Chap 8:
Bingo
[End]
T+
Ksv
<3
Shinichi chợt tỉnh giấc, vô thức choàng tay qua ôm người bên cạnh, cảm giác lành lạnh kích thích thần kinh mụ mị của anh lúc này. Anh mở mắt, căn phòng một màu tối đen, anh bật nhanh đèn ngủ đầu gi.ường. Ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kích thích thị giác anh, nhìn khắp phòng, anh vẫn không thấy thân ảnh quen thuộc. Lầm bầm một tiếng, bước chân xuống gi.ường và đi về phía nhà vệ sinh, mở toang cánh cửa, anh vẫn không thấy cô đâu. Liếc nhìn đồng hồ, hai giờ hơn, anh vừa xoa mái tóc rối tung của mình vừa bước nhanh xuống lầu.
“Ran, em đâu rồi ?”
Đi đến đâu, anh bật đèn đến đấy, miệng lẩm bẩm trách, môi lại cứ cong cong.
Cô gái ngốc này, đã sợ tối lại còn không bật đèn !
Đến phòng bếp, anh thở phào, tựa người vào cửa, ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn cái người nửa đêm lại trốn chồng đi ăn vụn.
Này, ai cho phép em ăn cũng đáng yêu như vậy hả ? Anh cười cười, ánh mắt cưng chìu, một lát sau lại trở nên nghiền ngẫm.
Bà xã, là anh chưa cho em ăn no hay sao ?
Anh lại cười, nụ cười nguy hiểm làm sao ! Như bản năng cảm nhận được nguy hiểm, Ran quay đầu lại và nhìn thấy anh, nhìn thấy nụ cười ấy, cô chỉ cảm thấy chân mềm nhũn. Cô có chọc gì anh đâu chứ ?
Anh bước đến ôm cô từ phía sau, đầu gác lên vai cô.
“Bà xã, em chưa ăn no sao ?”.
Giọng nói anh trầm thấp, ôn nhu từ tính lại hết sức gợi cảm. Mặt Ran xoát cái đỏ lên, không lên tiếng, xoay người lại trốn trong ngực anh, mặt vô cùng nóng. Cô hiện tại một tiếng cũng không dám nói, nếu không, hậu quả khó lường ...
“Bà xã, anh đói bụng”.
Anh cười hết sức giảo hoạt, nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Ran, thầm nghĩ,
không ai hiểu anh bằng em, xem đi, anh đã nói gì đâu, hì hì.
Ran hiện tại nghẹn đến không biết nói gì, cô có thể không nghĩ theo hướng khác sao, giọng nói đáng ghét đó của anh cho phép sao ? Với cả là ai chiều hôm qua không cho cô ăn chiều đã ..... hừ...... Cô cọ ở trong ngực anh, mắt lại trừng lợi hại, dường như muốn trừng ra một lỗ trên người anh vậy, nhất là cái miệng đó, rồi là đôi môi đó, oh, cả gương mặt đó nữa, hừ, đáng ghét, không thể tha thứ, cô cắn thật mạnh lên khuôn ngực anh. Anh hí lên một tiếng, dấu răng rõ sâu. Mặt anh nhăn nhó, tay để trước ngực, ánh mắt nhìn cô như cún cưng bị thương. Cô nhìn biểu cảm của anh thì bật cười, lại mềm lòng mà nhẹ nhàng hôn lên nơi mới vừa cắn.
“Đau không ?”.
Môi cô rời khỏi, tay nhẹ nhàng xoa xoa, mặt anh giãn ra, ôm cô vào lòng, chóp mũi như cún ngửi ngửi mùi hương trên tóc cô.
“Thần y ở đâu đến, anh vừa đau đến chết đi sống lại giờ đã không sao rồi ?”.
Cô cười run, lại tiếp tục cắn anh, nhưng lần này rõ ràng đã nhẹ hơn.
“Dẻo miệng, sao anh lại xuống đây rồi ?”.
“ Oh, anh giật mình nhớ là chưa cho mèo nhỏ nhà anh ăn no, cho nên phải nhanh chóng bù đắp”.
Anh cười, mắt nháy nháy. Ran lại đỏ mặt, cô buông anh ra, cố gắng bình tĩnh quay sang một bên tiếp tục ăn, không trả lời, cũng không thèm quan tâm đến anh nữa. Sau n lần, cô nhận ra rằng chỉ có cách này mới đối phó được với những người da mặt dày như anh.
Thấy cô không để ý đến mình, anh lại tiếp tục mặt dày tiến đến ôm cô, không báo trước hôn lên môi cô, nhanh chóng cậy mở khớp hàm, cướp đoạt mọi thứ trong miệng cô, hôn đến mức cô muốn khó thở mới thả ra, miệng lại nhai nhai một cách ngon lành, biểu cảm hết sức hài lòng với chiến lợi phẩm mình đạt được.
Mặt Ran vừa đen vừa đỏ, cô thật sự hết cách rồi. Tại sao lúc trước cô không phát hiện con người này vừa nham nhở, biến thái lại mặt dày, vô sỉ như vậy chứ !!! Cô có chút lo lắng cho tương lai của mình, nếu một ngày cô bất đắc dĩ mà chết, chắc chắn anh không thoát khỏi quan hệ.
Bỗng nghĩ đến cái gì, cô nhìn sang anh mỉm cười, ngọt ngào, quyến rũ, lại phong tình vô hạn. Tựa người vào tủ, tay nhẹ nhàng chạm vào vai áo, khiến dây chiếc áo ngủ nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra mảng d.a thịt non mềm ửng đỏ lại chi chít dấu hôn. Cô cười khẽ, ngón tay thon dài khẽ ngoắc ngoắc anh tới gần mình.
Anh như người phê thuốc, cứ vô thức mà tiến đến bên cô, không chần chờ tiến sát, lại bị cô dùng ngón tay khẽ chặn lại, ngón tay thon dài đặt lên môi anh, tinh tế ma sát, gương mặt cô từ từ tiến đến bên tai anh, khẽ cắn nhẹ vành tai. Người anh run lên, có cái gì đó đang phản động, anh đang muốn làm một cái gì đó. Cô lại lên tiếng, giọng nói ủy mị, mềm nhẹ lại vô hạn quyến rũ.
“Shinichi, anh trúng thưởng rồi đó”.
Anh phát ngốc, chậm chạp vẫn không hiểu cô muốn nói gì. Biểu tình lăng lăng của anh khiến cô bật cười,
chồng ai mà đáng yêu thế cơ chứ !!! Cô đặt tay anh lên bụng mình, mím môi không nói. Đến hiện tại anh vẫn còn đang ngốc, hết nhìn cô lại nhìn sang tay cô nắm tay anh đặt ở bụng.
“Bụng em ... anh trúng thưởng..... trúng thưởng .... bụng em......”
Nghe tiếng anh lắp bắp, cô thực sự không nhịn cười được, nhào vào lòng anh cười đến phát run, bản thân cô cười đến nước mắt đều chảy ra, anh vẫn còn ở đó ngốc. Cô cảm thán ông trời thật công bằng, cho người ta IQ cao bao nhiêu thì đổi lại EQ lại thấp đến kỉ lục. Cô cười đủ, rời khỏi vòng tay anh, chậm chạp đi về hướng phòng ngủ.
“Chồng ơi, em ngủ đây, anh ở đó chờ nhận thưởng đi”.
Cô bước nhanh về phòng, cười thật vui vẻ, bỏ mặc cái người từ nãy đến giờ vẫn ngốc lăng không nói được một lời.
Đến khi cô khuất khỏi tầm mắt anh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn xuống bàn tay mình vẫn còn vương hơi ấm, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, anh vội vàng chạy lên lầu.
“ Bà xã ơi, anh muốn cùng em nhận thưởng”.
.
.
.
.
.
.
Đêm đó, có một con mèo nhỏ vùi mình trong cái ôm ấm áp của một đại sắc lang ngủ ngon lành đến sáng, bên môi vẫn luôn treo nụ cười hạnh phúc.
THE END.
Bonus thêm cái ảnh.
Đôi lời lãm nhãm:
- Đây là fic đầu tiên của mình, vậy nên cũng là fic cuối cùng mình viết.
- Đã lâu mình mới trở lại KSV, mình nghĩ nên thực hiện lời hứa là viết chap cuối hoàn fic này.
- Thật ra thì mình định phản dame, viết kết thúc thành SE, cho bạn Shin trở thành bệnh nhân tâm thần, và tất cả chỉ là ảo mộng, bởi vì Ran đi rồi. Nhưng mà viết vậy ác quá, mị chỉ thương Ran thôi, vì bạn í thương tên Shin kia nên mị mới viết truyện về couple này. Cũng định viết hai phần và cho phần SE vào cái xì pôi le, mà thôi. Mị thích viết ngược mà lại chịu ngược không nỗi. Hihi, cho nên thương người thương mình không chèn vào.
- Muốn viết chap cuối nhiều hơn một chút, nhưng mà thấy đôi khi dài quá cũng không hay.
- Đối với một đứa thất tình, học sấp mặt đi thi lại bị bộ giáo dục cho ra đảo như mị thì một cái fic ngọt quá đôi khi đọc lại không thoải mái. Huhu, nên mị đã nghĩ viết SE cho mọi người cùng đau lòng. Nhưng mà "nhìn thấy hàng nước mắt lăn dài trên má" của tình yêu Ran khi nhớ tên Shin khốn khiếp kia thì lòng trắc ẩn của mị trỗi dậy và mị quyết định viết HE. (Lời của một thanh niên mê Conan, tủ vợ chồng A phủ lại bị cho ra đảo cho biết).
- Nói vậy thôi chứ mọi người đừng tin lời mình nói.
- Cuối cùng cảm ơn các tình yêu đã quan tâm, ủng hộ fic của mình. Love all. Tạm biệt !!!!!!