Hoàn The love story in shamans school (chuyện tình ở trường học pháp sư_

-Sao bạn lại có thể đến đây?
Nó giật mình, chẳng phải hắn đang ngủ sao? Nhưng rồi nó cũng mau chóng lấy lại tinh thần:
-Thấy con đường lạ nên vào thôi!
Hắn nhíu mày, trong đầu xuất hiện một câu nói:
-Thung lũng này chỉ mình tôi biết thôi, lần đó do đuổi theo một con chim nên tôi mới phát hiện ra nó, đằng sau những bụi rậm là một cánh đồng hoa. Thích thật!
Nếu như câu nói này là đúng thì nó đang nói dối hắn.
Nhưng hắn vẫn không nói gì. Cả hai cùng im lặng. Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ.
 
Chap 38: Cô ấy là ngươi tôi yêu

Một tuần ở Okiawa, một tuần chìm đắm trong phong cảnh hữu tình và những câu chuyện truyện truyền thuyết đã đến lúc mọi người phải trở về.
Nhũng chiếc trại được thu dọn gấp rút, những chiéc xe nối đuôi nhau dời khỏi, những thứ để lại chỉ là kỉ niệm về những tiếng cười, niềm vui.
Ngồi trường cổ kính hiện ra trước mặt. Một tuần rời xa mà chỉ như mấy tiếng.
Mọi hoạt động vẫn diễn ra như bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Tuy nhiên…..
Hôm nay tại căn tin:
-Chị cho em hai xuất cơm cà ri và 2 hộp sữa. Đây là bữa trưa của nó và Ngọc My. Sẽ chẳng có gì khiến nó thắc mắc nếu không có cái ánh mắt ngưỡng mộ của chị bán hàng kèm theo hàng tá “kẹo đông” liên tục bắn vào nó.
Cố bàng quan với mọi chuyện, nó bưng hai xuất cơm rồi bước đi. Theo sau nó là một câu nói mà nó không hiểu gid cả:
-Con bé đó có phúc thật! Số bọc điều hay sao ấy!
Nó ngồi xuống gần Ngọc My, cố thanh toán nhanh bữa ăn một cách nhanh chóng nhất nhưng:
-Bạn đúng là chuyên gây chuyện giật gân đấy, Linh chan! Akêmi sốt sắng ngồi gần nó nói.
Sau câu nói của Akêmi, hàng loạt ánh mắt đều hướng về phái nó, đầy đủ giống một nồi lẩu. Nó nuột nước bọt, rồi quay sang Akêmi hỏi:
-Chuyện gì cơ?
-Bạn chưa đọc bảng tin hay báo trường à?
-Chưa! Nó lắc đầu.
-Còn chị? Akêmi quay sang Ngọc My hỏi dồn
-Đang đọc đây! Ngọc My đua tay lật trang rồi vớ lấy hộp sữa trên bàn rồi cho vào miệng thì..
-Nam thần điện hạ vừa tuyên bố cậu là bạn gái chính thức!
PHỤTTTTTTTTTTTT, Ngoc My bị sặc sữa lên tận mũi. Còn nó thì bị nghẹn cà ri.
Lật nhanh mấy trang đầu(Ngọc My có thói quen xem báo từ cuối đến đầu). Dòng chữ: Triệu Thuỳ Linh - cô ấy là người tôi yêu được đăng khổ to ngay trang đầu làm Ngọc My một lần nữa phải sặc.

Thế là đã rõ nguyên nhân của việc nó được “tặng kẹo” miễn phí”
Bây giờ nhiệt độ của căn tin trở nên nóng hơn bao giờ hết, không khí ngột ngạt làm người khác khó thở. Ngọc My phải khó khăn lắm mới lấy được khăn giấy lau sữa từ trong mũi trào ra, trong lòng thầm nguyền rủa cái tính nhân nhượng của mình, nếu biết thế này còn lâu cô mới đồng ý.
Sau một hồi shock, nó bật dạy rồi phòng nhanh ra khỏi căn tin và đâm thẳng vào một ngưòi:
- Dai!? Mình xin lỗi! nó cúi đầu.
- Vui mừng quá nên đi đứng không cẩn thận à? Dai nhìn nó, cười.
- Ơ, mình....
- Chúc mừng cậu! Dai cười buồn.
Trong lòng nó chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, nó đâu biết cái khuôn mặt đó đang được diễn bởi một diễn viên chuyên nghiệp.

Dai vỗ nhẹ vai nó, rồi lướt đi. Như một cơn gió.
------------------
 
Cá Sấu cốc
- Bạn đến nhanh hơn tôi tưởng! Tôi nghĩ với tốc độ thông tin rùa bò của bạn có lẽ phải ngày mai mới biết! Hắn dựa nhìn nó, hai tay ung dung đút trong túi quần.

- Bạn muốn gì? Nó nhíu mày.


- Trả lời bạn thôi, chẳng phải bạn đang chờ sao?
- Bạn không đùa? Nó hồi hộp nhưng không để lộ ra bên ngoài
- Sawada Shin này chưa từng biết đến chữ "đùa", hay bạn thích tôi đùa với bạn? Hắn cười, nụ cười cá sấu.
Nó đỏ mặt, quay đầu ra vẻ giận dỗi:
- Sao tôi lại thích một người như bạn nhỉ?

Hắn nhún vai:
- Ai bảo tôi quá hoàn hảo làm gì!



Nó và hắn trở thành một cặp...từ hôm nay.
-------------------
Tối
- Rốt cuôck em đang nghĩ gì thế? Nhật nam hỏi
- Nghĩ? Tình yêu có chữ gọi là "suy nghĩ" sao? Hắn tỉnh bơ
- Em và L:inh không cáo kết cúc tốt đâu, tuy nhiên anh vẫn ủng hộ nếu tình cảm đó là thật!
- Khi nào anh mới định nói cho em biết đây? Hắn vẫn đứng, nhìn xa xăm về phía trước.
- Nếu yêu Linh thì không nên biết làm gì.
-------------------------
Nó và Ngọc My
- Chị!!! Nó lí nhí
- Yên tâm, chị không xen vàp đâu! Chị vẫn nhớ lưòi hứa của em mà.
- Chị à! Hai tay nó đan chặt vào nhau, bối rối.
- Sau này đứng hối hận là được rồi, miễn sao khi gãy cánh vì bay quá cao hãy nhớ mình vẫn còn một bầu trời thân thuộc là được. Nó xong Ngọc My bước vào phòng. Chuyện của Linh đúng là khiến cô lo và tức đến chết mà.
Nó vẫn đứng yên ở gian chính giữa. Đứng cho đến khi đôi chan mỏi dừ mới chịu đi ngủ.

"Quách Giao Khuyên là quá khứ rồi, đã chết rồi. Bây giờ mình là Triệu Thuỳ Linh, hãy sống ích kỉ một chút, được không?"
 
Chap 39: Hẹn hò và ra mắt

Nếu như có một cuộc thi bình chọn cặp đôi kì cục nhất thì có lẽ hắn và nó sẽ giành ngôi vị quán quân. Kể từ ngày hôm đó đến giờ đã hơn một tháng, nó và hắn đi đâu cũng khiến mọi người xung quanh phải vểnh tai và ngước nhìn, không phải vì ngưỡng mộ mà là......để ngóng những câu nói kiểu như: "chúng ta không hợp nhau đâu" hay " chũng ta nên chia tay thôi.....và hàng nghìn câu nói khác được tưởng tượng từ bộ não của những kẻ hóng hớt. Nhưng họ làm vậy không phải không có lí do, mà đơn giản là vì ngày có 24 tiếng đồng hồ thì phân nửa số đó hắn và nó cãi nhau. Mở đầu bao giờ cũng là hắn khơi mào trước với những lí do lãng nhách và vớ vẩn hết sức, rồi kết thúcbao giờ cũng là nó nhượng bộ cùng một câu xin lỗi dù thật chất bản thân mình mắc lỗi gì cũng không hiểu rõ.
Những chuyện khiến hắn và nó cãi nhau thì đúng là đủ thể loại chẳng hạn như:
Sáng, nếu như tại lớp học là:
- Cho tôi mượt bút chì với! Một boy ngồi ngay bàn trên quay xuống hỏi nó.
Nó không nói gì, chỉ nhanh nhẹn đưa quản bút chì cho cậu ta. Mọi chuyện chỉ có vậy nhưng ....
Trưa, tại cá sấu cốc:
- Bạn lại sao nữa? Nó nhăn mặt khi một mình độc thoại nãy giời mà hắn chẳng thèm lên tiếng.
-"........" Lại tiếp tục im lặng.
- Sawada! Nó bực mình
Hậu quả của câu nói vừa rồi là một ánh mắt lạnh run người xoáy thẳng lấy nó, khuyến mãi thêm câu nói:
- Gọi tôi là Shin! S-h-i-n. Hắn gằn từng chữ. (t/g: có thể mọi người không biết, ở Nhật và một số nước khác người ta chỉ gọi họ của nhau. Nếu họi thẳng tên ra thì hẳn là những người thân thiết và có vị trí quan trọng đó)
 
Nó nuốt nước bọt rồi nói:
- Bạn rốt cuộc bị sao đây?
- Bạn cố tình không biết? Hắn nhíu mày
Tính cách này là tính cách khiến nó khó nuốt trôi và khó hiểu nhất trong vô số những tính khó hiểu của hắn. Ai cũng biết hắn là một người rất thẳng thắn, vậy mà khi xảy ra những chuyện này lại luôn úp úp mở mở. Đúng là bực mình quá mà. Tuy vậy nó vẫn phải cố moi lại kí ức rồi như thể nhớ ra nó méo mặt nhìn hắn:
- Không phải chứ! Đừng nói chỉ vì chuyện quản bút hồi sáng đấy nhé!
- Cuối cùng bạn cũng ....thông ra rồi đấy! Tôi ghét cái cách bạn thân mật với những thằng con trai khác! Hắn khoanh tay trước ngực, quay đầu che bộ mặt đỏ ửng
Nó hít một hơi thật sâu, lấy tay vỗ vỗ cái đầu rồi nói:
- Coi như tôi sai, xin lỗi bạn, Shin!
Hắn liếc nhìn khuôn mặt nó, cố nhịn cười:
- Lần này tha cho bạn!
Và còn những chuyện không kém phần lãng nhách khác như:
- Bạn đến muộn 3 phút, rốt cuộc bạn có nhớ đến cuộc hẹn với tôi không đây? Hắn nhìn đồng hồ rồi phán xét
- Ai bảo bạn thích vào rừng làm gi? Tôi suýt lạc đấy! Nó thở hòng hộc vì mệt.
Và kết quả chắc mọi người cũng đoán ra. Hắn và nó cãi nhau om tỏi cùng với buổi hẹn bị huỷ bỏ. Sau đó lại vẫn câu nói quen thuộc:
- Lần sau sẽ không thế nữa! Xin lỗi bạn, Shin!.
Tất cả cứ diễn ra như một vòng luân hồi suốt hơn một tháng qua nhưng kết quả dành cho những kẻ hóng hớt cũng chỉ là con số không vì tình cảm giữa nó và hắn ngày càng mật thiết chứ chẳng vì thế mà lạnh nhạt(t/g: bó tay)
-----------------
 
Nghỉ hè
Đây là kì nghỉ đầu tiên của nó trên đất Nhật. Nó muốn về nhà nhưng anh Nam và chị nó không cho phép, lí do đưa ra cũng rất mơ hồ nhưng làm sao nó có thể cãi lại được. Đành ngồi chờ năm học mới đến chứ biết làm sao.
Tuy vậy, kế hoạch đã được thay đổi.
- Bạn sẽ đến nhà tôi 2 ngày! Hắn ung dung ăn miếng bánh kem rồi nói
- Nhà bạn? Tôi? Nó sửng sốt đến nỗi suýt làm rơi chiếc bánh.
- Có sao, bạn là bạn gái tôi. Đến ra mắt bố mẹ tôi là chuyện bình thường.
Nó đỏ mặt, trong khi hắn vẫn tỉnh bơ.
- Tôi không đi đâu! Nó lắc đầu
- Tháp Tokyo, tôi nghĩ bạn chưa được đến đó! Hắn nhìn nó, nở nụ cười cá sấu dụ khị.
Tháp Tokyo? Nó ngước đôi mắt lên trời tưởng tượng. Khuôn mặt hệt như đứa trẻ được hứa cho kẹo rồi quay sang phía hắn:
- Bạn sẽ đưa tôi đi? Nó nhìn hắn với đôi mắt long lanh
Hắn mỉm cười đắc thắng, cái tính ham chơi của nó hắn biết quá rõ mà. Tuy nhiên hắn vẫn cố giữ thái độ bình thường:
- Nếu bạn muốn!
 
Sáng hôm nay, nó cùng hắn khởi hành đến Tokyo. Cả buổi tối hôm qua nó đã năn nỉ Ngọc My đến gãy cả lưỡi. Cũng may, màn nước mắt ốun con được diễn thành công.
Hắn nói là nhà nhưng khi đên nơi thì nó chẳng thấy thế chút nào. Rõ ràng là một ngôi biệt thự giữa lòng thành phố mà hắn vẫn bình thản như không. Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là khi vừa bước vào cổng nó lại thấy khung cảnh bên trong hoàn toàn khác so với từ ngoài nhìn vào. Như đoán được suy nghĩ trong đầu nó, hắn giải thích:
-Đây là cung điện Shine, được xây dựng ở một không gian khác. Ngôi biệt thự bạn thấy ban nãy chỉ là mặt nạ che đi vẻ bề ngoài thôi. Khi vào cổng cũng là lúc chúng ta xuyên qua kết giới đến vị trí không gian của lâu đài!
Nó gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi rón rén theo sau hắn. Nó ngại những đôi mắt của người hầu nhìn vào, những cái nhìn tò mò và ngưỡng mộ. Nó đâu biết, đây là lần đầu tiên hắn đưa một cô gái về nhà chơi.
Hắn sắp xếp cho nó ở một căn phòng khá rộng rãi. Xung quanh được trồng nhiều cây cảnh. Đây là phòng của Nhật Nam ngày xưa.
-Đi thôi! Hắn cầm lấy tay nó lôi đi sau khi nó nhận phòng.
-Đi đâu cơ? Nó ngu ngơ.
-Đi gặp bố mẹ tôi! Hắn nói tỉnh bơ.
Nó bỗng trở nên lúng túng và lo lắng hơn bao giờ hết. Trong trí tưởng tượng của nó thì hai người đứng đầu giới pháp sư chắc hẳn phải rất kĩ tĩnh nhưng nó ngạc nhiên đến nỗi có nằm mơ cũng không tin rằng vị phu nhân nó quen đêm Giáng Sinh lại là mẹ hắn- Nữ thần nương nương. Hơn nữa hai người họ chẳng tỏ vẻ cao sang gì, rất bình dị khiến cho người ta có một cảm giác an toàn ấm áp.
-Mẹ biết ngay con sẽ phải lòng con bé mà! Mẹ hắn che miệng cười.
-Con chọn khéo đấy! Bố hắn cũng phụ hoạ.
Khuôn mặt nó đỏ như gấc chín, không biết nói sao đánh mở lời xã giao thông thường:
-Rất vui được gặp hai bác! Nó cúi đầu, không hề gọi họ theo phong cách gia giáo trong hoàng tộc nhưng lại không giả tạo và rất thân mật khiến họ cười tươi.
-Mom, con muốn để cô ấy ở đây hai ngày! Hắn vẫn nói giọng bình thường dù bên trong ngượng không kém gì nó.
-Ôi, tuyệt quá đi chứ! Thế hai con có dự định định đi thăm Tokyo à? Mẹ hắn cười hiền.
-Phải, giờ tụi con đi luôn! Nói xong hắn cầm lấy tay nó rồi kéo ra ngoài. Nó chỉ kịp gật đầu chào họ và bước nhanh theo hắn.
 
Khi bóng hai người khuất sau cánh của cũng là lúc khuôn mặt của bố mẹ hắn trở nên lo lắng và bất an hơn bao giờ hết.
-Lần trước không ngắm kĩ con bé, thật không ngờ lại giống đến như vậy! Nữ thần nương nương nhíu mày.
-Phải, từ khuôn mặt đến phong cách và lời ăn tiếng nói thì đúng là giống như từ một khuôn đúc ra với Diệp Tuyệt Mĩ! Nam thần bệ hạ chống cằm suy tư.
-Nhưng vốn dĩ điều đó là không thể, gia đình họ đều đã chết trong đám cháy cơ mà?
Nam thần bệ hạ thở dài:
-Mong rằng đó chỉ là một sự trùng lặp, nếu không đây đúng là nghiệt duyên.
Hồi ức lại hiện về trong đầu ông. Suốt 11 năm qua ông luôn áy náy vì chuyện đó. Ông thật sự không muốn vì lỗi lầm của mình xưa kia mà khiến con trai ông phải tan nát trái tim dường như đã nguội lạnh.
 
khi nào tác giả post tiếp vậy. hay lắm ak
oh no, mình k phải t.g bạn à, mình chỉ là ng đưa truyện đến vs nhiều ng hơn thôi :)
mình sẽ cố gắng post sớm
 
cái này là quà của tác giả tặng bạn đọc nè :)
KenhSinhVien-90a109c3ee478936deff9e90780f5bb4-49859714.p1spri09.jpg

KenhSinhVien-875792f8fcd307cb95d0ae57b8b6e08e-49859594.26027.jpg

KenhSinhVien-fe4facb8fd094999f04bf7ed6cfea541-49859712.p1spri02.jpg


 
Chap 40: Sự thật và sự thật, tình yêu và lí trí

Thời gian trôi thật nhanh. Thấm thoát trời cũng vào tiết thu. Vậy là nó và hắn đã hẹn hò được hơn ba tháng rồi. Bây giờ cũng đã vào năm học mới. Điều khiến nó bất mãn chỉ là nó và hắn bốc thăm không được cùng một lớp. May mà Akêmi vẫn học cùng lớp, nếu không thì chắc nó chết vì nhàm chán mất.
Từ ngày hứa điều đó với chị nó, nó luôn tìm cách lảng tránh Ngọc My, nó sợ Ngọc My lại nói ra điều gì đó…nhưng cô chỉ nhìn nó trầm lặng.
Tuy nhiên hôm nay khi vừa mới học về. Ngọc My đã đợi nó trong phòng, còn thêm cả Nhật Nam và Akêmi nữa. Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Nó cố tỏ ra không có chuyện gì nhưng……
-Nói chuyện với chị chút đi! Ngọc My yêu cầu
-Có chuyện gì vậy? Nó hỏi với giọng run run.
-Em…có tò mò về thân thế của mình không? Em chưa biết gì ngoài cái tên Quách Giao Khuyên mà! Ngọc My nói nhẹ, trong lòng cô cũng đang rất rối bời. Ngày trước, vì một phút yếu lòng cô đã bằng lòng cho phép em gái cô tự do yêu người mình yêu dù biết đó là một điều nguy hiểm. Nhưng bây giờ mọi chuyện không còn dừng lại ở mức độ nguy hiểm nữa mà còn kinh khủng hơn nhiều so với trí tưởng tượng của cô. Cô đã nói chuyện với Nhật Nam và thống nhất rằng nên nói cho em giá cô mọi chuyện, nó cũng không còn bé nữa, sẽ biết tự quyết định cho bản thân.
Cô nghĩ thế nào em gái cô cũng hồi hộp rồi sẽ rất đau lòng, nhưng hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô:
-Ai dà, em chưa nấu cơm thì phải! Linh ngó quanh quất rồi nhanh chóng ngồi dậy.
-Em không muốn biết sao? Nhật Nam ngạc nhiên.
-Em đi nấu cơm đã! Nó cố cười.
Ngọc My kéo lấy tay nó lại, nhìn thẳng vào vẻ mặt trốn tránh của nó:
-Em sao thế? Em cần phải biết em là……
-Không nghe, không muốn nghe! Nó ôm chắt đôi tai, lắc đầu nguầy nguậy.
-Em, chẳng lẽ em đã biết rồi! Ngọc My xót xa.
-Em đã nói là đừng nói nữa! Nó vẫn ôm lấy đôi tai rồi bật khóc. Tại sao? Tại sao em đã coi như mình chưa từng nghe, coi như chuyện đó không có thật mà sao……mọi người lại bắt nó phải chấp nhận? Nó khuỵ ra sàn, nhắm chặt đôi mắt
-Em …biết từ lúc nào? Nhật Nam nhíu mày.
Nó cười chua chát, gạt đi những giọt lệ đang toàn trào:
-Ngay hôm valentine trắng ấy, em giân chị hai nên vờ ngủ. Hoá ra lại nghe được: mình là một con bé có dòng máu bóng tối.
-Bạn biết vậy…mà vẫn hẹn hò với Nam thần điện hạ ư? Akêmi hỏi nhẹ.
-Mình ích kỉ một chút …không được sao? Chỉ một chút thôi! Mình không muốn dời xa cậu ấy. Cho dù trong mắt mọi người mình thật đáng ghê tởm với dòng máu nhơ nhuốc này và hoàn toàn không xứng với cậu ấy. Nhưng..thế thì đã sao? Chỉ cần mình không hối hận là được, cái chết cũng không làm mình sợ, chỉ sợ...không được gần cậu ấy thôi! Nó dũng cảm nói thật lòng mình, hướng đôi mắt kiên định về phía Ngọc My.
Sau một hồ trầm ngâm, Ngọc My mới lên tiếng:
-Nhơ nhuốc? Em nghĩ mình bố mẹ chúng ta là những pháp sư dơ bẩn thế ư? Em không tin vào bố mẹ mình à?
-Không phải sao? Nó hỏi vặn
Ngọc My nhắm mắt thở dài, đôi môi mím chặt rồi nói chua chát:
-Hay cho đứa con bố mẹ luôn yêu quý, một đứa con không hiểu biết và quý trọng tấm lòng bố mẹ!
-“……………..”
-Em nghĩ tại sao chúng ta lại như ngày hôm nay, tại sao lại mang luôn bị người ta khinh thường là trẻ mồ côi trong khi chúng ta không làm gì đáng xấu hổ, tại sao chúng ta lại không thể sống đúng với thân thế của chúng ta? Tất cả là do bố mẹ cậu ta gây ra, là do Nam thần bệ hạ và Nữ thần nương nương "đáng kính" gây ra đấy! Ngọ My uất ức.
-Chị…..nói gì em không hiểu? Nó sững sờ
Ngọc My cười nhạt, đôi mắt màu tím xoáy thẳng vào đôi mắt phalê của nó:
-Hiểu? Em thì hiểu cái gì? Để chị nói cho em biết: Quà sinh nhật ba mẹ để lại cho chị là cuốn nhật kí của ba mẹ. Trong đó nói rõ, ngày em sinh ra, biển Okinawa có màu đỏ. Người ta đồn em là thánh nữ thế nên để em có cuộc sống yên ổn bố mẹ đã nhờ hai người bạn của mình giúp đỡ che chở cho em vì vốn dĩ đó chỉ là một câu chuyện truyền thuyết nhưng nếu đến tai lũ pháp sư bóng tối thì em sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng đổi lại họ buộc phải trở thành pháp sư bóng tối để có thể cung cấp những thông tin cho họ. Và rồi sự thật bị phát rác, bố mẹ bị bọn chúng thanh trừng. Chẳng những không giữ đúng lời hứa, bọn họ còn ém nhẹm việc này để không làm mất danh dự của họ. Phải, hai người mà bố mẹ tin tưởng một cách ngu ngốc là bố mẹ người em yêu đấy!
“Choang”
Lọ hoa gắn trên tường bị nó khuyệt vào rồi rơi xuống.
Sững sờ……đau khổ…….thất vọng….tất cả khiến nó không thể biểu cảm đượ gì trên khuôn mặt. Chỉ có hai hàng lệ toàn trào như thể van lệ đã bị hỏng.
Đau…đau quá!
Sao bố mẹ hắn có thể là những kẻ gian trá và độc ác như vậy? Sao lại là bố mẹ của hắn mà không phải là ai khác cơ chứ?Taị sao? Nó đã chịu những cay đắng thế nào cho đến khi xuất hiện tình cảm với hắn, nó đã tin cuộc đời còn nhiều điều tốt đẹp...vậy mà...

Akêmi ôm lấy nó, an ủi. Ngọc My vừa nói xong đã chạy ra ngoài khiến Nhật Nam lo lắng chạy theo. Căn bản anh chỉ biết Linh có dòng máu bóng tối thôi, ai ngờ còn có sự thật khủng khiến này đắng sau và bây giờ mới được phát hiện. Như vậy, Linh và em trai anh vốn dĩ đang ở hai phương trời cách biệt

Trời đổ mưa, một cơn mưa hiếm hoi vào mùa thu. Mưa tự nhiên hay nước măt của ông trời dành cho mối tình oan nghiệt.
---------------
Khuya. Nó không ngủ.
Chỉ thẫn thờ nhìn ngắm sao trời, rồi khóc. Lần đầu tiên, nó khóc mà bờ vai không rung. Khóc mà không có tiếng nức nở. Có lẽ là đau quá rồi.
Ngọc My ngồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Khẽ lau nước mắt cho cô em gái:-
-Chị hiểu chứ! Chị hiểu em đang đau thế nào.
-“………………”
-Đương nhiên vì tình yêu em có thể tha thứ, vì tình yêu em có thể xoá đi những đắng cay. Nhưng có thế vì tình yêu đó mà không chỉ em mà bản thân Sawada cũng sẽ rất đau khổ!
Nó quay sang nhìn chị nó rồi gục đầu vào mái tóc nâu dài của chị

-Em thử nghĩ xem: nếu như em vẫn tiếp tục tình cảm này cho đến khi sự việc bị phát rác thì cậu ta sẽ phải ra sao? Ủng hộ em, chống lại bố mẹ mình và bỏ đi những thứ mình đang có. Bị mọi người khinh thường vì có quan hệ với một con bé mang dòng máu “nhơ nhuốc”. Hay nếu như em chia tay với cậu ta. Những thứ thuộc về cậu ta vẫn tồn tại, rồi biết đâu sẽ cón một người con gái hoàn toàn xứng đáng để ở bên cậu ta? Tất cả đều do em chọn lựa.
-Ước gì Giao Khuyên đã chết trong ngày hôm đó, ước gì đó không phải là bố mẹ cậu ấy, ước gì chúng em đừng gặp nhau, ước gì em chỉ là một con nhóc bình thường, ước gì em luôn là Triệu Thuỳ Linh. Nhưng…….”ước gì” mãi mãi chỉ là “ước gì" thôi phải không? Nó nói nhẹ nhưng trái tim như đang bị còn xé, cõi lòng như đang tan ra từng mảnh và lí trí và những nỗi uất hận dường như đã xâm chiếm cái thứ gọi là… tình yêu.
Một ngôi sao băng vụt qua, nhanh và sáng nhưng nó vẫn ước được một điều ước cho dù chẳng mấy tin tưởng:
“Ước gì chúng ta chưa hề quen biết để rồi khi mọi việc sáng tỏ. Chúng ta sẽ lại bắt đầu”
 
Chap 41: Kiss! Please, replace me say: goodbye!

Say buổi chiều hôm đó, nó đã suy nghĩ rất nhiều và rồi cố gắng tìm mọi cách để tránh mặt hắn.
Buổi sáng, nó không đến lớp sớm, gần giờ học mới chịu đi.
Nghic giải lao, nó bật nhanh ra khỏi ghế rồi tiến thẳng đến WC nữ và ngồi đến mọ rêu ở đó với hai hàng nước mắt.
Giờ trưa, nó cũng chẳng giám đến căn tin nữa mà chỉ chọn một góc vắng nào đó của khuôn viên trường để cố nuốt hai lát bánh mì và một hộp sữa.
Chiều, nó cũng chỉ lặng lặng tìm một nơi cách biệt mà nghe mp3.
Hắn nhắn tin, nó không trả lời. Hắn gọi điện, nó không nghe máy. Cũng may ông trời còn có chút lương thiện khi xếp nó với hắn khác lớp và xa nhau. Có lẽ đây đã là số mệnh rồi!
Cuộc sống của nó cứ trôi qua một cách vô vị như vậy và nó là một người máy đã được lập trình. Nó không đủ dũng cảm để nói thẳng với hắn. Thôi thì mong sao thời gian sẽ xoá nhoà được tình cảm ngang trái này.
Về phần hắn, vì hai lớp khác nhau nên hắn ít có cơ hội gặp mặt. Nhiều lần hắn đến tìm và chờ đợi nhưng thứ hắn nhận được chỉ là sự thất vọng.
-----------------------
Ngày 29-10. Đã một tháng, nó và hắn không gặp nhau.
Nó uể oải thức dậy vào 6h15' sáng. Đây là lần đầu tiên nó dậy sớm như vậy vào chủ nhật.
Cầm trên tay bức ảnh kỉ niệm. Nó khẽ cười nhạt rồi úp mạnh bức ảnh xuống bàn. Nó rất nhớ hắn, nhưng một mình nó.....đau là quá đủ rồi.
Nó cần đi mua đồ sớm, vì hôm nay nhà trường có báo trời có thể sẽ có bão tuyết. Tối hôm qua, tuyết đã rơi rất dày rồi.
"Xoạch" Nó mở cửa. Nhiệm vụ của nó là phải lấp đầy cái tủ lạnh đã rỗng tuếch.

- Bạn đã quên tôi thì phải? Hắn đang đứng trước của. Nhìn nó với đôi mắt sâu đầy cảm xúc: có giận dỗi, có nhớ nhung, có yêu thương và có cả sự thắc mắc.
Nó bất động nhìn hắn. Ngày nó phải chấp nhận, phải đối mặt đã đến rồi nhưng .......tại sao lại là ngày hôm nay?
- Đi theo tôi! Hắn nắm lấy bàn tay nó dẫn đi. Hắn đang nóng lòng muốn biết, nó tránh mặt hắn là vì lí do gì?
-------------
Cá Sấu cốc
Nó ngước nhìn cảnh vật xung quanh. Đã tròn một tháng nó không đến nơi này. Nhanh thật! Khu rừng lại được bao bởi một lớp tuyết dày, cây cối xơ xác trụi lá. Gió đã bắt đầu thổi mạnh.
- Tại sao bạn lại tránh mặt tôi? Hắn buông tay nó ra, dừng lại nhưng không quay người.
- Xin lỗi! Nó nói giọng trầm buồn, cổ họng đang cố ngăn những tiếng nấc, khoé mắt đang cố nén lại những giọt lệ đau thương. Cũng may hắn không quay người và nhìn thấy bộ dạng khó coi của nó lúc này.
- Tôi cần .....lí do kia! Hắn thở hắt, rốt cuộc...là vì sao?
- Sawada.....ch...
- Shin! S-h-i-n! Hắn ngắt lời, quay người nhìn nó.
 
Nó cúi đầu, đôi môi mím chặt. Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay găm mạnh vào thịt đến rỉ máu nhưng nỗi đau này làm sao sánh được với nỗi đau trong ruột gan nó cơ chứ? Nó muốn nhào đến ôm chặt lấy hắn, dùi đầu vào thân hình vạm vỡ kia nhưng nó hiểu: một bức tường dày thật dày, cao thật cao đang chia cắt nó và hắn. Hít một hơi thật sâu, nó ngẩng đầu:
- Sawada, chúng ta......chia tay đi! Nó hoàn toàn có thể cảm nhận được tiếng trái tim đang gào khóc và rỉ máu. Thật sự là...rất đau!
- Tôi không thích bị trêu đùa! Hắn cố nén những giông tố trong lòng nhưng có vẻ sắp bị nổ tung rồi. Sau một tháng gặp mới gặp mặt, những câu nói của nó lại khiến hắn nát lòng.
- Tôi không nói đùa! Chúng ta..không hề hợp nhau! Nó vẫn cương quyết.
- Không hợp nhau? Hắn cười chua chát, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nó quay mặt, lau vội giọt lệ vừ chảy ra một cách giấu giếm:
- Xin lỗi! Tình cảm của tôi đối với bạn chỉ là......ngộ nhận mà thôi!
- Bạn có biết mình đang nói gì không? Hắn nắm chặt lấy đôi vai nó, giọng nói có phần kích động.
Nó không còn đủ dũng khí để tiếp tục lừa dối hắn, lừa dối bản thân nữa. Hất mạnh đôi tay hắn ra khỏi vai mình, nó quay người. Nó sẽ chạy trốn, chạy thật nhanh. Nếu không đôi mắt hổ phách kia sẽ làm nó hối hận mất.
Gió bỗng thổi hun hút, hất tung lớp tuyết rơi tối qua cộng thêm màn tuyết rơi bây giờ khiến cho bầu trời chỉ phủ một màu trắng. Hai con người cũng chìm trong đó. Khuôn mặt cũng gần như bị che khuất, chỉ còn thấp thoáng màu sắc của quần áo. Nhưng......
"Bộp" Một bàn tay cứng rắn siết chặt lấy cánh tay nó.
Tuyết tung bay.
Hai con người......không nhìn thấy gì cả.
Chỉ có hơi ấm truyến đến từ cánh tay.
Hăn giật mạnh, kéo nó sát vào lòng rồi ôm chặt:
- Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi biết chắc bạn đang nói dối! Bạn có thể lừa dối mình, lừa dối cả thế giời nhưng bạn không thể lừa dối được tôi!

Nó cắn chặt đôi môi, cố ngăn những tiếng thét từ cõi lòng bị cào xé!
- Tôi sẽ không bao giời hối hận bởi vì...tôi yêu bạn....yêu rất nhiều! Giọng hắn trầm như tiếng gío thoảng nhưng lại như khắc từng vệt khiến trái tim nó thêm rỉ máu.

Đôi mắt nó trở nên cay xè. Nó muốn thời gian hãy ngừng lại, để nó mãi mãi được như thế này, mãi mãi được hắn che chở. Nhưng ước muốn chỉ là ước muốn mà thôi!

" Đã bao giờ em nghĩ, cậuu ta sẽ chỉ có đau khổ khi ở cạnh em chưa? Và đã bao giờ em suy nghĩ rằng cậu ta sẽ sống tốt hơn khi không có em" Lời nói của Ngọc My văng vẳng trong đầu nó như những nhát búa khiến nó tỉnh giấc. Phải rồi! Chẳng phải trước đây hắn sống rất tốt mà chẳng cần có nó sao? Chẳng phải sẽ tốt hơn khi hắn quên đi thứ gọi là tình yêu với nó sao?

Tất cả đều là do nó.
Nó nuốt khan, thở hắt.
Xoay người......kiễng chân.......và khẽ đặt lên đôi môi mỏng bạc của hắn một nụ hôn.
Lần đầu tiên, nó chủ động hôn một người. Lần đầu tiên nó biết đến cảm giác đau khổ khi phải rời bỏ tình yêu. Đây.....là một nụ hôn kết thúc.
Đôi bàn tay nó nắm chặt lấy vòng tay hắn và .....gỡ ra.
Đôi chân đang kiễng cao..........đã bằng trở lại.
Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn, nó cười khổ:

- Xin lỗi, xin lỗi vì tất cả! Coi như nụ hôn này.......là một sự kết thúc!" Kiss! Please, replace me say: goodbye!
Hắn nhìn nó, cái nhìn oán trách và căm phẫn.
- Chúc bạn sinh nhật vui vẻ! Shi....à không...Sawada!
Hắn sững sờ, hắn đã quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Vậy mà nó lại có thể nhẫn tâm nói ra những điều ấy.
Bóng dáng người con gái hắn yêu đã biến mất, lẫn vào với màn tuyết trắng đang bay.
Đưa tay chạm nhẹ lấy khoé môi, hắn cười chua chát rồi dựa người vào gốc cây. Một giọt nước chảy ra từ khéo mắt hổ phách đang mở to hướng thẳng lên trời.
Tuyết vẫn tung bay.

Người con gái "thứ hai" rời bỏ hắn.
 
Có 1 nụ cười...bỗng tan thành nước mắt
-Có 1 hạnh phúc... bỗng hóa thành đau thương
-Có 1 tình yêu...vụt bay trog phút chốc
-Có 1 người...lặng lẽ khóc vì ai
+ Nhớ một người mà không dám nói
+ Nghĩ đến người mà đau nhói trong tim
+ Cố lạnh lùng để quên đi ký ức
+ Gắng gượng cười che dấu sự cô đơn !!.
 
Chap 42: Tình yêu không có kết thúc…..hạnh phúc

Tiếng piano phát ra trong màn đên tăm tối. Cùng với tiếng gió rít thổi tốc từ phía cửa sổ khiến cho những người nghe được bản nhạc phải rùng mình. Một bản nhạc mạnh mẽ, hùng hồn, được đánh lên từng nhịp nhanh như những hơi thở gấp gáp, các nốt phím như muốn nổ tung vì phải chịu áp lực quá mạnh. Người đánh bản nhạc đó là Sawada Shin cùng với sự kết hợp violin của Nhật Nam.
Đánh khá lắm! Giọng nói trầm thấp của Nhật Nam vang lên khi bản nhạc kết thúc.Đã lâu rồi anh không đụng đến violin, cũng may vẫn theo kịp tốc độ của hắn.
Hắn không nói gì chỉ vớ lấy cốc nước gần đó, tu một hơi cạn sạch.[/font]
Nhật Nam nhún vai, anh cứ nghĩ hắn đang sẽ điên lên thế nào không ngờ ngoài việc mời anh cùng đánh một bản nhạc xả stress hắn chẳng làm gì.[/font][/size][/size]
- Mong được chiêm ngưỡng vẻ mặt thất bại của em à? Hắn cười nhạt
- Rốt cuộc, em đang suy nghĩ những gì đây?
- Nếu để anh đoán được sẽ mất vui.
Nhật Nam nhíu mày, đúng là Sawada! Làm việc gì cũng đầy bí ẩn.
-Tuy vậy chỉ có một điều em không thể hiểu nổi, tại sao…..Linh lại không tin tưởng em?
- “…………” Nhật Nam thở dài.
Chống tay lên bàn, hắn cười khổ. Giọng nói có chút oán trách, đau lòng cùng với một sự run rẩy người ngoài không thể cảm nhận:
-Em biết là cô ấy nói dối nhưng lại không thể tìm ra lí do! Vô dụng thật!
…………

-----------------------------
Nhật Nam bước về phòng trong niềm suy tư. Đúng là khó khăn thật, muốn hai chị em nó bỏ chấp nhận hắn và chính bản thân anh có thể không khó, nhưng đối với hai người sinh thành ra anh và hắn thì lại là chuyện khác. Hai chị em nó phải chịu đựng tất cả đềi quy về trách nhiệm của bố mẹ anh. Thử hỏi làm sao họ có thể nói cười, dễ dàng tha thứ cho những kẻ đã phá nát gia đình họ, khiến họ không thể sống được với chính mình.

Nhưng điều khiến anh lo nhất bây giờ chính là Black Shamans world. Nếu chẳng may chúng biết được Linh và Ngọc My khó giữ mạng sống.
Hôm trước anh cố thâm nhập để moi móc thông tin, kết quả không thu được nhiều lại còn để lại chút dấu vết. Có lẽ anh không nên coi thường việc này.
--------------------
-Nhật Nam, anh có nghĩ con bé sẽ mạnh mẽ vượt qua chuyện này không? Ngọc My xoa đầu cô em gái đang sốt cao rồi hỏi nhẹ
-Không! Vì vốn dĩ con bé chưa từng mạnh mẽ. Chỉ là giả vờ thôi.
-“……………” Ngọc My thở dài.
-Thiên Thiên, nếu như…..anh đang giấu em một chuyện…em có giận anh không? Nhật Nam lo lắng.
Ngọc My nhìn sâu vào đôi mắt Nhật Nam, trở lời tự tin:
-Có lẽ là…..không!
-Có lẽ?
-Bởi vì anh đã giấu chứng tỏ là việc không hay. Nhưng nênú việc đó liên quan đến chuyện năm xưa, em sẽ giận đấy!
Nhật Nam thở hắt, có lẽ anh nên ích kỉ một chút:
-Anh đã nói hết mọi chuyện cho Sawada rồi.
-Tai sao? Cô sửng sốt. Việc anh thân thiết với hắn đã khiến cô ngạc nhiên rồi, thêm việc anh có thể tin tưởng mà nói mọi chuyện cho hắn nghe đúng là khiến cô lo lắng hơn
-Vì ban nãy……..Anh nhớ lại cuộc đối thoại với hắn

-Em biết là cô ấy nói dối nhưng lại không thể tìm ra lí do! Vô dụng thật!
- Nếu thế thì cố làm gì. Tình cảm giữa em và Linh không có kết thúc tốt đẹp đấu
Hắn cười, cười to. Rồi nhìn anh tinh quái:
- Đương nhiện tỉnh cảm chân thành của em với Linh sẽ không có kết thúc tốt đẹp bởi vì đã là tình cảm chân thật thì sẽ không.........có kết thúc.

Ngọc My nhíu mày. Nếu vậy có lẽ cô nên cho cậu ta có dịp thể hiện. Như vậy sau này sự thật có thể được vạch rõ một đường hoàng.
 
Chap 43: No name

Những ngón tay được gắn đầy nhẫn xoay xoay lu rượi vang trong tay Hanaka bật cười nhớ lại chuyện hồi sáng, nó khiến cô ả cảm thấy thoả mãn vô cùng.

"Bốp"
- Này cô không có mắt nhìn đường à! Cô ả bực mình, nếu đụng trúng ai khác thì có thể cô ả sẽ bỏ qua nhưng vì đây là nó.
- Xin lỗi! Tôi đang vội! Nó nói đến ríu cả lưỡi, chỉ mong nhanh chân thoát khỏi chỗ này. Tất cả chỉ vì lỡ đánh đổ sốt cà lên áo Nhật Nam. Kiều này anh thế nào cũng cho nó một trận (nếu quên thì xem lại lí lịch nha, Nhật Nam sợ và ghét bẩn
MatCuoi%20%281%29.gif
).
- Cái ....! Cô ả còn chưa kịp nói hết thì đã bị nó kéo xuống cái ghế đá bên cạnh, còn nó thì nấp đằng sau.
Nhật Nam với khuôn mặt cau có lướt qua và không phát hiện ra nó.
Nó thở phào, nhổm người dậy, dợm bước đi. Nhưng làm sao Hanaka bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy, cô ả nghiến răng nắm lấy bả vai nó và kéo giật lại khiến nó ngã nhào. Trong phút chốc ngắn ngủi đó, cô ả đã cảm nhận được một thứ mùi.........quen thuộc.......giúp các pháp sư bóng tối nhận ra nhau: sức mạnh bóng đêm. Sau một hồi sửng sốt cô ả mỉm cười ẩn ý rồi quay lưng bước đi, bỏ mặc nó vẫn ngây ngốc mà không biết rằng sắp có một tai hoạ giáng xuống đầu mình.

Trong căn phòng sực nức mùi rượi, một kế hoạch nham hiểm được tính toán kĩ. Lần này cô ả sẽ không làm việc độc lập nữa mà phải phiến đến tổ chức đứng đằng sau rồi. Đổ ly rượi thừa xuống bức hình của Linh cô ả cười khẩy: Cứ ngõ người trong sáng thế nào hoá ra cũng là đồng loại với ta cả, nếu như ngươi không có trong danh sách thì.......thần chết sớm muộn cũng đến tìm ngươi"
-----------------------
- Em còn không mau chịu lỗi, muốn ăn đòn à! Nhật Nam giận dữ. Cái áo đã bị vấy bẩn anh sẽ vứt ngay không cần suy nghĩ nhưng đón lại là áo Ngọc My tặng vào dịp sinh nhật.
- Ơ......không có nó anh vẫn đẹp trai mà! Nó chạy xung quang cái bàn, hướng ánh mắt về phía Ngọc My cầu cứu.
Thế nhưng đáp lại ánh nhìn của nó, Ngọc My và Akêmi vẫn lắc đầu ngao ngán. Họ đâu có ngốc mà can ngăn, nếu thế thì sẽ thành cái thớt cho Nhật Nam trút giận hết.
Chạy thế nào nó cũng bị Nhật Nam tóm được và hình phạt là phai úp mặt xuống bát sốt cà. Đúng là thâm quá mà!
Sau khi rửa sạch khuôn mặt, nó phụng phịu:
- Hai người đúng là thấy chết mà không cứu!
- Tại em/bạn lớ ngớ chứ sao nữa! Chị nó cùng Akêmi đồng thanh.
- Gì đây? Hôm nay đúng là xui mà, hết Hanaka rồi lại đến anh hai
MatCuoi%20%288%29.gif
.
Chị nó cùng Nhật Nam lập tức thay đổi thái độ:
- Hanaka? Cô ta làm gì em?
- Chả có gì, chỉ là bị cô ta nắm lấy vai mà kéo xuống đất thôi! Nó thản nhiên.
- Cô ta.....có chạm vào huyệt pháp của em không?
- Chạm thì sao? Cô ta đâu phải là pháp sư bóng tôi! Nó nói cùng một cái ngáp rồi bước vào phòng tắm.
Khuôn mặt của Nhât Nam và Ngọc My dần biến sắc, dù không chắc chắn thì khả năng chuyện của nó bị phát hiện là rất cao. Chưa kể việc này có thể đến tai Black shamans world. Nếu vậy thì mọi chuyện đang bị đẩy vào tình huống xấu nhất.
------------------
Tại Shine
- Shin! Sao hôm nay con lại về đây? Con đang ở Shamans kia mà! Nữ thần nương nương ngạc nhiên.
- Thích thôi! Hắn nằm dài lên ghế sô pha, điệu bộ lười nhác vô cùng.
- Chuyện của con và Linh thế nào rồi? Bà mỉm cười
Hắn nhìn bà với ánh mắt laạnh lùng. Đây là người mẹ hiền lành mà hắn kính trọng à? Người mẹ đã dạy hắn cách làm người? Hắn cười nhạt:
- Chia tay rồi!
- Chia tay? Tại sao? Bà sửng sốt
- Con nghĩ mom phải hiểu rõ chứ nhỉ! Hắn lai cười, một nụ cười ẩn ý.
Nữ thần nương nương bỗng chột dạ, nhìn hắn với đôi mắt kinh hãi.
Hắn nhìn lại bà, một sự "vô tư" hiện lên rõ nét:
- Mom sao thế?
- Không.....không sao! Bà toát mồ hôi.
Hắn nhún vai, đứng dậy. Đương không đâu hắn lại về đây. Tất cả là vì một mục tiêu duy nhất: thâm nhập vào Black shamans world và tiêu diệt nó. Đó cách tạ lỗi duy nhất, mọi thứ làm tổn thương người con gái hắn yêu đều bắt đầu từ đây:
" Nào, cuộc chơi bắt đầu"
 
Chap 45: Sập bẫy

Tối
- Nhật Nam, nguy hiểm lắm! Anh không nên đi! Ngọc My sốt sắng
- Nếu không đi ta sẽ chẳng biết được gì, hơn nữa ta cần phải biết liệu sâu hơn về quá khứ!
- Nhưng cũng không thể liều mình như thế được! Nhật Nam......xin....a...
Ngọc My chưa kịp nói hết câu đã bị Nhật nam khoá luôn huyệt pháp, một luồng khí nhẹ xộc thẳng vào mặt khiến cô mơ màng, lảo đảo, khuỵ xuống và nhắm mắt. (năng lực đặc biệt của Nhật Nam)
Anh khẽ hôn lên đôi môi hoa anh đào, thì thầm:
- Xin lỗi Thiên Thiên, em cứ thế này sợ rằng anh sẽ nao núng mất. Anh cũng đang......rất sợ nên nếu anh xảy ra điều gì thì em cũng phải hạnh phúc nhé!
Bóng dáng anh mất hút trong màn đêm cùng với chiếc mắt nạ.
Sáng nay anh và Ngọc My phát hiện có kẻ theo dõi mình, đó là một pháp sư bóng tối giả danh pháp sinh của trường. Cảm thấy sự việc không hề đơn giản nên anh đã điều tra và biết được pháp sinh ấy biến mất năm ngày trước, ngày hôm kia mới trở về với lí do rất phi lí là lạc đường. Thời điểm xảy ra trước vụ động chạm với Hanaka một ngày, vậy thì kẻ đó tìm đến đây lad vì sơ hở của anh lần trước. Được biết tối nay kẻ đó ra ngoài, có lẽ là để báo cáo chi tiết tình hình. Anh phải ngăn cản kẻ đó lại bằng bất kì giá nào. Mải suy nghĩ, anh đã không để ý, có một bóng người vẫn âm thầm đứng ngoài nghe hết sự việc và....đi theo anh.
-----------------
Giữa khu rừng tăm tối, bóng dáng hai sinh vật thoắt ẩn thoắt hiện như hai bóng ma. Gío điên cuồng rít liên hồi. Chẳng có lấy một tia sáng trong không gian.
Cuối cùng anh cũng đã thấy được mục tiêu của mình. Kẻ đó ngó nghiêng như đang định hình phương hướng. Không chậm trễ, anh lập tực ra đòn, mang tiếng là đánh lén cũng được. Đối với bọn chúng chơi sạch là chết.
Một luồng không khí áp lực được đẩy đến, kẻ đó nhanh nhẹn tránh được và bắt đầu phản công.
"Xoạch"
Thể xác pháp sinh kia bị tách làm đôi, để lộ cơ thể của một đống bầy nhầy không rõ hình dáng.
Hai ánh mắt chạm nhau: một ánh mắt kinh tởm độc địa với một ánh mắt sắc và điềm tĩnh.
Thời gia như ngừng trôi.
Người đi theo anh mất dấu anh rồi, đơn giản người đó khôg thể lộ liều dùng lực nếu không chắc chắn sẽ bị anh phát hiện.
Cuộc chiến đẫm máu vẫn diễn ra. Nhật Nam thở dốc, anh có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên hoàn toàn có thể nhận định, khả năng một pháp sư chưa qua đội ngũ kị pháp thì rất khó đánh bại kẻ này. Như thể đọc được suy nghĩ của anh, sinh vật kì dị cười khẩy, ra đòn nhanh chóng và liên tiếp.
Các vết thường cứ thế nhiều thêm, anh cảm thấy mình đã đuối sức. máu thẫm đỏ cả chiếc áo sơmi Ngọc My tặng.
Sinh vật đó cũng không khá hơn anh, hai cách tay như súc tua bạch tuộc đã bị đứt lìa, một thứ màu đen bầy nhầy chảy xối xả. Kẻ chủ nhân vẫn chưa xuất hiện.
Một cuộc chiến kẻ tám lạng người nửa cân.
- Ngươi là ai! Kẻ đó lên tiếng
- Xuống gặp diêm vương sẽ biết! Anh mỉm cười, cuối cùng anh cũng tìm ra cơ hội.
"Bụp"
"Bụp"
Hai đòn được tung ra cùng một lúc nhưng vấn đền là ai nhanh bị thương?
- Ngươi thua! Anh cười chua chát.
Ôm lấy th.ân thể sắp tan thành từng mảnh của mình, gã chế nhạo:
- Ngươi là người đồng hành của ta đấy! Vì tránh đòn nên ngươi đã rơi vào Độc Khí Giới của ta, đừng mong được sống sót.
Anh nghiến rắng, bởi anh biết: điều gã nói .....là đúng
- Cứ cho là ngươi mang sức mạnh khí, có thể điều hoá khí độc trong kết giới này nhưng cũng chỉ một thời gian thôi, ngươi sẽ bị rút hết sinh khí mà chết!
- "......................."
- Đừng mong mình sẽ may mắn có được nước mắt thiên sứ......ha....ha! Gã cười lớn rồi bất động, tròng mắt như muốn lôì ra ngoài. Cả cơ thể vỡ vụn như một quả bóng bay chứa nước bẩn.
Anh kiệt sức ngồi phịch xuống, máu từ khoé miệng bắt đầu trào ra: " Ngọc My!...." " Còn lại đành giao cho em vậy, Shin!"
---------------
Vì đã thấy muộn mà Ngọc My chưa về nên nó lo lắng chạy đến phòng Nhật Nam.
- Chị hai, chị có trong đó không?
Im lặng
Nó mạnh dạn đẩy cửa vào: Ngọc My đang nằm dựa vào tường với đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét lo lắng, bất lực.
Nó hoảng hốt, lay lay người cô nhưng vô vọng, khí mê có ảnh hưởng trong vòng 6 tiếng. Lo sợ tột độ, nó chạy vội sang phòng Akêmi tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng căn phòng mở của toang hoác với một màu đen.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, mọi người?"
-----------------------
Bên trong Độc khí giới, việc hô hấp của Nhật Nam ngày một khó khăn. Với những vết thương trên người, anh càng trở nên yếu đuối. Thậm chí anh chẳng còn sức để đứng nữa, với tư thế ngồi quỳ một tay xuống đất, anh nghiến răng: nhất định phải cố đến cùng
Bỗng môt bóng người hiện ra trước mặt, từ từ đến phía anh.
Anh ngước đầu, mở giọng nói trầm thấp, ngạc nhiên:
- Akêmi?!
 
Chap 46: Nước mắt mĩ nhân ngư với cái danh “thiên sứ”


Đáng ra Akêmi chẳng thể nhận ra anh, vì anh có đeo mặt nạ. Nhưng giọng nói của anh từ lâu đã ăn sâu vào lòng cô, làm sao cô có thể nhầm được? Nhìn thấy anh trong bộ dạng này, Akêmi hoảng hốt chạy đến nhưng…
-Đừng lại gần đây! Anh quát lên, đồng lúc với tiếng hét là huyết chảy ra xối xả. Anh lấy tay quệt mạnh, khuôn mặt nhúm lại thể hiện sự đau đớn tột cùng.
Akêmi run run, hai con ngươi đã bị phủ một lớp mỏng như màn sương:
-Hoàng Tử, anh sao thế?
Cô vẫn gọi anh bằng biệt danh ấy bởi vì cô dựa vào đâu để gọi tên anh? Cô chẳng là gì của anh cả, cô chỉ là một người bạn của em gái anh, chỉ là như vậy thôi!
-Tôi nhắc lại lần nữa: đừng đến gần nếu còn muốn sống! Anh khó nhọc mở lời, lồng ngực phập phồng liên tục. Anh không thể điều hoa không khí trong này nữa rồi.
-Anh……có chuyện gì vậy?
Nhật Nam cười nhạt:
-Đây là Độc khí giới, là kết giới được tạo thành từ huyết dịch của quái A* , xung quang đều là tà niệm của chúng. Người ngoài có thể vào nhưng một khi đã vào đây thì không thể ra ngoài và sau một thời gian họ sẽ….chết vì không thể hô hấp!
-“…………………..” Akêmi như chết sững khi nghe nhưng lời anh nói. Tại sao anh có thể nói một cách thản nhiên như vậy? Anh không sợ sao? Nếu cô là Ngọc My thì anh sẽ thẳng thừng thế này chứ?
-Vì tôi có sức mạnh khí nên ít ra có thể trụ 1 tiếng nhưng là người bình thường, cùng lắm chỉ 5 phút thôi!
-Em sẽ gọi người tới giúp anh! Cô hoảng loạn, toan chạy đi nhưng….
-Không được! Anh một lần nữa quát lên và cũng một lần nữa thổ huyết.
Nhìn anh như thế này trái tim của cô như vỡ vụn. Hình ảnh một chàng trai ngạo mạn, oai hùng đã bị thay thế bởi sự cố gắng bám lấy sự sống trong vô vọng.
- Tại sao? Anh không quý mạng mình à? Cô cũng hét lên, nước mắt không thể kìm nén chảy từng giọt lã chã. Cay quá, chát quá, mặn nữa!
Anh ngước nhìn cô, ngạc nhiên. Cô khóc vì thương hại anh sao? Nhưng anh cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, anh thở hắt:
-Cô có đi tìm cũng vô ích! Không những chẳng giúp được gì nó còn làm tôi thấy đau lòng, nhất là…..người con gái đó! Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy khóc.
Cô cười chua chát, gạt hai hàng lệ trên gường mặt rồi thở dài. Cô đã quên mất, đối với anh người con gái ấy quan trọng nhường nào, thấy nước mắt người đó rơi anh còn đau lòng hơn việc đối mặt với cái chết. Vậy……còn cô thì sao?
-Không có cách gì để cứu anh sao? Cô hỏi khẽ, lồng ngực rĩ từng giọt máu.
Anh cười chua chát:
-Chỉ có nước mắt thiên sứ mới giải trừ được tà niệm nhưng phần trăm có được nó chỉ là….con số không.
“Xoẹt” Cô gần như không đứng nổi nữa. Lồng ngực như đã nổ tung. Anh…..sẽ chết sao?
-Trên đời…..có thiên sứ sao?
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn như thường ngày. Là con trai mà, anh đâu thể nhận ra: trong ánh mắt người con gái kia là một tình yêu ẩn dấu.
-Thiên sứ không phải là những thứ cô đọc trong kinh thánh. Đây ám chỉ những người có tâm hồn thánh thiện. Cô mau về đi! Nếu ở đay lâu, e rằng Linh sẽ tìm cô rồi biết mất!
Chua chát! Phải rồi, Linh! Anh đang lo Linh đi tìm cô nên rồi biết. Không phải vì cô mà là vì Linh. Lạ thật! Cô biết rõ từ trước cơ mà, sao bay giờ còn đau đến vậy?
-Hơn nữa, nếu cô còn ở đây…..cô sẽ gặp nguy hiểm đấy! Giọng anh ngày một trầm dần. Đây là lần đầu tiên anh biế lo cho cô gái không phải là Ngọc My hay Linh.
-“………………….” Cô khẽ mỉm cười, ít ra cô cũng không phải con số không.
-Về đến nơi, làm ơn nói gửi lời tôi đến Ngọc My: Hãy sống hạnh phúc, tôi Sawada Ren luôn yêu cô ấy!
Sawada Ren? Anh đang nói gì cô không thể hiểu, nhưng cô cũng chẳng cần hiểu nữa. Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ, một ý nghĩ có thể là…..điên rồ.
-Xin lỗi anh! Nhưng….em không làm được đâu! Nơi rồi cô xông thẳng về phía trước, về phía nguời con trai cô yêu. Dù biết đó là nơi địa ngục, dù biết là mình sẽ chết, dù biết mình còn phải hoàn thành tâm nguyện của bố mẹ là trở thành một pháp sư tốt nhưng con tim của một người đang yêu làm sao bận tâm đến những việc đó? Chỉ cần được ở bên anh thôi, chỉ cần bên anh thôi Hoàng tử…..em yêu!
-Cô điên sao? Nhật Nam kinh ngạc.
Chẳng chút âm thanh nào lọt vào tai cô lúc này, chân cô vẫn cứ chạy, bước chân ngày một nhanh.
“Xoạt”
Cô bước qua bức màng trong suốt, cuối cùng cũng đến rồi!
Đến rồi mới biết, trong này chả thấm tháp gì so với những nỗi đau cô phải chịu đựng! Chả là gì cả. Nó chỉ giống như đang bị ném xuống biển sâu, không thể hít thở, không thể thấy ánh sáng, chỉ có áp lức đè lên mỗi lúc một nặng.
Cô ngã xuống.
 
×
Quay lại
Top