[Shortfic][Hoàn] Family life

Apy Sun

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/7/2016
Bài viết
37
Title: Family Life
Author: Apy Sun
Disclaimer: nhân vật là của bác G.A, fic viết ra với mục đích phi lợi nhuận và thỏa mãn tình yêu của tác giả dành cho couple Shinran
Genres: Romantic, Happy, có thể có Sad
Rating: T (không có cảnh bạo lực, chỉ có hơi sến, hơi biến thái, không phù hợp cho trẻ dưới 13 tuổi)
Pairing: Shinichi Kudo & Ran Mori
Status: đang tiến hành
Summary:

Cuộc chiến kết thúc

Anh trở lại là anh

Em vẫn là chính em

Chúng ta kết thúc

Một mối quan hệ

Đã cũ

Bằng đôi nhẫn trao nhau

Trước lễ đường, trước Chúa

Trước lời tuyên thệ

Chúng ta thuộc về nhau

Thuộc về mái ấm

Mang hai tiếng “gia đình”.

Và câu chuyện tôi sẽ kể, bức tranh tôi sẽ vẽ là gia đình ấy, gia đình của vị thám tử tài ba, cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản. Bước qua ranh giới của sống chết, họ sẽ quyết định thế nào cho cuộc sống mới, cho hạnh phúc của cả hai. Dưới mái ấm ấy, Shinichi sẽ là anh chồng thế nào, Ran sẽ là cô vợ ra sao ? Tôi và bạn cùng chúc phúc cho họ nhé – gia đình Kudo.
Note:
- Đây là fic đầu của Apy, mong mọi người đọc và cho ý kiến, thật ra mình còn non tay lắm, có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua và chỉ lỗi.
- Dù fic có thế nào cũng là công sức và tâm huyết của mình, thế nên ai có muốn repost thì báo với mình một tiếng.
Cuối lời mong mọi người ủng hộ fic của mình nhé.

:KSV@01::KSV@01: :KSV@01::KSV@01:
wp_ss_20160711_0001 (2).jpg
 
Hiệu chỉnh:
Chap 1: Thiên thần nhỏ

Sau khi hoàn thành bản thảo cho cuốn tiểu thuyết mới, Shinichi tắt đèn, vươn tay một cái rõ dài rồi rời khỏi phòng làm việc, trở về căn phòng nhỏ nơi có cô vợ bé nhỏ của anh. Mới một thoáng trôi qua mà giờ đã hơn hai giờ sáng. Nhìn dáng Ran nằm nghiêng nghiêng, tay để hờ hửng lên chiếc gối của người bên cạnh, cô gái nhỏ của anh đang say giấc bình yên, gương mặt thánh thiện, khẽ nở nụ cười nhẹ, cô đang mơ thấy gì mà cười vui đến thế. Anh lặng lẽ vén chăn, chui nhanh vào gi.ường, gương mặt hạnh phúc ngắm nhìn thiên thần của mình đang say giấc. Phải nói là anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận về quyết định của mình – quyết định từ bỏ nghề thám tử và trở thành tiểu thuyết gia đồng thời là giám đốc công ty thừa kế từ gia đình. Cuộc sống hạnh phúc, bình yên của cô gái nhỏ ấy không cho phép anh liều lĩnh, mạo hiểm như những năm tháng thanh niên tuổi 17. Anh hôn nhẹ vào trán cô, nhẹ nhàng tựa đầu cô vào tay mình, cô khẽ mở mắt, mỉm cười với anh, anh ôm cô vào lòng, cảm nhận hương thơm dìu dịu trên mái tóc cô, cảm nhận giây phút bình yên sau cơn bão.

Lại một ngày mới bắt đầu, từng tiếng chim véo von ngân nga khúc hòa tấu cho một buổi sương sớm, những áng mây cao vút nô đùa đuổi bắt cùng gió, gợi lên mảng xanh màu trời rực rỡ, ánh ban mai rọi khắp muôn nơi, vô tình len lỏi vài tia ấm áp vào căn phòng ngủ trong căn biệt thự kiểu phương Tây. Đánh thức cô vợ vẫn đang nằm bình yên trong vòng tay của anh chồng trẻ. Ran thức giấc, khẽ chạm tay vào chiếc đồng hồ nhỏ đặt ở đầu gi.ường, cô mỉm cười vì giờ đồng hồ chỉ điểm 6h15, tức là cô còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ đến trường. Vội đặt chiếc đồng hồ về chỗ cũ, cô nhìn sang Shinichi, anh vẫn đang ôm chặt cô mà ngủ chẳng biết trời trăng mây đất gì. Cô nhớ là tối qua anh đã ngủ rất muộn nên cũng không muốn đánh thức anh lúc này. Dù sao chồng cô cũng là giám đốc mà, đôi lúc dùng cái uy giám đốc để đi trễ một bữa thì có sao đâu chứ. Cô hôn lên má anh một nụ hôn nhẹ, thật nhẹ để không lay anh thức. Vậy mà ai đó cũng cảm nhận được, nhanh chóng ôm lấy cô rồi trườn dậy hôn ngấu nghiến, đôi môi hồng chúm chím bị đôi môi ấp ám của anh níu giữ, chiếc lưỡi của anh tham lam tiến sâu vào bên trong vây lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, hai đầu lưỡi chạm vào nhau, anh mạnh bạo mút lấy chiếc lưỡi ấy, chẳng chừa cho cô một nhịp để thở. Cuối cùng cô đành phải đẩy anh ra, thẹn thùng mà vỗ mạnh vào ngực anh, ra vẻ hờn dỗi quay mặt sang chỗ khác.

“ Anh này kì quá, mới sáng sớm mà đã ....” mặt cô đỏ phừng phừng. Bỗng anh nở nụ cười quái dị, cố trưng bộ mặt soái nhất có thể tiến đến gần cô:

“ Về nụ hôn ấy, em muốn anh xin lỗi hay là thổ lộ lòng mình với em đây ?”(*).

Ran ngây ngất nhìn anh chồng ngời ngời soái khí, vẻ mặt cực điển trai, mái tóc rối bời cùng nụ cười ma mị đang tiến lại gần mình, lòng vui thấy rõ khi nghe câu nói của đại úy Yoo phát ra từ tảng băng di động của mình, cho đến khi:

“ Bà xã, nửa tháng rồi đấy”.

Hình tượng soái ca .... vỡ như cái ly........ Lúc này, Ran đơ toàn tập, gương mặt biểu lộ vô vàn cảm xúc khác nhau và chấm dứt bằng cái nóng đỏ phừng phừng.

Anh được dịp cười ngây ngất khi thấy dáng vẻ đáng yêu không chịu nổi của cô, cô đâu biết mỗi lần cô dỗi, cái vẻ mặt đáng yêu ấy lại làm Shinichi nhà ta thêm level mặt dày (biến thái). Nhưng là đàn ông dù vợ có dỗi yêu hay dỗi hờn, thì lỗi không ai khác cũng là của mình. Anh luôn tự nhủ như vậy, lúc nào cũng yêu chìu cô, đặc biệt là từ ngày rước nàng về dinh, gán lên cái mác bà Kudo ấy. Anh luôn thích trêu đùa cô rồi lại ngồi nủng nịu xin lỗi:

“ Bà xã aaaaaa, ai bảo em giở trò với anh trước, đêm qua anh thấy em đang học bài chăm chỉ, không dám làm phiền nên đành phải vào phòng làm việc, lát sau quay lại thì em đã ngủ mất tiêu, miệng lại còn tủm tỉm cười như mơ thấy anh nào ấy, chẳng thèm quan tâm tới anh cày lưng làm việc tới gần sáng để nuôi em béo khỏe thế này, em nói xem em có đáng phạt hay không ?”. Vừa nói anh vừa trưng ra bộ mặt không thể nào “chân thành” hơn cho lí do của vụ cưỡng hôn ấy.

Cô ban đầu đỏ mặt, sau lại thành đỏ mặt tía tai khi nghe câu ngụy biện của ông chồng quý hóa, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt, cô nhanh chóng đáp trả:

“ Thế cực khổ cho anh rồi, vậy sau này em sẽ tích cực vỗ béo anh, không cho anh làm việc sau 12h tối nữa, không để anh mang cái lưng còng vì làm việc nuôi vợ, để xem anh còn lấy cớ đó để cưỡng hôn em nữa không ?” Cô phụng phịu, lời nói cứ vô tư thốt ra.

Vẻ mặt Shinichi vô cùng đen tối tiến sát vành tai Ran, khẽ nói:

“ Có thật là em sẽ không cho anh làm việc sau 12h tối không ?”

Nghe xong Ran toàn thân cứng đơ khi hiểu vẻ mặt đen tối của ngài tantei.

“ Baka, anh đang nghĩ gì đó?”. Ran thẹn quá hét lớn, lòng thầm trách mình khờ dại, bị anh dùng chính câu nói của mình đả kích.

“ Thì anh nghĩ điều em đang nghĩ ấy ?”.

“ Em có nghĩ gì đâu ?” cô ấp úng.

“ Thế sao em lại hét lớn ?”

“ Em .... em ... anh là đồ đáng ghét, anh bẻ cong câu nói của em”.

“ Anh có bẻ đâu, là tự câu nói của em nó cong thế cơ mà”. Cô bây giờ chỉ có tức nghẹn họng, không có lời nào có thể đáp trả được ngài cựu thám tử đại tài. Chỉ còn biết trưng bộ mặt xám xịt nhìn anh.

Anh lại cười nham hiểm nhìn cô:

“ Bà xã, em yên tâm, anh không ngại làm việc sau 12h đâu, nếu không làm việc thì công cuộc chào đón thiên thần nhí làm sao hoàn thành được, dù thế nào anh cũng phải hoàn thành ước mơ làm bà mẹ trẻ của bà xã đại nhân chứ, em yên tâm chuẩn bị lên chức, thiệt thòi cứ để anh chịu. Ông xã em tuyệt vời thế cơ mà, em phải thưởng chứ ”.

Cô mặt đen xì nhìn anh, không tưởng tượng được lời vừa thốt ra là của ngài cựu thám tử lừng danh lạnh lùng, kiêu ngạo. Không để Ran kịp phản ứng, anh đã ghì cô xuống gi.ường, bắt đầu công cuộc “chịu thiệt thòi” sau lệnh cấm làm việc khuya của cô, mà có vẻ anh không phạm lệnh cấm nhỉ, giờ là buổi sáng đầu ngày mà.

Thấy cái khí thế hừng hựt của anh, Ran chỉ biết cười trừ vì biết mình sẽ bị “xơi gọn”. Mà có lẽ cũng là do cô thì phải, vì bận rộn làm luận văn tốt nghiệp mà cô đã vùi đầu vào đống tài liệu, viết, sửa, xóa, nghiên cứu abc..... đến quên mất anh chồng “nhu cầu cao” đã bị cấm cửa gần nửa tháng.( Haiz cũng là do cô tự chuốc lấy thôi mà.)

Thế là hôm nay có một chàng giám đốc vô cùng nghiêm túc lại nghỉ việc không lí do, làm cho bao con người phải khổ sở vì rắn mất đầu và còn cô sinh viên y khoa năm cuối cũng trốn học, làm cho bao chàng trai dẫu biết hoa đã có chủ mà vẫn trồng cây si hụt hẫng vì không gặp được nàng.

Thôi đành vậy, sự nghiệp thiên thần nhỏ của đôi vợ chồng nào đó vẫn đang còn dở dang mà.

_____________oOo_____________
(*) _ là câu nói của Yoo Shi Jin trong Hậu Duệ Mặt Trời, Shinichi không có xem phim, chỉ là nghe các cô nhân viên đổ rầm rầm hình tượng soái ca quân nhân, lúc nào cũng nhai lại các câu nói của đại úy. Anh chỉ tiện tai mà nghe, ban đầu còn ra vẻ không thích. "Soái ca gì chứ, chỉ là nhân vật hư cấu thôi mà, nam thần như anh mới thực sự tồn tại đây này"-đó là nguyên văn dòng suy nghĩ của ngài tiểu thuyết gia nổi tiếng. Nhưng mà anh thật không ngờ, chỉ một câu nói ấy mà khiến bà xã trưng bộ mặt ngây ngất, ngạc nhiên, hạnh phúc, tự hào, nói chung là đủ các sắc thái biểu cảm. Biết thế dù không thích anh cũng sẽ học tập mà. Haiz làm chồng khó lắm phải đâu chuyện đùa.
 
Hiệu chỉnh:
Fic của bạn khá vui, mình rất thích những fic viết về cuộc sống của ShinRan, fic đầu như thế là tốt lắm ý, nhưng mà để vui hơn mình nghĩ bạn nên nâng tầm biến thái của anh Shin hơn nữa (chỉ là ý kiến cá nhân của mình thôi), chúc bạn viết ngày càng lên tay, cuối cùng hóng chap mới của bạn .....
 
CHAP 2: Shinichi là anh chồng tuyệt vời

Cuộc sống của họ sau hai năm kết hôn cũng chẳng khác ngày đầu là mấy, nếu có khác có lẽ là đẳng cấp mặt dày của ai đó tăng theo năm tháng và kéo theo đó là một người khác cũng dần thích nghi với cái tính ấy. Mặc dù có vẻ hơi biến thái nhưng Shinichi là một người chồng tốt, anh vẫn luôn chu đáo với Ran, không dùng cái danh “trượng phu” để đẩy công việc nhà cho mình cô. Bởi anh yêu người con gái ấy biết bao, người ta cưới vợ bằng tình yêu, bằng lễ vật, riêng anh cưới vợ bằng mạng sống đánh đổi từ cuộc chiến, bằng lời hứa “dù có chết anh cũng sẽ trở về” nên hơn ai hết anh trân trọng người con gái vơi những hi sinh thầm lặng cho anh, trân trọng cuộc sống mà cả hai vất vả lắm mới giành lại được. Ngày ngày cùng cô thức dậy mỗi sáng, xắn tay áo vào làm phụ bếp cho cô, nhìn cô nhăn mặt, miệng ẩn nụ cười méo mó nhưng ánh lên niềm hạnh phúc trong đôi mắt khi thử món mà anh nấu, điều đó khiến anh hạnh phúc biết bao. Anh không hiểu tại sao những anh chàng “bánh bèo” có thể vỗ ngực tự đắc rằng mình là chủ của gia đình thế nào, hàng tháng kiếm được bao nhiêu tiền, vợ sợ anh ta ra sao, cuộc sống của anh ta nhàn nhã thế nào trong khi vợ đầu tắt mặt tối bận bịu với hàng tá công việc không tên. Anh đây mới là người nên vỗ ngực rằng mình là trụ cột của gia đình này. Cưới vợ được thì phải làm cho cô ấy hạnh phúc, đầy đủ cả vật chất lẫn tinh thần. Đã gọi là trụ cột thì theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thì đó là việc người đàn ông sẽ gánh vác gia đình, và là cái trụ vững chắc cho người phụ nữ của họ dựa vào. Đã là đàn ông thì không phải chỉ biết làm việc lớn mà còn phải biết làm việc nhỏ. Như anh đây, tiền kiếm không nhiều chỉ khoảng bảy số không mỗi tháng, nhưng có lẽ đủ cho cô vợ nhỏ ăn ngon mặc đẹp không thua thiệt ai. Lúc cả hai còn nhỏ, Ran là cái đuôi nhỏ của anh, vậy mà giờ cưới nhau rồi anh lại thành cái đuôi to đùng của cô. Lúc nào cũng quấn vợ, hễ cô làm cái gì anh cũng chia việc với cô. Cô quét nhà, anh rửa bát, cô cho đồ vào máy giặt, anh đi phơi, cô nấu ăn, anh làm phụ bếp .......... đến cả cọ toilet anh cũng tranh làm. Mỗi lần Ran cố đẩy anh ra vì biết anh đi làm về mệt, anh chỉ cười rồi nhanh chóng làm nốt công việc còn lại. Phải nói là trong lòng Ran, Shinichi rất tuyệt vời chỉ trừ biến thái vô số tội, luôn chọc cho cô nổi điên rồi lại ngồi dỗ dành. Đôi lần Ran thấy thương anh, cô bảo anh đâu cần làm việc phụ cô, trách nhiệm đó là của phụ nữ mà, câu trả lời của anh khiến Ran trượt dài trên bậc thang cảm xúc:

“ Anh phụ em vì em cũng phải đi học trong khi anh đi làm, không có lí do gì để anh nằm thảnh thơi trong khi vợ anh cũng đã rất mệt, với lại anh còn phải đẩy nhanh tiến độ để còn làm việc đại sự nữa chứ !”.
(Thế đấy bạn có thể tưởng tượng được nét mặt của Ran mà ^^).

___________________________

Hôm nay cũng như bao ngày khác, Ran chuẩn bị thật nhanh để còn đến trường trong khi anh chồng sâu ngủ vẫn còn đang nướng cháy cả gi.ường. Hôm nào Ran có buổi học anh đều “đèo” cô đến trường, chiều lại “rước” cô về, người ta nhìn vào đều thấy ngưỡng mộ tình cảm của vợ chồng họ. Đặc biệt là thấy anh rất chu đáo thương yêu Ran. Anh cũng rất thích chở vợ đi học, vừa có thể thể hiện tình yêu với cô, làm một tài xế tuyệt vời nhất luôn đảm bảo an toàn cho cô, và điều đặc biệt là đến trường để đuổi hết đám cây si từ lâu đã định cư ở cửa lớp của cô, thậm chí ngay cả trong lớp học. Giải quyết, đe dọa tình địch có thể được xem là “nghề” lâu nhất mà anh từng làm, bởi anh chính thức nhận việc ngay từ ngày đầu gặp cô, cho đến giờ sống được 24 mùa hoa anh đào anh vẫn tiếp tục công việc này, chưa có dấu hiệu được về hưu, mà có lẽ anh cũng không muốn về hưu nhỉ ! Thực sự làm chồng đâu dễ tí nào.

Ran thấy anh chồng không có dấu hiệu sẽ ngừng nướng, đành phải giở giọng đe dọa:

“ Shinichi, hình như có anh nào đứng trước cửa chờ đón em đi học ấy, đẹp trai lắm cơ, em đi với anh ấy nhé !”

Câu nói vừa dứt cũng là lúc anh chồng đang ngáy ngủ bật dậy, bẹo vào má cô một cái rõ đau rồi ôm lấy cô, gác cầm lên vai cô mà nướng thêm tí nữa:

“ Bà xã, em dùng từ sai rồi đấy, ai ngoài kia dù có đẹp trai thế nào cũng không thể bằng ông xã của em được, mà đã không thể bằng thì sao có thể chở em đi học được. Anh đây đẹp trai mà còn chai mặt nữa mới rước được em về, anh ta chưa đủ trình để chở vợ anh đi học đâu”.

Nói xong anh thấy cô cười, mặt ra vẻ: “Shinichi, anh bớt tự cao chút đi chứ”, thơm cô một cái bên má vừa bị bẹo rồi nhanh chóng vào phòng thay đồ, tức tốc xuống ăn bữa sáng và đưa người đẹp đi học.

Sáng nào cô có tiết học là hai vợ chồng lại tung tăng đèo nhau trên chiếc xe “đắt nhất” của anh. Anh rất quý nó vì nó chở thanh xuân của anh và cô, chở những cái ôm xiết chặt của cô làm anh không khỏi hạnh phúc. Đường đến trường cô lúc nào cũng bị anh kéo dài ra bằng cái vận tốc an toàn cho người đi xe đạp điện, chỉ hơn 30 km/h. Cô ngồi sau cằn nhằn vì sợ trễ học, anh thì vẫn cứ ung dung đảm bào an toàn cho bà xã và cảm nhận cái ôm ấm áp từ phía sau. Không như những người khác chỉ đưa vợ/bạn gái đến cổng, anh còn hộ tống cô vào tận lớp mới chịu đi làm, vừa thể hiện sự yêu thương, vừa đưa ánh nhìn đã được lặp trình sẵn quét qua những cây si gần đó, khiến họ lạnh sống lưng chùn đi mất còn anh thì hả hê trong lòng. Trước khi đi anh còn không quên nói với cô:

“ Bà xã, học vui vẻ nhé, chiều anh lại rước em về”. Khuyến mãi theo câu nói là cái hôn nhẹ trên trán, một câu nói và hành động quá ư là khẳng định chủ quyền của anh làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim, của cả trai lẫn gái. Cô chỉ biết cười trừ, đưa ánh nhìn ái ngại sang xung quanh. Anh thật biết hại người mà.

( Đúng thật là đèo, vì anh đưa vợ đi học bằng xe máy, không phải là nhà không có điều kiện, mà là điều kiện thừa đến nổi xe trong gara là bộ sưu tập đáng giá cả gia tài người khác,vài chiếc điển hình như BMW, Hennessey Venom GT,Chevrolet Camaro ZL1 ...., nhưng tại sao anh lại phải đèo cô bằng xe máy – chỉ một lí do đơn giản là cảm giác được cô ôm từ phía sau rất thích. Nhưng dù rất thích anh cũng không quên chú ý đến cô, chỉ những buổi sáng trời trong, gió nhẹ anh mới đèo cô bằng xe máy, anh cũng biết thương hoa tiếc ngọc lắm chứ, chiều nào cũng mang xế hộp đến rước cô, chở cô đi vi vu đâu đó.)

______________oOo_______________
Chap này hơi ngắn, mong mọi người thông cảm và cho mình ý kiến nhé. Mình đang dồn sức viết chap 3 ( một chap hơi lầy) nên mong mọi người góp ý để mình khắc phục những chỗ chưa tốt và có thêm động lực để viết.
Mọi người ủng hộ mình nhé !

:KSV@11::KSV@11::KSV@11::KSV@11:
 
Hiệu chỉnh:
Chào Au hân hạnh làm quen nhé :D
Nói về fic của Au ta thấy nó thực sự rất hay a~. Nói thật tâm hồn ta cũng không trong sáng là mấy nên ta rất thích đọc những fic mà anh Shin cực kì biến thái như thế này =)) =)) =))
Đọc chap 1 không biết ta cười bao nhiêu lần nữa. Anh Shin mới 1 tháng không được "làm" đã như vậy rồi. Để thêm mấy ngày nữa chắc anh chết khô mất =)) =))
Chap 2 thực sự là thấy GATO với vợ chồng anh Shin chị Ran a~. Ngọt gì mà ngọt dữ vậy trời =))
Fic không có lỗi type: 1 like
Anh Shin cực biến thái: like cái nữa
Vợ chồng Sầu Riêng cực ngọt : tròn 3 like rồi nhé :D
Ta đi đây *vẫy vẫy* mong chap mới 1 ngày không xa :D
 
Mình có đôi lời trước chap mới:
- Mong các bạn thông cảm, vì mình thấy chap này hơi nhạt (có lẽ vì mình sửa nhiều lần đến chẳng còn biết phải sửa gì nữa luôn).
- Một lần nữa mình nhắc về rating của fic và của chap này là T nhé ( chap thích hợp với đầu óc "chong xáng" thôi).
- Nội dung chap này không nằm trong dự tính của mình nên có gì thiếu sót mọi người thông cảm nhé.
- Cuối cùng, mọi người cho mình nhận xét nhé. Chúc mọi người đọc vui vẻ ^^.


CHAP 3: Ăn mừng trước lễ tốt nghiệp.


Thế là sau 6 năm ròng rã học y, ngày mai cô nàng Kudo Ran sẽ chính thức nhận tấm bằng xuất xắc trong lễ tốt nghiệp của trường đại học y Tokyo. Khỏi phải nói cô vui biết dường nào, lúc nào cũng mường tượng cảnh nhận bằng tốt nghiệp, giấc mơ hoàn thành, cô đã chính thức trở thành bác sĩ. Niềm vui cứ thế nhảy múa tung tăng, dâng trào thành nụ cười tươi không ngớt. Nhìn cô vợ nhỏ của mình mỉm cười mà lòng anh cũng rộn ràng, anh biết cô hạnh phúc biết bao, mà có lẽ anh cũng hạnh phúc chẳng kém. Ran đang rất tập trung ngấm nghía chiếc áo cô sẽ mặc trong lễ tốt nghiệp mà chẳng biết rằng có người đã bị nụ cười của cô làm điên đảo. Anh chăm chú ngắm nhìn cô, bà xã của anh giờ đã là bác sĩ rồi đấy, được người ta gọi là sensei rồi. Anh đến gần cô, khẽ lên tiếng:

“ Tôi là Kudo Shinichi, hân hạnh là người đầu tiên chúc mừng Kudo – sensei nhé !”. Nói xong anh lịch thiệp nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng khụy, gối cúi người đặt lên tay cô một nụ hôn. Cô cười thật rạng rỡ nhìn anh, trưng bộ mặt lém lỉnh:

“ Anh vừa mới nói gì thế, em nghe không rõ ?”.

“ Anh chào Kudo – sensei ấy, Kudo – sensei có nghe rõ không ?”. Anh nói thật to, làm cho mặt người nào đó ngày càng ửng đỏ.

“ Ông xã, ngày mai em tốt nghiệp rồi đúng không, em có đang mơ không ?”.

“ Em đang mơ đấy, đừng tỉnh”.

“ Anh này, .............. Shinichi, em yêu anh”.

“ Anh biết mà”.

“ Em sẽ không nói yêu anh nữa. Ít nhất .....”.

Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã bước tới, khẽ vòng một tay qua cổ cô, tay còn lại nhẹ nhàng giữ lấy chiếc eo nhỏ nhắn, khẽ nghiêng đầu tặng cho cô cái hôn đúng chuẩn hôn sâu kiểu Pháp. Lưỡi anh nhanh chóng lướt nhẹ trên môi cô, cố tình gây phấn khích cho cô gái nhỏ, mắt cô khẽ nhắm và thả hồn theo gió để cảm nhận nụ hôn của anh. Anh cắn yêu đôi môi căng mọng ấy, nhẹ nhàng tách đôi môi cô để chiếc lưỡi tham lam thỏa sức ôm trọn chiếc lưỡi nhỏ đã sẵn sàng cho cuộc va chạm, hai đầu lưỡi chạm vào nhau, tạo cái phấn khích hòa trong thanh vị ngọt ngào, hai chiếc lưỡi mê đắm mút lấy nhau, hút cạn cái không gian bé nhỏ trong khoang miệng. Cô từ từ mở mắt, cảm nhận cái chia xa đầy tiếc nuối trên đôi môi ướt át của anh khi cả hai gần như chẳng còn thở nổi, mặt cô đỏ ửng, cảm giác vừa rồi thật sự rất thích, cô lại tựa đầu vào vờm ngực ấm áp, vững chãi của anh, vòng tay xiết chặt lấy anh, đồng thời cảm nhận đôi tay to lớn đang vòng lấy, ôm trọn chiếc eo của mình.

“ Anh yêu em, bà xã”.

“ Anh cũng biết nói yêu em sao ?”. Giọng cô đầy nũng nịu.

“ Biết chứ, anh còn biết làm bà xã hạnh phúc bằng cả lời nói lẫn hành động, nếu em không tin anh lại hôn em rồi tỏ tình nhé!”. Anh chẳng giấu niềm hạnh phúc trong câu nói trêu đùa đầy tình cảm.

“ Sao em lại yêu kẻ mặt dày, biến thái, tự kiêu như anh nhỉ ?” cô trưng bộ mặt dỗi yêu nhìn anh, cố nén cười, lòng thầm cảm thấy hạnh phúc.

“ Đơn giản vì anh là Kudo Shinichi, người đàn ông duy nhất mà Kudo – sensei được phép yêu thôi mà”.

“ Baka, anh lại tự kiêu rồi”.

“ Vì tự kiêu nên em mới yêu anh đấy, chẳng phải sao Kudo – sensei ?”.

Mỗi lần anh nhấn mạnh chữ “Kudo – sensei” là một lần cô nở nụ cười thật rạng rỡ, cô hiện giờ đang rất vui, cảm giác như bay bổng tận trời cao, lạc vào thiên đường của hạnh phúc. Anh kéo cô lại gi.ường, đặt cô ngồi gọn trong vòng tay anh như chú mèo nhỏ, tay anh khẽ lay lay nghịch tóc cô. Cô mỉm cười rạng rỡ ngắm nhìn vẻ mặt điển trai của ông xã, lòng lâng lâng cảm giác như đang mơ, không gian đắm chìm trong hạnh phúc. Cô chợt ngượng ngùng lên tiếng:

“ Shinichi, em cắn anh nhé ! Để kiểm chứng có phải em đang mơ không ?”.

“ Em cắn vào môi ấy”.

“ Không, em muốn cắn chỗ khác cơ”. Cô nũng nịu.

“ Thế là chỗ nào, chẳng lẽ em muốn cắn điểm quyến rũ nhất trên người ông xã em hay sao ?”. Shinichi vẻ mặt đen tối pha lẫn nét tò mò nhìn cô vợ nhỏ vì vui ngày tốt nghiệp mà đã thay cả gan.

“ Vậy là anh đồng ý ?”. Giọng cô pha nét tinh nghịch lẫn ngượng ngùng, làm anh cảm thấy choáng váng nhưng vẫn rất vui.

“ Anh là tài sản của em mà, cứ tùy ý, nhưng mà đừng kích thích anh quá nhé, anh sợ ngày mai em không đi dự lễ tốt nghiệp nổi”. Giọng anh rất ư là gian tà vang lên.

“ Anh nhắm mắt lại đi, em .... thật sự là rất ngại mà”. Anh vui vẻ nhắm mắt chìu ý cô vợ.

Cô từ từ tiến lại gần anh, đôi tay cởi bỏ thứ che đậy chỗ ấy – điểm quyến rũ nhất của anh, ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh, nhanh chóng cắn nhẹ vào vờm ngực vững chãi ấy, rồi lại dùng tay xoa xoa.

“ Anh không đau sao, vậy là em đang mơ à ?”.

Nghe câu nói và hành động của Ran, Shinichi đen mặt, thầm nghĩ bản thân đã bay bổng quá xa, nhưng trong lòng vẫn thấy hụt hẫng.

“ Điểm quyến rũ nhất của anh mà em nghĩ là chỗ này sao ?”. Anh tiu nghỉu hỏi cô.

“ Đúng vậy, rất vững chãi, rất ấm áp mà ...... oy oy oy ............. SHINICHI ANH NGHĨ AI CŨNG BIẾN THÁI NHƯ ANH SAO ?”. Cô phừng phừng lửa giận, tay chân đã thủ sẵn thế Karate, anh méo mặt nhìn cô:

“ Bà xã, bình tĩnh đi mà, anh đâu biết em lại nghĩ thế, đàn ông ai cũng nghĩ đó là điểm quyến rũ nhất của mình mà. Bà xã, nổi giận không tốt đâu, mai em còn phải thật lộng lẫy để nhận bằng tốt nghiệp nữa mà, ........ BÀ... XÃ.........THA ......... CHO .......... ANH...........ĐI...........MÀ...”.

Anh vừa nói vừa chạy khắp nhà trước cơn giận phừng phừng của cô vợ nhỏ nhưng có võ.

Haiz tối đêm nay họ đang chạy Marathon ăn mừng mà. Cách ăn mừng độc lạ nhà tiểu thuyết gia – bác sĩ có khác.

( Bật mí nhỏ nhé, họ rượt nhau thế đấy, đến khi mệt lã lại ôm nhau ngủ ngon lành đến sáng, vợ chồng này “tình củm” lắm).
 
Hiệu chỉnh:
*đập bàn*, *đập ghế* trời ơi sao mà "ghét" cái fic này dữ dội vại :((
Hai anh chị sến quá cơ lại thêm cái tính biến thái của anh Shin nữa ....
Chỗ quyến rũ nhất, quyến rũ nhất của đàn ông? Anh Shin này thật là lại còn nói là đừng làm anh kích thích quá đúng là sắc lang a~ =))=))... chị Ran nổi giận cũng phải.=)) =))
Mà ta phát hiện ra một lỗi type nhé:
tiêu nghỉu => tiu nghỉu
Fic hay, mong chap mới :D
 
Hiệu chỉnh:
Mình like nhiệt tình nhé, chap không nhạt đâu, tại bạn đọc nhiều quá nên vậy thôi, Shin biến thái thế cơ mà, vợ chồng nhà này "tình củm" đến nham nhở luôn ý, mình rất thích " điểm quyến rũ" ấy, lót gạch hóng chap mới của bạn nhé !!!!!!
 
@sinnetran: cảm ơn bạn nhé, chắc là vậy, mình đọc nhiều quá đến chai cảm xúc luôn, nhưng mà thật sự thích "điểm quyến rũ" à :KSV@05:, thương bạn lắm, tiếp tục ủng hộ cho mình nhé.
@Haine: cảm ơn bạn nhiều lắm ý, cmt của bạn là nguồn động lực "bự chà bá" cho mình viết fic ấy, cũng là động lực để mình viết ngày càng "chong xáng", chap mới bạn tiếp tục gạch đá cho mình nhé, thương lắm, chờ nhé.:KSV@09:
@QuỳnhUyểnn: cảm ơn bạn cmt cho mình, thật ra mình rất rất ít đọc ngôn tình, fic chỉ viết theo những gì tâm hồn nó bảo, mình rất thích cuộc sống hạnh phúc mà. :KSV@01:
 
Mình lại muốn nhiều lời rồi:
- Chap mới có lồng một số câu thoại trong Hậu Duệ Mặt Trời.
- Có một nghịch lí là mình viết fic hài (chap này) trong khi tâm trạng không thoải mái lắm, nên có gì thì mọi người bỏ qua nhé.
- Chap hơi dài nên nội dung có thể hơi lang mang, ai có lòng hảo tâm thì cmt cho mình để mình hoàn thiện hơn về chap và cách viết.
- Chúc mọi người đọc vui vẻ.

CHAP 4: Định kì

Sau lễ tốt nghiệp, Ran có nhiều thời gian nghỉ ngơi, không còn bận rộn học hành, vùi đầu trong đống tài liệu nữa. Cô đã hứa với ông xã sẽ dành một tháng để ở nhà trước khi nộp đơn xin việc ở bệnh viện. Tốt nghiệp xong, Ran chỉ đơn thuần vui vì đã học xong, đã hoàn thành ước mơ, riêng Shinichi, anh vui vì rất nhiều lí do. Nhưng quan trọng nhất vẫn là, bà xã sẽ ở nhà, bà xã rảnh rỗi và anh sẽ không bị cấm cửa vì đống tài liệu ngổn ngang. Nói đến đây thôi mà đã thấy Shinichi ................. rất ư là thích thú rồi.

Hôm nay là ngày đầu Ran ở nhà sau tốt nghiệp nên Shinichi về nhà khá sớm, bỏ qua cái mác biến thái, ở công ty Shinichi là một giám đốc nghiêm túc đến nghiêm khắc. Anh thường giải quyết công việc rất nhanh và cẩn thận, tuy nghiêm khắc nhưng thật sự là một giám đốc có tâm, anh thường quan tâm đến đời sống nhân viên và tạo cho họ phúc lợi tốt nhất. Nói đến giám đốc Kudo họ có vẻ sợ nhưng cũng rất kính trọng. Anh thường không chèn ép nhân viên, nhưng hôm nay là ngày ngoại lệ.

Họ chẳng biết giám đốc của mình ăn trúng cái gì mà xoay họ làm việc như chong chóng, mới có nửa ngày mà công việc tận ba ngày tới đã được hoàn thành. Người chạy xuôi chạy ngược, người vắt óc thảo hợp đồng, in tài liệu, họp hội, thảo luận, thông qua kế hoạch, đã gần quá giờ trưa mà họ chẳng có gì trong bụng, lòng thầm oán “cái nguyên nhân sâu xa” làm giám đốc đổi tính. Mà họ phải oán gì đây, cũng chẳng biết mình cần oán cái gì.

Mới nửa ngày mà đã vắt kiệt sức lực của toàn bộ nhân viên, anh cũng cảm thấy mình hơi bị nôn nóng quá. Kết thúc buổi họp, anh tuyên bố một tin xanh rờn làm toàn bộ nhân viên há hốc:

“ Hôm nay mọi người làm việc rất tốt, nên chiều hôm nay và cả ngày mai xem như ngày phép thưởng cho công sức của mọi người nhé. Cuối tháng cộng thêm 5% tiền lương cho tất cả. Có ai có ý kiến gì không ?”.

Những lời anh vừa nói, thật sự là một tin chấn động mà, có bao giờ anh cho nhân viên nghỉ như thế đâu, trừ trường hợp rất đặc biệt mới xin được một ngày phép, vậy mà giờ anh cho họ nghỉ tận một ngày rưỡi, lại còn tăng lương. Họ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, với giám đốc của họ, tiêu chuẩn để được tăng lương là cả công ty phải vượt qua chỉ tiêu mà anh đề ra, đương nhiên chỉ tiêu đó nó “thấp chót vót”. Vậy mà giờ vừa được nghỉ vừa được tăng lương, giám đốc của họ có bị chạm mạch không ? Mà chắc là có rồi, còn lí do thì trời biết, đất biết, còn lại chỉ mình anh biết.

Thấy bộ dạng há hốc mồm kinh ngạc, không cất nổi lời nào của nhân viên làm anh thấy mình như đã đối xử với họ “rất tội lỗi” đến giờ chỉ cho nghỉ làm và tăng lương đã khiến bộ dạng họ rất ư là thê lương:

“ Thế là mọi người không muốn nghỉ và tăng lương đúng không ? Vậy tôi rút lại lời vừa nói nhé ?”. Câu nói vừa dứt, bao nhiêu tiếng nói vang lên.

“ Không ạ, sao lại không muốn chứ”.

“ Mà giám đốc à, lời anh nói là thật đúng không ?”.

“ Chúng tôi thật sự không nghe lầm đúng không ?”.

................

“ Nhìn tôi giống đùa lắm à, bây giờ tôi cho mọi người năm phút, tôi còn thấy ai ở lại đây thì cứ chăm chỉ làm việc tận chiều ngày mai nhé. Bắt đầu”.

4p57

4p58

4p59

5p00

Công ty không còn bóng người trừ anh chàng giám đốc đang ôm bộ mặt khó hiểu. Anh tự hỏi lòng: “ Thật sự mình đối với họ tệ đến thế sao ?”.

Ý nghĩ vừa lóe lên làm anh quên câu hỏi vừa nãy, hí hửng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Gần quá giờ cơm trưa rồi, bà xã anh đã ăn gì chưa. Đoạn, anh phóng nhanh về nhà .......... với rất nhiều dự định.

Đặt chân trước cổng nhà sau 15 phút 4 giây 10 khắc phóng xe, anh lặng lẽ vào nhà để tạo bất ngờ cho bà xã. Bước vào nhà, nhìn quanh, anh chẳng thấy Ran đâu, lượn mấy vòng, phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh ở tầng chệt, cũng không có, anh đành phải hướng bước lên lầu – phòng ngủ.

Mở cửa bước vào, anh chẳng biết mặt mình đang có biểu cảm gì nữa, phải nói là anh đang rất uất nghẹn, rất khó chịu, mặt bây giờ còn đen hơn tên cột nhà cháy Hattori, không còn giữ được bước chân nhẹ nhàng, anh đùng đùng tiến lại phía gi.ường, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, phải nói là nếu lúc này anh đang không khó chịu thì là biểu cảm rất dễ thương, ngây ngất, ngưỡng mộ, cô còn đang thả tim nữa chứ, đôi môi chúm chím không ngừng gọi tên ĐẠI ÚY YOO, cứ thản nhiên mà gọi ỘP PA. Ai đến mà coi, bà xã anh đang gọi tên nhân vật hư cấu ấy là ỘP PA, là ỘP PA đấy. Nhìn cô ngây ngất ngắm nhìn chàng đại úy mà chẳng biết ông xã đã về, và đang hừng hực ánh mắt yêu thương nhìn chàng đại úy của cô, thật không thể chịu nổi mà. Anh bước đến nằm cạnh cô vợ đang ôm laptop mà ngắm chàng đại úy, vờ hờ hững không thèm để ý, vậy mà người kia cũng bơ luôn. Sốc toàn tập mà.

“ Hôm nay anh về sớm thế ?”. Mắt vẫn không nhìn anh, cứ chúi mũi vào laptop.

“ Ừ, về sớm để nghe bà xã gọi người ta là ỘP PA đấy !”. Giọng anh vẻ rất uất ức. Giọng nói thế thôi chứ mắt đang chờ phản ứng của bà xã đấy, Shinichi không phải dạng vừa đâu.

Ran nghe thấy thế liền tức tốc buông lap, xoay người ôm lấy ông xã, giọng hờ hững:

“ Ông xã, anh ghen à !”.

“ Anh mà ghen với thể loại hư cấu đó sao ?”.

“ Thật là không ghen đúng không ?”.

“ Đúng, anh không hề ghen với tên soái ly ấy đâu !”

“ Vậy em xem tiếp nhé !”. Cô vừa định xoay người đã bị bàn tay anh níu lại, như dự tính của cô, nhưng cái bẹo má lại nằm ngoài dự tính, đau thật đấy:

“ Em không định mừng ông xã về à !”.

“ Ông xã, xin lỗi mà, đừng giận em mà !

........... ỘP PA Shinichi

........... anh là soái ca soái nhất luôn ý”.

Vừa nói vừa trưng bộ mặt hối lỗi với những biểu cảm cute ứ chịu nỗi cô vừa mới học được từ các bạn trên mạng, vậy là có người để áp dụng ngay. Thế là một tràng tim tình cảm vô tư bắn ra, Shinichi nghe thấy thế cũng thầm mát dạ, đang rất muốn bật cười tự mãn, nhưng bây giờ không phải lúc, phải gồng lên, lạnh lùng lên nào:

“ Em vừa mới nói gì, ỘP PA nào cơ, soái ca nào cơ ?”. Anh cứ thế đấy, giả vờ ngây thơ, làm cho da mặt cô cũng ngày càng dày lên theo đẳng cấp của ông xã.

“ Em nói anh ý, được chưa nào ?”. Vừa nói cô vừa lấy ngón tay vẽ linh tinh trên ga gi.ường, anh thấy bộ dạng hối lỗi quá đáng yêu của cô chỉ biết cười xòa rồi buông tha.

“ Sao hôm nay em lại ngồi xem phim thế, anh có thấy em xem bao giờ đâu ?”. Anh khẽ ngồi dậy, tựa lưng vào thành gi.ường, đặt Ran nằm trên đùi mình, khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô.

“ Thì lúc trước em bận học, không có thời gian, bây giờ rảnh rỗi, anh lại đi làm, em chỉ có một mình không xem phim thì làm gì bây giờ ? Với lại bộ phim này hay lắm, Sonoko giới thiệu với em hơn tháng trước, mà bây giờ em mới xem, cô ấy lúc nào cũng ca ngợi đại úy Yoo, bảo anh ấy là soái ca quân nhân, rất nam tính, nữ chính còn là bác sĩ, cũng là nghề của em mà. Hai người đó rất đẹp đôi, phim rất lãng mạn, nhân văn ....bla....bla....bla..... Anh nghe người khác giới thiệu thế thì có muốn xem không ?”. Anh tròn mắt nhìn cô, vợ nhỏ của anh có bao giờ nói nhiều thế đâu, nay lại vì anh chàng đó mà nói không ngớt lời. Làm anh cũng tò mò muốn biết. Vậy là:

“ Anh cùng xem với em nhé !”. Đến lượt cô tròn mắt, thấy cũng kì mà thôi cũng kệ, trăm năm anh mới mở miệng đòi xem phim “tình củm” với cô. Thế là giờ có hai người đang chúi mũi vào xem Hậu Duệ Mặt Trời. Đặt cạnh cái lap và giữa hai người là đĩa bánh chanh to đùng. Xem ra họ muốn xem một lần hết trọn bộ phim đây mà.

---------------------------------------

Màn trình diễn của 2 nhà bình luận phim đồng thời là diễn viên xuất chúng bắt đầu :

.............................

- Bạn gái của cậu đúng là xinh thật đấy ! (Yoo Shi Jin)

- Cô ấy là mẫu người lí tưởng của tôi. Bạn gái của cậu trông cũng không tồi đâu. (Seo Dae Young)

“ Đấy đấy , em thấy gì không, soái ca mà phải tìm gấu bông làm bạn gái à”.

“ Baka, anh không nghe thấy à, Kang Mo Yeon đã nói:

- Quân nhân chắc chưa có bạn gái đâu nhỉ ? Vất vả lắm mà. ..... là do vất vả đấy”.

“ Có thật là vất vả hay là có vấn đề về tâm sinh lí rồi !”. Kết thúc câu nói, anh được khuyến mãi một cục u be bé trên đầu. Thế là có người thì ngây ngất xem phim, người thì ôm cục tức trong lòng mà chẳng dám mở miệng.

..............................

- Kể từ khi sinh ra đến giờ, đây là giây phút tôi thích nhất, được ngồi cùng người đẹp, đèn tắt và bắt đầu. (Yoo Shi Jin)

“ Đèn nhà mình chưa tắt, bà xã nhỉ, tính từ đầu tới giờ thì đây là câu nói đáng nghe nhất, em có thấy vậy không ? Mình làm cho đèn tắt rồi bắt đầu nhé. Việc này hấp dẫn hơn xem phim mà”.

Anh tỏ vẻ rất phấn khích, nháy mắt nhìn cô, môi đã lướt trên gò má của người bên cạnh, tay đặt lên chiếc đùi trắng nõn, nhanh như chớp đã chạm tới chân váy. Nhưng cô đâu dễ cho cho anh toại lòng:

“ Baka anh muốn tắt đèn xem phim à, em không muốn bị cận sau khi đã ra trường đâu”. Không thương tiếc hất đôi tay đang mơn trớn của anh ra, đồng thời phụ họa thêm câu nói:

“ Bây giờ anh muốn nằm đây xem phim hay chạy khắp nhà cùng em luyện Karate”.

“ Anh hiểu rồi bà xã, anh nằm đây xem phim cùng em”.

.................................

Kết thúc phim, vài câu nói còn đọng lại.

- Quân nhân lúc nào cũng mặc áo quan mà sống. Khi chúng ta hi sinh ở một mảnh đất không biết tên vì lợi ích của đất nước mình, nơi đó sẽ trở thành mộ của chúng ta, còn quân phục sẽ trở thành áo quan. (Yoo Shi Jin)

- Đó là công việc của tôi, chiến đấu vì sự sống. Nhưng sự chiến đấu của anh Yoo Shi Jin, là phải thông qua cái chết để bảo vệ sự sống, đúng không ? (Kang Mo Yeon)

- Tôi và gia đình tôi, bác sĩ Kang và gia đình cô, những người quan trọng đối với họ, chúng tôi tin là mình phải bảo vệ sự tự do và hòa bình cho mãnh đất mà họ đang sinh sống. (Yoo Shi Jin)

- Nhưng so với công việc này, tôi càng sợ phải chia tay anh ấy hơn. Vậy nên bây giờ, được ở chung một bầu trời với anh ấy, tôi không thấy sợ gì cả. (Yoon Myung Joo)

- Tất cả những tháng ngày chạy trốn em, anh đều rất hối hận. Anh đã viết hơn 100 lần rồi. Đã hơn 100 lần, anh muốn tiến lại bên em. (Seo Dae Young)



“ Shinichi, anh hãy trở lại làm thám tử đi, không phải lo cho em, em muốn nhìn thấy nụ cười kiêu hãnh của anh”. Giọng Ran bỗng trầm xuống.

Anh âu yếm nhìn cô, môi nở nụ cười:

“ Ngốc, bây giờ anh chỉ muốn làm một giám đốc công ty, có thời gian làm việc ổn định, lương cao, không cần phải bay nhảy chạy đây chạy đó, lúc nào cũng bỏ lại em một mình, không thể nhìn thấy em, không thể chăm sóc em. Anh đã từng nói anh không phải vì em mà suy luận, nhưng suy luận đầu tiên của anh là vì em. Làm thám tử là đam mê của anh, nhưng nó không phải là thế giới của anh bởi vì thế giới của anh là em”. Dừng lại một lát, anh lại nói tiếp.

“ Anh chưa từng thấy hối hận, nên không có lí do gì để anh trở lại làm thám tử cả. Anh thừa nhận anh không bằng chàng quân nhân đó, có thể đem cuộc đời mình cho đất nước, nhưng anh muốn ích kỉ cho mình, cho hạnh phúc của em. Không có anh, thế giới vẫn quay, con người vẫn phạm tội, những vụ án vẫn tiếp diễn bất tận, nhưng thế giới của anh không có em thì nó đã chẳng còn quay nữa rồi. Bà xã, anh chỉ đổi nghề, niềm đam mê của anh vẫn ở đó, nhưng dồn hết vào tiểu thuyết thôi. Em cũng không cần như cô quân nhân đó, chỉ cần chung bầu trời thôi sao, em cũng phải biết ích kỉ cho hạnh phúc của mình chứ. Luôn đứng sau chờ đợi anh, em không thấy mệt mỏi sao. Anh thì cảm thấy rất mệt mỏi, như chàng quân nhân đó, lúc anh trong thân xác Conan, anh đã rất hối hận, phải nói là đã hơn ngàn lần anh muốn tiến lại bên em, bù đắp những tháng ngày đã qua. Quyết định có em khiến anh không có gì để hối hận cả, anh không thể chỉ nhận sự chờ đợi của em, anh còn phải trao em hạnh phúc nữa chứ.”

Nghe được lời từ tận sâu đáy lòng của anh, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, khóe mắt đã đỏ, trào ra những giọt nước mắt, anh lẳng lặng dùng tay lau đi những giọt nước mắt ấy.

“ Còn một câu anh chưa nói với em, nụ cười kiêu hãnh nhất của anh là nụ cười khi anh là người đem lại hạnh phúc cho em, không phải nước mắt”.

Thế là nhờ vào câu trả lời ấy mà anh được tặng ngay một nụ hôn say đắm từ cô, ngọt ngào, hạnh phúc và chứa màu nắng như cái hôn của bác sĩ Kang và đại úy Yoo trên chiếc xe lướt qua miền đồng cỏ. Không biết họ đã hôn đơn thuần thế nào mà lúc trở về trên đầu đều điểm những rác cùng rơm, anh và cô cũng đơn thuần như thế ấy. Từng nốt nhạc ngân lên quyện thành giai diệu tuyệt vời của bài hát “This love”, nhưng chẳng có ai để ý cả, vì bận rồi.












“ Cái hôn đơn thuần” chỉ vừa mới bắt đầu, vậy mà chỉ một chốc cô đã đẩy anh ra, mặt khẽ nhăn lại, tay đặt ở bụng dưới. Có lẽ bây giờ thuốc đau bụng hết tác dụng rồi, thật đúng lúc, anh đang .....

Cô nhìn anh đầy ái ngại:

“ Xin lỗi Shinichi, em đến tháng rồi”.

Vẻ mặt Shinichi như vừa rơi xuống đáy vực, lòng thầm nghĩ: “ Thật đúng lúc mà !”. Ai thấu cho lòng anh không, không bị đống tài liệu cản bước thì cũng bị “bà dì” cản chân. Đèn chưa tắt thì bị dọa đánh, đèn tắt rồi thì bí bách nằm đây.

“ Ông trời ơi, đã cho cái không gian trong tối mà lại gặp “bà dì” trong sáng là sao vậy nè !!!!!!!!”.

___________oOo___________

Nói thế thôi, cảm xúc ấy, chỉ một thoáng. Nghe Ran tới tháng là anh lại thương cô rồi, mỗi lần tới tháng là cứ như cô chẳng bước xuống gi.ường nổi. Cứ như người ta đau một là vợ anh đau mười ấy. Nhanh chóng dẹp bỏ cái bộ mặt hụt hẫng, anh chạy nhanh xuống tủ y tế lấy thuốc cho cô, tay cầm cốc nước lọc, tay bê thau nước ấm vắt lấy chiếc khăn chườm phần bụng dưới cho cô. Thế đấy, có anh chồng biến thái nào được như anh không. Rồi hai vợ chồng chỉ biết nhìn nhau cười khổ, cứ ôm nhau mà ngủ một cách trong sáng.

Mặc dù rất thương vợ nhưng anh thật sự không khỏi uất ức mà.

( Au: trịnh trọng tặng anh thông tin tuyệt vời ông mặt trời nhé: Hôm nay là ngày đầu tiên, tức là còn ba ngày nữa, anh hạnh phúc rồi nhé ^^)
 
Hiệu chỉnh:
Chap 5 thì mình chưa có nhưng mình có quà tặng kèm chap 4 (để thêm lửa), mong mọi người không chê nhé.

Tặng kèm chap 4:


1 ngày, 2 ngày .... 4 ngày định kì cũng đã qua, mấy hôm nay Shinichi có vẻ ủ dột, buồn bã, nỗi lòng thầm kín cứ như trưng ra hết trên mặt, chẳng chút giấu giếm. Ran thấy vậy lòng cũng thấy thương ông xã, nhưng biết sao giờ đâu phải cô muốn thế đâu. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, lâu lâu cũng phải cho anh ăn hành để chừa cái tật lúc nào cũng bắt nạt cô chứ.

Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác mở ra, cũng không để anh thiệt thòi, cô đền bù cho anh bằng rất nhiều món ăn hấp dẫn mà anh thích, Ran đã trổ tài thì không thể nào chê được. Đặc biệt là dạo trước cô bận học nên đến bữa hai vợ chồng lại hàng quán thẳng tiến, ăn đến ngán tận cổ, nay được bữa cơm ấm cúng thì còn gì bằng. Nghĩ là làm, cô bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ trước khi anh về và tất nhiên một món không thể thiếu là bánh chanh – món yêu thích của anh và của cô (bị nhiễm đấy).

Thật ra cái cô chuẩn bị không chỉ có bữa cơm tối mà còn là một món quà nho nhỏ cho ông xã nữa.

Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, Shinichi rất để ý điều đó, anh rất hào hứng và muốn làm mọi thứ nhanh nhất có thể để về nhà. Nhưng ông trời thích trêu ngươi, đặc biệt là rất muốn làm anh khổ sở (ông trời của anh là au đấy), tưởng như công việc đã sắp hoàn thành thì chuông điện thoại reo liên hồi, vừa phải xử lí việc đối tác yêu cầu gặp mặt để thảo luận về những khoản họ không đồng ý trong họp đồng, vừa mệt xì khói giải quyết lô hàng vừa mới xuất đang gặp vấn đề ..... thật là một ngày mệt mỏi mà.

Trở về nhà khi đồng hồ điểm hơn 8h tối, anh mệt mỏi thả mình lên ghế sô pha, đảo mắt tìm Ran, anh thấy cô đang cầm cốc nước tiến về phía mình, phía xa xa trên bàn ăn là rất nhiều món, mà có lẽ giờ này nó đã nguội cả rồi. Thật là lỗi của anh mà, hôm nay về trễ mà lại quên báo cho cô, anh bị công việc xoay như chong chóng đến quên mất.

“ Anh mệt không, uống tí nước đi, chắc hôm nay ở công ty nhiều việc lắm !”.

“ Xin lỗi bà xã, anh để em phải chờ rồi”.

“ Công việc mà, em đợi tí có sao đâu, ông xã đang cày lưng làm việc nuôi vợ mà, rất đáng khen sao lại cần xin lỗi”.

Nói rồi cô hôn nhẹ vào má anh, nháy mắt, tay khẽ kéo lệnh một bên vai áo, phô làn da trắng nõn cùng vòng một lấp ló. Vừa đi lùi về phòng tắm vừa nói:

“ Nhưng anh mệt rồi thì có nhận quà được không nhỉ ?”.

Hành động cùng lời nói ấy đã đánh bay hoàn toàn những mệt mỏi trong anh, người anh như bị kéo theo từng bước lùi của cô. Chỉ một chốc, anh đã bế thốc cô lên, giọng nham hiểm:

“ Mệt mỏi thế này thì có nhận quà được không nhỉ !”. Mặc dù chủ động nhưng cô cũng thoáng đỏ mặt, vội lên tiếng:

“ Nhưng bây giờ anh không thể nhận quà được, anh không đói à, không cần tắm sao !”

“ Anh ăn em là đủ rồi, em tắm cùng anh là được chứ gì, đi thôi nào bà xã”. Anh vội vã hấp tấp định chạy đi, cô dùng dằng lên tiếng:

“ Baka, công sức em nấu ăn đấy, nhanh đi tắm đi rồi ra ăn tối, trái lệnh em cấm túc anh một tháng luôn đấy”.

“ Thôi mà bà xã, anh đi ngay đây”. Nói thế chứ anh lại nũng nịu ôm lấy cô không buông, cô phải hôn anh đủ mười cái anh mới ngoe ngoảy chịu đi. Cô thì tranh thủ hâm nóng lại thức ăn, rồi bày biện lại cho đẹp mắt và ngồi chờ anh.

Bữa cơm diễn ra nhanh chóng với tốc độ ăn thần sầu của anh, ăn xong anh nhanh chóng đẩy cô lên lầu, còn mình thì thu dọn bàn ăn và rửa bát. Hí hửng vừa rửa bát vừa khoe giọng hát “danh ca”, mọi mệt mỏi giờ chỉ là con số 0 tròn trĩnh so với nguồn năng lượng bất tận đang cuộn trào.

Hí hửng tiến bước lên lầu, mở cửa phòng ngủ, anh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm và một hương thơm quyến rũ đang len lỏi gây kích thích. Không ngần ngại tắt đèn trong phòng, cởi phăng bộ quần áo trên người, từng bước chân nhanh dần tiến về cánh cửa ấy, tay vặn nắm cửa, gương mặt tươi hết cỡ


Bỗng


Sầm


Lại


CỬA BỊ KHÓA TRÁI RỒI


“ Bà xã, sao em lại khóa cửa thế ?.”

“ Để ngăn chặn yêu râu xanh đấy”.

“ Ấy, sao lại gọi anh như vậy chứ, anh là ông xã của em mà”

“ Anh định vào sao, em đang tắm mà”.

“ Bà xã, mở cửa đi, anh chịu hết nổi rồi, anh muốn đi vệ sinh”.

“ Sao anh không xuống dưới lầu ấy ?”.

“ Không kịp đâu, nhanh lên, em không mở thì lát nữa em phải dọn đấy”.

Nghe thấy thế Ran khá bối rối, chẳng biết làm gì, đành phải quấn tạm chiếc khăn ra mở cửa. Chỉ 3s sau mở cửa, cô mới thấy bản thân mình ngu ngốc, lại bị anh lừa rồi, khuôn mặt đang rất đỏ, một vì ngượng ngùng, một vì tức giận, mà giờ cũng chẳng phân biệt được đâu là ngượng đâu là giận nữa rồi.

“ Haha em lại bị lừa rồi”.

“ Baka, ra ng...o...ai ... c..ho.....” chưa được khoe trọn giọng sư tử gầm cô đã bị anh ôm lấy, ép sát vào tường, nước trên vòi sen cứ vô tư chảy, làm ướt cả hai cơ thể đang hòa làm một, chiếc khăn rơi ra từ lúc nào chẳng biết. Cả cơ thể nuột nà của cô bị anh ôm trọn lấy, mọi đường cong tuyệt mĩ hiện rõ mồn một trong ánh điện sáng rực. Dù bị anh lừa, nhưng cả giác này rất mới, rất tuyệt, bình thường .... mọi việc diễn ra .... trong tối, hôm nay .... diễn ra .... trong sáng, làm cô rất ngượng nhưng kích thích. Biết được “con mồi” đã vào tầm ngấm, anh nhanh chóng vồ vập như hổ đói, môi kề môi, ngực áp ngực, tay cô quàng lên cổ anh, một tay anh đặt ở eo cô, tay còn lại di chuyển dọc tấm lưng ngọc ngà. Chẵng mấy chốc người cô ngập những dấu hôn ngân, khắp cổ, dưới cổ và tận phía dưới. Tiếng nước chảy ồ ạt không làm khỏa lấp tiếng hổn hển. Hôm nay cô không xong với anh rồi, một không gian, hai địa điểm, bị ép tăng ca rồi.

Xem ra công cuộc trả nợ này chỉ mình cô chịu thiệt thòi, cứ để anh ăn hành thì có phải tốt hơn không, sáng ra đã không bước xuống gi.ường nổi mà còn bị cảm, kiểu gì thì cô cũng chịu cảnh “quýt làm cam chịu” mà.
 
Hiệu chỉnh:
Trời ơi, chap hay quá đi *hét*
Ta cười đau cả bụng với 2 vợ chồng nhà này mất thôi =))
Chap này thấy anh Shin vẫn chưa đủ biến thái =)) chắc là ta quen đọc mấy cảnh H nên nó bị nhiễm vào đầu nhưng thế này cũng là quá biến thái rồi =)) =)) =))

Hí hửng tiến bước lên lầu, mở cửa phòng ngủ, anh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm và một hương thơm quyến rũ đang len lỏi gây kích thích. Không ngần ngại tắt đèn trong phòng, cởi phăng bộ quần áo trên người, từng bước chân nhanh dần tiến về cánh cửa ấy, tay vặn nắm cửa, gương mặt tươi hết cỡ
Cởi phăng bộ quần áo nghĩa là cởi hết ấy hả => anh ấy "trần như nhộng". Đột nhiên ta muốn thấy cái cảnh này quá =))

“ Bà xã, sao em lại khóa cửa thế ?.”

“ Để ngăn chặn yêu râu xanh đấy”.

“ Ấy, sao lại gọi anh như vậy chứ, anh là ông xã của em mà”

“ Anh định vào sao, em đang tắm mà”.

“ Bà xã, mở cửa đi, anh chịu hết nổi rồi, anh muốn đi vệ sinh”.

“ Sao anh không xuống dưới lầu ấy ?”.

“ Không kịp đâu, nhanh lên, em không mở thì lát nữa em phải dọn đấy”.
Đọc cái này cười không nhặt được mồm =)). Chị Ran sao nỡ gọi anh ấy là yêu râu xanh,anh ấy còn hơn cả yêu râu xanh nữa mà =)) =))
Em sẽ phải dọn đấy.... nghĩa là anh ấy...anh ấy...không không ta không dám nghĩ nữa đâu,lớn rồi mà còn có ý định "dấm đài" =)) =)) =)) bó tay với anh rồi.
“ Baka, ra ng...o...ai ... c..ho.....” chưa được khoe trọn giọng sư tử gầm cô đã bị anh ôm lấy, ép sát vào tường, nước trên vòi sen cứ vô tư chảy, làm ướt cả hai cơ thể đang hòa làm một, chiếc khăn rơi ra từ lúc nào chẳng biết. Cả cơ thể nuột nà của cô bị anh ôm trọn lấy, mọi đường cong tuyệt mĩ hiện rõ mồn một trong ánh điện sáng rực. Dù bị anh lừa, nhưng cả giác này rất mới, rất tuyệt, bình thường .... mọi việc diễn ra .... trong tối, hôm nay .... diễn ra .... trong sáng, làm cô rất ngượng nhưng kích thích. Biết được “con mồi” đã vào tầm ngấm, anh nhanh chóng vồ vập như hổ đói, môi kề môi, ngực áp ngực, tay cô quàng lên cổ anh, một tay anh đặt ở eo cô, tay còn lại di chuyển dọc tấm lưng ngọc ngà. Chẵng mấy chốc người cô ngập những dấu hôn ngân, khắp cổ, dưới cổ và tận phía dưới. Tiếng nước chảy ồ ạt không làm khỏa lấp tiếng hổn hển. Hôm nay cô không xong với anh rồi, một không gian, hai địa điểm, bị ép tăng ca rồi.
Nàng miêu tả gì mà kích thích quá đi mong sẽ còn nhiều cảnh kích thớt hơn thế này nữa =)) =))
Tóm gọn lại một câu, ta mong chap mới =))
 
A, em gọi là ss nhé,em xóa cmt ở trên rồi, không dám cmt chap thiếu lửa nữa đâu, mặt em đang đỏ tưng bừng đây này. Miêu tả " chong xáng" chỉ để người ta tự tưởng tượng thôi. Các chap sau có gì ss nhớ cảnh báo để chuẩn bị tinh thần nha. Sợ ss rồi, nhưng mà em vẫn thích, tiếp tục hóng chap mới của ss.
 
@Haine : thật tình là lúc viết (xưng ta gọi nàng nhé) ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng thấy nó biến thái, nhưng mà đọc đi đọc lại thì cũng thấy bình thường. Đến khi đọc cmt của nàng chẳng biết sao ta nóng đỏ mặt luôn, nhất là sau mấy dấu => ý. Không biết ta hại người khác hay bị người khác hại nữa. Bắt đền đó, giờ đang gõ cmt mà mặt còn đang đỏ này.
@sinnetran : nàng cứ thẳng thắn góp ý nhé, không có cmt đó chắc cũng không có chap tặng đâu, nhưng mà sau này ta sẽ chú ý, có gì sẽ cảnh báo.
 
Lâu rồi mới cho bé này ngôi lại, nên phải cảnh báo Rating của fic là T+.
Mình thật thấy có lỗi khi trước kia đã xóa nó đi.

Đến với fanfic là vì Sầu Riêng và động lực để viết cũng vì Sầu Riêng. Thương bọn nó chưa được hạnh phúc nên cứ vơ cái gì vui vui, cái gì trọn vẹn vào cuộc sống. Đôi khi thấy nó phi thực tế dã man, sến súa trên từng bông lúa.
Nhưng thôi đành vậy, đây là fanfic mà.
Fic đầu tiên, sến súa và nhảm như thế đấy.


Chap 5:

Ngoại tình

Trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh thấy có chút lạ lẫm xen lẫn lo lắng, đã hơn 6h mà trong nhà vẫn tối om. Ran không báo cho anh là sẽ ra ngoài, vậy mà giờ nhà chẳng có ai. Ran không thích bóng tối, và còn rất sợ là đằng khác. Dù đã là bác sĩ nhưng cái tật ấy vẫn chưa thể bỏ được, chỉ là nó có giảm đi đôi chút thôi.

“ Ran, em đâu rồi”. Chỉ thấy không gian im lặng mà chẳng có tiếng trả lời.

Điều đó khiến anh thấy bất an, lấy điện thoại ấn nhanh số của bà xã, tiếng tổng đài đáng ghét vang lên khiến anh như muốn nổ tung vì lo lắng. Bộ óc thám tử được dịp hoạt động hết công suất, bước chân anh nhanh chóng tìm kiếm khắp nơi trong nhà, soi rõ từng ngóc ngách. Mỗi dấu vết tại các nơi đều làm anh thêm phần lo lắng. Đầu tiên là phòng khách, Ran không thích bừa bộn và vẫn luôn càm ràm anh về việc ấy, thế mà trước mắt anh là một đống ngỗn ngang, dường như hôm nay cô ấy không dọn nhà thì phải. Kế đến là nhà bếp, điều mà anh chắc chắn lại không xảy ra, mọi hôm khi anh đi làm về là đã thấy cơm canh bày biện sẵn, lúc nào cũng kích thích cái bụng đói meo cả ngày của anh, vậy mà cũng chẳng có dấu hiệu gì là cô đã nấu ăn cả. Rồi lần lượt phòng đọc sách, phòng làm việc, nhà vệ sinh vẫn không có. Chỉ còn lại phòng ngủ, anh tức tốc chạy lên lầu mở toang phòng ngủ, vẫn là cái tối om bao trùm, nhưng nụ cười trên môi anh lại nở khi nhìn thấy cô đang ôm gối nằm trên gi.ường. Bật đèn rồi bước đến nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng, anh thủ thỉ:

“ Đồ ngốc, em làm sao vậy, có biết anh lo lắm không ?”. Cô quay sang nhìn anh mà chẳng nở nụ cười, đẩy tay anh ra, ngồi dậy rồi đi vào nhà vệ sinh ở mãi trong đó, khiến anh thêm phần lo lắng, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Gõ cửa mãi mà cô chẳng lên tiếng, cửa lại bị khóa trong, thật chẳng biết phải diễn tả tâm trạng anh lúc này như thế nào nữa:

“ Ran, em sao vậy, ra đây đi

Sao em lại không trả lời anh ?

Hôm nay anh thấy em rất lạ, có chuyện gì em nói với anh được không ?”.

Cuối cùng cô cũng mở cửa, nhưng vẫn không nhìn anh, lại trở về gi.ường trùm chăn kín mít. Không gian im lặng đến đáng sợ, cô chẳng nói với anh lời nào. Anh thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, chỉ còn biết giở mặt dày đến nằm bên cô mà nũng nịu:

“ Bà xã, em giận anh sao, dù đó là gì thì anh cũng xin lỗi em, nhìn anh đi mà, em không thương anh nữa sao ?”.

“ Đó là gì thì anh cũng xin lỗi sao, một lời xin lỗi là đủ à, anh bỏ tôi ra, đừng chạm vào người tôi”.

“ Em sao vậy, thực sự đã xảy ra chuyện gì ?”.

“ Anh phải rõ hơn tôi chứ. Đừng diễn nữa, tôi mệt rồi, để tôi yên”.

“ Anh xin em đấy, em nói rõ ra được không ?”.

“ Anh đi mà hỏi tình yêu bé nhỏ của anh ấy, đừng làm phiền tôi”.

“ Em nói gì vậy, tình yêu lớn nhất của đời anh là em, tình yêu bé nhỏ anh muốn bảo vệ cũng là em, vậy anh đang hỏi em đấy sao em không trả lời”.

5s rồi 10s trôi qua, biểu cảm trên mặt cô thay đổi khiến anh chóng mặt.

“ Đồ ngốc, anh bị lừa rồi”.

Nói rồi cô ôm bụng cười, nhìn gương mặt ngố tàu của anh khiến kế hoạch của cô phá sản, đang rất muốn nâng lên đoạn cao trào mà chẳng thể nhịn cười nổi. Mọi kế hoạch hôm nay của cô đều do Sonoko và Kazuha hợp tác làm đạo diễn, cô cũng chẳng biết mình nghĩ gì mà lại đồng ý. Chỉ là muốn thử phản ứng của các ông chồng khi bị vợ bảo ngoại tình. Thứ nhất có thể kiểm chứng tình yêu của đấng lang quân, thứ hai nếu xui rủi là sự thật thì sẽ là bi kịch. Cô rất tin tưởng Shinichi, nhưng chẳng biết bằng cách nào bị lời đường mật của hai cô gái kia làm cho gật đầu râm rắp làm theo. Để có được gương mặt xuất thần như lúc nãy là nhờ sự hướng dẫn vô cùng nhiệt tình của hai cô nàng tinh quái cộng thêm cái diễn xuất trời ban bị sự ngây thơ thật thà che khuất, tất nhiên điều đó là trước ngày anh đến, trước ngày cô chính thức làm bà Kudo thôi. Còn giờ thì nồi nào vung nấy, chồng đã là cáo thì vợ không thể nào là thỏ mãi được. Thấy bộ dạng của Ran, anh bỗng chốc xì khói, mặt đen như lọ nồi, tiến sát lại gần cô, giở giọng nham hiểm:

“ Bà xã, em muốn anh ngoại tình với em ngay và luôn không hả ?”.

“ A tha cho em đi mà, may mắn cho anh, anh mà dám làm gì bên ngoài em nhất định không tha cho anh”.

“ Đợi đến đó hẵn tính, bây giờ anh nhất định không tha cho em”.

“ Từ từ, em xin lỗi mà, em vẫn chưa ăn tối, ông xã à em thật sự đói lắm mà”.

Nghe câu nói đó khiến cái bụng phản chủ của anh cũng réo lên, thật ra thì anh cũng rất đói. Thế là hai vợ chồng dắt tay nhau xuống bếp cùng ăn mì. Chỉ một thoáng, ngay trước mặt anh là hai bát mì nghi ngút khói, hương thơm lan tỏa khiến hai cái bụng đói meo chỉ biết nuốt lấy nuốt để.




Ăn xong, vẫn là anh tranh rửa bát, cô lại bị đẩy lên lầu. Lần này cô nhất quyết tắm nhanh nhất có thể, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường. Rất nhanh chóng anh đã rửa bát xong, nhanh chân kiểm tra cửa nẽo rồi tắt đèn và nhanh dần đều tiến thẳng lên phòng. Hôm nay anh đã chậm một bước rồi, bước vào phòng chỉ thấy cô đã chuẩn bị sẵn quần áo cho anh tắm, rất không cam tâm anh một mặt ủ rủ lấy quần áo từ chỗ cô, một mặt bế thốc cô lên. Anh rất tốt nhưng cô rất tiếc, cô đã có phương án dự phòng, chính là Karate. Nhìn thấy thế anh chỉ biết lẳng lặng yên phận vào phòng tắm. Lát sau bước ra đã thấy cô ngồi trầm ngâm, sao hôm nay cô khiến anh lo lắng lắm thế.

“ Bà xã, em lại bị sao nữa thế ?”.

“ Ông xã, anh có yêu em không ?”

“ Đồ ngốc lại muốn nghe anh tỏ tình à. Anh yêu em, anh yêu em ............ anh yêu em (mũ n)”.

“ Được rồi mà”. Cô bật cười trước trước sự lém lĩnh của anh.

“ Không phải chỉ đùa thôi sao, anh còn chưa xử tội em đấy, sao lại hỏi anh câu ngốc nghếch ấy ?”.

“ Anh sẽ không chán em chứ ?”.

“ Ai đã đầu độc tư tưởng của bà xã anh như vậy chứ, nếu tìm ra anh nhất định sẽ xử đẹp tên đó, em nói đi đó là ai ?”.

“ Không ai cả, anh trả lời đi”.

“ Uhm, anh sẽ chán..... – Nghe thế mặt cô xụ xuống, mắt đã long lanh, đo đỏ. –.... mới sợ”. Hai từ cuối khiến cô bật cười hạnh phúc và anh bị tặng cái bẹo má thật đau.

“ Lại chọc em”.

“ Thế ai đã mở màng trước nhỉ ! - Không nói được lời nào, cô chỉ biết xụ mặt nhìn anh.

Nhưng sao hôm nay em lại hỏi những điều này ? Em có bị ngốc không hả ?”.

“ Thì ai bảo anh không cho em đi xin việc, suốt ngày ở nhà chẳng có việc gì làm nên em hay lên mấy blog của phụ nữ ấy, nhiều chị than rằng chồng ngoại tình này nọ, lí do thì rất nhiều, nhưng chủ yếu là vì chán vợ, muốn tìm niềm vui mới, hay chê vợ sề sau sinh con và còn ...”.

“ Còn gì nữa ?”.

“ Chê vợ nhạt nhẽo trong ch.uyện ấy. Anh có thấy vậy không, anh là đàn ông mà, có thật là sẽ không chán em, không chê em không ?”.

“ Đồ ngốc, đó là những tên “bánh bèo” vô dụng, có báo vật mà không biết giữ, anh đây không có khẩu vị tầm thường như họ đâu. Có bà xã là tuyệt phẩm nhân gian thế này thì cần gì phải bay bướm hay mèo mỡ. Anh nói này, những tên chê vợ sề sau sinh là những tên đáng bỏ đi, vợ đã phải mang nặng đẻ đau chịu nhiều vất vả để sinh con cho hắn, không thấu hiểu mà còn chê trách, mèo mỡ. Thử bảo hắn mang thai một ngày xem. Còn về chuyện đó thì ....”

“ Thì sao ?”. Cô đưa mắt hình viên đạn nhìn anh.

“ À, cái đó thì anh không biết, suy nghĩ của mỗi người khác nhau mà, còn phải xem vợ của họ là ai nữa, vợ anh tuyệt vời ông mặt trời thế này mà, bên em cả đời anh cũng không chán. Nhưng bà xã à, nếu em muốn anh cũng có thể cùng em sáng tạo mà”.

Giọng anh vô cùng nguy hiểm, phụ họa cho câu nói là hành động rất ư gợi cảm, mặt dày điển trai từ từ tiến sát lại gần cô, chậm rãi mở từng chiếc cúc áo, từng chiếc, từng chiếc một, khoe ra khuôn ngực rắn chắc. Ran thấy thế thì mặt đỏ phừng phừng, anh thật biết giở trò, sao lại dám dùng cái khuôn ngực “quyến rũ” đó để dụ dỗ cô, thật sự cô rất muốn cắn mà.

“ Baka, tránh xa em ra, anh là đồ đáng ghét”.


oOo

 
:*Ôi thật là ngọt ngào, thật là hài hước:KSV@03:. Chờ đợi bao ngày cuối cùng cặp đôi sến súa này cũng ra mắt mọi người. Shinichi thật là ga lăng thật là yêu vợ. Tuy có biến thái nhưng chỉ biến thái với vợ thôi:KSV@05:. Dạo này đọc vài truyện ,rất ghét Shinichi nhưng đọc xong fic này lấy lại được vài phần trăm tình cảm rồi:p:p<:-P
 
Bé FL đã trở lại, phải nói là em vui không tưởng. Chap mới hình như anh Shin đã hiền hơn trước nhưng mà vẫn cứ rất ư là nịnh vợ, a le lé còn biến thái nữa. Biết ngta ko cưỡng lại đc điểm quyến rũ nên cứ thích phô ra. Hai vợ chồng nhà này dễ thương quá ạ. Soái ly Shin thương chế Ran vậy mà chỉ còn sợ nữa. Đọc xong chỉ muốn biết hai ảnh chỉ sẽ " sáng tạo " cái gì à :KSV@05:
Câu cuối: Hóng chap mới của ss.:KSV@03:
 
Chap 6:
Thuộc về

* Ngày thứ hai mươi tám sau lễ tốt nghiệp, vài ngày trước khi Kudo Ran nộp đơn xin việc ở bệnh viện.

“ Shinichi, hôm nay anh muốn ăn gì để em chuẩn bị ?”. Giọng cô ríu rít khi nghe anh bắt máy.

“ Xin lỗi Ran, hôm nay anh không về ăn cơm với em được, anh có cuộc hẹn ăn tối với đối tác, em đừng buồn nhé !”.

“ Không sao, anh nhớ đừng uống nhiều quá !”.

“ Tuân lệnh bà xã, đến lượt em phải nghe lời anh, không được bỏ bữa, phải ăn uống đầy đủ, anh sẽ cố gắng về sớm”. Nghe thế cô phì cười.

“ Uhm, em biết rồi, vợ anh là bác sĩ đấy, anh làm việc đi, không phiền anh nữa, yêu anh”.

“ Tạm biệt bà xã, yêu em”.

Đặt chiếc điện thoại sang một bên, có vẻ cô có chút buồn, biết là anh cần làm việc, nhưng vẫn có chút trống trải. Căn nhà rộng lớn bao trùm chút ảm đạm, buồn thật. Không hiểu sao dạo này cô lại hay đa cảm, chỉ một chút việc vặt cũng đủ khiến cô buồn bã. Một tháng ở nhà sao mà trôi qua lâu đến vậy, lúc còn đi học dù bận rộn mấy vẫn thấy vui, giờ rảnh rỗi khiến người ta sinh nông nỗi thật mà. Anh không về cô cũng chẳng muốn nấu ăn, dù đã hứa với anh sẽ ăn uống tử tế, nhưng trong đầu cô chỉ có ý tưởng mì gói qua loa.

Với tay lấy chiếc điện thoại gọi cho Sonoko, định rủ cô nàng tung tăng mua sắm cho khoây khỏa, vậy mà một lần nữa hụt hẫng khi cô bạn đang du hí cùng Makoto ở tận Hawai. Cô lại thở dài, lòng nghĩ ngợi linh tinh. Nhưng rồi tự vỗ vào mặt mình. Đoạn, cô bước vào phòng làm việc để chuẩn bị hồ sơ xin việc, dù sao chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, có anh ở nhà là y như rằng những tờ đơn xin việc của cô cứ không cánh mà bay. Mỗi lần cô dùng suy luận “sắc bén” để buộc tội anh là mỗi lần tâm trạng khó tả, bao yêu thương chợt thi nhau lan tỏa và kết đọng lại thành .......... một cú karate.

Flash Back

“ Shinichi, đơn xin việc của em đâu ?”.

“ Ơ, sao lại hỏi anh ?”.

“ Vậy anh trả lời em, nhà chúng ta có mấy người ?”.

“ Thì một cộng một ......... bằng ba chứ bao nhiêu !”.

“ Shinichi ......”. Cô như muốn hét lên.

“ Anh chỉ để sẵn vị trí cho bé cưng của chúng ta thôi mà”. Đoạn, anh nhìn sang cô, cười nắc nẻ. Không muốn đôi co, cô đứng khoanh tay trước ngực, giọng chất vấn.

“ Ok, vậy anh trả lời tiếp, em là người thế nào ?”.

“ Em là người thế nào à ? Thì em là Kudo Ran, thông minh, đáng yêu, dễ tính, tốt bụng, hay khóc nhè, thích được dỗ dành, nhanh khóc nhanh cười, hay bắt nạt chồng và đặc biệt là em đang sở hữu người đàn ông tuyệt vời nhất hành tinh – là anh ..........”.

Vẻ mặt của Ran lúc đó, như nào nhỉ ? Thẹn thùng, cười mỉm, vẻ rất rạng rỡ, và rồi cảm xúc tuột dốc không phanh, mặt đanh lại và ......... không cảm xúc. Là cô may mắn hay bất hạnh mà vớ phải một ông chồng thích đưa người ta lên voi rồi lại đạp người ta xuống chó, không những thế mà còn tự kiêu, tự đại, luôn cho mình là “ngất ngưỡng”.

Nhìn Ran như thế anh phá lên cười, kéo cô vào lòng, ghé sát vào tai như rót mật:

“ Bà xã, em đang rất hạnh phúc vì phát hiện ra mình sở hữu vật báu là anh sao ? Nào, ngoan, anh thương, không cần phải cảm động !”.

“ S..H...I...N....I.....C.....H......I..........”.

Hàng xóm nhà Kudo có nghe nhầm không, giữa nơi phố thị phồn hoa mà lại có tiếng sư tử gầm.

End Flash Back.

Những tưởng chuẩn bị sẽ nhanh thôi nhưng lại tốn của cô tận 2 tiếng đồng hồ, khi xong hồ sơ thì trời đã hửng tối, cái bụng cũng đói cồn cào. Nhưng nghĩ đến việc anh không có nhà, không ai cùng ăn, không ai tranh rửa bát, cái bụng cồn cào cũng im bặt trước tâm trạng xoay vòng của bà chủ nhỏ nhà Kudo.

Bật chiếc radio bên cạnh lò sưởi, thêm vài chiếc đèn neon nơi gốc nhà, hình như không gian đang ấm lên. Vì ánh đèn ấm hay vì một dòng hồi ức quá đẹp mà tim cô rạo rực thế này ? Amazing grace và vài ánh đèn, một chiếc váy cưới tinh khôi và một mớ ngỗn ngang dở khóc dở cười ngày trọng đại.

Hôm nay ....... Uhm, đâu phải kỉ niệm ngày cưới.

Đang say sưa trong dòng hồi tưởng, tâm hồn hòa quyện trong giai điệu ngất ngây nên cô chẳng biết, từ bao giờ trong gian nhà ấm áp của cô có sự xuất hiện của một người. Người luôn quan sát cô từ xa, luôn chú tâm đến những việc cô làm, quan tâm đến cuộc sống của cô, hạnh phúc biết bao khi thấy cô say giấc.


Người ấy


Đang ở bên cô


Gần


Thật gần


“ Yên lặng, nếu không thì đừng trách”. Từ phía sau, người ấy dùng tay bịt miệng cô, vừa giở giọng đe dọa, vừa lấy con dao đặt ngay trước cổ. Bị tấn công bất ngờ, Ran khá hoảng hốt, nhưng nhanh chóng cô lấy lại bình tĩnh. Xác định người phía sau khá cao to, cộng với việc hắn có vũ khí trong tay nên cô chưa hành động vội.

“ Ông muốn gì ?”.

“ Thế cô nghĩ ta muốn gì ? Muốn đến nhà cô ngồi chơi xơi nước à”. Hắn vừa nói vừa cười, người khẽ rung lên.

Ran toàn thân cứng đơ, bế tắc.



Tiếng xe cảnh sát inh ỏi vang lên, rộn rã cả khu phố Beika và dừng lại trước nhà ngài cựu thám tử. Shinichi khi nhận tin báo thì hộc tốc chạy về, lúc anh đứng trước cửa nhà, mọi ánh mắt chợt thu bé lại vừa bằng một giỏ rau, củ, quả, thịt, trứng,.... trên tay ngài tiểu thuyết gia đang khoác trên mình bộ vét xanh lịch lãm.

Bỏ qua mọi ánh mắt, anh nhanh chân chạy đến gặp bác Megure, giọng gấp gáp:

“ Thanh tra, tên trộm có sao không ?”.

“ Hắn vẫn ổn, chỉ bị gãy tay và trật quai hàm, hiện đã được đưa tới bệnh viện”.

“ Thế ạ. Hắn xui xẻo quá rồi, không lời mà còn lỗ vốn, chắc phải từ bỏ nghề trộm cắp từ đây”.

Nghe thế, mọi người xung quanh toan cười trước vẻ mặt rất tỉnh của ngài tiểu thuyết gia nổi tiếng. Đoạn, anh quay sang chào thanh tra Megure, rồi chạy đến chỗ Ran đang cho lời khai về vụ việc, tay đặt lên vai cô, như truyền tải bao nhiêu quan tâm vào trong cái chạm.

Hình như đằng kia, có bao con tim vỡ nát, hoa đã có chủ, chậu đã có bông: “ Trách ai bây giờ, trách mình thôi”.

Lát sau các nhân viên cảnh sát ra về, căn nhà chỉ còn lại anh và cô. Lúc ấy chỉ thấy anh đang ôm cô vào lòng, như rất nâng niu. Vuốt nhẹ mái tóc đen dài, khẽ để cằm người kia tựa vào vai. Anh khẽ hỏi:

“ Sao em ra tay nặng thế, tự dưng anh thấy xót cho tên trộm quá !”. Nghe thế cô ngượng ngùng, mặt thoáng đỏ.

“ Shinichi, thật ra em không định ra tay nặng như thế, nhưng vì ..... vì .......”. Cô ấp úng.

“ Vì sao ?”. Anh hỏi gấp.

“ Vì bộ não em bị khống chế bởi một mùi hương rất ......., nếu không phản công thì em .... uhm sẽ ngộp mất. Shinichi,..... chỉ vô tình thôi, em không muốn như thế đâu”. Nói đoạn, giọng cô nhỏ dần, và kết thúc bằng gương mặt thẹn thùng, hối lỗi.

“ Không sao, lại đây ôm anh, anh bù cho khoảng không khí lúc nãy này”.

Anh ôm cô vào lòng, cả hai cùng cười ngây ngất. Cô dụi vào ngực anh, thích thú trước mùi hương quen thuộc – là mùi của Kudo Shinichi.


End Chap 6
@Toyama kasumi cảm ơn ss đã thích, mong là ss sẽ quan tâm, ủng hộ fic trong thời gian tới.
@sinnetran " sáng tạo" cái gì thì Shin biết, Ran biết chứ ss hong có biết. Hihi biết ngta thích nên mới phô ra chứ em, Shin thích thì Shin khoe, Ran thích thì Ran ............ ôm. Dạo này viết không còn như trước nữa nên ảnh hiền ra. Thôi hiền chút cho chế Ran đỡ ... ăn hành.

:KSV@05::KSV@05::KSV@05:

Đôi lời vậy thôi, chúc mọi người đọc vui vẻ.
Hẹn gặp lại sau.
 
×
Quay lại
Top Bottom