Phần tiếp theo của ep cuối DC

Phần tip' ne'
chap 11

Haibara Ai
Phòng thí nghiệm…
Trợ lí mới của tôi,Hakuba Sugaru đã ở đây rồi,với mớ giấy kiểm tra sức khỏe gần đây nhất từ BV gửi về.Nói chung,thể chất cùng tình trạng của cậu ấy cực kì ổn định,nếu không muốn nói là còn tốt hơn cả người bình thường.Lạy trời,tôi đỡ phải phí khoảng thời gian quý giá của mình để nhét cái nhiệt kế vào mồm ai.
-Cậu đã xem phim Inception bao giờ chưa?_Hakuba hỏi tôi
-Rồi_Tôi trả lời cộc lốc
-Tớ mới xem tối qua.Quả thật đó là một bộ phim tuyệt vời.Thế nên tớ mới có câu hỏi cho cậu:Chắc ý tưởng về thiết bị này chui ra từ đó đúng không?
Thịch!Tôi giật thót.Chẳng lẽ tôi dễ đoán đến vậy sao?Tôi rất thích motive của bộ phim, thần tượng cả diễn xuất của Leonardo DiCaprio nữa.Tôi muốn làm một thứ gì đó tương tự để biến điều chỉ diễn ra trong phim đó có thể trở thành sự thật.
Nhưng cậu ta có quyền gì mà thắc mắc hay nghi ngờ điều đó cơ chứ?
-Không có gì,tớ chỉ hỏi thôi,chứ cậu biết là tớ ủng hộ dự án này của cậu mà.Mà này,bản chất của cậu là nghi ngờ mọi thứ à?
-Ha ha.Hay đấy.Im đi_Tôi cười,ra lệnh và cậu nghe lời.
* *
*
Vài phút sau…
-Cậu có biết đống dung dịch xanh lè đang sủi bọt trên sàn nhà là gì không?Bởi vì tớ không muốn chết khi dọn sạch nó đâu_Cậu lại hỏi khi tôi tạm ngơi tay trong việc phân tích các dữ liệu chằng chịt của sơ đồ hệ thần kinh.
-Á!_Tôi kêu lên khi nhận ra được những gì cậu vừa nói.Mẫu thuốc tôi đang nghiên cứu dở đổ lênh láng trên sàn phòng thí nghiệm,sủi lên những đợt bọt lăn tăn như axit,không bốc mùi nồng nặc nhưng độ nguy hiểm cũng không kém gì dạng đó.Vội vã lấy bộ dụng cụ dọn dẹp chuyên môn ra,tôi cúi xuống đống hỗn tạp màu xanh,lúi húi tìm cách dọn cho sạch.
Hakuba chặn tay tôi lại,ôn tồn nói:
-Để tớ giúp cậu.
Đôi tay chúng tôi khẽ chạm vào nhau.Tôi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt chỉ cách tôi vài cm.Mặt chúng tôi bỗng nóng bừng lên.
Mắt của Hakuba có màu chocolate.Chúng rất sâu,thăm thẳm ý,không thấy đáy đâu cả.Ôi trời ơi.
Tôi ngượng nghịu quay trở lại bàn làm việc.Chắc chỉ là tình cờ thôi.Tôi sắp sửa lấy chồng rồi cơ mà.Tôi sắp sửa lấy Shin cơ mà.Và anh lại còn là người tôi thầm yêu từ 9 năm về trước.
Hakuba nói chuyện vui vẻ trở lại với tôi.Đúng rồi,chỉ là tình cờ thôi.
* *
*
Hakuba về rồi.Đúng là khi tâm trạng người ta vui vẻ thì đến cả nghiên cứu cũng khả quan hơn hẳn.Tôi cứ thắc mắc tại sao Hattori cứ gọi cậu ấy là tên phiền nhiễu nhỉ.Hakuba rất vui tính mà.Cậu đã làm cho tôi cười hầu như cả ngày hôm nay.Ước gì ngày nào tôi cũng được gặp cậu nhỉ.Bây giờ tự dưng lại muốn cười nhiều hơn trước.Cũng thoải mái lắm chứ.
À mà cười nhiều nên mệt quá đi mất.Ngủ thôi.Tôi trở mình trên chiếc gi.ường trong căn nhà trắng của tiến sĩ Agasa.À tất nhiên là bây giờ nó là của tôi,sau khi ông ta có một căn hộ vững chắc trong tù.
 
ôi hết mất tiêu òi. đang lúc hay. Típ đi bạn:KSV@08:
 
Xin lỗi nha mình post ngay

Chap 12
Kudo Shinichi
Tôi lái xe tới trường cấp 1 cũ để gặp em.Trường cũng chẳng thay đổi gì mấy,ngoài chuyện mấy bức tường cũ được sơn lại và cái cầu trượt to đùng cũ rích trong sân trường cũng được thay mới.Hiện giờ đang là giờ tan trường,lũ trẻ nhỏ ló đầu ra nhìn ra nhìn tôi với vẻ mặt lạ lẫm.Tôi đưa mắt nhìn quanh.Em có thể ở đâu được nhỉ?
Duy có hai đứa lớp Một là không hề bỡ ngỡ khi nhìn thấy tôi.Là con của chú Shiratori và cô Kobayashi.Thậm chí là khi thấy tôi thập thò trước cổng trường,chúng còn nhào ra và hớn hở:
-Kudo-senpai!Anh tới đây làm gì?
-Hiroshi,Miki.Các em không ra cùng cô giáo à?_Tôi tương đối ngạc nhiên khi thấy hai đứa trẻ một mình ra cổng mà không đi cùng em.
-Cô Hyori còn ở trong kia,chưa ra_Miki líu ríu trả lời tôi_Để em đi gọi cô.Anh muốn gặp cô hả?
-Cho anh đi với,Miki.Anh đợi ở đây nhé!Bọn em chạy ào vào rồi chạy ra ngay_Hiroshi nói.
4 phút sau…
Em đi sau lưng hai đứa trẻ đang lon ton đằng trước.Khi thấy tôi,em khẽ nở một nụ cười:
-Chào cậu,Shinichi.
-Chào cậu,Ran.Cậu đi…
-Cô Hyori,tôi tìm cô mãi_Một tên tóc nâu từ đâu nhảy vào mồm tôi trước khi tôi kịp rủ em đi bất cứ đâu.Tôi dám cược là hắn thích em,qua cách hắn nhìn em và thái độ bất lịch sự của hắn.
-A,thầy Shinbe.Chào thầy_Thấy cách em đáp lại lời hắn mà mũi tôi nóng sực lên.
-Cô Hyori này,mới về trường có gì khó khăn không_Hắn hỏi em,làm như tôi không tồn tại ở đây vậy.
-Dạ,không có gì đâu thầy.Cảm ơn vì đã hỏi tôi.Phiền thầy quá.
-Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên ra đâu đó nói chuyện đi.Cô biết đấy,thảo luận thêm về công việc.Giáo viên mới cũng cần có thời gian thích nghi với lũ nhỏ này.
Đầu tôi như bốc hỏa khi thấy cái tên Shinbe đó trò chuyện thân mật với em,dẫu biết giờ tôi chẳng còn quyền có cảm giác này với bất kì kẻ nào tìm cách bắt chuyện với em nữa.Không phải với bác sĩ Araide Tomoaki,không phải với tên hậu đậu Eisuke Hondo,không phải với ai cả.Phải,quyền nổi cơn ghen của tôi đối với em chắc đã mất từ lâu lắm rồi.Do đó,tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là đứng đực ra đó,nghiến răng và siết tay như một thằng ngốc khi em vô tư nói chuyện với hắn.
-Xin lỗi thầy,nhưng tôi bận rồi,có lẽ để khi khác đi ạ_Em nói.
-Không sao đâu.Chào cô Hyori_Hắn vẫy tay với em rồi đi mất.
-Cậu muốn nói gì với tớ đây?_em quay sang tôi.
* *
*
Cuộc hẹn đầu tiên sau 7 năm của chúng tôi không như tôi mong muốn nếu như tôi có thể gọi việc ngỏ ý được lái xe chở em về tận nhà là hẹn được.Em cũng chẳng ngồi vào cái ghế phụ lái trong chiếc xe 4 chỗ của tôi.Mà ngồi ở đằng sau,và trả lời một cách cực kì gượng gạo trước những câu hỏi của tôi,thành ra nửa đầu cuộc nói chuyện của chúng tôi cứ đậm màu sắc xã giao.
-Lâu nay cậu sống thế nào?_Tôi hỏi.
-Tớ cũng ổn.
-Sonoko đang ở nhà cậu à?
-Ừ.
-Cậu ấy về nước khi nào thế?
-Tuần trước.
-Sao cậu cứ trả lời nhát gừng thế?_Tôi bắt đầu cáu.Em nghĩ tôi là thằng hề sắm vai thám tử chắc.
Hít vào một hơi thật sâu,em trả lời:
-Xin lỗi,chắc là tớ vẫn chưa quen với việc gặp lại cậu sau 7 năm.Tớ vẫn còn hơi quá bất ngờ.
-Cậu sống một mình à?
-Không.Tớ sống với cô Vermouth cơ_Âm điệu trong lời nói của em đã mang phần tự nhiên hơn,may quá.
Nhưng ngược lại câu trả lời của em lại gây cho tôi một cú sốc.Vermouth?!
-Tại sao?Bà ta đã làm gì cậu?
-Cô ấy đã cứu tớ,vào lúc tớ tưởng mình đã chết rồi.Không những vậy,cô ấy lại còn cho tớ một mái ấm nữa.Tớ rất biết ơn cô.
Tại sao tôi lại cảm thấy trong câu nói vui vẻ kia lại có vẻ gì như là trách móc tôi vậy?
-Cậu sẽ kết hôn với Haibara,phải không?_Em chủ động đổi chủ đề.
-Ừ.Tớ và cô ấy sẽ tổ chức tiệc đính hôn vào tháng sau.
-Cô ấy là cô gái tốt_Em nói.
-Cậu cũng là cô gái tốt_Tôi lầm bầm.
-Hở?
-Không có gì đâu,đừng để tâm.Tới nhà cậu rồi kìa_Tôi dừng xe ở một nơi cách tòa biệt thự trắng khoảng 20 m.
-Ở đây được rồi.Cảm ơn cậu_Em mở cửa xe và bước ra.Tôi hạ tấm kính chắn gió xuống.
-Tạm biệt Shinichi_Em vẫy tay chào tôi,đôi môi đỏ hồng xinh xắn nở một nụ cười tươi roi rói.Vẫn là đôi mắt tím long lanh.Em vẫn y hệt như những gì tôi nhớ về em 7 năm về trước.
Nhìn theo mãi cho tới khi hình dáng mảnh mai của em khuất dạng sau chiếc cổng sắt nặng nề,tôi mới phóng xe đi.Không hiểu sao tôi đã mong em có một biểu hiện nào đó của sự ghen tuông khi tôi nhắc tới chuyện đám cưới với Ai nhỉ?Dẫu cho tôi biết chắc rằng, mình không có quyền mong chờ điều đó.
Dẫu cho tôi biết chắc rằng,mình không còn khả năng níu giữ em,dù tôi yêu nhiều đến mấy cũng vậy.
Dẫu cho tôi biết chắc rằng,tôi phải để em đi,vì tôi yêu em và muốn em được hạnh phúc.
Dẫu cho tôi biết chắc rằng,tôi không được làm tổn thương Ai.Cô ấy đã ở bên tôi khi tôi đau khổ nhất.
Khổ quá,cái gì tôi cũng nhận thức rõ ràng thế đấy,vậy mà tôi lại không thể thực hiện được chúng.Thay vào đó,có một điều cụt lủn và mơ hồ,mang cả phần vô nghĩa nữa,cứ đeo đẳng trong trái tim tôi và chống lại tất cả những lí do trên:
“CÔ ẤY KHÔNG PHẢI LÀ EM.”
 
Chap 13
Haibara Ai
Nhà Kudo…
Tôi ngồi ngóng anh dài cổ trong phòng khách.Vẫn chưa về.Cứ thế này thì khi cưới nhau tôi phải chỉnh đốn đàng hoàng lại giờ giấc mới được,chứ không thì tức hộc máu đến chết mất thôi.Người ta đã mất công ăn điện mà lại bị đối xử như thế này à?Phụ nữ dù có mạnh mẽ bao nhiêu đi chăng nữa cũng rất ghét bị cho leo cây.Có tiếng mở cổng.A!
-Anh về rồi đấy à?_Tôi hỏi bằng một giọng lãnh đạm nhất có thể.Không thể lấy cái giọng tôi vẫn dùng hằng ngày ra để nói với anh.
-Ai?Sao em lại ở đây?_Anh có vẻ ngạc nhiên,nói đúng hơn là sốc,khi thấy tôi.Kì lạ thật,chẳng lẽ vợ chồng chưa cưới đến thăm nhau là chuyện bất thường sao?
-Đủ rồi đấy,người ta thân chinh đến thăm,rồi ngồi chờ dài cả cổ mà anh thì tự cho phép mình phát biểu cái câu như thế à?
-Xin lỗi em.Nhưng quả thật là hôm nay anh rất mệt,không có thời gian sắp xếp lại lịch hẹn đâu.
-Sao anh biết em tới đây là để rủ ah đi hẹn hò?_Tôi giật bắn cả người vì đã bị anh bắn trúng “tim đen”.
-Chứ không thì tại sao tự nhiên em lại lôi “thứ đó”ra tròng lên người?_Anh chỉ vào cái váy lụa bó sát màu xám mà tôi đang mặc.Rồi anh cười.Một nụ cười cực kì,cực kì lạ.Tôi chưa từng thấy nụ cười này xuất hiện trên môi anh từ 7 năm nay.Nó vừa hạnh phúc,vừa lẩn khuất sự cam chịu,lại vừa như nhẹ nhõm và thanh thản.Nụ cười ấy đẹp quá,nó là cho mặt tôi đỏ bừng lên.
Nhưng gươn mặt “cà chua”của tôi không tồn tại được lâu.Có gì đó rất mơ hồ trong cảm giác của tôi,nhưu một áng mây kéo ngang trời,rằng nụ cười ấy của anh không phải dành cho tôi.
Chính xác hơn là,nó chưa bao giờ dành cho tôi cả.Bởi vì người được sở hữu nó chỉ duy nhất có một mà thôi.
9 năm về trước tôi gặp anh,anh cười đúng kiểu cười ấy khi Ran Mouri được an toàn.Anh cười nụ cười ấy khi anh bảo vệ được cho Ran Mouri.Nụ cười ấy cũng xuất hiện trên môi anh khi Ran Mouri nắm lấy tay anh mà mãi không chịu buông kể cả lúc anh teo lại thành Edogawa Conan.Anh cười khi biết Ran Mouri vẫn đợi anh,không chạy theo Araide Tomoaki,kể cả khi có rất nhiều người ủng hộ cô ta với bác sĩ.Và nụ cười ấy biến mất,không để lại vết tích gì khi Ran Mouri lao ra đỡ đạn cho tôi trước Gin 7 năm về trước.Anh đã khóc,khóc rất nhiều vào lúc đó,khi vị bác sĩ trưởng khoa bước ra và lắc đầu…
Và bây giờ thì nụ cười đẹp nhất của anh lại đang mở rộng như thế kia.Rốt cuộc thì anh đã làm gì để lấy lại được sự cân bằng đó?
-Anh đã đi đâu thế?_Tôi hỏi trong sự ngỡ ngàng.
-À,phá án_Anh trả lời,nét mặt không thay đổi_Rồi sau đó,anh đi gặp một người…
-Gặp ai?_Quanh người tôi hình như có ai đốt lửa.
-Một người bạn_Anh nói,và tôi thôi không thắc mắc nữa,dù đórõ ràng không phải là câu trả lời mà tôi mong muốn_Hay là để anh đưa em về_Lại đổi chủ đề rồi,khôn thế.
-Tính đuổi khéo người ta chứ gì,thôi khỏi,tôi đây không dám nhận lòng tốt của anh_Tôi có tình kéo dài cái giọng giễu cợt của mình ra để anh không biết rằn lòng tôi đang rất đau_Để tôi tự về,không cần đón đưa gì cho anh đỡ mệt.
-Ai à,anh không có ý đó_Anh thanh minh,nhưng giờ cũng không quan trọng mấy nữa.Tôi bước về phía cửa.Anh giữ tôi lại.
-Xin lỗi em_Anh đặt lên trán tôi một nụ hôn_Ngày mai gặp lại,anh chắc chắn sẽ đền bù cho em.
-Nhớ đấy nhé.Chào_Tôi rướn người lên để hôn trả lại anh rồi nhanh chóng biến ra cổng.Cái váy xám đi cùng tôi(dĩ nhiên rồi,nó còn có thể đi đâu được nữa chứ).Kế hoạch hẹn hò mà tôi đã vạch ra,đi tong rồi.
Vừa ra khỏi cửa thì tôi đâm sầm vào Hakuba.Đúng vậy,Hakuba.
Cậu ta trố mắt nhìn tôi khi tôi sexy trong cái váy bó ngắn quá gối,chỉ xòe ra ở phẩn đuôi,hở toàn bộ phần lưng cùng hai cánh tay:
-Hey!Đẹp đấy.
-Đẹp đẽ gì!_Tôi cáu tiết_Cậu có biết là nó đem tới nhiều xui xẻo lắm không hả?
-Sao?Anh Shin của cậu hình như không hứng thú với chuyện hẹn hò tối nay phải không?
Ôi trời ơi,thám tử ơi là thám tử!Các người không thể có một phút mà không dò ra tâm trạng của tôi hay sao?Không hiểu sao tôi lại muốn kết hôn với người như thế nhỉ?
-Thôi,đã đặt bàn rồi,thì dùng đi cho khỏi phí.Để tớ thay thế Kudo một bữa vậy.
-Há?_Cậu ta lại nói trúng phóc một lần nữa còn tôi thì thần mặt ra đó vì không hiểu tại sao.
-Tớ thấy tấm postcard trong tay cậu.Nó là từ nhà hàng ‘Bonepatite Frances’rất nổi tiếng.Tối nào tớ cũng ghé qua đó nhưng đều hết chỗ.Người như cậu thì cần gì phải cầm tấm postcard đó cho vướng víu nếu không phải đến ăn tối?Còn giờ thì trả lời đi,có muốn tớ đi cùng hộ tống không?
Cúi xuống tấm postcard trên tay,tôi cảm thấy tiếc rẻ làm sao.Lỡ đặt bàn hôm nay rồi,nếu không đi thì cả năm nữa chưa chắc có bàn.Nhưng nếu đi chung với Hakuba Sugaru thì…Cậu ta lại còn mặc com lê mới chết chứ!Người ta có hiểu nhầm không nhỉ?
Chắc không đâu,mà đi với cậu ấy thì có gì không ổn nào?Chúng tôi nói chuyện rất hợp nữa là khác.
Thôi thì cũng được đi,cho đỡ phí chỗ ngồi mà tôi đã mất công đặt từ 3 tháng trước.
* *
*
Ở đâu không rõ nữa
Mệt quá đi mất.Can tội ở nhà hàng Pháp mà dám uống rượu như ở nhà.Sao cả người tôi cứ ngất ngây như thế này.Đứng không vững nữa.Mà tôi đã nói với Hakuba cái gì ấy nhỉ?
Cả người tôi như được nâng lên.Ai?Ai đang ôm tôi vậy?Mau trả lời đi?!Tối như bưng thế này tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Ấm áp quá.Cảm giác dễ chịu thật.Tôi chẳng còn cần biết gì nữa hết,chỉ tập trung vào hơi ấm đang bao bọc xung quanh mình.
* *
*
Oa,ngủ một giấc tỉnh cả người.Mấy giờ rồi nhỉ.Chắc giờ trông tôi tệ lắm đây.Bực mình thật,cái đồng hồ chết tiệt đâu rồi?

Ớ,mà chỗ này đâu phải nhà tôi?
-Dậy rồi đấy à,công chúa?_Một giọng đàn ông trầm ấm vang lên.Hakuba xuất hiện với một thau nước.Tôi chết đứng.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!_Âm lượng từ tiếng hét của tôi đủ làm cả khu phố phải giật mình.
 
Chap 14
Shinichi Kudo
Trên phố…
Cuối tuần mà thời tiết tệ quá đi mất.Trời đang nắng chói mà ngay lập tức đổ mưa xuống ào ào.Cũng may mà tôi đem sẵn ô.Haiz…đáng ra mình đã có thể lái ô tô tới hiện trường vụ án rồi.
Ấy vậy mà tôi không thể.Vì Ai.Cô ấy đi đâu cả đêm qua không thấy về mà xe của tôi thì vứt trong garage nhà cô ấy.Gọi di động thì bị chửi: “Đừng nghĩ em sẽ trả lại xe cho anh chừng nào anh chưa khai ra việc anh đã làm gì chiều hôm qua.”_Cô ấy đã mắng ôi như thế đấy.
Mà tại sao bây giờ mỗi lần tôi nghĩ tới em là em lại xuất hiện ngay thế nhỉ?
* *
*
Em đứng đó,sát mái hiên đang nhô ra của một cửa hàng tạp hóa bị đóng cửa,đôi mắt ngước lên trời như cầu cho cơn mưa ngừng rơi.
Tôi đưa chiếc ô qua khỏi đầu em và nở một nụ cười chờ đợi.Em ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn tôi.
-Cần quá giang không?_Tôi hỏi.Tình huống này cũng gần giống như 10 năm về trước,chỉ khác là độ tự nhiên không thể như lúc đó được,vì một trong số chúng tôi chuẩn bị có gia đình riêng rồi.
Thế nhưng tại sao tim tôi cứ phải nhảy loạn xạ lên mỗi lần tôi được đứng gần em như thế,đầu óc tôi cứ mụ mị hết cả đi mỗi lần mùi hương dễ chịu từ mái tóc của em đập vào mũi tôi dồn dập như thế? “Tỉnh dậy đi Shinichi,nhớ rằng mày không được ám ảnh bởi Ran nữa,bởi vì mày đã có Ai rồi,và cô ấy rất yêu mày.”Tôi lắc đầu quầy quậy để xua đi cái cảm xúc tội lỗi đang nảy nở ở trong lòng.
-Shinichi?Cậu có sao không?
-Không…không sao đâu mà_Tôi gãi tai_Tớ ổn.
Đó là một lời nói dối tệ nhất từ trước tới nay.Tôi rõ ràng chẳng ổn chút nào cả.
Bất ngờ,một cái gì đó bò lên khỏi miệng tôi,và phun ra một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ là vào một lúc nào đó và ở một nơi nào đó,có thể tôi sẽ hỏi em:
-Nếu cậu biết trước kết thúc sẽ như thế này,cậu sẽ vẫn đợi tớ chứ?
-Cái gì cơ?
-À,ý tớ là,nếu cậu biết trước là tớ sẽ lấy Ai từ 9 năm về trước,thì cậu sẽ vẫn đợi tớ khi tớ là Conan chứ?
Tôi đã nghĩ gì mà lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.Chắc chắn em sẽ chẳng đợi tôi đâu.Tất nhiên chẳng có ai khùng đến mức đợi một người dù biết chắc chuyện giữa họ sẽ không thành cả.Vậy mà câu trả lời của em lại khiến tôi ngạc nhiên tới sửng sốt,như thế này đây:
-Tớ sẽ đợi chứ.
-Hả?Tại sao vậy?
-Vì tớ tin tưởng cậu,Shinichi.Cậu đã hứa với tớ là cậu sẽ quay trở về mà,đúng không?Và nhìn đây này,cậu đã về rồi đấy.Tớ chưa từng nói là tớ sẽ giữ cậu cho riêng tớ,chỉ cần cậu quay trở về thôi.Chỉ cần tớ luôn luôn được thấy cậu hạnh phúc,thì tớ cũng sẽ hạnh phúc.Vậy nên…_em hít một hơi thật sâu_vậy nên dù có bất kì chuyện gì xảy ra,tớ cũng sẽ đợi cậu trở về,cậu cứ mắng tớ ngốc cũng được…_nụ cười của em bỗng trở nên hiu hắt.
Sao lại trái ngược nhau đến thế cơ chứ.Lí trí của tôi nói tôi không được khiến em đau khổ,làm em khóc cũng như không được gây ra tổn thương với một người con gái tốt như cô ấy,nhưng tai quái thế nào mà hành động của tôi lại khác hẳn.
Em ú ớ cái gì đó khi tôi vòng tay qua vai em để kéo về phía mình.Đôi tay em,mới đầu cựa quậy một cách yếu ớt rồi lại nằm ngoan ngoãn trên ngực tôi.
Đúng vậy!Tôi đang H-Ô-N một người con gái không phải là vợ chưa cưới của mình.Giữa thanh thiên bạch nhật,dưới trời mưa tầm tã và trong một khoảng thời gian rất dài.
Nếu không có một người chạy mưa xô vào người thì có lẽ còn lâu chúng tôi mới tỉnh ra được.
-Ơ…ơ…_Em đưa tay lên bịt miệng,nhìn tôi đầy bàng hoàng.Tôi biết nguồn gốc của cái nhìn đó.Tất cả cũng chỉ do tôi mà thôi.Do tôi đã dám yêu em nhiều đến như thế.
Em cố gắng phát âm cho hoàn chỉnh mấy từ cuối cùng với đôi mắt ầng ậng nước:
-Cậu…không được...làm tổn thương Haibara…
Rồi em chạy biến vào trong màn mưa,mất hút giữa hàng người nườm nượp.Bỏ lại tôi đứng đó,thẫn thờ nhìn theo.
Lôi cái di động trong túi quần ra,tay tôi lướt dọc theo các phím số và nhấn nút “Send”.
“Tớ xin lỗi,Ran.
Shinichi.”
Dù tôi biết rõ là em sẽ không đọc.
 
Chap 15
Ran Mouri
-Con chào cô!_tôi đáp gọn lỏn.
Trời sập tối khi tôi vừa về tới nhà.Có lẽ vậy.Cô Vermouth đang chuẩn bị đi đâu đó.Bar,chắc thế,vì tôi thấy cô mặc cái áo khoác da đen bóng lộn.Nhưng cũng có thể là áo nỉ.Tôi không thấy,không biết bất cứ một cái gì.Thật khó khăn để nhìn một cách rõ ràng khi nước đang đong đầy trên hai khóe mắt như thế này.Phóng hết tốc lực lên phòng và đóng cửa lại,tôi mò lên gi.ường mình và úp mặt xuống cái gối.Cảm giác ươn ướt lành lạnh của bộ quần áo đang mặc đâm xuyên qua da tôi.Tất nhiên rồi,chạy huỳnh huỵch cả tiếng đồng hồ dưới trời mưa rào rào,không thế mới lạ.
Chân tay tôi rệu rã cả ra.Có lẽ tôi mệt rồi,ngoài nằm bẹp gí ở trên gi.ường thì chẳng còn đâu hơi sức làm cái việc đơn giản như đứng dậy,vào phòng tắm mở vòi nước,ngâm mình trong ấy một lúc lâu rồi tròng lên người thứ gì đó khô ráo,thoải mái và khá khẩm hơn cái sơ mi sũng nước đang dính chặt lấy người.Tự dưng mấy việc lặt vặt đó lại khó ngang ngửa việc dời núi Phú Sĩ tới khu Beika.Tôi…bất lực thật rồi…
Tất cả những gì tôi thực sự muốn lúc này là hét lên thật to,vì nỗi đau đớn với viên đạn đáng ghét đang chọc ngoáy từng chỗ lành lặn nhỏ xíu trong trái tim tôi.Vậy mà tôi lại không thể,có cái gì đang chặn họng tôi lại cơ chứ?
Chỉ có hai hàng nước mắt đang chực chờ rớt xuống thôi,dù tôi đã cố công ghìm chúng lại suốt từ nãy tới giờ.
Mà tại sao tôi lại phải làm thế nhỉ,chi bằng cứ để cho chúng tự do có tốt hơn không?Biết đâu tôi sẽ đỡ đau hơn thì sao?
Thây kệ,cứ để cho nước mắt lăn đi…
Tại sao cơ chứ?Tại sao tôi lại không ngăn anh lại?Tại sao tôi lại có thể thản nhiên ôm hôn chồng người khác giữa thanh thiên bạch nhật?Tại sao tôi lại nhớ da diết người mà đáng ra tôi phải quên từ lâu rồi mới phải?Tại sao tôi lại nỡ nhẫn tâm làm một điều đáng sợ như vậy với một người phụ nữ tốt và yêu anh như Haibara?Tại sao tôi lại có thể thích cái cảm giác dễ chịu xấu xa tội lỗi khi được anh ôm trong vòng tay,được cảm nhận nhịp tim dồn dập của cả hai đứa,và rồi hôn nhau đắm đuối như thể hai người yêu nhau mà chưa tìm được thời cơ thuận tiện để thổ lộ tình cảm ấy?Đây là thể loại cảm xúc thường gặp ở những ai có nụ hôn đầu đời hay sao?
Trời ơi.
Tại sao tôi lại vẫn yêu anh và không thể thay đổi dù chúng tôi đã xa nhau suốt 7 năm trời?À phải rồi,vì cái tính mòn mỏi ngốc nghếch của tôi mà thôi.Đã yêu ai thì dù có phải đợi chờ người đó cả đời,tôi cũng làm được.
Mà hình như vỡ lẽ được điều này lại khiến nước mắt tôi chảy nhiều hơn thì phải.
Ướt hết cả cái gối rồi…
* *
*
Cửa phòng tôi khẽ bật mở và cô Vermouth bước vào.Lạ thật,tôi tưởng cô ấy phải đi lâu rồi chứ?Hay tại tôi khóc to quá?Cửa phòng này cách âm mà?
Cô không nói gì cả,chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên gi.ường tôi và cũng nhẹ nhàng như thế,cô đưa bàn tay xương xương mát lạnh lên vuốt tóc tôi.Ghé cặp mắt ướt nhoèn nhoẹt của mình lên nhìn,tôi thấy cô khẽ cười,một nụ cười dịu dàng.Tôi lồm cồm ngồi dậy,áp trán vào vai cô.
Ok,theo lí thuyết thì tôi đã 25 tuổi,không còn bé bỏng gì nữa.Nhưng một lần,chỉ một lần thôi,tôi muốn được giống như đứa trẻ,bò vào lòng người mẹ rồi tỉ tê khóc thì đâu có chết ai đúng không?
Cô Vermouth vẫn không nói gì,chỉ lẳng lặng vỗ lưng tôi và lắng nghe tiếng nức nở của tôi.Như vậy,đối với tôi cũng là quá đủ rồi…Vì thực sự chẳng ai có thể giúp tôi trong hoàn cảnh này cả.Ngoài chính tôi.
Nhưng tôi lại chưa sẵn sàng để tự cứu mình.
Và như thế tôi đã thiếp đi,trong sự trống rỗng cùng nỗi buồn mênh mang vô hạn…
* *
*
Tôi đã ngủ mê mệt tới 7h sáng hôm sau,liền tù tì 12 tiếng đồng hồ.Đầu óc tôi quay cuồng,can tội tóc ướt mà không chịu sấy.Nó lại còn bết bết lại như thế này nữa chứ,phải gội đầu khẩn cấp thôi.Cô Vermouth đi từ sớm, đã cẩn thận thay áo cho tôi,lại còn bế tôi sang phòng cô ấy nữa.Không ngờ người thanh mảnh như cô ấy lại khỏe như vậy.Hay là có Sonoko giúp?
Tôi làm món trứng ngỗng(cực tốt cho phụ nữ có thai) và ghi mấy dòng nhắn cho Sonoko rồi ra ngoài ngay,không thể để cậu ấy bắt gặp rồi lôi vào mấy vụ tiêu xài hoang phí như ở khu Kinza được.Tôi nói rồi,shopping không thể làm tôi vui lên vào lúc này đâu.Tôi định bụng sẽ đi lòng vòng đâu đó giết thời gian trên đường ra siêu thị mua đồ ăn cho ngày hôm nay.
Mở cửa garage và tung mình vào chiếc Ferrari màu đỏ(món quà sinh nhật mà cô Vermouth đã tặng tôi 2 năm về trước),tôi thắt dây an toàn,tra chìa vào ổ khóa,nhấn phanh rồi thở dài. “Cái xe của tôi”(một từ nghe có vẻ xa vời quá nhỉ)lao đi với tốc độ xé gió.Nếu là ngày phải đi dạy thì đừng hòng tôi vác theo thứ này.
Ngày hôm nay chắc sẽ qua nhanh thôi.
* *
*
Bệnh viện quận Beika…
Hình như tôi đã đưa ra lời khẳng định về ngày hôm nay hơi sớm quá thì phải.Và nó cũng không suôn sẻ như tôi đã nghĩ.
* *
*
Một cô gái bầu bì đang cúi gập người,tay ôm lấy bụng,trông có vẻ rất đau đớn đứng trước cửa hàng thực phẩm.Tôi vội vàng dừng xe lại và chạy phăm phăm về phía cô ấy để hỏi han tình hình.Dưới chân cô,một túi giấy chuyên dùng để gói thực phẩm nằm lăn lóc đang tỏa mùi tanh tanh.Trông hình dạng thì chắc đó là một con cá chép.Cô gái ấy có tạng người mà đáng ra phải rất nhỏ con,nhưng cái bụng như vỡ ối đến nơi làm cô ấy phình ra tứ phía.Mái tóc xù của cô ôm lấy khuôn mặt tròn tròn và bầu bĩnh.Là Aoko Nakamori! Trước đây tôi,cô ấy cùng Kazuha-chan có đàn đúm với nhau mấy lần.Chồng của cô ấy là Kaitou Kuroba,sợ cá có tiếng.Chắc là do cô ấy quá thương hại cái tật kì cục của chồng,lại trong cơn thèm đồ tanh nên mới phải làm việc này.
Tôi tóm lấy con cá và đỡ cô ấy lên xe rồi chở tới bệnh viện. “Đang đau nên chắc cô ấy không nhớ mình là ai đâu,với lại cũng đã 7 năm rồi mà!”_tôi tự nhủ,và không hề biết rằng cô ấy sắp sửa gián tiếp nhúng tay vào cuộc sống hiện tại vốn đã quá đỗi lộn xộn của tôi.Và giờ thì tôi đang ở đây đây!
Các bác sĩ nói cô ấy đang trong tình trạng thiếu mỡ động vật.May quá,sẵn có con cá,tôi đưa nó cho y tá bệnh viện và cô ấy nói sẽ đưa nó xuống nhà bếp để nấu cháo hay cái gì đó tương tự.Mà…có chuyện gì mà cứ rầm rập rầm rập ở ngoài kia thế nhỉ?Á…họ đang tiến về phía tôi…
* *
*
Tôi có cảm giác như mình là phạm nhân nguy hiểm đang phải đối chất trước tòa và không có luật sư bào chữa vậy.
Một nhóm người,toàn những gương mặt quen thuộc,đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi:Kuroba-kun,Hattori-kun,Kazuha-chan,Sugaru-kun.Và Haibara.Không phải là do Aoko-chan đã nhờ bác sĩ gọi điện cho họ đấy chứ?
Phản ứng của họ đầu tiên là ngạc nhiên,rồi tới sửng sốt,sau cùng là không thể tả nổi.
Đúng vậy nhỉ.Hành tung của tôi đã hoàn toàn bị bại lộ.
Tôi…chẳng còn nơi nào để trốn cả.Đến lúc phải đối mặt với sự thật rồi,dù tôi không nghĩ là khoảnh khắc này lại đến nhanh như thế.
Như bị cáo xướng tên mình sau vành móng ngựa: “Tôi…là Ran Mouri.Tôi còn sống.”
Chỉ khác là,ở đây chẳng có cái vành móng ngựa nào cho tôi trốn đằng sau cả.
 
Chắc cuối cùng thì Shinichi sẽ quay lại với Ran phải không ? Cảm động quá !:KSV@17:
Ước gì đây là kết thúc thật của Conan nhỉ !
 
ủa! sao lâu rồi mà ko thấy bạn post tiếp vậy. Truyện khá hay nhưng nhiều chỗ hơi bị sến. Dù sao cũng cảm ơn bạn nha!
 
Sao lâu quá vậy. Bạn mau post tiếp đi chứ. Mình chờ dài cả cổ.
 
Mình cũng đang đợi tác giả ra chap mới nên cũng ko pít bao giờ mới có nữa
 
Hix...Ran đổi tên ak? mà còn sống với Christ nữa. hix... k thik tí nào
:KSV@17:
 
[hm sao ông tác giả chơi kì wé, lực khúc hay mà hết 0. pùn long thật! mà bạn ui nhớ pót nữa sớm sớm nha, hay wá đi àh:KSV@12:
 
Cái này là mình lấy ở bên conankun là truyện chữ
 
Ôi! Lâu quá đi mất. Sao lâu quá vậy hả bạn???:KSV@15:
 
Quay lại
Top Bottom