Piorot Thunter
Thành viên
- Tham gia
- 11/8/2024
- Bài viết
- 7
Ngày 21 tháng 9 năm 2000.
Đó là một ngày nắng có gió nhẹ , Harrison vươn dài cánh tay mệt mỏi sau khi trải qua một giấc ngủ ngắn lúc ban trưa . Anh ngoái nhìn sang cô vợ Evelyn vẫn đang mải mê đan cái khăn quàng màu chanh có thêu những họa tiết trái dâu nhỏ.
-Em yêu à , liệu có ổn không khi anh để em ở nhà một mình rồi tham gia chuyến công tác ngoài vũ trụ ? – Harrison thở dài , mắt âu yếm nhìn vợ.
-Hửm , sao vậy , chẳng phải anh đã rất hạnh phúc khi được công nhận và có thể tham gia chuyến du hành tới nơi “Non” gì đó sao ?
-Là “Non-Rezo” , nhưng anh sợ em sẽ cảm thấy cô đơn khi không có anh bên cạnh...
-Ôi anh yêu của em – Evelyn ôm choàng lấy anh – em sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi được nhìn thấy anh có thể làm những gì anh muốn đấy. Một chàng trai trẻ tuổi có thể tham gia chuyến thám hiểm ngoài vũ trụ , điều đó thật tuyệt vời ! Họ sẽ viết tên anh in hoa trên những trang đầu báo ! Vả lại , trong khoảng thời gian anh đi vắng , em vẫn có thể đi thăm bố mẹ hay bầu bạn với chú chó Jay của chúng ta mà ! Và rồi khi anh trở về , chúng ta sẽ có ối thì giờ để đánh vé một chuyến nghỉ dưỡng ở đảo cùng với cả nhà !
Harrison ôm chầm lấy người vợ đã ngã vào lòng mình , anh ngước nhìn lên bầu trời , nhớ đến những ước mơ từ thuở ấu thơ mà anh sắp đạt được – khám phá chiều không gian bí ẩn ngoài vũ trụ xa xôi ...
Tàu không gianTX2oop.
-Này Harrison ! Tôi kêu cậu đấy ! Lại đây nào !
Harrison nãy giờ vẫn còn đang mân mê chiếc khăn quàng mà vợ tự tay làm bỗng giật mình ngoái đầu lại . Kế bên cái bàn điều khiển , ông Gaciele giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương đỏ ối cầm tệp tài liệu vẫy gọi anh . Chàng trai trẻ bước tới , bối rối pha chút tò mò tiến tới, nhận lấy từ tay ông.Quả thật từ lúc bước chân lên chuyến tàu vũ trụ tới giờ , đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với chủ tịch Gaciele . Sự lịch sự của ông ta khác hẳn với những gì mà Harrison được nghe kể tại công ti . Trong mắt của một người nhân viên như anh , ông ta là một kẻ giàu sụ , kiêu ca ích kỉ , luôn đặt lợi ích của bản thân lên trên hết và đầy đọa nhân viên . Lần gần đây nhất ông ta còn hất nguyên tách cà phê nóng hổi vào người kế toán bên phòng tài chính vì làm sai bản hợp đồng, khiến cô ta bị bỏng phải vào bệnh viện điều trị 2 tuần liền mới được về . Đúng như dự đoán, khi còn chưa kịp lướt mắt qua mấy tờ giấy mỏng cầm chưa nóng tay , ông chủ tịch đã mở giọng :
-Này Harrison , cậu hãy đọc kĩ bản mẫu của cánh tàu đi nhé , chúng tôi có việc thật sự cần cậu đây . Chả là một cái dây móc an toàn trong cánh tàu bị đứt , mà người kiểm tra máy móc lại đang sữa chữa thiết bị lò sưởi rồi . Hay cậu đây còn trẻ sung sức , cậu hãy mang đỡ bộ đồ bảo hộ vào rồi ra móc lại , công việc cũng rất đơn giản thôi chứ nhỉ ?
Harrison cười trừ gật đầu đồng ý . Anh ngán ngẩm đi qua dãy hành tàu đến phòng thiết bị .Không thể tin được rằng lên tới ngoài không gian rồi mà tên chủ tịch đáng ghét vẫn còn có thể giở trò ma cũ bắt nạt ma mới . Tưởng anh là con nít 3 tuổi hay sao mà có thể bịa ra rằng người kiểm tra đang sửa lò sưởi , làm quái gì có cái lò sưởi nào trên này . Cái điệu cười khanh khách của tay trợ lí chủ tịch khi anh vừa rời khỏi cũng khiến cho anh cảm thấy cay đắng vô cùng . Chà , cho dù anh có ra sức nỗ lực phấn đấu từng ngày đi lên thì trong mắt họ , thì một người ở tuổi hai mươi vừa lấy vợ như anh cũng chỉ là thằng nhãi ranh học đòi người lớn . Cuộc sống sau khi học nhảy cóc ở đại học hóa ra cũng chẳng được coi trọng như anh nghĩ . Ở trường , mọi người nghĩ anh là thiên tài nhưng ở công ti, người ta cũng chỉ coi anh là cái gai trong mắt . anh buồn bã cầm lấy túi đồ bảo hộ cũ bị vứt một góc trong phòng thiết bị . Đó là một chiếc túi da sờn cũ mà đáng lẽ người ta coi là rác ở cái tàu không gian tiên tiến này . Harrison nhẹ nhàng mở túi , bên trong là một bộ đồ bảo hành cũ có vết ố vàng và lõng lẽo , nói thật, nếu không phải đang ở trong vùng an toàn của “Non-Rezo” , anh có bị đánh cũng quyết không ra khỏi tàu . Anh cạy mở cửa bảo hành , hé đầu ra ngoài nhìn ngắm . Khác với những gì anh nghĩ , vùng “Non-Rezo” không tối đen một cách đáng sợ mà có một dãy màu xanh dài phát sáng vô cùng đẹp mắt . Anh chậm rãi bò theo cánh tàu , tới chỗ được đánh dấu trong tài liệu rồi bắt đầu hí hoáy mở ra một khoảng trống bên xương cánh tàu , bên trong là một sợi dây cáp lỏng lẻo đã đứt ra khỏi đầu móc an toàn, Harrison khéo léo gắn lại phần dây vào trong cái móc rồi ngắm lại quang cảnh tuyệt đẹp ấy trước khi bò lại vào trong thuyền .Nhưng có một điều mà có lẽ rằng có mơ anh cũng không nghĩ tới , đó cũng sẽ là lần cuối mà anh có thể nhìn lạicin tàu không gian này . Một trận rung lắc dữ dội bất ngờ của con tàu làm Harrison hoảng sợ , anh bám chặt lấy cánh tàu , tránh không bị trôi mất. Ở trong tàu , lão Gaciele và gã trợ lí luống cuống khi họ bấm nhầm vào nút điều khiển làm con tàu chệch hướng lái vào vùng chính của “Non-Rezo” , lão vội khéo léo lái tàu cua gắt quay lại về con đường cũ tới trạm không gian .
Nhưng có lẽ cả đời còn lại , lão cũng không ngờ rằng, trò đừa quái ác của lão ta cuối cùng cũng đã lấy đi gần như một mạng người . Trước cú lái chéo bất ngờ Harrison đã trượt tay ra khỏi cánh máy tàu , đầu đập mạnh vào phần khung sắt , rớt ra khỏi con tàu vào nơi không lối thoát “Non-Rezo”....
Từ khi còn nhỏ , tôi đã không có bố . Tuy nhiên , tôi có một người mẹ rất hiền hậu và xinh đẹp . Ông bà của tôi cũng rất yêu thương tôi , chưa bao giờ để tôi phải thiếu thốn thứ gì . Lên năm tuổi , tôi bắt đầu đi học ở trường tiểu học gần nhà . Đó là một ngôi trường nhỏ cũ kĩ , có trồng một dãy hoa dài thay cho hàng rào . Tôi đã có một cuộc sống rất hạnh phúc với gia đình và bạn bè . Những người xung quanh rất lịch sự với gia đình chúng tôi và thường xuyên hỏi thăm , giúp đỡ . Nhưng tôi lại có một cảm giác khác, rằng tình cảm của họ có phần giống như là thương tiếc cho chúng tôi . Khi tôi đi ngang một nhóm người lớn , họ đều chào tôi vui vẻ và cất lên những tiếng thở dài sau lưng . Những đứa trẻ mà tôi tiếp xúc điều dành cho tôi một cái nhìn tò mò , chúng lịch sự và cẩn thận , nói năng nhẹ nhàng với tôi cứ như tôi là một người đặc biệt cần phải chăm sóc . Tới khi tôi lớn lên , tôi mới hiểu lí do của những điều đó , bởi vì người cha mà tôi chưa bao giờ được gặp là người họ tôn trọng và tiếc thương .
Thuở bé , mỗi khi tôi gặng hỏi mẹ về cha mình , bà chỉ cười nhẹ , chỉ lên bầu trời ,bảo rằng cha tôi vẫn đang ở một nơi xa xôi vẫn chưa thể về nhà . Tôi chưa bao giờ tận mắt thấy cha, chỉ có thể nhìn ông qua một bức ảnh ông chụp chung với mẹ . Khi học cấp ba , tôi phát huy được tiềm năng của mình đối với môn vật lí và khao khát được ngắm nhìn vũ trụ bao la ngoài kia , được khám phá khoảng không kì lạ mà loài người vẫn chưa thể hiểu được . Cái ngày mà tôi đem tấm bằng trường đại học Hạt Nhân Tử nổi tiếng , mẹ tôi đã khóc hết nước mắt . Đó cũng là lúc mà cuối cùng tôi cũng biết được về sự trống vắng của người bố tôi trong suốt tuổi ấu thơ , rằng ông ấy đã biến mất trong cái vắng lặng của vũ trụ rồi . Suốt những năm trời ở trường đại học , tôi điên cuồng với ước mơ của mình . Năm tôi hai mươi tuổi , tôi đã được nhận vào công ti của bố tôi khi xưa . Suốt năm năm trời ở công ti , tôi vừa thực hiện tốt nhiệm vụ của nhân viên , vừa tìm kiếm thêm thông tin về “Non-Rezo” . Và rồi tôi đã có một bước tiến quan trọng , rằng ở “Non-Rezo” thứ gọi là thời gian dường như không tồn tại , và rất có thể , rằng bố tôi vẫn còn sống ...
Đó là một ngày nắng có gió nhẹ , Harrison vươn dài cánh tay mệt mỏi sau khi trải qua một giấc ngủ ngắn lúc ban trưa . Anh ngoái nhìn sang cô vợ Evelyn vẫn đang mải mê đan cái khăn quàng màu chanh có thêu những họa tiết trái dâu nhỏ.
-Em yêu à , liệu có ổn không khi anh để em ở nhà một mình rồi tham gia chuyến công tác ngoài vũ trụ ? – Harrison thở dài , mắt âu yếm nhìn vợ.
-Hửm , sao vậy , chẳng phải anh đã rất hạnh phúc khi được công nhận và có thể tham gia chuyến du hành tới nơi “Non” gì đó sao ?
-Là “Non-Rezo” , nhưng anh sợ em sẽ cảm thấy cô đơn khi không có anh bên cạnh...
-Ôi anh yêu của em – Evelyn ôm choàng lấy anh – em sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi được nhìn thấy anh có thể làm những gì anh muốn đấy. Một chàng trai trẻ tuổi có thể tham gia chuyến thám hiểm ngoài vũ trụ , điều đó thật tuyệt vời ! Họ sẽ viết tên anh in hoa trên những trang đầu báo ! Vả lại , trong khoảng thời gian anh đi vắng , em vẫn có thể đi thăm bố mẹ hay bầu bạn với chú chó Jay của chúng ta mà ! Và rồi khi anh trở về , chúng ta sẽ có ối thì giờ để đánh vé một chuyến nghỉ dưỡng ở đảo cùng với cả nhà !
Harrison ôm chầm lấy người vợ đã ngã vào lòng mình , anh ngước nhìn lên bầu trời , nhớ đến những ước mơ từ thuở ấu thơ mà anh sắp đạt được – khám phá chiều không gian bí ẩn ngoài vũ trụ xa xôi ...
**************************
Tàu không gianTX2oop.
-Này Harrison ! Tôi kêu cậu đấy ! Lại đây nào !
Harrison nãy giờ vẫn còn đang mân mê chiếc khăn quàng mà vợ tự tay làm bỗng giật mình ngoái đầu lại . Kế bên cái bàn điều khiển , ông Gaciele giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương đỏ ối cầm tệp tài liệu vẫy gọi anh . Chàng trai trẻ bước tới , bối rối pha chút tò mò tiến tới, nhận lấy từ tay ông.Quả thật từ lúc bước chân lên chuyến tàu vũ trụ tới giờ , đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với chủ tịch Gaciele . Sự lịch sự của ông ta khác hẳn với những gì mà Harrison được nghe kể tại công ti . Trong mắt của một người nhân viên như anh , ông ta là một kẻ giàu sụ , kiêu ca ích kỉ , luôn đặt lợi ích của bản thân lên trên hết và đầy đọa nhân viên . Lần gần đây nhất ông ta còn hất nguyên tách cà phê nóng hổi vào người kế toán bên phòng tài chính vì làm sai bản hợp đồng, khiến cô ta bị bỏng phải vào bệnh viện điều trị 2 tuần liền mới được về . Đúng như dự đoán, khi còn chưa kịp lướt mắt qua mấy tờ giấy mỏng cầm chưa nóng tay , ông chủ tịch đã mở giọng :
-Này Harrison , cậu hãy đọc kĩ bản mẫu của cánh tàu đi nhé , chúng tôi có việc thật sự cần cậu đây . Chả là một cái dây móc an toàn trong cánh tàu bị đứt , mà người kiểm tra máy móc lại đang sữa chữa thiết bị lò sưởi rồi . Hay cậu đây còn trẻ sung sức , cậu hãy mang đỡ bộ đồ bảo hộ vào rồi ra móc lại , công việc cũng rất đơn giản thôi chứ nhỉ ?
Harrison cười trừ gật đầu đồng ý . Anh ngán ngẩm đi qua dãy hành tàu đến phòng thiết bị .Không thể tin được rằng lên tới ngoài không gian rồi mà tên chủ tịch đáng ghét vẫn còn có thể giở trò ma cũ bắt nạt ma mới . Tưởng anh là con nít 3 tuổi hay sao mà có thể bịa ra rằng người kiểm tra đang sửa lò sưởi , làm quái gì có cái lò sưởi nào trên này . Cái điệu cười khanh khách của tay trợ lí chủ tịch khi anh vừa rời khỏi cũng khiến cho anh cảm thấy cay đắng vô cùng . Chà , cho dù anh có ra sức nỗ lực phấn đấu từng ngày đi lên thì trong mắt họ , thì một người ở tuổi hai mươi vừa lấy vợ như anh cũng chỉ là thằng nhãi ranh học đòi người lớn . Cuộc sống sau khi học nhảy cóc ở đại học hóa ra cũng chẳng được coi trọng như anh nghĩ . Ở trường , mọi người nghĩ anh là thiên tài nhưng ở công ti, người ta cũng chỉ coi anh là cái gai trong mắt . anh buồn bã cầm lấy túi đồ bảo hộ cũ bị vứt một góc trong phòng thiết bị . Đó là một chiếc túi da sờn cũ mà đáng lẽ người ta coi là rác ở cái tàu không gian tiên tiến này . Harrison nhẹ nhàng mở túi , bên trong là một bộ đồ bảo hành cũ có vết ố vàng và lõng lẽo , nói thật, nếu không phải đang ở trong vùng an toàn của “Non-Rezo” , anh có bị đánh cũng quyết không ra khỏi tàu . Anh cạy mở cửa bảo hành , hé đầu ra ngoài nhìn ngắm . Khác với những gì anh nghĩ , vùng “Non-Rezo” không tối đen một cách đáng sợ mà có một dãy màu xanh dài phát sáng vô cùng đẹp mắt . Anh chậm rãi bò theo cánh tàu , tới chỗ được đánh dấu trong tài liệu rồi bắt đầu hí hoáy mở ra một khoảng trống bên xương cánh tàu , bên trong là một sợi dây cáp lỏng lẻo đã đứt ra khỏi đầu móc an toàn, Harrison khéo léo gắn lại phần dây vào trong cái móc rồi ngắm lại quang cảnh tuyệt đẹp ấy trước khi bò lại vào trong thuyền .Nhưng có một điều mà có lẽ rằng có mơ anh cũng không nghĩ tới , đó cũng sẽ là lần cuối mà anh có thể nhìn lạicin tàu không gian này . Một trận rung lắc dữ dội bất ngờ của con tàu làm Harrison hoảng sợ , anh bám chặt lấy cánh tàu , tránh không bị trôi mất. Ở trong tàu , lão Gaciele và gã trợ lí luống cuống khi họ bấm nhầm vào nút điều khiển làm con tàu chệch hướng lái vào vùng chính của “Non-Rezo” , lão vội khéo léo lái tàu cua gắt quay lại về con đường cũ tới trạm không gian .
Nhưng có lẽ cả đời còn lại , lão cũng không ngờ rằng, trò đừa quái ác của lão ta cuối cùng cũng đã lấy đi gần như một mạng người . Trước cú lái chéo bất ngờ Harrison đã trượt tay ra khỏi cánh máy tàu , đầu đập mạnh vào phần khung sắt , rớt ra khỏi con tàu vào nơi không lối thoát “Non-Rezo”....
.....................................................................
Từ khi còn nhỏ , tôi đã không có bố . Tuy nhiên , tôi có một người mẹ rất hiền hậu và xinh đẹp . Ông bà của tôi cũng rất yêu thương tôi , chưa bao giờ để tôi phải thiếu thốn thứ gì . Lên năm tuổi , tôi bắt đầu đi học ở trường tiểu học gần nhà . Đó là một ngôi trường nhỏ cũ kĩ , có trồng một dãy hoa dài thay cho hàng rào . Tôi đã có một cuộc sống rất hạnh phúc với gia đình và bạn bè . Những người xung quanh rất lịch sự với gia đình chúng tôi và thường xuyên hỏi thăm , giúp đỡ . Nhưng tôi lại có một cảm giác khác, rằng tình cảm của họ có phần giống như là thương tiếc cho chúng tôi . Khi tôi đi ngang một nhóm người lớn , họ đều chào tôi vui vẻ và cất lên những tiếng thở dài sau lưng . Những đứa trẻ mà tôi tiếp xúc điều dành cho tôi một cái nhìn tò mò , chúng lịch sự và cẩn thận , nói năng nhẹ nhàng với tôi cứ như tôi là một người đặc biệt cần phải chăm sóc . Tới khi tôi lớn lên , tôi mới hiểu lí do của những điều đó , bởi vì người cha mà tôi chưa bao giờ được gặp là người họ tôn trọng và tiếc thương .
Thuở bé , mỗi khi tôi gặng hỏi mẹ về cha mình , bà chỉ cười nhẹ , chỉ lên bầu trời ,bảo rằng cha tôi vẫn đang ở một nơi xa xôi vẫn chưa thể về nhà . Tôi chưa bao giờ tận mắt thấy cha, chỉ có thể nhìn ông qua một bức ảnh ông chụp chung với mẹ . Khi học cấp ba , tôi phát huy được tiềm năng của mình đối với môn vật lí và khao khát được ngắm nhìn vũ trụ bao la ngoài kia , được khám phá khoảng không kì lạ mà loài người vẫn chưa thể hiểu được . Cái ngày mà tôi đem tấm bằng trường đại học Hạt Nhân Tử nổi tiếng , mẹ tôi đã khóc hết nước mắt . Đó cũng là lúc mà cuối cùng tôi cũng biết được về sự trống vắng của người bố tôi trong suốt tuổi ấu thơ , rằng ông ấy đã biến mất trong cái vắng lặng của vũ trụ rồi . Suốt những năm trời ở trường đại học , tôi điên cuồng với ước mơ của mình . Năm tôi hai mươi tuổi , tôi đã được nhận vào công ti của bố tôi khi xưa . Suốt năm năm trời ở công ti , tôi vừa thực hiện tốt nhiệm vụ của nhân viên , vừa tìm kiếm thêm thông tin về “Non-Rezo” . Và rồi tôi đã có một bước tiến quan trọng , rằng ở “Non-Rezo” thứ gọi là thời gian dường như không tồn tại , và rất có thể , rằng bố tôi vẫn còn sống ...