@maupeo2127 @như xinh pro @bunnythao91 cảm ơn mọi người đã ủng hộ hình ảnh hơi biến thái của anh Shin nghe. :v
Đến mình còn thấy thích kia mà.
Ai bảo trong DC được thần thánh hóa quá cơ nên trong này mình dìm cho tới bến :v
Đây là phần tiếp theo, cũng rất thú vị đó, mong mọi người cho mình ý kiến
(Hình ảnh, như ta được biết được tài trợ bởi ss
@tho ngoc. Cám ơn ss rất nhiều)
# Idol
Sonoko rủ tôi và Ran đi xem ca nhạc. Cô ấy có vẻ hào hứng lắm. Còn tôi chắc chắn là k.h.ô.n.g
Điều khiến tôi khó chịu nhất là Ran cứ tíu tít khen mấy tên idol đó đủ thứ. Nào là đẹp trai, cao ráo, phong độ, hát hay nhảy đẹp. Bà Sonoko thì thôi rồi, cuồng còn hơn cả chết đuối vớ được phao.
Không chịu kém cạnh, ngay tối hôm đó tôi quyết định sẽ trổ tài ngay trên đường về. Gì chứ về nhan sắc thì mấy ai hơn được tôi. Còn hát hò tôi cũng không ngán.
Chẳng hiểu thế nào, sau khi từ phòng Karaoke đi ra thì mặt hai cô nàng xám ngoét, miệng cười cười, mắt nhìn nhau, gật đầu đau khổ.
Tôi hát cảm động quá sao?
------------------
A~~~ Ông xã, anh phải tự hiểu giới hạn của anh chứ! Thảm họa, thảm họa đó a~~
# Ông xã
Trong lúc tôi cùng Ran đi chơi tại công viên nhiệt đới, một đứa con trai nào đó tiến đến chỗ Ran ngồi. Bằng giác quan thứ sáu của thám tử, tôi đoán chắc có điều bất thường.
Đúng như tôi dự, hắn có vẻ ngại, nhìn cô ấy nói nhỏ:
-Bạn… Cho mình hỏi bạn tên gì vậy?
Không để Ran trả lời tôi đáp luôn:
-Mẹ của con tôi!
“…”
Nói rồi kéo cô ấy đi thẳng.
------------------------
- Đầu óc anh có vấn đề hả, đồ biến thái
- Chẳng phải tương lai đã chứng minh sao, bà xã~~ Chỉ là anh nhanh nhạy hơn người ta cả thập kỷ thôi mà. Ông xã của em giỏi nhất phải không bà xã a~
-* *
#Đồ đôi
Một lần lớp tôi tổ chức cắm trại cho học sinh.
Lần đó một tên ở lớp bên cạnh mặc một cái áo màu tím. Điều đáng quan tâm là Ran cũng mặc áo tím và đương nhiên hai cái giống hệt.
Hèm, nói trắng ra là áo đôi. Áo đôi đó.
Tên chết tiệt. Đến ông xã như tôi còn chưa dám mặc áo đôi với Ran lần nào mà hắn dám…
Đương nhiên tôi đâu dễ bỏ qua. Cầm luôn một cái kéo trên tay, tôi tiến thẳng đến hắn, cắt phăng luôn một miếng dưới chân áo.
“…”
-Thử kéo – Tôi nói, đáp lại những ánh nhìn từ xung quanh.
---------------------
-Liệu còn điều gì anh không dám làm không hả ông xã?
-Ông xã của em không gì là không thể, nhất là lại liên quan đến bà xã đại nhân.
# Tặng hoa
Tối nay, một đàn anh trong câu lạc bộ của Ran sẽ có một trận đấu quan trọng trong giải quốc gia. Chính vì thế vừa tan học là cô ấy đã lôi tôi tới khắp các cửa hàng hoa trong thành phố.
-Sao phải bày vẽ như vậy, đâu phải lần đầu tiên hắn thi đấu.
-Nhưng đây là trận chung kết đó!
-Lúc tớ đấu bóng cậu cũng đâu có tặng hoa – Tôi lườm mắt để ý sắc mặt cô ấy.
-Cậu có thấy ai cầm hoa ra giữa sân vận động không hả? – Ran đáp tỉnh bơ như không.
Kết thúc tranh luận, Ran ôm một bó hoa bự chảng về nhà. Còn tôi mặt xám xịt lẽo đẽo theo sau. Dĩ nhiên cô ấy yêu cầu tôi đi cùng để cổ vũ.
Vài tiếng sau , một cô gái vẻ mặt hằm hằm, vứt luôn bó hoa vào thùng rác, mắt liếc xéo về một thân ảnh gần đó, tức giận không nói nên lời.
Kẻ kia cũng biết điều, im thin thít không dám nói một câu. Ngoan ngoãn đi theo đến tận nhà thi đấu.
---------------------
-Sao lúc ấy anh dám đổ shoyu* lên hoa của em hả?
-Nếu em chịu nghe lời anh thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Anh là ai mà phải cổ vũ cho hắn ta chứ.
-Nhưng đó là đàn anh trong…
-Là ai cũng không bằng ông xã đẹp trai tài giỏi của em.
“…”
*giống như nước mắm ở Việt Nam mình ấy
# Thư tỏ tình
Chiều hôm đó, tôi đang trên đường từ sân bóng về nhà. Lúc đi ngang qua công viên Beika thì tôi nhìn thấy bóng dáng của Ran bên kia đường, phía sau là Tooru của lớp C.
Điều quan trọng là trên tay hắn có cầm một lá thư.
Không cần nhìn tôi cũng biết 90% chắc chắn là thư tỏ tình. 10% còn lại cũng là thư tình nốt, không thể khác.
Không cần suy nghĩ, tôi bước nhanh đến, lấy luôn lá thư khi hắn vừa kịp chìa ra trước mặt cô ấy, miệng nở một nụ cười:
-Để tôi vứt rác giùm cho, không cần phiền đến Ran đâu.
Nói rồi, tôi vo tròn mảnh giấy, quăng luôn vào thùng rác gần đó, vô tư kéo Ran đi thẳng.
---------------
-Chắc nhờ anh mà từng ấy năm em không hề nhận được một lá thư nào nhỉ, ông xã?
-Có anh là đủ rồi, không phải sao?
-…
# Chocolate
ngày 13/2, lại một con muỗi cứ vo ve bên cạnh vợ tôi. Hắn mở to đôi mắt, tay xoa xoa vào nhau năn nỉ:
-Làm giúp tớ nha. Chỉ một thanh thôi. Tớ thích chocolate lắm.
Và không ngoài dự đoán: Ran đồng ý.
Hôm sau, lúc Ran định đưa cho tên mà ai cũng biết là ai đó thỏi chocolate trong túi thì tôi bước tới, dúi vào tay hắn một cái hộp màu xanh:
-Cầm đi, của mẹ tớ làm. Còn cái này không cần nữa đâu.
-…
Nói rồi tôi đưa tay lấy luôn thanh kẹo trong tay Ran và lôi cô ấy đi thẳng. Mặc cho tên nào đó miệng vẫn chưa thể ngậm vào.
# Cầu hôn
Tôi quyết định sẽ cầu hôn Ran. Nhưng ngặt nỗi cái đầu óc thiên tài của tôi lại nhằm đúng những lúc như thế này mà đình công.
Vậy là không còn cách nào khác tôi quyết định gửi tìn hiệu SOS đến những quân sư quạt mo mà tôt biết.
#1 SaguruHakuba
Theo như kế hoạch của gã công tử Anh quốc, tôi quyết định mời Ran đi ăn ở nhà hàng tầng thượng Beika.
-Con gái rất thích lãng mạn. Cậu cứ đặt một chiếc nhẫn trong ly kem thì khi phát hiện cô ấy sẽ vô cùng cảm động. Không cần nói, chắc chắn sẽ đồng ý.
Tôi gật đầu cái rụp. Nghe cũng có vẻ có lý.
Nhìn thấy bóng Ran từ xa, tôi đã vô cùng hồi hộp. Lúc ly kem chocolate hấp dẫn được dặt lên bàn, hô hấp của tôi có phần ngưng trệ.
Không như tôi nghĩ, Ran không nói gì, nhìn chiếc ly “bốc khói” có vẻ khó hiểu. Tim tôi càng đập nhanh.
Bỗng nhiên cô ấy hí hoáy viết vào một tờ giấy, ném sang cho tôi rồi bỏ đi thẳng với vẻ mặt hầm hầm.
“Tớ đang bị viêm họng thì ăn kem cái đầu cậu. Định trù cho tớ không nói được luôn hả?”
A~~ Tên Hakuba chết bầm
---------------
-Nào ta biết vợ ngươi lại bị bệnh lúc đó chứ, hehe…
-Cười cái đầu nhà ngươi. Chết đi!
#2 Quân sư Hattori
Ngay khi điệp vụ đầu tiên thất bại, tôi quyết định đặt niềm tin vào tên cột nhà cháy vùng Kansai. Có lẽ không nên tin vào những tên nửa Tây nửa Nhật.
Sau một ngày vò đầu và một đêm thức trắng, hắn bảo tôi nên tỏ tình giữa chốn đông người. Như thế Ran có thể sẽ dễ dàng đồng ý hơn.
Tôi gật gù. Sức mạnh của đám đông và một bộ óc thiên tài không phải đùa đâu nha ~
“Gặp cậu ở công viên. Nhớ mặc áo đỏ nha”
Tất cả đã chuẩn bị xong. Cho chắc ăn, tôi tắt luôn cả điện thoại để tránh bị làm phiền lúc quan trọng (tên kia bảo thế).
Trên tay cầm một bó hoa và một chiếc nhẫn, tôi từ từ tiến lại phía sau bóng lưng màu đỏ. Xung quanh là rất nhiều người với những chùm bóng bay rực rỡ màu sắc. Đương nhiên không thể thiếu giai điệu ngọt ngào của một bản tình ca lãng mạn.
-Làm vợ anh nhé, Ran (câu này cũng nằm trong kịch bản luôn).
Cô gái quay lại, thắc mắc. Tôi đứng yên, sững sờ. Tên nào đấy, biết thân biết phận, chuồn êm.
-Anh là ai?
Vâng. Tôi nhầm người. Uổng công sắp xếp cả ngày trời.
“Tối nay tớ bận đi với Sonoko nên không tới được, cậu thông cảm nha”
Là tin nhắn của Ran. Hức, hức. Nếu không nghe lời tên chết bầm nào đó tắt điện thoại thì đâu có đến nỗi. Đồ cột nhà cháy, ta nguyền rủa ngươi.
----------------
-Ấy ấy, cũng do cậu nhầm người chứ đâu phải tại tớ.
-Ta nào biết lại trùng hợp có một cô gái mặc áo đỏ lúc đó hả? Cũng do nhà ngươi xúi bậy khiến ta không nhận được điện thoại từ cô ấy chứ ai.
-Tớ đâu biết lại thành ra thế. Trong phim người ta làm hay lắm mà.
-Đồ xỏ lá. Dám lấy mấy bộ phim tình cảm rẻ tiền để áp dụng cho hạnh phúc cả đời của ta hả. Chết đi!
-Á á….
#3 Quân sư Kaito
Lần này tôi quyết định cầu cứu tên đạo tặc ánh trăng quái quỷ. Vốn không muốn nhờ vả hắn nhưng lần này đành phải xuống nước một lần.
Nguyên nhân? Hắn vốn rất hiểu phải nữ lại vừa mới thành công rước Aoko về nhà thì chắc chắn sẽ giúp được tôi. Có lẽ sẽ không vô dụng như hai tên bất tài trên kia đâu.
Chẳng cần suy nghĩ, Kaito giảng giải cho tôi:
-Con gái, cần nhất là sự chân thành cùng tí lãng mạn và đặc biệt. Cậu hãy mua một chiếc Airbus đưa cô ấy đi vòng quanh thế giới và tặng cho cô ấy viên kim cương lớn nhất, đứng giữa dàn siêu xe tiền tỉ mà cầu hôn thì đảm bảo…
“Bốp”
-Tên trộm chết tiệt. Mi giỡn ta hả?
-Rồi rồi, để tớ nói. Cậu cứ đưa cô ấy tới nơi tràn ngập kỷ niệm của hai người. Ở đó, dưới ánh nến lung linh cùng những cánh hoa hồng rực rỡ, hãy hát cho cô ấy nghe một bản tình ca lãng mạn và kết thúc là màn cầu hôn như quý tộc. Đảm bảo ok.
Nghe ra có vẻ sến sẩm. Nhưng đã lỡ đâm lao thì đành phải theo lao thôi.
Tối hôm đó, tất cả đã hoàn thành đúng như mong đợi (của tên trộm kia). Thế nhưng lại phát sinh một số điều mà có chết tôi cũng không ngờ tới.
-Shinichi cậu là đồ đáng ghét, hắt xì. Tớ đang bị… hắt xì… cảm… hắt xì mà lại lôi ra ngoài này hả…hắt xì…
Dù khá là xót xa nhưng tôi quyết cầu hôn bằng được. Đã lỡ rồi giăng buồm chẳng lẽ lại thả neo luôn.
“Bộp” – Ran ném bốp vào đầu tôi, mặt hậm hực ngay khi tôi vừa cất tiếng hát. Tôi thề, cho đến lúc đó tôi vẫn nghĩ giọng mình không đến nỗi nào.
Và chưa kịp giải thích điều gì với cô ấy thì ông trời lại thương kẻ tài mà tặng luôn một trận mưa rõ lớn. Kế hoạch chính thức bị dòng nước cuốn trôi.
Còn tôi cũng phải đón nhận một trận bão cấp mười hai từ chính Ran.
----------------
-Ặc, làm sao ta biết tiếng hát của ngươi khủng khiếp động thấu trời xanh như vậy chứ a~~
-Im miệng, đồ quân sư dỏm. *ôm gối khóc ròng*
To be continue