- Tham gia
- 4/5/2017
- Bài viết
- 233
Mẹ mình hỏi sao lúc nào cũng thấy mình bận thế?
Bởi dạo gần đây mẹ gọi toàn lúc mình đang làm việc hoặc làm bài tập trên lớp. Nhìn chung là mình vẫn rất mơ hồ về khái niệm “bận”, nhưng chắc dạo đây mình cũng công nhận bản thân hơi nhiều việc phải xử lý thật. Có lẽ phần nhiều vì khối lượng công việc cuối tháng hơi dồn dập, các bài tập nhóm trên lớp bắt đầu triển khai cộng thêm việc launching cuộc thi mình thuộc BTC nữa. Nghe nhẹ nhàng chứ có ngày mình phát khók rồi nha.
Bài học kinh tế đầu tiên mà mình được học khi lên Đại học là sự đánh đổi và chi phí cơ hội. Lý thuyết này siêu đúng vì mình luôn áp dụng được nó trong mọi trường hợp. Giả sử như việc mình cố gắng handle được tất cả các task trong ngày phải đánh đổi bằng giấc ngủ. Ngày nào cũng ước có thêm 1h để ngủ, chứ dạo này mình thấy quầng thâm mờ mờ ở mắt với nổi mụn do stress rồi, ai đó cứu tui khỏi sự xấu xí này với ))
À đấy, xong mẹ mình lại bảo, hay là nghỉ bớt việc đi?
Khổ quá nghỉ hỏng được chời ơi!!! Mình giải thích với mẹ là mình không bận vì ôm việc, mà đó là trách nhiệm học tập và công việc mình cần thực hiện. Cho nên là hỏng có nghỉ được TT Nhưng tính mình cũng kỳ, nhiều việc thì than “đau lưng” vậy thôi chứ không có việc để làm mới khiến mình hoài nghi nhân sinh. Đơn cử như hồi tháng 7 có 1 tuần mình được break vì công ty không giao task mới mà mình bắt đầu chìm vào suy nghĩ “Why sếp không giao task cho tuii? Sắp bị đuổi việc rồi ư? Nahhh” Chắc kiếp nô lệ tư bản nên không thoát được. (Rồi tuần sau đó ngập tràn hân hoan đón task về)
Kết thúc cuộc gọi, mẹ lại dặn ăn ngủ điều độ như thường lệ. Cơ bản thì mẹ cũng không biết giúp gì, biết quan tâm con gái từ xa thui kakaa.
Hết rảnh cho những dòng linh tinh rồi. Mình “bận” tiếp đây.
Bởi dạo gần đây mẹ gọi toàn lúc mình đang làm việc hoặc làm bài tập trên lớp. Nhìn chung là mình vẫn rất mơ hồ về khái niệm “bận”, nhưng chắc dạo đây mình cũng công nhận bản thân hơi nhiều việc phải xử lý thật. Có lẽ phần nhiều vì khối lượng công việc cuối tháng hơi dồn dập, các bài tập nhóm trên lớp bắt đầu triển khai cộng thêm việc launching cuộc thi mình thuộc BTC nữa. Nghe nhẹ nhàng chứ có ngày mình phát khók rồi nha.
Bài học kinh tế đầu tiên mà mình được học khi lên Đại học là sự đánh đổi và chi phí cơ hội. Lý thuyết này siêu đúng vì mình luôn áp dụng được nó trong mọi trường hợp. Giả sử như việc mình cố gắng handle được tất cả các task trong ngày phải đánh đổi bằng giấc ngủ. Ngày nào cũng ước có thêm 1h để ngủ, chứ dạo này mình thấy quầng thâm mờ mờ ở mắt với nổi mụn do stress rồi, ai đó cứu tui khỏi sự xấu xí này với ))
À đấy, xong mẹ mình lại bảo, hay là nghỉ bớt việc đi?
Khổ quá nghỉ hỏng được chời ơi!!! Mình giải thích với mẹ là mình không bận vì ôm việc, mà đó là trách nhiệm học tập và công việc mình cần thực hiện. Cho nên là hỏng có nghỉ được TT Nhưng tính mình cũng kỳ, nhiều việc thì than “đau lưng” vậy thôi chứ không có việc để làm mới khiến mình hoài nghi nhân sinh. Đơn cử như hồi tháng 7 có 1 tuần mình được break vì công ty không giao task mới mà mình bắt đầu chìm vào suy nghĩ “Why sếp không giao task cho tuii? Sắp bị đuổi việc rồi ư? Nahhh” Chắc kiếp nô lệ tư bản nên không thoát được. (Rồi tuần sau đó ngập tràn hân hoan đón task về)
Kết thúc cuộc gọi, mẹ lại dặn ăn ngủ điều độ như thường lệ. Cơ bản thì mẹ cũng không biết giúp gì, biết quan tâm con gái từ xa thui kakaa.
Hết rảnh cho những dòng linh tinh rồi. Mình “bận” tiếp đây.