[Shortfic] Cách Nhau Một Thanh Xuân

T-TTVN

Here comes Runo!
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/12/2014
Bài viết
51
Author: T-TTVN
Category: Drama, Romance, Angst, Tragedy
Rating: K+
Paring: Shinichi K. & Ran M.
Status: On-Going
Note: [3]​
1.jpg




3-1.jpg



Có lẽ rất lâu trước đây, dường như ngày nào anh cũng mặc bộ đồng phục này- anh nhẩm tính khi nhìn vào chiếc gương dài gắn tạm bợ ở cửa phòng. Phòng này vốn dĩ không phải của anh, tấm gương không cao bằng người anh, nhưng ông Mori giờ đã dọn hẳn sang ngủ phòng kế bên nên anh tạm thời ở phòng này một mình. Anh còn nhớ năm ngoái khi mới chuyển cấp, đồ đạc mua cho năm học mới cũng nhiều lên, phòng này chật chội đến mức phải nằm nghiêng người mới nhét được cả anh và ông Mori trên chiếc gi.ường cũ cọt kẹt.

Anh muốn cố tình để không phải nhớ ra, lại cảm thấy mình thực sự tệ bạc. Rồi không hiểu nghĩ thế nào lại mang nhiều tiền hơn mọi ngày, chịu khó chải chuốt tươm tất hơn mọi ngày, chọn đôi giày đẹp nhất để mang, nhưng cũng chẳng buồn soi gương lại nữa.

Và cũng có lẽ từ rất lâu rồi, anh luôn bước ra khỏi phòng với tâm trạng bực dọc.

Anh thường không thể kiềm chế được mà nổi nóng với những điều nhỏ nhặt: khi bọn nhóc cứ chạy lăng xăng phá án mà không thèm nghe anh nhắc nhở, khi phải lên bảng làm những bài toán vụn vặt, khi đá bóng đến đổ mồ hôi mà không thể kiếm được khăn,… Và những ngày như vậy, anh thường không muốn về nhà.

Hôm nay không phải ngoại lệ, tâm trạng anh đang rất tệ. Nếu có khác, chỉ là hôm nay anh thực sự mong sau giờ học anh sẽ được về nhà.

Cố lắc đầu để không để những suy nghĩ tiêu cực xâm chiếm mình, anh cười nhạt, nặn ra một vẻ mặt bình thản rồi cất bước xuống lầu.

Cứ như vậy, cũng đã lâu rồi.


Bữa sáng cho anh đã chuẩn bị xong, vẫn một phần trứng ốp la, sữa nóng và hoa quả ướp ngọt. Anh không thích những món này. Anh lại bực dọc, gằn khẽ một tiếng trong miệng, nhưng vẫn ngồi xuống, điềm nhiên ăn sạch phần của mình.

- Hôm nay ăn mặc thế này, em lại có hẹn với Ayumi sao?

Anh trả lời không ngẩng đầu:

- Vâng.

- Vậy chị không phần cơm cho em nữa nhé.

Động tác anh khựng lại một chút. Anh ngẩng đầu, khẽ đưa mắt nhìn. Cô đứng trước mặt anh, có vẻ không chờ đợi câu trả lời của anh, miệng chỉ loáng thoáng nụ cười nhàn nhạt. Anh thấy sự bực dọc trong mình đang dần chuyển thành sự trào phúng. Anh giễu cợt chính mình. Anh cũng không thích được đối xử như người lớn thế này.


Anh biết rằng Ran dường như không thay đổi, ngay cả khi cô đã ra trường và có công ăn việc làm ổn định. Ran không trang điểm nhiều, khuôn mặt vẫn có nét trẻ con như hồi cô còn 17 tuổi. Nhiều người bạn ngày xưa của anh và cô giờ đã có gia đình, ai ít nhiều cũng khác. Duy chỉ có Ran, nhiều khi làm bữa sáng cho cả nhà khi không có ca trực ở bệnh viện, nhiều khi đi chơi xa với bạn cũ, cũng nhiều khi chỉ quanh quẩn trong phòng làm gì đó một mình.

Chỉ có đôi mắt của Ran là thực sự rất khác hồi ấy. Anh chẳng hiểu sao khuôn mặt cô luôn tươi cười niềm nở là vậy mà đôi mắt lại sâu xa và thâm trầm đến thế. Anh sợ ánh mắt cô nhìn mình. Anh sợ rồi mình sẽ nhầm tưởng rằng mình thực sự là mình của 10 năm về trước, rồi sẽ chạy đến mà ôm nhào lấy cô.

Anh vẫn hay trò chuyện với cô những tối rảnh rỗi ở nhà, nhưng chẳng bao giờ họ nhắc đến cái tên Shinichi. Cô gần như không gọi cho số của Shinichi lần nào nữa. Nhiều khi anh gọi cũng vì lý do gì đó mà cô không bốc máy, giống như cô chưa từng quen người nào là Kudou Shinichi trước đó.

Người ta thường dành nhiều thời gian cho một mối quan hệ mới nhiều tiềm năng hơn là mải vấn vương những gì đã cũ, như anh vẫn hay giành thời gian cho tụi nhóc nhiều hơn là tìm hiểu về những người bạn cũ của anh dạo này đang làm gì, ở đâu, cuộc sống có ổn định không. Anh biết Ran không phải là ngoại lệ. Ran làm việc ở khoa thần kinh chung với bác sỹ Araide. Anh cũng không phải không biết Araide có tình cảm với Ran. Cái cách anh ta đưa đón Ran, tặng quà cho Ran vào ngày lễ, nhắn tin cho Ran mỗi tối trước khi đi ngủ,… đều là những gì trước đây anh đã làm, mà tâm tư của mọi thằng con trai là giống nhau.

Mọi chuyện cứ xảy ra bình thường cứ như thật sự đó là một câu chuyện bình thường. Bản thân anh cũng có bạn gái. Năm ngoái Ayumi đã thổ lộ tình cảm với anh và họ bắt đầu hẹn hò. Ayumi càng lớn càng giống Ran. Cô để tóc dài, cũng không còn đeo chiếc băng đô đỏ hay đeo khi còn nhỏ. So với đám bạn cùng lứa trong trường, cô càng đẹp hơn nữa: đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn màng, đôi môi đỏ chúm chím,… thực sự rất xứng đôi vừa lứa với anh, thám tử học sinh tài giỏi, nổi tiếng.


Anh và Ran luôn luôn bận rộn với những mối quan hệ của mình, họ rõ ràng không chung một con đường. Ran cần một sự ổn định hơn là tuổi trẻ phiêu lưu của anh. Dường như Araide mang lại cho Ran điều mà cô ấy cần. Anh thực sự muốn cảm ơn Araide vì những gì anh ta đã làm cho Ran, nhưng cũng tự vấn mình, anh định lấy tư cách gì để cảm ơn?

Anh luôn suy nghĩ về bản thân mình, liệu sống như một người đa nhân cách thế này mãi có ổn không. Là một chàng trai luôn hạnh phúc vì yêu và được yêu, luôn tràn đầy tự tin vì những thành quả bản thân đã đạt được ngoài xã hội; rồi đến khi về nhà lại yêu một cô gái khác hơn mình đến 10 tuổi, yêu đến điên dại.

Dạo gần đây anh thường không thể kiểm soát được suy nghĩ của chính mình. Anh bực dọc với Ran khi cô ấy về nhà cùng Araide, khi cô ấy nấu cho anh những món như ngày anh còn 7 tuổi, khi cô ấy giới thiệu anh là em của mình. Nếu khi là Shinichi, anh sẽ không để mọi chuyện như bây giờ. Nếu giờ mà có tỏ ra giận dỗi không thèm nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng sẽ chỉ nghĩ đơn giản là anh đang cãi nhau với Ayumi.

Trước đây anh luôn mong ước được có một cuộc sống bình thường như những người khác, rồi lung lạc với chính quyết định của mình: nếu có cơ hội làm lại, liệu anh có bỏ Ran mà chạy theo bọn áo đen năm ấy không? Nếu như anh không chạy theo chúng, mặc kệ thế giới ngoài kia trầm luân dâu bể, có phải anh và Ran đã không như thế này không, để rồi đến mãi 10 năm sau vẫn chỉ là cách xa và cách xa? Hay nếu cứ phải tiếp tục cuộc sống bình thường thế này, chắc chắn Ran sẽ lấy Araide, còn anh và Ayumi sẽ vào đại học, mỗi người một con đường riêng, anh sẽ chọn thế nào?

Ý nghĩ Ran sẽ kết hôn với Araide thực sự khiến anh nổi điên.

Anh nhìn Ran. Hôm nay cô vẫn mặc chiếc áo len màu be Araide tặng, chân váy ngang đầu gối, đang chải đầu và chuẩn bị rời khỏi nhà đến bệnh viện. Anh có gửi tặng Ran một chiếc áo len màu mận mà Ran rất thích vào tháng trước nhân dịp lễ Giáng Sinh, nhưng Ran không mặc nó lần nào. Anh buông đũa xuống bàn, nhận thấy sự nhỏ nhen cay đắng trong họng đang trào lên không ngừng, khó khăn cầm lấy cặp, nhất quyết bỏ đi không nhìn Ran nữa.

- Nếu tối nay em có rủ Ayumi về nhà thì cứ tự nhiên nhé, chị có hẹn với anh Araide nên chắc sẽ về muộn.

Giọng Ran cứ bình thản đều đều, mà với anh thì đầy chát chúa. Anh nhắm mắt nuốt khan, biết rõ ngọn lửa trong lòng đã bùng lên đến mức nào. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt cô lúc này lại như là mong câu trả lời gì đó từ anh.

Anh nắm lấy tay cô kéo lại gần, như ép cô nhìn vào mắt anh. Anh chưa từng có hành động nào quyết liệt như vậy với Ayumi. Anh nhìn cô, chỉ mong cô thấy được điều gì đó ở anh qua ánh mắt. Rõ ràng anh hiểu tim mình đang nổi lửa, trí óc như muốn nổ tung ra, mà cũng chỉ bình thản nhìn cô, cười:

- Lần sau chị đừng làm món vừa nãy nữa. Em đâu phải trẻ con.

Ran ngạc nhiên nhìn anh, tay cứng đờ nhất thời chưa thể vùng ra được, nhất định còn bất ngờ vì hành động của anh.

Anh buông cô ra sau vài khắc bất động, vì anh biết nếu không buông ra anh sẽ làm gì. Anh không nhìn Ran thêm lần nào nữa, vội chỉnh lại vạt áo rồi ra khỏi nhà. Chiều nay, anh còn cuộc hẹn với Ayumi, anh phải dành toàn bộ tâm trí cho cô ấy.


Đó là những ngày đầu năm tuyết rơi ảm đạm, tầng mây mù mịt giăng khắp nền trời.

Còn tiếp.
 
Chào bạn! Mình đã đọc phần đầu fic của bạn, cũng muốn chia sẻ đôi điều cảm nhận.
_ Ngay nhan đề: "Cách nhau một thanh xuân",đã tạo cho mình cảm nhận về khoảng cách rất xa vời (cả về không gian và thời gian). Khoảng không-thời đó không phải tính bằng năm tháng đơn thuần mà bằng "thanh xuân" đời người. Một người có mấy lần trải qua thanh xuân chứ? Có bao nhiêu lần 10 năm nhiệt huyết, 10 năm ngây thơ tin tưởng, 10 năm ngô nghê trước bão tố cuộc đời? Vậy nên, những tưởng "một thanh xuân" là ít, nhưng thực ra đôi khi lại là cả một đời người bảy mươi, tám mươi năm gói gọn trong khoảng không-thời ấy. Tên fic thực sự gây ấn tượng mạnh với mình, nhưng lại không đủ kích thích trí tò mò của mình. Bởi đọc tên fic "Cách nhau một thanh xuân" lên, mình đã lờ mờ mường tượng ra bối cảnh câu chuyện là khi Conan đã là chàng trai 17, không thể trở về hình dáng cũ, Ran đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn xưa.Và cũng vì đoán được bối cảnh ấy mà mình có thể phần nào "cảm" được diễn biến câu chuyện. Nó có thể giảm đi chút ít hứng thú của độc giả (như cá nhân mình)
_Mình cực thích ảnh bìa truyện của bạn, art rất đẹp, màu sắc hơi nhạt nhưng tràn đầy ánh sáng và màu sắc, nó phản ánh đúng tinh thần của cái gọi là "thanh xuân" tươi đẹp không vương chút toan tính. Mình đánh giá cao con mắt thẩm mĩ của Au,phải là người bỏ thời gian tìm kiếm, tỉ mẩn chỉnh sửa màu chữa, font chữ, mới cho ra sản phẩm đẹp như vậy. Điều đó giúp mình gián tiếp cảm nhận được công sức và tâm huyết bạn bỏ ra cho đứa con tinh thần này.
_ Đến phần chính: phần nội dung fic, mới chỉ có phần mở đầu nên mình cũng chưa dám phán xét điều gì quá nhiều. Bởi với mình thứ lộ diện "nút thắt cao trào" phải bắt đầu từ những chap 2, 3 (đối với shortfic). Tuy vậy, mình vẫn muốn chia sẻ về cảm nhận cá nhân mà phần mở đầu mang lại.
+ Về câu văn: phải nói bạn là người chau chuốt và tỉ mỉ thật đấy! Suốt cả phần đầu, mình rất ưng cách bạn sắp xếp vị trí các câu văn. Ngắn hay dài đều phát huy được hết ý nghĩa hàm ẩn bạn muốn truyền tải. Mình đánh giá cao điều đó. Như Nguyễn Tuân viết "Dùng chữ phải như đánh cờ, chữ nào phải đặt đúng vị trí của nó". Với cá nhân mình, các câu văn trong fic đã đặt đúng vị trí rồi, bởi nó "bấm" được vào cảm xúc của mình. Cách bạn kể, tả, độc thoại nội tâm ....cùng với giọng điệu chậm rãi, từ tốn khiến lời văn như "rót mật vào tai" ý, rất êm, mượt, nhẹ nhàng nhưng thấm thía đi sâu vào lòng người. Nhưng cũng chính vì việc bạn sa đà vào chau chuốt tỉ mỉ quá, cho nên tình tiết sau một đoạn kha khá, vẫn chưa tiến triển được nhiều. Không biết bạn có để ý không, nhưng sau rất nhiều câu chữ, chỉ có hành động Shin ghé sát vào Ran và nói:"Lần sau chị đừng làm món đó nữa. Em đâu phải là trẻ con" cùng với biểu hiện ngạc nhiên đến cứng đờ người của Ran là điểm nhấn duy nhất của phần đầu. Vì bạn kể, tả, đi sâu khai thác nội tâm nhân vật như vậy cho nên ít đất để nhân vật có hành động bùng nổ.
+Về nội dung: Thật ra ban đầu mình thấy Ran có vẻ quá vô tình lẫn vô tâm? Vì mình không thấy bạn để nhân vật là OOC nên mình nghĩ rằng tính cách Shin và Ran vẫn hoàn toàn giống bản gốc. Từ những tình tiết như không bắt máy Shin, không mặc áo len Shin tặng... khiến mình cảm thấy Ran dường như muốn xóa nhòa hình bóng người tên Kudo Shinichi? Mình không hiểu lí do tại sao? Trong suốt 10 năm ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là chuyện gì có thể gây chấn động đến mức làm thay đổi một cô gái với tính cách thủy chung, chân thành ấy? Phần đầu tất nhiên vẫn chưa thể hé lộ gì nhiều, mình sẽ tiếp tục theo dõi. Nhưng mong rằng bạn có thể đưa ra một lí do thuyết phục được độc giả :*

Phần đầu mình chỉ nhận xét đến đây thôi, mình sẽ tiếp tục theo dõi và ủng hộ fic. Chúc fic đắt khách nhé *tung hoa*
 
Chào chị.

Đầu tiên, cảm ơn chị vì đã viết.
Fic, trên cảm nhận của em, là rất hay. Nội dung không mới, nhưng cách thể hiện và giọng văn của chị thì rất đặc biệt. Giống như comment phía trên, qua fic, em có thể nhận thấy độ trau chuốt của chị ở ngôn từ, câu cú, hình des cũng khá đẹp và hình như chưa mắc một lỗi type nào cả. Thật sự cảm ơn chị về điều này.

Thứ hai, em muốn nói về lỗi sai của chị, ở đây là lỗi logic.

- Lỗi 1:
- Hôm nay ăn mặc thế này, em lại có hẹn với Ayumi sao?

Anh trả lời không ngẩng đầu:

- Vâng.

- Vậy chị không phần cơm cho em nữa nhé.
Và ở phần sau:
- Nếu tối nay em có rủ Ayumi về nhà thì cứ tự nhiên nhé, chị có hẹn với anh Araide nên chắc sẽ về muộn.
Em không hiểu phần này lắm. Thông thường thì rủ bạn gái về nhà hay hẹn hò thì sẽ là buổi chiều sau giờ học/làm việc đúng không ạ? (Theo manga thì thế) Vậy tại sao Ran vẫn nói với Conan là sẽ không để phần cơm cho cậu? Theo em hiểu đại khái thì Ran sẽ về nhà nấu cơm cho ông Mori và Conan trước khi đi tới chỗ hẹn, tuy nhiên còn một vấn đề nữa là tại sao Conan lại dẫn Ayumi về nhà khi có ông Mori, với lại đó cũng chỉ là nơi cậu đi ở nhờ? Có thể em đã hiểu nó chưa đúng. Mong chị giải đáp giúp em.

- Lỗi 2: lỗi này thì nhỏ thôi ạ. Theo em nhớ thì trong manga Araide khám theo hình thức tại nhà và chuyên khoa là xương khớp ạ, chứ đâu phải là khoa thần kinh?

Chỉ có vậy thôi, cảm ơn chị vì đã đọc.
 
2.png




3-1.png


Dự báo thời tiết nói hôm nay trời có tuyết rơi. Anh không tin lắm, nhưng khi tỉnh dậy đã thấy tuyết bám đầy ở bậu cửa sổ, còn chiếc bàn cạnh cửa thì lốm đốm đầy những vệt tuyết tan. Hôm qua anh về khuya, rệu rã nằm vật lên gi.ường thiếp đi, bộ đồng phục trên người cũng chẳng thay ra, đến cửa sổ cũng quên không đóng lại.

Tokyo năm nay có vẻ lạnh hơn mấy năm trước. Anh để ý đằng xa, mấy chòm mây cứ vần vũ âm u, giăng giăng một màu xám nhạt nhạt. Người người cứ hối hả đi mà tuyết thì cứ chầm chậm la đà lướt trên mái hiên, trên ghế đá, hay trên mấy cây hàn đới khẳng khiu lác đác vài chiếc lá đã vàng đỏ cả cuống. Người ta thường điên cuồng vì cái nắng cháy da ở Tokyo đến nôn nóng được ngửi mùi tuyết đậm đặc trong gió thổi, để rồi đến khi mùa thu đi qua, mang theo những cơn gió se se ẩm ẩm mùi lá cây, mùi hoa quả rừng, tuyết lại rơi vào lúc chẳng còn ai mong chúng nữa.

Sáng ngày ra anh bước ra đã thấy ai giày xéo đống tuyết rơi dày đặc ở thềm cửa rồi tha đi lung tung khắp các bậc thang. Anh biết thói quen của người đó, đi chợ từ sáng sớm, khi về thì đùa nghịch với Đại Uý già ở Poirot một chút rồi tất tả lên nhà chuẩn bị bữa cho cả nhà và đi làm. Làm việc ở bệnh viện thì thực ra cũng có chút ý nghĩa. Nhưng anh không giống người đó, anh còn là học sinh, cũng không có ý định lớn lên sẽ làm bác sỹ, nên cũng chẳng biết rút cục người đó trong một ngày phải làm những gì mà mệt nhọc đến độ không có chút thời gian cho mình như vậy.

Đã dặn trước là tháng này ngày nào anh cũng phải lên trường từ rất sớm để tập kịch, nên anh cũng chẳng ghé qua phòng bếp ăn bữa sáng nữa, cứ thế mà đi chẳng nói năng gì.

Trường Teitan có một lễ hội thường được tổ chức vào đầu năm gọi là lễ hội mùa xuân, từ khi anh còn là học sinh lớp 11 ở đây cách đây 10 năm đã có rồi. Nhà trường tổ chức cho học sinh chơi nhiều trò chơi như giải đố, đánh cầu, đá bóng,… trò nào cũng ầm ĩ não nhiệt. Anh bỏ chơi đá bóng đã lâu, nay cũng không tham gia vào đội bóng của lớp nữa. Anh cảm thấy sở thích chơi bóng của mình là cái gì đó thuộc về quá khứ xưa cũ lắm, anh bây giờ đâu phải Shinichi Kudou hồi đó. Cái gì của ngày xưa thì cam lòng để nó mãi ở yên vị vậy thôi, cứ mải phủi đống muội tro lên chỉ làm người ta thêm mệt mỏi.

Vì cả lớp ai cũng phải tham gia một trò chơi nào đó nên anh chắc chắn cũng phải tham gia, và một cách không tình cờ, anh vào đội kịch của lớp. Khả năng đóng kịch của anh không tệ, dẫu sao mẹ anh cũng là một diễn viên, nhưng đó không phải là lý do cả lớp ép anh vào đội kịch.

Megumi là người chịu trách nhiệm phần kịch bản cho nhóm. Cô ấy rất có hứng thú với chuyện tình cảm của anh và Ayumi, có lẽ cũng vì Ayumi là bạn thân cô ấy. Có thời gian cả lớp anh đồn ầm lên chuyện anh và Ayumi đã phát sinh quan hệ. Đến mãi sau này anh mới biết, trong một phút đùa quá trớn, Ayumi lỡ khiến Megumi hiểu nhầm câu nói đùa của mình. Có điều hồi ấy anh không để tâm lắm đến lời ra lời vào trên trường, chỉ sợ những lời ấy lại tới tai người nào đó không nên nghe.

Anh chẳng hiểu sao các cô gái tầm tuổi đó lại có vẻ hứng thú với những câu chuyện tình yêu sến súa ấy đến như vậy, như Megumi, cô ấy bắt anh chọn giữa một đống các kịch bản tình yêu cô ấy tải xuống trên mạng để làm kịch bản cho đêm công diễn. Anh cứ chọn cái này, thì bạn diễn của anh, Ayumi, lại không đồng ý.

Thật ra anh không quan tâm đến chuyện kịch bản được chọn là gì cho lắm, nếu như cuối cùng cả nhóm không quyết định lấy vở “Shuffle Romance” của Sonoko tình cờ đăng lên blog cá nhân trong một buổi họp nhóm anh vắng mặt do bị cảm.

Anh cố đổ lỗi rằng tim anh đang run lên là vì anh đang lo lắng phải diễn trước nhiều người.

Còn chưa đầy một tháng nữa là đến đêm diễn, cả đội lao vào tập luyện như điên, đến cả anh thường dành cả sáng để ủ ê lười biếng ở nhà cũng phải trở dậy sớm lên trường cùng cả đội luyện tập.

Hôm nay anh đến còn sớm hơn mọi ngày. Vì anh và Ayumi là vai chính, nên cô ấy đề nghị anh đến sớm để cùng tập thoại với cô ấy.

Khi anh đến thì Ayumi đã đến từ lúc nào. Cô ấy lúc nào cũng cười thật tươi chào anh, rồi nhẹ nhàng nhón chân hôn lên má anh.

Còn anh, từ hồi ấy đến giờ, vẫn luôn suy nghĩ có nên hôn đáp lại cô ấy hay không.
blog.gif


- Không phải như vậy, Edogawa-san, đoạn này cậu phải tỏ ra nhẹ nhàng, lịch lãm vào chứ, sao cứng đờ như khúc gỗ vậy?

Megumi đập đập cuốn kịch bản vào tay, chỉ đạo như một đạo diễn lõi đời, có vẻ đã hơi cáu lên với anh, cả nhóm cũng nhìn anh lo lắng. Đoạn này là lúc kỵ sỹ áo đen sẽ mở mặt nạ ra, lần đầu công chúa thấy tướng mạo chàng. Đây là phân cảnh chỉ có một mình anh và Ayumi trên sân khấu. Ayumi diễn rất tốt, rất nhập tâm. Khuôn mặt tha thiết của cô ấy, giọng nói thánh thót của cô ấy, tất cả như cuốn hút ánh mắt người xem khiến họ không rời mắt. Thấy anh như vậy, đôi mắt to tròn của cô khẽ lặng đi, khuôn mặt hơi tái lại. Cô cười gượng với Megumi:

- Đừng trách Conan. Tại tớ diễn chưa tốt nên cậu ấy mới mất tập trung thôi. Conan này, mình làm lại lần nữa đi.

Anh hiểu ý cô muốn giải vây cho anh, anh cũng không chần chừ thêm nữa. Anh chầm chậm quay lại phía cánh gà, nhẩm nhẩm lại kịch bản mà anh đã thuộc làu từ lâu, nghe thoang thoảng bên tai có gì đó đang nứt ra trong lòng.

Anh biết lý do vì sao mình không thể tập trung như vậy. Trong phút chốc, anh chỉ ước giá như mình chưa từng tồn tại trên thế giới này, cũng ước mình chưa từng yêu. Nếu như anh không yêu người đó như vậy, có phải mùa đông sẽ đẹp và ấm áp hơn bây giờ không, nếu như anh không yêu người đó như vậy, hẳn bây giờ anh phải rất viên mãn với cuộc sống đủ đầy yêu thương của mình,… Phải, nếu anh không yêu…

Ayumi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đầy trông đợi:

- Chàng là ai, hỡi người đã cứu sống em…

Mái tóc Ayumi nuôi dài chấm eo, lả lướt chạm vào tay anh. Đôi mắt Ayumi mở to, trong sáng nhìn anh… Ở đâu đó trong ký ức của anh lại hiện lên màu đồng tử tím biếc bất tận đang nhìn anh, vang vang đây đó là tiếng thánh thót



“Shinichi.”



“Shinichi….”



Lúc đó anh hiểu, thế giới của anh, đâu đâu cũng là Ran.

Lúc đó anh hiểu, trong lòng anh, vĩnh viễn chẳng ai thay thế được Ran.

Lúc đó anh hiểu, anh nhớ Ran, nhớ bằng cả xương tuỷ.



- Nếu chàng hiểu ước nguyện của em, thì xin chàng….

Anh biết bức tường thành anh tự xây cho chính mình đã sụp đổ cả rồi. Anh chẳng tự chủ được chính bản thân mình nữa, đôi tay chủ động giang ra ôm chặt lại bóng hình mong manh ấy. Anh phải làm sao đây, cơ thể này, rồi cả trái tim này nữa, anh phải làm sao đây….

Nhưng đây không phải mùi quần áo có hương hoa lan nhẹ nhẹ, không phải mái tóc dài thoang thoảng mùi dầu ủ tóc hạnh nhân ngòn ngọt đã râm râm vài sợi xơ chẻ ngọn, càng không phải bàn tay lúc nào cũng lạnh buốt như nước đá của cô ấy.



Ảo ảnh tan biến trong tầm mắt. Giấc mộng nào rồi cũng như bong bóng nước, chợt hiện chợt tan, chẳng để cho người ta kịp có thời gian để hối tiếc.

Khi đã định thần lại, anh mới ý thức được vừa rồi mình đã ôm Ayumi. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, đôi mắt xanh e thẹn nhìn anh, đôi môi nhỏ nhắn còn chưa tắt được ánh cười như hoa mai đỏ bung nở giữa trời tuyết.

- Xin lỗi Ayumi-chan…- Còn chưa kịp dứt câu, cả khán phòng bỗng chốc ồ lên. Cả bọn nhao nhao:

- Này Edogawa-kun, đoạn này được đấy, là cảm xúc tuôn trào không cản được chính mình à?

- Tớ đề nghị cho đoạn này vào kịch bản!

- Phải được đấy.

- Không không, ta nên cho thêm câu gì vào nữa cho ngọt!

- Câu gì?

- “ Xin công chúa thứ lỗi, là ta nhất thời không thể kiềm chế”.

Cả nhóm cứ tiếp tục bàn tán cười cợt không ngừng một lúc thật lâu nữa, còn anh đứng lặng lẽ nơi góc sân khấu. Đưa tay lên ngực, nghe cơn sóng khi nãy đã dịu đi ít nhiều, anh mới mệt mỏi mím chặt môi, cố nặn ra một nụ cười nhạt.



Người ta có thể bằng lí trí ngay lập tức ngừng yêu một ai đó hay sao?
blog.gif


Trận tuyết lúc sáng đã ngừng hẳn, đống tuyết sáng nay vẫn còn ngổn ngang đầy trên phố giờ tan đi thành những mảng nước lớn, đâu đó trên vỉa hè là những vết bùn tạt từ những chiếc ô tô vội vã vụt qua.

Từ trường về nhà phải mất những 3 lần qua đường và 3 đèn đỏ, điều này làm anh khá sốt ruột. Giao thông Tokyo cứ ì ạch di chuyển trên những tuyến phố ướt át, cả gió cũng cứ thổi từng đợt từng đợt làm cây lớn bên đường hắt xuống mấy hạt tuyết li ti chưa kịp tan còn bám trên lá lên mặt người đi, làm họ cứ được dăm ba bước là lại phải đưa tay phủi phủi.

Đôi găng tay đỏ của anh vì nãy giờ mải lau mái tóc đầy tuyết mà giờ đã ướt nhẹp, cả áo khoác ngoài của anh cũng chẳng khá hơn, nhưng không phải vì vậy mà anh liên tục phải rung đùi sốt ruột khi chờ đèn đỏ cuối cùng để về nhà.

Anh tự dặn mình sáng mai sẽ hỏi lại Mitsuhiko về những điểm quan trọng trong cuộc họp hôm nay. Ngay lúc này, anh tự cho phép mình bước gấp rút hơn mọi khi.

Văn phòng thám tử đã hiện ra ở ngay trước mắt. Có một thoáng anh thấy nực cười rằng nơi này anh còn quen thuộc hơn nhà của chính mình nữa. Anh tuỳ tiện đạp mấy cái lên chiếc thảm chùi chân đặt ở thềm cửa, tháo đôi găng tay ướt đẫm nước ra vắt sạch.

Hôm nay anh mong chóng được về nhà hơn mọi ngày, dù có khi chán nản vì cuộc hẹn với Ayumi sau giờ học thì cũng chẳng khi nào anh hồ hởi bước vội về nhà như hôm nay. Trước giờ anh cứ nghĩ chỉ có khi chia xa, người ta mới có nhung có nhớ. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra nhận xét của chính mình ban sáng khi nhìn lên những đám mây xám xịt đằng xa, thực tế, trời trở lạnh đâu có đợi mùa đông?

Anh cố bình ổn nhịp tim của mình trước khi đưa tay vặn nắm đấm cửa. Anh đã tưởng tượng ra cảnh cô ngồi ở đằng sau cánh cửa kia chờ anh, khi thấy anh thì mỉm cười thật tươi rồi nhẹ nhàng giúp anh cất cặp sách, treo áo khoác lên giá.

Miệng anh khẽ cười, rồi liền đưa tay mở cửa. Được giữa chừng, anh chợt dừng lại.

Bên trong có tiếng.



“Không những một lần, mà đến hai lần. Chàng là ai, hỡi người đã cứu sống em…?”

“Không những một lần, mà đến hai lần. Chàng là ai, hỡi người đã cứu sống em…?”

“Nếu chàng hiểu được ước nguyện của em, thì xin chàng hãy cho em được thấy khuôn mặt chàng.”

“Nếu chàng hiểu được ước nguyện của em, thì xin chàng hãy cho em được thấy khuôn mặt chàng.”

“Nếu đó là ước nguyện của công chúa, thì tôi xin được ánh trăng soi chiếu gương mặt đầy thương tích này.”




Shuffle Romance.

Là giọng Ran. Không đúng, còn hai người nữa.

Ayumi và Araide.

Họ đang làm gì bên trong vậy?



Anh bất giác đẩy mạnh cửa.



Trước khi Ayumi lên tiếng thì anh đã kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

- Conan, cậu về rồi. Cậu xem tớ nhờ ai đến tập kịch giúp cậu này.

Ayumi cười thật tươi khi thấy anh mở cửa bước vào. Anh thấy Ran đang đứng trước bàn trà, tay quàng vào cổ Araide. Cô vốn đang cười tươi nhìn Araide, nhưng khi nhìn thấy anh khuôn mặt lại trở nên tái nhợt.

Ran vội vã buông Araide ra.

- Conan. Tớ nghe nói chị Ran và bác sỹ Araide đã từng đóng vở kịch này trước đây và rất thành công. Sao mình không thử nhờ họ diễn lại xem sao, biết đâu lại học thêm được gì đó.

Nhìn nụ cười ngây thơ của Ayumi, đôi môi nhợt nhạt của Ran và nụ cười mỉm mỉm của Araide, anh thật không dám tin.

- Conan-kun. Anh Araide đã từng đóng vai kỵ sĩ, ít nhiều có kinh nghiệm. Ayumi-chan đã nhờ chị mời anh ấy đến.

- Chào Conan-kun.

Hai mắt anh tối sầm lại. Hình như khi người ta đang cố giữ một giới hạn nào đó cho mình thì những người xung quanh sẽ vô tình hoặc cố ý phá huỷ nó. Anh đã khổ sở nén quá khứ xuống đáy cùng trái tim mình, vết khâu vá còn chưa lành kịp. Giờ nơi ấy lại đau đớn như muốn chảy máu ra.

Căn bản cả ba bọn họ đều không biết anh chính là Kudou Shinichi, người đã vào vai kỵ sĩ xuất hiện trên sân khấu 10 năm trước. Ayumi lại làm như vậy với Ran, lỡ nỗi nhớ về người không thể xuất hiện trước mắt cô ấy một lần nữa lại dâng lên thì phải làm thế nào, nếu nỗi trách móc lại dâng lên thì phải làm thế nào, nếu đến đêm cô ấy lại khóc một mình lặng lẽ nữa thì phải làm thế nào?

Còn Ran, cô ngô nghê đến độ để người ta bắt nạt mình như vậy sao, cô vô tâm đến mức chẳng phát hiện ra anh ghét anh ta đến mức nào sao, cô tàn nhẫn đến mức ai muốn làm tổn thương anh thế nào cũng được sao?

Một ngọn lửa cháy lên ở trong anh, anh còn chẳng phát hiện ra mình đang trên cả mức vô lý.

Anh chẳng buồn điều chỉnh nét mặt sầm sì của mình, lao đến túm chặt cổ tay Ran, cổ họng anh gằn từng tiếng:

- Chị khỏi cần làm như vậy.

Nét cười vốn đã nhạt trên miệng Ran giờ tắt lịm, đôi mắt thất thần nhìn anh xen chút thảng thốt. Cánh mũi cô đỏ hoe, phập phồng. Bờ môi cô khẽ động đậy, như định nói gì đó, nhưng rốt cục chẳng thể nói thành tiếng. Cô cứng đờ mặc tay mình bị xiết đến đau buốt, lâu lâu lại thở hắt ra một hơi rồi im bặt.

Nhìn ánh mắt căng thẳng của anh và cô, Araide khẽ dằng tay Ran ra khỏi tay anh, cười nhẹ nhàng:

- Không phải, là anh đề nghị giúp Ran-san và Ayumi-chan thôi.

Rõ ràng là nói dối!

Mặc dù khá không ưa lời giải vây của Araide, nhưng anh chẳng thèm liếc anh ta đến một cái. Anh mím chặt môi nhìn Ran, chờ cô đáp trả lại mình bằng ánh mắt hoang mang đó. Anh muốn cô biết sự phẫn nộ của anh giờ đã đến mức nào. Anh không thể tưởng tượng được có ngày Ran Mouri có thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh đến thế. Kudou Shinichi này không cần bất cứ ai giúp đỡ, đặc biệt là anh ta. Cô nhờ vả anh ta để làm gì? Anh vô dụng đến độ chờ người khác đoái thương sao?

Có vẻ như nghĩ lỗi là của mình, Ayumi ra vẻ áy náy. Khi cô ấy cảm thấy lúng túng, hai tai cô ấy thường đỏ lên, bàn tay thì nắm chặt sau lưng xoắn xoắn gấu váy. Anh thu lại ánh mắt mình, nhất quyết cầm lấy tay Ayumi kéo ra ngoài, chẳng để cô ấy kịp chào mọi người một câu.

Anh cố tình không thấy Araide ôm Ran vào lòng trước khi anh kịp đi khuất.



Thật ra ít phút trước anh còn nghĩ, hôm nay về, chắc chắn sẽ cười thật tươi nhìn cô.

Ít phút trước anh còn nghĩ, dù thế nào cũng không thể đánh mất cô.



Chỉ là người ta cũng chẳng lấy gì làm trân trọng. Chuyện của anh và cô, không cần nữa thì để cho nó vỡ tan luôn đi.
 
Hiệu chỉnh:
Xin author đừng drop fic mà :( Mình thực sự thích cách viết của bạn. Đơn giản,ko câu lệ hoa mĩ, chỉ đơn giản là khai thác nội tâm nhân vật. Với cả mk còn thích kiểu ngược Shin-chan đeesn cùng cực như thế này. Vậy nên bạn đừng drop fic nha :3
 
Au định dừng fic tại đây sao, đừng mà, tội Ran của chúng em lắm Au ơi huhu:KSV@16::KSV@16::KSV@16:
 
×
Quay lại
Top Bottom