- Tham gia
- 28/5/2011
- Bài viết
- 455
Oneshot: QUA MỖI MÙA ĐÔNG.
Author: Ruby-chan
Pairing: ShinXRan
Genres: romance, humor.
Summarize: Khi bất chợt nhận ra mọi thứ theo thời gian đang dần thay đổi, tình cảm trong trái tim cũng dần thay đổi...Bắt đầu lo lắng, bắt đầu biết ghen tuông...và giận hờn theo một cách khác ^^
Note: Đây là oneshot nhẹ nhàng dịu dàng nhất mình từng viết :v . Đã rất cố gắng để trả bớt nợ như lời hứa tặng quà giáng sinh, mong 1 tràng pháo bông cổ vũ từ phía bà con ^^ Oneshot được chia làm 2 part, ngày mai sẽ là part end cho có không khí nhé
.
.
.
Part 1: LẠNH!
............................................................
..............................
Mùa đông hai năm trước và những năm trước nữa, tớ bên cậu...
Không nắm tay, không ôm ấp, không cả những cái hôn...
Vì tớ chỉ là thằng bạn thân của cậu!
Một thằng con trai chỉ vùi đầu vào những vụ án!
Vì tớ và cậu vẫn còn là hai đứa trẻ chẳng biết gì về tình yêu!
.
.
Mùa đông một năm trước, tớ bên cậu...
Cậu nắm chặt tay, thỉnh thoảng cậu ôm tớ vào lòng để sưởi ấm...
Khi được cậu ôm, chỉ cần ngước đầu lên một chút thôi...tớ sẽ hôn được cậu!
Thậm chí có hôm...tớ thức trắng đêm chỉ vì có đứa con gái nào đó sợ ma đến mức phải xin ngủ chung gi.ường, trong gấc mơ vứt gối ôm sang một bên…và ôm chặt lấy cái gối ôm…là tớ!
Tớ có được những điều mà "Shinichi-kun" của cậu không thể có. Nhưng tớ không muốn cứ mãi là như thế.
Vì với cậu, tớ chỉ là một đứa em trai không hơn không kém!
Vì tớ và cậu không rõ trái tim muốn gì ở đối phương!
.
.
Ngày đó tớ ước mình được trở lại là Shinichi Kudo, Ran ạ!
Nhưng giờ được là chính mình rồi, tớ lại thấy có chút tiếc nuối...
Tớ lạc mất cái nắm tay dịu dàng của cậu, lac mất những cái ôm, và những lúc ngắm cậu thật gần...
Giáng sinh năm nay, lạnh lắm!
Vì tuyết rơi nhiều, hay vì sự vô tâm của cậu dành cho tớ ???
.
.
Này Ran, 2 tuần gần đây cậu đang làm cái trò khỉ gì thế?
Thay vì mỗi sáng sang gọi tớ dậy đi học, cậu lại chạy như bay đến trường sớm ơi là sớm và về thật muộn để tập huấn karatedo cho hội thao mùa đông các trường trung học sắp diễn ra. Chưa bao giờ tớ thấy cậu như thế cả! Cậu lấy đâu ra lắm năng lượng và quyết tâm đó trong cái thời tiết rét mướt này vậy?
Gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười tỏa nắng đó khiến tớ không thể không nghi ngờ...
Nếu tớ và cậu có mâu thuẫn, thì chúng ta có thể sẽ giận lây và trút bực bội sang những người xung quanh, những người đó biết đâu lại tiếp tục trút giận và gây mâu thuẫn với những người khác nữa, những người khác nữa lại....bla bla bla...
Dài quá là dài, nhiều quá là nhiều những mối bất hòa kéo theo. Nói cách khác, tớ và cậu bất hòa, cả thế giới đại loạn!
Tớ lên tiếng để làm rõ mọi chuyện với thái độ của cậu, không phải vì riêng Shinichi Kudo này.
Tớ lên tiếng, vì hòa bình của cả thế giới!
"Shinichi-kun...cậu đến sớm vậy. Hôm nay có tập bóng à?"
"Nói gì vậy? Tớ rời CLB bóng đá lâu rồi mà. Nè Ran, hai tuần gần đây vì cậu mà có thằng ngốc nào đó trễ học lần thứ ba rồi đó."
"Hai tuần trễ học ba lần? Thiên tài chăng..."
Đôi mắt tím trong sáng cùng cái chống cắm nghiêng đầu như suy nghĩ của cậu làm tớ thật sự ức chế.
"Cậu đang chọc tức tớ hả? Thế sự tồn tại của tớ trong lớp với cậu là vô hình à? "
Tớ nghĩ gương mặt hầm hầm của mình lúc này trông đáng sợ lắm, tớ thực sự khó chịu vô cùng Ran à. Lâu lắm rồi tớ mới thấy bực bội như vậy. Nhưng trái với dự đoán của tớ, rằng cậu sẽ rối rít xin lỗi, cậu lại ra vẻ như "Tôi không có tội" với cái giọng cười trừ xen lẫn trách móc.
"Ơ thế ra...tớ nhớ rồi. Tớ biết dạo này chúng ta không đi học cùng nhau vì tớ quá bận, nhưng nếu cậu không đọc sách trinh thám quá khuya thì đã không đi học trễ rồi. Mà cậu cũng không thèm đặt báo thức sao?"
Tớ đã nghĩ mình không cần chúng và vứt hết đi, vì đồng hồ báo thức của tớ...là tiếng bấm chuông cửa như khủng bố của cậu. Nhưng bây giờ xem ra...
"Được rồi. Xem như tớ chưa nói gì vậy. Cậu tới tập cùng CLB đi."
Tớ quay lưng đi, bỏ lại cậu đứng bất động dưới sân trường vắng lặng.
.
.
Tớ cứ tưởng rằng cậu sẽ hét toáng lên hay phô ra cho cả thế giới này thấy sự bạo lực và sức mạnh nữ nhi của cậu.
Nhưng cậu làm tớ khá bất ngờ, cậu mặc nhiên để tớ rời xa cậu, không cả một cái ngoái nhìn hay níu kéo.
Tớ quên cả việc sẽ choàng cho Ran chiếc khăn len màu xám tro mà mẹ đã mua từ Los Angeles làm quà tặng cậu. Tớ rất sợ cậu sẽ tổn thương, nhưng không hiểu sao tớ cứ hành động ngốc xít trẻ con như thế, xấu quá đúng không Ran?
Tớ chỉ muốn dọa cậu chút thôi, tớ không muốn thế giới đại loạn. Tớ xin lỗi...
.
.
Có vẻ như tớ sẽ rút lại lời xin lỗi, ngay và luôn, với cái biểu hiện "mọi chuyện vẫn rất bình thường" này của cậu rồi. Cậu đang muốn khiến tớ tức điên lên à?
Cậu vẫn cười nói với Sonoko, vẫn đối tốt với mọi người trong lớp.
Nhưng cậu lại lờ tớ đi suốt 3 ngày!
Tớ thực sự nhớ cái tiếng gọi "Shinichi-kun" của cậu. Nhớ lắm!
.
.
Mấy hôm nay thời tiết khá tốt, tuyết cũng không còn rơi nữa, cuối cùng cậu cũng chịu đá động đến tớ.
Tớ nghĩ mình đã trợn tròn mắt há hốc mồm, khi mà giờ ăn trưa hôm nay cậu lại đặt ngay ngắn trên bàn tớ một phần bento khá hoành tráng và đầy đủ dinh dưỡng. Tớ hiểu cậu đang làm gì, nhưng tớ vẫn lật sang trang một quyển trinh thám, cố hỏi ngốc.
"Cái gì đây?"
"Phần của cậu. Sáng ra chỉ kịp nuốt mỗi mẫu bánh mì thôi đúng không? Và lát nữa vẫn lại xuống nhà ăn của trường."
"Sao cậu biết mà chuẩn bị thế?"
"Tớ...tớ làm dư nên sẵn tiện mang theo chia cho mọi người. Số cậu đỏ đấy!"
"Cám ơn, không dám nhận!"
Tớ vẫn ngoan cố cầm quyển sách, và dán mắt vào đó...mặc dù bụng tớ...thật sự đói rã rời!
Tớ đã phải nhận đòn trừng phạt của cậu, một đòn đau khiến tớ, có lẽ là phải nhớ suốt đời!
Không giở võ, không mắng nhiếc trách móc, không cái một cái nhíu mày.
Cậu thẳng tay đóng nắp phần bento lại, đưa cho cậu bạn Takashi ngồi cạnh tớ . Takashi đang gặm bánh mì ngọt, hết nhìn cậu sang nhìn tớ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cặp mắt sáng rực của cậu ta biết nói, tớ nghe vỏn vẹn ba chữ "RẤT MUỐN ĂN".
"Cho tớ...hả, Mouri-san?" -Nhìn hắn hớn hở như thoát được khỏi cảnh FA mà phát ghét!
"Có người đến chết cũng không cần bất cứ thứ gì từ tớ, nên là...cậu không cần khách sáo"
Này, cậu liếc xéo như vậy là sao?
Cái gì mà tớ không-muốn-nhận-bất-cứ-thứ-gì-từ-cậu chứ???
Tớ muốn lấy lại từ hắn lắm rồi, nhưng cứ thấy cái vẻ bất quan tâm của cậu, tớ lại chẳng xuống nước được.
Ran ơi là Ran!
Cậu cầm hộp bento còn lại trong ngăn bàn và đi thẳng ra khỏi lớp. Có lẽ là tìm bà tám Sonoko chăng? Cơ mà dù sao đi nữa, tớ cũng chả-thèm-quan-tâm-đâu!
Cái tên Takashi lại chọc tức Shinichi này nữa rồi. Hắn cứ léo nhéo "Cái này là của tớ rồi! Mouri cho tớ "
Đùa tôi à? Hết chịu tổi rồi nha!
"Trả đây! Nó là của tớ!"
"Vừa nãy khi cậu cãi nhau với Ran, có vài fan hâm mộ đứng ngoài nghe thấy đấy.
"Bọn tớ không cãi nhau!"
"Ừ không cãi...nhưng thế nào lát cũng sẽ có vài cô nàng sang dâng "lễ vật" cho cậu chén thôi mà, lo gì...
"Cái thằng...thích thì cậu đi mà ăn."
"Tớ không phải là cậu, làm gì có phúc đấy..."
"Lát tớ hứa nhận được gì sẽ đưa chúng cho cậu. Còn cái này nhường tớ đi"
"Cái tên thám tử chỉ giỏi sĩ diện..."
……
…
Cuối cùng Takashi cũng chịu thỏa thuận và nhượng bộ, hắn đẩy hộp cơm về phía tớ mà gương mặt sầu thảm kinh hoàng. Ran thấy chưa, tớ đã đòi lại được thứ mà tớ đáng được nhận từ cậu rồi...
Chén đến miếng cuối cùng rồi tớ sẽ xin lỗi cậu!
Mọi thứ cậu làm đều rất ngon, nhưng tớ lại không thể nuốt trôi đến miếng trứng cuộn thứ ba Ran à...
Sonoko từ đâu xông vào lớp, ghé vào tai tớ và thông báo "tin dữ".Tớ lao như bay đến nơi sẽ tìm thấy cậu không một chút chân chừ, tớ chẳng thế dùng lí trí để giữ mình ngồi yên nữa.
Dừng chân sau cánh cửa dẫn đến sân thượng trường, tớ đã thấy một Ran Mouri với nụ cười đáng yêu bẽn lẽn, mặt hơi đỏ lên như có gì đó ngại ngùng xấu hổ...bên cạnh một gã điển trai tóc vàng mắt xanh lạ mặt.
"Làm gì mà chạy nhanh quá vậy?" . Sonoko chốc sau cũng bò lên tới nơi.
"Sonoko, gã này là ai vậy?"
Bà tám Sonoko thở hổn hển sau lưng tớ, và bắt đầu huyên thuyên về tên ngoại quốc này. Tớ không muốn nghe nhưng buộc phải nghe.
"Nghe này! Cái tên này là Alex Sheringham, mới chuyển vào trường mình 3 tuần trước theo chương trình trao đổi du học sinh sẽ lưu lại đây khoảng 1 tháng. Nghe nói hắn thuộc tầng lớp quý tộc, họ hàng bên ngoại của hoàng tử vương quốc Anh. Dạo này hắn nổi tiếng lắm mà cậu không biết hả?"
"Việc gì tớ phải biết hắn? Ai thèm quan tâm chứ!"
"Ôi trời, bây giờ cậu đã quan tâm đấy thôi, Thế nên tớ mới nói cậu tự cao quá cơ, hắn cũng đang hút hết fan của cậu đấy. Hình như hắn có đăng ký tham gia CLB Karatedo. Cẩn thận có ngày mất Ran!"
"......."
Sonoko nói không phải hoàn toàn vô lý.
Có lẽ tớ hiểu được hoàn toàn hành động khả nghi cùng thái độ thờ ơ lạnh lùng như băng đá nam cực của cậu 2 tuần nay rồi Ran à... hiểu được cả sự nhiệt tình quá mức của cậu dành cho CLB nữa.
Vì cái tên có nụ cười hoàng tử này...đúng không Ran?
Hắn...đang cầm hộp bento của cậu? Vậy ra...cậu vứt cho tớ cái kia và ăn chung với hắn?!?
"Lên đi Shinichi! Xông lên và giữ lấy Ran của cậu đi!"
Bà tám Sonoko co hai tay thành nắm đấm khích tướng, và đang rất háo hức chờ đợi một màn chiến đấu gay cấn.
Một tên thám tử luôn đặt lý trí lên hàng đầu như tớ, không hiểu sao lại cứ làm theo lời bà cô đó như bị tự kỷ ám thị. Tớ thật sự...đã tiến về phía cậu với bao cảm xúc hỗn độn. Cậu nhận ra sự có mặt của tớ, đôi mắt nhuộm sắc tím khẽ chớp, làn môi nhỏ hơi nhướn lên như muốn nói gì đó, nhưng rồi cậu lại im lặng.
Có lẽ hơi ích kỷ nhưng tớ không thích cậu như thế một tí nào cả Ran à.
Tớ không thích cậu ở riêng với một tên con trai nào khác, ngoài tớ!
Tớ biết, môi mình đã nhếch cười nhẹ một cách đầy mỉa mai.
"Đây là lý do Ran vứt cái hộp thức ăn thừa kia cho tớ à? Trông khá tình cảm đấy!"
"Không phải mà Shinichi, không phải đâu!!! Uhm...Sheringham, mình ra chỗ khác nói chuyện riêng với cậu ấy chút nha!"
Cậu đứng phắt dậy xua tay lia lịa và chụp lấy cánh tay tớ, cố kéo tớ ra khỏi "thế giới bí mật" của cậu. Không có gì để giấu diếm, sao lại phải lo sợ nhỉ? Cậu nghĩ là có thể lôi được tớ đi chỉ vì cậu là nhà vô địch karatedo à???
"Cậu làm thân với hắn à?"
"Đã bảo không phải mà..."
Giữa lúc chúng ta đang mãi giằng co, cái tên đẹp mã kia đã chịu đứng dậy sau khi ăn xong, và chìa bàn tay về phía tớ. Thật sự KHÔNG ƯA cái giọng nói của hắn, dù phát âm khá chuẩn!
"Xin chào, tôi là Alex Sheringham. Còn cậu chắc là Shinichi Kudo."
"Đúng là tôi.Sao cậu biết?"
"Ran có nhắc đến cậu, là "một tên thám tử ngốc xít chỉ biết vùi đầu vào những quyển sách và sẵn sàng sống chết vì các vụ án mạng bất kể hậu quả, luôn tự cho mình biết hết mọi thứ và luôn thích mắng mình là đồ ngốc, đôi lúc hơi vô tâm và không hiểu tâm ý của người khác..."
Tớ đã cảm thấy hơi choáng Ran à...Cậu đang định chọc tức tớ hay sao vậy???
Vâng, cậu nhận xét khá lắm! Thì ra Shinichi trong lòng cậu là thế đấy, và người cậu trút hết mọi thứ là cái tên này đây sao?
Lần này không cần Ran lôi kéo nữa, chính tớ sẽ dẫn cậu đi.
"Ran. Chúng ta cần phải nói chuyện!"
"Trông cậu hình sự quá Shinichi à..."
"Tớ chỉ cần vài phút thôi."
"Đau tay tớ!"
"Hey! Buông cô ấy ra. Cậu đang làm đau Ran đấy!"
Sau câu nói của hắn, bàn tay tớ bị một lực mạnh tác động, trong phút chốc bỗng trở nên trống rỗng, lạc lõng không người nắm. Tớ biết khi quay lưng lại sẽ nhìn thấy cảnh mà mình không bao giờ muốn thấy.
Hắn ta và cậu, nắm tay nhau.
Tớ không muốn thấy hắn trở thành kẻ bảo vệ cậu khỏi người xấu... là tớ.
"Shinichi ơi..."
Đến lúc này sao cậu lại trở nên dịu dàng và yếu đuối quá vậy đồ ngốc?!? Tớ sợ phải nhìn thấy gương mặt sắp phát khóc của Ran, nhưng tớ không thể để thua tên này được. Ánh mắt hắn nhìn tớ đầy tự tin khiến sự cộc tính trong tớ trỗi dậy.
"Sheringham, tôi thấy chuyện này không liên quan tới cậu"
"Chuyện này của Ran có liên quan tới tôi. Và hình như cậu không có quyền ép buộc cô ấy..."
"Alex, cậu thôi đi nào!"
Giọng cậu gọi tên hắn thân mật đến chói cả tai, nhưng tớ biết...cậu đang run rẩy, và khó xử. Hắn cũng gọi cậu là Ran cơ đấy...
"Cậu biết gì về cô ấy mà nói như vậy chứ?"
"Không nhiều" Hắn ta nhún vai "Nhưng tôi biết trân trọng cô ấy, không nói những câu Ran không muốn nghe, không làm những việc khiến Ran khó chịu. Hơn nữa...dù gì thì cô ấy cũng chỉ là bạn-thân-từ-bé của cậu thôi phải không? Ran đã bảo thế."
Tớ tười nhạt, nhưng thực ra có gì đó nhói lên trong lồng ngực. Khá đau!
"Cậu thật sự đã nói vậy sao Ran? Tớ cứ nghĩ trong mắt cậu tớ sẽ tốt hơn một chút chứ…"
"Uhm...tớ xin lỗi...Nhưng...thực ra tất cả là đúng mà! Cậu lúc nào cũng mắng tớ ngốc, luôn lên giọng mỗi khi tớ không hiểu điều gì. Cậu khiến tớ phát tức rất nhiều chuyện đấy!
Sao lúc này cậu lại hét lên và trút mọi bực bội vậy hả con bé kia?Cuối cùng cậu cũng chịu nói ra cảm nhận thật rồi sao??? Cậu ấm ức đến không thể chịu đựng được rồi à? Tớ cũng sẽ không nhường đâu.
“Đồ ngốc! Bây giờ thì cậu đổ hết lỗi của mình lên đầu Shinichi này sao?”
“Thì sao chứ? Cậu đừng luôn cho mình là đúng!"
"Thôi được rồi, ừ thì lần này cậu không sai."
"Đồ ngốc Shinichi!!!Cậu chẳng bao giờ trân trọng tớ hết! Tớ luôn có cảm giác Shinichi chỉ xem tớ vô hình như không khí quanh cậu thôi. Đừng bao giờ nghĩ là cậu biết hết mọi điều về tớ. Tớ ghét một Shinichi luôn nói những lời làm tổn thương người khác!”
Lặng nhìn những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má cao cao của cậu, tớ không thể nào tiếp tục cuộc tranh cãi đến cùng này được nữa.
Làm thế nào đây Ran...đúng là tớ đã làm cậu tổn thương rồi.
"Tớ xin lỗi...tnếu Shinichi Kudo chỉ luôn mang lại phiến phức và làm tổn thương cậu…thì tớ sẽ không can thiệp vào chuyện của Ran nữa."
"SHINICHI!!!"
Ran gọi tên tớ đầy đau đớn, nhưng tớ sẽ không quay lại. Tớ sẽ cho cậu một khoảng trời bình yên, nơi không có sự hiện hữu của kẻ luôn làm tổn thương cậu…
Tớ bỗng nhận ra rằng… Ran...chưa bao giờ thuộc về tớ!
……………………..
………….
……
Buổi chiều về nhà lạnh lắm Ran à, muốn đông cứng người luôn!
Tuyết cứ mặc nhiên bám vào tóc vào người tớ, khó chịu chết đi được.
Lúc ở hộc để giày, ánh mắt tớ và cậu đã giao nhau, nhưng đôi mắt tím của cậu sao lại thơ ơ và lạnh nhạt đến vậy chứ? Thậm chí cậu còn không dừng mắt một giây chỉ để biết được phản ứng của tớ.
Này! Chiếc ô cậu cầm là của tớ đã đưa đấy, sao cậu lại cho cái tên Alex Sheringham đó che chung đến khu vực tập luyện của CLB hả? Lại cái nụ cười dịu dàng đến phát ghét đó nữa, cậu đang làm tớ ức chế đấy!
Phát điên lên mất!
Ran Mouri! Cậu đúng là mộ kẻ vô hình và vô tình như không khí! Tớ cứ ngỡ cậu vẫn luôn ở bên mình...Giờ tớ cố bắt lấy vẫn không được!
Nhưng Ran à, dù là thám tử hay là cái gì đi chăng nữa…không có không khí thì Shinichi Kudo sống bằng cách nào đây?
Sẽ chết đấy…
Ngày xưa tớ và cậu là hai đứa trẻ chẳng biết gì về tình yêu.
Ngày hôm nay mọi thứ hoàn toàn thay đổi! Tớ biết mình bướng bỉnh, cố chấp và tự cao, nhưng tớ không thể phủ nhận sự thật.
.
.
.
.
.
Tớ yêu cậu…
Author: Ruby-chan
Pairing: ShinXRan
Genres: romance, humor.
Summarize: Khi bất chợt nhận ra mọi thứ theo thời gian đang dần thay đổi, tình cảm trong trái tim cũng dần thay đổi...Bắt đầu lo lắng, bắt đầu biết ghen tuông...và giận hờn theo một cách khác ^^
Note: Đây là oneshot nhẹ nhàng dịu dàng nhất mình từng viết :v . Đã rất cố gắng để trả bớt nợ như lời hứa tặng quà giáng sinh, mong 1 tràng pháo bông cổ vũ từ phía bà con ^^ Oneshot được chia làm 2 part, ngày mai sẽ là part end cho có không khí nhé
.
.
.
Part 1: LẠNH!
............................................................
..............................
Mùa đông hai năm trước và những năm trước nữa, tớ bên cậu...
Không nắm tay, không ôm ấp, không cả những cái hôn...
Vì tớ chỉ là thằng bạn thân của cậu!
Một thằng con trai chỉ vùi đầu vào những vụ án!
Vì tớ và cậu vẫn còn là hai đứa trẻ chẳng biết gì về tình yêu!
.
.
Mùa đông một năm trước, tớ bên cậu...
Cậu nắm chặt tay, thỉnh thoảng cậu ôm tớ vào lòng để sưởi ấm...
Khi được cậu ôm, chỉ cần ngước đầu lên một chút thôi...tớ sẽ hôn được cậu!
Thậm chí có hôm...tớ thức trắng đêm chỉ vì có đứa con gái nào đó sợ ma đến mức phải xin ngủ chung gi.ường, trong gấc mơ vứt gối ôm sang một bên…và ôm chặt lấy cái gối ôm…là tớ!
Tớ có được những điều mà "Shinichi-kun" của cậu không thể có. Nhưng tớ không muốn cứ mãi là như thế.
Vì với cậu, tớ chỉ là một đứa em trai không hơn không kém!
Vì tớ và cậu không rõ trái tim muốn gì ở đối phương!
.
.
Ngày đó tớ ước mình được trở lại là Shinichi Kudo, Ran ạ!
Nhưng giờ được là chính mình rồi, tớ lại thấy có chút tiếc nuối...
Tớ lạc mất cái nắm tay dịu dàng của cậu, lac mất những cái ôm, và những lúc ngắm cậu thật gần...
Giáng sinh năm nay, lạnh lắm!
Vì tuyết rơi nhiều, hay vì sự vô tâm của cậu dành cho tớ ???
.
.
Này Ran, 2 tuần gần đây cậu đang làm cái trò khỉ gì thế?
Thay vì mỗi sáng sang gọi tớ dậy đi học, cậu lại chạy như bay đến trường sớm ơi là sớm và về thật muộn để tập huấn karatedo cho hội thao mùa đông các trường trung học sắp diễn ra. Chưa bao giờ tớ thấy cậu như thế cả! Cậu lấy đâu ra lắm năng lượng và quyết tâm đó trong cái thời tiết rét mướt này vậy?
Gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười tỏa nắng đó khiến tớ không thể không nghi ngờ...
Nếu tớ và cậu có mâu thuẫn, thì chúng ta có thể sẽ giận lây và trút bực bội sang những người xung quanh, những người đó biết đâu lại tiếp tục trút giận và gây mâu thuẫn với những người khác nữa, những người khác nữa lại....bla bla bla...
Dài quá là dài, nhiều quá là nhiều những mối bất hòa kéo theo. Nói cách khác, tớ và cậu bất hòa, cả thế giới đại loạn!
Tớ lên tiếng để làm rõ mọi chuyện với thái độ của cậu, không phải vì riêng Shinichi Kudo này.
Tớ lên tiếng, vì hòa bình của cả thế giới!
"Shinichi-kun...cậu đến sớm vậy. Hôm nay có tập bóng à?"
"Nói gì vậy? Tớ rời CLB bóng đá lâu rồi mà. Nè Ran, hai tuần gần đây vì cậu mà có thằng ngốc nào đó trễ học lần thứ ba rồi đó."
"Hai tuần trễ học ba lần? Thiên tài chăng..."
Đôi mắt tím trong sáng cùng cái chống cắm nghiêng đầu như suy nghĩ của cậu làm tớ thật sự ức chế.
"Cậu đang chọc tức tớ hả? Thế sự tồn tại của tớ trong lớp với cậu là vô hình à? "
Tớ nghĩ gương mặt hầm hầm của mình lúc này trông đáng sợ lắm, tớ thực sự khó chịu vô cùng Ran à. Lâu lắm rồi tớ mới thấy bực bội như vậy. Nhưng trái với dự đoán của tớ, rằng cậu sẽ rối rít xin lỗi, cậu lại ra vẻ như "Tôi không có tội" với cái giọng cười trừ xen lẫn trách móc.
"Ơ thế ra...tớ nhớ rồi. Tớ biết dạo này chúng ta không đi học cùng nhau vì tớ quá bận, nhưng nếu cậu không đọc sách trinh thám quá khuya thì đã không đi học trễ rồi. Mà cậu cũng không thèm đặt báo thức sao?"
Tớ đã nghĩ mình không cần chúng và vứt hết đi, vì đồng hồ báo thức của tớ...là tiếng bấm chuông cửa như khủng bố của cậu. Nhưng bây giờ xem ra...
"Được rồi. Xem như tớ chưa nói gì vậy. Cậu tới tập cùng CLB đi."
Tớ quay lưng đi, bỏ lại cậu đứng bất động dưới sân trường vắng lặng.
.
.
Tớ cứ tưởng rằng cậu sẽ hét toáng lên hay phô ra cho cả thế giới này thấy sự bạo lực và sức mạnh nữ nhi của cậu.
Nhưng cậu làm tớ khá bất ngờ, cậu mặc nhiên để tớ rời xa cậu, không cả một cái ngoái nhìn hay níu kéo.
Tớ quên cả việc sẽ choàng cho Ran chiếc khăn len màu xám tro mà mẹ đã mua từ Los Angeles làm quà tặng cậu. Tớ rất sợ cậu sẽ tổn thương, nhưng không hiểu sao tớ cứ hành động ngốc xít trẻ con như thế, xấu quá đúng không Ran?
Tớ chỉ muốn dọa cậu chút thôi, tớ không muốn thế giới đại loạn. Tớ xin lỗi...
.
.
Có vẻ như tớ sẽ rút lại lời xin lỗi, ngay và luôn, với cái biểu hiện "mọi chuyện vẫn rất bình thường" này của cậu rồi. Cậu đang muốn khiến tớ tức điên lên à?
Cậu vẫn cười nói với Sonoko, vẫn đối tốt với mọi người trong lớp.
Nhưng cậu lại lờ tớ đi suốt 3 ngày!
Tớ thực sự nhớ cái tiếng gọi "Shinichi-kun" của cậu. Nhớ lắm!
.
.
Mấy hôm nay thời tiết khá tốt, tuyết cũng không còn rơi nữa, cuối cùng cậu cũng chịu đá động đến tớ.
Tớ nghĩ mình đã trợn tròn mắt há hốc mồm, khi mà giờ ăn trưa hôm nay cậu lại đặt ngay ngắn trên bàn tớ một phần bento khá hoành tráng và đầy đủ dinh dưỡng. Tớ hiểu cậu đang làm gì, nhưng tớ vẫn lật sang trang một quyển trinh thám, cố hỏi ngốc.
"Cái gì đây?"
"Phần của cậu. Sáng ra chỉ kịp nuốt mỗi mẫu bánh mì thôi đúng không? Và lát nữa vẫn lại xuống nhà ăn của trường."
"Sao cậu biết mà chuẩn bị thế?"
"Tớ...tớ làm dư nên sẵn tiện mang theo chia cho mọi người. Số cậu đỏ đấy!"
"Cám ơn, không dám nhận!"
Tớ vẫn ngoan cố cầm quyển sách, và dán mắt vào đó...mặc dù bụng tớ...thật sự đói rã rời!
Tớ đã phải nhận đòn trừng phạt của cậu, một đòn đau khiến tớ, có lẽ là phải nhớ suốt đời!
Không giở võ, không mắng nhiếc trách móc, không cái một cái nhíu mày.
Cậu thẳng tay đóng nắp phần bento lại, đưa cho cậu bạn Takashi ngồi cạnh tớ . Takashi đang gặm bánh mì ngọt, hết nhìn cậu sang nhìn tớ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cặp mắt sáng rực của cậu ta biết nói, tớ nghe vỏn vẹn ba chữ "RẤT MUỐN ĂN".
"Cho tớ...hả, Mouri-san?" -Nhìn hắn hớn hở như thoát được khỏi cảnh FA mà phát ghét!
"Có người đến chết cũng không cần bất cứ thứ gì từ tớ, nên là...cậu không cần khách sáo"
Này, cậu liếc xéo như vậy là sao?
Cái gì mà tớ không-muốn-nhận-bất-cứ-thứ-gì-từ-cậu chứ???
Tớ muốn lấy lại từ hắn lắm rồi, nhưng cứ thấy cái vẻ bất quan tâm của cậu, tớ lại chẳng xuống nước được.
Ran ơi là Ran!
Cậu cầm hộp bento còn lại trong ngăn bàn và đi thẳng ra khỏi lớp. Có lẽ là tìm bà tám Sonoko chăng? Cơ mà dù sao đi nữa, tớ cũng chả-thèm-quan-tâm-đâu!
Cái tên Takashi lại chọc tức Shinichi này nữa rồi. Hắn cứ léo nhéo "Cái này là của tớ rồi! Mouri cho tớ "
Đùa tôi à? Hết chịu tổi rồi nha!
"Trả đây! Nó là của tớ!"
"Vừa nãy khi cậu cãi nhau với Ran, có vài fan hâm mộ đứng ngoài nghe thấy đấy.
"Bọn tớ không cãi nhau!"
"Ừ không cãi...nhưng thế nào lát cũng sẽ có vài cô nàng sang dâng "lễ vật" cho cậu chén thôi mà, lo gì...
"Cái thằng...thích thì cậu đi mà ăn."
"Tớ không phải là cậu, làm gì có phúc đấy..."
"Lát tớ hứa nhận được gì sẽ đưa chúng cho cậu. Còn cái này nhường tớ đi"
"Cái tên thám tử chỉ giỏi sĩ diện..."
……
…
Cuối cùng Takashi cũng chịu thỏa thuận và nhượng bộ, hắn đẩy hộp cơm về phía tớ mà gương mặt sầu thảm kinh hoàng. Ran thấy chưa, tớ đã đòi lại được thứ mà tớ đáng được nhận từ cậu rồi...
Chén đến miếng cuối cùng rồi tớ sẽ xin lỗi cậu!
Mọi thứ cậu làm đều rất ngon, nhưng tớ lại không thể nuốt trôi đến miếng trứng cuộn thứ ba Ran à...
Sonoko từ đâu xông vào lớp, ghé vào tai tớ và thông báo "tin dữ".Tớ lao như bay đến nơi sẽ tìm thấy cậu không một chút chân chừ, tớ chẳng thế dùng lí trí để giữ mình ngồi yên nữa.
Dừng chân sau cánh cửa dẫn đến sân thượng trường, tớ đã thấy một Ran Mouri với nụ cười đáng yêu bẽn lẽn, mặt hơi đỏ lên như có gì đó ngại ngùng xấu hổ...bên cạnh một gã điển trai tóc vàng mắt xanh lạ mặt.
"Làm gì mà chạy nhanh quá vậy?" . Sonoko chốc sau cũng bò lên tới nơi.
"Sonoko, gã này là ai vậy?"
Bà tám Sonoko thở hổn hển sau lưng tớ, và bắt đầu huyên thuyên về tên ngoại quốc này. Tớ không muốn nghe nhưng buộc phải nghe.
"Nghe này! Cái tên này là Alex Sheringham, mới chuyển vào trường mình 3 tuần trước theo chương trình trao đổi du học sinh sẽ lưu lại đây khoảng 1 tháng. Nghe nói hắn thuộc tầng lớp quý tộc, họ hàng bên ngoại của hoàng tử vương quốc Anh. Dạo này hắn nổi tiếng lắm mà cậu không biết hả?"
"Việc gì tớ phải biết hắn? Ai thèm quan tâm chứ!"
"Ôi trời, bây giờ cậu đã quan tâm đấy thôi, Thế nên tớ mới nói cậu tự cao quá cơ, hắn cũng đang hút hết fan của cậu đấy. Hình như hắn có đăng ký tham gia CLB Karatedo. Cẩn thận có ngày mất Ran!"
"......."
Sonoko nói không phải hoàn toàn vô lý.
Có lẽ tớ hiểu được hoàn toàn hành động khả nghi cùng thái độ thờ ơ lạnh lùng như băng đá nam cực của cậu 2 tuần nay rồi Ran à... hiểu được cả sự nhiệt tình quá mức của cậu dành cho CLB nữa.
Vì cái tên có nụ cười hoàng tử này...đúng không Ran?
Hắn...đang cầm hộp bento của cậu? Vậy ra...cậu vứt cho tớ cái kia và ăn chung với hắn?!?
"Lên đi Shinichi! Xông lên và giữ lấy Ran của cậu đi!"
Bà tám Sonoko co hai tay thành nắm đấm khích tướng, và đang rất háo hức chờ đợi một màn chiến đấu gay cấn.
Một tên thám tử luôn đặt lý trí lên hàng đầu như tớ, không hiểu sao lại cứ làm theo lời bà cô đó như bị tự kỷ ám thị. Tớ thật sự...đã tiến về phía cậu với bao cảm xúc hỗn độn. Cậu nhận ra sự có mặt của tớ, đôi mắt nhuộm sắc tím khẽ chớp, làn môi nhỏ hơi nhướn lên như muốn nói gì đó, nhưng rồi cậu lại im lặng.
Có lẽ hơi ích kỷ nhưng tớ không thích cậu như thế một tí nào cả Ran à.
Tớ không thích cậu ở riêng với một tên con trai nào khác, ngoài tớ!
Tớ biết, môi mình đã nhếch cười nhẹ một cách đầy mỉa mai.
"Đây là lý do Ran vứt cái hộp thức ăn thừa kia cho tớ à? Trông khá tình cảm đấy!"
"Không phải mà Shinichi, không phải đâu!!! Uhm...Sheringham, mình ra chỗ khác nói chuyện riêng với cậu ấy chút nha!"
Cậu đứng phắt dậy xua tay lia lịa và chụp lấy cánh tay tớ, cố kéo tớ ra khỏi "thế giới bí mật" của cậu. Không có gì để giấu diếm, sao lại phải lo sợ nhỉ? Cậu nghĩ là có thể lôi được tớ đi chỉ vì cậu là nhà vô địch karatedo à???
"Cậu làm thân với hắn à?"
"Đã bảo không phải mà..."
Giữa lúc chúng ta đang mãi giằng co, cái tên đẹp mã kia đã chịu đứng dậy sau khi ăn xong, và chìa bàn tay về phía tớ. Thật sự KHÔNG ƯA cái giọng nói của hắn, dù phát âm khá chuẩn!
"Xin chào, tôi là Alex Sheringham. Còn cậu chắc là Shinichi Kudo."
"Đúng là tôi.Sao cậu biết?"
"Ran có nhắc đến cậu, là "một tên thám tử ngốc xít chỉ biết vùi đầu vào những quyển sách và sẵn sàng sống chết vì các vụ án mạng bất kể hậu quả, luôn tự cho mình biết hết mọi thứ và luôn thích mắng mình là đồ ngốc, đôi lúc hơi vô tâm và không hiểu tâm ý của người khác..."
Tớ đã cảm thấy hơi choáng Ran à...Cậu đang định chọc tức tớ hay sao vậy???
Vâng, cậu nhận xét khá lắm! Thì ra Shinichi trong lòng cậu là thế đấy, và người cậu trút hết mọi thứ là cái tên này đây sao?
Lần này không cần Ran lôi kéo nữa, chính tớ sẽ dẫn cậu đi.
"Ran. Chúng ta cần phải nói chuyện!"
"Trông cậu hình sự quá Shinichi à..."
"Tớ chỉ cần vài phút thôi."
"Đau tay tớ!"
"Hey! Buông cô ấy ra. Cậu đang làm đau Ran đấy!"
Sau câu nói của hắn, bàn tay tớ bị một lực mạnh tác động, trong phút chốc bỗng trở nên trống rỗng, lạc lõng không người nắm. Tớ biết khi quay lưng lại sẽ nhìn thấy cảnh mà mình không bao giờ muốn thấy.
Hắn ta và cậu, nắm tay nhau.
Tớ không muốn thấy hắn trở thành kẻ bảo vệ cậu khỏi người xấu... là tớ.
"Shinichi ơi..."
Đến lúc này sao cậu lại trở nên dịu dàng và yếu đuối quá vậy đồ ngốc?!? Tớ sợ phải nhìn thấy gương mặt sắp phát khóc của Ran, nhưng tớ không thể để thua tên này được. Ánh mắt hắn nhìn tớ đầy tự tin khiến sự cộc tính trong tớ trỗi dậy.
"Sheringham, tôi thấy chuyện này không liên quan tới cậu"
"Chuyện này của Ran có liên quan tới tôi. Và hình như cậu không có quyền ép buộc cô ấy..."
"Alex, cậu thôi đi nào!"
Giọng cậu gọi tên hắn thân mật đến chói cả tai, nhưng tớ biết...cậu đang run rẩy, và khó xử. Hắn cũng gọi cậu là Ran cơ đấy...
"Cậu biết gì về cô ấy mà nói như vậy chứ?"
"Không nhiều" Hắn ta nhún vai "Nhưng tôi biết trân trọng cô ấy, không nói những câu Ran không muốn nghe, không làm những việc khiến Ran khó chịu. Hơn nữa...dù gì thì cô ấy cũng chỉ là bạn-thân-từ-bé của cậu thôi phải không? Ran đã bảo thế."
Tớ tười nhạt, nhưng thực ra có gì đó nhói lên trong lồng ngực. Khá đau!
"Cậu thật sự đã nói vậy sao Ran? Tớ cứ nghĩ trong mắt cậu tớ sẽ tốt hơn một chút chứ…"
"Uhm...tớ xin lỗi...Nhưng...thực ra tất cả là đúng mà! Cậu lúc nào cũng mắng tớ ngốc, luôn lên giọng mỗi khi tớ không hiểu điều gì. Cậu khiến tớ phát tức rất nhiều chuyện đấy!
Sao lúc này cậu lại hét lên và trút mọi bực bội vậy hả con bé kia?Cuối cùng cậu cũng chịu nói ra cảm nhận thật rồi sao??? Cậu ấm ức đến không thể chịu đựng được rồi à? Tớ cũng sẽ không nhường đâu.
“Đồ ngốc! Bây giờ thì cậu đổ hết lỗi của mình lên đầu Shinichi này sao?”
“Thì sao chứ? Cậu đừng luôn cho mình là đúng!"
"Thôi được rồi, ừ thì lần này cậu không sai."
"Đồ ngốc Shinichi!!!Cậu chẳng bao giờ trân trọng tớ hết! Tớ luôn có cảm giác Shinichi chỉ xem tớ vô hình như không khí quanh cậu thôi. Đừng bao giờ nghĩ là cậu biết hết mọi điều về tớ. Tớ ghét một Shinichi luôn nói những lời làm tổn thương người khác!”
Lặng nhìn những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má cao cao của cậu, tớ không thể nào tiếp tục cuộc tranh cãi đến cùng này được nữa.
Làm thế nào đây Ran...đúng là tớ đã làm cậu tổn thương rồi.
"Tớ xin lỗi...tnếu Shinichi Kudo chỉ luôn mang lại phiến phức và làm tổn thương cậu…thì tớ sẽ không can thiệp vào chuyện của Ran nữa."
"SHINICHI!!!"
Ran gọi tên tớ đầy đau đớn, nhưng tớ sẽ không quay lại. Tớ sẽ cho cậu một khoảng trời bình yên, nơi không có sự hiện hữu của kẻ luôn làm tổn thương cậu…
Tớ bỗng nhận ra rằng… Ran...chưa bao giờ thuộc về tớ!
……………………..
………….
……
Buổi chiều về nhà lạnh lắm Ran à, muốn đông cứng người luôn!
Tuyết cứ mặc nhiên bám vào tóc vào người tớ, khó chịu chết đi được.
Lúc ở hộc để giày, ánh mắt tớ và cậu đã giao nhau, nhưng đôi mắt tím của cậu sao lại thơ ơ và lạnh nhạt đến vậy chứ? Thậm chí cậu còn không dừng mắt một giây chỉ để biết được phản ứng của tớ.
Này! Chiếc ô cậu cầm là của tớ đã đưa đấy, sao cậu lại cho cái tên Alex Sheringham đó che chung đến khu vực tập luyện của CLB hả? Lại cái nụ cười dịu dàng đến phát ghét đó nữa, cậu đang làm tớ ức chế đấy!
Phát điên lên mất!
Ran Mouri! Cậu đúng là mộ kẻ vô hình và vô tình như không khí! Tớ cứ ngỡ cậu vẫn luôn ở bên mình...Giờ tớ cố bắt lấy vẫn không được!
Nhưng Ran à, dù là thám tử hay là cái gì đi chăng nữa…không có không khí thì Shinichi Kudo sống bằng cách nào đây?
Sẽ chết đấy…
Ngày xưa tớ và cậu là hai đứa trẻ chẳng biết gì về tình yêu.
Ngày hôm nay mọi thứ hoàn toàn thay đổi! Tớ biết mình bướng bỉnh, cố chấp và tự cao, nhưng tớ không thể phủ nhận sự thật.
.
.
.
.
.
Tớ yêu cậu…