Hồi còn bé, người lớn hay thường bảo:
"Cuộc đời, đầy dẫy mất mác với thương đau"
Khi lớn lên, tôi cũng dần dần hiểu:
"Cuộc sống luôn thay dời, chẳng bền lâu".
Có lẽ, mọi thứ kết thúc bằng cái "mất"
Mất viên bi, bút viết, mất bánh ngon
Mất ngôi nhà, nơi bình yên nhất đất
Mất những kỉ niệm, tưởng chẳng bao giờ quên
Mất người thân, mất tình yêu đôi lứa
Mất bè bạn, mất cả chốn mưu sinh
Mất con tim, lí trí, lẫn yên bình
Mất chính mình vừa mới gặp hôm qua...
Nhưng cũng có thể, mọi thứ bắt đầu từ cái "mất"
Mất viên bi để tập sống trưởng thành
Mất bút viết để biết giữ gìn vật
Mất bánh ngon để học cách sẻ chia.
...
Mất không phải là kết thúc
Mất là đau, nhưng sẽ dừng ngay thôi
Mất tất cả, không phải là mất hết
Mất tất cả chính đánh mất chính mình.
Mất để đứng lên và làm lại
Mất để chỗi dậy và sửa sai
Mất để biết mình không hoàn chỉnh
Mất để ngày mai sống tốt hơn.
Tôi mất tôi hôm qua-một kẻ ngốc nghếch dại khờ
Tôi của ngày mai hẳn mất đi hôm nay.
Cứ như thế, tôi mất đi từng ngày
Nhưng tôi không mất, bởi tôi được trăm hơn...!