Thái tử phi thăng chức ký – Tiên Chanh

Huống chi, hôm nay bộ dạng của Giang thị thực sự rất hấp dẫn. Ngay cả hộp đựng súng như tôi còn hồn phách run rẩy chứ đừng nói đến người mang súng như Tề Thịnh.Người anh em, anh phải kiềm chế, nhất định phải kiềm chế…Tôi, tin tưởng ở anh…Thế nên, tôi cứ thấp thỏm như thế cho đến khi buổi lễ kết thúc, khách đến dự ngồi riêng từng khu theo giới tính, lúc đó tôi mới thấy tạm thời yên tâm mà nhìn kỹ các chị em phụ nữ có mặt hôm nay.Tạm thời không nói đến Giang thị, nhân vật cây hẹ trên mặt nước kia, tôi nhìn là lại thấy đau khố.Nhị cô nương tuy còn ít tuổi nhưng đã thấy rõ tương lai sẽ là một mỹ nhân.Các biểu tỷ, biểu muội khác cũng rất yểu điệu, thướt tha.Xem ra, gen của nhà họ Trương đúng là rất tốt, không biết có phải là vì nhờ vị Trương lão thái thái tướng mạo xinh đẹp, tính tình hay ghen kia hay không?Tôi quay đầu lại nhìn Trương lão thái thái một cái, sau đó rời ánh mắt sang người Nhị cô nương trẻ trung xinh đẹp. Ai ngờ, chỉ một ánh mắt ấy đã khiến cho Lão thái thái chú ý.Trương lão thái thái đột nhiên hướng tôi cầu xin: Nhị cô nương vốn ngưỡng mộ tôi từ lâu, hôm nay lại là lễ Cài trâm của nàng ấy, muốn hỏi buổi tối liệu tôi có thể tới Sở phong quán để Nhị cô nương được ở cùng tôi một đêm không.Vừa nghe nói vậy tôi vui đến phát cuồng, hà hà, bà lão này sao lại hiểu ý tôi đến thế chứ?Trương lão thái thái nhìn tôi chờ đợi, tôi liền gật đầu nhận lời. Ngủ chứ, đương nhiên là ngủ chứ.Nhưng ai ngờ, đêm ngủ chết tiệt ấy lại xảy ra vấn đề.Tôi vui mừng hớn hở tới Sở Phong quán, lại chẳng thấy Nhị cô nương trẻ trung, xinh đẹp đâu mà chỉ thấy Trương lão thái thái tướng mạo xinh đẹp, tính tình đố kỵ đang chờ tôi!Ngược lại hẳn với vẻ hiền lương cung kính ban ngày, Trương lão thái thái đanh mặt lại, quát lên: “Quỳ xuống!”.Tôi ngớ người ra, chưa kịp phản ứng gì thì Lục Ly ở phía sau đã nhanh chóng quỳ sụp xuống.Trương lão thái thái thấy tôi không động tĩnh gì, quát lên: “Có phải nghĩ rằng mình là thái tử phi rồi, là nương nương rồi thì không phải quỳ trước bà già này nữa?”.Tôi lại càng thấy ngạc nhiên hơn, Lục Ly lén kéo vạt áo tôi từ phía sau, khẽ van nài: “Đại cô nương, đại cô nương”
 
Cái kiểu xưng hô này còn không bằng gọi là “nương nương”, cách gọi đó ít ra tôi nghe cả nửa năm nay đã thành quen rồi.Tôi miễn cưỡng kéo vạt váy, quỳ xuống trước mặt Trương lão thái thái.Trương lão thái thái chống gậy xuống nền nhà, giận nói: “Lục Ly chỉ nói rằng ngươi bị rơi xuống nước, bị kích động nên đầu óc không ổn định, nhưng ta thấy ngươi không phải là đầu óc không ổn định mà là tâm trí không ổn định mới đúng! Ngươi ngu quá, ngu quá, ngu tới mức không còn là con gái của Trương gia chúng ta nữa!”.Tôi cúi đầu xuống ngoan ngoãn nghe mắng, bụng thầm nghĩ không biết Trương lão thái thái đang nói tới chuyện gì?Trương lão thái thái vẫn tức giận chỉ trích tôi: “Thứ nhất, ngươi đã theo đuổi bằng được tình yêu đối với người trong hoàng thất, như thế gọi là bất minh; thứ hai, ngươi dám lấy chuyện hoàng tự để h.ãm hại Ánh Nguyệt, như thế gọi là bất trí; thứ ba, ngươi ở trong Đông Cung cười đùa với Dương Nghiêm, điều ấy gọi là bất đoan; thứ tư, thân là Thái tử phi, ngươi lại bỏ mặc chuyện Đông Cung không quản, như thế gọi là bất nghiêm. Ngươi bất minh, bất trí, bất đoan, bất nghiêm như vậy thì sao có thể là con gái của nhà họ Trương chúng ta nữa…”.Vì Lão thái thái tuổi đã cao, răng cũng rụng bớt nên khi bà nói thì mưa xuân liên tục bắn xuống trước mặt tôi.Tôi cứ cúi đầu nghe, bụng thầm nhủ mình thật oan uổng, oan uổng còn hơn cả Đậu Nga[5].[5] Oan Đậu Nga: bắt nguồn từ vở kịch “Nỗi oan Đậu Nga” của nhà soạn kịch Quan Hán Khanh. Đậu Nga là con một nhà Nho nghèo, từ nhỏ đã bị bán vào nhà Thái lão bà làm con dâu. Sau khi chồng chết, nàng ở vậy chăm lo cho mẹ chồng, lại bị một tên lưu manh trong vùng nhìn trúng. Tên lưu manh đó giăng bẫy để uy hiếp, bắt Đậu Nga theo hắn, có điều kết quả lại giết nhầm cha hắn. Đậu Nga bị đem ra pháp trường xử tử. Lúc đó là giữa trưa hè tháng Sáu, nàng đã thề rằng, nếu nàng oan uổng, ngay sau khi nàng chết trời sẽ đổ tuyết, trong vùng hạn hán ba năm liên tục. Quả nhiên sau khi nàng chết, tuyết rơi phủ kín người nàng, vùng ấy cũng hạn hán ba năm liền.
 
Ai ngờ, Lão thái thái càng nói càng tức giận, càng về sau thì cơn giận không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên.Kết quả là, bà bị cơn giận khiến cho suýt nữa thì nguy hiểm tính mạng.Đúng lúc Trương lão thái thái mắng đến cao trào lại đột nhiên không thấy động tĩnh gì nữa. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy người bà đang thẳng đơ, đầu ngửa ra sau. May mà tôi kịp thời chạy tới đưa tay ra đỡ lấy. Lục Ly từ phía sau cũng chạy vội tới, miệng gọi: “Lão thái thái…”.Lẽ ra tôi đã có thể đỡ được Trương lão thái thái, nhưng vì bị Lục Ly đẩy vào, thế là cả ba người đều ngã ra đất. Tôi đã nói rồi, nha đầu này ngoài làm hỏng việc ra thì chẳng làm được chuyện gì nữa cả.Tôi do dự một lát nhưng rồi vẫn để Trương lão thái thái nằm ở dưới cùng. Cân nặng của hai con người đè lên trên đã làm bà bật ho mấy tiếng. Hà hà, quả là chó ngáp phải ruồi, Lão thái thái dần dần tỉnh lại rồi.Tôi và Lục Ly dìu bà lên gi.ường, đặt nằm ngay ngắn. Lúc này cơn giận dữ của Trương lão thái thái đã biến mất sạch, bà đưa tay xoa lên mu bàn tay của tôi, khẽ nói: “Nha đầu ngốc nghếch, sao con không hiểu, những người phụ nữ đã vào cung rồi thì chuyện tình yêu chỉ là ảo tưởng, thứ duy nhất có tác dụng là con trai nối dõi và thế lực bên nhà ngoại mà thôi!”.Tay tôi run lên, suýt nữa thì hất văng bàn tay của Trương lão thái thái ra.Trương lão thái thái ngược lại cứ nắm chặt tay tôi, nâng người lên nhìn vào mắt tôi, nói từng chữ: “Nha đầu, nhất định con phải sinh cho Điện hạ một đứa con trai, nhất định phải làm, nhanh vào!”.Tôi cố gắng kìm nén, mắt nhìn xuống, giả bộ hiền lương: “Thái tử không thích con, con cũng đâu có cách nào”.Trương lão thái thái hừ một tiếng vẻ khinh mạn, nói: “Tề Thịnh tưởng rằng nhà họ Trương chúng ta đều là lũ ngốc hết chắc. Đừng nói là Thái tử phi, kể cả đã hứa sẽ an bài cho đời sau của nhà họ Trương chúng ta thì thế nào? Một hoàng hậu không có con trai, chỉ cần một câu nói là có thể phế bỏ mà thôi. Nhà họ Trương chúng ta đâu có dễ dàng bị bắt nạt như vậy chứ!”.Trương lão thái thái dừng lại một chút, dòng suy nghĩ của tôi cũng dừng lại theo. Một lát sau lại nghe thấy bà nói tiếp: “Ta đã bảo phụ thân con có lời với Tề Thịnh rồi. Ngày con sinh được hoàng tôn sẽ là ngày Trương gia chúng ta giúp Thái tử kế vị!”.Trời! Lúc nãy tôi cứu bà làm gì chứ? Cứ để bà ngã lăn mà chết thì tốt rồi!Mãi cho tời giờ đi ngủ buổi tối, tôi vẫn trong trạng thái hồn xác hai nơi.Lục Ly cũng chẳng thốt ra câu nào, nhìn qua là thấy cô cũng đang có tâm sự. Không kìm được, tôi lên tiếng hỏi: “Lục Ly, sao em cứ mặt ủ màu chau thế?”.Lục Ly ngước đôi mắt vô cùng trong sáng nhìn tôi với vẻ buồn bã: “Nếu chẳng may nương nương sinh còn đầu lòng lại là nữ nhi thì sao?”.Trời ạ, trạng thái cân bằng mà tôi mất bao nhiêu công mới lập lại được trong phút chốc bị đảo lộn, trong đầu toàn vang lên câu nói của một đại sư pháp hiệu Tam Tục trong thời đại cũ của tôi: Lần đầu sinh công chúa, lần hai sinh công chúa, lần tiếp theo sinh liền một lúc hai vị công chúa…Chờ đến lúc người ấy sinh thái tử thì hoàng thượng… đã chết rồi!Chà, đúng là một đêm mất ngủ!Ngày thứ ba sau khi về nhà mẹ đẻ, đi dạo hoa viên.
 
Trang viên của nhà họ Trương dựa vào thế núi cao dần, cảnh sắc trong vườn hòa cùng với cảnh sắc tự nhiên của rừng núi bên ngoài, tạo thành một phong cảnh vô cùng tươi đẹp. Chỉ có điều, vì cú sốc đêm trước gặp phải thật sự quá lớn, lại thêm một đêm mất ngủ, hiện giờ tôi chẳng còn tâm trạng nào thưởng cảnh nữa.Sắc mặt của Tề Thịnh cũng không lấy gì làm tốt, tôi đoán có lẽ vì Trương thượng thư đã có lời với anh ta, hoặc là vì hôm nay Giang thị không thể tới được.Cuối cùng Triệu vương chỉ có một mình, nói rằng đêm qua Giang thị bị cảm lạnh, không thể cùng đi dạo hoa viên với chúng tôi được.Chà, tôi cũng phần nào thấy thông cảm với Giang thị. Thử nghĩ xem, tối nào cũng phải lén lút vào rừng trúc như vậy thì sức khỏe có tốt hơn nữa cũng chưa chắc đã chịu nổi!Vốn dĩ là Trương thượng thư dẫn mọi người đi dạo hoa viên, nhưng đi được một lúc thì mọi người tự nhiên chia thành nhiều tốp, làm thành một hàng dài.Tôi quay đầu lại nhìn Nhị cô nương bẽn lẽn, thẹn thùng rớt lại phía sau một mình, rồi lại nhìn Leo cây công tử Dương Nghiêm như một chú khỉ đang đi ở hàng đầu, chợt cảm thấy vô cùng thông cảm với “hướng dẫn viên du lịch” Trương thượng thư.Phải dẫn một đoàn người vô tổ chức, vô kỷ luật như thế này, ông quả là vất vả rồi!Có lẽ vì không có Giang thị ở trước mắt nên ánh mắt của Tề Thịnh chẳng biết để vào đâu, chốc chốc lại quay lại nhìn tôi.Lục Ly đi bên cạnh thấy thế thì vui ra mặt, thỉnh thoảng lại đưa tay khẽ cấu tôi nhắc nhở: “Nương nương, Thái tử điện hạ lại nhìn về phía nương nương đấy!”.Tôi vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản…Này, Lục Ly, cô đừng có cấu nữa được không? Mỗi lần anh ta quay lại nhìn thì cúc hoa[6] của ta cũng run lên, ngươi nói xem như thế liệu ta có thể không nhận ra được không?[6] Cúc hoa: thuật ngữ dùng trong tiểu thuyết đam mỹ (tình yêu giữa nam và nam), ám chỉ hậu môn.Đại đường tẩu Bạch thị đi bên cạnh thấy sắc mặt tôi không tốt, vội hỏi khẽ: “Nương nương mệt à?”.Tôi vẫn còn chưa nói gì thì chị ta đã nhanh nhẹn chỉ về một tiểu đình ở hướng tây, nói: “Đằng kia là Ngưng Thúy các, tuy trông thô sơ nhưng rất yên tĩnh, nếu nương nương không chê, xin được dẫn nương nương tới đó nghỉ một lát”.Tôi đưa mắt liếc nhìn Bạch thị một cái, với đôi lông mày lá liễu, cặp mắt phượng cùng bờ môi đỏ hồng, trông Bạch thị quả đúng là xinh đẹp, chỉ có điều đôi mắt có phần hơi sắc, trông không trong sáng như Nhị cô nương.Nhưng rồi tôi chợt nghĩ, chị ta dù có đẹp như tiên thì có liên quan gì đến tôi đâu cơ chứ?Thôi được, đi theo chị ta xem!Nhân lúc Trương thượng thư giảng giải cho Tề Thịnh hiểu về cách bố trí trong hoa viên, một tay tôi nắm nay Lục Ly, một tay nắm nay Bạch thị, thong thả đi tới Thúy Ngưng các. Mọi người trong đoàn cũng không hay biết gì, duy chỉ có Tề Thịnh liếc tôi với ánh mắt bình thản nhưng cũng không nói gì, quay lại tiếp tục nghe Trương thượng thư giảng giải.Cũng được, cũng được!Vừa tới chỗ vắng vẻ, Bạch thị liền đưa tay che miệng cười khanh khách: “Ôi chà, Đại cô nương vẫn tinh nghịch như trước, chẳng có vẻ gì của một nương nương cả!”.Trong chốc lát tôi không biết nói gì.Lục Ly vội quay sang nói với Bạch thị: “Đêm hôm qua nương nương của chúng tôi không ngủ được, phiền Bạch phu nhân sai người dọn một chỗ thật sạch để nương nương ngả lưng một lát đi”.Bạch thị lại cười, đáp: “Ngưng Thúy các đã được chuẩn bị từ trước rồi, để ta đưa nương nương tới đó là được”.Ngưng Thúy các quả nhiên được chuẩn bị từ trước, rèm nhung màn lụa, mọi vật tinh xảo, chỉ có điều hương đốt hơi nồng khiến tôi vừa ngửi thấy đã chực nôn ra. Tôi đang định lên tiếng bảo Lục Ly mở cửa sổ ra cho bớt mùi thì nghe thấy Bạch thị nói bằng giọng rất điệu đà: “Vì đây là mùi hương nương nương thích nhất trước khi xuất giá nên ta mới sai người đốt sẵn, chẳng hay có vừa ý nương nương không?”.Tôi cố nín thở, gật đầu, bụng nghĩ thầm: Được! Nếu là loại hương thích nhất trước khi xuất giá thì cố mà chịu vậy.Sau khi Bạch thị cáo lui, Lục Ly nhanh nhẹn trải chăn đệm ra cho tôi rồi cũng ra chờ ở ngoài cửa.Tôi rất muốn ngủ nhưng mùi hương trầm khiến tôi cứ trăn đi trở lại mãi mà không sao ngủ được. Vì vậy, tôi đành ngồi dậy nhìn cửa ra vào phía trước, rồi lại ngó cửa sổ phía sau, cuối cùng quyết định chọn cửa sổ phía sau. Vừa hé mở cánh cửa thì một làn không khí mới mẻ ùa vào, tôi hít mấy hơi thật sâu, cảm thấy như được sống lại.Cách sau nhà không xa là một đầm sen với hàng liễu rủ ven bờ, bây giờ tuy chưa phải là lúc hoa sen nở rộ nhưng những búp hoa và lá sen đã phủ kín mặt hồ, quả nhiên đúng như tên gọi Ngưng Thúy các, nơi màu xanh ngưng tụ.
 
Tôi vươn người nhìn qua bốn phía xung quanh không thấy ai, bèn trực tiếp trèo cửa sổ ra ngoài.Bên hồ sen có đậu mấy chiếc thuyền nhỏ, tôi đoán là để mọi người du ngoạn. Tôi không biết chèo thuyền nên không hứng thú với những chiếc thuyền đó, đi về phía rặng liễu tìm chỗ khuất nhất nằm xuống. Tôi định nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng ông trời lại cứ nhất quyết không để tôi được yên. Ngay lúc tôi sắp tiến vào giấc ngủ thì nghe thấy có tiếng người nói: “…Nếu muốn ngắm hoa sen thì một tháng nữa quay trở lại, lúc đó mới đúng là mùa sen”.Là tiếng phái nữ, vừa thẹn thùng vừa nũng nịu, tôi nghe mà thấy xao xuyến, chắc chắn là giọng của một mỹ nhân.Giọng một nam nhân khẽ ừ một tiếng.Tôi chửi thầm trong bụng: Đồ đần, lúc này đâu phải “ừ” một tiếng là xong!Quả nhiên, người con gái kia không biết nói gì nữa.Tôi thấy trong lòng hơi tức giận, đâu ra cái kiểu tán gái như thế! Ít ra cũng phải nói một câu “người còn đẹp hơn hoa” chứ.Cơn giận khiến tôi tỉnh hẳn, thấy mình vẫn đang nằm dưới bóng râm của những khóm hoa, xung quanh chẳng thấy bóng người nào cả!Không lẽ tôi nằm mơ?Đang băn khoăn thì trên đầu tôi xuất hiện một cái đầu người khiến tôi giật mình thất kinh, nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là khuôn mặt bình thản của Nhà xí huynh.Tôi sững người trong mấy giây, sau đó hạ đôi chân nãy giờ đang vắt chéo xuống, thầm nghĩ nằm như vậy hẳn không lấy gì làm đẹp mắt nên nghiêng người, nhưng sau khi nghiêng sang một bên thì lại phát hiện ra rằng, nằm nghiêng lại càng tệ hại hơn.Tôi cảm thấy rất khó, không biết rốt cuộc thì nằm như thế nào mới có thể tỏ ra vừa đoan trang vừa tao nhã?Có lẽ Nhà xí huynh cũng thấy được vẻ băn khoăn của tôi nên lùi về sau hai bước, lên tiếng: “Thôi, cứ ngồi dậy đi”.Tôi lập tức ngồi bật dậy, sau đó tóm lấy bím tóc của Nhà xí huynh: “Người vừa đi qua đây là đệ à?”.Nhà xí huynh gật đầu: “Trương nhị cô nương đưa đệ tới đây ngắm hoa sen”.Ồ! Thì ra đúng là Nhị cô nương!Cô nam quả nữ ở một mình rất dễ dẫn đến củi khô lửa bốc… Ấy, đừng hiểu lầm, tôi đang nói tới Nhà xí huynh và Trương nhị cô nương. Trong điều kiện ấy, nếu anh ta không làm gì cô ấy thì anh ta tuyệt đối không phải là đàn ông!Tôi bắt đầu kín đáo quan sát Nhà xí huynh, hy vọng có thể nhìn thấy một ngọn cỏ, một phiến lá trên người anh ta… Kết quả là trên người anh ta thì chẳng thấy gì, còn trên người tôi thì lại không ít.Tôi vội cúi xuống gỡ đám cỏ và lá cây đó ra, vừa gỡ vừa hỏi Nhà xí huynh: “Đệ có cảm tình với Trương nhị cô nương à?”.
 
Nhà xí huynh ngồi xuống bên cạnh tôi, đáp: “Có lẽ thế”.Tôi lại hỏi: “Muốn lấy cô ấy chứ?”.Nhà xí huynh ngẫm nghĩ một lát, khẽ đáp: “Muốn”.Tôi nhắc nhở: “Thế thì nhanh chóng ra tay đi!”.Nhà xí huynh không trả lời, im lặng một lát rồi hỏi tôi: “Tẩu đang buồn phiền vì chuyện này à?”.Tôi ngây người, quay đầu lại nhìn Nhà xí huynh.Nhà xí huynh cười bình thản: “Tẩu ngủ mà cũng chau mày, chắc hẳn là đang có chuyện buồn phiền”.Nói cứ như ngươi nhìn ta lâu lắm không bằng! Tôi thầm nghĩ, hỏi lại Nhà xí huynh: “Đệ nói xem tính mạng quan trọng hơn hay cúc hoa quan trọng hơn?”.Nhà xí huynh ngây người trước câu hỏi của tôi, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Trên đời này có người yêu hoa cúc hơn tính mạng, nhưng hoa cúc thì có thể nở lại, mạng người thì không bao giờ có lại!”.Nghe câu trả lời ấy tôi không biết phải nói gì nữa, quả nhiên là nói văn hoa bóng bẩy quá nên không thể hiểu nhau được!Tôi quyết định không thèm để ý đến anh ta nữa, cúi đầu xuống chăm chú nhặt cỏ và lá cây trên quần áo. Đến lúc tôi nhặt gần xong, tay đang phủi mấy cánh hoa trên đai áo thì Nhà xí huynh đứng dậy, cất giọng bình tĩnh: “Tam ca”.Bàn tay tôi run lên, không chỉ phẩy trượt những cánh hoa mà còn không cẩn thận làm đai áo lỏng ra.Tôi ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tề Thịnh. Chỉ nhìn vào ánh mắt ấy là tôi biết ngay lần này hỏng rồi. Dù gì thì tôi cũng từng làm đàn ông hai mươi mấy năm, sao lại không nhận ra, anh ta có thích tôi hay không là một chuyện, còn chuyện tôi ra ngoài ăn vụng hay không lại là chuyện khác!Trời ạ! Liệu tôi có bị bắt nhốt vào chuồng lợn không? Dù sao tôi cũng là Thái tử phi, chắc cũng không đến nỗi dã man như vậy, cùng lắm thì một chén thuốc độc là xong…Ồ, nhưng như thế thì có gì khác nhau nhỉ?Ánh mắt của Tề Thịnh rất lạnh lùng nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Trương Phóng đang tìm đệ đấy, đệ mau tới đó đi”.Nhà xí huynh nghe vậy vội cáo từ Tề Thịnh, lại quay về phía tôi cúi người xuống một cái rồi mới rời đi.Chờ đến khi Nhà xí huynh đi xa rồi, Tề Thịnh cũng quay người bỏ đi. Tôi hiểu, anh ta bỏ đi như vậy thì sớm muộn gì tôi cũng được ban thuốc độc nên nhảy dựng lên, chạy về phía trước, đưa tay ra tóm lấy vai của Tề Thịnh: “Đừng đi!”.Tôi cuống quýt chạy theo sau nhưng không kêu mấy câu vô nghĩa như: “Hãy nghe thiếp giải thích đã”, mà mặc cho Tề Thịnh nghe hay không, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Giữa hai bọn thiếp không có chuyện gì đâu! Chẳng qua chỉ là vô tình gặp nhau thôi. Thiếp định tránh mọi người tới đây nghỉ ngơi một lát, cuối cùng thì lại nhìn thấy Cửu đệ và Nhị cô nương đang đi với nhau…”.Tề Thịnh vẫn không thèm để ý đến tôi mà cứ một mực bỏ đi. Thấy sắp đến chỗ có người, tôi cuống lên, gọi: “Chết tiệt! Không lẽ thiếp lại ngốc đến thế sao? Nếu muốn vụng trộm thì thiếp chẳng bao giờ chọn Cửu đệ! Rừng tử trúc lý tưởng thế, Triệu vương lại ở ngay đây, thiếp tội gì…”.Cuối cùng thì Tề Thịnh cũng dừng bước, tôi cũng lập tức đưa tay che miệng.
 
Tề Thịnh quay người lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Tôi suy nghĩ một lát rồi hỏi với vẻ thăm dò: “Câu cuối cùng không tính, thiếp nói lại lần nữa nhé?”.Tề Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Trương Phóng đã nhắc ta rồi, nàng về nói với Ngôn thị, không cần phải chờ đến trước khi bà ta nhắm mắt, ta sẽ nhanh chóng cho bà ta được nhìn thấy mặt chắt!”.Tề Thịnh nói xong thì đi ngay, tôi đứng yên tại chỗ suy nghĩ, chợt hiểu ra. Gì chứ? Ý của anh ta là anh ta sẽ nhanh chóng cùng Trương thị XXOO?Tôi bỗng cảm thấy trời đất tối sầm, sét đánh bên tai.Tôi trở về Ngưng Thúy các trong trạng thái thất thần. Lục Ly không tìm thấy tôi đang cuống cả lên, vừa thấy tôi về vội khấn cảm tạ Bồ Tát, nói với tôi bằng vẻ vô cùng vui sướng: “Nương nương, Điện hạ sai người truyền chỉ, tối nay Điện hạ sẽ ngủ trong phòng của nương nương…”.Tôi không nghe rõ những lời sau đó, chỉ biết rằng tiếng sét vang vọng trên đầu nãy giờ cũng đã đánh xuống…Sống trong sự sỉ nhục hay là chết trong sự tôn nghiêm?Chuyện này quả thật khiến tôi rối như tơ vò.Tôi ngẫm nghĩ một lát, lòng dạ rối bời, cuối cùng đành dùng lời Ti Mệnh Tinh Quân để tự thuyết phục bản thân. Thế nên, cuối cùng tôi cũng ra quyết định…Đành phải sống trong sỉ nhục vậy.Ti Mệnh Tinh Quân nói: Ngươi vốn dĩ đầu thai vào thân xác của người phụ nữ ấy…Khi tôi về đến Phong Nghi viện thì chạm trán với Giang thị, có lẽ cô ta biết đêm nay tôi sẽ thất thân nên đến nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ thương hại…Tôi thực sự muốn ôm chầm lấy cô ta để khóc một trận cho đã. Nếu đổi lại là ngủ với cô thì có phải tốt!Vẫn chỉ có Lục Ly là người hiểu tôi nhất, cô biết tôi đang rất hoảng loạn nên đã chuẩn bị rượu ngon cho tôi, còn dặn dò: “Nương nương, nương nương đợi một chút, để nô tì sai người đem mấy đĩa thức ăn lên”.Tôi nhủ thầm trong lòng, uống chút rượu cho thêm can đảm thì cần gì phải có đồ nhắm!Tôi ngồi xuống bên bàn, uống hết chén này đến chén khác, chỉ mong sao nhanh chóng say gục trên gi.ường, hai chân dang ra, sáng mai thức dậy th.ì mọi chuyện đã xong hết rồi.Tôi cứ uống mãi, cho đến khi Lục Ly bê mấy đĩa thức ăn về, nhìn thấy tôi đang tu chai rượu thì cuống quýt chạy tới giằng lấy chai rượu trong tay tôi, nói: “Ôi trời! Nương nương, sao nương nương lại uống một mình như vậy?”.Tôi đáp, giọng đã có phần lè nhè: “Thì tại em mãi không về”.Lục Ly thấy tôi say đến mức chẳng biết gì, tức quá nói: “Sao nương nương lại uống nhiều như vậy chứ!”.
 
Nghe giọng điệu của Lục Ly, tôi chợt nhớ đến người bạn gái trước đây của tôi, mỗi khi tôi uống say cô ấy cũng mắng tôi như vậy…Tôi bỗng thấy nỗi buồn cuộn trào, ôm lấy Lục Ly thì thào: “Ta sợ, ta sợ…”.Có ai đó lên tiếng hỏi: “Bây giờ thì không sợ nữa à?”.Tôi lắc đầu: “Không sợ nữa, không sợ nữa…”.Người kia lại nói: “Thế thì ngủ đi”.Vừa nghe đến từ “ngủ”, tôi liền bị kích động, đưa tay đẩy Lục Ly ra, đứng bật dậy, một chân đạp lên ghế, đập mạnh chai rượu xuống bàn rồi lấy một nửa chai rượu vỡ chỉ vào người đó, gầm lên: “Ngủ ư? Để ta xem ai dám ngủ với ta nào?”.Trong phòng bỗng chốc im lặng, tôi cảm thấy đầu mỗi lúc một đau, trời đất quay cuồng. Tôi nhắm chặt mắt lại rồi lại mở mắt ra, trời đất vẫn cứ quay cuồng như cũ…Một bóng người mảnh dẻ lao về phía tôi, kêu to: “Nương nương…”.Nửa chai rượu trong tay tôi bị giằng lấy, tôi quay lại ôm lấy ngang lưng người đó. Ôi vừa thơm lại vừa ấm, vừa mảnh mai lại vừa mềm mại. Tôi nhắm mắt lại, cười nói: “Lục Ly, chúng ta… cùng ngủ với nhau đi”.Nói xong, tôi đưa tay luồn theo đường cong trên người của Lục Ly xuống phía dưới, hơi dùng sức một chút. Lục Ly để yên không nhúc nhích.Ôi, Lục Ly ơi Lục Ly, đúng là cô cần phải giảm béo rồi, nhìn thì có vẻ gầy, sờ vào mới thấy không phải thế. Có điều, tôi biết là tuyệt đối không nên nói với phụ nữ rằng họ béo, dù nói là đầy đặn cũng không được. Vì thế tôi rất thông minh chọn cách im lặng và dùng lực mạnh hơn… Lục Ly kêu lên một tiếng sửng sốt, cuối cùng bị tôi làm cho phải nghiêng người, kéo cả tôi ngã trên đất.Tôi cười ha hả, tiếng cười còn chưa dứt bỗng thấy nhẹ bẫng, cả người đã bị ai đó bế lên.Ái chà chà, phụ nữ mạnh mẽ hơn đàn ông là không tốt, vì thế tôi phản công, nhân lúc bị Lục Ly đặt lên gi.ường liền lật người đè cô nàng xuống dưới, đưa tay sờ lên mặt cô: “Cục cưng, ta thương em…”.Lúc mới đầu Lục Ly không đáp lại, tôi cho rằng cô nàng xấu hổ nên cúi người xuống khẽ hôn lên trán cô, sau đó hôn xuống phía dưới, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì mạnh mẽ, lúc thì từ từ, lúc lại gấp gáp, nhưng khi hôn đến môi, cuối cùng Lục Ly cũng đã có phản ứng.Tôi cười thầm, hết đẩy đầu lưỡi lại đưa môi, hết sờ lại véo… mọi kỹ nghệ đều được mang ra, chờ một lát đã lột hết quần áo của Lục Ly. Chờ đến khi cả hai đều đã trần như nhộng, tôi đưa tay sờ lên ngực Lục Ly, bỗng chốc thất vọng não nề.
 
Trời ơi! Tôi đã bị con nhỏ này lừa rồi, đây đâu phải là những trái đào mọng nước, rõ ràng là trái nho khô thì có!Có điều, tôi là lưu manh có tố chất, quyết không làm tổn thương tâm hồn của mỹ nhân.Thế nên, tôi phủ phục hôn lên vành tai của Lục Ly… Ồ? Mặc dù bộ ngực không to nhưng cảm giác khi chạm vào cũng rất tuyệt!Ngồi thẳng người dậy, sờ lại, vẫn là nho khô… Nằm sấp xuống, chạm vào thì lại là trái đào mọng nước… Mấy lần như vậy, cái đầu vốn đã quay cuồng của tôi bây giờ lại càng trở nên mơ hồ.Rốt cuộc là đào mọng hay nho khô đây?Tôi nhìn Lục Ly vẻ nghi hoặc, trong những hình ảnh chồng chéo trước mắt, khuôn mặt Lục Ly to hơn rất nhiều, lông mày đã hơi chau lại, mồ hôi ra đầm đìa… Bàn tay trên lưng bỗng nhiên dùng lực, trời đất đảo lộn, Lục Ly giành thế chủ động, đè tôi xuống dưới.Tôi yêu những người đẹp thích tự lực cánh sinh!Bị đàn ông đè là bi kịch, nhưng bị mỹ nhân đè thì lại là hạnh phúc, vì thế tôi nằm xuống với vẻ rất sung sướng, đầu gối lên hai cánh tay, khẽ thì thầm với Lục Ly: “Come on, baby!”.Được sự khích lệ của tôi, Lục Ly càng trở nên nhiệt tình, cúi người xuống hôn… Tôi nhắm mắt, đón nhận một cách mãn nguyện. Có điều, Lục Ly xinh đẹp, cô thực sự phải giảm béo đi thôi…Ôi, cẩn thận kẻo đè chết ta! Cuối cùng thì cánh tay của tôi không chịu được nữa, rút ra đẩy Lục Ly.Ý, sao lại biến thành nho khô thế?Ôi cha! Bây giờ không còn là vấn đề nho khô hay đào mọng nữa, mà là… Lục Ly! Cô nặng quá đấy, đè đến mức ta không thở nổi nữa rồi! Tôi đành phải hổi hển nhắc: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi, đừng kích động… Ôi, ôi… Đừng có cắn, đừng cắn, sai rồi, sai rồi, là ngồi, ngồi cơ mà, không phải như thế… Ôi, ôi… như thế thì không vào được đâu!… Ôi! Đừng có động… sẽ bị gãy đấy… ôi!!”.Cả thế giới như chìm trong bóng tối… tôi lại bắt đầu mơ, lần này không có con rắn màu xanh, không có ngọt… chỉ có biển cả mênh mông vô tận và những cánh buồm nhỏ bồng bềnh…Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trong phòng vẫn tối dù không nhìn rõ nhưng bằng cảm giác tôi biết có người đang nằm bên cạnh. Tôi nín thở, đưa tay men theo mép chăn lụa mềm mại, lần sờ sang thân hình của người ấy.Đầu tiên là chạm vào tay, lòng bàn tay nóng và khô, ngón tay dài, các đốt tay rất rõ…Đây không phải là bàn tay của Lục Ly!Tôi ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn người ấy.Người kia vẫn nằm im không hề nhúc nhích.
 
Trừ thái tử, ai là người có thể nằm trên gi.ường của thái tử phi một cách điềm tĩnh như thế?Nhưng tôi vẫn chưa chịu thừa nhận sự thật, lên tiếng hỏi bằng giọng run rẩy: “Đây là..Tề Thịnh không trả lời, một lát sau bỗng nhiên cất tiếng gọi to: “Mang đèn vào!”.Phía ngoài bức bình phong có tiếng bước chân khe khẽ, sau đó bên ngoài sáng lên. Ánh sáng đỏ mềm mại xuyên qua bình phong chiếu vào, tôi nhìn rõ: người nằm trên gi.ường quả nhiên là Tề Thịnh đang tóc tai rối loạn.Tôi ngồi ngây ra, không biết nên phản ứng như thế nào.Tề Thịnh từ từ ngồi dậy, mái tóc mềm xõa tung, che khuất những nét cứng cáp trên khuôn mặt, dưới ánh đèn mờ ảo, trông anh ta cũng rất đẹp trai.Nhưng, dù có đẹp thế nào thì cũng là đàn ông!Tôi tức giận nhảy xuống gi.ường, đưa tay vớ lấy một chiếc quần trong đống quần áo bên mép gi.ường mặc vội vào. Đến khi mặc lên mới phát hiện chiếc quần ấy vừa to lại vừa rộng. Chết tiệt, thì ra đó là quần của Tề Thịnh. Thế là tôi lập tức cởi nó ra, ném trả lại gi.ường, cúi người tìm quần áo của mình.Thế là tôi đã để cho một người đàn ông nằm lên trên, tôi đã làm với một người đàn ông, tôi đã… Nhất thời tôi cảm thấy chẳng thà chết quách cho xong.
 
Tôi thực sự không dám quay lại nhìn Tề Thịnh đang nằm trên gi.ường, đai áo còn không kịp thắt bỏ chạy khỏi phòng.Vừa ra khỏi cửa tôi va ngay vào Lục Ly. Nha đầu đó rất cảm động, ôm chặt lấy tôi, ghé sát miệng vào tai tôi, khẽ nói: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!”.Tôi bị Lục Ly ôm chặt, giằng không được, chạy không xong, muốn khóc cũng không khóc nổi.Khuôn mặt Lục Ly đỏ bừng: “Nương nương, nô tì đã chuẩn bị cho nương nương một ít nước thơm, chỉ cần nương nương ngâm một chút là sẽ không đau nữa”.Tôi thực sự muốn hét lên với Lục Ly: Ngâm cái mông ấy! Ông không đau ở thể xác mà đau ở trong lòng đây này!Hơi nước bốc nghi ngút trong buồng tắm, tôi cúi đầu ngâm mình trong bồn, vẻ mặt rất không bình thản!Lục Ly khẽ kỳ cọ người cho tôi, thỉnh thoảng lại che miệng khẽ cười. Tôi biết cô nàng cười điều gì. Trên cổ ngực tôi đầy những dấu hôn, mỗi lần nhìn thấy một dấu cô ta lại thẹn tới mức đỏ mặt, cúi đầu.Mẹ kiếp, Tề Thịnh đúng là đồ súc sinh.Ánh mắt của Lục Ly lướt qua ngực tôi rồi lại mím môi cúi đầu.Tôi thực sự không kìm được nữa, hỏi: “Thật sự đáng cười đến thế sao?”.Lục Ly vội quỳ sụp xuống, chỉ lên trời thề: “Nô tì không dám cười nương nương đâu ạ, nô tì là đang mừng cho nương nương đấy ạ!”.Tôi thấy mình không nên trút cơn tức giận lên người Lục Ly, đành im lặng, nhắm mắt lại.Tắm xong trở về phòng, Tề Thịnh vẫn còn ở đó. Tôi vô thức quay người định bỏ đi, nhưng rồi chợt nghĩ, sao tôi lại phải bỏ chạy? Tôi sợ gì anh ta? Dù sao ngủ cũng đã ngủ rồi, chỉ có một lần này thôi, cùng sống dưới một mái nhà, sau này dù thế nào thì vẫn cứ phải gặp nhau. Hơn nữa, tôi không phải một bà cô già, càng không phải là một liệt nữ thà chết để bảo vệ trinh tiết gì cho cam… Được rồi, thật ra thì lòng tôi vẫn rất rối loạn.Nhưng cuối cùng tôi cũng quay người lại, nhìn về phía Tề Thịnh.Tóc của anh ta ướt đẫm xõa xuống, nhìn cũng thấy là vừa mới tắm xong, cổ áo vẫn còn chưa khép hẳn để lộ lồng ngực màu nâu rắn chắc cùng những vết đỏ ửng, còn nhiều hơn cả những vết trên người tôi, nhiều hơn rất nhiều…Tôi ngây người rồi chợt hiểu. Được rồi, thì ra tôi còn súc sinh hơn cả Tề Thịnh! Coi như hòa vậy.Tôi ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên nhìn Tề Thịnh, hỏi: “Chàng nhìn đủ chưa?”.Tề Thịnh không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi.
 
Tôi quyết định nói chuyện một cách chân thành thẳng thắn với Tề Thịnh: “Điện hạ, chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc với nhau. Chuyện buổi tối hôm nay, thiếp nghĩ cả hai chúng ta đều chẳng thích thú gì nên chỉ một lần này là đủ rồi…”.“Rốt cuộc nàng là người như thế nào?”, Tề Thịnh đột nhiên hỏi.Anh ta lại quay về vấn đề cũ, tôi thực sự không biết có nên nói thật với anh ta không, mà nói rồi thì sẽ thế nào. Bỗng nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ độc ác, nếu tôi nói với anh ta rằng, thưa Thái tử điện hạ, chàng vừa nằm trên một người đàn ông đấy, thì không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ?Tề Thịnh vẫn đang nhìn tôi, ánh mắt sắc nhọn như chim ưng, chỉ có điều những vết đỏ lốm đốm trên ngực làm cho khí thế của anh ta giảm hẳn.Thấy ánh mắt tôi dừng lại trên ngực mình, Tề Thịnh vội che ngực theo phản xạ, nhưng có lẽ sau đó thấy động tác ấy thật mất mặt nên anh ta lại thả tay ra, tiếp tục nhìn tôi chăm chăm rồi hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Rốt cuộc nàng là người thế nào?”.Bỗng nhiên tôi thấy rất phẫn nộ. Mẹ kiếp, anh xong chuyện rồi, sung sướng rồi lại còn hỏi tôi điều đó à, sao trưóc lúc nằm lên người tôi anh không hỏi cho rõ đi?Tôi đột nhiên chẳng còn hứng thú “chân thành thẳng thắn” gì với anh ta nữa, chỉ đáp: “Trương thị! Thái tử phi Trương thị!”.Đối với tên đầu đất này dù có nói bao nhiêu lời cũng chỉ phí công, anh ta chỉ chú ý đến những điều anh ta muốn nghe mà thôi.Tề Thịnh khẽ cười gằn một tiếng: “Nàng tưởng ta là đồ ngốc chắc?”.Tôi bỗng thấy rất ngạc nhiên. Sao anh ta lại biết nhỉ?Có lẽ do nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt tôi, ánh mắt của Tề Thịnh càng đen, càng sâu, chất chứa thịnh nộ trùng trùng.Tôi thật sự có chút bất đắc dĩ, đành hỏi Tề Thịnh: “Rốt cuộc thì chàng muốn câu trả lời như thế nào?”.Đến lượt Tề Thịnh ngây ra trước câu hỏi của tôi.
 
Tôi lại tiếp tục: “Thiếp nói thiếp là Trương thị thì chàng lại không tin. Nếu thiếp nói mình không phải là Trương thị thì chàng sẽ tin? Hơn nữa nếu thiếp không phải là Trương thị cũng có quan hệ gì đâu, chỉ cần Thái tử phi của chàng là Trương thị thì được rồi, không phải sao?”.Tề Thịnh lại càng ngây ra.Tôi rất muốn nói với anh ta rằng: Người anh em, bộ ngực này lớn không có nghĩa là nhất định không có não; mái tóc dài cũng không có nghĩa là kiến thức ít. Anh đừng có coi thường người khác quá.Thế là tôi đe dọa: “Sở vương đã có ý muốn lấy em gái thiếp nên chàng đừng mất thời gian tìm hiểu thiếp rốt cuộc có phải là Trương thị không, mà hãy nghĩ xem, làm thế nào để nhà họ Trương đừng rời bỏ chàng”.Anh mắt của Tề Thịnh đã lấy lại vẻ lạnh lùng, anh ta cười: “Nhà họ Trương rời bỏ ta, cũng có nghĩa là rời bỏ nàng, nàng đắc ý như vậy làm gì?”.Tôi nói thầm trong bụng, anh đừng hòng dọa tôi, tôi không phải dạng dễ bị dọa đâu nhá.Tôi nhìn thẳng vào mặt Tề Thịnh, thong thả đáp: “Nếu Điện hạ ngồi lên ngai vàng thì thiếp chẳng qua cũng chỉ là một hoàng hậu không được sủng ái, lúc nào cũng là cái gai trong mắt của người khác, e rằng khó mà sống thọ được. Còn nếu chàng không được lên ngôi thì dựa vào thế lực nhà họ Trương, việc giữ lại cái mạng nhỏ này của thiếp chắc cũng không phải chuyện khó, cùng lắm thì làm một quả phụ thôi mà? Chàng cứ yên tâm, thiếp nhất định sẽ thủ tiết với chàng, chuyện khác thì thiếp không dám nói, riêng chuyện này thiếp xin cam đoan!”.Tề Thịnh nhướng mày, rõ ràng đã bắt đầu tức giận, còn tôi thì vẫn nhìn anh ta bằng vẻ khiêu khích. Thế nào, người anh em, bây giờ thì anh còn có gan cắt đứt quan hệ với nhà họ Trương không? Nếu anh có gan ấy thì sao ban ngày vừa nghe tin, buổi tối đã vội chạy ngay đến chỗ tôi để ngủ?Tề Thịnh nhìn tôi hồi lâu, bỗng dưng mỉm cười, khóe môi nhếch lên, trông vừa gian hùng vừa giả dối khiến tôi phát rùng mình.Tề Thịnh đứng dậy bước tới bên cạnh tôi rồi cúi xuống nhìn.Tư thế ấy khiến tôi thấy rất khó chịu, thế là tôi quyết định đứng dậy nhìn trả anh ta. Ai ngờ, vừa mới đứng đậy thì đã bị anh ta ôm ngay lấy, còn dùng ngón tay nâng cằm tôi lên.Tôi sững sờ, không phản ứng được gì ngoài việc cứ mở to mắt nhìn khuôn mặt của Tề Thịnh mỗi lúc một áp sát. Đến lúc khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ cách nhau một đốt ngón tay thì Tề Thịnh dừng lại, khẽ thở ra, nói: “Nàng có biết dù ta có làm gì thì nhà họ Trương cũng không rời bỏ ta không?”.Ngón tay Tề Thịnh lướt qua khuôn mặt tôi rồi thuận theo đường cong trên cổ trượt xuống, dừng lại trên xương quai xanh một lát rồi khẽ giật tung chiếc yếm trước ngực tôi…Mẹ kiếp! Anh ta dám đùa cợt tôi!Anh ta xem tôi như đàn bà mà đùa cợt!Tôi giận phát run, thầm nghĩ, nên đâm vào mặt anh ta một quả trước hay là nên đá cho anh ta một cú trước?Khóe môi của Tề Thịnh càng nhếch cao hơn, cười khinh mạn, thu tay về rồi phất áo bỏ đi.Tôi đứng lặng trong giây lát, giơ bàn tay đã nắm thành nắm đấm lên nhìn nhìn, thấy hơi hối hận.
 
(•‿•) Chương 4: Nâng lên được hạ xuống được mới là trượng phu (•‿•)
Ngày thứ tư, hồi cung.Tôi và Tề Thịnh không ai bảo ai đều mặc áo cao cổ kín cổng cao tường. Khi gặp mặt, cả hai nhìn nhau một cái rồi Tề Thịnh quay đi, còn tôi chỉ muốn bước tới tát cho anh ta mấy cái.Bị Lục Ly nắm chặt tay, tôi đành nhịn xuống, chỉ ở sau lưng Tề Thịnh giơ ngón giữa lên thôi.Người trên, kẻ dưới của Trương gia đều ra cổng để tiễn Tề Thịnh và tôi. Trước con mắt của già trẻ lớn bé trong nhà họ Trương, Tề Thịnh nắm tay tôi, tôi rụt tay lại theo phản xạ nhưng không được, anh ta nắm rất chặt.Vợ chồng Triệu Vương, Nhà xí huynh, Leo cây công tử… đi theo phía sau chúng tôi nên cũng ra ngoài cổng đứng tiễn. Khi ánh mắt của Tề Thịnh lướt qua chỗ Giang thị, bàn tay đang nắm tay tôi cũng lỏng ra. Tôi cũng quay đầu lại nhìn Giang thị, hôm nay cô ta không mặc màu trắng, mà là một bộ váy màu ngà, dưới làn gió xuân, tà áo phấp phới như một nàng tiên.Tôi ghé sát Tề Thịnh, ác ý hỏi: “Này, chàng xem, dưới tà váy như cánh tiên kia của Giang thị, liệu có phải là phong lưu quỷ thành đàn không?”.Tề Thịnh quay lại nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như dao.Tôi không hề sợ hãi, tiếp tục chọc giận anh ta: “Mắt của Triệu vương và Giang thị đều có quầng thâm, chắc hẳn tối qua đã vật lộn cả đêm đây mà! ”.Bàn tay của Tề Thịnh bóp chặt khiến tay tôi tưởng chừng gãy đến nơi. Tôi nén đau, cố nhe răng ra cười.Tề Thịnh cũng ghé sát vào tôi, thì thầm: “Nàng đừng tưởng có Trương gia thì ta không dám làm gì nàng”.“Thế thì hãy làm gì thiếp đi. Mau chóng hưu[1] thiếp đi, hay là kiên quyết giết chết đi cho rồi!”, tôi chọc giận anh ta. Đêm qua tôi cũng đã suy nghĩ suốt đêm, không thể cứ nhường nhịn Tề Thịnh mãi được. Anh ta vốn dĩ đã coi thường Trương thị, nếu tôi vẫn cứ thuận theo, giả thử sau này anh ta cho tôi làm hoàng hậu thật thì nhất định cũng sẽ hành hạ tôi đến chết.[1] Hưu: từ cổ, dùng để chỉ việc nam giới bỏ vợ.Tôi phải để anh ta nhìn thấy giá trị của tôi, cũng giống như việc bạn để cho ông chủ biết được khả năng làm việc của mình vậy.Hai chúng tôi cứ người này một câu, người kia một câu đấu khẩu với nhau, trong lúc đó chân vẫn không dừng bước. Khi tới trước xa giá, Tề Thịnh đạp văng tên nội thị đang phủ phục trên đất làm bàn đạp, dùng hai tay nhấc tôi lên xe rồi tự mình nhảy lên, cười gằn: “Không giết nàng, không hưu nàng, tưởng ta không có cách đối phó với nàng chắc?”.Nói xong, Tề Thịnh đưa tay đẩy vào ngực khiến tôi ngã ngửa vào trong xe.Tề Thịnh cũng lao vào trong xe, một ý nghĩa loé lên trong đầu tôi: Nếu đồ chết tiệt nhà anh mà dám trèo lên người ông lần nữa, ông quyết không tha cho anh!Tề Thịnh đứng từ trên cao nhìn xuống.
 
Tôi ngẩng mặt nhìn lên, chống khuỷu tay xuống sàn xe, nhìn Tề Thịnh bằng ánh mắt cảnh giác cao độ, thề dù chết cũng giữ trinh tiết!Cuối cùng tôi nhận ra rằng, suy nghĩ của mình thật đen tối. Tề Thịnh chỉ lạnh lùng nhìn tôi một lúc rồi đi ngang tôi tiến vào trong, không có vẻ gì là định giở trò cấm trẻ em dưới mười tám tuổi trên xe cả…Tôi ngây người một lúc rồi sau đó bật cười thành tiếng. Nghĩ cũng phải, chỉ cần tâm lý bình thường, không có sở thích biến thái, chẳng ai lại muốn chơi trò “Bá vương ngạnh thượng cung[2]” cả. Tôi là đàn ông nên tôi hiểu, chỉ cần làm một việc không tốt sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng, đó là chuyện cả một đời chứ đừng đùa.[2] Bá Vương ngạnh thượng cung: ý chỉ cưỡng gian, cưỡng bức. Tương truyền Sở bá vương Hạng Vũ là người có khí lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần giương cung lên lực bắn nhất định sẽ rất khủng khiếp, nhất định là cường tiễn. “Cường tiễn” và “Cưỡng gian” đồng âm, mà từ cưỡng gian thời đó là kỵ huý vì thế người xưa đã dùng cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế dựa trên việc đồng âm giữa “Cưỡng gian” và “Cường tiễn”.Tề Thịnh thấy tôi cười lại đưa mắt liếc tôi một cái, cũng không nói gì, lôi từ trong ngăn kéo ra một cuốn sách, cúi đầu xuống đọc.
 
Tôi nghĩ thầm trong bụng, xe lắc mạnh thế này, anh cứ việc đọc sách đi, sớm muộn gì cũng bị cận thị cho mà xem! Hừ, tôi không thèm nhắc cho anh biết đâu!Xa giá đi như rùa bò ra khỏi vùng rừng núi, tiến về kinh đô. Dọc đường Tề Thịnh rất ít khi lên tiếng. Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cảm giác như Tề Thịnh lúc ở trong xe và Tề Thịnh khi ở bên ngoài dường như là hai con người khác nhau, không lẽ anh ta mắc chứng tâm thần phân liệt?Nghĩ đến đây, tôi lại bắt đầu thấy cảnh giác, sợ anh ta đột ngột nổi cơn thú tính lại xông vào tôi thì gay.Suốt dọc đường tôi luôn ở trong trạng thái nơm nớp phòng bị như vậy, còn Tề Thịnh thì vẫn không có động tĩnh gì, cứ ngồi dựa vào một góc trong xe đọc sách. Các cơ trên người tôi vì phải căng ra trong một thời gian dài đã trở nên tê dại, sau cùng thực sự không chịu đựng được nữa, tôi đành phải xê dịch mông qua lại một chút.Tề Thịnh nhìn tôi một cái, khoé môi nhếch lên vẻ coi thường, cũng chẳng để ý đến tôi nữa.Xa giá về đến kinh thành lập tức đi thẳng đến Đông Cung rồi mới dừng lại. Tề Thịnh đứng dậy ra khỏi xe, đến khi ra tới cửa xe mới đột ngột quay lại hỏi một câu: “Nàng biết nếu ta chết rồi, quả phụ như nàng phải làm thế nào rồi chứ?”.
 
Tôi còn chẳng hiểu câu nói của Tề Thịnh là có ý gì, càng đừng nói đến việc trả lời anh ta.Nhưng Tề Thịnh cũng không định chờ câu trả lời của tôi, chỉ cười lạnh lùng rồi bước ra, đến khi tôi được mấy người hầu dìu xuống xe thì Tề Thịnh đã bỏ đi từ lâu.Tôi cảm thấy trong lòng đầy nghi hoặc. Vừa về đến cung, còn chưa kịp hỏi Lục Ly xem cảnh quả phụ là như thế nào thì đã thấy một thái y đi vào sân, ông ta thậm chí còn không vào trong mà chỉ đứng ở trước viện đã cho tôi kết luận. Những thuật ngữ đông y tôi xin không nhắc lại nữa, tóm lại là tôi phải ở trong cung tu thân dưỡng tính, ngoài ra còn phải ăn các loại thức ăn nhẹ.Me kiếp, tên Tề Thịnh kia! Tuy bốn phương pháp chẩn bệnh của đông y quả thật là vọng, văn, vấn, thiết[3] thật đấy, nhưng cũng không phải là kiểu nhìn như thế chứ! Rõ ràng là đang chơi tôi mà![3] Vọng, văn, vấn, thiết: Nhìn, nghe, hỏi, sờ.Lục Ly đỏ hoe mắt, một mực hỏi tôi: “Đêm qua nương nương và Điện hạ còn ân ái như vậy, sao hôm nay lại thành ra thế này?”.Tôi vốn dĩ không sao, nhưng nghe thấy hai chữ “ân ái” thì suýt sặc nước trà trong miệng.Lục Ly nhìn thấy tôi chảy nước mắt lại tưởng tôi đang đau khổ, vội dùng khăn tay lau nước mắt cho tôi, vừa lau vừa khuyên: “Nương nương hãy nghĩ thoáng một chút, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết thôi”.Tôi chộp lấy tay của Lục Ly, muốn nói mà không sao nói được, đành nhủ thầm trong lòng: Nha đầu, cô làm sao hiểu được, bọn họ nhất định muốn dồn ta vào chỗ chết đây mà!Cửa cung đóng lại, tôi lại bắt đầu cuộc sống cá chậu chim lồng.Có điều, lần cấm cung này so với trước còn khó chịu đựng hơn. Không được ra khỏi cửa đã đành, dù sao bên ngoài rất nóng, có đi ra ngoài thì cũng chẳng có gì vui… Nhưng, bọn họ không thể cứ cho tôi ăn rau xanh, đậu phụ mãi như thế này được. Dù thế nào thì tôi cũng là một thái tử phi cơ mà?Ba ngày như vậy, da mặt tôi cũng trở nên xanh lét luôn rồi.Chú Thoòng[4] đã từng nói: “Thực sắc tính dã”. Với thân thế hiện tại thì dù có muốn “sắc” cũng không được nữa rồi, chẳng lẽ lại định cắt nốt cả phần “thực” luôn sao?[4] Chú Thoòng là tên nhân vật và đồng thời là tên một bộ truyện tranh nổi tiếng của Trung Quốc. Bộ truyện này chủ yếu dùng các thành ngữ bốn chữ để đặt tiêu đề, giúp trẻ em học thuộc các thành ngữ một cách dễ dàng. Câu “Thực sắc tính dã” (ăn uống và sắc dục là thuộc tính cơ bản của con người) thực ra cũng là tiêu đề một tập của bộ truyện. Câu này nguyên bản là của Cao Tử.
 
Tôi nằm phủ phục trên gi.ường, nói không ra hơi: “Lục Ly ta muốn ăn thịt…”.Lục Ly ngồi bên cạnh quạt cho tôi, mắt rưng rưng lệ: “Nương nương, nương nương cố chịu đựng thêm mấy ngày nữa”.Tôi suy nghĩ, cuối cùng quyết định không nên tiếp tục dây dưa với Tề Thịnh, bèn bảo Lục Ly: “Chải đầu rồi giúp ta thay quần áo. Chúng ta sẽ đi gặp Tề Thịnh”.Tục ngữ có câu rất hay, trứng không thể chọi đá, nếu cứ làm ngược ý ông chủ thì sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp.Tề Thịnh đang luyện kiếm trong viện của mình, dưới ánh nắng gay gắt, mồ hôi ướt đẫm khiến chiếc áo dính sát cả vào người, để lộ đôi vai rắn chắc, tôi nhìn mà đỏ cả mặt. Quả nhiên là đầu đất, lớn thế rồi mà cũng không biết tìm chỗ có bóng râm mà luyện.Sau khi múa may hết một bộ kiếm pháp, Tề Thịnh thu về tư thế đứng nghiêm. Các cung nữ đứng hầu ở bên từ nãy đến giờ vội chạy ra, người cất kiếm, người dâng nước, còn có người kiễng chân lên lau mồ hôi trên trán cho anh ta…Hoóc môn đặc trưng của giống đực lan toả khắp sân, đến cả Lục Ly đứng bên cạnh tôi cũng đỏ mặt.Tôi rất tức giận, chỉ muốn bùng nổ!Tề Thịnh khẽ giơ tay, tất cả cung nữ, nội thị đều cúi đầu lùi ra, Lục Ly cũng đành lui theo. Trước khi đi, Lục Ly còn nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, như muốn nhắc nhở tôi rằng: Nương nương, nhất định nương nương phải nhẫn nhịn, nếu không buổi tối chúng ta lại phải ăn đậu phụ, rau xanh đấy!Vì thịt, tôi nhịn!
 
Lúc này Tề Thịnh mới quay đầu lại nhìn tôi, thái độ dửng dưng, cố ý hỏi: “Khỏi ốm rồi à?”.Tề Thịnh, mẹ nhà anh! Tôi chửi thầm trong bụng xong mới trả lời: “Khỏi rồi”.Tề Thịnh tiếp tục hỏi bằng giọng lạnh nhạt: “Chỉ mới ba ngày mà đã khỏi rồi à?”.Tôi không thể đánh anh ta, tôi không thể đánh anh ta, tôi không thể đánh anh ta…Tôi âm thầm lặp đi lặp lại cả trăm lần mới tạm đè nén được cơn tức giận, gật đầu: “Vâng, chỉ ba ngày thôi”.Tề Thịnh cuối cùng cũng hài lòng gật đầu: “Vậy thì ngoan ngoãn làm cho tốt vai trò thái tử phi của nàng đi!”.Được, nhất định tôi sẽ làm tốt vai trò của một thái tử phi, sau này còn làm hoàng hậu nữa, tiếp đó… sẽ có ngày tôi phế truất anh để lên làm thái hậu!Vừa được ăn thịt hai ngày thì trong cung tổ chức ngày Lễ đánh bóng.Đánh bóng vốn là một trò trong quân đội, là biện pháp tốt nhất để luyện kỹ thuật cưỡi ngựa và khả năng chém giết. Sau khi Thành Tổ khởi binh đoạt được ngôi báu liền đặt ra quy định tháng Năm hằng năm sẽ thi đánh bóng, đồng thời yêu cầu con cháu trong hoàng thất đều phải tham gia, mục đích là dù thiên hạ thái bình vẫn không được quên luyện võ. Nghe nói Thành Tổ dùng võ bình thiên hạ, bản thân ông cũng là một cao thủ trò đánh bóng, cưỡi ngựa như thần.Còn có cả dã sử ghi lại cảnh tượng Thành Tổ đánh bóng cùng với tướng sĩ và binh lính. Thành Tổ cưỡi ngựa lao vun vút, phá rất nhiều đường bóng làm binh sĩ tung hô vạn tuế không dứt, đến cả Thống soái Mạch Tuệ cũng chỉ còn biết nhìn Thành Tổ mà than mình thua kém. Chỉ duy nhất một hộ vệ thân cận luôn che mặt của ông mới có thể tạm coi là đối thủ của Thành Tổ…Khi đọc đến đoạn này tôi đã nghĩ, Thống soái Mạch Tuệ chưa hẳn là không bằng Thành Tổ, có điều ông là người hiểu rõ chốn quan trường, nếu không sao lại có thể làm đến chức thống soái? Ngược lại, cái người hộ vệ thân cận mà đến mặt cũng không dám lộ ra kia, quả là quá non!Gọi là đánh bóng, nói thẳng ra chỉ là cưỡi ngựa chơi bóng thôi.Nói đến môn thể thao này, trước đây không phải tôi chưa từng nhìn thấy, chỉ là hồi ấy tôi thuộc tầng lớp thường dân, nhìn thấy ngựa trên ti vi cũng không ít, nhưng nếu dắt nó tới trước mặt bảo tôi cưỡi thử, chắc hẳn là tôi sẽ run lên bần bật chứ đừng nói gì đến chuyện tôi cưỡi ngựa tranh bóng cùng với một đám người… Nếu đổi lại là môn bóng đá chạy bằng chân thì nhất định tôi sẽ ra sân đá với họ ngay lập tức.
 
Lục Ly nhiệt tình chuẩn bị đồ cho tôi một cách hết sức cẩn thận, còn tôi thì lại cảm thấy rất khổ sở, đành lên tiếng thăm dò Lục Ly: “Liệu ta không ra sân có được không?”.Lục Ly quay lại nhìn tôi, đôi mắt hạnh trợn tròn như hạt long nhãn: “Như thế sao được? Nương nương là người đứng đầu Đông Cung, sao có thể không ra sân? Hơn nữa, lão thái gia nhà chúng ta lại là Trương Lang hiển hách của quân Giang Bắc, kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, một mình một ngựa một đao, khua gươm như múa, thiên hạ ai mà không biết? Nương nương là con nhà võ tướng, không thể nào hạ thấp danh tiếng của Trương gia được!”.Không thể nào hạ thấp danh tiếng của Trương gia!Trời, áp lực lớn quá! Nhìn vẻ nghiêm túc của Lục Ly, tôi thực sự không nỡ nói với cô ấy rằng, nương nương của cô bây giờ, đến cả cưỡi ngựa cũng không biết…Tôi thấy mình rất mâu thuẫn, liệu có nên nói tình hình này với “ông chủ” không?Nếu anh ta biết chuyện, không biết sẽ có thái độ như thế nào?Bỗng nhiên, tôi thấy có phần chờ mong.Đêm trước buổi Lễ đánh bóng, tôi tới điện của Tề Thịnh tìm gặp anh ta, đắn đo một hồi, tôi khéo léo nói cho anh ta biết rõ tình hình.Tề Thịnh đang cầm tấu chương chuẩn bị phê duyệt, ngước mắt lên nhìn tôi, nét mặt vẫn rất bình thản.Bất giác tôi than lên một tiếng, định lực quá tốt!Tề Thịnh bỗng ném đám tấu chương trong tay xuống, đứng dậy khỏi thư án đi vòng tới bên cạnh tôi, không nói một lời nào, kéo tay tôi lôi ra ngoài.Tôi rất ghét cái kiểu lôi lôi kéo kéo giữa đàn ông với nhau, hơn nữa lại bị Tề Thịnh làm cho loạng choạng, vội vàng kêu lên: “Này, chàng buông tay ra đi! Thế này là thế nào!”.Tề Thịnh còn không thèm quay đầu lại, chỉ gầm lên vẻ mất kiên nhẫn: “Nàng im ngay!”.Nói xong liền hướng về phía những nội thị trong cung hét: “Chuẩn bị ngựa!”.Nhìn thấy vẻ mặt của Tề Thịnh không vui, nội thị cũng không dám chần chừ, vội vàng chạy đi báo người chuẩn bị ngựa.Vì Tề Thịnh yêu thích võ nghệ nên Đông Cung dành riêng một chỗ cho anh ta luyện võ. Khi Tề Thịnh kéo tay tôi đến một chỗ luyện võ ở một góc Đông Cung thì đã có hai con ngựa chờ sẵn.Những người hầu đều bị Tề Thịnh ra lệnh rời đi nên sân tập võ không còn lấy một bóng người.Tôi lập tức hiểu ra, anh chàng này định tập huấn đêm!Nửa đêm, ngựa đã mệt, làm vậy… rất dễ xảy ra sự cố!
 
×
Quay lại
Top