Hoàn Mê hiệp ký – Thi Định Nhu

Sái Tuyên nói: “Vết thương như thế này, cho dù là người thường, nếu không được chữa trị kịp thời thì khả năng sống sót là rất thấp, huống chi th.ân thể tiên sinh vốn thiếu máu, lại còn những bệnh khác nữa”.

Hà Y nói: “Nhưng đây là Đường môn. Nếu Đường môn không muốn để một người chết, nhất định sẽ có cách, đúng không?”.

Người trên giang hồ đều biết, Đường môn luôn thích kết thân với các đại y gia, độc dược vốn cũng thuộc về y học. Những cao thủ điều chế độc trong Đường môn toàn bộ đều tinh thông y thuật.

Sái Tuyên nói: “Đương nhiên. Nếu bọn họ muốn tiên sinh chết, kỳ thực không cần phí công phí sức đến vậy, làm thế này có lẽ là mang hàm ý uy hiếp”.

Hà Y nói: “Vô Phong chàng… chàng rất ít nói với tôi về chuyện Đường môn. Thực lực của Vân Mộng cốc so với Đường môn rốt cuộc ra sao?”.

Tạ Đình Vân nói: “Cốc chủ từ trước tới nay không có ý đưa Vân Mộng cốc gia nhập bất cứ kệ phái nào trên võ lâm cả, người chỉ luôn muốn biến nơi đây thành một y cốc theo đúng nghĩa. Hơn nữa nhân khẩu trong cốc hoặc là đại phu tay trói gà không chặt và gia quyến của họ, hoặc là các gia nhân cũ. Mấy năm gần đây tuy thu thập không ít nhân thủ nhưng cốc chủ… cốc chủ chung quy vẫn không muốn vì việc ấy mà chiêu binh mãi mã, gióng trống khua chiêng. Cho nên nói tóm lại, chúng ta tài lực hơn Đường môn, nhưng về võ lực thì kém xa. Đây cũng là lý do mấy năm nay chúng ta không tùy tiện va chạm với bọn họ”.

Hà Y đóng cái hộp lại, nói: “Bây giờ chúng ta phải bàn bạc xem nên làm thế nào”.

Ba người kia nghe thấy đều thầm kinh ngạc.

Nữ nhân này quả nhiên không tầm thường! Trong lúc nguy cấp như thế mà nàng vẫn cực kỳ bình tĩnh, còn có thể bàn bạc.

Tạ Đình Vân nói: “Chúng ta không thể tùy tiện hành động. Đường môn chỉ đưa đến một chân của cốc chủ, cũng không hề nêu điều kiện gì, rõ ràng bọn chúng không định trả cốc chủ lại cho chúng ta”.

Sái Tuyên nói: “Bởi vì chỉ có giữ tiên sinh lại Đường môn, tất cả công thức độc dược và bí mật dùng độc của bọn chúng mới được an toàn. Thậm chí bọn chúng có thể ép tiên sinh điều chế, nghiên cứu cho bọn chúng những loại độc dược lợi hại hơn”.

“Những việc ấy liệu chàng có đồng ý không?”, Hà Y hỏi.

“Tuyệt đối không. Cốc chủ ghét cay ghét đắng độc dược, mỗi một học sinh của người, trước khi nhập môn đều phải thề cả đời sẽ không phối chế hay sử dụng bất cứ loại độc dược hại người nào. Thật ra trong cốc có mấy vị đại phu tinh thông giải độc, để họ phối chế một hai loại độc dược không hề khó”.

Triệu Khiêm Hòa nói: “Gần mười năm nay, vì có Vân Mộng cốc mà Đường môn không gượng dậy nổi, địa vị trên giang hồ tụt xuống ngàn trượng. Muốn quật khởi trở lại, việc đầu tiên bọn họ phải làm là đối phó cốc chủ”.

Tạ Đình Vân nói: “Chúng ta không thể dùng sức, chỉ có thể phái người trà trộn vào Đường môn tìm cốc chủ, lén cứu người ra ngoài. Tôi đã chuẩn bị kế sách liên hoàn. Để Triệu, Quách hai vị tổng quản đưa người tới Đường môn bàn điều kiện, đánh lạc hướng bọn chúng; cùng lúc đó tôi sẽ dẫn người đột nhập Đường môn cứu cốc chủ”.

Hà Y lập tức nói: “Người Đường môn thấy trong đám người đàm phán không có ông sẽ lập tức nghi ngờ. Ba người các vị ở ngoài đánh lạc hướng bọn chúng, việc bên trong để tôi lo liệu”.
 
Tạ Đình Vân cười nói: “Đây chính là lý do bọn tôi một mực muốn chờ cô nương quay về. Vào lúc như thế này, người có thể cứu được cốc chủ e là chỉ có mình cô nương”.

Hà Y nói: “Tôi cần hai trợ thủ, không thể là ông nhưng võ công không được kém ông”.

“Được”.

“Tôi cần một bọc đồ, bên trong có ba món đồ: thứ nhất, tất cả những thứ có thể giúp chàng tạm thời trì hoãn thương thế, bảo vệ tính mạng. Thứ hai, ba bộ y phục thường ngày của chàng. Thứ ba, thuốc giải độc hữu hiệu nhất.”

“Sái đại phu sẽ lập tức chuẩn bị tốt.”

“Tôi muốn hai loại độc dược, một loại dùng để thoa lên vũ khí, một loại dùng để giết người, còn cả thuốc mê lợi hại nhất nữa.”

“Thuốc mê không thành vấn đề. Còn độc dược…”, Sái đại phu do dự nói.

Hà Y nói: “Vô Phong là đại phu, Sở Hà Y tôi không phải. Các vị yên tâm những thứ ấy tôi sẽ dùng nhưng tuyệt đối không để chàng biết”.

“… Vâng.”

“Sau cùng, cũng là quan trọng nhất. Tôi cần một tấm bản đồ của Đường môn. Càng chi tiết càng tốt, bất kể phải bỏ ra bao nhiêu tiền, các vị cũng phải tìm cách kiếm cho được.”

Tạ Đình Vân nói: “Thứ đó bây giờ tôi sẽ có cách.”

Hà Y chằm chằm nhìn ông ta, hỏi: “Ngay bây giờ ông sẽ có cách?”.

Tạ Đình Vân nói: “Sở cô nương có lẽ là vẫn chưa từng gặp thê tử của tôi”.

“Thê Tử của ông.”
 
“Trước khi gả cho tôi cô ấy gọi là Đường Phi Yên, đứng thứ hai trong Đường gia. Là chị ruột của Đường Tam.”

Hà Y chợt nhớ lại lần đầu tiên giao thủ với Tạ Đình Vân chính là do bị hiểu nhầm là người của Đường môn.

Dung Vũ các.

Tạ Đình Vân dẫn Hà Y đến một gian phòng ngủ ấm áp.

Lúc bước vào phòng, Hà Y nhìn thấy hai cậu bé chưa tới mười tuổi đang chạy loạn khắp nơi.

“Đây là hai đứa con của tôi”, khuôn mặt của Tạ Đình Vân lộ ra vẻ tự hào.

Ông ta nói tiếp: “Còn có hai đứa trong bụng mẹ chúng nó nữa. Ngô đại phu nói cũng là con trai, song sinh”.

Hà Y vội nói: “Chúc mừng, chúc mừng”.

Thị nữ kéo rèm lên, Hà Y nhìn thấy một phụ nữ mỹ lệ nằm trên gi.ường. Nàng kinh ngạc nhận ra người phụ nữ này chỉ có một cánh tay phải, cô đang cố gắng đỡ lấy cái bụng lớn. Cánh tay phải đã cụt tới vai.

Tạ Đình Vân vội kéo ghế cho Hà Y, bản thân mình thì ngồi lên gi.ường, ngắm người phụ nữ, nhẹ nhàng nói: “Phi Yên, vị này là Sở cô nương mà ta từng kể với nàng, cô ấy sắp là Mộ Dung phu nhân rồi”.

Người phụ nữ kia quay mặt lại, có chút ngượng ngùng nhìn Hà Y, nói: “Sở cô nương, xin lỗi, th.ân thể tôi hiện thực sự quá nặng nề, không sao… không sao thi lễ được”.

Hà Y áy náy nói: “Thật xin lỗi, giờ này tôi thực không nên làm phiền phu nhân…”

Người phụ nữ đó vẻ mặt dịu dàng nói: “Cô nương nói gì thế? Nếu không phải năm đó cốc chủ chịu thu nhận bọn tôi, chỉ sợ tôi và Đình Vân sớm đã thành quỷ dưới đao của Đường môn rồi”, cô ta lấy từ bên gi.ường ra một tấm bản đồ da dê, thần sắc chợt chuyển thành nghiêm túc: “Cô nương có lẽ đã biết, Đường môn đã có lịch sử ba trăm năm trên giang hồ”.

Hà Y gật đầu.

“Cho nên mặc dù những năm gần đây uy danh của bọn họ suy giảm trầm trọng, nhưng chính như cái gọi là con rết trăm chân chết rồi vẫn còn ngọ nguậy, Đường môn tuyệt đối không phải là nơi mà người khác có thể dễ dàng tiến vào được.”

Cô ta chỉ vòng tường ngoài mép bản đồ, nói: “Bức tường này cao mười trượng, bên trên cây thanh đằng leo bám đầy, dưới tường là một con hào. Nước trong hào có độc, cây thanh đằng trên tường cũng có độc”.

Hà Y nói: “Cho nên nếu tôi muốn tiến vào trong sẽ rất nguy hiểm”.

“Với võ công của cô nương, từ đây tiến vào sẽ không nguy hiểm nhưng sẽ nhanh chóng bị phát giác. Bốn phía đều có vọng gác và chó canh. Địa hình của Đường môn rất giống với Vân Mộng cốc, ba mặt tựa núi đều là những vách núi dốc đứng cao vạn trượng, bên ngoài là sông lớn. Con đường tiến vào trong trống trải, dễ thủ khó công.”
 
Hà Y nhìn bản đồ, nói: “Tôi có thể men theo núi tiến vào, như thế sẽ không bị người khác phát hiện”.

Tạ Đình Vân nói: “Ý cô là, trèo lên từ vách núi dựng đứng tới đỉnh rồi lại trèo xuống?”.

“Ừm.”

“Đây cũng là một biện pháp.”

“Điều tôi cần biết bây giờ là, bọn chúng có thể giam giữ Vô Phong ở nơi nào?”

Đường Phi Yên nói: “Những vòng tròn đỏ này là ký hiệu của tôi, đều là những nơi có khả năng. Có điều có khả năng nhất chỉ có hai nơi. Nếu các vị tổng quản định đến Đường môn đàm phán, bọn họ nhất định sẽ áp giải cốc chủ tới một trong hai nơi ấy”.

Hà Y nhìn hai nơi ấy, nhận thấy hai chỗ đó cách nhau rất xa.

“Một chỗ ở phía đông, là một căn phòng hình tròn, bên trong có ba vị tiền bối võ công cao cường nhất Đường môn tọa trấn. Rất có thể bọn chúng sẽ giao cốc chủ cho bọn họ trông coi. Chỗ kia ở phía tây, đi theo cánh cửa này vào lòng đất, là một thủy lao. Nơi đó tổng cộng có mười gian. Bên trong giam cầm phản đồ và kẻ thù của Đường môn. Có nhiều người đã bị giam từ rất lâu rồi.”

Nói xong cô ta cười thảm một tiếng, nói: “Gia pháp của Đường môn đương nhiên cô nương đã từng nghe qua. Cánh tay này của tôi chính là bị bá phụ chấp hành gia pháp mà chặt đi. Nếu tôi bị người của Đường gia bắt về, sẽ bị nhốt trong thủy lao cho tới chết”.

Tạ Đình Vân nói: “Tôi không nghĩ rằng cốc chủ bị nhốt trong thủy lao. Nếu người thật sự bị nhốt ở đấy, chỉ sợ đến một ngày cũng không chịu nổi”.

Đường Phi Yên tiếp tục nói: “Đặc điểm của thủy lao chính là nằm dưới lòng đất, một khi cửa lớn đã bị khóa, ai cũng không thể tiến vào được. Người canh gác ở đây thực ra không nhiều. Trừ con cháu Đường gia, người ngoài tuyệt đối không biết vị trí thủy lao”.

Hà Y đột nhiên hỏi: “Phu nhân nói xem, liệu bọn họ có dự liệu được việc phu nhân biết vị trí hai nơi ấy mà đưa cốc chủ tới giam ở nơi khác không?”.

Đường Phi Yến nói: “Chưa chắc. Một là phản đồ của Đường môn không phải chỉ có mình tôi, hai nơi này vốn thiết kế để giam giữ kẻ khác, cạm bẫy trùng trùng, phòng vệ nghiêm ngặt, kể cả bị người khác biết, muốn vào được để rồi thoát ra cũng cực kỳ khó khăn. Những nơi khác thì lại không hoàn toàn chắc chắn”.
 
Hà Y nói: “Nói như vậy thì tôi sẽ phải chia binh làm hai đường, một đi tìm tam đại cao thủ, một tới thủy lao?”.

Đường Phi Yên lắc đầu hỏi: “Có bao nhiêu người sẽ đi cùng cô nương?”.

“Hai người”.

“Ba người liên thủ đối phó với ba đại cao thủ này e là vẫn rất khó. Hai người tới thì chỉ có thể chết uổng. Ba vị tiền bối này không những võ công cao cường mà còn giỏi dùng độc dược.”

Hà Y gật đầu nói: “Nếu như tôi đã cứu được chàng, vậy làm thế nào để ra ngoài?”.

Đường Phi Yên cười khổ: “E là cô nương chỉ có thể theo đường mình tiến vào để trở ra mà thôi”.

Hà Y nói: “Như vậy không được đâu. Lúc quay trở ra bọn tôi còn phải đem theo một người hoàn toàn không thể đi lại được. Trở ra theo lối đó thì quá khó. Đến lúc ấy tôi sẽ xem tình hình mà nghĩ biện pháp vậy”.

Đường Phi Yên nói: “Tôi rời khỏi Đường môn đã mười mấy năm, bản đồ này giờ có thể có chút sai khác nhưng thay đổi sẽ không quá lớn”.

“Vì sao vậy?”

“Các gia tộc lâu đời thích giữ gìn truyền thống, không thích thay đổi. Mỗi khi Đường môn muốn xây một kiến trúc mới đều sẽ nghĩ tới việc kiến trúc đó có thể dùng tới trăm năm.”

Tối đó, Tạ Đình Vân báo cho Hà Y biết, những thứ nàng cần đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.

“Đây là mười viên thuốc giải độc, bây giờ cô nương uống vào, đến lúc đó, đa số độc dược của Đường môn sẽ không thể ảnh hưởng tới cô.”

“Kiếm của cô nương đã được thoa lên một loại độc được gọi là ‘Hoa Tiếu’. Không nên tùy tiện rút ra, mũi kiếm chỉ cần vạch một vết thương nhỏ trên da bất kỳ ai thì người đó sẽ lập tức mất mạng. Nhưng cô cũng không cần phải lo, cô chỉ cần uống thuốc giải trước là được. Nếu cô muốn giải trừ độc trên kiếm cũng rất dễ.”
 
“Viên thuốc màu đỏ này gọi là ‘Hoan Tâm’. Là một loại thuốc mê cực kỳ hữu hiệu, chỉ cần bỏ vào đèn hay nến mê dược lập tức sẽ theo khói tản ra. Người hít phải nó sẽ lập tức gục ngã, ba ngày sau mới có thể tỉnh lại.”

Hà Y kiểm tra tất cả một lượt rồi bỏ vào trong bọc, nói: “Ai sẽ đi cùng tôi?”.

Tạ Đình Vân chỉ hai thanh niên áo xám đang đứng trong phòng khách: “Chính là hai người họ”.

Hà Y nhìn một lượt nói: “Tôi từng gặp một người trong đó”.

“Không sai. Hắn chính là một người trong Tam tinh tam sát, tên gọi là Sơn Thủy. Hiện là người làm vườn trong cốc.”

“Hắn không phải là người của Đường môn sao?”

“Hắn chỉ là một sát thủ mà thôi. Sát thủ giết người chỉ xem giá tiền, không thuộc về bất kỳ môn phái nào cả. Huống chi hắn hiện giờ cũng đã đổi nghề rồi.”

“Cốc chủ biết việc này sao?”

“Chính cốc chủ nhận hắn vào cốc. Cốc chủ nói, Sơn Thủy là bằng hữu của người.”

“Chàng cũng có bằng hữu sao?”, Hà Y không khỏi có chút kinh ngạc rồi hỏi: “Người kia thì sao?”.

“Người kia là biểu đệ[1] của Sơn Thủy.”

[1]Biểu đệ: Em trai con dì con cậu

“Biểu đệ? Hắn không có tên gọi nào khác sao?”

“Không có. Hắn vào cốc cùng Sơn Thủy. Cùng ở một phòng, cùng làm vườn.”

Hà Y nhìn hai người áo xám, nói: “Chúng ta sẽ lên đường ngay đêm nay”.

Hai người đồng thanh đáp: “Vâng”.

Hà Y nói: “Nếu ba người chúng ta chia ra hành động, các vị chỉ cần tùy cơ ứng biến, nếu ba người chúng ta đi cùng nhau thì sẽ nghe theo lệnh của tôi”.

“Được”, hai người kia đáp rõ ràng.

Hà Y lại nói: “Huynh gọi là Sơn Thủy, biểu đệ của huynh tên gọi là gì?”.
 
“Gọi tôi là ‘Biểu đệ của Sơn Thủy’, hoặc gọi tắt là ‘Biểu Đệ’”, Biểu Đệ đáp.

Mưa nhỏ dai dẳng rả rích suốt cả ngày hôm đó.

Ba người Hà Y đã vào tới đất Thục.

Bọn họ bỏ ngựa thuê thuyền, chèo thuyền trên một con sông gọi là Tố Long Thủy.

Suốt chặng đường Hà Y không nói một lời, trước khi đi chỉ dặn dò hai người Sơn Thủy nhớ kỹ bản đồ Đường Phi Yên vẽ, lúc gần tới đất Thục nàng liền đem hủy tấm bản đồ.

Thuyền đi ngược dòng, làn mưa vừa lạnh vừa dày sớm đã nhuốm ướt mái tóc của Hà Y. Nàng kéo chuỗi hạt hồng đậu trên cổ từ trong áo ra, đưa lên hôn nhẹ vào nó. Tựa như đang tiến hành một nghi thức gì đó, miệng nàng lẩm nhẩm niệm.

Trời tối dần. Lúc lên thuyền tới chân một ngọn núi, nàng khẽ nói: “Lên”.

Ba bóng đen vút đi mười trượng, tựa như thạch sùng bám trên vách núi mà trèo lên.

Trong lòng Hà Y không khỏi thầm cảm thấy may mắn. Tạ Đình Vân nói không sai, khinh công của hai người này quả nhiên rất tốt.

Việc tiếp theo vừa căng thẳng lại vừa nhàm chán: leo núi. Giẫm lên bất cứ cạnh đá nào có thể đặt chân, bám vào bất cứ bụi cây nào có thể bám. Gần tới giờ Tý nửa đêm, ba người cuối cùng cũng đã lần lượt đặt chân lên đỉnh núi.

Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, tường thành của Đường môn sừng sững lặng lẽ ẩn trong bóng đêm. Ánh đèn bên trong dưới cơn mưa cực kỳ leo lét, tối tăm.

Theo kế hoạch, ba người đã tìm thấy cửa vào thủy lao nọ. Bọn họ dự định sẽ ra tay ở đây trước, bởi vì nơi này xem ra khá yên ắng, cho dù Mộ Dung Vô Phong không ở đây, bọn họ đi vào kiểm tra một vòng cũng sẽ không gây ra động tĩnh gì lớn. Nếu như tìm tới ba đại cao thủ kia trước, xảy ra đánh nhau, chỉ sợ sẽ kinh động tới toàn bộ người trong cốc.

Cửa vào hầm ngục là một cánh cửa nhỏ xem thì cực kỳ bình thường, gần giống một cái cửa phòng bếp, chỉ khép hờ.

Hà Y nói với Biểu Đệ: “Huynh ở ngoài này trông chừng. Tôi và Sơn Thủy tiến vào”.

Hai người vô thanh vô tức lẻn vào.

Phía cuối của căn phòng nhỏ là một cánh cửa đá nặng nề. Dưới ánh đèn leo lét, Hà Y phát hiện bên cạnh cửa có một bánh xe tròn lớn, nàng vận sức kéo nó một cái, cánh cửa kia chầm chậm chuyển động, lộ ra một khe cửa. Một chút ánh đèn từ trong khe cửa hắt ra.

Không cần nói cũng biết, bên trong có người.

Hai người lách qua khe cửa tiến vào. Sau cánh cửa là một hành lang dài, một con dốc dài, tận cuối con dốc lại là một cánh cửa nhưng chỉ là cửa gỗ mà thôi.

Cánh cửa gỗ này chỉ khép hờ, Hà Y đẩy cánh cửa liền nhìn thấy một người trung niên ngồi cạnh bàn. Người này trông rất nho nhã, rất ôn hòa, cứ như là một người đọc sách chân chính.

Trên tay ông ta cũng cầm một cuốn sách, vừa nghe thấy có tiếng động liền ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen thâm trầm nhìn hai người họ, rất khách khí nói: “Xin chào hai vị”.
 
✥ Chương 23 ✥


Sơn Thủy nhìn người này chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Nơi này chỉ có một mình các hạ?”. Lúc Sơn Thủy mở miệng nói chuyện, một dải lụa trắng từ trong tay áo Hà Y bay vút ra, cuộn lấy xâu chìa khóa đeo bên hông người trung niên, dải lụa nhẹ nhàng thu về, xâu chìa khóa kêu lên leng keng, người trung niên kia vươn tay ra muốn chụp lấy xâu chìa khóa, Hà Y vội vàng tung ra hai mũi phi tiêu chặn lại. Xâu chìa khóa cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi vào lòng Hà Y.

Nàng đang định ném một hạt Hoan Tâm vào đèn dầu thì người trung niên kia đã cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, chỉ nghe “vụt vụt” mấy tiếng, tất cả đèn dầu trong phòng đột nhiên tắt ngóm. Bốn phía thoắt cái đã tối om.

Sơn Thủy nói: “Cẩn thận ám khí của hắn, hắn là người mù”.

Hà Y nói: “Tôi sẽ vào đó xem xem, tên mù này để lại cho huynh”.

“Cửa ở bên trái”, Sơn Thủy nói.

“Trước khi đèn tắt tôi đã nhìn thấy rồi.”

Chỉ nghe thấy trong bóng tôi tiếng đao kiếm vang lên bốn phía, có vẻ như Sơn Thủy đã bắt đầu giao thủ với kẻ mù kia. Hà Y thừa lúc hỗn loạn lẻn vào một cánh cửa hẹp khác.

“Két” một tiếng, cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, một luồng không khí ô uế khiến người khác buồn nôn phà vào mặt.

Tối đến mức không nhìn được năm đầu ngón tay của chính mình.

Không khí bên trong mang mùi gần như mùi của thây người phân hủy, tựa như đã tích lại rất nhiều năm, một luồng gió âm u xuyên suốt lùa qua hành lang.

Hà Y nhóm một ngọn lửa nhỏ, ép mình nén cảm giác buồn nôn đang trào lên trong ngực xuống. Nàng phát hiện ra hai bên trái phải con đường trước mặt mình mỗi bên có năm gian ngục thất, những gian ngục thất này có một nửa nằm chìm dưới đất.
 
Có tiếng u u cực nhỏ tựa như tiếng ruồi muỗi kêu không biết từ đâu truyền tới, Hà Y nghe thấy mà da đầu có cảm giác tê tê.

Nàng cố gắng trấn định thần trí, mở cánh cửa gian ngục thất đầu tiên bên phải, hướng vào trong nhỏ giọng gọi: “Mộ Dung Vô Phong, Mộ Dung Vô Phong!”.

Không có tiếng người đáp lại. Gian ngục thất này sâu mà âm u, có một nửa chìm dưới nước. Đóm lửa trên tay không biết tại sao đột nhiên tắt ngóm.

Trong lòng Hà Y kiên định quyết ý: “Bất kể thế nào ta cũng phải tiến vào xem xem, bên trong có đúng là không có người không? Người bên trong liệu có phải Mộ Dung Vô Phong không?”, sau đó xốc lại lòng can đảm, lội xuống nước, mò mẫm trong bóng tối, dò dẫm về phía trước. Chẳng bao lâu đã đi tới tận cùng, Hà Y lần mò ở giữa, dường như có một vật gì đó mềm mềm đang bị buộc trên một cây cột gỗ. Vật đó tỏa ra mùi hôi thối, làm nàng suýt nữa ngất đi. Nàng không nhịn nổi thét lên một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa.

Tay của nàng quờ quạng lung tung, phát hiện ra vật mềm mềm ấy dường như là một đám bùn, không giống con người.

Nàng run rẩy rút mồi lửa trong người ra, nhóm một đóm lửa nhìn rồi “á” một tiếng, thét lên kinh hãi!

Thì ra trên cây cột quả là có buộc một người nhưng đã sớm phân hủy biến dạng, chiếc đầu thối rửa vẫn treo lơ lửng trên thân mình của chính anh ta. Trên tay Hà Y ban nãy sờ phải là thịt thối đang dần bong ra. Nàng sợ tới mức đánh rơi cả mồi lửa, cắm đầu bỏ chạy như bay khỏi gian ngục thất đó.

Ra khỏi gian ngục, nàng vẫn cảm thấy hồn vía trên mây, hai chân mềm nhũn, tim đập thình thịch dữ dội, cơ hồ đến sức lực để đứng cũng không còn nữa. Mùi thây người phân hủy lại cứ như ma quỷ ám trên người nàng.

Gian ngục thất thứ hai vẫn phải đi.

Nàng ổn định lại tinh thần, quyết định không châm lửa nữa, mở tung cánh cửa thứ hai, hướng vào trong gọi: “Xin hỏi bên trong có ai không? Có người xin đáp một tiếng, không có người tôi sẽ đi đây!”.

Một thoáng sau, chỉ nghe có một giọng nói yếu ớt từ xa xa vọng lại, nói: “Cô là ai? Là người tới cứu tôi ra ngoài hả?”.

Trong lòng Hà Y chợt nảy lên, đó là giọng đàn ông, khẩu âm không giống Mộ Dung Vô Phong lắm. Hà Y đành hỏi lại: “Ngươi là Mộ Dung Vô Phong?”.

Người kia đáp: “Không phải… cầu xin cô, cứu tôi ra khỏi đây… nếu không tôi sẽ bị lũ chuột gặm tới chết ở đây mất!”.

Hà Y nói: “Xin lỗi, tôi chỉ có thể cứu một người, ông… nếu ông có võ công, tôi có thể cắt dây thừng giúp ông, để ông chạy ra ngoài”.
 
Người kia nói: “Tôi không chạy được, bọn chúng… bọn chúng chặt… chặt hai chân của tôi rồi. Cô là người tốt đúng không? Cầu xin cô cứu tôi với, nhà tôi rất giàu, nếu cô cứu tôi ra, bất kể cô muốn bao nhiêu bạc người nhà tôi đều có thể cho cô!”.

Hà Y run rẩy nói: “Xin lỗi, tôi rất muốn cứu ông. Nhưng đối với tôi người tôi phải cứu quan trọng hơn ông”.

“Người cô muốn cứu là Mộ Dung Vô Phong ư?”.

Hà Y vui mừng nói: “Vâng, ông… ông biết chàng ở đâu ư?”.

Người kia nói: “Hắn không ở đây, nếu cô cứu tôi ra, tôi sẽ nói cho cô biết”.

Hà Y thầm nhủ, người này nhất định muốn thoát ra tới phát điên rồi. Liền hỏi: “Ông bị giam ở đây bao lâu rồi?”.

“Bảy… bảy năm rồi.”

“Vậy làm sao ông có thể biết được tin tức về Mộ Dung Vô Phong?”

Người kia bịa đặt nói: “Ba năm trước ở đây từng giam một người tên là Mộ Dung Vô Phong, không lâu đã chuyển đi nơi khác rồi”.

Hà Y “binh” một tiếng, sập cửa đi ra ngoài.

Gian ngục thất thứ ba không có bất cứ tiếng động nào, Hà Y bạo gan lội xuống nước đi đúng một vòng, phát hiện ra nơi đây hoàn toàn trống rỗng.

Nàng mở cửa gian ngục thất thứ tư, gọi một vòng không có nửa tiếng đáp lại. Nàng lại lội xuống nước, cảm thấy trong nước có hàng đàn hàng đàn chuột đang chạy qua chạy lại giữa hai chân mình, kèm theo đó là một thứ âm thanh “u u” đáng sợ.

Nàng lần mò trong bóng tối, đi tới tận cuối, cánh tay run rẩy sờ về phía trước.

Lần này, nàng chỉ vươn ngón trỏ ra, chuẩn bị hễ chạm phải thứ đang thối rữa sẽ lập tức chạy ra ngoài.

Ngón trỏ nhè nhẹt chạm phải một làn da mềm mại. Mềm và có tính đàn hồi.

Người này vẫn còn sống!

Nàng nhóm một đóm lửa, chỉ thấy trên cây cột trói một người phụ nữ bị chặt đứt hết chân tay. Mái tóc dài đen bóng rủ xuống trước ngực, bên trên không ngờ lại có hai con chuột to đùng bám lên! Nhưng đôi mắt của người phụ nữ ấy đang dùng một ánh mắt rất mực dịu dàng nhìn nàng.

Hà Y “oa” một tiếng nhảy dựng lên, đóm lửa trên tay lại rơi xuống nước, nàng hỏi: “Này… này… cô… cô… không sao chứ?”.
 
Giọng nói kia lại rất văn nhã, đáp: “Không… không sao cả. Ta ở đây… rất tốt”.

Hà Y nói: “Vạn lần xin lỗi, không phải là tôi đến cứu cô!”.

Người phụ nữ kia điềm đạm nói: “Người đến cứu ta sớm đã chết vì cứu ta rồi. Cho dù cô có cứu ta ra ngoài, ta cũng không muốn sống nữa”.

Lòng Hà Y mềm nhũn đi, nói: “Bên ngoài kia tôi còn một người bạn, có lẽ tôi… tôi thật sự có thể cứu cô ra ngoài”.

Người phụ nữ kia nói: “Cô đừng quan tâm tới việc không đâu, tôi chỉ muốn nhanh nhanh chết đi mà thôi”.

Hà Y hỏi: “Cô… cô có muốn tôi giúp gì không?”.

Người phụ nữ kia hỏi: “Cô có mang theo đường không? Rất lâu rồi tôi không được nếm vị đường”.

Hà Y sờ sờ trên người, nói: “Tôi không có đường, có vài hạt đậu phộng… cô có muốn không?”.

Người phụ nữ đáp: “Đậu phộng cũng được. Rất lâu rồi tôi cũng không được ăn đậu phộng. Tôi không có tay, làm phiền cô cho vào miệng tôi”.

Hà Y lấy ba hạt đậu phộng trong túi đưa vào miệng cô ta. Người phụ nữ ấy vui mừng nhau chúng, nói: “Cảm ơn cô, tiểu cô nương. Nếu cô không phải tới tìm tôi, vậy thì mau đi đi!”.

Hà Y dợm bước, quay đầu đi ra.
 
Gian ngục thất thứ năm truyền lại tiếng chít chít đáng sợ của bầy chuột. Hà Y gần như đã không còn dũng khí đi vào nữa rồi. Nàng run rẩy khẽ gọi một tiếng: “Mộ Dung Vô Phong, chàng… chàng có trong đó không?”.

Trả lời nàng, chỉ có tiếng chít chít của lũ chuột.

Nàng nghiến răng, quyết tâm không thấy quan tài không bỏ cuộc, rồi lại lội xuống nước đi vào.

Nước ở đây không sâu, chỉ tới ngực của nàng mà thôi nhưng trong nước có mùi gì đó rất đáng sợ. Nước không hề sạch sẽ, Hà Y cứ bước thấp bước cao mà tiến tới, tựa như đang đi trong bùn lầy vậy. Nàng không dám nhóm lửa lên, sợ phải nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ hơn nữa, bèn làm như lúc trước, đưa ngón tay trỏ chạm vào cây cột gỗ một cái.

Ngón tay lại chạm vào thứ gì đó mềm mềm

Nàng không dám sợ tiếp nữa, đành nhóm lửa lên, thấy sờ sờ trước mắt lại là một xác chết bắt đầu thối rửa khác! Người này trước khi chết hẳn đã phải chịu đau đớn cực độ, khuôn mặt méo mó, miệng đã banh ra tới mức không thể rộng hơn nữa, tựa như muốn gào thét thật lớn.

Cảm ơn trời đất, người này không phải là Mộ Dung Vô Phong!

Hà Y đang định quay ra, xác chết kia chợt động đậy. Từ trong lỗ mũi của xác chết bò ra một thứ giống như là rắn! Thứ đó bỗng bật một cái, nhảy thẳng lên người Hà Y!

Hà Y thét lên một tiếng chói tai, trượt chân vùi đầu xuống nước, trong lúc kinh hoàng uống liền mấy ngụm nước. Thừa dịp mình chưa kịp nôn mửa, vội điên cuồng lao ra khỏi gian ngục. Vừa ra khỏi nàng đã quỳ rạp xuống đất, nôn thốc nôn tháo, nôn cho tới khi dạ dày hoàn toàn trống rỗng.

Cuối cùng nàng cũng tin câu: Người có thể bị dọa chết.

Sau đó nàng toàn thân mềm nhũn ngồi dưới đất, nhìn vào cánh cửa gian ngục thất thứ sáu.

Nàng đã bị dọa tới mức không còn sức đứng dậy nữa, nhưng vẫn cắn răng vịn vào tường đứng dậy, run rẩy đẩy cánh cửa gian ngục thất, nức nở gọi vào trong: “Mộ Dung Vô Phong, Mộ Dung Vô Phong, Mộ Dung Vô Phong, chàng có trong đó không? Nếu có, xin chàng… xin chàng trả lời ta đi. Nếu không trả lời, vậy ta… ta đi đây! Ta không muốn… không muốn nhìn thấy xác chết nữa đâu! Hu hu… ta sắp sợ chết rồi!”.

Một trận gió âm u lạnh lẽo từ bên trong lùa ra ngoài, trong làn nước, trong làn nước lại vang lên tiếng chít chít của lũ chuột.

Không có ai trả lời.
 
Chân của Hà Y bắt đầu nhũn ra. Nàng lấy hết toàn bộ mồi lửa còn lại ra, vừa mới nhóm được lửa lên đã thấy bốn phía trôi lềnh bềnh xác một bầy chuột trương phềnh. Nàng chỉ cảm thấy mắt tối đi, cơ hồ muốn ngất. Lúc ấy trong nước đột nhiên có một đàn chuột lớn bơi về phía nàng, phút chốc đã leo lên người nàng, lên vai nàng. Nàng hoảng loạn, liền rút kiếm chém bừa, bởi vừa rồi quá sợ hãi nên đã đánh rơi hết mồi lửa xuống nước.

Không biết làm sao, nàng đành đi về phía đầu kia của ngục thất. Nước tuy chỉ ngang ngực nhưng bầy chuột kia sống chết không chịu bỏ qua nàng, bám theo không thôi, cắn loạn xạ trên người nàng. Nàng vung chưởng, khua loạn lên trong nước, không dễ gị mới mò được tới đầu bên kia nhưng chân bỗng đạp hụt vào một khoảng trống. Thì ra, đáy nước tới đoạn cuối của ngục thất thì đột nhiên lại lún sâu, Hà Y không kịp phản ứng gì đầu đã chìm vào trong nước, trong cơn hoang mang, nàng chỉ đành cố bám lấy cây cột gỗ trong nước kia!

Nàng biết trên cây cột gỗ này đang buộc một cái xác hình thù đáng sợ, nhưng đến lúc này rồi cũng chẳng để ý nhiều nước. Tay của nàng sống chết với lấy cây cột, chợt phát hiện tay mình vừa quờ được một góc áo.

Bên tai nàng vang lên một giọng nói yếu ớt nhưng quen thuộc:

“Hà Y, đừng sợ, ta ở đây.”

Giọng nói này đối với Hà Y tựa như đến từ thiên đường.

Chàng ở nơi này! Chàng còn chưa chết! Chàng… chàng vẫn có thể nói chuyện!

Nàng mừng tới phát điên! Không sợ gì nữa, đem tất cả những thứ vừa nhìn thấy lúc trước quẳng hết ra khỏi đầu, ôm chặt lấy th.ân thể kia, không biết là do vui hay do buồn mà nước mắt tuôn không ngừng: “Vô Phong… cuối cùng thiếp tìm thấy chàng rồi! Chàng vẫn… vẫn còn sống!”.

Nàng đưa tay sờ lên mặt chàng, chỉ nghe thấy chàng thở dài một tiếng, nói: “Hà Y, nàng điên rồi sao. Nơi nguy hiểm thế này, sao nàng lại… sao nàng lại chạy đến đây!”.

Nàng không thèm để ý tới lời chàng, chỉ một mực sờ toàn thân chàng. Đôi tay của chàng bị trói cao trên cây cột gỗ, phần thân dưới ngâm trong nước. Hà Y nhẹ nhàng sờ xuống dưới, chân trái có vết sẹo hằn lớn của chàng, may mà vẫn còn. Nơi đáng nhẽ là chân phải thì trống không, trong lòng nàng chợt như có vạn tiễn xuyên tâm, không kìm được, chạm vào vết thương của chàng, khóc nói: “Chân phải của chàng… quả nhiên mất rồi. Lũ khốn kiếp đó! Thiếp sẽ giết bọn chúng! Chàng còn đau không? Vết thương lớn thế này, liệu có đáng lo không? Bọn chúng… bọn chúng sao lại… sao lại hành hạ chàng đến mức này…”.

Nàng ôm lấy chàng, cứ thế khóc lóc thảm thiết, Mộ Dung Vô Phong đành nhẹ nhàng an ủi nàng: “Ta… không sao. Nàng đừng buồn”.
 
Chàng chưa dứt lời, Hà Y đã nói: “Vừa rồi… vừa rồi thiếp đứng ngoài cửa gọi chàng, sao chàng không trả lời?”.

Mộ Dung Vô Phong trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Hà Y, đem theo ta, chắc chắn nàng sẽ không thể thoát nổi”.

“Cho nên chàng không lên tiếng, đúng không? Chàng hy vọng thiếp không tìm thấy chàng thì sẽ bỏ đi, phải không?”

Chàng không nói gì.

“Chàng… đến lúc này rồi mà chàng vẫn chỉ nghĩ cho thiếp!”, nàng thương tâm nói: “Nơi này… nơi này là nơi con người có thể ở sao? Thiếp đưa chàng ra ngoài, dù phải chết cùng nhau cũng phải tìm nơi sạch sẽ rộng rãi, dù thế nào… dù thế nào cũng còn hơn ở lại đây!”.

Nàng ôm lấy chàng, dùng kiếm chặt dứt dây thừng trói hai tay chàng, thân hình chàng liền mềm nhũn mà ngã vào người nàng.

Hà Y ôm Mộ Dung Phong ra ngoài hành lang, lấy ra thuốc men đã chuẩn bị trước, bỏ vào miệng chàng, nói: “Đây là thuốc để giữ mạng, chàng nhất định phải nuốt xuống”.

Mộ Dung Vô Phong nhẹ giọng nói trong bóng tối: “Hà Y, ta… không nuốt nổi bất cứ thứ gì…”, nói xong liền “ộc” một cái, nhổ toàn bộ số thuốc trong miệng ra rồi còn phun ra một ngụm máu lớn.

“Thiếp mặc kệ! Chàng không nuốt được cũng phải nuốt!”, Hà Y nhặt mấy viên thuốc dưới đất lên, ra sức nhét vào miệng chàng rồi mở bình nước ra, trút một miếng nước lớn vào miệng chàng, ép chàng phải nuốt số thuốc kia xuống.

“Hà Y… trong này rất… bẩn…”, Mộ Dung Vô Phong lại nói.

“Thiếp có mang đồ để chàng tắm rửa”, Hà Y thuần thục cởi bỏ y phục của chàng, đem y phục sạch sẽ đã chuẩn bị trước mặc lên cho chàng.

Phần thân dưới của chàng được băng bó một lớp băng rất dày, toàn bộ đều ướt sũng, lại ngâm trong nước đã lâu hiển nhiên không sạch sẽ chút nào.

Hà Y khẽ nói: “Chàng… chàng chịu đau một chút, thiếp có mang theo kim sang dược tốt nhất”, nói xong, nàng lấy một ngọn phi đao trong người, rạch lớp băng quấn trên người chàng.
 
Chàng giữ tay nàng lại, nói: “Nàng… nàng đừng tháo băng, cũng… cũng đừng động vào đấy. Cứ… cứ tìm cách nhanh chóng thoát ra”.

Nàng thoáng ngây ra, rồi hiểu chắc hẳn vết thương đó trông rất đáng sợ, thê thảm tới không dám nhìn, Mộ Dung Vô Phong sợ nàng trông thấy sẽ sợ hãi nên không cho nàng động vào. Nàng dịu dàng nói: “Vô Phong… thiếp không sợ, nơi đây… nơi đây cũng tối đen, thiếp thay thuốc cho chàng… băng lại vết thương, chàng nhất định. Nhất định sẽ cảm thấy khá hơn một chút”.

Tay chàng vẫn cố sống cố chết nắm lấy cổ tay của Hà Y, nói: “Ta nói không thể động vào thì không nên động vào, hai chúng ta, cuối cùng ai là đại phu?”.

Hà Y nói: “Nhưng… nhưng… có lẽ phải một lúc nữa chúng ta mới thoát ra được… chàng… th.ân thể chàng liệu có chịu nổi không?”.

“Giờ chúng ta phải mau thoát ra, nàng lại còn ở đây… rể rà… rề rà đòi làm mấy việc ấy… thật là lãng phí thời gian”, trong bóng tối, chàng thở hổn hển, nói đứt quãng.

Giọng nói của chàng càng lúc càng yếu ớt, Hà Y chỉ đành ngừng lại, ôm lấy chàng, đẩy mở cánh cửa gỗ, lúc bước ra, trong căn phòng có kẻ mù lòa ban đầu không có lấy một tiếng động. Hà Y thử gọi khẽ một tiếng: “Sơn Thủy?”.

Không ai trả lời. Kẻ mù kia có vẻ như cũng không ở trong phòng. Hà Y đạp tung cánh cửa nối ra hành lang dài, mượn ánh đèn mờ mờ phía xa nhìn thấy Sơn Thủy nằm bên cạnh cánh cửa đá, còn tên mù thì bị đao của Sơn Thủy đâm chết nằm phía bên kia.

“Sơn Thủy!”, Hà Y kéo Sơn Thủy dậy, anh ta xem ra vẫn còn hơi thở nhưng trên mặt lại thoáng đen đi.

“Cô… tìm thấy… hắn rồi. Vận khí của chúng ta… xem ra cũng không tệ”, Sơn Thủy chẳng còn chút sức lực, nói.

“Huynh đã trúng độc rồi?”, Hà Y thất thanh kêu lên.

“Ta trúng một mũi tụ tiễn của tên mù kia, ở… ở vai”, hắn kéo thanh đơn đao chống bên cạnh, người mềm đi nhưng vẫn gắng gượng giữ không cho mình ngã xuống.

“Hà Y, xé áo hắn ra”, Mộ Dung Vô Phong nói.

Hà Y theo lời xé mảnh áo trên vai Sơn Thủy
 
“Điểm ba huyệt ‘Kiên Tinh’, ‘Thiên Xung, ‘Thần Đường’ của hắn, sau đó rút mũi tụ… tụ tiễn ra”, Mộ Dung Vô Phong thở gấp, nói.

Hà Y nói: “Trước khi đến đây, bọn thiếp đã uống không ít thuốc giải để dự phòng”, nàng rút mũi tụ tiễn ra.

“Thế cũng không ăn thua. Loại độc dược này không nằm trong số đó. Đem… đem toàn bộ thuốc giải nàng mang trên người… lấy ra cho ta xem.”

Hà Y mở một chiếc hộp gỗ, bên trong bày các loại dược hoàn ngang dọc ngay ngắn.

“Lấy ba viên dược hoàn màu lục và viên dược hoàn mà hồng kia để vào một chỗ… bóp nát, trộn vào với nhau, thoa… thoa lên miệng vết thương của hắn.”

“Rồi lại cho hắn uống viên thuốc màu… màu đỏ…”, chàng chỉ cảm thấy trước mắt nổi đom đóm, đầu váng mắt hoa.

Hà Y nhanh tay đem viên thuốc màu đỏ bỏ vào miệng Sơn Thủy.

“Giải… huyệt…”

Nàng giải huyệt cho Sơn Thủy. Quả nhiên Sơn Thủy đã có thể đứng dậy.

Hà Y cười nói: “Huynh xem, có thần y ở bên cạnh, dù là độc gì cũng không cần sợ”.

Sơn Thủy than: “Tên mùa kia quả là rất lợi hại. Trước khi chết không biết hắn đã khởi động cơ quan gì, cửa đá đã bị khóa chặt rồi”.

Tâm trạng Hà Y trở nên nặng nề.

“Biểu Đệ ở bên ngoài, hắn… có lẽ hắn có thể mở cửa cho chúng ta.”
 
Sơn Thủy lắc đầu: “Cơ quan mở cửa và đóng cửa nhất định không giống nhau. Hắn… hắn không sao chứ?”, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Dung Vô Phong, Sơn Thủy cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.

“Ta không biết. Khó nói lắm”, Hà Y cười khổ, một mực ôm chặt lấy Mộ Dung Vô Phong vào lòng.

Thần trí chàng đã dần dần có chút không tỉnh táo. Hà Y đặt tay lên lưng chàng, truyền cho chàng một chút chân khí. Cuối cùng chàng cũng tỉnh táo trở lại, đôi mắt uể oải đưa lên nhìn hai người trước mặt, nói: “Tại sao… tại sao còn không đi ra?”.

Sơn Thủy nói: “Chúng ta đã bị nhốt trong này rồi. Hình như cánh cửa đá này đã bị người ta khóa lại”, hắn đã cố sức đẩy mấy lần, cánh cửa đó vẫn cứ trơ trơ bất động.

“Tìm… tìm cơ quan. Thạch môn này hẳn là do mấy bánh răng khống chế. Không có chuyện không thể mở.”

Sơn Thủy chỉ một vòng sắt bên cạnh cửa nói: “Đây chính là cơ quan. Ta tận mắt nhìn thấy hắn ta xoay nó một lúc, cửa liền bị khóa lại. Quay trái, quay phải, ta đều đã thử hết rồi, cửa vẫn không mở”.

“Hà Y…”, Mộ Dung Vô Phong miễn cưỡng mở mắt ra, nói: “Ta muốn đến… xem cái vòng đó”.

Hà Y nhẹ nhàng đỡ lấy trán chàng, dịu dàng nói: “Chàng đừng bận tâm nữa, mau nhắm mắt lại, ngủ một lúc đi. Nơi đây để hai người bọn thiếp nghĩ cách là được rồi”.

“Đưa… đưa ta tới xem”, chàng nhắm mắt lại, nói.

Hà Y ôm chàng tới trước vòng sắt, đưa tay chàng đặt lên cái vòng đó.

Chàng sờ sờ cái vòng, lại sờ tới cái trục.

“Ngươi xoay nó một vòng, để ta nghe thử tiếng… tiếng nó chuyển… chuyển động.”

Cái vòng “két két két” xoay một vòng.

Chàng cười yếu ớt, nói: “Cái cơ quan lâu đời này… chỉ sợ đã có hai trăm năm lịch sử rồi”.

Hà Y sững sờ, hỏi: “Chàng cũng có hiểu biết về cơ quan?”.

“Ừm.”

“Chàng thật quá đáng yêu rồi”, Hà Y không nhịn được hôn chàng một cái.

“Ngươi… kéo cái vòng sắt ra ngoài, nếu kéo được, vậy là ta… ta đoán đúng rồi.”
 
Sơn Thủy nắm lấy cái vòng sắt, một chân đạp lên tường, dùng sức kéo ra ngoài một cái, “lách cách” mấy tiếng, cái vòng được kéo ra một đoạn!

“Nhấc cái vòng ấy lên… lên đúng vào vết khắc trên tường đá này, sau đó quay về bên trái đúng ba vòng thì dừng lại.”

“Cách, cách, cách…”

Sơn Thủy nói: “Đã hết ba vòng”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Kéo cái vòng xuống dưới về vị trí cũ, rồi xoay phải một vòng”.

“Cách cách…”

“Ngươi xem thử xem… bây giờ cánh cửa đã có thể kéo ra chưa?”

Sơn Thủy dùng sức kéo một cái, cuối cùng cánh cửa cũng từ từ chuyển động, mở ra một con đường hẹp. Ba người mừng rỡ, vội len qua đi ra ngoài.

Ngoài cửa vọng lại tiếng người giao đấu.

Một mình Biểu Đệ đang lăn xả đấu với ba lão nhân. Hà Y thất sắc nói: “Chẳng lẽ ba đại cao thủ của Đường môn cũng chạy tới đây rồi?”.

Sơn Thủy nói: “Cô đem Mộ Dung Vô Phong chạy trước, tôi với Biểu Đệ ngăn cản mấy người này”, nói xong rút đơn dao xông vào trận chiến. Hà Y co chân chạy ngay, chợt thấy một lão nhân áo xám đã chuyển người đuổi theo nhanh như cắt.

Đuổi giữa chừng thì bị Sơn Thủy chạy tới một đao chặn lại, lão áo xám không thể không quay người đối phó với Sơn Thủy. Hà Y vội nhân cơ hội này ôm lấy Mộ Dung Vô Phong lướt đi mười trượng một, chạy sâu vào bên trong Đường môn. Nàng đoán hẳn người của Đường môn sẽ cho rằng nàng muốn chạy về đồng hoang ít người lui tới sau núi để ẩn náu, cho nên bản thân nàng sẽ làm ngược lại, chạy thẳng vào trong những phòng ốc san sát của Đường môn.

Mưa giăng kín như tơ
 
Nàng cảm thấy bàn tay vốn đang bám chắc lấy vai mình của Mộ Dung Vô Phong dần dần lỏng ra, dần dần tuột đi. Hơi thở của chàng cũng càng lúc càng mảnh.

Nàng sợ hãi gọi chàng vài tiếng, chàng không hề trả lời. Không những thế tim chàng đập càng lúc càng yếu. Khi chân khí của nàng truyền vào th.ân thể chàng thì phát hiện nội tức bên trong người chàng tán loạn, đã nguy hiểm lắm.

Máu bắt đầu thấm khỏi lớp băng dưới thân chàng, phút chốc đã nhuốm ướt tay nàng.

Nàng hoảng hốt lao vào một hành lang, mượn ánh đèn nơi ấy xem tình hình của chàng, thấy đôi mắt chàng nhắm chặt, mặt xám như tro, môi đã chuyển màu nhợt nhạt như sắc mặt.

Nàng kéo vạt áo của chàng, thấy chỗ băng bó nơi chân phải của chàng đã sớm bị nước bẩn ở thủy lao nhuốm thành màu đen, mà từ trong lớp băng chảy ra một thứ chất lỏng vừa đen vừa dính nhưng không rõ là máu hay là… hay là thứ gì đó khác.

Hà Y sợ tới toát mồ hơi, trong đầu trống rỗng.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Nàng ra lệnh cho bản thân.

Nàng vô thanh vô tức lẻn vào một gian phòng rất lớn, vừa vào cửa liền ném một viên “Hoan Tâm” vào cây đèn. Nàng đợi ở cửa một lúc, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng “bịch bịch”, tựa như có người trúng thuốc mê, ngã xuống đất.

Đó là một gian phòng của nữ nhân, cực kỳ xa hoa, bên trong quả nhiên có bốn nha hoàn mười bốn, mười lăm nằm ngã la liệt trên mặt đất.

Trên gi.ường có một người phụ nữ đang nằm, có vẻ như cũng đã hôn mê.

Hà Y cài cửa phòng lại, phát hiện một cánh cửa khác trong phòng có mùi hơi nước tỏa ra, nàng tiến vào xem thì thấy có hai bồn tắm đầy nước nóng. Ở bốn phía có đốt một loại hương thơm để xông người.

Đến lúc này Hà Y mới phát hiện trên người mình có một thứ mùi đáng sợ. Ở trong cái nơi tựa như địa ngục kia quá lâu, lại sờ phải rất nhiều thứ mà trước giờ mà chưa từng chạm tới, nàng đương nhiên biết mùi trên người là thứ mùi gì.

Hà Y cởi bỏ y phục cho Mộ Dung Vô Phong trước, đặt chàng vào trong nước, cẩn thận tắm rửa từng tấc từng tấc d.a thịt của chàng. Nàng cắn chặt răng, gỡ từng lớp từng lớp băng bó ở thân dưới chàng.

Vết thương đã thành một mảng đen kịt, cũng không được khâu lại gì hết, tựa hồ chỉ tùy tiện bôi lên một lớp kim sang dược loại làm đông máu nhanh nhất để cầm máu mà thôi. Thậm chí nàng có thể nhìn thấy một đoạn xương trắng đang chuyển đen. Không dám nhìn kỹ nữa, nàng đưa mắt đi, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt rửa, làm sạch chỗ vết thương.
 
Sau khi tắm rửa kỹ càng cho chàng một lượt, nàng lại đưa chàng vào bồn nước nóng thứ hai, lại tắm rửa thật sạch cho chàng thêm một lần nữa. Làm xong tất tần tật nàng mới tìm một tấm khăn lớn bọc lấy chàng, đặt lên một chiếc sạp gỗ ở bên cạnh còn bản thân cũng nhảy vào bồn nước tắm qua loa, rồi tìm ở tủ quần áo lớn bên cạnh được hai bộ y phục mặc vào. Lúc ấy thứ mùi đáng sợ trên người mới coi như biến mất.
 
Quay lại
Top Bottom