Part 4: Game over
1 tháng trước... Đêm
Shinichi cuối cùng cũng đến được điểm tập trung. USB cho ra dữ liệu chính xác vị trí của một nhà kho nằm ở vùng ngoại ô bắc London. Lái xe tới đó, mọi người ước lượng nhanh nhất cũng 4 tiếng, vì thế chọn dùng trực thăng. Sau khoảng 15 phút bay, cả đội quyết định sẽ thả dây xuống cho một số người đột nhập giải cứu, vì nếu tất cả cùng làm, khả năng chênh lệch lực lượng và rủi ro cao có thể lấy mạng tất cả mọi người.
Nhà kho rất rộng, là của một nhà máy cũ. Shinichi không biết bắt đầu từ đâu, đành chia mọi người thành từng tốp nhỏ.
Khi vào đến nơi, dường như mọi thứ lại trái ngược với dự đoán ban đầu. Không hề có một tên áo đen nào canh giữ, không gian cực kì tĩnh lặng. Shinichi thoáng chút lo lắng, lẽ nào cô dẫn dụ anh vào nơi này để tập kích? Vị trí cô đưa chắc gì đã đúng, sao anh có thể vội vã tin tưởng mà đến đây không suy nghĩ? Đội của anh đã đột nhập từ nhiều phía nhưng hiện chưa ai liên lạc lại.
Anh vừa đi vào một dãy phòng khép kín. Nói là nhà kho nhưng nơi đây đã được cải tạo lại, có tới đúng 20 phòng. Shinichi nhìn đồng hồ trên tay, còn 1 tiếng nữa là đến nửa đêm, cũng là thời gian quả bom phát nổ. Anh nói vào máy liên lạc, nhưng đầu dây bên kia đã mất tín hiệu. Chết tiệt, anh không đề phòng việc tổ chức sẽ gài máy làm nhiễu sóng, cứ chăm chăm mà phóng tới đây cứu Shiho.
Có tiếng súng nổ. Bắn tỉa. Chàng đặc nhiệm bên cạnh đã nhanh chóng đẩy anh ra, một mình hứng lấy viên đạn nhắm tới ngay giữa trán. Shinichi té xuống sàn nhà lạnh ngắt, lúc này mới chú ý tới chấm đỏ thấp thoáng xa xa. Cuối cùng cũng ra mặt, được lắm. Máy bay của FBI đã ẩn mình rất kĩ, những người còn lại chắc cũng đã tìm ra vị trí của bọn chúng. Được rồi, anh cần tìm Shiho trước, bọn chúng sẽ phải trả giá sau.
Mỗi phòng lại có một mã khoá khác nhau. Không gian đã trả lại vẻ im lặng đến đáng sợ. Không còn một âm thanh nào nữa, anh chỉ nghe được mỗi duy nhất tiếng thở của mình. Shinichi đảo mắt xung quanh rồi nhanh chóng đưa ra nhận định: Đây từng là căn cứ của Tổ chức. Anh không hề bị thương, Tổ chức hình như không định lấy mạng anh thì phải? Mã khoá duy nhất bốn chữ số, phòng cũng được đánh dấu theo thứ tự.
"Chàng thám tử, còn chính xác 45 phút nữa, cuộc vui bắt đầu."
Shinichi ngước nhìn lên, tìm ra cái loa phát ngay cuối hành lang. Là giọng của Ran, quả thật bọn chúng muốn xoay xem anh sẽ giải mật mã như thế nào.
"Shinichi, phòng 1." Giọng cô bỗng trở nên dịu dàng hiếm có, lại làm đầu anh như nổ tung vì tức giận. Để xem ai sẽ thắng, Ran à.
Phòng 1 là phòng duy nhất không khoá, anh đi vào thận trọng. Trống không, chỉ duy nhất một tờ giấy gợi ý và một quả bom chực chờ phát nổ.
Ngày phản bội.
Anh qua phòng thứ hai, nhập dãy số mình nghĩ là đúng. Ran, cậu có thể dằn vặt tớ theo nhiều cách, nhưng lại chọn cách này. Không sao, tớ sẽ chơi cùng cậu.
Các tờ gợi ý tiếp theo cũng cực kì đơn giản nhưng lại có sức mạnh đánh vào nội tâm Shinichi vô cùng lớn. Cô ấy nhắc lại kỉ niệm của hai người, vui có, buồn có. Từ ngày đầu tiên họ gặp nhau, cho tới mới hôm nay anh chọn Shiho thay vì bỏ trốn với cô, tất cả, qua 19 manh mối đã mở khoá được 19 căn phòng, 19 quả bom. Chỉ còn một căn phòng cuối, đồng hồ còn 5 phút nữa.
Shinichi thở hổn hển ôm tim, lòng cũng như đau thắt lại. Anh đã lừa dối cô quá nhiều, anh nợ Ran, nhưng anh cũng nợ người con gái trong căn phòng cuối cùng này. Có lẽ bây giờ cô ấy đang rất sợ, nơi này quá lạnh lẽo. Lại còn đoạn video đó nữa... Shinichi thật sự không dám nghĩ tới những gì cả hai người con gái, một người cậu yêu tha thiết, một người đã đồng cam cộng khổ với cậu suốt quãng đường dài, đã phải trải qua những gì.
Tờ giấy trên tay bị bóp chặt đến nhàu nát, còn 4 phút nữa.
Người cậu yêu, Kudo.
Phòng 20, là mã chữ.
Anh đã gần như hận cô. Hận người con gái anh yêu nhất. Cô muốn anh thừa nhận tình cảm của mình theo cách này sao, được, anh chiều ý cô.
R-A-N
Bíp...
Mã nhập sai. Kích hoạt bom phòng 1.
Mã sai thứ hai sẽ kích hoạt toàn bộ bom còn lại.
Tiếng nổ phát ra không lớn, sức công phá tuy nhỏ nhưng đã đánh sập một phần tường.
3 phút nữa...
Shinichi đau khổ nhìn cánh cửa trước mặt. Bom nhỏ, anh cũng không bị thương gì, có chăng là trầy trụa chút ít. Cái đau ở đây là việc cô phủ nhận anh yêu mình. Lửa bắt đầu bén lên, Shinichi bỗng cười lớn. Ran, cậu nghĩ ra cách này để cắt đứt liên hệ với tớ. Cậu thật độc ác, Ran.
Cô muốn anh chết ở đây, anh cũng vui lòng. Nhưng còn một người nữa, một người anh có trách nhiệm phải bảo vệ, lời hứa năm nào thốt ra, giờ là lúc phải giữ lời.
Tớ có thể chết vì cậu, Ran; tớ sống có lẽ cũng vì cậu, nhưng Shiho phải sống. Cô ấy phải có một cuộc sống mà cô ấy xứng đáng có được, vì tớ đã hứa. Ừ, tớ đã hứa.
2 phút nữa...
Shinichi run run nhập 5 kí tự chậm rãi lên bảng mã. Thời gian trôi qua như vô tận, chỉ có tiếng đồng hồ vẫn đếm từng giây.
Thật xin lỗi.
S-H-I-H-O
Anh nhắm nghiền mắt. Tay ấn nút "OK".
Ánh sáng chớp xanh, cửa cuối cùng đã được mở.
Ngay giây phút Shinichi lao vào cõng cô bạn ra, một bóng trắng đã biến mất.
Mùi hoa hồng lại ngập tràn không khí, có chút gì đó quỉ dị khiến Shinichi thấy rợn xương sống. Ran đã ở đây trong suốt thời gian qua, đồng nghĩa với việc cô phó thác số phận mình cho lựa chọn của anh.
Lại một lần nữa, cô tự giễu cợt chính mình khi hi vọng gì vào một thứ quá xa vời, quá hão huyền. Trong một giây, cô đã nguyện chết cùng anh, chỉ cần trái tim anh hướng về cô, toàn bộ phòng vệ đã gần như biến mất. Để tất cả chuyện này chấm dứt theo cách cậu muốn, nhưng giờ, cán cân lại ở trong tay tớ rồi. Shinichi, cậu là thám tử mà không nhận ra, video tớ đưa cậu xem chỉ là bản giả thôi sao? Cậu lo cho cô ấy tới mức bỏ qua những suy luận quan trọng nhất mà cậu còn không ngờ tới. Nếu cậu chịu ở lại với tớ một chút nữa thôi, cậu sẽ thấy được quả bom đã dừng lại ở giờ thứ 6 rồi. Phòng 20 cũng làm bằng chất liệu đặc biệt chống bom, thế nào thì cô ấy cũng sẽ sống. Cậu chưa từng hiểu tớ, Shinichi. Thật nực cười biết bao.
Shinichi đã biết mình bị lừa ngay từ lúc bước vào phòng 20. Shiho nằm yên như say ngủ, có lẽ đã bị tiêm thuốc mê, nhưng ngoài ra, trên người cô không có vết thương nào đáng kể. Anh đang cảm thấy giận dữ hơn bao giờ hết, từ video tới quả bom gắn trên người Shiho đều nằm trong kế hoạch của cô.
Lửa cũng đã được dập tắt, có lẽ lại là cô ấy. Tiếp viện cho anh ùa vào, họ thấy có ánh sáng từ lửa nên đã mau chóng ứng cứu.
Shiho đã được đưa về trung tâm điều trị, còn anh mệt mỏi giam mình trong phòng.
Một ngày dài trôi qua...
25 ngày trước...
"Cô ấy như thế nào? Cho tôi báo cáo sơ bộ về tỉ lệ thương tích đi." Shinichi nói với chuyên viên y tế đặc biệt của FBI, vừa dứt câu đã nhận được cái lắc đầu. "Điều này cũng làm chúng tôi vô cùng thắc mắc, cậu xem thử coi sao."
Tay Shinichi lật lật mấy trang giấy, nghe tóm tắt sơ bộ. "Không hề có vết thương gì đáng kể, lệch hoàn toàn so với phác đồ điều trị đã lập khi chúng tôi xem video. Cô ấy được chăm sóc rất tốt, tôi không biết lí giải việc này như thế nào, cậu thử suy luận. Miyano ngất đi là do bị đưa vào cơ thể một lượng thuốc mê lớn, tuy nhiên không có tác hại gì ngoài việc ngủ li bì suốt ngày. Đó là những điểm tóm tắt chính, ngoài ra còn một số chi tiết phụ, có lẽ sẽ giúp cậu tìm được vị trí căn cứ của bọn chúng lúc đầu. À, tôi suýt quên mất, cậu nên chú ý vào điểm này, không hề có dấu hiệu chống cự, cô ấy không hề chống trả kẻ bắt cóc. Rất đáng ngờ. Vậy thôi Kudo, cậu có thể vào thăm Miyano rồi."
Shinichi chỉ gật nhẹ đầu rồi đẩy cửa. Đúng là rất kì lạ, dường như đang có một trò chơi được lên kế hoạch rất tỉ mỉ, nhưng anh lại bị gạt ra ngay từ đầu. Shinichi không quen cảm giác này, có gì đó rất bứt rứt khó chịu, anh muốn biết được sự thật ngay từ đầu. Anh muốn biết cô đang làm gì, cô có đang nhớ đến anh không. Đến cả trong đầu cô nghĩ gì khi lừa anh hết lần này đến lần khác, anh cũng muốn hiểu tường tận.
Shiho khẽ chạm nhẹ tay Shinichi, kéo anh ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu.
Shinichi giật mình, ngồi xuống cạnh cô, "Cậu đã đỡ hơn chưa? Tớ không giữ được lời hứa bảo vệ cậu rồi"
Shiho cười, nắm lấy tay anh, tờ giấy cô viết chỉ vỏn vẹn mấy dòng "Không sao. Cậu đã cứu tớ còn gì. Thế là huề nhé."
"Ừ." Hai người lại rơi vào im lặng.
"Shiho, bọn chúng không hề tra khảo hay làm gì cậu phải không?" Shinichi cất lời trước, phá tan bầu không khí khó chịu.
Cô chỉ đơn giản lắc đầu. Chấm đỏ vừa thấp thoáng đâu đây, sượt qua đầu người con trai trước mặt. Có chết cô cũng phải bảo vệ anh, nên chẳng lí do nào cô lại đi nói ra sự thật cả. Ran đã muốn thế, nếu đó chính là kế hoạch của cô ấy, thì cô sẽ tin tưởng Ran một lần nữa. Ánh mắt tím ấy có thể lừa nhiều người, nhưng với Shiho, Ran làm mọi thứ đều có chủ đích. Cô rất giỏi việc đọc nội tâm qua ánh mắt người khác, cô ấy dù thay đổi trở nên phức tạp nhưng bản chất vẫn như vậy. Shiho hiểu Ran. Và có lẽ, Ran cũng hiểu cô.
Shinichi chần chừ nhưng cuối cùng lại không hỏi, cô ấy chắc cũng cần một khoảng riêng cho mình. "Cậu nghỉ ngơi đi, tớ sẽ điều tra thêm. Ngủ ngon nhé."
Đoạn video đó là giả, vậy rốt cuộc vì sao bọn chúng lại có được sự hợp tác của Shiho? Cô ấy dường như cũng không muốn nói về chủ đề đó, anh tôn trọng. Sự thật luôn chỉ có một, và người tìm ra nó sẽ là Shinichi anh.
15 ngày trước...
Tổ chức cực kì kín tiếng, dạo gần đây lại không có hoạt động gì nhiều. Shinichi đi đi lại lại khó chịu trong phòng. Anh có linh cảm rất kì lạ rằng mọi chuyện sắp kết thúc, và Ran là người đóng vai trò quan trọng.
Anh không biết cô có hận anh không, chỉ chắc chắn một điều tình cảm của anh sẽ vẫn như vậy. Ran thay đổi là vì anh, là vì số phận trêu ngươi hai người. Dù bộ phim đang diễn là gì, cũng nên hạ màn sớm thôi.
Hiện tại...
"Bảo vệ Ngài ấy, mau lên." Gin quay sang hét với đồng bọn, lại nổ thêm mấy phát súng về phía cô. Hắn rít lên, nghiến răng tức giận: "Đồ phản bội."
Ran nhún vai, né viên đạn. Được rồi, cô chỉ cần giữ mạng mình thêm một chút nữa, rồi ân oán sẽ trả đủ. Ông ấy, nói gì thì nói vẫn là cha ruột của cô, thời gian qua tuy biết cô chỉ lợi dụng nhưng đã yêu thương cô hết lòng. Kế hoạch này thành công thì chỉ duy nhất một trong ba mạng người phải đánh đổi, cô cũng chẳng thiết sống làm gì. Lừa người dối mình quá nhiều, cô yêu anh thì làm sao, họ có đến được với nhau hay không? Chắc gì anh còn tin tưởng cô? Để hôm nay cô hi sinh mạng sống mình trong thầm lặng, đổi lại anh sẽ có một cuộc sống bình yên.
"Gin à, tôi không hề có ý định làm hại ông ấy." Ran bước ra từ từ, hai tay giơ cao.
Cả trụ sở FBI náo động vì sự xuất hiện của Vermouth. Dù gì đây cũng là căn cứ bí mật, người của Tổ chức biết mà chưa có hành động gì rất đáng ngờ. Bà chỉ yêu cầu gặp Shinichi Kudo, và cam đoan chỉ nói sự thật với một người duy nhất.
Trong căn phòng chỉ có hai người...
Shinichi nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt. Có việc gì mà chính bà phải tới đây, Tổ chức dường như đang thắng thế, bàn cờ đâu dễ bị lật ngược như vậy. Đáp lại, người đối diện chỉ im lặng mỉm cười. Cậu không hiểu, Kudo, cậu thật sự không xứng đáng với sự hi sinh của cô gái ấy.
Vermouth giúi vào tay chàng thám tử trẻ xấp tài liệu trong phong bì Ran đưa lúc trước, toàn những chứng cứ buộc tội Tổ chức, thứ cậu đã tìm kiếm bấy lâu nay.
"Kudo, Angel đang rất nguy hiểm. Cô ấy muốn tự mình giải quyết chuyện này, cô ấy giấu cậu kế hoạch suốt thời gian qua. Cậu chỉ được biết khi mọi việc đã kết thúc, nhưng tôi thật sự không đành lòng. Đó là một cô gái tốt, cô ấy rất yêu cậu. Tuỳ cậu, nhưng dù cậu lựa chọn gì, xin hãy nhanh lên, hoặc cậu sẽ hối hận suốt đời đấy."
Shinichi chưa nghe bà nói hết câu đã chạy vội ra ngoài. Cậu là đồ ngốc, con bé ngốc nhất mà tớ từng biết. Anh giận điên cuồng, tớ sẽ xử lí với cậu chuyện này sau.
"Được lắm Rye. Tài liệu Pandora bị mất, chỉ có con gái cưng của Ngài ấy mới được quyền đụng vào, thử hỏi còn ai khác ngoài cô?" Gin gằng giọng.
"Boss à, ông nói xem là tôi tự ý đột nhập hay ông làm lơ cho tôi làm?" Ran không thèm trả lời Gin, quay sang hướng người đàn ông đang đứng đằng sau.
"Con không thể gọi ta một tiếng cha sao?" Giọng nói trầm trầm phát ra, tựa hồ có chút buồn bã.
"Boss..." Gin vừa mở miệng ngăn chặn, đã bị ngắt lời. "Đây là con gái ta, ta thương còn chưa hết, ngươi nên hiểu chứ Gin." Dừng lại một lúc, ông nói tiếp. "Ta tin con bé."
"Ta muốn bù đắp cho con, đừng cố chấp nữa." Ông dang tay về phía cô, vẻ mặt trìu mến.
"Ai cũng biết ông muốn dùng tôi để khử Kudo, tôi cũng đã vui lòng làm theo rồi còn gì? Đủ rồi, hạ màn kịch đi." Ran cười khẩy.
"Con muốn ta làm gì để con tin tưởng? Ta có thể cho con tất cả." Ông tiến thêm một bước, lại gần cô hơn.
"Tự kết liễu mình đi. Ông giết người không gớm tay, nay nên chịu hậu quả." Ran nhếch môi.
"Rye! Cô điên rồi." Gin điên tiết hét lớn, súng chĩa ngay thái dương cô gái.
"Sao nào? Không thể chứ gì, chúng ta quá hiểu nhau rồi mà."
"Nếu con gọi ta một tiếng cha. Ừ, chỉ cần vậy, ta sẽ làm." Ông gật nhẹ đầu. Ông đã làm hết những gì ông muốn làm, vợ mất, con không thừa nhận, còn gì đáng sống nữa. Ông cũng không còn thiết gì tới Tổ chức, nó đã từng là tất cả, nhưng bây giờ, người đàn ông cao ngạo khi nào chỉ mong một gia đình nhỏ yên bình. Hẹn kiếp sau vậy. Ông đã chuẩn bị tất cả, ông tạo cho những người thuộc hạ cũ một thân phận mới. Ông biết Ran đã làm gì, dòng máu của ông dù sao cũng chảy trong huyết quản con bé; ít nhất, ông sẽ tự chọn cách kết thúc cho mình.
"Tôi sẽ nói ngay sau khi ông tự vẫn." Ran vẫn rất bình thản.
"Được. Gin, chăm sóc con bé."
"Không. Ngài không thể. Ngài..." Gin buông Ran ra, chạy tới giật súng trong tay ông.
"Đoàng." Hắn ta chỉ chậm một giây. Màu đỏ bắt đầu loang ra từ áo ông, Ran sững người trong giây lát.
Cô chạy tới, gạt tay Gin ra, khẽ ôm người đàn ông đang hấp hối vào lòng, "Cha. Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Có một điều con cũng muốn nói, nhưng đợi hai cha con mình gặp lại nhau đã, cha nhé." Cô vuốt mắt ông, rồi nhẹ nhàng lấy khẩu súng từ tay ông ra, nhắm thẳng vào tim mình. "Shinichi, cậu cho tôi 25 năm hạnh phúc, tôi trả cậu như vậy là đủ rồi. Sống tốt với cô ấy." Ran cúi xuống, khẽ cười. "Con đến với Cha đây. Kiếp sau, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc."
Súng bóp cò.
Cô từ từ nhắm mắt. Khẽ mấp máy môi. "Con cũng rất yêu cha."
@shinigami shinichi ss ngủ ngon. ^^