, cô là kẻ phản bội!"
"Xin lỗi , tai nào của cô nghe thấy tiếng Bách Thảo chế nhạo các người! Vừa nãy chính các người sỉ vả cô ấy, vậy mà Bách Thảo cũng không nói gì, các người con muốn cô ấy làm gì nữa? Chế giễu các người là tôi, đừng có trút giận lên Bách Thảo!"
Hiểu Huỳnh tức điên, đứng thẳng người, chắn trước mặt Bách Thảo, nói một thôi:
"Thế nào là phản bội, ai chẳng biết vì cái trò lừa bịp bị phát giác, các người quá xấu hổ, nhục nhã mới đuổi Bách Thảo! Các người không cần Bách Thảo, chẳng lẽ cũng không cho nơi khác thu nhận cô ấy hay sao?"
"Cô..."
Quang Nhã tức ghen giọng, nhưng không chấp Hiểu Huỳnh, chỉ nhìn Bách Thảo, nói vẻ hằn học: "Tôi cứ nghĩ, cho dù cả võ quán Toàn Thắng khinh ông ấy, ít nhất còn có cô không phản bội ông ấy. Nhưng hóa ra cô cũng như những kẻ khác thôi".
Bách Thảo nhìn Quang Nhã!
Cô không nghe nhầm. Thì ra, nỗi buồn giọng nó của Quang Nhã vừa rồi là vì tưởng Bách Thảo phản bội sư phụ nên mới tức giận run người như vậy.
"Là sư phụ gửi tôi đến võ quán Tùng Bách ."
Vốn không định giải thích gì hết, từ bé đến giờ, đã quen bị coi thường, bị mang tiếng oan, nhưng lúc này, Bách Thảo không thể để Quang Nhã hiểu lầm mình.
"Tôi không tin!" Quang Nhã không thèm nghĩ ngợi cắt ngang lời cô:" Ông ấy hy vọng cô đến thế, làm sao nỡ đem cô gửi cho nơi khác! Cô đừng hòng lừa ai!"
"Hóa ta là Khúc sư đệ gửi cô vào võ quán Tùng Bách!", Trịnh Uyên Hải mặt đỏ lựng, cười khùng khục, "Đúng thế, cái võ quán bèo bọt này đâu phải dành cho người tài cao như cô, đã chui được vào Tùng Bách cần gì quan tâm đến Toàn Thắng nữa, được, được lắm! Đi!"
Ông ta nói hầm hầm bỏ đi.
Các đệ tử của Toàn Thắng giận dữ nhìn Bách Thảo rồi kéo nhau đi theo Trịnh Uyên Hải, Quang Nhã càng không thèm nhìn Bách Thảo.
"Các người..."
Hiểu Huỳnh quá tức giận trước thái độ của bọn họ đối với Bách Thảo, định chạy theo nói cho ra nhẽ, rõ ràng họ ức hiếp Bách Thảo mà vẫn nói như là Bách Thảo phản bội, quá đáng đến thế là cùng!
"Hiểu Huỳnh, đi thôi."
Bách Thảo ngăn Hiểu Huỳnh, trong lòng bỗng thấy bất an. Có lẽ vừa nãy cô không nên nói ra sư phụ gửi mình cho Tùng Bách? Trịnh sư bá vốn không ưa sư phụ, liệu có tìm cách khó dễ cho ông không?
"Mình thấy, cái ông Trịnh sư bá đó đúng là người hẹp hòi, chắc chắn không thích sư phụ cậu nên mới không cho hướng dẫn các đệ tử, lại còn tẩy chay cậu, không cho cậu thi đấu". Hiểu nỗi lo của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh lắc lắc đầu, vừa đi vừa phân tích hình hình: " Nhưng ông ta lại chấp nhận cho sư phụ cậu ở lại võ quán, chắc là cũng có nguyên do nào đấy..."
"Mình cũng nghĩ thế", A Nhân xen vào, "Sau chuyện năm ấy mà sư phụ cậu vẫn ở lại võ quán Toàn Thắng, chứng tỏ Trịnh sư bá đó không dám đuổi sư phụ, vậy thì chuyện nhỏ vừa rồi, ông ta cũng không dám đuổi sư phụ cậu đâu, yên tâm đi!".
"Đúng thế, đúng thế, Bách Thảo, cậu yên tâm đi!" Bình Bình nhanh nhảu phụ họa, dù cô cũng không hiểu lắm mọi người đang nói gì.
"Ừ."
Bách Thảo cố đáp, cố không suy nghĩ nhiều, hơn nữa cũng không muốn ảnh hường đến tình thần các bạn. Vì mọi người đang rất vui vì chiến thắng vừa rồi của võ quán Tùng Bách. Nhìn trước mặt, các trận đấu đang diễn ra hết sức sôi nổi, chủ đề câu chuyện lại chuyển từ võ quán Toàn Thắng sang cuộc thi đấu.
"Chúng mình xem trận nào bây giờ?"
"Đi xem võ quán Thần Uy thi đấu! Nếu có thể vào vòng trong, rất có thể trận đầu tiên chúng ta sẽ gặp phải đội Thần Uy!", Hiểu Huỳnh nói một cách phần khích. A nhân và Bình Bình lập túc hưởng ứng, thế là bốn cô gái chen lấn đến chỗ thi đấu của đội Thần Uy, chăm chú đứng xem.
Trận đấu của đội Thần Uy đang diễn ra là của một nữ tuyển thủ, cũng là trận thi đấu thứ hai của họ. Cuộc thi này năm nào cũng vậy, ban tổ chức thường bố trí các nữa tuyển thủ thi đấu trận thứ hai, trận đầu tiên và trận thứ ba là của nam, nhìn chung, trận thứ ba thường là trận có tính quyết định.
"Cô ấy tên Lý Phương, mạnh lắm đấy." Nhìn nữ tuyển thủ của võ quán Thần Uy nhẹ nhành tung một cú song phi, đá trúng đối thủ và ghi điểm, Hiểu Huỳnh nói: " Trong trận giao hữu, sư tỷ Tú Cầm đã thua cô ấy".
"Ồ, sư tỷ Tú Cầm thua cô ấy ư?" Bình Bình nói vẻ sợ hãi, nếu vòng trong cũng gặp Lý Phương... "Phải làm sao đây?"
"Làm sao cái gì, sư tỷ Tú Cầm chỉ thua trận giao hữu thôi, biết đâu là do muốn thử sức, đợi đến thi đấu chính thức mới tung hết sức giành chiến thắng!" Hiểu Huỳnh trợn mắt nhìn Bình Bình, quay lại thấy Bách Thảo đứng bên đang tập trung chú ý quan sát Lý Phương thi đấu, mắt dán chặt nhất cử nhất động của cô ta, dáng vẻ ấy giống hệt lúc tập luyện gần đây của Bách Thảo.
Hiểu Huỳnh bỗng thất băn khoăn.
Ồ, có lẽ Bách Thảo vẫn kiên trì rèn luyện cách quan sát đối phương?
"A! nhìn kìa! Võ quán Hiền Võ kìa!", A Nhân mừng rỡ reo lên.
Hiểu Huỳnh và Bình Bình lập tức quay lại nhìn theo hướng mắt A Nhân, quả nhiên thấy các đệ tử Hiền Võ đang xếp hàng, từ trong đám đông đi ra, đệ tử các võ quán khác đều dạt sang bên nhường lối, nhìn họ với ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ không thể kìm nén.
"Đúng là rất có khí chất...", Bình Bình thì thầm.
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy đệ tử của võ quán Hiền Võ, nhưng mỗi lần nhìn thấy họ trong bộ võ phục trắng vẫn không khỏi rộn rã trong tim.
"Họ được vào thẳng vòng trong."
A Nhân ngưỡng mộ họ, mọi võ quan đều phải vất vả vượt qua vòng lại, chỉ có Hiền Võ là ung dung ngồi nhìn.
"Mau cầu nguyện đi!"
Hiểu Huỳnh chắp tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ông Trời ơi, xin đừng để Tùng Bách gặp phải Hiền Võ quá sớm..."
A Nhân và Bình Bình lập tức làm theo, căng thẳng cầu nguyện theo Hiểu Huỳnh.
Trước trận chung kết, nếu gặp Hiền Võ là cầm chắc thua. Vì Vậy gặp Hiền võ càng muộn càng tốt.
Bách Thảo tập trung chú ý quan sát trận đấu, khi Lý Phương bằng một đòn đá hậu hết sức ngoạn mục kết thúc trận đấu, cô phát hiện ba cô bạn hoàn toàn không xem trận đấu của võ quán Thần Uy.
"Hào quang của nhà vô địch!"
A Nhân bần thần nói, Hiểu Huỳnh và Bình Bình cũng thẫn thờ nhìn phía xa, theo hướng nhìn của họ, Bách Thảo thấy đoàn người đó.
Tổng cộng khoảng mười mấy người.
Khác với các đội thường túm một chỗ, họ đứng thành hàng ngay ngắn, thân người thẳng tắp như những cây tùng, mắt chăm chú quan sát sàn đấu, không nhìn xung quanh, không nói chuyện riêng.
Đình Hạo đứng đầu nhóm người ấy.
Anh chăm chú quan sát, các trận đấu đang diễn ra, xung quanh, đệ tử các võ quán khác đều nhìn anh như có ma lực khiến người ta không thể rời mắt.
Chẳng thế mà võ quán Hiền Võ có thể trở thành một trong bốn võ quán Teakwondo đứng đầu toàn quốc.
Bách Thảo thầm nghĩ, chỉ đi xem đấu mà đã nghiêm túc như vậy thì lúc luyện tập còn nghiêm lúc đến đâu.
Khi Hiểu Huỳnh và mấy cô bạn quay lại thì trận đấu của Lý Phương của võ quán Thần Uy đã kết thúc, Lý Phương chiến thắng với tỷ số cách biệt năm điểm.
"Hi hi, trận đấu kết thúc nhanh quá nhỉ." Hiểu Huỳnh cười hi hí, không muốn thừa nhận mình không tập trung xem thi đấu, không tập trung quan sát Lý Phương.
"Đi, chúng mình đi xem võ quán Phong Dương thi đấu", A Nhân đề nghị.
"Được, được!"
Hiểu Huỳnh và Bình Bình tán thành, thế là cả bọn lại kéo Bách Thảo chạy ta chỗ khác. Xem hết trận này đến trận khác, khi trận cuối cùng kết thúc, cả bọn đã mệt rã, chân không muốn bước nổi.
Nhưng...
Niềm vui chiến thắng của họ quên hết mệt mỏi!
So với nhóm Nhược Bạch thi đấu căng thẳng thì chạy đi xem vài trận đấu có là gì.
Về Đến võ quán, Phạm đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn đón chào Nhược Bạch, Điệc Phong và Tú Cầm chiến thắng trở về, các đệ tử quây quanh họ vô cùng phấn khích, kể lại từng chi tiết của mỗi trận đấu!
Nhược Bạch chỉ nhẹ nhàng nói, hôm nay chỉ là trận đầu tiên, còn tám trận nữa, chỉ cần thua hai trận là không thể vào vòng trong, mọi người đừng vui mừng quá sớm.
Như dội gáo nước lạnh vào đầu mọi người.
Nhưng các đệ tử của võ quán Tùng Bách đã quen với kiểu nói đó của Nhược Bạch, nên chỉ hơi chùng xuống một chút rồi lại bàn luận sôi nổi với Diệc Phong, Tú Cầm về trận đấu hôm nay!
Do câu nói lúc nãy của Nhược Bạch, Tú Cầm phải cố nén lại niềm vui, không dám bộc lộ quá rõ. Trái lại, Diệc Phong hoàn toàn không để ý, cười ngất nói với các đệ tử, mấy hôm sau cũng phải thắng lớn như hôm nay!
Đúng như lời Diệc Phong!
Hai ngay liên tiếp theo quả nhiên đội Tùng Bách thế mạnh như che tre! Đấu với võ quán Kim Tuyền, Diệc Phong, Tú Cầm, Nhược Bạch đều nhất loạt chiến thắng!
Trong lần gặp võ quán Tinh Hàn, tuy Tú Cầm thua một trận, nhưng Diệc Phong và Nhược Bạch vẫn chiến thắng hết dức ngoạn mục, cuối cùng Tùng Bách vẫn chiến thắng!
Không khí của võ quán Tùng Bách như sôi lên.
Từ sau khi Sơ Nguyên nghỉ thi đấu, liên tiếp bốn năm trở lại đây, chưa năm nào võ quán Tùng Bách giành được thắng lợ vang dội trong cuộc đua tài giữa các võ quán toàn thành phố như năm nay!
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
Nhưng trong trận thi đấu với võ quán Lam Sư hôm nay, Diệc Phong đã để thua đối thủ với cách biệt một điểm. Trân đấu của Tú Cầm ngang tài ngang sức, điểm số bám đuổi liên tục, Hiểu Huỳnh thấy vậy lại càng hô hào đội cổ động hăng hái hơn nữa!
Nhưng mấy ngày này, hò hét quá nhiều, cổ họng các cô gái đội cổ động đều đau rát khản đặc, tiếng hô vừa khàn vừa nhỏ.
"Lam sư cố lên! Lam Sư cố lên!"
Tiêng hô như sấm của các cổ động viên Lam Sư át tiếng hô của các cố động viên Tùng Bách!
"Phập!"
Một cú phản kích đá ngang của nữ tuyển thủ Lam Sư trúng ngực Tú Cầm,được một điểm. cổ động viên Lam Sư vỗ tay như sấm, người của họ đã ghi được hai điểm!
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Hiểu Huỳnh hoảng hốt, luống cuống, lại gân cổ hô, nhưng dù cố đến mấy cổ họng như tắc lại, chỉ phát ra được âm thanh rất nhỏ như tiếng mèo kêu, giọng thế này làm sao chỉ huy được đội cổ động!
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Một tiếng hô trầm, mạnh mẽ từ trong đội cỗ vũ vang lên, đó là Bách Thảo. Giọng Bách Thảo tuy không đanh nhưng rất vang, hay như tiếng chuông bạc, lại có sức mạnh như sóng ngầm dưới đáy biển, hay tay cầm hai quả cầu bông màu lam, ra sức vẫy.
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Tiếng hô đó quả là có sức kích động, sức hiệu triệu mãnh liệt, A Nhân và mấy cô bạn giọng đã khàn đặc cũng phấn kích hô vang như một kỳ tích.
"Phập! Phập!"
Trong tiếng cổ vũ một lần nữa dậy lên như tiếng sấm, Tú Cầm hét lên, chủ động tấn công, tung cú đá song phi!
Hai điểm!
Tỷ số cân bằng!
"Òa!!"
Đội cổ động của Tùng Bách, sung sướng nói: "Tốt quá! Tại sao cậu lại có giọng tốt như vậy! Từ giờ cậu chỉ huy đội cổ động!"
"Mình..."
Bách thảo ngỡ ngàng, bất giác đưa tay sờ cổ họng những câu hò hét vừa rồi khiến họng đau rát như phải brng, nhưng nhìn những ánh mắt chờ đợi của cả đội...
"Được."
Nghe câu trả lời, Hiểu Huỳnh lập tức rút quả cầu màu lam khỏi tay Bách Thảo, ấn vào đó quả cầu bảy sắc biểu tượng của người chỉ huy, rồi đẩy cô lên trước đội cổ động.
"Bách Thảo! Bắt đầu đi!"
"Tùng Bách! Dũng cảm tiến lên!"
"Tùng Bách! Dũng cảm tiến lên!"
Nhà thi đấu tràn ngập tiếng hô cổ vũ của các cổ động viên, bên này, dưới sự chỉ huy của Bách Thảo, khí thế đội cổ động của Tùng Bách hoàn toàn áp đảo đội cổ động của Lam sư. Tú Cầm cũng dần dần tìm được cơ hội tấn công, liên tiếp giành điểm,cuối cùng chiến thắng ở hiệp cuối với tỷ số chênh lệch bốn điểm!
Sau khi Nhược Bạch lên sàn đấu.
Cuộc đấu giữa chủ tướng hai đội liên tục đẩy trận đấu lên cao trào, đội cổ dộng của Tùng Bách và Lam Sư đều dốc hết sức, hét đến lạc giọng. Làn sóng âm thanh như những dợt sóng biển cuộn trào, giọng hô khỏe khoắn của Bách Thảo như ngọn hải đăng vững chãi giữa đại dương bão tố, dù tiếng hô của đội cổ động Lam Sư to, vang đến đâu, giọng hô kiên cường của cô vẫn dẫn dắt đội cổ động Tùng Bách, tiếp thêm động lực và niềm tin cho người thi đấu.
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Tùng Bách sẵn sàng! Tùng Bách sẵn sàng! "
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách vô địch!"
Nhược Bạch thắng!
Khi trọng tài tuyên bố đội Tùng Bách chiến thẳng với tỉ số 2:1, tất cả đệ tử của võ quán Tùng Bách hân hoan lao ra quây lấy nhóm của Nhược Bạch .
Thắng bốn trận liền!
Võ quán Tùng Bách đã thắng liền bốn trận!
"Đội cổ động hôm nay rất xuất sắc."
Nghe thấy câu nói Nhược Bạch dành cho đội cổ động khi anh vẫn đang giữa vòng tay và những tiếng hoan hô, các cô gái của đội cổ động không ai bảo ai, họ cùng đứng lặng, sững người, sau đó tất cả cười vang, không dám tin vào tai mình!
Ôi, sư huynh Nhược Bạch xưa nay luôn nghiêm khắc, lạnh lùng đã biểu dương họ!
"Là Bách Thảo!" Hiểu Huỳnh đẩy Bách Thảo ra phía, vui vẻ nói Nhược: "Trận đấu ngày hôm nay phần lớn là do Bách Thảo chỉ huy chúng em cổ vũ, Bách Thảo giỏi lắm, hô rất khí thế đúng không! Chúng em cũng không ngờ Bách Thảo lại có thể hô tốt đến vậy!"
"Đúng, đúng! Hôm nay người vất vả và nhất đội cổ động là Bách Thảo!", Các cô gái trong đội đồng thanh, nói.
"Vất vả quá."
Nhược Bạch khẽ gật đầu với với Bách Thảo, rồi đi về phía phòng thay đồ. Cả đội cố động đề thầm ghen tị với Bách Thảo vì được Nhược Bạch khen không phải chuyện dễ. thậm chí Hiểu Huỳnh còn hỏi Bách Thảo, vừa rồi lúc được Nhược Bạch quan tâm hỏi han "vất vả quá" tim có đập nhanh không?
Bách Thảo đỏ mặt.
Mặc dù đã khá thân thiết với các bạn trong đội cổ động, nhưng vẫn chưa quen bị trêu như thế, cô liền viện cớ đi uống nước. Lúi húi lục tìm chai nước trong ba lô để trên sàn, thấy câu chuyện của họ đã chuyện từ chủ đề Nhược Bạch và mình sang hướng khác, Bách Thảo mới thở phào.
Trận đấu giữa tùng Bách và Lam Sư là trận thi đấu cuối cùng của nhóm thứ sáu trong ngày hôm nay. Lúc này, thi đấu của các nhóm khác hầu như cũng đều kết thúc, chỉ có sàn đấu bên phải và phía trước chệch về trái là vẫn đang tiếp tục.
Mở nắp bình nước, Bách Thảo ngửa cổ, dốc ngược bình nước lắc lắc, đợi mãi mới có một giọt nước chầm chậm lăn theo mép bình rơi xuống đôi môi khô nẻ của cô.
Hết nước.
Khi Diệc Phong thi đấu, để có thể hô được, cô gần như đã uống cạn bình cạn bình nước. cố nuốt nước bọt, cổ họng đau như nứt ra, cơn đau từ cổ họng lan ra hai tai, ngay cả thái dương cũng rần rật đau buốt.
"Ồ, nhìn kìa!", A Nhân bỗng kêu lên như phát hiện ra châu lục mới, "Kia chẳng phải sư huynh Đình Hạo sao? Người đứng bên anh ấy...".
Đúng là sư huynh Đình Hạo!
Các cô gái đội cổ động nhất loạt nhìn ra, vừa rồi chỉ chú tâm vào trận đấu giữa Tùng Bách và Lam Sư mà không hề để ý, thì ra sư huynh Đình Hạo của đội Hiền Võ đang đứng ở sàn đấu bên phải xem nhóm thứ năm thi đấu! Chiếc áo vest cách điệu màu đen khoác bên ngoài áo phông trắng, phía dưới là quần bò mài màu đen, sư huynh Đình Hạo lúc này vô cùng lịch lãm và đẹp đến mê hồn.
Có lẽ do không vận võ phục thi đấu trông anh không trang nghiêm như hôm khai mạc, tay cầm chai nước khoáng, anh vừa xem thi đấu vừa thì thầm bàn luận điều gì đó với người phụ nữ bên cạnh.
" Người kia..."
Hiểu Huỳnh đột nhiên mờ to mắt, trong đầu vụt xuất hiện hình ảnh đã từng được thấy trên báo chí và ti vi.
Bách Thảo đã từng nhìn thấy người phục nữ đó rất quen.
"Có lẽ nào chính là...", Bình Bình ngạc nhiên, xúc động nói nhỏ, "... Chính là huấn luyện viên Thẩm Ninh!". Cô đã sưu tầm rất nhiều sách báo nói về Teakwondo, có lẽ không thể sai, đây có lẽ chính lả huấn luyện viên Thẩm Ninh lừng danh mà thiên hạ đồn đại!
"Ấy...!" Lúc này, các cô gái của đội cổ động đều đã nhận ra, không sai, đó chính là huấn luyện viên Thẩm Ninh! Nhưng không giống khi xuất hiện trên báo! Trên Báo chí, huấn luyện viên Thẩm đứng trên sàn đấu, luôn vận động phục của đội tuyển Quốc gia, tóc buộc cao vểnh đuôi ngựa , mặt thanh tú không sao phấn, trẻ măng như nữ sinh viên mới tốt nghiệp đại học.
Nhưng người phụ nữa đứng cạnh Đình Hạo lúc này.
Bộ sườn xám cách tân màu tím nhạt bó sát, mái tóc đen nhánh búi trễ, gài một chiếc trâm đuôi phượng màu tím sẫm, gương mặt trang điểm nhẹ, làn da trắng mịn, mắt đen sâu thẳm, quả là một trang tuyệt sắc từ tranh cổ bước ra.
Lúc này, trận đấu của nhóm thứ năm kết thúc, Thẩm Ninh nói nhỏ với Đình Hạo điều gì đó, Đình Hạo khẽ gật đã, hai người đi về phía cửa nam nhà thi đấu, vừa hay cùng đường với các cô gái đội cổ động của võ quán Tùng Bách!
Đấy chính là huấn luyện viên họ Thẩm, một nhân vật truyền thuyết sao? Chính là vị huấn luyện viên muốn thành lập cơ sở đào tạo Teakwondo tại Ngạn Dương ư! Hôm nay xuất hiện ở đây, chắc là để chọn hạt nhân tài tiềm năng trong cuộc thi này!
Nhìn hai người đi tới, mỗi lúc mỗi gần.
Mỗi lúc càng gần.
Cơ sở đào tạo Teakwondo!
Đội tuyển quốc gia!
Cup thế giới!
Nhìn Thẩm Ninh đang đi tới mỗi lúc càng gần, nghĩ đến những sự kiện khiến nhiệt huyết sục sôi gắn với cái tên đó, tim các cô gái đập thình thịch. Nhưng không ai dám xông vào, dù chỉ kà đề chào một câu đơn giàn:" Huấn luyện viên Thẩm!"
Ngay cả Hiểu Huỳnh ngổ ngáo, không sợ trời không sợ đất, mà chỉ dám phấn khích trong lòng, mờ to mắt, nín thờ nhìn trân trân!
Bách Thảo hồi hộp nắm chặt lấy bình nước rỗng không.
Cảm giác ấy...
Tuy người phụ nữ trước mắt không có vẻ cao ngạo của kẻ bề trên, nhưng chính vẻ uy nghiêm khó tả khiến người ta bất giác phải bất giác phải lùi lại.
Bách Thảo cúi đầu, vặn nắp bình nước, cổ họng đau rát, khó chịu đến lỗi cô chỉ muốn chạy thật nhanh về võ quán để uống nước.
" Anh Đình Hạo!"
Thấy huấn luyện viên huyền thoại sắp đi qua mình, biết đâu sẽ để lại niềm nuối tiếc vô hạn về sau, Hiểu Huỳnh bí quá hóa thông minh, cười thật tươi, vẫy tay với Đình Hạo:
"Anh Đình Hạo, anh cũng đến xem thi đấu đấy ư? Có xem trận đấu vừa nãy của võ quán Tùng Bách chúng em không?"
Thật bái phục Hiểu Huỳnh!
A nhân và mấy cô bạn vừa thầm thán phục Hiểu Huỳnh, vừa xúc động nhìn ngắm huấn luyện viên Thẩm và sư huynh Đình Hạo đang dừng lại trước mặt. Ôi, cuối cùng họ cũng có thể nhìn thấy huấn luyện viên Thẩm ở khoảng cách rất gần!
"Ừ, có xem trận đâu của Nhược Bạch. Năm nay, võ quán Tùng Bách tiến bộ vượt bậc", Đình Hạo trả lời Hiểu Huỳnh một cách lịch sự.
Bách Thảo nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy Đình Hạo tuy đứng cùng huấn luyện viên Thẩm, nhưng vẫn không bị mờ nhạt, trái lại dung mạo tuấn tú của anh dường như còn tỏa sáng hơn.
"Nhược Bạch là tuyển thủ chiến thắng trong trận đấu cô vừa xem lúc trước", Đình Hạo giải thích với huấn luyện viên Thẩm Ninh, huấn luyện viên Thẩm Ninh hơi ngẩng đầu, tỏ ý đã nhớ ra.
Huấn luyện viên Thẩm đã xem Nhược Bạch sư huynh thi đấu!
Rất có thể Nhược Bạch sẽ được chọn, được đưa đến cơ sở đào tạo Teakwondo của huấn luyện viên Thẩm!
Các cô gái bổng vui mừng sửng sốt, mắt tròn xoe.
Hiểu Huỳnh càng phấn khởi nói:
"Đúng vậy đấy ạ! Sư huynh Nhược Bạch của chúng em là một tuyển thủ xuất sắc, huynh ấy đã thắng bốn trận liên tiếp, cũng đã giúp võ quán Tùng Bách chiến thắng bốn trận rồi! Huấn luyện viên Thẩm, nếu huấn luyện viên lựa chọn đệ tử, xin hãy suy nghĩ về sư huynh Nhược Bạch của chúng em!"
Thẩm Ninh mỉm cười, chậm rãi nói:
"Tôi sẽ xem xét tình hình của mỗi tuyển thủ."
Câu nói này rất khách sáo. Hiểu Huỳnh bổng cảm thấy mình quá mạo muội, xấu hổ mặt đỏ lựng, nói:
"Cảm ơn huấn luyện viên Thẩm!"
Huấn luyện viên Thẩm Ninh ngẩng đầu, đi thẳng ra phía ngoài nhà thi đấu. Đình Hạo cũng đi theo, đi ngang qua Bách Thảo, anh hơi dừng lại.
Đưa chai nước khoáng trong tay cho cô, nói vẻ thản nhiên:
"Cầm đi, lần trước anh nói sẽ mời em uống nước mà."
Bách Thảo còn chưa kịp phản ứng, anh đã ấn chai nước vào tay cô, rồi sải bước theo Thẩm Ninh.
"Sao anh Đình Hạo lại đưa nước cho cậu?"
Vừa cùng cả bọn ra khỏi nhà thi đấu, Hiểu Huỳnh tò mò hỏi. Các trận đấu ngày hôm nay đều đã đều đã kết thúc, nhà thi đấu vắng tanh, chỉ có nhân viên phục vụ đang khẩn trương quét dọn.
"Mình cũng không biết."
Bách Thảo lắc đầu, chai nước khoáng vẫn hơi ấm dường như còn lưu hơi ấm tay anh. Họng vừa đau vừa khô, rất muốn lập tức mở nắp chai ra uống, nhưng cô không biết tại sao mình lại ngây người, lặng lẽ nhìn bình nước.
"Thật ra, cậu rất lợi hại đấy nhé!" Nhìn chai nước trong tay Bách Thảo, Hiểu Huỳnh bỗng thấy cổ họng cũng nóng rát, lấy chai nước của mình tu ừng ực, thở hổn hển, lại nói tiếp: "Mình bình thường hay nói thế, cổ họng được rèn luyện nhiều, cậu ít nói, cổ họng phải yếu hơn chứ nhỉ. Tại sao cổ họng mình không nói ra hơi, vậy mà cậu vẫn hô được?"
"Đúng!" Mấy cô bạn cũng thi nhau uống nước, vừa vuốt cố họng vừa nói: "Trận đấu của sư tỷ Tú Cầm, quả thực là không nói ra tiếng nữa. Bách Thảo, hôm nay cậu vất vả rồi!"
"...Không có đâu."
Được mọi người khen, Bách Thảo rất vui. Thực ra chỉ cần dùng lực, cổ họng luôn có thể phát ra âm thanh, chỉ cần lúc hô quên đi cái đau trong cổ họng là vẫn có thể hô được bình thường. Nhìn Diệc Phong, Tú Cầm, Nhược Bạch dốc hết sức thi đấu, cô chỉ mong có thể truyền hết sức lực của mình cho họ, cơn đau nơi cổ họng có nghĩa lý gì.
"Bách Thảo, hay cậu làm đội trưởng đội cổ động đi!" Hiểu Huỳnh bỗng nhiên nảy ra sáng kiến. "Cậu có thể hô dõng dạc, lại có thể nghĩ ra những khẩu hiệu khác nhau cho từng trường hợp, lại có số may nữa, trận của sư tỷ Tú Cầm không chừng đã thua rồi, nhưng cậu vừa chỉ huy đội cổ động thì lại chuyển lại thành thắng! Từ nay cậu chỉ huy đội cổ động được không!"
"Mình?"
Bách Thảo ngẩn người. Được tham gia đội cổ động, đối với một người ít nói như cô đã là một thử thách rất lớn, sao cô có thể thích hợp chỉ huy mọi người hò hét cổ vũ?
"Đúng rồi, chính là cậu!" Hiểu huỳnh vui vẻ quay ra nhìn các bạn trong đội nói: " Mọi người thấy thế nào, để Bách Thảo chỉ huy chúng ta cổ vũ cho đội Tùng Bách nhé!"
"Được!"
"Bách Thảo, làm đội trưởng của chúng mình đi!"
Các cô gái vây lấy Bách Thảo, tay vẫy vẫy những quà cầu bông còn chưa kịp cất đi. Vừa đi ra phía cửa, vừa thi nhau hô to:
"Võ quán Tùng Bách! Bách chiến Bách thắng!"
"Chúng ta thắng liền bốn trận rồi!"
"Ngày mai là thắng liền năm trận! Ngày kia là thắng liền sáu trận! Mình có linh cảm, chúng ta sẽ vào vòng trong với thành tích cao toàn thắng không thua trận nào! Vượt qua vong loại! Vượt qua vong tám đội mạnh! Vượt qua vòng bốn đội mạnh! Tiến thẳng vào vòng chung kết!"
Chiến thắng thuộc về võ quán Tùng Bách của chúng ta!"
"Võ quán Tùng Bách vô địch!"
Các đệ tử của võ quán tham gia thi đấu đều đã về hết nên các cô gái trong đội cỗ vũ của võ quán Tùng Bách vô tư cười nói vui vẻ, tiếng cười vang vọng khắp không gian.
Bách Thảo cũng cười.
Nụ cười thật rạng rỡ.
Nếu như có thể giúp võ quán Tùng Bách giành chiến thắng, dù có bị mất giọng cô cũng nguyện đem chút sức lực nhỏ bé của mình cùng đội cổ vũ tăng thêm sức mạnh cho mỗi trận đấu của võ quán Tùng Bách.
Tiếng cười của họ vang khắp nhà thi đấu, vọng lên trời cao.
Chuẩn bị lên xe bus về võ quán các cô gái bỗng thấy đói bụng, sôi lên ầm ầm. Bến xe bus ngay bên ngoài nhà thi đấu, họ vằ đi ra thì thấy rất nhiều cảnh sát, đang đứng quây phía trước, chụp ảnh liên tục, trên mặt đất có rất nhiều mảnh kính vỡ, còn vương một ít máu.
Tai nạn chăng?
Bách Thảo sợ hãi không dám nhiinf vết máu đó, cùng lúc nghe tiếng Hiểu Huỳnh hỏi thăm mấy công nhân vệ sinh của nhà thi đấu, xem chuyện gì xảy ra, họ đang chờ cảnh sát đi để quét dọn vệ sinh.
"Có một cô gái tham gia thi đấu trong này bị xe đâm, đã đưa đi bệnh viện rồi", cô công nhân vệ sinh nói.
"Ôi, là tuyển thủ bị đụng xe ư?", Các cô gái kinh ngạc, Hiểu Huỳnh lập cập nói: "Lát nữa về phải nhắc bọn anh Nhược Bạch cẩn thận an toàn giao thông, đáng sợ quá! À, cô ơi, cô có biết là tuyển thủ của võ quán nào không?"
"Cũng không rõ lắm." Cô công nhân vệ sinh nghĩ một hồi, nói vẻ không chắc lắm: "Hình như là Tùng… Tùng… gì đó…".
"…võ quán Tùng Bách?!!!"
Quá kinh ngạc, các cô gái đồng thanh kêu lên.
Nhất định là nhầm lẫn!
Nhất định là cô lao công kia có tuổi, nặng tai nghe nhầm rồi, sao lại cố thể là võ quán Tùng Bách! Nhưng khi Hiểu Huỳnh cố trấn tĩnh ấn số di động gọi cho mấy đồng đội, khi cả bọn vội vã bắt hai chiếc taxi phóng đến bệnh viện, khi thấy ngoài phòng bệnh 320 llaf các đệ tử của võ quán Tùng Bách đang tụ tập với vẻ mặt lo lắng tột độ, chân của các cô gái mềm nhũn như muốn khuỵu xuống.
"Sư tỷ Tú Cầm bị thương thế nào?", Hiểu Huỳnh sợ hãi hỏi Sơ Nguyên.
Sơ Nguyên nhấc tấm bảng ghi chú ở cuối gi.ường bệnh, xem kỹ một hồi, nói: "Khớp vai phải bị thương, nhiều nơi bị xây xát, cũng không nặng lắm. Vừa nãy cũng đã nói chuyện với bác sĩ chủ trị của Tú Cầm, ngày mai là có thể xuất viện, chịu khó tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ bình phục, chắc cũng không để lại di chứng gì".
Bách Thảo lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Nhìn vũng máu vừa nãy, cô sợ là tai nạn rất nghiêm trọng, giờ đây, Tú Cầm không bị thương quá nặng, vậy là có thể yên tâm rồi.
"Vậy… vậy trận đấu ngày mai…" Hiểu Huỳnh vừa thưor phào, lại lập tức nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác , lo lắng hỏi; "… Liệu sư tỷ Tú Cầm có tiếp tục tham gia thi đấu được không?"
"Cậu nói xem! cậu nói xem chị tôi có thể thi đấu được không?" Tú Đạt bỗng đứng phắt dậy, giận dữ nhìn Hiểu Huỳnh. "Cậu thấy rrox ràng là cổ tay chị tôi không động đậy được, cổ cũng không cử động được, làm sao có thể thi đấu ngày mai! Cậu biết rõ là chị tôi cố găgs bao năm nay là vì hy vọng có thể đại diện cho Tùng Bách giành thắng lợi trong giải đấu hằng năm, bây giờ chị ấy không thể tiếp tục nữa rồi, chị ấy buồn thế nào cậu có biết không? Cậu lại nói ra những câu này trước mặt chị ấy là có ý gì!"
"Mình…", Hiểu Huỳnh run lẩy bẩy.
"Tú Đạt, im đi!"
Tú Cầm đang nằm trên gi.ường, mặt trắng bệch, vội quát Tú Đạt. Tú Đạt khựng lại, rồi nhanh đi ra ngoài.
"Xin lỗi mọi người…"
Nằm trên gi.ường bệnh, khuôn mặt Tú Cầm dường như còn trắng hơn cả vỏ gối, giọng khản đặc, nước mắt ứa ra từ hai hàng mi khép chặt, lặng lẽ lăn trên má. Mấy năm liền, cô kiên trì nỗ lực đến thế, khó khăn lắm mới được đại diện võ quán tham gia thi đấu, bây giờ đã thắng liền bốn trận, sắp vào vòng trong tới nơi, vậy mà vì vụ tai nạn này mà ảnh hưởng đến cả võ quán.
"Xin lỗi, sư tỷ Tú Cầm, em không nên nói ra những lời ấy!"
Hiểu Huỳnh cũng khóc òa, vừa nãy cô không nghĩ được đến thế. Phải rồi, Tú Đạt nói không sai, cô biết sư tỷ Tú Cầm nhất định còn buồn hơn.
Trong phòng bệnh im phăng phắc.
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách đứng ngây ra, ai nấy đều buồn bã, lo lắng.
Theo quy định, danh sách tham gia thi đấu của các võ quán được chốt lại trước khi bắt đầu giải đấu, không được thay đổi giữa chừng. Dù có là thành viên bị thương hoặc nguyên nhân nào đó giữa chừng không thể tham gia thi đấu thì cũng không cho phép thay thế bằng người khác. Sư tỷ Tú Cầm bị thương, cũng có nghĩa năm nay võ quán Tùng Bách không có quyền lọt vào vòng trong.
Sao có thể như thế!
Nhưng Tùng Bách đã thắng liền bốn trận, sao đọt nhiên xảy ra chuyện thế này!
"Hãy nghỉ cho khỏe. Năm sau vẫn còn cơ hội." Sơ Nguyên đắp chăn cho Tú Cầm, rồi quay ra nói với các đệ tử đứng trong phòng: "Để lại hai người chăm sóc Tú Cầm, còn lại quay về thôi, Tú Cầm cần yên tĩnh nghỉ ngơi".
"Em ở lại chăm sóc sư tỷ Tú Cầm."
Nhìn Tú Cầm vẫn đang lặng lẽ khóc, Bách Thảo thấy như ruột gan bị thắt chặt. Nếu dạo trước, cô đã đau buồn đến thế nào khi không được tham gia thi đấu, vậy Tú Cầm đã tham gia thi đấu và giành chiến thắng mấy trận, lại gặp phải tình huống thế này, chắc hẳn còn buồn hơn nhiều.
"Em cũng ở lại!", Hiểu Huỳnh vội nói.
"Cả em nữa!"
"Em cũng muốn chăm sóc sư tỷ Tú Cầm!"
“…”
A Nhân và Bình Bình cũng một mực đòi ở lại. Phòng bệnh bỗng trở nên ồn ào.
"A Nhân, Bình Bình và Tú Đạt ở lại, những người khác quay về võ quán." Nhược Bạch bước vào phòng, vẻ bình tĩnh, cứ như thương tích của Tú Cầm không ảnh hưởng mấy đến tinh thần của minh.
"Trước đây em đã có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân , hãy để em ở lại!"
Bách Thảo nhìn Nhược Bạch với vẻ khẩn cầu. Hồi trước lúc sư phụ ốm, cô từng ở lại bệnh viện, chạy đi chạy lại nhiều nên đã quen với các loại quy trình thủ tục ở đây.
"Không được!" Nhược Bạch nhìn cô, nói: "Ngày mai cô phải thay Tú Cầm tham gia thi đấu, bây giờ lập tức quay về võ quán bắt đầu luyện tập".
"Cái gì…?!!"
Các đệ tử của võ quán tbb đang lo âu, ngao ngán như chưa tin vào tai mình, chẳng phải đã có quy định không cho phép thay người giữa chừng sao?
Hơn nữa, tại sao lại là Bách Thảo thay sư tỷ Tú Cầm thi đấu?