Tâm trạng

Mới hôm nào, tớ với cậu lần đậu gặp mặt nhau, 2018 nhỉ?
Tớ còn nhớ lúc đấy, tớ đang yếu ớt trên gi.ường. Mở mắt một cách mệt nhọc và... nhìn thấy cậu.

Tớ đã buồn, cũng hơi tủi thân. Cậu biết rồi đấy, tớ là một con người hay nhớ về quá khứ mà.
Và cậu cũng biết đấy, tớ là một người mà hễ cứ nghe nhạc chúc mừng năm mới, là cảm thấy buồn buồn.

Cậu cứ thế đến bên tớ, vào một ngày thật vô vọng...

Tớ đón cậu, trong tình trạng đang nằm vật trên gi.ường.

Nhìn cậu, tớ đã nghĩ rằng sẽ là một năm với tràn ngập hi vọng và ước mơ.

Nhưng không, năm 2018 là một năm không hề suôn sẻ gì cả. Những khó khăn, mệt mỏi, cứ thể mà ùa về.

- Này 2018, 2017 toàn đem đến cho tớ may mắn. Ít nhất là giúp tớ được HSG, còn cậu thì...

Có lẽ, lời trách móc với 2018 có rất nhiều, rất nhiều.

Những thứ cậu ấy làm cho tôi, chỉ gói gọn trong: Thất bại, mệt mỏi và lạc quan

Cậu ấy khiến tôi kiên cường, kiến tôi cố gắng. Nhưng đôi khi làm tôi gục gã, làm tôi mệt mỏi và... làm tôi thất bại.

Những thứ cậu ấy đem lại, chẳng được như 2017!

Có lẽ, chính vì thế mà tôi phải kiên gan hơn chăng?

Tôi đã từng không thích cậu, 2018 ạ.

Có lẽ, đối mặt với khó khăn nhiều lúc làm tôi hãi. Nhiều lúc làm tôi trốn tránh mọi thứ. Nhưng cậu vẫn bắt tôi làm, vẫn bắt tôi phải chịu đựng. Để rồi mãi sau này, tôi mới biết là nhờ thế, mà tôi mới có thể mạnh mẽ hơn.

- 3 tháng đếm ngược.

Cậu thế thể đi nhanh giùm tôi, được không? Hãy đi đến cái ngày tôi đang mong chờ ấy. Tháng này thật xui xẻo.

- 2 tháng đếm ngược.

suốt ngày tôi bị ốm, khắp người mệt mỏi. Làm ơn, đi nhanh nhanh được không?

Và cứ thế. Tôi cứ vô tâm mà không biết rằng, đang từng chút, từng chút. Cậu rời xa tôi. Rời xa chỗ này mãi mãi chẳng thể nào quay về...

- Ngày thứ 30.

Cơn ho dai dẳng cứ vậy khiến tôi mất ngủ. Tôi quên mất nay đã là 30. Tôi tưởng còn sớm lắm. Nhưng không, gần cuối năm rồi. Cậu chuẩn bị rời bỏ tôi rồi...

- Ngày thứ 31

Nếu như không nhìn tờ lịch, không thấy lời chúc. Thì chắc có lẽ, tôi đang nằm trên gi.ường mà nghĩ rằng cậu đang ở đây.

Tôi đã không biết rằng, hôm 31 lại là một ngày mà tôi ngủ ngon lành đến vậy.

Còn một ngày cuối... phải chăng cậu đang muốn dành để yêu thương tôi? Đúng không?

Tối qua, tôi đã khóc, đã mất ngủ. Phần bị mệt, còn phần thì tôi nằm nghe mấy bài hát chúc năm mới.

Tôi đang dần rời xa cậu. Rời ra một năm với đầy biến động của cuộc đời. Còn cậu, cậu đã hoàn thành nghĩa vụ rồi. Cậu giờ phải đi. Như cái cách mà những năm 2017, 2016, 2015... đã từng.

Tại sao, tối qua tôi không thể thức để tiễn cậu nhỉ?
Tại sao, tôi cứ ốm vào lúc thế này nhỉ?

Chịu thật, một con người hay ốm, thì biết đường nào mà lần, phải không?

Này 2018, ở bên tôi, cậu cảm thấy ra sao?

Này 2018, cậu thấy tôi thế nào?

2018 à, cậu có rất nhiều kỉ niệm, ít nhất là với tôi. Sẽ ra sao, nếu cậu rời bỏ tôi đây? Tôi phải học cách độc lập, mạnh mẽ hơn khi cậu ra đi ư?

Tôi không muốn. Nhưng thế có khiến cậu nghĩ lại mà ở lại với tôi không? Có thể quay ngược thời gian không? Tôi muốn bên cậu lâu hơn một chút. Tôi muốn những năm tháng ấy, kéo dài thêm chút. Nhưng tất cả, đã chẳng thể quay về phải không?

Vậy là, cậu cũng như những người bạn ấy. Bỏ tớ đi rồi... Để tôi phải độc lập, phải mạnh mẽ hơn với cuộc đời.

Tạm biệt cậu... một năm với nhiều biến động, nhưng cũng rất nhiều ý nghĩa trong cuộc đời!

Tạm biệt...

49153929_1144520132394665_2099764216289296384_n.jpg

49569642_1144520129061332_6522597056672956416_n.jpg

49690871_1144520139061331_5346287913246130176_n.jpg
49452266_1144520182394660_6827280550592512000_n.jpg
49464958_1144520202394658_1280699843974529024_n.jpg
49378859_1144520212394657_3050724079326724096_n.jpg

49022268_1144520259061319_1112814511586279424_n.jpg
49012458_1144520289061316_6335846561473363968_n.jpg
49145528_1144520272394651_5164615868981706752_n.jpg
 
Cậu đã hứa là nếu nó đối xử không tốt với tớ, cậu sẽ giúp tớ cho nó một bài học cơ mà... Tớ bị cắm mấy cái sừng rồi này, tớ bị nó lừa hết lần này đến lần khác rồi đây. Sao tớ vẫn chưa thấy cậu đến giúp tớ vậy?
 
Nghe nói anh cần tâm sự, lòng em bỗng quặn thắt.

Người ta kêu anh phiền, em đau đớn đến lạ. Anh à.

Em ước gì em có thể tâm sự với anh, em ước gì mình có thể nói chuyện với anh. Em ước gì mình được làm một người bạn bên anh ngồi nghe anh nhảm. Chỉ vậy thôi, không biết có được không anh nhỉ?

Ngày ngày vào fb anh, nhìn những gì anh nói, nghe những gì anh kể với bạn bè. Em lại ước trong số đó có em. Em có thể đường đường chính chính kể chuyện anh nghe.

Xa vời thật đấy...
 
Đến số bạn bè trên fb của em, em còn chả biết là bao nhiêu. Thế mà số bạn bè trên fb anh giảm, em lại biết rất rõ. Em quan tâm anh quá rồi nhỉ?

Mà hôm nay anh thế nào? Vẫn tốt đấy chứ? Em vẫn ổn thôi, chỉ là lâu lâu em vẫn nhớ đến anh trong vô thức. Chỉ có vậy.

Em đã nèo mẹ cho chuyển sang trường Trần Phú, bởi vì đó là nơi anh theo học còn gì. Em muốn ngắm anh nhiều hơn, muốn thấy anh nhiều hơn. Em muốn anh thành động lực để em cố gắng.

Anh hoàn hảo quá, làm em chả dám với tới. Em lo sợ rất nhiều điều.

Sự dịu dàng của anh, làm em cảm thấy ấm áp. Anh sẵn sàng cãi lại ông để bênh vực cho em, anh làm hết mọi việc cho em, thậm chí anh luôn quan tâm và để ý đến em mỗi khi hai chúng ta đi đâu xa.

Với anh, nhiêu đó chỉ là vì tình cảm của anh trai dành cho em gái, nhưng với em thì...

Chẳng có ai đẹp hơn anh trong mắt em ạ.

Em nhìn rất nhiều ảnh trai đẹp, nhưng em không còn điên cuồng như trước đây nữa. Em im lặng, cười rồi so sánh với anh "Họ còn lâu mới được như anh"
 
Hiệu chỉnh:
Cảm thấy không có một ai khiến mình thoải mái ngồi kể nữa.

Thật sự rất sợ làm phiền họ, rất sợ phí thời gian của họ, rất sợ họ không thèm care câu chuyện mình kể và... rất sợ họ không hiểu mình.

Cảm giác chết dần chết mòn đang từng bước lấn dần...

Đầu óc thì hoảng loạn, tâm lí thì sợ sệt. Ý nghĩ tiêu cực luôn luôn xuất hiện trong đầu một cách thường xuyên.

Tôi đang rơi

Ở trong hố sâu của sự tuyệt vọng.

Không còn là chính mình.

Không còn những ý chí.

Cơ thể đang lỗn loạn trong không gian.
 
Mẹ phải yêu lấy bản thân mình chứ, phải tin tưởng bọn con chứ. :"))



 
Không hiểu sao bản thân lại dễ khóc đến thế nhỉ? Lạ thật. Mình yếu đuối đến vậy ư?

Đôi khi nghe một câu nặng lời từ họ, cảm giác sống mũi cay xè, nước mắt cứ thế, từng giọt rơi ướt đầy khuôn mặt.

Lại khóc nữa rồi.

Là mình sai cơ mà? Tại sao mình phải khóc chứ? Đáng lí mình phải hối lỗi mới phải.

Vậy mà...

Hazz
________

Sợ nhất cái cảm giác đang mải mê kể cho họ nghe về cuộc sống, họ đột ngột biến mất và vứt cho mình một khoảng lặng.

Tủi thân thật.

Tôi ước gì họ có thời gian bên tôi một chút, cùng lắng nghe suy nghĩ của nhau. Tôi ước gì Bộ giáo dục đừng ép thế hệ HS học quá nhiều, để nguồn sống của tôi không bỏ tôi cô đơn ở lại.

Tôi sợ cô đơn lắm.

Tôi sợ phải đối mặt với cái việc không có họ, không còn những người tôi coi như ruột thịt bên cạnh.

Tôi sợ... Thật sự rất sợ.

Tôi ghét BGD, tôi ghét mọi thứ về học hành

Họ khiến chúng tôi không có tuổi thơ, họ khiến chúng tôi tối ngày học hành và cắt đứt đi nguồn sống duy nhất của những đứa trẻ tội nghiệp này.

Tôi ước gì chúng ta không xa nhau vào những ngày cuối cấp. Tôi ước gì chúng ta ngày học, đêm onl để tám trên trời dưới đất để quên đi mệt mỏi.

Tôi đang khóc đây.

Tuyệt vọng.

Khó chịu

Bức bách

Thật sự...
 
Em ngại kể chuyện.

Em có cảm giác thế giới này đều không thích nghe em kể và than thở.

Em có cảm giác mình lúc nào cũng là người có lỗi, có tội.

Em hay nghĩ. Thậm chí là nghĩ nhiều hơn trước.

Em hay buồn. Và còn cả hay khóc trong đêm mỗi khi lên mạng nhưng chẳng còn ai để tâm sự nữa.

Em thấy thế giới này rất đáng sợ, rất độc.

Tựa như em đang ở đáy hố sâu của sự tuyệt vọng mà họ đi qua nhưng không kéo em lên.

Em thấy mình không đáng được yêu thương. Em thấy mình thật là vô dụng.

Em không có cách nào để thoát ra khỏi hố sâu đó cả.

Em không nhớ là đã bao lâu rồi em chưa cười. Đã bao lâu rồi em chưa vui, đã bao lâu rồi em không có lấy một ngày trọn vẹn đúng nghĩa.

Em không nhớ nữa.

Em nhớ cái ngày mà em còn bé. Em rất nghịch, rất vui. Em không như bây giờ, cuộc sống chìm ngập trong màu đen vĩnh hằng.

Là vì em mệt mỏi quá. !

Nên khi có chuyện gì đó không vui, em cũng chẳng muốn kể ai nghe cả. Chỉ muốn bản thân phải tự chịu một mình, chẳng muốn phải làm phiền bất cứ ai. Có những lúc lòng em trống trải thật sự, là những lần dù cho em đang rất cô đơn, đau lòng em chỉ muốn nằm yên một chỗ để mà suy nghĩ để giúp em thật sự ổn hơn, nhưng thật tệ là em lại chẳng thấy ổn hơn mà vả lại còn đau lòng hơn trước.

Em sợ, sợ một ngày em biến mất, sợ một ngày em sống tách biệt hoàn toàn với mọi người, chẳng còn vui cũng chẳng còn cười đùa như trước, mà luôn phải xuất hiện với vẻ mặt ủ ru, chán nản.

Em sợ thanh xuân của em đi mất khi em chưa tìm được câu giải thích nào thoả đáng cho lòng em hiện tại rất bộn bề. Sợ một ngày trôi qua dài ơi thiệt dài, mà đa phần thời gian đó em lại ngồi tự trách bản thân em trong một cái xó nhỏ thân thuộc của em, trách sao mình vô dụng, trách bản thân vì quá nhu nhược để rồi đau lòng hoài.

Em từng cho rằng mình mạnh mẽ, có thể chịu đựng hết những chuyện đau lòng ấy một mình. Để rồi khi mọi chuyện ngày càng nhiều, nỗi đau ngày càng lớn, một mình em dù có cố gắng quá sức thế nào cũng chẳng thể vượt qua, thế là sau lần bàng hoàng đó, em lại thất vọng về bản thân em nhiều hơn, mãi sau này em chẳng dám tin tưởng và đặt lòng tin vào một ai, ngay cả bản thân, em còn chẳng tin tưởng được thì lấy gì để tin một ai nữa đây.

Em sợ cái nỗi buồn dai dẳng ấy sẽ bám lấy em suốt cái thanh xuân chẳng mấy tốt đẹp của em, sợ khi đã gặp đúng người em lại đánh rơi họ. Có những lần như thế đó, đôi lúc em rất tức giận bản thân mình, và cũng có đôi lúc như thế, em không kìm nén được nữa, thế là oà khóc, xong rồi tự an ủi, tự trấn an bản thân mình. Cố gắng lau vội nước mắt còn lấm lem trên khuôn mặt đầy mệt mỏi, rồi nằm đó chẳng muốn làm gì nữa.
 
Em có nên nhân cơ hội vốn có này để nhắn tin cho anh không nhỉ?

Em muốn lắm, nhưng lại ngại anh ạ.

Em không kiềm được bản thân nếu nhắn tin cho người em cr đâu.

Em nên làm gì đây? Em nên làm sao đây?

Cho em một câu trả lời đi. Làm ơn
 
Anh chẳng nhận ra tôi là ai, lòng tôi đau ghê lắm.

Tôi quan tâm anh từng chút, nhưng anh thì không.

Hazz

Con tim nhói lên từng nhịp, sự sống bỗng chốc sụp đổ.
 
Chào anh!

Cuộc sống anh đang không ổn sao? Có chuyện gì khúc mắc làm anh bận lòng à?

Dạo này, tôi thấy có rất nhiều người tỏ tình với anh. Nó khiến tôi cảm thấy buồn buồn. Ước gì, tôi có thể đường hoàng chính chính như họ, thốt lên câu "Em thích anh" nhỉ? Có lẽ xa vời lắm...
 
54228920_2377329069191881_8260394820963401728_n.jpg


Này cô gái, hôm nay tự nhiên có người nhắc đến cô. Cô biết gì không? Tôi đã khóc hơn 30' đấy.

Tôi đang mở mấy bài buồn, bài chưa kỉ niệm giữa cả hai chúng ta và rơi nước mắt đây.

Tôi nhớ cô nhiều lắm. Khi nào cô mới về hả? Cô chán tôi đến thế sao?

Cô có biết là tôi nhiều đêm mơ thấy cô trở về với tôi không? Cô có biết là trong giờ toán, giờ ngữ, tôi ngồi nắn nót viết tên cô không? Cô có biết là khi có đề văn "Kể về bạn thân em" Tôi ngồi kể về cô không?

Cô luôn là cái tên hiện hữu trong đầu tôi, luôn là người đầu tiên tôi nghĩ đến bất kể vui buồn đấy. Cô có từng nghĩ đến tôi không, cô gái?

Hôm nay gv có nhắc đến hai chữ "bạn thân" và "quá khứ", tôi đã suýt khóc cơ đấy.

Haha, tôi nhớ cô nhiều lắm

Khi nào cô mới về?

Khi nào tôi mới có thể nói chuyện với cô?

Khi nào đây hả TTH?
 
Đây không còn là nhà của mình nữa rồi... không còn là nơi rất đỗi thân thương ngày nào... Tạm biệt thôi
 
Đề văn: Một thời để nhớ.

Đó, hôm nay chúng tôi phải làm đề này. Và cả lớp lặng đi vì bài văn của tôi - bài văn viết từ chính cảm xúc đang ngày càng chai sạn, đang bào mòn vì nhớ, vì khó chịu, vì dồn nén.
 
Quay lại
Top Bottom