[Shortfic dịch] Mối tình câm (Love Is Unspoken)

Erika Kaulitz

Thành viên "Tăng Động"
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/11/2009
Bài viết
709
Fic dịch: Mối Tình Câm (Love is Unspoken)

Tác giả: grayfirefly

Link: https://www.fanfiction.net/s/5300021/1/Love-is-Unspoken

Dịch giả: Erika Kaulitz

Thể loại: Shortfic

Parings: ca này khó!
Đây là câu chuyện nói về Conan-Ai nhưng… cái tên nói lên tất cả: vẫn là Ai với mối tình đơn phương giấu kín và Conan thì luôn hướng về Ran. Thế nhưng fan ShinShi đừng vội thất vọng vì mình đảm bảo đây là một câu chuyện rất, rất, rất HAY và cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ CẢM ĐỘNG.

Rating: K+

Genre: Tình cảm

Status: Hoàn thành

Disclaimer: Các nhân vật thuộc về bác Gosho, câu chuyện gốc thuộc về tác giả grayfirefly, mình không sở hữu gì ngoài bản dịch này. Ai có nhu cầu post ở chổ khác hãy hỏi với mình một tiếng và ghi rõ nguồn nhé. Thanks!

A/N: Thật ra fic này cũng cũ lắm rồi (tác giả đăng từ năm 2009), có thể một số bạn đã từng đọc qua. Mình có từng đọc qua bản dịch mội vài chap của fic này (chính xác là chap 1 và chap 3) và cứ nghĩ là oneshot cho tới khi vô tình phát hiện nó là một câu chuyện dài. Tìm mãi cũng không thấy bản dịch full của cả fic mà chỉ thấy mỗi người dịch một chap riêng lẽ thôi. Lại đúng lúc đang cuồng fic này nên hôm nay đặt bút, á nhầm đánh máy dịch lại toàn bộ fic này cho những ai chưa biết cùng đọc nhé!

Một câu chuyện không mới, một kết thúc vừa HE cũng là SE, các mối quan hệ cực kỳ tôn trọng bản manga gốc. Tác giả đã rất thành công trong việc khắc họa tính cách nhân vật qua những trường đoạn miêu tả tâm lí vô cùng tinh tế. Lối viết sử dụng khá nhiều hình ảnh mang tính biểu tượng cao, ngôn ngữ linh hoạt uyển chuyển mang nhiều tầng nghĩa làm cho tác phẩm có độ sâu. Chắc chắn là một tác phẩm đáng đọc cho những ai thích các triết lý về tình yêu (tác giả đã gởi gắm vô số triết lý sâu sắc và ý nghĩa).

Đây là lần đầu tiên mình dịch nghiêm túc và hoàn chỉnh một tác phẩm văn học, thể loại cần sự uyển chuyển trong ngôn ngữ và sử dụng nhiều biện pháp tu từ, vì thế sẽ không tránh khỏi các thiếu sót. Hy vọng các bạn cứ đóng góp ý kiến nhiệt tình.

Chúc các bạn đọc fic vui vẻ ^_^

MỤC LỤC

Phần ngoại truyện (do dịch giả tự viết): Ai không thích cái kết chính thức thì đọc thêm cái này cho vui. (báo trước là kết thúc ShinShi nha)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
CHAPTER 1: Cổ Tích Tình Yêu (Love and Fairy Tale)
.
.
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái với một câu chuyện tình
Một câu chuyện buồn vui lẫn lộn, không có bắt đầu cũng không có kết thúc
Một câu chuyện tình yêu mà chỉ mình cô gái biết…

.
.
.
…-…-…-…​
Này, Conan…

Cậu biết không, hôm nay cô giáo đã kể cho cả lớp nghe một câu chuyện cổ tích rất thú vị, nhưng cậu không may đã nghỉ học rồi. Trước đây tớ chưa bao giờ thích những câu chuyện cổ tích. Những câu chuyện ngập tràn ngọt ngào và mơ mộng như thế, chỉ dành cho những đứa trẻ bình thường, không phải với một người như tớ. Tuy nhiên, câu chuyện lần này là một ngoại lệ,... ờm,… bởi vì tớ nghĩ rằng nó khá hợp với tớ. Bây giờ chắc cậu đang tự hỏi câu chuyện này kể về điều gì mà làm cho tớ, Ai Haibara, có hứng thú đến như vậy. Nếu cậu năn nỉ tớ, có thể tớ sẽ rộng lượng kể cho cậu nghe.

“Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc xinh đẹp tại một miền xa xôi nào đó. Hoàng tử của vương quốc là một người rất chính nghĩa, tốt bụng và thông minh. Tuy chàng ta có chút kiêu ngạo nhưng luôn được mọi người yêu quý. Hoàng tử có một cuộc sống rất hạnh phúc, không hề có bất kỳ lo lắng, buồn đau nào. Đúng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, thế giới của hoàng tử còn hoàng hảo hơn nữa, khi chàng đính hôn với nàng công chúa xinh đẹp của nước láng giềng, người mà chàng thầm thương trộm nhớ từ lâu. Thời gian cứ thế trôi theo cơn gió mùa hè, nhanh, mạnh, cuốn ngày hôm qua chìm vào quên lãng…

Một ngày kia, hoàng tử, với lòng chính nghĩa của mình, chọc giận lão phù thủy quyền năng và độc ác bậc nhất vương quốc Bóng Đêm. Lão phù thủy tức điên lên, đã yểm lời nguyền lên vị hoàng tử trẻ, biến chàng trở nên xấu xí và bắt chàng phải uống một loại độc dược nguy hiểm chết người. Sau tất cả, lão phù thủy Bóng Đêm bỏ lại hoàng tử cô độc một mình trong một khu rừng hoang vắng. Lão ta không hề ngờ rằng, thứ độc dược đó, không giết chết hoàng tử, chỉ biến chàng trở thành một đứa trẻ. Hoàng tử bừng bừng lửa hận, đã thề rằng quyết trả thù lão phù thủy Bóng Đêm cho đến hơi thở cuối cùng.

Cùng lúc đó, có một cô phù thủy nhỏ, cũng là một trong những thuộc hạ tài giỏi nhất của lão phù thủy. Cô ấy cũng chính là người đã tạo ra loại độc dược đó, vũ khí giúp lão phù thủy chống lại mọi kẻ thù, dù cho cô có muốn vậy hay không. Cô phù thủy nhỏ có một bí mật mà không ai biết được, đó là cô đã thầm thích chàng hoàng tử của vương quốc xa xôi từ lâu, ngay lần đầu tiên cô trông thấy chàng ta qua chiếc gương thần trong lâu đài của lão phù thủy. Khi cô biết rằng thuốc độc của mình được dùng để làm hại hoàng tử, cô đã lập tức rời khỏi tòa lâu đài của chủ nhân để đến bên cạnh chàng. Để tránh khỏi sự truy đuổi quyết liệt của lão phù thủy, cô gái thông minh đã hóa thân thành một con bướm nhỏ, luôn bên cạnh hoàng tử. Mặc dù, ban đầu cô bị hoàng tử nghi ngờ, nhưng rồi khi thời gian dần trôi, cô cũng giành được niềm tin tưởng của chàng. Mỗi lần hoàng tử gặp nguy hiểm, cô lại liều mình biến hình trở lại để cứu chàng ta. Và ngược lại, hoàng tử cũng cố gắng bảo vệ cô khỏi sự săn lùng ráo riết từ bọn tay sai của lão phù thủy.

Thời gian ở cùng nhau, thật gần bên cạnh hoàng tử, rất gần, khiến cho cô phù thủy nhỏ bất giác phát hiện mình đã bắt đầu yêu chàng ta mất rồi. Từ việc chỉ thích ban đầu, cô đã rơi vào lưới tình với chàng mà không sao thoát ra được. Nhưng cô không hề nói bất cứ cảm nhận gì của mình cho chàng hết. Bởi vì cô biết rằng còn có một nàng công chúa tựa thiên thần vẫn đang chung thủy chờ hoàng tử trở về, dù cho chàng đột nhiên mất tích không một tin tức. Và quan trọng hơn, cô hiểu người hoàng tử yêu tha thiết là công chúa. Còn cô, chỉ là kẻ không trực tiếp, không chủ đích phá vỡ hạnh phúc của họ. Cứ mỗi lần cô phù thủy nhìn thấy ánh mắt đằng đẳng, đầy yêu thương trên gương mặt của hoàng tử, hướng về tòa lâu đài của công chúa đến nao lòng, cô lại bay đến một miền núi xa thật là xa, tìm một cái cây nào đó, đục một cái lỗ trong thân cây để thì thầm vào đó bí mật sâu thẩm của mình. Sau đó, cô sẽ phá hủy nó như thể nó chưa từng tồn tại trên thế giới này. Không ai có thể biết được cô đã đục tất cả bao nhiêu cái lỗ và xóa sạch không thương tiếc bao nhiêu cái cây, hay bao nhiêu lần cô thổn thức đầy đau đớn như thế về tình yêu không mong muốn này, chỉ để tất cả có thể tiếp tục câm lặng tan vào hư không.

Điều gì không nên nói thì sẽ không bao giờ được nói. Điều gì không nên biết thì sẽ không bao giờ được biết.

Sau nhiều tháng ngày, cô phù thủy cuối cùng cũng tìm được cách biến hoàng tử trở về hình dạng ban đầu. Không còn từ nào có thể tả hết niềm hạnh phúc của hoàng tử khi được trở về con người thật của mình. Nhưng không may thay, ngay khi hoàng tử vừa biến trở lại, lão phù thủy độc ác không biết từ đâu xuất hiện. Lão ta vô cùng giận dữ khi biết rằng, chính cô phù thủy là người đã giúp đỡ hoàng tử suốt thời gian qua. Lão cố giết hoàng tử một lần nữa và bắt kẻ phản bội về. Cô phù thủy không hề muốn nhìn thấy hoàng tử chết hay một ai khác tước đoạt hạnh phúc của chàng như tai nạn cô đã gây ra lần trước. Thế là cô đã hy sinh thân mình để bảo vệ hoàng tử và làm lão phù thủy đủ yếu để chàng có thể đánh bại được. Khi trận chiến khốc liệt kết thúc, hoàng tử đã thành công tiêu diệt lão phù thủy Bóng Đêm và phá hủy hoàn toàn lâu đài hắc ám của lão. Thế rồi, không để lỡ một phút giây nào, chàng hoàng tử vội vã trở về bên cạnh nàng công chúa yêu dấu của mình, người đã luôn không ngừng lo lắng chờ đợi và tìm kiếm chàng bấy lâu nay. Không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được hết niềm hạnh phúc hân hoan của hoàng tử và công chúa khi được gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, sau tất cả mong mỏi và ước nguyền trong nước mắt. Hôn lễ của họ được tổ chức tưng bừng lộng lẫy và tất nhiên họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau.”

-0-​

Thế nào? Một câu chuyện rất hay phải không? Hoàng tử và công chúa, thiện luôn thắng ác, kết thúc hạnh phúc viên mãn…

Và…

Cậu nghĩ sao về cô phù thủy hả, Edogawa-kun? Cậu có cho rằng cô ấy thông minh không?

Lẽ dĩ nhiên, cô ấy thông minh, đủ để tạo ra một loại độc dược có thể biến người ta trở thành một đứa trẻ mãi mãi và thậm chí giết họ mà không để lại bất cứ dấu vết gì. Cô ấy thông minh, đủ để tự biến mình thành bươm bướm nhằm che mắt kẻ thù. Cô ấy thông minh, đủ để chọn về phe của một chàng hoàng tử khôn ngoan, tài giỏi. Cô ấy thông minh, đủ để nhận ra chàng trai tuyệt vời nhất để trao trọn trái tim. Cô ấy thông minh, đủ để tìm được cách biến hoàng tử trở lại hình dạng ban đầu. Cô ấy rất thông minh khi có thể giúp hoàng tử đánh bại được lão phù thủy Bóng Đêm quyền năng bậc nhất thế gian.

Nhưng... tại sao tớ lại cảm thấy cô ấy thật khờ dại và ngốc nghếch thế này?

Cô ấy quá ngốc khi đã quyết định trốn chạy khỏi lão phù thủy độc ác, trở thành kẻ thù của lão ta, lựa chọn một cuộc đời bao trùm bởi nỗi sợ hãi và hiểm nguy. Cô ấy quá ngốc khi để lão phù thủy Bóng Đêm sử dụng trí thông minh của cô cho việc hủy hoại cuộc đời của những con người vô tội. Cô ấy quá ngốc khi để bản thân rơi vào mối tình vô vọng không lối thoát, với một người sẽ mãi mãi không bao giờ yêu cô. Cô ấy thậm chí càng ngốc hơn nữa khi hy sinh bản thân và tất cả những gì mình có, để bảo vệ cho bằng được chàng hoàng tử cô yêu, và cũng để trả chàng ta trở về bên công chúa yêu dấu của mình. Cho đến cuối cùng, cô dần phai mờ vào trong bóng tối, vào trong... hư vô.

Mọi người quên lãng cô phù thủy nhỏ. Sau tất cả, hoàng tử và công chúa đã có một kết thúc hạnh phúc viên mãn như lẽ đời luôn luôn là thế. Vậy thì tại sao người ta nên bận tâm nhớ đến một người mà từ thân phận và quá khứ bị nhuốm màu xấu xa và độc ác? Sau tất cả, cô phù thủy cũng chỉ là… một nhân vật khác… thêm vào để biểu dương lòng dũng cảm của hoàng tử và tình yêu thủy chung chàng dành cho công chúa.

Ai cần quan tâm cô phù thủy có được hạnh phúc hay không?

Cô phù thủy này đúng là kẻ đại ngốc mà, chẳng phải sao?

Thậm chí khi tớ tự nói với mình như vậy, thậm chí khi tớ hiểu rõ cô phù thủy này ngốc nghếch và khờ dại đến thế nào.

Nếu tớ là cô ấy, tớ vẫn sẽ chọn làm điều tương tự…

Tớ có thể tưởng tượng cậu sẽ cười lớn như thế nào nếu cậu ở đây ngay lúc này. Cậu sẽ nói tớ không còn giống mình khi nói những điều như vậy. Cậu sẽ bảo rằng tớ không phải là người nhạy cảm như thế, hay tớ không thuộc loại người thiên về tình yêu lãng mạn như Ran của cậu.

Yeah… Có thể cậu đúng…

Thật là không giống tớ khi có thể yêu một chàng trai dễ dàng như thế…

Thật là không giống tớ khi cố ước rằng cô phù thủy sẽ có một kết thúc hạnh phúc một ngày nào đó…

Thật là không giống tớ khi cứ nghĩ nếu chàng hoàng tử đó là cậu, tớ sẽ không ngần ngại hay hối hận mà nhảy vào biển lửa.

Thật là không giống tớ khi tự hỏi giả sử, chỉ là giả sử thôi, cô phù thủy có thể gặp hoàng tử sớm hơn, hay nếu như cô phù thủy có một cuộc đời bình thường như bất kỳ cô gái nào khác, liệu có cơ hội nào hoàng tử sẽ yêu cô ấy không?

Thật là không giống tớ khi cảm thấy rằng tớ có thể hiểu được nỗi đau mà cô phù thủy đang chịu đựng, khi nhận ra rằng trái tim của hoàng tử không bao giờ thuộc về cô.

Bởi vì thật không giống “tớ” – vỏ bọc tớ dựng lên trước mắt cậu và mọi người, một “Ai Haibara” mà bản thân tớ cũng tin rằng đó là con người “thật” của mình.
.
.
.​
Có bao giờ tớ sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện này không nhỉ?
Có bao giờ cậu sẽ muốn nghe tớ kể câu chuyện ngớ ngẫn này không?
.
.
.​
Có bao giờ tớ sẽ... có đủ dũng khí để nói với cậu tớ đang nghĩ và cảm thấy gì không?

Tớ sẽ kể? Hay tớ sẽ không?

-0-

Có lẽ những cảm xúc này, những suy nghĩ này, sẽ như bí mật nho nhỏ của cô phù thủy, giấu vào trong câm lặng, biến mất cùng với câm lặng, trong cuộc đời ồn ào náo nhiệt này.
.
.
.

…-…-…-…-…-…-…

Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái với một câu chuyện tình
Một câu chuyện buồn vui lẫn lộn, không có bắt đầu cũng không có kết thúc
Một câu chuyện tình yêu mà chỉ mình cô gái biết…

.
.
.​
 
CHAPTER 2: Cơn Mưa Tình Yêu (Love and The Rain)

Part 1
.
.
.
Mưa là những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống từ bầu trời bao la bất tận, rửa sạch mọi bụi bậm trong không khí, hút hết mọi tiếng ồn vào trong giai điệu sâu thẩm của chính nó. Nó đến, không cần mời và cũng không cần hỏi, giam giữ chúng ta vào trong một không gian mà thời gian không còn tồn tại. Quá khứ, tương lai, và cả hiện tại, tất cả đều trở nên vô nghĩa.

…-…-…-…​

Cậu bé đầu tổ quạ ngẩng đầu nhìn lên trời. Đó là một ngày đầy nắng, quá nhiều nắng đến nỗi có thể làm lóa mắt bạn. Cậu bé chỉnh lại mắt kính, giơ một tay lên che mắt khỏi ánh sáng chói lọi của mặt trời.

“Tớ muốn mưa nhiều hơn. Dù cho bây giờ đang là mùa mưa, vẫn không nhiều mưa một chút nào, cậu có nghĩ vậy không?”. Cậu bé xoay người hướng về cô bé tóc màu nâu đỏ, người vẫn đang lười biếng lật từng trang quyển tạp chí và cố ngăn một cơn ngáp dài. Lớp học vào giờ ra chơi và 3 đứa nhóc đội thám tử nhí đang hào hứng bàn luận về tập phim Kamen Yaiba mới nhất vừa chiếu ngày hôm qua.

“Cậu có biết rằng có rất nhiều người trên thế giới giờ đang cầu nguyện một cách tuyệt vọng về bầu trời đầy nắng như thế này, để chấm dứt những cơn lũ lụt khủng khiếp không? Còn cậu, người được ban phước có thể ngồi đây thoải mái tận hưởng ánh mặt trời ấm áp, lại yêu cầu có nhiều mưa hơn nữa. Cậu thật là không biết trân trọng những gì mình đang có, Kudo-kun”. Cô bé nói, đầy vẻ nhạo báng, không thèm rời mắt khỏi trang tạp chí.

“Cậu có thể trả lời câu hỏi đơn giản của tớ mà không cần phải hỏi một câu khác, hay chỉ trích tớ như thế không?” Cậu bé vặn vẹo lại, có chút cáu kỉnh.

“Tớ chỉ nói sự thật thôi. Còn nếu cậu nghĩ là không đúng, cũng không cần phải tức tối như thế” Cô bé tóc nâu đỏ trả lời lãnh đạm.

Cậu bé thở dài chịu thua. Cô ấy luôn là người duy nhất có thể làm cho cậu bị cứng lưỡi, không nói nên lời.

“Cậu không thích mưa à, Haibara?”. Cậu nhóc hỏi vu vơ sau một hồi im lặng.

“Mưa là nguồn cung cấp nước sạch cơ bản cho hầu hết mọi vùng trên thế giới. Nó rất quan trọng đối với con người, cây cối và động vật…”. Cô bé thích thú biểu hiện khó coi trên gương mặt của cậu bé. Cô mỉm cười và tiếp tục, lần này thì trả lời thật lòng “Tớ không thích bất cứ cái gì ướt, Kudo-kun”

Giống như là nước mắt. Cô gái nhỏ tự nói với chính mình.

“Ồ, vậy sao? Tớ thích tắm mưa lắm! Thật là sảng khoái và vui khi giẫm lên những vũng nước làm cho nó bắn tung tóe. Cậu có thể thử cùng tớ lần tới. Có thể cậu sẽ thay đổi suy nghĩ luôn đó”. Câu bé cười tinh nghịch.

“Tớ không biết là cậu còn trẻ con như vậy đó. Cậu đúng là luôn làm tớ ngạc nhiên”. Cô bé nén tiếng cười khúc khích sau từng nhịp thở.

“Này, bây giờ chúng ta đang là trẻ con đấy, không phải sao?”. Cậu nhóc bỉu môi hờn dỗi.

“Đúng rồi, mà là cậu, không phải tớ. Tớ sẽ không ngạc nhiên nữa nếu một ngày tớ phát hiện cậu đang chơi với búp bê và gấu Teddy” Cô bé mỉa mai.

“Oi oi…” Cậu nhóc nhăn nhó, cố đào trong suy nghĩ điều gì dí dỏm để đáp trả.

“Hơn nữa, tớ không muốn bị bệnh với cậu. Để cho bệnh ngớ ngẫn của cậu lây sang tớ, làm ảnh hưởng đến bộ óc siêu thông minh và tỉnh táo của tớ”. Câu nói của cô bé đã cắt hết mọi suy nghĩ rời rạc của cậu nhóc. Cô làm mặt tỉnh, hoàn toàn tản lờ bộ mặt yểu xìu vì bị dìm của cậu bạn.

Cô bé giơ bàn tay lên một chút, để cho ánh mặt trời chiếu loang lỗ lên lòng bàn tay và mái tóc màu nâu đỏ, làm cho nó càng trở nên tuyệt đẹp và rực đỏ hơn bao giờ hết. Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt màu xanh ngọc bích như lấp lánh hơn khi cô bé từ từ khép tay lại. Những tiếng thì thầm rất khẽ vuột khỏi bờ môi, khẽ khàng đến mức không ai có thể nghe thấy.

Mặt trời quá đẹp, quá ấm áp đến mức như thể nó sẽ thiêu cháy làn da mỏng manh của cậu cũng như đặt trái tim bé nhỏ của cậu trên đống lửa, thế nhưng cuối cùng nó cũng sẽ biến mất. Đôi khi, tớ muốn níu giữ mặt trời, giữ nó lại, dù là vài tia sáng yếu ớt. Nhưng tớ vẫn thất bại thảm hại.

Tại sao?... Tại sao những thứ gì tốt đẹp, xuất hiện trong lòng bàn tay hé mở của tớ, lại chẳng bao giờ là của tớ thậm chí một lần? Tại sao sự ấm áp đó lại tiêu tan ngay khi tớ nắm bàn tay lại? Và tớ ích kỷ lắm phải không khi cố ước mặt trời có thể rộng rãi ở lại bên cạnh tớ lâu hơn chút nữa?

Cậu nhóc nhìn cô bé với chút tò mò khi cô đã im lặng như thế suốt một lúc lâu, chỉ nhìn chăm chú vào lòng bàn tay đang nắm chặt, lạc trong suy nghĩ mãi miết của chính mình.

Cô ấy đang nghĩ điều gì thế nhỉ? Cô ấy bị đau tay hay sao? Cậu bé tự hỏi.

“Này, Haibara…” Cậu nhóc bốn mắt gãi cổ, ấp úng.

Cô bé miễn cưỡng ngẫng đầu lên nhìn cậu bạn. “Chuyện gì?”

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Cậu nhóc đỏ mặt lí nhí. Cậu vốn định hỏi “Cậu không sao chứ?” nhưng rồi lại thôi. Cô bé có vẻ bối rối trước câu hỏi không mong đợi từ tên bạn nhưng ngay lập tức thay vào đó là một nụ cười nhếch môi tự động hiện ra.

“Từ khi nào mà cậu quan tâm tớ đang nghĩ gì vậy, Kudo-kun? Dù sao cậu cũng là thám tử tài năng bậc nhất Nhật Bản. Cậu có thể khám phá mọi thủ thuật mà những kẻ chủ mưu sử dụng, nhưng lại không thể biết một cô gái bình thương đang nghĩ gì sao?” Giọng điệu cô không hề giấu vẻ mỉa mai.

“Thành thật mà nói, cậu có thể là bất cứ gì nhưng chắc chắn không phải là một cô gái bình thường. Và tớ sẽ không bao giờ có thể nhìn thấu cậu, thậm chí nếu tớ muốn”. Rồi cậu tiếp tục trong dòng suy nghĩ miên man…

Cậu quá phức tạp, Haibara ạ. Nó có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu như cậu có thể đơn giản như là Ran và Ayumi. Nhưng cậu là cậu, Ai Haibara sẽ mãi mãi là Ai Haibara. Trái tim cậu như một lâu đài bằng thủy tinh. Tớ nhìn vào đấy, ngu ngốc tin rằng tớ có thể thấy tất cả mọi thứ, hiểu được tất cả mọi thứ… thế nhưng thực tế chỉ là hình ảnh phản chiếu bên ngoài. Lâu đài của cậu có quá nhiều ngóc ngách được giấu kín mà đôi mắt tớ không thể với tới, đôi tay tớ không thể chạm tới. Một lần duy nhất cậu bất ngờ mở cánh cổng bất khả xâm phạm của mình. Tớ đã hy vọng rằng cậu có thể cho tớ vào một tí bên trong. Nhưng trước khi tớ có thể nắm bắt được bất kỳ một hình ảnh nào, cậu lại tống cổ tớ ra ngoài không thương tiếc.

“Ồ, thật xin lỗi những điều đó làm nên sự thật tớ-là-ai. Cậu có phiền không khi tớ không phải loại dễ-dàng-đọc-được như Ran-neechan của cậu hay Ayumi-chan?” Cô bé cô gắng đọc suy nghĩ của cậu bạn, đôi mày nhíu lại với nhau.

“Này… Không lẽ nói cho tớ nghe cậu đang nghĩ gì là khó lắm sao?” Cậu nhóc cố thay đổi chủ đề, cậu không muốn chọc cô ấy giận. “Hay là do cậu đang nghĩ điều gì xấu về tớ, nên thế nào cũng không chịu kể cho tớ nghe?” Cậu bé than vãn.

“Đừng đánh giá mình quá cao, Kudo-kun”. Cô hướng đôi mắt nhìn về tên bạn đầy tự mãn. “Cậu biết đấy, bộ não có thể hoạt động như một cái radio. Thông tin có thể truyền đi dưới dạng sóng. Sóng vô tuyến của cậu ở một tầng số quá thấp để với tới được bộ óc thiên tài của tớ”.

Cậu nhóc khẽ cau mày.

“Hơn nữa, tớ chỉ đang nghĩ rằng không nên mưa ngày hôm nay, bởi vì tớ quên mang theo dù. Còn cậu thì mong trời mưa lớn, chẳng phải sao?”. Cô trả lời, kết thúc bằng lời buộc tội.

Trước khi cậu nhóc đầu tổ quạ có thể phản đối với những lập luận cậu vừa nghĩ ra, chuông báo hiệu bất ngờ reo vang. Cậu đành phải gác cuộc tranh luận sang một bên, cũng như chủ ý muốn hỏi cho ra lẽ tại sao cô ấy lại cứ nhìn chăm chú lòng bàn tay mình như thế một lúc lâu… Thế rồi, một cách nào đó, cậu quên tất cả ý định khi bài học bắt đầu.

x...x...X​

Có vẻ ông trời cũng chiều lòng tên ngốc kiêu ngạo đó, khi ngay buổi chiều tối, xuất hiện một đám mây đen giăng kín bầu trời. Từ một nơi nào đó đằng sau đường chân trời, vang vọng lại từng tiếng sấm đùng đùng. Gió ngày càng mạnh hơn, thổi vào những chiếc lá khô đủ màu nghe xào xạt, bẻ gãy những cành cây khô giòn và tung tất cả vào không trung.

Cậu nhóc đeo kính và cô bé tóc nâu đỏ sóng bước bên nhau, bị bỏ lại một đoạn khá xa so với ba đứa nhóc ở phía trước.

“Điều ước của cậu linh nghiệm kìa. Vừa lòng cậu rồi chứ, Kudo-kun?” Cô bé nhìn chằm chằm vào những chiếc lá đã chết đang quay vòng vòng trên bầu trời chuyển mưa mù mịt.

“Này, đừng lo lắng. Trời sẽ không mưa sớm vậy đâu. Ít nhất là đến khi cậu trở về an toàn và lành lặn tại nhà bác Agasa” Cậu nhóc cười rạng rỡ.

Mình ghét nụ cười ngớ ngẫn của hắn ta! Nhưng đó cũng là thứ mình muốn ngắm mỗi ngày.

Một giọng nói vang vọng trong đầu, cô khó chịu đẩy nó đi khỏi.

Họ đi qua một cửa hàng thực phẩm và cô bé dừng lại.

“Tớ cần mua một ít thức ăn cho tuần này, trước khi bác Agasa và tớ bị chết đói. Tớ đã nói với bác ấy 3 ngày trước rồi và bác ấy bảo để bác ấy mua. Và kết quả là chúng tôi ăn mì gói 3 ngày nay. Cậu cũng biết bác ấy đãng trí đến mức nào mà. Thậm chí là mì gói cũng gần hết luôn rồi, vậy nên cậu cứ việc đi trước.” Cô bé than phiền xong thì quay đi chuẩn bị mở cửa.

Cậu nhóc giữ cửa cho cô bạn đi qua rồi nhanh chóng chạy vào theo.

“Cậu không cần đi theo tớ”. Cô bé nghiêng đầu sang một bên, quan sát gương mặt tên nhóc đối diện để tìm được lí do cho những hành động cô không thể hiểu.

“Ngốc ạ… Cậu nghĩ một mình cậu có thể mang được cả tấn đồ ăn cùng một lúc sao?”. Cậu nhóc gập tay lại trước ngực.

“Thậm chí một con voi khổng lồ cũng không thể ăn hết cả tấn đồ ăn trong một tuần”, cô nhướng mày nhìn cậu bạn đầy thách thức.

“Chỉ là một cách nói thôi! Mà cậu đừng tốn thời gian như vậy nữa. Trời có thể mưa khi cậu cứ đứng đó lo cãi nhau với tớ”. Cậu bé nhanh chóng lấy một giỏ đựng hàng trên quầy thu ngân và bắt đầu lấy thức ăn cho cô bé. Cậu đứng quay lưng về phía cô nên không thể nào thấy được một nụ cười xuất hiện trên đôi môi anh đào xinh xắn và những tia sáng lấp lánh từ đôi mắt ngọc lục bảo tuyệt đẹp.

“Conan-kun”. Một giọng nói quen thuộc vang lên tại lối vào. Cậu bé quay một vòng tìm kiếm và khuôn mặt bừng sáng lên thấy rõ.

“Ran-neechan, chị đang làm gì ở đây vậy?”. Giọng nói lộ vẻ trẻ con ngọt ngào. Rồi cậu đặt chiếc giỏ xuống, chạy về phía cửa kính, đôi mắt ánh lên những tia hạnh phúc.

“Bố lại nhậu nữa rồi. Bố bảo đói bụng, nhưng không còn gì trong tủ lạnh cả. Nên chị phải đi mua ít thức ăn. Hơn nữa, nếu không mua thì lúc em về sẽ không có gì để ăn”. Cô nàng nữ sinh mỉm cười dịu dàng với cậu bé.

Chị có thể gọi cho em mà. Em có thể sang nhà bác Agasa ăn hay đi mua về cho chị nữa”. Đôi mắt cậu chợt co lại, như nhớ ra chuyện gì gương mặt cậu trở nên nghiêm trọng “Chị đang bệnh mà Ran-neechan. Chị còn nghỉ học sáng nay nữa. Chị không nên đi ra ngoài kẻo bệnh lại nặng thêm. Chị uống thuốc chưa vậy, Ran-neechan?”. Cậu bé đầy vẻ quan tâm. Cậu thậm chí còn cố nhảy lên để chạm vào trán Ran để có thể cảm nhận thân nhiệt của cô.

“Chị khỏe mà. Đừng lo. Nhưng em nhắc mới nhớ, chị quên uống thuốc mất rồi”. Ran cười lo lắng.

“Trán chị nóng lắm đó. Mặt chị còn đỏ lên nữa kìa”. Bây giờ thì cậu bé vô cùng căng thẳng. “Bệnh của chị rõ ràng là nặng thêm rồi. Hơn nữa, trời cũng sắp mưa. Chị có mang theo áo mưa hay dù không đó?”

Ran lắc đầu thành thật. Rồi không hề báo trước, đầu gối của cô bất chợt yếu đi, cô thậm chí còn phải tựa vào tường cho khỏi ngã.

“Thế này không tốt rồi. Chị phải về nhà ngay thôi, Ran-neechan”. Cậu bé đảo mắt một vòng, cố gắng tìm thấy một cái gì có thể che cho Ran khỏi cơn mưa sắp đến, nhưng không có gì cả.

“Em sẽ đi mua áo mưa. Chị ngồi chờ ở đây nha Ran-neechan”. Cậu nhóc nhìn lên cô gái cao hơn một lần nữa, trước khi sẵn sàng bước đi.

“Không. Cứ chờ ở đây. Tớ sẽ đi”. Một giọng nói vang lên từ đằng sau cậu.

Cậu nhanh chóng quay lại nhìn cô bé tóc màu nâu đỏ đang dành cho cậu cái nhìn kỳ lạ.

“Haibara”.

Cô gái nhỏ cảm thấy như mình đang nghe những âm thanh từ một người lạ. Trong giây phút đó, cậu ta chính là một người xa lạ đối với cô. Người lạ không quen, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô cho đến lúc này. Giọng nói của cậu cứa vào lòng cô những vết cắt sâu.

“Cậu nên ở lại đây với cô ấy. Cậu không thể bỏ mặt cô ấy lại như thế này, khi mà cô ấy không được khỏe, có phải không?”. Cô bé tóc nâu đỏ mỉm cười nửa miệng.

“Nhưng cậu cũng đâu có mang dù”. Cậu bé do dự cắn môi. “Nếu lỡ trời mưa thì sao...”

“Đồ ngốc! Tớ bảo không mang dù vì tớ có áo mưa mà”. Cô ngắt lời cậu bạn. “Đừng lo cho tớ. Hãy ở lại đây với cô ấy. Ran cần cậu”. Cô nói cụt ngủn, vội vã quay đi rồi chạy nhanh ra khỏi cửa.

Cậu ta sẽ không bao giờ thấy được ánh mắt buồn bã và nụ cười cay đắng hiện hữu trên gương mặt cô bé tóc nâu đỏ ngay khi cô vừa quay mặt đi khỏi.

Cậu ta sẽ không bao giờ nhận thấy giọng nói run run gượng gạo mà cô đã cố hết sức tỏ ra bình thường nhưng vẫn thất bại hoàn toàn.

x...x...X​
 
Hiệu chỉnh:
CHAPTER 2: Cơn Mưa Tình Yêu (Love and The Rain)

Part 2
.
.​
Nén những hơi thở dồn dập, cô gái nhỏ sải bước thật nhanh trên đường. Ánh chiều tà từ một góc trời quét từng tia sáng yếu ớt qua cô, bao trùm lấy cô một thứ ánh sáng đỏ thẳm như màu mắt của một ai đó đang khóc với trái tim tan vỡ. Ánh sáng làm cho gương mặt của cô càng thêm phần cứng rắn, như thể được tạc ra từ đá. Cô nhìn lên bầu trời ảm đạm với vẻ chán chường, một cơn gió thê lương lùa qua cô, xuyên thủng cô. Khẽ rùng mình vì lạnh, cô bé khoanh hai cánh tay thật chặt trước ngực, ôm lấy thân hình nhỏ xíu, tưởng như chính mình là một chiếc lá khô có thể bị gió hất tung lên trời và xé ra từng mảnh bất cứ lúc nào.

Sẽ tuyệt vời hơn nếu như trái tim của cậu, không thể dễ đọc được, như một quyển sách để mở thế này. Tớ sẽ không thể nhìn thấy có tất cả bao nhiêu khoảng trống bên trong, ai đang ngự trị ở đó, còn tớ ở đâu. Giá như tớ có được một chỗ trong tim cậu, hay sự hiện diện của tớ có ý nghĩa với cậu nhiều hơn một sự tồn tại.

Và nó sẽ không đau đớn đến thế bởi vì tất cả những gì tớ thấy là cô ấy.

Chỉ còn lại hai chiếc áo mưa tại cửa hàng khi cô bé tóc nâu đỏ đến. Có vẻ như ông trời cũng đang đùa giỡn với cô. Vài hạt mưa bắt đầu rơi lộp bộp và dần nặng hạt hơn. Sấm vẫn thét gào ở một nơi xa xôi nào đó. Cô gái nhỏ bước đi vội vã để mưa không thể làm cô ướt, và như vậy, cậu ta sẽ không thể phát hiện ra cô đang nói dối. Cô không hề mang theo bất cứ thứ gì, cả dù hay áo mưa. Một nụ cười nhạt vuột ra khỏi bờ môi.

Tên ngốc đó luôn bị lừa một cách dễ dàng trong một vài trường hợp nhất định.

Khi cô quay trở lại, cậu ta đang ngồi trên một băng ghế dài với Ran. Tay cậu nắm chặt lấy tay Ran trong khi đầu của cô ấy tựa vào đôi vai nhỏ của cậu. Ran làm cho cả không gian trong tấm cửa kính sau lưng họ sáng lấp lánh. Cô bé tóc màu nâu đỏ cảm thấy như thể mình đang xem một cảnh phim lãng mạn trong một bộ phim cổ điển, ngoại trừ việc nam nhân vật chính thường ở độ tuổi và chiều cao tương xứng với người yêu của anh ta. Tất cả là lỗi của cô khi khiến cho giây phút của họ không còn hoàn hảo nữa.

Hàng nghìn lần cô ước, giá như cô có thể quay ngược thời gian và thay đổi quá khứ, để cậu ấy không bao giờ phải chịu đựng những việc này, bị chia cắt với cô ấy...

Thậm chí như vậy nghĩa là tớ sẽ không có cơ hội được gặp cậu giữa cuộc đời buồn bã này...

Thậm chí như vậy nghĩa là tớ sẽ không tồn tại, trong cả những ký ức khủng khiếp nhất của cậu...

Cô chớp đôi mắt trống rỗng và tiến về phía họ. Hai bàn tay run run giữ chiếc áo mưa thật chắc và thật chặt. Cố gắng thở đều, cô bé trở lại làm “chính mình”. Trong giây phút cậu nhóc đầu tổ quạ ngẫng lên nhìn cô, gương mặt cô nhanh chóng trở về trạng thái không-cảm-xúc thường ngày. Không nói một lời, cô nhét hai chiếc áo mưa vào tay cậu bạn.

“Còn cậu thì sao?”. Cậu bé hỏi với đầy vẻ quan tâm.

Cô bé ngây người trong một giây.

“Này, tớ không phải con nít, được chứ? Tớ có áo mưa của mình. Còn chuyện thức ăn thì tớ sẽ mua vào ngày mai. Bác Agasa và tớ vẫn có thể sống nổi nếu ăn mì tiếp hôm nay. Nhanh về đi và chăm sóc cô ấy cẩn thận. Tớ sẽ ổn thôi.”

Tớ sẽ ổn thôi.

Cô gái nhỏ không ngừng lặp đi lặp lại như thế trong đầu, tạo thành những tiếng vọng dội lại ở bên trong. Cô bé không biết cô đang cố thuyết phục ai? Cậu ta, hay là chính cô?

“Được thôi”. Cậu nhóc bốn mắt đáp, sau một hồi bất thành trong việc dò xét đôi mắt xanh thẩm đó. “Nhưng tớ nghĩ cậu nên ở lại đây, tớ sẽ gọi bác Agasa đến đón cậu”.

“Cậu nghĩ tớ bao nhiêu tuổi? Thành thật mà nói là tớ giống một cô bé không thể tự về nhà được sao?”, cô bé tóc nâu đỏ cao giọng, trở nên gắt gỏng với sự bướng bỉnh của cậu bạn.

Sự quan tâm của cậu chỉ làm đau thêm thôi, cậu có biết không, Kudo-kun?

Cậu nhóc không có vẻ khó chịu nữa khi trông thấy nụ cười nhạo báng thường ngày nở trên môi. Cậu và Ran bắt đầu mặc những chiếc áo mưa do cô bé tóc nâu đỏ mua về, trong khi cô chỉ đơn giản là đứng lặng yên nhìn họ. Sau đó, cậu nhìn sang, cười tươi với cô bạn:

“Cám ơn cậu, Haibara”. Cậu nói, rất chân thành.

“Cậu nợ tớ lần này đấy, Edogawa-kun. Một chiếc túi mới hiệu Prada là đủ.” Nụ cười nữa miệng mở rộng.

Đôi khi tớ tự hỏi liệu con người có ai sinh ra với năng lực bẩm sinh làm một diễn viên. Họ mang một cái mặt-nạ-cười hoàng hảo, giả vờ như đang ngập tràn hạnh phúc. Ai biết được rằng, sâu thẳm bên trong, họ đang tổn thương và đau khổ, nhưng vẻ bên ngoài được ngụy trang bằng những nụ cười lớn và những câu đùa vui.

.

Cậu có nghĩ rằng tớ là một diễn viên tài năng không?

“Này, này...” cậu nhóc nghệch mặt ra nhìn cô bé nhưng rồi quay sang cô gái cao hơn, “Về nhà thôi, Ran-neechan”.

Sẽ là ích kỷ khi nghĩ thế này…

Nhưng…

Nếu tớ không thể giấu cảm xúc dành cho cậu giỏi đến như vậy

Cậu có còn ở bên cạnh... tớ nữa không?

Ran gật đầu yếu ớt với cậu nhóc. Trông cô ấy rất mệt mỏi và gương mặt thì tái nhợt.

Cô ấy cần cậu, nhiều hơn tớ...

Cô ấy có được cậu, rất nhiều hơn tớ...

Đôi mắt buồn của cô gái nhỏ lặng lẽ dõi theo hai người kia đang dần tiến về phía cửa kính. Khi cánh tay cậu bé chạm vào nắm cửa, chuẩn bị mở cửa đi ra, tên cậu vô thức vuột khỏi miệng cô. “Conan...”

Giọng của cô rất nhỏ, rất thấp. Cô không nghĩ rằng cậu có thể nghe được, thế nên cô rất bất ngờ khi thấy cậu quay lại nhìn cô, bối rối.

Bất giác, cô cảm thấy miệng mình khô đắng. Tại sao cô lại gọi cậu ấy chứ? Cô không muốn cậu bỏ lại cô một mình sao?

“Cẩn thận lúc băng sang đường nhé”. Cô cười giễu cượt. Não cô phản xạ quá nhanh, thật đau đớn.

“Trời ạ, tớ cũng không phải là con nít đâu”. Cậu cười tươi và vẫy tay chào.

Và cậu ấy cứ thế rời xa. Và cô cứ thế lặng nhìn theo, khi lưng cậu vượt qua khỏi cánh cửa, dần xa, hòa vào trong những ánh sáng vàng vọt của đèn đường, tay trong tay cùng với cô gái ấy. Chỉ trong một khoảng khắc, cô cảm thấy mình muốn khóc.

Tớ sẽ ổn thôi

Cậu ta hầu như không thể nhận ra nụ cười giả tạo của cô không che được đôi mắt trống rỗng.

Cậu ta hầu như không thể nhận ra cô đã không thể hô hấp bình thường từ giây phút nhét hai chiếc áo mưa vào tay cậu.

Cô nhắm mắt lại, bổng nhiên cảm thấy đang lạc khỏi thế giới này.

Nếu trái tim tớ biết nói, tớ sẽ hỏi nó tại sau có thể trao cho cậu dễ dàng đến thế... ngay cả khi cậu không đòi?

Tớ biết tớ không nên ở đây. Tớ biết sẽ thật sai lầm khi cứ cố chấp dành tình cảm cho một người không thuộc về mình.

Giờ đây tớ đang lạc lối giữa một miền vô định, không thể trở về cũng không thể ở lại.

Cậu, cũng như tất cả những thứ khác trong cuộc đời của tớ, đến rồi lại đi, tồn tại rồi lại tan biến, không quan tâm xem tớ có muốn hay không.

x...x...X​

Cô gái tóc nâu đỏ rời bước khỏi cửa hàng, đắm mình trong cơn mưa tầm tã…

Tớ luôn tự nói với mình rằng tớ không có hứng thú với chuyện tình yêu và sẽ không để bản thân vướng vào nó. Hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn khi mà mọi thứ đổi thay hoàn toàn không theo mong muốn của cậu.

Tớ luôn dựng lên một hệ thống phòng thủ và những bức tường, để cho không điều gì có thể làm tổn thương tớ, không ai có thể chạm đến tớ.

Cho đến khi cậu xuất hiện. Thám tử tài năng nhất mà tớ từng gặp, kẻ ngốc nhất mà tớ từng biết. Mọi thứ thế là xong! Cuộc sống của tớ không còn là của tớ nữa. Không biết bao nhiêu lần tớ cứ lặp đi lặp lại với chính mình “Tôi rất ổn, tôi đã quen với cô đơn rồi”, rồi tớ phát hiện tớ không còn tin vào điều đó như tớ đã từng tin tưởng trước đây…

Nhưng hãy yên tâm là tớ sẽ không bao giờ cố giành lấy, để biến cậu thành của tớ…

Dù cho tớ yêu nụ cười ngốc nghếch đó của cậu bao nhiêu đi chăng nữa,

Dù cho tớ muốn chạm vào bàn tay ấm áp của cậu bao nhiêu đi chăng nữa…

Dù cho tớ ước rằng có thể ôm chặt cậu vào lòng…


Người ta vốn chỉ nên đi tìm những thứ trong tầm tay có phải không?

Mưa vẫn không ngừng trút nước mang theo cái lạnh đến cắt da cắt thịt, như hàng nghìn mũi tên xuyên thủng trái tim cô, thô bạo xé toạc tâm hồn cô ra từng mảnh nhỏ. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc cặp sách bằng những ngón tay tê cóng.

Tại sao tớ vẫn còn nắm chặt những thứ đã không còn ở đó và sẽ không bao giờ trở lại đó?

Một tiếng sấm rền thật lớn, làm cho không gian bốn bề như rung chuyển, cắt bóng tối thành hàng nghìn mảnh sáng. Gió vẫn thét gào, dữ tợn xé vụn màn mưa, hăm dọa sẽ cuốn phăng tất cả bụi và cây cỏ lên khỏi mặt đất. Cô gái nhỏ lầm lũi bước trong mưa, không màng đến dòng người hối hả đi qua, trông cô tựa như một con búp bê pha lê bị hỏng.

Tớ không bao giờ yêu mưa cả.

Cái ngày tớ hay tin chị gái bị giết, trời mưa.

Cái ngày tớ chạy trốn khỏi tổ chức và ngã quỵ trước nhà tiến sĩ Agasa, trời mưa.

Cái ngày cậu trở về bên cô ấy trong vở kịch của trường học, còn tớ thì đóng giả thành cậu, trời mưa.

Cái ngày tớ từ chối tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng, chọn ở lại chiến đấu cùng với cậu, không tiếp tục chạy trốn nữa, trời mưa.

... Và hôm nay, trời cũng mưa...

Bằng cách nào đó, tớ cảm thấy rằng ông trời cũng đang khóc thương cho tớ. Cho những kẻ như tớ, đầy mặc cảm tội lỗi. Nước mắt của trời cao có thể thanh tẩy quá khứ và những nỗi đau của một trái tim đầy thương tật…
.
Tớ ghét mưa…


Mỗi khi tớ nhìn vào nó, chỉ thấy sự cô đơn…

Như thể tớ bị ngăn cách khỏi thế giới này bởi bức tường mưa mờ ảo đó…

Như thể tất cả mỗi thứ đều bị tan chảy trước mắt tớ, còn tớ bất lực đứng nhìn mà không thể giữ chúng lại… như cậu vậy…
.
Những khi đó, tớ cảm thấy mình không khác gì một hạt mưa. Lặng lẽ rơi khỏi bầu trời, tan vỡ trên mặt đất gập ghềnh, không ai hay biết. Ai sẽ khóc cho một hạt mưa kia chứ? Ai để tâm đến sự hiện diện của một hạt mưa so với trăm nghìn những hạt khác vẫn đang không ngừng rơi ngoài kia?
.
.
.
Định mệnh của hạt mưa là bị vỡ tan và lãng quên
.
.
.
Và tớ là một hạt mưa của cậu phải không?
.
.

x…x…X​

Cô bé tóc nâu đỏ vẫn còn đứng ở góc đường. Đôi mắt nhìn vào vô định, nhưng đôi tai đang lắng nghe những giai điệu của một bài hát nào đó vọng lại trong tiếng mưa, từ một nhạc công đường phố xa lạ. Anh ta, đang đứng trong ánh đèn đường mờ ảo, bên cạnh là một cây dù bị bỏ quên trên nền đất ẩm, cất một giọng hát bi ai nhất mà cô đã từng nghe. Tiếng nhạc vang lên từ chiếc đàn guitar của anh ta át cả tiếng mưa, nghe thật da diết, thật nao lòng.

“I reach for you like I’d reach for a star
Worshipping you from afar, living with my silent love
I’m a flame dying out in the rain
Only the ashes remain, smoldering like my silent love”

(Tôi với tới em như thể tôi với tới một vì sao
Tôn thờ em từ xa, tôi chỉ biết sống với mối tình chôn giấu
Tôi là ngọn lửa đang tắt dần trong mưa
Chỉ còn lại tàn tro, nhưng vẫn cháy âm ỉ như tình yêu câm lặng của tôi)​

Cô bé dần nhắm đôi mắt lại…

“How I long to tell all the things I have planned
Still it’s wrong to tell, you would not understand
You’ll go along, never dreaming I care
Loving somebody somewhere, leaving me my silent love”


(Tôi ao ước được kể tất cả những điều tôi hằng ấp ủ biết bao nhiêu
Dẫu biết rằng kể ra là sai lầm, vì em sẽ không thể hiểu
Em sẽ đi xa mãi, không còn mộng mơ, tôi sợ
Em yêu một ai đó ở một phương trời nào, bỏ lại tôi với mối tình câm)​

Cô nhắm hai mắt lại thật chặt…

Mưa lạnh quá. Nó gần đóng băng tớ mất rồi. Tại sao tớ lại cảm thấy đôi mắt mình đang nóng?

Mưa luôn không có vị. Tại sao giờ đây lại mặn đắng như thế này?

Tại sao…
.​
“Em nên về nhà đi, cô bé. Tối nay sẽ có bão lớn đấy.” Đôi mắt cô mở to. Người nhạc công đường phố bất ngờ lên tiếng làm cô khẽ giật mình.

“Giữ nó cho anh đi. Không có ai đầu óc bình thường mà còn ở đây giờ này đâu”. Cô bé tóc nâu đỏ lẩm bẩm, không chắc là anh ta có thể nghe được.

“Chúng ta như nhau thôi. Tôi hiếm thấy một cô bé tiểu học nào lại đi dưới mưa thế này. Đầu óc em chắc cũng không bình thường”. Cười lịch thiệp, anh chàng cầm cây dù lên.

Trong thời tiết như thế này, cô không thể nhìn rõ mặt anh ta. Nhưng cô chắc rằng đó là một chàng trai trẻ.

“Tôi không cần thứ này”. Cô từ chối lạnh lùng, ngoảnh mặt quay đi. “Nhân tiện, anh có giọng ca đẹp, nhưng anh nên đổi bài hát đi”, cô liếc nhìn qua vai một cái, trước khi cất bước đi thẳng xuống đường lớn.

“Nhận tiện, đôi mắt em đẹp lắm. Sẽ tốt hơn nếu em không khóc”.

Cô bé sựng lại giữa đường. “Tôi không khóc”. Cô trả lời khô khốc. Tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt.

Tôi sẽ không bao giờ khóc vì tên thám tử ngu ngốc đó. Cô thật sự nổi giận với chính mình.

“Một vài người thích khóc dưới mưa. Họ nghĩ rằng như vậy sẽ giấu được nước mắt vì không thể nào phân biệt nổi: đâu là mưa, đâu là nước mắt. Dù cho em có tin hay không, mưa chỉ có thể cuốn trôi đi nước mắt, chứ không thể xóa đi nỗi sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng, khổ tâm, bất an hay… tình yêu. Em thậm chí có thể bị cảm lạnh và nằm liệt gi.ường cả tuần. Sau tất cả, cơn mưa chỉ làm cho những cảm giác tồi tệ đó càng nặng nề thêm và trở nên không thể chịu đựng nổi”. Anh ta thì thầm thật chậm, tựa như đang nói với chính mình.

Cơn mưa có thể giấu đi bộ mặt thật của tôi, để tôi có thể bộc lộ tất cả cảm xúc của mình, thứ mà tôi không thể phơi bày dưới ánh mặt trời… Vì vậy nó rất tốt.

Cô bé tóc nâu đỏ nhíu mắt lại vì nước mưa rơi vào mắt cô. Nhưng chỉ trong tíc tắc, không còn giọt nào rơi vào cô nữa. Cô nhìn lên và sửng sốt phát hiện anh chàng nhạc công đang đứng đối diện mình, tay cầm cây dù đã mở ra. Cô muốn chạy thật nhanh khỏi anh ta nhưng đôi chân cô đông cứng không thể cử động.

Giờ đây cô có thể nhìn anh ta rõ hơn. Mái tóc màu nâu nhạt của anh ta đẫm nước, dính bệt lên gương mặt anh tú. Đôi mắt sáng, to, màu xám bạc, nổi bật. Đôi môi tạo nên một đường cong hoàng hảo, nặng ra một nụ cười ấm áp. Cô bé thoáng cau mày và đanh mặt lại khi anh ta cúi xuống chạm vào má cô, lau đi lòng lệ nóng hổi vẫn còn ngự trị ở đó.

“Em có biết vì sao em không được khóc trong mưa không cô bé? Bởi vì nếu ai đó thấy em khóc, họ sẽ lau nước mắt cho em. Nếu không ai biết hay em chỉ khóc một mình, sẽ không có cách gì làm nước mắt khô được. Sẽ tốt hơn nếu lâu lâu cho phép bản thân yếu đuối một lần, khóc cho thỏa lòng mà không cần kìm nén”. Anh ta cười buồn.

Mưa vẫn không ngừng tuôn xuống dữ tợn xung quanh họ.

“Có những thứ nước mắt không bao giờ có thể khô”. Cô thoáng cười nhếch mép.

“Vâng, nhưng chỉ khi em không dùng đúng loại khăn tay mà thôi”. Nụ cười thân thiện của anh ta dường như không bao giờ tắt. Có điều gì đó rất đặc biệt về chàng trai này nhưng cô không thể xác định được.

Sẽ thế nào nếu chiếc khăn tay đó vốn dĩ đã bị lấy đi mất rồi?

“Về nhà đi, cô bé. Khi em lớn lên sẽ xuất hiện ai đó yêu em, giữ chặt em ở bên cạnh, và không bao giờ làm em khóc. Mỗi người đều có một nữa của mình”. Anh chàng đặt cây dù vào trong tay cô bé. “Cho đến ngày đó, đừng từ chối cái này nhé”.

“Thông thường tôi không nhận đồ từ người lạ, nhưng xem như cái này là ngoại lệ”.

Họ nhìn nhau trong im lặng. Sau đó, mỗi người trở về với con đường của chính mình. Khi cô bé tóc nâu đỏ đã đi khá xa, cô nghe tiếng chàng trai nói với theo, tựa như giai điệu của một bản nhạc buồn.

“Cơn bão khủng khiếp tối nay có thể hết vào sáng mai. Thế nhưng cơn bão bị giam giữ trong trái tim ta sẽ không thể dễ dàng tiêu tan sớm như thế… Hãy mạnh mẽ lên nhé”

Cô quay trở lại thì chàng trai đã biến mất. Chẳng còn lại gì ngoài trời mưa không ngớt và sấm chớp không ngừng nổ tại bầu trời phía tây.

Nếu như tình cảm tớ dành cho cậu có thể như cơn mưa này, dễ đến và cũng dễ đi…

Tớ sẽ không cần một ai lau khô nước mắt

Bởi vì sẽ tớ sẽ không khóc như thế này…

Và cô bé lại đi dưới mưa, một lần nữa.

Nếu trời mưa có thể xóa đi nỗi đau từ tình yêu không nên có này

Hãy để mưa... rơi vào tớ… mãi mãi.
.
.
.
...-...-...-...-...-...

Tình yêu cũng như một cơn mưa, không hề báo trước, cũng không thể tránh. Dù bạn có chạy nhanh đến thế nào, cũng sẽ không thể thoát khỏi được
.
.
.
Nếu như mưa chính là sợi dây buộc chặt mặt đất với bầu trời, tại sao nó không thể buộc được trái tim chúng ta?
.

.
.
Hỡi cao xanh, có thể cho tôi biết, liệu tôi có thể nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa bất tận này chăng?
 
Hiệu chỉnh:
Trái tim làm bằng pha lê rất hay ! Nhưng nếu trái tim tôi làm bằng pha lê và khi nhìn vào ... thì bạn thấy gì ? Hình ảnh phản chiếu ... chính là bạn trong trái tim tôi.
 
@Cua và đồng bọn : Mình đã rất xúc động khi đọc cái fic này.

@Aluminium : Tui cũng thích suy nghĩ đó của Conan, xem như thằng nhỏ cũng ko đến nỗi quá ngốc. Chỉ là vì tầng số thấp quá nên không thể truy cập nổi vào kho cảm xúc phức tạp của bé Ai.

Có ai bị quyến rũ bởi anh chàng nhạc công đường phố như tui không? Anh ấy nói câu nào là chuẩn câu đó! :x
 
CHAPTER 3: Bong Bóng Tình Yêu (Love and Balloons)

Part 1
.
.
**Nếu bạn bơm đầy quả bóng bằng khí heli, nó sẽ bay lên
Nếu bạn bơm đầy tình yêu bằng tự do, nó cũng sẽ bay lên.**

.
.
.
...-...-...-...-…-...​

Đó là một ngày Chủ Nhật đẹp trời. Bầu trời trong xanh, không gợn chút mây. Mặt trời ban cho vạn vật những tia nắng ấm áp. Không khí trong lành đến mức bạn có thể cảm nhận hương thơm dịu nhẹ của những bông hoa hướng dương đang nở rộ. Chim chóc không ngừng hát vang những giai điệu vui tươi quen thuộc. Tất cả đều hứa hẹn cho một ngày cắm trại hoàng hảo.

Thế nên…

“Bác Agasa, nhanh lên nào! Chúng cháu không muốn bị trễ đâu!” Cả ba đứa trẻ đồng thanh hét lớn, sốt ruột đi tới đi lui ngoài khu vườn nhỏ.

“Ba đứa cũng phải thông cảm cho tuổi của bác chứ! Bác đâu còn trẻ như mấy đứa nữa.” Ông Agasa than vãn trong khi vẫn lục tìm chìa khóa trong túi mình.

“Chính bác là người bảo chúng cháu không được nói bác già cơ mà.” Genta vắt chéo tay trước ngực, lắc đầu vẻ hoài nghi.

“Bác làm gì mà lâu thế? Chúng cháu đã đợi ở đây gần nửa tiếng rồi đấy, bác tiến sĩ.” Mitsuhiko bước ra từ sau lưng Genta, gõ gõ đồng hồ.

“Đúng rồi, nếu cậu đếm một giây thành một phút.” Conan lẩm bẩm làm khuôn mặt tàng nhan của cậu nhóc đỏ ửng.

“Trễ lịch trình của chúng ta mất thôi”. Ayumi nhìn quanh lo lắng. “Nhưng Ai-chan đâu rồi?”

“Con bé sẽ ra ngay trong vài giây nữa.” Ông tiến sĩ đáp hồ hởi, chuẩn bị mở máy xe Beetle. “Ồ, thấy chưa, nó ra rồi kìa!”

Cô bé tóc nâu đỏ tiến về phía họ, vừa đi vừa che miệng ngáp.

“Ôi trời ơi, nàng công chúa xinh đẹp cuối cùng cũng đã bước ra khỏi tòa lâu đài diễm lệ rồi kìa.” Conan cười châm chọc.

Cô ngay lập tức bắn cho Conan cái nhìn chuẩn thương hiệu “Ai Haibara”, khiến cậu bé nhăn nhó trong một áp lực chết chóc vô hình.

“B…bác tiến sĩ..., cháu ngồi cạnh bác nhé.” Conan lắp bắp một cách yếu ớt. Không đợi ông Agasa trả lời, cậu nhảy tót lên ghế đầu, trước khi ánh mắt kia ăn tươi nuốt sống cậu.

Bọn trẻ nhanh chóng theo Conan vào xe. Chiếc Beetle bắt đầu di chuyển chầm chậm.

“Tớ không biết các cậu hào hứng vì cái gì? Rốt cuộc thì chúng ta cũng chỉ ra công viên thôi mà.” Ai ngồi thu mình vào góc xe, chống cằm, lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường phố, nhà cửa, cây cối, xe cộ và cả con người cứ xuất hiện rồi biến mất, thay đổi liên tục như một đoạn phim đang được tua nhanh.

Cuộc sống, theo một cách nào đó, cũng như việc ngồi trong một chiếc xe. Bạn chỉ có thể tiến về phía trước, và đôi khi bị đưa tới những nơi thậm chí bạn còn không biết nó tồn tại trên thế giới này.

Nếu đi quá nhanh, bạn sẽ phải bỏ lại nhiều thứ ở phía sau.

Nhưng nếu đi quá chậm thì mọi người lại sẽ vượt qua bạn, và tới lúc nào đó sẽ chỉ còn lại một mình bạn đơn độc mà thôi.

Tuy vậy, có những người lại chẳng thể di chuyển chút nào. Họ chỉ biết đứng ở ngã tư đường, nhìn mọi người đi ngang qua, mong mỏi ai đó có thể cho họ gia nhập và mang họ đi cùng…

“Đó là bí mật. Cậu sẽ biết khi cậu tới đó, Ai-chan.” Ayumi tươi cười với cô bạn, rồi cô bé quay sang với Mitsuhiko và Genta nói cười vui vẻ về một trò chơi mới của ông tiến sĩ.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Conan khẽ nhướng mày tự hỏi, nhưng rồi cậu không nói gì. Ông Agasa chỉ cười hoan hỉ. Với ông, miễn là lũ trẻ hạnh phúc thì ông cũng sẽ hạnh phúc.
.
.
Mình tự hỏi liệu chiếc xe này sẽ đưa mình đến đâu…?

x…x…x

Công viên đông nghịt trẻ con. Chúng tụ tập xung quanh một chú hề, người đang cầm một chùm bóng bay sặc sỡ với bánh quy, bánh kem và kẹo ngọt.

“Nhanh lên! Nhanh lên nào!”. Ba đứa nhóc reo vang, háo hức chạy về phía chú hề.

“Mọi thứ đều miễn phí cả, nên đừng lo nhé bác tiến sĩ!” Genta thông báo với sự phấn khích lộ rõ.

Ông Agasa và hai đứa trẻ còn lại thong dong thả bộ, mặc cho âm thanh ồn ào không dứt đang bủa vây lấy họ.

“Vậy, bí mật ở chỗ nào?” Conan nói giọng buồn chán. Họ bao nhiêu tuổi rồi chứ, một 17 một 18, đều quá lớn để có thể cảm thấy hào hứng với những thứ như thế này.

“Quá rõ ràng mà.” Ai lấy tay che miệng ngáp, cô rất muốn quay lại với chiếc gi.ường ấm áp, thoải mái của mình.

“Sao cái mặt cậu lúc nào cũng lờ đờ thế hả?” Conan liếc nhìn sang cô bạn. “Cậu nên thay đổi thói quen ngủ đi. Sẽ không tốt cho sức khỏe nếu cậu cứ thiếu ngủ như thế hoài.”

“Ồ, cậu quan tâm cho tớ đấy à, Kudo-kun?” Ai cười vẻ tự mãn, đá xoáy lại Conan. Cậu bé chỉ đảo mắt phản ứng lại.

Cô bé tóc màu nâu đỏ quay đi, lơ đãng nhìn những dây leo vắt vẻo giữa lớp lá xanh mướt. Khi ấy mặt trời chiếu lên một mình cô, kéo bóng cô dài ra khiến cô bé trông càng nhỏ bé và cô độc làm sao!

Người ta nói sống với những kỉ niệm luôn dễ hơn đối mặt với hiện tại…

Nhưng với tớ quá khứ hay hiện tại đều đau đớn như nhau…

“Nếu trong mơ mọi thứ tốt đẹp hơn khi thức dậy th.ì tớ muốn được ngủ mãi mãi… Tiếc là chúng thường tệ hơn…” Ai nói thật khẽ, nhớ lại những cơn ác mộng cô gặp phải hằng đêm. Giọng cô nhỏ tới mức Conan không chắc rằng cô có đang nói với mình hay không.

Rồi Ai đưa mắt nhìn cậu, nói giọng còn dịu dàng hơn nữa. “Tớ ước tớ có thể chọn được những điều cần nhớ và cần quên… để tớ có thể cho quá khứ của mình cuốn đi theo cơn gió kia… và giữ trong tim mình những khoảng thời gian hạnh phúc bên cậu… mãi mãi… ”

Conan há hốc miệng vì ngạc nhiên. Cậu nhóc ngóp miệng như một chú cá nhỏ.

Những chiếc lá mùa thu cứ tuyệt vọng níu kéo lấy nhau, chiếc này lấy chiếc kia. Một chiếc lá vàng đáp xuống bờ vai mà cậu bé không hề để ý.

Bất ngờ, Ai cúi người về phía trước ghé sát mặt Conan, cười nham hiểm. “Nhìn cái bản mặt cậu kìa, đáng tiếc là tớ không mang theo máy ảnh.”

“Cậu… Gừ gừ…”

“Tớ chỉ đùa thôi, cậu thật chẳng vui tính gì cả.”

Conan gầm gừ, quay đi vẻ giận dỗi. “Haibara!!!”

Nếu đó chỉ đơn giản là một câu nói đùa… vì sao tim mình lại thắt lại?

“Các cậu đang làm gì ở đó vậy?” Ba đứa trẻ chạy về phía hai người, sau khi nhận ra mình đã bỏ quá xa nhóm còn lại.

“Gì mà chậm như sên ấy!” Genta thở mạnh cằn nhằn, ngay lập tức nắm lấy tay cả hai người bạn mình kéo đi một cách bạo lực.

“Này này…” Conan cố kháng cự yếu ớt. Cặp kính cứ nảy lên nảy xuống trên mũi cậu.

Genta trả lại tự do cho hai người khi chúng tới gần chỗ chú hề. Anh ta trông giống như mọi chú hề người ta thường thấy ở các rạp xiếc với chiếc mũi đỏ chót, bàn chân to đùng, bộ tóc xù đỏ ửng, cái miệng cười ngoác tới mang tai và bộ quần áo trang trí sặc sỡ sắc màu. Anh ta có thể mang được hầu như mọi thứ. Trên tay anh ta bây giờ chỉ còn lại 5 quả bóng bay hình con thú, và ba đứa trẻ thích thú nhận lấy nó.

“Awww… Dễ thương quá, Conan-kun!” Ayumi reo lên.

Conan cười ngại ngùng khi chú hề đưa cho cậu một quả bóng bay lớn hình gấu trúc. Cậu trông như muốn đào một hố thật lớn và nhảy xuống đó.

Ai cười khúc khích. Cô đứng sang một bên, ngắm mọi thứ bình thản như một người khách qua đường.

Trẻ con thật dễ bị thu hút bởi các chú hề. Với chúng, chú hề chỉ là một nhân vật hoạt hình, có thể khiến chúng cười nắc nẻ vì sự ngốc nghếch của mình.

Mình chưa bao giờ thích hề…

Che giấu đi những nét cảm xúc tự nhiên nhất trên gương mặt bằng tấm mặt nạ trắng, vẽ lên đó một nụ cười vô hồn đỏ như máu, để rồi giả vờ vui vẻ sảng khoái và hành động như thằng ngốc nhất thế gian chỉ để làm mọi người cười…

Bị lôi ra làm trò cười vui đến vậy sao?

“Của em nè, cô bé” Ai giật mình khi có người vỗ nhẹ vai. Cô ngước lên, chú hề đang đưa cô một quả bóng hình… Hello Kitty.

“Nhưng…” Ai chần chừ, liếc sang phía Conan đang lăn ra cười như một tên ngốc.

Chú hề cười động viên cô bé.

“Cảm ơn anh.” Cô thở hắc ra, cầm chắc sợi dây mà chú hề đưa.

“Một quả bóng bay có thể mang tới hạnh phúc cho mọi người”. Chú hề thì thầm, giọng thân thiết.

Hạnh phúc ư? Nghe mới lạ làm sao…

“Nếu vậy sao anh không giữ lại đi?” Cô nói giọng nhàm chán thường ngày.

“Nhiệm vụ của một chú hề là mang tới hạnh phúc cho người khác. Nhìn thấy mọi người vui là chú hề đã được hạnh phúc rồi.” Chú hề vươn người đứng thẳng dậy. “Giống như tình yêu, niềm vui có thể được truyền cho nhau mà.”

Rồi lóe lên một nụ cười bí ẩn với cô, anh ta lại quay đi với lũ trẻ tinh nghịch.

Ai cau mày. Anh ta…đọc được ý nghĩ mình sao?

“Hai người nói chuyện gì vậy?” Conan và ba đứa trẻ đi tới chỗ cô.

“Không phải chuyện cậu cần biết Edogawa-kun.” Ai nói thản nhiên, cười chế giễu. “Con gấu trúc hợp với cậu đấy nhỉ.”

“Cũng như Hello Kitty và cậu thôi, Haibara.” Conan trả đũa.

“Thực ra…tớ nghĩ…cả Haibara-san và Hello Kitty đều dễ thương như nhau…” Mitsuhiko lắp bắp, hai tay cứ bối rối nắm chặt lấy nhau. Hai bên má cậu bé bỗng thoáng phớt hồng.

“Cảm ơn cậu Tsuburaya-kun. Cậu thật là tử tế.” Ai cười thật tươi với Mitsu làm mặt cậu bé biến thành quả cà chua.

Conan ho ho, cố hết sức để không lăn ra cười.

“Cậu có vấn đề gì với cậu à, Edogawa-kun?” Khoanh tay trước ngực, Ai bắn ánh mắt hình viên đạn của mình sang cậu bạn, nguy hiểm hiện lên rõ ràng.

“Không…”. Trong luồng sát khí đó, cậu nhóc phải tròn xoe mắt, làm ra bộ mặt ngây thơ vô tội để thoát… chết.

Không lâu sau đó, điện thoại cậu đột nhiên rung lên. Conan vội lục tung các túi quần, là Ran. Cô ấy gọi vào điện thoại của Shinichi. Cậu nhanh chóng chạy ra một gốc cây, giữ khoảng cách đủ xa với bọn nhóc, lấy chiếc nơ thay đổi giọng nói ra và ấn nút nghe.

Ai lặng lẽ quan sát cậu từ xa. Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười hạnh phúc, đôi mắt bừng sáng và gương mặt đỏ ửng lên…

Cô cúi mặt, mắt dán chặt xuống mặt đất. Bờ vai khẽ rung lên. Quả bóng Hello Kitty trong tay cô cũng chợt buồn theo.

Luôn là như vậy phải không?

Luôn ở bên nhưng lại chẳng bao giờ có thể với tới…

Luôn được ngắm nhìn nhưng chẳng bao giờ chạm tới…

Như hai đường thẳng song song…

Kéo dài mãi mãi, không bao giờ giao nhau…
 
CHAPTER 3: Bong Bóng Tình Yêu (Love and Balloons)

Part 2
.
.
.​
“Mẹ ơi, con muốn quả bóng bay đó, mẹ ơiiiiii…” Một cô nhóc 4 tuổi nhõng nhẻo, không ngừng kéo lấy tay mẹ một cách sốt ruột.

“Không được Shizu-chan, con đã có một quả rồi.” Mẹ cô bé nghiêm giọng.

“Nhưng con muốn quả bóng hình Hello Kitty kia cơ!!” Cô bé không chịu, mím chặt môi, tay chỉ thẳng về phía Ai.

“Thôi nào, giữ trật tự và ngoan đợi ở đây, mẹ sẽ mua cho con một cây kem được chứ?” Người mẹ dẫn cô con gái ra đài phun nước ngay trung tâm của công viên. Cô bé gật đầu miễn cưỡng khi thấy vẻ mặt rõ là không hài lòng của mẹ.

“Shizu-chan, đó là tên em phải không?” Ai đến cạnh cô nhóc, hỏi giọng rất nhẹ nhàng.

Shizu bẽng lẽng gật đầu.

“Nè, em cầm lấy đi.” Ai cười trìu mến và đưa cho Shizu quả bóng bay.

“Nhưng, chị ơi…, chị chỉ có một quả. Nếu chị đưa quả của chị cho em…” Shizu-chan do dự.

“Không sao đâu. Chị không cần nó.”

“Nhưng chú hề nói với em, những quả bóng này sẽ mang lại hạnh phúc cho mọi người. Tại sao chị lại đưa hạnh phúc của chị cho em?” Shizu hỏi một cách tò mò. Đôi mắt ngây thơ tròn xoe ấy làm Ai thoáng chạnh lòng.

“Chị…”. Ai ngập ngừng. Mình vốn dĩ đâu có hạnh phúc…

Cô gái nhỏ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rất chăm chú.

“Chị này,” Cuối cùng Shizu-chan đặt vào tay Ai quả bóng của mình. “Chị giữ quả bóng của em nhé.”

Đó chỉ là một quả bóng đơn giản màu trắng với hình mặt cười trên đó.

“Giờ thì cả chị và em đều có thể hạnh phúc” Shizu-chan cười rạng rỡ.

Nháy mắt với cô bé, Ai ngây người ngắm nhìn quả bóng trong tay.

“Cảm ơn chị. Em chạy ra khoe mẹ đây.” Cô bé vẫy vẫy tay chào Ai, rồi chạy tới chỗ mẹ.

Ai vẫn đứng một mình, mắt trống rỗng nhìn vào hư không. Bỗng nhiên trông cô thật mỏng manh.

Hạnh phúc là gì? Làm sao để định nghĩa? Làm sao để có thể cảm nhận?
.
.
Với những người như mình


Phải nếm trải nỗi đau trước khi biết cảm giác yêu thương

Sống trong sự chia ly, sự nghi ngờ và buồn tủi

Không có một bàn tay để nắm lấy, không một nơi để quay về

Phá hỏng bao nhiêu cuộc đời của những người vô tội
.
.
Mình còn có quyền mong chờ hạnh phúc không?
.
“Ồ hiếm khi thấy cậu tử tế như vậy đấy, Haibara.” Conan đột nhiên xuất hiện làm Ai khẽ giật mình, nhưng cô lấy lại bình tĩnh ngay.

“Tớ vẫn tốt với những người tốt với tớ.” Cười mỉa mai, cô nhướn mày đầy khiêu khích về phía Conan.

“Aw, vậy tớ đối xử tệ với cậu ư?” Cậu nhóc vờ kêu lên, đầy vẻ tổn thương, nét mặt giận dỗi.

Ai nhìn cậu ta với một vẻ mặt khó dò.

“Đó chỉ là một quả bóng thôi, cậu biết mà. Khi em gái ấy lớn lên, em sẽ biết trên đời này có rất nhiều thứ không thể có được dù mình có muốn như thế nào, hay đã mong mỏi bao lâu…” Ai hướng mắt nhìn vùng sáng mờ nhạt lẻ loi phản chiếu từ mặt nước màu xám nhạt.

“Tuy nhiên, đời bạc bẽo hơn nhiều. Con người sẵn sàng làm mọi việc, kể cả điên rồ để có được thứ mình muốn. Dùng mưu mẹo, dối trá, lừa gạt, làm tổn thương nhau, thậm chí giết hại lẫn nhau chỉ để chiếm đoạt thứ họ khao khát, thứ họ nghĩ là thuộc về họ. Những người ấy không hiểu những gì không thuộc về mình sẽ chẳng bao giờ là của mình cả.” Ai tiếp tục nói, gần như thì thầm.

“Haibara…” Conan lầm bầm, sững sờ đến mức không thể ngậm nổi miệng.

“Đừng lo. Tớ không phải loại người ấy đâu.” Ai nhún vai, thể hiện thái độ khác hoàn toàn. Cô đi tới chỗ lũ trẻ và bác tiến sĩ.

Cô ấy đúng là câu hỏi mình sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời.

x…x…X

Mặt trời hào phóng tưới ánh nắng lên hàng cây khiến chúng như bừng sáng. Những đám mây trắng như sữa lững thững trôi trên bầu trời rực rỡ. Chim chóc vẫn say sưa ca lên những giai điệu tuyệt vời. Công viên bây giờ đã vắng hơn lúc sáng, mọi người chỉ thả bộ thong dong trên con đường lát sỏi.

Ông Agasa nằm ngủ ngon lành dưới tán cây phong. Genta, Mitsuhiko và Ayumi chạy lòng vòng, chơi đùa không biết mệt. Trong khi đó Ai và Conan chỉ yên lặng ngồi trên xích đu ngắm nhìn lũ trẻ. Thỉnh thoảng cậu lại vu vơ liếc qua cô, nhưng ánh mắt Ai cứ luôn hướng về phía trước, mặt vẫn vô cảm như mọi ngày. Chợt một cơn gió mạnh lùa qua họ, thổi tung mái tóc của Ai, và không hề báo trước, kéo quả bóng bay ra khỏi tầm tay cô.

“Á! Quả bóng của Haibara…!!”. Ba đứa trẻ la to. Mitsuhiko và Genta nhảy lên, đuổi theo quả bóng.

“Nó không quan trọng đâu các cậu…” Ai cố gắng gọi với theo nhưng hai đứa trẻ đã chạy quá xa để có thể nghe thấy.

“Ai-chan, Conan-kun, nếu không chạy nhanh, chúng ta sẽ mất quả bóng đó đấy!” Ayumi giục giã, kéo tay hai người bạn trông vẻ rất thản nhiên của mình.

Họ cùng liếc sang nhau rồi thở dài, chạy theo cô bé.

Khi tới nơi Genta và Mitsuhiko đang cố với tay lên cành cao nhất của một cây phong. Quả bóng bay của Ai đang bị vướng ở đó, sợi dây lơ lửng giữa không trung như trêu tức những người bên dưới.

“Ôi Ai-chan…” Ayumi quay lại nhìn bạn mình lo lắng.

“Không sao đâu. Dù sao tớ cũng không muốn đuổi theo nó ngay từ đầu.” Ai đáp lại lạnh lùng.

“Chúng ta đã chạy tới tận đây rồi mà cậu lại nói không muốn lấy lại nữa là sao?” Conan hỏi. Thực sự nó cũng không hẳn là một câu hỏi.

“Sao nào? Vậy cậu muốn tớ làm gì đây? Leo lên đó hả? Xin lỗi, tớ không phải một con khỉ. Hay bay lên trên đó? Tớ không có mọc cánh sau lưng đâu.” Đầy vẻ nhạo báng, Ai khoanh tay trước ngực.

“Thế cậu bỏ cuộc ư?” Conan đáp lại, không thèm để ý tới lời mỉa mai của cô.

“Vấn đề không phải là bỏ cuộc hay không, Edogawa-kun.” Ai đảo mắt. Một cơn gió se lạnh thổi qua làm cô chợt rùng mình.

“Khi quả bóng bay đi nghĩa là nó không muốn ở lại bên cạnh tớ nữa. Nếu có thứ gì muốn rời bỏ tớ, tớ sẽ buông tay. Tớ sẽ không bao giờ cố gắng níu giữ hay giành lại những thứ không còn thuộc về mình.” Giọng cô bé nhỏ dần, gần như không thể nghe được. “Hơn nữa, quả bóng ấy ngay từ đầu đã chẳng phải là của tớ.”

Ai quay đi, thả bộ trở lại con người mà họ đã đến.
.
Bóng bay, hạnh phúc, hay... CẬU, cũng đều như nhau mà thôi...
.
.
.​
“Conan-kun!” Ayumi hét lên.

“Cẩn thận đấy Conan!” Genta kêu lên.

Ai quay lại, sửng sốt khi thấy Conan đang leo lên cây. Cậu như một con sóc, di chuyển thoăng thoắt giữa những tán cây. Cậu cố nắm lấy sợi dây mảnh của quả bóng bay, nhưng nó lại cứ trôi tuột ra khỏi tầm với vì thế mọi việc trở nên rất khó khăn. Đã mấy lần suýt ngã Conan mới túm được sợi dây.

Tên ngốc đó… Ai hoảng hốt chạy về phía lũ trẻ.

Cuối cùng Conan đáp xuống mặt đất an toàn. Thở không ra hơi, cậu vẫn nở nụ cười chiến thắng với Ayumi, Genta và Mitsuhiko.

Ai thở phào nhẹ nhõm.

Cậu tiến đến phía cô. Hai người nhìn nhau trong im lặng tuyệt đối.

“Này, lần này thì giữ chặt lấy”. Cậu đặt quả bóng mặt cười vào tay cô. “Đúng là cái gì của cậu thì sẽ mãi là của cậu. Nhưng chính cậu sẽ đánh mất những thứ ấy nếu chúng mới rời bỏ cậu một lần mà cậu đã không cố lấy lại.” Conan không nhìn cô. “Người không cố gắng sẽ chẳng bao giờ có được thứ họ muốn, kể cả nếu chúng vốn thuộc về họ.”

Ánh mắt Ai không rời Conan, ánh mắt như thiêu như đốt. Gương mặt cô biểu lộ một cảm xúc khó dò.

Vươn tay ra, Ai… nắm lấy tay Conan.

“Haibara…” Thoáng đỏ mặt, Conan quay lại nhìn cô ngơ ngác.

Những ngọn gió nghịch ngợm nhảy múa xung quanh. Mặt trời rắc những hạt nắng màu bơ lên chiếc bánh cuộc sống. Chim bất ngờ vỗ cánh bay đi. Thời gian như ngừng lại giữa hai người.

Cô từ từ nới lỏng những ngón tay cậu ra.

“Haibara…”. Conan thì thào.

Và cô mở rộng bàn tay ra…

Và quả bóng bay đi… bay về với bầu trời cao rộng…

Cô đã buông tay.

Thời gian lại bắt đầu trôi…

“Quả bóng đó vốn phải được tự do trên bầu trời…” Một nụ cười mơ hồ thoáng qua bờ môi.

“Nếu tớ cứ giữ quả bóng và mang nó về nhà, không sớm thì muộn, nó cũng sẽ hết hơi, xẹp xuống và kết thúc ở trong sọt rác. Cậu không nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu để nó tự do và biến mất vào bầu trời xanh như thế sao?”. Cô bé nhìn xa xăm, đầy vẻ suy tư.

Cảm giác cậu ta vẫn không rời mắt khỏi mình, Ai trầm tĩnh tiếp lời: “Tớ không bỏ cuộc vì nghĩ rằng mình không thể có nó… Chỉ là vì muốn nhìn nó có thể hạnh phúc tận hưởng sự tự do…”

Rồi cô trìu mến nhìn cậu, môi mấp mấy lời cảm ơn.

Ba đứa trẻ nhìn nhau, gật đầu đồng tình. Chẳng ai nói lời nào, chúng đồng loạt thả tất cả bóng bay đi.

Ai quay lại nhìn chúng ngạc nhiên, đôi mắt ánh lên những câu hỏi. Chúng chỉ cười thật tươi lại với cô.

“Sẽ tuyệt hơn nhiều nếu cậu không đơn độc một mình phải không?” Conan nói ngắn gọn, nheo mắt cười cùng ngắm 5 quả bóng đang lơ lửng trôi về phía mặt trời.

...-...-...-...-...-...
.
.
.
** Khi tớ thả quả bóng đi, tớ đã ước mình cũng có thể thả theo đi tình yêu của mình…

Tớ ước nó có thể biến mất ngay sau khi qủa bóng kia khuất khỏi tầm mắt…

Tớ ước mình có thể thoát khỏi tất cả cảm giác đau khổ giày vò này…

.
.
Nhưng khi cậu quay lại nhìn tớ với khuôn mặt tươi cười đó, tớ lại đau đớn hỏi trời cao, tại sao tình cảm vẫn còn đây?**
 
@Cua và đồng bọn : Ờ, mình cũng thấy bản dịch của 2 chap đó, nhưng là 2 dịch giả khác nhau. Mà không hiểu sao không thấy dịch hết. Đây là một câu chuyện rất hay. Mình sẽ cố gắng dịch hết, chỉ có 7 chap thôi.
 
Em kết fic dịch này của ss lắm nha :") kết từ cách đặt tên fic lẫn giọng dịch văn. Nhẹ nhàng có, buồn cũng có. Đọc mà chạnh lòng quá. Tình yêu mà ko thể thổ lộ...

"Cô ấy cần cậu, nhiều hơn tớ..." Có thể đó là lý do chính mà Ai ko thể bày tỏ tình cảm của mình, ít nhất là trong các fic ShinShi :(
Hồi đầu đến h em cứ nghĩ Ai rất thích mưa vì cô có thể khóc trong mưa nhưng fic này lại mang đến một quan điểm khác:
"Cái ngày tớ hay tin chị gái bị giết, trời mưa
Cái ngày tớ chạy trốn khỏi tổ chức và ngã quỵ trước nhà tiến sĩ Agasa, trời mưa"
Và Ai ghét mưa...
Chap đầu của ss làm em nhớ tới oneshot của ssWings "Hoàng tử, công chúa và phù thủy" quá :3
Chap 3 em kết nhất câu mở đầu "Nếu bạn bơm đầy bong bóng bằng khí Heli, nó sẽ bay lên. Nếu bạn bơm đầy tình yêu bằng tự do, nó cũng sẽ bay lên" :)

Sau khi đọc fic của ss, chắc em phải ngó lại fic dịch của em quá thôi :))))
 
Có vẻ cái bóng của "forget me not" quá lớn nên mình vẫn cảm thấy không có fic nào hay bằng. Dù là tiếng Anh, Việt hay tiếng Trung
 
@pecun_evil : Ai ghét mưa vì cô ấy trót yêu mặt trời. Ss thích câu: "người ko cố gắng sẽ ko thể có được cái mình muốn, dù cho nó vốn thuộc về họ" :x
Ss Wings từng nói viết fic kia dựa nên cảm hứng từ fic này mà!

@jiegeng : mỗi người mỗi sở thích mà. Tui thấy mỗi truyện đều có cái hay riêng. FGMN miêu tả không gian tỉ mỉ giàu cảm xúc hơn, tâm trạng nhân vật cũng đa dạng hơn vì có cả góc nhìn của Shin và quan trọng hơn hết là nó HE với Ai. Còn fic này Ai khổ quá mà... hic, nhưng mình rất thích thế giới nội tâm của Ai trong fic này. Đây là một Ai trong tưởng tượng của mình, đau đớn, dày vò, đầy mặc cả tội lỗi và giàu hy sinh, cao thượng trong tình yêu. Tác giả rất tài khi vễ ra một Ai bi nhưng ko lụy, nội tâm dậy sóng nhưng mở miệng ra là chặt chém Conan như thường. Hơn hết là các triết lí mà tác giả nêu lên. Cái nào cũng chí lí hết. Trước đây cứ nghĩ khóc dưới mưa là đúng nhưng bây giờ thấy ko nên khóc dưới mưa cũng đúng :)). Và cái vụ cuộc sống như ngồi trên một chuyến xe nữa, câu chuyện chú hề...
 
Mừng ss quay trở lại. Xem ngày càng lợi hại hơn xưa. Quà gặp lại cũng hay lắm. Đúng như ss nói, một câu chuyện hay và cảm động.Buồn quá đi, bắt đền ss đó. Em cũng thích hình ảnh chú hề. Có ai nghĩ anh chàng nhạc công với chú hề là 1 người ko? Mà chú hề cũng còn là hình ảnh của sự ma quái nữa đó, mấy phim kẻ giết người đều là mấy anh hề. Ví dụ: the Joker trong Batman :KSV@07:. Có khi nào anh nhạc sĩ mới đi giết người xong về tắm mưa xóa sạch dấu máu ko? =))
P/S: hình như ss còn thiếu nợ, nhanh trả nợ đi nha :Conan21:
 
@jiegeng : Nói chuẩn! Nó phán như thánh ấy, fic nào cũng suy diễn lung tung, lang tang. Haizz....

@Haibara_no_1 : Cô tưởng tượng giỏi nhỉ? Mà Joker thì phải nói là The Dark Knight mới đúng. Biết đâu bất ngờ là cùng một người thật. Cũng có thể là tác giả ngụ ý muốn ghép anh này với Ai. I-)
 

CHAPTER 4: Ảo Mộng Tình Yêu (Love and Ambiguity)


Part 1
.
.
** Tình yêu tựa như sương khói, không rõ hình thù, cũng không thể phân định đâu là ranh giới. Nó phản ánh thế giới khác nhau trong mắt mỗi người, thay đổi theo vị trí họ nhìn vào nó hay trí tưởng tượng của họ có thể đi được bao xa…

.​

Đôi khi nó cũng trở nên vô hình trước mắt bạn

Không tài nào tìm ra bằng chứng cho thấy nó đang tồn tại

Thế nên không thể tiếp tục, cũng không thể buông tay… **
.
.
...-...-...-...-...-...-...​

Cô bé tóc nâu đỏ một mình rảo bước trên hành lang thì trông thấy cô giáo Kobayashi đang khổ sở vật lộn với một chồng sách cao ngất ngưỡng. Cô ấy gần như va vào tường đến hai lần.

“Để em giúp cô”. Cô gái nhỏ bước nhanh về phía cô giáo.

“Cảm ơn em nhiều nhé, Haibara-san”. Cô giáo Kobayashi cười dịu dàng, chuyền cho cô học trò nhỏ một phần ba số sách. “Cẩn thận, chúng nặng lắm đấy”.

“Cô định mang chúng đi đâu ạ?”

“Đến thư viện. Đây là số sách dùng cho năm học tới”. Cô giáo trả lời, hai cô trò cùng hướng về cửa ra vào. “À, các bạn nhóm thám tử nhí của em đâu hết rồi?”.

“Ở trong lớp ạ”. Cô cười nhạt đáp lại, cũng không mấy nhiệt tình tiếp tục cuộc trò chuyện.

Cô giáo Kobayashi lén nhìn cô bé đi bên cạnh mình, cô bé luôn yên lặng và tỏ ra khó gần. Cả Haibara và Edogawa luôn có điều gì đó khác lạ so với những học sinh khác. Không chỉ vì chúng quá thông minh hay có vẻ trưởng thành so với các bạn đồng trang lứa. Mà còn vì chúng dường như không thuộc về nơi này… Có lẽ tất cả chỉ là trí tưởng tượng của mình hay do mình quá nhạy cảm nhỉ?

“Cô giáo, nếu cô không tập trung khi đi đường, cô sẽ lại đụng trúng đâu đó đấy”, cô bé cảnh báo với một chút trêu đùa.

Cô giáo lập tức nhìn thẳng về phía trước, vừa kịp lúc tránh khỏi một cú va chạm với cánh cửa.

Cả hai tiếp tục băng qua sân bóng trong một sự yên tĩnh dễ chịu. Bất thình lình, một quả bóng bay vèo về phía họ, đập mạnh vào lưng cô gái nhỏ, cô ngã xuống đất và đánh rơi cả chồng sách.

“Ôi trời ơi, Haibara-san, em không sao chứ?”. Cô giáo đầy lo lắng, vội vã đặt đống sách xuống, đỡ cô bé đứng dậy. Sau đó quay ngoắt sang thủ phạm đang đứng giữa sân, giận dữ phê bình “Em phải nhìn kỹ xung quanh trước khi sút chứ”.

“Em không sao đâu”. Phủi bùn đất bám trên quần áo, cô bé mỉm cười trấn an rồi cúi người nhặt những quyển sách rơi vãi lên.

“Em chắc chứ?”. Cô Kobayashi có vẻ hoài nghi.

“Vâng ạ. Chúng ta nên đi thôi. Mười phút nữa là vào tiết học mới rồi”. Cô gái nhỏ trả lời bình tĩnh, bước nhanh đi trước đến thư viện.
.
.
.
x...x...X​

“Sao cậu đi lâu thế, Ai-chan?”. Ayumi tò mò hỏi khi Ai vừa bước vào lớp.

“Đúng vậy, tớ không ngờ rửa tay mà mất đến nửa tiếng”. Genta bình luận, “Tớ chỉ cần 10 giây là đủ”.

“Eo ơi, cậu ở dơ quá Genta”. Mitsuhiko giả vờ đưa tay lên che mũi.

“Im miệng”. Genta giơ nấm đấm đe dọa nhưng tên bạn thì tản lờ.

“Tớ giúp cô giáo mang sách mới lên thư viện”. Cô bé kể lại, rồi đi về chổ ngồi ngay khi chuông báo hiệu reo vang.

Vừa kéo ghế ngồi xuống, cô bé liếc mắt sang tên đầu như tổ quạ kế bên, đang nhìn cô với một ánh mắt kỳ lạ.

“Có chuyện gì?”, cô khó chịu hỏi.

Cậu ta quay đi, chúi mũi vào quyển sách trinh thám của mình, làm như không nghe thấy gì.
.
.​
“Xin lỗi không thể về cùng các cậu hôm nay được, vì tớ đã hứa sẽ đến thư viện giúp cô giáo sau giờ học”. Cô bé tóc nâu đỏ thờ ơ thông báo trong lúc đang thu dọn sách vỡ.

“Tớ sẽ ở lại giúp cậu, Ai-chan”. Ayumi nhiệt tình đề xướng.

“Thế cậu không đi mua sắm với mẹ à?”. Ai hỏi lại, làm như ngạc nhiên lắm.

“Á, chết”. Ayumi la lên, giọng ỉu xìu, “Tớ quên mất, xin lỗi Ai-chan”.

“Còn bọn tớ thì sao? Genta và tớ có thể giúp một tay”. Cậu bé mặt tàn nhang đầy hào hứng.

“Được thôi, nếu các cậu muốn bỏ lỡ tập Kaimen Yaiba ngày hôm nay”. Cô gái nhỏ nhúng vai, xếp những quyển sách vào trong cặp.

Hai đứa nhóc nhìn nhau lưỡng lự.

“Đừng lo. Hai cậu cứ về đi. Cô giáo không cần quá nhiều người ở lại đâu”. Cô mỉm cười, kết thúc cuộc tranh luận khi không ai còn ý kiến phản đối.

“Các cậu, nhanh lên chứ”. Cậu nhóc bốn mắt hối thúc tại cửa ra vào, chân không ngừng gõ lên sàn một cách mất kiên nhẫn. “Tớ còn phải đi siêu thị với chị Ran nữa”.

Thế là ba đứa trẻ chạy theo cậu bạn như đàn chim nhỏ, không quên quay lại cô bạn tóc nâu đỏ:

“Bye bye, Ai-chan”. Ayumi vẫy tay.

“Bye bye, Haibara-san. Ngày mai gặp lại”. Mitsuhiko và Genta reo vang, tươi cười.

“Bye bye”. Cô gái nhỏ đáp lại hờ hững, nhìn theo bọn họ khuất bóng sau cánh cửa.

Cô bé ngồi đó như hóa đá, ngây người nhìn đăm đăm vào cánh cửa đã đóng kín. Nụ cười dán trên bờ môi dễ dàng rơi xuống.
.
Xin lỗi vì đã nói dối các cậu
.
.​
Những tia nắng không ngừng nhảy múa trên gương mặt cô, nhưng vẫn không sao xóa đi bóng tối đằng sau đôi mắt u buồn ấy. Cô nhìn sang chiếc ghế bên cạnh, nỗi buồn tưởng chừng như kéo dài thêm. Khẽ chạm vào chiếc ghế trống, có một cảm giác thôi thúc cô muốn ngồi vào đó một lần, đặt mình vào vị trí của cậu ấy, làm theo cách cậu vẫn hay làm, bắt đầu thả đầu xuống mặt bàn…

Tớ vẫn cảm thấy hơi ấm của cậu còn sót lại…

Tớ vẫn nhớ vẻ buồn cười của cậu, khi cậu nằm dài trên bàn vào những tiết học buồn chán…

Mỗi một chi tiết nhỏ trên gương mặt cậu đều vô thức tạc vào tâm trí tớ, như thể tớ có thể nhắm mắt mà vẽ ra trên trang giấy…
.
.
Tớ tự hỏi…


Nếu có một ngày… cậu không đến lớp nữa…

Nếu có một ngày… cậu trở về với thế giới của mình…

Tớ sẽ làm gì đây?
.
.
Tớ sẽ ra sao?

Một cơn gió mạnh lùa qua những chùm hoa anh đào, kéo phăng chúng khỏi cành cây và hất tung tất cả lên bầu trời… những cánh hoa buông lã tã như những bông tuyết đang rơi. Một cánh hoa mềm tựa như nhung theo làn gió bay vào trong lớp học, đáp nhẹ nhàng xuống má ai hồng thắm…

Tớ thật giống với những cánh hoa kia…

Đến cô độc, ra đi trong cô độc

Chờ đợi trong cô độc, đau khổ trong cô độc…

Nhưng tớ sẽ ổn thôi…

Cô bé không hề biết rằng, cô ngồi đó bao lâu, thì từ trong góc tối lặng yên của lớp học, một ánh mắt ủ rủ cũng nhìn cô bấy lâu.

Đôi khi tớ phát hiện ra bản thân mình như một bức tường trơ

Cho dù là hạnh phúc hay nỗi đau cũng như một cơn gió lùa qua..

Thời gian chầm chậm trôi, cô gái nhỏ đứng dậy định rời đi và cơn đau, một lần nữa lại ập đến. Chân đứng không vững, cô bé nhăn mặt vì đau đớn, mắt cá chân sưng to, hậu quả của lần ngã sáng nay. Thế nhưng cô bé đã nhịn đau suốt thời gian qua nên không một ai biết được cô bị thương.

Cô bé mím chặt môi, chậm chạp lê từng bước chân về phía cửa.

Mình nên cảm ơn Tổ chức thật nhiều…
.
.
Người ta khóc khi đau đớn…


Người ta hét lên khi giận dữ…

Người ta buồn khi cảm thấy cô đơn…

Người ta tìm kiếm bình yên khi bị mệt mỏi…
.
Thế còn những kẻ không được dạy cho cách biểu đạt cảm xúc, phải đóng băng mọi cảm giác bên dưới chiếc mặt nạ vô cảm, nuốt nước mắt vào trong và khóa kín tình cảm đằng sau bức tường thành bất khả xâm phạm?
.
.
Mình nên biết ơn họ khi đã ban cho mình chiếc mặt nạ robot này…

Cô bé tóc nâu đỏ khập khiểng đi trên sân trường một cách vô cùng khó khăn, có cảm giác như là bị một con dao cứa vào chân liên tục. Cô phải vất vả mới giữ được thăng bằng.

“Cậu luôn đóng kịch giỏi thật đấy!”

Cả người cô đông cứng lại khi cô quay về phía sau, nơi phát ra giọng nói khàn khàn đang bị kéo lên âm vực cao ấy.

Cậu ấy chỉ cách cô vài bước chân, khoanh tay lại, tựa lưng vào gốc anh đào. Khuôn mặt chìm trong bóng tối, thế nên cô không sao biết được cậu đang nghĩ gì.

“Kudo, tại sao cậu còn ở đây?” Giọng cô lạt hẳn đi, nhưng gương mặt vẫn còn giữ trạng thái vô cảm. Không chút ngạc nhiên. Không chút đau đớn. Cứ như mặt hồ băng bình yên, che lấp mọi cơn sóng loạn tận sâu bên dưới.

Tại sao cậu cứ xuất hiện không đúng lúc và không đúng chổ như vậy chứ?

Mỗi khi tớ tuyệt vọng muốn đẩy cậu ra xa…

Mỗi khi tớ ước rằng có thể xóa nhòa hình bóng cậu trong từng nhịp đập…
 
CHAPTER 4: Ảo Mộng Tình Yêu (Love and Ambiguity)

Part 2

.
.​
“Cậu còn hỏi tớ được sao? Đáng lẽ tớ mới là người phải hỏi cậu vì sao nói dối chúng tớ và ngồi lì lại trong lớp”. Cậu nhìn thẳng về phía cô, chăm chú quan sát khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên đó, cố tìm một câu trả lời.

“Làm sao cậu biết được?”. Cô bé thở sâu, lảng tránh câu hỏi dành cho mình.

“Tớ là thám tử mà, không nhớ à?”. Cậu nhóc đầu tổ quạ nheo mắt nhìn cô bạn.

“Chẳng phải cậu nên đi đâu đó với Ran sao?”. Cô yếu ớt hỏi lại, cố đổi sang một chủ đề khác.

“Tớ gọi cho Ran bảo cô ấy chờ. Dù sao chuyện đó cũng không gấp”. Cậu giải thích ngắn gọn, trong khi tiến về phía cô.

“Đây, cầm hộ tớ”. Cậu đưa cho cô chiếc cặp sách nhẹ hẫng của mình, rồi khom người xuống.

Cô nhìn đăm đăm vào cậu, bối rối. “Cậu đang làm gì thế?”

“Thế cậu nghĩ tớ đang làm gì?”. Cậu lắc đầu chán nản rồi ra hiệu cho cô bạn: “Leo lên lưng tớ này”.

“Cái gì cơ?”. Cô bé tròn mắt không tin vào mắt mình. Chắc cậu ta đùa.

Vài chú chim se sẻ đang hò hét trên cây. Cơn gió dịu dàng mơn trớn lấy hai đứa trẻ, mang theo những cánh anh đào như một cơn mưa màu hồng phấn.

“Đồ ngốc… Cậu nghĩ cậu có thể tự về đến nhà với mắt cá chân sưng tấy như vậy sao?” Cậu nhóc lại ném cho cô một câu hỏi nữa. Và trước khi cô kịp phản pháo lại thì cậu lại lên tiếng trước “Tớ đã thấy cách cậu bước đi khỏi lớp học khó khăn thế nào. Không phải để tớ cõng cậu sẽ tốt hơn sao?”

Họ cứ thế đứng nhìn nhau một lúc lâu.

Mang hy vọng đến cho người khác rồi dập tắt nó là độc ác lắm, cậu có biết không hả, Conan?

“Tớ đánh giá cao sự quan tâm của cậu, Kudo-kun”. Cô gái nhỏ cố gắng cho giọng nói không run và vẻ mặt không biến sắc. “Nhưng tớ có thể tự đi trên đôi chân của chính mình. Tớ không cần bất cứ ai phải lo lắng dùm tớ đâu”.

“Cậu đang nói mơ đó à?”. Cậu bé vặn lại, rõ ràng là không bị thuyết phục.

“Tớ chỉ đi khác bình thường một chút thôi. Đừng có làm quá lên thế”. Cô gầm gừ, giọng căng thẳng, cố gắng che đậy cơn đau bằng sự cáu gắt của mình.

Nghiến chặt răng, cô bước một bước lên phía trước, chứng tỏ cho cậu ta thấy cô vẫn có thể đi được. Nhưng cái chân đau hơn cô tưởng, làm cô suýt ngã phải nắm lấy tay cậu ấy để giữ thăng bằng.

“Thấy chưa? Cố tỏ ra bình thường và tiếp tục đi chỉ làm vết thương thêm nặng hơn. Thôi nào, đừng có cứng đầu nữa Haibara”. Cậu nắm chặt lấy khủy tay cô, vòng tay cô lên trên vai mình.

“…” Cô bé tóc nâu đỏ không thể mở miệng nói thêm lời nào. Cảm thấy chán ghét bản thân vì đã quá yếu đuối như thế này.

Cậu nhóc mỉm cười ấm áp trước sự lưỡng lự của cô bạn. Đôi mắt màu thiên thanh trìu mếm nhìn cô, nói với cô rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ mặc cô một mình. “Chúng ta về nhà thôi”.

Tớ ghét nụ cười của cậu bao nhiêu, tớ lại yêu nó bấy nhiêu.

Mỗi lần tớ muốn chạy trốn.

Mỗi lần tớ tức giận với chính bản thân mình.

Cậu chỉ cần cười với tớ…

Cùng đôi mắt sáng lấp lánh đó

Tất cả bóng tối trong trái tim thương tật của tớ cũng biến mất

Cô quay mặt đi, che giấu nội tâm đầy mâu thuẫn đang giằn xé

Làm sao để cậu có thể yêu một người, nhưng lại không làm tổn thương một người khác?

“Tớ đoán là tớ không còn lựa chọn nào rồi”. Tỏ vẻ đầu hàng, cô bé miễn cưỡng để cậu bạn giúp leo lên lưng cậu ấy. Cô vòng tay ôm cổ cậu, cúi thấp đầu xuống để che đi đôi má đang bắt đầu chuyển hồng.

Tớ ước rằng cậu không ấm áp như mặt trời thế này… để cho trái tim băng giá của tớ không tan chảy vì nguồn bức xạ nhiệt đó.

.

“Này, Haibara…” Cậu bé bước từng bước cẩn thận, không muốn làm chân cô bạn bị đau.

“Chuyện gì?”

“Tớ nhớ lần cuối cùng tớ cõng cậu, cậu nhẹ lắm mà. Sao hôm nay cậu nặng quá vậy? Nghiêm túc đấy, cậu nên giảm cân thì hơn”. Cậu nhóc vờ thở hồng hộc.

“Cậu muốn chết à, Kudo-kun?”. Cô bé cảnh cáo, lia tia nhìn chết chóc về phía cậu bạn.

“Oi, oi… Tớ chỉ đùa thôi mà” Cậu cười lớn đầy sảng khoái. “Cậu thật sự không dễ thương chút nào hết, Haibara”.

“Đúng vậy. Bởi vì tớ căn bản đã thu hút lắm rồi. Cậu không nên đòi hỏi quá nhiều như vậy”. Cô trả đũa lại, cười tự mãn.

Cả bầu trời lấp lánh màu vàng kim. Những đám mây ngũ sắc lững thững trôi qua đầu họ. Một đàn chim trắng bay về phía mặt trời lặn xuống, như thể một mảnh vải trắng vắt ngang chân trời.

“Nói xem, làm sao cậu biết tớ nói dối?”. Cô bé tóc nâu đỏ cất tiếng hỏi nhưng mắt vẫn dán chặt vào bóng của một con chim cô độc bay qua.

“Khi cậu về lớp sau khi đi rửa tay, cách cậu đi không còn bình thường nữa. Ngoài ra, có một tí đất bám trên vớ của cậu nhưng chúng ta không học đá bóng ngày hôm nay. Vì vậy, tớ nghĩ cậu đã vô tình đi ngang sân bóng và gặp một tai nạn trong lúc giúp cô giáo chuyển sách đến thư viện”. Cậu bé cười nữa miệng “Không có gì có thể thoát khỏi đôi mắt thám tử của tớ cả”.

“Thế sao cậu không hỏi tớ ngay từ đầu, hay nói cho lũ trẻ biết sự thật?” Cô bé hỏi lạnh lùng, hoàn toàn phớt lờ vẻ tự mãn của cậu bạn.

“Với tính cách kỳ lạ của cậu, thể nào khi tớ hỏi, cậu cũng sẽ trả lời vòng vo. Hơn nữa tớ biết cậu không muốn làm bọn nhóc lo lắng nên tớ chiều theo ý cậu luôn.”

Vậy nên… cậu mới không nói gì hết và đứng chờ tớ… Tớ nên cảm kích nghĩa cử hiệp sĩ của cậu lắm nhỉ? Quả là vượt ngoài mong đợi và có một chút không giống cậu…”. Cô gái nhỏ cười cay đắng, giọng cô bất chợt nghẹn lại nhưng cậu nhóc không nhận ra.

Đúng thế…

Cậu chính là chàng Hiệp sĩ với bộ áo giáp phát sáng.

Nhưng vì cậu đã thuộc về một người con gái khác

Nên hành động hiệp sĩ đó sẽ chỉ làm tan vỡ con tim tớ mà thôi.

Cậu có hiểu điều đó không hả, Kudo-kun?

“Haha…, vui thật đấy, Haibara”. Cậu cười nham nhở, trước khi chuyển sang bộ dạng nghiêm túc. “Tớ có thể làm gì đây? Khi cậu cứ bướng bĩnh và bí ẩn như thế?... Giấu đi những vết thương, không nói nửa lời dù cho cậu bị đau… Không muốn tỏ ra yếu đuối để chúng tớ phải lo lắng… nhưng làm như vậy chỉ khiến tớ lo cho cậu nhiều hơn thôi. Chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ rằng cố tỏ ra ổn trước mặt chúng tớ sẽ làm chúng tớ cảm thấy tốt hơn sao?”

Đôi lông mày của cậu bé nhíu lại với nhau. “Lần sau nếu có bị thương, làm ơn nói dùm một tiếng. Thậm chí cậu hét lên cũng không sao. Chỉ đừng giữ nó một mình. Nếu mọi người không biết, làm sao họ có thể giúp cậu?”.

“Với lại đâu phải ai cũng thông minh như tớ”, cậu nhóc thêm vào, cười tự phụ.

Cô gái nhỏ không nói lời nào, chỉ nhìn đăm đăm xuống mặt đất, một vệt buồn vắt qua đôi mắt màu ngọc bích.

Tớ không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai…

Tớ không muốn mình dựa dẫm vào cậu quá nhiều

.

Trái tim tớ là một thiết bị không dây

Nó không nên gắn kết với ai cả…
.
.
Chúng ta có thể cùng chung định mệnh.

Nhưng số phận mỗi người lại quá khác biệt nhau

Một ngày nào đó cậu sẽ trở về với thế giới đầy ắp ánh sáng

Với nàng thiên thần chung thủy chờ đợi cậu quay về

Còn tớ vẫn ở đây, trong thế giới bóng tối của chính mình
.
.
Nếu cậu đừng tốt với tớ như vậy


Nếu cậu chống lại tớ như kẻ thù của mình

Ghê tởm tớ… như kẻ độc ác đã hủy hoại đời cậu

Tớ sẽ không còn đau như vậy nữa…

x...x...X​

Họ cứ đi trong im lặng, giữa dòng người xuôi ngược. Tiếng bước chân của cậu bé đều đều vang lên trên con đường vắng. Một cơn gió lạnh lẽo kéo qua, quật vào cô bé tóc nâu đỏ làm cô khẽ rùng mình. Theo tiềm thức, cô ôm chặt vào đôi vai gầy của cậu nhóc, làm mặt cậu ửng hồng.

Tớ muốn thế này…

Tớ muốn như vậy…

Dù cho tớ khóc trong vô vọng bao nhiêu lần, mọi từ ngữ tớ muốn nói đều tan biến vào bầu trời…
.
.
Dù cho tớ có ở cùng cậu bao lâu, cố gắng ghì chặt bờ vai cậu thêm chút nữa như thế này, tớ sẽ không bao giờ có thể giữ cậu bên cạnh mình.

.

Tớ chỉ ước tớ có thể dễ dàng để cậu đi, như mọi dòng sông chảy ra biển lớn; không phải lo, không phải nghĩ nữa…
.
.
“Nè, Edogawa-kun. Cậu có muốn biết một bí mật không?”. Cô gái nhỏ hỏi với một giọng rất lạ.

“Bí mật loại gì?”. Cậu bé thận trọng hỏi lại, len lén nhìn cô bạn.

“Hứa với tớ là cậu sẽ không kể cho bất cứ ai?”

“Ờ… ờ…”, cậu nhóc gật đầu lia lịa, rõ ràng là vô cùng thích thú.

Cô gái nhỏ thoáng cười, nhắm nghiền mắt trong vài giây, cố gắng đấu tranh nội tâm dữ dội. Lời thì thầm của cô nhỏ nhẹ như tiếng rì rào của gió ngoài đại dương bao la…

“AISHITERU.”

.....
..

Cậu bé đầu tổ quạ đột ngột đứng sựng lại.

Cô bé ôm lấy cổ cậu, làm cậu muốn nghẹt thở.

Nè Conan, cậu có biết giây phút đau đớn nhất trong tình yêu là gì không?
.
.
Đó là khi cậu nhận ra người mà mình yêu nhất trên đời lại không thể thuộc về mình


Để cuối cùng cậu không còn lựa chọn nào đành phải buông tay
.
.
Tình đơn phương… tớ chẳng bao giờ hiểu nó cho đến khi gặp cậu.

Tình đơn phương… có nghĩa là cho đi tất cả những gì cậu có mà không cần đáp lại

Nó cũng có nghĩa là ngồi trong bóng tối nhìn ra, thành tâm cầu chúc người mình yêu được hạnh phúc, dù cho người ở bên cạnh người ấy không phải là mình.

.​

“Cậu vừa nói gì thế?”. Cậu bé nhăn trán hỏi.

“Tớ vừa nói cho cậu nghe bí mật sâu thẳm nhất của tớ”. Cô trả lời, nín thở.

Nói rằng ‘tớ yêu cậu’ rốt cuộc là đúng hay sai? Tớ tất nhiên hiểu rõ chuyện này…

Nó sẽ chỉ đẩy cậu ra xa tớ hơn mà thôi
.
.
“Cái gì cơ?”. Cậu bé cao giọng, gần như là hét lên.

“Cậu không nghe gì sao?”. Cô bé cười nửa miệng, dù cậu không thể nhìn thấy mặt cô nhưng có thể nghe rõ ràng chất giọng mỉa mai đó.

“Cậu bịt tai tớ lại, làm sao mà nghe được?”. Cậu bé đảo mắt tức tối.

Nhưng tớ thích vờ như mình đã tỏ tình với cậu

Tớ sẽ vờ như cậu nghe tớ nói gì

Để tớ có thể mỉm cười khi chúng ta nói lời từ biệt…
.
.
“Tiếc quá, tớ chỉ nói một lần duy nhất thôi”. Cô bé cười khúc khích.

“Cậu muốn trêu tớ hả Haibara? Vậy là ngay từ đầu cậu đã không muốn kể cho tớ nghe rồi”. Cậu nhóc bốn mắt càu nhàu giọng hờn dỗi, chân vẫn đều bước về phía trước.

Cô bé lại yên lặng một lúc lâu, mắt dõi theo những đám mây ngũ sắc rời rạc trên bầu trời.

Đã là bí mật thì nên mãi mãi là bí mật.

Một nụ cười rất khác nở trên môi cô bé, nó ngây thơ và dễ bị tổn thương, như thể chiếc mặt nạ hoàn hảo cuối cùng đã được tháo ra và đập vỡ thành nghìn mảnh nhỏ.

Tình yêu của tớ là thứ không bao giờ được nói ra và sẽ luôn ngỡ như không tồn tại

Tớ cảm kích và trân trọng người đã tạo ra vết thương sâu, không thể lành này.

.
.
.
Đó là lí do tại sao…


.

Cảm ơn nhé, Conan

Vì đã được yêu cậu mà không cần xin phép

Được ngốc nghếch hy vọng vào một tương lai có hai chúng ta

Dù cho sự thật là tớ và cậu mãi mãi không có cái kết.

.
.
.
...-...-...-...-...-...

** Tình yêu tựa như sương khói, âm thầm hôn nhẹ tâm hồn bạn

Đôi khi bạn nghĩ rằng nó không có ở đó, nhưng có thể nó đã luôn luôn ở đó

Chỉ vì bạn không thể nhìn thấy nó

Bạn để nó biến mất và không thể nhận ra**
.
.
.
Buổi chiều ngày hôm ấy, dưới ánh tà dương, sự ấm áp của cậu cùng nỗi buồn bất chợt của tớ sẽ còn đọng lại trong ký ức của tớ như một giấc mơ vô định mãi mãi.
.
.
.
Trong giấc mơ buồn đó, tớ đã từng nói với cậu rằng, “tớ yêu cậu”…
.
.
 
Hiệu chỉnh:
Chap này thấy không gian tươi sáng hơn rồi đó.
AISHITERU là từ mình yêu thích nhất và cũng là từ làm mình rung động nhất. Nếu bạn không nói thì mình cũng không biết từ đó là "tôi yêu bạn", cái này phải cảm ơn bạn nếu không mình sẽ bị tên bạn trai dụ dài dài.
thật ra mình không hề thích cái kết của Forget me not dù nó là HE, hơi trái tính phải không ? chỉ là nó là điều duy nhất trong fic đó mà mình không thích
 
Hiệu chỉnh:
Lúc đầu Conan kêu Ai cầm cặp hộ em cứ tưởng cậu sẽ băng bó vết thương của cô ấy chứ. Ai dè cậu ta lãng mạn quá, đòi cõng cô về nhà mới chịu. Đáng iu quá <3
Ây da chap này em thấy mình bị troll hơi nhiều, hết vụ trên đến đợt Ai tỏ tình. Nói nhưng lại ko cho Conan nghe mới chết chứ =))))
"Cảm ơn nhé Conan
Vì đã được yêu cậu mà không cần xin phép
Được ngốc nghếch hy vọng vào một tương lai có hai chúng ta
Dù cho sự thật là tớ và cậu mãi mãi không có cái kết"
Lời tâm sự của Ai cũng chính là nh gì mà em nghĩ về CoAi :(
 
×
Quay lại
Top Bottom