Part 2 *cuối cùng cũng chịu phi nít cái này ^^*
Ngồi xuống bàn của mình, Aoko thở dài não nề. Cuối cùng thì điều cô hằng lo sợ đã đến. Dẫu biết trước sẽ có ngày này nhưng sao trái tim vẫn cứ đau nhói. Đưa mắt nhìn về phía cậu bạn thân đang làm mấy trò ảo thuật với những lá bài một cách thích thú, nụ cười buồn hiện lên gương mặt Aoko : "Cậu nhất định phải sống thật tốt. Nhất định !"
Cảm giác có ai đó nhìn mình, Kaito đặt tập bài xuống và nhìn quanh. Một thứ cảm giác khó chịu như thể có ai đó rất quan trọng sắp biến mất cứ chạy dọc tâm trí Kaito. Lấy viên Giọt Lệ Đỏ ra, Kaito quan sát nó thật kĩ. Điều gì khiến Aoko phản ứng như vậy ? Viên đá này.................ẩn chứa bí mật gì mà cả Mori-san lẫn Aoko-chan đều lo lắng ? Cậu thật sự muốn tìm hiểu. Có lẽ............................................
-------------------------------------------------------------------------
3 ngày sau, tại nghĩa trang,....................
Một cậu bé khoảng 7 tuổi, gương mặt điển trai, thông minh, chính trực cùng cặp kính đen to bản. Đôi mắt màu xanh dương mang một nỗi buồn sâu sắc, nhìn thẳng vào tấm bia mới xây - Mori Ran. Không gian tĩnh lặng. Những cơn gió đôi khi thoảng qua làm cho không khí ngày càng ảm đạm. Cậu bé cứ thế im lặng cho đến khi................................
- Nếu đã đến rồi thì hãy xuất hiện đi, đạo tặc Kid.
Bóng áo trắng pháp phới trong gió khi bước chân của một chàng trai trẻ vang lên ngày càng lớn phía sau lưng cậu nhóc. Cậu bé kia vẫn đứng như thế, không hề quay lưng lại.
- Cậu đã biết trước điều này sẽ xảy ra phải không Kid - mà không - phải là Kuroba Kaito chứ ?
- Quả nhiên cậu đã nhận ra thân phận của tôi, Kudo. Thực ra, tôi cũng đã lờ mờ đoán biết ý đồ của Mori-san nhưng không ngờ nó lại nhanh đến vậy.
Đôi vai bé nhỏ của cậu nhóc run lên không ngừng. Quay phắt về phía sau, đôi mắt xanh dương hằn lên những tia giận dữ. Cậu bé gào lên :
- Tại sao ? Tại sao cậu đã biết mà không ngăn cản cô ấy ? Tại sao lại không cho tôi biết ? Tại sao ?????????
Cậu nhóc khuỵu xuống, tay ôm lấy ngực, gương mặt lộ rõ sự đau đớn. Nỗi đau mất đi người mình yêu thương quá lớn khiến cậu nhóc không thể đứng vững nổi. Kaito đứng nhìn cậu nhóc vật vã trước nỗi đau với một tâm trạng không hơn. Tại cậu ! Tất cả là tại cậu ! Nếu như hôm ấy cậu hiểu rõ hàm ý của Mori-san hơn thì sự việc có lẽ sẽ không trở nên tồi tệ đến mức này. Cô gái đó, đã đến chỗ Tổ chức và nhận lấy một kết cục bi thảm chỉ vì muốn bảo vệ mọi người và che giấu Giọt Lệ Đỏ. Thật là ngốc ! Đúng là quá ngốc !
Kaito lặng lẽ lên tiếng :
- Mori-san đã chỉ cho tôi vị trí giấu viên đá và nhờ tôi giúp đỡ cậu. Đến lúc sắp từ giã cõi đời, cô ấy vẫn nghĩ đến cậu, Kudo.
Kudo vẫn im lặng. Tai cậu như ù đi, không còn nghe thấy gì nữa.
Kaito tiếp tục :
- Tôi sẽ giúp cậu tiêu diệt Tổ chức và tìm hiểu bí mật viên đá đó. Đồng ý chứ ?
- Biết để làm gì ? - Kudo chậm rãi đứng lên nhưng rồi nhanh chóng khuỵu xuống.
- Bởi vì...................nó là tính mạng của Mori-san. Tôi nghĩ cậu cũng tò mò lí do tại sao Mori-san lại hy sinh bản thân vì viên đá phải không ?
Kudo gượng đứng lên, khóe môi cong lên nụ cười nửa miệng nhưng ẩn sau trong nó là nỗi buồn khó tả. Cậu bước từng bươc rời khỏi đó, không quên để lại câu nói :
- Chuyện này.............tôi nghĩ.............cậu nên hỏi cô bạn của cậu thì hơn. Cô ấy là người biết rõ nhất đấy.
Kaito ngạc nhiên trước câu nói cuối cùng của Kudo. Cậu cũng đã lờ mờ đoán Aoko có liên quan đến Giọt Lệ Đỏ nhưng tại sao cậu ta lại biết ? Đoán được suy nghĩ trong đầu của Kaito, Kudo dừng bước nói tiếp :
- Ran đã nói cho tôi.
Nhìn theo bóng cậu nhóc thám tử xa dần, Kaito chỉ im lặng. Cậu nên hỏi rõ Aoko như lời cậu nhóc thì hơn.
------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau,
Kaito đã có mặt ở trên lớp. Hôm nay cậu đến lớp sớm hơn hẳn mọi ngày vì muốn gặp Aoko để hỏi chuyện. Đã 15 phút trôi qua, gần đến giờ vào tiết mà chưa thấy cô ấy đến. A ! Keiko - bạn thân của Aoko kia rồi ! Phải hỏi xem sao. Nghĩ là làm, Kaito chạy đến hỏi :
- Keiko, cậu thấy Aoko đâu không ?
Cô gái có mái tóc nâu buộc hai bên nhìn cậu bằng ánh mắt lạ :
- Cậu nói Aoko nào vậy ?
- Aoko lớp mình chứ còn ai vào đây.
Lần này, Keiko nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ :
- Kaito, cậu mất trí à ? Lớp mình làm gì có ai tên Aoko ?
Kaito choáng váng, cái quái gì đang diễn ra thế này :
- Nakamori Aoko ấy !
- Lớp mình không có cái tên ấy.
Nói xong, Keiko liền chạy đến chỗ đám con gái. Kaito đứng đó, khuôn mặt nghệt ra đến khi tiếng trống vào lớp vang lên. Cậu lật đật về chỗ ngồi, những câu hỏi, thắc mắc cứ quay mòng mòng trong đầu cậu. Cô giáo bước vào lớp, mỉm cười :
- Các em, lấy sách vở ra nào.
Không chần chừ, Kaito đứng lên nói, chỉ bào bàn của Aoko :
- Cô ơi, bạn Nakamoric chưa đến.
Cô giáo ngạc nhiên :
- Kuroba-kun, em đang nói đùa gì vậy ? Sổ điểm của cô không có học sinh nào tên Nakamori cả. Cái bàn đó trống từ năm ngoái rồi mà.
Kaito không tránh khỏi bàng hoàng. Mọi người, mọi người không còn ai nhớ về Aoko sao ? Nhận ra điều gì đó, cậu mở cặp tìm viên Giọt Lệ Đỏ nhưng nó đã biến mất..............
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.............................................không dấu tích !!!!
---------------------------------------------------------------------------------
Vài năm sau,
Kaito bước từng bước trên con đường xưa, con đường mà cậu và Aoko thường đi chung với nhau. Thở dài, Kaito lẩm bẩm : "Aoko, cậu ở đâu ?"
Không để ý phía trước, Kaito vô tình va phải một cô bé 6 tuổi có gương mặt................giống hệt Aoko. Cô bé đứng lên :
- Chú không sao chứ ? Tại cháu không cẩn thận. Cháu xin lỗi chú ạ.
Kaito ngạc nhiên trước gương mặt cô bé, gương mặt của Aoko. Bóng dáng một người phụ nữ chạy tới, tay đỡ lấy cô bé :
- Mina, con không sao chứ ?
Người phụ nữ đó ngẩng mặt lên đinh nói vì câu với Kaito thì bất chợt :
- Kaito ?
- Aoko ? - Kaito không tránh khỏi sự bất ngờ.
Khẽ mỉm cười, Aoko kéo cô bé Mina vào lòng :
- Đây là con gái tớ, bé Mina.
"Con gái ????????" Kaito càng bất ngờ hơn nữa "Cô.....cô....cô ấy đã lấy chồng rồi sao /"
Aoko mỉm cười :
- Ừ, tớ đã kết hôn rồi.
- Tớ có thể hỏi cậu một câu được không ? - Đôi mắt xanh nhuốm màu buồn bã.
Aoko khẽ cười, tay ôm lấy cô bé con đang nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt dò xét. Cô bé có cái tên Mina hỏi mẹ :
- Chú này là ai hả mẹ ?
Aoko xoa đầu con gái :
- Chú này tên là Kuroba Kaito, bạn cùng lớp của mẹ hồi xưa.
Mina mỉm cười, nụ cười ngây thơ và thánh thiện. Bà mẹ trẻ đứng lên, nhìn về phía người đối diện, nói :
- Tớ biết cậu đang định hỏi gì. Để có thể rời khỏi đó, tớ buộc phải dùng Giọt Lệ Đỏ xóa đi kí ức của mọi người - trừ cậu và Kudo - hai người bọn cậu là trường hợp đặc biệt, không thể xóa kí ức được. Giọt Lệ Đỏ vốn là linh vật của trời đất, kết tinh của 7 nguồn sức mạnh thiên nhiên. Tớ và Ran là hai linh nữ nhận nhiệm vụ bảo vệ nó từ hàng ngàn năm về trước.
- Nhưng tại sao...................?
Aoko cười buồn :
- Ran đã hy sinh để phong ấn viên đá đó. Tớ không thể để sự việc trở nên nghiêm trọng hơn nên quyết đinh xoa đi kí ức của tất cả mọi người về sự tồn tại của bọn tớ.
Kaito im lặng, cuối cùng cậu cũng đã hiểu về bí mật của viên đá. Cô bé Mina kéo tay mẹ :
- Mẹ ơi, bố sắp về rồi. Mẹ con mình mau về thôi, con đói !
Aoko xoa đầu cô con gái bé bỏng, mỉm cười với người đối diện :
- Thôi, tớ phải về đây, tạm biệt cậu. Chúc cậu mau chóng tìm ra người bạn đời cho bản thân nhé.
Bước chân Aoko cùng cô bé Mina lướt qua Kaito, để lại trong lòng cậu một nỗi buồn man mác. Kaito thì thầm :
- Chỉ cần cậu ổn thì tớ cũng sẽ ổn.....................................
End