Lần đầu tiên trong cuộc đời đóng vai người bị hại
Ra cái vẻ mong manh yếu đuối
Như thế có quá đáng quá không nhỉ? Trong khi mình đang sống rất tốt nhưng lại ra cái vẻ sợ hãi cần được bảo vệ
Nhưng kể ra cái cảm giác này cũng sướng mà, vậy mà cứ bắt mình phải cố gắng. Việc gì phải cố gắng, giả dối một chút, đứng lùi về một chút, không phải rất yên ổn sao?
Ốm lúc này thật tốt, đầu óc lúc nào cũng biêng biêng, chẳng nghĩ được gì, cũng chẳng cần nghĩ gì, tỏ ra íu đuối với các anh trong phòng một tí, tự dưng lại được cưng chiều, hoặc ít ra cũng không bị vùi dập như một con đàn ông dở nữa
Công việc mông lung, chẹp miệng, kệ. Phú thỉnh thoảng dấm dở lắm, chẹp miệng, kệ!
Cheo dạo này cũng bị làm sao, suốt ngày quát mình
Thấy bảo sắp đến tháng nên khó chịu. Chẹp, không làm dịch vụ là không thể mềm tính nổi, mình cũng thế mà :3 Nói chung còn nợ nó nhiều mối ân tình, nên là cứ ngậm miệng lại. Dạo này Cheo dính hơi nhiều phốt, nó nghỉ, mình lại ngồi hốt cùng, cơ mà những thứ tự dưng không muốn dính đến, nhất là chuyện tiền bạc. Có ai ở đây cho mình kể chuyện rồi cho mình lời khuyên nhỉ?
Mình nói với Cheo, mình trước giờ vẫn tin là dù trời có sập xuống, thì vẫn có thể dựa vào Rùa. Cheo quay ra nhìn đúng kiểu mặt: "Mày có chắc là trong đầu mày có não không???" Cheo bảo, "Trước giờ tao không dám nói, vì nghĩ mày có nhiều tình cảm, nhưng mà trước giờ tao không hề nghĩ là mày có thể dựa vào ông ý, mà chính ông ý mới là người dựa vào mày".
Vì có thể em mới là người nghĩ cho gia đình anh nhiều hơn. Kể cả trong những lúc yên bình nhất.
Hoặc có thể là đến bây giờ em mới biết rằng, nếu trời có sập xuống thì em là đứa chết đầu tiên
Anh bất lực lắm. Công việc có thể anh rõ ràng, có thể anh khôn khéo biết trước biết sau, chứ thực sự trong việc của em, anh xử lý dốt đúng bằng một con bò (xin lỗi bò thật nhiều!)
Tiên sư, ốm mệt quá!!!!