Hoàn Mê hiệp ký – Thi Định Nhu

✥ Chương 24 ✥


Trong phòng tắm quá mức ẩm ướt, Hà Y chỉ sợ Mộ Dung Vô Phong không chịu nổi, liền ôm chàng vào phòng ngủ của nữ nhân kia. Nàng định dẹp người phụ nữ ấy sang một bên, đặt Mộ Dung Vô Phong lên gi.ường rồi nghĩ cách lo liệu vết thương cho chàng. Vừa cúi xuống liền phát hiện hai mắt của người phụ nữ này vẫn đang mở.

“Thuốc mê của cô rất linh nghiệm, chỉ tiếc là không có tác dụng với ta”, người phụ nữ nằm trên gi.ường không hề động đậy, trông cô ta chưa tới bốn mươi, dáng vẻ rất mỹ lệ.

“Nếu cô dám mở miệng kêu lên, ta sẽ một kiếm đâm chết cô”, Hà Y lạnh lùng nói.

Người phụ nữ lãnh đạm nói: “Vậy cô cứ đâm chết ta đi. Ta sớm đã không muốn sống nữa rồi”.

Hà Y cũng chẳng buồn đâm chết cô ta, liền nói: “Dậy đi, nhường gi.ường”.

Người phụ nữ nói: “Ta không cử động được”.

Hà Y nhíu mày hỏi: “Sao lại không cử động được?”.

Người phụ nữ cười nói: “Sao cô không lật chăn ra tự mình xem?”.

Hà Y cầm lấy tấm chăn lật phắt ra, chợt hoảng sợ.

Tuy người phụ nữ đó đang mặc đồ ngủ nhưng nhìn là biết tay chân của cô ta đã bị chặt hết, chỉ còn lại mỗi cái đầu lộ ra khỏi chăn, nếu chỉ nhìn bên ngoài chăn thì thật không khác gì người thường.

Hà Y có chút áy náy nói: “Xin lỗi, cô vẫn phải nhường gi.ường thôi”, nàng ôm cô ta, đặt xuống cái ghế bên cạnh rồi tiện tay lấy một chiếc chăn lông đắp lên người cho cô ta.

Tiếp đến nàng nhẹ nhàng đặt Mộ Dung Vô Phong xuống gi.ường, đắp chăn cho chàng, sau đó quỳ xuống bên gi.ường, lo lắng cầm chặt tay nhìn chàng.

“Người này là tình lang của cô?”, người phụ nữ trên ghế hỏi.

“Ừm”.

“Dáng vẻ cũng rất anh tuấn. Chỉ đáng tiếc…”.
 
Hà Y không để ý tới cô ta, nàng mở bọc đồ đem theo bên người, mở lớp giấy dầu, lấy ra toàn bộ kim sang dược, băng gạc và một túi cứu thương nhỏ. Nàng nghiến răng, vén một góc chăn lộ ra vết thương đáng sợ trên chân phải của Mộ Dung Vô Phong.


Nước mắt nàng ứa ra, tuôn rơi rất lâu, không biết phải làm thế nào.


Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định bôi lên đó một lớp kim sang dược rồi sau đó băng chặt vết thương lại.


Nghĩ xong, nàng mở hộp thuốc, đang định thoa lên vết thương thì người phụ nữ kia đột nhiên nói: “Không được”.


Hà Y quay đầu sang hỏi: “Sao lại không được?”.


“Vết thương của hắn sâu tới xương, ắt phải cắt bỏ xương thối, rửa sạch miệng vết thương, sau khi khâu lại mới thoa thuốc rồi băng bó. Nếu không cốt tủy đã hỏng, tủy độc lại theo xương chạy ngược lên, chạy vào lục phủ ngũ tạng thì hắn phải chết không nghi ngờ gì”.


Hà Y nói: “Sao cô biết rõ ràng vậy? Ta dựa vào cái gì mà phải tin cô?”.


Người phụ nữ đáp: “Bởi vì ta là một đại phu”.


Hà Y lại giật mình hỏi: “Cô cũng là một đại phu?”.


Người phụ nữ nói: “Danh tiếng của thần châm thế gia Tiết gia bảo, thiết nghĩ chắc hẳn cô có nghe qua. Nếu luận về y thuật, khắp thiên hạ chỉ sợ có mình thần y Mộ Dung mới sánh bằng”.


Hà Y nói: “Cô chính là ‘Tiết thần châm’?”.


Người phụ nữ nói: “Tiết thần châm là phụ thân của ta. Tên ta là Tiết Văn”.


Hà Y nói: “Sao cô lại ở chỗ này? Lại còn bị người ta chặt… chặt…”, trong lòng nàng run lên, không khỏi nghĩ tới cảnh ngộ của cô ta cũng tương tự như Mộ Dung Vô Phong, liền sau đó không sao nói ra được nữa.
 
Tiết Văn nói: “Ta được gả vào Đường gia, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là một vụ giao dịch giữa Tiết gia và Đường gia mà thôi. Ta vừa tới đây đã yêu một người khác. Đây chính là kết quả của việc ấy. Bọn chúng không muốn tống ta vào thủy lao, bởi vì chúng cần ta. Người của Đường gia tuy nhiều, nhưng người tinh thông y thuật và dược thuật cũng chẳng được bao nhiêu. Lũ con cháu khác chẳng qua là một bọn ăn hại mà thôi”.


Hà Y run rẩy hỏi: “Cô… cô chịu giúp tôi cứu chàng sao?”.


Tiết Văn nói: “Đương nhiên là có điều kiện”.


Hà Y nói lớn: “Chỉ cần cô cứu được chàng, kể cả muốn ta lập tức chết ở đây ta cũng bằng lòng”.


Tiết Văn thở dài một tiếng, nói: “Cô cũng là một kẻ si tình. Cô nên biết người si tình từ trước đến giờ đều chẳng có kết cục gì tốt. Ta cũng chẳng cần cô phải chết, cô chỉ cần đồng ý giúp ta giết một người, kẻ thù của ta, ta sẽ giúp cô”.


Hà Y thầm nhủ, biến Tiết Văn thành như thế này, kẻ thù của cô ấy cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì, liền chấp thuận: “Được, ta đồng ý”.


Tiết Văn nói: “Trước tiên cô đưa ta đến bên cạnh hắn”.


Hà Y kéo ghế của Tiết Văn tới bên gi.ường. Tiết Văn xem kỹ vết thương ở chân của Mộ Dung Vô Phong, lại thở dài: “Tuy ta có thể giúp cô xử lý vết thương của hắn, để hắn không chảy máu nữa nhưng sau khi băng bó, hắn còn có thể sống thêm bao lâu, rất khó nói. Xem ra th.ân thể hắn rất kém, lại còn mất quá nhiều máu nữa”.


Hà Y nói: “Tim chàng cũng không tốt…”.


Tiết Văn nhìn nàng, muốn nói lại thôi, nghĩ một lát rồi nói: “Trước tiên cô lấy châm châm vào tất cả các huyệt đạo để cầm máu của hắn. Ngoài ra, lấy ba mũi châm vàng cắm vào ba huyệt ‘Trung Khu’, ‘Thần Đình’, ‘Mệnh Môn’ của hắn. Hắn sẽ hoàn toàn hôn mê”.


Hà Y tuân lời mà làm, không kìm được mở miệng hỏi: “Một lúc nữa chàng… chàng sẽ rất đau đớn?”.


Tiết Văn nói: “Nếu không hôn mê, hắn sẽ đau tới chết đi sống lại”.


Hà Y nghe thế, chợt cảm thấy toàn thân mềm nhũn: “Chân của chàng… vốn… vốn đã bại liệt, vốn… vốn không có bất cứ cảm giác gì”.


Tiết Văn cười lạnh nói: “Vết thương sâu đến thế, làm sao có chuyện không có cảm giác?”.


Hà Y không dám nghe tiếp, liền nói: “Cô nói thế nào… ta sẽ làm như thế”.


“Hiện giờ ngàn vạn lần cô không được coi người trước mặt là tình lang của mình, mà phải nghĩ hắn là một người hoàn toàn không quen biết, hoặc dứt khoát coi hắn là một xác chết. Bất luận cô làm gì trên người hắn, đều là hắn đau, không phải cô đau”.


Sau đó, Hà Y chỉ biết theo lời chỉ dẫn của Tiết Văn, đặt Mộ Dung Vô Phong nằm nghiêng, cắn răng giúp chàng làm sạch vết thương rất lâu, rồi mới dùng ngân châm và chỉ sạch túm lấy lớp da ở bên dưới lại, khâu thành hai đường sẹo dài bốn tấc.
 
Tiết Văn ở một bên nhìn nàng, than: “Cô thật thà mà khai ra cho ta, trước đây rốt cuộc cô đã từng khâu vá cái gì chưa?”.


Hà Y nói: “Chỉ mới khâu qua nút áo”.


Tiết Văn nói: “Còn may đường khâu không ở trước mắt hắn, nếu không khi hắn mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy hai vết sẹo xiên xiên xẹo xẹo cứ như hai con rết to đùng này của cô, lại không tức đến chết mới lạ”.


“Ta là người ngoài nghề, không nên yêu cầu quá cao có được không?”.


“Bộ dạng hắn thế này mà cô vẫn muốn gả cho hắn sao?”.


“Hai đường khâu này là do ta khâu, đương nhiên ta phải gả cho chàng. Nếu ta không gả cho chàng, chàng nhất định sẽ tìm ta bắt đền”, nàng khe khẽ nói. Vết thương của Mộ Dung Vô Phong vốn đã được bôi một lớp kim sang dược cực tốt, không còn chảy máu nữa, nhưng sau khi nàng xử lý lại một lượt, máu tươi chảy ra đã sớm ướt sũng gi.ường.


Nhìn dáng vẻ xanh xao gầy yếu của chàng lúc trước, nàng đơn giản là không tưởng tượng ra được trong người chàng lại vẫn có nhiều máu thế này để mà chảy ra.


Nàng bôi một lớp thuốc, dùng băng trắng bó chặt lấy vết thương, rồi đem số thuốc còn lại bôi lên một vết thương khác trên chân trái của chàng, sau đó thu dọn gi.ường, thay một tấm trải gi.ường mới, rồi lại thay cho chàng một bộ y phục khác.


Mộ Dung Vô Phong nhắm mắt nằm yên trên gi.ường.


Hà Y nắm lấy tay chàng, phát hiện nhịp tim của chàng cực kỳ yếu, không khỏi có chút lo lắng, không nhịn được hỏi: “Tim của chàng không tốt… hiện giờ đập rất… đập rất yếu. Liệu có sao không?”.


Tiết Văn do dự một lúc mới nói: “Ta đang định nói với cô về chuyện này. Cho dù bây giờ vết thương của hắn đã không sao nữa, hắn vẫn… vẫn rất khó sống được qua ngày mai”.


“Cái gì!”, Hà Y kinh hãi, gần như nhảy bật lên, nói: “Không phải cô nói cô có thể giúp ta cứu chàng sao?”.


“Nếu chúng ta không làm những việc vừa rồi, hắn đã lập tức bỏ mạng. Làm xong, hắn còn có thể sống thêm mấy canh giờ. Đây không phải là cứu hắn sao?”.


“Nhưng… nhưng chàng trông rất yên ổn mà!”, Hà Y không kìm được, nước mắt đã lăn dài.


“Đấy là bởi chúng ta đã điểm huyệt đạo của hắn. Hắn đang hôn mê mà thôi. th.ân thể hắn quá yếu, không thể điểm huyệt quá lâu. Đợi một lúc nữa giải huyệt, hắn sẽ bắt đầu co giật. Tim của hắn hiển nhiên không thể chịu nổi loại co giật này. Cho nên… sớm muộn… hắn cũng sẽ phải đi. Cô… cô nên nghĩ thoáng một chút. Huống chi vết thương của hắn, kể cả đã hoàn toàn lành lặn, nhưng bởi đã phơi ra ngoài quá lâu, lại bị ngâm trong nước, sau này cứ vào những lúc thời tiết lạnh lẽo hay ẩm ướt sẽ lại phát tác, đau tới chết đi sống lại. Sớm biết sẽ phải chịu giày vò như thế, theo ta, chẳng bằng bây giờ chết đi còn tốt hơn”.


Hà Y run rẩy hỏi: “Cô muốn nói, chàng không có chút hy vọng nào sao?”.


Tiết Văn nói: “Ừm. Mỗi lần co giật, tim của hắn sẽ phải chịu thử thách lớn. Hắn tuyệt đối không chịu được hơn ba cơn co giật”.


Tựa như hy vọng đột nhiên bị giập tắt, Hà Y không kìm được, ôm lấy Mộ Dung Vô Phong, khóc lóc thương tâm: “Nếu chàng chết, ta sẽ chết cùng chàng”.


Tiết Văn than: “Cô có biết, hai mươi năm trước, ta cũng giống hệt cô không? Chính tay ta đã đẩy tình lang của mình xuống vực sâu vạn trượng”.


Hà Y kinh ngạc nhìn Tiết Văn, nói: “Cô… cô thật độc ác”.
 
“Ha ha, ta vốn định cùng chết với chàng. Hai người chúng ta chạy lên đỉnh núi, đằng trước không còn đường, sau lưng là truy binh. Chàng đã vì ta mà bị trọng thương. Ta biết nếu như chàng bị chúng bắt, thì sẽ… vậy thì sẽ chết rất… chết rất thê thảm. Ta chỉ đành đẩy chàng từ trên đỉnh núi xuống! Cô nên biết, lúc ấy tim ta đã chết theo chàng rồi! Bản thân ta vốn cũng muốn nhảy xuống, nhưng không nhịn được muốn báo thù cho chàng. Quay trở lại, muốn giết… giết kẻ đó! Đáng tiếc võ công ta không đủ cao, vẫn bị hắn bắt được”, cô ta lạnh lùng nói, ngực phập phồng, tâm tình cực kỳ kích động.


Hà Y nói: “Hắn… tại sao hắn không lập tức giết cô?”.


“Giết ta? Vậy không phải dễ dàng cho ta quá sao?”,


Tiết Văn cười lạnh: “Hắn không giết ta, mà chặt hết tay chân ta, tiếp tục nuôi ta, lại còn phái một đám nha đầu tới chăm sóc ta nữa. Cô nên biết, cứ cách một thời gian hắn lại tới nơi này một lần, cho tới bây giờ ta đã sinh cho hắn tổng cộng mười đứa con. Con vừa sinh ra đã bị đem đi, ta không được nhìn lấy một cái, là nam hay là nữ cũng không biết. Cô có thể tưởng tượng ra, một kẻ không có chân tay như ta, lúc sinh con, sẽ là thứ bộ dạng gì?”.


Hà Y nói: “Kẻ mà cô muốn ta giết chính là hắn?”.


Tiết Văn nói: “Không sai. Kẻ đó chính là chồng ta”.


Hà Y nói: “Giết loại người như vậy, thực ra cô không cần điều kiện với ta. Kẻ như vậy ta bằng lòng giết miễn phí”.


Tiết Văn nói: “Đa tạ. Ta nghĩ hắn cũng sắp vào đây rồi”.


Ngoài hành lang chợt vọng tiếng bước chân. Hà Y ôm Mộ Dung Vô Phong trốn ra sau gi.ường, nhanh chóng thu dọn những thứ trên gi.ường rồi đưa Tiết Văn trở lại trong chăn. Nàng ra cửa đem mấy nha hoàn hôn mê giấu vào phòng tắm, bản thân thì rút kiếm, trốn sau một tủ quần áo lớn bên cạnh gi.ường.


Quả nhiên cánh cửa khẽ mở ra, một nam nhân áo xanh trung tuổi tiến vào.


Nam nhân này rất cao, tuy đã gần năm mươi nhưng vẫn rất phong độ. Hà Y chợt cảm thấy thần sắc của người này cực kỳ giống Đường Tam. Gia pháp của Đường gia đối với con cháu trong nhà xưa nay không hề nương nhẹ, nếu không gia tộc này cũng không thể sừng sững đứng trong giang hồ ba trăm năm mà không đổ. Một chân của Đường Tam chỉ sợ cũng do phạm phải gia pháp mà bị chặt đi.


“A Văn, ta tới thăm nàng đây. Hôm nay nàng vẫn khỏe chứ?”, giọng nói của nam nhân này lại rất dịu dàng, rất dễ nghe.


“Rất khỏe. Như ta bây giờ, lại có cái gì ‘khỏe’ với ‘không khỏe’ đây?”, Tiết Văn nằm trên gi.ường lạnh lùng nói.


“Hôm nay trong cốc xảy ra chuyện, cho nên ta sẽ làm rất nhanh thôi. Mấy năm nay, nam đinh của Đường gia thật sự càng ngày càng ít. Mấy thê thiếp lão đại, lão tam lấy về toàn bộ cộng lại cũng chẳng bằng một mình nàng sinh được nhiều như thế”, nam nhân đó vừa nói vừa tiến đến gi.ường rồi lột áo của Tiết Văn.
 
“Ta vốn chỉ là một con lợn nái của Đường gia các người mà thôi”, Tiết Văn nói.


“Nàng hiểu được điều này là tốt. Đời sau của Đường gia phải nhờ cậy cả vào nàng rồi”.


“Ngươi có thể nói cho ta biết, cuối cùng ta đã sinh cho ngươi bao nhiêu con trai, bao nhiêu con gái? Tên của bọn chúng rốt cuộc là gì?”.


“Nàng muốn biết những cái đó làm gì? Lẽ nào nàng vẫn muốn gặp bọn chúng? Nàng là đồ đàn bà hư hỏng, nàng nghĩ nàng cũng xứng làm mẹ chăng?”.


“Chẳng phải phụ thân của chúng cũng là kẻ mọc sừng sao?”.


Khuôn mặt nam nhân trở nên hung dữ, vung tay tát vào mặt Tiết Văn.


Hà Y bất thình lình phóng một ngọn phi đao qua trúng vào cổ tay hắn, lực đao rất lớn, gần như chặt đứt cả bàn tay của nam nhân xuống. Không đợi nam nhân kịp hoàn hồn, Hà Y đã điểm vào huyệt đạo toàn thân hắn, nam nhân lập tức ngã ập xuống gi.ường.


Tiết Văn nói: “Hay lắm, tay chân của cô cũng rất nhanh nhẹn! Phiền cô cắt đứt gân tay gân chân của hắn”.


Hà Y dùng một ngọn phi đao cắt bốn phát lên tứ chi của hắn.


“Còn nữa, cả thứ kia nữa”, Tiết Văn lại nói.


“Thứ nào?”.


“Thứ của nam nhân!”.


Mặt Hà Y lập tức đỏ bừng lên.


“Cô đã đồng ý giúp ta”.


Nàng đành rút kiếm, quét qua một cái.


Nam nhân kia đau đớn, vật vã kêu gào trên gi.ường. Hà Y vội vàng điểm vào huyệt câm của hắn.


“Được rồi, đem hắn tới trước mặt ta, mặt đối mặt”.
 
Hà Y đem nam nhân đặt lên gi.ường đúng theo yêu cầu của Tiết Văn.


“Các người đi đi. Đi theo cửa sau, đằng sau là hậu sơn. Trên núi có một ngôi miếu thổ địa. Tuy ta không biết các người có thể trốn theo lối nào nhưng chỗ đó là nơi trước đây ta và… tình lang của ta… bỏ trốn. Chí ít cô có thể yên ổn nghỉ ở đấy một đêm rồi nghĩ cách mà trốn ra ngoài”.


“Đa tạ”, Hà Y ôm Mộ Dung Vô Phong lên, không tìm được một bộ y phục khác, chỉ đành với một chiếc chăn lông thật dày bao bọc lấy th.ân thể chàng.


Trước khi đi, nàng quay nhìn hai người trên gi.ường lần cuối, chợt nhớ ra Tiết Văn hoàn toàn không còn tay chân, không nhịn được lại hỏi: “Cô chuẩn bị giết hắn như thế nào?”.


“Ta sẽ cắn chết hắn”, Tiết Văn cười nhạt nói: “Hẹn gặp lại… thật ra là sẽ không gặp lại. Chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại nữa rồi”.


Lúc Hà Y chạy ra theo cửa sau, xa xa ở một góc khác của Đường môn vọng lại tiếng đánh nhau nhưng khi nàng ôm Mộ Dung Vô Phong chạy ra sau núi, không hề có ai phát hiện ra hai người. Nàng nhanh chóng tìm được ngôi miếu đổ đó, rồi nhanh chóng nhận ra vì sao Tiết Văn lại chọn nơi này làm nơi lén lút gặp gỡ tình lang.


Ngôi miếu nhỏ này nằm ở một chỗ rất xa lại cực kỳ khuất trên sườn núi, sau lưng còn có một sườn núi khác, vừa hay chắn trước cửa sổ của miếu, cho dù có người thắp đèn trong miếu, người dưới núi cũng hoàn toàn không thể nhìn thấy. Ngôi miếu ấy nhiều năm không tu sửa, trông rất điêu tàn. Bên trong hình như có một bức tượng Phật, một cái hương án, mấy lư hương. Trong bóng tối, Hà Y cũng không để ý nhìn kỹ, nàng nhấc lấy cái mặt của hương án, kê xuống mặt đất ẩm ướt, sau đó nhẹ nhàng đặt Mộ Dung Vô Phong lên đó, rút mồi lửa trước khi đi Sơn Thủy đưa cho, nhóm một đống lửa. Nàng ngồi xuống, ôm Mộ Dung Vô Phong vào lòng, dùng hơi ấm của mình sưởi cho chàng.


Hơi thở của chàng vừa mỏng vừa gấp, tựa như đến cả sức lực để thở cũng đang dần dần tuột đi mất.


Cả th.ân thể chàng dưới cơn đau kịch liệt không ngừng run lên bần bật rồi bắt đầu co giật. Hà Y kinh hãi nhìn chàng đau đớn tới mức vặn vẹo cơ thể, cảm thấy dường như có một ngọn roi vô hình không ngừng quất vào nàng. Đầu và cổ chàng cứng đơ thẳng tuột nhưng cả thân mình từ vai đổ xuống lại co giật kịch liệt.


Nàng giữ chặt lấy chàng, phát hiện cơn co giật này không thể dùng sức mà khống chế được, đành chuyển sang dùng chân khí của mình bảo vệ tâm mạch cho chàng nhưng mọi nỗ lực đều không có lấy chút hiệu quả nào. Lúc đầu, tim của Mộ Dung Vô Phong đập rất dữ dội, dần dần, tựa như không sao chịu nổi gánh nặng đang phải mang, càng lúc càng yếu đi. Đợi đến khi cơn co giật khó khăn lắm mới dừng lại, môi và mười ngón tay của chàng đã tím tái đến đáng sợ.


Đây là triệu chứng thường thấy khi bệnh tim đột nhiên phát tác.
 
Hà Y hoang mang tuyệt vọng nhìn người đang giãy giụa vật vã bên bờ cái chết trong lòng mình. Nước mắt như muốn chảy hết còn bản thân thì hoàn toàn bất lực.


Điều duy nhất nàng có thể làm được chỉ là dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán chàng, dịu dàng nhìn chàng. Nàng không còn xa xỉ cầu mong cho chàng được tiếp tục sống nữa, chỉ lặng lẽ khẩn cầu ông Trời cho chàng chịu ít đớn đau đi một chút, để trên thời khắc cuối cùng trên đời, chàng có thể bình yên chết trong lòng nàng. Nàng quả thực không thể chịu được việc phải tiếp tục nhìn dáng vẻ quằn quại khi đau đớn của chàng nữa. Dáng vẻ đó khiến nàng đau lòng muốn chết, không sao chịu nổi.


Nàng nắm tay chàng, đưa lên môi mình, hôn nhẹ. Bàn tay đó vẫn gầy, vẫn xanh xao như ngày xưa nhưng đối với nàng nó lại luôn mang theo một vẻ đẹp và sức sống không thể hình dung. Tựa như xúc tu linh mẫn nhất của côn trùng, lại như đôi cánh mỏng manh nhưng nhanh nhẹ trên lưng chuồn chuồn, bàn tay từng dạo trên người nàng, tạo nên vô số âm thanh tuyệt diệu.


Số mệnh lại đùa cợt người ta như vậy, khó khăn lắm mới để một người hoàn toàn xa lạ trở thành người yêu thương của nàng, nhưng lại bắt nàng mất đi người ấy.


Trên đời còn có chuyện đáng sợ hơn thế này nữa chăng?


Nàng ngồi bất động bên đống lửa, rất rất lâu. Khuôn mặt nàng áp vào mặt chàng, chăm chú lắng nghe từng hơi thở yếu ớt của chàng. Tay hai người vẫn nắm chặt nhau.


Tới nửa đêm, Mộ Dung Vô Phong bỗng nhiên mở mắt tỉnh lại.


Nàng nhìn chàng như mất hồn, đã quên mất cả việc phải kinh ngạc.


“Hà Y…”, chàng thều thào gọi nàng.


Nước mắt nàng không nghe lời lại ứa ra, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt chàng.


“Đừng nói gì cả, ta ở đây”, nàng ôm chặt lấy chàng.


Mộ Dung Vô Phong nhìn nàng, gắng sức cười nhẹ, nói: “Chúng ta… chúng ta vẫn chưa thoát… thoát được ra ngoài sao?”.


Nàng lắc đầu, nói: “Thiếp sợ chàng… quá mệt. Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lúc trước. Chàng đau lắm phải không?”, nàng đưa tay nhẹ nhàng sờ vào vết thương của chàng.
 
Chàng cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau đớn dội ập tới nhanh như chớp gần như khiến chàng muốn ngất, nói: “Vẫn… khỏe”. Tim chàng dội lên một cơn quặn thắt, khiến chàng cảm thấy không thể hít thở nổi nữa.


“Hà Y… tên… tên tiểu tử… họ Tần…, thật ra… thật ra không tệ. Nếu nàng sống cùng… cùng hắn…, hắn sẽ đói xử tốt với nàng”, chàng đột nhiên bật ra câu này.


Hà Y khẽ đáp: “Sao chàng lại nói vậy? Tên tiểu tử đó rất ngốc, đến một cái móng chân cũng chẳng bằng chàng…”.


“Sái… Sái đại phu rất thông minh. Hắn với ta… thông minh như nhau”.


Hà Y bực bội nói: “Chàng từ bao giờ lại thích đi mai mối thế? Sái đại phu… làm sao đẹp trai bằng chàng?”.


Chàng thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Hà Y… không cần quá khắt khe. Bọn họ chí ít… chí ít… cũng nhiều hơn ta một đôi chân”, chàng thở dốc rồi nói tiếp: “Tính tình của họ… so với ta… tốt hơn nhiều”.


Hà Y rơi nước mắt nói: “Thiếp chỉ yêu mình chàng, kẻ khác có tốt bằng trời thiếp cũng không thích. Chàng… chàng đừng nói nữa!”.


Mộ Dung Vô Phong than: “Nàng… sao… không chịu hiểu? Hà Y… ta… không xong rồi”.


Hà Y nghe câu này, cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, nói: “Nếu chàng thực có mệnh hệ gì, thiếp sẽ chết cùng chàng… trên đường xuống suối vàng, thiếp sẽ chăm sóc cho chàng”.


“Nói… nói bậy!”, chàng nổi nóng nói, “Không cho phép nàng… không cho pháp nàng nghĩ như thế!”.


“Thiếp không muốn sống nữa rồi, không muốn sống nữa rồi!”, Hà Y thương tâm hét lên.


“Nàng…”, Mộ Dung Vô Phong lo tới mức muốn ngất đi.


Một lúc sau chàng gom hết chút sức lực cuối cùng của mình, nói: “Ta đã sớm lập di chúc… sau khi ta chết, Vân Mộng cốc giao… giao cho nàng làm… làm của hồi môn. Nàng vốn… vốn không có nhà, lần này… lần này coi như… coi như là có rồi”.
 
Nàng khóc lóc: “Thiếp không cần Vân Mộng cốc! Thiếp không cần nhà! Thiếp chỉ cần chàng! Xin chàng đấy! Chàng đừng chết! Chàng đừng bỏ thiếp!”.


Mộ Dung Vô Phong hổn hển nói: “Ta… không vứt… vứt bỏ nàng. Nàng đem ta chôn ở… chôn ở trong cốc, ta… ta chẳng phải sẽ… chẳng phải sẽ luôn bầu bạn với nàng sao?”.


“Không!”, nàng đột nhiên ôm lấy chàng, đứng trước bức tượng Phật, nói: “Bây giờ thiếp muốn làm thê tử của chàng. Chúng ta… chúng ta sẽ thành thân trước mặt Bồ Tát, có được không?”, nói xong, nàng thủ thỉ: “Kỳ thực thiếp nên sớm gả cho chàng sớm một chút, chàng sẽ không… sẽ không bị bọn người Đường môn bắt đi”.


Mộ Dung Vô Phong cười yếu ớt, nói: “Nàng xem… vị Bồ Tát này đến đầu cũng chẳng có…”.


Hà Y ngẩng đầu, phát hiện quả nhiên đầu của bức tượng không biết đã rơi ở nơi nào, chỉ còn mỗi thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên đài sen. Hà Y bước tới vung chân đá một cái thùng gỗ rơi đúng lên chỗ đầu tượng Phật, nói: “Đây chẳng phải là đầu sao?”.


Mộ Dung Vô Phong im lặng nhìn nàng.


Hà Y ôm chàng quỳ xuống, mặt hơi đỏ lên, thành khẩn nói: “Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, con Sở Hà Y nguyện cùng Mộ Dung Vô Phong đời đời kiếp kiếp kết thành phu phụ, đời này không hối hận, người thần cùng chứng giám!”.


Nói xong nàng cúi đầu xuống, khẽ nói: “Vô Phong, chàng… chàng có bằng lòng lấy… lấy thiếp không?”.


Mộ Dung Vô Phong run giọng nói: “Không… không…”.


Hà Y nhẹ nhàng hôn chàng, nói: “Chàng bằng lòng, đúng không? Chàng luôn bằng lòng đúng không?”.


Mộ Dung Vô Phong nhìn nàng thật lâu rồi chớp mắt. Chàng đã không còn sức để nói nữa rồi.


Hà Y cười nói: “Nếu chúng ta đều nguyện ý, vậy từ giờ trở đi chúng ta đã là vợ chồng rồi”, nói xong nàng dìu Mộ Dung Vô Phong hành lễ trước mặt Bồ Tát.


Xong việc, nàng lại ôm lấy chàng, buồn rầu ngồi xuống cạnh đống lửa, thê lương nhìn chàng bắt đầu cơn co giật thứ hai.


Lần này không dữ dội như lần đầu tiên, nhưng rõ ràng đã cướp nốt chút nguyên khí cuối cùng của Mộ Dung Vô Phong. Khuôn mặt chàng giờ đã xám như tro. Sau cơn run rẩy kịch liệt, toàn thân hoàn toàn bại liệt. Tim của chàng đập càng yếu đi. Hơi thở của chàng trở nên mỏng manh và gấp gáp.


Lời của Tiết Văn quả nhiên không sai. Cơn co giật thứ hai đã đủ để lấy mạng Mộ Dung Vô Phong, thực sự không cần tới lần thứ ba.


Hà Y ôm lấy chàng ngơ ngác đi ra ngoài, mưa đã tạnh từ lâu, chân trời hiện ra một đường sáng rạng rỡ. Nàng loạng choạng trèo lên đỉnh núi, tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống. Dưới chân chính là vách núi mà khi trước nàng trèo lên, bên dưới sóng reo ầm ầm, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng sóng dội vách đá vọng tới.


Nàng tháo thắt lưng buộc chặt Mộ Dung Vô Phong vào người mình. Nhảy xuống chính là táng thân vào bụng cá, nhưng nàng vẫn muốn được cùng chàng vào bụng một con cá.


Sau đó nàng lại ngồi xuống, siết chặt chàng vào lòng, lặng lẽ đợi tới thời khắc cuối cùng của chàng.


Khuôn mặt chàng vì khó thở mà dần dần tái xanh. Hồi lâu sau, tựa như hồi quang phản chiếu, chàng lại miễn cưỡng mở mắt ra.
 
“Chàng tỉnh lại rồi sao?”, khuôn mặt tái nhợt của Hà Y chợt có chút sắc hồng.


Chàng chớp mắt, tựa hồ có nét cười.


“Thiếp đã đưa chàng tới nơi chàng thích nhất. Chàng còn nhớ lần chúng ta ở trên đỉnh Thần Nữ không? Một lúc nữa, chúng ta lại có thể ngắm mặt trời mọc rồi. Chàng xem, bầu trời có phải đã dần dần sáng lên rồi không?”.


Ánh mắt chàng dõi theo hướng ngón tay nàng, nhìn ra xa.


Mặt trời tròn vo đo đỏ, ẩn trong tầng mây giờ đã lộ ra một quầng nắng.


Ngón tay chàng muốn động đậy nhưng chẳng có một chút sức lực, dần dần một hơi thở cũng không hít vào nổi nữa, phổi của chàng bắt đầu co thắt vì thiếu không khí.


Hà Y vuốt nhẹ ngực chàng, dịu dàng nói: “Chàng đừng sợ. Thiếp sẽ… thiếp sẽ mãi mãi ở bên chàng”.


Sau đó Mộ Dung Vô Phong phát hiện th.ân thể của mình đã buộc chặt với th.ân thể Hà Y, kể cả tay của bọn họ cũng được dùng dây quấn vào nhau. Tim chàng chợt chùng xuống. Chàng ngắm khuôn mặt nàng, trái tim bỗng đập rất nhanh. Tuy đã không thể nói chuyện, chàng vẫn cố gắng mở to mắt, đau lòng nhìn nàng.


Mái tóc dài của nàng phất phơ trong gió, khẽ lướt qua má chàng hệt ngày hôm đó, nhưng bây giờ thần sắc trên khuôn mặt nàng chỉ còn tuyệt vọng.


Chàng biết, nàng đang đợi thời khắc cuối cùng của chàng, chỉ đợi chàng nhắm mắt, nàng sẽ ôm theo chàng từ đây nhảy xuống.


Cho nên chàng cố giữ lấy hơi thở cuối cùng, buộc bản thân phải mở mắt. Nhưng đôi mắt chàng càng lúc càng nặng, ánh sáng dần tắt, cuối cùng, đôi mắt ấy từ từ khép lại.


Trái tim chàng cuối cùng đã không còn đập nữa.


Nàng ôm lấy chàng, không do dự, nhẹ nhàng nhún mình lao xuống vực sâu vạn trượng.
 
✥ Chương 25 ✥


Tốc độ rơi xuống rất nhanh, gió lướt vù vù bên tai Hà Y, y phục của nàng bay phần phật. Một tay nàng ôm thật chặt Mộ Dung Vô Phong, tay còn lại vẫn giữ chắc tấm chăn đang bọc lấy người chàng, hình như nàng quên mất người chết thì làm gì còn hơi ấm, bởi thế cũng chẳng cần tới chăn làm gì.


Nàng giữ chặt cho mắt mình mở, luôn cố gắng quay mặt về phía vầng mặt trời. Nàng có cảm giác, dường như trước khi hòa vào con sông, nàng và Mộ Dung Vô Phong sẽ tan trong ánh dương đang lên cao.


Đang thất thần, đột nhiên có ai đó kích vào người nàng, khiến nàng bay về một hướng khác. Chưởng lực này đã làm giảm lực rơi cùng tốc độ rơi cực lớn của nàng và Mộ Dung Vô Phong.


Sau đó, rất đột ngột, Hà Y cảm thấy bản thân nhẹ bẫng đi, một thanh kiếm cắt đứt dải áo buộc nàng và Mộ Dung Vô Phong, chàng đã tuột khỏi lòng nàng!


Nàng hoảng hồn tái mặt, phất ống tay áo một cái, dải lụa trắng bay ra, lại cuốn lấy chàng. Nhưng một bóng đen đã cắp lấy Mộ Dung Vô Phong, nhún mình một cái, lộn hai vòng trong không trung rồi từ từ đáp xuống một chiếc thuyền nhỏ. Hà Y vừa lo vừa giận, điểm nhẹ chân vào vách đá, phóng đuổi theo. Cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng đáp xuống chiếc thuyền đó.


“Cô vợ nhỏ, không nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống sao? Thằng chồng nhỏ của ngươi rõ ràng vẫn chưa chết mà!”.


Hà Y nhìn kỹ một lượt, bỗng đâu trên thuyền đã có hai người, một áo đen, một áo trắng, chính là hai người nàng và Mộ Dung Vô Phong từng gặp trên đỉnh Thần Nữ.


“Chàng… chàng thật sự chưa chết sao?”, Hà Y vừa thương tâm quá độ, giờ không nén được mà vui mừng, bèn nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay Mộ Dung Vô Phong, quả nhiên mạch của chàng vẫn khẽ khàng đập.


Nàng không biết rằng con tim của Mộ Dung Vô Phong đúng là đã ngừng đập, lúc nàng ôm chàng nhảy xuống, trái tim chàng đột ngột bị hẫng một cái, tựa như chịu kích thích đột ngột, đã lại đập trở lại.


Nhìn chàng chăm chăm một lúc, Hà Y lại khóc lớn, nói: “Chàng như thế này… cũng không biết còn có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa, không bằng để bọn tôi chết cùng nhau, một lần là xong hết”.


Người áo trắng nói: “Nếu ngươi bằng lòng giao hắn cho bọn ta, ta bảo đảm hắn tạm thời chưa chết được, có lẽ còn có cơ chuyển biến”, lúc nói, tay của ông ta vẫn luôn áp vào lưng Mộ Dung Vô Phong, dường như đang truyền cho chàng một loại chân khí nào đó.
 
Hà Y nói: “Ông muốn nói… ông muốn nói ông có thể cứu được chàng?”.


Người áo trắng nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau mới từ từ gật đầu.


Cũng không biết là do quá vui mừng hay là do cuối cùng cũng có hy vọng, Hà Y kích động tới mức toàn thân run rẩy, nói: “Ông muốn đưa chàng đi đâu?”.


Người áo trắng nói: “Thiên Sơn”.


“Thiên Sơn?”, nàng sững người, rồi lại sợ ông ta đổi ý vội nói: “Được, ông đưa chàng đi. Có điều tôi cũng sẽ đi theo”.


Người áo trắng nói: “Đương nhiên ngươi có thể đi theo, nhưng ngươi đi quá chậm so với ta”.


Hà Y đương nhiên từng được thấy võ công và khinh công của hai người này.


Người áo đen nói: “Ông mang tên tiểu tử này đi trước. Ta với cô vợ nhỏ sẽ theo sau”.


Người áo trắng gật đầu rồi lại nhìn Hà Y nói: “Ngươi có đồng ý không?”.


Hà Y cắn môi, ngập ngừng hỏi: “Ông… ông bảo đảm chàng sẽ không… sẽ không…”.


Người áo trắng nói: “Ta sẽ cố hết sức”.


Hà Y nói: “Thế thì… thế thì ông đi đi”.


Lời của nàng vừa dứt, người áo trắng đã cắp Mộ Dung Vô Phong tung người khỏi chiếc thuyền, hai chân điểm nhẹ trên nước, nhấp nhô mấy cái đã hoàn toàn biến mất trong khói sóng.
 
Thiên Sơn.


Từ nhỏ Hà Y đã theo một đám nghệ nhân vào nam ra bắc, lớn lên thì một mình áp tiêu, kể cả trung nguyên lớn như thế, nơi nàng chưa từng đến thực sự rất ít.


Nhưng Thiên Sơn trong tâm tưởng của nàng thì chỉ là một nơi xa xôi trong thần thoại mà thôi.


Vùng đất này thuộc quyền quản hạt của nước Vu Điền Hắc Hãn, ngày xưa gọi là Tây Vực. Không ít người Hán ở đây là phạm nhân do triều đình lưu đày tới.


Gần một trăm năm nay, truyền thuyết trên giang hồ về dải đất ấy, đại khái chỉ giới hạn về những việc liên quan tới Thiên Sơn Băng vương và Côn Lôn nhị lão mà thôi.


Nếu không phải hai mươi năm trước đột nhiên xuất hiện một Thiên Sơn Băng vương oanh oanh liệt liệt đánh bại Quách Phi Các, truyền nhân của “Cao Dương thiết kiếm”, hay một năm trước “Côn Lôn song kiếm” bỗng dưng quật khởi thì chỉ sợ người trên giang hồ cho tới bây giờ vẫn không chịu tin, tại nơi xa xôi nhường ấy, những kiếm khách thần bí trong thần thoại kia vẫn tồn tại.


Những kiếm khách ấy ít khi đặt chân lên trung thổ nhưng mỗi lần tới đều tạo nên một cơn oanh động.


Những cơn “oanh động” ấy làm sống lại ký ức đã bị giang hồ dần dần quên lãng, khơi lại sự kính trọng của họ với mảnh đất thần bí này.


Từ trận chiến ở Phi Diên cốc hai mươi năm trước, Thiên Sơn đã trở thành thánh địa mà kiếm khách trong thiên hạ hướng về.


Nghe nói, cứ cách mấy năm lại có một vài thanh niên nhiệt huyết, không quản ngại xa xôi mà tìm tới Thiên Sơn mong gặp Băng vương, chỉ vì muốn gặp ông ta một lần, thử kiếm thuật của chính mình.


Đương nhiên, bọn họ chưa tìm thấy, cũng chẳng bao giờ gặp được Băng vương.
 
Băng vương đương nhiên chỉ là ngoại hiệu của ông ta mà thôi, chẳng có ai biết được tên tuổi thật sự của ông ta.


Dọc đường, tâm tư của Hà Y hoàn toàn chẳng đặt vào mấy truyền thuyết trên giang hồ. Nàng quất ngựa thục mạng, trong lòng chỉ nghĩ tới sự an nguy của Mộ Dung Vô Phong mà thôi.


Người áo đen kia vốn rất lắm lời, cũng rất thích trêu đùa, nhưng nhìn bộ dạng như mất hồn, hỏi một đằng đáp một nẻo của nàng, cũng chẳng buồn nói chuyện với nàng nữa. Vậy là hai người gần như chỉ có một việc, thúc ngựa chạy, rồi lại thúc ngựa chạy. Bọn họ chạy đi suốt ngày đêm, cứ ba ngày mới nghỉ một lần, cho đến khi tới được chân Thiên Sơn, tuyết đã ngập nửa thân ngựa, bọn họ không thể không bỏ ngựa thi triển khinh công mà đi lên núi, đến lúc này Hà Y đã mệt đến mức chẳng nhấc nổi chân lên nữa. Nàng gần như phải để người áo đen kia nửa kéo nửa dìu mới lên được đến đỉnh.


Sớm đã vào đông, tuyết rơi đầy trời, gió lạnh thấu xương.


Băng đóng dày trên đường núi, trơn khôn tả, chỉ cần sơ suất một chút cũng đủ để vùi thân trong tuyết. Hai người dè dặt bước đi trong băng tuyết, hết một canh giờ cuối cùng cũng tới được ngôi nhà nằm một bên đỉnh núi, quay lưng về hướng gió.


Ngôi nhà do đá lớn xây thành, băng tuyết đã phủ kín từ lâu. Nếu không phải ở hành lang phía trước cửa có cắm hai cây cột đá, Hà Y còn tưởng mình đang ở trước một băng cung.


Căn nhà này có vẻ như đã tồn tại cả trăm năm lịch sử, liếc nhìn là biết cực kỳ kiên cố, cực kỳ bền vững nhưng Hà Y thì vẫn cảm thấy lo lắng không thôi. Nơi tận cùng phương bắc, lạnh lẽo khắc nghiệt này vốn không phải là nơi Mộ Dung Vô Phong có thể lưu lại, huống chi là trên đỉnh Thiên Sơn lạnh lẽo nhất. Chứng phong thấp của chàng, lại còn bệnh tim theo đó mà tái phát nữa, chỉ sợ lại càng có dịp phát tác thường xuyên.


Nàng nơm nớp lo sợ đi vào thạch thất, vào tới chính đường mới phát hiện trong phòng có đốt lò sưởi, cực kỳ ấm áp. Tất cả cửa sổ đều được che bằng da thú, đến sàn nhà cũng được trải mấy lớp thảm da quý giá.


Nội thất bên trong rất đơn giản nhưng có thể nhận ra trình độ thưởng thức của chủ nhân tuyệt đối không thấp.


Người áo trắng ngồi trên một chiếc ghế lót da sói, ông ta đã nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ từ lâu, cũng sớm biết chính là bọn họ đang tới.


“Hắn vẫn còn sống”, ông ta mở miệng nói luôn.


Hà Y vui mừng hỏi: “Chàng… đang ở đâu?”.
 
Người áo trắng không trả lời mà nói: “Hắn vẫn đang trong cơn bạo bệnh, chưa thể nói chuyện được lại kiên quyết không cho ta chạm vào. Ta chỉ đành mỗi ngày điểm huyệt hắn một lần, nhân lúc hắn hôn mê mà thay thuốc. Đáng tiếc cơ thể hắn không chịu được việc bị điểm huyệt quá lâu, cho nên mười ngày nay sau khi tỉnh lại, hắn vẫn chưa tắm rửa qua một lần nào”, nói xong, ông ta không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc hắn lấy đâu ra thứ tính khí kỳ quái ấy vậy?”.


Hà Y trợn mắt khinh thường, nói: “Tính khí của chàng chẳng kỳ quái tí nào, chẳng qua là ưa sạch sẽ mà thôi”.


“Ưa sạch sẽ thì cũng phải xem là lúc nào chứ, ngươi nói xem nào?”, người áo trắng đã bị tính khí của Mộ Dung Vô Phong hành cho phát cáu, khinh khỉnh nói.


Hà Y chẳng buồn cãi nhau với ông ta, thở dài một tiếng nói: “Chàng có ăn được gì không?”.


“Gần như chẳng ăn gì. Còn may là ta nhân lúc hắn hôn mê cũng cho hắn nuốt vài viên Tuyết Liên”, Mộ Dung Vô Phong ăn uống cũng rất miễn cưỡng, khiến cho người áo trắng phí rất nhiều công sức, cho nên khẩu khí lúc ông ta nói cứ tức anh ách, tựa như cả đời chưa từng gặp ai khó hầu hạ như vậy.


Hà Y mềm giọng nói: “Bất kể thế nào, tôi cũng phải đa tạ tiền bối đã cứu mạng tướng công tôi. Vợ chồng tôi nợ tiền bối hai cái mạng này”.


Nàng trước một câu “tướng công”, sau một tiếng “vợ chồng”, vừa nghĩ tới việc mình và Mộ Dung Vô Phong vẫn còn hy vọng được tiếp tục sống với nhau, trong lòng nàng sớm đã mừng như hoa nở, chỉ hận chưa thể cho toàn bộ người trong thiên hạ biết tin hai người họ đã thành hôn.


Hai người kia vội vàng nói: “Chúc mừng, chúc mừng!”, nhưng trên mặt lại chẳng có chút ngạc nhiên nào.


Hà Y nói: “Từ trước đến giờ tôi và Vô Phong vẫn quên chưa thỉnh giáo quý tính của hai vị tiền bối”.


Người áo đen nói: “Không cần gọi bọn ta là tiền bối, cứ gọi đại thúc là được rồi. Ta họ Sơn, tên là Sơn Mộc. Ông ta họ Lục, gọi là Lục Tiệm Phong”.


Hai cái tên này Hà Y chưa từng nghe qua, đành nói: “Chúng tôi có một vị bằng hữu tên là Sơn Thủy, Sơn đại thúc có quen biết Sơn Thủy chăng?”.


Sơn Mộc nói: “Nó là con trai ta, có điều bọn ta đã không gặp nhau mười mấy năm nay rồi”.


Hà Y không còn thấy lạ vì sao mình ở Vân Mộng cốc lâu như thế mà không hề gặp hai người này. Nếu đã là việc nhà không vui vẻ gì, nàng cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ đổi đề tài, nói: “Chỗ các vị có gà không?”.


Lục Tiệm Phong dẫn nàng tới nhà bếp, chỉ vào một vật trắng trắng nói: “Gà bình thường thì không có, đây là Thiên Sơn tuyết kê”.
 
Hà Y hỏi: “Mùi vị ra sao?”.


Lục Tiệm Phong trả lời: “Giống gà”.


Nàng rửa tay, xắn ống tay áo, đem con gà ra làm thịt, nấu một nồi canh gà, bên trong còn bỏ thêm một củ nhân sâm.


Sau đó nàng gọi Sơn Mộc vào, nói: “Làm phiền đại thúc giúp tôi coi chừng lửa một lát”.


Sơn Mộc cười khì khì nói: “Trông chừng lửa không thành vấn đề, trông xong liệu ta có được ăn một bát không?”.


Hà Y cười nói: “Nhiều lắm chàng cũng chỉ có thể ăn được nửa bát thôi, chỗ còn lại hai vị cứ ăn hết đi”.


Sơn Mộc nói: “Tiểu nha đầu ngươi cũng hào phóng đấy”.


Lục Tiệm Phong dẫn nàng tới một căn phòng khác, khi đó trời cũng dần tối.


“Hình như hắn có vẻ sợ ánh sáng cho nên ta không thắp đèn trong phòng. Nhưng trong đó có một lò lửa, nhờ vào ánh lửa ấy ngươi có thể nhìn rõ mọi vật”.


Căn phòng đó không lớn, nhưng ấm áp hơn bên ngoài, trên sàn trải mấy lớp thảm dày, thảm này toàn bằng lông thú quý, dày phải tới mấy tấc. Hà Y cởi giày ra, quỳ xuống đưa tay vào chăn của Mộ Dung Vô Phong.


Chàng nằm rất yên bình, tựa hồ đang mê ngủ.


Vết thương của chàng lành rất chậm, sưng phù nặng nề, bên trên vẫn còn một lớp băng trắng rất dày và chặt. th.ân thể chàng gầy gò đến đáng sợ, chạm vào chỉ thấy trơ xương.


Tay của nàng lướt trên người chàng hồi lâu, chàng đột nhiên hoảng hốt tỉnh lại, giận giữ nắm lấy tay nàng. Hà Y biết bình thường Mộ Dung Vô Phong rất ghét bị người khác chạm vào mình, có lẽ nàng là người duy nhất từng cùng chàng tiếp xúc thân mật.


Cho nên nàng không hề bỏ tay ra.
 
Tay của chàng lần sờ lên tay nàng một lúc, tựa như đang đoán định gì đó, cuối cùng, chàng nhẹ nhàng nắm ngón tay giữa của nàng khẽ vặn ngửa về phía sau. Ngón tay mềm dẻo uốn cong. Tay chàng cuối cùng cũng lỏng ra mặc cho bàn tay mềm mại kia tiếp tục đặt trên người mình.


Một lúc sau, nàng đỡ chàng dậy, đi qua một hành lang, vào một gian phòng khác.


Nơi đó có một suối nước nóng, suối nước nóng này có nhiều khoáng chất lạ, nước màu đỏ tươi như màu máu. Nàng đưa ngón tay chàng nhúng vào nước, thử độ ấm. Ngón tay chàng không có phản ứng gì, điều này có nghĩa độ ấm đã thích hợp cho chàng.


Nàng bèn giúp chàng cởi bỏ y phục, tháo lớp băng trắng trên miệng vết thương, rồi đưa chàng xuống nước, nhẹ nhàng cọ rửa cho chàng. Mộ Dung Vô Phong chỉ có thể bất động, yếu ớt dựa vào người nàng.


Nàng lặng lẽ, tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ từng nơi từng chỗ trên th.ân thể chàng rồi lại lấy một tấm chăn bọc lấy người chàng, đưa về gi.ường. Nàng lấy thuốc mới thoa lên vết thương, rồi lại lấy băng băng cho chàng. Lúc băng gần xong, nàng khẽ dùng lực thắt một nút, khuôn mặt chàng lập tức tái nhợt đi. Giờ nàng mới phát hiện, tấm khăn trải gi.ường phía dưới đã bị chàng nắm rách mấy lỗ trong cơn đau đớn. Hai tay chàng cuốn chặt thành nắm đấm, vì quá đau mà dùng sức rất mạnh khiến khớp xương kêu “rắc rắc”.


“Xoẹt” một tiếng, khăn tải gi.ường lại bị chàng xé rách một mảng.


Trong lòng nàng trăm mối tơ vò, nhìn chàng mà không biết phải làm sao.


Chàng cố nghiến răng, lặng lẽ chịu đựng, không phát ra tiếng kêu nào.


Trán chàng đã ướt đẫm mồ hôi.


Trong cơn đau đớn chàng vật vã một lúc, cuối cùng sức cùng lực kiệt mà lịm đi.


Hà Y biết vào lúc này chàng nhất định phải ăn gì đó, liền dằn lòng lay tỉnh chàng, lấy canh gà đã nấu xong từng thìa từng thìa một đút cho chàng, sau đó là uống thuốc. Thứ cuối cùng chàng phải nuốt xuống chính là một túi mật báo Lục Tiệm Phong đem tới.


Sau khi sống lại, Mộ Dung Vô Phong có thể kiên trì được tới bây giờ hoàn toàn nhờ vào việc cứ cách ba ngày lại ăn loại mật báo này.
 
Loại tuyết báo này chỉ Thiên Sơn mới có, chúng nhanh nhẹn hung mãnh, tuy sống thành bầy nhưng muốn bắt được phải cực kỳ khó khăn. Trong thời tiết ngập tuyết thế này, muốn tìm được một con thật khó bằng lên trời, đừng nói tới việc sau khi tìm thấy còn trong một kiếm phải kết liễu nó, rồi lại phải chạy như bay mang về. Mọi thứ trên người báo tuyết đem xuống dưới núi đều bán rất được giá nhưng mật của nó chỉ có thể trong vòng một tiếng sau khi nó chết uống vào mới có hiệu quả trị liệu. Hai canh giờ sau sẽ trở thành thứ chẳng đáng lấy một xu, chẳng qua chỉ là một túi nước đắng ngoét màu xanh lục mà thôi.


Cho chàng dùng xong thuốc, bản thân Hà Y cũng mệt muốn ngất rồi. Tắm rửa qua loa xong một lượt, nàng mới nhẹ nhàng tới ngủ bên cạnh Mộ Dung Vô Phong.


Bị nàng quay cho một trận, Mộ Dung Vô Phong tỉnh lại.


Trong bóng tối, chàng chỉ thấy lò lửa cách gi.ường không xa. Hà Y vừa đặt đầu xuống gối đã không động đậy gì nữa, dường như đã ngủ say như chết rồi. Mặc kệ thân dưới đau như lửa đốt, chàng cắn chặt răng, hai tay vịn gi.ường, ra sức lăn mình qua một bên, nhường cho nàng chỗ rộng hơn một chút.


Tay Hà Y lại vươn tới, nhẹ nhàng sờ lên vết thương của chàng, hỏi: “Chàng tỉnh rồi à?”.


Chàng vừa nhìn thấy Hà Y, trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng có được một chút khí lực để mở miệng, bèn nói: “Nàng mệt rồi, ngủ đi”.


“Thiếp không ngủ được”, mắt nàng mở to trong bóng tối: “Thiếp không dám tin chàng vẫn còn sống”.


“Ta cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi”, chàng khẽ nói.


“Đừng quên chúng ta đã bái thiên địa rồi nhé”, Hà Y vui vẻ nhắc chàng.


“Lúc nào thế?”, chàng từ tốn nói.


Hà Y ngồi bật dậy, tức giận hét lên: “Chàng muốn nuốt lời hả? Chàng hối hận sao?”.


Chàng vươn tay ra, ngăn miệng nàng lại, than: “Sao nàng ngốc thế? Nhất định phải gả cho ta sao?”.


“Thiếp chẳng ngốc tí nào. Không gả cho chàng mới là ngốc đấy”, nàng vùi đầu vào lòng chàng, một tay ôm lấy eo chàng, ngọt ngào nói.


“Tay của nàng sao cứ thích đặt lên vết thương của ta vậy?”, chàng vừa xoa đầu nàng vừa hỏi.


“Vì vết thương của chàng là do thiếp khâu. Thiếp… thiếp không cho chàng sờ”, nàng cắn nhẹ tai chàng nói tiếp: “Cũng không cho chàng nhìn”.
 
Mộ Dung Vô Phong thoáng ngây ra, hỏi: “Tại sao?”.


“Thiếp… thiếp khâu… khâu khó coi chết đi được. Hai vết sẹo lớn ấy, chàng… chàng vĩnh viễn cũng không được nhìn”.


Chàng khẽ than: “Làm khó nàng rồi. Lúc trước ta khâu cho người khác, nàng còn sợ tới mức mắt cũng không dám mở”.


Hà Y cười nói: “Bây giờ thiếp hối hận chết đi được, sớm biết như thế, lúc ấy đã chăm chỉ học một chút”.


Chàng cười khẽ, nghĩ tới việc mình bẩm sinh tàn phế, th.ân thể yếu ớt, vốn định cả đời không lập gia đình tránh liên lụy tới người khác. Như bây giờ chết đi sống lại, bộ dạng nửa người nửa ngợm, tuy Hà Y cười nói như không, không để ý trong lòng mà còn càng yêu thương, nhưng trong thâm tâm chàng vẫn không khỏi thương cảm.


Hà Y thấy chàng đang nói thần sắc chợt sa sút liền dịu dàng bảo: “Chàng cứ từ từ mà khỏe lại, thiếp… thiếp sẽ không rời xa chàng nữa”.


Chàng tựa người dậy, thấy hai mắt nàng nhìn mình sáng long lanh, dáng vẻ hạnh phúc thỏa mãn, nghĩ tới việc bất kể như thế nào, rốt cuộc hai người cũng qua được kiếp nạn này, không kìm được xúc động, cúi xuống thâm tình hôn nàng.


“Hà Y, nói cho ta, hôm đó… hôm đó trên đỉnh núi, có phải nàng thật sự đã nhảy xuống không?”, một lúc sau chàng chợt hỏi.


“Đã nhảy”, Hà Y nằm trong lòng chàng trả lời.


“Đã nhảy?”, chàng nóng ruột nói: “Nàng hồ đồ rồi à? Người sắp chết là ta, không phải nàng, sau này… sau này không cho phép nàng được ngốc như vậy nữa!”.


“À, lúc ấy chàng hôn mê mất rồi, không tỉnh táo. Nếu không thiếp nhất định sẽ gọi chàng dậy, cảm giác nhảy xuống dưới thật sự rất hay”, sợ chàng lo lắng, nàng còn bồi thêm một câu: “Nhất là khi rơi giữa chừng lại có người cứu lên”.
 
Quay lại
Top Bottom