Hoàn Mê hiệp ký – Thi Định Nhu

“Ăn cơm chưa?”, bà lại hỏi.



“Tôi đi làm cơm đây”, chàng lăn bánh xe, đi về phía bếp.



“Không cần, lão đã thổi xong sẵn đây rồi.”



Chàng quay lại, khẽ cười nói: “Đa tạ, có điều xin đừng mất công làm cơm cho chúng tôi. Cô ấy… những thứ hiện cô ấy có thể ăn rất hạn chế. Cứ để tôi tự làm”.



Tân đại nương vội nói: “Vậy được, để lão đến giúp công tử”.



“Không cần”, chàng dứt khoát từ chối.



Câu trước chỉ là khách khí, câu sau đã có chút lãnh đạm rồi.



Chợt nghe thấy đằng sau có tiếng yếu ớt: “Vô Phong…”.



Hai người đều quay đầu, Hà Y đã tỉnh lại.
 
Trong cơn hoảng hốt, chàng lấy áo khoác che vai, lăn bánh xe tới bên gi.ường nắm lấy tay nàng. Tân đại nương nhìn thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, ý tứ lui ra bên ngoài.



Khuôn mặt nàng còn rất tiều tụy nhưng ánh mắt nhìn chàng hàm chứa nét cười.



Chàng che miệng nàng lại, nhẹ nhàng nói: “Nàng còn chưa khỏe, đừng nói chuyện, lãng phí khí lực”.



“Cởi áo ra cho ta xem vết thương trên vai chàng”, nàng lướt nhìn mặt chàng rồi nhìn vào vai chàng.



Nàng còn nhớ việc đêm ấy.



Trong lồng ngực chàng chợt dấy lên một cơn đau nhói, tựa như có con dao sắc đâm vào tim chàng.



Chàng cúi thấp đầu.



Giữa hai người bỗng có sự im lặng đáng sợ.



Một lúc sau, Hà Y khẽ hỏi: “Vết thương của chàng thế nào rồi? Đã bôi thuốc chưa? Tại sao đến giờ mà vẫn còn chảy máu?”, ngừng một chút nàng lại hỏi: “Y phục của chàng toàn là bùn, lại ngã ở đâu rồi?”.



Chàng nhìn nàng, nhạt giọng nói: “Không cần lo cho ta. Ta là đại phu, vết thương nhỏ này ta có thể lo liệu được”.



Hà Y vẫn nhìn lo lắng vào đầu vai chàng.
 
Chàng đành xoay người đi vào bếp, đổi thuốc, băng lại vết thương rồi thay một bộ y phục mới.



Hà Y không thể cử động nhưng có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà bếp vọng ra, cũng không biết Mộ Dung Vô Phong đang làm gì nữa, một lúc sau mùi đồ ăn từ trong bếp tỏa ra.



Chàng làm cho mình một bát cơm, một bát thức ăn, lại nấu cho nàng một bát cháo.



Lúc cơm canh nóng hôi hổi bưng lên trước mặt, Hà Y bật cười.



“Không ngờ chàng có thể nấu ăn”, nàng cười nói: “Trước đây từng làm rồi sao?”.



Mộ Dung Vô Phong lắc đầu, nói: “Chưa. Cho nên ta cũng không định mời nàng nếm thử đồ ăn ta nấu. Còn bát cháo này, bất kể mùi vị thế nào nàng cũng phải ăn một chút. Cả ngày nay nàng không ăn gì rồi”.



Nói rồi chàng nâng đầu nàng lên, bón từng thìa cho nàng.



Không biết vì quá đói hay vì tay nghề nấu nướng của Mộ Dung Vô Phong thực sự không tệ, nàng cảm thấy mùi vị của bát cháo này rất ngon, thoáng chốc đã ăn hết sạch.



“Đồ ăn chàng làm, có thể cho ta nếm thử một ít không?”, nàng nhìn chàng rồi hỏi.



“Không có ớt, chỉ sợ nàng ăn không quen.”
 
Chàng làm cho mình món nấm xào đậu phụ. Hà Y nếm một miếng, mùi vị tươi ngon khôn tả. Sau rồi nàng nằm xuống gi.ường nhìn chàng ăn.



Dáng vẻ chàng khi ăn cơm cực kỳ trang nhã, một miếng cơm, một miếng thức ăn, nhai kỹ ăn chậm, có chút đồ ăn mà ăn tới nửa canh giờ.



“Đây là lần đầu tiên ta nhìn chàng ăn cơm”, nàng chợt nói.



“Ừm”.



“Trong ý nghĩ của ta, chàng dường như là một người không bao giờ ăn cơm chứ đừng nói tới việc nấu cơm.”



“Nếu thế mà ta sống đến tận bây giờ chẳng phải quái lạ lắm sao?”, chàng từ tốn đáp.



“Có thể giải huyệt đạo hai tay của ta không?”, nàng bỗng nói: “Ta không thể cử động chút nào, khó chịu muốn chết”.



“Không được, nàng sẽ rất đau đấy.”



“Lẽ nào ta thực sự phải ở trên gi.ường như thế này mười ngày trời.”



“Ừ.”
 
“Nhưng… ta là nữ nhân, rất không tiện…”, mặt nàng đỏ bừng lên.



“Ta có thể chăm sóc cho nàng”, chàng ngẩng đầu nhạt giọng nói: “Ăn xong ta sẽ thay thuốc, tắm rửa cho nàng”.



“Chàng… chàng… chàng mặc kệ ta, để ta bẩn thỉu mấy ngày cũng được”, nàng vội rụt đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra cặp mắt.



Chàng lấy trong người một chiếc khăn tay lau miệng rồi uống hớp trà sau đó mở túi thuốc rồi bế nàng khỏi gi.ường, nhanh nhẹn thay thuốc cho nàng, tiếp đến dùng nước nóng lau toàn thân cho nàng một lượt.



Thế chưa phải là hết, chàng thay một chậu nước khác rồi lại bắt đầu lau rửa cho nàng lần thứ hai.



“Thật ra… không cần kỹ thế này đâu. Không phải ai cũng mắc bệnh ở sạch đâu”, Hà Y không nhịn được nói.



Chàng không thèm để ý, tiếp tục tỉ mỉ lau người cho nàng như đang cẩn thận lau một cái bình cổ quí giá.



Sau khi lau xong, chàng lại thay một chậu nước nữa.



“Lại một lần nữa?”, Hà Y kêu lên: “Không chịu đâu! Ta sắp sạch đến chết rồi đấy”.



Mộ Dung Vô Phong nói: “Nàng kêu cái gì? Nhỏ tiếng chút đi”.
 
“Chàng ưa sạch thì chàng cứ sạch một mình là được rồi, đừng lây sang cho ta!”



Chàng mặc kệ nàng, tiếp tục tỉ mỉ cẩn thận lau rửa cho nàng thêm một lần nữa rồi mới đặt nàng về gi.ường sau đó chàng cũng vào bếp tắm rửa một lúc, đóng cửa phòng, thổi tắt đèn dầu.



Nơi đây là vùng núi sâu, trời cũng đã tối, đèn vừa tắt trong phòng lập tức tối om.



“Mộ Dung Vô Phong, ta vốn chưa buồn ngủ”, Hà Y nói.



Trong bóng tối, chàng lặng lẽ chuyển mình lên gi.ường, đắp chăn.



Thật là mệt.
 
Suốt hai ngày nay chàng cố gắng cắn răng cầm cự nhưng vẫn lo bản thân không kiên trì nổi.



Vết thương nơi vai sâu thấy xương mà chàng chỉ khâu qua loa một chút.



th.ân thể chàng vốn cực kỳ yếu ớt, bất luận là vết thương gì cũng đều hồi phục rất chậm.



Lại thêm phải vất vả cả một ngày…



Nằm lên gi.ường chàng mới cảm thấy toàn thân được thả lỏng một chút nhưng những cơn đau buốt ở chân do nhiễm lạnh lại ập đến từng trận từng trận.



Thoáng chốc, tất cả các khớp ở thân dưới đều đau như bị kim châm. Chỗ đầu gối với mắt cá chân cũng tấy đỏ mà nóng lên.



Thực ra cả người chàng cũng bắt đầu nóng bừng lên, chàng bắt đầu ho khan.



“Làm sao rồi?”, Hà Y quay mặt sang hỏi.



Chàng có hết sức áp chế cơn ho, nói: “Không sao”.



Nàng áp mặt mình vào mặt chàng, nhanh chóng cảm thấy thân nhiệt không bình thường của chàng.



“Nhất định là chàng quá mệt rồi”, nàng than nhẹ.
 
Trong bóng tối, hô hấp của chàng dần dần ổn định nhưng hơi thở càng lúc càng nóng.



Hà Y định nói gì đó nhưng chàng đã mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.



Sáu ngày tiếp đó, Mộ Dung Vô Phong đều dậy rất sớm, ngày nào cũng tới phòng khám rồi quay về chăm sóc Hà Y.



Chàng thiết lập một quy tắc sinh hoạt, bao gồm việc mỗi ngày đều giúp Hà Y lau rửa ba lần, bất kể nàng phản đối thế nào chàng vẫn cứ làm, không chút sai khác.



Chàng cũng bắt đầu tự sắc thuốc cho mình. Mọi chứng bệnh của chàng, nhờ việc uống thuốc đúng giờ mà cũng dần thuyên giảm.



Cho tới giữa trưa ngày thứ bảy, chàng theo lệ một mình tự đẩy xe đi trên con đường nhỏ trong thôn. Dọc đường vừa khéo gặp một bệnh nhân, hai người nói chuyện một lúc chàng bỗng thấy bệnh nhân này ngây người nhìn chằm chằm đằng sau lưng mình.



Chàng xoay người lại, mười sáu người áo trắng đồng loạt quỳ xuống, một người trung niên trong đó run giọng nói:



“Cốc chủ, bọn thuộc hạ… bọn thuộc hạ cuối cùng cũng tìm được người rồi!”



Mười sáu người kia nhìn chiếc xe lăn lấm bùn, thân hình gầy rộc đi của chàng, hai đầu gối sưng phù thấy rõ của chàng thì đều kinh ngạc mà vui mừng rằng chàng vẫn còn sống. Mọi người lập tức đưa chàng lên một chiếc kiệu mềm, sớm đã có người lấy loại thuốc chàng thường dùng thoa lên đầu gối cho chàng.
 
“Cốc chủ, người… chịu khổ rồi. Vết thương trên vai người… không sao chứ?”, người đứng đầu chính là Quách Tất Viên, nhìn thấy trên vai chàng quấn vải trắng không kìm được mà đau lòng không thôi.



“Không cần lo”, Mộ Dung Vô Phong bình thản nói. Quay đầu nhìn, trong đám người có cả Ngô Du và Sái Tuyên.



“Cốc chủ, bọn thuộc hạ đưa người về cốc.”



“Sái đại phu và Ngô đại phu cũng tới à?”, chàng hỏi: “Trần đại phu ở lại cốc?”.



“Trần đại phu cùng Tạ tổng quản tới Đường môn. Bọn thuộc hạ vốn cho rằng…”



Bọn họ vốn cho rằng ba sát thủ kia đã bắt chàng về Đường môn, cho nên lực lượng chính của họ đã vào đất Thục, sợ Mộ Dung Vô Phong không có ai chăm sóc, tự nhiên phải phái một đại phu đi theo.



“Tạm thời ta chưa thể về được. Sở cô nương đang bị trọng thương, ta phải ở lại đây chăm sóc cô ấy”, chàng nói.



“Bọn thuộc hạ có thể đưa cốc chủ và Sở cô nương cùng về cốc. Trong cốc dược liệu đầy đủ, mọi việc đều tiện hơn.”



Chàng thở dài một tiếng, nói: “Như thế đương nhiên là tốt, chỉ là, cô ấy hiện không được cử động dù chỉ một chút. Vẫn phải đợi vài ngày nữa hẵng nói”.
 
Quách Tất Viên vội nói: “Vậy cũng được, chúng ta cứ tạm thời ở lại đây vài ngày”.



“Ở đâu?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi. Thôn này rất nhỏ, cũng không có khách điếm.



“Bọn thuộc hạ có mang theo lều bạt”, Quách Tất Viên cười nói: “Vốn đã định ở tại trong núi qua đêm”.



“Vậy sao?”, Mộ Dung Vô Phong bật cười.



“Người trong cốc đã tìm được chàng phải không?”, Mộ Dung Vô Phong vừa vào cửa Hà Y đã hỏi.



“Làm sao nàng biết?”



“Ta đoán”, Hà Y nói.



Thực ra cũng không phải khó đoán. Trên chân của chàng đắp một tấm chăn vuông, là loại chàng thường dùng hồi còn ở trong cốc.



“Đợi nàng khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ cùng về”, chàng giúp nàng chỉnh lại chăn sau đó bưng tách trà nhấp một ngụm.



Hà Y lắc đầu, nói: “Chàng về trước đi. Ta không muốn về cùng chàng”.



Mộ Dung Vô Phong sửng sốt, hỏi: “Tại sao?”
 
“Chẳng sao cả. Không muốn.”



“Ta không thể bỏ nàng ở lại đây một mình”, chàng rõ ràng có chút không vui.



“Tân đại nương có thể chăm sóc ta. Với lại ta cảm thấy mình cũng dần khỏe hơn rồi.”



“Nếu nàng không muốn đi, ta có thể ở lại chăm sóc nàng”, chàng nghĩ một chút rồi nói.



“Chàng không cần chăm sóc ta”, nàng chợt lạnh lùng nói: “Chàng chiếu cố ta bao nhiêu ngày nay, ta đã rất cảm kích rồi”.



Chàng ngây người nhìn nàng, cảm thấy rất kinh ngạc, cũng không biết nói sao.



Hai người duy trì sự trầm lặng rất lâu, Mộ Dung Vô Phong thở dài nói: “Ta hiểu rồi, nàng vốn không cùng muốn sống cùng ta”.



“…”
 
“Chàng không hề hiểu ta, ta… ta vốn không tốt như chàng tưởng”, qua một lúc, Hà Y thấp giọng nói.



Mộ Dung Vô Phong cúi thấp đầu.



“Bất kể chàng đang nghĩ gì, điều chàng nghĩ không phải là nguyên nhân”, sợ chàng nghĩ lệch đi, Hà Y vội vàng bổ sung thêm một câu.



Chàng ngẩng đầu, tay run run, nhìn nàng nói: “Vậy nàng nói cho ta biết, cuối cùng là vì sao?”.



Hà Y tránh cái nhìn của chàng, lặng lẽ lắc đầu.



Một thoáng yên lặng nữa, Mộ Dung Vô Dung chỉ cảm thấy trong lòng đau thắt, chàng nghiến răng, nói từng từ từng chữ: “Ta không hề muốn ép nàng. Trước giờ ta chưa từng ép buộc ai”.



“Ngô đại phu… cô ấy vốn rất thích chàng. Cô ây mới là người thích hợp với chàng nhất”, Hà Y nói, “Hôm nay cô ấy cũng tới phải không?”.



Chàng tức giận nhìn nàng, không nói một lời.



“Thật đấy, hai người rất hợp nhau”, nàng lại nói.



Tay Mộ Dung Vô Phong run rẩy, đột nhiên “xoảng” một tiếng, ném tách trà trong tay xuống đất vỡ tan, hét lên: “Nàng nhắc đến cô ấy làm gì? Cô ấy và chúng ta vốn chẳng mảy may liên quan gì!”.



Ngay lúc ấy, sắc mặt của chàng tím ngắt, toàn thân co giật tới mức đáng sợ, sau đó mắt tối sầm, cả người đổ ấp từ trên xe lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
 
✥ Chương 13 ✥


Rừng trúc như xưa.



Vườn hoa trong gió đầu xuân dập dờn đung đưa.


Tất thảy những thứ trong sân cho tới mặt hồ đượm mùi cỏ tươi phía xa xa đều tràn đầy sức sống.



Còn chủ nhân của chúng lại cứ mãi chìm trong bạo bệnh.



Về tới cốc đã tròn một tháng, Mộ Dung Vô Phong vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.



Đa số thời gian chàng đều hôn mê, thời gian tỉnh lại rất ngắn, hoàn toàn không thể nói năng.



Tuy việc sinh bệnh với chàng mà nói là chuyện thường tình, mọi người đã quen mà ứng phó nhưng lần này làm bệnh so với trước còn lâu hơn, nặng hơn nhiều.



Đầu tiên là sốt cao liên miên, rồi nôn mửa. Sau đó không dễ dàng gì mới giảm được sốt thì lại bắt đầu ho khan suốt ngày.



Tuy rằng mê man cả ngày nhưng kỳ thực không hề ngủ an giấc.



Các khớp toàn thân đều đau nhức, vết thương trên vai cũng hành hạ.



Từ trước đến giờ chàng không phải người rên rỉ kêu than, cho nên cứ cắn răng chịu đựng, tay thì níu chặt lấy khăn trải gi.ường.



Càng nghiêm trọng hơn là cơn đau của chàng tựa hồ phát tác ngày càng liên tục, ngày càng mất khống chế. Có một lần, người hầu lỡ tay đánh rơi bát thuốc ngoài hành lang, “choang” một tiếng vọng vào phòng thế là cơn đau tim lại bắt đầu phát tác, lại co giật, thở gấp.



Tình trạng này khiến cho tất cả những người chăm sóc chàng sợ hãi.



Ngay tối đó, tất cả hành lang trong Trúc Ngô viện đều được trải một lớp thảm rất dày.
 
Bất kể là làm việc gì, mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, nghĩ ngợi cân nhắc cho thật kỹ. Bọn họ bắt đầu đem tất cả những thứ dễ rơi vỡ, va chạm, gây tiếng động lớn trong phòng ra ngoài. Đầu tiên là tất cả bình vại, chung đỉnh, đồ cổ, sau đó là đồ pha trà, giá đựng bút rồi tới chậu hoa bên cửa sổ, quyển họa trong bình lớn. Thứ đến là tất cả những thứ dễ gây vấp ngã, không dùng chậu sưởi nữa mà chuyển sang dùng lò sưởi cao, vững. Để đề phòng bệnh phong thấp của chàng tiếp tục chuyển biến xấu, trong phòng không được có chút hơi lạnh và ẩm nào. Tất cả ghế trong phòng đều được phủ đệm lông chồn đen. Sợ chàng ngã từ gi.ường xuống, dưới đất cũng phủ thêm một lớp đệm da dày. Sau đó họ mới chợt nhận ra rất nhiều cái lo là hoàn toàn dư thừa. Trên thực tế Mộ Dung Vô Phong đã yếu tới mức ngay đến sức để xoay người một cái cũng không có. Mười ngày liền, nếu không có ai giúp chàng trở mình thì chàng cũng chẳng làm sao mà cử động được. Chàng ăn rất ít cho nên tốc độ bình phục cũng rất chậm, đồng thời th.ân thể cũng gầy gò đến cực độ. Đến mức có một lần Sái Tuyên thay áo cho chàng, phát hiện thể trọng của chàng tựa như so với bình thường đã nhẹ đi một nửa, mà sợ tới mức giật bắn mình. Sau đó Sái Tuyên ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, gọi Triệu Khiêm Hòa đang trực ở thư phòng nói “Bất luận như thế nào cũng phải nghĩ cách”. “Ông kêu tôi nghĩ cách gì bây giờ? Nếu tôi có cách thì đã tốt rồi”, Triệu Khiêm Hòa sốt ruột đi tới đi lui trong thư phòng. Mọi người đều ngầm cảm thấy bệnh của cốc chủ có liên quan đến Sở Hà Y. Nhưng rốt cuộc là liên quan như thế nào thì chẳng ai rõ ràng. Bởi vì, từ bấy đến giờ Hà Y không hề quay lại thăm Mộ Dung Vô Phong. Nàng không hề rời khỏi sơn thôn cùng mọi người mà cố chấp đòi ở lại thêm năm ngày. Những huyệt đạo Mộ Dung Vô Phong phong bế trên người nàng, ba ngày sau tự động giải khai, ngày thứ tư nàng đã có thể xuống gi.ường đi lại. Sái Tuyên luôn chăm sóc nàng.
 
Vết thương của nàng khôi phục cực nhanh cũng rất tốt. Đến ngày thứ mười, nàng đã hoàn toàn không còn cảm thấy mình từng là người bị trọng thương nữa, sau đó nàng bèn từ biệt Sái Tuyên.



“Từ ngày đầu tiên tôi bắt đầu chăm sóc cho Sở cô nương, cho tới giờ khắc cuối cùng trước khi rời đi, cô nương ấy không hề nhắc tới tiên sinh”, lúc Sái Tuyên quay lại não ruột mà nói với Quách Tất Viên như thế.



Một tháng nay, vì bệnh của Mộ Dung Vô Phong mà trong cốc ai cũng không tránh khỏi lo lắng, căng thẳng.



Thực ra, kể cả khi không bệnh, Mộ Dung Vô Phong cũng ít khi để ý tới những việc khác ngoài việc khám chữa bệnh. Trước giờ chàng luôn tin tưởng giao phó các vị tổng quản lo liệu mọi việc nhưng trong lòng mọi người thủy chung đều cảm thấy có ai đó luôn quan sát mình.



Huống chi sự hưng vượng của Vân Mộng cốc hoàn toàn dựa vào thanh danh như mặt trời giữa trưa của Mộ Dung Vô Phong. Nếu chàng có mệnh hệ gì, đừng nói tới Vân Mộng cốc mà ngay cả toàn bộ Thần Nông trấn đều rơi xuống vực sâu vạn trượng.



May mà mọi người đều biết Mộ Dung Vô Phong nhiều bệnh, mỗi năm đều ốm vài lần, gặp phải thời tiết xấu, bệnh lại càng trầm trọng. Người bên ngoài sớm đã thêu dệt, miêu tả chàng thành một người cả ngày nằm liệt gi.ường, không thể tự ngồi dậy. Cho nên, dù chàng có bệnh hai tháng liền cũng không ngạc nhiên gì lớn lắm.



“Xem ra hai người họ thực sự là đang giận nhau”. Quách Tất Viên gặp Sái Tuyên ở cổng Trúc Ngô viện liền bắt Sái Tuyên đem đầu đuôi quá trình chăm sóc Sở Hà Y kể lại một lượt nữa, rồi than: “Sở cô nương, ài… ông khẳng định sức khỏe của Sở cô nương không có vấn đề gì?”



“Người được tiên sinh chăm sóc cẩn thận làm sao có vấn đề gì đây?”



“May mà ông quay lại nhanh, có thể thế chỗ cho Ngô đại phu. Một tháng nay việc y vụ trong cốc cũng nhiều, Trần đại phu không sao dứt ra nổi, việc chăm sóc cốc chủ đều do cô ấy đảm trách. Tôi nhìn cũng đủ mệt, bảo cô ấy nghỉ ngơi mấy ngày mà cô ấy dứt khoát từ chối.”



Sái Tuyên cười khổ, lắc đầu nói: “Tôi sớm đã đề nghị với cô ấy cả nghìn lần rồi. Cô ấy chẳng chịu để tôi nhúng tay, chỉ cho tôi làm những việc nữ nhân không tiện làm như tắm rửa, thay y phục cho tiên sinh thôi. Tôi vừa muốn khuyên giải mấy câu, cô ấy đã đem dáng vẻ như muốn cãi nhau ra dọa tôi.”



“Vị này cũng… quá si mê rồi”, Quách Tất Viên thở dài, quay lại vấn đề chính, nói: “Cốc chủ muốn gặp ông. Người vừa mới tỉnh lại”.
 
Cửa thư phòng khép hờ, Ngô Du không có ở bên trong. Lúc bước vào, theo thói quen Sái Tuyên gài cửa lại.



Tuy đang là đầu xuân nhưng đối với bệnh nhân mà nói, hơi lạnh có vẻ như không có gì ghê gớm này lại cực kỳ đáng sợ.



Trong phòng thường nồng nặc mùi thuốc, không biết tại sao bây giờ đã nhạt đi nhiều, Sái Tuyên đưa mắt nhìn, nhanh chóng biết được nguyên do.



Cửa sổ trong phòng ngủ đang mở rộng, rèm cửa bị gió thổi bay phần phật.



Trong đầu Sái Tuyên không nhịn được mà thầm thở dài: Nhất định là Ngô Du đã mệt tới mức hồ đồ rồi, nếu không sẽ không thể thiếu cẩn thận tới mức ngay cửa sổ cũng quên không đóng. Chính làn gió thổi tới đã xua tan mùi thuốc trong phòng.



Sái Tuyên rảo bước tới bên cửa sổ, đang định gài lại thì nghe thấy giọng Mộ Dung Vô Phong trong màn vọng ra:



“Không cần đóng.”



“Tiên sinh, trong phòng quá lạnh. Người sẽ cảm mất!”



“Ta không lạnh”, tiếng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết.



Không biết làm sao, Sái Tuyên đành buông thêm một lớp rèm dày gần cửa sổ, chắn bớt khí lạnh từ bên ngoài ùa vào.
 
Quả nhiên, Mộ Dung Vô Phong bắt đầu ho.



Sái Tuyên đành tới đứng ngoài màn yên lặng đợi Mộ Dung Vô Phong.



Ho một lúc lâu, Mộ Dung Vô Phong mới nói: “Ngươi vào đây, trong này hãy còn một chiếc ghế”.



Sái Tuyên vén rèm bước vào, ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh gi.ường Mộ Dung Vô Phong.



Chàng nằm trên gi.ường, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt gầy tái nhưng đôi mắt vẫn tỉnh táo.



Thấy chàng yếu tới mức này, bên cạnh lại chẳng một bóng người, Sái Tuyên không nhịn được hỏi:



“Ngô đại phu đâu?”



“Ta bảo cô ấy quay về nghỉ ngơi rồi. Ta từng dặn dò nhiều lần, việc này không được gọi tới cô ấy. Tại sao không ai nghe lời ta vậy?”, chàng nhíu mày, lạnh lùng, bực mình nói.



“Việc này, là Ngô đại phu kiên quyết… lần sau học trò nhất định ngăn cô ấy.”



Mộ Dung Vô Phong duỗi tay, vịn vào mép gi.ường tựa như muốn ngồi dậy nhưng phát hiện ra toàn thân mình chẳng có chút khí lực nào. Sái Tuyên vội tới giúp chàng từ từ ngồi dậy, kê thêm một cái gối dựa lưng cho chàng. Cuối cùng chàng cũng ngồi dậy được.
 
Bệnh án trong thư phòng chỉ sợ đã chất tới ngập cửa rồi phải không?”, chàng nhìn Sái Tuyên, phều phào hỏi.



“Việc này, học trò đã án theo ngày mà giải quyết ổn thỏa, những ca khó đã để riêng ra một chỗ, tuy không quá nhiều nhưng cũng thành một tập lớn. Đợi khi sức khỏe tiên sinh khá hơn rồi sẽ mang tới để tiên sinh xem”, Sái Tuyên cúi đầu cung kính thưa.



“Ngươi đem qua đây, đặt lên gi.ường, hiện giờ ta có thể xem rồi, có điều chưa thể viết được”, chàng bắt đầu ho.



Sái Tuyên lại yên lặng đợi chàng nói tiếp.



Một lúc sau, Mộ Dung Vô Phong mới nói: “Y vụ trong cốc…”



“Hơi bận một chút. Mấy vị đại phu còn phải tăng ca ngày đêm. Nhưng đó là tình hình mười ngày trước, giờ ổn hơn rồi. Học trò ngờ rằng sẽ còn phải bận rộn thêm chập nữa, đến hè mới có thể thong thả một chút.”



Mộ Dung Vô Phong thở dài: “Ta nằm liệt gi.ường mười ngày rồi sao?”.



Thực ra chàng đã nằm thế trọn một tháng trời rồi, Sái Tuyên sợ không dám nói, chỉ hàm hồ ậm ừ một tiếng, vội đổi sang đề tài có thể Mộ Dung Vô Phong có hứng thú nghe: “Sở cô nương bình phục rất nhanh. Lúc chia tay, cô ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh như thường rồi”.



Mộ Dung Vô Phong nghe xong trầm mặc rất lâu mới nói: “Ngươi đi lấy bệnh án qua đây rồi gọi Lâm Tử Kính tới, để hắn viết thay ta”.



“Hiện tiên sinh hãy còn bệnh, những việc tổn tâm mệt não này vẫn nên chậm lại vài ngày, đợi th.ân thể khỏe lên rồi hãy làm?”, Sái Tuyên thử khuyên.
 
“Ta đã cảm thấy khỏe hơn rồi”, Mộ Dung Vô Phong nhạt giọng nói, “Ngươi đi gọi Tạ tổng quản, ta có việc muốn hỏi ông ấy”.



“Vâng, học trò đi ngay đây.”



“Cốc chủ sao rồi?”, Tạ Đình Vân vừa tiến vào, Quách Tất Viên đã chặn Sái Tuyên lại hỏi.



“Vẫn như cũ, tôi xem không tốt lắm”, Sái Tuyên nói, có chút chán nản.



“Ngài không hỏi việc của Sở cô nương à?”



“Tôi vốn tưởng tiên sinh nhất định sẽ hỏi, bèn cố tình gợi ý nhưng hình như người không muốn nhắc tới cô nương ấy.”



“Thế thì lạ rồi. Tôi cũng từng nhắc tới chuyện này với cốc chủ nhưng người không tiếp lời. Tựa như không hề có việc ấy.”



“Giận nhau rồi.”



“Còn hơn thế, tôi thấy là lục đục to rồi”, Quách Tất Viên nhíu mày nói: “Ông có nhớ không, lúc bọn ta gặp cốc chủ, hai người họ vẫn còn rất tốt. Cốc chủ còn nói muốn ở lại chăm sóc Sở cô nương thêm mấy ngày?”.
 
“Tuy từ trước tới giờ chúng ta không sao nắm bắt được tính khí của tiên sinh, có điều, cứ theo tôi biết hình như trước giờ tiên sinh chưa bao giờ cáu giận gì với Sở cô nương.”



“Khó nói, khó nói lắm. Ông quên việc hồi Tết Nguyên Tiêu rồi sao?”



Hai người trò truyện một lúc thì thấy Tạ Đình Vân đi ra.



“Sao rồi?”



“Cái gì sao rồi?”, Tạ Đình Vân lấp lửng hỏi.



“Cốc chủ có nhắc việc Sở cô nương với ông không?” Quách Tất Viên hỏi.



“Hoàn toàn không nói tới. Tôi cũng đang bực đấy. Rốt cuộc hai người ấy có chuyện gì vậy? Bất kể thế nào, Sở cô nương cứu được cốc chủ khỏi tay Tam tinh tam sát quả thực không dễ dàng gì. Bọn ta nhất định phải nghĩ cách cảm tạ cô ấy mới được.”



“Chỉ đáng tiếc giờ cô ấy ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Chúng ta phải nghĩ cách…”



“Cách thì tự ông nghĩ đi, chớ lôi tôi vào”, Tạ Đình Vân vội vàng nói, vì việc lần trước đăng tin lên Giang hồ khoái báo, tuy Mộ Dung Vô Phong không nói gì ông nhưng kỳ thực bực bội rất lâu.
 
Quay lại
Top Bottom