Ngẫu hứng làm thơ...

Cho đi tức là nhận lại
Cho đi nhiều, tức nhận lại nhiều
Cho đi không phải là mất
Cũng như thế, nhận lại chẳng phải là được đâu...

-Yo-
 
Như tuyết rơi mùa hạ
Như cánh phượng mùa đông
Lời cũ mà nghe lạ:
"Bạn còn nhớ tui hông?"

-Yo-
 
I wanna fly
Fly to somewhere higher
To open my eyes
To see the light...

-Yo-
Dạo này bỗng thấy thích làm thơ bằng tiếng Anh (dù vốn tiếng Anh cứ như... *ba chấm*)
 
Mưa ngoài trời, cuốn trôi cả đất bụi,
Phải chăng, mưa trong tâm, cuốn trôi bao nỗi niềm...?

-Yo-
 
Ngày mai đến, đợi chờ sao vội vã
Đáng chi chăng, kẻ ngóng chờ hôm qua...?

-Yo: Nếu hôm qua có thể quay trở lại, bạn có bằng lòng chờ ko?-
 
Giông tố còn chưa qua
Bão lốc lại ấp đến
Bao giờ nắng hối hả
Giục cành phượng trổ hoa?

-Yo: Mới đầu năm học mà sao muốn chóng hè quá!-​
 
Nếu thời gian một lần quay trở lại,
Tôi sẽ không ngoảnh mặt nhìn phía sau...

-Yoshida: Chờ ngày hôm qua đến <3-​
 
Sương tan dưới lá chưa tỉnh mộng
Gió còn thiêm thiếp trên cánh hoa
Cớ sao dòng người vẫn vội vã
Vô tình đánh mất một giây hồng...
 
Hôm nay, gió đông về...
Hôm nay, mình được sống như là một con người mới...
một con người khác...
Cũng không hẳn,
chỉ đơn giản là mình trở lại chính mình của một khoảnh khắc nào đó thật xa xôi với mình...
Bước đi trên con đường mình đã chọn
Không hối hận với những điều mình đã quyết
Mạnh mẽ lên, cố gắng lên
Luôn phấn đấu và không ngừng nỗ lực
Mọi thứ sẽ không dừng lại ở đây
Như thế này vẫn chưa là kết thúc
Chỉ chấm dứt khi con tim ngừng đập
Chỉ dừng lại khi trái đất ngừng quay
Còn ý chí, niềm tin và hy vọng
Luôn bền bỉ, kiên cường, không từ bỏ
Không chắc chắn sẽ đạt được thứ ta muốn
Nhưng điều ta cần-đích đến ở ngay kia...

-Yo-​
 
Ta tự hỏi cớ sao đời ngang trái
Lại hỏi mình, sao cứ mãi dại khờ...?!

-Yo: Try hard and don't give up!-
 
Hồi còn bé, người lớn hay thường bảo:
"Cuộc đời, đầy dẫy mất mác với thương đau"
Khi lớn lên, tôi cũng dần dần hiểu:
"Cuộc sống luôn thay dời, chẳng bền lâu".

Có lẽ, mọi thứ kết thúc bằng cái "mất"
Mất viên bi, bút viết, mất bánh ngon
Mất ngôi nhà, nơi bình yên nhất đất
Mất những kỉ niệm, tưởng chẳng bao giờ quên
Mất người thân, mất tình yêu đôi lứa
Mất bè bạn, mất cả chốn mưu sinh
Mất con tim, lí trí, lẫn yên bình
Mất chính mình vừa mới gặp hôm qua...

Nhưng cũng có thể, mọi thứ bắt đầu từ cái "mất"
Mất viên bi để tập sống trưởng thành
Mất bút viết để biết giữ gìn vật
Mất bánh ngon để học cách sẻ chia.
...
Mất không phải là kết thúc
Mất là đau, nhưng sẽ dừng ngay thôi
Mất tất cả, không phải là mất hết
Mất tất cả chính đánh mất chính mình.
Mất để đứng lên và làm lại
Mất để chỗi dậy và sửa sai
Mất để biết mình không hoàn chỉnh
Mất để ngày mai sống tốt hơn.

Tôi mất tôi hôm qua-một kẻ ngốc nghếch dại khờ
Tôi của ngày mai hẳn mất đi hôm nay.
Cứ như thế, tôi mất đi từng ngày
Nhưng tôi không mất, bởi tôi được trăm hơn...!
 
Tạm biệt nhé, kỉ niệm chôn giấu
Tạm biệt nhé, những kí ức đầu đời
Tạm biệt nhé, con đường dài quen thuộc
Tạm biệt nhé, những lời gọi thân thương.
 
Khi bình minh thức muộn
Tôi vẫn cứ nhìn ánh sao buông
Tự hỏi lòng: "Phải chăng cuộc sống
là một chuỗi ngày lưu luyến với chờ mong?
 
Xuân qua, hạ về, thu lại đến
Đông tàn, xuân đến, hạ lại sang
Bốn mùa quanh quẩn bên thềm vắng
Phải chăng nỗi lòng chất ngổn ngang?
 
Ước chi mình lớn lên một chút nữa
Ít nhất chỉ vì chẳng vô dụng như xưa!
 
Đông năm trước, trao trọn cả tâm tình
Để từng ngày, đơn chiếc trong hy sinh
Và năm nay, chẳng muốn khóc một mình
Xin dành tặng ai đó đặc biệt hơn...

-Thơ dịch từ đâu nè, đố ai biết :P-
 
Tuyết vẫn rơi, nhưng sao chẳng thấy lạnh
Nước mắt nồng sao buốt ở trong tim?
 
Mong được ôm trọn bao khoảnh khắc ấy
Sợ mất đi, lòng mãi chơi vơi...
 
×
Quay lại
Top