Mưa

windtoxic

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/11/2010
Bài viết
990
Những cơn mưa mùa hạ nồng nồng mùi đất. Tất thẩy mọi người đang hối hả tìm về nơi ấm áp mà họ thuộc về.Lặng lẽ một bóng người đang lững thững dưới trời mưa xối xả, mặc kệ mưa.Thân hình sũng nước, bước chân vô định và ánh mắt hướng về xa xăm. Chẳng ai để ý đến một cô gái bé nhỏ đang trầm mình trong làn mưa ấy; mọi người tất bật, thế giới chuyển xoay. Nó cười khẩy, ngửa cổ lên trời để những giọt nước chảy xuống mặt , xuống cổ. Mưa. Nó ghét mưa, nó khinh mưa, nó chẳng sợ gì mưa nên ko thèm trốn mưa như những người khác. Mà ko, phải nói là nó thù mưa. Mưa oan nghiệt, mưa khắc khoải, mưa khiến nó đau khổ. Nó hận ko thể làm mưa biến mất....
----------------------------------------------
Ba ơi ra xem này, mưa đẹp ghê cơ
- Quỳnh à, ba đang bận chút xíu, chờ ba một lúc nha!
- Ba ko ra chơi với Quỳnh, ba ko thương Quỳnh nữa à ?!
- Đâu có, ba thương Quỳnh nhất mà, nhưng bây giờ ba phải làm việc để còn đưa con gái yêu của ba đi chơi nữa chứ. Con ngoan ra kia đợi ba một lát nha.
- Hìhì, Quỳnh đùa ba thôi, Quỳnh biết ba thương Quỳnh lắm mà. Thôi ba cứ làm việc đi, Quỳnh ko phiền ba nữa. Mà Quỳnh tặng ba cái này nhá Chụt
Con bé con 5 tuổi thơm xong vào má của ba nó thì khẽ khép cửa chạy nhanh ra ngoài. Tiến lại cửa sổ, nó lặng nhìn mưa. Từng giọt mưa cứ chảy, chảy mãi. Nhìn làn mưa trắng nó vui lắm vì nó rất yêu mưa, yêu nhất trên đời, có lẽ chỉ sau người ba thân yêu của nó mà thôi. Nó thấy hạnh phúc khi được ngồi ngắm mưa và biết ba mình đang say mê làm công việc mà ông thích.Hạnh phúc…………………..
----------------
Cô chủ, cô chủ đã về rồi ạ. Chết, sao cô chủ lại ướt hết thế này, để tôi chuẩn bị quần áo và nước tắm._ Bà quản gia nhà nó cuống quýt
- Biết rồi, sao nói nhiều quá vậy.Tôi lên phòng đây, nhớ chuẩn bị nhanh đấy_ Nó lạnh lùng
- Dạ thưa cô chủ. A, cô đã ăn tối chưa ạ, để tôi còn chuẩn bị.
- Được rồi. Mà bà ấy…..
- Dạ bà chủ tối nay ko ăn cơm nhà
- Tôi lên phòng đây.
Lên phòng, nó nằm ngửa ra ghế xa lông. Đáng lẽ ra nó ko nên hỏi, nó phải biết bà ta chẳng bao giờ ăn tối ở nhà chứ. Tệ thật. Mà thôi cứ coi như là một đứa con có hiếu đi. Có hiếu. Nó lại nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Bà quản gia lại xuất hiện:
- Thưa cô chủ đi tắm rồi xuống dùng bữa_ Bà qg khép nép
- Cô cứ xuống trước đi
- Dạ.
Nó uể oải dậy đi tắm. Ở nhà này có thể nói là chỉ có nó và bà quản mà ko, phải nói là chỉ có mỗi bà quản gia ở vì chính nó cũng đâu có mấy khi ở nhà đâu. Ăn uống xong xuôi, nó lại lên phòng. Reeeng, điện thoại reo là Linh em nuôi nó:
- Gì vậy ?
- Chị ơi tí có tiệc ở Devil đấy, chị em mình đến quậy đi chị
- Hôm nay mệt, ko muốn đi
- Đi đi chị, có cả bọn Angel đấy, đi quậy lanh banh bành lên đi chị, ở nhà chi cho buồn. Đi chị nhá. 5 phút nữa em sẽ có mặt để đón chị.
- Uh thì đi, cũng đang chán.
Hoan hô chị Quỳnh đi rồi, lần này cho bọn Angel teo đời lun. Thế hả sướng wa’.Chị ý là nữ hoàng muh….. – Tiếng mấy đứa léo nhéo trong điện thoại.
- Gì mà lọan cào cào hết cả vậy, có đến đón ko?
- Dạ em đến ngay, chào chị nhá.
Nó dậy thay quần áo, vừa xong đã thấy tiếng con bé Linh eo éo dưới nhà. Thấy nó ra cửa, bà quản gia lại hỏi:
- Cô chủ lại đi ?_ Bà quản gia hỏi nó mắt thoáng buồn.
- Ờ, khỏi chờ.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, xuyên vào trong màn đêm đen đặc
 
Ba ơi ba, ba đi đâu thế?_ Đứa bé mắt to tròn hỏi ba nó.
- Ah, ba đem tài liệu đến cho bác Lâm, bé Quỳnh còn nhớ bác Lâm ko?_ Ông Quân_ ba nó vừa nhìn nó trìu mến vừa xoa đầu
- Dạ vẫn nhớ, bác Lâm là bác có cái bụng bự phải ko ba?! Ui chết Quỳnh lỡ mồm mất rồi, đáng lẽ ra Quỳnh ko đc nói bác như thế…
- Uh. Thôi ba đi nghen, con ở nhà nhớ ngoan.
- Dạ chào ba.
Ông Quân liền vội vã bước ra khỏi nhà với xấp báo cáo định đến nhà ông giám đốc. Chợt thấy tiếng ù ù báo hiệu trời sắp mưa, Quỳnh liền cầm ô chạy theo ba mình " Nhanh nhanh đem ô ra cho ba kẻo ba lại bị ướt." Đang chạy cô bé bỗng nghe thấy những tiếng động thật kinh khủng. Ke.é..t………rầ ..ầmm………….hu…ỵch….cốp. Xuống đến tầng một, nhìn xuống đường, Quỳnh sững người khi nhìn thấy ba mình đang nằm giữa đường, giữa một vũng máu đang loang dần bởi nước mưa. Xung quanh nó mọi người xì xầm chỉ trỏ :
- Anh ấy dũng cảm ghê, ko có anh ấy thì đứa bé kia cũng chết rồi…
- Uhm, có thể coi đó là một hành động anh hùng….
- Tội nghiêp wá, anh ấy hình như có một đứa con gái mới có năm tuổi thôi, giờ thì nó phải làm sao?
- Chẳng biết còn họ hàng gì ko hay phải cho vào trại mồ côi
- Mẹ ơi, chú ấy chết rồi hả mẹ????
……..
Tiếng khóc của đứa bé mà ba nó vừa cứu vang khắp phố trong chiều mưa buồn. Quỳnh vẫn đứng sững rồi mắt nó mờ dần đi, tai ù dần, trời đất xung quanh nó sụp đổ. Bóng tối. Mưa
---------------------------------------------------------
Quỳnh giật mình tỉnh dậy. Lâu lắm rồi nó mới mơ lại giấc mơ này. Hồi ba nó mới mất ngày nào nó cũng mơ mãi một giấc mơ, là ba nó đang nằm giữa một vũng máu. Ác mộng.Nó dậy, đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục đến trường.Vừa đến thì:
- Hi honey, đi học sớm thế? Thui cúp học đi chơi với bọn anh đi_ Nam- tên có tiếng hay lăng nhăng & quậy ở truờng nó.
- Biến, ngứa mắt.
- Ơ hay con ranh này, mày hỗn nhỉ?!!!
- Hôm nay sủa to ghê cơ, lại bám được đứa nào rồi hả ?
- Con đĩ, hok dạy mày một bài học thì tao hok còn tên là Nam
- Giỏi thì làm đi.
Nam liền xông vào nó định cho mấy phát nhưng khi tay gần mặt nó thì bị giữ lại bởi Tuấn_ bạn nó. Rồi Tuấn vặn ngoéo tay tên Nam ra đằng sau. Nó nhìn, nhếch mép cười:
- Thế nào nãy hung hăng lắm cơ mà
Nam quay sang nhìn bọn đàn em:
- Chúng mày làm gì đi, sao đứng đực đấy.
- Dạ dạ….
Chưa dứt lời thì cả bọn đã bị giữ chặt bởi một bọn mặt mũi lạnh lùng, đáng sợ. Nó bắt đầu:
- Giờ đến màn xử phạt. Anh àh, nãy anh bảo ai là con ranh_ Nó cười.
- Ah, ờ….
Chưa để Nam nói hết câu, nó liền giơ tay lên tát bốp vào khuôn mặt baby ấy. Năm ngón tay in hằn lên má. Nó lại tiếp tục:
- Và anh bảo ai là con đĩ???
Lần này là một cú ngay chỗ hiểm. Nam trợn tròn mắt đau hok nói lên lời.
- Cuối cùng để xử phạt vì việc anh dám xúc phạm đến nữ hoàng của mọi người , em quyết định sẽ tịch thu đồ của anh. Mọi người,bắt đầu đi.
Tuấn thả tay Nam ra để bọn kia xông vào xử phạt "tên tội phạm" và ra chỗ của Quỳnh.Nó đang vừa ngắm tên nhóc dám láo với nó bị xử phạt vừa xoắn tóc nghịch chơi. Sau một hồi, nó mới lên tiếng:
- Đủ rồi, để lại cho nhóc ấy cái underwear đi_ Rồi quay sang Nam ( giờ chỉ còn độc mỗi một chiếc underwear trên người )_ Da anh trắng phết nhỉ lại mịn nữa. như dzầy mà hok có gì trên đó thì thật là đáng tiếc đó.Em thấy anh có vẻ hay trêu ghẹo con gái nên em sẽ ghi một dòng là "Tôi rất thik ghẹo gái" lên người anh nhá. Mọi người tiến hành đi
Tách ,Tách ,Tách. Máy ảnh bấm lia lịa. Nó lại quay sang tên " thik ghẹo gái" :
- Để kỉ niệm em sẽ cho anh vài pô. Anh muốn xem ảnh thì mai lên forum trường nha
Và nó nghiêm mặt lại. Phập. Con dao của nó đâm mạnh xuống đất, ngay khoảng trống giữa hai ngón tay Nam; thằng bé hoảng hồn, mặt trắng bệch.
- Nhóc àh, lần sau có sủa gì thì nhớ nhìn kĩ xem trước mặt mình là ai nhé.Bibi.Mọi người đi thôi.
Nói xong nó quay mặt đi mất cùng Tuấn. Cả bọn người cũng nhanh chóng biến mất luôn để lại mấy tên run rẩy:
- Nữ hoàng? Không lẽ đó chính là Queen???!!!
Vừa đi cùng nó lên lớp, Tuấn vừa liền thoắng:
- Đi với bà lần nào cũng dzui !!!
- Nói nhiều quá !
- Nghe nói hôm qua Nữ hoàng thắng Thiên thần hả?
- Gì nữa đây ?!!
- Thì tối qua bà làm cho mấy pé Angel bẽ mặt phải ko? Tiếc quá, hôm qua tôi có hem với ẻm nên ko đi xem bà được.Chẹp chẹp, tội lỗi thật, ko được xem bà nhảy phí cả cuộc đời. Tuy mấy pé kia cũng xinh, nhảy cũng đẹp nhưng so với bà thì….
Vụt. Bàn tay nó dừng cách mặt thằng bạn chỉ có vài phân.
- Còn nói nữa là ko nể nang gì nữa đâu đấy
- Rồi. Bạn thân mà cũng dọa. Kinh.
Con bé Linh chẳng biết ở đâu chạy đến:
- Chị Quỳnh, anh Tuấn._ Sau đó nhảy ra ôm Tuấn_ Ui anh iu, nhớ anh wá hà.
- Anh cũng nhớ pé lắm_ Quay sang nó_ Bọn này đi nha.Bye_ Nói xong dzọt thẳng
Nó chẳng nói gì chỉ thầm nghĩ chẳng biết hai đứa này yêu rùi bỏ bao lần nữa. Lặng lẽ nó bước tiếp.
Vào lớp, muộn gần 10 phút. Nó cứ đi vào lớp như chỗ ko người.Máu nóng sôi lên, ông thầy đạp bàn quát:
- Em kia đứng lại, em nghĩ đây là đâu mà cứ vào như ko thế hả. Muộn gần mười phút rồi đấy. Em…..
Nó ngước mắt lên nhìn, ông thầy lập tức im bặt. Ánh mắt của nó ý, quá lạnh lẽo đến mức có thể khiến người đối diện đóng băng.
- Thầy còn muốn nói gì nữa ạh ?
- Àh thôi.. thôi em về chỗ đi. Chúng ta tiếp tục học._ Ông thầy lau trán.
Gần hết tiết nó đứng lên xin xuống phòng y tế. Căn phòng trắng toát, dù sao nó cũng ko thik nơi quá màu mè. Cô y tế đi vắng. Nó thiếp đi ngay trên gi.ường nghỉ.
Chợt có tiếng động ngoài hành lang…
 
Thưa thầy, thầy cứ để em tự tham quan là được rồi ạh, ko cần phiền thầy đâu.
- Uh, vậy thì em cứ tự đi đi nhá. Kia là phòng y tế ….
- Vâng, chào thầy.
Bóng người bước vào phòng y tế, rồi nhìn đến chỗ gi.ường nghỉ. Thấy nó, mặt người kia khẽ cau lại rồi giãn ra. Cúi mặt xuống mặt nó, người kia thì thầm:
- Queen mà ngủ thiếu cảnh giác vậy sao ? Nhìn dễ thương thế này cơ àh?
Định đưa tay lên vuốt mặt nó thì… Phập. Chiếc phi tiêu cắm ngay vào tay tên đó, bởi … tay nó:
- Đừng có động cái bàn tay dơ bẩn của anh vào mặt người khác. Tởm. Biến đi.
- Hóa ra đâu có ngủ, cũng phải. Một người như cô đâu mất cảnh giác thế. Mà ko ngủ thì giả vờ làm gì vậy ?_ Vừa nói tên con trai vừa cười rồi rút chiếc phi tiêu ra, máu nhỏ tong xuống đất_
Tay tôi hơi bị nhiều người muốn chạm đấy, dơ bẩn gì chứ ?
- Đồ điên. Nếu anh ko động vào tôi thì tôi cũng chẳng định làm gì anh cả. Ai bắt vớ vẩn. Ngu ráng chịu.
Nói xong nó lại nhắm mắt vào ngủ tiếp. Thằng con trai kia tự đi kiếm băng mà băng vào. Băng xong lạ quay ra ghé sát mặt vào mặt nó mà thì thầm :
- Queen àh, từ hôm nay King quyết định sẽ chiếm ngôi của Queen, sẵn sàng nhé. Cuộc chơi
sắp bắt đầu rồi.
Tên thần kinh_ nó thầm nghĩ_ Mặc xác mi, ko quan tâm.
Thằng bé kia ko hiểu sao lại đưa tay ra vuốt tóc nó.Lần này nó nổi giận thực sự, bật dậy tung ngay một cú nhằm giữa mặt thằng kia mà đá. Tên kia ko vừa, lập tức lấy tay đỡ.. Nó hất mạnh tay tên kia ra rồi hét lên:
- Cút ngay!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tên khốn. Đừng có động vào tóc người khác.
---------------------------------------------------
- Anh Nguyên ơi ra đây chơi đi, ở đây có nhiều hoa lắm.
- Uh , anh ra ngay_ thằng bé con chạy vội ra_ Wa, đẹp thật!!!!!!!!
Hai đứa trẻ, một 8 tuổi, một 7 tuổi nắm tay nhau chạy trên cánh đồng hoa xanh mướt. Nắng
chiều nhàn nhạt, khẽ chiếu lên hai khuôn mặt bầu bĩnh, ửng hồng với cặp mắt tròn xoe đen láy. Thằng bé khẽ vuốt tóc con nhóc, thầm thì :
- Quỳnh ơi, tóc em mềm lắm, đẹp ghê cơ. Sau này em đừng cắt tóc nữa nhá, nuôi tóc dài cho đẹp
- Anh thik em nuôi tóc dài àh?
- Uh, anh thik lắm…
---------------------------------------------------
Tên con trai ko tỏ vẻ gì, lững thũng bước ra ngoài, trên m�t còn nở một nụ cười khó hiểu. Có tiếng người chợt hỏi:
- Ơ, em Quân vẫn đang đi tham quan trường đấy àh ? Mà tay em làm sao thế kia ?
- Dạ. Ko sao đâu cô .Thôi chào cô em đi.
Tiếng bước chân xa dần. Nó vẫn trong phòng y tế thầm nghĩ:
- Tên Quân àh?! Người như anh ta đâu xứng với cái tên ấy. Đáng khinh._ Rồi nó sờ tay lên tóc_ Chiều nay phải đi gội đầu thôi.
Tối.Tại một căn nhà hoang ngoại thành ven thành phố.
- Chúng em chào chị ạh_ Cả bọn đồng thanh và cúi gập người chào.
- Chị mới đến ạh?!_ Một thằng kính cẩn
- Uh.
- Tối nay sao hả chị, quậy đâu đây? Dạo này buồn wá!!!!_ Lại một thằng khác
- Thế mấy đứa thik thế nào ?
- Úi tùy chị quyết thôi. Bọn em đâu dám. Mà hay đi nhảy chị nhá??!!! Ngứa ngáy chân tay wá.
- Mày bảo ko dám thế vừa đòi gì đấy ? Mà mày đi để tìm gái chứ gì?!
- Ah anh Tuấn, Lâu lắm mới thấy anh. Mà chị hỏi thì em phải trả lời, ko trả lời thì vô lễ với chị
mà anh.Còn gái gú thì …. em đâu thiếu. Hehe
- Mày thì chỉ giỏi cái mồm.
- Thôi Tuấn , Cường.Hai đứa im mồm đi. Điếc tai quá
- Sao bà lại quát tôi chung với thằng này ? Vớ vỉn quá._ Tuấn hậm hực.
- Rốt cục là tối nay đi đâu hả chị? _ Con bé nào đấy hỏi lại.
- Thôi đc rồi. Tối nay lên sàn.Chỗ cũ, ok?
- Dạ_ Đồng thanh_ The Dark thẳng tiến.
……..
- Chị ơi đua ná ?
- Đua đua đua
- Đua nha chị
- Uh, mệt với mấy đứa quá_ Nó nói
- Chị bảo đua bọn mày ơi
- Đuaaaaaaaaaaaaaaaaaaa nàooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mười mấy cái xe rồ ga chạy vút đi trong đêm tối, bụi bay lẫn vào màn đêm. Đích đến là sàn nhảy nổi tiếng trong thành phố The Dark. Đến nơi, bước vào trong là tiếng nhạc ầm ĩ đến nghẹt thở nhưng lại khiến bọn nó, những đứa quá quen thuộc cảm thấy háo hức muốn nhún nhảy ngay lập tức. Nó cũng vậy. Ngay lập tức nó bước ra sàn và bắt đầu dance. Tuấn bước ra theo và nhảy cùng.Những người xung quanh cứ nhảy chậm dần rồi dừng lại hẳn nhìn hai đứa nó, đưa huýt sáo, đứa vỗ tay, đứa thì cổ vũ. Chát … chát…. xình… tiếng nhạc cứ ầm ĩ nện vào tai người, nó và Tuấn cứ say sưa nhảy. Hết bài , nhạc tắt, chúng nó cũng dừng nhảy. Xung quanh vỗ tay ầm ầm.Nó bước ra, một thằng khá đẹp trai, bóng bẩy ra mời rượu làm quen nó. Chưa kịp uống thì điện thoại của nó bỗng đổ chuông…………..
* * *
 
Chap 4
Nó nhìn vào cái điện thoại, cái số nó ko hề mong muốn. Nó từ chối cuộc gọi nhưng số máy ấy cứ gọi liên tục. Tức mình, nó bắt máy rồi gắt vào trong điện thoại :
- Lại chuyện gì nữa đây ?
- Con ăn nói với mẹ con như thế đấy hả ?
- Bà có việc gì nói nhanh nhanh đi
- Mẹ muốn con về nhà ngay lập tức, mẹ có chuyện muốn nói.
- Về nhà. Tự dưng lại bảo tôi về nhà, chắc lại mới kiếm cho tôi một " ông bố " mới chứ gì?!_ Nó
gằn giọng.
- Về ngay!!!!_ Tiếng hét vang lên trong điện thọai_ Tao nói mày về nhà ngay có hiểu ko hả?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Đấy, tôi biết bà chẳng ăn nói tử tế được mấy câu đâu mà.
- Đồ con gái mất nết, mày ăn nói thế mà nghe được àh. Nuôi mày ăn học để mày cãi tao vậy sao. Tao nói VỀ NHÀ, ko nói nhiều.
- Ko về. Bà muốn làm gì thì làm.
Nói xong, nó tắt phụt máy, quăng bụp vào góc rồi cầm lấy ly rượu thằng nhok kia vừa đưa nốc cạn. Ở đầu dây bên kia, mẹ nó cố gắng gọi lai cho nó nhưng: " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được……..". Máu nóng dồn lên, bà ta cầm cái điện thoại ném mạnh xuống đất. Cái điện thoại vỡ làm mấy mảnh kêu loảng xoảng.Nghe tiếng, bà quản gia và ông khách chạy ra:
- Thưa bà, có chuyện gì vậy ạh, ko lẽ cô chủ lại ko chịu về? _ Bà quản gia
- Thôi bỏ qua đi em, còn nhiều thời gian mà_ Ông khách lạ mặt dỗ dành
- Con với cái, ko ra thể thống gì cả. Anh à, em xin lỗi_ Bà dịu giọng
- Ko sao đâu.
Gần sáng, nó về nhà trong tình trạng say khướt. Chỉ có bà quản gia ra dìu nó, còn mẹ nó thì đã đi từ tối với ông kia. Nó thây kệ.
Sáng. Nó dậy, chẳng hiểu sao thấy đau đầu khủng khiếp. Chắc tại hôm qua uồng nhiều rượu quá. Nó ngồi trong phòng rồi nhìn lướt qua cửa sổ và bất chợt dừng lại. Ngoài ô cửa, những giọt nước đang chảy dài, lướt qua những chiếc lá xanh mướt, rồi rơi xuống đất. Lại mưa. Nó đứng phắt dậy, kéo rèm cửa vào che cửa sổ lại vì nó rất ghét mưa. Lại vùi đầu vào đống chăn đệm, nó quyết định ko thèm đi học. Nó nằm lặng im; tiếng mưa vẫn rơi bộp bộp. Nó tức. Nó vứt đồ đạc loảng xoảng như để át đi tiếng mưa; nó cáu vì ko thể làm mưa ngừng lại. Nó ghét mưa hơn tất cả những gì nó ghét : những đứa từng bị nó đánh, những thằng từng xúc phạm nó, những con bé từng định chơi đểu nó………. và mẹ nó. Nó ghét, ghét lắm. Nó tức lắm vì nó là ai chứ. Nó là Queen, là nữ hoàng của nhiều người, là người có thể làm bất kì điều gì nếu muốn, là con gái của tổng giám đốc một tập đoàn lớn nhất nhì nước. Nhưngg nó lại chẳng thể bắt mưa ngừng lại khi ko hề muốn nhìn thấy mưa. Mưa là sự đau khổ của nó, là sự bất lực của nó. Nó vẫn đang hất tung đồ đạc đi, mái tóc nó rối bù. Sờ lên mái tóc của mình, nó cảm thấy hỗn loạn, chẳng biết phải làm sao. Nghiệt ngã.
---------------------------------------------------
- Con ranh. Mày liệu mà tránh xa anh Nguyên ra. Anh Nguyên là một người suất sắc. Tuy chỉ mới 10t nhưng lại có thể giải được bài tập của những học sinh lớp 8. Cái loại mồ côi như mày chẳng xứng được đứng cạnh anh ý. _ Một đứa con gái đẩy một đứa khác vào tường rồi nói.
- Chị nói gì em ko hiểu ?
- Nói thế mà ko hiểu hả ? Sao mà ngu thế?! Tao nói là một đứa mồ côi như mày đến gần sẽ làm bẩn anh Nguyên ra nên liệu hồn mà biết cư xử, đừng có đến tìm anh ý nữa.
- Em với anh ý chơi thân với nhau, các chị có quyền gì mà cấm em gặp anh ý ???????
- Con này giỏi nhỉ, nói mà ko nghe, để xem mày còn ngoan cố đến lúc nào._ Con bé lớn hơn vênh mặt rồi quay sang mấy đứa còn lại_ Bọn mày đâu, đem cho tao cái kéo.
Cầm tóc nó lên, con nhỏ kia giựt mạnh:
- Mày dùng mái tóc này dụ dỗ anh ý đúng ko? Vậy thì tao sẽ cho nó biến mất.
Con bé cầm ngay kéo xén mạnh, mấy đứa con gái đi cùng cũng xông vào phụ giúp. Sau một lúc tóc nó nham nhở như đầu cái chổi xể. Mấy đứa kia lại hè nhau đẩy nó ra ngoài sân. Trời đang mưa to.Xong, cả bọn quay người ra đi, bỏ lại nó ướt sũng, nhớp nháp toàn bùn.
……........
- Quỳnh, Quỳnh ơi, em ở đâu ???_ Tiếng một thằng bé hét
Nó vẫn ngồi im, cố rúc vào một góc hiên của ngôi nhà bỏ hoang cạnh trường học. Thằng bé tên Nguyên lại tiếp tục:
- Quỳnh, có nghe anh nói ko, ra đi. Mưa quá anh ko nhìn thấy em.
Bỗng có một con bé ở đâu chạy đến, một tay cầm ô một tay níu tay thằng bé lại nũng nịu :
- Anh Nguyên ơi, anh đi tìm dây chuyền hộ em với, ko biết nó rơi ở chỗ nào rồi.
- Trang. Anh đang bận, để lúc khác anh tìm cho
- Ứ ừ. Anh phải tìm cho em ngay bây giờ cơ. Nó là quà của mẹ mà, Anh Nguyên tìm cho em đi. Huhu_ Con bé òa khóc.
- Được rồi, anh tìm. Thôi nín đi.
- Dạ
Nguyên chạy vội đi tìm với ý nghĩ cố tìm nhanh để còn đi tìm Quỳnh. Thằng bé cố tìm, lật hết mấy ngọn cỏ lên. Trời đang mưa to, nước mưa làm hạn chế tầm nhìn lại ,quả thật khó lòng để tìm.Trời đang tối dần. Nguyên cứ lúi húi tìm mà ko để ý rằng mình đã đến sát sườn đồi. Xoạttttttttttt. Thằng bé trượt chân ngã xuống:
- Áaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!! Ai cứu với!!!!!!!
- Anh Nguyên, anh Nguyên ơi. Anh đâu rồi_ Con bé Trang hét ầm lên.
Nó đứng đấy nhìn,chết lặng.
……………….
- Thế nào rồi ?
- Thưa bác sĩ. nhịp tim giảm, huyết áp đang hạ.
- Chấn thương ở đầu rất nguy hiểm, nói với gia đình, cần phẫu thuật ngay.
- Vâng.
…………………
Quỳnh lén lẻn vào bênh viện của Nguyên.Bước vào phòng nhìn thấy Nguyên đầu băng kín mít, nó thấy xót xa. Quỳnh bước lại gần, nhìn Nguyên đang nằm đó. Nó cứ đúng như thế rồi bỗng dưng tay Nguyên cử động. Mắt cậu bé mở dần ra. Quỳnh sung sướng reo ầm lên :
- Ah anh Nguyên, anh tỉnh rồi, để em đi tìm bác sĩ.
Nguyên níu tay cô bé lại, trán cau lại rồi ngước đôi mắt lên nhìn Quỳnh:
- Cô bạn là ai ?
Quỳnh lặng người, mở to đôi mắt đang dần đầy nước.
---------------------------------------------------
Nó chợt nhớ ra cái tên dám chạm vào tóc nó hôm qua. Nó lầm bầm :
- Tên thần kinh dám chạm vào tóc người khác. Được rồi, muốn chơi chứ gì?! Vậy ta cũng sẽ chơi. Tên là Quân hử, ai cho phép được dùng cái tên ấy, ko xứng một tẹo nào. Rồi xem ta sẽ bắt mi phải đổi tên. Chờ đấy. Cuộc chơi bắt đầu rồi.
Đoàng. Một tiếng sấm rền vang như báo hiệu về một trận đấu sắp xảy ra
 
Chap 5
Sáng. Vừa mới thò mặt vào trường thì nó đã bị con bé Linh lôi đi:
- Chị Quỳnh ui, sao mấy hôm nay hok đến lớp dzậy? Lớp chị có học sinh mới náh, đẹp trai cực, kute ơi là kute. Khéo em cũng phải cua mới được.
- Tên đó tên Quân phải ko?
- Dạ, sao chị biết ???
- Mày đi điều tra tất tật về thằng đó cho chị, đừng bỏ sót bất cứ điều gì. Cố gắng moi được càng nhiều tin mật càng tốt.
- Tại sao lại phải thế hả chị?_ Con bé thắc mắc.
- Vì đó sẽ là kẻ thù của chị.
- Hả?!!! Em ko hiểu
- Ko cần hiểu, cứ nghe lời là được rồi.
Rồi nó quay người đi thẳng.
Nó định bụng đi về lớp. Đang đi thì **ng ngay mặt tên " xấu xa " ( với nó là như thế ) đang đi cùng một đứa khác. Thằng nhóc đi cùng nhìn thấy nó liền cúi gập người xuống chào :
- Em chào chị ạh.
Nó ko nói gì, chỉ bước thẳng, ko thèm nhìn lấy một giây. Nhưng nó bị gọi giật lại :
- Quỳnh!
Nó vẫn ko thèm quan tâm, coi như là ko khí. Nhưng :
- Quỳnh. Đỗ Khánh Quỳnh, biệt danh là Queen. Sinh ngày 03/11/1992, cung Scorpio ( Thần Nông ), nhóm máu O. Con của ông Đỗ Hoàng Quân - đã mất và bà Phạm Bảo Châu - tổng giám đốc tập đoàn đá quý Golden. Hiện đang học tại lớp 11 trường Anh Gia.
- Làm trò gì vậy ? Điều tra về tôi đấy àh ?
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Với lại profile của cô, tôi thuộc lâu rồi. Biết sao ko?
- Ko quan tâm. Cũng biết điều tra cơ àh, thông minh hơn tôi nghĩ đấy.
Nó lại nở nụ cười nửa miệng rồi đi về lớp. Quân ko gọi lại nữa, có vẻ cũng đi luôn.
Quỳnh bước vào lớp. Cả lũ đồng loạt đứng dậy:
- Chúng em chào chị ạh.
- Uh, ngồi xuống đi
Cả lớp lúc này mới dám ngồi xuống và tiếp tục những gì mình đang làm dở. Nó đi về phía góc lớp, quăng cái cặp xuống bàn, rồi ngó ra ngoài cửa sổ.Điện thoại nó đổ chuông. Cái thằng ở The Dark hôm trước rủ nó đi biển. Nó nhận lời. Đang chán. Với nó đi học chỉ là khi chán quá chẳng có việc gì để làm .Chỉ một lúc sau đã thấy tiếng xe ở dưới cổng trường. Nó cầm cặp lững thững xuống. Đến nơi, nó leo tót lên xe thằng kia. Chiếc xe rồ ga, bụi tung mù mịt, rồi biến mất.
Một lúc sau khi nó đi thì Linh sang tìm nó:
- Chị Quỳnh có đây ko mấy người?
- Ko có đâu
- Có anh nào đến đón chị ý rồi.
- Vậy hả. Chị này hay thật, bảo người ta đi điều tra mà chưa kịp báo cáo đã đi chơi mất là sao. Tức ghê.
- Ơ Linh, sao em ở đây ? Sắp vào lớp rồi đấy.
- Kệ. Mà anh đến tìm chị Quỳnh hả. Khỏi, chị ý đi chơi rồi. Thôi em với anh nghỉ luôn đi ha. Mà ra đây em bảo
- Bảo gì?_ Tuấn đến gần chỗ Linh.
- Anh biết tên học sinh mới chứ?
- Uh, sao ?
- Ko hiểu sao đấy lại là kẻ thù của chị Quỳnh. Chị ý bảo em điều tra về tên này.
- Vậy sao. Lại vụ gì nữa ko biết.
- Thôi, đi chơi thôi.
Vừa nói, Linh vừa kéo Tuấn đi mất.
Ở một chỗ khác :
- Kế hoạch của mày bắt đầu rồi đấy hả Quân?
- Uh
- Mày định sau khi tiếm ngôi con nhỏ đó thì làm gì ? Tao ko biết mày làm thế vì cái gì nhưng ta có thể chắc chắn là ko phải vì mấy thứ quyền lợi của bang gì gì đấy.
- Chẳng làm gì cả.
- Là sao? Vậy mày làm thế để làm gì? Vì mày ghét con bé đó ?
- Cũng ko hẳn. Chỉ là con bé này có một số đặc điểm ko nên có.
- Tao chẳng hiểu gì cả.
- Chẳng cần mày hiểu. Ah mà tao trùng tên với bố nó đấy.
- Vậy à.
Ko gian chợt rơi tõm vào im lặng. Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng. Ko ai trong hai người biết người kia nghĩ gì hay định là gì. Thời gian cứ trôi dần. Đồng hồ nhích dần đến con số 12.
Reeeeeeeeeeeeng. Đồng hồ kêu. Bây giờ là mười hai giờ đúng.
- Bắt đầu đi!_ Quân đứng dây
Một thằng mặt mũi gian xảo đứng lên tuyên bố:
- Hôm nay, tại đây và vào lúc này, chúng ta ở đây dể thi hành hình phạt dành cho kẻ phản bội, dám đem tin tức của bang ra nói với bang khác. Bắt đầu. Lôi nó ra đây.
Hai thằng, mặt mũi bặm trợn lôi một thằng khác ra. Thằng này người gày gò, bị trói và dán mồm bằng băng dính. Sau khi ấn thằng kia xuống đất ( tư thế đang quỳ), hai đứa lại đứng vào hàng. Thằng có mặt trông gian xảo lại tiếp tục:
- Theo khoản 5 điều 3 luật của bang chúng ta, những kẻ dám bán tin tức của bang ra ngoài thì sẽ bị xử vào hình thức xử phạt nặng nhất nhưng với trường hợp này, do phạm nhân chưa kịp làm gì và cũng chưa gây bất kì tổn hại nào cho bang nên hình phạt sẽ được giảm xuống là….tự tay dùng dao đâm vào hai chân mình mối bên ba nhát và săm hai chữ " phản bội " vào người mà ko được dùng bất kì hình thức giảm đau nào. Ngoài ra còn phải lạy mỗi người trong bang một lạy, đặc biệt với King thì phải lạy 5 lạy. Cuối cùng, sẽ bị đuổi ra khỏi bang. Với những thông tin mà mình nắm đc, hãy cẩn thận vì ko biết lúc nào gia đình sẽ gặp nạn đâu. Giờ thì… Xử phạt
Những gì được nói đã được thi hành. Gần sáng, các nghi thức xử phạt kẻ phản bội tiến hành xong. Và tên đó chỉ còn có thể lết mà thôi.
- Đó là cái giá của kẻ phản bội, cũng may là chưa làm gì nếu ko ko biết còn thân mà lết nữa ko.
 
Chap 6
Mưa. Một chiều mưa nhòe nước. Trời tối dần.Ánh đèn từ những ngôi nhà ấm áp hắt ra, loang loáng mặt đường. Những dáng người lầm lụi, bước đi trên đường. Những con người cô đơn ko được đợi chờ. Phố xá nồng nặc mùi mưa. Bước chân ai vô định trên đường đi hay trên đường đời. Ko lối thóat. Mọi người ai cũng muốn tìm cho mình một nơi hạnh phúc, thật tốt khi tìm được nhưng nếu ko thể tìm được thì sao, hay tìm được nhưng ko thể đi đến thì thế nào ? Mưa cứ rơi mặc kệ dòng đời đang chảy. Có cô gái ngồi bên khung cửa, ngắm mưa, đeo vào tai chiếc headphone rồi tự dưng bật khóc, thương thay cho cuộc tình của chính mình; có cậu bé nhìn ra màn trời đầy nước rồi lo lắng cho mẹ mình sợ bà bị ướt; có chàng trai lặng nghe tiếng mưa rơi rồi ngẫm về tương lai chông chênh ko vững chãi; có ông bố nhìn đống hàng bán ế rồi thương các con mình sẽ đói; có bác bán áo mưa hí hửng vì hàng bán chạy….. Cuộc đời mỗi người là một mảnh ghép, ghép vào để tạo nên thế giới nhưng chẳng ai có thể biết được thế giới ấy có đẹp ko vì cái thế ấy có cả niềm đau, sự tuyệt vọng, mất mát, sự hận thù….. nhưng cũng có hạnh phúc, tình yêu và những hi vọng. Có ai biết đâu là nụ cười hay là nước mắt………..
Có tiếng đập ầm ầm cửa phòng nó:
- Chị, chị ơi, em đến rồi nè.
- Gì mà mày làm om sòm lên vậy hả con nhóc này_ Nó gắt nhẹ
- Gì chứ. Thì chính chị bảo em đi điều tra về tên học sinh mới còn gì. Điều tra xong rồi thì phải báo cáo chứ. Hôm qua đến lớp tìm thì chị phắn mất rồi còn đâu. Chán ơi chán
- Thôi đc rồi, có gì đưa đây.
- Dạ. Hôm qua ko đưa cho chị nên cũng bổ sung thêm được khá nhiều thông tin.
Linh vừa nói vừa đưa tập hồ sơ dày cộp cho Quỳnh.
- Đầy đủ rồi đấy chị. Đại khái là thế này : Tên Vũ Đình Quân, sinh ngày 03/11/1992. Ơ, cùng ngày với chị đấy. Nhóm máu AB. Có bố là viện trưởng một viện nghiên cứu nổi tiếng, tên viện đó là gì em quên rồi chị xem trong đó ý, tên Vũ Đình Sơn,mẹ ruột đã mất. Sau đó, ông Sơn tái giá. Mẹ hiện nay tên Nguyễn Kim Hoa là giám đốc của hai công ty chuyên về thời trang,tiếp quản của mẹ ruột tên Quân này, tên là gì thì em quên nốt rồi . Lúc bé, tên này từng làm người mẫu cho công ty của mẹ, nhưng đến khi mẹ kế về thì ko chịu làm nữa. Học hành cũng ko đến nỗi, từ lớp 1 đến lớp 7 là học sinh giỏi nhưng sau đó chỉ được học sinh tiến tiến. Từng là một playboy có hạng với khả năng cua gái siêu phàm nhưng gần đây ko thấy nữa. Trên giang hồ thường được gọi là King, làm chủ một bang, nắm giữ các trường phía đông, tên Thanh Long.Bọn đàn em thân cận khoảng 50 đứa, râu ria thì nhiều. Và đúng như chị nói, tên này là kẻ thù vì có vẻ như tên đó đang định nhắm vào địa bàn của chúng ta.
- Vậy đấy hả. Một người có tuổi thơ hoàn toàn bình thường, cuộc sống cũng bình thường, ko có gì đặc biệt.
- Ah em quên. Còn hai thông tin cần lưu ý : quan hệ với mẹ kế ko tốt, nghe đâu lúc bà này mới về tên đó bị hành hạ giữ lắm; thông tin thứ hai là tên này từng bị bạn gái chém vào bả vai khâu 8 mũi. Hai thông tin cuối này là tin mật đấy chị, ít người biết lắm.
- Em làm tốt lắm. Nhắn với Tuấn tối nay họp ở nhà chị.
- Rõ_ Linh giơ tay kiểu quân đội _ Nhưng chị ui đi shopping đê.
- Uh thì đi.
Linh hứng chí cười khanh khách.
Tối. Ba đứa nó họp ở nhà Quỳnh, ko vì nguyên nhân nào khác ngoài việc sắp bị xâm phạm lãnh địa.
- Tôi cũng đã nghe Linh nói qua và cũng đã thử tìm hiểu về bang nhóm của hội này. Việc chúng nó định nhắm vào chúng ta là có thật và việc Quân_ kẻ đứng đầu chuyển đến trường ta học ko nhằm mục đích nào khác._ Tuấn
- Uhm. Nhưng bang này có nhiều cái kì cục lắm chị ạh, em thấy gần giống như là một giáo phái ý, xử phạt thì nhất thiết phải là 12h đêm và phần lớn được thực hiện khi trời mưa. Khó hiểu!!!_ Linh
- Tại người đứng đầu có vấn đề_ Quỳnh
- Hứ. Tại chị ghét người ta nên nói thế.
- Chẳng nhẽ như thế mà ko ghét. Đó là kẻ thù đấy cô em ạh. Đừng có thấy người ta đẹp mà xiêu lòng.
- Gì chứ ?! Em tự biết mình phải làm gì mà. Boy đẹp thì em thuơng nhưng đã là kẻ thù thì em sẽ ko nương tay đâu.
- Cô có làm được thế ko dzậy ?!!
- Chị cứ khinh thường em thế nhỉ!
- Thôi cho tôi can, lạc đề rồi đấy. Giờ chúng ta ở đây là để nghĩ xem sẽ làm gì với bọn Thanh Long kia._ Tuấn hét lên để stop lại vụ tranh luận vô nghĩa giữa nó và con Linh.
- Chẳng làm gì cả. Vì cứ để chúng nó ra tay trước rồi từ đấy sẽ có lý do chính đáng để tấn công_ Nó nói
- Vậy có vẻ bị động quá chị ạh_ Đến lượt con bé Linh.
- Cũng ko hẳn_ Lần này là Tuấn_ Nếu bang đấy định xâm chiếm địa bàn của những bang khác đã được phân chia từ trước là sai. Nếu chúng tấn công chúng ta sẽ có được sự ủng hộ của các bang khác.
- Tại sao lại ủng hộ, em ko hiểu?
- Vì ko biết bao giờ sẽ đến lượt mình. Sự yên ổn vốn có sẽ bị phá vỡ, địa bàn các bang sẽ bị xáo trộn, ko ai biết trước như thế nào. Và nói thẳng ra thì nếu chúng ta đổ thì sẽ có ko ít người phải đổ theo._ Tuấn
- Chính xác. Nhưng chúng ta sẽ ko ngồi im. Hãy báo với mọi người hãy cẩn thận và bình tĩnh vì có khả năng lớn là chúng sẽ dùng cách cà khịa để buộc chúng ta ra tay trước._ Quỳnh
- Dạ._ Linh
- Nhưng tôi nghĩ bà ko chỉ có thế phải ko?
- Hìhì. Chiều nay tôi đã nghiên cứu kĩ tập hồ sơ này rồi.Trò chơi lần này có lẽ sẽ thực sự thú vị đây.
- Biết ngay là lại sắp có trò gì rồi mà_ Linh & Tuấn đồng thanh.
- Nhưng bắt đầu từ ngày mai ngày nào cũng phải đến trường đấy. Còn phải xem tình hình trường thế nào. Nếu ko mất từ trong mất đi đấy. Ah Linh lên forum của trường đi.
- Chờ em một tí……..Ặc ặc chị ơi, tên Quân đấy trở thành hotboy cả trường mình rồi. Nhìn này, phiếu nhiều kinh.
- Biết ngay mà. khởi động rồi đấy. Mọi người cũng về chẩn bị đi.
……..........
- Sống hôm nay đâu ai biết ngày sau thế nào._ Nó tự nói với chính mình
* * *
 
Chap 7
Quân ngồi trong phòng lặng im. Chỉ trong mấy ngày mà Quân đã trở thành hotboy của trường Anh Gia, đúng như kế hoạch. Tiếng nói của cậu ta đã trở nên có trọng lượng hơn. Kế hoạch đánh chiếm Anh Gia cũng từng bước được thực hiện. Sẽ sớm thôi, việc Queen ko còn làm chủ được Anh Gia nữa.Nhưng có một thứ ko ai biết, là kế hoạch lần này của Quân ko phải vì muốn mở rộng địa bàn như mọi người nghĩ mà chỉ đơn giản là vì Quân ghét đứa con gái tên Quỳnh đó. Ở nó, Quân nhìn thấy cái tính cách mà cậu ta ghét nhất., làm cậu ta nhớ lại cái quá khứ đau khổ mà cậu ta từng cố quên. Quân chợt rùng mình nhớ lại năm 10t.
---------------------------------------------------
Tại một nhà hàng sang trọng, có một ông bố đang giới thiệu với con mình về:
- Quân àh, đây là cô Hoa_ tay chỉ vào cô gái đi cùng_ Từ nay cô ấy sẽ là mẹ của con. Ra chào mẹ đi con._Ông Sơn – ông bố đó nói.
- Cô chào con. Cô tên là Hoa, hân hạnh được làm quen với con_ Cô gái tên Hoa vừa nói vừa giơ tay ra như định làm bắt tay làm quen với thằng bé con, con của ông bố kia.
- Ko. Con đã có mẹ rồi, con ko cần thêm mẹ nữa._ Đứa bé nói rồi hất mạnh tay của cô gái kia ra.
- Quân. Con làm cái gì đấy. Ai cho phép con có những hành động hỗn láo thế hả?! Con phải biết rằng mẹ con đã mất lâu rồi và từ nay cô này sẽ là mẹ của con. Ra chào mẹ nhanh lên._ Ông Sơn quát.
Cô gái đi cùng khẽ mỉm cười, nghiêng đầu chờ đợi,
- Ko. Đấy ko phải là mẹ của con!!!!!!!
Nói xong thằng bé tên Quân chạy vụt đi, để lại hai con người ngơ ngác. Một trong hai người với ánh mắt đỏ dần lên. Tức giận. Và thằng bé ko hề biết rằng hành động của nó ngày hôm nay mở đầu cho chuỗi ngày đau khổ của nó.
…..
Một đêm mưa mùa đông lạnh giá.
Trong một biệt thự sang trọng với những thứ đắt tiền và tinh xảo đủ thấy sự giàu có của con người sỡ hữu chúng, có hai con người một lớn một bé. Ngoài trời đang mưa rất to, sấm chớp đùng đùng, thỉnh thoảng lại có một tia sét rạch ngang trời. Ánh sáng mờ nhạt le lói của mấy cây nến trong căn biệt thự đêm mưa mất điện chẳng đủ để nhìn rõ mặt người .Bỗng có một tia sét đánh xuống, hắt cái ánh sáng xanh lè của nó lên khuôn mặt người đàn bà khiến khuôn mặt giận dữ càng thêm đáng sợ. Lạnh lùng và tàn nhẫn, người đàn bà thẳng tay quất cái thắt lưng bằng da xuống người cậu bé đang cởi trần. Một cái, hai cái, rồi ba cái……in hằn những vết lên lưng đứa bé nhỏ tuổi. Người đàn bà hung dữ vẫn chưa có ý định dừng lại. Tiếng cậu bé kêu la lẫn vào tiếng mưa:
- Dì dừng tay lại đi, đau quá!!! Tôi… tôi sẽ mách bố.
- Mày giỏi thì mày cứ mách, xem bố mày tin tao hay tin mày nào.
- Dì độc ác vừa thôi.Áaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Mày vừa nói gì? Nói lại cho tao nghe xem nào! Mày là phận con, mày phải gọi tao là mẹ. Là mẹ mày có hiểu ko?? Hả? Hả?_ Mỗi câu là lại thêm một vết tím trên người cậu bé đang run rẩy vì đau và lạnh.
- DÌ….DÌ KO PHẢi LÀ MẸ TÔI!!!._ Thằng bé hét lên.
- MÀY NGẬM MỒM VÀO CHO TAO_ Người đàn bà ấy hét theo.
Rồi một người nữa ở đâu đến:
- Xin bà chủ hãy dừng tay lại. Bà say rồi nên nghỉ ngơi đi. Xin bà hãy để tôi xức thuốc cho cậu chủ.
- IM MỒM!!!_ Tiếng người đàn bà rít lên qua từng kẽ răng. Bà ta cầm chai rượu đập xuống mạnh bàn, x** lung tung vào mặt những người gần đấy rồi và lại hét lên_ MÀY BẢO AI SAY HẢ?! Tao ko say, ko hề say. Tao sẽ đánh, đánh đến khi nào nó gọi tao bằng mẹ mới thôi…..
Người đàn bà định tiến về chỗ thằng bé con định đánh tiếp nhưng mới đi được mấy bước thì lảo đảo ngã vật ra sàn. Mấy người chạy ra đỡ bà ta. Thừa lúc ấy, cậu bé chạy vụt lên phòng khóa cửa lại. Mặt nó đầy nước mắt.Nó ko hiểu, thực sự ko hiểu. Người đàn bà ấy cứ đòi làm mẹ nó, cứ ép buộc nó phải gọi là mẹ nhưng mỗi khi trời mưa, bố vắng nhà thì lại vừa uống rượu vừa hành hạ nó. Nó đã có mẹ rồi, sao lai cứ bắt nó phải gọi một người hoàn toàn xa lạ là mẹ chứ ? Mà mẹ nó hiền lắm có bao giờ đánh nó thế này đâu. Những vết thương trên người nó đang rỉ máu. Xót quá! Những vết thương này sẽ lành lại và bị lãng quên nhưng có một điều nó tin chắc rằng sẽ ko bao giờ quên là nó sẽ ko bao giờ tha thứ cho người đàn bà vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng ấy lại độc ác ý. Mãi mãi.
---------------------------------------------------
Bộp. Có người đập vào vai làm Quân giật mình:
- Nghĩ gì mà thần mặt ra thế mày?
- Ko có gì. Mà mày đến lâu chưa Thái?
- Uh, mới thôi. Đủ để ngắm cái bản mặt ngố tàu của mày
- Mày bảo ai ngố đấy thằng kia.
- Biết rồi còn hỏi.
- Mày……..( đập nhau túi bụi….Xong ). Mà kế hoạch tiến hành đến đâu rồi ?
- Thì cũng vẫn như dự kiến. Nếu khiêu khích ko được thì sẽ đánh vào các trường dưới sự quản kí của Queen. Còn việc tìm ủng hộ từ trong trường thì do mày lo thôi.
- Tao nghĩ lúc đầu thì chỉ đánh cảnh cáo thôi. Việc cần thiết hơn là tìm cách tăng uy tín của Thanh Long để tìm thêm ủng hộ
- Mày nói cũng phải.
- Thông báo với anh em hết chưa? Làm gì cũng phải thật cẩn thận ko được làm những việc ngoài kế hoạch.
- Đã thông báo đầy đủ.
- Từ mai ngày nào cũng phải có mặt ở trường.
- Biết rồi. Mà từ trước đến giờ chỉ có mày lười đi học thôi, tao ngày nào chả đi.
- Mày đi cua gái thì có.
- Playboy muh. Ngày xưa mày cũng có khác gì tao, tự dưng lại ko làm nữa làm ta buồn chết đi được.
- Buồn cái đầu mày ý._ Quân vừa nói vừa cốc vào đầu thằng bạn_ Thôi ko đùa nữa. Mai tao sẽ lên chọc tức con nhỏ đó.
- Mày đừng có khinh người, theo tao biết thì nó ko phải là đứa đơn giản đâu.
- Tao biết chứ. vì ko đơn giản nên tao mới có hứng thú chơi cùng chứ. Mày cứ chờ đi.
- Mong mày sẽ ko làm người khác thất vọng, Quân ạh.
- Biết màh. Thôi đi đi, tao mệt rồi.
- Vậy tao đi đây
- Uh.
Quân nằm xuống gi.ường và chờ đợi ngày mai- ngày mà trận chiến bắt đầu trên tất cả các mặt trận. Rồi tự dưng Quân lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của cái con bé Quỳnh kia, mà ko phải gọi là Queen mới chính xác chứ nhỉ, y như nó là King vậy. Trận chiến giữa King và Queen ai sẽ thắng ? Ko ai biết chính xác câu
* * *
 
Chap 8
Cơn mưa nặng hạt kết thúc để lại sau đó là những giọt nước đọng trên lá cây rồi rơi xuống lộp bộp. Những hạt nước óng ánh như những giọt thủy tinh long lanh đầy sắc màu. Nhưng khi ta đưa tay ta hứng, chưa kịp chạm vào thì đã vỡ tan…….
Quỳnh đến trường. Bây giờ là một trong số ít những lúc hiếm hoi nó muốn đến trường. Vừa đến, nó đã thấy tên oan gia của nó đi cùng với một vài thằng khác trong trường. Nhìn thấy nó nhưng lạ thay ko đứa nào cất tiéng chào. Nó nhếch mép cười:
- Hôm nay mấy người câm hết rồi hả?
Vẫn ko đứa nào đáp lại lời nó mà lùi dần về phía sau tên Quân " chết tiệt ". Nó lại cười:
- Mồm ko cần dùng đến vậy để con này cắt rồi quăng cho con Becgiê ăn cho khỏi phí nhá ?!
- Dạ…dạ… em chào chị ạh_ Nói xong chạy biến.
- Mấy thằng nhóc này ngộ quá ha_ Nó vừa nhìn theo bóng mấy thằng nhóc vừa cười, rồi quay sang Quân_ Định cho hội này đầu quân Thanh Long thật hả King? Tội nghiệp quá?
- Ngay từ đầu đâu có định sử dụng mấy thằng nhát chết đó. Ko cần phải tội nghiệp tôi, chỉ cần tội nghiệp cái người có một lũ vừa ngốc nghếch vừa dễ lung lay đi theo thôi._ Quân vừa nói vừa cười hiền ( nụ cười chết người dùng để leo lên bậc hotboy ).
- Ê ê khoan. Bộ mấy người đó ngoan với tui là nhát gan sao? Nhận xét này có vẻ mang ý nghĩa chủ quan quá. Đường đường là King ko thể suy nghĩ một cách NÔNG CẠN vậy phải ko?! Mà nghe nói tối qua King tuyên bố khi làm chủ Anh Gia sẽ khiến cuộc sống của học sinh trong trường tốt hơn bây giờ phải ko? Nghe sợ wá hà !
- Queen mà cũng biết sợ sao?! Mà từ nãy tới giờ sao cứ gội tôi là King vậy. Tôi tên là Quân, là QUÂN biết ko?!!! Hay thực sự chấp nhận tôi là vua rồi nên gọi thế?
- Vua có nhiều loại muh, ví dụ như thằng chột sẽ làm vua xứ mù đó. Còn tên thì giờ mới biết. Thông cảm. Àh mà cho tôi gửi lời hỏi thăm bà Hoa, MẸ CẬU nhé.
- Cái gì?!_ Quân nhăn mặt rồi bình tĩnh lại_ Cô thực sự là một người kiêu ngạo đấy. Mà giờ biết tên tôi rồi thì nhớ gọi đấy. Nhắc lai lần nữa là tôi tên Quân. Mà nghe nói mẹ cô hình như lại sắp cho cô một ông bố mới nữa thì phải. Chúc mừng nhé.
- Gì cơ?!_ Đến lượt nó nhíu mày lại nhưng lấy lại được phong độ ngay_ Cám ơn đã quan tâm nhưng tôi nghĩ cậu nên dành sự để tâm ấy cho vết thương trên bả vai của cậu thì hơn. Tôi cũng có quen một bác sĩ giỏi lắm có cần thì để tôi giới thiệu cho, bảo đảm sẹo sẽ biến mất hoàn toàn.
- Ko cần cô lo đâu. Thôi tôi có việc đi trước. Chào.
- Uhm. Bye bye.
Vừa đi cả hai cùng có chung suy nghĩ: " Biết nhiều chuyện của tôi quá nhỉ. Để xem dùng được những gì nào? "
Lời tuyên bố của Quân với toàn trường có vẻ đã có tác dụng. Rất nhiều học sinh trong trường có vẻ lung lay, đặc biệt là con gái. Biết chuyện này, Quỳnh, Tuấn, Linh đã ngồi lại bàn luận:
- Cái lũ ngốc ấy áh, đơn giản là chả hiểu gì về mấy vụ này cả. Sao chúng nó ko nghĩ được là việc bảo vệ ko liên quan gì đến khuôn mặt nhỉ. Bực cả mình. Giờ anh chị định tính sao?_Linh tức giận.
- Quả thật rất nhiều học sinh trong trường đang có ý định ủng hộ King làm chủ. Chẹp chẹp._ Tuấn nói rồi sau đó quay sang nó thắc mắc_ Ê, bà làm sao mà cứ ngồi tủm tỉm một mình thế?
- Đúng rồi. Chị ko lo tí nào àh? Nếu là ở ngoài đánh vào thì còn dễ đối phó chứ nếu từ bên trong lục *****c thì e rằng sẽ khó đấy. Mà sao chị cứ ngồi điềm nhiên bình chân như vại thế nhỉ ?
- Linh, bình tĩnh nào. Quỳnh, rốt cục bà định làm gì? Với cái đầu tinh quái của bà chắc chắn sẽ ko để King thắng dễ dàng vậy đâu đúng ko?!
- Tôi đang chờ một cú điện thoại._ Giờ nó mới chịu nói.
- Là sao? _ Hai cái mồm đồng thanh
- Chờ tí khác biết. Đằng nào vụ này hai người cũng phải tham gia mà
Vừa nói xong lập tức điện thoại của nó kêu ngay
- Thế nào rồi?
- Chị ơi, mấy đứa ở Trọng Nghĩa, Anh Khai, Đường Phan bị hội Thanh Long đánh lén.
- Thế có đứa nào bị sao ko?
- Dạ ko. May mà bọn em chạy được.
- Thế được rồi. Mấy đứa phải cẩn thận đấy.
- Vâng. Em chào chị.
Rồi nó quay sang Linh và Tuấn:
- Tuấn hãy thông báo với tất cả các bang khác về việc bang Thanh Long đánh lén chúng ta còn Linh đi thông báo là Queen rút ko bảo hộ trường Anh Gia nữa mà nhường cho Thanh Long. Thông báo càng rộng rãi càng tốt. Nhanh nhá.
- Rốt cục mấy chuyện này là sao? Bà định làm gì vậy, sao lại bỏ Anh Gia ? _ Tuấn thắc mắc.
- Bảo thì cứ làm đi. Sắp có chuyện vui rồi.
- Tôi ko muốn làm một việc mà mình ko biết lý do._ Tuấn bực bội
- Với cương vị là Queen, tôi RA LỆNH cho ông làm việc đó. Còn gì thắc mắc nữa ko?_ Nó cao giọng.
- Được thôi. Nếu là lệnh thì tôi sẽ chấp hành._ Tuấn nhún vai
- Yên tâm đi. Tôi sẽ ko làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người đâu. Ông biết điều đó mà phải ko Tuấn_ Nó dịu giọng xuống.
- Hai người hãy đi làm những việc mà tôi nói đi nhá.
Tối hôm đó, nó gọi cho Linh:
- Linh àh
- Chị Quỳnh ạh. Chị gọi cho em có việc gì ko?
- Ờ.Em làm xong việc chị bảo chưa ?
- Dạ rồi, có việc gì nữa ko chị?
- Ngoài điều tra về người khác ra em nghĩ là mình giỏi việc gì nhất ?
- Sao tự dưng chị lại hỏi vậy ạh? Mà em nghĩ có lẽ em giỏi việc… ờ thì.... khích bác ngườikhác nhất, có lẽ là vậy.
- Uh. Vậy em hãy phát huy điều đó nhé. Cứ làm thế này này…….
- Dạ. Em hiểu rồi.
Nó cúp máy rồi ngồi xuống. Nó đang chờ xem Thanh Long phản công như thế nào. Nhưng nó biết chắc ván này mình đã thắng. Chờ đợi và nhâm nhi chiến thắng.
* * *
 
Chap 9
Thông tin về việc Queen nhường lại Anh Gia cho King quản lý nhanh chóng truyền đi khắp nơi cùng lúc ấy thông tin Thanh Long đánh lén người của Queen cũng được truyền đi với tốc độ tên lửa ( đầu tiên là chỉ trong nội bộ giang hồ sau đó đồn đại khắp nơi )
Tại một biệt thự sang trọng, trong một căn phòng bài trí cực kì trang nhã, có một boy đang nghe điện thoại:
- Anh Quân ơi, ko hiểu sao người của Thanh Long bị cấm vào tất cả những nơi vui chơi giải trí trong thành phố và các nơi lân cận, bao gồm tất cả vũ trường, bar, pub, ngay cả những khu vui chơi giải trí thông thường cũng bị cấm. Giờ bọn chúng nó chán đời đi quậy lung tung, trêu ghẹo cả mấy đứa con gái của mấy trường quanh đây nữa. Anh ơi phải làm sao bây giờ ?
- Cái gì? Được rồi, mày về bang đem theo mấy thằng nữa ra lôi chúng nó về. Ngay lập tức. Làm nhanh lên.
- Vâng vâng em làm ngay.
Vừa cúp máy xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên:
- Anh ơi, anh ơi. Mấy thằng bang mình ko hiểu bị đứa nào khích bác mà lại lôi nhau ra đánh nhau ầm ĩ ở công viên The World. Giờ em ko biết phải làm thế nào để chúng nó thôi ko đánh nữa. Phải làm sao đây anh??????????_ Một đứa nói với giọng cực kì hốt hoảng.
- Được rồi, tao sẽ ra đó ngay.
- Vâng anh đến nhanh ko thì em cũng chịu.
Thằng con trai liền lấy xe phóng đến The World. Đang đi thì điện thoại lại réo tiếp:
- Anh Quân_ tiếng dứa con gái eo éo trong điện thoại_ mấy đứa chúng nó ko hiểu làm gì mà người của mấy bang khác đến bang mình tính sổ. Rốt cục là sao hả anh?
- Mấy thằng, ngu như chó.
- Anh có biết gì thì nói đi để em còn biết đường xử lí chứ!
- Quát tháo cái gì?!! _Quân gắt ầm ĩ_Chúng nó ko được vào máy chỗ chơi đêm nên chán đi quậy phá lung tung. Chắc lại đi ghẹo con gái trường khác rồi.
- Vậy thì em phải làm sao đây???? Tại sao lại đi xâm phạm bang khác chứ, giờ phải làm gì đây????
- Mày tự nghĩ lấy đi. Việc của mày là phải giải quyết những việc tại trụ sở mà. Mà cho người lôi mấy thằng đó về đấy rồi, chắc sắp về tới rồi, liệu đường mà giải quyết.Đừng có gọi nữa.
Quân hét lên rồi cúp máy cái bộp. Chỉ trong một buổi tối mà có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Quân phát điên. Cậu ta lao nhanh đến The World để giải quyết mấy thằng đang đánh nhau kia. Đến nơi, Quân thấy mấy thằng đang đánh nhau dữ dội. Vất vả lắm Quân mới khiến chúng nó dừng lại. Nhưng khi hỏi ra thì ko đứa nào biết cái đứa khiến mấy đứa chúng nó xông vào đành nhau là đứa nào, chỉ biết đó là một đứa con gái. Quân lờ mờ đoán ra tác phẩm của những rắc rối tối hôm nay là ai. " Là Queen, chỉ có cô ta mà thôi. Mình đã quá khinh địch rồi." Nhưng Quân cảm nhận rằng mọi việc vẫn chưa dừng ở đó.
Reeeeeeng. Lại một cú điện thoại. Vừa mở máy, Quân đã hét lên trong điện thoại:
- LẠI CHUYỆN GÌ NỮA ĐÂY ???
- Cái này tao phải hỏi mày mới đúng. MÀY LÀM ĂN KIỂU GÌ ĐẤY HẢ ? ĐẾN NHÀ TAO NGAY!_ Thái nói xong liền cụp máy luôn.
Hai phút sau, Quân đã có mặt ở nhà Thái. Vừa nhìn thấy Quân, Thái đã lôi xềnh xệch ra chỗ cái máy tính.
- Mày nhìn đi. Tao ko hiểu mày làm gì mà lại thành ra thế này. Chiều nay tao đã báo với mày về thông tin Queen bỏ Anh Gia lại cho Thanh Long rồi, cũng nhắc mày phải cẩn thận và trước hết phải cho người bảo vệ dân Anh Gia. Nhưng mày đã làm những gì??????????????????
- Tao biết. Nhưng đột nhiên tất cả các địa điểm vui chơi đều cấm người của Thanh Long vào rồi tất cả loạn hết cả lên. Tao nghĩ tất cả những việc này đều có bàn tay của Queen.
- Ko con bé ấy thì là ai?! Chiều nay, cùng lúc khi thông tin Queen bỏ Anh Gia được mọi người biết cũng là lúc việc Thanh Long đánh lén người của Queen bị phát tán. Và bây giờ thì mày nhìn đi. Tất cả thông tin về việc người của Thanh Long đi trêu ghẹo, gây sự với những người dưới sự bảo hộ của bang khác, rồi việc người trong bang tự đánh nhau tất cả được trình bày rõ ràng tỉ mẩn trên mạng. Mày nhìn đi, nhìn đi
Quân nhìn vào màn hình máy tính, ko thốt lên được lời nào. Cách làm của Queen hoàn toàn khác với những gì nó đã dự tính. Thật ko ngờ.
- Đó nhìn rõ đi. Biết việc Thanh Long đánh lén, người của các bang đều cho rằng Thanh Long ko xứng đáng có Anh Gia nên đã tấn công người của Anh Gia. Ko được bảo vệ, học sinh của Anh Gia bị đánh đập đã thế còn bị người của Thanh Long trêu ghẹo. Những con người đó đã lên mạng kêu la về sự yếu kém của King. Những lời than thở đấy thực sự ko thể biết đau là thật, đâu là giả, nhưng cũng đủ để số người ủng hộ TL vốn đang nhích dần lên tụt một cách thảm hại. Đến nay, toàn thể học sinh trường Anh Gia đã phản đối việc TL tiếp quản trường và đang kêu gọi Queen quay về. Hiện nay uy tín của TL đã xuống dốc ko phanh trong mắt học sinh các trường cũng như trong mắt người trong giới. Bao nhêu công sức gây dựng uy tín giờ chỉ còn là con số 0. Có thể nói lần này TL đã thua một cách thảm hại. Queen quả đúng là một người cao tay.
- Lần này thua thảm rồi. Bây giờ phải tạm nhả Anh Gia ra thôi. Từ lúc này sẽ phải cố gắng giải quyết các vấn đề của TL, cố tìm cách lấy lại uy tín rồi sẽ đấu tiếp với con nhóc đó. Lần này sẽ ko đấu vớ vẩn nữa. Có lẽ Queen sắp tuyên bố tiếp quản lại Anh Gia rồi. Thôi, tao về bang đây, mày đi cùng tao luôn đi.
Ở một nơi khác, có một người đang mỉm cười. 1-0
 
Chap 10
Nắng. Hừng hực. Cơn mưa dầm dề vừa dứt là lại nắng ngay được. Kim đồng hồ nhễ nhại chạy từng chút một. Có gì đâu, cũng tốt mà. Với nó ko mưa là tốt. Vì mưa khiến nó bực mình kinh khủng. Có mưa thì niềm vui chiến thắng của nó sẽ ko được tron vẹn .Gió. Gió hiu hiu thổi nà. Mát quá. Nhẹ nhàng nó chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, nó mơ thấy nhiều thứ lắm. Nó mơ thấy ba mẹ và nó cùng nhau đi chơi, rùi ba nó còn mua kẹo bông cho nó, còn mẹ nó cầm ô che cho nó khỏi nắng. Nắng to lắm nhá. Từng tia nắng vàng ruộm chiếu sáng khắp nơi. Vậy mà nó vẫn thấy vui. Cả nhà nó cười đùa vui vẻ, rộn cả một góc. Đáng yêu thật. Nó cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Mọi thứ đều lung linh trong mắt nó.
Nó ngồi bật dậy. Nó mơ cái gì thế này ? Điên khùng. Sao nó lại mơ về cái quá khứ chết tiệt mà nó cứ ngỡ đã ngủ quên. Nó chợt nhếch mép cười khẩy. Quá khứ ấy tươi đẹp quá ha, nhớ lại sao mà mình khờ thế. Hạnh phúc gì chứ ? Hiện thực luôn phũ phàng hơn rất nhiều. Cái quá khứ ấy đã chết lâu lắm rồi. Giờ thì ba nó đã mất còn mẹ nó đã thay ko biết bao nhiêu người đàn ông rồi. Và nó thì sao? Nó bây giờ ko còn là một đứa con gái khờ khạo, dễ thương hay cười ngày xưa nữa, giờ nó là Queen, một con người lạnh lùng, là chủ của cả một loạt các trường cấp ba trong một vùng. Nó được mọi người kính nể, nghe lời; nó sẵn sàng ra lệnh đánh một người đến chảy máu mà ko hề có bất cứ cảm giác thương xót gì. Nó bây giờ chai lỳ cảm xúc. Và cũng lâu lắm rồi nó chưa hề cười một cái cho đúng nghĩa. Nó có đáng thương ko? Tất nhiên là nó ko hề đáng thương rồi; nó có thể làm bất kì những gì mình muốn cơ mà. Nó được làm chủ bản thân mình cơ mà, đâu có gì phải buồn. Đừng có mà nói cái từ " đáng thương " ấy trước mặt nó, nếu ko nó sẽ cho vào bệnh viện ngay, như cái thằng lần trước vậy. Bất giác nó quay ra mở ngăm kéo ra. Ảnh ba nó. Nó lặng nhìn tấm ảnh thật lâu………………….
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má nó. Nóng hổi. Sao nó lại phải khóc chứ? Nó liền đưa tay lên quẹt ngang giọt nước mắt ấy, nhưng lau xong giọt này thì giọt khác lại rơi. Bất lực. Nó ngồi im để cho những giọt nước mắt thi nhau rơi. Sao lại thế? Nó ko thể hiểu nổi. Hiện nay nó đang nghĩ gì chính nó cũng ko thể hiểu được. Nó đang cố nhớ xem rốt cục nó thay đổi từ lúc nào. Cái con bé Quỳnh trong sáng ngày xưa biến mất từ lúc nào. Từ lúc ba nó mất? Lúc nó bị bọn trẻ trong trường bắt nạt vì là trẻ mồ côi? Hay lúc nó biết được sự thật là mẹ nó bỏ nó và ba đi theo người đàn ông khác chứ ko phải là vì muốn giúp ba con nó ? Và phải chăng là khi nó bị người đầu tiên nó thik trong đời cho đợi ba tiếng đồng hồ dưới mưa rồi hôm sau chửi nó là ngu ngốc ngay giữa sân trường? Hay khi nó phát hiện người yêu của nó yêu nó chỉ vì tiền????????? Nó ko biết, ko thể nào nhớ nổi hết cuộc đời nó có tất cả bao nhiêu lần đau khổ. Sự thơ ngây của nó, ước mơ của nó bị người ta đánh cắp, nó biết đi đâu để tìm lại đây? Hỗn lọan. Nó gục đầu xuống bàn.
Nó mở cửa, ra gara rồi leo lên xe phóng như bay ra đường. Nó cần phải đến một nơi, nơi duy nhất khiến nó bình tâm trở lại……….
Lại một lần nữa nó đến nơi đây. Cứ mỗi lần nó thấy đau khổ là nó lại đến nơi này, một nơi yên bình khiến người ta có cảm giác ko còn vương vấn gì cuộc sống ngoài kia. Nó phát hiện ra nơi này cách đây hai năm trong một lần đi ngang qua vùng này nhưng trời mưa ko thể về được. Và lần ở lại đó đã cho nó biết nơi này.
Nó ko biết phải làm gì nữa. Đứng trên cầu và lặng im nhìn dòng nước chảy. Hiền hòa và lặng lẽ. Ngược với cái yên ả đấy là lòng nó, đang xô bồ, dữ dội. Bát chợt nó thấy dường như mình đã sai lầm khi sống cách sống như vậy. Ba nó nhìn nó sao mà…….. Ko, nó ko sai. Nó đâu có làm gì sai chứ. Đâu phải do nó muốn mà nó trở nên như vậy. Những con người đang tâm giét chết sự thơ ngây của nó, tuổi thơ yên bình của nó mới đáng bị nguyền rủa. Tất cả tội lỗi là do mọi người ép nó phải trở nên như thế. Vậy mà còn dám nói mấy câu dạy đời nó sao. Khốn nạn thật. Nước mắt nó ko còn rơi nữa. Có lẽ do nó đã tìm được đúng con người của mình, nhớ ra đúng việc mà mình cần làm.
Rồi những người gây ra đau khổ cho nó sẽ biết được nó làm gì……………
 
Chap 11
Một ngày mới lại bắt đầu
Từ hôm tuyên bố tiếp quản lại Anh Gia giờ nó mới bước chân vào trường. Dạo này các trường đều im ắng, Thanh Long cũng ko có động tĩnh gì và King thì biến mất tăm mất dạng. Nó chẳng muốn đến trường vì chán. Nghe nói Thanh Long giờ đã ổn định lại sau một loạt rắc rối, " Tên này cũng được đó chứ, loạn cào cào vậy mà ổn định lại sau chỉ mấy ngày "- nó thầm nghĩ. Nhưng mà sao lại ko đi học chứ? Ko đi thì nó biết chơi với ai. Buồn quá àh! Nó lững thững bước vài trường. Mấy đứa đi đường nhìn thấy nó đều cúi đầu chào một cách kính cẩn. Giờ thì ngoan lắm rồi, sau vụ lần trước có lẽ thấy tởn hẳn. Liệu sau vụ đó TL có từ bỏ ko nhỉ?
Hôm nay lại có học sinh mới, lại đúng vào lớp nó.
- Hôm nay lớp mình có thêm một học sinh mới, các em phải giúp đỡ bạn đấy nhé. Vân, ra làm quen với các bạn đi em._ Thầy chủ nhiệm
- Chào các bạn, mình tên là Vân vừa mới chuyển đến lớp. Rất vui được làm quen với các bạn. _ Cô học sinh mới nhỏ nhẹ.
- Mọi người phải giúp đỡ bạn mới nghe chưa?_ Nó đứng lên nói, rồi quay sang ông thầy chủ nhiệm_ Thưa thầy em ra ngoài.
Nói xong, ko thèm liếc ông thầy lấy một phát, nó đi thẳng ra ngoài. Học sinh mới liền:
- Bạn ơi, mình nghĩ bạn cần có thái độ tôn trọng giáo viên hơn.
Mấy đứa ngồi trong lớp hoảng hồn, mồ hôi túa xua. Có đứa nhắc khẽ:
- Nói gì đấy ngốc. Sao lại dám nói thế với chị Quỳnh hả?!
- Chị áh. Vậy là hơn tuổi bọn mình àh? Ko lẽ lưu ban?_ Vân thắc mắc.
- Con nhóc kia, mày ăn nói kiểu gì đấy hả ? Mày biết chị ấy là ai ko àm dám ăn nói xấc xược thế hả?! Tao lại cho phát đạp bi giờ.
- Ơ……. thế là sao?
( đoạn đối thoại này được nói rất nhỏ nhằm ko để cho nó và ông thầy nghe được, mặc dù nó nghe thấy hết rồi, từ câu sau là lại nói bình thường )
- Tôi nghĩ là học sinh thì vẫn nên kính cẩn với giáo viên. Bạn nên quay lại xin lỗi thầy đi !
Nó cười hay chính xác hơn là nhếch mép một cái rồi quay sang ông thầy đang đứng đấy:
- Thầy có muốn em xin lỗi ko?
- Àh àh ko cần đâu em_ ông thầy rút kính ra lau_ em cứ đi đi !
Nó quay ra nhìn Vân, nhún vai. Rồi quay sang bọn trong lớp đang ngơ ngác nãy giờ:
- Mấy đứa phải đối xử tốt với bạn đấy nhá. Làm gì lung tung là đừng có trách._ quay sang_
Thầy cũng dạy bài mới đi ạh.
- Thôi lớp học bài nào
Nó quay người. Trước khi đi còn liếc học sinh mới một phát rồi nở một nụ cười khó hiểu. Con bé học sinh mới nhìn thấy thắc mắc.
Quỳnh leo lên sân thượng của trường, mà gọi là leo cũng ko đúng vì trường nó có thang máy. Dựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống đất, mắt nó hướng về xa xăm. Chẳng ai có thể đoán được nó đang nghĩ gì. Trên trời, những đám mây trằng cứ lững lờ trôi trên nền trời xanh ngắt. Xa xa, có cánh chim đang lượn từng đàn. Yên bình quá đỗi nhưng ai biết sóng gió nào sắp ập đến.
Nó tỉnh dậy. Chẳng biết nó nằm đây được bao lâu rồi. ( chuyển tư thế từ ngồi sang nằm từ lúc nào tg cũng ko bít ). Nó ngồi dậy ngẫm nghĩ. Tên chết tiệt sao ko đi học chứ? Kiểu này phải tìm cách lôi đến trường thôi. Ko thì những gì nó bỏ công ra làm thành công cốc àh. Phải làm thôi.
Nó cầm điện thoại rồi gọi ngay cho Quân. Số điện thoại tên này nó biết lâu rồi, trong cái bản báo cáo mà con Linh đưa cho nó ý:
- Alo_ Quân trả lời_ Đứa nào đấy?
- Mất lịch sự vừa thôi
- Ơ hay thần kinh àh._ toan cụp máy
- Ế đừng cụp máy. Tui Queen đây. Tại lần đầu nói chuyện điện thoại với King, đâu biết bất lịch
sự thế nên hơi xúc động.
- Cô gọi điện đến để chửi đểu tôi đấy hả. Vậy thì im đi, đang bận.
- Có chuyện mới gọi chứ. Sao dạo này ko đi học vậy?
- Ko phải chuyện của cô.
- Tôi muốn ngày mai cậu đi học ngay.
- Tại sao? Tôi ko muốn
- Tại…………………………… Thế nhá._ Nó cụp máy.
Thế này mới đúng chứ. Ngày mai tên đó chắc chắn sẽ đi học. Có chuyện vui rồi.
Sáng hôm sau King có mặt ở trường ( tại sao thì chỉ có hai người biết ). Ở trường ko có bất kì tiếng nói xấu gì King cũng như Thanh Long, việc này là do Queen đã nhắc nhở. Tóm lại là bình thường như ngày đầu Quân đến trường. Quân bước vào lớp. Khuôn mặt đẹp trai của Quân đã đập vào măt một đứa con gái trong lớp hiện giờ vẫn chưa có bạn do đã nói những lời ko nên nói. Con bé cứ đắm đuối nhìn Quân. Vẫn lạnh lùng, Quân nhìn lướt khắp lớp rồi hỏi:
- Queen của mấy người,đứa con gái tên Quỳnh đâu rồi?
- Chị ý ko có trong lớp_ Đứa nào đó trả lời
- Chị ý đợi ở vườn sau của trường. Đi thôi_ Con bé Linh ở đâu đến nói
Quân bước thao Linh đi tìm Quỳnh để lại đứa con gái tên Vân nuối tiếc ( ko đuợc ngắm nữa ) và đầy thắc mắc ( tại sao ko gọi Quỳnh là chị như bao người khác ). Nhưng Vân nghĩ nó vẫn phải chờ mới có thể làm những gì mình muốn.
Quân ra đến nơi. Đúng là Quỳnh đang chờ nó. Quân bước lại, cúi xuống nhìn nó rồi hỏi:
- Thế nào đây?
..................................
Chap 12
- Thì cứ ngồi xuống đã, bình tĩnh nào
- Rốt cục là cô muốn gì?
- Đứng thế tôi cứ phải ngửa cổ lên mỏi lắm.
Quân đành ngồi xuống. Nó nghiêng đàu quay sang nhìn Quân cười. Quân thực sự ko hiểu con bé này định làm gì.
- Có gì nói đi_ Quân nói mà ko quay sang nhìn nó
- Có gì đâu mà nói_ Nó nhún vai và ngừng cười
- Định giỡn mặt tôi đáy hả ?
- Đâu dám_ nó lại cười lần này thì trông gian hơn_ Chỉ là muốn trêu cậu tí thôi
- Mấy chuyện dó mà đem ra đùa hả?_ Quân gắt lên
- Gì mà cáu hoài vậy_ nó ko cười nữa_ như tôi đã nói tôi sẽ ko tiến hành kế hoạch phá hoại Thanh Long nữa và chúng ta đình chiến ok?
- Tại sao cô nghĩ là tôi sẽ đồng ý?
- Vì đơn giản cậu buộc phải đồng ý. Thanh long giờ mới chỉ ổn định được phần nào chưa thể ngay lập tức như trước và cậu biết vào lúc này đâu thể thắng tôi.
- Điều kiện là gì?
- Trước hết tôi muốn cậu là cho tôi một việc. Còn mấy thứ khác để sau sẽ nói.
- Gì chứ? Định khiến tôi thành nô lệ chắc.
- Đâu có. Cứ yên tâm đi tôi sẽ ko bắt cậu làm những việc quá đáng đâu. Và khi cậu khôi phục xong uy tín của Thanh long, cậu có thể chấm dứt mấy việc này mà. Ko phải sao.
- Vậy cô muốn tôi làm gì?
- Thế này này_ nó kéo tai Quân sát lại gần thì thầm_ ………………. đó đó, cú thế nhá. Tôi tin là cậu làm được.
- Tại sao phải làm vậy?_ Quân nhìn nó đầy thắc mắc
- Đừng hỏi. Thôi cậu về lớp đi.
Bóng Quân khuất dần sau lùm cây. Nó tự nói với chính mình:
" Tôi biết cậu là loại người ko dễ dàng gì để tôi đe dọa. Và việc cậu nghe lời tôi chỉ là để thừa cơ cắn trộm tôi một phát. Nhưng việc này tôi sẽ ép cậu phải làm bằng được và để xem cậu có đủ sức làm gì tôi ko"
Nó cười buồn rồi ngước lên trời. Những đám mây đang vần vũ báo hiệu một trận mưa lớn. Đối tượng đầu tiên.
( Từ đoạn sau "nó" là chỉ Quân nhá, lúc nào chỉ Quỳnh tg sẽ báo sau ^0^)
Nó quay lại lớp. nó vẫn biết đứa con gái nó phải đối phó rất thông minh cực kì kiêu ngạo và lạnh lùng có thừa nhưng thường thì nó ko thể hiểu nổi những việc con nhỏ đó đang làm và sắp làm. Lần này chính nó cũng ko hiểu sao chính mình lại đồng ý nhanh đến thế. Có lẽ tại nó muốn ở gần để có thể hiểu con nhóc đấy hơn mà sau này còn đối phó. Nhưng cái việc mà nó bị bắt làm thì nó ko muốn làm tí nào. chắc tối nay lại phải thức đêm nghĩ kế vậy. Chà, chán thật. Nhưng mà cũng đã lâu rồi nó ko làm việc này, chẳng biết kết quả sẽ ra sao nữa. Mới nghĩ một tí đã đến lớp rồi. Bước vào lớp, nó nhìn một lượt rồi dừng lại ở chỗ con bé trông lạ hoắc. Nó tiến đến rồi vứt bộp cái cặp xuống bên cạnh chỗ đó. Ngồi phịch xuống ghế, nó lấy ipod ra cắm tai nghe vào tai rồi gục mặt xuống. Bọn trong lớp vẫn mở tròn mắt ngạc nhiên. Có vài tiếng xì xào nhỏ nhưng nó chẳng quan tâm. Nó thấy tiếng nói của đứa con gái có mấy lần đi theo Quỳnh thì phải"
- Im lặng đi. Cậu ta muốn làm gì đó là quyền tự do của người ta, xì xào cái gì. Chị Quỳnh cáu bây giờ.
Cáu? Đâu có. Lúc nó gục xuống thứ cuối cùng nó nhìn thấy là nụ cười của Quỳnh, một nụ cười ẩn chứa rất nhiều điều. Rồi nó thiếp đi.
Hai ngày sau. trường Anh Gia lại có thêm học sinh mới. Là ba đứa con gái. Mấy đứa này là " bạn " học sinh mới của lớp nó. Quân biết điều này vì vừa đến trường là ba con nhỏ đó chạy đi tìm Vân- hs mới của lớp nó luôn. Ầm ĩ ko chịu được. Nó ra ngoài. Trong lớp mấy con nhỏ hí hửng chẳng thèm để ý gì đến xung quanh :
- Đến rồi nà, đến rồi nà. Bọn tui nhớ bà chết mất.
- Tui cũng dzậy mà. Mấy hôm ko có mấy bà học cùng buồn chết mất lun
- Thiệt hok đó
- Thiệt mà.
Rồi mấy con nhỏ chụm đầu lại, nói nhỏ:
- Đủ mặt rồi, tốt rồi ná. Bi giờ bọn mình sẽ tiến hành theo kế hoạch
- Bạo lực học đường_ Đồng thanh_ haha,hihi,hehe…( đủ
* * *
 
Chap 14
Quả thật là Vân đã đồng ý đi cùng với Quân. Tối thứ 7, Quân đến trước nhà đón Vân:
- Mình đi nào._ Vân nhỏ nhẹ
- Hôm nay Vân xinh lắm!!!_ Nó khen Vân kèm theo một cái nháy mắt
- Uh, cảm ơn Quân đã khen_ Con bé cười._ Mà mình đi đâu vậy?
- The Dark_ Nó đáp gọn lỏn.
- The Dark là……._Vân vừa hỏi vừa leo lên xe nó
- Vũ trường_ Nó nói xong liền rồ ga phóng thẳng
Vân liền ôm chặt lấy nó……
Đã đến nơi. Vân cùng Quân bước vào The Dark một cách hiên ngang ( dù sao cũng quen đến những chỗ như vậy rồi ). Tiếng nhạc xập xình làm người ta muốn lắc lư theo nhạc. Quân cười nhìn Vân:
- Bạn ra nhảy đi, mình muốn được nhìn bạn nhảy. Chút nữa mình sẽ ra sau, mình còn bận chút chuyện.
- Vậy để mình ra trước ha, tí nữa Quân ra nhá.
Vân muốn Quân được xem tài nghệ của mình nên ra sức trổ tài. Nhỏ lắc lư một cách cuồng nhiệt. Cứ thê mnăm phút rồi mười phút nhưng vẫn ko thấy Quân ra. Nhỏ quay lại nhìn thì thấy một cảnh tượng ko muốn nhìn Quân và Quỳnh đang nói chuyện với nhau có vẻ ko chú ý gì đến xung quanh cả. Bản nhạc kết thúc, bắt đầu bài mới. Quỳnh bước ra sàn và bắt đầu nhảy. Những cái lắc hông nhịp nhàng, thân mình uyển chuyển làm hco nhièu người phải ngỡ ngàng. Quân bước ra nhảy cùng trong sự ngỡ ngàng của Vân. Hai người say sưa nhảy ko để ý gì đến xung quanh. Còn Vân, tia đỏ đã hiện lên trong mắt.
Kết thúc bài nhạc, Quỳnh bước ra chỗ cái bàn đang có mấy người đợi sẵn. Nó nhìn Quỳnh rồi mỉm cười ( nụ cười chết người ) rồi bước ra chõ Vân đang đứng
- Vân thấy thế nào? Chỗ này cũng được đó chứ.
- Uh, rất tuyệt Mà đó là……………
- Vân cũng nhận ra àh? Mà tất nhiên rồi nhỉ, bạn cùng lớp mà. Cô ấy nhảy rất tuyệt phải ko?
- Ơ ơ……_ Vân ko nói được lời nào nữa
( Lưu ý: Tuy Vân thấy rất lạ khi mọi người đều gọi Quỳnh là chị nhưng vẫn chưa biết đó là ai do bản tính ko thik quan tâm người khác )
Vân đang thực sự ko hiểu gì. Tại sao nó rủ Vân ra mà lại ko thèm nhảy với Vân mà lại đi nhảy với người khác. Nỗi bực dọc trong lòng Vân tăng dần lên khi thấy Quân cười với Quỳnh nụ cười khác hẳn với khi cười với Vân. Vì vậy, Vân đã quyết tâm phải có bằng được Quân ( Vân là một con người đầy kiêu hãnh mà ). Quyết tâm. Vân đâu hay có người đang nhìn mình và cười thầm.
Hai ngày sau, tại sân sau trường Anh Gia có mấy bốn con gái đang quây một đứa con gái khác lại:
- Mày tưởng mày ngon lắm hả?! Tao nói cho mày biết nhá. Cái loại mày đem cho con dog nhà tao nó cũng ***** thèm._ Nói xong ẩy con nhỏ kia vào tường
- Đúng rồi, cái con ranh này đem cho nhà chứa chắc cũng ko thèm lấy áh.
- Uhm, vênh vênh váo váo nhìn ngứa mắt ghê. Cứ như là cái bãi…… ( hok thik vik mấy từ này tẹo nào )
- Mày nghe đây_ một con nhỏ giơ ngón giữa ra_ tao sẽ phải xử mày.
- Nhưng tôi đâu có làm gì mấy người_ Con nhỏ bị quây lúc này mới lên tiếng
- Mày làm bọn tao ngứa mắt. Thế là đủ rồi. Bọn mày xử nó đi
Một đứa con gái cầm một cái kéo rồi cắt tóc con bé kia thành nham nhở. mấy con còn lại xông ra đánh con nhỏ kia thâm tím mặt mày. Đánh xong cả bọn bỏ đi, tr3ớc khi đi còn nói một câu:
- Lần sau thì chừa nghen con
Mấy đứa con gái ngốc nghếch ko biết rằng ở trên sân thượng có người đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Người đó chép miệng:
- Bao năm rồi vẫn chỉ có một cách thức đó
Rồi quay sang người con gái đi cùng:
- Linh em làm ngay nhá, tối nay tiến hành xử phạt. Gì chứ làm loạn trong Anh Gia là ko được.
- Dạ.
Và ngay tối hôm đó, một cuộc xử phạt được tiến hành
Chap 15
Chiều. Có mấy người đến tìm cô nàng tên Vân:
- Cô là Vân?
- Đúng, có chuyện gì nào ?
- Mời cô đi theo chúng tôi!
- Mấy người xấu xí thế mà cũng đòi tôi đi sao,đừng có mơ.
- Hỏi lại lần nữa cô có đi ko.
- Ko_Vân đáp, mặt vênh lên
Phập. Một người lấy tay đập ngay vào gáy của Vân, cô nàng ngất đi.
- Ko đi cũng phải đi, đồ phạm nhân
Tối, tại căn nhà hoang ở ngoại thành thành phố.
Vân mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một căn nhà, xung quanh là cả một đống người nhưng lại cực kì im lặng
- Tỉnh rồi đấy àh?
Vân giật mình khi nghe thấy tiếng nói. Cô nàng ngước lên và ngạc nhiên khi thấy người nói là Quỳnh
- Cô, cô là Quỳnh?! Mấy người làm cái trò gì đấy hả ? Sao lại bắt tôi đến đây ?
- Thực ra là chúng tôi mời cô đến nhưng ai bắt cô ko nghe_Người bên cạnh Quỳnh-Linh lên tiếng.
- Mấy người muốn gì đây?
- Cái giọng điệu khó ưa ngàn năm ko đổi_ Quỳnh nói
- Cô làm như cô hiểu tôi lắm vậy. Đồ khó ưa như cô tôi đâu có quen.
Bốp, một thằng con trai giang thẳng tay đánh vào mặt Vân kèm theo một câu:
- Con kia! Mày có tin là mày nói thêm câu nữa tao cắt lưỡi mày ko? Ai cho phép mày ăn nói hỗn hào thế với chị ý hả ?
- Cường ! Trật tự nào._ Quỳnh
- Chị ý ?!!!! Mấy người kêu một con nhỏ là chị mà ko thấy ngượng mồm hả ? Cô ta là ai mà sao mấy người sợ thế chứ ?_ Vân nhếch mép mỉa mai.
- Là Queen, nữ hoàng trường Anh Gia. Đáng để gọi là chị chưa ?_ Cường
- Xí. Nữ hoàng gì chứ, ko xứng
- Hôm nay gọi cô đến đây ko phải để xem cô kiêu căng_ Quỳnh_ Lôi mấy đứa chúng nó ra!
- Dạ
Mấy đứa vào trong rồi lôi thêm mấy đứa con gái nữa ra phòng lớn. Vừa nhìn thấy nhau, mấy đứa đã rú ầm lên:
- Vân, bà cũng bị đem tới đây àh?
- Hương, Hằng, Uyên mấy bà cũng ở đây sao ?
- Chiều nay đang đi shopping thì mấy thằng đó_tay chỉ mấy thằng con trai_ lôi bọn tôi tới đây.
- RỐT CUỘC MẤY CHUYỆN NÀY LÀ SAO ĐÂY? CÁC NGƯỜi MUỐN GÌ ?_Vân hét lên
- Chiều nay lúc đánh người khác mấy cô vui lắm mà?
- Hả?!_mấy cái mồm há ra
- Ngân! Ra đi em
Một con bé bước ra, mặt mày vẫn còn thâm tím. Đó chình là đứa con gái bị đánh lúc sáng
- Hóa ra là con dog đó đi mách mấy người để trả thù hả?_Vân cười khinh bỉ
- Người Anh Gia được Queen bảo vệ. Mấy người mới đến có mấy hôm mà đã định làm loạn rồi. Vì vậy mấy người sẽ phải bị xử theo luật_Linh
- Bảo mới vệ cái gì, bọn này ko cần biết.
- Ko biết thì bây giờ biết. Luật lệ đặt ra là để cho mấy người láo lếu như cô mà.
- Luật vớ luật vẩn. Để xem mấy người dám làm gì
- Tưởng bọn này ko dám àh?! Cô nên nhớ ở đây có nhiều con trai lắm đấy
- Hả hả_Mấy con bé quay sang nhìn mấy thằng đứng đó và bắt đầu sợ
- Tưởng toàn người gan to bằng trời cơ mà. Biết sợ rồi àh ?_Linh cười khẩy, rồi quay sang Quỳnh_ Chị ơi giờ xử thế nào đây.
- Uhm_Quỳnh đăm chiêu suy nghĩ
Bỗng cánh cửa bật mở. Một người con trai bước vào.
- Tối nay có xử phạt mà ko báo tôi một tiếng là sao?_ Thằng con trai đi vào, nhìn thấy Vân rồi nói_ Úi, sao xinh thế.
- Ông nhe nhởn vừa thôi Tuấn, biết vậy mới ko gọi.
- Nhưng dù sao cũng ko thể để tôi ra rìa thế chứ_ Tuấn nói rồi quay sang nhìn con bé Ngân_ Còn pé nào nữa đây, cũng xinh ghê
- Tuấn!_ Quỳnh và Linh đồng thanh
- Rồi rồi. Ghê quá. Mà sao mà phải xử?
- Đánh dân trong trường._ Linh
- Có mấy trường bảo trường nào?
- Anh Gia.
- Thế định xử sao?
- Chưa biết, chị Quỳnh đang nghĩ.
Quỳnh ra cửa sổ đừng ngắm trời đêm. Đêm ko trăng nhưng rất nhiều sao. Mỗi ngôi sao như số phận một con người.
Ầm, cánh cửa lại mở lần nữa. Lại một người con trai nữa bước vào:
- Queen, gọi tôi đến làm gì?
- King!_ Cả bọn người sửng cồ hết cả lên
Vân và mấy con bạn ngạc nhiên ko hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Đây ko có chỗ cho cậu đâu._Tuấn gằn giọng
- Mọi người bình tĩnh_ Quỳnh vừa nói vừa cười_ Là tôi gọi cậu ta đến đó.
- Làm gì?_ Đồng thanh
- Mấy trò phạt phiếc này thì người Thanh Long lắm trò hơn nhiều. Hơn nữa đây là làm vì Anh Gia nên tôi nghĩ cậu ta sẽ ko từ chối.
- Vì Anh Gia là sao_Quân nhíu mày.
- Vì con bé này đã đánh người của Anh Gia, lại còn cắt nham nhở tóc người ta. Mới vào trường mấy hôm mà đã định làm loạn lên rồi._Quỳnh nhún vai.
- Nói cái kiểu ấy là đủ hiểu rồi. Cuối cùng định phạt Vân như thế nào?
- Cũng ko có gì đâu. Thế bình thường là Thanh Long thì sẽ làm như thế nào?
- Rạch mặt._Quân đáp gọn lỏn
Vân và mấy đứa con gái kia hoảng hồn. Mấy người ở ngoài thì trố mắt, ko hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Nhưng do chưa biết nên cũng có thể nhân nhượng_ Quân tiếp
- Haha_Quỳnh cười_King nổi tiếng là người ko hề biết đến hai chữ nhân nhượng vậy mà bây giờ lại bảo chúng tôi nhân nhượng một đứa con gái sao? Hay là cậu có ý gì với cô ta?
- Đấy ko phải chuyện của cô_Quân lạnh lùng
- Uhm…. Vậy ko rạch mặt nữa, rạch chỗ khác vậy_ nói xong quay sang Ngân_ Em chọn xem muốn rạch chỗ nào nào
- Dạ em………._Ngân ngập ngừng khi nhìn thấy Vân đang lườm mình
- Thôi để chị quyết cho. Chân nhá, ok?_ Quỳnh vừa nói vừa cười
- Tôi về_Quân đứng lên
- Ế sao về sớm thế ? Xem bọn tôi xử phạt nố
 
chap 17
Vân đang cố gắng khiến những vết thương ở chân lành một cách nhanh nhất trước khi đem đi xóa
sẹo và cùng lúc điều tra về cả Quân lẫn Quỳnh. Và kết quả thì thực sự rất bất ngờ ( kết quả như nào thì biết rồi đấy ). Và quyết tâm có được Quân càng tăng lên vùn vụt.
……………………
( từ sau nó lại chỉ Quỳnh nhé )
Hai tháng sau.
- Chị Quỳnh ơi! Cô nàng Vân lớp chị suốt ngày cứ bàm riết lấy cái tên Quân ấy nhỉ ?! Nhìn ngứa mắt thế!
- Liên quan gì đến mày đâu mà ngứa mắt.
- Thì em cứ nói thế. Mà em nghe nói là con nhỏ đó thik tên Quên thật đấy. Lúc đầu chỉ vì sĩ diện thôi nhưng giờ thì thật rồi.
- Ko phải chuyện của mày quan tâm chi vậy.
- Sở thik muh.
- Thôi chị có việc đi đây. Ở đấy mà tò mò chuyện người ta.
- Cái chị này.
Nói xong Quỳnh về nhà. Rồi nó rút điện thoại gọi:
- Wei !._đầu dây bên kia nhỏ nhẹ
- Bạch Đan Nhân?! Là tôi đây.
- Đỗ tiểu thư! Dạo này tiểu thư thế nào? Có chuyện gì ko ạh ?
- Ngày trước cô từng nói sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi việc tôi nói đúng ko?
- Dạ. Nếu ngày xưa tiểu thư ko cứu mạng thì tôi cũng chẳng còn sống trên đời này nữa. Vì vậy tôi đã thề là nếu là vì tiểu thư thì chuyện gì tôi cũng sẽ làm.
---------------------------------------------------
Hai năm trước:
Một mụ phốp pháp đang cầm roi đánh một cô gái ( mọi người cứ coi hai người ở dưới nói chuyện bằng tiếng trung nhá )
- Giời ơi, sao trên đời lại óc đứa ngu như mày nhỉ. Cả tháng trời mới có người gọi mà mày lại khiến khách bực mình là sao hả đồ ngu?!_ vừa nói vừa đánh
- Bà chủ tha cho con. Áh, bà chủ ơi_ vừa nói vùa khóc
- Tha cho mày àh ? Cái loại mày tao phải đánh chết. Mày là đồ vô dụng. Mấy tháng nay mày có kiếm được đồng nào đâu. Tao đánh mày, đánh chết
Mụ vừa nói vừa vụt thật mạnh xuống. Máu ứa ra từ người cô gái gầy gò. Bỗng : ( đoạn dưới nói bằng tiếng việt. Đây là vùng giáp biên giới Việt Trung nên những người Hoa ở đây có thể nói bằng tiếng việt )
- Dừng tay
- Đứa nào lắm mồm đấy_ rồi quay sang nhìn Quỳnh ( đang đi chơi )_Mày nói đúng ko? Có liên quan gì đến mày mà xía vô.
- Thả cô gái này ra
- Mày bảo thả là tao phải thả sao? Biến.
- 50 ngàn được ko?
- Hả
- Tôi nói sẽ trả 50 ngàn, thả ra đi
- Vâng vâng tôi thả ngay_ rồi quay sang cô gái nọ_ Đời mày may lắm nghe con.
….....…….
- Thành tâm cảm ơn ơn cứu mạng của tiểu thư. sau này nếu tiểu thư cần gì dù phải nhảy vào dầu sôi biển lửa tôi cũng cam lòng
- Cứ gọi tôi là Quỳnh. Mà cô tên gì?
- Tôi tên Đan Nhân, Bạch Đan Nhân. Mà gọi tiểu thư vậy thì thật thất lễ. Xin hỏi tiểu thư họ gì ?
- Đỗ. Mà cô cầm lấy 25 ngàn này đi làm ăn_ rút tiền ra đưa cho cô gái kia_ Mà cô có số điện thoại ko ?
- Dạ ko
- Vậy cầm lấy cái này_đưa điện thoại cho_ Sau này tôi sẽ liên lạc với cô. Cô phải nhớ những gì mình đã nói đấy. Là chuyện gì tôi sẽ nói với cô sau. Đừng có chỉ nói suông ko thì đừng trách tôi
- Tất nhiên rồi ạh. Tôi sẽ làm tất cả vì tiểu thư
--------------------------------------------------------
- Vậy hãy sang Việt Nam đi. Đến địa chỉ này …….. ( đọc địa chỉ nhà ). Cần làm chuyện gì, tôi sẽ nói.
- Vâng. Tôi sẽ sang ngay.
Ở một chỗ khác:
- Quân ơi, chờ mình với.
- Có chuyện gì vậy ?
- Mình chỉ muốn đi cùng Quân thôi mà
Hai người lặng lẽ bước song song với nhau. Một lúc sau, Vân quay sang nhìn Quân :
- Quân suy nghĩ kĩ về những điều mình nói chưa ?
- Chuyện gì cơ?
- Quân đừng giả ngây. Quân trả lời mình đi, đồng ý hay ko ?
- Vân, tôi thực sự…..
- Quân trả lời đi !
- Tôi ko muốn thấy Vân thế này tẹo nào. Còn về chuyện đó, tôi cũng đã nói là coi như tôi ko nghe thấy gì rồi.
- Tại sao chứ? Tại sao Quân ko nghe Vân ?Sao lại phải coi như ko có gì ? Quân ghét mình vậy sao?
- Tôi ko có ý đó.
- Vậy tại sao? Nếu Quân ko thik mình thì tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy ? Tại sao chứ ?
- Hình như Vân đã ngộ nhận điều gì rồi. Nói thẳng thì tôi…..
- Quân_ Vân cắt ngang lời Quân nói_ Chiều nay 2h mình sẽ chờ ở The World, Quân nhất định phải đến đấy. Mình đi trước đây.
Vân rảo bước thật nhanh, rồi nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ. Trời bắt đầu mưa. Lúc đầu chỉ là từng hạt nhỏ, bay bay như những hạt bụi, nhưng rồi mưa lớn dần, từng hát nặng trĩu. Vân ngồi phịch xuống cái ghế đá, nước mắt hòa lẫn với nước mưa.
Vân ko thể hiểu nổi Quân muốn gì. Quân đối xử rất tốt với Vân, cuối cùng đã khiến Vân yêu Quân thật lòng chứ ko phải như hồi trước nữa. Nhưng khi Vân ngỏ lời thì Quân lại bảo coi như chưa có chuyện đó. Tại sao chứ ?Vân ko hiểu. Chiều nay, Vân sẽ bắt Quân phải trả lời tất cả những câu hỏi của Vân. Nhưng nếu Quân ko đồng ý thì chính Vân cũng ko biết mình phải làm gì..Rốt cục Vân làm thế là đúng hay sai ? Giá như Vân cú như ngày trước, coi con trai chỉ là đồ chơi có lẽ sẽ ko phải đau lòng như thế này. Đúng rồi, chiều nay Vân sẽ biết được mình phải làm gì. Nếu Quân ko chịu làm bạn trai Vân thì Vân sẽ quên hết mọi chuyện, coi như chưa từng có chuyện gì, ko bám Quân nữa. Nhất định thế.
Còn Quân. Sau khi Vân bỏ chạy, Quân rút điện thoại ra gọi:
- Chiều nay 2h ở The World.
2h chiều cùng ngày tại công viên The World
Quân đến, Vân đã chờ sẵn ở đó
- Vân chờ có lâu ko?
- Cũng mới thôi.
Vân quay sang nhìn Quân, ánh mắt đầy tình cảm. Quân biết điều đó. Quân nói mà ko nhìn Vân
- Có chuyện gì Vân nói đi.
- Mình….. mình muốn nói Quân có muốn làm bạn trai mình ko?
- Lại là chuyện đó àh?! Tôi………..
- Tất nhiên là cậu ta sẽ ko đồng ý_ một cô gái ở đâu xuất hiện_ Vì cậu ta là của tôi.
Chap 18
- Cậu…. cậu…. Sao cậu lại ở đây ? Quỳnh_Vân lắp bắp.
- Vì Quân đã gọi cho tôi_ Nó vừa nói vừa cười, rồi quay sang Quân_ Phải ko Quân?!
Vân quay sang nhìn Quân:
- Thế này là sao hả Quân ?
- Thì ngay sau khi cô hẹn Quân ra, Quân đã gọi tôi._Quỳnh trả lời
- Đúng ko Quân?_ Vân quay sang nhìn Quân chờ đợi
- Phải_ Quân lạnh lùng.
- Tại…. sao …vậy?_ Vân nói giọng run run.
Cả hai người đều ko nói gì. Lúc này Quỳnh và Quân đang đứng cạnh nhau. Bất chợt Quỳnh kéo Quân xuống rồi đặt môi mình lên môi Quân. Vân ở ngoài trợn tròn mắt. Rồi Quỳnh bước ra trước Quân ( quay lưng về phía Quân ), tay vòng ra sau gáy Quân :
- Tôi nói lại một lần nữa, cậu ta là của tôi._ Quỳnh bắt đầu tiến lại gần Vân_ Cô tưởng những gì cậu ta làm cho cô là vì tình cảm chắc ? Ko, tất cả là do tôi.
- Quân! Ko lẽ tất cả những gì Quân làm cho mình đều là giả dối sao?
- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó_Quân lạnh lùng_ tất cả do Quỳnh sắp xếp đâu phải tôi.
- Nói hay lắm_ Quỳnh cười nhạt_ Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm. Bắt đầu từ chuyện cô chuyển đến Anh Gia, cô bám theo Quân, đánh dân Anh Gia rồi bị xử phạt và nhiều chuyện nữa…… tất cả do tôi sắp đặt hết đấy.
- Tại sao vậy?_ Vân quay ngoắt sang nó_ Tại sao cậu lại làm vậy ?
- Vì tôi muốn cô phải đau khổ_ Nó nói với vẻ mặt còn lạnh hơn Quân lúc nãy_ Tôi muốn cô phải chịu đau khổ giống như tôi ngày xưa. Có thể rồi cô sẽ quên chuyện này nhưng chắc chắn nó sẽ đau trong một thời gian dài.
- Nhưng tôi có làm gì cậu đâu, sao cậu làm vậy chứ?_ Vân vừa khóc vừa nói.
- Ko làm gì àh?!_ X..ẹ..e..t, một tia sét đánh xuống. Mưa bắt đầu trút xuống. Có lẽ cơn mưa lúc sáng lại tiếp tục_ Hình như cô đã quên những gì cô làm với tôi rồi thì phải. Những gì cô làm với tôi ngày ấy giống y những gì cô đã làm với con bé Ngân. Vào năm tôi 9t mà ko chỉ mới 8t rưỡi thôi, cô cũng đã đánh tôi rồi cắt nham nhở bộ tóc mà người bạn yêu quý nhất của tôi thik. Khốn nạn.
- Cậu….cậu….là……
- Vẫn chưa nhớ ra hả ? Để tôi nói thêm nhé, người bạn đó của tôi tên Nguyên và vào đúng cái hôm đó anh ý đã mất trí nhớ. Chắc cô vui sướng lắm khi biết anh ấy ko còn nhớ một chút gì về tôi. Khéo cô còn mở tiệc ăn mừng ý chứ._ Tiếng nó lẫn vào tiếng mưa, chẳng rõ đang cười hay đang khóc.
- Cậu…. là con bé ở trại mồ côi lúc đó._Vân sụp xuống đất_ Sao có thể thế được? Cậu là …. cơ mà.
- Cô ko ngờ được phải ko? Con bé mồ côi ngày xưa giờ là tiểu thư của cả một tập đoàn đá quý nổi tiếng._ Nó cười khẩy_ Tôi ko bao giờ quên những gì cô làm cho tôi, và giờ đây tôi trả lại tất cả cho cô đấy. Tôi biết cô thik cậu ta thật lòng, đó là điều tôi muốn mà. Nhưng thực sự là toi cũng rất ngạc nhiên khi cô chưa hôn cậu ta đấy. Nụ hôn của cậu ta có vẻ như là mong ước của cô thì phải. Nhưng cô sẽ ko bao giờ có được cậu ta đâu_nó nhún vai_ vì Quân ko có tí teo tình cảm nào với cô cả. Hiểu chưa ?
- ……. ( Vân ko nói gì, đang khóc )
Bỗng Quân kéo tay Quỳnh:
- Về thôi. Dầm mưa ốm đấy
- Buông ra_nó hất tay Quân ra_ m
 
Chap 19
Cả bọn đập phá dữ dội. Người của TL từ trong cũng xông ra, hai bên đánh nhau ầm ĩ. Một lúc sau người của Queen rút về để lại ngổn ngang đổ vỡ. Cả hai bên đều có người bị thương nhưng dù sao thì TL vẫn bị nặng hơn. Cả bọn kéo về đến nơi thì Quỳnh gọi Linh và Tuấn ra nói chuyện:
- Tôi có chuyện muốn nói với hai người.
- Chuyện gì vậy ?_ Tuấn
- Sao mặt chị nghiêm trọng thế?_Linh
- Tôi muốn hai người thay tôi quản lý trong một thời gian. Tôi phải giải quyết một số chuyện riêng nên ko có thời gian.
- Chuyện gì mà phải bỏ cả chuyện của mọi người vậy chị?_ Linh
- Linh đừng hỏi nữa_ Tuấn ngắt lời Linh, rồi quay sang Quỳnh_ Bà cứ giải quyết chuyện của mình đi, đừng lo gì. Cố gắng làm xong nhanh nhá.
- Uh. Tôi đi trước đây. Bye._ Quỳnh nói xong đi thẳng.
- Tại sao anh ko để em hỏi chị ý?_ Linh
- Vì có hỏi nó cũng ko trả lời đâu. Anh biết tính Quỳnh mà.
- Anh ko thấy dạo này chị ý lạ lắm sao. Rốt cuộc là chị ý cí chuyện gì chứ?
- Đừng có quá tò mò. Yên tâm đi, xong việc nó sẽ quay lại. Đi thôi
Tối.
Quỳnh về nhà và chợt nhớ đến chuyện của Tl. Nó tức. Nó lại lôi rượu ra uống. Được một lúc nó ngà ngà say thì nó lôi điện thoại ra gọi:
- Quân, đến nhà tôi ngay, nếu ko đừng có trách.
Nói xong nó cụp máy luôn và lại tiếp tục uống. Một lát sau, Quân đến nhà nó. Cả ngôi biệt thự lớn tối om, và trong nhà chẳng có ai ngoài nó. Vừa nhìn thấy Quân, nó liền nhảy ra trước mặt, quát om sòm:
- Cậu nghĩ mình là ai hả? Ai cho phép cậu đánh lén người của tôi? Tôi ko nói thì cậu tưởng tôi hiền đấy hả?_ Vừa nói nó vừa thò tay lên xách cỏ áo Quân.Ko để Quân nói lời nào, nó tiếp_ Cậu là một thằng khốn, THẰNG KHỐN
Nói xong nó giật mạnh cổ áo Quân xuống khiến cậu ta ngã xuống sàn. Nó bước tới chỗ Quân, quỳ xuống bên cạnh rồi giơ tay tay tát bốp vào mặt thằng bé.
- Tôi nói cho cậu biết nhé. Những gì tôi lấy để uy hiếp cậu lần trước ko phải là tất cả những gì tôi có đâu. Những gì tôi biết còn nhiều lắm, đủ để ối người trong TL giật mình đấy. Đừng có làm tôi bực mình ko thì…. ko thì…..
Chưa nói xong nó đã thiếp đi, gục đầu lên ngực Quân. Quân nhìn nó lắc đầu. Quân biết nó đang cáu vì cái gì, vì chuyện hôm qua TL tấn công người của nó. Chính Quân đã ra lệnh đó. Nhưng Quân ko ngờ là người của nó kéo đến TL nhanh thế, còn để lại một bãi chiến trường khiến chúng nó phải tìm chỗ khác. Con nhỏ này dã man thật. Quân bế nó lên lầu, vô đại một cái phòng, rồi đặt nó lên gi.ường. Hình như đúng phòng nó rồi thì phải, có xái ảnh đặt trên bàn kìa. Bỗng Quân khựng lại, vừa nãy hình như con bé này có nói nó biết chuyện gì đó bí mật của TL thì phải, là chuyện gì ta? Quân quay sang nhìn Quỳnh: "Chính xác thì cô biết chuyện gì của Thanh Long chứ ?" . Quân cứ ngồi ở ghế, miên man.
6h sáng ngày hôm sau.
Quỳnh tỉnh dậy và chợt thấy Quân đang ngủ trên ghế trong phòng mình. Nó chợt nhớ lại. Ngày hôm qua , người của nó đã sang đánh bọn Thanh Long chết tiệt, rồi nó lượn lờ lung tung sau đó về nhà uống rượu và hình như đã gọi thằng cha này đến và nói nhiều thứ. Chợt mắt Quân nháy nháy, nó liền đứng dậy trước mặt Quân.
- Ê, dậy đi. Bộ cậu coi đây là mình sao mà ngủ ngon lành vậy ?
- Uh…oh….. ( vẫn chưa tỉnh )
- DẬYYYYYYYYYYYYYYYY!_ Nó hét lên, và bắt đầu đạp vào người Quân_ Có dậy ko thì bảo ?
- Úi!
Quân lăn xuống dưới đất. Lồm cồm bò dậy thằng bé hét lên:
- Định ám sát tôi đấy hả bà chằn._ Quân gắt
- Ăn nói kiểu gì đấy. Cậu ngủ ở nhà tôi tự nhiên như ruồi rồi lại ngang nhiên chửi tôi thế đó hả?!
- Chính cô gọi tôi đến đấy chứ. Xong rồi thì ăn nói liên thiên.
- Khỏi nhắc, tôi vẫn nhớ. Mà những gì tôi nói lúc đó đều là sự thật đấy._ Nó đột nhiên lạnh lùng rồi nhấn mạnh từng chữ rành rọt_ Tôi ko đùa đâu.
- Cô nhớ được lúc say mình nói gì sao? Giỏi quá nhỉ!_Quân m**** mai.
- Ít nhất là giỏi hơn cậu_ Nó tiến sát vào chỗ Quân_ Nếu tôi là cậu tôi sẽ ko làm những việc ngu ngốc như mấy hôm trước đâu. Cậu biết tính tôi mà. Tôi đâu phải người thik nói chơi.
- Lại định đe dọa tôi nữa sao?
- Lần này tôi nghiêm túc hơn nhiều. Bí mật của Thanh Long cậu rõ hơn ai hết đúng ko? Vậy tôi sẽ nói một vài chuyện xem có quen ko nhé ? Uhm, một năm trước có một thằng bé đi ngang đường rồi bị xe đâm, nó…..
- Thôi đủ rồi, cô im đi._ Quân hét lên
- Sao thế, tôi còn đang nói dở mà. Ko muốn nghe nữa sao ?_ Nó nhếch mép_ Tôi chỉ nói suông thì sợ cậu ko tin nên phải đem một vài dẫn chứng cho nó xác thực_rồi nó cau mặt lại_Nào đồng ý tiếp tục nghưe lời tôi nữa hay ko. Tôi e cậu cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác đâu.
- Cô độc ác hơn người khác tưởng đấy. Vẻ ngoài thiên thần còn bên trong là một con ác quỷ chỉ chực chờ để hút máu người.
- Vẻ ngoài thiên thần àh?! Ý cậu là tôi xinh phải ko?! Còn về con ác quỷ gì gì đó thì tôi tưởng chỉ ma cà rồng mới hút máu người ?
- Cô……
- Thôi được rồi. Tôi hỏi lại lần nữa, đồng ý hay ko ?
Quân nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt nó vẫn thản nhiên như thế. Quân ko ngờ rằng nso biết chuyện bí mật của TL thật. Và lúc này hình như cũng chẳng còn đường lui nữa rồi, con người đầy kiêu hãnh trong nó có lẽ phải đành chịu lép vế vậy. Nuốt nước bọt, Quân nói:
- Được. Tôi đồng ý
Hai ngày sau:
Kính coong kính coong
- Tôi ra ngay đây! _ bà quản gia chạy lạch bạch từ trong nhà ra nhìn thấy một cô gái khá xinh đứng ngoài cửa liền hỏi_ Cô tìm ai ?
- Thưa bà, đây có phải nhà của Đỗ tiểu thư ko vậy?
- Đúng rồi, mời cô vào nhà._ Rồi bà đem một ly nước ra_ Mời cô uống nước. Xin cô chờ tôi một lát, tôi sẽ lên lầu gọi tiểu thư
Bà quản gia leo lên lầu hai gọi Quỳnh xuống. Quỳnh bước nhẹ nhàng xuống dưới:
- Đan Nhân, cô sang đây rồi đấy àh?!
- Dạ. Tiểu thư dặn là tôi thu xếp sang ngay.
- Uh, vậy àh.
- Thưa tiểu thư, có chuyện gì vậy ?
- Àh_ Quỳnh liếc bà quản gia_ Ở đây nói chuyện ko tiện. Cô cứ để hành lý ở đó, rồi đi theo tôi._ Rồi nó quay sang bà qg_ Cô ko phải cất đi đâu, tí cô này sẽ mang đi ngay.
Nói xong, nó lấy xe chở cô gái kia đi mất. Chiếc xe dừng lại ở một quán café nhỏ:
- Rồi, xuống đi
Hai người tìm một bàn trống và ngồi xuống.
- Tiểu thư muốn tôi làm việc gì ạh?
- Ko có gì to tát đâu. Tôi muốn cô tìm đến chỗ một người và ………( nói thầm ). Thế nào được chứ ?
- Tất nhiên là được rồi. Tôi sẽ cố gắng. Nhưng người đó là ai ạh?
- Nguyễn Hưng , tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu lương thực Nam Phương.
- Vâng tôi sẽ làm theo lời tiểu thư.
Hai người cứ nói chuyện mà ko để ý rằng có một người đã nghe hết cuộc nói chuyện đó. Người đó rút điện thoại gọi:
- Điều tra lại về Queen cho tôi. Lại từ đầu
 
Chap 20
- Nhưng anh ơi, Queen đã nhường quyền cho hai người là bạn thân-Tuấn và cô em nuôi tên Linh rồi mà, tìm hiểu chi vậy anh?
- Bảo làm thì cứ làm đi. Nhớ tìm hiểu kĩ đấy nhé, từng chi tiết vào. Cố moi được những thông tin càng ít người biết càng tốt.
- Vâng. Em làm ngay đây.
Buổi tối, có một cô gái đang ngồi khóc trên một quãng đường vắng. Một chiếc xe ô tô đi ngang qua đỗ lại hỏi thăm:
- Cô ơi, cô làm sao thế ?
- Anh ơi, tôi ko biết mình phải….. làm gì nữa. Thực ra tôi…. tôi.. mới ở quên lên thành phố kiếm việc làm. Vậy mà vừa lên đến nơi đã bị lừa vào quán….. làm gái. Tôi bị bắt phải…..phải ….. ăn mặc thế này rồi bị ép phải ra tiếp khách. May mắn lắm tôi …. mới chạy trốn được… và …và cầm theo được mấy chục nghìn nhưng lại vừa… bị … cướp mất rồi. Sao tôi lại khổ thế chứ ?_ Cô gái nói, nước mắt lưng tròng.
- Người ko sao là tốt rồi. Thế cô tên là gì ?
- Tôi tên Nhân.
- Vậy hả. Đây tôi cho cô một ít, cầm lấy mà về quê
Nói xong người đàn ông định quay đầu lên xe đi, nhưng"
- Anh gì ơi!_ Cô gái gọi lớn
- Cô gọi tôi hả?_ người đàn ông quay đầu lại
- Dạ. Anh có thể…_ Cô gái ngượng ngùng_ đã giúp thì giúp cho trót được ko ? Tôi như này, thực sự là ko đi nổi.
- Àh thì…
Người đàn ông cúi xuống nhìn kĩ cô gái. Cô đang ngồi dưới đất, tren người mặc một bộ liền hai dây bằng lụa đỏ rủ xuống. Một trong hai cái quai áo trễ nải ko chịu làm đúng phận sự mà rớt xuống khiến một vùng trắng lồ lộ, đôi cao gót đã gãy gót chỏng chơ. Nhìn kĩ khuôn mặt cô gái, người đàn ông giật mình: Cô quá đẹp. Làn da trắng như tuyết nhưng trông lại rất tự nhiên, đôi mắt đen uơn ướt và đôi môi đỏ mọng cực kì gợi cảm có lẽ đã khiến nhiều người ước ao được chạm vào đó dù chỉ một lần ( người đàn ong có thể nhìn được cô gái rõ ràng vì cô ngồi dưới cột đèn cao áp. Phải nói cô trông quá quyến rũ, bất chợt người đàn ông cảm thấy khác lạ. Ông quay sang cô gái:
- Vậy nếu cô không ngại có thể đến nhà tôi ở tạm đêm nay.
- Được thế thì tốt quá. Cảm ơn anh nhiều_ Cô gái bất chợt ôm chầm lấy người đàn ông_ Ô, xin lỗi_ Cô gái vội thả ra_ Tôi vui quá. Mà anh tên gì vậy?
- Àh, tôi tên Hưng.
- Uhm.
Hai người leo lên chiếc xe ô tô rồi tiến về ngôi biệt thự của ông Hưng.
- Cô cư ngủ tạm phòng này_tay ông Hưng mở của một căn phòng_ phòng tôi ở phía đằng kia_tay chỉ một căn phòng khác_nếu có gì cô cứ gọi.
- Anh có thể cho tôi mượn một bộ đồ được ko? Tôi muốn thay cái bộ này ra.
- Đằng kia là tủ quần áo của vợ tôi, cô cứ lấy tạm mà mặc. Thôi tôi về phòng đây.
- Uhm, cảm ơn.
Ông Hưng đi về phòng. Nhân Nhân nhanh chóng bước vào phòng tắm. Một lát ( ko lâu lắm ), cô đi sang phòng ông Hưng, ông ta đang tắm. Cô nhanh chóng………….
Ông Hưng bước ra khỏi phòng tắm và á khẩu:
- Cô…..
- Xin lỗi, tôi ko thể tìm được bộ nào khác vừa với tôi ( đang mặc một bộ quần áo cực ngắn và cực mỏng luôn )
- Sao cô lại ở đây?
- Tôi ko ngủ được nên muốn sang đây nói chuyện một lát. Anh có rượu ko?
- Để tôi lấy.
Ông Hưng lấy ra một chai rượu. Hai người bắt đầu uống
- Vợ anh đâu rồi?
- Cô ấy phải đi công tác vào tháng.
- Vậy chắc anh ở nhà "buồn" lắm
- Gì chứ…
Một lát sau, hai người bắt đầu say ( chắc thế ). Cô nàng Nhân nhảy ra bá vai ông Hưng. Ánh mắt rực lửa nhìn nhau.
Và trong đêm có hai bóng người lao vào nhau. Ngoài trời gió mưa gào thét.
*********************************
- Anh, anh Quân ơi.Em điều tra lại về Queen xong rồi này. Đây, của anh_ Một thằng con trai đưa cho Quân một tệp nặng trịch.
- Uh, tốt lắm. Nhưng lần này lâu hơn lần trước đấy!
- Anh ko thấy nó dày hơn đấy ah ? Mới lại anh nói ko được bỏ sót chỗ nào nên mới lâu thế chứ. Thôi em có việc phải đi đây_nói xong chạy biến
Quân đọc tập giấy. Vẫn là những thông tin ấy, Quân thuộc lòng rồi. Nhưng….. lông mày Quân nhíu dần vào.
*********************************
Ở một chỗ khác
- Đây thưa tiểu thư. Những gì tiểu thư dặn dò tôi đều đã làm xong.
- Cô làm tốt lắm. Từ nay tôi và cô hết ân nợ, coi như ko còn bất kì quan hệ nào nữa
- Thưa tiểu thư…..
- Cô cứ nghe lời tôi đi.
- Đành vậy.
- Ngày mai cô về Trung Quốc đi. Cứ làm những việc đang làm và cứ coi như chưa từng biết tôi. Thôi tôi đi đây.
Nó bước đi, ko thèm nhìn lại một lần nào.
* * *
 
Chap 21
Trời mưa hoài. Có bão.
Mưa, sao mưa lạnh lùng đến thế. Từng giọt mưa như những mũi tên xéo thẳng vào tim người, chẳng cần biết người ta như thế nào. Mưa ích kỷ, chỉ biết có mình mình. Vì thế nên mưa cũng chẳng biết rằng có người cứ nhìn thấy mưa là muốn ói. Mưa tưởng mình đẹp sao? Tưởng mình cao sang lắm àh? Thật ra mưa chẳng là gì cả, cũng chỉ là những giọt nước mà thôi. Vậy mà mưa dám khinh những giọt nước dưới đất. Đáng ghê tởm. Mưa cũng thế, người cũng thế. Cứ khi nào thấy mình ở cao hơn một chút là thấy những người ở dưới chẳng là cái gì cả, chẳng khác nào đồ bỏ. Và họ sẵn sàng gây đau khổ cho người khác dưới những vỏ bọc thật tốt đẹp. Và những con người như thế đáng bị trừng phạt, phải chịu đau khổ gấp trăm ngàn lần. Trời ko phạt thì cứ để nó phạt cho.
Hôm nay mẹ nó về
Nó ra đón mẹ ngay cửa:
- Mẹ về rồi đấy ạh, mẹ đi đường có mệt ko?_ nó quay vào trong_ Cô Hoan , mẹ tôi về rồi.
Bà quản gia lật đật chạy ra xách đồ. Nó vẫn tíu tít hỏi thăm mẹ nó, vừa hỏi vừa cười vui vẻ. Mẹ nó nhìn nó, đờ người ngạc nhiên. Nó nhìn thấy bà Châu như thế thì làm vẻ ngạc nhiên:
- Ơ, sao mẹ cứ nhìn con như thế? Con dính gì ở mặt ạh ?
- Àh ….àh…..
- Thôi mẹ vào nhà nhanh, uống cốc nước cho mát.
Nó kéo tay mẹ nó vào nhà, ấn bà ngồi xuống ghế sopha rồi vào bếp đem một cốc nước cam ra:
- Mẹ uống đi cho mát._ Mồm nói, tay nó đưa cốc nước lên miệng mẹ nó
- Uh, cứ để đấy cho mẹ_ Bà Châu đỡ cốc nước từ tay nó
- Àh, để con bật tivi, có chương trình này hay lắm nhé
Quỳnh bước ra chỗ cái tivi, bật nút "tách" một cái. Âm thanh rồi hình ảnh bắt đầu hiện lên. Tivi đưa tin:
" Theo tin chúng tôi mới nhận được, sáng ngày hôm nay, ông Nguyễn Hưng , tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu lương thực Nam Phương đã chính thức nhận được quyết định sa thải và bị trục xuất khỏi Đảng do những hành động vi phạm đạo đức người Cộng sản. Sự việc cụ thể như sau : Cách đây một tuần, ông Hưng có gặp một cô gái-hiện vẫn chưa rõ lai lịch- và đã qua đêm cùng với cô. Đoạn băng ghi lại đêm hôm đó đã bị phát tán khắp nơi trên mạng và rất nhiều ảnh được cắt ra từ đoạn băng trên đã dược gửi đến rất nhiều tòa soạn dấy lên một làn sóng dư luận. Phía công an lúc đầu nghi rằng đây là một hành động gian dối nhằm phá hoại ông Hưng, nhưng qua việc kiểm tra, đã xác minh được đoạn băng đó là thật, người đàn ông trong đoạn băng chính xác là ông Hưng, hình ảnh rất rõ nét; nhưng có một điều lạ là cô gái trong đoạn băng đó đã được làm mờ khuôn mặt ko thể định dạng, vì vậy chuyện phát tán đoạn băng được cho là có chủ đích. Hiện công an đang tiếp tục điều tra để tìm ra ai là người đã ghi lại và phát cuộn băng đó. Thông tin về sự việc này chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật. Sau đây là bản tin thời tiết."
Nó tắt phụt tivi đi, quay sang nhìn mẹ nó. Bà Châu đang bất động, ko nói lên được lời nào. Bà thực sự ko thể ngờ người đàn ông đó, ong Hừng lại óc ngày hôm nay. Nó cười khinh bỉ:
- Mẹ ơi, mẹ ngạc nhiên lắm ạh hay mẹ đang tội nghiệp cho người đàn ông đó?_ Nó nói, mắt mở to "ngơ ngác"
Bà Châu quay sang nhìn đứa con gái của mình, mắt mở to nhìn nó, nhíu mày khó hiểu. Nó lại tiếp:
- Sao mẹ lại nhìn con như thế. Àh, theo con nhớ thì đó là ông bố dượng đầu tiên của con thì phải, mẹ ha?! Uhm, tội nghiệp chú ý quá, mẹ nhỉ?! Nhưng đành chịu, ác giả ác báo mà. Ngày xưa chú ý với mẹ mặn nồng vậy, khiến mẹ bỏ cả ba con con mà đi, khiến con trở thành một đứa con ko có mẹ bị bọn bạn học khinh bỉ, nên bi giờ bị vậy đáng mà. Mẹ ko cần thương xót đâu
- CÁI GÌ ???!!!
Bà Châu đứng lên hét rồi nhìn chằm chằm vào nó. Quỳnh vẫn giữ nguyên bộ mặt ấy, giữ nguyên nụ cười m**** mai trên môi. Bà đang ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà ko bà đang lờ mờ hiểu. Sự việc này ko phải là ngẫu nhiên mà tất cả hình như là do đứa con gái với chỉ số IQ 165 của bà gây ra. Sao nó lại đột nhiên ngoan ngoãn thế? Sao nó lại biết về người đàn ông mà bà quan hệ rồi dẫn đến việc li dị của bà với ông Quân-chồng bà chứ, khi đó nó mới chỉ có 5t thôi mà? Mà bà biết ông Quân đã ko hề kể xấu bà, ông ko phải là loại người đó. Vậy thì tại sao? Rốt cuộc nó đã làm những gì ? Và nó sẽ còn làm những gì? Những câu hỏi quay mòng mòng trong đầu bà Châu. Rồi mắt bà mờ dần, bà ngã vật ra đất. Trước khi ngất đi, bà còn nghe thấy tiếng nó và bà quản gia loáng thoáng:
- Bà chủ, bà chủ sao vậy?
- Mẹ cứ "an nghỉ" đi nhé. Quân, đến nhà đưa tôi đi chơi ( câu thứ hai là nói vào điện thoại nhưng do bà Châu ko nhìn thấy nên thành ra thế )
Quân phóng xe đến nhà nó. Nó phi thẳng ra ngoài. Bà quản gia nhìn nó:
- Tiểu thư, trời sắp mưa rồi còn ra ngoài sao? Với lại bà chủ….
- Cứ đem bả vô phòng rồi làm gì thì làm. Tôi đi đây.
Nói xong, nó leo tót lên xe Quân mất hút. Bà quản gia nhìn theo bóng nó, khẽ thở dài.
Quỳnh và Quân vẫn đang đi trên đường. Nó vòng tay ôm lấy eo Quân, đầu dựa vào lưng. Chiếc xe lao vun vút đi trên đường. Cơn mua sắp tới cũng ko thể ngăn cản nó. Hai đứa đã đi chơi khắp nơi, quậy tưng bừng thành phố lên. Vui. Quên hết tất cả.
Đêm
Hai đứa nó dừng lại khi đi hết con dốc cao để đi lên ngôi miếu trên đỉnh đồi. Phóng tầm xuống dưới, thành phố trong đêm đẹp lạ kì. Quân đi mua nước cho hai đứa, còn nó cứ đứng đấy, lặng im ngắm cái thành phố mà nó đã sống 6 năm nay. Lòng nó trống rỗng, chẳng muốn nghĩ gì nữa. Một lúc sau, Quân quay lại, trên tay cầm hai lon nước đưa cho nó một lon. Lại im lặng. Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng. Rồi nó phá vỡ sự im lặng ấy:
- Cuộc đời này khốn nạn nhỉ?!
- Cô có thấy cô đơn ko?
- Trông tôi có vẻ như thế àh ?
- Uh.
Chợt Quân kéo tay nó lại, ôm ghì lấy nó rồi đặt lên trên môi nó một nụ hôn. Dữ dội. Tay vòng ra sau lưng Quân, nó cũng đáp trả, mãnh liệt ko kém. Chớp rạch ngang trời, lại sắp mưa rồi nhưng chúng nó chẳng thèm quan tâm.
Chap 22
Quỳnh đến trường, bước đi ung dung, hai tai cắm tai nghe của chiếc ipod màu đỏ. Đi đến gần cửa lớp thì nó nhìn thấy Quân, trên tai thằng bé cũng có tai nghe nhưng hình như là của điện thoại. Bốn mắt nhìn nhau nhưng chẳng phản ứng gì cả. Nó quay mặt đi vào còn thằng kia tiếp tục cuộc nói chuyện dang dở. Nó bước vào lớp, tiếng xì xào bỗng im bặt, tự dưng nó thấy có cái gì đó là lạ nhưng nó thây kệ. Nó vào chỗ ngồi, quay mặt ra ngoài, mắt khép hờ nghe nhạc.
Còn về phần Quân. Nội dung cuộc nói chuyện như sau:
- Thái. Tao muốn mày thay tao quản lý Thanh Long một thời gian.
- Mày lại làm sao đấy
- Chẳng sao cả, mày cứ làm thế đi.
- Mày ko nói được sao?
- Đó ko phải chuyện của mày.
- Chẳng phải mày chuyển đến trường đó là vì muốn hạ gục con nhỏ đó sao. Dạo này mày làm sao thế?
- Mày ko cần phải quan tâm. Mày cứ làm theo những lời tao nói đi._ Nói xong cụp máy.
Hết tiết hai, Linh và Tuấn đến tìm nó. Vừa thấy hai đứa nó đứng ở cửa lớp, cả lũ trong lớp đã đứng lên chào. Giờ nó mới nhớ ra, nó thấy lạ là vì bình thường bọn đó hay chào nó còn dạo này thì ko. Ba đứa nó kéo nhau lên sân thượng. Ngồi phệt xuống đất, dựa lưng vào tường, nó lại bắt đầu lim dim. Con bé Linh bắt đầu mở máy:
- Chị Quỳnh, em nghe nói chị đang cặp với tên Quân đẹp zai hử ?
- Gì thế?_Nó nhíu mày.
- Thì chuyện hai con người đứng đầu hai tổ chức đối đầu nhau và bản thân hai người cũng từng đánh nhau ác liệt giờ lại cặp với nhau. Chuyện đó cả cái thành phố này đồn ầm lên rồi._Tuấn trả lời.
- Anh nói thế thì ko phải lắm._Linh làm mặt ngộ_ Vì theo như thông tin mới nhất mà em nhận được thì tên đó đã tạm thời trao việc quản lý bang cho một thằng tên Thái, còn chị thì hiện tại cũng đâu có làm gì đâu. Nên em nghĩ nếu hai người có cặp bồ cũng đâu sao.
- Nói gì nhiều thế chứ, chẳng qua chỉ là một cái hôn thôi mà._ Nó nhắm nghiền mắt lại. Gió hiu hiu thổi, khẽ làm bay tóc mái của nó.
- Dạ, chỉ mỗi thế thôi ạh._ Linh mở mắt ra, to thiệt to, tròn thiệt tròn._ Thế mà em cứ tưởng….._ Linh quay sang nhìn nó mắt đang nhắm nghiền, khẽ lay _ Chị, chị ơi!
- Đừng gọi nữa, bả ngủ rồi, có gọi cũng vô ích._ Tuấn nhìn hai đứa nó rồi nói.
- Người đâu mà nhanh ngủ thế ko biết. Nhưng nếu chỉ một nụ hôn thì đâu đến nỗi ầm ĩ thế nhỉ? Mà chị Quỳnh cũng chẳng thèm quan tâm gì cả.
- Tính nó là vậy đó. Từ trước đến nay nó chưa hề thém quan tâm xem người ta nghĩ gì về nó, cứ việc nó thik thì nó làm_Tuấn nhún vai
- Nhưng anh Tuấn này, anh có thấy quan hệ giữa chị Quỳnh và tên Quân kia có gì đó ko bình thường ko? Em thì cứ thấy thế nào ý, khó hiểu.
- Tốt nhất là em đừng có suy nghĩ về mấy chuyện này nữa, và cũng đừng quan tâm quá nhiều đến những chuyện Quỳnh đang làm. Anh quen nó trước em anh biết, nó mà nổi giận thì ko biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
- Vâng, em nghe lời anh.
Tối.
Quỳnh ngồi im trong phòng, chẳng muốn làm gì cả. Tự dưng nó lại thấy
mệt mỏi quá vậy chứ. Nó cứ ngồi ấy, ngồi nhìn cái màn trời đên đặc pha trộn giữa hàng đống những thứ tạo thành một hỗn hợp ghê tởm, rồi đem phết lên cảnh vật. Nó thấy lợm giọng. Tại sao những việc lén lút thường được làm vào ban đêm? Vì đêm thường đồng lõa cho những hành động lén lút. Và nó cũng sẽ thế. Đêm ngày mai nó sẽ làm một việc gần như thế. Sẽ như thế. Tự dưng nó bật cười. Có tất cả bao nhiêu người đã từng gây đau khổ cho nó nhỉ? Nhiều quá đến chính nó cũng ko nhớ nổi. Nhưng ko sao, nó sẽ trả lại tất cả những đau khổ mà họ gây ra cho nó, từng người, từng người một mà ko ai có thể ngăn cản nó cả. Họ lấy lí do gì để ngăn cản nó chứ? Tuy những chuyện đó đã xảy ra quá lâu, nhưng dấu vết đã đâu thể phai mờ trong nó. Thời gian ư, chỉ làm tô đậm thêm lòng thù hận của nó mà thôi. Tính cách nó giờ như vậy là do bọn họ nhào nặn nên chứ đâu. Nó phải trả thù, phải trả thù. Ngày mai, con người tội đồ đã khiến nó dầm mình trong mưa mấy tiếng đồng hồ sẽ bị nó cướp mất cái mà anh ta cố công xây dựng. Cứ chờ xem.
Đêm ngày hôm sau, tại một quảng trường nhỏ.
- Chào mừng các bạn đến với chúng tôi ngày hôm nay. Chúng tôi hứa sẽ đem đến cho quý vị và các bạn một thế giới hip hop sôi động nhất.
- …….. ( vỗ tay )
- Và mở đầu cho chương trình sẽ là màn nhảy cực kì đẹp mắt của nhóm Jump in.
- Bis bis….
Ở trong hậu trường:
- Các ông nói chúng tôi ko thể ra sân khấu là sao? Rõ ràng là các ông đã quyết định cho chúng tôi nhảy rồi cơ mà_ Mấy cậu con trai đang nói chuyện với ông chỉ đạo chương rình
- Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi ko thể để các cậu ra sân khấu được. Có một vài lí do chúng tôi ko thể nói
- Lí do? Lí do gì chứ ?_ Một cậu bức xúc
- Xin lỗi nhưng ko thể nói là ko thể nói.
- Lí do gì mà lại ko thể nói vậy ông Phong ?_ Một cô gái xuất hiện
- Đỗ tiểu thư đấy ah? Cô và bà nhà dạo này vẫn khỏe chứ ?
- Cám ơn ông, chúng tôi vẫn khỏe. Nhưng ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi._ Nó cười mỉm
- Xin lỗi lí do này hơi tế nhị nên tôi ko thể nói với cô được, Quỳnh ạh.
- Ông ko nói tôi cũng đoán ra, chắc lại là công ty nào đó muốn chèn ép người mới phải ko ? Tôi nghĩ ông ko nên tiếp tay cho họ mới phải._ Nó nghiêng đầu nói
- Nhưng……_ ngập ngừng
- Ko sao đâu. Cứ để họ lên diễn, có gì tôi chịu trách nhiệm.
- Đành vậy_ quay sang chỗ mấy người con trai_ Cô Quỳnh đã nói thì mấy cậu cứ ra diễn như bình thường vậy, là tiết mục cuối đúng ko?! ( nói xong đi mất )
Mấy cậu con trai quay sang cô gái:
- Thực sự cảm ơn cô._ Một cậu con trai cúi đầu
- Ko có gì đâu. Các cậu cố diễn tốt nhé. Nhất là cậu đấy Minh._ Con bé nháy mắt rồi quay đi
- Ai đấy Minh ?_ một người hỏi thằng con trai tên Minh.
- Tao ko biết.
- Ko biết ( nhíu mày ). Thôi chuẩn bị đi.
Tuy nói vậy nhưng thực ra Minh thấy đứa con gái đó quen lắm ý, nhưng lại chẳng nhớ nổi xem đó là ai. Quỳnh àh, để xem nào
Chap 23
Minh cố gắng lục lại trí nhớ của mình xem cô gái đó là ai. Một người như thế đáng lẽ mình phải rất ấn tượng mới phải chứ ( Quỳnh là một người có ngoại hình cực đặc biệt à dễ nhớ), sao bây giờ lại cứ thấy mơ hồ sao ý. Ai nhỉ ? Ai vậy ta?……………………( Minh nghĩ thầm )
Á. Nhớ ra rồi. Minh đã nhớ ra con bé đó là ai. Nhưng… nhưng sao nó lại giúp Minh ? Đáng lẽ nó phải ghét Minh lắm chứ. Hay ko phải nhỉ ? Liệu nó có phải là đứa con gái mà cách đây khá nhiều năm Minh cho đợi ở gốc cây mấy tiếng đồng hồ ko ? Mà hình như Minh còn lớn tiếng chửi nó giữa sân trường nữa thì phải. Thực ra Minh cũng ko phải loại quá đáng thế đâu. Chẳng qua là do bọn bạn nó thách và Minh cũng là thằng sĩ diện hão nữa nên……. Sau vụ đó, cô bạn đó chuyển trường còn Minh rất hối hận. và Minh ko bao giờ dám lặp lại hành động đó một lần nữa. Nếu cô gái đó là cô bạn năm xưa thì sao nhỉ? Chắc Minh cũng ko dám đối mặt với cô bạn đó đâu. Nhưng cô ấy nhận ra Minh mà, có lẽ đã tha tthứ cho Minh rồi chăng? Có lẽ vậy. Mong là thế.
- Minh, đến lượt chúng ta rồi. Đi thôi
- Uh
Năm chàng trai bước ra sân khấu, tiếng vỗ tay reo hò bỗng im bặt. Tuy ko hiểu tại sao lại thế nhưng cả năm chàng đều nhảy rất sung. Nhưng người ở dưới cứ ít dần, ít dần. Năm người vẫn nhảy, vì đó là mơ ước của họ, nên họ sẽ nhảy dù chỉ còn có một người xem. Nhưng sao ánh sáng chiếu vào mắt khó chịu thế, đâu đầu quá, chân sao bủn rủn. Rồi Minh khịu xuống.Cả bọn dừng lại. Khán giả ở dưới bỗng ồ lên phá vỡ sự im lặng từ nãy đến giờ. Tiếng xôn xao ở dưới:
- Đi về thôi. Chán quá
- Đang nhảy mà ngã thế kia, chẳng chuyên nghiệp gì cả
- Chắc chẳng tiếp được nữa đâu, về đi.
- Ghét quá đi, ko biết nhảy đừng có mà lên sân khấu.
- Lần sau đừng có mà lên sân khấu nữa, mất thể diện quá
- Đang hay thì bị phá
- Làm gì mà chê người ta dữ vậy, họ là người mới mà, phải thông cảm chứ. Ai chẳng có lúc mắc lỗi.
- Ơ hay nhỉ, thế cứ mắc lỗi là lại bảo do là người mới nên thế nọ thế kia. Sao cứ thik tìm lí do bao biện thế nhỉ.
- Choài oai, chán quá. Về đi mày
- Uh về
…………………
" Ấy khoan đừng đi, tôi sẽ nhảy mà. Tôi đứng lên ngay đây. Chờ tôi với, đừng đi. Đừng đi mà. Làm ơn….. ". Minh muốn gào lên nhưng ko được, cứ nghẹn ứ ở trong cổ. Khán giả cứ bỏ về dần. Lần lượt, lần lượt. Đầu Minh muốn nổ tung. Làm sao đây? Ước mơ của Minh đâu có lớn lao gì, chỉ là muốn được đem những bước nhảy của mình tới mọi người thôi mà, chỉ thế thôi mà sao mọi người lại ko hiểu chứ. Đây là lần đầu tiên Minh đi diễn với tư cách chuyên nghiệp, mà sao lại thế này. Minh có dưón người lên nhưng ngay lập tức khịu xuống. Minh quay mặt sang nhìn mấy người bạn. Một người vứt cái mũ đang đội trên đầu xuống đất đánh phịch, mặt cau lại:
- Tôi ko nhảy nữa.
Rồi đi vào cánh gà. Minh lại gục mặt xuống. Một lát sau, có tiếng người gọi:
- Bọn tôi vào đây. Khán giả về hết rồi. Tí ông vào nhá.
Minh ngẩng mặt lên nhìn. Phía dưới chỉ còn đúng một người đang đứng. Một cô gái. Cô gái nhìn Minh chăm chứ rồi nở một nụ cười. Minh chơth giật mình. Đó là nụ cười đã khiến Minh hối hận biết bao nhiêu năm nay. Cwofif mà lại thấy toàn sự đau khổ. Minh run run, mấp máy môi gọi tên: Quỳnh! Cô gái quay mặt đi mất. Minh còn đó, một giọt nước khẽ đọng nơi khóe mắt.
Quỳnh cáu kỉnh đi ra chỗ để xe. Sao lại xa thế ko biết. Nó cứ bước chầm chậm trên con đường đầy mùi gió và nồng nồng mùi đất. Giờ là 11h48’. Nó vẫn đang lững thững. Chợt có tiếng nói đằng sau lưng nó:
- Queen, hôm nay chúng tao sẽ cho mày biết thế nào là đau đớn.
Nói rồi một lũ khoảng tầm mười mấy thằng xông đến định đập nó. Nó giơ chân ra đằng sau đạp một phát, một thằng ngã chỏng chơ. Rồi nó xoay mình lại, tung chân đá thẳng vào mặt thằng khác, sau đó giơ tay lên đập ngay vào gáy một thằng đang định tiến lại gần. Nó mải mê đánh nhau mà chẳng hay có một thằng đang ở đằng sau cầm dao đang tiến đến chuẩn bị đâm nó. Có lẽ do lâu rồi nó ko đánh nhau nên kém đi. Vụt. Một bóng đen tung chân đá rơi con dao mà thằng kia cầm. Bóng đen hét lên:
- Bộ lâu ko đánh nhau cô thành đồ ngốc rồi hả
- Quân, sao cậu lại ở đây ?_ Nó mồm nói còn chân vẫn đang đá.
- Tôi đi chơi ngang qua đây thì nhìn thấy cô chứ sao. ( Quân đang nói dối, thực ra là đi theo Quỳnh đến đấy ).
Hai đứa stop lại cuộc nói chuyện khi thấy bọn kia đã đứng quât tròn chúng nó lại. Rồi cả bọn ào đến. Quân và Quỳnh đánh ko xuể. Bỗng Quỳnh thì thầm vào tai Quân, nhỏ thôi:
- Che cho tôi.
Nói rồi Quỳnh cúi gập người xuống, rút ra năm cái phi tiêu ném phập một cái. Cả năm cái đều trúng đích. Mấy thằng bị phi tiêu đâm vào tay chân thì hét lên đau đớn, khịu xuống ( với những đứa bị đâm vào chân ). Nó lại tiếp tục rút ra thêm năm cái nữa và ném. Lại trúng hết. Quân nhìn nó và biết tại sao nó lại có cái tên cao thủ ném tiêu mà ( ngoài tên Queen ra ). Xong, nó cà Quân xông ra, đánh, đấm, đạp, lên gối……. Một lúc sau, mấy thằng côn đò bắt đầu bỏ chạy. Nó nhìn quanh và chợt thấy cái gì đó loang loáng lẫn trong cỏ. Nó bước tới rồi nhặt lên và nắm trong lòng bàn tay. Quỳnh quay lại chỗ Quân đang đứng. Quân nhìn nó mặt nhăn nhó:
- Rốt cuộc cô có bao nhiêu kẻ thù vậy Quỳnh ?
- Nhiều quá ko nhớ hết. Nhưng tôi biết ai đã làm việc này
- Ai ?
Nó xòe tay ra. Một cái huy hiệu tròn tròn nhỏ nhỏ mang hình rồng xanh. Là Thanh Long.
........................
 
Chap 24
Quân phóng xe ầm ầm về trụ sở Thanh Long. Phi thẳng vào trong, vừa nhìn thấy Thái, Quân liền nắm cổ áo và hét lên giận dữ:
- SAO,MÀY LẠI LÀM NHƯ THẾ???!!!!!
- CÁI NÀY PHẢI HỎI MÀY Ý!_ Thái cũng hét lên to ko kém_ Sao mày lại giúp con nhỏ đó? Ko thik thì cũng đừng có xen vào.
- Nhưng đây là chuyện của Thanh Long. Mày lôi người của Thanh Long đi thì đó cũng là chuyện của tao
- Chuyện của mày?! ( cười khểy ) Dạo này mày có thèm ngó ngàng gì đến bang đâu mà đòi lên mặt. và cũng chính mày ( chỉ tay vào mặt Quân ) bảo tao quản lí bang. Giờ mày còn muốn nói cái gì?
- Đó là do tao bận. Mà tao cũng chỉ tạm thời ko quản lí bang thôi cứ tao có bỏ luôn đâu.
- Bận?! Mày thì bận cái gì? Bận đi theo đuôi con nhỏ đó chứ gì?!_ Thái nói, sự m** mai lộ rõ_ Mày ko thấy chính mày dạo này rất lạ sao? Mày nói là mày muốn hạ nhỏ đó, giờ thì sao? Đi theo và bảo vệ, giúp đỡ nó. Ko thể tưởng tượng nổi.
- MÀY IM ĐI. Đó ko phải chuyện của mày._ Quân gằn giọng
- Đó là chuyện của tao khi mày dần mất đi tư cách là một người đứng đầu và bị con nhỏ đó xỏ dây vào mũi và dắt đi như một con chó. Và tao vẫn sẽ còn làm nhiều việc nữa cho đến khi mày ý thức được chính mày thì thôi.
Bốp. Quân đấm thẳng vào mặt Thái, rồi nhín thẳng vào Thái, hai con mắt hằn lên những tia đỏ:
- Tao đã nói chuyện này là của tao, mày đừng có xen vào
Bộp. Lần này là Thái đánh Quân:
- Liệu mày làm được gì nó nào ? Tỉnh lại đi. Mày mà còn bám nó như thế thì mãi mãi mày ko thắng được nó đâu. Đừng có làm những chuyện ngu ngốc thế nữa, chỉ tổ để anh em khinh cho mà thôi.
Quân lại giơ tay lên định đấm Thái lần nữa nhưng một thằng chạy ra ngăn ( còn nhớ cái thằng mặt gian xảo đọc hình phạt trong lần xử tội của bang Thanh Long lần trước ko? là nó đấy ).
- Hai anh đừng đánh nhau nữa. Mất đoàn kết nội bộ lắm. Cứ như thế này được ko ạh? Anh Thái vẫn cứ tiếp tục quản lí bang nhưng sẽ ko can dự gì vào việc của con bé Queen ngu ngốc đó nữa. Chuyện này cứ để cho anh Quân. Còn anh Quân, anh phải hứa là sẽ xử con bé đó một cách thik đáng. Được ko ạh.
Quân và Thái quay ra nhìn nhau và cùng gật đầu:
- Được rồi. Tao hứa_Quân nói
- Nếu vậy thì tao cũng đồng ý là sẽ ko làm gì hết. Được rồi chứ ?
- Mày phải giữ lời đấy.
Nói xong, Quân đi thẳng. Trong phòng chỉ còn Thái và thằng kia nói chuyện:
- Em sợ anh ý sẽ bỏ bang mất._ Thằng nhóc kia nhăn mặt
- Có thể lắm. Bởi bây giờ chính nó cũng ko nhận ra rằng mình quan tâm con bé kia đến thế nào. Từ lúc nó gặp con bé đó, nó ko ngừng lải nhải, ko ngừng điều tra theo dõi. Mày có tin là nó học thuộc cả lí lịch của con bé Quỳnh kia ko? ( cười cay đắng ). Nó đã làm tất cả mọi chuyện vì con bé đó, kể cả việc trở thành King để ngang với nó là Queen. Rồi khi nó đòi chuyển đến Anh Gia học thì anh nghĩ chắc nó hết thuốc chữa rồi.
- Nhưng ko lẽ mình cứ để vậy hả anh?
- Đành vậy thôi. Mình cũng đã hứa với nó rồi. Và việc này nó mới chính là người quyết định.
- Nhưng….
- Ko sao đâu. Ít nhất thì với tính cách của con nhóc đó, ta có thể tin nó sẽ ko thik thằng Quân đâu.Thôi đi đi.
- Dạ
Quân phóng xe như bay trên đường rồi dừng lại trước cửa Devil ( pub ). Một thằng phục vụ nhảy ra cất xe cho Quân. Quân đi vào quán, tiếng nhạc ầm ĩ. Quân chọn cho mình một chỗ khuất rồi gọi một ly whiskey. Tự dưng thằng bé thấy chán nản. Và rồi Quân rút điện thoại ra gọi, một người mà chính Quân cũng ko nghĩ là mình sẽ gọi. Là Quỳnh. Sau khoảng mười phút, Quỳnh xuất hiện, vẫn gây chú ý như mọi lần. Con bé ngồi phịch xuống cái ghế, đối diện với Quân. Một thằng phục vụ ra thẽ thọt:
- Chị dùng gì ạh? Vẫn như mọi lần chứ?
- Uh .
Quỳnh quay lại nhìn thẳng vào mặt Quân, nhếch mép một cái. Nhìn Quân lúc này nó thấy thảm hại quá. Ánh sáng nhờ ngờ của mấy cái đèn hát lên khuôn mặt chán nản được chưng ra ko chút giấu giếm. Quỳnh thò tay nghịch cái ly rượu, ngón tay lướt vòng quanh miệng ly rồi hỏi chuyện Quân mà ko thèm nhìn thằng bé :
- Thế nào? Cãi nhau với bạn àh ?_ Nó mỉm cười
- Uh.
- Vì tôi ?_ nó vẫn ngồi nghịch cái ly
- Đúng đấy_ Quân đáp mà ko thèm suy nghĩ
Nó nghe xong câu trả lời thì cười lớn. Quân nghe tiếng nó cười thì chợt nhận ra mình nói hớ. Thằng bé vội vàng sửa:
- Àh….. àh ko.
Nó ngừng việc nghịch cái ly rượu lại và đưa lên mồm nhấm một chút. Cái vị cay, nồng và tê tê nơi đầu lưỡi dần trôi xuống cổ họng khiến nó thik thú. Quỳnh ngước lên nhìn Quân, nhìn sâu vào mắt thằng bé rồi nở nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc:
- Ko lẽ cậu gọi tôi tới đây để đòi tôi trả nợ?
- Đúng rồi đấy_ Quân đột ngột thay đổi thái độ
- Vậy thì cậu bây giờ cậu muốn sao ?_ Nó thả lỏng người rồi dựa lưng vào thành ghế, khẽ đưa mắt ra chỗ khác.
- Tôi muốn hôn cô.
Câu trả lời của Quân khiến nó bất ngờ liền quay ngoắt lại. Có vẻ như thằng bé ko hề đùa. Đôi mắt sâu nhìn xoáy vào nó. Trong đôi mắt ấy chứa quá nhiều thứ mà nó ko biết hết. Hai đứa nhìn chăm chăm vào nhau trong mấy phút liền. Sau đó:
- Thế nào? Đồng ý chứ?_ Quân hất hàm
- Cậu nghĩ là tôi sẽ đồng ý sao ?_ mặt nó lạnh lùng
- Đâu sao. Dù sao tôi và cô cũng đã từng mà._ Quân nhún vai
- Nhưng chị ko phải là đồ chơi của bé trong lúc bé chán đời đâu. Đối với bé, chị thik thì chị chơi, ko thik chị bỏ. Bé đừng có hòng lên mặt với chị. Hiểu chưa ?_nó nhếch mép.
- Hả?
Quân ngước lên nhìn nó, định nói nó cái gì đó nhưng ko kịp. Có một thằng đã ra mời nó nhảy và nó đồng ý. Quân nhìn theo bóng nó, nó nhảy vẫn đẹp như thế. Quân tự hỏi: " Sao lại thành thế này ?
Chap 25
Nó cứ nhảy còn Quân cứ uống, có mỗi một điểm chung duy nhất là cả hai đều quay cuồng. Sau hơn chục ly, Quân bắt đầu xỉn. Anh chàng tiến ra chỗ Quỳnh đang nhảy, nhảy xen vào giữa Quỳnh và thằng kia. Quân nhảy như điên dại. Được một lúc, Quỳnh chán nản đi vào để mặc Quân ngoài đó. Nó nhìn theo bóng Quân, lắc đầu. "Thằng nhóc này càng ngày càng điên"-nó nghĩ. Nó ngửa mặt lên nhìn trần nhà thở dài. Rồi Quỳnh vụt đứng dậy. rút ra từ trong túi một xấp tiền vứt lên bàn và bỏ về. Quân nhìn thấy liền chạy theo. Giờ đã là ba rưỡi sáng.
Quỳnh đang đi thì bỗng có ai đó chạy đến ôm chặt phía sau. Nó liền ngửa đầu ra đằng sau đập mạnh vào đầu người phía sau, người này đau luống cuống bỏ nó ra. Nó xoay mình lại, lên gối. Tên kia gục xuống. Lúc tên đó ngẩng đầu lên, qua ánh sáng loang loáng hắt ra từ những tấm biển quảng cáo, nó đã nhận ra là ai:
- Tôi tưởng cậu đang nhảy_ nó ngạc nhiên
- Sao cô lại đối xử như thế với tôi ?_ giọng Quân lè nhè
- Tự dưng lại dở chứng. Điên àh _ nó nhăn mặt.
- Điên?! Ai điên chứ ? Là cô ý!_ Quân chỉ tay vào mặt nó_ Cô cứ muốn trả thù hết người này đến người khác vì học đã gây đau khổ cho cô trong cái quá khứ đã xa lắm rồi. Vậy trả thù xong cô được cái gì ? Có vui ko ? Hạnh phúc ko? Hay chỉ còn lại những trống rỗng trong lòng?
- Chuyện của tôi ko liên quan gì đến cậu.
- Sao lại ko liên quan. Chẳng phải cô cũng từng dùng tôi để trả thù sao? Một người có chỉ só IQ cao như cô sao lại ko nhận ra những hành động của mình là rất ngu ngốc chứ? Đồ ngốc._ Quân đứng dậy hét vào mặt Quỳnh.
Quỳnh nổi điên lên, khuôn mặt tức giận nhìn chằm chằm
- Tôi đã nói chuyện của tôi ko khiến cậu phải lo
Lộp bộp. Mưa bắt đầu rơi. Từng hạt từng hạt thi nhau thả mình rơi xuống. Rồi mưa nặng hạt dần, quất vào mặt. Lạnh buốt. Nước mưa hình như khiến Quân tỉnh táo hơn một chút.
- Tôi cứ nói đấy. Đối tượng tiếp theo của cô là công ty điện tử The Way, phải ko? Chỉ vì người lập ra công ty đó đã từng đến với cô để moi tiền ? Điên khùng quá mức. Cứ cho là những con người bị cô trả thù đều do họ đã gây ra đau khổ cho cô nhưng trên đời đâu chỉ có mình cô biết đau khổ là như thế nào chứ. Ai mà chả từng nếm nỗi đau. Cô lại còn nói cái gì mà hận mưa chứ. Sao ko nói thẳng ra là cô hận những người gây đau khổ cho cô, chẳng qua là do trùng hợp những lúc cô đau khổ nhất thì mưa lại rơi. Cô hận cái gì? Mưa chỉ là một hiện tượng thiên nhiên, cô hận nó thì cô làm được cái gì? Cô nghĩ lại đi.
- CẬU IM ĐI CHO TÔI_ Quỳnh hét lên bằng cái giọng khỏe nhất, mặt nó lộ rõ vẻ căm phẫn_ Cậu thì biết gì mà nói. Cậu còn được sống bình yên đến năm 10t, còn tôi khi đó tôi mới chỉ có năm tuổi thôi. Uh đấy, tôi hận mưa đấy. Dù nó có điên khùng hay ngu ngốc đi chăng nữa tôi cũng ko quan tâm. Tôi hận là hận, việc quái gì phải để ý xem người khác nghĩ gì chứ. Tôi ghét mưa vì những khi tôi thấy đau khổ thì mưa lại ở bên, cười hềnh hệch ra vẻ sung sướng lắm. Tôi ghét, ghét tất. Những tổn thương mà tôi phải chịu, tôi sẽ trả, trả hết ko còn một cái gì._ cứ sau mỗi câu nó lại bước thêm một bước đến gần Quân.
- Cô tâm thần thật rồi, hết thuốc chữa rồi.
- Mặc xác tôi. Ko cần cậu bận tâm. Đừng có xía vào chuyện của tôi nữa. Sở thik quái đản vừa thôi.
- TÔI KO QUÁI ĐẢN. _ Quân hét lên_ Chỉ có một mình cô thôi.
- Vậy sao cậu cứ thik tham gia vào chuyện của tôi thế nhỉ?_nó cười khẩy
- Ai biết được chứ? Tại sao tôi lại phải quan tâm một đứa con gái tâm thần như cô chứ? Tại sao ? Tại sao?_ Quân ôm đầu.
- Cứ đứng ở đây với vấn đề của cậu đi. Tôi về, ướt hết rồi.
Nó quay mặt đi. Các quán dần tắt điện hết. Quân nhìn theo, bóng đêm dần nuốt chửng hình dáng nó.
Quỳnh phóng xe về nhà. Chẳng hiểu sao dạo này nó chăm về nhà thế. Bà quản gia mở khóa cho nó vào:
- Cô chủ đã về ạh?
- Lần sau cô ko cần đợi tôi về đâu.
- Dạ thôi, tôi cũng nên chờ cô chủ về chứ. Thôi, tôi xin phép đi ngủ trước._ Bà qg kính cẩn chào.
- Uh.
Nó bước từng bước nặng nề lên phòng. Nó đã quen với việc chỉ có mình bà quản gia đợi nó. Ít nhất thì trong căn nhà này vẫn còn một người đợi chờ nó đi về. Vứt cái túi lên bàn xong, nó nằm phịch xuống gi.ường, nhắm mắt lại. Những lời nói của Quân cứ nhảy múa trong đầu nó. Nó chán.
Sáng nay, nó đi học. Hôm nay nó và tên Quân có *****ng mặt nhau mấy lần nhưng ko thèm nói với nhau câu nào. Năm tiết học trôi qua tẻ nhạt. Thực ra nó có đi học hay ko cũng chỉ thế thôi, với trí thông minh của nó, nó chỉ cần đọc sách là đủ hiểu nên mặc dù nó đi học buổi đực buổi cái nhưng vẫn lên lớp ngon lành. Hết giờ, nó lững thững bước ra cổng, mọi người xung quanh vội vàng đi lướt qua nó, có cảm giác như có mình nó đứng lại giữa thế giới đang xoay chuyển vậy. Rồi nó thấy một thằng con trai đang đứng chờ ai đó ngoài cổng trường nhưng nó ko quan tâm. Nó định đi ngang qua thằng bé thì đột nhiên thằng bé kia lao đến vòng tay qua ôm chầm lấy nó.
- Cuối cùng thì anh cũng tìm thấy em rồi_ vừa nói vừa cười vẻ hạnh phúc
Ngay lập tức nó lấy tay thụi mạnh vào bụng thằng con trai kia. Thằng bé đau quá cúi gập người xuống ôm bụng. Nó thấy thằng kia cúi người xuống thì tiếp tục giơ chân lên đập vào lưng thằng đó từ trên xuống làm thằng bé gục xuống. Xong, nó giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường ngày quay mặt đi. Xung quanh bọn học sinh đang đứng chỉ trỏ, xì xào bàn tán.. Nó liếc mắt một cái, tiếng xì xào im bặt, lũ học sinh trong trường lại tản ra đi về. Nó cũng nhanh chóng bước đi. Đột nhiên thằng nhóc kia hét lên:
- Quỳnh! Là anh đây. Anh Nguyên đây mà.
Nó quay lại, mắt trợn tròn nhìn thằng con trai đang nằm sóng soài dưới đất. Mà ko chỉ có mình nó ngạc nhiên, còn hai người nữa cũng đang shock ko kém
Chap 26
Tại một quán nhỏ.
- Anh là Nguyên ?_ Quỳnh dò xét
- Đúng. Anh là Nguyên đây mà. Em ko nhận ra anh sao?
- Tôi ko thể tin anh dễ dàng vậy được. Anh có đúng là Nguyên hay ko tôi còn ko chắc.
- Sao em lại ko tin anh chứ. Anh và em đã chơi với nhau suốt từ khi em mới chuyển đến cô nhi viện mà. Hai chúng ta đã chơi với nhau rất vui mà, em ko nhớ sao? Anh vẫn nhớ điều anh thik nhất ở em là mái tóc dài dịu dàng và thơm ngát.
- Lần cuối cùng tôi gặp anh Nguyên, anh ý ko hề nhớ tôi là ai.
- Thật ra vài tháng sau đó anh đã nhớ lại mọi chuyện. Nhưng khi anh nhớ lại được thì em rời khỏi cô nhi viện để đi với mẹ em rồi. Sau đó một năm thì gia đình anh chuyển sang Mĩ sống. Trong suốt thời gian anh ở Mĩ, anh đã liên tục dò hỏi tin tức của em. Mấy ngày trước khi biết em ở đây, anh liền mua vé máy bay về tìm bằng được em. Và anh đã tìm thấy rồi ( cười tươi )
- Anh nhận mình là anh Nguyên.Vậy câu thần chú bí mật giữa Nguyên và Quỳnh là gì?
- Aratashikorochia cố lên!
- Anh đúng là anh Nguyên ?
- Uh, là anh. Anh trai em về rồi đây
- Thật là anh. Mà sao anh lại đi tìm em ? Theo lẽ thường thì một chuyện từ hồi còn trẻ con ko thể khiến một người bận tâm lâu đến thế được.
- ( cười ) Tất nhiên là anh phải đi tìm em gái mình chứ nhóc.
- Anh đã về rồi_ Quỳnh chạy đến ôm Nguyên.
- Anh thì phải ở cạnh em chứ cô em nuôi ngốc nghếch._ vòng tay ôm lại.
Ở đằng xa có một người con trai chứng kiến rõ màn hội ngộ cảm động. Chiều hôm đó cậu ta hẹn Nguyên ra nói chuyện.
- Chào anh. Tôi là….
- Quân ( ngắt lời )
- Sao anh biết ?
- Tôi điều tra tất cả về Quỳnh mà, tất nhiên là có cậu trong đó.
- Được. Anh đã biết tôi là ai thì tôi cũng nói thẳng. Tôi mong anh sẽ giúp Quỳnh từ bỏ ý định trả thù điên giồ đi.
- Sao cậu nghĩ tôi sẽ ngăn được cô nhóc đó? ( cười )
- Hôm qua tôi đã chứng kiến anh và cô ả nói chuyện. Lần đầu tiên tôi thấy Quỳnh dịu dàng như thế nên tôi nghĩ anh sẽ làm được. Anh phải ngăn ngay cái kế họach trả thù vẫn chưa có điểm dừng của cô nàng đi. Đã mấy người rồi……..
- ( lại cười ) Cậu thik cô nhóc rồi
- Hả ( ngạc nhiên ). Đâu có. Anh ăn nói vớ vẩn.
- Đúng là cậu yêu nhóc rồi.
- Tôi đã nói ko phải rồi._ Quân bắt đầu tức._ Anh dựa vào đâu mà nói thế ?
- Thế sao cậu cứ phải quan tâm con bé làm gì? Chuyện của nó đâu liên quan gì đến cậu. ( mặt gian tà )
- Tại.. tại tôi sợ Quỳnh lại lôi tôi vào mấy việc đó như lần trước chứ. Anh ko được hồ đồ. Tóm lại anh có định giúp ko?
- Được rồi. Tôi sẽ suy nghĩ. Có gì nữa ko ?
- Tôi nói xong rồi…_ đang định nói thì lại bị ngắt lời
- Hóa ra cậu lại cất công gặp tôi là vì một chuyện mà cậu ko liên quan sao? Tôi thấy chính xác là cậu thik nhóc Quỳnh rồi.
- TÔI ĐÃ NÓI KO PHẢI RỒI MÀ!_ Quân hét lên_ Sao anh cứ nhắc đi nhắc lại thế nhỉ. Tôi về đây.
Quân vứt tiền lên trên mặt bàn rồi đi thẳng. Nguyên ngồi nhâm nhi nốt ly nước và khẽ cười:
- Đúng là ko thẳng thắn gì cả.
Trong mấy ngày liền, Quỳnh và Nguyên đi chơi với nhau rất vui vẻ. Hai đứa rủ nhau đi chơi công viên và chơi toàn trò trẻ con như cưỡi ngựa, cầu trượt… rồi chui vô nhà ma la hét ầm ĩ; rủ nhau vào quán rượu đo xem tửu lượng ai cao hơn rồi lăn lóc chẳng biết sao về được nhà; lên sàn nhảy điên cuồng……Đã lâu nó ko vui như vậy và cũng ko cười nhiều đến thế. Nó thấy lòng mình đỡ nặng đi một chút. Chẳng biết là sao.
Đang ngồi trong lớp tự dưng Quân nhận được mẩu giấy
Quân ơi, hết giờ mình có chuyện muốn nói với Quân. Gấp lắm. Mà chuyện đó ko liên quan gì đến việc hai chúng ta đâu nên Quân ko cần khó xử. Hết giờ, Quân ra dãy phòng học cũ nhé, mình đợi Quân ở đó.
KT: Vân
Hết giờ, Quân ra chỗ phòng học cũ, Vân đã đứng ở đó rồi.
- Có chuyện gì vậy ? _ Quân lạnh lùng
- Chuyện đó mình thực sự ko biết nói thế nào nữa.
- Nếu ko muốn nói thì thôi, tôi đi đây_ toan quay lưng bỏ đi
- Ko, mình sẽ nói nhưng Quân hứa phải tin mình đó. Cậu quen với Quỳnh nên chắc cũng biết chuyện của Nguyên phải ko? Nhưng theo mình được biết ( mắt Vân đã ngân ngấn nước ) anh Nguyên, anh ý…. anh ý … đã mất từ hai năm trước rồi. Nên người đó chắc chắn ko phải là anh Nguyên.
- CÁI GÌ?_ Quân hét lên_ Sao lại có chuyện đó được. Mà nhỏ Quỳnh cáo già lắm, sao lại ko nhận ra?
- Mình ko biết_ Vân vừa khóc vừa lắc đầu_ Nhưng mình chắc chắn là anh ý đã mất rồi.
- Ko thể thế được_ Quân ôm đầu.
- Chuyện đó là sự thật đấy. Anh Nguyên thực ra đã mất cách đây hai năm rồi_ Một cô gái lạ hoắc đi từ đâu đến nói
* * *
 
Chap 27
- Trang!_ Vân hét lên
- Cám ơn vì chị vẫn còn nhớ tôi_ cô nàng tên Trang ra vẻ kiểu cách.
- Thôi bỏ qua chủ đề đó đi. Cô hãy nhắc lại một lần nữa điều mình vừa nói xem nào_ Quân gắt
- Tôi nói là anh Nguyên thực sự đã mất vào hai năm về trước rồi.
- Cô là ai?_ Quân thắc mắc
- Là em gái anh Nguyên_ Vân đáp thay
Chap 29
Sáng ngày hôm sau.
- Hôm qua hai đứa ngủ ngon chứ
- Dạ _ Nguyên.
- Viện trưởng ơi hôm nay mở tiệc thịt nướng ngoài trời nhé?_ Quỳnh đề nghị
- Sao tự dưng con lại muốn thế ?
- Dạ ko có gì. Chẳng qua là con nghĩ làm vậy bọn trẻ sẽ vui thôi. Ngày trước, con cũng thik nhất là được mở tiệc thịt nướng. Rất vui đấy ạh.
- Uhm… ( suy nghĩ )
- Thôi quyết định thế nhé viện trưởng. Con và anh Nguyên đi mua nguyên liệu đây. Chào viện trưởng ạh.
Trước khi kịp để bà viện trưởng nói điều gì, nó đã chạy tót đi kéo theo đó là Nguyên và lấy xe phóng ra chợ rồi chọn đồ. Hai tiếng rưỡi sau, chúng nó trở về trên tay lỉnh kỉnh là đồ. Về đến nơi, hai đứa chợt khựng lại khi thấy mấy đứa đang chơi cùng lũ trẻ con.
- Sao họ lại ở đây?_ Quỳnh
- TRANG! Sao nó lại ở chỗ này được chứ ?_ Nguyên
- Trang?! Là em gái anh?
- Uh. Mà sao Quân cũng ở đây? Cả cô nàng nào kia nữa?
- Đó là Vân. Ngày xưa cô ta cũng sống ở đây và anh cũng quen mà._ Nó quay sang nhìn thẳng vào mắt Nguyên
- Vân?_ Nguyên khẽ nhăn trán_ Àh, hình như hồi đó cô nàng chơi với Trang. Anh cũng chỉ biết sơ sơ.
- Cô nàng đó đã từng rất thik cậu bé tên Nguyên._ Nó nhẹ nhàng.
- Hả ?_ Mồm Nguyên há ra và quay sang nhìn nó_ Em nói gì?
Nhưng chẳng kịp, nó đã bước tới chỗ Quân , Trang, Vân và lũ nhóc đang đùa giỡn. Nguyên chỉ kịp nhìn theo bóng nó
- Mấy người đến đây làm gì vậy ?_ Quỳnh
- Đúng là cậu đang ở đây. Vừa nãy tôi có nghe viện trưởng nói_ Vân
- Chào chị_ Trang.
- Họ đến đây là điều có thể hiểu được, có thể coi như là thăm lại quê cũ. Còn cậu thì sao hả Quân?_ nó quay sang Quân.
- Họ đang tính về đây thì thấy tôi nên rủ đi cùng thôi. Còn tôi thì đồng ý.
- Vậy sao?_ nó liếc một cái nghi ngờ.
- Thôi ko nói đến chuyện đó nữa, cô định tổ chức tiệc thịt nướng cơ mà. Vậy thịt đâu đưa tôi, lũ trẻ đang chờ kìa.
- Chúng ta đi chuẩn bị nha chị_ một con bé tóc ngắn dè dặt hỏi
- Uh_ nó cười mà ko biết điều đó khiến có người choáng.
Nguyên tiến lại gần chỗ mọi người đang đứng thì bị Quân liếc một cái sắc như dao cạo. Nguyên chẳng nói gì chỉ khẽ mỉm cười.
Bữa tiệc đã diễn ra rất vui vẻ. Chúng nó đã nô đùa ầm ĩ và nó đã cười. Nhưng ngay buổi chiều ngày hôm đó, trời bỗng đổ mưa rất to.
Chiều đó, mấy đứa chúng nó kéo nhau đến phòng chơi. Quân và Vân đùa nghịch với lũ trẻ: Vân ngồi xếp đồ chơi còn Quân thì nằm bò ra sàn mà tô tô vẽ vẽ. Trang ngồi trầm ngâm đọc sách. Còn nó thì đang nghe nhạc bằng cái ipod cầm theo khẽ đưa mắt nhìn mấy đứa còn lại rồi quay đi chìm theo bản nhạc. Chợt cái gì đó nóng nóng chạm vào má nó:
- Oái! Gì vậy?_ Nó giật một bên tai nghe ra rồi ngước mắt lên
- Đang suy nghĩ gì vậy cô bé? _ Nguyên đang nhìn nó cười rồi đưa cho nó cốc sữa vẫn còn đang nóng.
- Uhm, ko có gì.
Nguyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nó.
- Có người bảo anh khuyên em đừng trả thù nữa đấy. ( tiếp tục cười )
- Quân!_ nó nói xong thì quay sang nhìn Quân, thằng bé vẫn đang tiếp tục công trình tô vẽ của mình.
- Em đoán được àh?
- Người dám ngăn em chỉ có cậu ta. Mà anh ko định khuyên nhủ em điều gì đấy chứ?
- Ko, vẫn câu trả lời như mười một năm trước : Anh ko hề biết cảm giác của em như thế nào nên dù có nói gì thì những lời nói đó cũng chỉ là vô nghĩa. Nhưng anh nghĩ em đừng quên rằng vẫn còn có những người quan tâm đến em và em ko nên làm những người đó bị tổn thương.
- Đó vẫn bị coi là một lời khuyên đấy_nó khẽ đưa mắt nhìn Nguyên.
- Giờ em thấy sao?
- Chẳng sao cả.
- Vậy thì được rồi.
Cả hai ko ai nói thêm câu gì nữa. Quỳnh đưa mắt ra nhìn cửa sổ đọng nước .
Ngoài trời mưa đang xối xả trên con đường loang loáng nước.
Nó cứ ngồi đấy nhìn làn mưa rơi còn Nguyên thì ngồi nhìn Quỳnh. Những giọt nước cứ thi nhau rơi, rơi mãi rồi rơi xuống mặt đất hòa vào trong lòng đất mẹ bao dung. Nó thấy lòng như chùng xuống, bên tai văng vẳng tiếng nhạc November Rain.
Mấy ngày qua đi nhanh chóng, chúng nó rời viện trong sự tiếc nuối của nhiều người.
Tại bệnh viện nơi tổng giám đốc tập đoàn đá quý Golden- bà Châu đang nằm. Trong phòng 501, có một người đàn bà đang ngồi viết một bức thư rất dài, thi thoàng một giọt nước lại lăn dài trên gò má. Cả căn phòng là một màu trắng toát lạnh lẽo, cô đơn đến đáng sợ. Một mình người đàn bà ấy cô độc.
- Vậy người con trai đó là ai?
- Anh có vẻ thik hỏi nhỉ nhưng ko sao tôi sẽ trả lời. Anh ý là một người anh khác của tôi. Và anh ấy cũng lấy tên tiếng Việt là Nguyên, còn tên tiếng anh là Ryan.
- Vậy là sao? Chị nhớ hồi đó nhà em chỉ có hai anh em thôi mà, tự dưng lại có anh nào nữa?_ Vân
- Tất nhiên là chị ko thể biết anh ý được rồi vì từ nhỏ anh ấy đã sống ở Mĩ.
- Tại sao anh ta ko sống cùng gia đình cô?_ Quân
- Ngày đó, mẹ tôi sinh đôi hai người con trai chính là hai anh ý. Do một người bác của tôi ở Mĩ ko thể có con vì bị bệnh tim nên ba mẹ tôi đã cho bác tôi nhận một người con làm con nuôi. Sau đó gia đình tôi chuyển đến chỗ đó nơi mà anh Nguyên với chị Quỳnh gặp nhau đó.
- Sau vụ tai nạn của anh Nguyên một năm thì gia đình em cũng đã chuyển đi_Vân
- Hồi đó, gia đình tôi sang Mĩ dự đám tang ông bác rồi sau đó chuyển sang định cư luôn. Rồi anh Nguyên và anh Ryan gặp nhau, hai người bám dính cứ như keo ý. Anh Nguyên kể hết chuyện xảy ra ở Việt Nam cho anh Ryan nghe và ngược lại. Và ko biết có phải do hai anh ý là sinh đôi ko mà tôi thấy có cái gì đó lạ lắm, khiến tôi ko thể xen vào giữa hai người.
- Cô tức ah ?_ Quân cạnh khóe
- Anh im đi. Tôi đâu phải loại nhỏ nhen thế. Với lại cả hai đều là anh tôi cơ mà.
- Thôi được rồi, Trang kể tiếp đi_ Vân
- Hai năm trước anh Nguyên đã gặp tai nạn ngã từ tầng năm của một tòa nhà xuống do can một vụ đánh nhau và mất. Và anh Ryan quyết tâm sẽ phải thực hiện được điều mong mỏi của anh Nguyên là tìm được chị Quỳnh nên trong hai năm qua anh ý thay anh Nguyên tìm kiếm. Khoảng một tuần trước anh ý thông báo là đã tìm thấy Quỳnh và vội vàng thu xếp về Việt Nam ngay.
- Vậy cô sợ anh ta sẽ làm gì đó ngu ngốc nên đi theo?
- Chính xác. Và tôi đã ko lầm. Anh ý đã giả làm anh Nguyên_ Trang nhún vai.
- Vậy cô muốn chúng tôi phải làm gì?
- Chẳng có gì nhiều, chỉ cần ngăn cản anh Ryan ở đây quá lâu là được.
- Việc này…_ Vân ngập ngừng
- Anh chàng đó sẽ ko ở đây lâu đâu.
- Sao anh quả quyết như thế?_ Trang
- Qua cách nói chuyện của anh ta và qua câu chuyện cô vừa kể thì tôi thấy như thế.
- Tôi cũng mong là như thế.
Nói xong, Trang quay gót đi.
- Khoan đã!_ Quân gọi giật Trang lại
- Gì vậy ?
- Tôi có ý này …. blah blah
Cùng lúc ấy, Quỳnh và Nguyên đang đi chơi với nhau. Hai người đang ngồi trong công viên ngắm bọn trẻ con nô đùa. Nguyên khẽ đưa tay sang vuốt tóc Quỳnh:
- Quỳnh này! Anh muốn hai chúng ta đến một nơi.
- Đi đâu cơ ?
- Nơi chúng ta gặp nhau lần đầu ý.
- Được thôi.
Chiếc xe lao vun vút đi trên đường và dừng lại tại một thị trấn nhỏ, một thị trấn thanh bình với nhiều cây cối hoa lá, những ngôi nhà nhỏ nằm cạnh nhau
- Lâu lắm rồi em ko về lại đây.Từ hồi bà ta đón em đi
- Anh cũng thế. Nhưng vẫn ít hơn em một năm.
- ( cười mỉm )
- Quan hệ giữa em và mẹ ko tốt àh?
- Chán nản cực độ. Có lúc em nghĩ có lẽ cần một trong hai người biến mất thì mới yên ổn.
- Em sẽ hối hận vì câu nói đó.
- Ko đâu. Thôi bỏ qua chủ đề đó. Giờ chúng ta đi đâu?
- Chiếc cầu, nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Anh đã nói rồi mà.
- Uh_ khẽ gật
Nguyên và Quỳnh bước song song với nhau, bóng đổ dài trên đường đất. Và hai người đã đến được nơi họ cần đến, một nơi rất đẹp.
- Em nhớ lần đầu em gặp anh Nguyên là khi em đang ngồi khóc ỉ ôi dưới chân cầu này. Ba em lúc đó mới mất, em buồn lắm. Đúng lúc ấy thì một cậu bé chạy ra đưa cho em một chiếc khăn tay rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mà ko nói câu gì. Rồi sau đấy em và anh quen nhau và em cũng vui hơn rất nhiều. Nếu hồi ấy ko gặp anh Nguyên thì có lẽ cú shock mất ba của em sẽ còn dai dẳng rất lâu.
- Sao em cứ anh Nguyên anh Nguyên mãi thế? Cứ gọi anh là anh như trước ko được sao?
- Vâng. Anh. Em nhớ đã từng hỏi anh sao hồi đó lại chỉ ngồi cạnh em mà ko nói gì.
- Anh đã trả lời : Lúc đó anh ko hề biết cảm giác của em như thế nào nên dù có nói gì thì những lời nói đó cũng chỉ là vô nghĩa.
- Vậy mà cũng đã nhiều năm trôi qua rồi. Ko biết cô nhi viện đó giờ thế nào?
- Vậy giờ chúng ta đến đó nhé. Đi nào.
Chàng trai dắt tay cô gái chạy giống như rất nhiều năm trước cậu bé cầm tay cô bé vậy.
Chap 28
Bà Châu ngồi thẫn thờ trong bệnh viện. Xung quanh là bốn bề trắng toát. Từ cái hôm bà ngất sau khi xem xong chương trình ti vi do nó bật thì bà ko chịu ra viện nữa. Quỳnh cũng ko đến thăm bà một lần nào. Bà Châu cảm thấy hình như mình đã gây oan nghiệt, Từ khi bà đón nó về từ cô nhi viện, tính nó ngày càng lạnh lùng và cũng càng ngày càng hỗn xược với bà. Có lẽ bà đã thất bại trong việc nuôi dạy nó thành người tử tế hay bà đang phải trả giá cho những hành động của mình trước đây. Ba nó là người tốt và trước đây bà và ông ấy cũng đã rất thương yêu nhau. Nhưng tính bà trước nay vẫn thế, bà luôn là người luôn đòi hỏi cái mới, điều này trước khi lấy bà ông Quân cũng đã biết. Ông đã biết rằng sẽ có một ngày bà ra đi. Nhưng nó lại rất oán hận bà, bà cũng ko biết phải làm gì cả. Bà ko hiểu nó sẽ làm gì nữa, nó sẽ còn trả thù những ai nữa. Hình như nó coi bà là người bắt đầu cho chuỗi ngày đau khổ mà nó chịu đựng nên để dành hình phạt cuối cùng cho bà thì phải, quan hệ giữa hai mẹ con căng thẳng ngột ngạt ko chịu nổi, hai người chưa từng chung quan điểm về bất kì vấn đề nào và hiện giờ bà ko muốn hay chính xác hơn là ko đủ can đảm về nhà để đối diện với nó. Có lẽ một trong hai người biến mất thì tốt hơn. Và bà Châu đem suy nghĩ đó vào trong giấc ngủ và rồi dẫn đến một quyết định…….
Tại cô nhi viện nơi Quỳnh sống ngày trước.
Một người phụ nữ trông đã luống tuổi trông rất phúc hậu ra đón Quỳnh và Nguyên:
- Chào mừng hai cô cậu đến thăm cô nhi viện của chúng tôi. Những đứa trẻ ở đây ngoan lắm mà cũng lâu rồi mới có người đến chơi thế này
Người phụ nữ nở một nụ cười hiền bất chợt khiến Quỳnh xúc. động. Đã rất lâu Quỳnh ko nhìn thấy nụ cười đó. Ngày trước khi nó sống ở đây, viện trưởng là người thương nó nhất, đã quan tâm chăm sóc lo lắng cho nó từng tí. Vậy mà nó đã lãng quên mất điều đó và bao nhiêu năm nay ko thèm về thăm bà một lần nào. Giọng nó đứt quãng:
- Viện trưởng! Viện trưởng…. ko nhận ra… con… sao?
- Cô là …. _ Viện trưởng đưa tay khẽ đẩy gọng kính
- Con là Quỳnh đây. Năm con 5t con đã được gửi vào đây sau khi ba con mất, viên trưởng ko nhớ sao.
Người phụ nữ mở to đôi mắt đã dần mờ theo năm tháng, nhìn vào nó một lúc lâu rồi như cố lục tìm lại trí nhớ, trán bà cau lại. Rồi bà đột nhiên reo lên:
- Quỳnh! Quỳnh đấy phải ko? Con đã lớn thế này rồi cơ àh?
- Viện trưởng!
Quỳnh sà vào lòng bà viện trưởng. Từng giọt, từng giọt nước mắt lặng rơi trên má. Quỳnh chợt cảm thấy như mình trở lại là đứa trẻ 5t của mười một năm về trước. Sau một lúc nghẹn ngào, bà viện trưởng quay sang Nguyên hỏi:
- Còn cậu này là…
- Dạ, chào viện trưởng, con là Nguyên. Ngày xưa con hay đến đây chơi với Quỳnh đó viện trưởng.
- Àh, con là Nguyên đấy àh. Con lớn lên trông khác quá nên ta ko nhận ra. Nhưng bao năm nay con vẫn nhớ đến ta và bọn trẻ ở đây, ta vui lắm. Quà do con gửi vè mỗi năm ta đã phân phát đều cho mấy đứa trẻ, chúng nó vui lắm. Ta cảm ơn con nhiều.
- Ko cần đâu ạh. Đó chỉ là thể hiện tấm lòng của con thôi mà. Con rất yêu lũ trẻ ở đây, chúng nó đã phải chịu thiệt thòi nhiều.
Quỳnh kéo tay Nguyên lại hỏi:
- Hàng năm anh vẫn gửi quà về àh?
- Uh.( cười ).
- Mải nói chuyện nên quên mất, hai con vào trong đi._ Viện trưởng ôn tồn
- Dạ_ đồng thanh
Viện trưởng dẫn hai đứa đi qua một con đường ngoằn ngoèo. Quỳnh khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, quang cảnh nơi đây vẫn ko khác gì so với mười mấy năm trước khi nó ở đây như thể thời gian đã bỏ quên mất cái viện nhỏ bé này. Những thân cây già cỗi vẫn đứng đó che bóng lên mái nhà tầng cổ kính, những **n cát rồi đồ chơi trẻ con vương vãi; quanh quất đâu đó là những cây ăn quả chín mọng mùa nào cũng có… lặng lẽ, bình yên. Hoàng hôn phủ một màu vàng nhàn nhạt lên mọi vật.
Quỳnh và Nguyên được đưa đến một căn phòng nhỏ sơn màu xanh đã nhạt màu và treo đầy những bức tranh vẽ nguệch ngoạc mà nó biết là do bọn trẻ ở đây vẽ. Ngày trước tranh của nó cũng từng được treo ở đây mà. Viện trưởng rót hai cốc cacao nóng ra mời chúng nó
- Hai con uống đi
- Con xin.
Quỳnh đưa tay ra ôm lấy cốc rồi khẽ xoay vòng. Hơi ấm từ trong cốc truyền đến bàn tay nó. Ấm áp. Khẽ đưa môi nhấp một ngụm cacao, nó thik thú tận hưởng cái cảm giác ngòn ngọt một cách thanh thản. Nó chợt thắc mắc sao nó ko về đây sớm hơn. Nó đã tìm ra cho mình một nơi để tránh xa sự xô bồ, nghiệt ngã của cuộc sống nhưng tại sao lại bỏ quên nơi còn yên bình hơn nơi nó thường đến. Và Quỳnh giật mình nhận ra lí do: nó ko dám quay lại nơi này. Nó chốn tránh cái nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm đẹp nhưng cũng có quá nhiều nỗi đau. Một bàn tay đập vào vai cắt ngang suy nghĩ của nó:
- Quỳnh! Viện trưởng hỏi em kìa.
- Dạ. _ Nó vội vàng ngẩng lên.
- Trời cũng sắp tới rồi, hai con ở lại đây nhé_ Viện trưởng cười hiền_ Chắc cả hai mệt rồi phải ko? Để ta dẫn các con lên phòng nghỉ nhé?
- Thôi ko cần đâu ạh_ Nguyên
- Con muốn đến chỗ mấy đứa trẻ. Được chứ ạh?_ Quỳnh đề nghị.
- Uh. Chắc mấy đứa đang ở bếp phụ mấy sơ làm cơm. Có cần ta dẫn đi ko ?
- Ko cần đâu, bọn con sẽ tự đi. Viện trưởng cứ đi nghỉ đi ạh._ Quỳnh
- Nhưng…
- Con vẫn nhớ mà._ Quỳnh cười hiền, một nụ cười đúng nghĩa hiếm hoi.
Quỳnh và Nguyên cúi chào bà viện trưởng một cách cẩn thận rồi đi. Vòng vèo qua mấy con đường rồi bất chợt nó dừng lại .
- Sao ko đi tiếp vậy Quỳnh.
- Anh nhìn này .
Theo tay nó chỉ, Nguyên nhìn thấy trên thân cây cổ thụ già có hai chữ àh ko là hai cái tên được viết xiên xẹo Nguyên và Quỳnh:
- Ngày anh Nguyên khắc chữ lên cây em đã khóc và giận mất mấy ngày đấy.
----------------------------------------------
- Sao anh lại làm thế chứ. Cây cũng biết đau mà, sao anh lại lấy dao rạch vào._ Một con bé vừa khóc vừa nói.
- Ơ, khoan nghe anh nói đã._ Thằng bé con cố gắng thanh minh
- Ứ ừ, em ko nghe. Anh ác lắm. Thế lúc anh rạch anh nhìn thấy nhựa cây ứa ra anh ko xót sao.
- Quỳnh! Đừng thế mà. Sao em ko thèm nhìn xem anh khắc gì lên đó chứ? _ thằng bé cố níu tay con bé con.
- Em ko thèm_ con bé giật mạnh tay ra_ Em ghét anh Nguyên lắm!
Con bé nói xong liền chạy vụt vào trong nhà, còn thằng bé buồn bã đi về. Thực ra cũng chẳng có gì. Chỉ là thằng bé lấy dao khắc lên cái cây già trong viện cô nhi mà con bé sống nhưng bị con bé biết thế là con bé giận dỗi la khóc om sòm.
Mấy ngày sau.
Một con bé len lén chạy đến cái cây già nơi nó và thằng bé cãi nhau hôm nọ. Nó đi vòng quay thân cây và ngó nghiêng rồi dừng lại. Trên vỏ cây xù xì nâu nâu là hai cái tên được khắc vội vàng. Con bé khẽ đánh vần hai từ đó rồi khẽ mỉm cười rồi chạy ngay sang nhà thằng bé.
----------------------------------------------
Quỳnh nhìn Nguyên rồi đột nhiên bất cười:
- Sao em cười?
- Ko có gì. Đi nhanh thôi anh.
Hai đứa đi nhanh tới bếp. Lũ trẻ con đang giúp đỡ mấy sơ nấu ăn và hỏi những câu hỏi ngô nghê. Quỳnh chạy ùa vào:
- Con chào các sơ.Chào mấy đứa !
Nguyên lững thững bước vào sau. Mấy đứa trẻ con thấy có người vào thì thắc mắc:
- Anh chị là ai?
- Àh, ngày xưa chị cũng từng sống ở đây. Lâu rồi về thăm lại. Mà chị tên là Quỳnh, còn anh này tên là Nguyên. Cho chị làm quen với mấy đứa nhé.
- Dạ_ đồng thanh.
- Anh chưa kịp nói gì thì bị nói hết mất rồi. Chán thế_ Nguyên nói với vẻ mặt ỉu xìu
- Hihihi….
Tiếng cười vang rộn cả một vùng nhỏ quê nhỏ bé
 
×
Quay lại
Top Bottom