Nho's Diary

  • Tác giả Tác giả nho
  • Ngày đăng Ngày đăng
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Dần dà, những cái tên rất kê, những title từng rất tâm đắc, trở thành những thứ bình thường nhất có thể.
Gọn gàng, lặng lẽ.
Mong em sẽ sớm an yên.
 
Hôm nay em đi trên đường về, em nghĩ đến khoảng 300 việc vui và dễ thương, em cứ cười tủm tỉm mãi, cảm giác như cuộc đời mình phơi phới.
Có những chuyện vài hôm trước, hôm nay em mới nhớ ra để cười tiếp. Em như con lợn chậm cười trong cái chuyện cười con khỉ bị chết oan vậy. Nghĩ đến vậy em lại cười tiếp... Thật là kì cục....
Em biết mình vẫn nặng lòng lắm, nhưng thôi, mưa đến đâu mát mặt đến đấy, em vui vẻ nhẹ nhàng chút nào thì em tận hưởng đến đó.

Nay em lại nghĩ về việc, nếu em tệ mà người ta đối xử tốt với em, thì người ta tử tế vĩ đại quá. Còn nếu người ta tệ mà em vẫn dễ thương với người ta, thì em quá tuyệt zời. Còn nếu chúng ta đều tốt với nhau thì còn gì để lói nữa, quá pơ phếch! Quá tuyệt vời! Còn 2 bên cùng ko tử tế với nhau thì em không biết, em chưa gặp trường hợp này bao giờ 🤷🏻‍♀️ Hoặc thấy rồi thì em nhắm mắt lại và quên sạch rồi =))

Hôm nay em thấy mình may mắn, vì sau tất cả, lòng em vẫn tràn đầy yêu thương.
Sau tất cả những tổn thương mà em đã tìm thấy trong lòng mình, em vẫn sẵn sàng mở lòng để dốc gan dốc ruột tin yêu.

Giống mấy bà đẻ xong thề sống thề chết không đẻ nữa, nhưng vài năm sau lại gạ chồng làm đứa nữa =))

Em cũng thế, bước qua một chuyện, em cũng bảo đau khổ thế này thì vứt cụ tim đi chứ để làm gì nữa, mấy cái chuyện tình cảm ruồi bu kiến đậu, vứt hết vào thùng rác cho đỡ nhọc lòng.

Thế rồi em lại khao khát được yêu, được trải lòng mình ra.

Em và Rùa chắc vì giống nhau ở điểm này nên Rùa mới thương quý em nhiều đến thế, như thương em, thương cả cho Rùa. Cho đến cuối cùng, vì cô đơn tủi hờn (mình tự tạo, chúng mình đều có nhiều người yêu thương xung quanh, bằng cách này hay cách khác), mình vẫn ôm khát khao tìm thấy một người để trò chuyện không biết chán, để yêu, để "hi sinh" mà không thấy thiệt thòi, để thật vui khi nhìn người ta hạnh phúc, để gắn chặt mình với người ta.

Với em, người bạn đời quan trọng nhất trên đời, là người em thương mến nhất trần đời này. Em vẫn ở đây yêu thương bản thân mình, cố gắng hết sức, để chờ người bạn thân thương của em đến, cùng em yêu thương em, và yêu thương cả bạn.

Em thích nắm tay, thích ôm, thích chuyện trò như cách gắn kết nhau cả đời.

Rồi em sẽ an yên, rồi em sẽ hạnh phúc, rồi em sẽ tìm được người thương em nhiều thật nhiều, vì em tin em đáng yêu và đáng quý, vì em tin một trái tim đầy ực yêu thương thế này, không thể nào không được đền đáp.
 
Trên đời này có nhiều kiểu phụ thuộc.
Ví dụ, bạn biết người ta sẽ nhớ những gì bạn thích, nên bạn quên sạch bạn thích cái gì.
Em thèm 1 ngụm bia sứ, nhưng em quên em thích uống màu gì rồi...
Nhắn tin hỏi thì có kì quá không...
 
Người say không nói dối nên điều này là thật lòng.
Xin cảm ơn, rất trân trọng!
 
Ai bảo là người điên không biết nhớ và ngườ say không biết buồn?
Cũng không buồn lắm, nhưng đại đại là có biết buồn nghe!!!
 
Dạo này đổi gu, có thể không son nhưng thích quáng miếng má hồng, trông má hây hây có sức sống ghê =))
Gòi chuyển sang son màu nhạt hơn, hồng hồng bóng bóng.
Nhìn cái mỏ vừa hỗn vừa cưng, lúc nào cũng chỉ muốn cong tớn cái môi lên.

Đáng iu quá, tôi đáng iu quá =)))
 
Ah, hôm qua em phát hiện ra bia đắng.
Bình thường em không phải uống bia đắng bao giờ, được nhường nhịn cỡ đó :))
Hôm qua em ngậm một ngụm bia đắng thật lâu.
Ngồi cảm thấy hơi thở mình thơm phức, ngọt lịm. Cái môi vừa mềm vừa ngon. Ngoằm.

Thích quá, rất mê <3
 
Em vẫn luôn tự hào về việc khả năng tự phục hồi và sống sót của mình, em cho mình quyền tin và sống theo tôn chỉ: “Thà bị lừa còn hơn sống mà không dám tin ai”.
Em sống như thế 30 năm nay, cũng có những sóng gió be bé của cuộc đời, xong em vẫn đứng dậy kiên cường, nửa cảm thấy đúng là mình đỉnh quá, không ngã, vẫn tràn lòng tin thế cơ mà; nửa lại thấy khả năng phục hồi của mình càng ngày càng kém, sợ rằng vấp một cái là sẽ không đứng dậy được nữa.

Tuổi già thật đáng sợ.

Năm 30 tuổi, em vấp một cú mờ mắt. Lòng tin em đặt vào một người, đến lúc cảm thấy như bị lừa rồi, em vẫn còn tìm đủ lý do để biện bạch, để bảo vệ hình ảnh của người đó trong mắt em. “Người ta chỉ tin những gì mà người ta muốn tin”. Người ta còn không tin những gì người ta không muốn tin nữa cơ.

Ngoài việc em không trách nổi người ta, em còn đổ tội luôn cho mình, cho chắc chắn. Em dùng đủ loại logic mà cái não ít nếp nhăn của em có thể nghĩ ra để hợp thức hóa hành động của họ.

Dạo này tụi trẻ con có cái câu truyền tai nhau: Con quỷ ở cuối mối quan hệ chính là bản chất thật. Em cương quyết không tin, em làm sao lại ở cạnh và yêu thương 1 con quỷ được, dù có như thế nào đi chăng nữa, người em từng iu thương phải là 1 thiên thần =))

Em cảm thấy thật kỳ lạ. Nhưng bằng một cách nào đó, em vẫn nghĩ ra cách để nghĩ họ là người tử tế. Hoặc vì họ tử tế quá, nên họ không muốn tổn thương ai, họ nhẹ nhàng uốn lượn qua các mối quan hệ, ai cũng vừa lòng cả. Chẳng qua em là người ở sâu quá nên em biết nhiều việc. Giá mà em biết ít đi một tí, thì chắc cả làng cùng vui.

Em với mẹ hay cười với nhau, ngoài đời thì em đanh đá xấu tính gai góc. Dính đến chuyện tình cảm một cái, em vừa mù vừa quáng.

Nhưng cuộc đời em chỉ có duy nhất 1 cái em muốn mù quáng thôi mà. Đại đại đi. Cái mù quáng ấy chiếm 70% trí óc của em rồi =))
 
1757305971723.png


Mí cả thích nắm tay anh iu để bắt nạt đến cúi đời nữa~
 
Những cô gái khác: Tháng này mình nên thưởng cho mình quần áo/túi xách/mỹ phẩm... gì nhỉ?
Hân Lê: Tháng này mình nên thưởng cho mình máy móc gì nhỉ?

...
 
Hầu hết chúng ta đều nghĩ rằng con người sẽ thay đổi nếu được nghe những lập luận đủ hợp lý. Nhưng thực tế thì ngược lại. Trong rất nhiều trường hợp, càng lý lẽ bao nhiêu, người nghe càng kháng cự bấy nhiêu. Vì điều bạn đang chạm vào không phải là logic – mà là một cấu trúc sâu kín của tâm trí: hệ thống niềm tin.
Niềm tin không đơn thuần là ý kiến. Nó là nền móng mà một người dùng để lý giải thế giới, để an ủi bản thân, để cảm thấy mình có quyền kiểm soát cuộc đời. Một niềm tin có thể hình thành từ một lời dạy từ bé, từ một biến cố từng trải, từ một tấm gương trong gia đình – và qua thời gian, nó trở thành thứ người đó dựa vào để sống. Vì vậy, dù bạn cho rằng điều đó “phi lý”, “lạc hậu” hay “thiếu khoa học” – thì người kia cũng không dễ từ bỏ. Vì bạn không chỉ đang thách thức một ý niệm – mà là thách thức cảm giác an toàn của họ.
Tưởng tượng bạn sống trên một chiếc bè, làm từ những niềm tin được chắp vá suốt nhiều năm. Dù bè cũ kỹ, ọp ẹp, nhưng nó nổi. Giờ có người nhảy tới hét vào mặt bạn: “Xuống đi! Bè này không đúng kỹ thuật!” – bạn có nhảy xuống không? Dĩ nhiên là không. Trừ khi họ đưa cho bạn một chiếc bè khác. Trừ khi chiếc bè của bạn bắt đầu chìm. Và trừ khi, bạn đủ hoảng loạn để chấp nhận rằng mình cần đổi hướng.
Đó là lý do vì sao, muốn thay đổi niềm tin của ai đó, không thể làm bằng cách đối đầu trực diện. Càng ép, họ càng phòng thủ. Càng lý lẽ, họ càng bịt tai. Không phải vì họ dốt – mà vì họ đang tự vệ. Hệ thống phòng thủ này rất mạnh, vì nó liên quan đến danh dự, đến quá khứ, đến những lựa chọn họ từng đặt cược cuộc đời vào đó.
Ray Dalio nói rằng: “Hiểu hệ thống thì mới thay đổi được.” Và niềm tin là một phần trong hệ thống sống. Nó liên kết với thói quen, cảm xúc, vai trò xã hội, vị trí trong gia đình… Bạn không thể nhổ một mắt xích ra mà không làm rối toàn bộ chuỗi vận hành. Nhưng bạn có thể “cấy ghép” vào hệ thống một yếu tố mới – rồi kiên nhẫn để nó tự vận hành theo hướng khác.
Thực tế, rất nhiều người không thay đổi nhờ tranh luận, mà nhờ… vỡ mộng. Khi những điều họ từng tin bắt đầu không còn hiệu nghiệm – khi họ cầu mà không thấy linh, khi cách sống cũ gây đau đớn, khi những giá trị từng giúp họ yên ổn giờ lại khiến họ lạc hướng – thì khoảng trống mới xuất hiện. Lúc ấy, bạn không cần tranh luận nữa. Chỉ cần một lời gợi mở nhẹ, một sự hiện diện đúng lúc, hoặc đơn giản là một lựa chọn thay thế đủ vững, họ sẽ tự bước qua.
Đó là nghệ thuật của người khôn: không lao vào thay đổi ai cả. Chỉ lặng lẽ quan sát, kiên nhẫn đồng hành, và chờ khoảnh khắc mà cấu trúc cũ bắt đầu rạn nứt. Vì không ai thay đổi khi còn thấy mình ổn. Nhưng ai rồi cũng thay đổi khi bắt đầu thấy mình không còn sống nổi trong hệ thống cũ.



Lưu ở đây hồi nào đọc
 
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Quay lại
Top Bottom