Hoàn Thiếu nữ toàn phong - Minh Hiểu Khê

S2-S2-S2-S2

I miss u, B1
Thành viên thân thiết
Tham gia
24/3/2012
Bài viết
506
Chương 1


“Nó vẫn dám vác mặt tới kìa!”

“Đồ mặt dày, nếu tao là nó, tao đã đào lỗ chôn cái bản mặt đó đi cho rồi.”

“Kìa, nó ra rồi.”

“Mong nó đừng đến chỗ tao!”

“Việc gì phải sợ! Nếu nó dám đến, tao đá bay cho coi!”

Trong ánh nắng đầu xuân, một đám đệ tử vận võ phục trắng của võ quán Toàn Thắng đang đứng tụ tập bàn tán, những con mắt hằn học, khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào một cô bé khoảng mười bốn tuổi đang đi đến.

Mình phải ra, mình không làm gì sai, tại sao lại không dám ra?! Nếu hôm nay không ra, chứng tỏ mình tâm địa xấu, thừa nhận mình thua sao!

Nhưng, mình không sai!

Bách Thảo cắn chặt môi, ngẩng cao đầu, thẳng người đi đến giữa sân võ quán, hai tay nắm chặt, cứ nghe thấy kẻ nào chửi mình, cô lập tức trợn mắt nhìn thẳng vào mặt kẻ đó, khiến kẻ này lập tức ngậm miệng.

Im phăng phắc.

Cô ngẩng đầu rất cao, đứng vào cuối hàng, mọi người xung quanh tự động nhích ra xa để cô đứng một mình.
“Thích Bách Thảo! Cô tưởng bọn tôi sợ cô hả?!”

Tiếng con gái choe chóe vang lên.

Bách Thảo cau mày, đó là Quang Nhã, đứa con gái thường ngày không ưa cô nhất. Quang Nhã đỏ mặt, từ trong hàng bước ra, đứng trước mặt cô, tức giận hét lên:

“Rốt cuộc cô là loại người gì? Tại sao đã làm chuyện nhục nhã như vậy mà vẫn vênh váo thể? Tạo sao còn dám vác mặt đến đây? Cô không biết ở đây không ai chào đón cô sao?!”

“Tôi không làm chuyện nhục nhã.”

Bách Thảo nắm chặt tay, ngẩng cao đầu.

“Cô… cô…” Quang Nhã giận tái mặt, nói không thành tiếng: ”… Ai đã nuôi cô? Ai cho cô tiền đi học? Cô sống ở đâu, ăn ở đâu, vậy mà cô lại dám…”.

“Tôi dám thế nào? Chẳng lẽ phải nói dối? Chẳng lẽ phải lừa người ta? Sư phụ nói, trong hoàn cảnh nào con người ta cũng phải biết phân biết đúng sai, vinh nhục, chẳng lẽ vì cuộc thi sắp tới mà chúng ta có thể nói dối, lừa gạt người khác hay sao?!” Cố sức hít thật mạnh để không bật khóc vì cô là Thích Bách Thảo kiên cường nhất, trong bất cứ việc gì thì đúng là đúng, sai là sai.

“Cô… cô… Hu… hu…”

Quang Nhã tức tối, bật khóc, khuôn mặt xinh xắn đẫm nước mắt, giống như một con búp bê tủi thân. Những đứa khác không nhịn được, phẫn nộ nhìn cô. Một đứa hét lên:

“Đánh, đánh đi!”

Lập tức mấy đứa khác lao ra đá, đạp túi bụi!

Đá trước!

Đá sau!

Đá ngang!

Đạp!

Tiếng gió xẻ không khí, những cú đá chân vun vút như tấm lưới dày bủa vây Bách Thảo! Như bức tranh màu nước đóng khung, cô ngoan cường giữ thẳng lưng, một mình, đơn độc, bị bao vây trong sát khí và thù hận.

“Ái!”

“Ối!”

“Ái da!”

Mấy đứa con trai lăn lộn trên mặt đất, ôm đầu rên la, trên mặt đứa nào cũng có một dấu chân, mà chủ nhân của dấu chân đó vẫn đứng yên tại chỗ, lưng thẳng, ngoan cường, cố ngẩng cao cái đầu bé nhỏ.

Cô không làm sai!

“Thích Bách Thảo!”
Ba người đàn ông trung niên vận võ phục trắng, thắt đai đên từ phía đông đình viện đi đến, trong đó có một người mặt đỏ lừ. Nhìn lũ con trai bị đánh ngã nằm ngổn ngang trên đất, mắt tối sầm, ông ta quay sang đứa bé đứng thẳng người giữa sân, nói:

“Con đánh chúng nó hả?”

“Vâng!”, Bách Thảo cúi đầu nói.

Ba người đàn ông nhìn nhau, vẫn là người mặt đỏ lừ, nửa cười nửa không, nói: “Xem ra Khúc sư đệ nói không sai, quả nhiên con có tư chất luyện Taekwondo”.

Bách Thảo im lặng.

“Bây giờ võ công của con lợi hại như vậy, cái võ quán nhỏ bèo bọt này không dạy được nữa rồi.”

Người đàn ông mặt đỏ cười gằn, ho khan mấy tiếng: “Hay là con đến võ quán khác tiếp tục tập luyện, sau này nếu có ngày đoạt chức vô địch Quốc gia, chỉ cần nói với phóng viên con đã học những bài tập vỡ lòng ở võ quán Toàn Thắng này là đã không uổng công chúng ta dạy dỗ rồi”.

Bách Thảo kinh ngạc ngẩng đầu.

Thế là thế nào? Sao lại bảo cô đến võ quán khác tiếp tục tập luyện?

“Hành lý của con đã thu xếp xong, để sẵn ngoài cửa lớn rồi.” Người đàn ông mặt đỏ không nhìn cô, quay đầu nói với đám trẻ: “Thôi, tất cả tập hợp, vì trận thi đấu của võ quán vào tháng Năm tới, các con phải phấn chấn tinh thần, tăng cường tập luyện”.

Bách Thảo cắn môi, đứng vào hàng cùng với đám con trai đang lồm cồm bò dậy, phủi quần áo. Mặt lạnh tanh, cô không thèm để ý đến ánh mắt hằn học, tức tối của bọn chúng,

“Thích Bách Thảo, con không hiểu lời ta hay sao?”

Người đàn ông mặt đỏ bất lực nhìn Bách Thảo đứng trong hàng, nói tiếp:

“Nếu con không hiểu thì để ta nhắc lại lần nữa, con hãy đến võ quán khác, hoặc là đi đâu thì tùy, võ quán Toàn Thắng nhỏ mọn này không phụng dưỡng nổi một vị đại Bồ tát là con.”

“Trịnh sư bá!”

Bách Thảo kinh hoàng kêu lên, không dám tin là thật, toàn thân lạnh buốt, chẳng lẽ cô bị đuổi thật sao, vì chuyện hôm qua mà phải đuổi cô đi sao?

“Đừng gọi ta là sư bá, ta không có phúc làm sư bá của con.” Trịnh Uyên Hải mặt lạnh tanh liếc cô lần nữa:

“Con hãy đi ngay lập tức”.

“Liễu sư bá! Trịnh sư bá!”

Bách Thảo hốt hoảng, cố trấn tĩnh nhìn vị sư bá kia, nhưng sắc mặt Liễu sư bá còn khó coi hơn. Ông né tránh ánh mắt cô, hình như hai người đã bàn bạc với nhau rồi mới đưa ra quyết định này.

“Gọi gì? Còn không đi mau, hay muốn ta đuổi đi?”, Trịnh Uyên Hải quắc mắt quát.

“Con không đi.”

Bách Thảo cố nén nỗi sợ hãi trào lên trong lòng, bướng bỉnh nói:

“Con không làm gì sai, con không sai, con không đi.”

“Con không làm gì sai?” Trịnh Uyên Hải tức giận cười lớn: “Còn một tháng nữa là đến cuộc thi đấu giữa các võ quán, trong thời điểm quan trọng cần tăng cường uy danh của võ quán Toàn Thắng, mà con lại làm như vậy, Toàn Thắng còn mặt mũi nào nữa? Võ quán Toàn Thắng giờ đây đã trở thành trò cười cho các võ quán khác!”.

Ngực cô đột nhiên phập phồng, hai tay nắm chặt nói:

“Từ nhỏ đến giờ sư phụ luôn dạy, người tập Taekwondo cần có tinh thần Taekwondo, phải có liêm sỉ, biết phân biệt đúng sai, không thể vì bất cứ lý do gì mà làm giả làm dối, vì lợi ích hư vinh mà lừa dối người kahcs thì càng không nên, như vậy mới là có tinh thần Taekwondo.”

Sắc mặt Trịnh Uyên Hải từ đỏ chuyển sang trắng, mắt vằn lên những tia máu li ti, hầm hầm nói:

“Đúng, con nói đúng, người sai là ta! Con hài lòng chưa! Nhưng ta là chủ võ quán này, ta có quyền không cho con tập ở đây, ta cũng có quyền không cho con tiếp tục ở lại đây! Cho nên, bây giờ con hãy đi cho!”

“Con…”

Bách Thảo hoảng loạn.

“Con không đi, con… con phải đợi sư phụ trở về… Sư phụ sẽ không đuổi con…”

“Ha ha, Khúc Hướng Nam? Ông ta cũng là người ở nhờ võ quán này, làm gì có tư cách can thiệp? Thích Bách Thảo, khôn hồn thì tự đi khỏi đây, nếu không đừng trách ta đuổi cổ! Thế nào, có đi không?”

Trịnh Uyên Hải lạnh lùng, đằng hắng một tiếng, mắt đảo khắp lượt các đệ tử đang đứng ngây trên sân võ quán, nói:

“Từ nay về sau, nó không phải là người của võ quán Toàn Thắng này, không có bất kỳ liên quan nào với các con, bây giờ các con lập tức lôi nó ra khỏi đây!”

Ánh nắng sáng lóa đến nhức mắt.

Trước mặt hình như có vô số điểm sáng xoay tròn, Bách Thảo choáng váng, những khuôn mặt đáng ghét đầy thù hận nhòa dần, mình đã sai ư, lẽ nào mình đã sai?

Cô bị lôi, đẩy, kéo đi xềnh xệch.

Hinh như có rất nhiều cánh tay lôi, đẩy.

Có phải chính những người hằng ngày sống cùng cô, luyện tập cùng cô đã đuổi cô đi, đẩy cô ra khỏi cổng, sau đó đóng sập cổng lại?

Toàn thân lạnh toát, Bách Thảo đứng trơ trọi ngoài cổng võ quán.

Đứng dưới gốc cây quế già, bất giác nhìn lên tấm biển lớn trên cánh cổng đồ sộ, trên tấm biển màu đó có bốn chữ cỡ lớn màu vàng “Võ quán Toàn Thắng”. Tất cả mọi người đều cho là cô đã làm sai, vậy cô đã làm sai thật sao?

Khi Trịnh sư bá đã vỡ tấm ván bằng gỗ tùng dày đúng tám phân khiến người nâng tấm ván là sư huynh Trọng Hòa loạng choạng suýt ngã, tất cả mọi người, kể cả những phóng viên có mặt đều kinh ngạc thán phục, hò reo cổ vũ.

Thậm chí còn nghe tiếng một phóng viên trầm trồ:

“Thì ra thực lực của võ quán Toàn Thắng không tồi! Cuộc thi đấu năm nay biết đâu võ quán Toàn Thắng sẽ là một con hắc mã.”

Nhưng cô biết Trịnh sư bá không có công lực lớn như vậy.

Suốt ngày chìm trong men rượu, Trịnh sư bá đến cả một thanh gỗ tùng mỏng cũng không đá vỡ ra được, sao đột nhiên có thể đá vỡ tấm gỗ dày như thế chứ? Từ trong thùng rác, cô đã tìm thấy tấm gỗ tùng dày tám phân bị vỡ đôi, phát hiện vết nứt sẵn đã được dán lại, bên trên vẫn còn dấu keo dán, một tấm gỗ như vậy ngay đứa trẻ mới học Taekwondo cũng có thể đá được.

Là cô đã sai ư?

Cô không nên đến phòng Trịnh sư bá hỏi tại sao ông làm vậy, vì sao phải làm trái tinh thần Taekwondo để đánh lừa phóng viên? Cô tưởng khi hỏi như vậy, chỉ có cô và Trịnh sư bá, không ngờ đúng lúc đó, phóng viên vừa phỏng vấn xong quay trở lại nên đã nghe thấy câu chất vấn của cô.

Cho nên, cô đã sai ư?

Màn đêm đen kịt.

Vừa đói vừa lạnh, Bách Thảo dựa lưng vào thân cây từ từ ngồi xuống cạnh đống đồ đạc ít ỏi, chỉ có chiếc cặp sách và bộ đồng phục học sinh, những bộ quần áo khác không thấy đâu, trên người vẫn mặc bộ võ phục trắng. Cô vẫn không hiểu, cô đã sai thật ư?

Ngồi ôm gối.

Nước mắt không thể kìm nén lăn từng giọt trên má Bách Thảo.

Tại sao lại như thế? Tuân thủ lễ nghĩa, biết liêm sỉ, nhẫn nại, kiên cường… đó là lời sư phụ đã dạy cô, sư phụ nói đó là yêu cầu cơ bản nhất trong tập luyện Taekwondo. Mặc dù, Taekwondo là một môn võ hưng thịnh ở Hàn Quốc nhưng lại có nguồn gốc từ Trung Quốc, tinh thần Taekwondo bắt nguồn từ tinh túy văn hóa Trung Quốc nên đã là người Trung Quốc, muốn luyện Taekwondo thì càng phải nghiêm khắc tuân thủ tinh thần Taekwondo.

Không, cô không làm sai.

Bách Thảo mím chặt môi.

Đợi sư phụ quay về, sư phụ nhất định nói, người sai không phải là cô, mà là Trịnh sư bá.

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
bà bạn đánh nhanh thắng nhanh nhỉ
công nhận bà siêng thiệt ak
 
Buổi chiều.

Tại trường trung học số một của thành phố.

“Này, tối qua tập xong không tắm hả, hôi quá!” Trong giờ học, Hiểu Huỳnh cầm cuốn vở quạt phành phạch.
Bách Thảo vẫn lặng lẽ làm nốt bài tập Toán.

“Cậu vẫn chưa làm xong bài tập hả? Lạ thật đấy, mọi khi, lần nào cậu cũng làm đủ bài cơ mà, chẳng phải cậu là học sinh chăm chỉ sao?”

Bách Thảo vẫn viết lia lịa, không ngẩng đầu lên.

“Này, cậu viết nhanh quá, đầu cậu là cái máy tính hay sao thế? Không cần nghĩ, cứ viết lia lịa. Này, này, sao không trả lời. Mặc dù võ quán Tùng Bách chúng mình đối địch với võ quán Toàn Thắng của cậu, nhưng chúng ta vẫn là bạn. Mình biết, lần trước sư huynh Nhược Bạch đã đánh bài sư huynh Trọng Hòa lợi hại nhất của các cậu, sư tỷ Sơ Vy đánh bại sư tỷ Lê Lam lợi hại nhất của các cậu khiến Toàn Thắng mất mặt, câu cũng buồn suốt mấy ngày, nhưng cậu cũng không còn bực nữa cơ mà, sao hôm nay…”

“Đúng rồi, cuộc thi đấu giữa các võ quán năm nay cậu có tham gia không? Mỗi võ quán chỉ được cử ra ba người, mình sợ không có hy vọng…”

Hiểu Huỳnh nói một tràng như bắn súng liên thanh, cũng như Bách Thảo, Hiểu Huỳnh từ nhỏ đã sống trong võ quán. Chỉ khác là năm Bách Thảo tám tuồi đã được sư phụ đưa về nuôi, còn cha mẹ Hiểu Huỳnh là lái xe và bảo mẫu của võ quán Tùng Bách.

Lúc đầu, cô hoàn toàn không thích Bách Thảo.

Cô không thấy ai kỳ quặc như Bách Thảo.

Nếu không phải sau nay biết Bách Thảo là trẻ mồ côi, cha mẹ đều chết trong một tai nạn giao thông thì quả thật cô đã cho rằng Bách Thảo khinh người, mặt lúc nào cũng vênh lên, khinh khỉnh không thèm nhìn ai.
Nhưng, ngồi cùng nhau lâu dần mới phát hiện ra.

Thì ra Thích Bách Thảo gặp trở ngại trong giao tiếp, vênh mặt lên chẳng qua là sợ bị người khác hỏi chuyện, khinh khỉnh là vì muốn giữ khoảng cách với các bạn trong lớp. Thực ra, tính tình Bách Thảo rất dễ chịu, nhẫn nhịn, cho dù cô có trách móc, phàn nàn gì cũng không bao giờ giận.

Nói cách khác, Bách Thảo chỉ là con hổ giấy không hơn không kém.

“Ọc... ọc… ọc…”
“Ọc... ọc… ọc…”

Hiểu Huỳnh vểnh tai nghe, cuối cùng xác định mấy âm thanh vui tai vừa rồi là từ bụng Bách Thảo phát ra, cô hào hứng reo lên: “Ái chà, Bách Thảo, bụng cậu biết hát! Đấy nghe xem!”.

“Ọc... ọc… ọc…”
“Ọc... ọc… ọc…”

Bách Thảo cau mày, mở nắp chai nước, uống liền mấy ngụm. May mà chai nước vẫn còn ở trên bàn, không để trong phòng của võ quán, nếu không thì đến nước cũng không có mà uống.

“Cậu không ăn hả?”, Hiểu Huỳnh tò mò hỏi.

Bách Thảo bị đuổi khỏi võ quán từ chiều qua nên chưa kịp ăn gì. Trong người không một xu, mấy đồng tiền lẻ tích cóp được đều cát trong con ếch đựng tiền tiết kiệm để ở võ quán.

“Hay là ăn tạm cơm hộp của mình.”

Hiểu Huỳnh mở hộp cơm, bên trong có một ngăn cơm đầy, có rau xào, hai con tôm, một quả trứng rán. Bách Thảo liếc nhìn, nước miếng ứa ra, cô lấy chai nước uống ừng ực mấy ngụm thật to rồi tiếp tục cắm cúi làm bài.

“Này, cậu sao thế?” Hiểu Huỳnh phát cáu: “Mình biết tính cậu kỳ cục, nhưng cũng không nên kỳ cục như thế! Mình là bạn tốt duy nhất của cậu! Cậu cứ thế này mình sẽ tuyệt giao vơi cậu cho xem!”.

“… Mình không đói”, Bách Thảo cúi đầu nói.

“Ha ha, cuối cùng cũng nói rồi! Thế nào, cậu sợ bị mình tuyệt giao hả? Yên tâm, mình chỉ dọa vậy thôi, mình không đoạn tuyệt với cậu đâu. Cậu cũng là bạn tốt duy nhất của mình mà, nhưng… “ Hiểu Huỳnh nhìn Bách Thảo từ đâu xuống chân, nói tiếp: “Cậu nói dối phải không? Trên mặt cậu rõ ràng có ba chữ, bên phải có chữ tôi, bên trái có chữ đói, trên trán có chữ rất, cộng lại thành là Tôi rất đói!”.

“Reng!”

Tiếng chuông đáng yêu vang lên, giải phóng Bách Thảo khỏi những lời nói thao thao bất tuyệt, yên lặng liếc nhìn hộp cơm Hiểu Huỳnh vừa vội vàng cất đi, bụng lại sôi lên ùng ục.

Cô thật sự rất đói.

Cái đói đã bắt đầu từ hôm qua đến tận tối.

Cây quế ở cổng võ quán Toàn Thắng lá dày đặc, che kín trời. Ánh trăng đêm lọt qua kẽ lá, chiếu lên người Bách Thảo đang ngồi dựa vào gốc cây. Cô lợi dụng ánh trăng yếu ớt để đọc bài tập tiếng Anh vì thầy nói ngày mai có bài kiểm tra học thuộc lòng.

Nhưng không học được.

Đói cồn cào.

Bụng như thắt lại.

Cô lại nghĩ tới hộp cơm của Hiểu Huỳnh, cơm, rau xào, tôm và quả trứng tráng thơm phức, lòng đỏ vàng óng, có vẻ rất ngon.

Nuốt nước bọt.

Nếu… nếu lúc đó cô cứ ăn mấy miếng thì đã không đói thế này.

Trứng tráng vàng.

Bên trên ngăn đựng cơm còn có lớp nấm hương.

Rau xào đẫm mỡ.

Mùi thơm của nấm hương chỉ ngửi đã thèm.

Bách Thảo ngây người nhìn, đột nhiên ngớ ra, không phải là hộp cơm của Hiểu Huỳnh trong tưởng tượng. Ánh trăng chiếu xuống nắp hộp, bàn tay Hiểu Huỳnh chìa ra, thuận theo cánh tay ấy nhìn lên lại là khuôn mặt của… Quang Nhã.

“Cầm lấy!”

Quang Nhã để hộp cơm trên nền đất trước mặt cô, sau đó lấy ra cái túi du lịch lớn, kéo khóa, nói:

“Đồ đạc của cô tôi bỏ cả vào đây, quần áo, sách, ống tiền tiết kiệm, một ít đồ dùng. Cô không nên quay lại đây nữa, Trịnh sư bá không thay đổi ý định đâu, đi tìm nơi nào người ta nhận mình đi, ở mãi đây tỏ ra đáng thuơng chẳng ích gì đâu.”

“Tôi không làm sai”, Bách Thảo lẩm bẩm.

“Câm đi! Cô đã làm hại Toàn Thắng, cô khiến Trịnh sư bá bẽ mặt không dám nhìn ai, khiến bọn này đi đến đâu cũng bị người ta cười nhào! Như thế mà không sai hả?! Vậy cô không thử nhìn lại xem nơi nào đã nuôi cô, cho cô ăn, cho cô học, cho cô ở, còn dạy cô Taekwondo, nhưng cô đã báo đáp võ quán như thế nào?! Cô hỏi lương tâm xem có sai không!”

Quang Nhã tức giận ném túi xách lên người cô, dường như không muốn nhìn mặt cô nữa, đi thật nhanh về cổng võ quán Toàn Thắng.

Đồ đạc trong túi tung ra.

Bách Thảo thẫn thờ nhặt từng thứ nhét vào trong túi, Quang Nhã là con gái của sư phụ, cùng tuổi với cô. Từ nhỏ Quang Nhã đã ghét cô, mỗi lần nhìn thấy cô là Quang Nhã lại lườm nguýt, hấm hứ, tỏ ra khó chịu khi cô nhận cha Quang Nhã làm sư phụ. Bởi vị Quang Nhã ghét cô nên nhiều sư huynh, sư đệ Thích Quang Nhã cũng ghét cô. Lại thêm mối quan hệ với sư phụ, năm ngoái cô còn đắc tội với Trịnh sư bá nên võ quán hầu như không ai nói chuyện với cô.

Có lẽ cũng không hoàn toàn là những nguyên nhân đó.

Có lẽ cô bẩm sinh đã khiến người ta ghét bỏ.

Cho nên khi cô bị đuổi đi, mọi người đều vui? Không ai muốn nhìn thấy cô.

Nhưng cô có thể đi đâu?

Đợi sư phụ quay về, liệu Trịnh sư bá có thay đổi ý định. Nếu có thể trở lại võ quán Toàn Thắng thì dù phải lau dọn nhà vệ sinh, nấu cơm hay giặt quần áo cho mọi người, cô đều chấp nhận.

Rời khỏi Toàn Thắng cô có thể đi đâu?

Mặc dù đã quen một mình, cô độc, nhưng giờ phút này Bách Thảo cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, toàn thân co lại, ngồi ôm gối thu lu. Trông cô thật nhỏ bé.

“Trời ơi! Hóa ra cậu ở đây thật!”

Giọng nói hổn hển cùng tiếng thở hồng hộc từ xa vọng đến, hình như vừa chạy rất nhanh, sau đó người này đứng trên cao vừa thở vừa hét:

“Thích Bách Thảo! Tức chết đi được! Rốt cuộc cậu coi mình là người thế nào? Mình có phải là bạn cậu không? Suốt ngày cậu không nói gì, để mình phải nghe qua người khác!”

“Tại sao không nói với mình việc cậu bị đuổi khỏi võ quán Toàn Thắng? Cả ngày nay chưa ăn gì đúng không? Có khi hơn một ngày không ăn rồi! Bọn nó nói cậu bị đuổi từ chiều hôm qua! Cậu không đói sao, cậu muốn chết đói phải không?”

“Bọn họ đuổi thì cậu đến tìm mình! Việc gì phải bám lấy chỗ này! Cậu có biết bọn họ đang cười vào mặt cậu không, những người ở Toàn Thắng, cả những đứa đáng ghét ở võ quán mình, tất cả đều cười cậu, bọn nó bảo không ai cần cậu, vậy mà cậu còn mặt dày không chịu đi, ngồi lì trước cổng như con chó giữ nhà! Trời ơi, tức chết được! Này, cậu nói đi chứ!”

Hiểu Huỳnh lay vai Bách Thảo đang ngồi ôm gối dưới gốc cây.

“Sao con người cậu kỳ quặc thế, nói đi chứ, nói đi, hay là cậu giận mình?! Cậu giữ lấy chút sĩ diện được không! Bọn họ đã không cần cậu, sao phải cầu xin làm gì! Mình đã biết hết rồi, cậu không làm gì sai hết! Chính bọn họ đã làm những chuyện đáng xấu hổ, bản thân không biết ngượng lại còn chửi mắng cậu!”

“Này!!!”

Hiểu Huỳnh cúi xuống, hai mắt bốc lửa, ra sức nâng đầu Bách Thảo lên, nhưng lúc nhìn thấy, Hiểu Huỳnh lại kinh ngạc, lắp bắp nói:

“Cậu… cậu… sao lại khóc? Cậu đừng khóc… bọn họ không cần cậu… cậu vẫn còn mình đây… Có phải cậu đói quá cho nên mới khóc không? Ở đây có cơm hộp, cậu ăn một chút đi đã…”

“…Bách Thảo… hu hu… xin cậu đấy, đừng khóc được không… Nhìn cậu khóc… mình cũng muốn khóc… Chẳng phải cậu rất kiên cường hay sao… Hu hu… đừng khóc.. có phải tại mình mắng cậu dữ quá không… Vậy mình… mình xin lỗi cậu… hu hu…?

Dưới gốc quế già lốm đốm ánh sao.

Bách Thảo vùi mặt vào đầu gối, dụi dụi mấy cái rồi ngẩng lên, mắt vẫn đỏ hoe nhưng khuôn mặt đã không còn một vệt nước mắt.

“Mình không khóc, chỉ hơi đói…”

Cô lí nhí, giọng khàn khàn.

“… Được rồi, cậu không khóc, là mình nhìn nhầm.”

Hiểu Huỳnh vẫn chưa nín, nức nở nói rồi cầm hộp cơm trên đất đưa cho Bách Thảo, rút đôi đũa cài cạnh hộp cơm nhét vào tay cô. “Ăn đi, có vẻ rất ngon…”

Bách Thảo lẳng lặng ăn.

Hiểu Huỳnh đưa tay lau nước mắt, nói:

“Đến ở nhà mình đi.”

“Không!”

“Vậy cậu đi đâu? Chẳng lẽ cậu ở luôn dưới gốc cây này?”

“…”

“Đến nhà mình đi! Làm bạn với mình đi! Chúng mình có thể cùng đi học, cùng về với nhau!”

“Không!”

“Được, được… Đến đi, đến đi…”

“Không !”

“Nếu vậy coi như cậu tạm thời đến chơi nhà mình. Đợi sư phụ cậu trở về xem tình hình thế nào? Chỉ ở tạm mấy ngày thôi, coi như nghỉ phép được không? Được không?”

“… Không!”

“Đến đi!”

“Không!”

“Nếu cậu còn nói không, mình sẽ tuyệt giao với cậu!”

“…”

“Mình thề không nói khoác, nếu cậu từ chối, mình sẽ làm thật, vô cùng thật, dứt khoát đoạn tuyệt với cậu!”

“…”

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
hixhix đợi mãi mới có truyện mà tại sao lại có tí tẹo thế kia? :KSV@17:
 
Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên vạch một đường phía chân trời, trong khuôn viên đình viện rộng lớn của võ quán Tùng Bách, có một cô bé đã giặt xong toàn bộ đống quần áo bẩn trong nhà tắm, đang phơi gọn gàng trên dây ngoài sân. Khi con chim đầu tiên bay khỏi ngọn cây, cô bé đó đã cầm một cây chổi lớn bắt đầu quét dọn.

Khi đệ tử đầu tiên của võ quán Tùng Bách ngáp dài vươn vai đi ra khỏi phòng, cô bé đó đang quỳ trên sàn, dùng chiếc khăn ẩm cẩn thận lau chùi đệm tập sạch bong, không còn một vết bụi bẩn.

“Nó không phải là bạn cùng lớp với con sao?”

Võ quán Tùng Bách trước sau, trong ngoài sạch bóng, thím Phạm kinh ngạc nhìn cô bé gầy gò đang cắm cúi lau đệm phòng tập, bên cạnh là Hiểu Huỳnh cũng há hốc mồm ngạc nhiên.

“Vâng!”

“Sao nó chịu khó thế? Con có chắc nó là bạn con, không phải người chuyên dọn vệ sinh chứ?”

“Thật mà mẹ…”

Hiểu Huỳnh lắc đầu, trời ơi, Bách Thảo dậy lúc mấy giờ mà làm được nhiều việc như vậy.

“Hay là trước đây con bé luôn bị ngược đãi khi ở Toàn Thắng?! Tội nghiệp quá! Nếu không thì làm gì có đứa con gái nào chịu khó đến vậy!”, thím Phạm nói vẻ xót xa.

“Hèn gì suốt ngày cậu ấy im lặng không nói, có lẽ ở Toàn Thắng luôn bị bắt nạt nên mới không thích nói.” Hiểu Huỳnh băn khoăn nhìn Bách Thảo, vậy mà lúc đầu cô còn tưởng Bách Thảo im lặng vì quá kiêu căng.

“Cô bé ấy là ai?”

Nghe thấy tiếng nói, thím Phạm và Hiểu Huỳnh vội quay đầu lại, thấy một người phụ nữ thanh lịch, đoan trang đang chậm rãi đi đến trong ánh nắng sớm mai, liền cung kính cúi chào.

“Dụ phu nhân!”

“Sư mẫu!”

Thấy ánh mắt phu nhân dừng lại trên người Bách Thảo đang cắm cúi phía xa, Hiểu Huỳnh vội giải thích:
“Bạn ấy là bạn cùng lớp của con, tên là Thích Bách Thảo… Bây giờ bạn ấy đang có một chút khó khăn, không có nơi ở, cho nên… phu nhân, liệu con có thể cho bạn ấy lưu lại phòng mình một thời gian… tiền ăn của bạn ấy con xin nộp thay!”

“Ừ, gọi bạn ấy lại đây”, Dụ phu nhân mỉm cười nói.

Khi đến trước mặt Dụ phu nhân, tay Bách Thảo vẫn cầm chiếc giẻ lau nhà, má đỏ hồng, trán lấm tấm mồ hôi.
Vè đẹp của người phụ nữ trước mặt khiến Bách Thảo sửng sốt đứng ngây ra nhìn, đến khi Hiểu Huỳnh lén kéo cánh tay, mới định thần trở lại.

“Phu nhân!”

“Tên cháu là Thích Bách Thảo!”, phu nhân mỉm cười hỏi.

“Thưa vâng!”

“Hiểu Huỳnh nói cháu là bạn nó.” Dụ phu nhân mìm cười dịu dàng như ánh nắng sớm mai, nói tiếp. “Cháu cứ yên tâm ở lại đây. Nếu có cần gì thì cứ nói với thím Phạm, hoặc trức tiếp nói với ta cũng được. Cháu cứ coi đây nhà nhà của mình.”

Bách Thảo vò vò chiếc giẻ trong tay.

“Sau này không cần dậy sớm như thế, cũng không cần làm những việc này. Cháu đang tuổi lớn, cần nghỉ ngơi và ngủ đầy đủ”, Dụ phu nhân dịu dàng nói, như nói với con gái mình.

“Cháu… cháu muốn làm mấy việc này.” Bách Thảo cắn mối nói: “Phu nhân cho phép cháu tiếp tục làm công việc này.”

“Tại sao?”

“Nếu không cháu sẽ cảm thấy mình là người vô dụng”, cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên cường, đáp.

Hiểu Huỳnh ngây người.

Dụ phu nhân nhìn cô giây lát, mỉm cười gật đầu: “Được vậy hãy làm việc cháu thích.”

Nhìn theo bóng Dụ phu nhân vừa đi khỏi.

Hiểu Huynh đắc ý nói với Bách Thảo: “Thế nào, Dụ phu nhân của chúng mình vừa đẹp vừa hiền, có giống tiên nữ không?”

“Ừ, đúng thế!”

Trong ký ức của mình, Bách Thảo còn nhớ giọng nói của mẹ cũng dịu dàng, ấm áp như vị phu nhân của võ quán này. Cô lưu luyến thu ánh mắt, trở về phòng tập, tiếp tục lau sàn nhà.

“Phu nhân tỏ ý thu nạp cậu rồi, như vậy cậu có thể yên tâm ở lại đây.” Hiểu Huỳnh cũng cầm mảnh giẻ lau sàn, vui vè nói tiếp: “Ha ha… tốt quá, sau này chúng ta có thể cùng đi học, cùng về, cùng làm bài với nàu rồi!”

Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, mặt Hiểu Huỳnh lại dài thượt, khổ sở.

Đã đến giờ tập luyện.

Đệ tử võ quán lục tục kéo đến đình viện rộng rãi, bắt đầu chạy bộ khởi động. Người đông dần, nhưng Hiểu Huỳnh vẫn tiếp tục lần chần trong phòng tập chưa chịu ra sân.

“Trời ơi, tại sao mình phải tập Taekwondo chứ?!”

Hiểu Huỳnh ai oán than vãn với Bách Thảo đang cắm cúi lau khoảng nền cuối cùng của phòng tập.

“Mình không có tư chất tập Taekwondo, lại không chịu được khổ, sau này cũng không có ý định theo nghề này, sao mình nhất thiết phải tập nó! Chỉ là do bố thấy người ta tập nên cũng bắt mình tập, không thèm biết con gái mình có thích hay không! Ngày nào cũng phải dậy sớm, muốn ngủ muộn một chút cũng không được! Cuộc đời mình sao mà thảm thế này!”

“Hơn nữa, chỉ vì cuộc thi đấu chết tiệt ấy mà bây giờ lại phải tập sớm nửa tiếng đồng hồ! Cậu thấy không, rõ ràng mình không thể thắng các sư tỷ để được tham gia cuộc thi giữa các võ quán, vì sao vẫn phải dậy sớm cùng tập với bọn họ?”

Lau xong.

Bách Thảo đứng dậy, nhìn các thiếu niên nam nữ đang khởi động trên sân, cố kìm chế nỗi khao khát trong ánh mắt. Cuộc thi giữa các võ quán! Thật là cuộc đấu sôi sục khí thế, mới nghe nhiệt huyết đã dâng tràn! Nếu cô vẫn còn ở võ quán Toàn Thắng thì có lẽ lúc này cũng đang khởi động.

Ánh mắt Bách Thảo rầu rĩ.

Cho dù còn ở võ quán Toàn Thắng, cô cũng không có tư cách tham gia cuộc thi đó…

“Mình đi tập đây!”

Hiểu Huỳnh thất thểu đi về phía cửa phòng.

“Được, mình đi giúp thím Phạm nấu cơm.”

Cả hai cùng đi ra.

“Ối chà, không cần đâu, mẹ mình làm được mà. Bây giờ chắc cũng nấu xong rồi. Cậu cứ đợi trong phòng, tập xong chúng mình đi học!”

“Ừ!”

Nếu thím Phạm đã nấu xong bữa sáng, vậy ngày mai cô sẽ điều chỉnh một chút, giúp thím Phạm nấu cơm trước rồi mới giặt quần áo. Bách Thảo vẫy tay chào Hiểu Huỳnh đang nhăn nhó rồi men theo con đường nhỏ cạnh sân đi về phía căn phòng tối qua cô đã ở.

Có mấy đệ tử của võ quán vội vã chạy ra, có lẽ là dậy muộn.

Bách Thảo tránh sang một bên.

Một đệ tử vừa chạy qua, ngoái lại nhìn cô.

Cô lẳng lặng tiếp tục đi.

“Thích Bách Thảo!”

“Nó là Thích Bách Thảo!”

Sáng sớm, những tiếng hô đanh gọn, lanh lảnh vang lên từ một góc đinh viện nơi ra các đệ tử tụ tập của võ quán Tùng Bách. Đám con trai kinh ngạc như thấy quỷ!

Soạch!
Soạch!!
Soạch!!!

Một đám choai choai mặt đằng đằng sát khí, chớp mắt đã chặn trước mặt Bách Thảo!

Cô khẽ lùi hai bước.

Có mấy đứa mặt cũng đầy sát khí như vậy đã đứng ngay sau lưng cô.

Cố trấn tính, nhìn phải, nhìn trái, nhận ra mình đã bị vây chặt. Đám đệ tử vừa khởi động ở sân đứng quay từng vòng xung quanh cô, trợn mắt nhìn cô như gặp kẻ thù, tên vừa hét tên cô lúc nãy lại hét lên:

“Thích Bách Thảo!”

“Nó chính là Thích Bách Thảo!”

“Nó chính là Thích Bách Thảo của võ quán Toàn Thắng!”

“Thích Bách Thảo?”

Các đệ tử nhìn nhau, không biết Thích Bách Thảo là thánh thần nơi nào mà lại khiến các tiểu sư đệ liên tục hét lên kỳ dị như vậy, có đệ tử biết chuyện, vội thì thầm kể với mấy đệ tử xung quanh.

“Ồ, thì ra là nó!”

“Chính là đứa đã bóc mẽ trò lừa bịp của Trịnh sư bá ngay trước mặt mọi người khi Trịnh quán chủ đang khoác lác với phóng viên về thực lực của Toàn Thắng đã mạnh lên thế nào, tin tưởng vào trận thi đấu sắp tới của võ quán ra sao. Thật nực cười, trong chớp mắt đã bị bóc trần…”

“Xem ra con bé này cũng có dũng khí!”

“Dũng khí à? Nó là cái họa của sư môn thì có…”
“…”

Cái họa của sư môn.

Bách Thảo quay phắt đầu, nhìn thẳng vào tên vừa nói, đó là một cậu trai khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tóc cắt ngắn, mí mắt sụp xuống như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp một cái.

“À, nó đang lườm sư huynh Diệc Phong!”

“Sư huynh Diệc Phong, mau lại xem nó đang lườm huynh.” Một đệ tử đứng bên đẩy đẩy Diệc Phong đang há mồm ngáp.

“Cứ để cho nó lườm, lườm nhiều thì nó mệt chứ ai.” Lại một cái ngáp đến rách cả mồm.

“Đến giờ tập rồi, các con còn tụ tập ở đó làm gì?!”

Nghe giọng nói, các đệ tử của Tùng Bách lập tức nghiêm mặt yên lặng, nhanh chóng, cung kính đứng tránh sang bên, chừa ra một lối đi. Không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng lá reo trên cây.

Có ba người đi tới.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên.

Tóc hơi bạc, nhưng dáng người thẳng như thân tùng, bộ võ phục trắng muốt, đai lưng màu đen bay phấp phới trong gió sớm.

Tiếp sau ông là một chàng trai và một thiếu nữ.

Chàng trai dáng thanh tú, khỏe khoắn, mặt mũi sáng sủa.

Thiếu nữ xinh đẹp, cân đối.

Bách Thảo đã nhìn thấy họ ở võ quán Toàn Thắng nên biết người đàn ông trung niên là quán chủ Dụ Thế Tùng của võ quán Tùng Bách, chàng trai là Nhược Bạch, đệ tử cưng của ông, còn thiếu nữ là Sơ Vy, con gái ông.

Người của võ quán Toàn Thắng ghét nhất võ quán Tùng Bách.

Bởi vì cùng trên một con phố nhưng danh tiếng của võ quán Tùng Bách hơn hẳn, đệ tử nhiều hơn, phòng tập, chỗ ở, bữa ăn đều tốt hơn, các đệ tử của Tùng Bách đi qua cổng Toàn Thắng, ai cũng ngẩng cao đầu.

Nhưng nguyên nhân chính khiến đệ tử của Tùng Bách có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lại không phải là mấy thứ kể trên, mà là trình độ của các đệ tử Tùng Bách hơn hẳn Toàn Thắng. Mỗi lần hai bên thi đấu giao hữu, các đệ tử của Toàn Thắng ở mọi cấp bậc hầu như đều thất bại, trong đó người đánh bại Toàn Thắng nhiều lần nhất chính là Nhược Bạch và Sơ Vy.

Đánh bại Nhược Bạch và Sơ Vy là mơ ước của mỗi đệ tử Toàn Thắng, chính Bách Thảo cũng thầm hy vọng có một ngày mình đủ tư cách thách đấu với họ, chiến thắng họ để Toàn Thắng vinh hiển một phen!

Có điều…
Bây giờ cô không còn là đệ tử của Toàn Thắng nữa.
Mắt Bách Thảo tối sầm.

“Sao lại vây lấy cô ấy thế này?”

Dụ quán chủ thấy cô bé đứng giữa vòng vây, cau mày nhìn các đệ tử của mình, còn bọn họ bối rối nhìn nhau. Cuối cùng, mọi ánh mắt đều tập trung vào Tú Đạt, cậu trai lúc trước đã hét lên kinh ngạc khi nhìn thấy Bách Thảo. Dưới ánh mắt mọi người, Tú Đạt mặt đỏ lựng, ấp úng nói:
“Cô ta… cô ta chính là Thích Bách Thảo của võ quán Toàn Thắng.”

“À!”

Dụ quán chủ gật đầu, ra hiệu cho đệ tử tiếp tục nói.

“Bách Thảo là bạn học của con, là do con mời đến, vừa rồi gặp sư mẫu, con đã xin phép cho Bách Thảo ở tạm đây ít bữa, sư mẫu đã đồng ý, sư mẫu còn muốn Bách Thảo coi đây như nhà của mình”, Hiểu Huỳnh cuống quýt giải thích.

“Không được! Nó không được ở đây!”, Tú Đạt hét lên.

“Tại sao không được?”, Hiểu Huỳnh tức giận, “Sư mẫu đã đồng ý, tại sao cậu bảo là không được?!”.

“Nó là gián điệp của Toàn Thắng cử đến! Nhất định là để học lỏm võ công của chúng ta vì cuộc thi đấu giữa các võ quán sắp đến! Nó đến đây là âm mưu của Toàn Thắng! Tuyệt đối không thể cho nó ở đây!”

“Cậu nói linh tinh gì vậy? Sao Bách Thảo lại là gián điệp!”

“Nó là gián điệp đi ăn trộm võ công của chúng ta! Nếu không, sao nó…” Tú Đạt quay sang, lườm Bách Thảo đang đứng ngây ra đó.

“Hừ!”

“Sao lại thế… cậu nói đi!”

Hiểu Huỳnh xông ra, định đánh nhưng Tú Đạt né sang bên ý chừng không muốn động thủ với Hiểu Huỳnh, nhưng nét mặt hầm hầm tức tối, chần chừ không chịu nói rõ.

“Tôi… tôi… nó…” Tú Đạt mặt đỏ gay, tủi thân lắp bắp: “… Nó là gián điệp, nó học lỏm võ công của chúng ta, nếu không chỉ dựa vào bản lĩnh mèo ba chân của Toàn Thắng sao bữa đó nó có thể đánh bại tôi và mấy sư đệ…”

Cái gì?

Đứa con gái này từng đánh bại Tú Đạt và mấy sư đệ?!

Các đệ tử kinh ngặc đứng ngây ra, trố mắt nhìn Thích Bách Thảo nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ, mặt đanh lại.

Lúc này, Bách Thảo đã nhận ra Tú Đạt.

Một ngày của tháng trước, tan học trở về võ quán, Bách Thảo nhìn thấy mấy võ sinh của Tùng đứng trong sân cười lớn. Một tiểu sư đệ của Toàn Thắng thì mắt rơm rớm ngồi một góc vẻ tủi thân nói với cô rằng, các sư phụ, sư bá đưa sư huynh Trọng Hòa và sư tỷ Lê Lam đi tập huấn, bọn Tú Đạt của Tùng Bách lại muốn giao hữu với Toàn Thắng, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của Tú Đạt, đứa nào cũng thua liểng xiểng nên chỉ biết giương mắt nhìn bọn Tú Đạt vênh mặt đắc thắng.

Lúc đó, Tú Đạt đã cười lớn, dương dương tự đắc nói với mấy đệ tử Toàn Thắng đang mặt mày xanh xám hãy bái cậu ta làm sư phụ, biết đâu võ công sẽ tiến bộ hơn.

Cô để cặp sách trên bãi cỏ, đi đến trước mặt Tú Đạt.

Cô đã đánh bại Tú Đạt.

Cũng đánh bại mấy đệ tử của Tùng Bách cùng đi với Tú Đạt.

Cả bọn bị đánh, mặt mày thâm tím nhưng không dám gọi đồng môn cứu viện. Các đệ tử của võ quán Toàn Thắng chạy ra xem, ai nấy đều hể hả gọi trận thắng này là trận thắng đầu tiền trong lịch sử thi đấu giữa Tùng Bách và Toàn Thắng!

Từ đó về sau, trong ánh mắt vốn đầy miệt thị của các đệ tử võ quán nhìn cô đã có vài phần kiêng nể.
Cho đến ngày cô bị Trịnh sư bá đuổi khỏi võ quán.

“Nó có thể đánh bại cậu?!”

“Thật không, Tú Đạt! Cậu bị đánh bại bởi tay con bé này hả?”
“…”

Các đệ tử của Tùng Bách sửng sốt, nhao nhao hỏi, những ánh mắt kinh ngạc dồn vào Tú Đạt đang mặt đỏ tía tai, lại nhìn Bách Thảo đứng một mình, mặt tỉnh khô, thật khó tin Tú Đạt lại thua cô ta!

Mặc dù công lực kém xa những đại đệ tử như sư huynh Nhược Bạch, sư tỷ Sơ Vy, cũng kém cả trình độ của sư huynh Diệc Phong, nhưng Tú Đạt khá nhất trong đám tiểu đệ, mỗi lần đấu đôi đều thắng đối thủ ngang cấp, được coi là đệ tử xuất sắc nhất của võ quán Tùng Bách.

Vậy mà lại thua một đứa bé loắt choắt gầy gò này.

Mà lại là con gái!

“Tôi… nhất thời nhỡ tay … là tôi sơ suất… Thực ra, tôi có thể đánh bại nó!”

Trong sự kinh ngạc của các đệ tử, Tú Đạt vừa ngượng vừa khổ sở, giận mình không kìm chế được lại đem chuyện bị con bé này đánh cho sưng đầu mẻ trán ra kể. Từ nay về sau chắc chắn trở thành trò cười để huynh đệ trong võ quán si và khinh miệt.

“…Chắc chắn nó đã học trộm võ công của Tùng Bách chúng ta… nên mới… mới… gặp may! Bây giờ nó lại muốn đến học trộm võ công của chúng ta! Không thể được! Nhất định không thể để nó lưu lại đây!”

“Xì, Tú Đạt, cậu cũng xoàng quá đi!” Hiểu Huỳnh nghe rõ cơ sự, tỏ vẻ khinh thường nói với Tú Đạt: “Cậu thua thì thua, lại còn đổ tội cho Bách Thảo ăn trộm võ công. Đây là lần đầu cậu ấy đến võ quán chúng ta đúng không? Dù cậu có cảm thấy mất mặt, thì cũng…”.

“Taekwondo trong thiên hạ vốn là một nhà, cùng giao hữu để học hỏi lẫn nhau cùng tiến bộ, sao lại nói ai học trộm ai!”, Dụ quán chủ ngắt lời tranh luận của đám đệ tử.

Bách Thảo ngây người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đó.

Các đệ tử vội im bặt, Tú Đạt cũng lập tức ngậm miệng, Hiểu Huỳnh lườm Tú Đạt một cái rồi mới tiếp tục nghe sư phụ nói.

“Tú Đạt, con tập Taekwondo là để ra oai với các võ quán khác hay sao?” Dụ quán chủ nhìn Tú Đạt đang cúi đầu mỗi lúc một thấp, hỏi.

“Con… con…”

“Con về phòng suy nghĩ ba ngày, tạm thời không tham gia tập luyện.” Nói xong, Dụ quán chủ đi về phía sân tập.

“Sư phụ!”

Nhìn theo bóng lưng sư phụ, Tú Đạt vừa kinh ngạc vừa bất lực. Sư phụ trước nay đều rất thương yêu mình, nhưng bây giờ vì một đứa con gái mà tỏ ra thất vọng và trách móc mình sao?!

Lúc đi ngang qua Bách Thảo, Sơ Vy liếc nhìn cô một cái. Nhược Bạch đi theo sư phụ, thản nhiên như không nhìn thấy ai, Diệc Phong vẫn ngáp đều như trước, chỉ khi đi qua Tú Đạt đang suýt khóc mới uể oải giơ tay vỗ đầu sư đệ.

“Không sao chứ?”, Hiểu Huỳnh hỏi nhỏ.

Bách Thảo lắc lắc đầu.

“Vậy thì tốt, đợi mình rồi cùng đi học.” Nói xong, Hiểu Huỳnh vội chạy theo sư phụ và đám đệ tử.
Bách Thảo nhìn theo đám người vừa đi khỏi, lòng đột nhiên cảm thấy một nỗi cô đơn không nói nên lời. Quay đầu, lại bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Tú Đạt, rồi dõi theo bóng cậu ta hậm hực xa dần.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
pik òi, hơn 400k mà hk bik nữa thì chết ak
còn quyển kia h tính sao pà
 
“Thật không?”

“Có thật không?”

Hôm sau, từ lúc đi học, lúc tan học, đến lúc ăn xong bữa tối, lại đến lúc bắt đầu học bài, Hiểu Huỳnh đều truy hỏi Bách Thảo một vấn đề với vẻ kinh ngạc như không thể tin nổi.

“Cậu có thể đánh bại Tú Đạt thật sao?”

Trong căn phòng nhỏ, Hiểu Huỳnh nghiêng đầu nhìn Bách Thảo đang cắm cúi làm bài như nhìn quái vật, như lần đầu tiên nhìn thấy cô.

“Ừ!”, Bách Thảo trả lời.

Cô không nhớ rõ chi tiết cụ thể của lần giao chiến với bọn Tú Đạt một tháng trước, nhưng có lẽ là Tú Đạt quá kiêu ngạo nên khinh thường đối thủ thôi.

“Này, thật sự là cậu có thể đánh bại Tú Đạt à?” Hiểu Huỳnh chớp mặt nói: “Tú Đạt luôn tự cho mình lợi hại nhất trong đám đệ tử nhỏ tuổi của Tùng Bách, võ công của cậu ta là do sư huynh Nhược Bạch truyền cho. Trong võ quán Tùng Bách, ngoài mấy đại sư huynh và đại sư tỷ ra, đi đến đâu cậu ta cũng vênh mặt nghênh ngang. Ai cũng hy vọng, mấy năm nữa, có lẽ Tú Đạt có thể đại diện cho Tùng Bách tham gia thi đấu giữa các võ quán, tranh tài với đệ tử của võ quán Hiền Võ!”

Võ quán Hiền Võ…

Chiếc bút bi dừng lại trên vở bài tập tiếng Anh, Bách Thảo hơi phân tán tư tưởng.

Cái tên võ quán Hiền Võ quả thật rất nổi tiếng, đó là võ quán Taekwondo tốt nhất ở Ngạn Dương, cũng là một trong những võ quán có tiếng nhất toàn quốc. Chính võ quán này đã đào tạo ra mấy quán quân trong những giải Taekwondo toàn quốc, thậm chí còn giành được những thứ hạng không tồi trong những giải đấu Quốc tế lớn. Có điều, Hiền Võ thu nạp đệ tử rất nghiêm ngặt, mỗi năm chỉ có rất ít đệ tử mới, đa số những người hâm mộ đến bái sư đều tiếc nuối ra về.

Cũng chính vì thế, xung quanh võ quán Hiền Võ xuất hiện rất nhiều những võ quán lớn nhỏ, chuyên thu nạp những võ sinh hâm mộ Taekwondo nhưng không được Hiền Võ thu nạp. Về sau phát triển đến mức mỗi đường phố của Ngạn Dương đều có một, hai võ quán. Vậy là thành phố Ngạn Dương trở thành thành phố Taekwondo nổi tiếng với các võ quán mọc lên như rừng.

Luật lệ của Hiền Võ rất nghiêm, không dễ dàng thi đấu giao hữu với các võ quán khác, chỉ xuất chiến trong trận thi đấu hằng năm giữa các võ quán. Bởi vậy, mỗi lần thi đấu, các võ quán đều cử người tham gia, hy vọng thể hiện thân thủ, trình độ, vượt lên các võ quán khác, trong đó nếu chiến thắng các đệ tử của Hiền Võ thì càng là cơ hội tốt để một trận thành danh.

Võ quán Toàn Thắng cũng hy vọng thông qua những đệ tử xuất sắc của mình để chiến thắng Hiền Võ một trận, trút bỏ tiếng xấu là võ quán kém nhất trong các võ quán ở Ngạn Dương. Chỉ có điều, từ khi cô nhớ được, trong những cuộc thi đấu hằng năm, đệ tử của Toàn Thắng đều bị loại ngay từ vòng ngoài, chưa bao giờ có cơ hội thi đấu chính thức với Hiền Võ.

“Cậu đã có thể đánh bại Tú Đạt, vậy có khi cậu cũng đánh bại cả mình đấy nhỉ. Nào, chúng ta thử xem, để mình xem võ công của cậu cao cường đến đâu…!”

“Không cần!”

Bách Thảo tiếp tục làm bài, không ngẩng đầu.

“Vậy đợi cậu làm bài xong, chúng ta thử nhé”, Hiểu Huỳnh tỏ ra hào hứng nói.

“…Không!”

“Tại sao? Thử một chút thì sao? Chúng ta sẽ thận trọng, không cần làm lớn, chỉ thử chút đỉnh thôi, không nên đả thương lẫn nhau, được không, được không?”

“Hiểu Huỳnh, điện thoại của bà nội!”, tiếng thím Phạm gọi từ phòng bên.

“Hiểu Huỳnh, điện thoại của bà nội!” Thím Phạm lại gọi, Hiểu Huỳnh miễn cưỡng đứng dậy đi ra. Sốt ruột vì tiếng gọi liên hồi của mẹ, cô nói to:

“Vâng, con đến đây!”

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Bách Thảo thở phào, cây bút dừng trên tay, trong đầu lại hiện ra cảnh các đệ tử của võ quán Tùng Bách tập luyện trên sân lúc chiều, võ phục trắng tinh, tiếng hô đầy sức mạnh, tung người bay lên, xoay người đạp xuống.

Không biết đến bao giờ sư phụ mới từ vùng quê xa xôi trở về.

Khi nào cô mới có thể trở lại võ quán Toàn Thắng.

Bách Thảo cắn chặt môi, không cho phép mình nghĩ ngợi thêm nữa, cắm cúi làm xong bài tập tiếng Anh, sau đó chuẩn bị bài Vật lý ngày mai.

Có lẽ cuốn sách giáo khoa Vật lý ở trong túi du lịch Quang Nhã mang đến cho cô.

Đứng dậy, lại gần gi.ường, mở túi du lich, đang lật tìm sách bỗng Bách Thảo nhìn thấy một phong bì màu trắng. Đây không phải là đồ của mình, cô nghi ngờ mở phong bì ra xem.

Bên trong là một xấp tiền.

Toàn những tờ mười đồng, mới có, cũ có, tổng cộng tất cả hơn hai trăm đồng.

Đây là…

Bách Thảo ngơ ngác, không biết làm thế nào đoán ra nguồn gốc số tiền này. Lẽ nào… lẽ nào… là Quang Nhã…

“Cộc cộc!”

Có tiếng gõ cửa, sau đó một tiểu đệ tử thò đầu vào, nói với cô: “Chị là Thích Bách Thảo phải không? Sư phụ tìm chị.”


* * *
Đêm tối thui.

Theo sau tiểu đệ tử, Bách Thảo lặng lẽ đi thẳng đến sân tập vắng lặng, không một bóng người, thấp thoáng chỉ có mấy bóng đen.

Vội dừng bước, hướng ánh mắt về phía những bóng đen đang nhanh chóng quây quanh, Bách Thảo hỏi:
“Các người muốn làm gì?”

“Ha ha, mày còn hỏi tao muốn làm gì hả?” Trong màn đêm, nỗi tức tối, căm giận trên mặt Tú Đạt vẫn hiện ra lồ lộ. “Mày có biết, sư phụ chưa bao giờ nặng lời, luôn đối xử tốt với tao, yêu quý tao nhất, nhưng hôm nay vì mày, tao đã bị sư phụ mắng.”

“…”

“Tao đã bị mày làm hại. Mày là con yêu tinh hại người. Đồ sao chổi! Mày đã hại cả võ quán Toàn Thắng, bị đuổi đi, bây giờ lại định hại tao nữa phải không? Tao không dễ bị bắt nạt thế đâu!”

“Tôi không làm hại cậu.” Bách Thảo mím môi, những lời nói vừa rồi của cậu ta, bảo cô làm hại võ quán Toàn Thắng khiến cô đau lòng, không kìm được buột miệng: “Chính cậu tự gào lên, tự nói ra chuyện đó.”

“Mày… mày…”

Tú Đạt tức tối chỉ tay vào Bách Thảo, rít lên:

“Mày nói mày không làm hại tao là có ý gì? Có phải mày coi thường tao không?”

Bách Thảo hít thở thật sâu.

Hiểu Huỳnh tốt bụng đã thu nạp, giúp đỡ mình, quán chủ và quán chủ phu nhân cũng rộng lượng cho mình ăn ở miễn phí, đối xử rất tốt với mình, mình không muốn gây chuyện rắc rối.

“Đến đây, tao muốn đấu với mày.”

Tú Đạt tức giận trợn mắt nhìn, bước đến trước mặt cô, ngẩng cao đầu, vẻ khinh khỉnh, cao ngạo nói:

“Lần trước là do tao coi thường mày nên mới thua, lần này tao quyết không để thua nữa!”

Bách Thảo lặng lẽ đứng dậy.

“Mày làm gì vậy? Sao mày đứng ngây ra như cái sào thế! Tao nói rồi, tao muốn đấu với mày, tai mày điếc à?”

“Tôi không muốn đánh nhau với ai.”

“Đánh nhau? Đây không phải đánh nhau mà là thi đấu.”

“Nếu muốn thi đấu thì hãy đợi khi tôi quay về võ quán Toàn Thắng, cậu đường đường chính chính thách đấu với tôi.” Bách Thảo nhìn mặt cậu ta rồi nói tiếp: “Lét lút đánh nhau thế này là vi phạm tinh thần Taekwondo.”

“Ha ha…” Tú Đạt tức sôi người, cười không thành tiếng. “Đợi mày quay về võ quán Toàn Thắng? Tao nghĩ võ quán Toàn Thắng không bao giờ cần mày nữa, như vậy cả đời này tao không rửa được nhục hay sao?”
“Tôi sẽ quay về!”

“Không đời nào!”

“Tôi sẽ quay về!”, Bách Thảo nắm chặt tay nói.

“Không, không, không… Dù mày có dập đầu lạy đến chết ở ngoài cổng võ quán, cũng không ai cho mày quay về đâu.”

“Cậu…”

Bách Thảo tức giận mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt run run. Tú Đạt đắc ý lướt qua mặt của cô, nói tiếp: “Thế nào, ra đòn đi, ra đòn đi chứ.”

Ngớ ngẩn!

Bách Thảo cắn chặt răng, kìm nén cơn giận bùng lên như lửa, quay người bỏ đi, không muốn nhìn mặt cậu ta nữa.

“Thích Bách Thảo…!”

Tiếng gió ập đến sau lưng, cùng với tiếng hét phẫn nộ không thể kìm nén của Tú Đạt, như phản xạ có điều kiện Bách Thảo dừng bước, quay người tung chân phải định đá, nhưng sực nhớ đến lời dạy của sư phụ…
Lòng cô đau đớn.

Không biết sư phụ ở dưới quê có nghe tin cô bị đuổi khỏi võ quán hay không.

“Bốp…”

Tú Đạt đá vào đầu Bách Thảo, một tiếng “bốp” vang lên như sét đánh, Bách Tháo bị đá văng đi mấy mét, mắt tối sầm, lộn mấy vòng trên thảm cỏ, đầu và ngực đau điếng, quay cuồng, choáng váng, buồn nôn.

Thảm cỏ lạnh giá.

Cô dồn toàn bộ sức lực vào chân gắng gượng bò dậy, không muốn ngã một cách mất mặt như vậy trước mặt cậu ta nhưng trong người rất khó chịu, đầu đau dữ dội, hỗn loạn, hình như cô nghe thấy có tiếng người.
Rất khó chịu…

Trước khi chìm vào bóng đêm, dường như cô cảm thấy có người quỳ xuống ôm lấy mình, hơi thở người đó thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Cô muốn giãy giụa, nhưng cơn chóng mặt lại ập đến…

“Tú Đạt! Điên à? Sao cậu dám đánh lén?”

Mấy đệ tử của võ quán Tùng Bách cùng đi hoảng sợ kêu lên khiến Tú Đạt sứng người nhìn đứa con gái bị đánh ngất, rồi ngẩn người nhìn người đang ôm Bách Thảo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Tôi… tôi…”


* * *


Dường như Bách Thảo đã ngủ rất lâu.

Đã rất lâu rồi Bách Thảo không có giấc ngủ say như vậy, say đến mức dù đã cố mở mắt nhưng lần nào cũng bị giấc mơ kéo lại. Cô ngủ nhưng không yên giấc, vẫn nhớ phải dậy sớm để luyện tập. Cô đã học được cách xoáy người bay lên ra đòn, nhưng vẫn chưa đủ cao.

Sư phụ nói thể lực của cô rất tốt nhưng tốc độ phải nhanh hơn nữa…

Sư phụ…

Sư phụ…

Dường như nghe thấy tiếng gà gáy từ xa vọng lại, cô ra sức giãy giụa, cố sức nhấc đôi mi nặng trĩu lên. Trời đã sáng, phải dậy thôi, không thể ngủ thêm nữa.

Những tia nắng mặt trời chiếu vào mắt cô.

Đầu vẫn hơi đau.

Bách Thảo khẽ rên lên một tiếng, hai tay ôm đầu, một cơn đau ập đến, đau đến choáng váng, buồn nôn.
Cuối cùng, cô cũng mở được mắt ra.

Đây là nơi hoàn toàn xa lạ, cô ngây người nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên ngồi bật dậy, đây là võ quán Tùng Bách! Cô vẫn chưa giúp thím Phạm nấu cơm, vẫn chưa giặt quần áo, vẫn chưa lau sàn tập.

Nén cơn đau đang giày vò, Bách Thảo nhảy xuống gi.ường.

“Tỉnh rồi!”

Trong phòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của thuốc sát trùng, một chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi đứng dậy, rời khỏi bàn sách gần cửa sổ tiến lại gần cô. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào người, vào mặt anh ta khiến cô không thể nhìn rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói trong suốt như pha lê, tinh khiết như làn gió sớm mai.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 2







Là mùi thuốc sát trùng mà cô kịp nhận ra trước khi ngất đi.

Vô cùng tinh khiết.

Ngơ ngác nhìn chàng trai đứng trước cửa sổ, Bách Thảo có cảm giác anh ta không có thật, dường như toàn thân anh ta cũng được khử trùng sạch sẽ, tinh khiết đến mức ánh sáng chiếu vào cũng trở lên sáng trắng.

“Em vừa bị thương, ngồi dậy phải thận trọng, không nên cử động mạnh quá.”

Trong ánh nắng buổi sáng, chàng trai tiến lại gần cô, tay cầm miếng bông tẩm cồn, lặng lẽ gỡ lớp gạc trên trán, quan sát kỹ rồi dùng miếng bông lau khô vết thương cho cô.

Rất lạnh.

Cảm giác lạnh buốt xuyên qua trán nhanh chóng thấm vào cơ thể. Bách Thảo khẽ rùng mình, người run run, không dám nhìn chàng trai đang lau vết thương cho mình, cô vội vàng nhìn xuống ngón chân.

“Đầu còn choáng không?”

“Em không sao”, cô nói nhỏ.

“Em lắc đầu đi,”

“…”

“Nếu còn thấy choáng thì có lẽ não bị chấn thương, phải đi viện khám,” giọng chàng trai vang lên bên cạnh cô.

“Em không sao.”

Cô rất hiểu tình trạng của mình. Lúc bị Tú Đạt đá vào đầu, dù không đánh trả, nhưng cô vẫn kịp xoay người, động tác đó đã làm giảm khoảng cách với Tú Đạt, cũng phần nào làm giảm lực chân của cậu ta, còn cô ngất đi có lẽ là do quá mệt.

“Có lẽ em là một người bướng bỉnh”, chàng trai mỉm cười nói.

Cô có thể nghe được âm thanh phát ra từ nụ cười nơi khóe miệng anh ta, nó giống như tiếng giọt sương rơi xuống nhụy hoa, cô cũng cảm nhận được ánh mắt anh ta đang nhìn vào trán mình.

“Bách Thảo…”

Cửa phòng bị đẩy mạnh, Hiểu Huỳnh xông vào như một cơn gió, thấy Bách Thảo đang đứng trên nền nhà, liền nhào đến lo lắng hỏi:

“Cậu sao rồi? Đã đỡ chưa? Tối qua mình định ở lại với cậu, nhưng sư huynh Sơ Nguyên nói không nên quấy rầy, để cho câu nghỉ nên sáng nay vừa ngủ dậy là mình chạy đến ngay. Sao rồi, vết thương vẫn đau phải không? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Mình không sao.”

Bách Thảo gượng cười, nhìn thấy những tia máu li ti trong mắt Hiểu Huỳnh cũng biết cả đêm qua cô ấy ngủ không yên.

“Thật không? Cậu không lừa mình chứ? Trời ạ, trán sưng to thế kia mà còn nói là không sao, vậy cậu có đi học được không? Hay mình xin phép cho cậu nghỉ nhá, nghỉ ngơi một ngày được không?”

“Không cần đâu, mình khỏe mà.”

Nói xong, cô quay sang chàng trai, cúi đầu nói:

“Cảm ơn anh!”

“À, đúng rồi!” Hiểu Huỳnh dường như giờ mới để ý, luống cuống nói với chàng trai: “Sư huynh Sơ Nguyên, cảm ơn anh đã chăm sóc Bách Thảo. Cảm ơn, cảm ơn!”.

Sư huynh Sơ Nguyên…

Bách Thảo lặng lẽ nhìn người thanh niên trước mặt, khuôn mặt anh ta có nét hao hao giống quán chủ phu nhân, trầm tĩnh thanh nhã, tỏa sáng như ngọc trai.

Ra khỏi cửa, Bách Thảo mới để ý, đó là một căn nhà gỗ độc lập, phía trước có một dòng suối chảy êm ả, xung quanh trồng rất nhiều cây, trước cửa là một cây cọ già, lá xào xạc trong gió sớm đầu xuân.

“Hừ, Tú Đạt thối tha, dám đánh lén cậu, xem ra không dạy cho cậu ta một bài học thì không xong.”

Hiểu Huỳnh hậm hực nói, nhưng suy nghĩ một lát lại bật cười.

“Nhưng, xem ra lần này cậu ta cũng thảm hại. Sư phụ đã phạt cậu ta quỳ cả đêm ở phòng tập, bây giờ chắc lại đang bị sư phụ quạt cho một trận trước mặt các đệ tử. Đi! Chúng mình đến đó xem sao!”

Hiểu Huỳnh lôi Bách Thảo chạy đến sân võ quán, sợ không được chứng kiến cảnh tượng thú vị nữa.

“Sư phụ…”
“Sư phụ…”
“Sư phụ…”

Xa xa, từ phía sân võ quán vong lại tiếng kêu hốt hoảng, sợ hãi. Hiểu Huỳnh ngỡ ngàng đứng lại, Bách Thảo nhìn ra, thấy Tú Đạt nước mắt đầm đìa quỳ trên thảm cỏ, cố sức ôm chạy chặt chân quán chủ, vừa khóc vừa nói:

“Con xin lỗi, sư phụ, lần sau con không dám nữa, xin sư phụ đừng đuổi con!”

Ngoài Nhược Bạch và Sơ Vy, tất cả đệ tử của võ quán đều quỳ xuống xin tha cho Tú Đạt:

“Sư phụ, xin tha cho Tú Đạt lần này!”

Một cô gái quỳ ngay hàng đầu, dập đầu xuống đất, ra sức van nài:

“Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, không hiểu biết, đều là lỗi của con không bảo ban cậu ấy, xin sư phụ hãy trừng phạt con, hoặc đuổi con đi cũng được. Sư phụ, con xin sư phụ đừng đuổi Tú Đạt, cậu ấy rất thích Taekwondo, rất thích võ quán Tùng Bách, nếu trừng phạt xin sư phụ hãy trừng phạt con.”

Diệc Phong cũng quỳ xuống khẩn cầu:

“Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, tính lại hiếu thắng, chỉ là nhất thời xốc nổi mới phạm sai lầm, xin sư phụ cho cậu ấy cơ hội sửa chữa.”

“Sư… sư phụ định đuổi Tú Đạt ra khỏi võ quán Tùng Bách thật sao?”

Hiểu Huỳnh sững sờ, đứng ngây ra, cô cũng từng muốn dạy cho Tú Đạt một bài học, nhưng sư phụ định đuổi Tú Đạt đi thật sao? Thất vọng ngoái đầu, cô nhìn thấy Bách Thảo đứng lặng nhìn Tú Đạt gào khóc thất thanh trước mặt.

“Luyện Taekwondo là để có sức khỏe chứ không phải ỷ mạnh làm càn.” Không để ý Tú Đạt đang ôm chân mình gào khóc, Dụ quán chủ thở dài, nói: “Con hãy đi đi, nếu con tiếp tục luyện Taekwondo thì sau này sẽ chỉ làm hại xã hội, sẽ chỉ cậy mạnh bắt nạt yếu, chi bằng từ nay con hãy từ bỏ Taekwondo”.

Sư Vy đứng sau quán chủ nhìn Tú Đạt.

Nét mặt của Nhược Bạch vẫn bình thản như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

“Sư phụ!”

Nữ đệ tử đang quỳ trên sân và Tú Đạt nghe vậy kinh hoàng sửng sốt. Tú Đạt đã khóc không thành tiếng, vừa cố ôm chặt chân sư phụ, vừa ngẩng mặt tiếp tục khóc lóc van xin:

“Không phải con hiếu chiến trả thù, cũng không phải con cậy mạnh bắt nạt yếu, con chỉ không cam tâm… không cam tâm chịu thua người của võ quán Toàn Thắng… không cam tâm bị mọi người cười nhạo vì thua một đứa con gái… Sư phụ, con thực sự không… không để võ quán Tùng Bách mất mặt, con tuyệt đối không làm hại xã hội. Sư phụ, xin sư phụ hãy tin con!”

Dụ quán chủ trầm ngâm nói:

“Nếu như chỉ là thách đấu riêng thì cũng có thể bỏ qua được, nhưng đối phương từ chối thách đấu mà con vẫn đánh lén, như vậy là trái với đạo đức cơ bản nhất của Taekwondo.”

“Con… con…”

Tú Đạt im bặt, nước mắt tuôn như mưa.

“Tú Đạt không đánh lén con.”

Các đệ tử kinh ngạc ngoái đầu nhìn, Bách Thảo nhìn Tú Đạt mặt đầy nước mắt, đi đến sân giữa nói:

“Dụ quán chủ, Tú Đạt không đánh lén con, trước khi Tú Đạt ra tay đã nói với con rồi, nhưng con cũng nghe thấy, cho nên không phải Tú Đạt đánh lén.”

Tú Đạt ngoảnh đầu nhìn, không tin ở tai mình.

“Cậu…”

Giọng Tú Đạt đã khàn đặc vì khóc, mặt ngấn nước, mắt sưng như hai quả đào, tràn ngập nỗi sợ hãi, lo bị đuổi khỏi võ quán, trông như đứa trẻ mồ côi.

Trông cậu ta giống như cô trước đây.

Lòng Bách Thảo chua xót. Lúc đó, cô vô cùng cợ hãi, cô muốn khóc, muốn quỳ xuống cầu xin Trịnh sư bá đừng đuổi mình đi vì bị đuổi khỏi võ quán cô không biết đi đâu. Bị đuổi khỏi ngôi nhà yêu mến thật là một điều kinh khủng, cô biết , cô biết điều đó hơn ai hết.

Nhưng Tú Đạt còn hạnh phúc hơn cô rất nhiều, hầu như mọi đệ tử của võ quán đều cầu xin cho cậu ta, còn cô lại bị những đệ tử như vậy đuổi đi.

“Con không chấp nhận cậu ấy đánh mình bị thương hay sao?”

Dụ quán chủ nhìn đứa trẻ nhỏ bé, gầy gò trước mặt. Đứa bé tuổi còn rất nhỏ, nhưng đứng trước bậc trưởng bối là ông lại toát ra khí chất gì đó rất lạ.

“Dù con có chấp hay không, Tú Đạt đều không đánh lén con, đó là sự thật”, Bách Thảo trả lời.

Trên sân võ quán im phăng phắc.

Chỉ có tiếng nức nở đứt quãng của Tú Đạt.

Các đệ tử của Tùng Bách đều nhìn đứa con gái bị Tú Đạt đánh, trên trán còn dán miếng gạc, vẫn nhìn thấy cục u rất to, mặt thâm tím với ánh mắt kỳ lạ, Diệc Phong nhìn với vẻ dò xét, ánh mắt Nhược Bạch cũng dừng lại trên người cô với vẻ ngạc nhiên.

Trên con đường nhỏ cạnh đình viện, một thiếu niên ôm một tập sách dày đi qua.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
“Ấy, sao mâu thuẫn thế này chứ! Nếu Tú Đạt bị sư phụ đuổi đi thật thì cũng thấy thương, nhưng nhìn vết thương trên mặt cậu lại tức, muốn nó phải trả giá thật đau!” Hiểu Huỳnh cau mày, chống cằm, ngồi trên phiến đá cạnh đường nhìn Bách Thảo quét dọn.

Đã mấy ngày trôi qua sự việc của Tú Đạt.

Thái độ của các đệ tử võ quán Tùng Bách đối với Bách Thảo tốt lên nhiều, Tú Đạt cũng đã chính thức xin lỗi Bách Thảo trước mặt sư phụ. Mỗi lần giáp mặt nhau, cậu ta đều tránh sang một bên, không nói không rằng. Có điều, vết thương trên trán Bách Thảo vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn còn một vết bầm lớn.

Ánh chiều muộn chiếu trên con đường nhỏ.

Hiểu Huỳnh thẫn thờ nhìn bóng Bách Thảo đang cặm cụi quét đường, đột nhiên cảm thấy mặc dù đã ngồi cùng bàn với nhau hai năm, nhưng với Bách Thảo, hình như cô vẫn thấy có gì lạ lẫm.

“Thực ra, Tú Đạt đã đánh lén cậu đúng không? Là cậu mềm lòng nên mới nói dối giúp cậu ta thoát tội chứ gì?”, HIểu Huỳnh thăm dò. Nếu Tú Đạt quả thật không đánh lén Bách Thảo, cậu ta nhất định nói ra, sao phải để cho Bách Thảo đứng ra nói hộ.

“Mình không nói dối.”

Sư phụ từ nhỏ đã dạy, bất luận vì chuyện gì cũng không được nói dối.

“Ồ, thế thì kỳ thật…”, Hiểu Huỳnh băn khoăn. Bỗng nhìn thấy một bóng người từ xa, Hiểu Huỳnh vội vàng đứng lên, cúi chào:

“Sư tỷ Tú Cầm!”

Sư tỷ Tú Cầm là chị gái của Tú Đạt, lớn hơn cô hai tuổi, võ công rất giỏi, trong các nữ đệ tử của võ quán Tùng Bách, ngoài sư tỷ Sơ Vy thì Tú Cầm có thể coi là người xuất sắc nhất.

“Ừ, hai người ở đây sao.” Tú Cầm liếc nhanh về phía Bách Thảo cắm cúi quét, nói: “Đang đi tìm hai người đây, cô là Thích Bách Thảo phải không?”

“Vâng!”

Bách Thảo vẫn còn ấn tượng với Tú Cầm, hôm đó người quỳ trước mặt Dụ quán chủ xin cho Tú Đạt chính là Tú Cầm.

“Mấy ngày nay phiền cô vất vả, quét dọn sạch sẽ toàn bộ khu vực xung quanh phòng tập, phải quét thật sạch, được không?”, Tú Cầm lạnh lùng nói.

“…”

Bách Thảo còn chưa kịp trả lời, Hiểu Huỳnh đã đứng dậy nói nhanh:

“Sư tỷ Tú Cầm, Bách Thảo là bạn học của em, không phải lao công của võ quán. Bạn ấy lau sàn tập, giặt quần áo cho mọi người, làm các việc vặt khác là do bạn ấy tốt bụng, bạn ấy không bắt buộc phải làm những việc đó!”

“Ồ, vậy tôi nhầm sao? Tôi cứ tưởng cô ấy giúp việc là đổi lấy tiền ăn, tiền ở trong võ quán này!”

“Chị nói gì vây! Cậu ấy ở nhà em… ăn cơm nhà em, không phải ở trong võ quán, không dùng đồ của…”

“Thì ra cô chú Phạm không sống trong võ quán!” Tú Cầm cười nhạt, nói tiếp: “Tôi tưởng cô chú Phạm ở trong võ quán, dùng đồ của võ quán đều không phải trả tiền, thì ra tôi đã nhầm.”

“Sư tỷ…” Hiểu Huỳnh tức đỏ mặt.

Đúng là bố mẹ cô sống trong võ quán, nhưng… nhưng… trước nay đã thế, từ lúc bắt đầu võ quán Tùng Bách đã như thế!

“Em sẽ quét dọn sạch sẽ”, Bách Thảo nói.

“Mỗi ngày quét ba lần, phải sạch bóng không hạt bụi.” Tú Cầm dùng ngón chân chỉ xung quanh, nói tiếp: “Những hòn đá trên đường cũng phải lau sạch, không còn vết bụi. Bãi cỏ trước phòng tập phải cắt tỉa bằng phẳng. Sau mỗi buổi tập đệm đều phải lau sạch sẽ, không được lười biếng chỉ lau một lần buổi sáng.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Sư tỷ Tú Cầm, chúng em phải đi học! Mỗi ngày ba lần, chẳng lẽ buổi trưa cũng bắt Bách Thảo từ trường về lau dọn sao?”

“Trước buổi tập sáng, sau khi tan học và sau mỗi buổi tập tối, có vấn đề gì không?”

“Vâng, em biết rồi.”

“Sư tỷ Tú Cầm, nhờ Bách Thảo nói giúp nên sư phụ mới không đuổi Tú Đạt, chị đã không cảm ơn thì thôi, nhưng cũng không nên đối xử với bạn ấy như vậy!” Hiểu Huỳnh tức trợn mắt, thật không hiểu sư tỷ Tú Cầm. Trước đây, cô luôn cảm thấy Tú Cầm rất điềm tĩnh, sư phụ, sư mẫu đều rất tôn trọng, cô cũng rất tôn trọng, không ngờ lại là người lấy oán báo ân!

“Cảm ơn?” Tú Cầm lạnh lùng nhìn Bách Thảo, trong ánh mắt có một vẻ là lạ không nói ra được.”Thích Bách Thảo, tôi không có ý làm khó cô, đây là do sư phụ phân công. Các đệ tử khác đều phải luyện tập, không có thời gian dọn vệ sinh nên đành phiền cô.”

“Vì sao sư phụ bỗng dưng yêu cầu tổng vệ sinh như vậy?” , Hiểu Huỳnh không tin.

“Một tuần nữa, võ quán Xương Hải của Hàn Quốc sẽ sang đây giao hữu với võ quán chúng ta, coi như trận khởi động trước khi vào cuộc thi giữa các võ quán năm nay nên sư phụ rất coi trọng hình thức.” Nói xong Tú Cầm không để ý đến phản ứng của hai người, quay lưng đi thẳng.

“Xương… Võ quán Xương Hải…”, Hiểu Huỳnh há hốc mồm.

Bách Thảo ngẩn người, võ quán Xương Hải… chính là võ quán Xương Hải lừng danh mà mọi người luôn nhắc tới hay sao? Nghe nói đó làm một trong những võ quán nổi tiếng nhất Hàn Quốc, có lịch sử lâu đời, có rất nhiều cao thủ, rất nhiều võ sư của các viện võ thuật Hàn Quốc đều xuất thân từ đó. Các môn đệ của họ đã giành những thành tích cao trong các giải Taekwondo thế giới.

Taekwondo thế giới.

Đó như là cái đích mà mọi võ sĩ Taekwondo đều khao khát hướng tới nhưng đồng thời cũng cảm thấy hết sức xa vời.

“Mình đi hỏi sư phụ!!! Trời ơi, võ quán Xương Hải!” Hiểu Huỳnh vui sướng chạy như bay, cách một quãng xa vẫn còn nghe thấy tiếng hét sung sướng: “Trời ơi, võ quán Xương Hải sắp đến!”.

Không biết võ quán Xương Hải có giao hữu với võ quán Toàn Thắng không.

Có lẽ… là không…

Võ quán Toàn Thắng có lẽ là võ quán kém nhất Ngạn Dương.

Bách Thảo quét từng nhát chổi trên mặt đường, nghĩ đến ngày trước, lúc còn ở võ quán Toàn Thắng, trong lúc nghỉ giải lao giữa buổi tập, các đệ tử nhiều lần nhắc tới võ quán Xương Hải với vẻ ngưỡng mộ vô cùng, nào là giá được đi thăm võ quán Xương Hải của Hàn Quốc, giá có thể chụp ảnh với các đệ tử của võ quán Xương Hải, giá được các sư phụ của Xương Hải hướng dẫn…

Nếu nói võ quán Hiền Võ của Ngạn Dương là một đỉnh núi có thể cố sức leo thử thì võ quán Xương Hải chính là một vì sao trên bầu trời cao tít, một vì sao mãi mãi không thể chạm tới.

Lòng Bách Thảo đầy xúc động, tay quét nhanh hơn, quyết định tập lại võ công sau thời gian gián đoạn. Biết đâu cô cũng có cơ hội giao hữu với các đệ tử của võ quán Xương Hải!

Nhưng ý nghĩ lạc quan đó lập tức bị ý chí xua tan, bao nhiêu đệ tử của võ quán Tùng Bách mơ ước được giao hữu với Xương Hải, làm sao đến lượt cô? Nhưng chỉ cần nhìn thấy các đệ tử của võ quán Xương Hải lừng danh cũng đã là mơ ước, may mắn rồi!

Vừa mải miết quét vừa suy nghĩ, Bách Thảo không để ý có người đang đi đến, “soạch” một tiếng, chiếc chổi va vào người đó, một đống sách rơi tung trên mặt đất.

“Xin lỗi! Xin lỗi!”

Bách Thảo cuống quýt xin lỗi, vội quỳ xuống nhặt, mỗi cuốn đều dày cộp, người đó cũng cuối xuống nhặt với cô, đôi cánh tay dài sạch sẽ, trong ánh nắng chiếu hồng rực có một vẻ dịu dàng kỳ lạ, không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng tinh khiết.

“Không phải xin lỗi!” Người đó mỉm cười, nói: “Tại tôi lơ đãng không để ý, không nhìn thấy em đang quét”.

Bách Thảo ngẩng đầu.

Quả nhiên đó là Sơ Nguyên, anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần Âu màu hạt dẻ, nụ cười tươi trong sáng, đón những cuốn sách cô vừa nhặt lên, sắp xếp lại, khi chuẩn bị đi, đột nhiên anh nhìn vào trán cô, ngây người giây lát, nói:

“Theo tôi.”

Những chiếc lá đa dịu dàng chao mình theo gió.

Dòng suối nhỏ êm đềm chảy trước ngôi nhà.

Bách Thảo đi theo Sơ Nguyên vào căn nhà gỗ nhỏ, bước chân chợt ngập ngừng, không biết mình bị làm sao, bỗng dưng lại bỏ dở công việc quét dọn theo người đó vào đây.

Sơ Nguyên bật công tắc điện.

Căn phòng bừng sáng.

Đây là lần thứ hai cô đến căn nhà này, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc gi.ường bệnh hẹp màu trắng, chính là chiếc gi.ường cô đã nằm lần trước, bên cạnh có để giá truyền và một số dụng cụ y tế. Đối diện với chiếc gi.ường là một chiếc bàn rộng, bên trên là những chồng sách y học được sắp xếp gọn gàng, một hộp kim tiêm và mấy lọ thuốc sát trùng.

Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, cũng toàn là sách y học. Anh là bác sỹ sao? Bách Thảo thầm đoán, nhưng anh còn trẻ như thế, nhiều nhất cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, sao có thể đã là bác sỹ, có lẽ là sinh viên của trường Đại học Y nào đó.

“Đang nghĩ gì thế?”

Sơ Nguyên đặt chỗ sách trong tay xuống, xắn tay áo sơ mi, ra hiệu bảo cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn thuốc, dùng một miếng bong tẩm cồn nhẹ nhàng rửa vết thương trên trán cho cô.

“Không… không sao…”

Vẫn như lần trước, khi miếng bông tẩm cồn chạm vào da, cảm giác lạnh buốt lập tức thấm vào lòng Bách Thảo.

“Vết bầm vẫn chưa tan, sau này phải bôi thuốc ngày hai lần, bôi xong phải day thật mạnh, đến khi nóng lên mới được, hai, ba ngày sau sẽ tan hết.”

Đặt lọ thuốc vào tay cô, mùi thuốc lập tức lan tỏa khắp phòng, nồng nàn, mãnh liệt. Anh bóp thuốc ra đầu ngón tay, xoa lên vết bầm trên trán cô, rồi day manh, mùi dầu thuốc ấm nóng, ngón tay anh ấm áp, Bách Thảo bỗng không dám ngước lên, cúi đầu nhìn trân trân vào ngón chân mình.

Mỗi lúc mỗi nóng.

Không chỉ vầng trán chỗ anh đang xoa bóp, mà cả khuôn mặt cô cơ hồ cũng đều nóng ran như lên cơn sốt. Nhất định mặt mình đang đỏ lựng, Bách Thảo hoảng hốt thầm nghĩ.

“Được rồi.”

“Cảm ơn anh!” Nói xong, cô đứng dậy, chạy thẳng ra phía cửa, nhanh như thỏ.

“Đợi đã!”

Sơ Nguyên bật cười, nhìn cô dừng lại gần cửa, ngoái đầu nhìn, đôi mắt to tròn như mắt nai nhìn anh, rồi lại cụp xuống.

Hóa ra anh đáng sợ thế sao!

Sơ Nguyên bật cười, giọng nói càng dịu dàng hơn:

“Mang thuốc về bôi.”

Anh vặn chặt nắp lọ thuốc đưa cho cô. Tay cô có rất nhiều vết chai sần rất ít nhìn thấy ở những đưa trẻ cùng tuổi cô.

“Cảm ơn!”, giọng cô hơi căng thẳng. Nói xong, cô hấp tấp mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Màn đêm thẫm dần.

Cô tiếp tục quét con đưởng nhỏ cạnh sân võ quán, lúc này các đệ tử của Tùng Bách đã tập trung trên thảm cỏ, họ không chạy bộ hoặc khởi động như mọi ngày mà đứng túm tụm bàn tán rôm rả cùng một chủ đề.

“Võ quán Xương Hải…”
“Võ quán Xương Hải…”
“Võ quán Xương Hải…”

Trong sân võ quán, làn song âm thanh xúc động, hoan hỉ của những con chim về tổ trên cây tối nay hình như cũng vui hơn, chúng hót vang trên cành!

“Đúng là võ quán Xương Hải đấy.” Lúc ăn cơm tối, Hiểu Huỳnh xúc động đến nỗi cầm bát cơn mà không ăn được miếng nào, máu nóng trào dâng trong lồng ngực. “Đúng là võ quán Xương Hải! Đúng là võ quán Xương Hải! Sư phụ thật tuyệt vời, sao lại có thể mời được võ quán Xương Hải đến giao hữu kia chứ! Trời ơi, các võ quán trong cả nước sẽ phát ghen với chúng ta mất thôi!”

“Võ quán đó lợi hại vậy sao!”, thím Phạm cũng tò mò hỏi chuyện.

“Ừ, họ giỏi lắm. Lúc trên xe, tôi thường nghe thấy quán chủ và các quán chủ khác nhắc đến cái tên Xương Hải này với thái độ rất kính trọng”, chú Phạm vừa cười vừa góp chuyện.

“Có thể! Có thể! Biết đâu đấy!”, Hiểu Huỳnh lẩm bẩm một mình. Lát sau lại nhún vai, mặt ỉu ìu: “Không khả dĩ lắm. Sư phụ nhất định sẽ cử những đệ tử xuất sắc nhất, nếu thực lực quá kém sẽ bị Xương Hải cười cho, mất mặt lắm. Sư huynh Nhược Bạch, sư huynh Diệc Phong, lại còn mấy sư huynh khác nữa, thậm chí là Tú Đạt cũng khá hơn mình. Ái chà, trừ khi Xương Hải có nữ đệ tử đến. Nhưng cứ coi là có một nữ đệ tử, người ra nghênh chiến chắc chắn là sư tỷ Sơ Vy và sư tỷ Tú Cầm, trình độ của mình còn kém họ xa…”.

Trong suốt bữa ăn, Hiểu Huỳnh luôn miệng than vãn, trách móc mình lúc trước không chịu khóc tập luyện, nếu không biết đâu hôm nay đã có cơ hội giao hữu với cao thủ của Xương Hải rồi.

Thu dọn bát đũa cùng thím Phạm về, thấy Hiểu Huỳnh đang nằm bò trên bàn làm bài tập, cô cũng ngồi xuống giở sách bài tập Toán, hỏi Hiểu Huỳnh:

“Tưởng cậu đến phòng tập?”

“Không kịp nữa!”, Hiểu Huỳnh buồn ra mặt, “Tập đến mấy cũng không thể vượt qua sư huynh Nhược Bạch, sư tỷ Sơ Vy, sư tỷ Tú Cầm và Tú Đạt nên đành từ bỏ thôi, nếu không thì buồn muốn chết! Mình quyết đã không thể trở thành võ sĩ xuất sắc nhất thì đành trở thành học trò xuất sắc nhất vậy, sau này giúp sư phụ lo liệu công việc của võ quán để cho toàn thế giới biết tiếng của võ quán Tùng Bách!”.

Bách Thảo không nhịn được cười.

Buổi tối, trước bữa cơm cô đã lén tập một số cách tấn công vừa mới biết thời gian gần đây, nhưng do không mặc võ phục nên thực hiện các động tác không thoải mái. Có lẽ ngày mai nên dậy sớm hơn một chút, mặc võ phục trốn ra chỗ nào vắng vẻ lén tập thôi.

Nơi vắng vẻ…

Bách Thảo đột nhiên nhớ tới căn nhà gỗ đó, với tiếng nước chảy êm đềm, nơi đó vắng vẻ như bị cách biệt với thế giới này.

Không nghe thấy tiếng ngòi bút của Bách Thảo. Hiểu Huỳnh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy bạn đang ngây người nhìn đăm đăm vào lọ dầu xoa để trên bàn. Chỉ là lọ dầu xoa thong thường dùng để xoa bóp lúc bị thương, có gì hay đâu!

“Này!”, Hiểu Huỳnh gọi.

Thấy Bách Thảo giật mình, ánh mắt lập tức rời khỏi lọ dầu, mặt đỏ đến tận hai tai, Hiểu Huỳnh hỏi:

“Này, cậu đang đỏ mặt đấy à?”

Tròng mắt Hiểu Huỳnh suýt nữa thì văng ra ngoài, ghé lại gần, nhìn thật kỹ đám hồng loang trên má Bách Thảo. Ôi trời, đúng là đang đỏ mặt! Trời ạ!

“Mình đi giặt quần áo.”

Bách Thảo đứng bật dậy, vớ đống quần áo trên gi.ường chạy ra ngoài.

“Này… này…”

Trời ơi, đó là chỗ quần áo đã giặt sạch phơi khô vừa lấy từ dây phơi xuống! Lần này thì Hiểu Huỳnh cảm thấy kinh ngạc đến mức cằm sắp văng ra ngoài, Bách Thảo sao lại khác thường đến thế. Rốt cuộc lọ dầu xoa đó có gì kỳ lạ mà lại khiến Bách Thảo nhìn đến đỏ mặt lên như thế? Hiểu Huỳnh không hiểu, cầm lọ dầu ngắm nghía.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom