- Tham gia
- 11/9/2011
- Bài viết
- 162
Title: [oneshort]Aieru...
Tác giả: tamcongchua2001
Thể loại: Romance...
Rating: K+
Disclaimer: Họ không thuộc về mình, nhưng số phận họ là do mình quyết định.
Warning: Những người nào không ưa cặp đôi ShinRan vui lòng bấm BACK!!!
Summary: Sao không tự đọc rồi phán xét nhỉ? Và trong oneshort nè để mong fan Ai và fan Ran sẽ mãi là bạn nên mình sẽ cho Ai-chan hạnh phúc!
Nước mắt...
.
.
.
Mặn chát...
.
.
.
Hừ, lại thế rồi...Hắn lại bỏ cô rồi...
Một lần nữa...Lại bỏ cô rồi...
Tại sao?
Sao hắn lại bỏ cô MỘT LẦN NỮA???
Hay là vì cô không quan trọng với hắn?
Hoặc chẳng là gì với hắn?
Chờ đợi...
Một cảm giác thật khó chịu
Hắn cứ bắt cô chờ
Từng ngày...
"Mọi người có nói rằng...
Chúng ta là một cặp...
Nhưng hình như không phải như vậy
Hình như..em chẳng còn là gì với anh
Phải không, Shinichi?"
Nếu hắn không coi cô ra gì
Thì cô cũng quan tâm làm gì tới gã trăng hoa đó chứ?
Hừ, không quan tâm nữa...
Nhưng...tại sao
Cô lại phải khóc thế này...
Tại sao...
Cô lại phải đau khổ thế này...
Vào hôm đó,
Dưới chân tháp đồng hồ Big Ben
Hắn đã tỏ tình với cô...
Thế mà giờ đây,
Hắn lại bỏ rơi cô rồi...
Bỗng một cô gái gọi cô:
- Ran ơi! Ran!- Đó không ai khác chính là cô bạn Suzuki Sonoko của Ran.
- Chào Ran! Có cả tớ nữa nè!- Lần này là một cô gái có mái tóc đuôi gà, Toyama Kazuha.
Ran quay lại, những giọt nước mắt của thiên thần vẫn còn đọng lại trên khóe mi. Đúng vậy, thiên thần của mọi người đang khóc...
Cả hai cô gái đều ngạc nhiên và lo lắng:
- Trời ơi! Ran! Cậu làm sao vậy?
- ...-
- Sonoko! Chắc là Ran có chuyện buồn gì rồi!- Kazuha lo lắng
- Hả? Chuyện buồn? Ran, có tâm sự gì thì cứ kể cho chúng tớ nghe đi!- Sonoko
-...-
- Không sao đâu mà! Chúng tớ là bạn cậu, có tâm sự gì cứ kể cho chúng tớ! Đúng không Kazuha?- Sonoko hỏi
- Uhm, đúng rồi! Dù gì thì chúng tớ cũng là bạn cậu mà Ran! Chẳng lẽ cậu không tin tưởng chúng tớ?- Kazuha sốt ruột
- Tớ...Hức...-Ran
- Sao vậy? Có phải là do tên Kudo Shinichi đáng ghét đó không?- Sonoko tức giận
Ran khẽ gật đầu một cái. Thấy vậy, cả Kazuha và Sonoko biết là mình không thể đứng ngoài cuộc được nữa. Họ hỏi ngay:
- Thế nào? Sao thế Ran? Cái tên Kudo đó đã làm gì cậu?
Ran kể lại mọi chuyện cho hai người đó nghe. Cuối câu, cô nói:
- Thôi, hai cậu đừng trách Shinichi làm gì! Chắc tại cậu ấy bận thôi mà! Nên mới...hức...hức...-Ran lại không thể kiềm chế được lòng mình nữa. Cô đã cố gắng không cho nước mắt trào ra nhưng chúng không thèm nghe lời chủ nhân. Thấy vậy thì Kazuha và Sonoko bèn an ủi Ran rồi hai người họ đi về trước vì Ran nói là muốn đến vài nơi nữa. Song trong lòng họ thì vẫn còn lo lắng cho cô bạn thân.
-------------------------------Trở về với CoolGuy của chúng ta...---------------------------------------------
Hừ,tức thật...
Tại sao lại đúng vào lúc quan trọng nhất chứ?
Tại sao trời lại không cho tôi ở lại với cô ấy?
Cái viên thuốc APTX đáng ghét...
"Trời mưa...mưa cho câu chuyện tình yêu của chúng ta...
Tại sao?
Anh cứ bắt em phải chờ đợi anh vậy nhỉ?
Em là người con gái quan trọng nhất của đời anh...
Anh xin lỗi, Ran...
Conan đang tự dằn vặn mình. Cậu thấy ghét mình lắm...Ai bước ra:
- Này Kudo-kun!
-...-
- Này! Cậu có nghe tôi nói không đấy hả?
- Sao vậy Haibara?
- Tôi có một tin vui cho cậu: Tôi đã chế tạo thành công thuốc giải rồi!
- Hả? Cái gì?- Conan không tin vào tai mình
- Tôi đã chế tạo thành công thuốc giải rồi!!! Cậu nghe rõ chưa hả đồ đáng ghét kia?
- Thật...không?- Conan vui mừng
- Thật...-Ai khẽ gật đầu,song trong lòng cô vẫn cảm thấy đau xót lắm...
- Thế...viên thuốc đâu?- Conan hào hứng
- Đây...-Ai đưa viên thuốc ra
- Hả? Có 2 viên à?
- Thì sao? Một viên cho cậu và một viên cho tôi! Chẳng lẽ cậu quên mất người đã cho cậu biến lại thành thám tử lừng danh Kudo Shinichi à?!
- À ừ nhỉ!
Nhưng khi đón lấy viên thuốc giải từ Haibara, cậu có thể thấy đôi bàn tay cô đang run.
- Sao vậy Haibara? Cậu có chuyện gì à? Kể tớ nghe nào!- Conan lo lắng
- Tớ...
- Sao vậy?- Conan sốt ruột
- TỚ YÊU CẬU, KUDO-KUN!!!
- Hả? Cái...gì cơ?- Conan choáng
- Tớ...yêu...cậu!- Haibara sốt sắng trả lời
- Hahaha! Chắc cậu lại chuẩn bị nói câu "Tớ đùa đấy" như mọi khi, đúng không?
- Không! Lần này...tớ nói thật...Tớ đã yêu cậu từ khi chúng ta gặp nhau rồi...
- Hai...Haibara...
- KHÔNG!!! TỚ KHÔNG MUỐN NGHE GÌ HẾT!!!
- Tớ...thích cậu!!!- Conan nói (mọi người đừng ném đá vội, đọc câu tiếp theo đã!
)
- Hả? Cậu...- Đến lượt Haibara ngạc nhiên
- Tớ thích cậu! Cậu nghe rõ chưa hả?
- Cậu...
- Nhưng mà thích và yêu là khác xa nhau đấy Haibara ạ! Tớ không coi cậu như tình yêu của tớ, nhưng tớ quý cậu hơn tình bạn, thế thôi!
- Kudo-kun...
Rồi một giọng nói vang lên:
- Ủa? Conan và Ai à?
"Hả? Giọng nói này...Chẳng lẽ..."
- Hai em đang làm gì vậy?
Đó chính là Okita Subaru (Xin thông báo trước cho mọi người lúc này là tổ chức áo đen đã bị tiêu diệt và Haibara đã quen dần với Subaru rùi nha!)
- A! Subaru-niichan!- Conan rạng rỡ
- Chào các em!- Subaru cười.
- C...Chào anh!- Haibara nói
- Thế nào? Mau trở lại thành học sinh 17 và 18 tuổi đi chứ?
- Hả?- Conan và Haibara ngạc nhiên
- Mấy nhóc không nói thì anh cũng biết cả rồi. Từ khi gặp hai em anh đã biết tất cả mọi chuyện!
- Tại sao anh?
- Vì anh là fan hâm mộ của Holmes mà! Không nhớ à nhóc!
- AAAA....- Cả hai há miệng hết cỡ
- Thôi! Phải biết quý trọng thời gian đi chứ! Mau uống thuốc đi! Anh có mang đến quần áo cho em đây rồi!
Không chần chừ nữa, cả hai người uống ngay viên thuốc.
Hự!
Đúng là cảm giác này rồi!
Cảm giác lúc mà anh trở lại thành Kudo Shinichi!
Sau khi trở lại thành người xong, Haibara và Shinichi lấy quần áo mà Subaru mang đến để thay. Sau khi thay xong, Subaru nhìn họ, nói:
- Thế nào? Không tệ lắm nhỉ?
- Dạ...- Ai-chan đỏ mặt- Arigatou,em cảm ơn anh, Okita-niisan...
- Không cần thế đâu! Cứ gọi anh là Subaru được rồi!
- S...Subaru...
- Đúng rồi! Mà tên em là gì?
- Miyano Shiho...
- Vậy liệu anh có thể gọi em là Shiho không?- Anh Subaru "ngây thơ"
- Hả? Dạ, được...
Lúc này Shinichi mới phát hiện Shiho (đổi tên rùi) đỏ mặt trước anh Subaru. Có lẽ họ sẽ là một cặp đôi. Anh thầm mỉm cười chúc phúc cho họ. Chợt nhớ đến Ran, Shin vội chạy ra khỏi nhà tiến sĩ Agasa, nói:
- Miyano! Subaru-niisan! Tôi phải đi đây! Hai người vui vẻ VỚI NHAU nhé!
- Ừ, đi đi Kudo-kun...Mà...CÁI GÌ?!! VUI VẺ VỚI NHAU?!! KUDO-KUUUNNN!!!!- Shiho tức giận.
Nhìn Shiho như vậy thì Subaru không thể nào nhịn cười được. Shiho ngỵạc nhiên, quay ra hỏi:
- Anh cười gì vậy?
- Không, chỉ là...nhìn em tức giận thì trông rất đáng yêu, thế thôi...
Shiho đỏ mặt.
- Mà...có phải em yêu Kudo-kun đúng không?
- Hả? Dạ...em đã từng thôi...
- Vậy bây giờ em không yêu cậu ấy nữa à?
- Uhm, bây giờ em đang yêu một người khác rồi...
- Đó là ai vậy?
- Anh...- Vừa dứt lời, Shiho ôm chầm lấy Subaru. Và họ trao nhau một nụ hôn trước khi mặt trời lặn...
"Kudo-kun, cậu phải cố lên đấy nhé!"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Shinichi chạy, anh chạy mãi,chạy mãi đi tìm cô, người con gái anh yêu và cũng là người quan trọng nhất đối với anh- Mori Ran.
.........................................................................
Thui! Viết đến đây thui! Khi nào rảnh thì mình vít típ! Mong được sự ủng hộ từ mọi người!









Tác giả: tamcongchua2001
Thể loại: Romance...
Rating: K+
Disclaimer: Họ không thuộc về mình, nhưng số phận họ là do mình quyết định.
Warning: Những người nào không ưa cặp đôi ShinRan vui lòng bấm BACK!!!
Summary: Sao không tự đọc rồi phán xét nhỉ? Và trong oneshort nè để mong fan Ai và fan Ran sẽ mãi là bạn nên mình sẽ cho Ai-chan hạnh phúc!
Nước mắt...
.
.
.
Mặn chát...
.
.
.
Hừ, lại thế rồi...Hắn lại bỏ cô rồi...
Một lần nữa...Lại bỏ cô rồi...
Tại sao?
Sao hắn lại bỏ cô MỘT LẦN NỮA???
Hay là vì cô không quan trọng với hắn?
Hoặc chẳng là gì với hắn?
Chờ đợi...
Một cảm giác thật khó chịu
Hắn cứ bắt cô chờ
Từng ngày...
"Mọi người có nói rằng...
Chúng ta là một cặp...
Nhưng hình như không phải như vậy
Hình như..em chẳng còn là gì với anh
Phải không, Shinichi?"
Nếu hắn không coi cô ra gì
Thì cô cũng quan tâm làm gì tới gã trăng hoa đó chứ?
Hừ, không quan tâm nữa...
Nhưng...tại sao
Cô lại phải khóc thế này...
Tại sao...
Cô lại phải đau khổ thế này...

Vào hôm đó,
Dưới chân tháp đồng hồ Big Ben
Hắn đã tỏ tình với cô...
Thế mà giờ đây,
Hắn lại bỏ rơi cô rồi...
Bỗng một cô gái gọi cô:
- Ran ơi! Ran!- Đó không ai khác chính là cô bạn Suzuki Sonoko của Ran.

- Chào Ran! Có cả tớ nữa nè!- Lần này là một cô gái có mái tóc đuôi gà, Toyama Kazuha.
.jpg)
Ran quay lại, những giọt nước mắt của thiên thần vẫn còn đọng lại trên khóe mi. Đúng vậy, thiên thần của mọi người đang khóc...

Cả hai cô gái đều ngạc nhiên và lo lắng:
- Trời ơi! Ran! Cậu làm sao vậy?
- ...-
- Sonoko! Chắc là Ran có chuyện buồn gì rồi!- Kazuha lo lắng

- Hả? Chuyện buồn? Ran, có tâm sự gì thì cứ kể cho chúng tớ nghe đi!- Sonoko
-...-
- Không sao đâu mà! Chúng tớ là bạn cậu, có tâm sự gì cứ kể cho chúng tớ! Đúng không Kazuha?- Sonoko hỏi
- Uhm, đúng rồi! Dù gì thì chúng tớ cũng là bạn cậu mà Ran! Chẳng lẽ cậu không tin tưởng chúng tớ?- Kazuha sốt ruột
- Tớ...Hức...-Ran
- Sao vậy? Có phải là do tên Kudo Shinichi đáng ghét đó không?- Sonoko tức giận
Ran khẽ gật đầu một cái. Thấy vậy, cả Kazuha và Sonoko biết là mình không thể đứng ngoài cuộc được nữa. Họ hỏi ngay:
- Thế nào? Sao thế Ran? Cái tên Kudo đó đã làm gì cậu?
Ran kể lại mọi chuyện cho hai người đó nghe. Cuối câu, cô nói:
- Thôi, hai cậu đừng trách Shinichi làm gì! Chắc tại cậu ấy bận thôi mà! Nên mới...hức...hức...-Ran lại không thể kiềm chế được lòng mình nữa. Cô đã cố gắng không cho nước mắt trào ra nhưng chúng không thèm nghe lời chủ nhân. Thấy vậy thì Kazuha và Sonoko bèn an ủi Ran rồi hai người họ đi về trước vì Ran nói là muốn đến vài nơi nữa. Song trong lòng họ thì vẫn còn lo lắng cho cô bạn thân.
-------------------------------Trở về với CoolGuy của chúng ta...---------------------------------------------
Hừ,tức thật...
Tại sao lại đúng vào lúc quan trọng nhất chứ?
Tại sao trời lại không cho tôi ở lại với cô ấy?
Cái viên thuốc APTX đáng ghét...
"Trời mưa...mưa cho câu chuyện tình yêu của chúng ta...
Tại sao?
Anh cứ bắt em phải chờ đợi anh vậy nhỉ?
Em là người con gái quan trọng nhất của đời anh...
Anh xin lỗi, Ran...
Conan đang tự dằn vặn mình. Cậu thấy ghét mình lắm...Ai bước ra:
- Này Kudo-kun!
-...-
- Này! Cậu có nghe tôi nói không đấy hả?
- Sao vậy Haibara?
- Tôi có một tin vui cho cậu: Tôi đã chế tạo thành công thuốc giải rồi!
- Hả? Cái gì?- Conan không tin vào tai mình
- Tôi đã chế tạo thành công thuốc giải rồi!!! Cậu nghe rõ chưa hả đồ đáng ghét kia?
- Thật...không?- Conan vui mừng
- Thật...-Ai khẽ gật đầu,song trong lòng cô vẫn cảm thấy đau xót lắm...
- Thế...viên thuốc đâu?- Conan hào hứng
- Đây...-Ai đưa viên thuốc ra
- Hả? Có 2 viên à?
- Thì sao? Một viên cho cậu và một viên cho tôi! Chẳng lẽ cậu quên mất người đã cho cậu biến lại thành thám tử lừng danh Kudo Shinichi à?!
- À ừ nhỉ!
Nhưng khi đón lấy viên thuốc giải từ Haibara, cậu có thể thấy đôi bàn tay cô đang run.
- Sao vậy Haibara? Cậu có chuyện gì à? Kể tớ nghe nào!- Conan lo lắng
- Tớ...
- Sao vậy?- Conan sốt ruột
- TỚ YÊU CẬU, KUDO-KUN!!!
- Hả? Cái...gì cơ?- Conan choáng
- Tớ...yêu...cậu!- Haibara sốt sắng trả lời
- Hahaha! Chắc cậu lại chuẩn bị nói câu "Tớ đùa đấy" như mọi khi, đúng không?
- Không! Lần này...tớ nói thật...Tớ đã yêu cậu từ khi chúng ta gặp nhau rồi...
- Hai...Haibara...
- KHÔNG!!! TỚ KHÔNG MUỐN NGHE GÌ HẾT!!!

- Tớ...thích cậu!!!- Conan nói (mọi người đừng ném đá vội, đọc câu tiếp theo đã!

- Hả? Cậu...- Đến lượt Haibara ngạc nhiên
- Tớ thích cậu! Cậu nghe rõ chưa hả?
- Cậu...
- Nhưng mà thích và yêu là khác xa nhau đấy Haibara ạ! Tớ không coi cậu như tình yêu của tớ, nhưng tớ quý cậu hơn tình bạn, thế thôi!
- Kudo-kun...
Rồi một giọng nói vang lên:
- Ủa? Conan và Ai à?
"Hả? Giọng nói này...Chẳng lẽ..."
- Hai em đang làm gì vậy?
.jpg)
Đó chính là Okita Subaru (Xin thông báo trước cho mọi người lúc này là tổ chức áo đen đã bị tiêu diệt và Haibara đã quen dần với Subaru rùi nha!)
- A! Subaru-niichan!- Conan rạng rỡ
- Chào các em!- Subaru cười.
- C...Chào anh!- Haibara nói
- Thế nào? Mau trở lại thành học sinh 17 và 18 tuổi đi chứ?
- Hả?- Conan và Haibara ngạc nhiên
- Mấy nhóc không nói thì anh cũng biết cả rồi. Từ khi gặp hai em anh đã biết tất cả mọi chuyện!
- Tại sao anh?
- Vì anh là fan hâm mộ của Holmes mà! Không nhớ à nhóc!
- AAAA....- Cả hai há miệng hết cỡ
- Thôi! Phải biết quý trọng thời gian đi chứ! Mau uống thuốc đi! Anh có mang đến quần áo cho em đây rồi!
Không chần chừ nữa, cả hai người uống ngay viên thuốc.
Hự!
Đúng là cảm giác này rồi!
Cảm giác lúc mà anh trở lại thành Kudo Shinichi!
Sau khi trở lại thành người xong, Haibara và Shinichi lấy quần áo mà Subaru mang đến để thay. Sau khi thay xong, Subaru nhìn họ, nói:
- Thế nào? Không tệ lắm nhỉ?
- Dạ...- Ai-chan đỏ mặt- Arigatou,em cảm ơn anh, Okita-niisan...
- Không cần thế đâu! Cứ gọi anh là Subaru được rồi!
- S...Subaru...
- Đúng rồi! Mà tên em là gì?
- Miyano Shiho...
- Vậy liệu anh có thể gọi em là Shiho không?- Anh Subaru "ngây thơ"
- Hả? Dạ, được...
Lúc này Shinichi mới phát hiện Shiho (đổi tên rùi) đỏ mặt trước anh Subaru. Có lẽ họ sẽ là một cặp đôi. Anh thầm mỉm cười chúc phúc cho họ. Chợt nhớ đến Ran, Shin vội chạy ra khỏi nhà tiến sĩ Agasa, nói:
- Miyano! Subaru-niisan! Tôi phải đi đây! Hai người vui vẻ VỚI NHAU nhé!
- Ừ, đi đi Kudo-kun...Mà...CÁI GÌ?!! VUI VẺ VỚI NHAU?!! KUDO-KUUUNNN!!!!- Shiho tức giận.
Nhìn Shiho như vậy thì Subaru không thể nào nhịn cười được. Shiho ngỵạc nhiên, quay ra hỏi:
- Anh cười gì vậy?
- Không, chỉ là...nhìn em tức giận thì trông rất đáng yêu, thế thôi...
Shiho đỏ mặt.
- Mà...có phải em yêu Kudo-kun đúng không?
- Hả? Dạ...em đã từng thôi...
- Vậy bây giờ em không yêu cậu ấy nữa à?
- Uhm, bây giờ em đang yêu một người khác rồi...
- Đó là ai vậy?
- Anh...- Vừa dứt lời, Shiho ôm chầm lấy Subaru. Và họ trao nhau một nụ hôn trước khi mặt trời lặn...
"Kudo-kun, cậu phải cố lên đấy nhé!"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Shinichi chạy, anh chạy mãi,chạy mãi đi tìm cô, người con gái anh yêu và cũng là người quan trọng nhất đối với anh- Mori Ran.
.........................................................................
Thui! Viết đến đây thui! Khi nào rảnh thì mình vít típ! Mong được sự ủng hộ từ mọi người!









