Nhật ký nhảm nhí

“Tìm cho mình một không gian,
Bật bài nhạc làm em chill…”

Nay mình nhận được nhiều thứ, nhiều nhất là deadline. Ngay cả khi mình đang viết những dòng này, bản word cho bài thu hoạch PLĐC vẫn trống trơn, nhưng mình đang mất mood, cũng chẳng nghĩ được gì.

Mình thấy bản thân nhiều lúc khá kỳ cục. Mình từng nói trước mọi người trong CLB, nếu deadline dí, mình sẽ chơi trong lo sợ. Nếu không có deadline nào dí, mình vẫn sẽ chơi trong lo sợ, sợ rằng chơi xong lại bị deadline dí. Nói tóm lại trong hoàn cảnh nào mình cũng “chơi”.

Các bạn mình thường tỏ ra ngạc nhiên trước năng lượng “đi đâu đó” không giới hạn của mình. Mấy đứa kể là, giây trước mày đang học/làm việc thì căng thẳng lắm, nhưng giây sau nhắc về kế hoạch đi chơi cho ngày tới thì mắt mày sáng bừng lên, như thể chẳng mệt mỏi nào cản được bước chân mày. Mình cười hùa theo, vì mình thấy thế thật.

Tuần trước có nhiều thứ khiến mình tụt mood không phanh, đã buồn xong còn gặp mấy chuyện đen đủi. Có tối ở phòng trọ một mình, bố mẹ gọi điện tới nói chuyện, mình chẳng nhớ nói gì nữa, nhưng mình đã dừng cuộc gọi dang dở rồi khóc. Lúc đó tự dưng cảm xúc mình tệ lắm, nó dâng trào lên và mình chỉ đơn giản muốn khóc thôi. Thật may bố mẹ cũng chẳng nghi ngờ việc đang call dở mà mình bảo bố mẹ đi ngủ đi trong khi vẫn còn sớm.

Lạ một chỗ là khoảng thời gian burn out ngắn ngủi đó làm mình năng suất hơn thường lệ. Bởi mấy bài tiểu luận và thu hoạch chuyên đề tuần sau nộp mình đã hoàn thành trong mấy ngày hôm đó. Aww so proud of myself =v=

Bài viết này là bài thứ 2 mình viết để đăng Nhật ký nhảm nhí. Bản draft trước mình viết dở xong xoá đi mất rồi. Btw, nếu muốn theo dõi cuộc sống ĐH hmề trmúa của mình và đám bạn, cũng như những năng lượng có vẻ là tích cực thì có thể xem những chiếc story nhảm nhí của mình mỗi ngày trên tài khoản Instagram: linhkieu0109
 
Ui nay không có thức khuya nha, là dậy sớm. Ban nãy mình ngủ lúc 10 rưỡi, sớm hơn rất nhiều so với mọi ngày. Nhưng giờ giấc sinh hoạt của mình bị đảo lộn hết lên, nên chẳng thể ngủ một mạch tới sáng nữa, cứ ngủ một giấc vài ba tiếng là lại tỉnh.

Dạo này tâm trạng mình thất thường lắm, dễ bị downmood nghiêm trọng. Chợt nhận ra mấy bài gần đây trên NKNN toàn kêu stress vì deadline nhỉ? Chắc cứ stress là mình lại muốn vào cái chốn này viết viết gì đó. Nhưng gần đây mình ít deadline hơn, chẳng hiểu sao vẫn thấy bất ổn lắm. Cơ bản thì cũng gặp một số chuyện không mấy vui vẻ, dạo trước hay nhắn tin tâm sự với một người để thấy đỡ hơn, nhưng giờ bạn ý có vẻ bận nên mình cũng ngại, cứ giữ vậy thôi chẳng kể nữa.

Mình được nghe kể nhiều chuyện trên Đại học làm mình nhận ra không phải cái gì mình thấy nó đều trông như thế. Trong số những câu ch.uyện ấy có một câu chuyện mình là nhân vật chính. Mình nghe xong cũng chẳng bất ngờ nhiều, mình chỉ hơi thất vọng xíu, vì mình chẳng bao giờ muốn là tâm điểm trong bất kỳ cuộc trò chuyện nào cả. Mình giữ khoảng cách với bạn kia rồi. Trước khi bắt đầu chơi với bạn, mình có nghe đồn một số thứ không hay ho về bạn, nhưng mình bỏ ngoài tai, một phần vì không quan tâm những lời đàm tiếu về người khác, một phần vì nghĩ nếu chơi bình thường có lẽ cũng không sao. Nhưng bạn tiếp cận mình có mục đích, không phải là kiểu bạn bè bình thường như mình nghĩ, bạn nghĩ bạn thành công đạt được, rồi bạn đem khoe cái “chiến tích” ấy với người khác, kể với họ rằng mình có vẻ dễ lợi dụng hoặc non gì đó. Mình có nhiều bạn rồi, và nếu ai đó không tử tế với mình, mối quan hệ với người ấy cũng không là gì với mình nữa.

Ấy nhưng mà, mình vẫn có những người bạn Đại học chất lượng lắm nhá. Mình cảm nhận được cái tính dễ thương của mấy đứa, năng lượng tích cực ấy cũng khiến mình vui vẻ lắm. Chắc là trong muôn màu sáng rực như vậy cũng phải điểm thêm một chấm đen cho trọn vẹn nhỉ!!
 
Này, nói nhỏ cho nghe, mình viết bài này khi đang bị tiến độ công việc dí sml đấy, chỉ là chưa bị sếp sờ gáy thôi =)))

Chẳng hiểu sao hay bị mất mood khi viết content cho công việc lắm, nhưng mấy bài viết xàm xàm chẳng ý nghĩa, chẳng chủ đích như Nhật ký nhảm nhỉ thì viết nhanh cực kỳ.

Mình bắt đầu năm 2 với một công việc nhỏ về Content Marketing. Quy trình xin việc cũng không có gì nhiều để kể, đúng kiểu chớp mắt cái tự dưng thấy ngồi trong công ty làm việc. Mình dành nửa tuần đi học, nửa tuần đi làm, thời gian rảnh còn lại thì một phần dành cho câu lạc bộ, một phần để bản thân chill. (Chill ở đây chủ yếu là ngủ thuiii, dạo này thiếu ngủ lắm huhu)

Mình làm quen với những áp lực mới, những hôm đầu chưa quen việc là như người bị rút sạch năng lượng mỗi lần đi làm về. Mấy thứ cảm xúc tiêu cực cứ bám lấy mình trong mấy ngày liền, nào là chán, rối loạn đồng hồ sinh học, mệt mỏi phát khóc luôn ấy. Nhưng mà qua tháng mới mình thấy mọi thứ ổn hơn nhiều rồi. Thực chất vẫn bị chìm nghỉm giữa học tập, làm việc và hoạt động CLB thôi nhưng tinh thần khá hơn, không còn kiểu mỗi sáng thức dậy với suy nghĩ "If you want to give up, give up" nữa.

Nhưng mà ai đó gửi tui tin nhắn hỏi thăm, đại loại kiểu hôm nay của cậu thế nào đi =v= Nếu vui vui tui sẽ khai hết á hoặc không thì trả lời ôi bình thường như bao ngày thôi. Cơ mà tin nhắn đó sẽ +1000000 năng lượng đấyyy

Bài này kết thúc ở đây thôi nhé, mình đi phải chạy việc tiếp đây chứ lương có xíu mà bị phạt chậm tiến độ thì đau lòng lắm.
 
Giáo viên cấp III của mình mà biết lên Đại học GPA môn Toán Kinh tế, Kinh tế vi mô, Kinh tế vĩ mô thấp nhất bảng điểm năm nhất chắc sẽ thất vọng lắm. Chưa kể sang năm hai còn đang ngấp ngoải với Thống kê nữa trờiiiiii
 
Không muốn lan toả năng lượng tiêu cực tới bạn bè hay người thân trên Facebook hay Instagram nhưng mà vẫn muốn share nên mượn tạm Nhật ký nhảm nhí nhé!!

DB248108-8CB2-4FCF-B3EC-298669C78BDE.jpeg
 
BÀI VIẾT NÀY KHÔNG CÓ NỘI DUNG GÌ CẢ

Đặt tiêu đề xong nhớ tới buổi talkshow cách đây vài tháng với blogger Làn - content creator có page siêu nổi "Tivi của bố". (Mình sẽ không khoe là mình lên kịch bản cho buổi talkshow đó đâu hihi) Chị Làn có bảo rằng chị từng thử qua nhiều nghề, từng trải nghiệm nhiều thứ. Rồi chị thấy bản thân không phù hợp với những gì theo khuôn mẫu, chẳng hạn như viết bài theo outline, chị hợp với content tự nhiên, chân thực hơn.

Anw kể vậy cũng chỉ muốn kim cương quan điểm là mình thích viết freestyle cực kỳ. Kiểu là những câu chuyện ngẫu hứng, nghĩ gì viết nấy và không phải sửa theo 7749 feedback vào đêm khuya nó đã gì đâu. Nhưng hiện tại phần lớn thời gian mình dành cho việc lên content theo khuôn mẫu rồi. Nhiều lúc chán lắm cái công thức "Hãy theo dõi fanpage/Hãy liên hệ hotline để bla bla..." nhưng thích thì viết, không thích thì viết huhu.

Thực ra mình vẫn có những không gian riêng để viết mấy dòng linh tinh, như thế này này. Nhưng thời gian cho những bài viết tự do này hầu như chẳng có nhiều. Một là phải cực rảnh, hai là mental health phải gào thét điên cuồng rằng kệ hết deadline và chill đi thì mới có thời gian viết.

Dạo này mình rất hay bị hoạt động truyền thông offline của CLB thao túng tâm lý nhé! Tính là xuống bàn truyền thông xin gói sữa chua của NTT thôi mà vài phút sau thấy mình đứng quảng bá với tiếp khách hộ mấy bạn trực?? Tất nhiêu sữa chua vẫn chưa được ăn. Mệt mà cũng vui, tại mọi người ủng hộ quá trời, lại còn cơ cấu được túi tote siêu đẹp từ NTT nữa. Không liên quan lắm mà túi tote mình dùng được mỗi ngày một cái không trùng nhau rồi, rất nhiều nhưng thấy thì vẫn mê. Học Đại học xong khéo mình mở được gian thanh lý túi tote quá.

Nhân tiện chia sẻ luôn là sắp được gặp mấy người bạn trên KSV ngoài Hà Nội rồi. Aww mọi người sẽ không biết tuii đã háo hức thế nào đâu :3
 
NAY HÀ NỘI VÀO ĐÔNG RỒI...

Không có gì đâu, chỉ là tự dưng mình muốn viết linh tinh. Kỳ mùa thu vừa kết thúc, những ngày tháng chán nản vùi mình vào giáo trình và tài liệu ôn thi khiến mình như già đi chục tuổi. Kỳ vừa rồi khá đặc biệt, mình lại có thêm nhiều cái mới, công việc mới, những người anh chị, người bạn, người em mới, rồi cả những niềm vui nho nhỏ như học bổng, teamwork rất ổn và những giảng viên đáng yêu.

Nhưng bất kỳ việc gì cũng đi kèm chi phí cơ hội. Mình nói thuật ngữ ra vẻ chuyên môn vậy thôi chứ mình sợ Kinh tế vi mô, Kinh tế vĩ mô lắm.

Thời gian qua mình thực sự khủng hoảng, đi học, đi làm, hoạt động CLB và 2 sự kiện lớn, gần như lịch trình tuần nào mình cũng kín cả. Mình có thêm khoản thu nhập nhỏ cho việc tiêu dùng cá nhân qua lương tháng và học bổng, nhưng cái mình phải đánh đổi sức khỏe thể chất và rất nhiều tinh thần. Một tháng có 30 ngày thì phải đến 20 ngày mình thấy stress, 10 ngày còn lại bận đến nỗi không có thời gian nhận ra bản thân đang stress. Tháng nào cũng vậy, ngày này qua tháng kia. Có những đợt stress đến mức ảnh hưởng tới thể chất, đại loại là cơ thể không hấp thụ nổi thứ gì cả, không muốn ăn và rất khó ngủ dù buồn ngủ muốn chết.

Mình không tìm được người để nói ra mỗi đợt căng thẳng, không phải là không có, mà là không dám. Mình biết ai cũng có áp lực riêng, nên cái tiêu cực của mình không nên thêm ai cùng gánh vác cả. Bạn mình vẫn cảm thấy được năng lượng không mấy vui vẻ đó, rồi chúng mình đi uống, và bạn ép mình nói ra bằng hết. Không say nên mình nói chút chút thôi, cũng không nhẹ lòng hơn là bao nhưng ấm lòng vì vẫn có người quan tâm đến tinh thần của mình.

Nghe bảo nền kinh tế đang lâm vào tình trạng khủng hoảng, nhiều công ty cắt giảm nhân sự, sếp lại tăng lương cho mình, nhưng mình xin nghỉ việc rồi. Mấy tháng làm việc không add friend với sếp, đến khi sếp chủ động request thì tin nhắn đầu tiên lại là "Em muốn xin nghỉ việc." Nghe buồn cười nhỉ, mình đã tham khảo lời khuyên của nhiều người, sau đó mới quyết tâm nghỉ. Không hẳn là quyết định đột ngột, mình nuôi ý định xin nghỉ một thời gian rồi. Môi trường tốt, các anh chị đồng nghiệp vui tính, sếp thoải mái... là những gì níu mình ở lại công ty thêm một khoảng thời gian. Nhưng mình mệt mỏi với việc áp lực chồng chất, mình thấy bản thân đang tới báo động đỏ rồi, cần nạp lại năng lượng bằng những ngày chẳng làm gì cả. Một thành viên trong gia đình không đồng ý với quyết định của mình, nghĩ rằng mình nông nổi, thiếu kiên trì, hoặc bất cứ lý do nào đó, miễn là tại mình. Mình lựa chọn không kể áp lực với gia đình, vì dù kể hay không cũng không được thấu hiểu, rồi mình sẽ thêm một áp lực vô hình từ những "lời khuyên bảo" khác. Nhưng mình thấy ổn khi nghỉ việc, mất một khoản thu nhập và nghe cằn nhằn một chút thôi, sẽ chẳng sao cả.

Dạo này Hà Nội vào đông rồi, cũng khá lạnh. Nhưng rúc vào chăn, xem World Cup và không phải lo liệu có kịp chấm công lúc 8h sáng mai thì đúng là tuyệt nhỉ?!
 
MỘT CÂU CHUYỆN TỐN THẬT NHIỀU TIỀN

Giờ nếu ai hỏi mình trên đời các gì mong manh dễ vỡ nhất, tất nhiên không phải thuỷ tinh hay cột sống bất ổn của mình. Mình chắc chắn sẽ trả lời là chiếc laptop thân thương đã đồng hành cùng mình ngót nghét 5 năm.

Khởi nguồn từ câu chuyện mình kể ở trang 5-6 gì đó, khi chiếc laptop gãy bản lề cùng cuộc trò chuyện hết hồn với anh kỹ thuật bên thegioididong. Lúc đó mình xử lý bằng cách mang ra quán ngoài gắn lại chỗ bị gãy, với niềm hân hoan phấn khởi rằng laptop lại y nguyên như mới.

Kết thúc như này thì đẹp hơn cả chuyện cổ tích. Thật không may mình lại chẳng phải công chúa, laptop mình lại càng không phải bạch mã hoàng tử, hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau. Chỉ một vài tháng ngắn ngủi sau khi sửa xong bản lề, màn hình laptop bắt đầu xuất hiện những đường vạch đen ngang. Ban đầu chỉ có 1 vạch be bé ở phía dưới, dần dà xuất hiện cả ở trên đầu và lan dần hết thanh taskbar.

Khi ấy mình nghèo (bây giờ vẫn nghèo thôi nhưng không cố chấp nữa), mình nghĩ dăm ba cái vạch này ảnh hưởng gì đâu, nên vẫn sử dụng cố, đợi hỏng hẳn rồi đổi máy với hi vọng tương lai có tiền. Chỉ một từ “cố” mà mình dùng thêm hẳn hơn 1 năm. Trong 1 năm diệu kỳ đó, màn hình máy tính vẫn chăm chỉ xuất hiện những vạch đen ngang màn, theo tần suất ngày một tăng. Giống kiểu việc đang dùng màn hình của Iphone XSMax mà bị vạch đen thu hẹp xuống màn của Iphone 5s vậy. Đến một ngày gần đây, mình chợt nghĩ, có lẽ tương lai đổi máy mà mình mơ tưởng chính là thời điểm này. Cái quan trọng là mình vẫn nghèo, nên mình lựa chọn đổi màn hình.

Cảm ơn anh thegioididong đã khiến mình mất niềm tin vào Trung tâm Bảo hành ASUS, vừa đắt vừa lâu. Mình đã nung nấu ý định đi sửa ngoài tiếp và đọc 7749 review lẫn bóc phốt để lựa chọn một địa điểm uy tín. Đến mức giờ Facebook mình toàn quảng cáo nơi sửa laptop, thay màn hình uy tín số 1. Nơi nào cũng nói số 1 nhưng số 1 hệ nhị phân hay hệ thập phân thì họ không nói.

Thế rồi cuối cùng mình vẫn ra hãng hỏi thử sau khi nghe lời khuyên từ người chị đầy kinh nghiệm. Bên ASUS hẹn mình khi nào có linh kiện sẽ gọi, với mức giá trên dưới 2 triệu và thời gian trên dưới 1 tuần. Ôi mình có hi vọng gì ở hãng nữa đâu, vâng vâng dạ dạ để lại thông tin rồi phắn nhanh ra quán ngoài sửa.

Quán ngoài thì được cái nhanh, có linh kiện sẵn và có thể sửa luôn. Với mức chi phí chính xác là 2tr8, mình cũng cắn răng gật đầu để máy được thay màn mới luôn mà không cần chờ đợi thêm. Chắc mình làm gì mà không dính lấy 2 từ “phức tạp” thì đời không nể. Tuyệt vời là kỹ thuật của quán H*C** không mở được bản lề màn hình máy mình để thay mới, với lý do:

“Cái này bị dán keo rồi em ơi. Trước bản lề gãy đúng không?”

“Vâng đúng rồi. Em có mang đi sửa để họ dán lại.”

“Thảo nào. Thế này thì chịu thôi, em đi sửa ở đâu họ dán keo đầy bản lề thế này thì sao mà bóc ra được.”

“Thế giờ xử lý sao anh nhờ?”

“Nếu em muốn thay thì chỉ có thay tất cả phần vỏ này, bản lề này cả màn hình nữa. Sửa thế thì mất đến 5 triệu đấy.”

Thế thôi anh, anh lắp lại máy giúp em rồi đưa em bế nó về với. Em lại tiếp tục hi vọng vào một tương lai đổi máy chứ còn tiền đâu mà khóc với sầu. Lúc đấy mình no hope lắm rồi, cầm máy về mà lòng nặng trĩu, chắc lại đồng hành cùng “màn hình 5s” trên laptop thêm một thời gian dài nữa thôi.

Mình thề là mình chán lắm luôn, nghĩ rằng chỗ này họ bảo không sửa được rồi, thì hãng hay chỗ khác cũng thế cả thôi. Sự vô vọng của mình kéo dài cho tới khi bên ASUS gọi đến, thông báo linh kiện đã về và bảo mình mang máy đến sửa, với mức giá 1tr925 không kèm thêm chi phí sửa chữa, dịch vụ.

Đang từ gần 3tr xuống còn khoảng 2tr thì mình như được tiếp thêm niềm tin, ngay lập tức mang máy đến trung tâm. Ngạc nhiên nữa là thay vì mất khoảng 1 tháng sửa chữa như anh thegioididong nói đợt trước, bên ASUS báo rằng 5h chiều hôm qua mình có thể lấy máy luôn, trong khi mình giao máy cho họ lúc 2 rưỡi.

Kết thúc câu chuyện cổ tích, laptop mình đã được thay màn mới toanh, không phát sinh hỏng hóc, bản lề được tháo và lắp lại ngon ơ dù quán ngoài bảo bó tay vì bị dính keo.

Đấy, nói chung là vẫn gửi lời cảm ơn đến anh bên thegioididong vì khiến em mất niềm tin vào TTBH ASUS, cũng cảm ơn anh kỹ thuật bên H*C** vì không sửa được máy để em không lỗ mất 1 triệu.

Nếu lần sau laptop mình còn phát sinh hỏng hóc, mình hi vọng bài viết trên NKNN sẽ mang nội dung “Yeahh mình đã có tiền sắm máy tính mới rồi.”

CE4C8D1C-9581-4748-93CE-6C4F3B6B0698.jpeg
 
NGÀY CUỐI NĂM

Mình đang nghĩ có phải cuối năm rồi nên mọi may mắn đang dồn về mình không nhỉ? Sáng 30 Tết thức dậy với cơn đau đầu và không thể thở nổi do nghẹt mũi. Một năm 365 ngày thì chọn đúng ngày cuối cùng để dính cúm. Thời tiết vẫn lạnh vô cùng, mình tự nhận là một người chịu lạnh tốt nhưng sức đề kháng mình say nooo!!! Bạn mình ở trong Nam thấy mình cúm còn quay hẳn video gửi nắng từ trong đó ra tận ngoài Bắc, thật cảm lạnh.

Không hiểu sao nhưng mình là người duy nhất trong nhà mắc chứng tay chân lạnh, kiểu cả cơ thể hằng nhiệt trừ tay chân là biến nhiệt ấy. Cứ trời lạnh là lạnh theo, lạnh buốt sống lưng, bước đi chân lạnh toát theo đúng nghĩa đen luôn. Nhưng lạnh lẽo hơn cả là chiếc quần tất mình vừa mua về, mới toanh, xỏ chân mặc thử lần đầu tiên thì rách. Đúng là đời.

Nhìn lại một năm qua thấy trên topic này toàn stress, stress và stress nên chỉ mong năm mới cột sống mình đỡ bất ổn hơn, chăm chỉ hơn và không chủ quan với sức khỏe nữa. Không biết trong 12.303 views của Nhật ký nhảm nhí có thật sự được bao nhiêu người đọc, nhưng mình xin chúc mọi người những điều tốt đẹp nhất trong năm tới và những năm tới nữa nhé!

Best regards lần cuối cùng trong năm để ra vẻ người chuyên nghiệp.
 
NGÀY CUỐI NĂM

Mình đang nghĩ có phải cuối năm rồi nên mọi may mắn đang dồn về mình không nhỉ? Sáng 30 Tết thức dậy với cơn đau đầu và không thể thở nổi do nghẹt mũi. Một năm 365 ngày thì chọn đúng ngày cuối cùng để dính cúm. Thời tiết vẫn lạnh vô cùng, mình tự nhận là một người chịu lạnh tốt nhưng sức đề kháng mình say nooo!!! Bạn mình ở trong Nam thấy mình cúm còn quay hẳn video gửi nắng từ trong đó ra tận ngoài Bắc, thật cảm lạnh.

Không hiểu sao nhưng mình là người duy nhất trong nhà mắc chứng tay chân lạnh, kiểu cả cơ thể hằng nhiệt trừ tay chân là biến nhiệt ấy. Cứ trời lạnh là lạnh theo, lạnh buốt sống lưng, bước đi chân lạnh toát theo đúng nghĩa đen luôn. Nhưng lạnh lẽo hơn cả là chiếc quần tất mình vừa mua về, mới toanh, xỏ chân mặc thử lần đầu tiên thì rách. Đúng là đời.

Nhìn lại một năm qua thấy trên topic này toàn stress, stress và stress nên chỉ mong năm mới cột sống mình đỡ bất ổn hơn, chăm chỉ hơn và không chủ quan với sức khỏe nữa. Không biết trong 12.303 views của Nhật ký nhảm nhí có thật sự được bao nhiêu người đọc, nhưng mình xin chúc mọi người những điều tốt đẹp nhất trong năm tới và những năm tới nữa nhé!

Best regards lần cuối cùng trong năm để ra vẻ người chuyên nghiệp.
Chúc chị năm mới vui vẻ, mọi việc may mắn thuận lợi ạ ^^ Chúc chị có máy tính mới hihi

Em là em thích đọc nhật kí của chị lắm :-3
 
Chúc chị năm mới vui vẻ, mọi việc may mắn thuận lợi ạ ^^ Chúc chị có máy tính mới hihi

Em là em thích đọc nhật kí của chị lắm :-3
Hii cảm ơn em nhiều nha ^^ Chị cũng hay để ý những ai đọc nhật ký của chị lắm

Chúc em năm mới vạn sự thành công và thật khoẻ mạnh nhé!!
 
CHUYỆN LÀ MÌNH VỪA TRƯỢT THỂ XONG…

Có thể đây sẽ là môn học duy nhất mình trượt và phải học lại trong suốt Đại học. Và nhiều người sẽ nghĩ, trượt thể thôi có gì to tát đến vậy.

Ừ thì chẳng có gì to tát, chỉ là mình thấy buồn.

Thể ở trường mình không dễ qua, cũng không phải một mình mình trượt. Nhưng trượt thể đồng nghĩa là trượt học bổng, mất tiền, thời gian và công sức học lại. Mình nghĩ rằng thà mình trượt vì không có năng lực, mình sẽ đỡ cấn hơn. Nhưng lý do khiến mình trượt là vì bị nhập sai điểm.

Thật buồn cười làm sao khi nhập điểm thấp xuống, 0.1 ít ỏi cũng làm mình tạch môn. Thầy dạy thể có một bản điểm chấm tay, từ đó đối chiếu sang để nhập lên hệ thống. Mình có ý kiến về việc điểm nhập sai, nhưng thầy chỉ giải quyết đơn giản là hệ thống thì làm sao sai rồi làm lơ mình? Nên mình cũng chẳng biết nói gì hơn nữa.

Một kỳ học của mình bay theo gió cũng chỉ vì thứ nhỏ nhặt kia. Mình là đứa overthinking nữa, chắc sẽ còn buồn nhiều nên muốn viết ra để thoải mái hơn.

Cứ coi như sinh viên không trượt môn thì chưa trọn vẹn vậy. Coi như có thêm một trải nghiệm, cảm giác mới mà mình chẳng muốn trải qua chút nào. Àiii tệ thật đấy!!

P/s: Tháng lương đầu tiên tại chỗ làm mới - Đóng tiền học lại ?
 
MÌNH ĐANG CÁCH LY VỚI THẾ GIỚI BÊN NGOÀI

Ít ai tiếp xúc với mình mà lại nghĩ mình là một đứa hướng nội toàn tập. Từ những anh chị, những bạn đồng trang lứa hay những người em, ai cũng từng bảo rằng ấn tượng đầu tiên về mình là hướng ngoại… Nhưng mình thực sự là người hướng nội.

Đừng hiểu làm rằng hướng nội là kiểu tránh giao tiếp xã hội, mình cũng từng hiểu lầm như thế, và mình đã nghĩ có thể mình là kiểu hướng lung tung. Vẫn thực sự ngạc nhiên vì cách mọi người xung quanh ấn tượng về mình trong những lần tiếp xúc đầu tiên. Mình hay để ý và ghi nhớ những mẩu chuyện nhỏ với người khác, nên vẫn nhớ rõ lắm. Đại loại như là hoà đồng, biết cách gợi chuyện để không gây cảm giác ngại ngùng, rồi năng động, nhiều chuyện để kể…

Đó là kỹ năng, mình phải chia sẻ thật, không thực sự là tính cách của mình. Một siêu năng lực mình có được là trực giác siêu mạnh, mình dường như luôn cảm nhận được về cảm xúc của người đối diện, như kiểu là họ sẽ thấy hứng thú với cái gì, hoặc họ đang cảm thấy như nào, từ đó mình có cơ sở để gợi chuyện, đưa ra chủ đề phù hợp để nói. Cái này cần phải rèn đó, tại trước đây mình ngại giao tiếp lắm, nhưng mình nhận thấy điều đó không có lợi, nên mình sửa dần theo thời gian. Hồi năm nhất Đại học là một ví dụ, lúc đó vẫn dịch, mình học online, trong khi các bạn khác háo hức nhắn tin kết thân, thì mình lựa chọn là một “hồn ma” trong các group chat. Thậm chí những người bạn Đại học bây giờ cũng toàn là chủ động làm quen với mình trước, và mình cũng từng trốn tránh việc kết thân với họ qua tin nhắn, mãi về sau có cơ hội nói chuyện nhiều thì mới đỡ ngại để chơi với nhau thân hơn.

Mình là kiểu người dễ gần, nhưng không dễ nở lòng. Thay vì cô đơn, mình tìm thấy sự thoải mái và vui vẻ khi ở một mình. Mình hoàn toàn có thể teamwork, nhưng yêu thích làm việc cá nhân, và sự độc lập công việc luôn giúp mình năng suất và đạt hiệu quả. Thế nên sau mỗi lần tham gia những buổi họp náo nhiệt, mình luôn dành thời gian nạp năng lượng, yên tĩnh và một mình.

Nói một hồi mà lạc luôn khỏi chủ đề ở phần tiêu đề bên trên ha. Mình bắt đầu công việc mới từ hồi đầu tháng, quá trình xin việc từ sau Tết cũng hơi chật vật hơn lần đầu. Lần này tính chất công việc cũng hoàn toàn khác, kiểu dạng freelancer, chỉ cần làm online tại nhà. Thế nên ngoài những lúc đi học, mình dường như tập trung cho công việc. Thế nên mới có chuyện “cách ly với thế giới”. Dù sao giờ giấc linh hoạt, nhưng yêu cầu công việc cũng cần mình đầu tư thời gian và công sức, mà mình lại làm việc hiệu quả khi yên tĩnh một mình. Đó là lý do mình chọn ở nhà làm thay vì ra quán cà phê hoặc một không gian đông người khác.

Một lợi thế mình thấy thích ở công việc lần này là tinh thần mình cực kỳ thoải mái, chưa thấy sự burn-out như công việc cũ, mình có thể linh hoạt cân bằng giữa học và làm và relax. Sau khoảng thời gian stress trầm trọng năm ngoái thì bây giờ mình khá quan tâm tới sức khoẻ tinh thần, học cách làm việc hợp lý và nghỉ ngơi đúng cách, hạn chế trường hợp cắm đầu cắm cổ chạy deadline nhất có thể.

Vừa nhận thấy sự thay đổi hằng ngày của bản thân chỉ qua những bài chia sẻ trên topic này, cũng thấy khá hay ho. Hôm nọ Facebook mới nhắc lại cho mình một kỷ niệm về một bài đăng trong Writing Challenge của CLB. Trong đó có một câu mình rất thích rằng, đừng quá thất vọng, vì bản thân cậu hiện tại chính là hình tượng tớ đang theo đuổi trong quá khứ. Yayyy just give it your best shots and everything will be better ~~~~

Một bài hát đã cũ mà mình hay nghe gần đây:
 
0H00…

Vẫn đang ngồi chạy deadline và không hiểu vì sao sếp thích giao cho mình kha khá bài nhưng duyệt bài đã viết của mình thì lâu thật lâuuuuuuu

Dạo này mình hay nghe cái này để tâm tịnh mỗi lúc làm việc TT
 
CHUYỆN NHUỘM TÓC

Với một đứa đam mê đổi màu ngói như mình, việc sướng nhất không phải là tìm được màu hợp, mà là việc có người hỏi “Tóc của cậu màu gì thế?” Huhu mờ ê mê luôn ấy.

Mình rất thích nhuộm tóc, h.am m.uốn này nhen nhóm từ hồi cấp III mãi đến cuối năm nhất Đại học mới được thoả mãn. Dạo trước mình còn đam mê tẩy tóc để cháy phố nữa, nhưng sau khi tận tay sờ ổ rơm trên đầu đứa bạn qua 1 lần tẩy thì mình rén. Cơ bản thì tóc mình cũng không khoẻ gì cho cam, lần đầu tiên nhuộm xong chủ quan không dưỡng kỹ mà tóc đã cứng như gỗ rồi. (Trộm vía dưỡng xong cũng đỡ nhiều) Do đó mình phải dập tắt cái đam mê tẩy tóc, nhưng nhuộm tóc thì khum tắt đượccc.

Vậy là mình quyết định nhuộm các thể loại màu trên nền đen.

Chỉ tính trong năm ngoái, mình đã đổi 4 màu tóc, từ xanh lá cây, đỏ, xanh dương rồi đến cam, còn giờ là màu nâu phai =)) Nhưng nhuộm màu sáng trên nền đen thì chung quy vẫn là một mảng màu tối, trừ khi ra nắng mới có ánh màu. Do vậy mình cũng quá quen với việc KHÔNG MỘT AI nhận ra mình mới nhuộm màu khác @@ (Embe tổn thương nhưng embe khum nói thuii)

Nhưng mà hạnh phúc thế nào, trong một buổi học thể dưới cái nắng nhàn nhạt của mùa đông Hà Nội, một bạn nữ lại nhẹ nhàng hỏi mình “Cậu ơi tóc cậu nhuộm màu gì thế?” Sau đó bạn còn thì thầm “khá to” với bạn bên rằng “Tao thích màu này ghê.” Trời duuu x2 sự sung sướng. Hồi đó màu tóc mình là xanh lá phai ra từ màu xanh dương khói. Ban đầu cũng không quá để ý tóc thành cái màu gì rồi, nhưng được bạn khen xong cũng mừng thầm. Thế là mấy bữa sau hôm đó mình đổi màu tiếp. Đam mê thì nó vẫn là đam mê thôi!!!!

Biết gì không? Mẹ mình thấy tình trạng con gái đổi ngói nhiều đến sắp hói rồi nên hồi sau Tết, lúc mình còn đang tất bật dọn đồ xuống thủ đô, mẹ cũng không quên quán triệt rằng “Nhuộm tóc ít thôi đấy.” Huhuu con biết rồi mà, thi học kỳ xong sang tháng con mới nhuộm tiếp cerrr
 
MÌNH KHÔNG BẬN, NHƯNG CŨNG CHẲNG RẢNH RỖI

Cách đây không lâu, mình vừa phải an ủi đứa bạn về chuyện tình cảm. Chỉ là bạn mình cảm thấy người kia dành không đủ thời gian, trong khi đối phương lại cảm thấy phiền khi phải nhắn tin quá nhiều vì họ rất bận.

Và rồi mình tự nghĩ: Như thế nào là bận? Như thế nào là rảnh, là có thời gian?

Trở lại khoảng thời gian đầu năm 2, khi mình bắt đầu dấn thân vào tư bản. Mình lúc ấy luôn tự gắn cho bản thân một cái mác RẤT BẬN. Đi làm, đi học, ngoại khoá và ti tỉ thứ khác khiến tinh thần và thể chất mình rơi vào tình trạng ét ô ét. Nhưng sau một thời gian break-down, mình lại rút ra kết luận: Vấn đề nằm ở việc time management skill của mình chưa đủ tốt.

Cho tới thời điểm hiện tại, mình vừa đi học, vừa chạy 2 job, vừa làm core cho một cuộc thi, vừa học tiếng Anh mà vẫn có thể tham gia một cuộc thi khác, liệu mình có còn RẤT BẬN không? Tất nhiên mình không thấy rảnh rỗi, nhưng mình hoàn toàn không thấy bận.

Và chẳng có ai quá bận để không dành được thời gian cho những người họ quan tâm. Dừng đèn đỏ 60s, bạn có thể tranh thủ reply một tin nhắn, sửa lại quai mũ bảo hiểm và soi gương chỉnh lại tóc mái. Thì không lý do gì khiến mình không thể dành nổi vài chục phút trong ngày cho những người mình yêu thương cả.

Rồi mình nhận ra, mình có thể bận, nhưng vẫn đủ rảnh để duy trì các mối quan hệ. Mình hoàn toàn có thể vừa gọi hỏi thăm bố mẹ, vừa giải quyết nốt deadline trong ngày. Mình cũng luôn sắn sàng dỗ bạn mình khóc, ngay cả khi đang trả lời tin nhắn từ sếp. Mình sẽ cố gắng hoàn thiện công việc của những ngày tới, để sắp xếp một chuyến đi chơi với bạn tại tỉnh khác. Khi mình học được cách trân trọng người khác, dù cuộc hẹn có gấp đến đâu, mình hoàn toàn sắp xếp được lịch để gặp họ.

Thực ra mình biết ai cũng sẽ có những công chuyện riêng. Nhưng nếu bạn còn mãi thắc mắc và buồn rầu liệu mình có đang làm phiền một người vì nhỡ đâu họ quá bận? Tin mình đi, một khi thật lòng quan tâm bạn, dù bận dù rảnh như thế nào, thời gian dành cho bạn không bao giờ khiến người ta phiền lòng.

By the way, nhớ dành cả thời gian cho bản thân!!!
 
VIET*** AIR VÀ CHUYẾN BAY BẤT ỔN

Vào Nam được mấy hôm rồi giờ mới có dịp kể lại.

Hè này mình có dịp vào Sài Gòn chơi với anh chị và giúp trông cháu. Vì quá nhức đầu với cái nóng gay gắt của hè Hà Nội rồi nên mình thi xong kỳ hè là cũng đặt vé máy bay và đi luôn không luyến tiếc. Tất nhiên là mình bay 1 mình, từ việc ra sân bay, làm thủ tục cho tới lúc đến Tân Sơn Nhất. Đi mấy mình vốn chẳng phải vấn đề, nhưng điều đáng nói ở đây là chuyến bay của mình bất ổn quá. Nhiều lúc ngẫm lại thấy cuộc đời như một trò hề ấy, không bất thường không chịu được.

Vì mình không muốn lịch đi làm ảnh hưởng đến công việc, đặc biệt lại còn cuối tháng, nên những hôm trước dù vướng thi đến đâu mình cũng đã cố gắng hoàn thành nốt các task sếp giao và yên tâm rằng chỉ cần làm báo cáo tháng sau chuyến bay nữa là xong. Nhưng nào có ngờ, 1 tiếng trước khi ra sân bay, anh leader team nhắn “Tháng 6 có thêm 2 task phát sinh nha em. Cố gắng hoàn thiện giúp anh nhé. Anh cảm ơn ?* (bất ổn part 1 nhưng thấy anh chắc cũng đắn đo dữ lắm mới nhắn giao việc nên vẫn oke). 30 phút trước khi ra sân bay, mình đang ung dung chuẩn bị thì sếp nhắn bảo rằng “Ảnh lỗi rồi em ơi. Kích thước to quá, website dễ load. Em vào đổi giúp chị nhé!!” (bất ổn part 2, huhu đang bôi dở kem chống nắng cũng phải dừng lại để reply xin phép sếp sửa sau chứ em chuẩn bị bay)

Cứ tưởng mọi thứ đã êm xuôi khi sếp đồng ý rồi nhưng taxi mình đặt đến trễ vì tắc đường. Sau đó vội vàng lên xe thì phát hiện ra bên hãng taxi gửi thông tin xe khác cho mình, còn xe đến đón mình thì không phải (bất ổn part 3 nhưng anh tải xế bảo không sao, lỗi do công ty nên cứ đi tiếp cho kịp chuyến bay) Vì mình đã check in online nên ra sân bay không quá sớm. Ai ngờ không quá sớm thành ra tắc đường (bất ổn part 4), lết 15 phút mới được 1km mà chỗ mình cách sân bay 30km. Ngồi trên xe mình chỉ cầu nguyện đừng trễ chuyến bay, con xin cảm ơn và hậu tạ.

Bất ổn part 5 xảy ra khi nguyên một quãng đường 30km dài 1 tiếng rưỡi, mình đi cùng 1 anh tài xế vô cùng hướng ngoại. Mình được nghe kể 7749 câu chuyện khởi nghiệp thất bại thành công của anh cùng chiếc mindset “con gái thì cứ kiếm anh người yêu nào giàu mà dựa dẫm cho đỡ khổ”. Chưa kể lại còn “Sao em lại đi một mình?”, “Vào Nam chơi với bạn trai à?” (Không ah, vào thay bỉm cho cháu em TT) “Mấy bạn con gái đi làm sớm sau vất vả đấy.” Vâng vâng như nào cũng được…

Tiếp tục là bất ổn part 6 khi sân bay đông nghẹt thở. Đến nỗi mà xếp hàng check vé muốn mòn mỏi, và không còn thừa lấy một chiếc ghế ngồi chờ luôn. Sau khi làm mọi thứ xong xuôi và chỉ cần đợi lên máy bay, hãng VJ giấu tên delay chuyến bay của mình 45 phút. Cũng ổn thôi vì VJ định vị mình là hãng bay đì lây mà. Mình thấy còn khá nhiều thời gian, khoảng 1 tiếng nữa mói tới giờ check vé lên máy bay nên tranh thủ mở laptop chạy nốt deadline chiều nay sếp nhắn. Chắc do mình chăm chú quá nên lúc ngẩng đầu lên thấy mọi người đứng xếp 1 hàng dài để chuẩn bị lên may bay rồi (may là ngồi gần cửa ra chứ không là mình không biết gì luôn). Thực ra không phải không để ý nhưng mình thề không nghe thông báo thật, với lại mọi người xếp hàng cũng sớm nữa.

Khi đã yên vị trên máy bay rồi thì mình cũng an tâm ngủ 1 giấc, và sự bất ổn part 7 xảy ra khi chuyến bay của mình lắc kinh khủng. Có lẽ do mình ngồi phía cuối nên cảm nhận độ rung chân thật hơn, nhưng vì vậy nên mình không tài nào vào giấc được. Đáng lẽ quãng đường HN -SG chỉ mất gần 2 tiếng, nhưng khi vào đến SG thì máy bay mất thêm 1 tiếng vòng vòng trên trời do không thể hạ cánh vì thời tiết xấu. Đến lúc có chỉ đạo hạ cánh thì vừa thấp xuống chút máy bay giật với lắc muốn rớt tim ra ngoài, cảm giác như trải nghiệm phim sống còn trên máy bay ấy. Ngoài cửa sổ thì mây mù sấm chớp, bên trong thì tiếng trẻ con kêu, rồi rung lắc mà người muốn bật khỏi ghế luôn. Tim mình phải đập bum bà là bum 5 phút sau sự cố, sốc kinh luôn. ? Sau vụ giật thì máy bay tiếp tục vòng vòng trên trời 1 hồi lâu mới hạ cánh được.

Tưởng hạ cánh là xong? Nhưng không, mình và các hành khách phải vật vờ trên máy bay thêm 1 tiếng nữa vì không đủ bus để chở khách. Theo dự kiến trên vé là 22h, mà tới hơn 0h mình mới xuống được máy bay. Người nhà mình đi đón cũng phải chờ ở sân bay 2 tiếng đồng hồ. Những hành khách hôm đó không ít người tỏ ra khó chịu, thậm chí còn có bác phải selfie lại với máy bay để làm kỷ niệm vì “lần đầu gặp chuyến bay trắc trở như này”.

Sự bất ổn cuối cùng là khi chỉ cần đi qua cây cầu gì đó là tới nhà anh chị mình, thì đêm đó cây cầu bị chặn, và nhà mình phải đi đường vòng 7km nữa mới về tới nơi.

Thôi, hoan hỉ, hoan hỉ
 
Mình mới đổi màu tóc thứ ba trong năm

Chọn nhuộm nâu hồng đào để đi gặp Lắc Pink cho chiến thì nhuộm lên tóc ra chiếc màu đỏ rực. Anyway, mình vẫn siêu ưng. Bởi đây là lần nhuộm tóc hiếm hoi mà người khác nhìn phát biết mình mới đổi màu tóc. Hai màu trước là nâu cam với xanh dương khói lên tóc đúng ra nước mắt, vì chẳng thành nổi cái màu gì cả. Nên mình enjoy cái màu "đỏ" bây giờ.

Ngoài nhuộm ra thì mình còn cắt. Dạo trước nghịch nghịch tẩy phần đuôi tóc để nhuộm xanh cho sáng, xong cuối cùng nó phai hết ra thành màu vàng siêu xấu. Đến lúc cắt hết phần tẩy đi mới nhận ra chỗ tóc đó xơ hết cả, nhìn như đống rơm trên nền đất. Tự hứa sẽ không có lần tẩy tiếp theo. Không biết có bị để ý không nhưng chợt nghĩ lại thì thấy ngại ghê vì lỡ gặp anh @thu_sinh_bon_mat với chiếc màu tóc không ra hồn đó hồi đầu tháng :[[[

Chia sẻ thêm chút về chuyến bay đi từ HCM về lại HN của mình hôm trước. Hôm đó mình đi Vietnam Airlines, không bị delay, được phục vụ bữa nhẹ (bánh ngon và nước siêu mát), thái độ service thì một trời một vực với hãng VJ nào đó. Nếu so với chuyến bay bất ổn đợt trước, VNA đúng 10 điểm không có nhưng. Hôm đó bay đêm về đến thủ đô khá trễ mà vẫn bị sốc nhiệt vì cái nóng gay gắt của Hà Nội. Huhu không thích mưa lắm nhưng mang thời tiết mùa mưa mát mẻ dễ chịu từ trong Nam ra ngoài này được không nhỉ?

IMG_4870.jpeg
 
Hôm nọ mới có cơ hội đi xem Conan. Trong khi cả thế giới xem hết trong tháng trước rồi thì giờ mình mới lò tò ra rạp để xem. Hơi tiếc vì đi xem muộn nên không còn chương trình gì nữa, kể cả tặng card bo góc.

Nhưng xem rồi mới biết vì sao movie 26 thu về được 80 tỏi (đến hiện tại). Đơn giản là vì phim hay thật. Mình công nhận.

Movie 26 là phim Conan đầu tiên mình ra rạp xem (trước giờ chủ yếu cống tiền cho CGV vì MCU) Và do đi xem muộn nên cả rạp hôm đó cũng chỉ vỏn vẹn 10 người, hơi thiếu không khí fandom xíu. Nhìn chung ngoài after credit bị spoil ra thì mình hoàn toàn xem phim với tâm thế không biết trước cái gì cả và khá ấn tượng với nội dung + đồ hoạ lần này.

Hi đặc biệt ấn tượng với ô tê pê. Ngồi xem đến đoạn moment của hai bạn trẻ mà quắn không chịu được, phải kìm dữ lắm mới không la lên trong rạp. Cứ khi nào có hint cái là trong đầu mình chỉ có nghĩ, đây “tớ mang cục dân chính đến cho 2 cậu đây”. OTP real hơn cả bản thân ?

Ngoại trừ đoạn Ai hun Ran làm mình kiểu “mắc cỡ quá 2 ơi” thì movie cũng xứng đáng với doanh thu đạt được, tình tiết tương đối logic, có thể chấp nhận. Không bàn đến tình tiết phim nữa nhưng mà cái cách Conan mất bình tĩnh lúc Ai bị bắt cóc, rồi hai đứa thần giao cách cảm, hiểu nhau qua ánh mắt… ôi tôi nguyện chết đuối trong bể tình ô tê pê.

Thôi mà nói chung ai bảo CoAi là tình tri kỷ, chiến hữu gì đó cũng được, riêng mình từ giờ giữ nguyên quan điểm ship hai đứa theo hướng tình cảm. Chứ cái cách Conan nhìn với cười với Ai trong movie 26, nếu là mình thì mình sẽ đổ, dựng lên thì mình đổ tiếp, đổ đứ đừ, đổ không lối thoát!!!!!!

P/s: Theo AC thì movie tiếp theo là về Kaito Kid nhỉ? Nếu bạn iu Hakuba Saguru của mình được đẩy lên dàn main thì sẽ cân nhắc ra rạp xem tiếp hi—
 
BÉ NGHE GIAI ĐIỆU, LỚN HIỂU NGHĨA LỜI

Dạo gần đây mình nghe lại những bài nhạc cũ hồi bé thường nghe. Lúc bé chưa hiểu gì lắm nên chỉ biết tận hưởng vào giai điệu, nhưng giờ nghe lại thì thấy suy vì lyrics.

Thực ra mình hay nghe nhạc để thư giãn đầu óc, giúp tập trung tốt hơn lúc học và làm việc. Nhiều lúc cần tập trung lắm mà tâm trí mình cứ messy không tài nào sắp xếp được, nên cần chút melody để ổn định hơn. Xong vô tình nghe trúng bản nhạc cũ là sẽ replay và thấm lyrics một lúc, vậy là tốn thêm chút thời gian ngồi nhẩn ngơ mà chưa làm được gì. Một cách trùng hợp thế nào mà playlist gần đây mình toàn bắt đầu bằng một bản instrumental (recommend We dont talk anymore và Gone) hoặc một version guitar/ukulele da diết (có thể nghe thử Creep - Acoustic hoặc Hotline bling - Billie Eilish cover)

Kỳ mùa thu của mình bắt đầu với hơi nhiều môn, đồng thời việc bên công ty cũng bị réo quá trời. Còn một số hoạt động ngoại khoá đã rơi vào giai đoạn khủng hoảng tiền sự kiện nữa. Trái tym nhỏ bé của mình chắc sắp không thở nổi rồi. Mình đang duy trì thói quen dậy sớm kể từ đầu tháng, bù lại là có những ngày thiếu ngủ. Nhưnh dậy sớm khiến ngày của mình dài hơn thì phải, cũng cảm thấy yêu tiết trời mát mẻ vào sáng sớm Hà Nội hơn nhiều. (Đến tầm trưa nóng gắt thì lại hết yêu, kiểu yêu part-time thôi à!!)

Bài viết này hong có ý nghĩa gì đâu, muốn share nhạc thôi.
 
Quay lại
Top Bottom