[FLASH]https://file.kenhsinhvien.vn/2015/07/28/untitled-1.jpg[/FLASH]
Chiều hôm nay tan học sớm. Ran không để tâm lắm, cũng không hí hửng như mọi người. Sớm hay không thì có nghĩa lý gì, cô cũng sẽ về nhà, vì bản thân có muốn đi đâu nữa cũng không phải là điều dễ đáp ứng. Và cũng như thường lệ, vẫn sau tấm lưng Shinichi, vẫn trên con đường quen thuộc, họ khẽ để những tia nắng chiều tà nhẹ rơi tí tách trên vai.
Vài người đi qua nhìn dị nghị, mấy cô gái đi xung quanh thầm liếc cô đầy cay cú. Đây không phải là điều lạ suốt 10 năm nay nhưng cũng không làm Ran tránh được ngại ngùng. Cô khẽ nới lỏng vòng tay, vô thức cúi đầu sau gáy Shinichi, tránh mọi ánh nhìn. Riêng chỉ có anh là vẫn điềm nhiên như không.
Shinichi có một cuộc sống mà bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ, bố là một tiểu thuyết gia, mẹ là một diễn viên, cả hai người đều nổi tiếng thế giới. Khác với cô, đời sống vật chất chưa bao giờ là điều mà anh phải lo toan, những câu chuyện mà anh kể cho cô cũng không bao giờ là về cuộc sống trong nhung lụa của anh cả. Hồi nhỏ, anh là một cậu nhóc hiếu động và nghịch ngợm. Anh và đám bạn hay cùng nhau rong ruổi khắp đầu đường cuối phố với những trò chơi bình dân như bắn bi hay đào đất bắt dế. Anh còn kể, anh rất hay tìm được tổ dế to khiến đám bạn phải trầm trồ. Thật lạ so với hình ảnh những thiếu gia mực thước, ăn sung mặc sướng và lớn lên xung quanh những dư giả, xa hoa.
Cùng lớn lên với Shinichi, Ran thấy rõ những thay đổi của cậu con trai phóng máy bay giấy năm nào mùa hoa anh đào nở. Anh bây giờ nhìn đã chững chạc và người lớn hơn nhiều. Khuôn mặt anh có gì đó cuốn hút đến lạ, ít nhất cũng đủ để các cô gái khẽ đưa mắt nhìn trộm khi anh đang chăm chú ngồi đọc sách trong thư viện. Một vẻ đẹp lạnh lùng và sắc sảo, người ta nói thế, nhưng cô lại không thấy vậy, có phải vì cô có thể nhìn thấu tâm tư đằng sau ánh mắt kia chăng? Cô thường yếu đuối mà lạc mất trong màu xanh trong đáy mắt anh, một màu xanh huyền ảo và kỳ lạ. Nó như một vùng đại dương bao la trải dài vô tận không có điểm dừng, đôi lúc dữ dội và ồn ào, đôi khi lại trầm mặc đượm đầy ưu tư. Anh đang nghĩ gì, Ran không biết, cô chỉ im lặng mà ghì chặt lấy Shinichi hơn.
Shinichi ấm áp và nhạy cảm hơn người ta thấy bên ngoài. Thật khó để tưởng tượng, một chàng trai luôn im lặng lầm lì trong lớp lại hằng ngày, bất kể nắng mưa, cõng một cô gái bị liệt từ nhỏ, ngoại hình cũng không có gì đặc biệt đến trường, mà quan tâm, chăm sóc thật tận tình cho cô gái ấy; thật khó để tưởng tượng, một anh chàng có một cuộc sống sung sướng và bằng phẳng lại ghé xuống một số phận bất hạnh như cô để cho cô một điểm tựa vững chắc giữa cuộc đời vốn không có bao dung. Mỗi khi cô yếu đuối, đã có anh ở bên đây, dịu dàng ôm cô vào lòng, lặng thầm để cô được bộc lộ hết nỗi niềm che dấu bằng một tâm hồn rạn vỡ.
Cô hay tự hỏi, anh là ai, sao anh lại đối xử tốt với cô như thế. Cô đã để anh đến bên mình một cách không hề do dự, không một đoạn khẽ sựng lại, mọi chuyện nhẹ nhàng và tự nhiên như một khúc mơ. Cô tham lam và ích kỷ đón nhận hết sự quan tâm của anh không đền đáp; cô nuông chiều những cố chấp cố hữu của mình để rồi khẽ lãng quên những mệt mỏi của anh trên chặng đường ba ngàn sáu trăm ngày dài. Anh có bao giờ nghĩ cô dễ dãi chưa? Giữ anh bên mình như vậy, liệu anh có yêu cô như cái cách mà cô yêu anh không?
Shinichi đến bên và làm tan biến hết cái mặc cảm về khoảng cách cuộc sống và số phận của cô với anh, để rồi trong những giấc mộng hằng đêm, cô lại nhon nhén thêm trong lòng mình về một tương lai tràn đầy ánh sáng. Để rồi đến khi choàng tỉnh dậy chỉ biết lặng nhìn đôi chân mềm nhũn vô hồn của cô mà khóc. Để rồi một quãng trầm tư, cô lại đau đớn nhận ra, có giấc mơ nào của cô thành hiện thực?
Shinichi không có chân lý sống, cũng không có mục đích gì lớn cả, anh nói thế, chỉ đơn thuần là làm những gì con tim mình mách bảo. Chẳng bao giờ anh băn khoăn về tương lai của mình, trong khi cô thì luôn sợ hãi khi nghĩ về quãng đường săp tới mù mịt của cô. Cô đã từng nghĩ anh là người vô tư vô lo, cho đến khi bắt gặp khoảnh khắc con ngươi sâu thẳm của anh thâm trầm nhìn cô, có gì đó run run, có gì đó đầy cảm xúc trong ánh nắng chiều tà nhẹ phản chiếu. Điều gì làm đôi mắt anh buồn và trầm tư đến thế, Ran cũng không thể hiểu.
Bóng chiều ngả dần. Ran cũng sẽ đuổi theo những suy nghĩ bâng quơ mãi nếu cô không chợt nhận ra đã về đến nhà. Shinichi mở chiếc cửa văn phòng thám tử Mouri quen thuộc và nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế sofa phòng khách. Bố mẹ cô ngồi phía chiếc ghế đối diện, tỉ mỉ quan sát cách Shinichi chăm sóc Ran. Mouri cố nén thở dài, mắt ông đầy ưu tư và mệt mỏi. Shinichi ngồi xuống bên cạnh Ran, đối diện với ông Mouri. Ran thấy thật lạ, họ rất ít khi nào ngồi lại với nhau như thế, và không khí hôm nay làm Ran liên tưởng đến một cuộc họp hơn là chuẩn bị một cuộc nói chuyện bình thường. Shinichi chưa bao giờ cố tình nấn ná ở lại nhà cô khi cùng cô đi học về bất kể sớm muộn, anh nói không muốn phiền hà cô và bố mẹ cô. Sao hôm nay cậu ấy lại cố tình ở lại đây chứ. Không khí này làm cô có chút lo lắng.
- Thực ra hôm nay hẹn cháu là vì chúng ta có một chuyện quan trọng muốn nói.
Đặt tách trà xuống, Kisaki nhìn Shinichi, điềm đạm mở lời. Shinichi vẫn bình thản nhìn bà không chút gợn sóng. Ran thoáng hoang mang nhìn mẹ mình, có chuyện gì mà mẹ cô không nói trước với cô mà lại bàn với Shinichi nhỉ?
- Chúng ta sẽ đi ra nước ngoài để tìm cách chữa trị cho Ran.
Ran mở to mắt. Cô ngồi lặng người trước câu nói của cha mình, thậm chí còn không thể hiểu được điều ông vừa nói. Đây là lần đầu tiên trong 10 năm qua bố mẹ cô đề nghị chuyện này. Cô không biết xung quanh mình chuyện gì đang diễn ra nữa.
- Ta không tiện mang con bé theo suốt quãng đường dài như vậy, có thể nhờ cháu chăm sóc không, Shinichi?
- Tại sao, và bằng cách nào cơ chứ? – Không để Shinichi kịp trả lời, cô ngồi im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng. Giọng cô lạc đi, có cái gì đó đầy đau đớn như phun trào trong cô - Với điều kiện nhà ta là không thể, đúng không? Con chịu đựng được, con đã nói rồi, con không cần phải phẫu thuật gì cả.
- Tiền không có có thể vay, điều không thể thì phải làm cho nó trở thành có thể. Ta biết làm thế này là tổn thương lòng tự trọng của con, nhưng chúng ta có nghĩa vụ phải làm thế.
Trước sự tê dại đau đớn của cô, ông Mouri chỉ cất tiếng trầm trầm, kìm nén tất cả nỗi xúc động mà ông không muốn con gái ông phải nhìn thấy. Ran cắn chặt môi, đôi chân vẫn nằm im không thể nhúc nhích. Nước mắt vỗn đã cạn khô từ mấy năm trước nay lại dâng lên ầng ậc nơi khóe mi. Cô chợt nhận ra, người bất hạnh không phải là cô, mà là những người đã bị cô kéo vào cuộc đổi chác đầy đau đớn này. Ran lắc đầu:
- Con…. Con không thể…….
- Cháu chấp nhận, thưa hai bác!
Giọng nói Shinichi vang lên đầy kiên định bên cạnh Ran. Ran sững sờ trước câu trả lời của anh. Anh luôn là người ủng hộ và hiểu cô trong mọi tình huống. Thế mà tại sao, vào lúc này,…
Bà Kisaki gật đầu trong xúc động, nét mặt bà khẽ chãn ra, cười hiền. Trong mắt bà có gì đó khẽ long lanh trong nắng chiều phản chiếu.
- Shinichi, cậu đang làm gì vậy….
Shinichi không một lời nào đứng dậy, bế thốc Ran lên và đi ra khỏi nhà mặc cho cô liên tục đấm vào ngực anh. Cô không thể chấp nhận được những gì Shinichi vừa làm, nhưng lại không thể nào hoài nghi được điều gì. Cô phải làm sao đây, cô phải làm sao đây… Quá nhiều thứ phải đánh đổi, quá nhiều thứ phải mất đi, để được gì chứ, chỉ để cho một con vô dụng như cô bước đi và vấp ngã. Làm sao đây, khi mà hạnh phúc của cô lại là trên nỗi gian truân và vất vả của người khác. Cô chẳng thể làm gì được cho mình, huống gì là cho bố mẹ, cho Shinichi. Tại sao còn sinh ra cô chứ, tại sao còn để cho Ran Mouri xuất hiện trên đời này làm gì?
Cô cứ để mặc anh bước đi, bất lực dụi đầu vào ngực Shinichi mà khóc. Shinichi, anh là người hiểu cô hơn bất kỳ ai, sao anh cũng không thông cảm và ủng hộ cô chứ? Việc không muốn hạnh phúc trên nỗi đau của người khác chẳng lẽ lại là xấu hay sao?
Hôm nay anh không cõng cô như mọi ngày. Anh bế cô, ôm cô thật chặt, trong lòng Ran dẫu có chua chát cũng như có gì đó ấm áp đến xuyến xao. Anh bế cô đến bên sườn đồi, cố ý nhìn ra thật xa để hướng ánh mắt cô cũng nhìn theo.
Ran thoáng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp nơi đây. Vài cánh hoa anh đào rơi man mác cùng gió phản chiếu ánh nắng lấp lánh kỳ diệu. Đằng xa xa, vài chòm mây màu cam nhạt đang tan ra theo chiều lá rụng. Từ nơi đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Tokyo tấp nập và bận rộn, thế giới vẫn đang diễn ra xung quanh cô. Hoàng hôn chưa phải là ranh giới để mọi thứ ngừng hoạt động, cô cảm nhận được như thế, ấy vậy mà có đôi lúc bầu trời còn đang rực rỡ trên đầu mà cô đã vội buông xuôi. Cô chợt nhận ra có bao giờ cô để ý đến chúng, có bao giờ cô tự hài lòng về cuộc sống hiện tại, có bao giờ cô chịu bỏ qua tất cả những chán chường để nhìn ngắm thế giới?
- Shinichi có thấy tớ giống cánh hoa kia không?
- Sao Ran lại nói vậy?
Ran đưa tay hứng rồi mân mê cánh hoa đào hồng nhạt trong lòng bàn tay, trên khóe môi khẽ cười buồn. Một ngọn gió khẽ lay, cánh hoa trong tay cô cũng theo gió mà trôi cuốn đi mất.
- Tớ thật vô dụng, đúng không? Tớ là gánh nặng của mọi người, của cậu, tớ luôn gây phiền phức cho cậu. Tớ cũng chẳng thể tự quyết định điều gì cho mình cả…..
-…
- Như cánh hoa kia vậy, Shinichi à, trôi nổi, bất định, đến ước mơ tru du của nó cũng phải phó mặc đường gió bay…
- …
- Như vậy chẳng phải là vô dụng lắm sao?
Shinichi lặng thinh nhìn Ran, thả hồn đắm sâu vào trong con mắt tim buồn miên man và bất tận. Cả khóe mi cô đã ráo hoảnh, nhưng những cơn gió đùa cợt cứ thổi tung mái tóc màu đen tuyền huyền diệu của cô mãi, điều đó làm cô trông thật đáng thương và nhỏ bé.
- Chẳng điều gì… chẳng có gì trên thế gian này níu kéo tớ cả, đúng không?
Shinichi nhíu mày. Một cách không kiểm soát, anh ép cô nhìn mình:
- Vậy nếu tớ nói, tớ yêu cậu, thì cậu có chấp nhận ở lại cùng tớ không?
Cô sững sờ. Có gì đó như dòng nước mát chảy ngang qua trái tim đã cằn cỗi vì khổ đau. Thật kỳ lạ, mọi ước mơ nhỏ bé của cô đều bị ông trời nhẫn tâm đoạt mất, thì nay, giấc mộng lớn lao và khó thực hiện nhất của cô lại được người chấp nhận.
Có phải cô đang lạc vào thế giới giấc mơ trong truyện cổ tích không?
Cô bật khóc khi nghĩ về cảnh ngộ hiện tại của mình. Cô nhận ra cô vẫn đang yếu đuối nằm gọn trong vòng tay của Shinichi, đôi chân vĩnh viễn không thể bước đi trên mặt đất bằng sức của chính cô. Nghiệt ngã thay, khoảng cách giữa anh và cô không thể làm cho tiêu biến, nghiệt ngã thay khi cô và Shinichi là hai người thuộc hai thế giới riêng biệt, và nghiệt ngã thay quá khứ bất hạnh của cô. Nếu yêu anh, cô có thể làm được gì cho anh chứ? Anh sẽ có một cuộc sống riêng để theo đuổi, còn cô, cô chỉ có thể đứng mãi tại nơi đây mà nhìn theo anh với những chấp niệm ích kỷ và nhỏ nhen. Nếu cô yêu anh, thì cả cuộc đời sau, cô sẽ sống thế nào nếu anh không còn bên mình nữa? Phải làm thế nào để khống chế được con tim đang đau đớn này thôi mong muốn điều gì xa vời?
- Nhưng tớ…. tớ và Shinichi…..
- Ran biết không? Cậu đúng là một cánh hoa, một cánh hoa rơi giữa không trung…
- …
- Nhưng cánh hoa ấy đẹp lắm, Ran à. Nó không yếu đuối. Nó làm người ngắm nó hạnh phúc và vui vẻ hơn, Ran không thấy điều ấy sao?
Anh trìu mến khuôn mặt khẽ đỏ của Ran trong đáy mắt xanh dương vương vấn chút rạo rực. Cô chưa từng bao giờ hiểu ánh mắt của anh muốn nói điều gì, nhưng trong giây phút ấy, cô thấy Shinichi chân thực và đơn thuần hơn chưa từng bao giờ cô biết đến. Ran sẽ cứ ở trong giây phút nửa mơ nửa thực ấy mãi nếu không chợt cảm thấy có chút gì ấm áp nơi đầu môi, màu tím hồ thu khẽ rung động.
- Này ngốc, tớ yêu cậu!
Ngoài kia, một cánh hoa lại rơi.
Em thầm thổi những ước mơ vào vũ trụ…
Rồi mỉm cười ngắm sao Hôm lại sáng…
Anh à, anh có ngắm sao không?
[ Còn nữa ]