Hoàn Thiếu nữ toàn phong - Minh Hiểu Khê

Ngày hôm sau, Bách Thảo dậy thật sớm, mặc võ phục tập luyện theo kế hoạch. Nhưng khi vừa ra khỏi phòng, mới tờ mờ sáng đã có khá nhiều đệ tử của võ quán Tùng Bách thức dậy luyện tập. Rõ ràng dạo trước vào thời gian này, ngoài cô và mấy con chim dậy sớm thì trong sân võ quán hầu như không một bóng người.

Võ quán Xương Hải quả nhiên có khả năng kích thích nhiệt huyết tập luyện Taekwondo của các đệ tử Tùng Bách.

Cô đành quay về phòng, cởi võ phục ra, Hiểu Huỳnh vẫn nằm trên gi.ường chìm trong giấc mộng.

Cô giặt sạch đống quần áo trong nhà tắm, phơi ngoài dây.

Lấy chổi quét kỹ một lượt xung quanh phòng tập, nhìn các đệ tử đang tập trên sân và trong phòng, cô biết không thể lau chùi đệm tập như mọi ngày, chỉ có sáng mai dậy sớm hơn nữa mới có thể lau chùi sạch sẽ tất cả các tấm đệm tập.

Làm gì bây giờ?

Nhìn con đường sạch bong, do dự một lát, cô quyết định đi qua con đường hẹp lát đá, qua một chiếc cầu nhỏ, đến căn nhà gỗ có con suối bao quanh.

Lặng lẽ quét bên ngoài căn nhà.

Từng nhát, từng nhát cẩn trọng.

Mặt đất sạch sẽ, không vết bụi bẩn, không chiếc lá rụng, tim cô dường như cũng bình yên trở lại, ánh bình minh tinh khôi tỏa chiếu từng tia, từng tia lấp lánh ánh vàng.

“Ai cho cô đến đây?!”

Giọng con gái vang lên từ phía sau, Bách Thảo ngoảnh lại, thấy Tú Cầm nghiêm mặt nhìn mình. Hình như cô đang làm chuyện đáng ghét.

“Em tự đến.” Bách Thảo ngừng lại, rồi tiếp: “Giặt xong quần áo, xung quanh phòng tập cũng đã quét sạch, các đệ tử đang tập bên trong nên em không lau đệm được”.

“Lần sau không được đến đây.”

“Tại sao?”

“Sư huynh Sơ Nguyên thích yên tĩnh…”, Tú Cầm nhìn lên cửa sổ ngôi nhà gỗ, nói lạnh nhạt, “bất kỳ ai cũng không được quấy rầy”.

Quét dọn là quấy rầy sao?

Bách Thảo ngây người, cô chỉ muốn cảm ơn nhưng điều cô có thể làm chỉ là quét dọn, vệ sinh xung quanh ngôi nhà của anh mà thôi.

“Vừa rồi cô nói, xung quanh phòng tập đã quét sạch sẽ?”

“Vâng!”

“Thật không? Tôi đi kiểm tra.” Tú Cầm bước vài bước, thấy cô vẫn cầm chổi đứng yên chỗ cũ, cau mày nói: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau đi đi!”.

Con đường nhỏ sạch bong không một hạt bụi, mặt đường còn vẩy nước, nhìn là biết đã được quét vô cùng cẩn thận.

“Thế này mà gọi là sạch à?”

Tú Cầm dùng mũi chân chỉ hòn đá hình trứng ngỗng lát đường, cau mày nói:

“Tôi đã nói với cô rồi, mỗi hòn đá này cũng đều phải lau thật bóng. Hòn đá này vẫn còn vệt nước, cô không nhìn thấy sao? Làm lại, không chỉ dùng chổi, phải dùng giẻ lau, lúc nào bẩn lại lau lại!”

Bách Thảo tần ngần nhìn mặt đường.

“Hết buổi tập sáng tôi đến kiểm tra lại”, Tú Cầm lạnh lùng liếc xéo Bách Thảo. “Làm hết phần việc của cô đi đã, rồi hãy nghĩ đến những chuyện khác, đừng có rỗi rãi bày trò chơi trội.”

Vậy là, sáng sớm mỗi ngày, các đệ tử của võ quán Tùng Bách đều nhìn thấy Bách Thảo quỳ trên mặt đường, dùng giẻ lau thật lực từng viên đá lát đường.

Họ kinh ngạc nhận ra.

Con đường đó lại có thể sạch đến sáng bóng, mỗi hòn đá trứng ngỗng đều sạch như được xối rửa, long lánh dưới ánh mặt trời.

Tuy vậy, mỗi khi có người qua lại đều ít nhiều để lại vết bẩn. Vậy là Bách Thảo lại xuất hiện, cẩn thận lau lại từng hòn đá.

Con bé này đúng là đầu óc có vấn đề.

Các đệ tử thầm thì với nhau, chưa bao giờ thấy ai lấy giẻ lau đường. Mỗi đệ tử đi qua đều liếc nhìn cô, xem có phải từ lần bị Tú Đạt đá, đầu óc trục trặc rồi không.


***



“Cô đến để khoe với tôi sao?”

Trong vườn trường, Quang Nhã lạnh lùng nhìn Bách Thảo đứng trước mặt, hừ một tiếng, nói: “Các đệ tử của võ quán Tùng Bách đã đến khoe mấy lần, khoe đến mức tai chúng tôi mọc dòi ra rồi! Thế nào, hôm nay cô lại đến khoe hả? Cho dù võ quán Xương Hải đến Tùng Bách thì sao, có khi người ta chỉ đến liếc qua một chút, có khi chỉ dăm phút nửa tiếng rồi đi, có gì đáng huênh hoang!”.

Bách Thảo im lặng đứng nghe.

Cô đã muốn tìm Quang Nhã từ lâu, nhưng không gặp trong trường. Xem chừng các đệ tử của Tùng Bách dạo này lại đến Toàn Thắng gây sự, nhưng chuyện này chẳng có gì lạ, trước đây, có chuyện gì có vẻ đáng tự hào đều có một toáng đệ tử do Tú Đạt của võ quán Tùng Bách cầm đầu chạy đến khiêu khích, khoe mẽ, bởi vì hai võ quán đều nằm trên cùng một con phố.

“Cái phong bì này không phải của tôi.”

Thấy Quang Nhã nói xong định đi, Bách Thảo vội lấy ra chiếc phong bì trong ba lô Quang Nhã đưa lần trước ra.

“Hừ!” Quang Nhã liếc nhìn chiếc phong bì, rồi giật khỏi tay Bách Thảo: “Đúng thế, đằng nào bây giờ cô cũng ăn của ngon vật lạ nhà Tùng Bách, lại được gặp người của võ quán Xương Hải thì chút tiền mọn này cô có coi là gì!”.

“Quang Nhã!” Trong lòng Bách Thảo chợt nhói lên, đăm đăm nhìn Quang Nhã, nói: “Số tiền này là của cậu phải không? Là cậu… cậu cho tôi đúng không?”. Đúng là Quang Nhã cho cô, không phải nhầm lẫn gì hết, là Quang Nhã cố ý bỏ vào. Có phải Quang Nhã lo cho cô không có tiền ăn, không có chỗ ở nên mới làm vậy?

“Hừ!”, Quang Nhã lừ mắt, khẽ hừ một tiếng.

“Trước đây tôi tưởng cậu rất ghét tôi…”

Bách Thảo đột nhiên không dám nhìn Quang Nhã.

“Tôi rất ghét cô! Bây giờ vẫn ghét cô!” Quang Nhã không thèm nhìn Bách Thảo, ngẩng đầu cao ngạo như không muốn nhìn thấy cô, ngực phập phồng nói: “Cô là quái vật! Rõ ràng biết mọi người đều ghét ông ấy, vậy mà cô lại ở bên ông ấy, cô muốn chơi trội hay sao! Muốn tỏ vẻ là người lương thiện, muốn chứng tỏ chúng tôi là người xấu chắc?! Rõ ràng ông ấy là kẻ hèn nhát, sống cùng với một kẻ hèn nhát chắc chắn cũng là kẻ không ra gì! Chỉ nói chuyện với cô tôi cũng thấy xấu hổ!”.

Đẩy cô sang một bên, Quang Nhã hầm hầm bỏ đi!

“Nhưng, sư phụ là…” Bách Thảo thấy lòng thắt lại, người khác nói gì cô không chấp, nhưng Quang Nhã không thể nói những lời như thế.

“Câm mồm!” Quang Nhã thô bạo ngắt lời, đứng thẳng lưng: “Tôi không có bất kỳ quan hệ nào với ông ấy! Tôi thấy nhục nhã vì ông ấy! Từ nay cô không được nói chuyện với tôi! Tôi cũng thấy nhục vì cô!”.

Bách Thảo cắn môi.

Nhìn bóng lưng Quang Nhã xa dần, lòng cô không khỏi kinh ngạc, chậm rãi đi về lớp học. Mặc dù từ nhỏ đã quen, nhưng vừa rồi cô thật sự cho rằng, Quang Nhã không hề ghét mình đến thế. Có điều, có lẽ Quang Nhã chỉ nói cứng vậy thôi, nếu không sao lại lén cho cô tiền?

Nghĩ vậy, cô lại thây lòng vui vui.

Lát sau, không nén được, cô lại mỉm cười. Đúng, nhất định là đúng, trước đây, cô cũng từng bị đánh lừa bởi cái vẻ hùng hổ bên ngoài của Quang Nhã, là cô đã hiều lầm Quang Nhã.

Sư phụ trở về nhất định cô sẽ nói với sư phụ, nhất định sư phụ sẽ rất vui!

“Này, đã nghe tin gì chưa?” Hiểu Huỳnh từ trong lớp thò đầu ra, nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Bách Thảo, nói: “Chắc cậu đã biết phải không, mình cũng vừa nghe tin!”.

“Hả?”

“Tối nay võ quán Xương Hải sẽ đến!”, Hiểu Huỳnh chắp tay, nói một cách say sưa, “Nghe nói họ sẽ dừng chân ở võ quán Hiền Võ, ngày mai thứ Bảy sẽ giao hữu một ngày ở đó, Chủ nhật, sẽ đến võ quán Tùng Bách chúng ta!”.

A, tối nay đã đến rồi.

Bách Thảo sửng sốt.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
KenhSinhVien.Net-dgtfg.jpeg
KenhSinhVien.Net-gf.jpeg


đây là Nhược Bạch ak:KSV@03:
 
còn 1 anh nữa mà quan trọng là nhân vật nữ chọn chứ có phải chúng ta đâu :KSV@05:
 
KenhSinhVien.Net-xdgf%281%29.jpeg


hình đầu tiên là cả 3 ng` luôn
con hình 2 là Sơ Nguyên ak


Sơ Nguyên ko mặc áo võ
trời ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!
bà sai tên nhân vật vs tấm hình rồi

ĐÂY LÀ NHƯỢC BẠCH!!!!!!!!!!!!!!
:KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15:
 
Chương trình Thể thao Đài Truyền hình địa phương tối hôm đó phát cảnh đón tiếp võ quán Xương Hải ở sân bay. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách phấn khởi xúm quanh ti vi. Quán chủ mấy võ quán lớn đều có mặt, Dụ quán chủ cũng trong phái đoàn ra đón, nhưng Bách Thảo không nhìn thấy các sư bá của võ quán Toàn Thắng.

Phái đoàn của võ quán Xương Hải có khoảng mười lăm, mười sáu người.

Họ vận võ phục của võ quán Xương Hải từ cửa khẩu đi ra.

Ngoài mấy huấn luyện viên, còn lại đều là đệ tử. Có sáu, bảy đại đệ tử tuổi trên mười lăm, lưng đều thắt đai đen, bốn, năm đệ tử nhỏ nhất, có lẽ chưa đến mười tuổi, mặt non choẹt.

Tin đưa, do giải đấu Taekwondo toàn quốc hằng năm của Hàn Quốc sắp bắt đầu, những đệ tử mạnh nhất của võ quán Xương Hải hầu hết đều ở lại trong nước tập trung tập luyện, nhưng cũng không nên xem thường đoàn giao hữu được cử sang lần này.

Cảnh trên ti vi dừng lại ở mấy đại đệ tử của võ quán Xương Hải, lời thuyết minh cho biết, trong những đệ tử này có người đã tham gia giải Taekwondo thanh niên thế giới, có người năm ngoái lọt vào vòng tám cuộc thi Taekwondo toàn quốc của Hàn Quốc, đều là những tuyển thủ trẻ xuất sắc thế hệ mới. Ngày mai sẽ thi đấu giao hữu với võ quán Hiền Võ có thực lực mạnh nhất thành phố. Võ quán Hiền Võ rất coi trọng cơ hội giao hữu này nên sẽ tiến cử những tuyển thủ ưu tú nhất…

“Sao không thấy nhắc tới võ quán Tùng Bách chúng ta…”

Nghe mãi không thấy nhắc nửa chữ đến chuyện võ quán Xương Hải đến giao hữu với Tùng Bách, mấy đệ tử không nén nổi lo lắng, lo sợ cơ hội mong đợi bao lâu lại không thành.

“Này!”

Hiểu Huỳnh vẫy tay ra hiệu giữ trật tự, ghé lại gần ti vi hơn, dán mắt vào khuôn mặt các đệ tử Xương Hải, với vẻ ngưỡng mộ, trong số họ có mấy người từng tham gia những giải đấu lớn.

Ngoài sóng âm thanh từ và màu sắc màn hình biến ảo lấp lánh phát ra thì phòng tập chật ních các đệ tử lại im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, hơi thở mạnh xốn xang, nhiệt huyết.

Bài tập tiếng Anh vẫn chưa làm xong.

Bách Thảo tiếc rẻ lại nhìn vào màn hình, định về làm nốt bài tập, nếu đợi bọn họ xem ti vi, luyện tập xong mới lau đệm, rồi về làm bài tập thì sẽ muộn mất. Bách Thảo nhẹ nhàng rời khỏi đám đông, lúc đi cô còn thấy Nhược Bạch đang chăm chú nhìn lên màn hình, Diệc Phong bên cạnh ngáp liên hồi, Sơ Vy ngoái đầu lườm Diệc Phong.

Trong trận đấu giao hữu với võ quán Xương Hải Chủ nhật này, sư huynh Nhược Bạch, sư huynh Diệc Phong và sư tỷ Sơ Vy chắc chắn đều tham gia, Bách Thảo vừa đi vừa nghĩ thầm, đây đúng là sự kiện rất đáng mong đợi.

Thứ Bảy, các đệ tử của võ quán Tùng Bách lao vào tập luyện với khí thế chưa từng có. Bách Thảo cũng lao vào dọn dẹp vệ sinh với nhiệt tình chưa từng có. Cô quỳ trên bãi cỏ sân tập nhặt từng vụn lá, phủi từng hạt bụi, tiếc là không thể rửa từng khóm cỏ, để cho mỗi cây cỏ xanh tươi mượt mà láng bóng.

Hiểu Huỳnh đã mấy lần mắng cô, nói nhất định Tú Cầm cố tình giày vò cô vì với tính cách của sư phụ nhất định sẽ không yêu cầu lau thật sạch mỗi hòn đá lát đường, rồi bảo cô đừng ngốc nghếch như vậy.

Thực ra, Bách Thảo cũng biết.

Chỉ có điều rỗi rãi quá, nếu không làm gì, cô cũng chỉ ăn không ở không trong võ quán, thà làm các việc vặt lại thấy thoải mái trong lòng. Hơn nữa, như thế này cũng tốt, làm vệ sinh xung quanh sân, có thể đàng hoàng xem các đệ tử của Tùng Bách luyện tập.

Nhưng, cô nhận thấy, thực ra Dụ quán chủ chỉ phụ trách những công việc mang tính sự vụ, rất ít khi đích thân hướng dẫn các đệ tử tập luyện, người hướng dẫn các đệ tử tập luyện hằng ngày là Nhược Bạch. Sư huynh Nhược Bạch bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng lúc hướng dẫn các đệ tử lại rất nhẫn nại.

Chập tối, thấy các đệ tử của Tùng Bách kháo nhau, trận giao hữu với võ quán Hiền Võ hôm nay, võ quán Xương Hải đã cử ba đại đệ tử, Hiền Võ cũng cử ba đại đệ tử xuất sắc nhất hiện nay. Kết quả, Xương Hải thắng hai trận, Hiền Võ thắng một trận!

Máu nóng như sôi trong huyết quản các đệ tử Tùng Bách.

Thực lực của Hiền Võ quả danh bất hư truyền, xứng đáng là võ quán nổi tiếng nhất toàn quốc, chẳng thế mà võ quán Xương Hải không những đã phái đệ tử đến giao hữu mà còn lưu lại ngay trong võ quán.

“Oa, chiến thắng Xương hải! Võ quán Hiền Võ lại có thể chiến thắng Xương Hải!” Hiểu Huỳnh vui đến mức suốt đêm trằn trọc không ngủ được. “Bách Thảo, cậu xem, thì ra, dù Xương Hải là một trong những võ quán mạnh nhất Hàn Quốc, cũng không thần kỳ bao nhiêu! Nếu Hiền Võ cử đội hình mạnh nhất xuất chiến như anh Đình Hạo, chị Đình Nghi và anh Thân Ba, người đã chiến thắng võ quán Xương Hải hôm nay, Hiền Võ sẽ thắng!”

“Nhưng, chẳng phải đã nói những đệ tử xuất sắc nhất của Xương Hải đều ở lại trong nước tập trung tập luyện hay sao?” Nằm trong chăn, Bách Thảo ngẫm nghĩ, lát sau nói với Hiểu Huỳnh: “Nếu Hiền Võ cử đội hình mạnh nhất thì Xương Hải cũng cử đội hình mạnh nhất, vẫn là rất khó nói, rốt cuộc hôm nay hai bên đều cử đội hình mạnh nhất, và Hiền Võ đã thua”.

“Ờ…” Hiểu Huỳnh lắc đầu, cảm thấy Bách Thảo nói cũng có lý, nhưng trong lòng vẫn không muốn thừa nhận. “…Cũng không thể nói vậy, anh Đình Hạo rất giỏi, mình cảm thấy các đệ tử của Xương Hải chắc không ai có thể là đối thủ của anh ấy!”

Hiểu Huỳnh vẫn lâng lâng xúc động, cuộc người trong chăn, thò đầu ra ngoài tiếp tục nói với Bách Thảo:

“Chẳng lẽ cậu không biết? Năm ngoái, anh Đình Hạo đoạt chức vô định giải Taekwondo thanh niên thế giới! Vô địch nhé! Cho nên Hàn Quốc mời riêng anh Đình Hạo và chị Đình Nghi tới võ quán Xương Hải giao hữu học hỏi, họ đi những hơn một năm đấy!”

Sư huynh Đình Hạo của võ quán Hiền Võ…

Bách Thảo kéo chăn, ngây người nhìn trần nhà tối om, sao cô không nghe nói đến anh ta nhỉ? Võ sĩ Taekwondo thiên tài trẻ tuổi sáng chói như trong truyền thuyết.

“A! Mình hiểu rồi!”, Hiểu Huỳnh reo lên, “Thảo nào mà võ quán Xương Hải đến thăm võ quán Hiền Võ, chưa biết chừng có khi là do Đình Hạo quá xuất sắc nên Xương Hải mới tìm đến xem thực lực của võ quán Hiền Võ! Vì vậy, có thể nói anh Đình Hạo chiến thắng là điều chắc chắn! Còn chị Đình Nghi thì…”.

“Thế nào…”

Bách Thảo cũng bắt đầu thấy hiếu kỳ, không hiểu tại sao Hiểu Huỳnh lại hơi lưỡng lự. Theo cô biết, từ khi sư tỷ Đình Nghi nổi tiếng, tất cả các nữ võ sĩ trên đất Ngạn Dương bất kể thứ hạng nào cũng đều thất bại dưới tay Đình Nghi.

Hiểu Huỳnh thở dài nói: “Nghe nói võ quán Xương hải đã cử một nữ tuyển thủ Taekwondo rất xuất sắc, tên là Ân Tú, chị ấy vô cùng lợi hại”.

“Lợi hại đến mức nào?”

“Lợi hại tới mức…” Hiểu Huỳnh lại do dự mấy giây, rồi lắc đầu lia lịa: “Mình chắc chắn đó là một trò lừa bịp, làm gì có ai lợi hại đến thế, mình nghĩ không thể đấu lại được chị Đình Nghi! Vì thế cậu đợi xem, Hiền Võ sẽ đánh bại Xương Hải đúng không! Trình độ của nước ta vẫn hơn! Ha ha!”.

Hiểu Huỳnh cười một lúc, bỗng thấy Bách Thảo không cười, bực mình bĩu môi:

“Sao cậu không cười?”

“Ừ, nếu Hiền Võ có thể đánh bại Xương Hải, mình cũng rất vui.” Bách Thảo gật đầu, nói tiếp: “Không biết trận đấu giữa Xương Hải và Tùng Bách ngày mai thế nào?”.

“Ơ…”

Đúng rồi, Hiểu Huỳnh đơ người, ngày mai Tùng Bách phải đấu với Xương Hải rồi, nếu Tùng Bách thua… mà lại thua thảm hại…

“Sư huynh Nhược Bạch cũng rất cừ!”, Hiểu Huỳnh buột miệng nói to, trở mình nhìn lên trần nhà. “Mặc dù mọi lần sư huynh Nhược Bạch đều thua Đình Hạo, nhưng năm nay võ công của huynh ấy cũng tiến bộ rất nhiều, dù đấu với cao thủ của võ quán nào, hầu như cũng không thua! Chưa biết chừng… chưa biết chừng… có thể đánh bại Đình Hạo… Ôi dào, bất luận có thể đánh bại Đình Hạo hay không thì sư huynh Nhược Bạch vẫn có nhiều hy vọng đánh bại đệ tử của Xương Hải!”

Sư huynh Nhược Bạch ư?

Hình như Nhược Bạch rất lợi hại, trước đây Bách Thảo đã được xem Nhược Bạch thi đấu với sư huynh Trọng Hòa. Anh ta ra đòn nhanh như chớp, thể lực sung mãn, toàn thân tràn trề khí phách, dũng mãnh, khác hẳn vẻ lãnh đạm thường ngày.

“Ngày mai…” Hiểu Huỳnh nhắm mắt, chắp hai tay trước ngực, cầu nguyện: “… Mong sao võ quán Tùng Bách trổ hết tài năng, chiến thắng Xương Hải! À, nếu không thể thắng hoàn toàn, ít nhất cũng phải thắng một trận! Sư huynh Nhược Bạch, sư huynh Diệc Phong, sư tỷ Sơ Vy nhất định phải cố gắng lên! Bách Thảo, mau cầu nguyện với mình đi!”.

Thế là Bách Thảo làm theo Hiều Huỳnh, cũng lầm rầm cầu nguyện, có điều nội dung cầu nguyện của cô nhiều hơn một chút.

Cô hy vọng sau này có ngày…

Mình cũng có cơ hội thi đấu thực sự với những cao thủ!

***
Trăng lặn dần.

Bầu trời dần lộ ra những tia sáng đầu tiên.

Chim chóc bắt đầu ríu rít trên ngọn cây.

Trên bãi cỏ sân tập, những giọt sương đọng long lanh trên ngọn cỏ.

Không biết có bao nhiêu đệ tử của võ quán Tùng Bách suốt đêm không ngủ, nhưng sau buổi tập sáng, khi tập trung trên sân chờ đợi võ quán Xương hải, tất cả đều hết sức phấn chấn. Ai cũng đứng thẳng, ánh mắt tràn trề khí thế và khát vọng, chờ đợi trận đấu.

Dụ quán chủ cũng thay bộ võ phục mới trắng tinh, dưới ánh nắng sớm rạng ngời, tư thế quán chủ ung dung, cao đạo như một tiên nhân.

Nhược Bạch đứng trước đội ngũ.

Nét mặt vẫn như ngày thường, dường như tinh thần không một chút xao động, chỉ có ánh mắt càng sáng hơn.

Diệc Phong và Sơ Vy đứng sau Nhược Bạch.

Hình như tối qua Diệc Phong mất ngủ, ngáp liên tục khiến Sơ Vy bực mình, lừ mắt ra hiệu.

Có lẽ võ quán Xương Hải sắp đến.

Bách Thảo vừa quét con đường nhỏ phía sau sân tập vừa tò mò ngoái nhìn về phía cổng lớn của võ quán. Chưa bao giờ cô cảm kích Tú Cầm như thế này, nếu như Tú Cầm không cho cô công việc quét dọn thì hôm nay cô không thể đường hoàng xem trận so tài giữa Tùng Bách và Xương Hải.

Hơn nữa, tối qua Tú Cầm còn đến nói riêng với cô, hôm nay không cần phải lau từng phiến đá lát đường, vì thế bây giờ cô có thể thoải mái cầm chổi đứng xem.

Nhưng, thực ra cô đã kịp lau kỹ từng phiến đá ấy. Ôi, dưới ánh mặt trời mỗi phiến đá long lanh phát sáng.

Bỗng có tiếng xe hơi rất gần từ phía ngoài cổng võ quán vọng vào.

Người của võ quán Xương Hải đến rồi sao?

Bách Thảo nắm chặt cán chổi, nhìn ra, thấy phía xa có hai chiếc xe hơi đang tiến dần về cổng võ quán, tim đập thình thịch, tay nắm cán chổi càng chặt, đột nhiên toát mồ hôi, đây là lần đầu tiên cô được tận mắt xem một trận thi đấu trình độ cao!

Sau lưng có tiếng bước chân đều đặn, cô quay người nhìn rồi lập tức để chổi sang bên, cung kính đứng lùi sang lề đường. Mắt dõi theo Dụ quán chủ dẫn các đệ tử ra cổng lớn đón khách.

Từng đệ tử của võ quán Tùng Bách lần lượt đi qua trước mặt cô, trên mặt họ hiện rõ niềm vui không giấu giếm, hầu như chẳng có ai để ý đến cô cả, chỉ có Hiểu Huỳnh khi đi ngang qua đã cảm kích chớp mắt với cô. Đoàn người đi hết, Bách Thảo lại nhìn về phía hai chiếc xe hơi ngoài cổng.

Nhưng…

Tại sao lại chỉ có hai chiếc?

Bách Thảo băn khoăn, võ quán Xương Hải chẳng phải sẽ cử mười lăm, mười sáu võ sinh đến sao, hai chiếc xe làm sao đủ chỗ.

Đang suy nghĩ thì hai chiếc xe đã dừng lại, một chiếc đã mở cửa. Một người đàn ông trung niên người hơi béo, vận võ phục màu trắng, đai đên cùng một cô bé không quá mười tuổi, nét mặt non choẹt cũng vận võ phục bước ra.

Hai, ba đệ tử nữa từ trong chiếc xe còn lại bước ra, cũng toàn là trẻ con, đứa lớn nhất xem chừng cũng chưa tới mười hai tuổi, bé nhất chỉ khoảng sáu tuổi.

Sau đó…

Chẳng còn ai nữa.

Tất cả chỉ có năm người.

Bách Thảo kinh ngạc nhìn bốn đứa trẻ vận võ phục đứng ở ngoài cổng lớn của võ quán, lẽ nào võ quán Xương Hải lại đưa bốn đệ tử tí hon này ra đấu với võ quán Tùng Bách?




 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
pik gay cấn rồi
mà hk thấy truyện cũng như ko
 
là bà quảng cáo gây cấn mà hk có truyện thì làm sao ng ta pik
 
×
Quay lại
Top Bottom