Gió và khác
"Chơi bài Hoa chính là phải tìm hai lá bài trùng nhau để ghi điểm. Chúng ta đã cố gắng để trở thành một đôi giống nhau.
Nhưng rồi một ngày, chúng ta bắt đầu thay đổi. Trở thành một người khác, tại sao lại khóc chấp nhận như vậy?
Mọi người đều khác, đó chính là thế giới này, đó chính là quá trình trưởng thành.
18 tuổi, chúng ta đã trưởng thành, cũng trở nên khác nhau. Lúc đó chúng ta phải đối mặt với 1 nỗi đau khác, đó chính là HỌC CÁCH CHẤP NHẬN!"
Liệu trên thế giới này có một nơi nào đó là điểm dừng chân cho Gió ?
Thật ra cũng rất nhiều lần tôi tự hỏi 18 tuổi tôi sẽ làm gì ? một con người sống và luôn luôn truy cầu một thứ gì đó, nhưng bản thân tôi lại chưa tìm được thứ mình Mình muốn hay thứ mình cần , cơn gió đó cứ vô thức như vậy, bay trên khoảng trời riêng của mình. Càng lớn , tôi càng cảm thấy mất mát gì đó . Tôi vẫn lười biếng như thế nhưng tôi cảm nhận được một thứ gì đó sắp đến khiến tôi không được lười biếng nữa, có gì đó sắp thay đổi và tôi .... sợ hãi thứ đó, Gió sắp phải dừng chân sao? Thỉnh thoảng tôi nghĩ bố mẹ sẽ cảm thấy ntn nếu tôi k lập gia đình, thật sự gió không muốn bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, cũng một phần do tôi sợ hãi, do tôi ích kỉ. tôi không thể chấp nhận thêm một ai vào thế giới của mình, có lẽ thế nên tôi không có bạn. Tình bạn là thứ khá xa xỉ. Tôi không muốn và cũng không truy cầu . Gió luôn đi một mình , nó Cô Độc. Dù có bạn đi chăng nữa thỳ sự lạc lõng cũng bao trùm . Tôi cho phép mình Cô Độc nhưng không cho phép bản thân phải tủi thân trước sự lạc lõng . Gió cũng sẽ hờn trách sự yếu mềm .