[Oneshot] Chỉ còn tình yêu tồn tại

shinichikudo275

Về với gió ngàn thu....
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/11/2010
Bài viết
2.989
Source: https://cnateam.com

Link: https://tieba.baidu.com/f?kz=854222556
Tác giả: 冬晴boring
Dịch giả: KiraChen _CNA Team
Những nhân vật trong fic thuộc về Aoyama sensei và nhóm trợ lý, cùng với nhà phát hành.

Chương 1:

Part 1:

Năm đó có cậu trai 7 tuổi, có cô gái 17 tuổi. Cậu trai ấy tên Edogawa Conan, cô gái ấy tên Mori Ran…

Trên đường đi học về, đội thám tử nhí chạy nhảy đằng trước ríu ra ríu rít gây huyên náo, đằng sau Sonoko vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện với Ran.

“Chị Ran ơi, sao chị xách nhiều đồ thế?” Conan dùng đôi mắt cún-con-dễ-thương-vô-tội để hỏi.

Ran đang nhìn người đang bước đến gần mình, cô cất tiếng: “Bác sĩ Araide.”

Conan quay đầu lại nhìn: “Thiệt tình… sao lại là hắn ta!”

Araide đáp lời: “Ran, thuốc lần trước anh đưa, em đã dùng hết rồi đúng không? Hôm nay tình cờ đi ngang qua nên anh đem một hộp khác đến cho em đây.”

“Chị Ran, chị bệnh ạ? Thuốc gì vậy chị?” Ayumi lo lắng hỏi.

“À, không sao đâu, chỉ là sắp tới cuộc thi karate rồi nên gần đây chị luyện tập hơi nhiều, lần trước bị thương chút xíu ở chân nên đi tìm bác sĩ Araide khám, chị sợ ảnh hưởng đến cuộc thi thôi.” Ran nói xong quay đầu về phía bác sĩ Araide “Cám ơn anh, bác sĩ, anh gọi điện thoại để em sang lấy được rồi, phiền anh đi một chuyến!”

Ngay lúc đó, Sonoko túm lấy cổ áo của Conan_người nãy giờ lăng xăng nhìn ngó nghiêng đôi chân của Ran: “Này, nhóc con, mày chạy tới chạy lui xung quanh chân của Ran làm gì vậy?”

“Dạ, em chỉ muốn xem vết thương trên chân chị Ran thôi chị Sonoko ạ.”

Ran bất giác đỏ mặt, kéo Conan lại gần rồi nói nhỏ: “Conan, c-chuyện đó… chị chỉ bị thương 1 chút ở chân, chỗ… h-hơi cao 1 tí thôi.”

“Cái gì???” Conan lập tức chiếu 1 tia nhìn bén như dao cạo về phía bác sĩ Araide, nhướn nhướn chân mày, lòng thầm rủa: “Biết ngay mà, cái tên khốn này…”

Bác sĩ Araide mãi trò chuyện với Ran nên không chú ý đến luồng sát khí đang tới gần.

“Bác sĩ Araide,” Ran nói “nếu anh đã đến đây rồi thì mời anh lên nhà em ngồi chơi. Ba em hôm nay ra ngoài có việc, mọi người đến nhà em ăn cơm cũng không phải kiêng dè gì cả.”
Genta lập tức chạy ngay đến cạnh Ran: “Chị Ran ơi, có sushi lươn không ạ?”

“Tất nhiên là có rồi.” Ran mỉm cười trả lời.

Araide hất nhẹ cặp kiếng, cười rồi nói: “Vậy thì nghe theo em vậy! Để anh xách đồ đạc hộ em, hình như rất nặng thì phải?”

“Không nặng chút nào đâu, nặng thêm 10 lần Ran cũng xách nổi mà” Sonoko lên tiếng ngay sau khi Airade vừa dứt câu: “Những thứ này đều là quà của fan hâm mộ tặng Ran, anh không biết từ khi Shinichi nghỉ học đến nay, đã một năm rồi, số đào hoa của Ran cứ tăng vùn vụt í chứ. Trước đây đều do Shinichi một mình độc chiếm Ran, bây giờ…”

Conan liếc mắt nhìn Sonoko: “Này này, Sonoko kia, cái gì mà độc chiếm hả?”

Mitsuhiko hỏi Ran: “Phải rồi, chị Ran ơi, lúc chị thi đấu tụi em đi xem có được không?”

“Đương nhiên là được rồi.” Ran đáp.

Ayumi tiếp lời ngay: “Vậy anh Shinichi có đến cổ vũ cho chị Ran không?”

Đột nhiên tất cả mọi người đều ngừng lại trong giây lát, Ai liếc nhìn Conan, người đang cúi gầm mặt như muốn thách đấu với hòn đá dưới chân mình. Ran ngây người ra một lúc, rồi lập tức mỉm cười, nói: “Chị sẽ thông báo cho anh ấy biết, nhưng mà… hình như gần đây anh ấy rất bận.”

Mọi người lại tiếp tục vui cười nói chuyện cho đến khi tới văn phòng thám tử Mori. Ran nhanh chóng đeo chiếc tạp dề một cách thành thục rồi tiến vào nhà bếp bắt đầu công việc nấu nướng.

Conan bước lại gần Ai_người vừa nhấm nháp ly kem, vừa lật cuốn tạp chí thời trang của Ran_cậu nói: “Ê, Haibara, từ khi nào cậu có hứng thú với tạp chí của thiếu nữ vậy?”

Ai ngước lên trừng mắt nhìn Conan: “Vô duyên”

“Hmmm… có chuyện này…” Conan ấp úng “thật ra, tớ muốn hỏi cậu, thuốc giải của aptx4869, cậu điều chế đến đâu rồi? Tớ có thể làm chuột bạch miễn phí cho cậu…”

“Do cậu muốn trở lại làm Shinichi để tham gia cuộc thi của Ran đúng không?” Ai nói giọng vô cảm. “Tớ nói cho cậu biết, đừng nói là bây giờ hiệu quả của thuốc cìn chưa ổn định, cho dù ổn định rồi cũng phải quan sát xem có phản ứng phụ nào không đã. Nếu như…”

“Được rồi, được rồi. Tớ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, làm gì mà cậu nói nhiều vậy.” Conan ngượng ngùng vì bị đi dép trong bụng, bỏ đi không nói thêm lời nào.

Ai ngước lên nhìn Ran đang bận rộn làm bếp, thì thầm với bản thân: “Có lẽ, quay về rồi lại bỏ đi đối với cô ấy lại là việc đau khổ nhất.”

****

“Ran ơi, cố lên…”

“Ran tuyệt quá đi…”

“Kẽ hở kìa Ran, nhanh lên, chộp lấy chỗ sơ hở đó mà hạ gục hắn ta đi…”

Tiếng cổ động viên trên sân làm cho không khí sôi sục hẳn lên.

Heiji liếc nhìn gương mặt đỏ hồng lên vì quá háo hức của Kazuha và Sonoko rồi nói: “Đồ ngốc, bà chị ở văn phòng thám tử nghe không thấy đâu.”

Sau đó cậu lập tức quay sang đối diện với Conan, hạ giọng nói: “Kudo, cậu không gọi điện thoại cổ vũ cho “chị Ran” của cậu sao? Nhìn xem bên kia có đám theo đuổi Ran, người thì đem theo poster, người thì cầm theo ống nhòm để nhìn rõ hơn, cậu một chút cũng không khẩn trương sao?”

Heiji vừa nói vừa thích thú quan sát biểu hiện trên gương mặt của Conan. “hình như là không còn ai nhớ đến cậu bạn thanh mai trúc mã của Ran nữa rồi, cậu cũng không có bất cứ động tĩnh gì sao?” cậu tiếp tục nhìn Conan rồi nở nụ cười ma mãnh nhất có thể.

“Xùy, cậu tưởng tớ cũng không tự tin như cậu sao?” Conan trả đũa không mảy may lưu lại dấu tích. Heiji ngay lập tức đứng bật dậy khỏi ghế ngồi: “Cái gì? Tớ mà không tự tin á?”

“Heiji, mau lên, nhìn xem, Ran thắng rồi kìa!” Kazuha hào hứng nói.

“Tớ biết chắc là vậy mà, Ran là giỏi nhất” Heiji bị Kazuha cùng Sonoko “quần” cho 1 chặp mới tha.

“Ê, Kudo,” cậu quay lại thì Conan đã biến mất dạng. “Ủa? Hắn ta đi đâu rồi?” Heiji vội tìm bóng dáng cậu nhóc nhỏ trong đám đông đang vui mừng reo hò.

“Nè, Heiji, sao Conan lại ở bên cạnh sàn trao giải vậy?” Kazuha lay lay tên bạn, Heiji nhìn theo hướng chỉ tay của cô bạn, lập tức mắt chữ O miệng chữ A. Chỉ nhìn thấy Conan tay ôm bó hoa tươi xấp xỉ thân người mình, leo lên sàn trao giải. Tiếp đó… tiếp đó thì cả sân đấu cười ồ lên. Heiji “không nhẫn tâm” nhìn thấy cậu bạn, bèn nhắm chặt mắt lại: “Không phải chứ, Kudo, cậu cũng có ngày hôm nay hả? Sao lúc này lại lăn đùng ra té vậy? Thiệt tình mà…” Conan ở trên sàn trao giải, miệng nhếch lên thành một đường cong, cố gắng làm như không có chuyện gì, đưa tay đỡ cái giá đỡ mic, nhặt cái mic đang lăn lóc bên cạnh, bước đến cạnh Ran-đang-kinh-ngạc, nói rõ ràng rành mạch từng chữ:

“Anh Shinichi nhờ em đem hoa đến tặng cho chị Ran…”
“Anh Shinichi nhờ em đem hoa đến tặng cho chị Ran…”
“Anh Shinichi nhờ em đem hoa đến tặng cho chị Ran…”


“Không phải chứ?” Thì ra micro đang bật, cả hội trường vang vọng tiếng nói của một cậu bé 7 tuổi “Anh Shinichi nhờ em đem hoa đến tặng cho chị Ran…”
Sân vận động nóng bức ngay tức khắc được thổi một luồng gió mát, kế đó sôi sục hẳn lên. Tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, tiếng cười, tất cả hòa quyện lại với nhau.

Ran ngơ ngác nhìn bó hoa trên tay…cũng chẳng biết làm sao mà Conan kéo được cô đến nơi nhận giải nữa. Heiji liếc nhìn Kazuha đang đứng bên cạnh, rồi thầm rủa: “Chẳng phải rất tự tin sao? Xùy ~~~”

---------
 
Chương 1:

Part 2:

Tổ chức áo đen đã bị phá hủy rồi. Có những điều xảy ra không ngoài dự đoán, nhưng cũng có lắm chuyện chẳng ngờ phát sinh. Điều xảy ra trong dự đoán chính là tổ chức áo đen là một nhóm tội phạm xuyên quốc gia, liên quan tới rất nhiều nhân vật cấp cao của các quốc gia khác nhau. Chuyện chẳng ngờ đó là… ông Mori Kogoro nhận nhiệm vụ của cảnh sát, dùng thân phận thám tử tư để thu thập thông tin về tổ chức áo đen, đồng thời phối hợp với công tác của cảnh sát, nhằm lật đổ tổ chức. Trong trận chiến này, công lao của ông không thể không nhắc tới. Trước đây, vì không muốn người thân gặp nguy hiểm nên mới kiên quyết ly thân với bà Eri. Còn riêng Eri đành lòng bỏ Ran ở lại cạnh ông bác là bởi vì muốn nói với ông ấy rằng ông không thể chịu nổi cảnh cô độc. Còn về vấn đề thuốc giải aptx4869, tuy rằng tổ chức đã bị phá hủy, tuy nhiên, vẫn không thu về được toàn bộ tư liệu của loại độc dược chết người ấy…

***

Conan hai tay thọc vào túi quần, đứng dựa ngay cánh cửa phòng thí nghiệm, lên tiếng: “Haibara, sao rồi? Dựa vào những tài liệu có được, có phải có thể chế tạo ra thuốc giải không?”

Tại sao không bước vào? Sốt ruột quá hả?” Haibara ngoảnh đầu nhìn thấy Conan đang đứng trước cửa. “Tuần sau mẹ cậu về nước phải không?”

“Ừ, tớ lại phải gạt Ran, để mẹ tớ đi nghỉ hè với Ran, kết quả lại là công cốc phải không..”

“Cũng hết cách rồi, trong chuyện này, không chỉ có mình cậu đơn thân độc mà, mà ngay cả ông Mori và bà Eri cũng có dính líu, trong khi cô ấy chính là điểm yếu của mấy người. Huống hồ…huống hồ gì…” Ai vừa nói vừa nhớ tới cô gái liều mình ôm lấy cô dù chết cũng không chịu buông tay. “Người có lá gan lớn nhưng lại không biết cách bảo vệ bản thân như cô ấy vốn chẳng thích hợp cho những chuyện thế này.”

“Phew… cũng may là mọi người đều bình an vô sự, chỉ có bác Mori bị thương phải nằm viện một thời gian, nhưng mà có cô Eri bên cạnh, chắc bác ấy còn cảm thấy thoải mái hơn ở nhà nữa chứ. Tớ chỉ hy vọng đây là lần cuối tớ gạt cô ấy.”

Ai lặng lẽ nhìn cậu bạn đứng trước cửa, hy vọng tìm kiếm trên cơ thể đó vẻ tự tin và mạnh mẽ vốn có trước đây, nhưng bất lực.
“E rằng lời nói dối vẫn phải tiếp tục.”

“Cái gì?”

Ai tiếp lời: “Dựa vào tài liệu hiện có của tớ chỉ có thể tạo ra loại thuốc khiến cho trục thời gian của chúng ta tiếp tục vận hành.”

Conan cau mày “Có nghĩa là thế nào?”

Cũng có nghĩa là uống xong viên thuốc này, cơ năng của cơ thể chúng ta sẽ hồi phục lại trạng thái của 1 đứa trẻ 7 tuổi bình thường, chúng ta sẽ trưởng thành, sẽ lớn lên, 10 năm sau lại sẽ trở thành 17 tuổi. Không như bây giờ, chúng ta sẽ mãi mãi sống dưới lốt 1 đứa trẻ 7 tuổi, trục thời gian của chúng ta đã bị ngưng trệ lại rồi. Còn loại thuốc giải khiến chúng ta hồi phục tuổi tác thực tế thì tớ vẫn chưa tìm ra.” Nhìn thấy ánh mắt vô vọng của Conan, cô không nhẫn tâm tiếp tục nói.

“Không còn cách nào khác hả cậu?”

“Tạm thời vẫn chưa, nhưng tớ sẽ nghiên cứu tiếp…”

“Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu. Vậy tớ đi trước nhé!”

--

“A, Kudo về rồi đấy à” Hattori từ sớm đã ngồi dính trên ghế nhà Kudo “Sao rồi hả? Bà chị ấy nói thế nào? Chừng nào cậu có thể hiện nguyên hình trở lại?”

Conan ra vẻ như không nhìn thấy Hattori, đi thẳng 1 mạch lên lầu. Kudo Yuusaku nhìn con trai, rồi đến trước mặt Thanh tra Megure, nói: “Phiền anh thông báo với giới báo chí, thám tử trung học Kudo Shinichi trong lần hành động chống lại tổ chức áo đen, đã không may hi sinh rồi.”

Conan_đã lên đến lầu 2_ ngây người ra, quay đầu lại nói “Hay là thông báo mất tích thôi, biết đâu….biết đâu sẽ có 1 ngày…”

--

Ran lấy làm lạ vì sao cô chỉ đi nghỉ hè ở Mỹ có 1 thời gian thôi mà cả thế giới của cô hoàn toàn thay đổi. Hằng ngày ông bố hay uống rượu, đánh mạt chược của cô nằm tại bệnh viện, cả nửa năm nay không xuống gi.ường nổi. Còn Shinichi lại mất tích. Những người khác lại nói có lẽ cậu ấy đã chết. Cô nhÌn những người thân ở bên cạnh cô, có ba, có mẹ, thanh tra Megure, Sonoko và cả Kazuha, nhưng họ nói gì cô đều không nghe vào lấy 1 chữ. Cô đứng dậy, mỉm cười nói:

“Có chuyện gì để khi khác nói nhé. Con….con còn phải về nấu cơm cho Conan ăn. Cu cậu sắp tan học rồi”.

“Chị Ran, em ở đây nè.” Conan thấy bóng Ran chậm chạp bước ra khỏi bệnh viện liền lập tức đuổi theo.

Eri dựa vào Sonoko và Kazuha, nói một cách buồn bã: “Thôi thì để Conan an ủi con bé vậy.”

“Conan hôm nay ăn bò beefsteak có chịu không?” Nhìn thấy Ran độc thoại, Conan rụt rè khẽ nắm lấy tay Ran. Giờ phút này, điều mà cậu có thể làm cũng chỉ được đến đây thôi.

“Chúng ta đi siêu thị mua ít đồ nhé. Tối nay chị làm món bánh chanh cho em được không?”

“Shinichi nói, chị luyện karate nên vừa đen vừa ốm, xấu xí chết đi được. Đợi chị ăn đến mập lên rồi anh ấy sẽ về thôi.”

“Conan ăn nhiều vào. Em nếm thử món bánh chanh chị làm thấy thế nào?”

Conan chẳng nhớ nổi bữa cơm ấy làm sao cậu nuốt trôi. Chỉ biết rằng từ đó về sau cậu vô cùng căm ghét cái vị chua chua ngọt ngọt của món bánh chanh. Không! Là vị mặn chát và đắng nghét mới đúng. Cậu cũng chỉ còn nhớ ngày hôm đó Ran ăn rất nhiều, nhưng chưa ăn xong thì đã chạy vào toilet nôn ra hết cả.

Năm đó cậu 7 tuổi, cô 17 tuổi. Cậu tên Edogawa Conan, cô tên Mori Ran.

----------

Chương 2:

Năm đó cậu 13 tuổi, cô 23 tuổi. Cậu tên Edogawa Conan, cô tên Mori Ran.

Năm 18 tuổi, lúc Ran điền vào nguyện vọng thi đại học, Sato cười và nói:
“Ran ơi, thi vào làm cảnh sát đi em. Em giỏi võ như vậy, không làm cảnh sát thì tiếc lắm.”

Takagi ôm chầm lấy Satou, lên tiếng trêu ghẹo: “Em không sợ danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của sở bị em Mori giành lấy à?”

“Cha, lời nói ớn lạnh như vậy mà anh cũng nói ra được hả?”

Eri thấy mọi người đang bàn tán náo nhiệt, bưng trà đến, cười toe toét nói: “Hay là học luật đi con, vừa trừng trị được kẻ xấu, lại vừa an toàn hơn…”

“Mẹ này!” Ran cắt ngang lời nói của bà Eri “Con muốn học Y mẹ à, lúc trước con có nói chuyện với bác sĩ Araide rồi, anh ấy cũng cảm thấy là con thích hợp, còn nói sẽ giới thiệu thầy hướng dẫn cho con nữa.”

Lại là Araide?” Conan ngẩng đầu lên từ cuốn truyện trinh thám đang đọc, nhìn Ran đầy vẻ tư lự.

Bà Eri vuốt mái tóc dài của con gái “Đương nhiên là được. Con cũng biết ba mẹ lúc nào cũng ủng hộ con mà. Còn có Conan nữa, đúng không Conan?” Bà vừa nói vừa nhìn Conan.

“Dạ” Conan gật đầu một cách máy móc.

Dòng thời gian chớp mắt qua đi. Năm năm sau, Conan 13 tuổi đã cao bằng Ran, cặp chân mày toát lên vẻ kiên định của chủ nhân. Đứa trẻ ngày nào bị ông Mori cốc đầu đã biến mất, cậu đã thay thế cho Kudo Shinichi, trở thành thám tử Edogawa Conan nổi tiếng của trường cấp hai Teitan.


“Chúc mừng chị, chị Ran. Chị được tuyển thẳng làm nghiên cứu sinh Y khoa đúng không?” Conan đang ở sân vận động của trường, nói điện thoại với Ran.

“Đâu có gì đâu, em mới thật là giỏi Conan ạ. Gần đây lại phá thêm vụ án rồi đúng không? Chị ở trên báo đọc được đấy. Tuy rằng đã giấu đi tên tuổi của em, nhưng chị vẫn biết ngay án là do em phá”

“Chị Ran này, ngày mai em có trận đấu bóng, chị có muốn đến xem không? Haha, em biết bóng đá chẳng có gì thú vị cả, nhưng mà em nghĩ chị suốt ngày ở trong bệnh viện rồi phòng thực tập như vậy không tốt cho sức khỏe, có rảnh thì ra ngoài vận động một tí.” Bất giác mặt Conan ngượng chín đỏ như trái cà chua, giải thích mục đích cuộc gọi của mình.

“Ôi, chị xin lỗi em rồi Conan. Ngày mai các anh chị mở một bữa tiệc để chúc mừng nghiên cứu sinh mới, chị không tham gia được trận đấu của em rồi. Hay là thế này nhé, chị sẽ tranh thủ về sớm để làm vài món ngon chúc mừng em chịu không? Vì chị biết Conan nhất định sẽ thắng mà”

Conan thất vọng nhìn những bóng dáng bận rộn đang qua lại trên bãi cỏ: “Không sao đâu chị Ran, tối mai gặp nhé!”

“Oi… Edogawa, bên này có người tìm cậu…” tiếng gọi của những anh chàng trong đội bóng đánh thức tâm hồn của một kẻ mê muội đang phiêu du chốn nào.

Conan quay sang nhìn nhưng chẳng thấy ai quen biết cả, quay đầu tính bỏ đi thì nhìn thấy một cô gái rụt rè đứng trước mặt mình cất tiếng“Chào bạn Edogawa”

“Có chuyện gì à?”

“Mình …chỉ muốn…tặng vật này cho cậu” vừa nói, cô vừa lấy ra một chiếc vòng tay màu thiên thanh xen cài với màu trắng tinh khiết “Cái này là do tự tay mình đan. Vì… vì mình nghe nói vòng tay như thế này sẽ mang lại may mắn cho chủ nhân của nó, mình biết là trận đấu ngày mai rất quan trọng với cậu. Mình nghĩ…có lẽ nó cũng sẽ đem lại may mắn cho cậu…”

“Cảm ơn cậu” Conan cười rạng rỡ nhìn cô gái trước mặt, “Mình nhất định sẽ thắng mà. Phải rồi, chuyện cậu nói về vòng đeo tay là có từ trước đến giờ rồi phải không?”

“Hả?” khuôn mặt đỏ rực của cô gái nhìn Conan đầy vẻ khó hiểu.

“Không có gì, không có gì, cảm ơn cậu nhé!” Chạy khuất khỏi tầm nghe được của cô gái, Conan thì thầm với chính bản thân mình: “Ra là như vậy, trước đây cậu tặng tớ chiếc vòng tay hình con sâu róm cũng là vì lý do này phải không…

Đêm đã xuống, Conan đứng ở cửa sổ văn phòng thám tử nhìn dáo dác “Chẳng phải đã nói là về sớm rồi sao? Làm mình từ chối bữa tiệc chúc mừng của đám bạn, chạy thục mạng về đây. Thiệt tình…”

Conan quay lại nhìn chiếc đồng hồ đã chỉ 8h trên tường. Từ sau khi chuyện xảy ra vào 6 năm trước, cô chú Mori đã hòa thuận lại với nhau. Giờ đây văn phòng này chỉ còn là nơi làm việc của ông chú, còn Ran từ khi lên đại học đã ít khi trở về. Riêng Conan vẫn ở lại đây, có lẽ vì đây là nơi chất chứa rất nhiều kỷ niệm mà cậu và Ran từng trải qua.

Đồng hồ đã chỉ 9h, Conan cầm điện thoại, bấm gọi con số quen thuộc “Thuê bao quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng” “Làm cái trò gì vậy, đừng nói là Ran quên mình rồi nhé. Chẳng lẽ….” Conan lập tức rũ bỏ đi cái ý nghĩ đáng sợ vừa thoáng qua. “Chắc không phải đâu, tuần trước dì Eri còn đi thăm, cô ấy đâu có dấu hiệu nào là có bạn trai đâu”

Kim giờ đồng hồ đã chỉ qua con số 10, Conan khoác áo, đi xuống lầu đợi Ran.

Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu, Conan nhìn thấy hình dáng Ran từ xa, nhưng cơ thể lại không động đậy.“Ran…Người đi chung với cô ấy là ai vậy, sao lại dựa vào nhau sát như thế???”

Người thanh niên đang dìu Ran cũng nhìn thấy cậu trai đang đứng dựa vào cây cột điện, lòng thầm nghĩ “Hình như chỉ là một đứa trẻ, nhưng sao ánh mắt lại sắc bén thế kia, hơn nữa…”

Conan nhanh chóng bước tới, trong phút do dự của anh chàng kia, đỡ lấy Ran _một người đang mơ mơ màng màng_ vào vòng tay mình.

“Hm… cảm ơn anh đưa cô ấy về..” Conan cất tiếng phá tan sự im lặng bao trùm hai người.

“Xin chào, anh là bạn học của Ran. Trong bữa tiệc Ran hơi quá chén, nên anh đưa cô ấy về. Em là…”

“Em là Edogawa Conan, làm phiền anh quá!”

Cậu thanh niên như sực nhớ ra điều gì, nói: “Conan… à… em là em trai của Ran đúng không?”

“Không phải em trai, chúng tôi sống cùng nhau thôi” Nói đoạn, Conan đỡ Ran bước đi, bỏ lại một cậu thanh niên đứng sững sờ.

“Ran, tỉnh dậy đi, tới nhà rồi. Conan đỡ Ran lên lầu.” Cậu khẽ liếc nhìn Ran, thầm gọi tên cô “Ran”

Ran hé đôi mí mắt nặng nề của mình, nhìn thấy gương mặt của cậu thanh niên bên cạnh, vừa mơ hồ, lại vừa rõ ràng: “Shinichi phải không? Shinichi trở về rồi đúng không? Tớ biết cậu sẽ về mà..” Nói xong, cô tựa vào bờ vai Conan, tìm một chỗ thật thoải mái, rồi lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.

“Oi oi… Ran chỉ có uống nước ngọt là giỏi thôi..” Conan cúi đầu nhìn gương mặt thân quen đang nép trong lòng mình, thì thầm: “Ran, đợi tớ vài năm nữa thôi. Bây giờ ôm cậu trong tay cũng là một chuyện rất khó khăn.”

Năm đó cậu 13 tuổi, cô 23 tuổi. Cậu tên Edogawa Conan, cô tên Mori Ran.

----------

Chương 3:

Năm đó cậu 17 tuổi, cô 27 tuổi. Cậu tên Edogawa Conan, cô tên Ran Mori

“Aaaaa…Conan về rồi”

Conan vừa vào đến cửa đã nhìn thấy ngay gương mặt cười tươi như hoa của Ran và một bàn thức ăn thịnh soạn, đôi mắt cậu ánh lên 1 tia kinh ngạc: “Ran… chị Ran đi công tác về rồi.”

“Ừ, dạo gần đây chị không có ở nhà, em chắc là không ăn uống đàng hoàng đúng không?”

Conan đặt cặp đi học xuống, ngắm nhìn Ran rồi lên tiếng: “Chị cũng đâu có khác gì, có phải lại ngày đêm cắm cúi vào công việc không?”

Nói đoạn, cậu chỉ tay vào tấm bản đồ treo trên tường rồi tiếp: “Mỗi lần chị đi đến đâu công tác đều đánh một vòng tròn đỏ trên bản đồ. Nhìn vào bản đồ chi chít dấu đỏ thế này, người ta biết thì không nói làm gì, nếu ai không biết chị là bác sĩ, có khi lại nhầm tưởng chị là nhà thám hiểm đó. Tiếp theo chị định đi đâu vậy?”

Ran ngước nhìn tấm bản đồ, vẻ đầy tư lự: “Phải rồi. Những nơi nên đi chị đều đã đi cả, tại sao vẫn không thể tìm được…”

“À, chị Ran ơi” Conan biết mình đã lỡ lời bèn chuyển đề tài “dạo gần đây lúc chị vắng nhà em cũng chẳng kiểm tra hòm thư, không ngờ nhiều thư đến như vậy. Nếu có làm lỡ công việc của chú Mori thì chị Ran nói giúp giùm em vài câu nhé.”
Ran nhìn những bức thư trên bàn, vừa cười vừa chọc ghẹo Conan: “Nhìn những bìa thư trắng trắng hồng hồng, sao mà có thể gởi cho ba chị được. Không cần là thám tử đại tài gì, liếc sơ qua cũng đủ biết những bức thư này là gửi cho em. Conan cũng không còn nhỏ đâu. Ayumi hoạt bát lanh lợi, Ai thông minh sắc sảo, em đừng vì một lúc tham lam mà làm tổn thương trái tim người khác, chọn 1 người để hẹn hò đi..”

“Đừng có ba hoa, chọn một người con gái để hẹn hò đi…”


Conan đứng trân trân nhìn Ran: “Mười năm trước Ran cũng nói như vậy với mình. Nhưng cũng không lâu sau mình mất đi cơ hội bày tỏ với cô ấy. Lần này mình nhất định sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa đâu.”

“ Chị Ran, ăn cơm, ăn cơm thôi. Nếu đã không phải là thư của chú Mori thì vứt đi là được rồi, tự dưng lại chọc em, có gì vui đâu chứ”

“Được rồi mà, ăn cơm thôi…” Ran nhìn gương mặt nghiêm túc của Conan, bất giác cảm thấy dễ thương vô cùng.

***

“Kudo, rảnh không? Đến nhà bác tiến sĩ gặp tớ!”
“OK, Haibara. Tớ đến ngay.”

Conan bước vào phòng thí nghiệm của Ai: “Haibara, có chuyện gì không?”

“ Là thế này, dựa vào tài liệu chúng ta tìm được 10 năm trước về Aptx4869, cộng thêm 10 năm thực nghiệm, cuối cùng cũng có bước đột phá rồi.”

“Thật không???”

Ai liếc nhìn gương mặt hưng phấn của cậu bạn. Đã bao lâu rồi cô không được nhìn thấy nét mặt cậu vui vẻ đến như vậy. “Nghe tớ nói hết đã, vì độc tính của loại thuốc này rất mạnh, tính ổn định kém, nên trước giờ tớ vẫn có được Aptx4869 thông qua tổng hợp. Khi chích aptx4869 vào cơ thể động vật, sau đó cho thuốc giải truyền vào cơ thể, rồi chiết huyết thanh từ trong máu và kết hợp với thuốc giải, hy vọng có thể triệt tiêu đi độc tính trong huyết thanh này. Trước mắt đó là phương pháp lý tưởng nhất, nhưng mà….”

“Nhưng mà cái gì, Haibara? Cậu đừng có mỗi lần quan trọng nhất đều ngừng giữa hiệp lấy hơi được không?”

“Wei, là cậu ngắt lời tớ…. Nhưng kết quả thực nghiệm cho thấy khả năng thành công khoảng 95%, vẫn còn 5% là cậu sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng”

Conan nghĩ ngợi rồi hỏi “Còn cậu thì sao? Có muốn thử không?”

“À, quên nói với cậu, tớ chỉ có đủ nguyên liệu tạo thuốc cho một người”

“Vậy còn cậu thì tính thế nào, cậu không muốn trở lại thành Miyano Shiho à?”

Ai mỉm cười “Miyano Shiho của trước đây sao có thể so sánh với Haibara Ai chứ. Những gì Haibara Ai có được đều là những thứ Miyano Shiho có mơ cũng không dám mơ.”

“Haibara…” Conan nhìn gương mặt vừa bình tĩnh vừa xinh đẹp của Ai, chẳng hiểu tự lúc nào Ai đã sở hữu nụ cười ấm áp như của Ayumi, nụ cười của một thiếu nữ 17 tuổi.

Tay cầm liều thuốc giải Ai đưa, rảo bước về văn phòng thám tử, lơ đãng nhìn dòng người qua lại trên phố, tâm trạng Conan trào lên một nỗi niềm khó tả. Chẳng phải đã hứa là dù có chết cũng phải quay trở về sao? Cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến, tại sao tâm trạng lại không thoải mái như mình tưởng tượng? Không phải chỉ có 5% khả năng thất bại thôi sao? Mình bắt đầu trở nên tính toán được mất từ khi nào vậy? Conan đặt chân tới dưới lầu văn phòng, ngước đầu nhìn thấy ánh đèn hắt ra qua khung cửa sổ thì vô cùng kinh ngạc “Chẳng phải Ran nói hôm nay ở trường không về nhà sao?”

Conan nhanh chân chạy lên lầu, mở cửa, nhìn thấy Ran đang ngồi ngây người trước tấm bản đồ trên tường, bên cạnh là một chiếc vali cỡ bự.

“Chị Ran, chị lại đi công tác ạ?” Conan nhìn Ran đầy vẻ khó hiểu.

“Em nói xem tại sao chị đi khắp nơi rồi mà vẫn không tìm được anh ấy? Hôm nay chị nhận được thư mời của một trường bên Mỹ, có lẽ chị không nên chỉ giới hạn tìm kiếm anh ấy ở trong nước” Ran đáp nhưng vẫn không quay đầu lại.

“Ran..”

Ran cứng đờ cả người nhưng vẫn không quay đầu lại. Tiếng nói này đã văng vẳng bên tai cô không biết bao nhiều lần mà kể, nhưng mỗi lần cô quay đầu lại, tất cả đều tan biến như một giấc mộng. Liệu… lần này cô có nên quay đầu?

“Ran, đừng đi, hãy ở lại đây” Conan tháo cặp mắt kiếng ra rồi bước đến phái trước, kéo Ran đứng dậy.

“Shinichi, … Conan, …” Ran không biết là do nước mắt hay vì ảo giác mà hình ảnh của Shinichi và Conan cứ thay phiên nhau xuất hiện, đan xen vào nhau.

Conan đưa tay lên lau đi giọt nước vương trên mi mắt Ran.

“Ran, tớ về rồi, tên Shinichi đáng chết của cậu trở về rồi đây.”

Ran nhìn chằm chằm cậu trai trước mặt mình, vội vàng kéo tay Conan ra: “Không, Conan, như vậy đối với em, đối với chị đều không tốt, người chị đợi là
Shinichi…”

Conan nhìn Ran lúng túng mà vừa đau khổ vừa tự trách bản thân mình.

“Ran, năm tụi mình 5 tuổi, cậu cứ một mực đòi tớ cùng chơi búp bê của con gái, kết quả tớ bất cẩn làm rách một bộ đồ của búp bê, cậu khóc cả một buổi chiều, làm tớ sợ đến nỗi một tuần cũng không dám gặp cậu…”

“Ran, năm tụi mình 6 tuổi, cậu gọi phi thuyền bay trên trời là UFO, nói người ngoài hành tinh đến rồi, bị tớ cười nhạo, kết quả, tớ trở thành chuột bạch đầu tiên thử nghiệm ngón đòn karate của cậu…”

“Ran, năm tụi mình 7 tuổi, vì tớ sợ mất mặt nên không cho cậu gọi tớ là Shinichi, nhưng câu nói cậu thốt lên “Thật sự không được sao?” đã đánh bật tất cả các lý do tớ đặt ra, cũng từ lúc đó tớ nhận ra cậu là một ngoại lệ…

“Ran, năm tụi mình 8 tuổi, hai gia đình mình cùng ra ngoài chơi, đó là lần đầu tiên cậu được mặc Yukata, mẹ tớ và dì Eri trang điểm cho cậu, kết quả là cậu vô cùng xinh đẹp đứng chụp hình cạnh một tên ngốc nghếch là tớ … tấm hình đó cuối cùng cũng không thể giữ lại, bây giờ chỉ còn lại hình của tên ngốc này thôi…”

Ran ngước mắt nhìn cậu thanh niên xa lạ trước mặt, nước mắt từng giọt tuôn rơi “Mình sao thế này, chẳng phải đã hứa sẽ không khóc nữa sao? Chẳng phải dù có nghe lại chuyện Shinichi mất tích cũng sẽ không rơi thêm giọt nước mắt nào nữa hay sao? Sao… sao nước mắt lại cứ rơi mãi không ngừng…?”

Conan lại tiến thêm một bước, dùng đôi tay vững chải giữ lấy Ran, rồi tiếp tục nói:

“Ran, năm tụi mình 9 tuổi, chú Mori và dì Eri đã ly thân rồi, tớ cùng cậu đi mua thức ăn, cây hành lại bị cậu nhầm là rau xanh, kết quả là nhà mình lâu lắm rồi không mua lại hành…”

“Ran, năm tụi mình 10 tuổi, tớ dạy cậu chạy xe đạp, lúc đó hoa anh đào rơi thật đẹp, cậu vừa biết chạy, tớ liền nhảy xuống xe mà không nghĩ ngợi gì, rốt cuộc cả hai ta đều té lăn, cả người toàn hoa anh đào…”



“Ran, năm tụi mình 14 tuổi, trường tổ chức trượt tuyết, chúng ta bị câu chuyện buồn đầy cảm động của bà chúa tuyết thu hút vào một vụ án mạng…”

“Ran, năm tụi mình 15 tuổi, cậu nói trên thế giới này, những bí ẩn Shinichi không thể nào giải quyết được còn rất nhiều, tớ không đồng ý, rồi chúng ta cãi nhau, chiến tranh lạnh một tuần, may mà bài hát Amazing grace khiến cho chúng ta trở lại thân thiết…”

“Ran, năm tụi mình 16 tuổi, cùng nhau đi New York, mẹ tớ đua xe trước tượng Nữ thần tự do, tớ kéo cậu ra ngoài cửa xe cùng ngắm phong cảnh, kết quả là cậu lại sợ đến nỗi không dám mở mắt ra, nhưng sao cũng chính là cậu lúc đó lại có can đảm đi cứu một người muốn h.ãm hại mình chứ…”

“Ran, năm tụi mình 17 tuổi, ở công viên Nhiệt đới…..”


“Shinichi, là cậu thật rồi… nhưng tại sao…tại sao đến bây giờ cậu mới nói…"

Shinichi ôm chặt cô gái trước mặt mình, người mà giờ đây đã không thể thốt thêm lời nào nữa…

“Bởi vì… Ran ơi, hôm nay tớ mới nhận được thuốc giải. Có nó rồi, tớ có thể khôi phục trở lại hình hài của Shinichi. Nhưng tớ không muốn lừa dối cậu thêm nữa, vì cậu là người có quyền biết sự thật về Kudo Shinichi nhất”

Bản thân là một bác sĩ, khi nghe thấy điểm mấu chốt của sự việc, cô lập tức thắc mắc: “Thuốc giải, báo cáo dược lý và phân tích bệnh lý đều làm xong rồi đúng không? Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Shinichi thở dài, lòng thầm nghĩ: “Sao mình có thể quên mất cô ấy đã là một bác sĩ ưu tú nhỉ?”

Cậu đưa tay lau đi vết hoen của mascara trên mắt cô rồi nhẹ nhàng nói: “An toàn, đương nhiên là an toàn rồi…”

“Shinichi, cậu đã nói là sẽ không gạt tớ nữa mà” Ran chiếu ánh nhìn sắt bén vào mắt Shinichi, không cho cậu đến nửa giây lẩn tránh câu hỏi của mình.

“À…ờ… tỷ lệ thành công là 95%” Shinichi cảm thấy hơi sợ khi bị Ran chiếu tướng như vậy nên ngoan ngoãn trả lời.

Lập tức Ran khôi phục trở lại thành một vị bác sĩ bình tĩnh và chính chắn.
Shinichi suy nghĩ một lát, rồi đưa thuốc giải cho Ran. Ran cầm viên thuốc giải lắc lắc, sau đó đi đến dưới ánh đèn soi viên thuốc, biểu hiện trên gương mặt rõ ràng rất nghiêm trọng. Sau đó… Ran ném viên thuốc ra ngoài cửa sổ. Shinichi ngây người ra khi chứng kiến một loạt các động tác của Ran và rồi shock nặng vì hành động cuối cùng của cô. “Này! Cậu làm gì vậy Ran? Thuốc giải chỉ có một viên thôi.”

Ran nhìn ra ngoài cửa sổ, mìm cười nói: “May mà không rớt trúng người ta. Em có thể không chú ý đến tên họ của Shinichi, còn Shinichi có phải ngại tuổi tác của em không?”

“Ran…” Shinichi ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình, rồi cậu nhẹ nhàng bước tới, ôm cô vào lòng, đưa tay xoa xoa mái tóc cô… “Ran, anh thật ngốc, đã làm lỡ mất thời gian 10 năm của chúng ta…”

Năm đó, có cậu trai 17 tuổi, có cô gái 27 tuổi. Cậu tên là Edogawa Conan, cô tên là Mori Ran.

----------

Chương 4:

Năm đó, tên họ và tuổi tác đều không quan trọng, chỉ còn tình yêu tồn tại.

Chiếc xe của Mục Pháp Luật dừng trước cửa cục cảnh sát. Nữ ký giả xinh đẹp bước ra khỏi xe, chào hỏi những anh bảo vệ, rồi tiếp tục bước vào trong. Dừng bên ngoài một văn phòng, ngẩng đầu nhìn tấm biển “Trưởng thanh tra: Edogawa”, cô gái xinh đẹp nở nụ cười “Chính là chỗ này, không sai.”

“Chào anh, tôi là phóng viên của chương trình Mục Pháp luật, Wanatabe Seiyu. Anh là trưởng thanh tra Edogawa Conan, người du học từ Mỹ trở về, gần đây đã liên tiếp phá rất nhiều vụ án? Để hẹn trước được với anh thật không phải là chuyện dễ dàng” Nữ phóng viên vẫn giữ nụ cười lịch sự với vị thanh tra, người đồng thời là thần tượng của giới trẻ hiện nay.

Conan mời cô tách café, mỉm cười đáp: “ Thật lòng tôi không dám nhận. Tôi vừa mới về nước, thành tích chẳng có gì đáng để kể lể. Tôi nghĩ tổng thanh tra Hattori Heiji thích hợp hơn. Tôi quen biết khá thân với anh ấy, có thể nói giúp vài lời.”

“Chúng tôi xin nói thật” nữ phóng viên xinh đẹp đặt tách café trên tay xuống, chỉnh ngay ngắn lại chỗ ngồi rồi tiếp “Để thu hút lượng khán giả theo dõi chương trình, chúng tôi muốn làm loạt tiết mục nhiều kỳ dựa trên quá trình phá án của một vị thanh tra tài năng, đẹp trai, và đặc biệt là chưa kết hôn. Với những điều kiện đó, anh Edogawa 23 tuổi đây là ứng cử viên số một.”

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại được chứ?”

“Anh cứ tự nhiên.”

Nói được vài câu Conan cúp máy, miệng cười tủm tỉm: “Xin lỗi cô. Nói như vậy tôi không thích hợp với chương trình phỏng vấn này rồi.”

“Sao lại thế?” Nữ phóng viên quắc mắt nhìn Conan. Chỉ có cậu mới thẳng thừng từ chối lời mời đầy hứa hẹn này.

“Vì vợ và con gái tôi đã đáp máy bay từ Mỹ trở về đây. Giờ tôi đến sân bay đón họ. Xin phép…” Nói đoạn, Conan xách cặp, chạy vội xuống dưới lầu, khuất khỏi tầm nhìn của nữ phóng viên ngơ ngác xinh đẹp.

Năm đó, tên họ và tuổi tác đều không quan trọng, chỉ còn tình yêu tồn tại.

THE END
 
cái kết chưng hửng quá! mà vậy thì conan 23 vậy ran 33 thế này thì phi công trẻ lái máy bay bà ghà!

nè nè cô , làm gì mà nói quá như vậy

nhìn cặp Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài 2000 chưa ? có ai nghĩ họ chênh nhau 10 tuổi nào ? Vậy mà trông vẫn đẹp đôi như thường

"Chỉ còn tình yêu tồn tại" thì khái niệm về thời gian và tuổi tác đã bị xóa nhòa rồi :)
 
nè nè cô , làm gì mà nói quá như vậy

nhìn cặp Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài 2000 chưa ? có ai nghĩ họ chênh nhau 10 tuổi nào ? Vậy mà trông vẫn đẹp đôi như thường

"Chỉ còn tình yêu tồn tại" thì khái niệm về thời gian và tuổi tác đã bị xóa nhòa rồi :)

vâng em biết tình yêu là vầy:KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18: nhưng anh shin cũng khổ lắm lắm lắm lắm:KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18: thôi cứ coi là thế đi:KSV@11::KSV@11::KSV@11:
"nếu một ngày anh yêu em mà giữa chúng ta có hàng ngàn hàng vạn bước. Em sẽ bước một bước các bước còn lại anh hãy bước để đến bên em."
coi là shin sama đã bước để đến bên ran:KSV@11::KSV@11::KSV@11::KSV@11::KSV@11: mà sơn bá hơn hay anh đào hưn?
 
×
Quay lại
Top Bottom