ĐST Maga
Thành viên
- Tham gia
- 21/7/2023
- Bài viết
- 18
CHƯƠNG 1: BẮT NẠT
Một cô nữ sinh tóc đen ngắn, đôi mắt xanh phát sáng tựa bầu trời, khoác trên người là bộ đồng phục học sinh nữ của trường Khánh Đông, bên ngoài mặt thêm một chiếc áo khoác đen, đeo trên lưng là chiếc balo nhỏ cũng màu đen đựng tập sách. Tên của cô gái này là Diệp La.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Khánh Đông của Diệp La:
“Lại là một ngôi trường mới nữa à? Trong không khác trường cũ là mấy nhỉ? Thú vị thật.” - lời nói vô hồn, ngước nhìn ngôi trường rồi nhét mép mỉm cười.
Lớp 9D - cô chủ nhiệm thông báo cả lớp về học sinh mới:
“Đây là bạn mới của lớp chúng ta, tên bạn ấy là Diệp La. Cả lớp hãy cho một màn vỗ tay để chào mừng bạn!”
Diệp La bước về chổ ngồi mà cô chủ nhiệm đã sắp xếp trong những tiếng xì xào bàn tán của mọi người. Chỗ ngồi của Diệp La là ở kế bên cửa sổ - bàn bốn - dải bốn từ ngoài đếm vào.
Diệp La im lặng ngồi một mình, ngước nhìn về phía cửa sổ nơi có lớp 9A đang học thể dục bên dưới sân trường.
Hết tiết một, một bạn nam lại đến bắt chuyện với Diệp La, cậu ta tự giới thiệu bản thân là Lâm Hạ Thiên. Ngoại hình Lâm Hạ Thiên không mấy gì nổi bật. Một nam sinh đầu tóc rối bời, mái che hết cả mắt. Cậu ta đeo một cặp kính cận cứ như một tên mọt sách.
Lâm Hạ Thiên hỏi Diệp La:
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Diệp La vui vẻ trả lời:
“Tớ đang xem các bạn lớp khác đang tập thể dục ở bên dưới. Cậu biết lớp đấy là lớp nào không?”
Lâm Hạ Thiên đáp:
“Là lớp 9A. Tớ khuyên cậu đừng nên giao lưu với lớp đó, bởi...”
“Hử?”
Lâm Hạ Thiên tiến gần, nổi nhỏ vào tai Diệp La:
“Lớp đó rất nguy hiểm…”
Chuông ren vào tiết hai, Lâm Hạ Thiên nhanh chóng trở về vị trí như chưa có chuyện gì.
Một bạn nữ ngồi bàn bên quên mang bút, cô ấy loay hoay mãi mà vẫn không tìm được câu bút. Thấy vậy, Diệp La liền lấy cây bút của mình đưa cho cô ấy.
Cô ấy cảm ơn, giới thiệu bản thân là Phương Như không quên nói với Diệp La nếu có gì không hiểu có thể hỏi cô. Diệp La vui vẻ, gật đầu đáp lại.
Sau một ngày học ở trường, Diệp La đã làm quen được với hầu hết các bạn trong lớp và có được niềm tin từ mọi người.
Trên đường đi học về, cô đi qua một con đường vắng, chợt nghe thấy tiếng người phát ra từ trong ngôi nhà bỏ hoang. Thắc mắc với chuyện gì đang xảy ra, Diệp La tìm đến ngồi nhà bỏ hoang thì thấy một đám nữ sinh 9A khoảng tầm 5-7 người đang đánh Phương Như một cách thậm tệ.
Một nữ sinh tóc xoả dài, mặc áo khoác trắng, nắm lấy cổ áo của Phương Như mà thét:
“Ai cho mày cướp người yêu của tao!!”
“Cướp người yêu gì chứ?! Rõ ràng à cậu ấy…!!”
“Còn dẻo miệng nữa à!!”
Dùng tay phải tát lấy Phương Như một cách thật dữ dội. Mỗi lần Phương Như vừa quay mặt lại thì lại bị tát. Lằng cú tát in thẳng vào mặt Phương Như tạo thành những dấu tay màu đỏ chói rồi dần chuyển sang màu tím đen, máu môi của cô cũng chảy từ miệng ra.
Một nữ sinh khác đến, dùng hai tay kéo tóc Phương Như thật mạnh về phía sau làm Phương Như phải thét lên mà cầu xin. Một kẻ nắm áo, một kẻ kéo tóc, Phương Như thật sự không biết làm gì ngoài trừ việc không ngừng khóc lóc và cầu xin thảm thiết.
Đám nữ sinh bắt đầu thấy chán và cũng hơi mệt nên đã tạm tha cho Phương Như nhưng bọn chúng lại rủ Phương Như ngày mai vẫn phải tiếp tục tới. Phương Như ngồi quỵ trên đất, đầu tóc bù xù, tàn tạ, im lặng gật đầu.
Bọn chúng đi, Diệp La lén lúc trốn bên ngoài tiến vào, hoảng hốt:
“Phương Như! Cậu không sao chứ!!?”
Phương Như bất ngờ hỏi:
“Học sinh mới, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đi ngang qua, khăn này, cậu lau đi!”
Phương Như nhận lấy khăn tay của Diệp La mà lau vết máu trên miệng.
“Cảm ơn cậu Diệp La. Chúng ta mới biết nhau chưa được mấy tiếng mà cậu đã giúp đỡ tớ rồi. Cậu không sợ bọn chúng biết sẽ đến tìm cậu sao?”
Diệp La lắc đầu, vui vẻ đáp lại:
“Tớ không sợ! Đối với tớ bạn bè là quan trọng nhất.”
“Diệp La…. Cậu….” - khóc
“Cậu không sao chứ?”
Phương Như lau nước mắt nói:
“Không sao, tớ ổn mà.”
“Sao cậu bị bọn họ bắt nạt vậy?”
“Chuyện là bọn họ hiểu lầm tớ cướp người yêu của Tiêu Nhã. Nhưng tớ thật sự không làm! Người yêu của Tiêu Hã là Mạnh Tư. Vào tuần trước, Mạnh Tư có ra sau trường gặp tớ nói thích tớ. Lúc đó, trong lòng tớ rất vui nhưng nhớ lại Mạnh Tư là người yêu của Tiêu Nhã nên tớ đã từ chối. Từ hôm đó, lúc nào Mạnh Tư cũng bám theo tớ. Chắc do vậy Tiêu Nhã mới hiểu lầm.”
“Sao cậu lại không báo giáo viên?”
“Tớ cũng từng nghĩ như cậu. Nhưng giáo viên lại rất quý gia đình của Tiêu Nhã bởi vì năm nào Tiêu gia cũng trợ cấp một số tiền không nhỏ cho trường. Tớ cũng nói với giáo viên nhưng giáo viên đã làm ngơ.”
“Đúng là một bọn giáo viên tham ô” - nghĩ thầm.
“Vậy cậu có thích Mạnh Tư không?”
Phương Như không trả lời, chỉ ngại ngùng gật đầu. Diệp La cười châm biếm:
“Hoá ra cậu cũng...”
Phương Như nhanh chóng bịt miệng Diệp La lại.
“Thế nên cậu đừng nói cho ai biết nhé.”
Diệp La vui vẻ cười:
“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Nhưng mà cậu định giải quyết chuyện này như thế nào đây?”
“Cái này…”
“Nếu cậu muốn Mạnh Tư là của riêng vậy thì phải làm gì đó mới được. Ví dụ như… cắt đứt vật chắn đường.”
“Ý cậu là sao?”
“Ý tớ là cậu phải lạc quan lên. Ok chứ?!”
“Ừm!”
Diệp La chào tạm biệt Phương Như. Đi ngang qua một thùng rác gần đó, tiện tay, Diệp La vứt cái khăn mà Phương Như đã lau vào trong sọt rác một cách lạnh lùng, đầy vô cảm.
Một cô nữ sinh tóc đen ngắn, đôi mắt xanh phát sáng tựa bầu trời, khoác trên người là bộ đồng phục học sinh nữ của trường Khánh Đông, bên ngoài mặt thêm một chiếc áo khoác đen, đeo trên lưng là chiếc balo nhỏ cũng màu đen đựng tập sách. Tên của cô gái này là Diệp La.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Khánh Đông của Diệp La:
“Lại là một ngôi trường mới nữa à? Trong không khác trường cũ là mấy nhỉ? Thú vị thật.” - lời nói vô hồn, ngước nhìn ngôi trường rồi nhét mép mỉm cười.
Lớp 9D - cô chủ nhiệm thông báo cả lớp về học sinh mới:
“Đây là bạn mới của lớp chúng ta, tên bạn ấy là Diệp La. Cả lớp hãy cho một màn vỗ tay để chào mừng bạn!”
Diệp La bước về chổ ngồi mà cô chủ nhiệm đã sắp xếp trong những tiếng xì xào bàn tán của mọi người. Chỗ ngồi của Diệp La là ở kế bên cửa sổ - bàn bốn - dải bốn từ ngoài đếm vào.
Diệp La im lặng ngồi một mình, ngước nhìn về phía cửa sổ nơi có lớp 9A đang học thể dục bên dưới sân trường.
Hết tiết một, một bạn nam lại đến bắt chuyện với Diệp La, cậu ta tự giới thiệu bản thân là Lâm Hạ Thiên. Ngoại hình Lâm Hạ Thiên không mấy gì nổi bật. Một nam sinh đầu tóc rối bời, mái che hết cả mắt. Cậu ta đeo một cặp kính cận cứ như một tên mọt sách.
Lâm Hạ Thiên hỏi Diệp La:
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Diệp La vui vẻ trả lời:
“Tớ đang xem các bạn lớp khác đang tập thể dục ở bên dưới. Cậu biết lớp đấy là lớp nào không?”
Lâm Hạ Thiên đáp:
“Là lớp 9A. Tớ khuyên cậu đừng nên giao lưu với lớp đó, bởi...”
“Hử?”
Lâm Hạ Thiên tiến gần, nổi nhỏ vào tai Diệp La:
“Lớp đó rất nguy hiểm…”
Chuông ren vào tiết hai, Lâm Hạ Thiên nhanh chóng trở về vị trí như chưa có chuyện gì.
Một bạn nữ ngồi bàn bên quên mang bút, cô ấy loay hoay mãi mà vẫn không tìm được câu bút. Thấy vậy, Diệp La liền lấy cây bút của mình đưa cho cô ấy.
Cô ấy cảm ơn, giới thiệu bản thân là Phương Như không quên nói với Diệp La nếu có gì không hiểu có thể hỏi cô. Diệp La vui vẻ, gật đầu đáp lại.
Sau một ngày học ở trường, Diệp La đã làm quen được với hầu hết các bạn trong lớp và có được niềm tin từ mọi người.
Trên đường đi học về, cô đi qua một con đường vắng, chợt nghe thấy tiếng người phát ra từ trong ngôi nhà bỏ hoang. Thắc mắc với chuyện gì đang xảy ra, Diệp La tìm đến ngồi nhà bỏ hoang thì thấy một đám nữ sinh 9A khoảng tầm 5-7 người đang đánh Phương Như một cách thậm tệ.
Một nữ sinh tóc xoả dài, mặc áo khoác trắng, nắm lấy cổ áo của Phương Như mà thét:
“Ai cho mày cướp người yêu của tao!!”
“Cướp người yêu gì chứ?! Rõ ràng à cậu ấy…!!”
“Còn dẻo miệng nữa à!!”
Dùng tay phải tát lấy Phương Như một cách thật dữ dội. Mỗi lần Phương Như vừa quay mặt lại thì lại bị tát. Lằng cú tát in thẳng vào mặt Phương Như tạo thành những dấu tay màu đỏ chói rồi dần chuyển sang màu tím đen, máu môi của cô cũng chảy từ miệng ra.
Một nữ sinh khác đến, dùng hai tay kéo tóc Phương Như thật mạnh về phía sau làm Phương Như phải thét lên mà cầu xin. Một kẻ nắm áo, một kẻ kéo tóc, Phương Như thật sự không biết làm gì ngoài trừ việc không ngừng khóc lóc và cầu xin thảm thiết.
Đám nữ sinh bắt đầu thấy chán và cũng hơi mệt nên đã tạm tha cho Phương Như nhưng bọn chúng lại rủ Phương Như ngày mai vẫn phải tiếp tục tới. Phương Như ngồi quỵ trên đất, đầu tóc bù xù, tàn tạ, im lặng gật đầu.
Bọn chúng đi, Diệp La lén lúc trốn bên ngoài tiến vào, hoảng hốt:
“Phương Như! Cậu không sao chứ!!?”
Phương Như bất ngờ hỏi:
“Học sinh mới, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đi ngang qua, khăn này, cậu lau đi!”
Phương Như nhận lấy khăn tay của Diệp La mà lau vết máu trên miệng.
“Cảm ơn cậu Diệp La. Chúng ta mới biết nhau chưa được mấy tiếng mà cậu đã giúp đỡ tớ rồi. Cậu không sợ bọn chúng biết sẽ đến tìm cậu sao?”
Diệp La lắc đầu, vui vẻ đáp lại:
“Tớ không sợ! Đối với tớ bạn bè là quan trọng nhất.”
“Diệp La…. Cậu….” - khóc
“Cậu không sao chứ?”
Phương Như lau nước mắt nói:
“Không sao, tớ ổn mà.”
“Sao cậu bị bọn họ bắt nạt vậy?”
“Chuyện là bọn họ hiểu lầm tớ cướp người yêu của Tiêu Nhã. Nhưng tớ thật sự không làm! Người yêu của Tiêu Hã là Mạnh Tư. Vào tuần trước, Mạnh Tư có ra sau trường gặp tớ nói thích tớ. Lúc đó, trong lòng tớ rất vui nhưng nhớ lại Mạnh Tư là người yêu của Tiêu Nhã nên tớ đã từ chối. Từ hôm đó, lúc nào Mạnh Tư cũng bám theo tớ. Chắc do vậy Tiêu Nhã mới hiểu lầm.”
“Sao cậu lại không báo giáo viên?”
“Tớ cũng từng nghĩ như cậu. Nhưng giáo viên lại rất quý gia đình của Tiêu Nhã bởi vì năm nào Tiêu gia cũng trợ cấp một số tiền không nhỏ cho trường. Tớ cũng nói với giáo viên nhưng giáo viên đã làm ngơ.”
“Đúng là một bọn giáo viên tham ô” - nghĩ thầm.
“Vậy cậu có thích Mạnh Tư không?”
Phương Như không trả lời, chỉ ngại ngùng gật đầu. Diệp La cười châm biếm:
“Hoá ra cậu cũng...”
Phương Như nhanh chóng bịt miệng Diệp La lại.
“Thế nên cậu đừng nói cho ai biết nhé.”
Diệp La vui vẻ cười:
“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Nhưng mà cậu định giải quyết chuyện này như thế nào đây?”
“Cái này…”
“Nếu cậu muốn Mạnh Tư là của riêng vậy thì phải làm gì đó mới được. Ví dụ như… cắt đứt vật chắn đường.”
“Ý cậu là sao?”
“Ý tớ là cậu phải lạc quan lên. Ok chứ?!”
“Ừm!”
Diệp La chào tạm biệt Phương Như. Đi ngang qua một thùng rác gần đó, tiện tay, Diệp La vứt cái khăn mà Phương Như đã lau vào trong sọt rác một cách lạnh lùng, đầy vô cảm.