Quỷ nhãn vương phi

“Này a, là hôm trước Tiểu Hương chuẩn bị cho ta, hắc hắc, Vương gia không phải ở ngoài sao, ta hiện tại đi do thám tình hình kinh tế của Vương Phủ” nói xong, nàng cầm quần áo đi vào trong thay đồ , một lúc sau đi ra, là bộ dạng của một gia đinh quét dọn vệ sinh
“Ngươi tính cuỗm đồ mà chạy?” Thất Dạ hỏi.
“Là ta quyết định thế này, ta đi trước nhìn xem tình trạng Vương Phủ…, sau đó lại mang theo Tiểu Hương” nói xong, nàng sửa sang lại hết thảy, cầm Linh Đang đối với hắn nói: “Đi, mang ngươi đi dạo Vương Phủ “
Quẹo trái quẹo phải , Ngữ Diên cũng không biết chính mình đi tới đâu nữa, nha , Vương Phủ này cũng quá lớn, gian phòng nào mới là tiền trang nha? Nàng đứng ở trong hoa viên khổng lồ cũng không biết gian phòng nào mới là.., người đến người đi nha hoàn gia đinh đều đang bận rộn, giờ phút này, chỉ có một mình nàng nhàn rỗi đứng ở trong hoa viên , cầm trong tay một cái chổi, một bên quét một bên đang len lén ngắm xem, lúc này, Linh Đang của nàng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
“Đừng cãi, ta lạc đường” Mộng Ngữ Diên than thở một câu.
 
Đúng lúc này, một nam nhân trung niên thoạt nhìn có vẻ phú quý đi tới, hắn nhìn Ngữ Diên nói: “Ai, nơi này đều đã quét qua, ngươi còn muốn quét cái gì? Nhàn hạ à? Chạy nhanh đến ‘ Phúc Lộc Thọ ’ quét tước ở chỗ đó”
Ngữ Diên nghe thấy vậy, Phúc Lộc Thọ chỗ nào? Phúc Lộc Thọ, là thần tiên ai, chẳng lẽ đó là một tòa nhà ở sao?
“Thất thần làm cái gì?” nam nhân trung niên bất mãn hỏi.
Ngữ Diên cười cười, “Việc này, nha hoàn không biết Phúc, Lộc, Thọ ở chỗ nào?”
“Ngươi mới tới a? Như thế nào mà ngốc như vậy, hướng mặt trước đi thẳng quẹo phải chính là nơi đấy, ngươi phải cẩn thận mà quét dọn, nếu mà có sai lầm ngươi không giữ được mạng đâu” nói xong vung tay áo lên lại tiếp nói với hạ nhân khác.
Ngoan ngoãn, hơi có sai lầm sẽ mất cái mạng nhỏ, có phải hay không bên trong đều là Kim Sơn mỏ bạc? Nghĩ đến đây, Ngữ Diên hưng phấn hẳn lên, ta, ta muốn, ta muốn ngươi, ta muốn tiền của ngươi, a nha nha!
 
Chương 30: Tòa nhà kỳ quái
Ngữ Diên ngẩng đầu nhìn ngoài tòa viện to lớn có ba chữ“Phúc Lộc Thọ”, trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái, tòa nhà có tiền chính là giống với nơi này, nơi này không giống với tiểu viện keo kiệt của nàng, vả lại thật ra là ai có thể ở tại tòa nhà lớn như vậy?
Ở ngoài viện bất bình hừ hừ vài tiếng sau, nàng cầm cái chổi đi vào, Gì? Kỳ quái chính là, trong hoa viên khổng lồ lại không có người?
“Xin hỏi có ai ở đây không?” Nàng ở trong hoa viên la lên vài tiếng, nhưng là không nghe được tiếng hồi âm, tiếp theo nàng liền đi vào bên trong , không thể nào, sân lớn như thế này không ai ở? Quá lãng phí đi!
À, nơi đó có một cái cửa rất rất lớn, uhm, xem ra hẳn là phòng ngủ, vì thế, nàng nhìn xung quanh, xác định không có ai ở đây, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào bên trong.
Vừa tiến vào bên trong, nàng liền lắc lắc Huyết Linh Đang, Thất Dạ lắc mình một cái liền đi ra, “Gì, nơi này là?”
 
“Phòng ở keo kiệt” Ngữ Diên trực tiếp đáp, một giây sau, hướng cái chổi quăng xuống phòng thứ nhất bắt đầu lục tung , “Đây là nơi nào, bên ngoài thoạt nhìn lớn như vậy, bên trong đồ vật đáng tiền đều không có, Sở phủ rất keo kiệt “
Thất Dạ đưa tay đấm đấm lưng nói: “Đại khái mọi thứ đáng giá đều ở phòng ngủ của Vương gia đi”
Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, xác định vững chắc là yêu nghiệt đem mọi thứ tốt nhất giấu ở trong phòng của mình, nếu là nàng cũng sẽ làm như vậy , bất quá, nếu đến đây, tự nhiên không thể tay không trở về, vì thế, nàng lục tung bắt đầu tìm kiếm , “Thất Dạ ngươi đừng thất thần chạy nữa giúp ta tìm xem”
“Vu bà, đây là một bảo bối” đột nhiên Thất Dạ nói, Ngữ Diên nghe thấy xoay người chạy qua xem, đó là một bình sứ thanh hoa phi thường đẹp, bất quá miệng bình thiếu một miếng, lúc này đang đặt trên chính một cái kệ bằng, Ngữ Diên đi tới sờ sờ.
“Tốt. Một cái bình sứ thanh hoa, quả nhiên đẹp” Ngữ Diên không hề keo kiệt nói, tuy rằng thiếu một miếng, nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể, dù sao vật này cũng là vật quý hiếm nha, vì thế, nàng xem xem chung quanh cũng không còn cái gì đáng tiền, trực tiếp đem bình hoa đã bị hư ôm vào trong lòng.
“Vu bà, ngươi nghĩ mình đang làm cái gì?” Bảy Đêm thấy thế khó hiểu hỏi.
“Nếu đã đến đây, cũng không thể tay không đi về” nói xong, nàng đắc ý cười, hắc hắc hắc, đem bảo bối ôm vào trong ngực cảm giác thật sảng khoái nga!
 
Thất Dạ không nói gì liếc mắt một cái, “Làm ơn đi , ngươi tính mang cái bình hoa này đi như thế nào, còn có, ngươi muốn trộm cũng trộm một văn kiện nhỏ nha, ngươi trộm vật lớn như vậy, rất nhanh sẽ bị bắt được , còn nữa ngươi cũng không thể ôm vật này mà đi nha?”
Ngữ Diên than thở một câu, “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi tưởng cứ như vậy mà đi sao? Còn không phải vì nơi này nghèo quá chỉ có duy nhất bảo bối này thôi” thật là, đã đến đây cũng không thể hai tay trống trơn về!
Thất Dạ thấy thế hỏi: “Vậy ngươi tính ôm vật này đi ra ngoài?”
Ngữ Diên giảo hoạt cười, “Ngươi cho ta ngu ngốc a, hừ, ta muốn đem cái bình hoa chôn ở vườn hoa, buổi tối ta mới tới lấy đi, chôn ở trong hoa viên của mình đợi ngày nào đó ta muốn ly khai, liền đào lên mang đi, hắc hắc hắc, ta quá thông minh” nàng thật sự là bội phục trí thông minh của mình.
“Lớn mật tiểu mao tặc(*), còn không buông tay ra?” Đột nhiên, cửa vang lên một thanh âm xa lạ hùng hậu, điều này làm cho Mộng Ngữ Diên nhất thời giật mình bình hoa trong tay‘ đông ’ một tiếng rơi vụn trên mặt đất.
(*)mao tặc: ăn trộm
 
Chương 31: Lão nhân kỳ quái
“Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi! Dám đến phòng của ta trộm đồ” lão nhân chỉ về phía nàng bắt đầu quát lớn .
“Ta. . . . . .” Mộng Ngữ Diên không nghĩ tới ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một lão nhân, hơn nữa, lại là một lão nhân béo nha, nàng nhất thời nghẹn lời không biết nói cái gì.
“Ngươi cái gì ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Lão nhân ngây ra một lúc, hắn thoáng nhìn về phía sau nàng, Thất Dạ dừng tay lại, bị ánh mắt của hắn nhìn không nhúc nhích được, không phải hắn có thể nhìn thấy mình chứ? Một giây sau, lão đầu này lại bắt đầu tiếp tục quát nàng , “Ngươi là thủ hạ của quản gia nào, như thế nào lại không biết quy củ?”
Thất Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đã nói rồi, chỉ có người thiếu đạo đức mới có thể nhìn thấy hắn, tỷ như vu bà cũng rất thiếu đạo đức a!
“Ta. . . . . .”
“Đừng tưởng rằng dài hơn, gầy hơn so với ta, ta liền bỏ qua cho ngươi, ta cho ngươi biết, ta sẽ không” lão nhân tiếp tục nói.
“Ta. . . . . .”
“Ngươi cái gì ngươi, ai sai ngươi, tuy rằng ta không phải có chút danh tiếng , nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện đi vào phòng của người ta, như vậy ngươi đã xâm phạm nhân quyền của ta.” Lão nhân oán hận nói.
“Ta. . . . . .”
 
“Ngươi. . . . . . Chớ cùng ta lôi kéo làm quen, hơn nữa, ngươi không nên bày ra một bộ dáng đáng thương, ta cho ngươi biết, ta sẽ không thương hại một tên tiểu mao tặc. Hừ”. lão nhân lớn tiếng quát, hoàn toàn, từ đầu tới cuối không cho nàng cơ hội mở miệng.
“Đủ rồi” Mộng Ngữ Diên lớn tiếng quát lại, “Béo lão nhân ngươi có biết hay không, mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang trộm đồ của ngươi, ngươi có chứng cớ nói là ta trộm sao?”
Lão nhân bị nàng quát lớn cũng thất thần, một giây sau, hắn reo lên: “Ngươi vừa rồi rõ ràng muốn ôm bình hoa của ta chuẩn bị chạy nha”
“Hừ, không phải ở nhà của ngươi ôm bình hoa của ngươi sao? Như thế có thể chứng minh cái gì? Ta cho ngươi biết, ta chỉ là ở đây lau bình hoa cho ngươi, ngươi đột nhiên xuất hiện làm ta giật mình, mới buông tay , ta đã nói rồi, ta còn không kiện ngươi bồi thường phí tinh thần của ta bị tổn thất đâu” nàng vạch ra lý do nói, hơn nữa còn nói đến mặt không đỏ tai không đổi màu .
“Ngươi ngươi như thế nào lại như vậy a?” Lão nhân bị nàng nói không nói được gì
“Như thế nào? Ta chính là như vậy, tính một cái rồi, ta xem bộ dạng của ngươi cùng với Chu Bá Thông có điểm giống nhau nha, ta liền không so đo với ngươi ” nói xong, nhấc chân định đi, ai ngờ, lão nhân đột nhiên đi tới cửa trước, lúc nàng chuẩn bị rời đi lấy ra một khối ngọc Kim Ngân trong sáng đặt ở trước mặt của nàng quơ quơ.
 
Mộng Ngữ Diên chân phải lập tức dừng ở không trung, ách. . . . . . Nàng không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, khối ngọc này. . . . . . Phiếm màu xanh biếc quang mang, trong suốt trong sáng, châu tròn ngọc sáng, hoàn mỹ không tỳ vết, a, thật sự quá đẹp!
“Muốn sao?” Béo lão nhân giảo hoạt cười.
Mộng Ngữ Diên không hề nghĩ ngợi trực tiếp đưa tay đi lấy, hơn nữa còn tự nói với mình, ta chỉ là muốn nhìn xem mà thôi, thật sự không muốn giật đồ trong tay hắn, thật sự! Mọi người nhất định phải tin tưởng ta, ta cam đoan!
 
Chương 32: Ngươi là Đường Tăng đúng không?

Ngữ Diên thấy thế vội vươn tay ra chiếm lấy, còn vô sỉ tự nói với mình, đây không phải chiếm, mà chỉ là muốn lấy tới xem một chút nha, nhưng là hành động của nàng lại bị béo lão nhân thấy rõ ràng, đợi đúng thời điểm tay nàng vươn ra, béo lão nhân đột nhiên lắc mình một cái tránh qua.
Ngữ Diên thấy thế ngây ngẩn cả người, vừa mới. . . . . . cái tên mập mạp này vừa mới xoay tròn thật là lợi hại? Chẳng lẽ hắn có công phu gấu mèo bất thành? Nếu không với tốc độ cùng trí thông minh của hắn làm sao có thể cướp lại được?
“Muốn sao?” nói xong hắn lại đem mỹ ngọc đặt ở trước mặt của nàng, đợi đến thời điểm nàng sắp lấy lập tức thu hồi vào trong lòng.
Mộng Ngữ Diên nghe vậy sắc mặt càng khó nhìn cũng không thèm để ý kính già yêu trẻ, trực tiếp túm đến mỹ ngọc trong tay hắn, trong một góc phòng bắt đầu nổi lên một trận đấu kéo co.
“Một hai ba bốn hai hai ba bốn, lại đến một lần” Ngữ Diên đối với mình lớn tiếng hò hét trợ uy cho bản thân, ân, chiêu này bình thường cũng có thể cho mình thêm chí khí, còn có thể tiêu diệt dáng vẻ bệ vệ của đối phương a.
“Ngươi đang làm gì nha?” Béo lão nhân một bên vừa lôi vừa nói.
“Nhanh chút buông tay, ta xem xem thôi” nàng nhìn chằm chằm mỹ ngọc cười nói, giống như ngọc này đã là của nàng.
 
“Ngươi muốn a? Ngươi muốn thì phải nói chứ, ngươi không nói làm sao ta biết ngươi muốn đâu” Béo lão nhân nghiêm trang nói, nhưng tay hắn vẫn gắt gao cầm lấy miếng ngọc không có ý định buông.
Mộng Ngữ Diên nghe vậy ngây ngẩn cả người, nhìn hắn không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì câu này như thế nào mà quen thuộc vậy? Bất quá lại hoảng hốt, trong tay vẫn nắm ngọc bội không nguyện ý bỏ ra.
“Ai. . . . . . Tuy rằng ngươi rất thành ý nhìn ta, nhưng mà, ngươi muốn thì nói với ta là ngươi muốn nha, nếu ngươi nói không có khả năng muốn, ta liền không cho ngươi, mà ngươi nói không nghĩ tới muốn, ta lại cứ cấp cho ngươi, mọi người đều muốn giảng đạo lý nha, ngươi thật sự muốn sao? Vậy ngươi cứ lấy đi ” nói xong hắn đưa ngón tay hướng mỹ ngọc một centimet khoảng cách.
Ngữ Diên nghe thấy vậy bắt đầu thở phì phì, một bên Thất Dạ đang cười bưng kín bụng, ha ha, lão đầu này thật tốt quá, rốt cục có thể cho hắn chút không khí để thở rồi, ha ha!
“Nha, ngươi không phải thật sự muốn đi? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn sao?” Đột nhiên, béo lão nhân lại ngạc nhiên .
Mộng Ngữ Diên thật sự chịu không nổi dong dài của hắn, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi là Đường Tăng chuyển thế sao?”
“Đường Tăng là ai?” Béo lão nhân khó hiểu.
 
Mộng Ngữ Diên nhịn tức giận xuống nhìn về phía Thất Dạ đang ở một bên bắt đầu cười đến mi mắt co giật, ngươi nha , cười đủ chưa, chạy nhanh lại đây hỗ trợ a.
“Hỗ trợ như thế nào? Ta sẽ không làm hại lão nhân ? Ta là quỷ tốt, hắn chỉ là một lão nhân mà thôi, ngươi cũng đừng cùng lão nhân già so đo mà” Thất Dạ trả lời.
Nha , ngươi là trư a, ta chỉ là muốn nhìn xem mà thôi, chạy nhanh lại đây giúp ta túm lấy mỹ ngọc a! Nàng lại phát ra tín hiệu.
Thất Dạ thấy thế liền bĩu môi, đành phải đi tới, nhẹ giọng nói: “Bàn Tử, thực xin lỗi nha, ta không nghĩ hỗ trợ , vu bà lại bắt ta hỗ trợ, ta cũng không có cách nào khác” nói xong, hắn đưa tay ra chuẩn bị giúp nàng lấy miếng ngọc, nhưng đến thời điểm hắn muốn va chạm vào miếng ngọc, béo lão nhân đột nhiên nới lỏng tay.
“Ai nha, ngươi muốn hãy nói đi, ngươi không nói ta làm sao mà biết ngươi muốn, tốt lắm tốt lắm, xem ngươi lớn lên rất giống nữ nhân biết lẽ phải ta sẽ đưa cho ngươi đi” béo lão nhân khoát tay biểu hiện ra một bộ dạng khẳng khái.
Ngữ Diên ngây ra một lúc, nàng còn chưa kịp vui sướng, ngoài viện đột nhiên truyền đến rất nhiều thanh âm, tiếng gọi ầm ĩ tận lực bồi liên tiếp “Vương gia, Vương gia”
Mỗ nữ nhất thời hóa đá ở bên trong, Vương gia? Vương gia? A. . . . . . Yêu nghiệt kia đến đây!
 
Chương 33: Gia gia

Tiếng gọi ầm ĩ bên ngoài làm cho Mộng Ngữ Diên nhất thời chân tay loạn lên ,a, tên yêu nghiệt kia đến đây, yêu nghiệt kia làm sao đột nhiên trở lại đây? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Nàng phải làm sao bây giờ a?
Thất Dạ thấy thế cũng sốt ruột không thôi, “Vu bà nhanh nghĩ biện pháp đi”
Lúc này, Mộng Ngữ Diên mới phát hiện ra còn có Thất Dạ, đem Huyết Linh Đang bên người cầm lên đối hắn ý bảo, nhanh tiến vào, Thất Dạ thấy thế liền lắc mình một cái tiến vào bên trong.
“Béo lão nhân có chỗ nào có thể trốn a?” Nàng sốt ruột hỏi, cả người ở trong trạng thái điên cuồng, a a a trăm ngàn không thể để tên yêu nghiệt kia bắt lấy, nếu không thì nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Béo lão nhân thấy thế vươn ngón tay thô chỉ vào bên trong nói: “Bên trong là phòng ngủ”
Ngữ Diên thấy thế liền quay người chạy tới, ai ngờ không cẩn thận đụng vào cây cột, lảo đảo té ngã trên đất, dây cột tóc đang thắt trên tóc cũng rớt xuống, mái tóc đen nhánh cứ như vậy chảy xuống.
“Đau quá a. . . . . .” nàng che cái chán phát ra tiếng kêu thê thảm.
 
“Gia gia làm sao mới có mười ngày đã trở lại?” Yêu nghiệt vừa tiến vào trong phòng câu nói đầu tiên chính là ôn nhu mang chút trách cứ, bộ dạng xấu hổ của Mộng Ngữ Diên cũng đúng lúc rơi vào trong mắt hắn, mà phía sau hắn là Tình nhi cùng bọn nha hoàn đều giật mình không thôi, Vương Phi tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa, sao lại chật vật như thế?
Ngữ Diên ngượng ngùng đứng dậy cười cười xấu hổ, cái trán đau đớn làm cho nàng không tự giác nhíu mày, bất quá, nàng giống như vừa mới nghe thấy yêu nghiệt này kêu béo lão nhân là gia gia?
“Ngươi ở nơi này làm cái gì?” Nhìn thấy nàng, ngữ khí của hắn rõ ràng lãnh đạm , nhìn xem bộ dáng hiện tại của nàng, làm hắn phi thường bất mãn, nữ nhân như vậy cũng xứng làm Vương Phi cao quý sao?
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Nhìn tròng mắt của hắn lạnh như băng, có tật giật mình nàng tự nhiên không biết nên phản bác như thế nào, đành phải hắc hắc nở nụ cười vài cái.
“Gia gia ngài đã về rồi” Tình nhi thấy thế liền ôn nhu kêu lên một tiếng, cũng dâng lên nụ cười đẹp nhất.
Béo lão nhân nhìn nàng một cái cũng không để ý tới, mà là nhìn về phía Sở Hạo, “Làm sao lại bày ra một bộ mặt như cá chết ở đây?”
 
Sở Hạo thấy thế mày chau lại nói: “Gia gia, trước tiên làm sao người nhiều ngày như vậy mới trở lại, không phải con đã phái người đi đón người sao, người có biết hay không người đơn độc một người như vậy sẽ rất nguy hiểm ” hiện tại, hắn chỉ còn có gia gia là người thân duy nhất, cho nên, hắn không thể mất người.
“Ta một mình rảnh rỗi muốn vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh rồi mới trở về” béo lão nhân cười nói.
Sở Hạo nghe vậy trong mắt xuất hiện sát ý, gia gia là tất cả đối với hắn, như vậy, nhữngngười không làm tròn trách nhiệm bảo vệ gia gia thì không thể sống
Béo lão nhân thấy thế lập tức mất hứng, đối với biện pháp của tôn tử, hắn đã sớm thấy, hắn không muốn làm cho người khác đi theo tự nhiên là sợ phiền, nhưng hắn cũng không muốn bởi vì mình mà làm cho những người đó đánh mất tánh mạng, “Xú tiểu tử, ta cho ngươi biết, gia gia của ngươi chính là không thích ngươi âm thầm an bài ,bảo hộ cho ta, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám động một ngón tay của bọn hắn, gia gia sẽ không bao giờ đến chỗ ngươi nữa” nói xong lập tức bày ra một bộ dạng mất hứng.
Sở Hạo thấy thế liền ôn nhu cười, “Gia gia ngươi nói cái gì thì là thế đấy”
Mộng Ngữ Diên ngây ra một lúc, tên yêu nghiệt.này . . . . . như vậy mà lại nghe lời của béo lão nhân?
Kia. . . . . . Kia phía trước nàng làm vỡ bình hoa, trộm miếng ngọc, chẳng phải là. . . . . . Sẽ chết vô cùng thảm?
 
Chương 34: Ta chỉ giả bộ đánh đấm

Mộng Ngữ Diên trong lòng bắt đầu lo lắng, béo lão nhân này sẽ không nói với hắn chứ? Vì thế, nàng bắt đầu chậm rãi dịch chuyển sang bên cạnh, hi vọng mình có thể trốn thoát khỏi tầm mắt của hắn, ai ngờ. . . . .
“Ngươi ở nơi này làm cái gì? Vì sao lại mặc thành như vậy?” Sở Hạo nhìn thấy nàng như vậy còn có bình hoa nát trên đất không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Ta. . . . . . Ta là tới giả bộ đánh đấm ” nàng đột nhiên theo bản năng toát ra những lời này.
“Giả bộ đánh đấm? Ha ha, tỷ tỷ ngươi đang nói đùa ah? Ngươi mặc quần áo của gia đinh, trên tay cầm miếng ngọc hơn nữa hình như là của gia gia a?” Tình Nhi nhìn chằm chằm vào miếng ngọc trên tay nàng không vui hỏi, phải biết rằng, đây chính là ngọc bội gia truyền của Sở phủ, ở trong ngày tân hôn nàng chỉ thấy có một lần, nghe nói, lão đầu này chỉ cấp cho chính cháu dâu của mình.
“Ngươi vì sao lại cầm khối ngọc này?” Sở Hạo từng bước tiến lên định cướp đi miếng ngọc trong tay nàng, lại bị nàng đặt ở sau lưng.
 
“Hạo nhi ngươi làm cái gì vậy? Nàng mặc như vậy là để dỗ ta vui vẻ , còn có a, miếng ngọc này là ta cấp cho Diên nhi , ngươi có ý kiến gì sao?” Béo lão nhân rốt cục cũng nói ra
“. . . . . . ?” Sở Hạo cùng mọi người ngây ngẩn cả người.
Mộng Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc, liền lôi cánh tay của Béo lão nhân la lên: “Gia gia” ác, nàng thật sự đã phun ra.
“Ngoan” Béo lão nhân cười nói.
“Gia gia. . . . . .”
“Dù thế nào? Đây cũng là của ta , ta nguyện ý cho người nào thì nó là của người đó, ngươi có ý kiến sao?” Béo lão nhân vuốt râu trừng mắt hỏi.
Sở Hạo nghe thấy vậy chỉ có thể câm miệng, Tình Nhi ở một bên sớm đã tức giận cả người run run, chết tiệt, nàng dựa vào cái gì có thể có được ngọc bội kia?
Mộng Ngữ Diên trong lòng âm thầm vui sướng, hắc hắc, nguyên lai tên yêu nghiệt kia sợ Béo lão nhân này, ân, sau này nàng sẽ có núi dựa nha!
 
“À, gia gia, con vừa mới vào cung một chuyến, thái tử Thổ Phiên cùng sứ giả hôm nay lại tới đây bái phỏng, Hoàng thượng buổi tối thiết yến, mời mọi người đi dự tiệc” Sở Hạo không nhìn xem nàng nữa mà lại nói đến chính sự.
Béo lão nhân duỗi duỗi lưng mỏi nói: “Các ngươi đi đi, ta đã là lão già khọm rồi, không muốn đi chịu tội”
“Gia gia”
“Ai, các ngươi đi là tốt rồi ta leo núi lội suối mệt mỏi như vậy, ta không đi, nga, ngươi mang Diên nhi đi đi” Béo lão nhân nói.
Mộng Ngữ Diên nghe vậy lập tức cười tươi như hoa nở, hoàng cung? Hoàng cung nhiều tiền! Cặp mắt của nàng lập tức toát ra rất nhiều rất nhiều hoàng kim.–
“Quên đi, nàng cũng không cần đi, ta đã nói với Hoàng thượng, th.ân thể nàng không thoải mái, ta mang Tình Nhi đi là được rồi” Sở Hạo vội từ chối.
Mộng Ngữ Diên nguyên bản đang cao hứng nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó lại, chết tiệt tên yêu nghiệt này, ta rủa ngươi ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết, hỗn đản!
Béo lão nhân nghe vậy liền nhìn nhìn Ngữ Diên, ánh mắt hỏi, ngươi không thoải mái?
Làm sao có thể, ta thoải mái vô cùng, nếu không như thế nào có khí lực tranh ngọc bôi với ngươi? Nàng trả lời bằng ánh mắt.
Ngươi nghĩ đi?
Vô nghĩa!
Đi trộm này nọ?
 
Con tôm?
“Hạo nhi a, ta xem Diên nhi rất tốt, ngươi mang nàng đi đi, hôm nay Mộng tướng quân cũng sẽ đi , cha và con gái cũng lâu rồi không gặp ” Béo lão nhân nói.
“Này. . . . . .”
“Này cái gì này, quyết định như vậy đi” nói xong, hắn khoát tay ý bảo mọi người đi ra ngoài, tiếp theo hắn dùng tay ngăn miệng của Mộng Ngữ Diên lại bên tai khinh khỉnh mà nói: “Ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ cam đoan Hạo nhi về sau sẽ không khi dễ ngươi”
“Ngươi có ý nghĩ xảo trá gì a. Ta sẽ không cho ngươi ở hoàng cung trộm này nọ ” nàng hoảng sợ hỏi.
Béo lão nhân trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, khinh bỉ nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau đều là tham tiền a, hừ, dù sao thì ngươi vẫn lo lắng, chờ ngươi nghĩ thông suốt, rồi hãy tới tìm ta” nói xong, cười nhỏ đi đến bên trong phòng
Mộng Ngữ Diên nghe vậy mày chau lên, ân, có thể không lo lắng sao!
 
Chương 35: Hoàng cung

Ngồi ở trong xe ngựa xa hoa, Mộng Ngữ Diên hận không thể lập tức giết người cưỡi ngựa ở bên ngoài Sở yêu nghiệt. Dựa vào cái gì nàng đến hoàng cung cũng không cấp cho nàng một nha hoàn? Nàng ngửa mặt lên trời muốn phát ra những tiếng gầm rú, bất quá là không thể rống!
“Tỷ tỷ, ha ha, hôm nay lần đầu tiên vào cung cũng không nên mò mẫm đi nha, sứ giả Thổ phiên được Hoàng thượng rất coi trọng ” Tình Nhi ngồi đối diện với nàng châm chọc nói.
Bên cạnh nha hoàn ra sức quạt cho nàng, trong mắt chứa đầy hèn mọn.
Ngữ Diên nghe vậy lạnh lùng cười nói: “Như thế nào, tỷ tỷ làm việc rất không tin tưởng sao? Chẳng lẽ mọi chuyện đều phải do muội muội? Không nên quên xuất thân của ta ” nàng cố ý tăng thêm hai chữ xuất thân.
Quả nhiên, thời điểm nghe hai chữ này, Tình Nhi trên mặt rõ ràng đen một nửa, người nào cũng biết, nàng là nữ tử ở thanh lâu, tuy nói chính là bán nghệ không bán thân, nhưng vẫn là kỹ nữ.
Tình Nhi “hừ” một tiếng, giọng mũi bên trong toát ra tiếng khinh thường, kỹ nữ thì thế nào? Người nào cũng biết, nàng so với nàng ta được sủng ái hơn!
Đối với sự khinh thường của nàng ta, Ngữ Diên tự nhiên biết có ý tứ gì, “Muội muội làm sao vậy? Chẳng lẽ bị viêm mũi? Như thế nào cứ luôn luôn hừm hừ, làm ơn , tuy rằng bây giờ là buổi tối, nhưng ngươi cũng nên chú ý một chút, đến lúc đó nếu ở trước mặt Hoàng thượng, ngươi hừ hừ ân ân nga nga, người không biết còn tưởng rằng ngươi phát xuân muốn câu dẫn Hoàng thượng nha ” nàng có lòng‘ hảo tâm ’ nhắc nhở.
 
“Ngươi. . . . . .” Bị nàng vừa nói như vậy, Tình Nhi tức giận không nhẹ, nha hoàn thấy thế nói gấp: “Vương phi, ngươi vẫn là chăm sóc tốt cho chính mình đi” nói xong còn liếc nàng một cái.
“A, tốt lắm, rất to gan nha, bổn Vương phi tuy rằng không thường đến Hoàng cung cần người chỉ dẫn, nhưng không cần hai người các ngươi chỉ trỏ, nếu không, chớ có trách ta không khách khí, rõ chưa?” Ngữ khí của nàng đột nhiên lạnh như băng , quỷ dị nhìn chằm chằm nha hoàn quát lớn, này ánh mắt cương quyết làm nha hoàn hoảng sợ.
Mấy phút đồng hồ sau
“Ai, thật buồn nha, muội muội nghe nói ngươi thực thông minh?” Mộng Ngữ Diên đột nhiên lại bắt đầu khôi phục bản tính, ha ha cười cười, hơn nữa cực kỳ nhàm chán bắt đầu đùa Tình Nhi.
Tình Nhi nghe vậy lông mày cùng mắt nhíu lại, biểu tình giống như đang nói…, ngươi mới biết được ah?
“Ai, muội muội, ta vẫn có một vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, không bằng, ngươi giải thích cho tỷ tỷ nha” nàng cười nói.
 
×
Quay lại
Top