Min_KuTe~
Creppy pasta <3
- Tham gia
- 20/7/2015
- Bài viết
- 46
๑۩۞۩๑—»*~Title: [Serious oneshot Những câu chuyện đời ]~*«—๑۩۞۩๑
๖ۣۜAuthor: Min_Kute~
๖ۣۜDisclaimer: Nhân vật không thuộc về tác giả
๖ۣۜRating: K+
๖ۣۜStatus: On – going
๖ۣۜLength: Serious oneshot
๖ۣۜPairings: Tất cả các couple trong DC.
๑۩۞۩๑—»*~ Oneshot 1 ~*«—๑۩۞۩๑
Nhân vật xuất hiện
Ran Mori
Shinichi Kudo
Mọi người thường nói yêu xa là tình cảm mong manh nhất.
Những người yêu xa thường hy sinh rất nhiều, mà không chắc kết quả có như mình mong muốn không.
Mọi người ai cũng ghét thứ gọi là yêu xa cả.
Ghét vì chẳng bao giờ cảm nhận hết được sự quan tâm của người ấy qua những dòng chữ vô tri kia.
Ghét cảm giác tủi thân khi tụi bạn có người yêu ngay bên cạnh.
Ghét cảm giác lạc lõng giữa những cặp tình nhân ấm áp.
Ghét cảm giác lo lắng không biết người ấy có nhớ mình không.
Ghét cảm giác mệt mỏi khi phải chờ đợi một tình yêu không hồi kết.
...
Có quá nhiều lý do để ghét thứ yêu xa.Ừ, mọi người đều ghét yêu xa như thế nhưng Ran thì không.
Cô cảm thấy rằng yêu xa giúp mình có được nhiều cảm xúc, thấy được nhiều khía cạnh khác về tình cảm trong cuộc sống.
Cô thích yêu xa.
Thích cảm giác hồi hộp nhận hồi âm của người ấy.
Thích cảm giác ấm áp khi đọc được những lời quan tâm từ người ấy.
Thích những câu chuyện ở phương xa của anh.
Thích những món quà do anh tặng.
....
Những người xung quanh cô luôn khuyên cô nên từ bỏ tình yêu đó. Họ cho rằng tình cảm ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn hai từ "kết thúc". Họ luôn ra vẻ tội nghiệp cho cô.
Nhưng cô ương bướng, cô cho rằng họ sai. Cô đã tự hào nói với bọn họ rằng, tình cảm của cô sẽ vượt qua tất cả. Cô mỉm cười tự tin về điều đó.
Nhưng quả thật, lần này cô sai rồi...
...
I have died everyday waiting for you
Darling don't be afraid I have loved you
For a thousand years
I'll love you for a thousand more
Giai điệu nhẹ nhàng của A thousand year vang lên. Ran mỉm cười hạnh phúc, đây là nhạc chuông cô cài chỉ dành riêng cho anh.
[ Alo, Shinichi hả?]
[ Ờm, Ran nè ... ]
[ Gì thế? Cậu cứ nói đi! ]
[ ...]
[ Nói đi, tớ không la cậu đâu. ]
[ Mình ... mình chia tay đi Ran! ]
[ Cậu đùa kiểu gì vậy Shinichi? Tớ không thích đâu nhé! ]
[ Tớ nói thật đấy, mình chia tay đi Ran! ]
[ ... ]
[ Tớ mệt mỏi lắm rồi. Tớ không còn ... không còn yêu cậu nữa. Với tớ, cậu chỉ là trách nhiệm ]
[ Vậy cậu nghĩ tớ không mệt mỏi hả? Cậu nghĩ tớ không cô đơn khi mình buồn không ai an ủi hả? Cậu nghĩ tớ không đau đớn khi tớ cần cậu thì cậu lại đang ở nơi đâu hả? Tại sao cậu không hiểu cho cảm giác của tớ chứ? ]
[ Tớ ... tớ ... ]
[ Khi xưa chính ai đã bảo đừng buông tay nhau dù gặp chuyện gì hả? Chính ai đã bảo tớ phải chờ hả? Là ai, là ai hả? ]
[ Tớ ... tớ xin lỗi. Cậu không cần phải đợi tớ nữa. Cậu xứng với người khác hơn tớ. ]
Ran vội vàng cúp máy. Cô ngồi dựa vào tường, nước mắt rơi lã chã. Hóa ra ... hóa ra anh đã không còn yêu cô nữa, vậy mà cô vẫn dại khờ yêu anh.
Với anh, cô chỉ là trách nhiệm anh phải gánh, cô là gánh nặng trên vai anh. Cô cảm thấy mình thật đáng thương, cô bây giờ như con thú đang cố gắng làm lành vết thương trong bóng tối.
Vậy là những tin nhắn đầy yêu thương của anh chỉ để ... làm tròn trách nhiệm. Cô nghe tim mình vỡ vụn ra từng mảnh, vậy là những lời quan tâm của anh chỉ là ... là dối trá.
Không lẽ cô thảm hại tới mức anh phải thương hại, phải cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi trong tình yêu này?
À, ra là anh nợ cô, nợ những câu hỏi thăm, những cuộc gọi, nợ khoảng thời gian cô đã dành cho anh. Không muốn cô phiền lòng, nên anh phải làm một cách miễn cưỡng.
Mỉa mai thay, tình cảm sâu đậm của cô cũng chịu thua trước thử thách của khoảng cách, cũng chịu thua trước bàn cân của thời gian.
Mỉm cười mỉa mai, cô thua, thua trước thử thách này thật rồi.
Rồi cô chợt nhớ những câu chuyện cổ tích hồi nhỏ cô hay được nghe. Hoàng tử và công chúa dù bị xa cách nhưng vẫn đến được với nhau.
Đáng tiếc cô không phải là công chúa trong truyện.
Cái cô nhận được khi hy sinh quá nhiều là vết thương và nước mắt.
Cuộc sống đôi khi thật bất công bằng. " Ở hiền gặp lành " gì chứ, cô không tin. Tại sao, cô hy sinh tuổi xuân đẹp đẽ, thời gian của mình để được bên anh thì kết cục lại như thế này chứ?
Những khi đau đớn, anh không hề ở cạnh cô nhưng cô vẫn chấp nhận chịu đựng nỗi đau ấy.
Những khi cô đơn, anh không hề biết nhưng cô vẫn cố gắng vượt qua.
Những khi có tâm sự mà cô không thể chia sẻ cho anh nhưng cô vẫn vui vẻ khi có anh ở bên.
Tất cả những gì cô cố gắng là vì ai?
Vì anh ...
Mỉm cười chua chát, từ khi nào cô yêu anh nhiều đến như thế?
Yêu anh tới nỗi hy sinh tất cả của mình cho thứ tình yêu ngu ngốc này.
Cô thật ngu ngốc tới mù quáng phải không?
Cô chợt nhận ra, thứ anh cần không phải là tình cảm chân thành. Anh chỉ cần một người luôn ở bên anh khi buồn, vui. Anh chỉ cần một người để chia sẻ cùng, anh cần hơi ấm của một người trong những đêm Giáng Sinh lạnh giá. Anh cần một người thật, chứ không phải qua những dòng chữ vô nghĩa.
Và cô biết cô không thể đáp ứng cho anh.
10266 km. Cô xa anh tới tận 10266 km. Đau lòng thay, con số vô tri vô giác kia lại vô tình đẩy hai trái tim rời xa nhau mãi mãi.
Vô tình làm hai con người lạc mất nhau giữa dòng đời.
Xin lỗi làm phiền cậu nhiều quá.
Xin lỗi vì lầm tưởng cậu là của tớ.
Xin lỗi, xin lỗi nhé ...
๖ۣۜAuthor: Min_Kute~
๖ۣۜDisclaimer: Nhân vật không thuộc về tác giả
๖ۣۜRating: K+
๖ۣۜStatus: On – going
๖ۣۜLength: Serious oneshot
๖ۣۜPairings: Tất cả các couple trong DC.
๑۩۞۩๑—»*~ Oneshot 1 ~*«—๑۩۞۩๑
Nhân vật xuất hiện
Ran Mori
Shinichi Kudo
Mọi người thường nói yêu xa là tình cảm mong manh nhất.
Những người yêu xa thường hy sinh rất nhiều, mà không chắc kết quả có như mình mong muốn không.
Mọi người ai cũng ghét thứ gọi là yêu xa cả.
Ghét vì chẳng bao giờ cảm nhận hết được sự quan tâm của người ấy qua những dòng chữ vô tri kia.
Ghét cảm giác tủi thân khi tụi bạn có người yêu ngay bên cạnh.
Ghét cảm giác lạc lõng giữa những cặp tình nhân ấm áp.
Ghét cảm giác lo lắng không biết người ấy có nhớ mình không.
Ghét cảm giác mệt mỏi khi phải chờ đợi một tình yêu không hồi kết.
...
Có quá nhiều lý do để ghét thứ yêu xa.Ừ, mọi người đều ghét yêu xa như thế nhưng Ran thì không.
Cô cảm thấy rằng yêu xa giúp mình có được nhiều cảm xúc, thấy được nhiều khía cạnh khác về tình cảm trong cuộc sống.
Cô thích yêu xa.
Thích cảm giác hồi hộp nhận hồi âm của người ấy.
Thích cảm giác ấm áp khi đọc được những lời quan tâm từ người ấy.
Thích những câu chuyện ở phương xa của anh.
Thích những món quà do anh tặng.
....
Những người xung quanh cô luôn khuyên cô nên từ bỏ tình yêu đó. Họ cho rằng tình cảm ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn hai từ "kết thúc". Họ luôn ra vẻ tội nghiệp cho cô.
Nhưng cô ương bướng, cô cho rằng họ sai. Cô đã tự hào nói với bọn họ rằng, tình cảm của cô sẽ vượt qua tất cả. Cô mỉm cười tự tin về điều đó.
Nhưng quả thật, lần này cô sai rồi...
...
I have died everyday waiting for you
Darling don't be afraid I have loved you
For a thousand years
I'll love you for a thousand more
Giai điệu nhẹ nhàng của A thousand year vang lên. Ran mỉm cười hạnh phúc, đây là nhạc chuông cô cài chỉ dành riêng cho anh.
[ Alo, Shinichi hả?]
[ Ờm, Ran nè ... ]
[ Gì thế? Cậu cứ nói đi! ]
[ ...]
[ Nói đi, tớ không la cậu đâu. ]
[ Mình ... mình chia tay đi Ran! ]
[ Cậu đùa kiểu gì vậy Shinichi? Tớ không thích đâu nhé! ]
[ Tớ nói thật đấy, mình chia tay đi Ran! ]
[ ... ]
[ Tớ mệt mỏi lắm rồi. Tớ không còn ... không còn yêu cậu nữa. Với tớ, cậu chỉ là trách nhiệm ]
[ Vậy cậu nghĩ tớ không mệt mỏi hả? Cậu nghĩ tớ không cô đơn khi mình buồn không ai an ủi hả? Cậu nghĩ tớ không đau đớn khi tớ cần cậu thì cậu lại đang ở nơi đâu hả? Tại sao cậu không hiểu cho cảm giác của tớ chứ? ]
[ Tớ ... tớ ... ]
[ Khi xưa chính ai đã bảo đừng buông tay nhau dù gặp chuyện gì hả? Chính ai đã bảo tớ phải chờ hả? Là ai, là ai hả? ]
[ Tớ ... tớ xin lỗi. Cậu không cần phải đợi tớ nữa. Cậu xứng với người khác hơn tớ. ]
Ran vội vàng cúp máy. Cô ngồi dựa vào tường, nước mắt rơi lã chã. Hóa ra ... hóa ra anh đã không còn yêu cô nữa, vậy mà cô vẫn dại khờ yêu anh.
Với anh, cô chỉ là trách nhiệm anh phải gánh, cô là gánh nặng trên vai anh. Cô cảm thấy mình thật đáng thương, cô bây giờ như con thú đang cố gắng làm lành vết thương trong bóng tối.
Vậy là những tin nhắn đầy yêu thương của anh chỉ để ... làm tròn trách nhiệm. Cô nghe tim mình vỡ vụn ra từng mảnh, vậy là những lời quan tâm của anh chỉ là ... là dối trá.
Không lẽ cô thảm hại tới mức anh phải thương hại, phải cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi trong tình yêu này?
À, ra là anh nợ cô, nợ những câu hỏi thăm, những cuộc gọi, nợ khoảng thời gian cô đã dành cho anh. Không muốn cô phiền lòng, nên anh phải làm một cách miễn cưỡng.
Mỉa mai thay, tình cảm sâu đậm của cô cũng chịu thua trước thử thách của khoảng cách, cũng chịu thua trước bàn cân của thời gian.
Mỉm cười mỉa mai, cô thua, thua trước thử thách này thật rồi.
Rồi cô chợt nhớ những câu chuyện cổ tích hồi nhỏ cô hay được nghe. Hoàng tử và công chúa dù bị xa cách nhưng vẫn đến được với nhau.
Đáng tiếc cô không phải là công chúa trong truyện.
Cái cô nhận được khi hy sinh quá nhiều là vết thương và nước mắt.
Cuộc sống đôi khi thật bất công bằng. " Ở hiền gặp lành " gì chứ, cô không tin. Tại sao, cô hy sinh tuổi xuân đẹp đẽ, thời gian của mình để được bên anh thì kết cục lại như thế này chứ?
Những khi đau đớn, anh không hề ở cạnh cô nhưng cô vẫn chấp nhận chịu đựng nỗi đau ấy.
Những khi cô đơn, anh không hề biết nhưng cô vẫn cố gắng vượt qua.
Những khi có tâm sự mà cô không thể chia sẻ cho anh nhưng cô vẫn vui vẻ khi có anh ở bên.
Tất cả những gì cô cố gắng là vì ai?
Vì anh ...
Mỉm cười chua chát, từ khi nào cô yêu anh nhiều đến như thế?
Yêu anh tới nỗi hy sinh tất cả của mình cho thứ tình yêu ngu ngốc này.
Cô thật ngu ngốc tới mù quáng phải không?
Cô chợt nhận ra, thứ anh cần không phải là tình cảm chân thành. Anh chỉ cần một người luôn ở bên anh khi buồn, vui. Anh chỉ cần một người để chia sẻ cùng, anh cần hơi ấm của một người trong những đêm Giáng Sinh lạnh giá. Anh cần một người thật, chứ không phải qua những dòng chữ vô nghĩa.
Và cô biết cô không thể đáp ứng cho anh.
10266 km. Cô xa anh tới tận 10266 km. Đau lòng thay, con số vô tri vô giác kia lại vô tình đẩy hai trái tim rời xa nhau mãi mãi.
Vô tình làm hai con người lạc mất nhau giữa dòng đời.
Xin lỗi làm phiền cậu nhiều quá.
Xin lỗi vì lầm tưởng cậu là của tớ.
Xin lỗi, xin lỗi nhé ...