Chương 1:
- Trần Gia Ngọc Phương!!!
- Gì?!!
Một cô bé đáng yêu tầm 5,6 tuổi, mắt to tròn như mắt hươu cau mày nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Đó là một cậu bé tuấn tú cũng tầm tuổi cô bé đang vênh mặt lộ rõ vẻ kiêu căng.
- Nói gì thì nói nhanh lên. Tôi còn phải đi học.
Cô bé lên tiếng.
- Hừ!! Mới có tí tuổi mà đã kiêu. Hôm nay tôi cũng phải đi học chứ bộ.
- Có mà cậu kiêu căng ấy!!! Tôi đi khai giảng, hiểu chưa?!! Khai giảng mà muộn là không hay đâu.
- Hừ!!! Cậu quên mất à?!! Chúng ta học cùng trường đó.
Nói xong, cậu bé lại vênh mặt lên.
- Cứ tưởng học xong lớp mẫu giáo là thoát được cậu. Ai ngờ.... Ông trời thật không công bằng mà!!!
Cô bé ra vẻ não nề.
- Hứ!!! Tôi cũng chẳng thích học với cậu đâu!! Đừng có tưởng bở.
- Có mà cậu tưởng bở ấy.
Nói xong, cô bé vênh mặt lên, quay lưng lại về phía cậu.
Thấy như vậy, cậu bé cũng quay lưng lại tỏ vẻ không thèm chấp.
Đúng lúc đó.....
- Phương, Vũ!!! Hai đứa chuẩn bị xong chưa?!!
Dì Mai mở cửa bước vào.
Thấy cảnh tượng trước mặt, nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ này vụt tắt....
- Lại dỗi nhau nữa à?!!! Trời ơi!!! Có thích ăn đòn không?!! Ra xe nhanh.
Dì Mai nói.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy tính sát khí của cô, 2 đứa bé bỗng xô đẩy nhau chạy nhanh ra ngoài.
- Tránh ra!!! Tôi đi trước.
- Có mà cậu tránh ra ấy. Phải nhường con gái, hiểu chưa?!!
- Cậu mà là con gái thì trời sập.
- Hừ!!! Trời sập rồi, thấy chưa....
Khẽ thở dài, dì Mai lắc đầu nhìn 2 đứa trẻ đang tranh nhau...đường.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mười năm sau:
RENG!!! RENG!!!!
Đây có lẽ là một ngày bình thường như bao ngày khác chăng?!!! KHÔNG!!! Tất nhiên là không rồi!!! Hôm nay là ngày tôi đến đăng kí nhập học. Nghĩ đến ngôi trường của mình đẹp lung linh. Sướng quá đi!!! Có lẽ hôm nay Ông Trời cũng vui mừng thì phải!!!
Buổi sáng tràn ngập ánh nắng, những chú chim vừa hót ríu rít vừa chải bộ lông vũ của mình, không gian tràn ngập hương hoa nhài dìu dịu. Con gió sớm trong lành khẽ thổi những đám mây nơi chân trời mang tới cảm giác nhàn nhã thú vị.
Tia nắng xuyên qua những tán lá cây hoè rậm rạp ngoài song, được coi là món quà đầu tiên đưa tới cửa sổ.
Ngày hôm nay đẹp thật!!!! Sau khi đã làm vệ sinh cá nhân xong, tôi chạy nhanh xuống dưới nhà. Mải ngắm trời quá, sắp muộn rồi....
- Phương ơi!!!! Ăn sáng đã con!!!
- Con muộn rồi!!!
Tôi nói lớn, và chạy đến trường. Phải nhanh hơn mới được. Chứ ngay hôm đến nhập học đã muộn thì mất mặt chết đi được.
......
10 phút sau, tôi thở hồng hộc đứng trước cổng trường. Mệt quá!!! Nhưng xem ra tốc độ chạy maraton của tôi càng ngày càng tiến bộ. Chỉnh lại tóc tai, quần áo, tôi bước yểu điệu vào bên trong... Hớ hớ!!! Trình độ thục nữ của bản nữ hiệp đây quá siêu đẳng.
Trên đường, ai ai cũng nhìn tôi. Hờ hờ!!! Hãy nhìn ta nữa đi!! Hãy quỳ gối dưới ta đi!! Bản đại hiệp đây sinh ra là để được thờ phụng. Nghểnh cao đầu, nở nụ cười tuyệt chiêu, tôi bước đi như người mẫu....
.......
Nhưng điều tiếp theo tôi nhận ra đã làm nụ cười và bước chân của tôi đông cứng lại.
Chết rồi!!! Trước mặt tôi lúc này là một mê cung. Nói là mê cung thì cũng hơi hơi quá!! Nhưng nó cũng giống giống. Cây cối mọc cao hơn tôi một cái đầu, ngõ ngách đều được tạo nên bởi mấy cái cây cỏ cao kều đó. Và tôi- cô gái văn võ song toàn, thục nữ hoàn mỹ nhất quả đất đang ngẩn ngơ đứng giữa cái mê cung ấy.
Khóc không thành tiếng, tôi bắt đầu bước đi mong thoát ra khỏi cái mê cung này. Thật xui xẻo quá!! Ngay ngày đầu tiên đã bị lạc thế này?!!
Bỗng....
- Hu hu hu hu!!!
Tiếng khóc à?!!
Tôi giật mình ngoảnh lại. Không lẽ ở đây có ma nữ?!! Nhưng tôi có làm gì sai đâu mà cử ma nữ đến bắt?!! Mếu máo, tôi đang định chạy đi. Bỗng 1 ý nghĩ chợt loé lên: Nhỡ đâu con ma nữ này tốt?!! Có lẽ nó có thể chỉ đường giúp tôi chăng?!!
Thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt trong chưa đầy 1 giây, tôi hớn hở chạy đến chỗ con "ma nữ":
- Em xin anh!!! Hãy hẹn hò với em!!!
Lời nói con ma nữ này kì lạ quá nhỉ?!!
Kiễng chân, tôi vạch lá ra nhìn trộm con "ma nữ" :
- Em xin anh!!! Cho em một cơ hội.
Con ma nữ này xấu quá!!! À mà!!! Hình như là người thì phải?!! Chắc là người rồi!!! Đang định đi về phía cô gái thì một tiếng nói vang lên:
- Mai Thu!!! Đứng lên đi!! Cô biết là tôi không thích cô mà!!!
- Em xin anh đó!!!
Cô gái đứng lên, bám chặt vào tay tên con trai kia. Hắn ta có vẻ mất kiên nhẫn, nên giật tay ra khỏi tay cô gái. Bỗng.....cô gái mất đà, ngã xuống. Hắn ta vẫn không quan tâm bước đi. Giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, bản đại hiệp này liền xong lên vì danh dự của cô gái.
- Tên cẩu tạp chủng kia, hãy đứng lại ngay.
Tôi lên tiếng.
Tên con trai nghe thấy tiếng tôi nói liền đứng sững lại. Nhưng sau đó thì lại bước đi tiếp.
- Ngươi chưa nghe bản đại hiệp nói hả?!! Đứng lại ngay!!!!
Tiếng quát kinh thiên động địa của tôi quả nhiên có tác dụng. Tên thối tha kia không những dừng bước, mà ngay cả cô gái cũng ngạc nhiên, nín khóc, cả mê cung bỗng rơi vào im lặng.
Anh ta vẫn chưa chịu quay lại. Nhưng sao tôi lại cảm thấy một áp lực khủng khiếp thế này?!! Bình tĩnh!!! Anh ta cũng chỉ hơi cao thôi mà. Trần Gia Ngọc Phương, mày không được rút lui vào lúc này, mày phải giúp đỡ cô gái kia!!!
- Con heo xấu xa, mẹ anh không dạy anh phải lịch sự với con gái à?!! Anh đẩy cô ấy ngã, anh phải xin lỗi cô ấy!!
Tôi lấy hết can đảm, quát lên bằng giọng the thé.
Hơ hơ, Ngọc Phương à, mày quả là một nữ hiệp thực thụ.
- Cô nương, cảm ơn ân đức của cô.
Cô gái lên tiếng.
-Nữ đại hiệp xin tha mạng, sau này tôi không dám thế nữa!!!
Tên xấu xa cúi đầu nói.
.....
Nhưng đó chỉ là tôi tưởng tượng.
Cô gái kia đang cau mày. Còn tên con trai thì bình thản bước đi.
Hừ!!! Tên kia!!!
À quên!! Mục đích của tôi là hỏi đường cơ mà.
Tôi quay lại, chớp chớp mắt, nói giọng ngọt;
- Ma nữ, à nhầm, mỹ nhân ơi, cho hỏi phòng tiếp đón học sinh ở đâu?!!
- Hừm!! Bạn lớn tiếng với hội trưởng như vậy lại còn kêu tôi chỉ đường cho hả?!!
Rũ bỏ vẻ yếu đuối khi nãy, cô gái đứng dậy, rồi bước đi, để lại vị đại hiệp đang đứng đờ ra như khúc gỗ là tôi.....
(Còn nữa)
P/S: Mọi người đọc xong thì góp ý cho mình nha!!! Cảm ơn nhiều lắm!!!!