[Oneshot] Giới Hạn

K.Mira

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/5/2015
Bài viết
158
GIỚI HẠN
[T]
Written by Mira

Disclaimer: Nguyên tác thuộc về Aoyama Gosho, fanfic được viết với mục đích phi lợi nhuận.

Category: Angst | Tragedy

Status: Completed

Warning: Fanfic được lấy bối cảnh và theo thiết lập nhân vật sát với nguyên tác, tuy nhiên có thể xuất hiện yếu tố OOC.

Summary:

Logic chỉ có thể đưa chúng ta tới giới hạn thôi. Nhưng tình yêu, nó giúp chúng ta vượt qua cả giới hạn ấy.

 
I

Lại nữa, tiếng búa sắt giáng trên nền kim loại vang dội chát chúa, hoà cùng với tiếng khoan cắt bê tông từng đợt rít lên. Ác mộng của một buổi sáng, một buổi sáng thứ hai, sáng thứ hai đầu tuần, tuần đầu tiên công tác ở cơ quan mới.

Kudo Shinichi bình thường không tự kỉ đến mức cố ý chơi nối từ một mình trong đầu theo cách tẻ nhạt như thế này. Nhưng nếu không làm gì để tạm rời đi sự chú ý, cậu e rằng mình sẽ phát điên lên mất. Đống rào chắn cách âm đó chẳng lẽ không có chút tác dụng nào hay sao?

- Hồ sơ của vụ…

- Thật á?

- Haha, cậu ấy nói vậy à?



..

.

- K-

- Kudo-

- Kudo-kun?

Mặt bàn trước mặt bất thình lình bị gõ nhẹ xuống mấy tiếng, Shinichi hơi giật mình, ngẩng đầu lên khỏi trang sách.

- Chị Sato? Có chuyện gì vậy ạ?

Cậu đang đọc đến nội dung nào rồi ấy nhỉ? Đánh dấu trang vẫn không xê dịch so với tuần trước. Mà… sao lại đọc tiểu thuyết trinh thám ở cơ quan?

Shinichi như đứa trẻ mắc lỗi muốn lấp liếm “bằng chứng phạm tội” của mình, vội vàng khép cuốn sách lại, rướn người lên trước đè cả hai cánh tay lên che giấu. Dám cá là nụ cười treo trên miệng cậu lúc này đã sượng cứng đến không thể giả được hơn.

- Em sao thế Kudo-kun? Không khoẻ hả? Chị gọi mãi mà không thấy em phản ứng.

Trợ lý thanh tra, không, thanh tra Sato Miwako – người mang biểu cảm lo lắng đang đứng trước bàn làm việc của cậu lúc này vừa mới nhận được quyết định thăng cấp vào tuần trước, cùng đợt điều chuyển nhân sự Sở cảnh sát Tokyo với Kudo Shinichi. Theo từng cái gõ mặt bàn của chị ấy, chiếc nhẫn nhỏ xinh bên ngón áp út cũng lấp lánh tán xạ. Đồng nghiệp ở cơ quan dạo sáng giờ đều chúc mừng chị bằng câu “Song hỉ lâm môn”. Sang tuần, có lẽ cậu cũng nên tập đổi thói quen gọi chị ấy là thanh tra Takagi – Takagi Miwako.

- Em có thư chuyển phát nhanh. Cậu bưu tá nói rằng không liên lạc được với số điện thoại của em nên nhờ một đồng nghiệp của chúng ta mang lên.

Shinichi đưa hai tay đón lấy.

- Em cảm ơn chị.

Sato mỉm cười gật đầu rồi về vị trí làm việc, không quên dặn cậu nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng cậy tuổi trẻ mà coi nhẹ.

“Làm việc để cứu người chứ đâu làm việc để chết?”

Sato Miwako đã không nói câu ấy.

- Chị Sato ơi.

- Sao vậy Kudo-kun?

Shinichi mỉm cười.

- Gần Sở mình đang có công trình nào đang thi công ạ? Trên đường đi làm em không để ý.

- Gần? Ý em là bên khu Marunouchi hay Shimbashi ấy hả? Cũng không gần lắm nhỉ? Mà bên ấy thì lúc nào cũng có dự án xây cao ốc.

Sato không hiểu lắm lý do cho việc cậu đồng nghiệp trẻ của mình bỗng nhiên hỏi thế. Hoặc lý do thoả đáng nhất cô có thể đoán tới là Kudo Shinichi tính mua nhà, ở gần Sở, để tiện đi bộ đi làm.

- Không ạ, ý em là ngay sát Sở mình, gần đến mức nghe được tiếng ồn thi công chị ạ.

Sato bật cười.

- Kudo-kun, “hàng xóm” của chúng ta là Toà nhà Quốc hội, Văn phòng Thủ tướng và các Bộ. Đây là khu hành chính cấp quốc gia đấy.

Nghĩa là giới hạn tiếng ồn nghiêm ngặt, ban ngày không được vượt qua 65dB.

- Vâng, em quên mất.

Shinichi lại mỉm cười.

Cho dù sự đãng trí là không phù hợp lắm khi thuộc về một thám… cảnh sát, nhưng cậu sẽ tạm coi rằng đây là chút nhầm lẫn (không) dễ thương sau mấy ngày dài thiếu ngủ. Mùa thu hay được ví von là mùa tình yêu, Kudo Shinichi lại chỉ thấy thời tiết kiểu này rõ là “mùa ngủ”.

Cậu dụi mắt, cất cuốn tiểu thuyết xuống ngăn bàn rồi mân mê bì thư vừa nhận được trên tay.

Sử dụng hẳn loại bì thư đặc biệt có in địa chỉ và logo của Đại học Osaka, khoa trương thật. Thôi, ai bảo người ta mới được làm giảng viên chính thức chứ. Người giỏi thì có quyền “khoe mẽ” đôi khi mà.

Thân mời bạn Kudo Shinichi cùng người thương

Quên đấy, mùa thu còn là mùa cưới.

Người thương… người thương…

Shinichi không cần lướt mở danh bạ điện thoại, trực tiếp nhấn vào mục quay số nhanh.

Số ưu tiên thứ nhất.

“Quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp, do thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

- Ran, em nhận được thiệp mời đám cưới từ Kazuha chưa?

II

- Nếu đó là một ký ức quan trọng thì đừng bao giờ quên. Người đã chết chỉ có thể tiếp tục sống trong ký ức của những người còn ở lại thôi…

Shinichi giật khoen một lon bia mới, cụng với người đàn ông ngồi đối diện mình. Bọt trào lên, lép bép nổ, bị át đi bởi âm thanh xèo xèo từ vỉ nướng. Trong mùi thịt xém cạnh thơm lừng kích thích vị giác, cậu ngửa cổ, uống một ngụm lớn bia lạnh, xoa dịu cổ họng khô rát vào thu.

Shinichi khẽ mỉm cười, tóc rủ loà xoà xuống trán, che đi bầu trời dịu dàng xanh trong.

- Khoảnh khắc chị Sato bước ra được khỏi bóng ma của quá khứ là khi anh nói những lời ấy đúng không ạ?

- S-sao em biết?

Takagi Wataru – người chỉ còn chưa đầy một tuần nữa sẽ kết hôn sau gần cả thập kỉ yêu đương, hễ khi nhắc tới người bạn đời của mình thì vẫn ngượng ngùng như thuở mới quen biết.

- Chị Sato nói cho em đấy.

Cậu cầm chiếc kẹp dài, khéo léo lật mặt thịt rồi dùng kéo cắt thành từng miếng nhỏ vừa đủ ăn, chia vào đĩa trước mặt Takagi.

- “Quên đi mới là điều không nên… có tiến được lên phía trước hay không, là tuỳ ở em thôi.” Chị ấy còn nói với em như thế.

Lại gắp mấy miếng thịt vào đĩa của bản thân mình, cuốn với lá mè, rồi chấm sốt.

- Mà… anh Takagi ơi, tháng Obon qua rồi. Có lẽ chúng ta nên tập trung chủ đề vào mùa cưới thì hơn ạ.

- Ừ nhỉ? Cuối tuần sau nữa em không tới Sở đúng không? Đi ăn cưới hả?

Takagi nhớ hồi tầm tuổi Shinichi, lương anh có tháng chẳng đủ để mừng cưới bạn bè. Tới lượt bản thân anh kết hôn cũng xem như là muộn, bạn bè có tới dự, cũng ít phải thêm một đứa nhóc đính kèm, náo nhiệt phải biết. Takagi hào hứng tưởng tượng về lễ cưới sắp diễn ra.

- Vâng - Shinichi tháo hẳn cà vạt ra cho dễ thở hơn đôi chút, cuộn nhét vào túi áo vest - Em đi dự đám cưới bạn em, ở Osaka.

- Cho anh gửi lời chúc mừng nhé!

Cậu cười, lại cụng lon.

Thì ra ăn tối sau giờ tan làm cùng đồng nghiệp thoải mái hơn cậu tưởng.

.

Thang máy “ding” một tiếng rồi mở ra.

Không hoàn toàn là nhà Kudo, hoặc phải nói vẫn là nhà Kudo nhưng ở một phiên bản mới, một cuộc sống mới. Cũng đã sắp bước sang năm thứ tư rồi.

Shinichi áp ngón cái vào vị trí quét vân tay, đẩy cửa vào nhà, đèn tự động ngay huyền quan sáng lên. Cậu thay giày rồi cất gọn gàng lên giá, tiện tay gạt màn hình hệ thống nhà thông minh để bật nước nóng.

Một lon bia bình thường là không đủ để khiến Kudo Shinichi say, mặc dù cậu chẳng có thói quen sử dụng đồ uống có cồn. Nhưng hôm nay chắc hơi ngoại lệ. Cậu vò tung mái tóc thấm mùi thịt nướng cùng sương đêm, bước vào phòng bếp pha một ly nước chanh giải rượu, lại pha thêm một trà hoa quả ấm không bỏ đường, đựng trong ca giữ nhiệt.

Shinichi tắm xong trở ra, mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, hơi nước nóng trên người còn chưa tan đi hết. Cậu nhìn đồng hồ. Sao nay muộn vậy nhỉ? Toan định cầm điện thoại lên gọi thì phía cửa chính vang lên tiếng “tít” của ổ khoá tự động, rồi tiếng giày cao gót.

- Mừng em về nhà.

Cậu tiến tới đón lấy túi xách trên vai cô, trĩu tay. Có vẻ như hôm nay vì có buổi liên hoan cùng đồng nghiệp nên vợ cậu lại mang bài tập của học sinh về nhà chấm. Sao mà cô đeo nặng được tài thế?

- Điện thoại của em hết pin mà em quên đem sạc. Mãi hỏi mượn được đồng nghiệp thì em mới thấy tin nhắn thoại của anh.

Shinichi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Ran, cách một tầng tóc mái. Ở tuổi hai mươi sáu, cô xinh đẹp rạng ngời. Gương mặt chẳng cần quá điệu đà phấn son, mỗi sớm mai đều đủ khiến lòng cậu rung động, xao xuyến.

- Ừ, anh cũng đoán thế.

- Sẵn nước nóng đấy, em tắm luôn rồi nghỉ ngơi cho thoải mái. Cần anh giúp chấm bài thì nói anh.

Cô cười khúc khích cảm ơn chồng mình, hơi ngả đầu ra sau né chiếc cằm gai gai toàn râu mới nhú của Shinichi.

- Cuối tuần sau nữa em cũng xin nghỉ phép rồi. Lát nữa em tắm xong thì mình cùng đặt vé nhé.

Đi được nửa đường, Ran ngoái lại.

- Chiều ngày kia em không có lớp, xong việc anh có muốn đi mua quần áo cùng em không?

- Tất nhiên rồi.

Shinichi đem túi xách của cô về phòng làm việc.

- À, em nhớ uống trà ấm trong bếp trước khi tắm nhé, anh pha rồi.

III

Shinichi mới thay chăn ga. Chỉ vì hồi tối cậu nổi hứng giặt đồ, mà quần áo sẵn nằm trong sọt đựng đồ bẩn thì không đủ cân một mẻ để bật máy. Cậu thắt nút góc cuối cùng của vỏ chăn bông, giũ thật mạnh tay cho phẳng rồi gấp gọn để phía cuối gi.ường. Mùa thu hẳn chưa dùng đến, mà thôi kệ đi, để gi.ường trống cũng kì.

Thật lòng mà nói, Kudo Shinichi không thích ngủ một mình, cũng chẳng có người đàn ông có vợ nào thích ngủ một mình, nhất là khi vợ còn là cô bạn thanh mai mà bản thân đem lòng cảm mến từ ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ và trải qua bao trắc trở mới cưới được cô ấy về nhà.

Nhưng…

Sau chữ nhưng thì mọi điều đằng trước đó đều là bỏ đi cả.

Cậu cuộn mình, nằm sấp, vùi mặt vào gối, nghe kim giây từ chiếc đồng hồ chưa tháo trên cổ tay từng nhịp tích tắc dội vào tai.

“Giá mà…”

Ồn ào quá…

“Biết vậy…”

Ồn chết mất!

Shinichi toan vùng dậy, lại được một cánh tay mềm mại níu lấy, ôm siết từ sau lưng.

- R-Ran à?

Cô vào phòng ngủ cậu từ khi nào vậy nhỉ?

- Để em ôm anh một lát nhé, em chưa muốn ngủ.

Giọng cô hơi nũng nịu, Shinichi nghe đến mềm nhũn cả tim gan.

Cậu khẽ gỡ tay cô ra, xoay người lại mặt đối mặt, rồi chủ động ôm thật chặt, vùi trán vào hõm vai nhỏ nhắn. Bàn tay to lớn luồn ra phía sau, siết lấy vạt áo cô, như người chết đuối vớ được cọc gỗ, mà mồ hôi đầm đìa khắp người khiến cậu cũng chẳng khác nào vừa được vớt từ trong nước lên.

Ran thấy tóc Shinichi cọ vào khiến cổ mình nhột, rồi lại thấy có vẻ cậu sấy tóc chưa kĩ, nên khiến vai áo mới thay của cô thấm nước. Giữa mùa thu chẳng hiểu sao nước đọng lại nóng lâu đến vậy. Ngón tay cô đan vào làn tóc mềm, vỗ về.

- Ổn mà, Shinichi.

- Đừng sợ, Shinichi. Em đây.



..

.

- Em đây.

- Ổn rồi, Shinichi.

Shinichi thẫn thờ mở mắt. Mồ hôi lạnh túa ướt đẫm, khiến lớp sơ mi bên trong bộ suit dính sát vào lưng. Theo từng nhịp vỗ về của Ran, cậu trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực, lặng lẽ nhận định lại xem chuyện gì mới diễn ra.

Phải rồi, đám cưới.

Shinichi lảo đảo đứng dậy khỏi nền đất.

Ba phút trước, cậu ngã từ trên ghế xuống lớp thảm trải sàn hội trường cưới, chỉ bởi giật mình trước tiếng pháo hoa nổ vang vào khoảnh khắc cô dâu chú rể trao nhau nụ hôn ước thề.

Hai phút trước, đám đông khách mời vây quanh, hỏi rằng liệu cậu có cần nhận được trợ giúp về mặt y tế hay không.

Một phút trước, cô dâu Toyama Kazuha – nữ chính của hôn lễ ngày hôm nay cuối cùng cũng chú ý tới sự hỗn loạn phía bên này, vì thế đành tạm thời dừng lại một màn tung hoa cưới để chạy tới xem tình hình.

Từ trong đôi mắt màu lục lấp lánh, Shinichi nhìn thấy phản chiếu gương mặt của chính mình.

Ha, xanh mét.

- Cậu ổn chứ Kudo-kun?

“Giá mà khi ấy tớ chịu để con tim chiến thắng lý trí…”

- Kudo-kun?

Đừng…

“Biết vậy cứ đánh liều hôn cậu cho rồi.”


- Kudo-kun?

Đừng gọi nữa Kazuha!

Làm ơn…


- Shinichi?

Ran nắm tay cậu, lạnh băng, ướt nhẹp. Shinichi siết ghì lấy tay cô, nhịp đập vang dội kẹt lại giữa hai lòng bàn tay áp sát nhau.

Cậu hít sâu một hơi rồi mỉm cười.

- Mình ổn. Xin lỗi đã làm phiền cậu vì sự hỗn loạn không đáng có vào một ngày vui thế này.

- Và… Chúc mừng hạnh phúc hai người nhé!

Lực siết giữa mười ngón tay đan dần dà tăng lên, nhưng lần này không phải là tới từ phía Shinichi.

Ran…

Cũng đúng thôi, một người tinh tế lại nhạy cảm như cô ấy, chuyện gì có thể qua mắt được chứ?

Mori Ran, không, Kudo Ran… Cô ấy đã nhận ra rồi.

IV

“Trong “Vụ án cuối cùng”, Holmes đã nói rằng: Nếu cái chết đã là điều tất yếu, tôi xin được nằm xuống vì lợi ích chung của cộng đồng. Tôi hoàn toàn chuẩn bị tâm thế để đón nhận điều đó.

“Ơi? Holmes nói trong hoàn cảnh nào á? Ngốc, “Vụ án cuối cùng” là cuộc đối đầu sinh tử giữa Holmes và giáo sư Moriarty – kẻ mà được ngài ấy gọi là Napoleon của giới tội phạm, tớ đã kể cho cậu nghe nhiều lần rồi còn gì.”

“À, vậy là tớ chưa từng nhắc đến câu nói ấy sao? Hả, chưa từng nhắc đến chuyện cái chết luôn á? Thác Reichenbach mà tớ luôn muốn đến nếu có thời gian ghé tới Anh quốc ấy?”

“Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Holmes còn nói: Tình yêu là một thứ thuộc về cảm xúc, và bất cứ thứ gì thuộc về cảm xúc đều đối lập với lý trí lạnh lùng đích thực mà tôi đặt lên trên tất cả. Vậy nên: Tình yêu là một sự bất lợi nguy hiểm.”

“Không, hâm à? Holmes là Holmes, tớ là tớ. Nói tình yêu là một sự bất lợi nguy hiểm, tớ thấy không bằng coi tình yêu là lợi thế tối thượng thì đúng hơn. Tình yêu là xuất phát điểm của mọi thứ, là động lực khiến chúng ta dù bất chấp hy sinh cả tính mạng cũng muốn bảo vệ người kia. Logic chỉ có thể đưa chúng ta tới giới hạn thôi Hattori ạ. Nhưng tình yêu, nó giúp chúng ta vượt qua cả giới hạn ấy.”

“Ừ thì không phủ nhận, nghề nghiệp của chúng ta, lắm khi tớ cũng ớn lâm vào cảnh người mang giày sợ kẻ chân đất. Người mà ta yêu thương lúc nào chẳng là điểm yếu trí mạng. Nhưng biết sao giờ, cuộc sống của tớ không thể không có cô ấy. Hơn nữa tớ cũng có đủ tự tin, rằng tớ sẽ bảo vệ được cô ấy, bằng mọi giá. Thề danh dự đấy.”

“Xin lỗi, hôm nay tớ lải nhải khuya quá nhỉ? Mà tớ cũng chẳng ngủ được, sau lễ tốt nghiệp ngày mai, tớ đã lên kế hoạch mời cô ấy ăn tối và cầu hôn cô ấy rồi. Hơi sớm nhỉ? Nhưng biết đâu sớm vậy chúng tớ mới có hy vọng được kỷ niệm tám mươi năm ngày cưới, rồi một trăm năm quen nhau? Tớ muốn được ở bên cô ấy càng lâu càng tốt.”

“Chuẩn bị từ lúc nào á? Từ lúc vừa đủ tuổi kết hôn, mỗi ngày tớ đều ngóng được cưới cô ấy về.”

“Phải, Ran là người tớ yêu vô cùng, yêu nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới này.”

“Vậy nên cậu cũng liệu liệu mà mau đuổi kịp chúng tớ đi nhé đồ thích hơn thua, đừng để Kazuha phải chờ đợi lâu quá. Dù lời khuyên này xuất phát từ kẻ hay khiến người yêu phải chờ đợi thì nghe cũng hơi nực cười.”

“Hattori ạ, không có ai hai mươi hai tuổi rồi mà chưa dám tỏ tình với cô bạn lớn lên từ nhỏ cùng mình hết, nhất là cảnh hai người tình trong như đã mặt ngoài còn e.”

“Hồi đó làm sao biết tình cảm của Ran á? Tớ còn được nghe cô ấy nói thích tớ trước cả khi tớ kịp tỏ tình kìa. Tất nhiên là trong lốt Conan rồi.”

Bây giờ, người từng hạnh phúc thừa nhận “thực sự rất thích Shinichi”, người từng rưng rưng mà gật đầu “Em đồng ý” ấy, đang ngồi đối diện Kudo Shinichi, nói rằng:

- Chúng ta ly hôn đi, Shinichi.

Còn hơn hai mươi tư tiếng nữa là kỷ niệm bốn năm ngày cưới.

Kudo Shinichi từng muốn giữa họ có ngày kỷ niệm tám mươi năm. Vậy nên, anh đã phạm phải một sai lầm trí mạng…

- Anh lại giấu giếm em.

Ran nghẹn ngào trong làn nước mắt. Dù cô đã cố gắng để mỉm cười bình thản biết nhường nào.

- Shinichi, nói một lời gian dối thì phải nghĩ thêm mười câu không thật. Anh đánh cược rằng em không đủ thông minh để nhận ra những sơ hở trong vở kịch tưởng chừng hoàn mỹ mà bản thân anh đã đắp nặn, rồi lại đánh cược rằng trái tim em yêu anh đủ đậm sâu đến mức dù có phát hiện ra tất cả cũng sẽ nguyện lòng tha thứ.

- Anh có nhớ ngày kết hôn, chúng ta đã cùng thề gì không?

- Em sẽ trở thành người bạn đời, người tri kỉ, người yêu thương anh trọn đời. Em sẽ tôn trọng anh, tin tưởng anh, chia sẻ mọi điều trong cuộc sống với anh. Em sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn, ốm đau hay nghèo khó, tận cho đến hơi thở cuối cùng.

- Shinichi, em chưa khi nào không tin tưởng và ủng hộ tất cả mọi điều anh theo đuổi, mọi quyết định anh đưa ra, thông cảm cho mọi chuyện mà anh bất đắc dĩ. Chỉ là vì chúng ta kết hôn, cho nên em đã mong anh đừng gạt em ra bên rìa thêm bất cứ lần nào nữa.

- Từ sau đám cưới của Kazuha, mọi suy đoán mà em từng mong chỉ là hoang đường bỗng dưng lại chân thật đến lạ. Mỗi ngày, cuộc sống không ngừng gửi đến em thêm những bằng chứng, chứng minh cho sự vô năng của em trong vai trò làm mẹ và trong cuộc hôn nhân của chúng mình.

- Anh nói em nghe đi, anh rời ngành từ khi nào, lý do là gì thế Shinichi?

- Và tháo đồng hồ trên cổ tay anh ra, đưa cho em.

V
Of all ruins, that of a noble mind is the most deplorable.

<The Adventure of the Dying Detective _ Arthur Conan Doyle>

Trong tất cả những đổ nát, sự lụi tàn của một tâm trí cao thượng là điều đáng tiếc thương hơn cả.

Hai mươi hai tuổi, Kudo Shinichi nhận bằng Cử nhân Luật Đại học Tokyo, rồi thi tuyển vào Sở cảnh sát Tokyo. Sau khoá huấn luyện cơ bản sáu tháng ở trường Cảnh sát, cậu sẽ chính thức tham gia vào hàng ngũ phục vụ đất nước và nhân dân với niềm tự hào và ý thức về sức mệnh.

Ở Nhật Bản, mỗi tỉnh đều có trường cảnh sát địa phương, thi tuyển vào lực lượng cảnh sát của tỉnh nào sẽ được đào tạo tại trường cảnh sát của tỉnh đó. Tokyo có, tuy rằng lớn nhất trong các tỉnh thành của cả nước, nhưng không có nghĩa là Osaka không có. Vậy nên Kudo Shinichi đã tưởng mình hoa mắt khi thấy Hattori Heiji với nụ cười toe toét quen thuộc xuất hiện ở hội trường buổi lễ nhập học.

Cậu biết tên này có máu hơn thua. Nhưng không phải cậu ta thực sự chạy xa nhà hơn 500 kilomet chỉ vì trường Cảnh sát Tokyo lớn nhất cả nước chứ?

- Kết hôn vừa kịp trước mùa nhập học, sướng nhỉ Kudo?

À, chưa kể tới còn bỏ lại cô bạn mà cậu ta tình si – người mới trúng tuyển Thạc sĩ chuyên ngành Văn học tại Đại học Osaka.

- Cậu… không sợ Kazuha buồn à?

Shinichi muốn cắn lưỡi mình vì câu hỏi vô tri nhường ấy. Từ khi nào cậu lại giống các bà các cô, quen thói ngồi lê đôi mách chuyện tình cảm rồi?

- Buồn gì? Sáu tháng thôi mà, cô ấy muốn đá tớ đi xa còn không kịp ấy. Người ta làm Nghiên cứu sinh tớ thấy còn không bận bằng cô ấy ôn thi lên Thạc sĩ, nhớ nhau gọi có cuộc điện thoại cũng càu nhàu. Mà đi Tokyo cũng tốt, mấy khi được dịp tớ tạm thoát khỏi tầm mắt ông già nhà mình.

Cậu ta nhún vai, diễn như thể bản thân lâm vào cảnh cùng đường bất đắc dĩ.

- Sau nếu muốn thuyên chuyển về Sở cảnh sát Osaka thì cũng hơi loằng ngoằng đấy.

- Khỏi lo Kudo ơi, ông già tớ lo hết.

- …

Ừ, cậu quên mất tên này con ông cháu cha.

- Này này, đừng gọi bố là “ông già” thế chứ?

Heiji huých vai cậu bạn đang làm vẻ mặt nghiêm túc.

- Sao? Chưa gì cậu đã thích nghi với việc đứng vào hàng ngũ các ông bố rồi à?

Shinichi ngạc nhiên, trong ngạc nhiên còn xen lẫn nét ngại ngùng.

- Sao cậu biết thế? Tớ đã kịp kể với ai đâu, bố mẹ hai bên còn chưa được nghe.

- Về hỏi vợ cậu ấy. Có khi Kazuha còn biết trước cả cậu.

Heiji bật cười, mắt híp chặt lại chẳng thấy tổ quốc đâu.

- Mà này, con cậu liệu có nét nào giống tớ không nhỉ?

- À ý là tính cách, tính cách!

- Xin lỗi Kudo, mồm tớ nhanh hơn não.

Khó có được một ngày nắng đẹp như thế nữa, khi những cánh hoa anh đào cuối cùng dần dần hoà theo gió bay, nhường chỗ cho mùa hè ngập tràn sức sống, hai chàng trai độ tuổi đôi mươi khoác trên mình cảnh phục màu lam nhạt chỉ vừa mới lật giở thêm chương mới của cuốn hành trình sinh mệnh này.

- Chúc mừng lên chức nhé, Kudo! Thắng đời đậm đấy!

Nền tảng kinh tế gia đình ổn, có nhà có xe, theo đuổi được ngành mình thích, cưới được cô gái mình yêu, cùng cô ấy có một đứa bé dễ thương và sẽ nuôi dạy đứa bé ấy bằng tất cả dấu yêu của cuộc đời.

- Ờ, cảm ơn nhé, Hattori!

Cậu chẳng cần “trộm vía”, bởi vì những điều ấy không hề nói quá hay khoa trương. Đó đều là sự thật hiển nhiên, những tương lai gần mà Kudo Shinichi sẽ dốc hết máu xương để che chở.



..

.

Phải, Kudo Shinichi sẽ dốc hết máu xương để che chở.

Không có gì đánh lừa người ta hiệu quả hơn một sự thật mà bản thân luôn tin rằng hiển nhiên là thế. Kudo Shinichi đã không làm được gì cả, tất cả những điều cậu từng nghĩ. Không một điều gì.

Thủ tục đăng ký khai sinh cho một đứa trẻ phải được thực hiện trong vòng mười bốn ngày kể từ ngày sinh.

Thời hạn khai báo thông tin chứng tử phải được thực hiện trong vòng bảy ngày kể từ ngày mất.

Nếu em bé từ đủ hai mươi hai tháng trở lên tử vong trước khi đăng ký khai sinh thì tiến hành khai tử trực tiếp, không bắt buộc khai sinh.

Ngày hai mươi ba tháng mười hai, Shinichi cầm theo giấy chứng sinh từ bệnh viện, sổ hộ khẩu cùng thẻ căn cước của bản thân tới văn phòng quận Beika đăng ký khai sinh cho em bé Kudo Sayuri.

Đoá hoa bách hợp nhỏ của nhà Kudo. Cậu không muốn khoảnh khắc đầu tiên đặt bút viết tên con lại là trên giấy khai tử.

Kudo Shinichi chỉ mải mê nhìn ở “bách niên hảo hợp”, may mắn, tốt lành, mà quên mất rằng loài hoa ấy còn có tên gọi khác là hoa ly…

Ly tán.

Ngày hai mươi bảy tháng mười hai, Shinichi cầm theo giấy khai sinh, giấy xác nhận tử vong từ bệnh viện cùng căn cước công dân của bản thân tới văn phòng quận Beika làm thủ tục khai tử cho em bé Kudo Sayuri.

Ngày sinh 20/12. Ngày mất 20/12.

Nguyên nhân tử vong: chấn thương do va đập mạnh từ độ cao

Nguyên nhân trực tiếp: xuất huyết nội sọ

Cách thức tử vong: bị sát hại

Người báo tin: Cha – Kudo Shinichi


Người cha cố nén không để nước mắt thấm xuống tờ giấy khó khăn lắm mới viết hoàn thiện được ấy, chẳng biết phải làm cách nào đối diện với những món quà giáng sinh đầy chật nhà vốn dành cho cô con gái đã trở thành thiên thần.

Cũng ngày hôm ấy, thân nhân cảnh sát viên hy sinh trong khi làm nhiệm vụ đáp chuyến bay tới Tokyo. Điểm khởi hành là Osaka. Viên cảnh sát trẻ tên là Hattori Heiji.

Không có một tên gọi nào dành cho những người cha mẹ mất con, bởi cũng chẳng có ngôn từ nào lột tả được hết nỗi đau ấy. Dù là khi đã trung niên, hay còn chưa kịp nghe con cất tiếng, nỗi đau là công bằng.

.

Ở tuổi mười bảy: Kudo Shinichi là chàng thám tử trung học tài hoa miền Đông. Hattori Heiji là cậu thám tử trung học bộc trực, kiêu hãnh tới từ phía Tây.

Sau này, họ trở thành cặp bài trùng ăn ý ở Sở cảnh sát Tokyo.

Lại sau nữa, Hattori Heiji muốn lao vào kẻ thủ ác mất hết nhân tính, muốn ôm lấy đứa trẻ mà gã cầm trên tay doạ ném xuống từ công trình tầng thứ mười hai nhưng chưa tìm ra cách nào toàn vẹn.

Nếu cái chết đã là điều tất yếu, tôi xin được nằm xuống vì lợi ích chung của cộng đồng. Tôi hoàn toàn chuẩn bị tâm thế để đón nhận điều đó.

Tháp Reichenbach mà Kudo Shinichi luôn muốn tới có cao cỡ toà nhà mười hai tầng không nhỉ?

“Này Kudo, cậu đi giày, tớ thì tạm coi là chân đất.”

“Lời cuối, chuyển giùm nhé: Con yêu bố mẹ.”

“Xong, hết. À quên, còn. Giá mà khi ấy tớ chịu để con tim chiến thắng lý trí… Biết vậy cứ đánh liều hôn cậu cho rồi.

“Hết thật nhé!”

Heiji mở chốt an toàn, quăng người.

“Đón lấy con cậu đi Kudo!”

Góc ngắm vừa chuẩn, viên đạn xuyên lồng ngực, khiến gã theo phản xạ buộc phải buông lỏng tay, để Shinichi lao tới đón lấy đứa bé.

Phần đầu chạm đất trước.

Hai chú cháu nhà này gặp nhau chưa đầy một giờ đồng hồ, mà lại giống nhau ở điểm mà Kudo Shinichi có chết cũng không nghĩ tới.

Nguyên nhân tử vong: chấn thương do va đập mạnh từ độ cao

Nguyên nhân trực tiếp: xuất huyết nội sọ


Ở tuổi hai mươi ba: Hattori Heiji là sĩ quan cảnh sát được truy phong thăng hàm đặc biệt, hơn hẳn hai bậc so với người cậu ta thường ganh đua suốt cả thời niên thiếu. Kudo Shinichi rời ngành, tiếp tục công việc tại Sở với tư cách cố vấn cho những vụ án khó, nhưng chẳng bởi đam mê nữa mà chỉ vì cậu cần một vỏ bọc để bảo vệ mái ấm đã bắt đầu mong manh kể từ tháng mười hai năm ấy. Kudo Shinichi tôn sùng sự thật và chân tướng giờ chìm đắm trong thế giới ảo tưởng chính cậu thêu dệt nên.

Trong tất cả những đổ nát, sự lụi tàn của một tâm trí cao thượng là điều đáng tiếc thương hơn cả.
VI

Shinichi nhẹ nhàng tháo mở khuy đồng hồ, đặt vào lòng bàn tay cô. Nước mắt Ran rơi xuống, trượt trên ngón tay cậu, đọng ở khe nối giữa các mắt dây đeo làm từ kim loại.

- Nếu anh không biết phải bắt đầu thành thật với em từ đâu, em sẽ hỏi, anh chỉ cần xác nhận đúng sai là được.

Shinichi không dám nhìn cô, cũng không dám nắm tay cô, không dám chú ý tới đôi môi đã cắn đến tươm máu còn cơ thể thì run lên lẩy bẩy khi ánh nhìn chạm tới vết sẹo lồi xấu xí nằm trên cổ tay cậu.

- Không chỉ một lần, đúng không Shinichi?

Cậu gật đầu, không cần quá rõ ràng nhưng cậu biết vợ mình đang đề cập tới vấn đề nào.

- Từ chuyện ba năm trước?

Lại gật đầu.

- Sayuri của chúng ta không mất ngay sau khi sinh vì thiểu sản phổi, đúng chứ?

Lại gật đầu tiếp.

- Vì sao con mất? Và vì sao Hattori-kun hy sinh?

Lần này không phải câu hỏi có thể xác nhận bằng đúng sai nữa. Giọng Shinichi khản đặc đi. Suốt quá trình, Ran chỉ im lặng, đau đớn làm tê dại tất thảy phản ứng.

- Bọn anh tiến hành cải trang vây bắt một nhóm đối tượng có tâm lý trả thù xã hội, chúng thần tượng vụ hung thủ đặt bom dùng 12 triệu người dân Tokyo làm con tin chín năm trước rồi học theo. Mười quả bom được gài ở kho thiết bị và phòng vận hành hệ thống điện bệnh viện trung ương Beika, đúng ngày em sinh Sayuri. Vì có tư thù với anh, chúng đã tìm hiểu được thông tin rồi trà trộn khắp các khoa phòng để lùng tìm và bắt cóc con chúng ta ngay khi con vừa ra khỏi phòng tắm sơ sinh. Hattori thấy được rồi đuổi theo, anh cũng biết tin và chạy tới ngay lập tức.

- Sợ phía bệnh viện hỗn loạn, cảnh sát đã phong toả thông tin, vì vậy ngay thời điểm ấy em không nghe được tin tức gì về việc con bị bắt cóc.

- Ban đầu anh chỉ nghĩ đứa bé là con tin bất kỳ chúng dùng để uy hiếp cảnh sát. Nhưng Hattori ở khoảng cách gần hơn thấy được tên em ghi trên chiếc vòng đeo ở cổ chân Sayuri. Anh chưa bao giờ dám nghĩ khoảnh khắc đầu tiên gặp con lại diễn ra theo cách như thế.

- Hắn ôm Sayuri chắn ở trước ngực, chân thì đứng sát mép công trình, tầng mười hai. Súng trong tay nhưng tụi anh không dám manh động, sợ sơ sảy là cả con cũng rơi theo.

- Hung thủ muốn anh chủ động nhảy xuống, nếu anh làm theo thì con gái chúng ta sẽ được an toàn giao lại cho Hattori. Lời ấy chẳng có gì làm tin, nhưng anh đã muốn làm theo thật. Anh thật sự xin lỗi vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em.

- Hattori cũng nhận ra suy nghĩ ấy của anh. Vì thế tranh thủ lúc hắn ta nâng con lên cao nhằm doạ dẫm, cậu ấy đã quăng người ra ngoài để lấy góc bắn, hòng để anh có thể lao tới đón được con.

- Anh đã không đón con kịp. Và anh còn nợ Kazuha một Hattori.

Gương mặt cô nhoè nhoẹt dưới làn nước, Shinichi hơi nghiêng đầu đi, hổ thẹn đến nỗi thấy bản thân thậm chí còn không có tư cách để hiện buồn thương.

- Shinichi, anh đã đón kịp con. Khớp tay anh va đập đến sưng vù và anh nói dối rằng ẩu đả với thủ phạm, em nhớ. Nhưng con quá non nớt để có thể ở lại với chúng ta. Em không trách anh về sự rời đi của con, giữa anh với em, nỗi đau xuất phát điểm đều ngang bằng rồi. Còn về Kazuha, gia đình chúng ta nợ cô ấy một Hattori.

- Nhưng anh biết không, lúc nói với em những chuyện này, cô ấy đã bảo rằng: Chuyển lời tớ tới Kudo-kun nhé, từ khi tên liều lĩnh ấy khoác lên bộ đồng phục ngành này, tớ đã luôn chuẩn bị tinh thần sẽ có ngày như thế đến. Bởi vậy, nếu như được hy sinh vì chỗ thân tình, tớ nghĩ hắn vui còn không hết. Mà Heiji thấy sao thì tớ thấy vậy.

Cô gạt nước mắt, nhưng nước mắt lại càng tuôn thêm.

- Shinichi à, tại sao anh lại chọn giấu em? Sợ em trách anh không cứu được con? Hay sợ em không vực dậy nổi khi biết con mình bị sát hại?

- Có thể lắm chứ, nhưng đâu có bóng tối nào vĩnh hằng. Lẽ ra chúng ta đã có cơ hội dắt dìu nhau cùng bước về phía trước.

Ran cầm lấy cổ tay cậu, chạm nhẹ vào vết sẹo ngoằn ngoèo.

- Em đã mất con rồi. Và gần đây em mới nhận ra được rằng em đã mấy lần suýt chút nữa mất cả anh. Mỗi sáng mở mắt, nỗi sợ hãi ấy bóp chặt lấy cuống họng, khiến em nghẹt thở.

- Anh tước đi quyền em được cùng anh vượt qua mọi chuyện, biến em thành một con búp bê vô tri vô giác sống trong lâu đài cát do anh dựng lên.

- Là một người vợ, em đánh giá vai trò của mình thất bại. Dù đến tận giờ phút này em vẫn yêu anh, nhưng em nhìn thấy giới hạn rồi, chúng ta nên ly hôn thôi Shinichi.

- Một nửa em đã bước ra ngoài ánh sáng, phần còn lại em sẽ dìu anh đi qua. Tới khi ấy, chúng mình hãy vui vẻ mà tự bước tiếp nhé. Được không anh?

Shinichi ôm ghì lấy cô. Gương mặt cả hai ướt đẫm, từ má đến tóc mai, chẳng còn rõ nước mắt thuộc về ai nữa.

- Anh yêu em. Anh thật lòng xin lỗi em. Anh cảm ơn em. Anh đồng ý.

Tình yêu từ thuở thiếu thời, cuối cùng vẫn chẳng phải cổ tích. Sẽ không có lễ kỉ niệm tám mươi năm ngày cưới, cũng chẳng có kỉ niệm một trăm năm quen nhau, nhưng sẽ bớt đi được hai trái tim cùng va đập đến vụn vỡ. So với việc không nỡ xa cô, cậu không nỡ thấy cô chẳng vui vẻ hạnh phúc hơn hết thảy.

Cuộc sống của tớ không thể không có cô ấy.

Hơn nữa tớ cũng có đủ tự tin, rằng tớ sẽ bảo vệ được cô ấy, bằng mọi giá.



Không, Kudo Shinichi không còn tự tin ấy nữa rồi. Khi chính cậu là người tổn thương cô sâu sắc nhất, thì cậu lấy tư cách gì để bảo vệ cho cô?

Nguyện cuộc đời đưa cô tới những tháng ngày tươi đẹp, dẫu những tháng ngày ấy cậu không có vinh hạnh được cùng trải qua.

VII

Trong cuốn tiểu thuyết thứ năm thuộc series trinh thám đạt kỉ lục về số lượng bản in làm nên tên tuổi của tiểu thuyết gia Kudo Shinichi, nhân vật thám tử nam chính đã nói thế này: “Logic chỉ có thể đưa chúng ta tới giới hạn thôi. Nhưng tình yêu, nó giúp chúng ta vượt qua cả giới hạn ấy.”

Trả lời phỏng vấn vào buổi ký tặng sách, anh đã tươi cười mà đính chính lại: Ồ, tác phẩm của tôi là câu chuyện hài lãng mạn giữa nam nữ chính, kết hợp thêm yếu tố trinh thám để làm nổi bật cốt truyện ấy chứ? Tất nhiên là series đang nằm ở khúc bi thương, nhưng các bạn yên tâm đi, tôi là người hâm mộ trung thành của kết cục có hậu.

Lại hỏi về việc anh có dự định sẽ viết series này đến khi nào, Shinichi hồi đáp: Tôi sẽ viết cả đời. Vì tình yêu là con số 0 khởi nguồn cho tất cả hạnh phúc, và những câu chuyện vui vẻ hạnh phúc thì sẽ tiến đến giới hạn dương vô cùng. Tôi sẽ vẫn viết tiếp ngay cả khi chỉ còn một độc giả duy nhất, bởi độc giả trung thành ấy là cô con gái rượu của tôi. Lý do tại sao chỉ có con gái tôi ủng hộ, là bởi trước nay vợ tôi không đọc tiểu thuyết có yếu tố trinh thám, cô ấy dành cả đời nghe một kẻ cuồng trinh thám như tôi lải nhải bên tai là quá đủ rồi.

Người ta thường nhắc về sự nghiệp đời mình khi nói đến hai từ “thành tựu”, Kudo Shinichi thì khác, anh nhắc về gia đình. Anh có một người vợ tuyệt vời, đến nỗi danh xưng chồng của cô ấy làm anh hãnh diện hơn bất cứ học vị nào. Và khi phải kể về quá khứ, anh không chọn kể ra những lần tên tuổi bản thân bóng bẩy trên báo chí, “vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản” giờ là “tiểu thuyết gia trinh thám của thời đại mới”, anh chọn kể về lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Đó là một mùa hoa anh đào.

- Bé Sakura ơi, bố con sến quá trời!

- Bố sến coá chờii…

Cô nhóc bập bẹ nhại theo khiến Ran cười nắc nẻ.

Shinichi ngượng ngùng muốn giành lấy điều khiển tắt chương trình phỏng vấn trên ti vi đi, mà giành không lại hai mẹ con cô, chỉ đành ôm cả hai vào lòng, “tấn công” bằng chiếc cằm chưa cạo râu buổi sáng.

- Kudo Sakura, bố sẽ mách mẹ Ran mỗi lần con xin bố mua kẹo cho.

- Còn Kudo Ran…

Cô nhướng mày nhìn anh, hai gò má ửng hồng như hai trái táo, khiến Shinichi không tránh khỏi một trận xuyến xao.

- Em đây, em sao?

Shinichi che mắt con gái, cúi xuống hôn nhẹ lên môi vợ mình.

- Anh yêu em. Cảm ơn em vì cũng thích những kết thúc có hậu.

[...]
 
Mặc dù chị em mình chắc sẽ inb riêng nói về fic thôi nhưng c vẫn muốn để lại vài dòng lảm nhảm đánh dấu "chủ quyền" ở đây =]]]

Ban đầu chị còn nghĩ đây là chiếc fic "tình tay ba" mà "không giống tình tay ba lắm" em nhắc tới hôm trước. Thành ra đọc mấy dòng đầu, c kiểu "Ủa, có gì đó sai sai thì phải" 🥹 Tại nếu là fic kia thì c nghĩ cảnh mở đầu sẽ là cảnh gặp gỡ giữa "👻 cũ" và "👻 1/2" cơ =]]] Thành ra vừa đọc vừa lú không hiểu chuyện gì đang xảy ra =]]] Xong nhìn độ dài thanh trỏ cuộn xuống thì nhận ra fic có vẻ hơi ngắn so với độ dài plot 3 con 👻 nên c mới nghĩ chắc em gõ k kịp nên đăng fic khác trước 😂

Không khí fic thì dark + "treat" chuẩn vibe Halloween rồi 🤧 Lại còn là kiểu "ai thích hiểu thế nào thì hiểu" nữa =]]]

Ai thích lâm li bi đát, ngược luyến tàn tâm thì có thể hiểu rằng toàn bộ những bi kịch Shinichi, Ran, Heiji... trải qua đều là thật. ShinRan từng "ly hôn" cũng là "thật". Chỉ là cuối cùng họ đều đã buông bỏ được quá khứ, vượt qua được đau thương và mất mát để tìm về bên nhau, cùng vẽ nên một kết thúc có hậu. Ừm, chị cũng mừng cho Kazuha nữa... Vì ít nhất cổ cũng có thể move on và bắt đầu hạnh phúc mới. Chỉ tiếc một chút là Hẹ vẫn "cành cao" quá chưa kịp nói với người ta điều cần nói thôi 🥲 Đến mức mà "cốt" của ảnh còn ám ảnh hơn cả ảnh nữa. Để rồi chính nó trở thành giọt nước tràn ly khiến "căn nhà kính" Shinichi dày công xây dựng suốt ba năm sụp đổ. Né tránh và chối bỏ hiện thực chưa bao giờ là cách giải quyết tốt nhất cho một vấn đề cả. Nhưng phải mất tới 3 năm để Shinichi nhận ra điều ấy, mà còn là Ran chủ động kéo ảnh ra nữa 🥹 Shinichi làm tất cả để bảo vệ Ran, để cô ấy không phải sống trong đau khổ dằn vặt nhưng chưa từng suy xét xem cô ấy có cần một cuộc sống hạnh phúc giả tưởng được tạo nên bằng vô số lời nói dối hay không. Đến khi nào ảnh mới nhận ra rằng người mình yêu mạnh mẽ hơn ảnh nghĩ rất nhiều đây? Ran có thể sống theo cảm tính, có thể đau buồn và tổn thương trước sự ra đi của người khác nhưng cô ấy chưa bao giờ để những nỗi buồn đó lấn át và nhấn chìm bản thân cả 🥹 Một cô gái vừa bị công kích vì "cứu người không nên cứu" vẫn không chần chừ cứu giúp người chĩa súng vào mình thì sao mà không mạnh mẽ, không cứng cỏi được 🥲 Cuối cùng người Shinichi cho rằng cần được bảo vệ, cần được healing lại là người kéo ảnh ra khỏi bóng tối 😂 Không biết nghĩ lại ảnh có thấy "thật vô nghĩa" không =]]

Ai thích ngọt ngào, hồng huệ thì cũng có thể hiểu rằng tất cả biến cố, mất mát, đau thương đều chỉ là nội dung của cuốn tiểu thuyết "hư cấu" mà nhà văn Kudo Shinichi tạo ra chứ không phải một phần trong cuốn "tự truyện" về cuộc đời của chính bản thân anh. Hattori không hề hy sinh và cũng chẳng có Kudou Sayuri nào cả =]]] Một cái kết trọn vẹn cho những tâm hồn "íu đúi" =]]]

Mặc dù tỉ lệ cho mỗi khả năng là 50-50 nhưng với hiểu biết của chị về Au + lựa chọn nghề nghiệp của Shinichi thì chị vẫn nghiêng về khả năng thứ nhất hơn 🥹 Nếu không phải đã từng trải qua mất mát + biến cố đủ lớn thì chị không nghĩ Shinichi (của nguyên tác) sẽ lựa chọn trở thành nhà văn thay vì những công việc mà ảnh có thể trực tiếp tham gia suy luận, phá án (như thám tử, cảnh sát...) 😂 Ờm, tại ngay chap 1 ảnh phủ nhận crush ảnh vậy á, "Muốn trở thành Sherlock Holmes của thời Heisei" các thứ đồ =]]]

Hóng fic mới và chap mới tất cả fic cũ nha e =]]
 
VIII
“Anh Kudo, hôm nay anh ngủ được chứ?”

“Vâng, tôi vừa mơ một giấc mơ dài.”

“Ác mộng sao?”

“Không, tôi nghĩ đó là một giấc mơ đẹp.”

Mà mộng tưởng đẹp đẽ có thể là ân điển khi say ngủ, cũng có thể là lời nguyền khi thức giấc.

Kudo Shinichi đỡ lấy chiếc vali nhỏ trong tay Ran – người mà cậu vẫn còn có thể may mắn gọi là vợ sau khi cô ấy đồng ý lùi một bước từ ly hôn xuống thành tạm thời ly thân. Cậu rũ mắt, cố gắng để ánh nhìn tập trung vào chiếc tay kéo vali thay vì bàn tay cô, nơi chỉ còn dấu vết mờ mờ nằm trên ngón đeo nhẫn. Đôi khi cậu ghét khả năng quan sát tốt mà bản thân từng dày công rèn luyện quá thể.

- Em về nhà bố mẹ một thời gian, anh ở một mình nhớ chú ý chăm sóc bản thân nhé.

Vốn dĩ muốn nói rằng cô cứ ở lại nơi này đi làm cho thuận tiện, còn cậu sẽ dọn về nhà cũ sống, nhưng lời cứ loanh quanh cuống họng như bị bóp nghẹt, không sao thoát ra được.

- Em cũng chăm sóc tốt cho bản thân và bố mẹ nhé.

Câu nói gửi lời hỏi thăm quen thuộc, Shinichi nuốt ngược trở xuống một cách gian nan. Cậu con rể khiến con gái mình tổn thương tới nỗi phải xách vali quay về nhà mẹ đẻ lại gửi lời hỏi thăm, ai sẽ khoẻ nổi?

Hai mươi hai tuổi, đèn hoa lộng lẫy, cậu đón cô ấy đi. Hai con người tách khỏi hai mái nhà, ghép lại thành một tổ ấm mới. Họ rời vòng tay cha mẹ, rồi cũng sẽ trở thành bậc cha mẹ.

Hai mươi sáu tuổi, trước tiên họ từng là cha mẹ, sau đó lại từng là tổ ấm.

Shinichi đứng nơi ngưỡng cửa, ngó sững theo bóng dáng Ran dần xa nơi hành lang, vọng lại chỉ có tiếng bánh xe vali lộc cộc trên sàn gạch khô cứng. Cô không ngoái đầu, những giọt nước mắt lấp lánh rớt rơi phía sau, đọng lại ở những năm tháng xuân xanh vốn nên là tươi đẹp nhất cuộc đời.

Shinichi chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên Ran để lại cho cậu một bóng lưng.

Còn cậu thì vô số lần…

Đến bao giờ sẽ lại thấy mái tóc buộc lơi rủ vắt qua một bên vai, nghe tiếng bấm bút chấm bài lách tách giữa không gian yên tĩnh, nhịp thêm vào từng đợt ro ro khe khẽ từ con robot hút bụi mà hai đứa trúng thưởng ở trung tâm thương mại đang chạy tới chạy lui?

Và đến bao giờ sẽ lại được ôm cô trong vòng tay, vùi mình trong chăn êm thơm mùi nắng, lim dim thì thầm những câu chuyện phiếm cuối ngày?

Chẳng phải là sẽ không bao giờ. Nhưng quả thực sẽ là một hành trình dài chậm rãi.

Từ người thầm ước ngày mai không đến để khoảnh khắc bên cô trở thành vĩnh hằng, Kudo Shinichi dần học được cách mong đợi mỗi một ánh rạng đông.

.

Cuộc sống là một chuỗi sự kiện không thể đảo ngược, luôn luôn là như thế. Nhưng đôi khi Shinichi tự hỏi, nếu như có cơ hội được quay trở lại…

Trở lại đâu?

Trở lại chuyến đi chơi xa đầu tiên giữa hai người, với vụ án đầu đời trên máy bay và vở nhạc kịch đẫm máu cùng nước mắt?

Trở lại những lần vật lộn giữa lằn ranh sinh tử, những câu dối gạt nói mãi thành quen?

Hay trở lại thời điểm buông lời thề hứa, cho rằng cứ thế đến trọn đời này, không gì không làm được?

Hoặc là trở lại…

Shinichi nghĩ tốt hơn hết là thời gian không nên được phép chảy ngược dòng, nếu không cậu sẽ chết chìm trong những ngày quá khứ ấy, một lần, rồi thêm cả trăm ngàn lần nữa.

“Số nhà 21 khu 2 phố Beika…”

Làm ơn giúp tôi với

Tôi không nỡ để cô ấy lại một mình.


“Tôi luôn mơ lặp đi lặp lại cảnh tượng lần ấy, máu chảy nhỏ giọt, rồi đọng lại thành vũng, thấm vào giày dép tôi, rồi vào tất. Tôi gọi cứu thương và tỉnh giấc.”

“Không, không phải lần kia, là lần tôi tự sát. Lần đầu tiên. Hôm ấy, vợ tôi đi du lịch cùng cơ quan. Tôi vừa mới trả lời tin nhắn của cô ấy, khen chiếc váy mới rất hợp, còn bảo lần tới chúng tôi sẽ cùng tới nhà hàng có món mà cô ấy thích. Tôi ghé nhà cũ, đang dọn dẹp vài thứ lặt vặt, lau lớp bụi đã phủ mỏng trên khung cửa ở mấy căn phòng trống trước khi lần tới cô ấy nhìn thấy rồi lại vơ vào làm.”

“Tôi không có chủ đích sẽ từ bỏ bất kỳ điều gì hết. Thật đấy.”

“Nực cười làm sao khi tôi tha thiết tính mạng của mình nhưng cũng chính tôi lại lăm le tước đoạt nó đi mất. Mỗi ngày thức giấc trong đầu tôi đều là một chiến trường, tôi vừa là kẻ cầu xin để được sống, vừa là kẻ cầm dao. Tôi phải bảo vệ tôi khỏi chính tôi.”

“Tôi không nỡ để cô ấy lại một mình.”

“Vâng? Những căn phòng trống đó đã từng có ai ở à? Có bố mẹ tôi, giờ bố mẹ tôi định cư ở Los Angeles, thi thoảng mới về nước. Có phòng cũ của tôi. Mấy căn phòng nhỏ lẻ khác dành cho khách. Tóm lại giờ nhà cũ của tôi gần như bỏ hoang, phòng nào cũng trống.”

“Tôi dọn dẹp những đồ đạc gì hả? Mấy thứ linh tinh thôi.”

“…Thật ra là mấy món đồ tôi từng mua cho con gái, tôi không nỡ hoá đi nên giấu vợ tôi đem về nhà cũ cất trong một căn phòng. Với một ít đồ đạc của vị khách trước từng sống nhờ để quên.”

“Nhà cũ tôi ấy mà, cứ như công trình công cộng ấy, ai cũng ghé, ai cũng ở, giờ thì chẳng có ai. Có người dọn đi chẳng nói trước lời nào, tôi với vợ tôi còn phải sắp xếp đồ đạc của người ta để gửi trả, thế mà vẫn để sót lại vài món.”

“Sao người ta không tự quay lại nhận á? Quay lại được đâu, cậu ta mất rồi. Đến cô gái cậu ta yêu nhất mà cậu ta còn chẳng kịp tỏ bày, đồ đạc thì tính là gì đâu.”

IX

- Trừ phòng cũ của tớ và phòng bố mẹ tớ ra, mấy phòng còn lại tuỳ cậu chọn.

Shinichi lắc lắc chùm chìa khoá nhà trong tay rồi quăng cho Hattori Heiji – kẻ mới chân ướt chân ráo tốt nghiệp học viện giống như cậu và đang năn nỉ đổi lấy một chỗ trú chân giữa chốn Tokyo giá nhà cao ngất. Đằng nào nhà Kudo cũng có tiền lệ rồi mà. Cậu ta đã cười khoái chí rồi khoác vai cậu nói thế. Từ nhỏ đến lớn toàn ở nhà truyền thống, mấy khi có cơ hội được sống trong nhà kiểu tây. Osaka có thiếu nhà kiểu tây không?

- Này Kudo, cậu nhớ tên Kinoshita Hiroto không?

Shinichi ngồi xuống sofa, cầm lấy chiếc điều khiển chuyển từ kênh bóng chày thành bóng đá. Một ngày nghỉ hiếm hoi và đẹp trời như thế này mà phải dành để dọn nhà cùng tên bạn trời đánh thì lãng phí thật.

- Nhớ, vụ đầu tiên kể từ khi ra trường. Hắn móc túi trúng tớ luôn.

Tivi lại chuyển từ bóng đá thành bóng chày, Shinichi cũng bị quá khứ cuốn vào vòng lơ đãng, chẳng bận tâm giành về nữa. Heiji tiếp lời.

- Hôm trước tớ tình cờ gặp hắn trên đường nên mới nhớ lại chuyện cũ. Ngày hắn bị giữ lại đồn, chung cư nơi hắn sống đã xảy ra hoả hoạn. Nghe báo chí đưa tin vợ con hắn đều thiệt mạng do nhảy từ tầng cao xuống để thoát thân bởi hắn cầm nhầm cả hai chùm chìa khoá cửa chính. Vì thế mà tội lỗi của hắn càng bị đem ra mổ xẻ, chì chiết ác liệt hơn. Đúng là ở đời có những sự trùng hợp nghiệt ngã thật.

- Ừ, hắn khai rằng túng quẫn quá, cần tiền chữa bệnh cho con trai.

- Sau đấy cậu còn chạy đi rút tiền mặt để đưa cho hắn đúng không?

- Ừ… Trên đường đi thì tớ thấy chung cư mà hắn khai trong mục địa chỉ nhà đang gặp hoả hoạn nên mới theo đội cứu hộ vào đưa mấy nạn nhân còn mắc kẹt ra ngoài. Nhưng mà không cứu được vợ con hắn.

- Kudo… - Heiji chợt cảm thấy bản thân vừa mới khơi gợi lại những ký ức không nên khi thấy đôi mắt xanh kia ảm đạm - Này, nhường cậu xem bóng đá. Khi nào vợ cậu tan làm thì trả tivi cho tớ.

- Thôi khỏi. - Shinichi bật cười trước trò dỗ dành trẻ con ấy, chạm màn hình điện thoại sáng lên để nhìn đồng hồ - Cậu xem bóng chày đi, tớ cũng sắp đến giờ đi đón cô ấy rồi.

Nhắc đến Ran, cậu lại nhớ tới cô bạn Kazuha, người mà vợ cậu đôi khi khó nén tiếng thở than khi nói về tuổi xuân đang dần vội vã của cô ấy. Bởi thế, sau cả ngàn lần Heiji tìm cách thoái thác, Shinichi vẫn cố chấp khơi lại chủ đề này.

- Hattori này, hai mươi ba rồi đấy. Tớ biết cậu lại nói rằng tình bạn thì an toàn, nhưng muốn nổi được thì phải dám cởi áo phao ra trước đã.

Hôm nay là lần thứ một ngàn lẻ một.

- Sắp được gặp bé Sayuri rồi nhỉ?

Heiji nghiêng đầu, chợt hỏi khi vô tình thấy hình nền điện thoại của Shinichi vẫn là bức hình chụp sáu người hôm đám cưới. Cô dâu chú rể, cậu ta, Kazuha, cô nàng tiểu thư nhà Suzuki và bạn trai cô ấy. Sáu người, sáu gương mặt rạng rỡ, nhưng mới chỉ có hai cặp đôi.

- Ừ, hôm qua tớ mới cùng Ran đi khám thai định kỳ. Em bé quay đầu xuống rồi, dự sinh cuối tháng mười hai. Sayuri dễ ngại lắm, siêu âm toàn trốn bác sĩ. Ran đi bộ nhẹ nhàng một lúc quay lại vẫn vậy, không được thấy mặt con nên cô ấy có vẻ buồn.

Mà Mori Ran buồn thì Kudo Shinichi còn buồn hơn, lúc nào chẳng thế.

- Chờ Sayuri cứng cáp, cả nhà cậu tới Osaka chơi nhé?

- Nghỉ phép tập thể hả? - Shinichi đập đập vào cậu bạn đang ngả ngốn muốn đẩy mình ngã khỏi sofa - Mà giờ sắp xếp đi luôn cũng được. Đợi đến khi Sayuri chào đời, với tính của Ran, cô ấy sẽ dồn mọi tâm trí vào con bé, khó mà thảnh thơi tận hưởng chuyến đi được.

- Không, chắc phải đợi sau khi Sayuri chào đời cơ. Mời nhà cậu tới thăm Osaka, tiện thể thăm cơ quan mới của tớ. Tất nhiên chỉ được là thăm quan vòng ngoài thôi. Có khi lại ngồi xe cảnh sát làm một vòng thành phố nhở? Cũng hay mà.

Hay con khỉ khô…

- Ý cậu là?

Heiji nằm dài ra chiếm trọn chiếc ghế, lười biếng đáp lời.

- Ừ, ý là thế. Ai bảo cậu rằng tớ định sống cả đời ở Tokyo chứ? Trải nghiệm chút thôi, vẫn còn thua xa Osaka. Đầu năm sau tớ về, liệu mà trân trọng thời gian đi làm chung với tớ đi, hiếm có đấy.

Đầu năm sau tớ về…

Đầu năm sau

Hattori Heiji, cậu ta về Osaka…

Shinichi siết nhẹ con gái trong lòng, đường nét xinh xắn chìm trong lớp áo măng tô dày. Tuyết đầu mùa lưa thưa, mảnh nhẹ như bụi tiên, lặng lẽ thấm vào mái tóc đen nhánh, rồi hàng mi ẩm ướt, khiến cậu có ảo giác rằng chúng có thể bị nhuộm bạc trắng sau hôm nay. Cậu rảo bước, cố kìm lại thôi thúc ngẩng đầu lên, rồi ngó nghiêng, để tầm mắt trượt qua màn bụi tuyết, tới nơi mà Shinichi biết chắc chắn người bạn mình đang nằm.

Có những chuyện vĩnh viễn không nên nghe, cũng có những điều tốt nhất chẳng nên thấy. Giống như trò chơi rút gỗ, ai mà biết được thanh gỗ nào sẽ khiến mọi thứ sụp đổ cho đến khi chạm tay vào và kéo nó ra.

Giờ thì chắc chắn Hattori Heiji sẽ về Osaka, nhưng là trước khi năm mới đến.

Vệt đỏ phía xa, càng cố làm lơ thì lại càng chói loà, vằn vệt tựa cả chục con rắn không ngừng bò trườn tới, như thể Shinichi chỉ cần lơi lỏng đôi chút thì sắc màu ấy sẽ nhuốm trọn biển sâu nơi con ngươi. Luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến cậu choáng váng, nôn nao chẳng khác nào người hụt oxy. Ôm con chặt hơn, cậu lảo đảo vội vã ngồi xuống hàng ghế sau, để người đồng nghiệp vừa kịp đuổi tới đưa chiếc xe quay đầu về lại bệnh viện.

Một trong những thử thách khó khăn của bậc làm cha mẹ ở hành trình lớn lên cùng con là việc dỗ dành đứa trẻ khỏi cơn quấy khóc. Nhưng Sayuri của Shinichi lại ngoan hơn bao giờ hết. Một thiên thần nhỏ, chỉ ghé tới thế gian để dạo chơi.

Sự bình thản từ khuôn mặt nhỏ nhắn kéo lan sang bầu trời vụn vỡ nơi đáy mắt Shinichi, vá víu lại từng chút một, hoá thành sự phẳng lặng, bình tĩnh đến bất thường. Cậu tham lam ngắm nhìn con thật kĩ, đầy lưu luyến, từ mái tóc tơ mềm, tới những ngón tay bé bỏng, nỗ lực sử dụng trí nhớ ưu việt mà bản thân vốn lấy làm tự hào để khắc ghi từng chút.

- Kudo-kun…

Shinichi biết, tiếp theo đây sẽ là những lời chia buồn, những câu tiếc thương.

Shinichi cũng biết, con gái cậu mất rồi, không cần thêm bất kỳ sự khẳng định nào khác nữa.

- Để em ngắm con bé thêm một lát đã, hôm nay là ngày đầu tiên em gặp con.

Nhìn thêm ba lần nữa thôi, sau đó cái chết sẽ thực sự chia xa họ.

Lần thứ nhất, Shinichi vẫn không biết màu mắt của con là gì, giọng nói của con sẽ ra sao.

Lần thứ hai, Shinichi vẫn không biết dáng vẻ con trong những bộ đồ xinh xắn mà cậu đã cùng vợ mua đầy một tủ đồ sẽ thế nào.

Lần thứ ba…

Nếu như mất mát này, nguyên do này, đối với cậu là quá khó để tiếp nhận, vậy còn cô ấy thì sao? Người mẹ vừa dứt ruột sinh con, vẫn đang mong ngóng con từ phòng tắm sơ sinh trở về, để nằm cạnh, rồi ôm ấp.

- Chị Sato ơi…

Shinichi mỉm cười, mặc cho nỗi bất lực phá kén trào dâng, nhấn chìm.

- Xin đừng công bố nguyên nhân tử vong thực sự của con em. Đừng để Ran biết, cô ấy còn đang trong thời kỳ hậu sản.

Xin đừng để em mất đi cả cô ấy nữa.

- Và chị Sato ơi… giá mà hôm nay em đã dùng ngày nghỉ phép đúng cách.

Là ngày phép của một người chồng cần chăm sóc người vợ mới sinh, chứ không phải ngày phép của một người cha mất đi con cái.

X

Hattori Heiji không hay mơ, nhưng hễ mơ là lại có những giấc mơ rất đỗi kỳ cục. Kể như lần Kudo cùng bố con Ran ghé tới Osaka chơi, rồi lại kể như mới đêm qua. Nếu là người khác, hẳn sẽ cười xoà rồi gạt bỏ đi, dẫu sao giấc mơ thì thường trái ngược với hiện tại, hơn nữa dân gian còn có câu “sinh dữ, tử lành”. Nhưng chẳng biết câu ấy có ngoại lệ với Heiji hay không, lần gần nhất cậu mơ chính mình bị tên tội phạm đâm một nhát trí mạng thì cậu bị súng bắn, còn Kudo suýt chút nữa bị dao đâm.

Hai mươi hai tuổi, bỗng dưng ám ảnh bởi cái chết, kỳ quặc thật.

Có nghĩ nữa, cũng chẳng giải quyết được gì cả. Suy cho cùng, con người mà, làm gì có ai biết được mình sẽ chết lúc nào đâu…

- Cho nên cậu không dám tỏ tình với Kazuha?

- Ừ.

- Bởi vì cậu sợ sẽ có ngày cậu chết, rồi để cô ấy lại một mình?

- … Ừ.

- Lý do kiểu gì vậy Hattori?

Thảm cỏ dưới lòng bàn tay mềm mướt. Mặt trời trên đỉnh chói chang. Shinichi ngả lưng nằm xuống, vươn tay hất bỏ chiếc mũ phủ trên mặt của cậu bạn đang ôm tâm tình ủ ê, để nắng chiếu loá cặp đồng tử xanh màu ngọc vì giật mình mà choàng mở.

- Có ai sống trên đời mà không chết chứ?

Đôi mắt nhắm lại, ổ khoá nơi đáy lòng sẽ mở ra, để những tâm tình chôn sâu tán loạn chạy lên đầu lưỡi, thoát ra thành ngôn từ.

- Hôm đám cưới tớ với Ran ấy, câu thề thế này: trở thành người bạn đời, người tri kỉ, người yêu thương đối phương trọn đời. Tôn trọng, tin tưởng, chia sẻ mọi điều trong cuộc sống với đối phương. Vượt qua mọi khó khăn, ốm đau hay nghèo khó, tận cho đến hơi thở cuối cùng.

- Tớ cũng sợ sẽ có ngày cái chết chia cắt tớ và cô ấy mãi mãi. Bởi những người như chúng ta đâu có tin vào kiếp sau, hoặc nhỡ có kiếp sau mà người trời nam người biển bắc, dễ gì trùng phùng. Nhưng tớ càng sợ bỏ lỡ cơ hội được ở bên cô ấy trong đời này hơn.

Shinichi giơ bàn tay mang nhẫn lên, nắng rót qua những kẽ ngón, tạo thành từng vệt sáng tối đan xen trên ngũ quan hài hoà tinh tế.

- Vậy nên Hattori à, nếu cậu muốn tâm sự để nghe lời khuyên của tớ, thì lời khuyên ấy là cứ đánh cược những mối trăn trở của cậu đi. Người phóng xe bố trên cao tốc làn 120 xuyên màn đêm từ Osaka tới Tokyo ngay ngày đầu tiên nhận bằng lái chỉ để khoe khoang với tớ thì đâu phải là kẻ nhút nhát. Thà một lần can đảm cho con tim một đáp án, còn hơn phải tự hỏi suốt cuộc đời.

Phải rồi, thà một lần can đảm cho con tim một đáp án, còn hơn phải tự hỏi suốt cuộc đời.

Kazuha này, cảm xúc này là tình yêu mà, đúng không?

Vì là tình yêu nên kẻ kiêu ngạo mới tự ti, lo lắng. Vì là tình yêu nên kẻ liều lĩnh mới sợ bản thân rút phải thanh quyết định trong trò chơi rút gỗ khiến mọi thứ tan tành. Vì là tình yêu… cho nên kẻ hoạt ngôn có uốn lưỡi bảy lần cũng chẳng lần nào dám cất tiếng.

Là tình yêu mà, đúng không?

Hattori Heiji thì ra cũng chẳng phải kẻ ngốc cuồng suy luận, EQ lùn, không hiểu gì về chuyện tình cảm. Nhưng Hattori Heiji quả là một kẻ hèn.

- Đợi tốt nghiệp rồi lại nói đi. Dù gì thì giờ tớ cũng đâu thể về Osaka ngay được.

.

Hattori Heiji đã đợi được kỳ tốt nghiệp, nhưng mãi mãi chẳng đợi được ngày tự mình quay về Osaka mà cậu ta yêu đến cuồng nhiệt. Giấc mơ đã thành sự thật theo cách không một ai mong muốn.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, số hộp chuyển qua tay Kudo Shinichi đã đủ khiến cậu sức cùng lực kiệt. Có vuông, có tròn, có chữ nhật… không cái nào có trọng lượng đáng kể, nhưng cái nào cũng trĩu lòng.

Mới hôm qua con mềm mại dịu ngoan nằm trong vòng tay, ngày hôm nay đã chỉ còn một hũ sứ nhỏ xíu, nhẹ bẫng. Shinichi lặng đi, lồng ngực cậu như bị ai khoét rỗng, mặc cho máu nóng ào ạt tuôn.

Cậu đã thấy vậy, cô ấy thì thế nào?

Đừng khóc nhiều nhé, Ran. Em còn có anh mà.

Lòng bàn tay ấm áp của cô phủ lên mu bàn tay cậu, vỗ về.

- Đừng khóc, Shinichi. Sẽ qua thôi, chúng mình sẽ qua được những ngày này thôi.

- Anh còn có em mà.

Đúng vậy, cậu còn có Ran mà.

Shinichi có thể làm bất kể điều gì, miễn là cô ấy có thể quay trở lại cuộc sống hạnh phúc khi trước. Cho nên những ngày này rồi sẽ qua thôi…

.

Sau đám tang của Sayuri, gia đình Kudo lại ghé Osaka, chỉ khác là lý do chẳng phải tham quan, mà là thăm viếng.

Ông bà Hattori mỉm cười rót trà cho ông bà Kudo, kể những câu chuyện xưa cũ về cậu con trai độ tuổi đôi mươi đầy tự tin và liều lĩnh, giọng ôn tồn hoà vào tiếng tụng kinh đều đều vọng lại từ đằng xa. Bỏ đi khung cảnh, không ai nghĩ cậu thanh niên ấy đã đi xa rồi.

Những câu chuyện như chỉ vừa mới đây, mà mãi mãi chẳng bao giờ gặp lại Hattori Heiji nữa. Theo vòng xoáy của thời gian, chuyện mới sẽ thành cũ, chuyện cũ sẽ nhạt phai. Người đã khuất chỉ có thể tiếp tục sống trong ký ức của người còn ở lại, nhưng người còn ở lại cũng cần quên đi để sống tiếp…

Kazuha hai mắt sưng mọng, tiếng nói khản đặc, chỉ có thể như một chú chim gõ kiến không ngừng gật đầu trước những lời chia buồn của Ran. Cho đến thời điểm ấy, trong hai cô gái, không ai biết nguyên nhân Hattori Heiji hy sinh là vì cứu đứa con mới chào đời của Kudo Shinichi. Bởi vì nền móng đầu tiên của lâu đài cát mà Shinichi dựng lên là lời nói dối rằng Kudo Sayuri mất vì thiểu sản phổi.

Nói dối một câu, có thể trở thành phải nói dối một đời. Và diễn một vở kịch, phải kéo theo rất nhiều diễn viên quần chúng.

Nhưng nếu không đem bi kịch ấy chôn thật sâu vào một góc cũ kĩ phủ đầy bụi trần, vậy thì cô ấy sẽ tiếp nhận thế nào, rồi nếu cô ấy không thể cáng đáng được sự thật, cậu biết phải sống tiếp đời này sao đây?

“Shin à, đừng giấu Ran nữa. Bất cứ người mẹ nào trên thế giới này cũng mạnh mẽ hơn con nghĩ nhiều. Và bây giờ Ran cần con, hơn là cần sự bình yên giả tạo con đắp nặn.”

“Nhưng mà mẹ ơi, con không dám đánh cược. Con đã mất đi con gái mình rồi, con không thể mất đi cả cô ấy nữa.”

“Còn chuyện Hattori-kun, mẹ cũng biết ơn cậu ấy và rất lấy làm tiếc. Nhưng Shin à, con đừng ôm hết trách nhiệm về mình. Cuộc sống có những điều vô thường, sinh nghề tử nghiệp, con người phải nghĩ thoáng ra mới sống tiếp được. Đổi lại nếu như là con, con cũng sẽ chọn như thế mà, đúng chứ?”

“Mẹ biết có thể những điều mẹ nói ngay lúc này nghe hơi ích kỷ. Nhưng con là con của mẹ. Mẹ không muốn mất đi con, con hiểu không Shinichi?”

“Vâng, con hiểu.”

Con biết sai rồi mà, cho nên mẹ đừng khóc nữa.
XI

Hết lễ tuần đầu của Sayuri, Shinichi nhận nhiệm vụ đi hoá những di vật của con. Ran biết, ông bà Kudo cũng biết, rằng cậu sẽ giấu tất cả trong cốp xe, đợi khi bố mẹ quay về Los Angeles thì lặng lẽ lấy ra, cất trong một căn phòng không ai lui tới nơi nhà cũ. Shinichi những tưởng hành động và thái độ của cậu là kín kẽ, nhưng thực chất, đó là việc đầu tiên mọi người nghĩ tới cậu sẽ làm.

Khi những ngón tay thon dài của cậu đan vào tay cô, chiếc nhẫn lành lạnh chạm lên làn da ấm nóng, Ran ngước lên nhìn chồng mình. Phần tóc mái vốn thả xoã tung mềm mại giờ được vuốt lên gọn ghẽ, lộ ra vầng trán cao rộng và cặp lông mày thanh tú. Cậu gầy đi, đường viền hàm sắc nét hơn, nét thư sinh dần rút lui bớt, nhường chỗ cho một vẻ thong dong, đĩnh đạc.

Không hiểu sao, sự điềm tĩnh của cậu lại khiến Ran cảm thấy bất an. Giống như những ngày biển lặng trời yên trước cơn bão tố.

Thất tuần, rồi Bách nhật, sau là giỗ đầu.

Cuộc sống dần quay trở về quỹ đạo vốn có. Nỗi đau ngủ yên như chưa từng sục sạo quấy phá tới ai.

Ran nhận lớp chủ nhiệm ở trường tiểu học Teitan, tiếng cười trong trẻo của những đứa nhỏ dần lấp đi khoảng trống mà nỗi mất mát để lại. Còn Shinichi vẫn miệt mài với công việc ở Sở cảnh sát, xoay vòng giữa ca ngày, trực đêm, rồi nghỉ bù.

Thời gian cứ theo vòng lặp ấy mà chảy trôi.

Sẽ là bình yên mãi mãi nếu như Ran nhắm mắt cho qua những đêm phòng không gối chiếc, cho qua giấc ngủ lộn xộn không theo bất cứ quy luật nào của chồng mình, cho qua chiếc đồng hồ chưa từng rời cổ tay kia và cả dáng vẻ cậu ngẩn người ngồi bên ô cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng, mỉm cười nói với cô: Ran ơi, lại đây nào, sao em khóc thế?

Cô có khóc không?

Có nên khóc không, khi chồng cô say ngủ, cô phát hiện ra dưới lớp áo len kia là hàng chục vết thâm tím?

Và có nên khóc không khi màn sương phủ kín bầu trời trong xanh kia chuyển sang ầng ậng lên nơi mắt cô, nặng đến không thể giữ mình không chớp mi?

Nước mắt ngang theo khoé mắt, chảy qua sống mũi, thấm vào vỏ gối đêm đêm, rồi vẽ lên một con đường ngoằn ngoèo vô tận, chỉ cho cô thấy những ngày tưởng bình lặng lại chập choạng trong nỗi bất an đến thế nào.

Ngay trong ngày bước đến tương lai hạnh phúc của cô bạn đáng yêu Kazuha, Ran phát hiện ra chồng cô vẫn kẹt cứng nơi đau thương quá khứ. Theo chân cậu tới một con ngõ nhỏ, lên tầng hai một căn nhà ba tầng, cô gặp được một người bạn đồng hành của chồng mình suốt những tháng năm qua.

Giao tiếp với người thông minh là chuyện không dễ dàng. Giao tiếp với người thông minh cần được hỗ trợ về mặt tâm lý lại càng là một bài toán khó. Shinichi bệnh lâu ngày thành thầy thuốc, tự tìm hiểu, tự định hướng câu trả lời của chính cậu theo từng thang đánh giá. Phải đổi tới ba chuyên viên tâm lý, bố mẹ cậu mới tìm được một người tạm thời khiến Shinichi chịu mở lòng hợp tác. Bây giờ người ấy đang nói với cô, rằng suốt những tháng năm qua, Shinichi mà cô ngày ngày gặp gỡ, là anh diễn mà thành.

Kudo Shinichi cần phải tìm lại mục đích sống thuộc về Kudo Shinichi. Kudo Shinichi không thể sống vì Kudo Ran được. Vậy nên, chia xa là điều cần phải xảy đến, để có thể hạnh phúc khi tương phùng.

Ran nhấp mở ô thông báo tin nhắn mới, Shinichi vừa gửi ảnh chụp kệ sách cho cô.

[Em xem những cuốn em cần có thể mua mới được không? Anh mua rồi mang tới cho em.]

Cô gõ chữ, trả lời.

[Không cần đâu Shinichi, chiều tan làm em sẽ về qua nhà để tự lấy mấy thứ em cần. Anh không cần phải đóng gói hết cho em nữa nhé.]

.

Tiếng rung nhẹ của thông báo điện thoại đánh thức Shinichi thoát khỏi cơn ớn lạnh rùng mình. Cuối cùng, cậu cũng nhìn rõ được thứ trên tay mình là một quyển chữ mẫu, không phải con búp bê vải, càng chẳng phải tờ bằng khen thời còn ở học viện nào hết.

Từ nhỏ tới lớn, Shinichi chỉ học loanh quanh gần nhà. Trong số ít lần phải đóng gói đồ đạc, có đến hai lần là đóng di vật của người đã khuất, một của con gái, một của cậu bạn thân. Loại cảm giác tận tay xếp sự tồn tại của đối phương ra khỏi cuộc đời của mình rồi chôn vùi trong hoang tàn ký ức là trải nghiệm khắc cốt ghi tâm, khiến Shinichi chỉ cần một lần là có thể thấm thía đến cả chục năm. Đến nỗi chỉ vừa mới đây thôi, cậu những tưởng bản thân còn gặp phải ảo giác.

Biết là cô ấy rồi sẽ quay lại, chỉ là gián đoạn một thời gian. Nhưng những cơn ác mộng ngấm ngầm xâm chiếm rồi ăn mòn dần ra thực tại khiến đầu óc cậu không sao lấy lại được sự minh mẫn vốn có. Lắm khi, rửa tay dưới vòi nước chảy, Shinichi còn ngẩn ngơ không biết trước mắt là trong suốt hay đỏ au.

Rồi sẽ qua thôi, cậu luôn phải tự vỗ về chính mình như thế.

Những tháng ngày này sẽ qua thôi.

XII

Năm thứ bảy Kudo Shinichi và Mori Ran ly thân, con trai của cặp đôi thanh tra sở cảnh sát vào học lớp một, trùng hợp thay lại là lớp mà Ran làm chủ nhiệm.

Muốn làm ông tơ bà nguyệt se lại duyên lành, Miwako lại lộc cộc gõ bàn làm việc của Shinichi, mỉm cười hỏi rằng cậu có muốn đổi một ca trực bằng một lần đón con giúp cô ấy không. Tất nhiên, Shinichi chẳng dại gì mà không đồng ý.

Con đường đến trường Tiểu học Teitan là con đường mà cậu có nhắm mắt cũng đi hết được, cách một bức tường là Trung học Teitan. Cả một đời người, từ những ngày ấu thơ trong sáng, qua thời niên thiếu rung động, đến khi bước vào ngưỡng trưởng thành, Shinichi đã đóng khung mình trọn vẹn tại khu phố ấy. Thuở nhỏ là để tới lớp, khi lớn là để đưa vợ đi làm. Dọc con phố, từ mấy hàng ăn vặt, tiệm bách hoá, nhà sách đến hiệu ảnh... mọi ngóc ngách đều đã in hằn trong ký ức Shinichi. Khu Beika chính là nhân chứng trường tồn cho mối tình trải dài theo năm tháng của cậu và Ran.

Cậu thường ôm một quả bóng đá, tâng qua tâng lại, đứng ở góc phố đằng kia, đợi cô mua nguyên liệu chuẩn bị bữa tối cho người cha vụng về chẳng biết tự chăm sóc bản thân. Ran ngoan lắm, cô ấy chẳng khác nào “bé cưng” của cả khu phố này. Nếu Shinichi luôn là tên nhóc thám tử bị các bà, các cô cố tình nói thách giá để trêu chọc, thì Ran lại là cô bé mua hàng luôn được đặc cách tặng thêm một cây kem vị lavender.

Tại sao lại là vị lavender? Bởi vì cô ấy có đôi mắt tím biếc xinh đẹp, nên khi người ta thấy sắc màu ấy, vô thức lại nghĩ tới cô.

Shinichi cũng muốn mua tặng cô một bó lavender, vì thế cậu tạt vào một tiệm hoa trên trục đường chính. Tiệm hoa có một chiếc tivi nhỏ, trên chiếc tivi có chiếu một bản tin cuối buổi từ đài NHK.

[Khoảng 16 giờ 30 phút chiều nay, một vụ việc nghiêm trọng đã xảy ra tại khuôn viên trường Tiểu học Teitan. Nạn nhân được xác định là cô Kudo Ran, 33 tuổi, giáo viên chủ nhiệm lớp 1B.

Theo thông tin ban đầu, nạn nhân được phát hiện nằm bất tỉnh tại sân trường sau khi rơi từ một tầng cao của toà nhà học vụ. Lực lượng y tế đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường nhưng nạn nhân đã không qua khỏi...]


Nạn nhân…

Tên là gì cơ?

- Cô chủ ơi, cô cho tôi hỏi với. Tivi vừa đưa tin, nạn nhân tên là gì cơ?

- Kudo Ran. Cô ấy tên là Kudo Ran.

Bó hoa lavender dập nát dưới chân Shinichi, cậu lao khỏi cửa tiệm, bỗng nhiên không biết đường nào là đường đến trường nữa.

Cậu siết chặt nắm tay, thử đọc câu thần chú quen thuộc.

Tỉnh dậy đi nào. Tỉnh dậy đi nào, Kudo Shinichi.

Giống như “Vừng ơi, mở ra!” trong câu chuyện cổ tích “Alibaba và bốn mươi tên cướp”, Kudo Shinichi cũng có một câu thần chú cho riêng mình. Câu thần chú ấy không mở được cánh cửa dẫn tới hang động chứa kho báu nào, nhưng có thể kéo cậu thoát khỏi những vòng lặp mộng ảo khổ đau.

Shinichi ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn ra mướt mát, tim đập nhanh đến mức cơn buồn nôn kéo về. Cậu che miệng, nước mắt sinh lý giàn giụa chảy xuống sau từng đợt khó thở, thấm vào làn môi khô khốc, khiến những vết nẻ chua xót.

Cậu gập người về phía trước, chẳng khác nào cá mắc cạn, gian nan ngáp lấy từng ngụm không khí cho căng hai lá phổi lên. Cảm nhận được sự sống từ từ quay trở lại, xua đi cảm giác tê rần nơi mười đầu ngón tay, Shinichi mới ngả vật ra sau, lim dim khép hờ mi mắt. Mồ hôi từng giọt to như hạt đậu, trượt lăn trên vầng trán rộng, lẩn khuất sau làn tóc mai dày.

Chẳng đếm được đã là lần thứ bao nhiêu, cũng không còn nhớ nổi rốt cuộc đã có những cách thức nhận tin nào. Điểm chung của tất cả là cậu mất đi cô ấy, và mất đi một cách đau đớn nhất, trong khoảnh khắc bất lực nhất.

“Kudo-kun, dừng tay! Đừng đánh!”

“Kudo-kun, cậu làm gì thế hả? Phải phục vụ đất nước và nhân dân với niềm tự hào và ý thức về sức mệnh. Phải tôn trọng quyền con người, thực thi nhiệm vụ một cách công bằng và chu đáo trong mọi trường hợp, không để bị ràng buộc bởi sự sợ hãi hay hận thù… Những gì cậu học được ở học viện, cậu quăng đâu hết rồi?”

“Kudo-kun, tôi thưởng thức tài năng của cậu, cũng chia sẻ với những mất mát mà cậu đã phải trải qua. Nhưng công việc là công việc, cậu tạm thời lui về điều chỉnh lại trạng thái của bản thân trong thời gian này đi. Cậu có thể tiếp tục công việc cố vấn điều tra ở Sở, chỉ cần không trực tiếp tới hiện trường vụ án hay tiếp cận đối tượng tình nghi, hoặc lựa chọn nghỉ phép dài hạn để nghỉ ngơi.”

“Kudo-kun…”

Đừng gọi nữa…

Tại sao có những kẻ lại rắp tâm tước đoạt đi quyền được sống của người khác như thế? Người đã khuất có thể là cha, là mẹ, là chồng, là vợ, là con cái của một gia đình nào đó… Nếu cứ tàn ác mà cướp họ đi như vậy, người ở lại phải sống thế nào đây?

.

Phần lớn thời gian, câu thần chú của Kudo Shinichi hiệu nghiệm.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Shinichi nhìn xuống bàn tay đã bắt đầu đau rát, máu thấm vào kẽ móng cả mười đầu ngón tay. Cậu nhận ra câu thần chú vô hiệu lực, vì đây vốn không phải là giấc mơ nào hết.

Điện thoại của cậu thực sự đã nhận được tin nhắn Ran hẹn ăn tối tại nhà hàng nơi cậu từng cầu hôn cô.

Và cô cũng thực sự đang bất tỉnh, bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ, đặt cheo leo trên mép lan can trên sân hiên kia.

Mới trưa nãy, Ran còn gọi điện kể cho cậu vài câu chuyện thú vị ở trường, một trong số đó là nhân viên tạp vụ mới vào làm hoá ra lại hâm mộ cậu từ thời còn mang danh thám tử trung học Kudo Shinichi.

Tên người tạp vụ ấy là Kinoshita Hiroto.

“Này Kudo, cậu nhớ tên Kinoshita Hiroto không?”

Nhớ, sao lại không nhớ? Sao lại không chú ý khi cô kể chuyện? Sao lại để mọi chuyện đi tiếp đến bước đường này?

“Ngày hắn bị giữ lại đồn, chung cư nơi hắn sống đã xảy ra hoả hoạn. Nghe báo chí đưa tin vợ con hắn đều thiệt mạng do nhảy từ tầng cao xuống để thoát thân bởi hắn cầm nhầm cả hai chùm chìa khoá cửa chính.”

Nhớ, cậu nhớ rồi, xin đừng nhắc nữa.

Đôi mắt bỗng trở nên thừa thãi, nhìn xuống đất sợ thấy mặt đất nở bung những đoá hoa đỏ thẫm, còn nhìn lên trên sợ thấy bóng dáng người cậu yêu nhất trùng khớp với vòng xoắn ác mộng giày vò mỗi đêm.

Đôi chân Shinichi như chẳng còn là của chính mình, mềm nhũn, xoắn xuýt lại với nhau mỗi lần cố gắng bước đi.

- Xin hãy gọi cảnh sát và cứu hộ giúp tôi với! Vợ tôi bị bắt cóc và đang gặp đe doạ tính mạng ở trên sân hiên nhà hàng trung tâm Beika.

XIII

Ánh dương ngả về tây khiến bầu trời giống như một bức tranh sơn dầu đã cũ, ảo não và nặng nề. Bóng tối đuổi bắt những tia cam nhạt mỏng manh, tóm được, rồi nuốt lấy, từng bước lấn chiếm quyền kiểm soát không gian.

Khó khăn lắm Kudo Shinichi mới lên được tới gần nơi vợ mình đang bị khống chế.

Xung quanh tĩnh mịch như tách hẳn thành dòng thời gian chết, chỉ có giọng nói vô danh trong đầu cậu không ngừng hoảng loạn. Shinichi cố át những sự ồn ã ấy đi. Cậu cần tỉnh táo, ít nhất là vào thời khắc này.

Gió trên sân hiên lồng lộng quất vào người. Nhìn đăm đăm về hướng đôi mắt tím biếc đang dần dâng tràn làn sương mờ, Shinichi khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô giả vờ bất tỉnh tiếp.

Vòng dây thừng siết ngang vị trí trái tim, khiến từng nhịp đập nảy lên rõ rệt. Thuốc mê chưa tan hết làm đầu óc cô lâng lâng, nôn nao. Trong lòng Ran thầm gọi tên cậu cả ngàn lần, mong cậu đừng bước tới, rồi chính làn sóng lý trí cô lại cuộn lên đánh sập tất cả.

Đó là ước vọng hão huyền, Ran biết. Shinichi và cô, giống như bạn bè thường hay đùa giỡn, là một cặp sinh đôi dính liền. Và trong sự gắn bó đến tận cùng ấy, nỗi đau của nửa này vốn dĩ cũng là của nửa kia, vậy thì làm sao có chuyện một người chọn hy sinh phần mình mà tránh được kéo theo sự huỷ diệt của cả hai.

Shinichi giơ hai tay lên, chậm rãi, cho Kinoshita Hiroto thấy rõ mình không mang theo bất kỳ vũ khí nào. Cậu âm thầm nhích lên từng chút, thu hẹp dần khoảng cách, đủ kín đáo để không khiến hắn hoảng sợ mà đẩy Ran ra khỏi mép tường. Ánh mắt cậu găm chặt vào cô, không dám lơi là dù chỉ nửa giây.

Nếu đầu óc cậu vẫn còn đủ sáng suốt, thì kẻ đang khống chế Ran chính là người đã mua chuộc tên hung thủ thực hiện vụ đặt bom ở bệnh viện trung ương Beika bốn năm trước hòng nhắm vào Sayuri. Và mục đích của hắn ta thì không gì hơn ngoài trút mọi bất lực và đau đớn khi mất đi vợ con vì vụ hoả hoạn năm xưa lên đầu Shinichi, và muốn cậu cũng phải nếm trải mất mát tương xứng, cho thoả cái cán cân công bằng hắn tự dựng lên trong lòng.

Lúc này, lựa chọn khôn ngoan nhất không phải là thuyết phục hay phản kháng. Thứ duy nhất cậu cần là tranh thủ kéo dài từng giây, từng phút, cho đến khi cảnh sát và đội cứu hộ kịp đến nơi.

Gió vun vút sắc lạnh, cuộn lấy âm thanh trong cổ họng Shinichi. Cậu hít sâu, cố để giọng mình bình tĩnh, dù lòng bàn tay đã đầm đìa chẳng rõ máu hay mồ hôi.

- Anh Kinoshita, dừng lại bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn.

Hắn ta cười khan, gằn từng âm phát ra từ cuống họng.

- Mày vẫn nhớ tao à tên cảnh sát nhãi ranh? Sao nào? Cảm giác lập công trạng đầu tiên trên máu xương người khác đã đời chứ? Vì mày mà vợ con tao bỏ mạng, cuộc sống tao tan nát, tao sẽ cho mày nếm đủ.

Shinichi hiểu rõ, mục tiêu cuối cùng của Kinoshita là đẩy Ran rồi kéo cậu cùng rơi xuống. Chính vì thế, trước khi khoảng cách đủ gần để hắn có thể kết thúc tất cả, Ran vẫn tạm thời an toàn, bởi Kinoshita không dám liều lĩnh chấp nhận khả năng bị bắt giữa chừng.

- Vợ con anh thiệt mạng trong một vụ hoả hoạn, đó là điều mà anh hay tôi, không ai mong muốn sẽ xảy ra. Anh chỉ đang muốn tìm ai đó để trút giận, tìm cách giải thoát cho chính bản thân anh khỏi sự giày vò trong nỗi mất mát ấy. Nhưng anh nghĩ thử xem, liệu vợ con anh có muốn thấy anh kết thúc cuộc đời mình vì một sự trả thù vô nghĩa hay không?

Kinoshita hơi sững lại, thoáng bối rối lấp ló trên con ngươi vằn tia máu đỏ.

- Câm miệng! Tao sẽ tiễn vợ mày đi trước, rồi cùng mày xuống địa ngục.

- Con trai anh bị bệnh tim bẩm sinh, vốn dĩ anh chỉ muốn lấy tiền để đóng tạm ứng cho ca phẫu thuật của cậu bé, đúng chứ?

- Im ngay! Mày thì biết gì về nỗi tuyệt vọng của tao? Bước gần đến đây, nếu không tao sẽ đẩy vợ mày ngay xuống!

Cậu chậm rãi tiến từng bước, ánh mắt vẫn khoá chặt vào Ran.

- Anh nghĩ tôi không hiểu nỗi đau của anh sao Kinoshita? Tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai, cảm giác bất lực và đau đớn khi không bảo vệ được gia đình mình. Chính anh đã nhắm vào tước đoạt đi mạng sống của con gái tôi kia mà.

Hắn không ngờ Shinichi lại chủ động khơi lại chuyện của Sayuri. Ran len lén hít sâu một hơi, ngăn cơn run rẩy dồn dập toát lên từ tận đáy lòng.

- Tôi biết hoàn cảnh của anh, tôi thậm chí còn cầm thẻ cá nhân đi rút tiền mặt, muốn quay lại đưa cho anh dùng để đóng viện phí cho cậu bé. Trên đường quay lại đồn cảnh sát, tôi còn phối hợp với đội cứu hộ để đưa nạn nhân mắc kẹt ra khỏi đám cháy chung cư hôm ấy. Nếu anh không tin, số báo ngày hôm ấy vẫn còn ảnh chụp tôi.

- Con người cùng quẫn mới lâm vào cảnh chệch đường, nhưng quay đầu lại là một sự lựa chọn.

Shinichi từ tốn, tiếp tục đánh động vào tinh thần hắn ta.

- Đừng để nỗi hận ăn mòn hết lý trí của anh. Nếu như anh thực sự yêu thương vợ con, đừng lấy sự ra đi của họ để làm cái cớ cho những hành động phi pháp.

- Vợ tôi, cô ấy cũng là một người mẹ phải gánh chịu nỗi đau mất đi con mình. Con chúng tôi mất đi trong tay anh, ngay trong ngày con bé vừa chào đời. Nếu như ngày hôm nay, anh chọn cách đồng quy vu tận với chúng tôi, anh sẽ tự tay gieo rắc chính bi kịch mà anh căm ghét, khiến linh hồn vợ con anh chỉ càng thêm vướng bận bởi tội lỗi của anh mà thôi.

Ánh mắt Kinoshita dại ra rồi vụn vỡ. Hắn rít lên một tiếng từ trong kẽ răng, con ngươi đỏ sọng, ầng ậc nước, bàn tay đang giữ Ran run lên bần bật.

Shinichi lắng tai, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân đang áp sát dần tới.

Chỉ vài giây nữa thôi.

Ngay khi cậu tưởng cuối cùng mọi thứ cũng êm đẹp, Kinoshita bỗng dưng vùng lên như một con thú hoang, vung tay hất chiếc ghế đang trói chặt lấy Ran xuống dưới. Lồng ngực cậu thắt lại, chỉ biết theo bản năng lao xuống, túm lấy cô. Những ngón tay trơn trượt, vụt qua mép áo Ran, may mắn níu được một đoạn dây thừng. Bàn tay còn lại của Shinichi ghì lấy phần mép gạch hơi nhô lên, gồng mình chịu đựng sức nặng của cả hai.

Tiếng đạn xé gió vun vút xuất phát từ góc ngắm của một toà nhà có độ cao tương đương ngay gần sát đó, trúng vào chân và tay Kinoshita, khiến hắn ngã khuỵ.

Cảnh sát và đội cứu hộ vừa vặn ập đến.

Một nhân viên cứu hộ vội vàng hạ thấp trọng tâm, giữ lấy cánh tay Shinichi, trong lúc những người khác chuẩn bị móc và dây kéo.

Cảm giác tê dại như từng khớp xương đều bị tháo rời khiến Shinichi choáng váng, cậu cố dồn mọi sự chú ý vào cánh tay trái đang giữ lấy cô. Dây thừng thít chặt, lại thêm trọng lực ghì xuống khiến Ran ngộp thở. Cô không dám động đậy, chỉ sợ sơ sảy là người đàn ông đang dùng hết sức bình sinh níu cô lúc này cũng buông cả chính bản thân cậu.

Kudo Shinichi và Mori Ran đúng là giống hệt cặp sinh đôi dính liền, cho nên không có sự hy sinh một chiều nào là được phép cả.

Sự nghẹt thở của Ran có xu hướng nhẹ nhàng dần, đồng nghĩa với việc nút thắt của sợi dây thừng trói cô đang lơi lỏng ra. Nhận thức được điều ấy khiến sắc mặt cô tái nhợt, càng không dám hình dung Shinichi sẽ có biểu cảm thế nào.

Ngược đời làm sao khi cầu nguyện cho sinh mạng chính mình, thực chất lại là vì mong mỏi một người khác sẽ được cứu rỗi.

- Đ-đưa cô ấy… lên t-trước…

Shinichi thì thào, ép mãi mới thành câu.

Gió trên cao phần phật thốc tới, gương mặt câu nhoè nhoẹt giữa những vệt sáng đỏ của chiếc đèn báo hiệu, chút chiều tà le lói phía tây cuối cùng cũng tắt ngấm.

Người nhân viên cứu hộ vẫn không thay đổi động tác giữ lấy tay Shinichi, dường như không nghe rõ. Một giây lúc này dài hơn cả trăm năm. Cậu dồn chút sức lực còn lại, lấy hơi từ bụng, gào lên.

- Dây sắp tuột! Đưa cô ấy lên trước!

Cuối cùng, đôi tay đang giữ lấy Shinichi cũng chuyển hướng, làm một việc mà cậu đánh giá là nên làm hơn – kéo Mori Ran lên trước.

Khoảnh khắc đội cứu hộ kéo được Ran lên an toàn, Shinichi chợt thấy th.ân thể mình nhẹ bẫng đi, như thể toàn bộ sức nặng, toàn bộ đớn đau, đã tan biến theo cơn gió cuối cùng lướt qua vai. Cảm giác bị trọng lực ghì xuống biến mất, chỉ còn lại một sự thanh thản lạ lùng, như thể cậu vừa đặt xuống được một gánh nặng đã đeo đuổi suốt thời gian qua.

Tốt rồi, Ran, cô ấy an toàn rồi.

Trong vô số những điều Kudo Shinichi đã tự hứa với chính mình, cuối cùng cậu cũng đã có cơ hội làm được một điều gì đó.

Giờ thì yên tâm nghỉ ngơi được rồi…

- SHINICHI!!!

Nói tình yêu là một sự bất lợi nguy hiểm, tớ thấy không bằng coi tình yêu là lợi thế tối thượng thì đúng hơn.

Tình yêu là xuất phát điểm của mọi thứ, là động lực khiến chúng ta dù bất chấp hy sinh cả tính mạng cũng muốn bảo vệ người kia.

Logic chỉ có thể đưa chúng ta tới giới hạn thôi.

Nhưng tình yêu, nó giúp chúng ta vượt qua cả giới hạn ấy.
XIV

Chấn thương sọ não nhẹ, rách cơ ngực lớn bên phải kèm bầm tím rộng, gãy xương sườn 9,10 bên phải, vỡ gan độ 2.

Shinichi cười hì hì khi nghe đồng nghiệp kể tóm tắt lại tình trạng của chính mình. Rơi từ độ cao ấy xuống, lại còn lệch tâm đệm cứu hộ, Shinichi chỉ cần có thể mở mắt được, là cậu đã tạ ơn cao xanh rồi.

Nhưng không thể phủ nhận, đau thật, có thở thôi mà cũng đau. Cậu khẽ xuýt xoa.

- Ran ổn chứ anh Takagi ơi?

- Em ấy được kiểm tra tổng thể rồi, ổn hết, chỉ có đôi chỗ bầm tím chút thôi. - Takagi nhìn cậu thanh niên trước mặt, dường như đại nạn vừa qua khiến Shinichi được tiếp thêm một luồng sinh khí mới - Ran mới ở đây, em ấy vừa về qua nhà lấy ít đồ lặt vặt thì em tỉnh.

Shinichi à rồi vâng một tiếng, lại cười rộ lên.

- Kudo-kun này…

- Dạ?

Takagi chỉ chỉ vào đầu chính mình.

- Em còn choáng nhiều không?

- Không ạ, em ổn rồi.

Chưa bị đụng đầu đến ngốc đâu. Shinichi biết tỏng anh cấp trên này của mình đang nghĩ gì.

- Anh Takagi ơi, anh có tin rằng con người có linh hồn không?

- Ừm… cũng có thể nhỉ? Vì có nhiều bí ẩn đến bây giờ vẫn chưa thể giải thích thoả đáng được chỉ bằng kiến thức khoa học.

- Trước kia em không tin đâu, bây giờ thì em sẽ xem xét. Em mới mơ một giấc mơ rất dài, hoặc cũng có thể gọi là trong lúc em hôn mê, linh hồn em đã thoát ra, lang thang một lúc.

- Em đã gặp lại cậu ấy, Hattori ấy anh, và cả bé Sayuri nữa.

- Em đã kể rằng bây giờ mọi người đang dần tiến được lên phía trước rồi, em cũng thế. Và em cũng hiểu được rằng sự tiến bước không đồng nghĩa với việc phải lãng quên. Vậy nên hai người họ vẫn sẽ ở trong lòng em, mãi mãi.

XV

Kỷ niệm tám năm ngày cưới, cuối cùng Kudo Shinichi cũng được trải nghiệm cảm giác “song hỉ lâm môn”. Chính thức nhận quyết định thăng chức lên cấp Thanh tra tại đội điều tra số 1 Sở cảnh sát Tokyo và chuẩn bị đón chào thêm thành viên mới của gia đình.

Kỷ niệm mười hai năm ngày cưới, Kudo Shinichi và Kudo Ran quyết định sẽ đập đi xây lại ngôi nhà cũ ở số 21 khu 2 phố Beika, biến nơi ấy thành địa điểm thư giãn mỗi kì nghỉ và tận dụng sân vườn để bé Sakura và bé Haruto tha hồ lăn lê.

Cặp song sinh nhà Kudo hiếu động và hoạt bát hơn hẳn những đứa trẻ đồng trang lứa. Chúng tò mò về mọi chuyện, rồi lại nhí nhéo hỏi han không ngừng. Shinichi còn thể hiện bản thân vô cùng hào hứng với tính ham học hỏi của hai đứa nhóc, cho nên càng khuyến khích con khám phá nhiều hơn, thậm chí còn có xu hướng thay thế dần những cuốn truyện cổ tích thành tiểu thuyết trinh thám. Sakura thích nghe Sherlock Holmes, còn Haruto lại thích Ellery Queen. Mặc dù Ran cũng chẳng biết hai đứa nghe có hiểu gì không, nhưng chưa bàn tới việc đó, cô đã đủ đau đầu bởi chồng mình không dưới năm lần mang vẻ mặt tủi thân mà lên án rằng con trai không về phe anh, chỉ có con gái là tri kỉ. Bởi thế, nhà Kudo hiện tại, nói đúng hơn là có đến ba đứa trẻ.

Bây giờ, “ba đứa trẻ” ấy vừa nô nghịch đến mệt, nằm dài ra tấm thảm lông trải sàn, ngay sát gốc cây thông vừa trang trí chuẩn bị đón lễ Giáng sinh. Những ánh đèn nhấp nháy nhảy múa trên vạt áo len, rồi đùa nghịch tới ba khuôn mặt với đường nét giống nhau như tạc.

Ran khẽ mỉm cười, nâng máy ảnh lên, lưu giữ lại khoảnh khắc đáng yêu này.

Shinichi hé mắt, không dám cựa quậy bởi hai đứa nhóc đè chặt một bên vai. Cánh tay còn tự do của anh giơ lên, vẫy vẫy về phía vợ mình ra hiệu.

- Ran ơi, qua đây nào.

Cô cười khúc khích, thả máy ảnh xuống mặt bàn, tiến đến rồi ngả người nằm xuống. Ran gối đầu lên lồng ngực chồng mình, nghe từng nhịp đập vững chãi nơi trái tim anh, để cánh tay anh ôm choàng lấy, bao bọc bằng sự ấm áp.

Mái tóc mềm của cô cọ vào cổ anh. Shinichi hơi nghiêng qua, hôn lên đỉnh đầu vợ, rồi tới trán. Ran cũng phối hợp ngước lên, thế là nụ hôn dừng lại nơi chóp mũi, sau là đôi môi.

- Anh yêu em.

- Em cũng yêu cả ba bố con.

- Vì yêu em, cho nên anh tha thiết yêu cuộc sống này, Ran ạ.

[Hoàn]
 
Sau bao ngày tích cực "đào hố" thì cuối cùng có một chiếc được lấp 🥹 Tiếp theo chắc em quay lại hoàn Cây non nhỉ =]]]

Vì nghĩ không còn phần sau nên cmt của chị khá lệch so vs plot =]]] Mà không hiểu sao, nhờ "thế lực tâm linh nào đó", một số ý vẫn khớp với bản hoàn chỉnh được đăng lên dù tình tiết ban đầu không phải thế 🥹

Có lẽ vì đã được "spoil" từ trước nên chị không thể đọc fic một cách bình thường nữa 🤧 Cứ đọc đến mấy khúc về Shinichi - Heiji là lại thấy buồn cười dù POV hai anh suy xỉu 🥹 SOS =]]

Dẫu biết quá trình trị liệu tâm lý là một "trận chiến trường kỳ" nhưng chị không nghĩ phải mất tới 7 năm Shinichi mới có thể hoàn toàn thoát ra được 🥹 Lâu thật sự á 🥹 Ảnh hồi phục được còn không hẳn là nhờ thuốc thang hay được chữa lành bởi thời gian mà là vì Ran bị bắt cóc, SOS 🥲 PTSD vì một câu nói, cuối cùng được giải thoát vì thực hiện được chính câu nói đó. Mà với trường hợp của Shinichi, nếu không tháo gỡ được đúng được nút thắt trong lòng thì ảnh không bao giờ có thể hoàn toàn move on được thật. Kiểu người bình thường PTSD, hoặc là chìm đắm trong ảo tưởng hoặc là được thời gian và trị liệu chữa lành. Nhưng Shinichi là một thám tử, ảnh lý trí, giỏi suy luận, lại còn có một cô gái mà bản thân yêu thương hơn tất thảy. Thành ra quá trình kéo ảnh ra khỏi bóng ma tâm lý còn nan giải và khó khăn hơn hẳn các bệnh nhân PTSD thông thường khác. Kiểu ảnh đủ lý trí, đủ thông minh để nhận ra những bất thường, những lỗ hổng trong hạnh phúc giả tạo mình vẽ ra nên chưa từng thực sự chìm đắm. Nhưng cũng chính sự lí trí, cố chấp ấy khiến ảnh không thể được "cứu rỗi", người duy nhất có thể giúp ảnh healing (Ran) thì ảnh lại che giấu. Nỗi đau từ việc mất đi người thân yêu và cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ được những gì mình trân trọng khiến Shinichi từ một thám tử tràn đầy tự tin và kiêu hãnh trở thành một chàng trai tự ti và hèn nhát, từ một người tôn sùng sự thật, cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản trở thành một người "tầm thường" chấp nhận sống một cuộc đời đầy giả dối.

Shinichi là một thám tử, còn từng trải qua biết bao biến cố lớn nhỏ, chứng kiến vô số cái chế.t. Vậy nên nếu chỉ vì sự ra đi của Heiji và Sayuri, chị không nghĩ tình trạng của ảnh sẽ tệ đến thế. Kiểu vẫn sẽ buồn, vẫn đau lòng, vẫn tự trách nhưng không tới mức PTSD đến độ sinh ra ảo giác và self harm 🥹 Nếu như Shinichi tự ví mình vừa là "đao phủ" vừa là người tha thiết được sống thì chị cảm thấy Ran vừa là nguyên nhân khiến tình trạng của ảnh "tệ đi" vừa là người cứu rỗi ảnh. Nói đúng hơn là phần tình cảm dành cho Ran và nỗi sợ mất đi cô khiến Shinichi vô tình đưa ra những chọn lựa khiến ảnh không thể quay đầu, mắc kẹt sâu hơn trong dằn vặt và tự trách; thậm chí là tự tước đi cơ hội được chữa lành của bản thân (nếu Ran biết từ sớm, chắc chắn cổ sẽ cùng ảnh vượt qua, kéo ảnh ra khỏi bóng ma tâm lý). Nhưng thay vì cùng nhau đối diện, Shinichi lại chọn che giấu, vụng về vẽ ra một thế giới mà anh cho rằng Ran có thể "chấp nhận" được. Cũng chính vì thế mà gánh nặng tâm lý đè lên ảnh cũng nhân lên gấp bội. Ngày ngày sống trong giả dối, ngày ngày lo lắng, sợ rằng sự thật sẽ bị phơi bày, sợ Ran sẽ biết, sợ Ran sẽ không chịu đựng được, sợ Ran rời đi, sợ đủ thứ... Nếu như có thể nói ra sự thật từ đầu thì đã không phải áy náy vì phủ nhận sự thật về sự ra đi của người đã khuất, nếu như có thể để Ran biết thì đã không phải ngày ngày lo sợ hạnh phúc giả tạo tan vỡ như bong bóng xà phòng, nếu như có thể cùng Ran đối diện thì đã không phải "diễn chồng diễn", "giấu chồng giấu" về nỗi đau và sự bất ổn của bản thân. Trong khi chính Shinichi cần được chữa lành hơn ai hết thì bản thân ảnh lại chỉ đau đáu hướng về nỗi đau của một người khác mà quên đi rằng bản thân cũng cần được cứu rỗi. Bởi từ sớm Shinichi đã buộc chặt cuộc sống của mình với Ran, đem toàn bộ vui buồn của mình gắn liền với cô, sống vì cô nhiều hơn chính bản thân mình nữa.

Ran cứng cỏi và mạnh mẽ, chị tin là Shinichi hiểu và biết rõ điều đó hơn bất cứ ai. Có lẽ Shinichi cũng muốn nói thật, muốn được chữa lành, muốn tựa vào lòng người mình yêu mà nói "anh mệt lắm" nhưng tất cả những h.am m.uốn đó đều chẳng là gì so với nỗi sợ mất đi Ran cả. Lỡ Ran không thể chấp nhận sự thật, lỡ cô không thể tha thứ cho việc anh là nguyên nhân gián tiếp gây nên cái chết của con, lỡ nụ cười không còn hiện hữu trên đôi môi của Ran nữa, lỡ cô ấy cũng như Sayuri bỏ anh mà đi... Shinichi không thể đánh cược, càng không thể chấp nhận xác suất nên mới phải tự đẩy bản thân vào đường cùng như thế.

Nhưng vào mỗi khoảng khắc tưởng chừng bị bóng tối nuốt chửng, tuyệt vọng đến mức phải đưa ra những lựa chọn cực đoan, chính Ran cũng là lí do khiến Shinichi trân trọng sinh mệnh và tha thiết được sống. Anh không nỡ để cô lại một mình, càng sợ cô sống không tốt ở một thế giới mà anh không thể nhìn thấy, thế nên anh muốn được sống, muốn cùng cô viết tiếp cái kết có hậu cho câu chuyện này. Mọi việc Shinichi làm đều vì Ran, thế nên khi sự thật được phơi bày và Ran vẫn có thể bình tĩnh đối diện với tất cả đau thương và mất mát ấy, gánh nặng trong lòng anh cũng được tháo gỡ, tâm tình cũng dần tốt lên. Hoá ra chỉ là anh tự hù doạ mình, hoá ra Ran mạnh mẽ hơn anh nghĩ, hoá ra mọi chuyện không phức tạp đến thế...

Tuy nhiên, khi Shinichi cho rằng bản thân sắp chạm vào hạnh phúc một lần nữa thì hiện thực lại đạp anh xuống (như bao lần trong quá khứ). Ran bị hung thủ bắt để trả thù anh. May mắn là lần này Shinichi thực sự đã cứu được Ran, thực sự có thể vượt qua giới hạn của bản thân mà bảo vệ điều mình trân quý nhất.

"Trong lòng Ran thầm gọi tên cậu cả ngàn lần, mong cậu đừng bước tới, rồi chính làn sóng lý trí cô lại cuộn lên đánh sập tất cả.

Đó là ước vọng hão huyền, Ran biết. Shinichi và cô, giống như bạn bè thường hay đùa giỡn, là một cặp sinh đôi dính liền. Và trong sự gắn bó đến tận cùng ấy, nỗi đau của nửa này vốn dĩ cũng là của nửa kia, vậy thì làm sao có chuyện một người được chọn hy sinh phần mình mà không kéo theo sự huỷ diệt của cả hai được."

Đọc đoạn này thấy xót hai đứa ghê 🥹 Kiểu rõ ràng muốn hy sinh, không muốn trở thành gánh nặng cho đối phương nhưng lại sợ sự ra đi của mình đẩy người kia vào đường cùng. Chính Ran cũng hiểu Shinichi đang "sống" vì cô nhiều hơn bản thân mình, thế nên cô biết rõ nếu mình xảy ra chuyện, ảnh cũng sẽ không sống một mình... Thành ra đau khổ là thế, xót xa đến vậy cũng không dám buông bỏ. Vì chính mình cũng vì người mình yêu 🥹 Nếu Kudo Shinichi sống vì Kudo Ran thì chiều ngược lại cũng vậy, ai cũng coi trọng nửa kia hơn chính bản thân mình hết á.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tuy em có xu hướng ngược bias quằn quại nhưng cũng "rất công bằng" =]]] Lấy đi của ảnh hai người thân nhưng cũng đem đến hai thiên thần để bù đắp cho ảnh, dù một bé hệ điều hành có vẻ giống Hẹ hơn =]] Mà hệ điều hành giống chú Hẹ nhưng tình trường đừng giống bạn của bố nhé =]]] Giống thật thì chị quằn giùm crush của ẻm á =]]]
 
×
Quay lại
Top Bottom