Nàng quản gia của tôi

Agentbb

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
13/7/2011
Bài viết
71
Tên fic: Nàng quản gia của tôi
Tác giả: Benamlun190499 (gọi tắt là Nấm)
Thể loại: Tình cảm tuổi Teen
Rating: Dành cho bất cứ ai biết đọc
Warning: ko & sẽ ko bh có
~o0o~
Casting: 
Hana: 1 cô gái xinh đẹp, thông minh, IQ 200, giỏi võ và nội trợ + việc nhà rất ổn... Nói chung là hoàn hảo toàn tập, trừ 1 số ngoại lệ sẽ nói sau.
Jun: 1 cậu công tử nhà giàu thứ thiệt, đẹp trai, IQ 200 (nhưng lười nên kết quả học tập cứ liêu xiêu), giỏi võ, cưa gái mức độ PRO, có tiền sử "yêu đương hẳn hoi" nhưng có vẻ đã quên, lí do gì sẽ nói sau.
Nhân vật chính chỉ có thế thôi, các nv còn lại sẽ giới thiệu sau nhé!
~o0o~
Hana's POV:
Xin chào! Tôi là Hana. Vốn dĩ là người Nhật chính hiệu nhưng vì từ bé đã ra ở nước ngoài nên tôi thực sự có rất ít kỉ niệm ở quê hương yêu dấu này. Nhưng tôi vẫn luôn mơ về nó, mơ 1 ngày có thể sống và làm việc nơi đây. Và sau khi tốt nghiệp sớm đại học do những thành tích học tập (phải gọi là) đáng nể, tôi ngay lập tức đã "gặt" đc 2 cái học bổng vào 1 trường Đại học nổi tiếng. Nhưng đấy k phải vấn đề bây giờ. Hiện tại, tôi đang ở sân bay xxyyzz ở Nhật, sau bao năm xa cách về vị trí địa lý. Có lẽ việc đầu tiên tôi cần làm là tìm 1 công việc. Nhưng việc gì đây nhỉ?
...
Tôi đang ngồi trong 1 quán mì udon cực ngon ở Nhật. Hơi nhạt nhưng vs tôi thì nó ngon vô cùng. Đặc sản quê hương mà lị. Tôi gặp đc 1 cô gái ngồi cùng bàn tên là Miki rất đáng yêu. Ây dà, người Nhật thật là dễ mến. Cô ấy đưa cho tôi 1 tờ báo tìm việc. Lướt qua 1 hồi, chẳng thấy gì hay ho hay trả giá cực cao cả, tôi đâm chán, đang định ra tìm chỗ khác thì một cái quảng cáo ngay ở cửa chính của cửa hàng đập vào mắt tôi khi bước ra. Tôi đọc từng dòng chữ viết trên đó:
"TÌM QUẢN GIA NỮ GẤP! TRÌNH ĐỘ HỌC VẤN CAO, TỐT NGHIỆP CẤP 3, BIẾT CÁCH QUẢN LÍ VÀ SẮP XẾP CÔNG VIỆC! 
Xin liên hệ ngay vs số đt 090xxxxxxx và gửi ngay hồ sơ của bạn. 
Mức lương chính thức: $2500/1 tháng."
Oa, hay quá đi. Lương cao quá. Phải gửi hồ sơ ngay thôi.
Nói là làm, tôi gửi ngay bộ hồ sơ (phải gọi là) cực lấp lánh bởi thành tích các loại. Cá đến 99% tôi sẽ đc nhận.
Và đúng thật. Ngay chiều hôm đó, 1 cú đt từ số 090xxxxxxx thông báo cho tôi địa chỉ làm việc. Và hình như họ cung cấp chỗ ở cho mình nữa! Tuyệt vời!
Tối hôm đó, tôi đến nơi. Đúng như dự đoán, 1 căn nhà hạng nhất giữa-những-ngôi-nhà-hạng-nhất-khác. Lạ nhỉ, nếu là nhà giàu thì thuê quản gia nam, chứ quản gia nữ làm gì nhỉ?
Ngay khi vào nhà, câu hỏi của tôi đã đc trả lời.
...
- BỐ MẸ NÓI CÁI GÌ CƠ???? QUẢN GIA NỮ Á????? BỐ MẸ ĐÙA À!!!!!!!
- Ai thèm đùa vs con. Chắc cô ấy đến rồi đấy! (chuông cửa)
- Con k chịu đâu! Sao k thuê quản gia nam cơ chưa? Bọn con gái toàn lũ vô dụng mà!
- Mẹ con đang ở đây đấy con biết ko?
- Mẹ con đâu phải phụ nữ, là...
- Là gì hả Jun? (cười)
- ...siêu phụ nữ ạ! Tức là mẹ còn hơn cả đàn ông đó! 
- Hay nhỉ. Nhưng mà Jun, con phải chấp nhận đi. Nếu thuê quản gia nam bọn bạn con đến làm thì có khác gì ko thuê đâu?
- Thì bố mẹ đừng thuê nữa! 
- Con thật là... Àh quản gia của con đến rồi kìa! Ở đây cháu ơi!!!
Sau khi nghe 1 đoạn hội thoại đến rung cả biệt thự của gia đình ai đó kia, tôi cũng lờ mờ hiểu đc chuyện. Thôi kệ nó, lương cao là đc.
- Cháu chào hai bác ạ! Cháu là Hana ạ. (cười tươi cực *ngây thơ*)
- Chào cháu. Đây là Jun, con bác. Cháu hãy *chăm lo* cho nó sao mà điểm số của nó cải thiện chút ít. Phòng của cháu ở trên nhà. Jun, dẫn Hana lên trên. 
- Tại sao con phải...
- ...(ánh mắt dao găm)
- Lên...lên nào con nhỏ kia!
- Cháu chào 2 bác ạ!
...
Lên đc đến tầng 2, khi đã chắc chắn ra khỏi tầm nhìn + nghe của bố mẹ, Jun ngay lập tức quay mặt lại, mặt chằm chằm nhìn tôi rồi nói:
- Trông cô cũng xinh phết. Hay là thế này đi: cô tha cho tôi, và tôi sẽ làm bạn trai cô trong 1 tuần. Chỉ 1 tuần tôi vì tôi bận lắm. Đc ko?
Tôi ngớ người ra. A thì ra cái thằng này nó tưởng mình đẹp trai lắm. Nó cũng bảnh trai đó, nhưng còn lâu mới quyến rũ đc mình. Tôi nhếch mép cười:
- Anh nghĩ tôi là ai? Còn lâu đi, làm bạn trai anh đảm bảo k có giá bằng $2500/1 tháng. Quên đi cưng nhé. 
Jun mặt thộn ra. Ha, cưng tưởng ai cũng chết điếng trc vẻ đẹp *nghiêng xô bể chậu* của cưng chắc? Xin lỗi đi, nhưng vs tôi chỉ có $2500 mới làm tôi vui đc thôi.
- Ây da, cũng muộn rồi. Phòng tôi đây đúng ko? Bái bai!
- Á đó ko phải...
Cạch! Tôi mở cửa bước vào. 1 đống ảnh ca sĩ Lilia (1 ca sĩ nữ nổi tiếng dễ thương kute trong ngành giải trí) dán khắp tường. Phòng của hắn đây hả? Ngạc nhiên quá ta.
- Ô, thì ra anh thik Lilia hả? Chuyện động trời nghen. Công tử nhà giàu chết mê chết mệt ca sĩ tuổi teen, cái này mà lên trang nhất của báo là nổi lắm nha!
- Cô...cô...
- Hử? Tôi làm sao?
- Cô...cấm đc nói vs ai đó!!! Bằng ko...Bằng ko...
- Ai mà biết dc...nếu như anh nghe lời tôi...
Cái đầu của nó chợt nảy lên 1 ý tưởng. Và khá là khả thi là đằng khác. 
- Nghe...nghe lời?
- Tôi là quản gia của anh đó, liệu mà nghe lời tôi, ko thì anh biết hậu quả rồi đó... (hí hí hí hí!)
- Hừ..
Jun tức đến nổ đom đóm mắt, ánh mắt dao găm bắn đi khắp nơi.
- Grừ...thôi đc rồi, cô ra khỏi phòng tôi mau! Mau mau mau mau mau!
Ai da, sợ mình tìm thêm đc bí mất nào nữa ư? Mờ ám quá ta. Thôi đc rồi...
- 7h đi học Toán nhé. Cấm muộn đó. K thì...
- Đc rồi đc rồi. Tôi xuống là đc chứ gì.!
- Thế thì bye nhé! (nháy mắt)
Tôi bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại như muốn giết người ở ngay sau lưng rồi. Chắc là **** tôi khủng khiếp đây mà. Thôi, 6h30 rồi. Chuẩn bị đi chứ nhỉ?
...
Cạch. Tôi mở cửa bước vào. 1 căn phòng học rộng, rất rộng, thậm chí là quá rộng cho 1 lớp học 2 người. Chậc, mà sao anh ta vẫn chưa đến nhỉ? Đừng nói là định bùng lớp đấy nhé? Tôi nói thật, tôi có 1 cái điện thoại lên đc mạng đó, nên tôi hoàn toàn có thể phanh phui cái tin cực hot về thần tượng Lilia của anh lên mạng đấy nhé. Liệu mà đến nhanh nhanh cho tôi nhờ. Ôi $2500 ơi!
Cạch! 
A, anh ta đến rồi. Mặc 1 chiếc áo gi lê xanh thẫm, áo len trắng tinh, quần jean trông anh ta cũng đến nỗi tồi. Stylish quá nhỉ, con nhà giàu mà lị. Nhưng thôi, vào vấn đề chính:
- Đến rồi hả? Tưởng anh định bùng lớp cơ.
- Tôi ko để cô phá hoại danh tiếng bao nhiêu năm qua của tôi đâu, nhà nghèo ạ!
- (anh gọi ai là nhà nghèo cơ!) Ai da, tôi nhà nghèo mà anh vẫn phải nghe lời tôi răm rắp đấy thôi. Nào, ngồi vô bàn học đi. Xem anh học thế nào mà điểm trông xấu tệ.
- Có mà cô xấu tệ ấy!
- Lên bảng đi. Làm cho tôi: (3x+5y)(7y-4x)=458. Tính x,y. Mau lên.
- Ớ? Sao k làm vào vở?
- Để anh chép sách giải chắc?
- Ko...ặc, lên đây... (mờ ám quá nha)
Jun bước lên bục. Anh viết lên bảng. Ặc, chữ xấu ko chịu nổi. Phải cho anh ta đi luyện chữ đẹp mất, chứ thế này viết thư tình khéo người ta đọc nhầm thành...thư đe doạ! Ai da, sẽ khổ đây...
Oé! Anh ta...trượt chân! Trượt kiểu gì mà bục to vậy vẫn trượt đc thế? Lại còn ngã về phía sau nữa! Mà tôi lại đang đứng ngay sau hắn chứ! Aaaaaaa...
Hự! 
Ặc ặc...anh ta đang chễm chệ trên người tôi, mặt cách tôi có 5 cm. Ôi trời, anh ta ăn gì mà nặng dữ vậy, tôi sắp nghẹt thở mất thôi. Aaaaa...
- A...cái bục ngắn hơn mình tưởng...(mắt anh cận bao nhiêu vậy?)
- Aaaaa...làm ơn...ra khỏi...người tôi...nghẹt thở...muốn chết...mất... làm ơn...aaaaa... 
- Cô ở dưới hả...(ngưng lại)...aa...
Ế? Cái gì thế kia? Mặt anh ta đang đỏ lựng lên? Trò gì vậy?
Tôi hất anh ta ra và đứng dậy. Anh ta vẫn đang nhìn tôi.
- Cô...phẫu thuật thẩm mỹ hả?...
Ế? Cái...cái thằng này...thik chết hả!!!
- Anh...anh... (tức nghẹn họng k nói nên lời)...sao anh lại nghĩ như vậy?
- Tại vì nhìn gần trông cô...(tự nhiên mặt đo đỏ - nghi quá ta)...xinh hơn bình thường, 1 cách...đáng ngạc nhiên!
Ế? (lần thứ 3) Cái quái gì vậy? Anh ta...
- Tôi tưởng cô cũng như bọn kia phẫu thuật thẫm mỹ, nhưng có vẻ ko phải. Nếu là phẫu thuật thẫm mỹ thì tôi đã ko... (mặt lại đỏ rồi)
Ý anh ta là...anh ta thấy tôi đẹp á? Hay là...
- Thực ra thì...lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã hơi...
- Tôi cũng thế!
- ...!
- Gặp anh, tôi đã thấy mình là lạ rồi. Chẳng biết là gì nữa...anh có biết ko? Vừa nãy, anh ở ngay sát tôi, tôi gần như ko thở nổi.
- Hay là...thế này đi. 
Anh ta nắm lấy tay tôi. 
- Chúng ta hãy...
Kyaaaaa!!!!!
- Á Á Á Á Á!!!!!!!!!! Cô làm cái quái gì vậy!
Sau khi tung 1 chưởng ngay vào "chỗ hiểm" của phe kia, tôi cười tươi trả lời:
- Chúng ta hãy...tiếp tục bài học chứ? Hả tên cưa gái không chuyên?
Anh ta mặt đỏ lựng. Trúng tim đem rồi, hố hố.
- Cô...cô...đúng là ko phải con gái!
- Ừ, tôi là quản gia của anh mà. Vì vậy, đừng nghĩ tôi là phụ nữ, tôi là "siêu phụ nữ"!
- Cô...Cô...Gyaaaaaaaa!!!!!!!!!! (*đoàng!!!!!!* có tiếng nổ bom trong đầu ai đó)
- Hi hi, tiếp tục nào...anh làm sai rồi đó!
...
 
- Cháu chào 2 bác ạ.
- Chào cháu, Hana. Jun thế nào rồi?
- Dạ, cháu tăng đc điểm toán của cậu ấy từ 5 lên 7, điểm văn từ 3 lên 6, điểm anh từ 4 lên 7. Cậu ấy đã biết ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng, ko la cà vào ban đêm, ko bị thầy hiệu trưởng gọi điện phê bình, và nhất là...
- Nhất là gì?
- Cậu ấy đã biết viết chữ đọc đc ạ! (sung sướng)
- A...thế là tốt quá rồi. Tiền lương của cháu này! $2500.
- Oa...(hí hí hí hí hí)...oa...(nhiều thế...nhiều thế...)...ôi...(loá cả mắt!!!)
- Ê cái đồ mê tiền kia! Có nhận tiền ko hay để tôi nhận hộ cho? (ke ke ke)
- Oái! Anh ở đâu ra vậy! À à cháu xin lỗi 2 bác! Cháu cảm ơn 2 bác ạ!
Tôi vội vã nhận lấy tiền. Ây da xấu hổ quá. Cái tên Jun chết tiệt này, anh chết với tôi!
- Bố mẹ ơi, con học giỏi hơn rồi...bố mẹ đuổi việc cô ta đc chưa? (mắt chớp chớp miệng đớp đớp)
- Con cứ thử đc 10 điểm trung bình năm, đc hạnh kiểm tốt, đc Danh hiệu xuất sắc, đc cô giáo & thầy Hiệu trưởng khen ngoan & học giỏi đi, con muốn cái gì cũng đc!
- Ặc ặc...(sùi bọt mép)
- Cố lên nha, cậu chủ ngốc!
Tôi bật cười. Hehe, tội nghiệp, có vẻ hắn ta sẽ còn phải dính tới tôi nhiều trong tương lai đây!
...
Jun's POV:
Haizzz...xin chào mọi người. Tôi là Jun, người đẹp trai giàu có nhiều người yêu nhất quả đất. Cuộc đời tôi quá là tuyệt vời, cho đến khi đúng 2 tuần trc, khi kẻ thù ko đợi trời chung mà-lại-mang-giới-tính-nữ của tôi dọn đến ở nhà tôi để làm...quản gia cho tôi, vs lương cao ngất trời: $2500. Thú thực mà nói, con bé đấy ko phải con gái, thậm chí có thể ko phải là con người luôn. 1 người có thể cưỡng lại vẻ đẹp trời cho của "bổn thiếu gia", lại có thể k chút sợ hãi mà đá 1 phát vào chỗ-mà-ai-cũng-biết-đấy. Nếu ko phải con bé ấy biết về thần tượng trong mơ đáng xấu hổ của tôi thì có thể đã bị tôi cho 1 trận rồi tống cổ ra ngoài đường rồi (tg: trong tương lại anh sẽ phải nghĩ lại). Dù con bé ấy đúng là rất xinh, ko phải là phẫu thuật thẫm mỹ và rất tự nhiên, lại cực có gu ăn mặc nữa (đúng tiêu chuẩn của tôi - ôi trời ạ), nhưng tôi quyết phải đánh trả lại nó sau bao nỗi khổ cực nó đã đem lại.
Cái mặt nó lúc nhận tiền trông ngố ko chịu nổi. Thik tiền đến vậy sao? Mà quên mất, tôi cũng thik tiền có kém gì nó đâu? Nhưng phải công nhận, nụ cười của nó khá là đẹp. Lúc nó cười khi biết nó sẽ còn làm quản gia của too rất lâu nữa, dù là mỉa mai nhưng có lẽ nếu ko phải ngày nào nó cũng ra lệnh cho tôi cứ như tôi là đầy tớ của nó thì có lẽ con nhỏ sẽ đứng đầu trong danh sách "cần-phải-cưa" của tôi. Giờ thì nó đang đứng đầu trong cái list trứ danh "cần-tiêu-diệt" cơ.
Buổi chiều, tôi lặng lẽ chạy theo nó. Ây da, đúng là phụ nữ! Vào đủ cửa hàng các loại luôn, nhìn đến chóng cả mặt (tg: tưởng anh bảo chị ấy ko phải con gái???). Nhưng cái cần tìm thì mãi ko thấy! Tôi cần là cần 1 điểm yếu của nó, như 1 sở thích đáng xấu hổ (giống như tôi) hay một cái gì đó sẽ làm nó hét toáng lên khi nhận ra tôi biết. Để có thể doạ + tống tiền nó vì đủ các loại tội danh nó đã gây ra hơn 2 tuần qua. Nhưng...chẳng lẽ con bé này hoàn bảo? (gần đúng rồi đó!)
Á! Chết tiệt, tôi mất dấu nó rồi! Mải suy nghĩ quá mà nó đã biến đi lúc nào ko hay!
Tôi chạy vội về phía trước. Hay là nó về rồi nhỉ? Mà không, nó bảo 9h mới về cơ mà. Thế nó đi đâu?
Đến công viên yyxxzz, tôi tìm ra nó. Ô hay thật, nó nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế đá. Thôi kệ, trốn làm gì nữa, nó có nhìn thấy đâu.  Tôi ngồi xuống bên cạnh nó. Nó bình thường đã xinh rồi, khi ngủ trông còn xinh hơn. Haizzz...chả lẽ con bé này là người hoàn hảo ư? Trông nó thế này tôi thực sự chẳng muốn doạ hay tống tiền nó chút nào cả. Tôi làm sao thế này...
Haizzz...đây là lần thứ 3 tôi thở dài rồi. Oa oa...buồn ngủ quá...
...
Hana's POV:
Oa oa...ngủ ngon thật! Ây dà, trời tối rồi sao? Mà ai ở bên cạnh mình thế nà...
Á á á á á á á á á á á á á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Là anh ta! Tên cậu chủ đáng ghét! Sao anh ta lại ở đây? Lại cũng ngủ gục ngay bên cạnh mình nữa...
Véo!
Ha, cái má anh ta mềm thiệt. Trông anh ta thế này dễ thương phải biết. Tôi nhìn anh ta một hồi, rồi lại véo thêm vài cái đau điếng.
- Á á á á!!!!! Đau thế! Ai kẹp má tôi thế????!!!!
Tỉnh rồi hả, biết ngay mà. Để xem anh ta làm gì ở đây.
- Anh đang làm gì ở đây vậy? Tưởng anh đang ở nhà ngồi sung sướng vì thoát khỏi tôi đc 1 tối?
Anh ta thộn người ra 1 lúc, nhìn tôi như hỏi "Cô tỉnh rồi hả?" rồi:
- Á! Cô tỉnh từ lúc nào vậy! (hồn bay phách lạc)
- Trước anh đấy cái đồ mê ngủ. Đi theo dõi mà ngủ gật ngay bên cạnh người ta, anh đúng là ko có khiếu làm điệp viên. Chậc...
- Cô...cô...ai mà thèm theo dõi cô cơ chứ? (tự nhận àh?)
Ha, anh ta đúng là dễ đọc thật. Thôi kệ nó, dù sao mình cũng đang có 1 bất ngờ cho anh ta đây.
- Vậy hả. Ừ chắc vậy. Về nhà đi.
- Ừ...hở? (chắc là ngạc nhiên quá do tôi ko đốp chát lại như ngày thường)
...
Về đến nhà là 8h30.
- Vẫn còn sớm. Tốt.
- Gần 9h rồi. Thôi tôi lên học đây. (eo chăm chỉ gớm!)
- Anh bắt đầu chăm học rồi đó. Tốt lắm.
- Hơ...chắc là cái danh hiệu "vừa học giỏi vừa đẹp trai" nghe cũng khá là hay". 
- Nhưng mà thôi. Đừng có lên.
- Hở?
Nói dứt lời, tôi mở cửa ra. Gió mát tràn vào nhà, thổi tung mái to s tôi lên. Haaa...gió làm tôi tỉnh cả người.
- Cô định đi đâu nữa àh?
- Dĩ nhiên ko. Tối nay bác trai bác gái ra ngoài, anh có thể đi chơi. Ngoại lệ đó. Chỉ hôm nay thôi.
- Cô...cô nói thật ko đó?
- Để tôi đóng cửa lại rồi hãy trả lời có được ko? (hi hi)
- Ấy ấy...tôi đi đây! Tôi đi đây!
- Nhớ về lúc 11h30! 
Jun vội chạy ra khỏi nhà. Haha...cậu chủ ngốc, giờ thì làm gì đây nhỉ?
Ha...bạn đừng nghĩ tôi sẽ chịu ngồi ở nhà mà "gặm nhấm nỗi cô đơn" hay đại loại như thế nhé. Tôi ko rảnh. Dĩ nhiên là...
...
 
Mọi người ơi ủng hộ tớ nhé!
Cmt cho tớ nhé?

Jun's POV:
Quán Bar zzyyxx:
Tôi bước vào, tiến vào chiếc bàn riêng của mình ở trong góc mà bao trọn đc toàn bộ toàn cảnh quán bar. Ở đấy, 2 người bạn của tôi đợi sẵn, Shin và Hyuuga. Thấy tôi đến, Shin lập tức đứng dậy, còn Hyuuga chỉ nhếch mép cười.
- Cuối cùng cũng đến rồi hả, Jun-nie? (nickname sao?)
- Đã bảo đừng gọi là Jun-nie Jun-niếc gì rồi mà. Jun thôi ko đc sao?
- Ko đc, ai bảo Jun-nie đi chơi đâu mà dạo này chẳng thấy đến vậy? Lại còn đc cô khen là "tiến bộ, học giỏi, chăm ngoan" nữa. Bé Jun-nie àh... (mắt lấp lánh)
- Shin...
Trời ạ...Biết ngay mà, thằng Shin có chỉ số tò mò bậc nhất mà. Haizzz, nhưng k thể nói là bị 1 con bé cùng tuổi doạ + tống tiền bắt phải học chăm chỉ, k đi chơi chỉ vì hở ra 1 bí mật đáng xấu hổ đc. Và chắc chắn hắn sẽ hỏi bí mật đó là gì cho mà xem. Khổ đời quá...
- Jun, quản gia nữ nhà cậu cưa đc cả cậu rồi cơ à?
- H...Hả? Sao cậu...Ý tớ là, sao cậu biết nhà tớ có quản gia nữ?
- Dán đầy khắp phố đấy thôi!
- Th...Thật á!
Chết rồi...liệu Hyuuga có nói đúng...ôi cuộc đời tôi...
- Quản...quản gia nữ? Hyuuga có nói thật ko đấy Jun-nie? Quản gia nữ á?
- Ừ... (đành thú tội vậy - bị phát hiện rồi)
- QUẢN GIA NỮ Á Á Á Á Á Á Á Á Á?????!!!!!!!!!!!!!!
Aaaaaa...đúng cái thằng Shin, hét to ko thể chịu nổi. Mà từ từ đã nào, đây là quán bar, bọn bạn mình ở đây hết, có nghĩa là...
- Ối chà, Jun có quản gia NỮ àh?
- Jun có bạn tình riêng cơ nhá, sướng quá nhỉ?
- Ở cùng nhà đúng ko? Ôi chao ghen tị quá!
- Jun sướng nhé!
Aaaaaaaaaaaaaaaaa...cái thằng Shin chết dẫm! Mày chết đi! Thế này thì cả thế giới biết mất rồi! Aaaaaaa... (rụng rời)
Ngất!
- Á! Jun ngất rồi!
...
11h20
- Á!
Tôi bật tỉnh dậy! A...chóng mặt quá...Ờ quên mất, mình vừa nốc cả đống rượu cơ mà nhỉ. Khi hồi phục khỏi cơn ngất, bọn kia chuốc cho mình cả đống Whisky, Martini, Vodka,...chóng cả mặt. May là mình ngủ nhanh...à bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?
- Tỉnh rồi hả?
Hyuuga ngồi bên cạnh. Hắn châm 1 điếu thuốc rồi hỏi tôi với cái giọng lạnh tanh:
- Mày thích cô ta thật hả?
Sặc!
- Lại mày nữa sao. Tha cho tao ko đc sao?
- Dĩ nhiên ko.
- Làm ơn...
- Mày thử ra ngoài mặc áo ngắn tay đi, tao k hỏi nữa. (thằng này hỏi như đánh đố người ta - mùa đông đấy biết ko)
- Hơ...mày đùa àh...?
- Ai đùa vs mày?
- ...
Thế là vì tính mạng của mình, tôi phải từ bỏ cái áo khoác da siêu ấm (và siêu đắt) của mình. Từ từ đã nào, bây giờ là ...
11h25??!!!!!!
Aaaaaa...chết, 11h30 phải về rồi! Hừ, cái con bé chết tiệt, sao mình lại phải về sớm thế này chứ!
Nhưng cũng nhờ nó mà mình mới đc ra ngoài chơi như thế này.
Những cũng vì nó mà mình mới bị cấm ra ngoài.
Nói chung là tại nó hết thôi.
Lạnh quá...thằng Hyuuga thích giết người lắm sao?
...
Cạch!
Khụ khụ...ai da...lạnh quá...cái thằng Hyuuga này...cả con bé Hana Haniếc gì đó nữa...
Cuối cùng...cũng về nhà rồi...
Cạch! Vù!
Aaaaaa...Gió tràn vào rồi...kẻ nào mở cửa ra vậy!
Tôi quay lại đằng sau. Ối ối ối a a a ...
- A, Jun, con ở nhà hả? 
Bố mẹ tôi! Sao giờ này họ đã về!
- Con ngạc nhiên lắm phải ko? Thực ra, bố mẹ thử ra ngoài rồi về sớm xem con có trốn ra ngoài ko, nhưng có vẻ con rất là ngoan.
- ... (ko nói nên lời)
Vậy là, con bé ấy cố tình bảo mình về sớm vì biết chuyện này?
Nó tốt hơn mình tưởng. Hoặc có thể chỉ để bảo vệ $2500 của nó. Nhưng mà...có lẽ mình nên cảm ơn nó. (mình thật rộng lượng!)
Tôi bước lên phòng. Gõ cửa phòng nó.
Cộc cộc cộc. Ko ai trả lời. Nó đang ngủ? Lạ nhỉ, giờ còn sớm mà! (gần nửa đêm rồi đó!). Ayyyy...thôi kệ, nói luôn ở đây cho nhanh.
- Ê, Hana! Cô còn tỉnh ko đấy?
- Thế này nhé, tôi biết là cô có ý tốt cho tôi khi bảo tôi về sớm.
- Tôi rất cảm kích. Cô đã cứu tôi khỏi bị thu sạch tiền ăn vặt trong cả 1 tháng.
- Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô đừng hy vọng chỉ nhờ cái thứ cỏn con này mà cô thoát tội đc.
- Những việc cô đã gây ra cho tôi, khủng khiếp tới mức độ, nếu cô ko có tiền trả, cô phải làm ôsin suốt đời cho tôi mới đủ.
- Cảm ơn là 1 chuyện, nhưng cái thù này tôi sẽ ko bao giờ quên.
- Cô có biết chuyện tôi có 1 quản gia nữ giờ đã lan ra khắp thế giới rồi ko hả? (khiếp, sao nhanh vậy đc!)
- Cô liệu mà chuẩn bị tinh thần đi. 
- Blah...blah...blah...
Bài độc diễn vô cùng diễn cảm, trong đó có 1 số cảnh minh hoạ "đấm vào cửa, dậm chân xuống đất, **** vang nhà, vân vân và vân vân". 
Nửa tiếng sau, nhận ra tôi đang độc diễn 1 mình ko khác gì thằng điên, tôi liền gọi lớn xem cô ta có đang nghe ko nhưng ko ai trả lời. Mệt mỏi, tôi buông 1 câu "Chào cô" rồi quay về phòng. 
Cạch! Cánh cửa mở ra...
- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cái...cái quái gì đây! Tôi mất nửa tiếng lận đứng độc diễn 1 mình cho ai nghe vậy hả! Cái người đáng lẽ ra phải chống tai lên mà nghe thì lại ngồi đây, tay cầm bỏng ngô xem phim của thần tượng iu quý của tôi, ngay trong phòng tôi như đấy là điều tự nhiên nhất quả đất.
Cô ta lại còn ngang nhiên ngủ gật nữa chứ!
Khò...khò...khò...
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Quá...quá đủ rồi...!
...
Hana's POV:
Oaaaahhh...ngủ ngon quá đi. Công nhận, giờ mình hiểu sao anh ta thích Lilia rồi. Phim hay thật. Mà cái gì ở sau lưng mình mà chắn hết cả cửa ra vào thế này?
"Cái đó" nóng bừng và ko có dấu hiệu gì là sẽ đứng dậy nhường lối cho người ta cả. Bất lịch sự thât. Thôi vậy, về phòng ngủ thôi, cũng muộn rồi. Nào, tránh sang 1 bên cái đồ bất lịch sự này.
Tèn tén ten...ta đi về phòng...ta đi về phòng...ta đi...
VỀ PHÒNG!!!!!
Chết! Cái thứ nóng bừng đó...chẳng phải là Jun, cậu chủ của tôi đấy sao?
Ghét tôi cũng vừa phải thôi chứ, sao lại chắn hết đường đi của tôi?
Mà anh ta có gi.ường hẳn hoi cơ mà, nằm dưới đất làm chi nhỉ? Lại còn nóng bừng nữa...hay là ra xem xem thế nào.
Nhỡ hắn có mệnh hệ gì mình chi trả kiểu gì...chả lẽ làm ôsin suốt đời? (tg: 2 anh chị này đúng là "tư tưởng lớn gặp nhau")
...
Jun's POV:
Sáng hôm sau, 1 ngày đẹp trời, 1 thằng mặt mũi đẹp trai nhưng mà đang đỏ bừng do ốm nằm bẹp dí trên gi.ường như con gián bị đạp chết. Thật chán thằng đó lại là tôi. Chuông điện thoại kêu lên.
- A...lô...?
- Hê! Jun-nie, sao vậy? Sao nghe có vẻ...ốm yếu vậy?
- Đang...ốm...nằm...ở...nhà...bai...
Cụp!
Haaaaa...mệt quá...mà ai đã đặt mình lên gi.ường vậy?
Bố? Mẹ? 
Chắc ko thể đâu. Bố mẹ làm sao có đủ sức cơ chứ!
Mấy cô hầu gái?
Không, giờ đấy chắc họ ngủ hết rồi.
Cô...cô ta?
Ko...ko thể đâu. Cái con bé đáng ghét ấy...ngang nhiên vào phòng con trai ngồi xem phim rồi ngủ ngon lành như vậy...ko thể chứ?
Cạch!
Cửa mở, 1 cô hầu gái bước vào. Tôi liền hỏi ngay:
- Cô...nói cho tôi...biết...hôm qua...ai...mang tôi vào...đây...?
- Dạ thưa cậu chủ, hôm qua...
Rầm!
Ế! Sao tự nhiên đang nói lại dừng lại vậy? Tôi cố ngước lên. Ớ, ngã àh? Sao tự nhiên ngã hay quá trời vậy? À tí thì trách nhầm, cái con bé điên điên kia ở ngay sau lưng con bé hầu gái, chắc là nó đẩy. Đúng là...ko phải con gái mà.
- Sao? Tỉnh rồi hả? Hôm qua đầu óc anh có làm sao ko thế?
- Tôi...mới phải là người...nói câu đấy...đấy nhé...!
- Sao? Tự nhiên nằm đâu ko nằm, lại nằm dưới đất chắn hết cả cửa phòng!
- Hôm qua...cô...lén xem phim...của tôi...lại còn dám...ngủ gật...để tôi độc diễn...ngoài cửa phòng...
- Độc diễn ngoài cửa phòng???? (hỏi chấm hỏi chấm?)
- Dù cô đã giúp tôi...nhưng đừng hy vọng...tại cô...thằng Shin... Hyuuga...say rượu...áo cộc tay...cô chết với tôi...chết...đi...!!!
Tôi hết cả hơi để nói. Hôm qua đúng là lạnh thật, giờ thì mình ốm bẹp gi.ường đến nói cũng k ra hồn - mất thể diện quá. Bọn Shin và Hyuuga mà biết thì...
Kính coong!
Ủa, ai đến vậy? Bình thường giờ này làm gì có ai đến? Chẳng lẽ...
- Jun-nie! Bọn tớ đến thăm đây! Cô quản gia đáng yêu ở đây vậy? Cho bọn tớ gặp mặt!
Aaaaaaa...(rụng rời)...Chúa Trời ơi, con đã làm gì sai trái? (Chúa: Đừng lo, rồi con sẽ cảm ơn ta thôi!)
 
- Tôi là Hana, quản gia của Jun. Tuổi 15. Chấm hết.
Tôi cố lết ra phòng khách, nơi bọn bạn tôi đang làm. 1 cuộc phỏng vấn vs con bé điên - hay nói cách khác là quản gia NỮ của tôi. Chẹp...trông bọn nó kìa, con bé ấy có phải người ngoài hành tinh đâu?
- Chào em, Hanie (nhanh thế, đã có nick rồi!). Anh là Shin, đây là Hyuu-ji, tất cả chỗ này là bạn của Jun-nie.
- (tên của mình-huhu) Hân hạnh đc gặp các anh. Nhưng tôi nghĩ tôi bằng tuổi các anh đó. 
- Thật hả? Vậy mà anh tưởng...em ít tuổi hơn cơ. Chắc do em trẻ quá. (liếc mắt đưa *tình*)
- Xin lỗi anh, nhưng tôi cao xấp xỉ anh đó. 
- Vậy...á? (sốc, sét đánh ngang tai)
Ha, lần đầu tiên tìm đc 1 người làm cho Shin phải "tắt đài" im bặt. Con nhỏ đúng ko phải người thường! (ko phải con người, ko phải người ngoài hành tinh, vậy là gì vậy?). Aaaa...chóng mặt quá...
Xỉu!
- Á, Jun-nie ngất kìa!
Thằng Shin...chết tiệt! Ghét cái tên...Jun-nie...Hyuuga...làm ơn...
Đấm vào mặt thằng đấy 1 phát cho tớ nhờ!
...
- Khụ khụ!
Tôi đứng trên ban công, nhìn lên trời. 1 ngày đẹp, trời xanh xanh (dù rất lạnh),...tại sao mình lại đổ bệnh vào đúng ngày này? Tôi nhìn xuống dưới vườn. Con nhỏ đó cùng bọn bạn tôi đang làm vườn sao? Sốc thật, cái bọn chỉ biết ăn chơi hưởng lạc đấy mà cũng biết làm vườn!?
- Hây...Ya!!! Mọi người, rắc hạt xuống!
- Tuân lệnh, thưa chủ tướng! (ặc, ở đâu ra vậy?)
- Xong! Nào, mọi người, hãy nhìn đây...
Nó định làm cái gì vậy? Nó rút từ trong túi ra một cái lọ thuỷ tinh chứa 1 loại chất lỏng xanh lè nhìn thấy ớn. Rồi, nó mở nắp và...
...vẩy lên đống hạt giống vừa gieo?!
Tôi + bọn kia + Shin trợn mắt lên như nhìn thấy điều gì đó rất...vô lý đang xảy ra trc mắt. Nhưng ko cho bọn tôi có cơ hội thắc mắc, con nhỏ đã lên tiếng:
- Đợi chút...5,4,3,2,...1!
Những hạt cây vừa bị dính chất lỏng bỗng nhiên rung bần bật, rồi từ từ...mọc lên khỏi mặt đất vs 1 tốc độ đáng kinh ngạc!
- Aa... 
Hàng chục cái cằm rớt xuống (trong đó có của tôi). Nó từ tốn giải thích:
- Đây là chất hoá học xyzxzy có nguyên tố xyyzxx có tác dụng làm kích thích sinh trưởng của tế bào. Trộn với chất yxyyyz làm cho tăng tốc độ và bảo đảm an toàn. Đây người ta gọi là "Thuốc tăng trưởng tiên tiến!"
- Chính xác!
Tiếng Hyuuga vang lên. 1 cách ngạc nhiên, hàng chục cái đầu (trong đó có tôi, dĩ nhiên) quay lại nhìn. Hyuuga "tảng băng khó gần" mà khen 1 con bé ko phải em gái mình?
Trời đất đã đảo lộn chưa vậy? 
...
- Nào Jun-nie, đến giờ ăn rồi~!
Shin cười tươi (như 1 con điên) bê bát cháo nóng hừng hực vào. Sau đó là cô ta, Hyuuga và lũ bạn.
- Cháo gì vậy?
- Khoai tây, Thịt hầm và Rau mùi. Độc nhất vô nhị luôn!
- Có...ăn đc ko...đó?
- Này này này...bao nhiêu công của người ta đấy nhé!
- Có mà...công ngồi chơi...ý...
- Thì...cũng là tấm lòng mà! Ăn đi~!
- Hức thôi đc rồi...
Tôi cầm cái muỗng lên, súc 1 thìa cháo. Mùi thơm của rau mùi sộc vào mũi tôi, hấp dẫn đến lạ kì vs cái bụng trống hoắc của tôi. Ngày lập tức, tôi cho nó vào miệng.
Vị cháo ngọt bùi cái vị của khoai nhuần nhuyễn với gạo nếp, thịt hầm ninh nhừ với rau thơm. Ngon quá~!
- Để tớ đoán nhé: Vị ngon ngọt của khoai hoà quyện với vị ngọt bùi của gạo nếp, thịt hầm ninh với rau thơm rất nhừ và thơm, mềm nữa. Có đúng ko?
- Đ...Đúng...! Sao biết...hay quá vậy...?
- Vì bọn tớ cũng ăn mà!
- ???
- Vừa nãy Hanie bảo thừa nguyên liệu nên nấu luôn cho mỗi người 1 suất rồi. Ngon cực!
Haizzzz...biết ngay mà.
Ăn xong bát cháo, rồi cả lũ ngủ trưa, một lúc đã đến chiều. Và tôi thì đã khỏi ốm.
- Này, hỏi nhé, vừa nãy làm thế nào mà con bé ấy thuyết phục đc mấy người đi làm vườn vậy?
- Thì đầu tiên chẳng ai đồng ý, sau đó Hanie bảo lấy tớ & Hyuuji ra làm đại diễn. Tớ thì đồng ý luôn, còn Hyuuji thì hình như nó bảo với cậu ấy thế này:
"Anh ko phải làm, chỉ việc đứng từ xa nhìn bọn ngốc này làm việc thôi!"
Thế là hắn đồng ý. Chẳng ai ngờ đc.
Ờ...đúng tính thằng Hyuuga, lười hết chỗ nói. Con nhỏ cũng thông minh ra phết!
- Và nói thật nhé, cháo Hanie làm ngon ra phế...HẮT XÌ!!!
Và nước mũi Shin chảy lòng dòng xuống. Sau đó là hàng chục cái hắt xì khác.
Phải tôi đã lây cho bọn họ ko vậy? Ô ko thể tin nổi...!
- Anh lây hết cho bọn nó rồi. Thôi liệu mà đi chăm hết cả lũ đi nhé. Tôi đi nghỉ đây!
Aaaaaaaaa...cái con nhỏ chết tiệt!  Bọn kia!!! Sao bọn mày lại ốm!!!
...
Hana' POV
Tối mù mịt hôm đó...
- Sao anh về muộn thế? (nghe giống lời vợ quở trách chồng ý nhỉ?)
- Đấy là việc của tôi. (nghe cũng giống lời chồng thanh minh nữa?)
- Đi bar thích lắm àh?
- Cô chưa đi lần nào hả?
- Trông tôi có vẻ tôi đã đi rồi chắc?
- Ừm...(suy nghĩ)...hay là...
- Mai anh đưa tôi đi nhé!
- Hớ?
Haha...hay quá, lần đầu mình đi bar. Háo hức đến ngày mai quá!
Ngày mai ơi đến đi!
Ngày mai đến rồi đây!
Tiện thể buổi tối đến luôn đi!
- Nào! Giờ thì đi chọn quần áo cho cô!
- Mấy bộ **** & ** **** hả?
- Ko đến mức như vậy. Nhưng ko phải đồ thường.
- Anh trả nhé! (ki bo quá đó)
- ...cô đúng là...thôi kệ nó, đi mau ko muộn!
...
Vào 1 cửa hàng thời trang hàng hiệu, mấy cô bán hàng cứ nháy mắt liên hồi vs tên Jun. Anh ta đẹp trai vậy sao? À mà hôm nay trông anh ta cũng ko đến nỗi nào. Áo khoác lông đen, quần jean đen rất phong độ, bốt đen bóng, sợi dây chuyền màu bạc với khuyên tai hình đầu lâu. Cũng...khá đáng để nháy mắt đó. Thôi, tập trung vào vấn đề chính. Mình nên mặc cái gì đây nhỉ?
- Ê, cô! Đi vào phòng và thử tất cả chỗ này cho tôi!
Gyaaaahhhh...anh ta nhanh quá vậy! 1 phát đã lấy đâu ra cả đống áo váy các loại, màu mè ánh kim sặc sỡ. Ôi...thôi cứ thử 1 buổi vậy!
Tôi ôm cả đồng loè loẹt kia vào và thử từng bộ một.
Bộ đầu tiên, một cái váy ngắn chưa đến đầu gối, màu hồng ánh kim từ đầu đến cuối, thêm cả sợi dây màu bạc hình trái tim trên cổ. Mặc cái này xấu hổ thật!
- Bộ này...(hơi đỏ mặt)...ko hợp! Thay bộ khác!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, liền chạy vào phòng thay bộ thứ hai.
Bộ thứ hai phức tạp ko chịu nổi. Áo đen khoét cổ ko tay, váy đen ngắn nửa đùi, tất đen rách (mốt ăn mày hả?) và bốt đen đính ngọc. Cả vòng tay đen nạm ngọc và vòng cổ màu bạc (màu yêu thích của tớ!). Công nhận, bộ này rất xì-tai, nhưng mà...
- Đẹp, nhưng mà ko hợp để đi bar! Nhất là cô!
Lại tháo ra. Bộ thứ ba...
Áo hai dây màu đen, váy bò ngắn cũng màu đen, bốt màu đen (đen là màu của bar đó!). Lắc tay hình đầu lâu màu bạc, vòng cổ xích sắt màu bạc. Bộ này khá là đẹp và dễ chịu. Chỉ mỗi tội...cái váy ngắn còn chưa đến nửa đùi...
- Được! Ta đi thôi!
- Aa...thôi đc rồi...đi vậy...(huhu...váy ngắn quá!)
Tôi với anh ta nhảy lên một cậu phân-khối-lớn màu đen bóng loáng. 
- Ê, đi trên đường đừng có ôm tôi đấy! (cười mỉa mai)
- Khỏi, cứ làm như tôi muốn lắm ko bằng!
- ...1 đống người muốn mà chả đc...cô thì... (lầm bầm)
- Anh nói gì vậy?
- Đi thôi!
Cậu phân-khối-lớn phóng đi nhanh như cắt,y chỉ như một ngọn gió màu đen vượt quá tốc độ cho phép. Nhưng nào có cảnh sát nào mà bắt kịp đc chứ? Tôi cũng chẳng thấy nhanh đến mức độ phải bám vào ai đó. Anh ta làm gì vậy! Cố tình để trống bụng để tôi ôm vào hả? Coi thường con gái quá đi!
Kí í í ttttt!!!
Dừng lại ở trước quán cafe zzyyxx, tôi và anh ta bước xuống. Khi vừa bước vào, chúng tôi đã thu hút đc cực nhiều sự chú ý.
- Ê! (nói thầm) Tôi ra kia nhé! Bai!
- Từ từ đã! (kéo tay)
- Sao?
- Đồ ngốc ạ! Nếu biết cô là người của tôi thì sẽ ko ai động đến cô. Cô đừng có nghĩ ở đây cũng như 1 quán cafe đêm vậy. Khác hoàn toàn đó!
- Đừng lo! Giờ thì bỏ tay ra đi!
- Đi theo tôi!
- Á!
Anh ta kéo tay tôi. Trông bọn tôi chẳng khác gì 1 cặp đôi (đang cãi nhau) cả. A, đằng kia là Shin và Hyuuga.
- Á! Junnie! Hanie! 2 người đã...rồi sao??? Vậy tin đồn là...
- KHÔNG BAO GIỜ!!!!!!!! (đồng thanh)
- Ê, Jun!
- Gì hả Hyuuga? (hình như vẫn còn thù bữa trước)
- Lần đầu tiên thấy mày chủ động nắm tay 1 con bé mày ko cưa đấy!
Ế? Hắn ta chỉ nắm tay ai đó khi định cưa người ấy thôi sao? Đúng là...thật xấu xa mà.Thật xui cho hắn, nếu mình mà là đối tượng thì hắn thua chắc rồi!
- Thật...hả? (cứng đơ người)
- Mày nghĩ tao đùa àh? (thằng này làm gì có khiếu đùa vui nhỉ?)
- Tao...Ko đâu! Nó ko thể...Ý tao là con bé ấy làm sao mà cưa đc tao cơ chứ! Nó chỉ là 1 đứa con gái thôi!
- Hôm trc chẳng phải mày nói ko phải con người còn gì?
- Tao...
Nghe đến đây, tôi long sọc mắt. Anh ta nói cái gì cơ, tôi "ko phải con người"? Ha...anh chết với tôi...
- Mà hôm nay trông em cũng ko đến nỗi nào Hanie à...phải nói là rất đẹp là đằng khác! (mắt nhìn rất mờ ám)
- Chuyện...Tao chọn đồ mà lị! Chỉ có tuyệt vời trở lên thôi!
- Anh chọn á? Có mà anh chọn cái đầu tiên thì có! (cái màu hồng siêu sexy ý?)! Đúng là cái đồ đen tối! Đầu óc đen tối!
- Hơ...thế sao cô ko cảm ơn tôi? Nếu tôi chọn bộ đó khéo bây giờ cô ko ở đây mà đang bị thằng cha nào đó bắt cóc rồi! Cô cứ thử mặc như thế mà xem!
- Tôi ko thèm! Ai thèm vào mà mặc mấy cái bộ "nóng mắt" như thế? Anh thích thì đi mà mặc! (nói như đùa!)
- Cô...
Đang định bốp cho hắn thêm vài câu thì bỗng nhiên tay tôi bỗng bị ai nắm lấy, rất mạnh và chắc, ko như của Jun.
- Cô em...người mới của Jun àh? 
- ?????
- Bỏ cái thẳng vô dụng ấy đi. Đến với anh này...
- Rito! Mày làm gì ở đây?
- À...Jun...Câu đấy tao mới phải hỏi mày chứ. Mày có con bé thế này mà ko để cho tao, tính đánh lẻ hả? (nháy mắt)
- Ai là bạn với bè của mày mà phần cho mày? Với lại, đây ko phải...
- Nếu ko phải là người yêu, thì...cô em xinh đẹp, chơi với anh nhé? (ánh mắt nguy hiểm)
- Anh...Xin lỗi, nhưng tôi ko rảnh.
- Cô em đừng nghĩ...là anh đang hạ mình hỏi cô em nhé?
- Anh...bỏ tay ra!
- Nếu không? (cười thách thức)
Hừ...cái thằng cha chết tiệt này! Hay là mình đấm cho hắn 1 quả chp hết mặt đi cưa gái nhỉ? Đây là bar phải ko? Chắc là đc. Nhưng đấm vào mặt thì chắc hơi quá, mình sẽ bị gán vào tội danh "phá hoại tài nguyên thiên nhiên đất nước" mất. (ai là "tài nguyên" vậy?). Thoi thì...1 cú vào chỗ "ấy" vậy. Hôm này mình cũng đang đi bốt cao gót.
Thế là...
Hự!!!
- Á á á á á á á á á!!!!!!! (đúng tiếng hét của 1 thằng con trai khi nị đá vào chỗ "đó")!! Cô...cô...con *** *** kia!!! 
Hắn ta (nhịn đau) giương 1 cú đấm thẳng vào mặt tôi. Đang định giơ tay lên bắt lấy tay hắn thì đã có người nhanh hơn cả tôi chộp lấy tay hắn.
- Mày...1 kẻ như mày ko có tư cách chạm vào người nó đâu!
...!
- Jun...mày...chả lẽ mày đã...
- Tao làm sao?
- ...mày...đc lắm! Tao sẽ nhớ lần này Jun ạ!
- Cút ** mày đi cho khuất mắt!
Sau khi buông 1 tràng các câu **** thề các loại, Rito bỏ đi trong hậm hực. Jun nói:
- Thấy chưa? Bảo rồi, ở bar nó khác lắm...
- Anh thừa biết là anh ko cần phải đỡ hộ tôi rồi mà.
- Ko thì bố mẹ tôi giết tôi chắc?
- Anh nghĩ tôi là 1 đứa con gái bình thường chắc? (trúng tim)
- Cô á! Có mà...người ngoài hành tinh! (anh này, đúng là lời sau đá lời trc, chẳng ăn nhập gì cả!)
- Anh...
Chưa để tôi nói hết câu, Shin đã hiện ra lù lù sau lưng tôi từ khi nào. Mặt anh ta cười 1 nụ cười ghê rợn, như vừa phát hiện ra 1 điều vô cùng man rợ. Và tôi có cảm tưởng, điều man rợ ấy có liên quan tới tôi...
- Jun...tớ biết mà...ngày này thế nào cũng đến...
- Làm...làm sao...?
- Cái ngày mà cậu...cậu...(đây có gọi là xúc động đến nghẹn ngào ko?)
- Tao...tao làm sao??? Mày nói mau lên đi chứ!!!
- Cậu đã có thể...đứng lên và bảo vệ 1 cô gái...có phải cuối cùng... Junnie...cậu đã...
- Đã...đã...đã làm sao...
- Đã biết "TÌNH YÊU THỰC SỰ" là gì rồi đúng ko!!!!!!
Cốp! Cốp!
Là tiếng của 2 cái cốc đầu (chắc chắn là nứt sọ) dành tặng cho Shin sau 1 phát ngôn cực kì "trọng đại". Chắc anh sẽ phải tốn ko ít tiền để đi "vá" lại sọ đây! Ai bảo dám nói linh ta linh tinh!
...
- Oa......buồn ngủ quá...về nhà mau đi!
- Cô đúng là...đi Bar mà chẳng khác gì đi chơi!
- Hay mà. Nhất là rượu.
- Cô có phải con gái ko vậy? Tửu lượng của cô khéo còn hơn cả tôi. Uống 5 ly Whisky, 4 ly Vodka, 7 ly Martini mà sao cô vẫn tỉnh bơ như cân đường hộp sữa vậy?
- Tôi thấy nó như mật ong ý mà, uống vô dễ nghiện kinh khủng!
- (mật ong!!??)Cô đúng là...tí về nhà lại nôn hết ra cho mà coi...
- Nhắc mới nhớ, nhà anh có rượu ko nhỉ? (con bé này đúng là...!)
- Thôi đi cô! Ko để cho CÔ uống đâu!
Aizzz...cái tên này, rượu ngon thế mà ko cho người ta uống, đúng là ki bo mà. Thôi hôm sau về lục dưới hầm xem, kiểu gì chả có. Oaoa...buồn ngủ quá...!!!
Xoẹt!
Á á á á á!
Cái...cái gì vừa sượt qua mặt mình vậy??!!
Tôi vội liếc sang bên phải. Aaaaa...một con da...dao! Cắm phập vào tường ko thương tiếc! (hiện đang tưởng tượng bức tường chính là khuôn mặt của mình)
- Con bé Hana kia!!! Mày hãy chuẩn bị chết đi!!!
??????????
- Mày...1 đứa vô liêm sỉ đến mức độ ở chung nhà với anh Jun, lại còn dám đe doạ anh ấy, ko chỉ thế lại còn bắt anh ấy phải tuân lệnh mình, làm đầy tớ cho mình. Bọn tao ko biết anh ấy đã bị mày bỏ bùa mê thuốc lú gì cả...nhưng 1 đứa vô sỉ như mày, hôm nay sẽ phải chết dưới tay bọn tao!!!
Hừ!
Thì ra là bọn fan nữ. Được...
- Ê, các cô làm cái gì thế hả? Ỷ đông hiếp yếu sao?
- Chuyện này ko liên quan đến anh, anh Jun.
- (rõ ràng là liên quan đến tôi mà còn...)Nhưng...
- Cô ta nói đúng đó, chuyện này ko liên quan đến anh, nên hãy về trước đi!
- Nhưng...
- VỀ ĐI! (sức nặng ngàn cân chỉ bằng một ánh mắt)
- ... (chạy mất!)
Rồi, đuổi đc tên phiền phức rồi, giờ thì...
- Đc lắm! Vậy là cô đã chấp nhận cái chết của mình?
- Ai bảo vậy? (cười thách thức)
- Cô...vẫn chưa chịu đầu hàng sao? Cô thật sự nghĩ mình có thể đánh lại đc hơn 500 người chúng tôi sao?
- Thứ nhất, 1000 người tôi còn đánh đc chứ đừng nói là 500. Thứ hai, chịu đầu hàng là tự hạ nhục bản thân, và là điều tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ làm. Và thứ ba...
...TÔI KO HỀ VÔ SỈ! TÔI CÓ ĐẦY ĐỦ RĂNG* HẲN HOI! ĐỪNG CÓ MÀ NÓI LINH TINH! 
Vù vù vù!!! Một cơn bão sắp hạ cánh ở ngay ngoài cửa quán bar.
Một cơn bão mang tên "Hana"!
...
*: "vô sỉ" ở đây có nghĩa là "ko răng" trong tiếng Hán.
...
 
Tèn tén ten!

Jun's POV:
Ha! Ha! Ha!
Hộc! Hộc! Hộc!
Aaaaaaaa.......
Sau một hồi chạy bán sống bán chết, tôi dừng lại, dựa lưng vào bên tường thở dốc. Có phải ở chỗ đó sẽ xảy ra 1 "chiến tranh thế giới lần thứ 3" ko nhỉ? Mà lại còn vì mình nữa...ôi, đúng là bọn con gái!
Hay là mình gọi cảnh sát nhỉ? (are u crazy, baby?)
Haizzz...nếu bây giờ mình quay lại đấy khéo sẽ ko sống sót quay về nữa. Mình lại ko thể đánh con gái đc. Những 500 fan lận, mình đúng là Pro...nhưng ko biết con nhỏ đó có sống nổi ko nhỉ?
Á! Nhỡ...nhỡ nó chết thì sao? Chẳng lẽ mình sẽ bị bắt vô tù vì tội danh "giết người gián tiếp" sao? Aaaaa...hay là cứ quay lại xem thế nào...
Tôi rón rén chạy ngược lại, đứng trốn sau bức tường (aaaa...mất hết cả hình tượng...nhưng nếu vì hình tượng mà chết thì thà mất h.tượng còn hơn). Ở đó là 2 cơn bão đang bùng nổ. Tâm hai con bão là con bé đó và hơn 500 fan nữ. Tưởng như ta có thể nhìn thấy 2 cái lốc xoáy vòi rồng cuốn tận lên bầu trời đêm đen kịt phủ đầy mây. Tôi rùng mình, nhưng phải giữ im lặng tuyệt đối nếu muốn giữ cái mạng sống của mình.
Con bé đứng đầu trong 500 đứa fan lên tiếng, như 1 mũi lao hướng thẳng đến con bé quản gia của tôi:
- Cô còn gì muốn nói thì nói nốt đi trc khi ko thể!
Hử? Sao cái con nhỏ kia nó tự tin quá thế nhỉ? Có biết con bé kia là người ngoài hành tinh, ko phải người thường ko? Đúng như tôi nghĩ, con bé kia chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhếch mép cười đầy mỉa mai. Con nhỏ đứng đầu tức nổ đom đóm mắt, vung vẩy cái gậy trong tay quát:
- Mày...mày đc lắm...cái loại vô sỉ như mày, tao...
Bốp!
Wa! Với tốc độ ánh sáng mà đến cả tôi cũng ko nhìn thấy, cái bốt cao gót của con bé đã bay thẳng vào mặt con nhỏ kia. Chẹp chẹp, tội nghiệp, đã bảo nó là người ngoài hành tinh rồi mà (anh nói vs ai?). Nhưng mà có vẻ tệ hơn rồi, 2 cơn bão đang lớn dần, waaaaaa... mình sắp bị thổi bay khỏi đây mất (con gái thật đáng sợ!)! Tôi cố ôm chặt lấy cái cột gần đó. May quá, thoát rồi. Tôi vội quay lại xem tiếp "diễn biến chiến tranh thế giới lần thứ 3".
Con bé lấy một cây gậy sắt gần đó. Úi chà...sẽ đau đây. Ko biết nó có biết võ hay ko chỉ biết..."cứ vung gậy thôi trúng đâu thì trúng"? Ngay sau đó, nó đã trả lời câu hỏi của tôi. Bằng cách lao vào tâm cơn bão 500 fan nữ và...đập cho bọn nó tưng bừng. Và tưng bừng là thật. Chẳng biết nó làm cái gì mà toàn "Ối!","Á!","Cứu với!","Đau quá!",...mà từ tâm của con bão, fan nữ với đủ các loại vũ khí đều lần lượt..."tung cánh" bay ra ngoài. Khi đã ít người đi, tôi mới nhìn thấy rõ mấy cái cước võ "ghê sợ" của nó đằng sau làn khói bụi dày đặc. Nó phang cái gậy vào đầu 1 con nhỏ, con nhỏ đó ngã. Nó thúc cái gậy vào bụng 1 đứa khác, đứa nó phụt máu ra rồi ngã. Nó quật cái gậy vào cổ 1 con, con đó ngã xuống bất tỉnh nhân sự...vân vân và vân vân...Ko chỉ thế, nếu có đứa đánh lén từ phía sau, nó thúc vào bụng 1 phát ko thương tiếc, hoặc đá thật mạnh vào bụng với 1 lực kinh hồn,...nhìn nó đánh nhau mà giang hồ như tôi đây cũng phải thấy...rợn cả người.
Một lúc sau, khoảng chừng 20 phút, nó có vẻ đã thấm mệt, và đã tiêu diệt đc hơn 400 đứa fan nữ. Còn lại 100 đứa, trông rất sợ hãi (vì 400 đồng đội của mình đã "ngã xuống" dưới tay đúng 1 người) nhưng rất sẵn sàng để lao vào quyết chiến với nó. Nó ngay lập tức đứng bật dậy, cầm cái gậy và lao tới..."quyết tử"!
Loáng 1 phát, dù đã mệt, nhưng nó đã hạ đã đc hơn 80/100. Những cái xác (còn sống dĩ nhiên, chỉ bất tỉnh thôi) chất chồng lên nhau thành đống.
Á! Có 1 con bé đánh lén! Nhưng có vẻ...nó ko phát hiện ra...
- CẨN THẬN!!!!!!!!
Hơn 100 người kia quay lại nhìn tôi. Chết, có phải tôi vừa hét rất lớn điều mà tôi nghĩ trong đầu ko vậy? (đúng, đúng rồi đó!) Aaaaa...chết tôi rồi...
Tranh thủ lúc con bé đánh lén mất cảnh giác, con bé quản gia đá mạnh vào chân nó, làm nó ngã đập đầu xuống đất (au...đau quá ta!). Rồi con bé quản gia tiếp tục chạy vào. Đứa cuối cùng bị nó đá cho 1 quả xa 3m lên trên cái đống hơn 500 đứa bất tỉnh kia.
Tôi chạy ra khỏi chỗ nấp. Ko khỏi ngạc nhiên khi nó gục xuống ngã trên đất. Nhưng tôi đã đỡ lấy nó trước khi ngã xuống.
- Cô đúng là đáng sợ! Uống 1 đống rượu mà đánh chẳng khác gì con điên!
- ... (nở mũi)
- Cô...có phải con người ko vậy?
- ... (nổi gân xanh)
- Cô nặng quá, thôi tự đi về nhé!
- ... (máu nóng bốc lên đỉnh đầu)
Bốp!
- Thôi, anh trở thành người thứ 501 đi cho rồi! Tôi về đây nhé!
Gừ ừ ừ ừ ừ...cái con bé quái quỷ...nhưng mình cũng sợ nó lắm rồi!
...
- Hơ ơ ơ...
Á! Nó làm cái quái gì kia? Đang đi qua đường mà lại ko đi tiếp, định ngất giữa đường sao?
Tôi vội lao qua đường, kéo tay nó chạy sang bên kia đường. Vừa nhảy lên vỉa hè cũng là lúc đèn xanh bật, xe cộ lao qua rầm rầm. Tôi nghĩ, giả sử tôi ra chậm 1 giây thì sẽ thế nào. (những con người đầu óc kinh dị). Tôi liền cốc vào đầu nó vài cái để gọi nó dậy, nhưng có vẻ lần này nó ngất thật. Tôi liền bế nó lên (hy vọng ko có ai nhìn thấy cảnh này) và vẫy 1 chiếc taxi về nhà.
Về đến nhà, tôi nhận ra nhà mình có khách. Trong phòng khách là...Á a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, vâng! Nhưng đó ko ai khác chính là vị hôn thê tôi ko.bao.giờ.muốn.gặp. Cô ta tên là Yuri.
- Con về rồi, Jun. Hôm nay Yuri đến thăm chúng ta!
- A...a...a...(sốc đến độ ko nói nên lời)
- Chào anh, Jun.
Có vẻ, ngày tận thế của tôi đến rồi.
...
 
Nếu mọi người chưa hiểu rõ lắm về Yuri, để tôi kể cho mà nghe:
Họ và tên: Yuri
Tuổi: 15
Ngoại hình: trên cả tuyệt vời, chỉ cần cười/ nháy mắt 1 cái là có hàng vạn người hầu (dĩ nhiên là đàn ông) đến phục vụ
Thân thế: tiểu thư khuê các, giàu ko kém gì tôi
Tình cách: hai mặt (một xinh xắn, đáng yêu, dễ thương như thiên thần giáng thế, hai là độc ác, quỷ quyệt,...Á á á á á! Sao lại đánh tôi! Nói sự thật mà!!
Yêu thích: trêu đùa vs bọn khác giới (ko có *** ở đây đâu mọi người!)
Căm ghét: nếu có thì tôi đã mừng (huhuhu...)
Đây chính là Yuri, kẻ đáng lẽ ra phải là "hung tinh", "hung thần" của tôi thì dưới con mắt của các bậc phụ huynh, lại là vị hôn thê "thân quý", "thân yêu". Tại sao lại là hung thần ư?
Hồi 5 tuổi, nó cho con gián vào trong chăn (của tôi)
Hồi 7 tuổi, nó lừa tôi trèo lên cây rồi rút thang.
Hồi 9 tuổi, nó đổ ớt vào món kem (của tôi)
Hồi 11 tuổi, nó bôi keo 502 vào giày (của tôi - dĩ nhiên)
Hồi 13 tuổi, nó lấy đt của tôi nhắn "Chúng mình quay lại vs nhau nhé!" vs tất cả những người tôi đã "đá".
Và tôi quên béng mất là năm nay, 15 tuổi, nó sẽ quay lại 1 lần nữa!
Thấy tôi đơ cả người ra, nó cười mỉa mai (dù bên ngoài nhìn vào rất giống 1 nụ cười "nữ tính"):
- Jun, thấy tớ đến mà cậu mừng đến nỗi đơ cả người sao? Vui quá đi!
- Vậy hả? Jun, ta biết con vui, nhưng hãy lại đây ôm nó 1 cái nào! Nó lớn tướng lên rồi, lại còn xinh đẹp hơn nữa!
- (có mà độc ác hơn thì có) Thôi ạ...Con xin phép lên phòng...Rước cái "của nợ" này lên phòng ạ!
Cảm ơn cô Hana, nhờ cô mà tôi có cớ thoát khỏi "cái ôm mãnh liệt" của "phù thuỷ Yuri".
- Hana đó à? Con bé làm sao mà bầm dập thế kia hả Jun? (ánh mắt dao găm)
- Cô...cô ta bị tấn công ạ!
- Thế lúc đó...CON Ở ĐÂU?!!!!!
- Con...con ở...
Ko thể nói là mình ko đánh đc con gái nên trốn, cho con nhỏ "người ngoài hành tinh" đc hơn 500 con quỷ fan nữ "quyết tử" đc.
- Chắc là cậu ấy ko biết ạ!
- Đúng...đúng rồi ạ!!!
Cảm ơn...cảm ơn phù thuỷ. Tôi cứ tưởng nó toàn "sát hại" tôi cơ, sao nghĩ nó có thể "nhân từ" mà giúp đỡ tôi đc. Chắc là nó đã "đổi tính thay tình" rồi?
- Hoặc là...cậu ấy biết mà cố tình để như vậy...
Xin rút lại câu vừa nói. Đồ phù thuỷ ác độc! Cô ko thể lựa lúc khác mà trả thù tôi đc sao???
- Con xin phép...lên nhà ạ!!!
Và tôi..."tẩu thoát" thành công lên nhà.
...
Hana's POV:
Sau khi đánh đến gần chết với hơn 500 con fan nữ của anh cậu chủ đáng ghét, tôi kiệt sức đến suýt ngã giữa đường. Cảm ơn cậu chủ, ko hề biết anh tốt tính đến vậy. Có lẽ hôm sau tôi sẽ giảm bài tập đi cho anh.
Mà từ từ đã nào, vì ai mà mình bầm dập như thế này?
Chẳng phải là nhờ anh ta có đến tận hơn 500 đứa fan, lại còn rao tin lung tung (sao chị biết là anh ấy nói?) mà mình mới bị "tập kích" thế này sao?
Anh ta chỉ chuộc lỗi thôi. Thôi coi như hoà vậy.
Ớ...sao tự nhiên đang đi lại dừng lại?
A...nhà anh ta đang có khách. Woa...ai mà đẹp vậy, y như hoa hậu vậy! (chị ấy đúng là hoa hậu đấy!) Chắc ko phải em gái anh ta đâu, làm sao đẹp đc như chị ấy. Anh ta mà nghe câu này chắc tức chết, nhưng đúng là như vậy mà. Nhưng nếu ko phải là em gái thì là ai nhỉ?
Có phải mình vừa nghe đc..."hôn thê" ko? Anh ta...đây là hôn thê của anh ta á?
Phí phạm sắc đẹp quá, sao lại gửi gắm 1 người đẹp như thế này vào tay 1 kẻ lừa tình như anh ta chứ?
Oá, cái gì cơ, anh dám gọi tôi là "của nợ" ư? Anh chết với tôi, cậu chủ đáng ghét! Cứ để tôi tỉnh lại xem, lúc đấy anh sẽ biết thế nào ,à tức giận thực sự!!!
Vèo!
Waaaaaaaa....chạy...chạy gì mà nhanh dữ vậy!!! Anh đang bế người sắp chết đấy nhé! Từ từ chút chứ, gì mà mà như đang "tẩu thoát" vậy? (anh ấy đang tẩu thoát đó chị ạ!)
Ah...êm quá, cái này chắc là gi.ường mình rồi...tks anh nhé, nhưng tôi vẫn sẽ cho anh 1 trận vì đã gọi tôi là "của nợ".
Ngủ...ngủ...ngủ thôi...

Sao...tôi có cảm giác ai đó đang chạm vào má mình thế nhỉ? Ấm thật...
Au! Ai...ai véo má tôi vậy?!

Tôi mở bừng mắt!
- Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi hét vang cả nhà (cháu xin lỗi hai bác). Khuôn mặt của anh cậu chủ hiện ra lù lù trước mặt tôi cách tôi đúng 30cm. Dù khá xa nhưng khi vừa mở mắt ra và mỗi cái mặt anh ta hiện ra làm tôi...sợ chết khiếp. Mặt anh ta trông cũng sốc, nhưng có vẻ là do tiếng hét kinh thiên động địa của tôi.
Và...tôi nhận ra 1 chuyện, người vừa véo má tôi...là cậu chủ của tôi.
- Anh...ai cho anh véo má người ta trong lúc ngủ hả!!??
- Tôi...tại cái mặt cô lúc ngủ trông ngố ko chịu đc nên tôi véo thử xem thế nào. Ai ngờ...cô hét đến ù cả tai luôn...!
- Ai bảo anh tò mò thích tọc mạch làm chi! Làm như tôi đang ngủ ngon lại...
- Thì thôi! Tôi ra ngoài đc chưa!!!
- Ừ! Phắn luôn đi!
Sầm!!!
Anh ta đóng rầm cái cửa lại. Hứ, đúng là có vấn đề mà!
Nhưng mình còn có vấn đề hơn. Sao tự nhiên mình nghe thấy "Thịch!" 1 cái lúc nãy khi nhìn thấy mặt anh ta lù lù xuất hiện nhỉ? Tự nhiên lúc đấy, khi nhìn thấy khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ thích thú khi véo má tôi lúc mở mắt ra, tôi bỗng thấy...anh ta đỡ đáng ghét hơn ngày thường...hừm...
Chả lẽ tôi đã bị...
...cảm hoá???!!!
Ko ko ko...tôi bị điên rồi sao? Cả cái lúc anh ta bảo thằng Rito đừng động đến tôi nữa, cũng có "Thịch!" 1 cái nhưng tôi chẳng nghe thấy. Lần này thì rõ ràng lắm.
Thế...là sao??? Hay là mình cứ ra gặp anh ta xem thế nào, nếu thấy bình thường có nghĩa là...mình chỉ chẳng may bị trúng "bùa mê thuốc lú" của anh ta thôi. Còn nếu ko thì...
Thì là sao nhỉ? Thôi ko nghĩ nữa! Đau cả đầu! Đi ngủ thôi!!!
...
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy từ rất sớm. Waa...ngủ ngon quá! Ra vườn hít thở ko khí trong lành 1 tẹo nào!
Vừa bước chân vào vườn, tôi đã sững lại ngay khi 1 cảnh tượng đập vào mắt tôi.
Jun - cậu chủ của tôi - đang đặt 1 nụ hôn rất ngọt ngào trên môi vị hôn thê vô cùng xinh đẹp của cậu.
Hai người trông như 1 bức tranh hoàn mĩ giữa khu vườn hoa hồng thơm ngát hương hoa rực rỡ ánh nắng vàng lúc sáng tinh mơ.
Tôi chẳng nói gì, khuôn mặt ko chút biểu cảm. Tôi khẽ quay đi. Bước vào phòng, tôi mặc quần áo hẳn hoi vào (vừa nãy mặc quần áo ngủ), xuống dưới nhà, viết 1 cái note nhỏ màu vàng ghi "cháu xin nghỉ phép 1 ngày" rồi bước ra ngoài.
Hít 1 hơi thật sâu, tôi mở cánh cổng bước ra ngoài. Rồi đóng lại.
Ké é é ttt.
- Ớ?
Cậu chủ của tôi đứng sau cánh cổng, nhìn tôi bằng ánh mắt chấm hỏi. Tôi chỉ nở 1 nụ cười rồi bảo: "Hôm nay cho tôi xin nghỉ phép ra ngoài chơi nhé!" và...biến mất.
...
 
Cộp cộp cộp!!!
Tôi chạy như bay trên đường. Cứ như đang chạy trốn cái gì đó mà chính bản thân cũng ko biết mình đang chạy thoát khỏi cái gì!!?? Sau một hồi chạy bán sống bán chết (ko vì lí do gì cả), tôi dừng lại, thở hồng hộc (mất hết cả hình tượng).
Tôi...bị làm sao thế nhỉ? Tối hôm qua đã có vấn đề rồi, sáng hôm nay lại còn linh tinh hơn. Sao thấy cảnh đó tôi lại có cảm giác muốn rời khỏi đó ngay tức khắc nhỉ? Đáng lẽ tôi phải thấy vui hay ít nhất cũng phải...tội nghiệp cho vị hôn thê xinh đẹp bị anh ta lừa tình chứ? (sự thật lại hoàn toàn ngược lại đấy chị ạ!) Hay là...tôi thật sự bị trúng bùa của anh ta rồi?
Nếu vậy thì phải đi tìm chuyên gia tư vấn thôi, ko thì cứ thế này tôi sẽ nổ đầu vì nghĩ nhiều quá mất!
Tôi quay sang mấy cửa hàng bên đường. Ô! Đây chẳng phải cửa hàng mì udon tôi đến ăn hôm đầu tiên đến Nhật sao?!! Tốt quá, tôi đang thèm ăn. Tôi chạy vào cửa hàng và ngay lập tức ngồi xuống chỗ ngồi thân quen của mình: ngay sát cửa sổ. 1 vị trí rất tuyệt để vừa thưởng thức mì vừa...ngắm cảnh người bên ngoài bị tắc đường.
- A! Hana!
- Miki! Mà quên mất, cậu làm ở đây nhỉ?
- Hì...vậy cậu ăn gì hôm nay?
- Udon bò hầm - dĩ nhiên rồi. Có giảm giá gì ko? (mắt lấp lánh)
- Mì ở đâu đâu có đắt như vậy đâu?
- Tớ đâu có bảo thế!
- Cậu có "hàm ý" như thế mà. Và vâng, cậu đến rất đúng lúc, hôm nay món udon của cậu đc giảm 25%.
- Ô thế hả? (hí hí hí) Vậy mau lên, cho tớ 1 bát!
- Có đây có đây!
Miki thật dễ thương. Và may thật, món mì đc giảm giá. Phải đãi cô ấy 1 suất mới đc!
- Miki, ngồi xuống ăn đi!
- 1 tẹo thôi nhé, ko sếp mắng chết!
- Ừ thế nào cũng đc, tớ có việc này muốn hỏi cậu.
- Việc gì?
- Nếu như khi cậu thấy 1 cảnh 2 người đang hôn nhau mà cậu có cảm giác muốn rời khỏi đó ngay lập tức có nghĩa là sao?
- Là...(mắt gian xảo)
- Là...là sao?
- Cậu đã yêu người con trai đó!
Wa...wa...nói...nói...nói...cái...cái...cái...gì cơ???!!!!
- Cậu...đừng...đùa...(phát sợ!)
- Ai đùa vs cậu? Thường thì đấy gọi là GHEN TỊ đó!
Gh...ghen...ghen tị???!!! Tôi!!?? Ghen tị!!??
- Tớ...KHÔNG TIN!!!!! Ko ko ko ko ko!!!!! Tớ ko tin! Ko bh tin! Sẽ ko bh tin!!! Đừng hy vọng!!! Tớ ko tin đâu!!!
Aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!
Ko...ko thể...tôi ko thể...
- Suuyyyt!!!! Đừng thu hút sự chú ý như thế!
- Nhưng...nhưng...!!!
- Cậu thử nghĩ lại đi! (cười)
- Ừm...tớ...
Tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi tìm đc điểm yếu của hắn, và doạ hắn. Tôi bị hắn theo dõi, nhưng kết cục hắn lại ngay bên cạnh tôi. Tôi cho hắn ra ngoài, và vô phòng hắn xem phim. Tôi bế hắn lên gi.ường, chăm hắn và nấu ăn cho hắn khi hắn ốm. Tôi bị thằng Rito doạ đấm (sau khi tôi tung cước vào "chỗ đó" của Rito), hắn bảo vệ tôi. Tôi đánh với 500 đứa fan nữ, suýt bị đánh lén thì hắn nhắc hộ (đáng lẽ ra hắn phải ra đánh hộ chứ nhỉ?). Tôi suýt ngất giữ đường, hắn bế tôi về nhà. Nghĩ lại thì hắn...cũng ko đến nỗi tệ mà...
Nhưng...tôi KO THỂ thích hắn đc!
- Mới chỉ đc 1 tháng! Tớ ko thể thích hắn nhanh thế đc!
- Cậu có biết đôi lúc người ta có thể thích nhau chỉ sau 1 giây đầu chạm mặt ko? 
- Nhưng đấy là ngoại lệ! Đấy là "tình yêu sét đánh"!
- Nhưng cũng đc gọi là "thích" mà.
- Nhưng...kệ cậu! Tớ còn lâu mới tin!
- Nếu vậy thì chắc có lẽ cậu...
- Tớ làm sao?
- Dị ứng vs những nụ hôn?
Sặc! Aaaa...Miki, sao cậu có thể nghĩ ra cái như thế đc hả Miki dấu yêu?
Tôi sì sụp mấy sợi cuối. Mì ngon thật. Nhưng Miki ko phải là 1 nhà tư vấn tỉnh cảm tốt cho lắm. Tôi chào Miki, trước khi ra ko quên nói lại 1 câu "Tớ ko tin đâu!!!". 
Tôi bước ra khỏi cửa hàng, bắt đầu đi từ từ lên phố. Hình ảnh nụ hôn của Jun và vị hôn thê của anh bỗng xuất hiện trong đầu tôi. Aaaaaaaaaaaa....!!! Tôi bị làm sao thế này!!! Mặt tôi có lẽ bây giờ đang đỏ lừ lên như miếng thịt xốt cà chua. Bốp bốp bốp!!! Tôi vỗ liên hồi vào mặt chẳng khác gì con điên. Phù...như cũ rồi. Tôi mở điện thoại ra. Và sững lại.
Á á á á á!!!!!!!!!! Sao...sao lại chỉ có mỗi:
- Jun
- Miki
- Bác trai bác gái
- Shin
- Hyuuga
Aaaaaaa...chỉ...chỉ có thể này thôi sao???
Ặc...thôi đến bar vậy.
...
- Á! Hanie!!!
Shin lao đến (như 1 con điên) và có vẻ sẽ định ôm chầm lấy tôi. Tôi vội tránh sang 1 bên, Shin ngay lập tức...lao đầu xuống đất, kêu đau oai oái.
- Chào anh Hyuuga. Vẫn "lạnh tanh" như thường nhỉ?
- Còn em thì **** hơn hôm trc.
Tôi cười phì:
- Ừ thì bar mà. Sao anh ko mở lòng chút nhỉ?
- Anh mới phải hỏi em câu đấy đó. (mắt nhìn xuyên tim)
- Anh nói thế là sao?
- Hôm qua Yuri có đến đúng ko?
- Yuri là...?
- Hôn thê của Jun, em giả vờ hay k biết thật vậy?
- Thì ra chị ấy là Yuri! Tên hay thật!
- Em...hừm, anh ko phải là loại thích loan tin, em biết mà.
- Vâng, em biết, sao?
- Thì...thôi kệ nó, em uống gì?
Tôi đang định gọi 1 ly Dry Martini uống cho nó say thì bị Shin ngăn lại.
- Ớ, sao lại để em ấy uống? Con gái mà!
- Anh...ko biết thật hả?
- Biết chuyện gì?
Anh ta ko biết tửu lượng "khủng bố" của mình thì phải? Hay là...
- Anh thi uống vs em ko?
Haiizzz...nghĩ nhiều về tên cậu chủ đến đau cả đầu, tôi quyết định uống 1 chầu cho đã. Và bạn biết rồi đấy, nếu muốn uống cho say, hãy chọn 1 tên giang hồ. 
- Em...đang nói thật đấy hả? (mắt tròn xoe)
- Em đăng ký Whisky nhé! (thẳng tiến luôn!)
Nếu muốn say thì Whisky luôn là sự lựa chọn hàng đầu. Dù sao cũng là rượu bậc nhất.
- Thế thì anh là Martini.
Ủa? Hyuuga cũng có hứng tham gia cơ á? Tôi cứ tưởng anh ta sẽ ngồi đấy nhìn bọn tôi nốc đến say chứ???
- Hyuuga cũng tham gia sao? Vậy tôi cũng vào đi!
- Tôi nữa!
- Nghe hay đấy!
- Tôi 1 suất nhé!
Nghe lời đồng ý tham gia của Hyuuga mà ko ít người kinh ngạc mà tò mò muốn tham gia cuộc thi. Ha, càng tốt, càng nhiều người càng vui, xem có kẻ nào trụ đc lâu hơn mình ko!
...
Sau hơn 2 tiếng đồng hồ nốc gần như hết tất cả số rượu trong quán, tôi đã uống đc tổng cộng 20 ly rượu gồm: 9 ly Whisky, 7 ly Martini và 4 ly Cherry. Tình hình hiện tại: hơn 20 thí sinh đã bị loại. Shin đang ngủ ngon lành trên ghế sôfa sau 9 ly Cherry. Hyuuga là người duy nhất còn trụ lại đc - cho đến lúc này - với 19 ly Martini. Trong lúc tôi với anh đang chuẩn bị nốc thêm 1 đống nữa thì cánh cửa bar bỗng mở bật ra, chắc chắn là bằng chân. 1 tên to con cùng 2 tên thuộc hạ đi theo bước vào (rung cả quán!).
- Thằng nào là Hyuuga ở đây!!!!!
Eo ơi, thằng này hét gì mà to khiếp.
- Ê, Hyuuga, nó gọi anh kìa!
- Vậy hả? Anh đang bận uống ly thứ 20, kệ nó đi! (nói như đùa!)
- Anh ko vượt đc em đâu. Em sẽ uống ly thứ 21 cho mà coi. Gì đây nhỉ...hay là Vodka?
Thằng kia có vẻ còn tức giận hơn lúc đầu khi thấy thái độ của bọn tôi, chỉ liếc nhìn hắn chưa đầy 1 giây rồi quay đi nâng ly lên uống tiếp. Thằng đó đập bàn, cái bàn gẫy thành từng mảnh:
- Hyuuga! Cả mày nữa con bé láo xược! Bọn mày...sẽ là như cái bàn này nếu ko khôn hồn mà quay lại xin lỗi bổn thiếu gia đây!
Ê, cái thằng này sao mà sĩ quá vậy? Nhìn cái mặt mà muốn ghét!
- Hyuuga, hay mình đợi 1 tẹo, cho cái bọn "láo xược" này 1 trận!
- Em thấy thế có cần thiết ko?
- Em thấy hơi ngứa tay... (ghê thế chị!)
- Thế thì tuỳ em, anh sẽ vượt em ngay đây! (ly thứ 20)
Tôi nhảy xuống khỏi ghế. Thằng kia nhìn tôi, nhếch mép đầy mỉa mai:
- Mày...ko khôn hồn quỳ xuống đi, nhìn tao cái gì, ngứa cả mắt!
- Thằng *** như mày ko xứng để tao nhìn! Tiếc là ko có nước rửa mắt ở đây!
- Con...con *** ***! Mày liệu mà ngậm cái miệng lại! Nể tình mày là con gái tao...
Choang!
Tôi đợi lâu quá ko chịu nổi, phi thẳng cái ly đang cầm trên tay vào mặt hắn. 1 dòng máu chảy xuống. Đáng đời, ai bảo cái tội hỗn với tôi!
Mặt hắn đỏ, khói đen bốc lên ngùn ngụt, hắn chỉ tay vào phía tôi quát lớn:
- Giết nó cho tao!!!
Thằng bên cạnh nó tiến đến chỗ tôi. Bật nhảy lên, tôi cho 1 cú đá chéo tuyệt đẹp vào ngay cổ nó, mạnh hơn 1 tí nữa là đủ cho nó vào bệnh viện (ko nỡ làm thế nên làm nhẹ đi 1 chút) nhưng cũng đủ cho nó lăn quay ra...bất tỉnh nhân sự.
Tôi phủi phủi tay, mặc cho cái thằng chảy máu kia trố mắt ra nhìn tên thuộc hạ của mình nằm đơ ra trên mặt đất. Nhưng đâm lao là phải theo lao, thằng kia liền bảo thằng còn lại "quyết chiến". Thằng này lanh lỏi hơn thằng trước, ko tấn công trực diện mà lướt ra đằng sau tóm lấy cánh tay tôi nhằm trấn giữ tôi và tránh cú đá "1 phát chết liền" của tôi. Nhưng dù vậy vẫn chưa đủ đâu cưng.
Tôi lấy tay trái huých thật mạnh vào bụng tên đó. Hãy tưởng tượng như bạn lấy một cây gậy phi thẳng vào bụng ấy. Hắn ta lăn ra đất có cảm giác nội tạng mình đang bị xáo trộn (tội nghiệp, phải vô bệnh viện thật rồi!). Thằng kia còn có mỗi một mình, nhưng cố vớt vát chút sĩ diện mang cái chuỳ gai lớn lao đến. Eo ôi chơi xấu, nhưng mà kệ, đánh thế mới đã chứ! Với thằng này, khỏi đánh cho mệt.
Tôi nhảy lên cao khi hắn vung chuỳ vào mặt tôi. Nhưng biết tôi hạ xuống đâu ko?
- Ớ? Con nhỏ ấy đâu rồi?
- Hay là nó trốn mất?
- Chắc nó sợ (cái chuỳ của) ta nên chạy mất rồi!
- Á! Nó...nó kìa!
Tôi đang yên vị trên cái chuỳ hắn đang cầm trên tay (thế mà hắn ko nhận ra! Ngu thật), nhẹ như 1 sợi lông hồng. Hắn ta nhận ta, hoảng sợ thấy rõ. Tôi liền giơ chân theo kiểu "ta đá đây!", hắn vội hất mạnh cái chuỳ lên. Dĩ nhiên, tôi ko ngu gì mà đá thật cả. Tôi nhảy bật lên cao, nhìn cái chuỳ của hắn theo đà mà...trúng ngay mặt hắn! (ô hô hô hô hô...đúng là hạ cấp!) (tg: chị ấy say thật rồi!)
Tôi hạ cánh rất đẹp mắt xuống đất.
- Đẹp lắm. Anh uống đến cốc thứ 23 rồi. (he he he)
- Á! Anh chơi ăn gian! Dừng lại!
Tôi vội giật lấy ly Vodka trên bàn, đang định uống thì có giọng nói nào đó rất quen vang lên:
- Cô đi "nghỉ phép", để tôi lại vs con phù thuỷ đó mà ra đây uống rượu vs bọn này sao, hả con bé kia?
 
Jun's POV:
Hôm nay thực sự là 1 ngày đau khổ với tôi. Sáng sớm tinh mơ, kế hoạch của tôi là hạ quyết tậm cưa bằng đc phù thuỷ Yuri để trả thù nó sau hơn 10 năm bị hành hạ. Tôi dậy từ sớm, mặc quần áo hẳn hoi, xức 1 tẹo nước hoa và vuốt tí gel cho tóc (ối sao mà điệu thế anh ơi!). Tôi nhắn tin hẹn cô ta ra vườn rồi sử dụng chiêu thức cưa gái như thường đã thuộc đến nằm lòng, áp dụng hơn 500 lần (500 fan, haha). Cô ta tỏ ra hợp tác 1 cách đáng ngạc nhiên, và sau nụ hôn vốn dĩ dùng để đánh gục cô ta lại trở thành công cụ giúp cho cô ta...đút thành công viên thuốc xổ vào bụng tôi mà ko mất công lừa lọc gì cả (đây người ta gọi là "gậy ông đập lưng ông" đấy bà con ạ). Tôi phóng lên nhà vệ sinh thì nhận ra là đã...hết giấy vệ sinh. Tôi chạy ra ngoài định tìm thuốc...chống xổ thì trượt phải vỏ chuối ai cố-ý đặt trên sàn ở 1 vị trí rất thích hợp để đặt chân vào. Thế là xước chân, đã thế khi đi tìm hộp cứu thương thì ko hiểu sao (thực ra là có hiểu đấy) cái mác "thuốc cầm máu" lại dán ở trên lọ cồn mới đau chứ. Và tôi nói đau là đau thật đó. 
Tôi hiểu, tất cả những sự xui xẻo kể trên ko nhờ ông Trời đem lại (nếu là ông Trời thì tôi đã ko thèm cúng bái gì ông ta hàng năm nữa rồi). Và tôi cũng chẳng phí công đi tìm thủ phạm làm gì. Thủ phạm ở ngay trước mắt nhưng đã thông minh đến độ đeo găng tay khi bắt đầu "hành động", thế nên đố có cảnh sát nào mà bắt được. Tôi cũng đến bó tay với con phù thuỷ này. Tôi đảm bảo, điều duy nhất tôi KO BAO GIỜ muốn xảy ra đó là phải lên xe hoa cùng con bé này. Thà lên vs con bé quản gia còn đỡ, nó còn biết chăm mình, dạy mình...
Ế? Mình đang nghĩ cái thứ linh tinh gì vậy?
Và nhắc mới nhớ, nếu cái con bé đó có ở nhà thì tôi đã vui, nhưng nó lại đi nghỉ phép ĐÚNG HÔM NAY mới đau chứ. Thế nên tôi phải viện ngay cái cớ đi tìm nó để...trốn biệt khỏi phù thuỷ Yuri. Cứ tưởng nó đi đâu, hoá ra nó ra Bar...thi uống rượu vs bọn Hyuuga & Shin. Ôi trời ơi, ko biết tôi đang tức giận đến mức nào đâu!
- Cô...cô đc lắm!
Con bé ấy giật bắn mình, hét toáng lên:
- Á á á á á!!!!! Anh ở đâu ra vậy!
- Ở sau cô chứ ở đâu, hả cái con bé đáng chết kia!
- Đáng...đáng chết gì? Tôi nghỉ phép 1 phần là do mệt, vs lại tôi cũng chẳng muốn làm phiền cặp VỢ CHỒNG sắp cưới ở nhà.
- Vợ chồng sắp cưới? Xin lỗi cô đi, có chết tôi cũng ko muốn cưới cái con phù thuỷ chết tiệt đó! Cưới nó có mà tôi tổn mấy trăm năm thọ
- ...tôi đến đây thì cũng đâu việc gì tới anh?
- Có đấy! Nếu cô ở nhà thì phù thuỷ còn ko dám đả động tới tôi, cô đi rồi nó quậy tưng bừng, làm tôi chưa chi đã u đầu mẻ trán rồi đây nè!
- Cố chịu đựng đi! Ngốc ạ, vợ anh đó!
- Vợ tôi á? Còn lâu...
- Nói chung là bảo hộ vs 2 bác là tôi nghỉ phép 1 tuần, trừ tôi 1/4 tiền lương cũng đc.
Con bé cầm ly rượu lên và uống tiếp, có vẻ vẫn...chưa say! (hình như cốc thứ 22 rồi nhỉ?). Tôi quay sang Hyuuga, người đang chăm chú nhìn chúng tôi nãy giờ. Tôi liền kéo hắn ra ngoài.
- Sao, có chuyện gì, xả hết ra đi!
Và tôi xả hết ra cho hắn những gì mà mụ phù thuỷ đã làm cho tôi hôm nay. Thuốc xổ này, xước chân chảy máu chân này, cồn với thuốc nhầm lẫn này, vỏ chuối nữa,...gyaaaahhhhh!!! Cái con phù thuỷ chết tiệt! Ta. Ghét. Ngươi.
- Thôi, cố chịu đựng đi. Vợ mày mà. (nghe quen nhỉ?)
- Mày...lại mày nữa! Tha cho tao đi, tao ko chấp nhận con nhỏ phù thuỷ đó làm vợ tao đâu! Thà lấy cái con bé đang say tít thò lò trong kia còn đỡ hơn!
- ...
Ủa? Im lặng? Tôi quay ra, á á á á á!!!!! Con bé đó ở ngay đằng kia!! Oh my God!
- Heh...tôi có điên mà đi lấy anh!
Biết ngay mà! Có bao giờ nó lại đỏ mặt lên như mấy đứa con gái bình thường đâu. (anh quên mất chị ấy là người ngoài hành tinh rồi àh?)
- Nhưng mà thôi, tôi có việc cần thông báo, suýt nữa thì quên: anh với Yuri được mới đến dự tiệc đêm trên con tàu Pegasus đấy nhé! 2 ngày 1 đêm, 2 người 1 phòng, chúc vui nhé!
Á á á á á!!! Cái gì cơ...cái tiệc đêm ấy đã đến rồi ư???!! Aaaaa...chết rồi...
- Và tôi ko đến đâu nên cứ thoải mái (...) với Yuri nhé! (nháy mắt!)
- Ai bảo em ko đi?
Hở? Hyuuga?
- Tôi đc lệnh phải mang 1 bạn nhảy đi kèm, nhưng tôi k ưng đứa nào cả. Em đi cùng tôi đi. Tiện thể giám sát cái thằng kia.
- Em nghĩ...ko cần thiết đâu ạ...
- $2500.
- Thoả thuận đấy nhé! Anh chi hết tiền quần áo!
- Được thôi.
Ủa...hở hở hở? Cái...cái gì cơ???
...
Con tàu Pegasus là 1 trong những con tàu nổi tiếng sang trọng nhất toàn quốc, chỉ đc dành riêng để tổ chức những buổi tiệc trên tàu lớn nhất và quan trọng nhất, dành cho những con người đủ xứng đáng để đặt chân lên con tàu. Pegasus đc chia thành 5 tầng: tầng hầm, 2 tầng phòng, tầng giải trí và tầng nhà hàng. 2 tầng phòng gồm chính xác 50 phòng Vip đc chia thành 3 loại III, II và I. 30 phòng Vip III dành cho những người đủ tiền mua vé & những nhà khá giả. 15 phòng Vip II dành cho như gia đình giàu có có tiếng trong giới thượng lưu. 5 phòng Vip I dành cho những gia đình, dòng họ, tập đoàn nổi tiếng nhất, giàu có nhất mà ko ai là ko biết đến trên toàn quốc. Tầng giải trí là có các loại hình giải trí thư giãn cho các hành khách trên chuyến tàu, như bowling, bể bơi, sân trượt, spa,... Và tầng nhà hàng là nơi diễn ra bữa tiệc. Tiệc đêm Pegasus chỉ tổ chức 1 lần trong 4 năm, chọn ra 50 cặp đôi từ 100 gia đình lớn nhất trong giới thượng lưu để đến và trao đổi với nhau trên chuyến tàu 2 ngày 1 đêm nổi tiếng thế giới mang tên Pegasus.
Và...trong bữa tiệc này, tôi với con phù thuỷ đc ghép là 1 cặp, đau ko chịu nổi. Nhưng điều khó chịu (ko hiểu sao?) nhất lại là việc Hyuuga sẽ ghép đôi vs...con-nhỏ-đó. Tôi thực sự ko biết khi nó trang điểm hẳn hoi lên sẽ như thế nào, và cảm thấy "hơi hơi" ghen tị vs thằng Hyuuga, vì 2 lí do. Một là nó cặp vs con bé quản gia dù đáng ghét nhưng gần như hoàn hảo ở mọi mặt, trong khi tôi lại phải dính vs con bé Yuri mà tôi đảm bảo đến 300% là ko biết điệu Waltz là gì, điều mà đến cả 1 đứa ngu về âm nhạc như tôi còn biết. Con bé ấy chắc chỉ giỏi bày trò chọc người khác, nó đi vs Shin là hoàn hảo luôn! (2 người đó sau này thành cặp đấy!). Hai là...tôi chẳng biết nữa...(á à...mờ ám quá nha!).
Tèn tén ten, sau hơn 10 tiếng chuẩn bị gồm có trang phục (1h30), tour qua 1 vòng con tàu Pegasus (tôi đảm bảo tôi đã sốc ít nhất 10 lần - 2h), luyện nhảy cho phù thuỷ (cái này lâu nhất - 5h), chuẩn bị đồ đạc (1h30), cuối cùng tôi cũng đã xong. Phần mình thì ổn rồi, nhưng tôi đảm bảo tối nay sẽ ko vui vẻ gì.
5h30 chiều, tất cả hành khách đã lên tàu. Pegasus bắt đầu khởi hành ra khơi.
Tour qua rồi nên tôi cũng đã nắm rõ đc con tàu. Ra khu giải trí thì bị bọn con gái hỏi đủ thứ rõ đau đầu nên tôi trốn ra boong tàu đứng ...ngắm biển. Chẳng biết hay ho thế nào, tôi đụng mặt nó - 1 mình, chứ ko phải cứ kè kè sau lưng Hyuuga như tôi dự đoán.
- Tưởng cô phải theo sau Hyuuga mọi lúc mọi nơi chứ? (đây có phải là 1 lời quở trách ko vậy?)
- Xin lỗi anh, tôi ko có hứng.
- Hơ...chỉ hỏi thôi mà. Nhưng sao cô lại đồng ý lời mời của Hyuuga vậy? 
- Có liên quan tới anh hả?
- ...Ừ.
- (ủa thật hả?) Anh biết rồi còn hỏi.
- $2500? Cô...
- Tôi...?
- ...rẻ nhỉ? Tôi tưởng cô phải đắt hơn cơ.
- Thế nếu là anh thì anh trả bao nhiêu?
- $10000. (khiếp! Nhà giàu phát sợ!)
- ...
Im lặng. Tôi nói sự thật mà, 1 partner hoàn hảo như cô ta có giá rất nhiều hơn so vs $2500 cỏn con (vâng, CỎN CON!). Ko biết cô ta đang nghĩ gì nhỉ? Nhìn cô ta bây giờ, mái tóc vàng tung bay trong gió, đôi mắt xanh suy tư nhìn vào khoảng ko, rồi bỗng nhiên đổi hướng nhìn sang tôi. Trong giây lát, tôi có cảm giác tim mình ngừng đập. Ánh mắt 2 chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt xanh đó như có thể nhìn xuyên qua, nhưng cũng có cảm giác bị nhìn xuyên thấu. K biết từ lúc nào, hình ảnh cô ta nhìn tôi, lần đầu tiên thật sâu và thật lâu, đã in mãi trong tâm trí tôi. Và tôi ko dứt ra đc.
...
Bữa tiệc bắt đầu. Tôi diện 1 bộ màu đen quý phái, còn Yuri mặc 1 chiếc váy tím dài hơn đầu gối 1 tẹo, với nhiều ren trắng ở dưới, có lẽ là tác phẩm mới nhất của mấy nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Tóc thì tôi vuốt gel lại1 tẹo cho đẹp, còn Yuri thì uốn thêm vài cái lọn tóc vàng. Khi chúng tôi bước vào, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người trong bữa tiệc, và ko ít những những nụ cười mang đầy sát khí dành cho...Yuri (xin lỗi, đẹp trai đâu phải 1 cái tội!). Cũng may tôi đã dạy cho con nhỏ này, dồn hết chất xám trong đầu truyền dạy cho nó...cách tránh dẫm vào chân partner khi đang nhảy (tôi nhớ là trong lúc dạy hình như tôi đã phải đi giày mũi nhọn thì phải?). Và nhờ thế mà cái chân yêu dấu của tôi đã bị dẫm ít đi, từ 10 lần xuống còn...7 lần (huhuhu!).
Đứng 1 tẹo, tôi mới nhận ra là nó chưa đến. Lạ nhỉ...
Vừa nói 1 phát, xuất hiện ngay. Nhưng ko hề bình thường chút nào cả, ngược lại, nó thu hút ánh nhìn của mọi người còn hơn cả tôi, với Hyuuga đứng bên cạnh.
Nó như 1 con búp bê Barbie hoàn mĩ: mái tóc vàng óng dài, đôi mắt xanh biếc, hàng mi cong vút, đôi má phúng phính hồng; nó mặc 1 chiếc váy trắng dài, ko nhiều phụ kiện nhưng riêng khuôn mặt, mái tóc, vẻ đẹp của nó đã làm cho những phụ kiện ấy trở nên...ko cần thiết. Nó đẹp đến mức người ta phải há hốc mồm nhìn nó, như tôi đây chẳng hạn. (đóng lại đi anh ơi, mất hết cả hình tượng!)
...
Hyuuga's POV:
Hê, đúng như tôi dự đoán, mọi người (trong đó cả Jun & bố mẹ tôi) đều bị đông cứng bởi cô bạn nhảy gần-như-là-hoàn-hảo mà tôi đã chọn đc. Thực sự đấy, tôi chọn nó vì nó ko hề hâm mộ như tôi như mấy bọn fan cuồng (và tôi rất biết ơn vì điều đó), nó cũng ko đến nỗi xấu (nếu ko nói là đẹp bẩm sinh) và hơn hết, nó uống rượu ngang ngửa với tôi! Lần đầu tiên tôi tìm đc 1 kỳ phùng địch thủ trong bộ môn này, và tôi cảm thấy nó khá là thú vị. Nó đồng ý làm bạn nhảy của tôi vs 1 cái giá rẻ bèo so vs giá trị của nó (mọi người có biết nó kinh khủng đến thế nào ko?), vậy mà tôi sợ tôi đã phải ra ngân hàng rút tiền mới đc cơ. Nó có vẻ là người đáp ứng đầy đủ những chỉ tiêu của bố mẹ tôi, đỡ phải nghe mắng mỏ hàng tuần. Thực ra thì nếu hẹn hò hẳn hoi thì nó cũng ko phải là 1 partner tồi đâu, nhưng tôi nghĩ Jun sẽ ko để yên đâu. (tại sao nhỉ - nó chắc sẽ ko biết nhưng vẫn cứ xía vào)
Tôi thường ko mấy khi cần đến chuẩn bị cho mấy cái party này, và lần này cũng ko phải là ngoại lệ. Và đến bữa tiệc tôi cũng chẳng làm gì ngoài việc...uống 1 đống Whisky và Vodka. Nhưng lần này có bạn nhảy nên việc 1 điệu nhảy là ko thể thiếu.
Tôi cầm tay nó dẫn ra trung tâm sảnh. Mọi người tản ra để cho ánh đèn chiếu thẳng 2 chúng tôi. Thực hiện sau 1 điệu fox điệu nghệ, tôi liền hỏi nó:
- Hỏi thật nhé, em sao ko đi thi khiêu vũ?
- Em đi rồi mà, được toàn giải nhất. (tỉnh bơ)
- ...(ko nói đc câu gì)
Phải thực sự ở gần nó mới biết nó "khủng bố" đến mức nào. Thằng Jun nói nó là "người ngoài hành tinh" ko hề sai chút nào.
- Em đến từ hành tinh nào vậy? (hỏi như đùa)
- Mặt trăng anh ạ! (trả lời cũng như đùa luôn!)
Thôi, ko đôi co vs nó nữa. Tôi liếc sang chỗ Jun, nó vẫn đang nhìn chăm chăm vào con bé. Nó ghen thì tôi biết rồi nhưng nó có phải thể hiện 1 cách lộ liễu như vậy ko? Mà cả con bé nữa, hoàn hảo thế sao nó có thể...ko nhận ra đc nhỉ?
Ghen thì ghen nốt vậy Jun, ai bảo mày ko biết quý của, tao lấy thì kệ tao, đừng có ghen quá mà mất kiểm soát nhé cưng, vì còn nhiều thứ để mày ghen lắm! (chị Hana mà biết thì anh ko sống nổi đâu!)
Bố mẹ tôi vẫy vẫy tay gọi (biết ngay, sớm hay muộn chả gọi). Khi đến gần, vẫn câu nói mà lần nào tôi dẫn bạn gái về cũng hỏi:
- Cuối cùng cũng tìm đc rồi hả Hyuuga, bố mẹ cứ tưởng con sẽ ế cơ!
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của con nhỏ (để khi nào về phòng tôi cho nó 1 trận!). Nhưng ngay sau đó, chưa để tôi trả lời (vốn dĩ có muốn tôi trả lời đâu mà kịp đc?), họ đã hỏi ngay:
- Và cháu là... 
Hàm ý của câu hỏi này là: cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Là gì của Hyuuga? 2 đứa quen nhau ở đâu? Blah...blah...nói chung là tự giới thiệu về bản thân. Nếu 1 đứa thông minh sẽ hiểu đc hết đống trên, còn đứa ngu thì sẽ trả lời "Bạn gái của anh Hyuuga ạ!" và ngay lập tức bị loại! Rõ chán là hầu hết mấy đứa tôi mang về đều như vậy hết, ko biết con bé này là Gà hay Cáo nhỉ?
- Cháu là Hana, 15 tuổi, bạn cùng lớp anh Hyuuga ạ!
Đúng là cáo chính hiệu, bạn cùng lớp thì hết cả đường mà bắt bẻ.
- Vậy à...(ờ có vẻ đc đấy!)...cháu học thế nào? (bắt đầu rồi đây...!)
- Dạ cũng đc ạ, trong top 10 toàn trường ạ. (nếu nói là đứng nhất thì sẽ bị nghĩ là kiêu, dù đúng là nó thừa sức đứng nhất)
- Ờ...(ố la la!)...cháu có tài năng gì ko? (nếu nói là nó giỏi ở tất cả mọi mặt liệu có tin ko nhỉ?
- Cháu...ko hoàn toàn thiên tài ở 1 mặt nào đó, nhưng có khả năng làm đc tất cả mọi việc bác giao cho ạ! (khiếp, chém dễ sợ!)
- Cháu...(ấy da, đa năng quá!)
Đang nói thì bỗng nhiên...một cặp vợ chồng ở đằng sau bố mẹ tôi xuất hiện, và đó chẳng phải bố mẹ Jun đó sao?
Đừng nói là họ nhận ra con nhỏ nhé? (nếu thế thì mình 100% tiêu đời!)
- A...cháu là...(ngạc nhiên!)
Ối trời ơi...mình tưởng nó trông khá là khác ngày thường cơ mà...sặc, lại nghe ca cẩm nữa rồi...(mình ko mang nút tai đi hôm nay,  trời ơi!)
- Cháu chẳng phải là...Hoa hậu teen 2011 đấy sao??!!
Ế? Hoa hậu teen? Mà quên mất, con này toàn tài toàn năng cơ mà nhỉ? 
- Bác...nhận ra cháu à?(con bé này hình như cũng sợ y như tôi)
- Chứ còn gì nữa! Cháu có biết là 2 bác hâm mộ cháu lắm ko? 
- Dạ...ạ?
- Ta nhớ là tiết mục thi tài năng cháu hát một bài hát mà nhận đc 100% phiếu bầu của khán giả đúng ko? (eo ôi, tội nghiệp mấy thí sinh khác quá!)
- Dạ cháu...(ko nhận ra đây là quản gia của các bác ư?)
- Cháu...là bạn nhảy của Hyuuga àh? Tiếc nhỉ, ta định giới thiệu Jun cho cháu...
- (!!!) Thôi ạ...(cháu cũng chẳng cần!)
- Với lại hôm nay cô ấy là bạn nhảy của cháu mà bác!(cái này là tôi nói đó, thấy tên Jun mắt nổi sọc đen nên tôi còn nắm tay nó nữa cho hắn nổ đầu luôn!)
- Vậy à...vậy khi nào cháu đổi ý thì gọi cho ta nhé (đưa cap), và...(mắt lấp lánh)
- Dạ...? (hơi lo lắng)
- Cháu cho ta xin chữ kí đc ko? (chìa ra 1 tờ giấy)
Oa, ko hề biết là nó nổi tiếng như thế đâu. Ê Jun ơi, mày thấy tiếc chưa? (tg: Anh ác quá đó!; Hyuuga: ế, mi cũng ghen àh?; tg: ...)
- Ê, Hyuuga!
Oái, hắn đi kiểu gì mà đã ngay sau lưng tôi thế này? Này này này...ghen vừa thôi chú!
- Cho tôi mượn bạn nhảy của cậu 1 tẹo nhé! (giọng nghe rất thỉnh cầu nhưng mắt nhìn như muốn giết người ý!)
- Cứ thoải mái! (nhếch mép cười)
Jun quay sang cô ta rồi...(mọi người nghĩ anh ta sẽ làm gì? Đưa tay ra mời?)...rồi nói thẳng vào mặt như thế này:
-  Có dám nhảy vs tôi ko hả người ngoài hành tinh?
Trời ạ, hết cách để mời nhảy rồi hay sao mà phải làm vậy? (vuốt mặt)
- ...!
Cô ta đứng sững lại, nhìn bàn tay đc chìa ra của Jun. Có đồng ý ko nhỉ?
...
- Ko!
Đúng là...Jun, đã bảo mày rồi, nó là người ngoài hành tinh mà, mày ko làm như vậy đc đâu! Nếu muốn nhảy vs nó thì hãy...thành tâm thành ý hơn chút nữa đi mày ơi!
Jun sững lại (chắc đang trong cơn sốc), rồi cười vẻ *ác độc*:
- Cô định từ chối tôi thật đấy hả?
- ...Chứ còn gì nữa!
- Nếu tôi bị bẽ mặt trc đám đông, nhất là trong 1 bữa tiệc lớn như thế này, thì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra k? 
- Từ từ đã nào...anh nghĩ mình là ai?
- Người thừa kế tập đoàn lớn nhất nước Nhật. Sao? (hê hê hê, tự nhiên đc cơ hội phởn)
- ...Nếu vậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm đúng k?
- Chứ còn ai vào đây? Cô trông coi mà để tôi bị bẽ mặt trong ngay 1 bữa tiệc trọng đại như thế này, cô nghĩ cô có bị đuổi việc ko? (gian xảo quá anh ơi!)
- Anh...đang doạ tôi đấy àh? (nhỏ mồ hôi)
- Ôi...$2500 1 tháng... 
- Gừ ừ ừ ừ...Anh đc lắm...
Woa...nhận lời thật sao? Jun ơi, mày có nhiều cách để mời 1 cô gái ra nhảy mà, đâu cần thiết phải doạ nạt đến đường cùng như vậy? Thì tao công nhận nó là người ngoài hành tinh nhưng nó cũng là giới tính nữ, có nghĩa là mày dùng nhu vẫn thắng đc. Jun, ông vua cưa gái đi đâu mất rồi?
Nó đặt tay lên bàn tay của Jun. Anh ta kéo nó ra sảnh. Nhìn mặt nó có vẻ Jun lại "nắm tay thép" nữa rồi. Trời ạ, mày có phải phân biệt đối xử như thế ko Jun? Đây là tiệc nhảy đấy mày ơi, hãy coi nó như con gái hẳn hoi đi! 
Tôi bước ra sảnh xem điệu nhảy của 2 người. Có vẻ hay đây, cái điện thoại của mình đâu rồi nhỉ?
- Anh nhảy điệu gì?
- Tango (ố, điệu này hay đây!). Cô có biết nhảy đúng ko? 
- Đảm bảo tốt hơn anh. (chị ấy chuyên nghiệp đấy anh ơi!)
- Để xem ai tốt hơn ai!
Oa, nhảy Tango thật sao? Sẽ có 1 trận chiến đây, có lẽ mình sẽ chụp vài pô (mang lên mạng chắc đc bộn tiền). Nhưng sao trước khi nhảy mà 2 người sát khí đằng đằng thế kia, định "chiến" thật àh?
Cộp!
Một tiếng giày cao gót rất mạnh vang lên. Tôi nhìn chăm chú vào 2 người đó. Tiếng giày tiếp nối nhau vừa mạnh vừa nhanh, lại hợp vs nhịp bản nhạc (thi giày ah?). 2 người đang nhảy rất nhanh, chân vùn vụt trên mặt đất rất ăn ý. Nhưng nhìn kĩ mới thấy: bọn họ đang cố dẫm vào chân người kia với 1 tốc độ ánh sáng (sợ quá, dẫm 1 phát thì sẽ sao nhỉ?), hay ở chỗ cả hai lại cùng có tốc độ như nhau nên ngang hàng, rất kỳ phùng địch thủ, ko phân thắng bại, nên cứ dẫm như thế mà ko biết nhịp và bước chân của họ vừa khít với nhạc nền. Kết quả, điệu nhảy của họ quá chóng mặt nên khi kết thúc (tức vì ko dẫm đc kẻ kia nhưng đã kiệt sức) thì những người xung quanh vỗ tay thật lực dù bản thân chẳng thật sự nhìn thấy cái gì (!!??).
- Anh đc nhỉ, nhảy Step đc đấy chứ, nhưng may cho anh, hôm nay tôi mặc váy. Hôm nào tôi mặc quần sẽ cho anh biết thế nào là Step Dance!
- Cô cứ làm như mình là thiên tài ấy! Step Dance là sở trường của tôi đấy!
- Anh nghĩ là sở trường của anh thì là tuyệt nhất thế giới chắc? 
- Chứ còn gì nữa, cô nghĩ Step Dance muốn nhảy là đc chắc?
- Hơ, tôi ko phải thiên tài, nhưng tôi vẫn thừa sức đánh bại anh trong Step Dance!
- Thế thì thi lại k? (máu chiến thắng hừng hực?)
- Thi thì thi, sao tôi lại phải sợ! (chị này thì cũng ko khác gì!)
- Thôi xin 2 người, làm thêm nữa là sập tàu đấy! 
Ủa, Shin đến rồi hả? Còn kia là...
- Shin! Đến rồi hả? Cô bé này là ai?
- Shiho! Hàng xóm tớ đấy, xinh ko?
Đó là Shiho sao? Tóc bạch kim, mắt xanh lá và làn da trắng hồng, trông cô ta chẳng khác gì 3 năm trước cả, trừ việc đã lớn phổng lên, và xinh đẹp hơn rất nhiều. 3 năm trước...
Thôi! Quá khứ đã là quá khứ, tôi sẽ ko nhớ lại! Giờ cô ta đơn thuần chỉ là bạn nhảy của Shin mà thôi. Chỉ thế thôi...!
- Chào! Tớ là Shiho! Cậu là Hana đúng ko? 
- Đúng rồi! Chào cậu, rất vui đc làm quen vs cậu!
- Còn anh là Jun?
- Đúng. Cô là bạn nhảy của Shin?
- Tối nay thôi. (ko phải ko công đâu, có tiền "lương" hẳn hoi đó!)
- 1 lời khuyên nhé, cẩn thận vs mấy cái nickname!
- Ờ...tôi có 1 cái rồi! (thở dài não nuột)
- Shihorie!!! Lại đây nhảy vs tớ àh nhầm anh 1 điệu nào!
- ...Đúng là chúa đặt tên! (hết thuốc chữa)
Cô ta chạy về phía Shin. Tôi vẫn ngước theo cô ta, đôi mắt vẫn dõi theo. Tôi...ko thể, ko ko ko!!! Tôi vội quay đi khi cô ta quay lại. Ánh mắt cô ta bắt gặp tôi, thoáng chút ngạc nhiên. Tôi chỉ trả lại 1 cái liếc mắt vô cảm.
- Anh...tham gia à?
- Đó ko phải việc của cô.
- Tôi cũng ko cần anh nói.
Và tôi bước qua cô ta, ko chút ngần ngừ. Cô ta cũng lướt qua, ko ngoái đầu lại. Bữa tiệc tiếp tục...
 
Jun's POV: 
Ủa? Có phải Hyuuga và cái cô Shiho vừa nói chuyện vs nhau ko vậy? 2 người đó quen nhau àh? Sao mình chưa nghe thấy Hyuuga kể về ai tên là Shiho nhỉ? Chắc là mắt mình có vấn đề. Mà đúng thật,  từ khi con bé quản gia bước vào, đầu óc mình đã rối tung lên rồi. Sao con bé ấy hôm nay xinh thế nhỉ? Bình thường nó có xinh, hôm nay nó đẹp 1 đến mức nếu ko phải Hyuuga lại nắm thật chặt tay nó và nói gì đó vs bố mẹ tôi mà làm họ đỏ mặt thì tôi chắc đã ko thể dứt ra khỏi nó đc rồi. Thậm chí, tôi có cảm giác người tôi tự di chuyển về phía 2 người đó, và buột miệng hỏi "mượn" bạn nhảy của Hyuuga, hay chính là cô ta. Thằng Hyuuga trông cứ như nó đọc đc tất cả những gì đang diễn ra trong đầu tôi vậy, nhưng vẫn đồng ý. Sau khi nó nói rồi tôi mới nhận ra mình vừa làm gì.
Hết cách, tôi liền suy nghĩ làm thế nào để mời nó nhảy. Nếu mời theo kiểu bình thường thì thằng Hyuuga 100% sẽ nghĩ là tôi MUỐN nhảy vs nó (nếu ko phải như thế thì là gì?), nếu mời theo kiểu bạo lực thì chắc tôi sẽ bị nhầm vs 1 tên trai đang ghen khi thấy người yêu của mình ngoại tình (khá giống mà!), thế nên tôi đã chọn cách hay nhất, đơn giản nhất...
Thách thức nó!
Thằng Hyuuga vuốt mặt? Thế là sao? Nhưng cũng đúng như dự đoán, con bé chấp nhận lời thách đấu, và nhảy Step Dance đến rung cả sàn vs tôi. Công nhận, thế này mới là nó mọi ngày: hiếu thắng, bạo lực và cực kì un-lady-like (ko nữ tính chút nào). Nhưng kể cả như thế, sao nó nhảy step dance hay thế nhỉ?
Ý tôi là, tôi đc giải nhì thi nhảy step dance toàn thành phố. Vậy làm sao nó có thể chọi lại vs tôi? Chả lẽ nó đứng nhất? Ko...ko thể...Tò mò, tôi liền đánh bạo đi hỏi Hyuuga:
- Ê, cái con bé kia có thi nhảy ở đâu rồi ko? (thấp thỏm)
- Nhiều nơi rồi, lần nào cũng nhất hết. (tỉnh queo)
- Woa...Cái gì cơ...thật hả? (đánh rơi cằm!)
Aaaa...nó đứng nhất thật sao? Thảo nào...
Gừ...sao cái gì nó cũng hoàn hảo vậy!!! Nó phải có 1 điểm yếu nào đó chứ???!! Gyaaaaahhhhhh!!!
Đoàng!!!!!
Đầu tôi nổ bùm 1 cái. Khói bay lên.
Thôi, bình tĩnh 1 tẹo nào. Tôi gọi Shin lại gần:
- Junnie!!! Ủa? Làm sao thế kia? Có bị nổ đầu ko đấy mà sao khói bốc ra thế kia??
- Vừa nổ xong đấy. (tỉnh bơ)
- A a...để Shin đoán nhé, có phải Junnie ghen vs Hyuuji ko?
- Shin...tao vừa nổ đầu đấy nhé! (sát khí đằng đằng)
- Hê hê hê...đúng quá ko chối cãi đc chứ gì? 
- Shin...(khói bắt đầu bốc lên)
- Ây ây, nhưng có 1 tin cho Junnie đây: năm nay trong 5 đại gia đình giàu nhất, ko có thằng Rito nữa nhé! Vui chưa?
- Cuối cùng...! Ông Trời đã có mắt! Cái thằng đấy cho về quê làm ruộng cũng khá hợp đấy!
- Có 1 người mới, và là đối thủ của Junnie đấy! (mắt liếc)
- Đối thủ?
- Gặp rồi sẽ biết! (hí hí hí hí)
Ôi...nhìn cái điệu cười của thằng Shin mà tôi ớn cả người. Đối thủ? Trên đời này làm gì có ai đẹp trai bằng tôi, thông minh bằng tôi, giàu có bằng tôi? (có 2 người thông minh + tài giỏi + hoàn hảo hơn anh lận đó!) Nhưng đối thủ có nghĩa là sao? 
Chẳng lẽ có liên quan đến con bé quản gia?
Úi trời ơi, có liên quan đến con bé đó thì có liên quan quái gì đến tôi?
...Có bao giờ là bạn trai nó ko nhỉ?...
Nó...có bạn trai sao??!! Ko nói vs tôi??!! (đó đâu phải là nghĩa vụ nhỉ?) Con này giỏi! Khai báo danh tính ko đầy đủ! Lừa dối cậu chủ! Phải trừ tiền mới đc! Mà ko, cắt luôn đi cho bõ tức! #%$¥€@!
Ê, sao tôi lại "tức"? Chẳng có lí do gì cả! Tự nhiên trong đầu tôi hiện ra hình ảnh con bé đó ngoan ngoãn nắm tay thằng...xyz nào đó, cười rất là tươi. Rồi ngay lập tức hình ảnh thằng xyz nào đó bỗng nhiên hoá thành anh...Chí Phèo (tg: anh đến VN rồi àh?; Jun: Chí Phèo thì ai mà chả biết!). Nhưng hình ảnh nó thì ko hoá thành Thị Nở. Tại sao nhỉ? Chẳng biết nữa, có lẽ nó quá đẹp đến độ hình ảnh Thị Nở hiện ra trên khuôn mặt nó gần như là...ko thể. Vs tôi thì nó chẳng mấy khi (nói luôn là chưa bao giờ) cười thật sự là tươi. 
Hừ! Thôi kệ nó, ko cười thì thôi, tôi đây cũng KO CẦN!!! (đúng là câu nọ đá câu kia) Nhưng nó vẫn sẽ bị cắt lương đấy, ko thay đổi đâu! (anh là người trả lương cho chị ấy à?)
Cái con tg này, nói rõ nhiều! (đá văng đi xa!)
- Mày ơi, coi con bé hộ tao nhé! Tao đi có chút việc!
Hơ...hả? HYUUGA!!!! Mày đc lắm, để hết tiệc tao tẩn cho mày 1 trận! (vì lí do gì vậy?) Hừ, đành phải coi nó vậy.
Tôi quay sang phía nó. Ủa, bọn con gái sau nó làm gì mà túm năm tụm ba vào thế kia? Bọn nó...
...ăn nhiều thế nhỉ? 5 đĩa bánh ngọt, 7 cốc trà, 3 cái sandwich, 4 cốc sữa chua! Hay là bọn nó đi mời ai nhỉ? Ăn nhiều như thế có mà...sumo nó yêu! Bọn nó cho tất cả chỗ thức ăn đó lên một cái đĩa. Rồi lùi lại vài bước. Và...
C...cái gì?
...bọn nó ném cả cái đĩa đó về phía con bé quản gia! Ối trời ơi, đây là tiệc Pegasus mấy nàng ơi, ko thể chọn lúc khác mà đánh ghen đc àh? Àh ko, vì biết đây LÀ tiệc Pegasus nên bọn nó mới chọn đúng lúc này đúng ko?
Trời ơi...khổ đời quá, đẹp trai đâu phải là một loại thuốc nghiện đâu mà sao mình thấy sức mạnh của nó còn hơn cả heroin, cocain mới sợ chứ? Ối chết quên mất, nó!!!
Tôi vội chạy đến. Phù! Nó vẫn ko sao. Nhưng sao lại thế đc nhỉ? Tôi thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng đổ vỡ. Tôi liền hỏi Shiho, người đang đứng ngay gần đó:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Hana bắt đc tất cả 19 cái cốc đĩa các loại đó, ko làm rơi đến 1 cái luôn, cả cái đĩa lớn nữa! Nhìn thấy ko?
A thấy rồi. Cô ta cầm cái đĩa lớn vs đủ cốc đĩa trên đấy. 
- Cứ như là xiếc ý. Cô ấy giỏi thật! Ko biết tập kiểu gì mà bắt đc nhỉ?
- (chính tôi còn chẳng biết nữa là!) Cô ta là người ngoài hành tinh mà!
- ??? (hớ? Người ngoài hành tinh?)
- Cô ta đúng là người hoàn hảo toàn tập mà...
Tôi (lại) quay ra chỗ nó. Vẫn cầm đống đĩa, nó đi tiếp thì bỗng nhiên...
Sượt!!! Nó trượt 1 cái và tất cả đống đĩa bay lên trời, còn nó thì ngã xuống. Choang!!! Oh my God...lần này phải lại gần thật rồi! Tôi chạy lại, kéo tay nó đứng dậy. Bánh, trà, sô-cô-la,...dính đầy lên váy nó. Tôi liền hỏi:
- Làm sao cô trượt hay quá vậy? (anh định thêm dầu vô lửa àh?)
- Anh bỏ tay ra đi, tôi ra cho bọn kia 1 trận. (có ai biết danh dự là tất cả vs chị này ko?)
- Vào thay đồ đi nếu cô ko muốn bị mất mặt!
- Aizzz...thôi đc rồi, tí anh để tôi đi tìm xem kẻ nào đặt cái vỏ chuối chết dẫm kia ở dưới sàn! (hãy chuẩn bị đi nhé kẻ zyx gì đó đã đặt cái vỏ chuối!)
- Đi nào!
Tôi kéo cô ta đi. Bọn con gái vừa nãy nhìn, mặt đỏ lựng vì tức. Chắc lại nghĩ thêm 1 đống mưu mô đây, như thế thì làm sao đc hotboy thích hả các nàng? Có điên tôi mới đi thích mấy con phù thuỷ như thế. Mà từ từ đã nào, ko phải là vì mình mà bọn nó mới biến thành phù thuỷ đó sao?
Hừ, thôi kệ nó. Đưa con bé này vào phòng đã. Vào phòng nó (và Hyuuga, hừm!), nó lấy một bộ váy đen từ trong tủ ra, rồi đứng nhìn tôi. 
- Cô làm cái gì vậy? Thay mau lên còn trở lại tiệc! (tỉnh như sáo!)
- Anh...ko định ra ngoài àh?
- À...ờ...(ngượng chín mặt nha!)
Tôi bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Cái con tg kia, muốn ăn đá tiếp hả? (dạ em hok dám...!). Tôi dựa lưng vào tường, tay xoa đầu. Ai da...
- Con bé ấy ở phòng nào vậy?
- Hình như là phòng V12 ý!
- Sao nó lại ở Vip I? Ko biết nó đã tung bùa mê thuốc lú gì mà cả anh Jun lẫn anh Hyuuga đều bị nhiễm là sao?
- Nó đẹp thật...nhưng đều ko xứng vs 2 anh ấy! (xứng quá ý, khéo lại ngược lại!)
- Phải cho nó 1 trận! Khoá phòng nó lại!
- Đi thôi!
Ối trời ơi, bọn phù thuỷ đến rồi! Thay mau lên chứ cái con bé này! Tôi mở cửa ra lao vào.
- Này thay gì mà lâu quá vậ...
Tôi giật thót mình: nó vẫn đang thay quần áo! Ối trời ơi, nó chỉ mặc có mỗi...!!!
- KYAAAHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Anh...anh làm gì thế hả!!!!!!!!!!!!!!!!
- Im...im nào!
Tôi vội quay lưng đi, ghé tai ra ngoài. Chết rồi, tiếng hét của con bé đã gọi tất cả bọn phù thuỷ kia đến rồi!
- Khoá nào đây?
- Lấy cái bằng hợp kim siêu cứng siêu bền chống nhiệt và nước đi! Cái lấy từ Mĩ ý! (đúng là kiểu trả thù con nhà giàu!)
Ối trời ơi...chết tôi rồi...Ra bây giờ thì khéo còn nhiều rắc rối hơn...
"Người thừa kế tập đoàn Jun ở trong phòng kín vs bạn nhảy của người thừa kế tập đoàn Hyuuga! Tin hot!"
Mình...ko muốn thế 1 chút nào...!!!
Cạch!
- Thế là xong, đi thôi các cậu ơi!
...
Haizzzz...
Khổ đời quá...Bây giờ thì hỏng thật rồi! Chưa nói đến vụ tôi nhìn thấy "..." nó, giờ tôi cũng bị nhốt trong phòng vs nó. Mà khi xem tour tôi đã nghe là tường trong con tàu Pegasus đc xây từ 3 lớp hợp kim chống nhiệt, chống thấm và siêu bền, siêu dày và chắn sóng gần như 100%, nên khả năng khoan tường hay phá là gần như không thể. Riêng cánh cửa có thêm 2 lớp thép ko gỉ nữa nên nếu ko bị khoá lại thì sức của 2 người có thể đá mạnh đứt rời phần kết nối cửa với tường ra, nhưng hiện giờ nó đang bị khoá lại vs 1 trong những bộ khoá đắt tiền hiện đại nhất nước Mĩ, nên khả năng phá từ bên trong cũng gần như bất khả thi. Sau khi vạch ra 1 đống kế hoạch các loại và kết thúc bằng 1 loạt "ko thể", "ko khả thi", "ko đủ sức",...tôi thở dài não nuột và quay lại:
- Cô có cách nào ko?
Ha, sau 1 hồi bị ném đủ các loại vật dụng: bàn là, máy sấy, lọ hoa,...vào mặt do (...) [bạn-biết-là-gì-rồi-đấy], nó cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, mặc nốt quần áo vào do tôi hứa danh dự (thực ra là thề thốt sẽ cho cô ta cái ví nếu tôi ko giữ lời) là sẽ ko quay lại. Nếu vừa nãy nó mặc 1 chiếc váy trắng hiền dịu, dáng vẻ thiên thần "trong sáng" (riêng tôi lại chẳng thấy cô ta "trong sáng" tí nào cả!) thì bây giờ cô ta mặc 1 chiếc váy đen ngắn theo kiểu vạt lệch, bất đối xứng (tg: mốt hiện nay đấy, vừa đọc trên báo xong!), đuôi dài lệch sang bên trái, đầu cài 1 bông hoa hồng đen, trông cô ta chẳng khác gì một ác quỷ xinh đẹp. Ế, có phải tôi vừa khen cô ta ko? Nhưng đúng là cô ta đẹp thật. Rất quyến rũ. 
Ặc ặc ặc...chuyện gì vừa xảy ra vậy??? Tôi...tôi vừa bị cô ta "hớp hồn" sao? Ko...ko thể nào!!! Cô ta đẹp thì đẹp thật, nhưng mà...ối trời ơi, đúng là...(thở dài)...Nhưng trông cô ta đẹp hơn rất (x100) nhiều lần bọn phù thuỷ kia. 
Từ từ đã nào, sao mình hỏi mà ko trả lời. Mặt cô ta lại còn...đo đỏ nữa. Vì tức giận hay là...xấu hổ??
- Anh...vừa nãy anh...anh biết rồi đấy...anh...
- Tôi.Làm.Sao.Nói.Mau.Lên.
- Vừa nãy anh đã (...) chưa đấy hả??!! 
Ối a a a a... Cô ta chồm lên, giật lấy cổ áo tôi. ...! (phụt máu mũi!) Kyaaaa...cô ta sao nhìn gần trông đẹp dữ vậy??!! Làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng như muốn khêu gợi người ta (tg: Anh Jun suy nghĩ "đen tối" quá nha!; Jun: Ê cái con bé lắm mồm kia, ăn 1 cái đá chưa đủ àh?; tg: Dạ em đâu có ý đó...). Tự nhiên ko hiểu ma xui quỷ hờn thế nào mà tôi...đặt tay vòng qua đầu nó. Mái tóc nó mềm và mượt đến lạ kỳ, tôi còn có thể cảm thấy hương nước hoa ngây ngất và mùi dầu gội rất thơm toả ra...!
- Ê, anh làm cái quái gì vậy?
Ơ...á á á á á!!! Tôi vừa làm cái quái gì vậy? (đúng kiểu "cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai?")
- Ơ...tôi...thấy...cái... (đang suy nghĩ...suy nghĩ...suy nghĩ...!!!)
- Cái gì? (lấy tay phủi đầu)
- Cái...A! (Ơ rê ka!) Là cái lông ý mà! Cái lông! Cái lông!
- Cái...lông?
- Ừ! Cái lông! Hề hề...
Phù!!! Cứ tưởng chết chứ! Ai nghĩ tự nhiên nó lại...đẹp 1 cách bất ngờ như vậy, làm người ta mất hết cả tự chủ luôn (anh định làm gì vậy?). Đúng là ác quỷ, ko thể cưỡng lại đc...!
- Ê, bây giờ có 2 cách nhé: 1 là gọi người bên ngoài để mở...
- Ko đc! Cô nghĩ nếu để người ta phát hiện ra cô vs tôi "ở vs nhau" trong phòng kín là chuyện hay lắm chắc?
- Thế thì phương án 2: trèo ra ngoài vậy.
Ơ...con bé này nói như đùa nhỉ, giờ này mà còn đùa đc hả, hài hước ghê...
- Cô...đùa vừa thôi chứ, trèo...ra cửa sổ đằng kia hả? 
- Còn cái nào khác ko?
Nói thật sao???!! Aaaaa...thôi rồi...
- Nhưng cái đó...nối liền vs bên ngoài tàu, có nghĩa là...
Tôi nhìn qua cửa sổ, bên ngoài là...sóng biển đang đập dữ dội ở cách chân mình khoảng hơn 10m.
- Cô định tự tử hả?
- Anh nói mình hả? Tôi ko có hứng đâu. Tôi xem bản vẽ rồi: ở dưới có 1 cái cửa sổ thông vào tầng hầm, ta có thể từ đó đi lên boong tàu.
- A, tôi thấy cái cửa ấy rồi. Thế cô định làm gì: bám vài tường như 1 con muỗi rồi trườn xuống qua các cửa sổ đó hả?
- Hê, anh quên mất phòng này có dây thừng sao?
Hừ, giờ nhìn cô ta thiên thần cũng chẳng ra mà ác quỷ lại càng ko. Nó buộc sợi dây quanh mình, và bắc ghế lên cao để trèo qua cái cửa sổ siêu cao. Ây da...may mà nó mặc váy ko ngắn quá...
Tôi chẳng dám nhìn (cái ví của tôi!), quay đi nhìn đi chỗ khác. 1 thứ đập vào mắt tôi: sợi dây đc buộc vào chân gi.ường đang lỏng ra. Ối trời ơi chết rồi!!!
Đang sắp ra ngoài, chuẩn bị nhảy xuống thì con bé bị tôi giữ lại. Và ở đây, "giữ lại" có nghĩa là ôm eo mà kéo lại. Tôi kéo lại, con bé ngạc nhiên quá đến độ ko kịp phản ứng, làm tôi mất đà ngã về phía đằng sau. Như 1 phản xạ, tôi ôm lấy cả người nó để tránh cho nó đập đầu xuống đất (tại sao tôi lại làm thế nhỉ?). Cả người nó lọt nằm gọn trong người tôi khi ngã xuống đất (1 cú đau điếng). Cả 2 bọn tôi đơ người ra trong chính xác 28.5 giây thì nó đẩy mạnh tôi rồi vùng dậy, mặt đỏ lựng như trái cà chua chín, nhưng có vẻ là tức giận hơn là xấu hổ (ồ chết anh Jun rồi!)
- Anh...anh đc lắm...dám lợi dụng...anh... (tức đến độ ko nói nên lời!)
- Ê từ từ đã...cho tôi giải thích...(ôi chết mình rồi!)
- Anh...!!!
Cô ta lao đến, tôi vội lùi lại (đây là hậu quả của việc "anh hùng cứu mĩ nhân" đấy!). Ko biết là may hay rủi, cô ta vướng vào sợi dây thừng ở trên mặt đất và theo đà...ngã thẳng về phía tôi.
Haizzz...cứu thì bị đánh, ko cứu cũng bị đánh nốt, đúng là tiến thoái lưỡng nan! Haizzz...
Tôi liền đỡ lấy cô ta và (lại 1 lần nữa) ngã xuống, và vẫn đau như lần trước. Nhưng lần này, có 1 tiếng động xuất hiện chỉ sau cú ngã 15 giây. Cánh cửa...bật mở!!!
- Hana!!! Em có ở đó ko??!!
1 tên con trai tóc vàng (trông cũng khá là đẹp trai đó - nhưng còn khuya mới bằng đc tôi) mở cửa bước vào. Hử? Hắn biết con bé quản gia? Có nghĩa là...hắn chính là tên "bạn-trai-bí-mật" của nó?
(Ở đâu ra vậy?)
 
- Á á á á á...!!!! Hana!!!!!
Tên tóc vàng vừa rồi hét toáng lên khi nhìn thấy...con bé Hana mà hắn đang nói đến đang...nằm gọn trên người tôi. Còn con bé thì cũng giật thót người hét lên:
- Á á á á á...!!! Anh Ruka!!!!!
Rồi bật nhảy ra khỏi người tôi (mà ko mắng hay đấm gì), mắt chỉ nhìn về phía thằng tóc vàng, vẻ sửng sốt ko nói nên lời trong vòng vài giây, rồi lại hét lên:
- SAO ANH LẠI Ở ĐÂY???!!!
Tên tóc vàng chẳng nói chẳng rằng lao đến và...ôm chầm lấy con nhỏ trước khi nó kịp chạy đi. Tôi thì chỉ đứng trố mắt ra nhìn. Hở, là bạn trai thật sao, vậy tại sao nó lại có vẻ sốc cực độ khi hắn ta đến, lại còn hỏi sao hắn ở đây nữa. Đúng là...
...bạn trai bí mật có khác!!! Vụ này nhất quyết phải cắt lương của nó!!! Thật là...ko phải hôm nay bạn nhảy của nó là Hyuuga, sao nó lại có thể ngang nhiên mà ôm bạn trai ngay ở phòng thế này? Lại còn trước mặt mình nữa? (anh thừa hiểu là nó đâu có ôm - nó chạy còn ko kịp nữa là). Con nhỏ này đc...Đc lắm!
- Ê cái con nhỏ kia!!! Nếu thix ôm bạn trai thì để lúc khác có đc ko - đây là tiệc Pegasus đó!!!
- Tôi.Đâu.Có.Muốn.Làm.Ơn.Ai.Bỏ.Anh.Ta.Ra.Làm.Ơn.A.A.A.Không. Thở.Được...
- Hana yêu quý của anh!!! Anh nhớ em QUÁ Á Á Á Á!!!!!!!!!! (ghì chặt thêm!)
- Cứ...ứ...!!!! (sắp chết trong vòng 5 giây)
Tôi liền kéo nó ra khỏi "vòng tay tử thần" của tên tóc vàng, nói:
- Ê, cậu nghĩ đến người yêu của mình chút đi, ôm thế ko sợ chết người àh? (tưởng anh là người vui nhất khi chị ý chết?)
- Người yêu?? Tôi có nói vs anh như thế hả?
- Ơ...ko phải àh?
- Thực ra thì...đúng rồi đó, Hana chính là cô người yêu "bé bỏng" của tôi, vì vậy cậu hãy tránh xa cô ấy ra!!! (mắt toé lửa)
- Hơ...cô ta mà đòi hấp dẫn đc bổn thiếu gia ta đây á (mới vài phút trước đấy thôi!), ko thèm đâu!
- Thế thì càng tốt, tôi tưởng cậu đi quyến rũ người yêu tôi, tôi sẽ cho cậu 1 trận!
- Cậu nghĩ mình là ai hả? (hất mặt)
- Đủ sức cho cậu 1 trận. (cười thách thức)
- Cứ thử xem...
Đang định cho cái tên xấc xược kia 1 bài học thì bỗng nhiên 1 tiếng hét đến uynh tai vang lên:
- HAI NGƯỜI CÓ DỪNG LẠI KO HẢ HAI TÊN NGỐC KIA???????? !!!!!!!!!!!!!
- Hana.../Cô nói ai là tên ngốc thế bả?
- 2 người chứ ai? Nghe cho rõ đây: đây là hàng xóm của tôi ở bên Anh, tên là Ruka. Ko có người yêu gì cả. Và kiểu gì mà anh đến đc đây? Lại thuộc 5 gia đình giàu nhất nữa?
- Thấy em sang Nhật, anh thấy cô đơn quá nên bảo bố mẹ chuyển 1 chi nhánh vào trong Nhật để làm ăn, ai ngờ lại gặp em ở bữa tiệc đêm này! Mà em đi vs thằng nhóc điên này hả?
- Này ai là thằng nhóc điên hả??!!
- Ko mày thì ai? Hả nhóc điên? (lêu lêu!)
- Ko, em ko đi cùng vs tên này. Đây là cậu chủ của em. 1 tên bạn rủ em đi cùng. Nó có trả tiền hẳn hoi nên em đồng ý, tiện thể giám sát tên này luôn.
- Từ từ đã...đây là CẬU CHỦ của em? Tức là em làm nghề...
- Nghề...?
- ...Nghề hầu gái? Nghe nói nghề ấy đc ưa chuộng ở Nhật lắm, trang phục cũng đẹp nữa...nhưng KO KO KO!!!!! Anh ko chấp nhận! Quit đi! (quit = bỏ việc)
- Còn.Lâu.Đi. Và em KO làm nghề hầu gái! Em mà thèm hạ mình hầu hạ cho cái thằng cậu chủ chết tiệt này á, còn MƠ đi! Em làm QUẢN GIA của nó! Tức là em nói gì nó phải nghe ý!! (hahahaha!!)
- Vậy hả? Nó ko làm gì đúng ko?
- Anh ko phải người yêu của em đâu! Còn lâu đi!
- Tại sao chứ! (ko chịu đâu!)
- Anh ko xứng!
Con bé này nói như ko ý nhỉ? 1 cậu chủ tập đoàn nhà quyền quý, giàu có, đẹp trai (dù ko quá),...vậy mà bảo ko xứng? Mà công nhận, nó hoàn hảo hơn. Chắc là cũng hơi ko cân xứng...
- Thế chả lẽ thằng nhóc này xứng hơn àh???!!
- Ờ...có lẽ... (cười gian xảo)
- Em...Hừ, nhóc điên, có lẽ phải để thằng kia (ý chỉ Hyuuga) để sau vậy. Tao phải xử lí mày trước đã.
- Tôi? Hứ, tôi ko liên quan nhé! Hợp thì hợp nhưng tôi đâu có...
- Nếu ko, Hana, em quit việc đi! Đến chỗ anh làm!
Nó quit việc? Ờ...chắc cũng chẳng sao...(tg: thật hok đấy?; Jun: thật.; tg: are u sure?; Jun: of course; tg: hok tin đâu!; Jun: tin lời nói hay tin cú đá?; tg: lời nói ạ...)
Hự!
Ớ ớ ớ! Con bé (lại) lao đến túm cổ tôi, dí sát vào mặt tôi. Nhưng thay vì lần trước thấy nó quyến rũ kinh khủng, thì lần này tôi thấy toàn sát khí đằng đằng.
- Anh...có...biết...
- Biết...biết gì...? (nổi da gà)
- Rằng...
ANH TA ĐÁNG GHÉT LẮM KO HẢ!!!!! SỐNG VS ANH TA 5 NĂM TRỜI MÀ TÔI CẢM THẤY TỘI NGHIỆP CHO BẤT CỨ CÔ GÁI NÀO CÓ Ý ĐỊNH LÀM NGƯỜI YÊU ANH TA!!!!! NGÀY NÀO ANH TA CŨNG LÀM PHIỀN TÔI, HÔN HÍT, ÔM ẤP, THẾ NỌ THẾ KIA, LẠI CÒN LÀM BỌN BẠN TÔI HIỂU LẦM HẾT CẢ!!!!! CHƯA HẾT, TÔI CÒN BỊ FAN TẤN CÔNG NỮA!!!!! ĐIỂM SỐ CỦA TÔI TỪ 105/100 XUỐNG 100/100 ĐẤY ANH CÓ BIẾT KO HẢ!!!!! TÔI THÀ CHẾT CÒN HƠN...BLAH BLAH BLAH BLAH BLAH BLAH...
(chị ấy rõ ghê!)
Aaaaaaa...tra tấn lỗ tai...tra tấn lỗ tai...con bé này hét lên đến ù cả tai luôn! Ôi cái tai của tôi!!.,
- Vì vậy...nếu anh ko nhận lời...tôi sẽ nguyền rủa anh...xẻo thịt anh... đem anh lên giàn thiêu...anh cứ THỬ mà xem!!!
- O...Okay...Hiểu rồi...! (em xin lỗi chị, chị tha cho em!)
- Vậy là mi đã chấp nhận rồi hả, nhóc điên? Vậy hẹn ngươi lúc 10h tối hôm nay, lúc diễn ra cuộc thi Pegasus Duel. Ta sẽ cho người biết, thế nào là CƯỚP-NGƯỜI -YÊU-CỦA-NGƯỜI-KHÁC!
Oẹ! Đúng là...sợ thật!
Hắn ta quay sang chỗ Hana, thái độ đổi 180 độ:
- Còn em, Hana, hãy chuẩn bị hành lí đi em yêu, em sẽ chuyển đến căn hộ để sống cùng vs anh...
Và nâng tay con nhỏ lên định hôn thì bị nó...vung tay 1 cái tát vào giữa mặt.
- B-Ẩ-N! (eo ôi chị ấy sạch thế!). Còn lâu đi nhé!
- ...Ương bướng là ko tốt, Hana. Hãy đợi anh, tối nay anh sẽ...
- BIẾN ĐI!!! Nhảy luôn xuống biển đi cho khuất mắt!!!
Ko quên ném cái bàn là và máy sấy cho đến khi hắn biến mất.
- Haizzz...cô đúng là... (thực ra anh cũng muốn thế còn gì)
- Anh!
Cô ta nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay, nhìn tôi bằng cả 2 con mắt rực-lửa:
- Anh KO ĐC THUA đâu đấy!!!
Tối nay, ko biết sẽ có chuyện gì đây...
...
10h đêm, trên tầng dự tiệc:
- Ladies and Gentlemen, bây giờ là cuộc thi mà mọi người đang trông đợi; cuộc thi dành cho những quý ông quý bà giàu có nhất ở đây: 5 đại gia đình Vip I: the Pegasus Duel!!! Giải thưởng là chiếc bánh cưới hạng nhất của nhà hàng Cantina ở Pháp!!! Xin mời các gia đình Vip I lên sân khấu để cuộc thi bắt đầu!!!
Tôi bước lên sâu khấu, thở dài. Vì 1 sự hiểu lầm mà mặc cho tôi và con bé quản gia đã hết lời giải thích nhưng cái thằng Ruka vẫn ko hiểu, lại còn thách đấu tôi trong cuộc thi này nữa. Tôi cũng chẳng có hứng, nhưng bị nó doạ cho hết hồn nên *lỡ miệng* nói chấp nhận, thế là...Haizzz... Nhưng mà thôi, cũng phải đánh cho thằng đó 1 trận tan tành luôn, dám hạ mình công tử thiếu gia vs con bé tầm thường đó! (anh có đủ sức ko vậy?)
- Jun, anh cặp vs tôi!!!
Bỗng nhiên, con bé ấy từ đâu xuất hiện sau lưng tôi, kéo vai tôi lại rồi nói nhỏ:
- Anh cố chịu đựng nhé, Ruka là nhà vô địch toàn thành phố bộ môn kiếm thuật đấy!
Chết cha, kiếm thuật? Ôi trời ơi, nếu là cái môn ấy thì tôi thua chắc! Nhờ cái con phù thuỷ Yuri mà trong khi tập kiếm hồi bé, tôi bị ngã trượt vỏ chuối, thế là cây kiếm bay lên...rồi rơi xuống cắm phập xuống đất cách *khuôn mặt* của tôi đúng 2cm! Thế là từ đấy, tôi KO BAO GIỜ tập kiếm nữa. Thế này thì...đành bỏ mạng ở đây vậy! (tg: anh có biết luật kiếm thuật ko vậy?; Jun: biết chứ, anh ko có chết vì kiếm thuật, anh chết vì cái con bé đáng sợ kia cơ!; tg: em hỉu rồi...)
- Cái gì??!! Nếu vậy, anh sẽ cặp vs cô xyz này!
- Ê, Shin, mày cũng phải tham gia đó!
- Tham gia? Ko có hứng mày ơi!
- Sợ hả? (đây là Yuri nha!)
- Có mà cô sợ ấy! Cô cũng đâu tham gia!
- Thế thì cả 2 cùng tham gia!!! Hứ!
- Đc rồi, để xem! Tôi sẽ giành đc cái bánh cho mà coi!
Hô hô hô...2 cái người này, hợp nhau ghê nhỉ, thành cặp rồi kìa!!! Nếu vậy...
- Hyuuga! Mày tham gia chứ? Cặp vs con bé Shiho ý!
- ...! Không! Tao ko rảnh!
- Mày đúng là...thôi kệ mày đấy!!
Bọn tôi bước hết lên sân khấu. Haizzz...đến rồi đây...
- Ê cô, nếu có thua mà cô định *xẻo thịt* tôi thì...nhớ trang trí đẹp mắt 1 tí nhé!
- ...Đừng lo, tôi sẽ trộn anh vs dấm!
- Đừng có dấm! Tôi bị dị ứng từ nhỏ vs dấm rồi! Sao ko dùng chanh?
- Ko đủ. Thôi thì xốt cà chua vậy!
- Khi xốt nhớ dùng sốt Heinz nhé, cái sốt đấy ngon lắm!
- Lắm điều thế; bị người khác ăn anh thấy vui lắm àh?
- Nếu ở cương vị của cô, thì cô có "vui" ko? (nói như khóc)
- Tôi sẽ cố gắng hết sức để ko bị ăn, ngốc ạ!
Rồi nó cười nhẹ 1 cái. Tim tôi lệch 1 nhịp. Khổ quá, cái con bé này, nó ko nhận thức đc sự nguy hiểm của nó sao? Có thể làm người ta truỵ tim đấy!
- Vậy là các thí sinh đã lên đủ hết. Mà từ từ đã...Thiếu gia Hyuuga! Xin thiếu gia cùng bạn nhảy bước lên sân khấu ạ!
Tên MC chạy xuống, xì xồ cái gì đó vào tai Hyuuga mà sau đó, thấy mặt hắn ta mà sợ chết khiếp luôn. Hyuuga nhìn lên con bé 1 lúc, rồi lại nhìn tôi, sau đó nhìn lên trời vs vẻ "Đành hi sinh thôi!". Hắn đi lên, kéo theo cô "bạn nhảy bất đắc dĩ" của hắn, Shiho.
- Vẫn còn thiếu 1 cặp! Xin mời Hato thiếu gia cùng bạn nhảy lếnaan khấu!
- Hato! Suýt nữa thì quên mất mày! (có mà quên luôn rồi ý!)
- Bạn nhảy xinh nhỉ? Mày đúng là có mắt nhìn người Jun ạ!
- Con bé này á - nó có mà là người ngoài hành tinh ý! Mày có biết tao mà thua cái duel này nó sẽ xẻo thịt tao ra mà ăn ko hả? (anh khéo đùa nhỉ?)
- (nhìn chằm chằm vào Hana) ???
- Tao sẽ nói sau! Lên đi!
...
- Bây giờ, sau khi đã rút thăm, các trận đấu là như sau: 1, Hato đấu vs Hyuuga; 2, Jun đấu vs Ruka; 3, người chiến thắng ở 2 vs người chiến thắng ở 1; 4, người chiến thắng ở 3 vs Shin
- Ơ...thế thằng Shin đc ưu tiên hả?
- Chắc thế, nó cũng ko nổi bật lắm...nó có biết kiếm thuật ko nhỉ?
- Ai mà biết đc, cứ chờ rồi sẽ biết!
Trận đấu đầu tiên bắt đầu! Đúng là Á quân Kiếm thuật toàn quốc, Hyuuga ko làm người ta thất vọng khi di chuyển vs tốc độ ánh sáng, những đường kiếm đẹp mắt vs những đòn hiểm hóc...chỉ sau 30 giây đầu đã đánh bại Hato. Tôi ko biết nên vui hay buồn nữa...Cái thằng Hyuuga chết tiệt! Mày đánh càng nhanh đến lượt tao càng nhanh! Giờ thì chưa kịp chuẩn bị gì đã phải lên sàn đấu, mày giết tao rồi Hyuuga!
Tôi bước lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong người tôi cái chuông báo động "Sắp chết! Sắp chết!" đang kêu inh ỏi. Thôi, đành phó mặc cho số phận vậy.
Tôi và anh ta mỗi người đc trao 1 cây kiếm bóng loáng và...sắc bén. Ối trời ơi...vừa nãy nhìn từ xa đã đủ sợ; giờ đến gần phải vung mấy cái này vào mặt nhau ư?
- Điên àh, chỉ cần quăng cái kiếm của anh ta ra khỏi tay là đc! Ko phải kiếm thép hay bạc đâu!
Cô ta ló ra sau lưng tôi. Vô hiệu hoá vũ khí? Thế còn khó hơn! Haizzz...giá mà có cách nào cho con bé lên...thi thay tôi ko nhỉ? Ko, thế thì mất mặt quá àh? Cố hết sức thôi, tôi chẳng muốn bị ăn chút nào cả!
Vụt vụt vụt!
Anh ta xoẹt xoẹt vài cái trong không khí, cái cốc rượu mà ann MC đang uống ngay lập tức bị...cắt thành nhiều mảnh. Ôi trời ơi...đó có phải tượng trưng cho tôi ko vậy?
2 chúng tôi bước vào trong vòng tròn trên sân khấu. Ra khỏi vòng là thua. (Đây có phải sumo ko vậy?). Rồi sau đó cúi chào nhau. Và
Keeeng!!!!!
Ngay tức khắc, chưa kịp để tôi tránh, cây kiếm anh ta đã vung rất mạnh vào cây kiếm của tôi. Aaaaa...khoẻ thế!!!
- Hana là người duy nhất tao biết đã hạ đc tao! Mày nằm mơ mới thắng đc!
- Vậy hả, chúc may mắn, ở đây có nhiều người mày CHƯA biết mà vẫn đủ sức THẮNG mày đó!
Ngoài miệng nói thế nhưng trong đầu tôi đang nghĩ: ko quan trọng mất mặt hay ko, cái con bé quản gia kia, sao ko đi bảo vệ chủ nhân hả!!!
Những đường kiếm nhanh như cắt lao đến. Ối...trời...ơi...mẹ...ơi...chóng...mặt...quá...
Keeng!!!
Lại 1 lần nữa hai thanh kiếm đối đầu nhau
- Thua đi!
- Ko!
- Tại sao?
- Hả?
- Nếu mày ko yêu Hana thì hãy bỏ cuộc đi! Hãy nêu cho tao 1 lí do cho sự quyết tâm VÔ-ÍCH của mày!
- Đó là vì...
Tôi chợt dừng lại. Đúng rồi. Lí do của tôi là gì? Để ko bị ăn ư? Thế thì tôi phải bỏ cuộc thôi. Con bé cũng ko phải người yêu của tôi, nó ko yêu quý gì tôi và tôi cũng chẳng quý yêu gì nó. Vậy...tôi tham gia cái cuộc thi này làm gì? Cố gắng vì lí do gì?
- Chịu thua rồi hả! Đỡ đây!
- Jun! Cẩn thận!
- Jun! Đến kìa!
- Jun! Định thua hả?
Ờ...đúng là định thua đó. Tôi đang định quăng cây kiếm trên tay tôi đi thì bỗng nhiên Hyuuga cất giọng:
- Mày định để con bé đi sao?
Con bé...Nó sẽ đi sao? Ko còn ai gọi tôi dậy bằng đủ trò hàng ngày, ko còn ai bắt bẻ tôi phải ăn cái này cái nọ, ko còn ai ko ngừng giao cho tôi đủ bài tập để làm hàng tối, ko còn ai...tức là ngôi biệt thự sẽ lại trống vắng như trước kia ư?
Nó...đã thật sự làm thay đổi cuộc đời tôi thế ư? Tôi còn mối thù phải trả nó vì đã đe doạ tôi về bí mật Lilia; tôi phải trả thù nó! Nếu nó đi rồi...tôi trả thù kiểu gì đây? Vs ai?
Đường kiếm của Ruka lao đến, nhanh vun vút.
 
Keeng!
Thanh kiếm trên tay tên cậu chủ của tôi đã đc đưa lên chặn lại cú đánh tử thần của Ruka, đúng lúc mọi người nghĩ trận đấu đã kết thúc. Khi nhìn 2 người ấy đánh nhau, tôi nghĩ Ruka đã nói gì đó vs Jun, nên bỗng nhiên anh ta mới dừng lại như thế, lại còn có vẻ định vứt cây kiếm đi bất cứ lúc nào. Nhưng cú vừa nãy chứng tỏ anh ta đã lấy lại đc tinh thần. Phù...may quá! Ở vs tên Jun khó chịu thật, nhưng anh ta còn nghe lời và anh ta ko làm phiền tôi, nhà anh ta cũng thích thật, tiền lương cũng nhiều nữa, thức ăn thì khỏi phải nói. Còn ở vs tên kia, ôi trời đất ơi tôi ko muốn tưởng tượng ra nữa đâu. Tại sao anh ta lại *thích* đc tôi nhỉ? Mà kể cả có thích đi chăng nữa thì chả lẽ lại "điên dại" đến như thế? Nhìn anh ta mà tôi hết cả hứng, chẳng muốn thích hay yêu gì ai nữa, độc thân cho nó sướng đời. (chị ơi, có người yêu nó trả tiền hết hộ, ko phải làm gì mà vẫn có tiền mà tiêu đấy chị ạ!)
Ruka có vẻ khá ngạc nhiên vì cú chặn lại của Jun, và lại ghé vào nói cái gì đó. Lần này, tôi đã chuẩn bị trước 1 cái máy nghe lén từ xa (giống cái loa, nhưng nó thu tiếng vào cái loa và cho mình nghe qua tai nghe) và hướng về phía họ. Để xem họ nói chuyện gì nào, chả lẽ lại là BL? (Boy Love)
- Hê...tưởng cậu bỏ cuộc?
Biết ngay mà, Ruka lại nói cái gì Jun vậy, thế là chơi xấu đó. Nhưng nói cái gì đc nhỉ?
- Xin lỗi đi, tôi cũng có lí do của riêng mình.
Lí do? A hiểu rồi, lí do đánh nhau đúng ko. Ruka thì tôi biết là gì rồi: bắt tôi quit việc tại nhà tên Jun. Còn tên cậu chủ thì sao nhỉ?...Để tránh bị "xẻo thịt" sao? Lí do hẳn hoi đấy thôi, họ cãi nhau về vấn đề gì nhỉ?
- Vậy thì là gì hả nhóc điên?
- Tôi ko muốn con bé ấy bỏ việc, vì...
"Con bé ấy" chắc là tôi rồi. Ớ...nhưng sao Jun lại nói đến chuyện tôi quit việc? Có liên quan sao? (liên quan rành rành ra đấy mà!)
- Vì nó còn 1 mối thù chưa trả vs tôi!
Sặc! Đấy là lí do sao? Nghĩ ra 1 cái lí do khác xem nào! Từ từ đã...sao anh ta lại phải nghĩ ra lí do khác? Ý tôi là...tại sao tôi lại bảo anh ta nghĩ ra lí do khác? Tức là tôi...muốn anh ta giữ mình ở lại? Hở hở hở??!
- Cậu đúng là điên, mối thù chưa trả thì cậu cho nó quit việc là trả quá đủ rồi!
- Không! Tôi muốn nó "fall in love" vs tôi!!! Để trả thù nó sau bao nhiêu năm (thực ra mới chưa đc 1 quý) bị hành hạ khổ sở!!! Cậu ko hiểu đc đâu!!
..................1 khoảng lặng....................
- CÁ Á Á Á Á IIIIIIIIII GÌ Ì Ì Ì Ì Ì Ì Ì CƠ Ơ Ơ Ơ Ơ Ơ Ơ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi hét toáng lên (đảm bảo là mặt tôi có đỏ lên - tôi cá đó!). Mọi người quay lại nhìn tôi như thể họ đang nhìn 1 kẻ điên. Tôi bụm miệng, quay đi chỗ khác. Aaaaaa...ko thể tin đc...thì ra hắn vẫn luôn giữ mối thù đó sao? Vậy tất cả những trò đau tim vừa nãy (ý nhắc đến mấy cái ôm trong phòng đấy!) là mưu của anh ta hết cả sao!!?? Tên...tên đáng ghét!! Làm tôi cứ tưởng thật, cứ suy nghĩ hoài!! Tên này đc...phải lên xử lí thôi!! (anh Jun bị hiểu lầm tai hại rồi!)
Tôi quay gót định bước lên sân khấu thì nghe thấy tiếng trong chiễw tai nghe, liền dừng lại nghe tiếp:
- Nếu thế thì cô ấy quan trọng vs tôi hơn. Đầu hàng đi!
- Còn 1 lí do nữa...
Còn 1 lí do nữa? Lần này là gì đây? "Vì cô ta biết đc thần tượng xấu hổ của tôi nên tôi phải quyết tâm tìm đc điểm yếu của cô ta!" ? Hừ...quá hiểu anh ta luôn!
- Nói đi xem nào!
- Cô ta...đã trở thành 1 phần quan trọng trong cuộc sống tôi. Cô ta đến và làm đảo lộn đời sống của tôi, nhưng là người con gái duy nhất làm tôi phải suy nghĩ đến nhiều như vậy. Nhưng chừng nào chưa "cưa" đc cô ta, tôi sẽ ko để sổng mất cô ta đâu!!!
..............lại 1 khoảng lặng dài................
Anh ta...vừa nói gì vậy?
..............1 khoảng lặng thứ 3................
Định "cưa" mình sao? Đừng có mơ!!! Hê...khi anh thắng xong, tôi sẽ cho anh 1 trận!
Ruka đơ người ra 1 lúc, rồi ngay lập tức vung kiếm đến. Nhưng Jun đã nhanh chân hơn 1 bước, chặn ngay. Ruka liền vung kiếm mạnh để đẩy kiếm của Jun ra, rồi ngay lập tức lấy đà để tấn công 1 cú góc chéo vào tay của Jun. Nhưng cú vụt lại là vào khoảng không. Jun đã né người điệu nghệ sang bên trái. Đặt 1 tay chặn lưỡi kiếm của Ruka, Jun vụt 1 cú cắt ngang chuôi của kiếm Ruka. Ngay lập tức, thanh kiếm bay lên và cắm phập xuống đất. Nhưng điều quan trọng nhất là thanh kiếm đã rời khỏi tay Ruka.
Ế ế ế ế ế???!!! Có phải...có phải anh ta vừa thắng Ruka ko đấy??!!
Ko thể, chắc mình nhìn nhầm...ko thể...hơ hơ...
- Xin tuyên bố: Jun là người thắng cuộc!
Aaaaa...thậ...thật ư???!!! Anh ta... THỰC SỰ chiến thắng Ruka, nhà VÔ ĐỊCH kiếm thuật toàn thành phố sao???!!!
Yayyyyyyyy!!!!!!!!!! Thoát khỏi Ruka rồi!!!!
Tôi chạy đến chỗ hắn ta đang đứng loắng khoắng cây kiếm trong tay trong những ánh mắt sốc-ko-thể-tin-đc của mọi người, trong đó có tôi. Ruka đang khóc (khỏi cần nhìn cũng biết!). Hê hê hê...
- Ê tks nhé! Thực lòng mà nói tôi đã chuẩn bị sẵn sốt cà chua rồi đó ai ngờ anh thắng thật! Tks anh nhiều nhé!
- Hơ...cô ko định hỏi làm sao mà tôi thắng đc sao? (đang phởn)
- Kiểu gì?
- Tôi...tưởng tượng cây kiếm là cái chổi lau nhà và Ruka là cô. Thế là thoả sức đánh! (anh gan to nhỉ?)
- Anh...có muốn tôi làm thử ko? Với anh là người bị đánh? (mắt liếc nhìn cây kiếm)
- Ê ê...sorry mà...
Anh ta đúng là...
- Nhưng mà đúng là cách đó đã giúp tôi đấy! Tks cô nhé!
- Anh...đúng là ko thể sống thiếu tôi đc đúng ko? Tôi quan trọng vs anh lắm mà!
- ...
Hê hê...mặt anh ta đờ ra. Trông ngốc thật. Hi hi hi...sao tự nhiên, tôi lại thấy vui thế nhỉ?
- Cậu chủ ngốc!
Và tôi nở 1 nụ cười. Tiệc đêm kết thúc rồi. Sáng mai, tôi sẽ quậy tung cả tầng giải trí lên cho đã! Và có lẽ...tôi sẽ dẫn cậu chủ ngốc đi cùng...hihihi...
...
Hyuuga's POV:
Khò khò...
- Kyaaaaaaaahhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cái thằng nào mà sao hét to dữ vậy (sao anh biết là thằng?)? Nghe giọng có vẻ là Jun rồi. Sao lại hét to như vậy?
Tôi ngái ngủ bước ra ngoài. Bọn nó ở trên tầng giải trí hết sao? Dậy sớm thật. Lại còn có sức hét kiểu gì mà vang xuống tận đây nữa. Lên xem chứ nhỉ?
Bể bơi?
Tôi bước vào bể bơi. Đúng như tôi nghĩ, dù trời ko nóng nhưng bể bơi cũng tràn đầy người. Và vì đây toàn là những vị tiểu thư, công tử quyền quý từ toàn quốc, có thể nhìn thấy ko ít mĩ nhân "kiều diễm" trong bộ áo tắm bó sát thể hiện rõ 3 vòng siêu chuẩn (dù trong đây chắc chắn có đến 90% là có sử dụng đến "kéo dao"). Nhưng tôi có thể tìm thấy ngay những người tôi đang cần tìm: 1 cô gái tóc vàng dài, người ướt nhẹp, đang cầm 1 chiếc khăn tắm lau người; 1 cậu con trai đang ngồi bệt dưới đất (có vẻ chính là tác nhân cho tiếng hét vừa nãy), người cũng ướt nhẹp ko kém, đang chống tay trên đất thở dốc. Hừ...ai cái tên này vừa bơi thi sao? Thế sao lại hét toáng lên làm gì, người ta đang ngủ thì phải tỉnh dậy. Thôi kệ nó, lại gần xem thế nào.
- A chào Hyuuga!
- Vừa bơi thi sao? Để anh đoán nhé: Hana thắng đúng ko?
- Mày giỏi lắm Hyuuga ạ. Vậy tao đoán nhé: mày vừa bị tỉnh dậy bởi tiếng hét tôi-ko-chịu-thua-đâu của tôi đúng ko?
- Thế thì chắc mày cũng đoán đc, hậu quả của việc đó là như thế nào đúng ko? (tay răng rắc)
- Ơ mày hay nhỉ...(lùi lại)
- Thôi 2 người ơi, nếu định đánh nhau thì ra chỗ khác nhé, ở đây có nhiều người nhìn lắm đó!
- Ơ...
Giờ tôi mới nhận ra là có 1 đống ánh mắt đang chĩa về phía bọn tôi. Hơ...sao mình ko nghĩ ra nhỉ? Nhìn cái bọn mê giai kia là biết ngay bọn nó đang nghĩ gì rồi. Cái gì nhỉ..."Oa...2 hotboy đang đánh nhau kìa? Xem mau xem mau!" đúng ko? Đúng là...
- Thôi nhé, tôi ra sân bowling đây!
- Ê từ từ tôi đi vs!
- Định làm gì thế hả? (lườm)
- Phải để tôi trả thù chứ! (đúng là thù dai!)
- Hay là lại thua lần 2? (cười mỉa mai)
Khéo đúng thật ý chứ. Cái con bé ấy gần như hoàn hảo mà. Đã thế phải đi cùng mới đc, xem "trận chiến" thứ 2 thế nào. (tôi đoán luôn đc kết quả rồi!)
Đến sân bowling. Ối chà chà...nhiều người nhỉ, nhưng chẳng mấy người người đc strike. Có vẻ sắp có đảo ngược tình thế rồi, nhất là khi con bé Hana đặt chân vào đây.
- Cô có thể thắng tôi ở bơi lội, nhưng đừng nghĩ cô có thể thắng vua Bowling Jun này nhé!
- Mày có bao giờ đc strike đâu mà sĩ!
- Tao ít nhất cũng đc gần-strike mà! Thế cũng tốt lắm rồi! Mày cứ làm như ai cũng đc strike ý!
Rầm rầm...xoạch!!!!
- STRIKE!!!!!!
Ô ô...biết ngay mà, kiểu gì nó cũng đảo lộn cả chỗ này lên mà. Thằng Jun thì đang trố mắt ra nhìn nó, cằm rơi xuống đất (lần thứ mấy rồi nhỉ?). Nó chẳng nói gì, phủi phủi tay rồi lấy thêm quả. Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư,...
- STRIKE * 4!!!!! Kỷ lục mới! Xin mời cô nhận phần thưởng!
- Cảm ơn!
Mọi người ở trong sân bowling đang nhìn nó vs 1 vẻ ko-thể-tin-nổi, ném 4 cú Strike cả 4, còn Jun thì đang đơ ra ko nói đc câu gì (chẳng biết nói gì đc?).
- Cô...cô...cô...cô...cô...
- Tôi sao? Giỏi quá hả? Tôi biết mà! (hí hí hí hí)
- Cô...cô...cô...cô...
- Tôi làm sao?
- ...đc rồi! Vậy chúng ta ra sân trượt băng vậy!
Đúng như dự đoán, con bé trượt điệu nghệ đến nỗi dấu trượt của nó tạo thành hình...tờ tiền đô la! Sau đó, nó đc 1 đống người xin dạy trượt còn Jun thì đang há hốc mồm nhìn nó mà đâm luôn vào thành sân! (úi đau thế!)
Rồi lại ra sân tennis. Chẳng hiểu nó đập cái kiểu gì mà đánh hết hơn 100 quả bóng của máy đánh bóng ở trong mức độ khó nhất, trong đó quả thứ 100 trúng cái máy làm nó suýt hỏng! Còn thằng Jun thì tỉ lệ đập trúng bóng là 50%, ở mức độ: dành cho người mới chơi!
Đi thêm 1 đống nơi nữa, mệt lử cả người, mà lần nào con bé ấy cũng lập thêm 1 kỷ lục mới, đến là sợ. Thằng Jun còn khổ hơn tôi, lần nào cũng bị thua đến tái mặt lại. Haizzz...phải giải vây cho nó thôi. Nếu là nơi nó giỏi nhất thì chắc là...
...phòng chơi game!!!!
Nơi mà có đống cái máy game các loại mà ta thả xèng vào để chơi. Đây có thể nói là điểm mạnh của Jun. Ko biết lần này, "trận chiến" sẽ thế nào...
- Bắt đầu là trò bắn súng! Cô máy kia, tôi máy này!
Pằng pằng pằng! Kết quả 251-250. Tỉ số: 1-0 nghiêng về Hana!
- Tiếp theo là trò đua xe! Cô lấy cái máy (hỏng) này đi!
Vèo vèo vèo! Kết quả 2 phút 1 giây - 2 phút. Tỉ số 1-1, hoà!
- Hừ, hoà sao? Đã vậy chơi boxing đi! Cô bên trái tôi bên phải!
Hiện tại máu 2 người là 10-10/100 sau 1 hồi thoả sức "phi trưởng". Thêm 1 va chạm nữa là game over. Lần này ai sẽ thắng đây? Buồn cười ở chỗ, họ cùng sử dụng 1 item "tăng sức sát thương 50%" và cùng...đấm thẳng chính diện. Tôi ngay lập tức lùi lại. Và tôi đã đoán đúng. 2 lực bằng nhau va chạm ngay tức khắc phá hỏng bộ boxing chắc-chắn-ko-phải-bình-rẻ-tiền ở khu chơi game. Tỉ số hiện tại là 1 đều, hoà!
1 tiếng sau...
Ôi trời ơi cái bọn này...sao bọn nó dai sức thế nhỉ (đúng là tuổi trẻ!)? Bọn nó đi quậy tung cả khu vui chơi lên, hết chơi lướt sóng lại cưỡi ngựa,... Hiện giờ tỉ số là 40-40, nhưng đã chơi hết máy, giờ chỉ còn 2 cái máy 1 xanh 1 hồng ở trong góc.
- Được rồi, cái này là phân định thắng thua đây! Cô lấy cái màu hồng đi!
Từ từ đã nào, chẳng phải đây chính là loại máy mà người ta gọi là...máy đo độ hợp nhau giữa cái cặp đôi sao? Cái màu xanh chắc là cho con trai, còn màu hồng là cho con gái. Ồ...hay rồi đây...!
- Xong rồi đó! Có vẻ cái máy hỏi về bản thân mình để xem ai tuyệt hơn. Hê, cô có mà thua bổn thiếu gia đi nhé! (anh nói câu này bao nhiêu lần rồi mà vẫn thua?)
Trời...sao mà thông minh dữ luôn. Để xem 2 người này hợp nhau thế nào...
Kết quả: Your compatibility point: 100%! You should head-over-heels for each other immediately!
(mức độ hợp nhau: 100%! 2 bạn nên "tiến tới" vs nhau ngay đi!)
Ối trời ơi, cái này hay đây! Tôi liền lấy máy ảnh ra chụp ngay lập tức. Con Hana thấy tôi như vậy liền ngay tức khắc nhìn lại dòng chứ trên màn hình và...ko lâu sau đã hiểu ngay "vấn đề":
- C...Cái gì cơ??!! Tôi vs anh ta á? Cái máy này có làm sao ko vậy?
- Làm sao là làm sao?
- Nó bảo tôi vs anh hợp nhau và nên hẹn hò đấy!
- Cái...
Bọn ngốc đó có vẻ ko tin đc, nên 1 đứa thì mày mò mấy cái dây xanh đỏ tím vàng ở sau cái máy còn 1 đứa thì lấy điện thoại ta gọi cho công ty sản xuất cái máy. 15 phút sau, bọn chúng mới bắt đầu "chấp nhận sự thật".
- Hơ hơ...ko thể tin đc!!! Tôi? Vs cô?
- Anh? Vs tôi? Chẳng xứng gì cả!
Bọn này hợp nhau thật! Đến cả lời nói cũng giống nhau!
Reng Reng!
A, thằng Shin gọi. Chắc con bé phù thuỷ lại làm loạn rồi. Thôi đành để bọn nó ở đây vậy. Cãi nhau rầm trời thế kia, đến là sợ.
Tôi đang bước đi thì tự nhiên ko nghe thấy tiếng bỗng nhỏ đi, liền ló đầu vào.
- Vs cô thì thà tôi lấy phù thuỷ còn hơn! (cái này là giận quá mất khôn đấy bà con ạ!)
- Vs anh thì có cho tôi cũng thèm lấy! Hừ, thôi tôi về đây! (tại sao chị lại giận?)
- Từ từ đã nào...
Tên Jun lại làm con bé dỗi hả, đúng là lời nói chết người mà. Có vẻ nó đang định đi thì Jun kéo tay nó lại. Ủa Jun bị vướng dây...
............1 khoảng lặng ko nói đc lời............
Tách! Ngay lập tức tôi đưa điện thoại đang ở chế độ chụp ảnh lên.
Có...có phải...khi thằng Jun bị mất đà do sợi dây, ngả người về phía con bé, bọn nó đã...đã...đã...đã...
...kiss ko?
Thực ra cũng ko gọi là kiss. Kiss gì mà kéo dài đúng chưa đầy 0,5 giây, cụt cả hứng. Con bé ấy chạy đi, thằng Jun đóng băng (đúng là cặp đôi buồn cười!). Mà thôi, vs bọn nó thì đây là bước khởi đầu tốt lắm rồi. Cố lên Jun ơi!
Hi hi hi...để xem tao sẽ lấy đc của mày bao nhiêu từ bức này...mà từ từ đã, phải đi photocopy đã chứ!
...
 
Jun's POV:
Haizzzzzzzzz...(dài thía!)
Tôi ngồi trong bar, thở dài 1 cái đến não cả lòng. Ngay lập tức, Shin vs Hyuuga lao tới. Nhìn bộ dạng bọn nó là biết ngay nổi máu "tò mò" rồi, nhưng tôi thà tự tử còn hơn "chia sẻ" cho bọn nó biết nỗi khổ trong lòng tôi hiện giờ. Tôi vừa mới kiss con bé đó. Thực ra cũng chẳng gọi là kiss, chạm môi thôi thì đúng hơn. Nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng làm tôi...thế nào nhỉ, rùng mình! Mặt cũng hơi hơi đỏ nữa. Ê, đừng có hiểu lầm, ko bao giờ có chuyện tôi đi chủ động hôn nó nhé (dù đúng là nó có xinh thật), hoàn toàn là nhờ cái dây của cái hộp game chết tiệt, phải gọi bố mẹ phá sản cái công ty đấy đi mới đc, đã bói sai bét (tg: đúng phết mà; Jun: (lườm cháy mặt)) lại còn làm dây rõ dài, vướng chân người ta, đã thế lại còn làm người ta xxxx con bé đó nữa (tôi thậm chí còn ko muốn nói từ đó). May là ko có ai nhìn thấy, ko biết làm thế nào để giải thích cho nó đây? Khéo nó còn tưởng tôi đang định quyến rũ nó, cưa cẩm nó,...blah blah blah. Haizzzzz...khổ thật...bây giờ mà có ai để tâm sự đc nhỉ? Người duy nhất biết về cái xxxx là con bé đó, nhưng tôi nghĩ nó thậm chí sẽ ko để tôi đến gần đâu, huống chi là "tâm sự", "chia sẻ" về cái xxxx đó. Haizzzzzzz (phục ghê, 3 lần liên tiếp!)
- Ê Shin, mày vs phù thuỷ thế nào rồi? (phù thuỷ = Yuri)
- Con nhỏ đó hả? Khó chịu ko thể tưởng luôn. Nó mắc hết mấy cái bẫy của tao nhưng tao cũng mắc hết mấy cái bẫy của nhỏ. Đang suy nghĩ mấy cái bẫy mới để trả thù đây! (gân cốt bắt đầu nổi lên)
- Mày vs con bé đó hợp quá còn gì!
- Mày...Ai đời hôn thê của mày đó, liệu mày dạy dỗ lại đi!
- Hôn thê tao ko bao giờ như thế, phải hoàn mĩ toàn tập chứ ko ai lại chẳng đc cái gì ngoài khoản trêu ngươi người ta như con nhỏ đó đâu!
- Như bé Hanie hả? (ờ nhỉ đúng rồi!)
- Cô ta... (cứng họng luôn!)
Cô ta đúng là hoàn mĩ thật. Giờ mới nhớ, lúc chạm môi cô ta dù chỉ 0,5 giây nhưng cũng cảm nhận đc phần nào...phải công nhận đôi môi cô ta rất...
*đỏ mặt*
- Ê Junnie đỏ mặt kìa! Nhớ bé Hanie hả?
- Mày thôi đi! (càng đỏ mặt hơn)
- Ờ mày ra chỗ khác nghĩ kế trả thù phù thuỷ đi Shin, tao có việc muốn hỏi thằng Jun.
Ơ, lạ nhỉ, thằng Hyuuga có việc muốn nói? Việc này hiếm có đây, nhưng sao tự nhiên tôi có dự cảm chẳng lành vs nụ cười rất chi là "Cáo già ta đây gian xảo" của hắn nhỉ?
- Jun, mày trả bao nhiêu cho tấm này?
Nó giơ lên 1 bức ảnh chụp tôi vs con nhỏ đang xxxx!!!!!!! Oái oái oái...có nghĩa là...thằng Hyuuga chưa đi mà còn nán lại và kịp chứng kiến cái xxxx đó sao???!!!! Nó còn chụp cả ảnh nữa!!! Và có vẻ như đây ko phải bức duy nhất, cái điệu cười ranh ma của hắn như đang tỏ vẻ "Chú mày cứ yên tâm, ko đời nào đây là bản duy nhất!" vậy. Thôi chết đời tôi rồi...!
- Mày...mày...mày...thôi đc rồi, 1000 đô?
- Chưa-đủ!
- 1500 đô? (bắt đầu nhỏ mồ hôi)
- Còn-mơ-đi!
- 2...2000 đô? (mẹ ơi con chết mất!)
- Oke! Đưa "xiền" đây! (hehehe ta giàu rồi!)
- Hức...hức...tiền ăn vặt tháng này của tao...(rút tiền ra đau như rút khúc ruột)
Ôi Trời ơi, giờ thì gần như rỗng túi. Cái thằng Hyuuga chết tiệt, vét sạch ví tiền của mình dù tháng nào tiền tiêu vặt của nó cũng xấp xỉ 2000-3000 đô. Ko biết nếu hắn đi đòi con bé quản gia có bị nó đánh cho tơi bời ko nhỉ? (anh chỉ mong muốn điều đó thôi đúng ko?)
- À mà có 1 chuyện, con bé ấy sắp chuyển đến trường mình đấy!
- Trường mình? Ý mày là Hakuou? Mày đùa àh, ở đấy học phí cao như muốn giết người, con bé ấy kham nổi hả? Hay là bố mẹ tao?
- Con bé ấy đạt học bổng toàn phần, đc chu cấp 100% tiền học phí, tiêu vặt, vân vân.
- Nó đc bao nhiêu điểm thi vào vậy? Trung bình 3 môn?
- 105/100! (sốc chị này quá, vượt mốc tối đa những 5đ lận!)
- Nó có hối lộ ban chấm điểm ko đấy?
- Mày nghĩ khả thi àh?
- Vậy...nó vào lớp nào?
Lại 1 dự cảm chẳng lành. Sao tôi có cảm giác nó sẽ vào...
- Lớp ta đó. Sẵn sàng đón chào đi nhé! (cười gian)
Ôi mẹ ơi...
Cạch! Vừa nhắc đến là xuất hiện ngay, con bé quản gia đó. Nó lườm tôi 1 cái toé lửa nhưng ko nói gì, chỉ bảo tôi về nhà chuẩn bị đi học ngày mai. Có vẻ nó chưa biết chuyện thì phải.
- Cô học cùng lớp tôi đó!
- Cái gì cơ?
Hê, đúng như dự đoán, nó sốc đến đông cứng lại, ko nói đc câu nào luôn. Ko biết năm học này...sẽ thế nào đây...
...
Hana's POV:
8h55.
- Kyaaaaaahhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Muộn mất rồi!!!!!
Tôi vội bật dậy khi biết hiện tại là mấy giờ. Ối trời ơi, tối hôm qua tôi bận suy nghĩ sáng hôm nay sẽ mặc gì mà quên mất cả đặt báo thức. Mà hình như...9h là vào lớp thì phải?
Tôi lao xồng xộc vào phòng vệ sinh và ra khỏi đó trong 25 giây đã đánh răng, rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Mất thêm 35 giây nữa vứt tạm lên người một chiếc áo len đỏ với áo gi-lê đen, quần jean đen và một cây bốt đen. Chẳng có thời gian mà xuống nhà mở cổng, tôi chạy ra ban công, tựa tay lên bờ tường và nhảy xuống (tầng 2 đó các bạn ơi!), ra khỏi cổng chỉ trong nháy mắt.
Khổ quá, cái xe đưa đón đi trước rồi, thật là...thằng Jun sao ko gọi tôi dậy chứ? (em tưởng chị khoá cửa phòng, ngủ say như chết?) Lại còn giành xe đi trước chứ? Thôi đành bắt xe buýt vậy! Mà thôi...chạy luôn cho nhanh!
Tôi đang định chạy thì bỗng nhiên có 1 cái Mercedes đen bóng vù đến trước mặt tôi, cửa mở ra. Tên cậu chủ đang ngồi trong đó. Từ từ đã nào...bây giờ là 8h56, đáng lẽ ra anh ta phải ở trường rồi chứ?
- Sao...anh lại ở đây?
- Lên xe đi!
Tôi nhảy lên xe. Cửa đóng lại, chiếc se từ từ chuyển bánh. Đi rất trơn tru, êm, nhưng mà...chậm vậy? Cứ như đang đi nghỉ mát vậy! Bây giờ đã 8h58 rồi!!! Muộn chết mất! Vậy mà mới đi đc có vài trăm mét!
- Này, anh cho xe đi nhanh hơn đi!
- Để làm gì? (tỉnh bơ)
- Muộn học đấy! Nghe nói muộn thì cổng trường sẽ đóng, ko cho học sinh vào nà học phí vẫn thu như thường đấy!
- Cô nghĩ tôi là ai?
- Là Jun, sao?
- Ý tôi là, bố mẹ tôi là ai? Là cổ đông lớn nhất của trường Hakuou, tiếng nói có uy hơn cả Trời đất, cô thực sự nghĩ mấy người gác cổng dám nhốt tôi ở bên ngoài sao? Tôi đã đi muộn thế này vài trăm lần rồi, cô khỏi lo...
- KHÔNG!!!!!!!!!!! Tôi ko muốn như thế đâu! Bác tài ơi, bác lái nhanh lên 1 chút!!!!!!
Tôi ngó lên: Ôi trời, bác tài đang ngủ ngon lành trên vô lăng, đặt chế độ lái động. Hừ, đúng cái ông già lười, tôi liền cho 1 cước bay ra khỏi ghế xe. Ngay sau đó, tôi ngồi vào vị trí đó. Tưởng gì, chứ lái oto...
- Ê! Cô làm gì vậy! (rơi mồ hôi)
- Thắt dây an toàn vào nhé! (nháy mắt)
Cạch! Lên số, đạp côn, chân ga,...
Víuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chiếc Mercedes đen phóng như bay trên phố, gần như nhìn thấy cả 1 cái đuôi lửa dài phừng phừng ở đằng sau.
Kí ttttttttttttt!!!!!!!!!
Đang đi máu lửa, tôi vội vàng đạp phanh. Oh no, tắc đường!!!!!!! Tôi vội nhảy ra khỏi xe. Tắc thế này thì không đi đc rồi, tôi kéo theo cả tên Jun đang chóng mặt sao bu đầy đầu sau cú phi toé lửa của tôi. A! Tôi nhìn thấy 1 chiếc xe công thức 1. Thế là "Bốp!". Tôi đập 1 cái vào mặt thằng Jun rồi đẩy nó lên chiếc xe. Ngay tức khắc, chiếc xe rồ lên, phóng về phía trước mặc cho chủ nhân đằng sau đang **** bới tung cả lên.
Vù...ù...
Chỉ trong chưa đầy 60 giây, chúng tôi đã gần đến nơi. Nhưng đồng hồ đang đếm ngược: 3...2...1, và cánh cổng màu bạc đóng sập lại. Nhưng dĩ nhiên, chẳng ai "thiếu thông minh" đến độ dừng xe và xuống bảo bác vệ "Mở cửa cho cháu bác ơi!" hay "Lão già kia, mở cửa ko thì bảo!". Thằng Jun vs tôi, hay nói cách khác những người "ko thiếu thông minh", hiểu ý nhau ngay tức thì, chỉ 1 cái nháy mắt, chiếc xe ban đầu đã nhanh vun vút lại tiếp tục rồ ga mạnh hơn nữa, nhằm thẳng cánh cổng mà lao tới.
Vù...ù...!
Đây người ta gọi là "tung cánh bay lên" đấy, tiếc là ở đây đôi cánh của chúng tôi lại là 1 em công-thức-1 đen bóng có sơn hình đầu lâu vọt bay qua cánh cổng cao 3 mét chễm chệ trước mặt, hạ cánh ở ngay giữa sân trường đông đúc đang chờ đợi chúng tôi. Cộng thêm làn khói trắng do cú chạm đất ko-phải-là-nhẹ-nhàng-cho-lắm, cứ như là...2 bọn tôi bay từ trên Trời xuống vậy!
Khụ khụ...sao ở đây nhiều người dữ vậy, kia là Hyuuga phải ko, a cả Shin, Yuri nữa. Xung quanh chắc toàn bọn nhà giàu, nhìn mấy cái nhẫn kim cương, vòng bạc, đồng hồ đá quý,...là biết ngay, cả mấy nàng "làm dáng" bằng cả tấn lớp trang điểm cùng nhiều lần "qua kéo vượt dao" ở trung tâm dao kéo nữa. Ôi mẹ ơi...như thế này đứng cạnh bọn nó thì tội nghiệp (bọn nó) quá: "Tôi đây vẻ đẹp tự nhiên, mấy nàng dao kéo có điên mới bằng!"!
- Chào buổi sáng anh Jun!!!!!!!!!!!!!!!!!!
1 con bé tóc đen xoã ngang vai, đôi mắt đen láy rất đáng yêu vs đôi mà phúng phính hồng như chỉ muốn véo lon ton chạy đến. Tên cậu chủ hơi lùi lại nhưng vẫn ko tránh đc cái ôm đầy-tính-bạo-lực của cô bé đáng yêu:
- Anh Jun!!!!!!!! Bé Hiyoko nhớ anh quá!!!!!!!!!!
Jun hình như đang cố thở, sau đó mới giơ tay lên nhẹ xoa đầu cô bé:
- Hikaru, en không cần phải bạo lực thế đâu!
- À tiện thể em nói luôn anh Jun: em vừa được giải Nhất giải đấu Judo toàn quốc đó!! Giờ thì anh đừng lo: có đứa nào bắt nạt anh em sẽ trừng trị nó hẳn hoi!!!!
- Ha ha ha... (cười như mếu)
Haizzzz...ko biết có phải tôi hay ko mà con bé tên Hikaru này dễ thương đến mức người ta ko thể nào giận nổi. Bọn dao kéo kia cũng mắt long lanh nhìn Hikaru: "Dù biết anh Jun chỉ thiên vị mỗi mình nó nhưng mà sao chị Hikaru đáng yêu quá đến ko thể đánh ghen nổi!". Ôi, nếu mà cô bé này mà cặp vs tên cậu chủ ác quỷ của tôi thì thật là...khéo tất cả đàn ông trên thế giới này đều đứng lên ngăn cản mất. Cứ như ta dâng 1 con thỏ non còn-sống cho 1 con sói đang-đói vậy.
- Nếu vậy...chị này là ai?
Tự nhiên tất cả đồng loạt chuyển hướng chú ý sang...tôi! Bọn dao kéo thì ko còn vẻ mặt long lanh nữa mà giờ là vẻ...sói đeo mặt nạ nai thì đúng hơn. Hix hix...tôi quên mất, nhìn con bé Hikaru mà quên mất là tôi phải chạy. Giờ thì nói thía nào đây...
- Cô ta hả? Quản gia của anh đấy!
ĐÓNG BĂNG. Tất cả mọi người đóng băng tại chỗ ở từ ngữ "quản gia" trừ tôi, anh ta, Hyuuga và Shin. Ha, phản ứng đúng như dự đoán. Chả lẽ năm nay tôi lại..."Đơn thân độc mã, độc cô cầu bại, 1 mống bạn cũng ko có." sao? Hức hức...thế mà cứ tưởng về Nhật thoát được Ruka thì sẽ tìm đc vài đứa bạn, năm nay lại đến lượt anh ta sao? Phải chăng...bọn con trai tóc vàng là khắc tinh của tôi sao? Tôi cũng tóc vàng kia mà...!
- Ê, lên lớp đi! Jun, Hana, lên!
Hyuuga cất tiếng phá tan lớp băng -100 độ. Nhưng lại tạo thêm 1 lớp băng mới: "đại công tử siêu lạnh lùng Hyuuga gọi *tên* con bé quản gia của Jun!!!! Ối trời ơi, sao mọi người bây giờ thích soi mói người khác quá vậy!
Năm học sẽ rất "gian nan" đây, ko biết đc điểm TB 105/100 ko nữa...
...
 
Cộp cộp cộp!
Tôi từng bước đi trên hành lang trở về lớp. Đã đc 1 tuần kể từ khi nhập học. Và từ đấy đến giờ đã có 1 số chuyện xảy ra.
Cạch. Tôi bước vào lớp, bỏ ngoài tai đủ mấy lời đồn đại củ mọi người ở bên ngoài như "Ê, có phải cái con bé đã quyến rũ anh Jun ko?" hay "Con bé đó đấy, cái con bé đã giở bùa chú gì đó mà anh Hyuuga nghe răm rắp theo lệnh đó!" (có ra lệnh đâu mà nghe răm rắp chứ?) hoặc "Nó kìa, cái con bé bắt cá 2 tay hai anh Jun & Hyuuga đó!". Những lời thế này đã quá quen đối vs tôi rồi, mỗi ngày lại còn có 1 kiểu mới mới sợ, từ cái ngày khai giảng "vượt cổng" đó. Ở trong lớp cũng hay: 
- Ê, Hana, lại đây!
A, là Hato. Bạn tên Jun đây, nhưng anh ta đỡ đáng ghét hơn. Ít nhất anh ta cũng ko khó chịu bằng và dễ bảo hơn (chị coi anh ấy là pet ak?). Nhưng đôi lúc có những câu đùa ko vui vẻ 1 tí nào.
- Cậu sướng nhé - mới 1 tuần đầu mà đã nổi tiếng khắp trường là "nữ hoàng" nhờ cưa đc cả 1 anh chàng hotboy quyền lực nhất trường. Cậu làm thế nào mà hay vậy?
Đấy, như câu này là 1 ví dụ. Sao mọi người cứ tin vào mấy lời đồn thổi linh tinh ko rõ căn cứ của những người xung quanh nhỉ? Còn Hato thì biết rõ chỉ là "tin đồn" rồi mà sao lại nói người ta như vậy? Chắc anh ta ko biết giá trị "cuộc sống" thì phải? (chị định làm gì vậy?)
- Hato, có muốn ăn *** ko vậy? 
- Ơ...đùa thôi mà...Nhưng mà cậu khỏi lo, nếu bọn fan fiếc kia định làm gì cậu thì chưa cần đến sự can thiệp của 2 tên kia thì bọn lớp mình đã "xử lí" bọn chúng rồi!
- Chậc, ai bảo bọn nó học ngu quá, phải kèm cặp "tận tình", thế là thành ra bọn nó cứ coi mình như "nữ hoàng" vậy!
Thực ra mà nói, gọi tôi là "nữ hoàng" cũng ko sai; để tôi kể cho mọi người mà nghe:
Ngày khai giảng, có 1 bài kiểm tra chất lượng. Vẫn như mọi lần, tuy phong độ có bị sút giảm chút ít (do mấy cái tin đồn) nhưng đẳng cấp vẫn luôn...là nhất: trung bình 3 môn 105/100. Ngay sau đó, 1 lớp gia sư tại-trường đc mở vs cô giáo dạy ko ai khác là tôi!!! Lớp học - quả thực là 1 thử thách - khi cứ 5 giây sau khi tôi giảng xong cái gì là gần như 3/4 số học sinh giơ tay hỏi...90% nội dung tôi vừa giảng. Tên Jun thì lạ nhất, học hành cũng tử tế nhưng vẫn tham gia lớp mặc dù điểm cao hơn mức trung bình; giữa giờ lại còn đưa cho tôi...lọ thuốc ho đặc trị! Chậc...dù vẫn tức hắn cái vụ xxxx nhưng phải công nhận lọ thuốc ho đó khá là có tác dụng, làm cổ đỡ rát hơn hẳn. Trong giờ hắn lại còn cứ nhìn chằm chằm tôi làm tôi phát sợ!
Nhưng sau đó, thì tôi rất là phổng mũi: cả lớp tôi tất cả đều đc hơn 90/100 điểm trung bình, bõ công tôi đứng hét đến khản cả cổ cả buổi, lại còn doạ dẫm bọn nó nếu ko học nữa. Và kết quả là mấy gia đình nhà giàu đó vì thấy kết quả học tập con mình cao chót vót (90/100 điểm trung bình là cao lắm đó!) thì đã quyết tâm "nới lỏng an ninh quốc gia" và đồng ý cho bọn nó đi chơi. Thế nên bọn kia biết ơn tôi lắm. Nhưng có lẽ tôi sẽ cực ủng hộ bọn nó nếu như mô-típ của bọn nó ko phải "Vì cô giáo Hana x Jun, quyết tâm diệt trừ fan nữ!".
Haizzzz...tôi lại thở dài, lần thứ n trong tuần. 
- Chẳng thể hiểu nổi, ko biết mọi người nghĩ gì khi ghép tớ vs tên Jun đó nhỉ? Hyuuga thì còn đc; cậu ta vừa thông minh, tài giỏi, hoàn hảo, cái gì cũng biết, lại còn uống rượu ngang ngửa vs tớ nữa (*cười*). 
- Thế còn Jun thì sao? (mắt liếc rất là "gian tà")
- Cậu ta hả? Vừa lười, kém thông minh, cái gì cũng ko biết, lại thiếu hợp tác, thích lừa gạt tình cảm con gái,...Nói chung là đáng ghét vô cùng tận luôn!!! (tuôn ra 1 tràng)
- Thế cậu có biết: ghét ko phải đối lập của yêu, mà là sự thờ ơ. Mà cậu vẫn *rất* (nhấn mạnh chữ "rất") quan tâm đến Jun, suy ra...
- Đừng có mà suy diễn, nếu cậu ko muốn tớ nhắc bài cho cậu! (liếc xuống cuốn vở toán)
- Sò ry mà. Thôi bây giờ tan học rồi, chủ nhật cậu rảnh đến quán udon chỉ bài cho tớ. 
- ... (liếc mắt vẻ "Cậu biết điều kiện là gì rồi đó!")
- Đc rồi, tớ đãi! (anh này cũng thông minh đó chứ!)
- Oke! Sáng chủ nhật nhé!
...
Jun's POV:
- Anh Jun!!!!!!!
Tôi đang nằm nghỉ ở ...trên cây thì bị tiếng gọi réo rắt (như thường ngày) của Hikaru phá đám. Chậc...Hikaru, em quá trong sáng đến độ người ta khó mà từ chối đc, lừa 1 người như em anh cảm thấy...tội lỗi quá chừng. Nhưng ko sao, có Hikaru bọn fan nó ko quấy nhiễu tôi nữa, thấy nhẹ nhõm thật. Nhưng sẽ có 1 ngày, Hikaru tỏ tình (ý tôi là, làm sao có thể ko nhận ra đc chứ, rõ rành ra đấy! Hikaru mà ko có t/c cho tôi thì đúng là..."đời ơi sao lắm diệu kỳ!") và tôi chắc là phải từ chối thôi. Nếu nói đến tỏ tình, tôi đã gặp hàng trăm cuộc, nhưng chưa cuộc nào thành công cả. Sao tôi có cảm giác năm bay sẽ có 1 cái thành công nhỉ? Từ 1 ai đó...
Bốp!!! Tôi đang nghĩ đến ai thế này! Chết chết chết chết chết cha!!!!
Nhưng quả thật, dạo này đúng là có nhiều chuyện xảy ra thật, mà toàn những chuyện đau tim mới sợ! (tại sao lại đau tim?) Hôm trước ko hiểu sao lại đến cái lớp học thêm. Tôi rảnh rỗi đến vậy sao? Nhưng tôi lại chẳng muốn để con bé đó lại 1 mình vs bọn lớp tôi. Dù biết nó thừa sức "knock out" tất cả nếu có đứa nào có ý định "đen tối" (dù sao nó đã đánh thắng hơn 500 người) nhưng tôi vẫn cứ muốn ở lại, rồi tự nhiên lôi lọ thuốc ho lên cho nó. Tôi...cứ như đùa vậy!
- Anh Junnnnn!!!!! Xuống đây em bảo!!!! ("em bảo" hay "chị bảo" vậy?)
- Xuống đây xuống đây!
Chẹp, đúng là 1 đứa em gái phiền phức!
- Anh Jun, chủ nhật tuần này anh đi đến quán ăn này cho em nhé, mì ở đấy ngon lắm! Tiện thể...giúp em đống bài tập này luôn! Nhé?
Tuần này tôi cũng rảnh, thôi thì đồng ý vậy. Dù sao...con bé đó có vẻ cũng sẽ ko ở nhà đâu...(tôi đang buồn vì cái gì vậy nè?)
- Được rồi, vậy hẹn em lúc 7h.
Chẹp...buồn ngủ quá...ôi, chuông vào lớp rồi sao? Tôi ko biết từ khi nào đã có cái thói quen "ko trốn học, ko cúp tiết" vậy? Lại còn có cả thói quen quan sát 1 người bí mật ở sau lưng nữa, cứ như mình là "người hâm mộ bí mật" của người đó vậy. Hây, tôi đang nghĩ gì vậy? "Người hâm mộ"? Thôi đi, con bé đó thì có gì mà hâm mộ chứ? (anh tự nhận hả?). Dù đúng là nó có xinh đẹp, học giỏi, cái gì cũng biết, cái gì cũng làm đc,...nhưng mà nó...ặc, giờ mới nhận ra là ngoài cái tính hống hách của nó (vs mỗi mình tôi) thì ko thể tìm được điểm xấu nào của nó cả!
(mắt lại bắt đầu liếc về phía người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đó)
- Ê mày, ngắm nó mãi ko thấy chán hả? Lộ liễu quá đó!
Ối.Trời.Ơi. Thằng Hyuuga!!!! Giật thót cả tim! Mà cái thằng này...chết tiệt, tôi (lại) đang ngắm nó sao? Lại 1 cái thói quen ko-biết-từ-đâu-ra tự nhiên xuất hiện. Haizzz...phải bỏ ngay, bỏ ngay!!!!
- Sao, trúng tim đen rồi hả? (cười khẩy)
- Trúng...trúng cái con khỉ! Mày thích hù chết người ta sao mà từ đâu lù lù xuất hiện như con ma vậy?
- Chẹp...ko thật lòng vs bản thân là hok tốt đâu, Jun ạ! Mà tao nghe nói, chủ nhật tuần này, Hana đi *chơi* (nhấn mạnh chữ "chơi") vs thằng Hato đó!
Đi chơi? Vs thằng Hato? Nó...
Tôi tự nhiên đứng bật dậy. Thằng Hyuuga nhìn tôi như thể nó đã đoán trước đc rằng tôi sẽ như vậy. Tôi chạy ra chỗ nó đang ngồi, chỉ bài cho mấy tên xung quanh. Nó có hơi ngạc nhiên khi thấy tôi chạy đến từ bao giờ. Nhưng điều đó ko quan trọng; tôi nắm lấy tay nó và kéo vụt nó ra ngoài trong ánh nhìn "Cuối cùng ngày này cũng đến!" của mọi người (khi về phải cho cái bọn này 1 trận!).
Ra đến góc hành lang (dĩ nhiên là ko có ai), nó giật tay ra khỏi tay tôi, thở dốc sau 1 đoạn chạy dài (bị kéo đi khá-là-hung-bạo) rồi vụt quay đi. Tôi ngay lập tức (lại) nắm lấy tay kéo lại:
- Ê, đợi đã!
- Để tôi đi!!!!!
- Cô ghét tôi thế sao? Có việc muốn hỏi cô mà! 
- Thế anh có ghét tôi ko?
- Có! (chắc nịch, đảm bảo luôn!) [anh nói cứ như ko ý nhỉ?]
- Thế thì đừng hỏi tôi làm gì!!!
- Cô có đứng lại ko thì bảo, hay là tôi cắt lương cô vì "ko chịu nghe ý kiến của cậu chủ" hả?
- Anh có cắt đc ko mới nói! 
- Thế cô có muốn mạo hiểm ko?
- ...Thế anh muốn nói gì? Nói trong lớp ko đc hả?
- Chẳng biết nữa, tôi nghĩ là nói trong lớp ko đc thôi!
Công nhận, tôi mà nói điều này trong lớp thì ko biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Cô...thích Hato hả?
Sặc! Chính tôi cũng cảm thấy sặc sụa câu nói của mình. Tôi vừa nói gì vậy? Nghe cứ như...cứ như...tôi đang ghen vậy!
- D...dĩ nhiên ko rồi! Anh đừng có đánh đồng tôi vs mấy lũ hám trai mà anh hay gặp! 
- Được rồi, cô khác lũ đó, đc chưa? Vậy thì cái vụ "đi chơi" chủ nhật tuần này là sao thế? 
Đúng là càng nghe càng thấy giống 1 lời "tra hỏi" của bất cứ con người đang ghen nào. Chả lẽ...tôi đang ghen? Nhưng là vs ai? Và là vì ai?
- Đi chơi? Chậc, đúng là đồn thổi. Đi học mà, anh ta đãi tôi ở cửa hàng mì! Chơi cái đầu anh ý! Anh đúng là dễ tin người quá đó!
- Đi học? Ăn mì? Ờ...có vẻ tôi dễ tin người thật!
Có phải tôi vừa thở phào nhẹ nhõm ko?
- Mà anh quan tâm làm cái gì?
- Tôi...chịu! Ai mà biết đc! (tg: đến thua vs anh!; Jun: nói gì cơ?)
- Anh đúng là...thôi, tôi vô lớp đây!
- Này! Tôi nói 1 câu nhé: làm ơn...đừng tạo scandal nữa đc ko? 
- Scandal? Tôi đâu có MUỐN tạo ra nó, nó tự sinh ra đó chứ!
- Thế thì cô đừng có tạo cơ hội cho nó sinh ra!
- Tức là sao?!!
- Tức là, cô làm ơn...tránh xa, ko...giữ khoảng cách, càng ko...ôi trời đất ơi, nói chung là, cô làm ơn đừng có tạo cơ hội cho scan dal sinh ra nữa, khổ tôi lắm!!!
- Anh cứ kệ đi, mình phản ứng là tự nhận, anh hok biết ak?
- (giờ mới biết)...Ờ nhỉ! Thôi vậy, cô về lớp đi!
- (này, anh gọi tôi ra đây đấy nhé!) Nếu vậy thì anh gọi tôi ra, mà ko, kéo tôi ra, chỉ để như vậy thôi sao? (chị mong anh ấy làm gì?)
- Chắc...là...thế...
- Chẹp, đúng là...(...điên!)
Đơn giản, tôi ko thể nói cho cô ta lí do thực sự mà tôi gọi àh quên kéo cô ta ra được, đơn giản vì...chính tôi còn chẳng biết lí do đó là gì! Haizzz...càng ngày tôi càng nghĩ tôi đang dở người đi, cứ nhớ trước quên sau thế này...!
Chủ nhật...chủ nhật...có phải cô ta sẽ đi đến 1 quán mì đúng ko?
...
 
6h40
Cạch!
Tôi đang ngủ thì cánh cổng mở ra làm tôi tỉnh ngay lập tức. Thực ra thì hok phải là tiếng cổng mà là tiếng gọi í ới đúng chất "Hato" vang lên đến tận tầng 3, mà tôi đang ở tầng 2:
- Ê ê ê! Hana a a a! Xuống anh đưa đi i i i!
Thằng này có cái kiểu "a a a" thường rất hay sử dụng để tạo tiếng vang thì phải? Đã thế khi nào tôi cũng phải nghĩ ra 1 cái xì-tai riêng của mình mới đc! Mà từ từ đã, thằng đó đến đón con bé ấy đi sao? 
Vụt! Xoạt xoạt xoạt!
Tôi lao ra ban công, ngó xuống:
- Ê Hato! Đến đón con bé điên hả!
- Mày định đi cùng hay sao mặc "diện" thế hả? (mắt cực gian)
- Tao...tao cũng có hẹn chứ bộ! (cái thằng này...!)
Giờ nghĩ lại, sao tôi ngu thế nhỉ? Tự nhiên sồn sồn lên mặc quần áo đầy đủ hết cả (rất đẹp đoá!) mặc dù những 20' nữa mới đến giờ, chỉ vì thấy thằng Hato đến đón con bé? Và có vẻ, tôi sẽ đi theo cùng? Làm sao thế nhỉ, đi cùng bọn nó làm gì, để bọn nó...thôi! Ko muốn nghĩ đến đâu!!! (Vì sao thế anh Jun?) Hừ...Thôi kệ nó! Chắc tôi nổi hứng muốn đi theo chọc bọn nó. Hơ...bình thường 1 tên mai mối như tôi đáng lẽ ra phải lẻn đi theo sau để xem tiến trình hoặc giúp đỡ nếu cần thiết chứ nhỉ? Haizzz...tôi lỡ đi theo mất rồi, thôi đành kiếm cớ khi nào lẩn đi vậy!
6h50 rồi. Thôi tôi đến điểm hẹn trước vậy, để 2 bọn nó một mình vs nhau...Cạch! Tiếng cửa mở, con bé ấy bước xuố...
....................................... (ko nói nên lời)
Tôi vụt quay lại, ôm mặt. Ối trời ơi!!! Lại như cái lần trước trên tiệc Pegasus, cái con bé này đúng là làm người ta đau tim mà! Tôi có thể cảm nhận rõ thấy da mặt mình đang nóng ran, và tiếng gì-đó đập bùm bụp bên tai (tg: tiếng gì vậy?; Jun: Ai...ai mà biết đc chứ...!). 
Bốp! Chát! Hự!
Sau hàng loạt cái toát vào mặt, cuối cùng tôi cũng "tỉnh", liền co giò định chạy đi thì...Oái! Hato! Sao tự nhiên lại giữ tao lại! Để tao chạy đi ko chết bây giờ...!
- Đi đâu mà vội thế? Gặp "con bé điên" đã chứ?
Tao gặp rồi! Lạy mày tha cho tao!!! Ặc...sao tôi ko nói được thế này? Con bé đó sau khi đóng cổng liền tiến về phía chỗ chúng tôi đang "giằng co". Lạy Chúa! Hôm nay nó trông...trông...trông...trông... Aaaaaa!!! Nói chung là đỡ xấu hơn thường ngày!!! Thế sao tôi lại điên điên như thế này!!! (hỏi như đùa)
Nó mặc một chiếc áo len màu đen, một cái áo khoác màu sữa và váy đen ngắn, tất chân màu xám và đôi bốt màu sữa giống như áo khoác. Nó đội 1 cái mũ đen be bé trên đầu nữa. Thật sự 2 gam màu trắng-đen hợp vs nó 1 cách kinh khủng. Thế sao mà thằng Hato vẫn sống đc nhỉ? (anh phải hỏi tại sao anh lại điên lên như thế chứ) Haizzz...đúng là...người ngoài hành tinh mà! 
- Hơ...Anh cũng đi cùng hả? Chẳng lẽ anh... (ánh mắt nghi ngờ)
- Tôi...tôi làm sao??? (rùng mình)
- ...anh có bài tập muốn hỏi?
- ...???
- Thế mà ko nói trước, ở nhà tôi chỉ luôn cho! Thôi đi thì đi cùng luôn vậy?
Ặc ặc ặc, cái con bé này nói 1 lèo luôn, hết cả cớ mà biến mất của người ta. Ko đc, tôi đang hẹn Hikaru cơ mà, bây giờ đã 6h55 rồi!
- Tôi có hẹn! Tôi phải đến quán mì Udon cơ, thôi bai nhé!
- Chúng tôi cũng đang định đến đó mà! (tỉnh queo)
- Hơ...hả???!! Quán mì...chết tiệt! Trùng địa điểm sao?
- Trùng thật hả? Hay thật. Thôi đi thôi, càng tốt! (tại sao lại "tốt" hả chị?)
Có...có phải nó vừa cười ko? Đã ai bảo vs nó là nụ cười của nó rất đáng sợ chưa? (ý anh đáng sợ là sao?) Tôi còn ko dám nhìn thẳng vào mặt nó luôn, ko hiểu sao... Chả lẽ tôi bị say nắng?
Hix, thôi đành ra sao thì ra vậy...!
Đến quán mì, phù! Hikaru vẫn chưa đến! Thôi để bọn nó ở lại đây, tôi trốn thôi!
- Ê chọn bàn này đi Hana!
- Gọi Udon bò hầm nhé, món tủ đó!
- Oke! 1 bò hầm em ơi! Anh nên ăn gì bây giờ nhỉ?
- Ăn cái sườn ninh đi! Hôm nay có giảm giá!
- Em nghĩ nhà anh nghèo lắm hả?
- Ờ thì...thôi kệ gọi đi!
Nhìn con bé đó vs Hato, cười nói rất vui tươi, thế mà vs tôi thì cứ tí đã cãi nhau. Tôi...chắc ko nên ở đây, hừ! Thậm chí còn chẳng ai quan tâm đến tôi nữa (anh đang dỗi ak?). Thế thì tôi biến luôn đi cho xong!
Tôi bước chân ra ngoài cửa, đúng hơn là "dậm chân" bước ra cửa (như 1 em bé chính hiệu). Hikaru đến rồi. May quá ra kịp. Thôi đi luôn, đi khỏi cái quán mì này đi! (sao vội vậy?)
- Ê đứng lại đó!!!
Oái...ai (lại) kéo tay tôi vậy? Từ từ đã, đây ko phải Hato! Mũ đen, áo trắng, váy đen, bốt trắng,...ko phải là con bé thì là ai? Nó làm gì vậy, sao lại chạy theo tôi, chẳng lẽ...
Ê ê, đừng có mà mơ mộng để rồi ăn dưa bở nghen! Mấy lần rồi đó, ko thể tin con bé này đc! Nhưng sao nó cứ làm tôi suýt ăn phải "dưa bở" là sao nhỉ?
Nó cũng đang ghé sát người vào tôi nữa...
- Tôi...tôi đi cùng anh có đc ko? Làm ơn...!
Oái...thế này là thế nào? Ăn dưa hay là ko đây? 
...
 
Hana's POV:
- Nào...cô có điều gì cần phải nói ko?
Tên cậu chủ gườm gườm nhìn tôi hỏi. Hix...tôi biết ngay mà...
10 phút trước tại quán mì:
Hix...khổ quá. Đang định ăn bát mì udon bò hầm nóng hổi thì tự nhiên Miki đi đến làm tôi phải dừng lại. Nhưng tưởng chào xong thì ăn đc luôn ai ngờ...Miki & Hato có biết lẫn nhau!!! Họ gặp nhau đến 3 lần trong 1 ngày lận! Haizzz...sao tôi ước tôi chưa bao giờ biết đến cái câu danh ngôn nổi tiếng của mấy mangaka shoujo nhỉ? Sao, mọi người ko biết là câu gì sao?
"Lần đầu tiên là ngẫu nhiên, lần thứ hai chỉ là tình cờ, nhưng lần thứ ba chắc chắn là ĐỊNH MỆNH!"
Hức...trông họ còn có vẻ hơi ngượng ngập khi nói chuyện vs nhau nữa chứ...huhuhu...(máu mai mối nổi lên) phải để họ ở lại vs nhau... Nhưng còn bát mì!!! Tại sao lại là lúc này!!! (hét lên trong đầu)
Tôi quyết định rồi, phải quyết định ăn mì!
- Miki ơi, tự nhiên tớ thèm ăn Ramen quá, thôi cậu ở lại ăn hộ bát Udon của tớ vs Hato nhé!
Và dĩ nhiên, 1 trong những bài học cơ bản nhất của những bà mối: đừng đợi mục tiêu suy nghĩ, hãy tự quyết định! Tôi ngay lập tức túm lấy túi chạy ra khỏi chỗ. Nhưng theo cảm tính, tôi đoán chắc rằng là 2 kẻ kia đang chạy theo tôi, vs quyết tâm ko-cho-phép-tôi-bước-chân-ra-khỏi-cửa-hàng như ngọn lửa phừng phừng trong mắt. Thế nên tôi ko nghĩ việc tôi có thể lẻn ra khỏi cửa hàng là khả thi nếu tôi đi 1 mình! Từ từ đã...tên cậu chủ kìa!!!
Ax!! Bọn họ đã đuổi đến nơi mất rồi!!! Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi!!! Thôi đành liều vậy!
Thế là tôi làm cái điều-mà-ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy. Mắt tên cậu chủ tròn dẹt ra như viên bi vậy. Mặt anh ta cũng hơi hơi đỏ...cái gì? Hơ...chắc tôi nhìn nhầm. Nhưng đúng là có tác dụng: Hato ngay lập tức dừng lại và kéo Miki lùi lại núp sau bụi rậm (chắc tưởng bắt quả tang đc tôi "đánh lẻ" vs Jun). Tôi cố hạ giọng, nói càng nhỏ càng tốt, tưởng như cái lời cần-phải-nói đang mắc kẹt trong họng tôi (ặc ặc...ko thở đc...!):
- Tôi...tôi đi cùng anh có đc ko? Làm ơn...!
Hix...làm ơn hiểu cho tôi...!!! Làm ơn...đưa tôi ra khỏi đây!
Oái! Kéo thì cũng từ từ thôi chứ! Đau quá đó! Và đâu cần thiết phải...nắm tay kéo ra chứ! Gọi người ta đi theo cũng đc mà! Đã bao giờ có ai...kéo tôi đi thế này đâu! (đã có ai đủ gan dạ để làm việc đấy chưa nhỉ?) Thế sao mà tôi ko cho anh ta 1 phát vào mặt như tôi thường làm nhỉ?
Ra khỏi cửa hàng rồi, may quá! Thoát nạn! Tôi quay lại, tên cậu chủ đang nhìn chằm chằm tôi.
- Cô có điều gì muốn nói ko?
Hức, biết là điều này sớm muộn gì cũng đến mà!
- Hato và Miki...Họ thích nhau, thế nên tôi k thể ở đó đc! Nhưng mà tôi ko thể 1 mình ra khỏi đó đc, thế nên mới nhờ đến sự giúp đỡ của anh. Sorry nhé...!
- Thích nhau hả? Ko phải cô vs Hato (...) sao?
- Anh dễ tin người nhỉ?
- Cô thể hiện ra thế nào tôi cảm nhận đc thế ấy mà! Có hỏi thì hỏi cô ý!
- Anh đúng là...thôi kệ nó, nếu anh ko bận thì đưa tôi đi ăn mì đi!
- Nhưng mà tôi...
- Anh Jun! Anh đợi em có lâu khô...
Á! Cô bé hôm nọ! Cô ấy nói vậy có nghĩa là...
...tôi vừa chen ngang 1 cặp đôi HẠNH PHÚC ư?
Sao tự nhiên cái từ "HẠNH PHÚC" lại đc in hoa nhỉ? Và có vẻ...nó làm tôi hơi...hơi...hơi...hơi làm sao nhỉ? Tôi quên béng mất rồi! Nhưng vs tư cách 1 bà mối, nếu tôi dám ngăn cản 1 cặp đôi đang HẠNH PHÚC BÊN NHAU (cái từ này sao lại đc in hoa??) thì tôi đang phạm phải lỗi lầm tày trời! Phải chạy thôi!   
- Từ từ đã nào chị Hana! Hay chị đi cùng luôn đi!
Á á á á á! Tội tày trời! Tội tày trời! 
- Thôi ko cần đâu em ko cần đâu em... (toan chạy mất)
- Ko thì thôi; Hikaru, ta đi ăn ramen nhé? (mắt cực gian xảo)
Hơ hơ...cái gì cơ...???!!! Không không không...!!! Phải kiềm chế!! Phải kiềm chế!! Không đc để mong muốn thèm ăn mà phá vỡ luật lệ "Bà mối"!!! Không không...đc rồi...ổn rồi...tôi quyết định...
- Oke! Cho chị đi với!
Hức...nói chung, bát mì vẫn là quyền lực nhất!
...
Cạch! 
3 bọn tôi đi vào cửa hàng ramen thơm phức mùi măng và nước lèo (tg: wa - nhỏ dãi - ôi, thèm quá!). Ngay lập tức tôi chạy ra phía lấy phiếu gọi thức ăn (ở quán ramen phải làm thế này mới gọi đc đồ ăn). Thấy 2 người kia ngồi ở bàn lớ ngớ ko biết làm thế nào vì người hầu bàn cứ hỏi phiếu của họ, tôi cười khà khà. "Đúng là con nhà giàu!". Tôi liền lấy thêm 2 phiếu và đi ra chỗ họ đang lúng túng trước bàn tay xoè ra của người hầu bàn. 3 cái phiếu đc đặt vào tay người hầu bàn rất gọn nhẹ, anh ta thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng chạy sang bàn bên cạnh. 2 con người kia thì mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi. Tôi (lại) cười khà khà, nhưng ko chỉ ở trong lòng; lần này cả ở bên ngoài:
- 2 người đúng là...quen ăn buffet quá đến mức chưa ăn bên ngoài lần nào hả? Để chuyên gia "chỉ bảo" cho! 
- Ớ...thế làm thế nào để gọi món? (hoàn toàn ko để ý đến lời mỉa mai của tôi! Nhìn anh ta bây giờ thấy đến là tội nghiệp cho con nhà giàu!)
- Anh lấy phiếu ở đằng kia kìa!
- Thế vừa này chị gọi mì gì cho bọn em vậy? (lễ phép thế này thì chỉ có Hikaru mà thôi, đáng yêu quá đi!)
- 2 mì ramen măng và 1 ramen chân giò - cái chân giò là của anh!
- Ơ...sao cô biết là tôi thích ăn thịt chân giò?
- Thế anh nghĩ tôi là ai?
- Anh ngốc quá Jun àh, chị ấy là quản gia của anh mà. Chị ơi, ramen măng có ngon ko ạ?
- Măng ở quán này nổi tiếng tươi ngon đó, ăn vào bổ lắm em ạ! (ko phải bịa đâu, bổ thật đó!)
- Ê, đến rồi kìa, nhanh thật!
3 bát mì nóng hổi đc bê đến. Đúng ramen có khác, nhanh như chớp! Aaa...măng yêu quý của tôi...haaaa...thơm quá...!!! Ăn thôi ăn thôi ăn thôi!!!
Hikaru thì vừa ăn vừa khen tấm tắc, còn Jun thì ăn ngấu nghiến đc 1 lúc thì nhìn chằm chằm bát mì rồi nói:
- Ê...sao thịt chân giò ở đây có màu lạ vậy?
- Ở ngoài quán chứ đâu phải trong nhà hàng đâu, ăn đi!!!
- Cô đi mà ăn! Ơ...sao món măng của cô trông ngon quá vậy? 
- Này nhé, bát của anh ngon thế rồi, còn đòi gì nữa! Bát của anh đắt hơn đó!
- Đưa tôi bát của cô đi! Tôi trả tiền mà!
- Anh chắc chắn chứ? Ko hối hận? Có đùa ko đấy?
- Trông tôi như có vẻ đang đùa lắm àk?
- Lúc nào anh chả trông như vậy!
- Đừng có đùa nữa, đưa bát đây!
- Tự anh chọn đấy nhé!
Tôi cầm lấy bát anh ta đặt sang bên mình, còn anh ta với lấy bát của tôi. Tên cậu chủ đúng là lạ thật, trông ngon thế này mà ko ăn, đúng là con nhà giàu. Thôi kệ nó, tôi thường ăn măng, thôi hôm nay đổi khẩu vị 1 tí, chuyển sang chân giò vậy. Trông ngon quá đi!!! Chán, sao anh ta ăn nhanh vậy?
- Này, anh ăn nhanh vậy, còn có mỗi 1/3 thôi!
- Cô thì sao, kém cạnh gì đâu? Cô ngốn hết 3/4 rồi!
- Hihi...thôi ăn đi...!
Tôi cúi xuống ăn, tự nhiên nhận ra cái nhìn khác thường của Hikaru chĩa về phía mình:
- Chị...anh Jun...
- Sao thế em? (tỉnh như sáo)
- Chị vs anh ấy hay đổi thức ăn như thế này lắm ak?
- Ở nhà anh ta hay kén chọn thức ăn lắm. Chị bảo người hầu làm cho bao món ngon thì ăn có mỗi 1 tí, còn lại đổ đi. Chị vào tự làm bát cơm rang chị ăn thì lại đi xuống đòi ăn. Thế là đổi: chị ăn thức ăn của anh ta, còn anh ta ăn món chị nấu. Anh ta cũng rõ nhiều yêu cầu: mỗi ngày phải 1 món, phải nêm vừa miệng, trang trí đẹp mắt, món ăn ngon, đc nhiều người biết đến, đủ no,... May mà chị đc ăn thức ăn của anh ta, chứ nếu ko chị đến ko có sức mà chọn thực đơn cho hàng ngày!
- Chị vs anh ấy ở cùng nhà nhau ak?
- Thì quản gia mà em!
- Dù ghét phải công nhận nhưng thức ăn cô nấu ngon thật. Nhưng còn lâu mới bằng đc ngoài đây! (ăn ngấu nghiến)
- Anh đang ăn bát của tôi đó! Đã thế tôi khỏi nấu ăn cho anh nữa!
- Cô cũng đang ăn bát của tôi đó! Nếu thế cô đừng ăn sơn hào hải vị của tôi nữa!
- Hừ...!! Kệ anh đó! (tiếp tục cúi xuống ăn tiếp)
- ... (vẫn đang ăn, miệng đầy măng)
Cái tên đáng ghét, thôi tập trung ăn thôi, ramen chân giò ngon thật!
...
Tối đến rồi. Hôm nay trời nhiều sao thật! Sắp giáng sinh rồi...Không biết năm nay tôi có tặng quà cho ai không nhỉ? Hê...ko phải tự nhiên mà ở Nhật có cái truyền thuyết là nếu tặng sô-cô-la trong đúng thời khắc Giáng sinh cho người mình thích & chấp nhận thì 2 người sẽ ở mãi bên nhau. Năm nay...phải quyết tâm giúp cho Hato và Miki đến vs nhau. Vài hôm nữa phải giúp con bé làm sô-cô-la mới đc. Handmade mới là nhất chứ!
Còn tên cậu chủ thì chắc sẽ ngập trong sô-cô-la, phải chuẩn bị tinh thần dọn nhà mới đc. Sao mọi người cứ tặng cho hắn ta thế nhỉ? Hắn ta đâu có nhận đâu chứ? Dù cố gắng là tốt nhưng mà 1 tên như hắn có xứng để sống vs cả cuộc đời còn lại ko nhỉ?
Chẹp...đúng là phí phạm đời gái.
- Đang nghĩ gì thế hả?
Ối trời ơi, Chúa ơi! Làm gì mà doạ người ta gần chết mất luôn, tim nhảy ra ngoài luôn rồi đây! Đúng là vừa nhắc tới Tào Tháo thì ngay lập tức xuất hiện luôn mới sợ chứ!
- Hơ...nghĩ gì kệ tôi chứ!
- Hỏi thôi mà sao ghê thế!
Nãy giờ mải ăn quá ko nhớ, chứ tôi vẫn còn tức cái vụ xxxx (thậm chí ko muốn nói tên) lắm đó. Hừ...first xxxx của người ta đó, thế mà cứ làm như ko; mà quên mất, chắc đó phải là nụ hôn thứ n (n thuộc số nguyên, n >= 100) của anh ta chứ nhỉ. Tôi phải bắt anh ta chịu trách nhiệm mới đc. Hoặc cứ quên đi thôi. Nếu chịu trách nhiệm thì chả lẽ...bảo anh ta làm người hầu suốt đời cho tôi?
Thế thì có cách đó, chỉ cần tặng cho anh ta sô-cô-la trong Giáng sinh này là đượ...Oái oái oái???!!!!!! TÔI VỪA NÓI CÁI GÌ, XIN CÁC BẠN HÃY QUÊN HẾT ĐI, TẤT CẢ CHỈ LÀ 1 PHÚT BỒNG BỘT MÀ THÔI!!!!!
Lạy chúa, con vừa nghĩ gì vậy? (Chúa: con vừa nghĩ đến việc tặng sô-cô-la cho Jun; Hana: Chúa chết đi! *ném trứng*)
Haizzz...tôi càng ngày càng có vấn đề về đầu óc hơn...Đúng là trong ngày Giáng sinh, đầu óc con người dễ bị ảnh hưởng bởi...chúa Jesus chăng? (Chúa: tha cho tôi! *lau trứng*)
Thôi kệ nó, quên đi vậy. Hiện giờ, tôi, tên cậu chủ và Hikaru đang ở trên con phố Nawashi. 1 con phố "bánh ngọt" chính hiệu, vs vô số các cửa hiệu bánh, kem, sô-cô-la,... Và nhất là khi Giáng sinh đang đến gần, con phố đông đúc hơn cũng là điều dễ hiểu. Lí do Hikaru muốn đến đây cũng dễ hiểu ko kém. Chắc là để mua nguyên liệu làm sô-cô-la, tặng ai thì mọi người tự hiểu. 
- Mọi người đừng cãi nhau nữa, vào cửa hàng này đi!
A, cái cửa hàng này, 1 cửa hàng sô-cô-la nổi tiếng ở Nawashi vs giá phải chăng vs sô-cô-la ngon đến đáng ngạc nhiên. Và dĩ nhiên, nó đang đông nghẹt khách, đúng như dự đoán.
- Em đùa ak? Anh ko muốn chết.
Ờ công nhận, anh ta mà vào chắc sẽ ko sống sót mà đi ra.
- Hơ...em nhầm, ra quán kia vậy!
Lại 1 cửa hàng nổi tiếng khác (đúng con nhà giàu), và cũng đúng như dự đoán, nó đông nghẹt (khéo còn hơn cái vừa nãy). Chúng tôi đi thêm được khoảng vài chục cửa hàng nữa thì...dừng lại vì quá sức mệt sau vài chục lần nhìn vào và...thất vọng vì có vô số người bên trong đang chen lấn lẫn nhau cố tìm đc món sô-cô-la của họ. 
- Mệt...mệt...tôi hận...sao bọn hotboy các anh lại...tồn tại trên đời...cơ chứ...!!!
- Đẹp trai...giàu có...hoàn hảo...đâu phải là...1 cái tội...ha...ha...ha...
- Làm...sao...mua được...sô-cô-la đây...
Hận thật. Tôi muốn về nhà lắm, nhưng nhìn Hikaru mà tôi lại quyết tâm. Đi xuống cuối phố vậy. Bây giờ chỉ cần 1 cửa hàng sô-cô-la bình thường là đã tốt lắm rồi.
- Có phải kia là anh Jun ở học viện Hakuou ko?
- Cái anh công tử tập đoàn Nagase ko?
- Đúng anh ấy rồi!!! Mọi người ơi!
Ối trời ơi, thế này đã đủ mệt lắm rồi! Chúa ơi, ông đang trả thù tôi đấy hả? (Chúa: mi có biết ta bị dị ứng trứng ko?)
Rầm rầm rầm!!!
Đừng tưởng bở đấy là 1 đội quân hùng hậu đi qua hay là cả đoàn xe tăng đang tập chạy; tất cả chỉ là rất-nhiều (ko dám nói rõ số lượng) fan đang chạy đi tìm thần-tượng-trong-mơ của họ, người mà đang trốn đằng sau thùng rác ở trong 1 cái hẻm nhỏ bên cạnh 2 cô gái cực xinh đẹp (chúa: sĩ vừa thôi!; Hana: chúa có thích ăn trứng rán ko?). Khổ quá, thế này mất hết cả hình tượng.
Hít hà hít hà...
Có phải là mùi sô-cô-la ko vậy? Thơm quá...từ sâu trong ngõ ư? Chưa bao giờ tôi ngửi thấy một mùi sô-cô-la vừa ngậy, thơm, ngọt đường như vậy.
- Hikaru, vào thử bên trong ngõ đi, có mùi sô-cô-la thơm quá!
Tôi kéo tay Hikaru và Jun àh nhầm tên cậu chủ vào bên trong ngõ. Oaa...là 1 cửa hàng sô-cô-la!!! Trông cũ cũ nhưng mùi sô-cô-la thì ko thể lẫn vào đâu đc. Hy vọng là chưa đóng cửa, tôi nghĩ đây là cơ hội duy nhất và cuối cùng của bọn tôi để mua đc nguyên liệu làm sô-cô-la.
Cộc cộc cộc!
- Các cháu muốn mua sô-cô-la àh?
Một bà lão xuất hiện. Bà ấy đã khoảng chừng 60-70 tuổi, khuôn mặt hiền hậu, bàn tay cầm một...một thỏi sô-cô-la!!! Bà ấy làm ra món sô-cô-la thơm đó sao, phải học ngay bí kíp mới đc!!!
- Vâng ạ, bà có bán nguyên liệu làm ko ạ?
- Ta có nhiều lắm, các cháu vào đi!
Và chúng tôi đi vào.
...
 
×
Quay lại
Top Bottom