Húy húy.........có cảnh romantic, minna muốn Ran với ai đây, ShinRan hay KaiRan đây, đọc chap xong cho tớ ý kiến nhé..........
CHAP 7: IT’S MY TURN
"Sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo
Arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru"
.................................
Tiếng nhạc dịu nhẹ phát ra từ chiếc máy phát cổ, du dương khẽ lay động làn không khí lành lạnh vào buổi đêm. Con người thật phi thường, họ có thể thích nghi ở nhiều hoàn cảnh khác nhau, nơi đây luôn nằm trong chiếc bóng được gọi là màu đen, thế mà họ vẫn có thể phân định ngày đêm rõ ràng.
Ran khẽ cựa mình, người cô đau ê ẩm sau những đòn tấn công không-mấy-khoan-nhượng của mấy cô nàng Charm. Dù là một đương kim vô địch Karate thì những cô nàng kia vẫn hơn cô thứ gọi là phép thuật Một bàn tay miết dọc theo khuôn mặt cô từ trán đến mắt rồi môi, nhẹ nhàng, ấm áp. Trong vô thức cô chợt đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay ấy, khẽ run và thì thào, tiếng nói cô như bị chính hơi thở của mình bóp méo, tất cả sức lực dường như đã bị rút kiệt nhưng……….đôi tay cô vẫn ghì chặt lấy tai cậu :
- Mình………… sợ lắm, cậu đừng…….. đi, đừng……. xa mình, có……..được không?
Cậu mỉm cười, làn môi cong lên thật quyến rũ, cử chỉ nhẹ nhàng cậu khẽ cúi đầu cậu thì thầm vào tai cô:
- Ừ, cậu cứ ngủ đi, tớ ở đây.
Cậu lặng lẽ nhìn cô thiếp đi. Rồi họ cứ như thế, cô gái nằm trên đùi chàng trai tay cô nắm thật chặt tay cậu, ấm áp len lỏi qua tim hai người.
………………
- Ran à, cậu định ngủ đến bao giờ đây hả? – Shinichi khẽ càu nhàu, rồi lại phì cười trước vẻ mặt ngáy ngủ của Ran.
Cô lờ mờ tỉnh dậy:
- A…….trễ rồi trễ rồi tiêu rồi………nè, sao cậu không kêu mình dậy sớm hơn hả Shih….o….- Ran giật mình rồi bỗng thấy gì đó kì lạ - Hả? Shinichi, cậu…….sao lại….?
Ran bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua, mọi thứ hiện lên rõ như in, bỗng chốc mặt cô đỏ như gấc:
-Hôm qua…………thật c…….cảm ơn cậu.
Shinichi thấy được điệu bộ đó của Ran liền bật cười ha hả làm cô càng xấu hổ thêm.
“ Trời ơi, xấu hổ chết đi được! “ Ran vẫn không ngừng trách bản thân, mặt cô vẫn đỏ lựng, lan đến tận mang tai.
Rồi cậu nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu Ran:
- Xin lỗi vì đến bây giờ mới tìm được cậu…….Nhất định chúng ta sẽ quay trở về, tớ hứa!
Ran nhìn cậu, Shinichi thực sự đang ở đây, ngay bên cạnh cô. Cô bước đến bên cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Shinichi hơi giật mình rồi cũng quàng đôi tay rộng lớn ấy ôm chặt lấy Ran, cậu quyết không để bất cứ ai làm tổn thương cô gái này – người cậu yêu nhất.
- Ran………- Shiho hớt hải chạy vào, mặt cô lấm tấm mồ hôi, chắc vì quá lo cho cô bạn.
Hình như cô vào không đúng lúc, Ran nhanh chóng đẩy Shinichi ra làm cậu ngã nhào xuống đất.
- E hèm………Sao tối qua cậu không về nhà, có biết mình lo lắm không – Shiho bắt đầu lên tiếng trách mắng- Ơ, hội trưởng cũng ở đây à?
- Có lẽ cậu nhầm người. Xin chào, Shiho Miyano.- Nói rồi cậu đưa tay ra tỏ ý giao hữu với cô.
Shiho cũng đưa tay ra, một cái bắt tay vô cùng lạ lùng. Nhưng dường như cô không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.
“Fire Wings à, thú vị đây! “ . Đôi môi ấy lại cong lên kiêu hãnh.
…………………..
Ran và Shiho chạy thật nhanh tới trường, cũng may là vừa kịp giờ vào học. Dọc trên hành lang, Ran khẽ lên tiếng chỉ đủ cho 2 người nghe:
-Shiho này, cậu thấy…….Shinichi như thế nào?- Mặt cô thoáng chút ngượng ngùng nhưng cô cố gắng che đi cảm xúc ấy.
- Cậu ấy kì lạ. - Shiho buông nhẹ một câu,
“Dù mình chưa giới thiệu nhưng cậu ta vẫn biết rõ ràng họ tên của mình, quá kì lạ mới đúng!”
Rồi đột nhiên cô quay người lại, nhìn chằm chằm vào bức tường cách đó không xa. Ngoài Ran và cô ra còn có một người nữa xuất hiện trong cuộc nói chuyện nhưng không chính thức hay nói đúng hơn là NGHE LÉN . Vẫn đôi mắt lạnh lẽo ấy dõi theo cô gái thiên thần đang bước dọc trên hành lang u tối, le lói chút ánh đèn trên tường thưa thớt. Nhận ra sự bất thường, Ran quay đầu lại:
- Có chuyện gì vậy Shiho? – Ran khẽ hỏi.
-À không có gì………- Shiho ậm ừ cho qua chuyện và cố trấn an mình
“ Đôi mắt ấy chắc chắn là cùa Hell Magic, không thể lầm được!”
Ran và Shiho bước vào lớp, cô cảm thấy cả chục con mắt đang đổ dồn vào mình để rồi cô tự hỏi mình đã làm gì để phải bị-chú-ý đến như vậy. Shiho vẫn bình thản bước vào lớp kéo Ran đang lúng túng theo sau. Ba cô nàng Charm vẫn đứng ở góc tường nhìn trừng trừng vào cô, Ran biết, nhưng cô không dám quay xuống, chỉ lặng lẽ ngồi im không nhúc nhích.
- Nè Ran, vụ cậu đi gặp hội trưởng sao rồi? Cậu ta có đồng ý giúp cậu không?
Nhắc đến vụ đó, cô bỗng nhớ cú va chạm có-vẻ-tình-cờ ấy, có chút gì đó lạ lạ khơi dậy cảm xúc trong cô, Nụ cười ấy cuốn hút cô đến không ngờ.
- Mình quên mất…….- Lúc này cô chưa muốn kể chuyện giữa cô và Hội trưởng cho Shiho, cô cất giữ nó như một bí mật. CHO RIÊNG MÌNH.
Ding dong……
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết. Cô Chanti vẫn giữ đúng style quen thuộc, kẻ mắt bướm, chiếc áo sơ mi đen sọc xám cài trễ 3 nút (quá mức quy định của nhà trường) để lộ vòng 1 đầy đặn và chiếc quần ngắn cũn cỡn màu đen ôm sát người khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn, nhất là học sinh nam.
-Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Nào, vào đây!
Giaỳ Oxford nâu không lấy một vết bẩn, đồng phục đen- trắng không thể nào thẳng và sang trọng hơn. Khuôn mặt hoàn mỹ ở mọi góc cạnh, nhưng lại không có một nụ cười tỏa nắng nào mà thường trực trên khuôn mặt ấy là một cái nhếch mép. Tuy vậy, cậu lại càng thu hút hơn bởi vẻ ngoài lạnh lùng của mình.
- Chào các bạn mình là Kudo Shinichi – Miệng cậu khẽ nhếch lên một cái, cả đám con gái bây giờ không thể kiềm chế được la hét ầm cả lên.
- Oa cậu ấy tên Shinichi kìa, có anh em song sinh với hội trưởng không vậy?
- Đẹp trai quá hà, có bạn gái chưa vậy Shinichi?
- Cậu thuộc loại phép thuật nào thế Shinichi?
-Cool quá à?
Cả lớp học nhao nhao lên vì Shinichi, Ran vẫn ngồi đó mắt không rời Shinichi, cô không biết nên mừng hay nên vui đây. Trái tim cô rạo rực, cô chỉ muốn chạy lại ôm cậu thật chặt và hét lên với đám con gái rằng Shinichi là của tớ nhưng….cô không thể.
-Em vào chỗ đi. – Cô nhỏ nhẹ với Shinichi rồi bắt đầu hét lên- Cả lớp, trật tự!!!
Cậu tiến thẳng đến chỗ Ran, mỉm cười, nụ cười ấy…….đẹp hơn cả nắng mai. Ran bỗng dưng đỏ mặt, tim đập thình thịch. Nhẹ nhàng lướt qua cô, cậu bắt đầu cuộc nói chuyện trông có vẻ không chút cảm xúc nào với Akina:
-Cậu có thể nhường chỗ này cho tôi được không, Akina? – Lại một cái nhếch miệng đầy quyến rũ.
Akina- một thành viên của nhóm Charm, dường như đã đổ gục trước cậu, cô nhanh chóng thu dọn sách vở nhường lại chiếc bàn phía sau Ran cho Shinichi.
- Tớ và cậu lại học chung lớp rồi, Ran. – Shinichi nói một câu bông đùa.
- Tớ thích chắc –Ran hừ mũi, vậy mà trong lòng lại muốn nhảy lên vì vui.
- Từ nay……….tớ tình nguyện làm con tốt trong bàn cờ của cậu, Ran à!- Shinichi khẽ nói trước khi gục đầu xuống bàn, bỏ lại Ran ngơ ngác vì chẳng hiểu gì.
………….
“Xuất hiện rồi sao?” Dưới tán anh đào, chiếc huy hiệu Hội trưởng khẽ sáng lên, báo hiệu một cuộc chiến cam go sắp bắt đầu.