Hoàn Mê hành ký – Thi Định Nhu

Nàng đăm đăm nhìn người thanh niên dáng người cao lớn, thần thái trầm tĩnh này. Vầng trán anh ta cao đấy, đôi mắt đen láy, ánh mắt mang một sắc thái trống rỗng khó tả, rõ ràng là chẳng thể thấy gì vậy mà dáng vẻ khi nhìn người khác lại chuyên chú đến vậy. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được đằng sau đôi mắt ấy ẩn chứa một sức mạnh vô hình, khiến mỗi lần anh ta chăm chú nhìn đều như một con báo đen.



“Là ngươi”, nàng bình tĩnh nói.



“Là tôi”, đối với khẩu âm của người lạ hắn có khả năng nhớ rất kỹ, rất tường tận, thoắt cái đã nhận ra nàng.



“Ngươi chính là Đường Tiềm?”



“Trông tôi không giống sao?”



Hắn có chút thất vọng, phát hiện ra khi nàng gặp mình, giọng nói không còn mềm mại ngọt ngào giống như lúc đối đáp ngoài cửa vừa rồi mà lập tức biến thành khẩu khí lúc hành nghề, lạnh lùng tựa băng giá như buổi nói chuyện ngày hôm qua.



“Ngươi có biết nơi này là đâu không?”



“Vi Tuyết các”, ngừng một lúc, hắn tiếp lời, “Hai chữ ‘Vi Tuyết’ này không được tốt lành cho lắm.”



Nàng sững người một lúc rồi mới định thần lại. Không sai, ba chữ này khắc bên cạnh cửa lớn, chữ khắc chỉ hơi lõm vào, vậy mà hắn chỉ sờ một cát đã nhận ra.



“Ta muốn thỉnh giáo xem có gì không ổn?”



“Lệnh sư toàn thân mắc chứng phong thấp, gặp lạnh là đổ bệnh. Ngô đại phu còn dùng câu‘Thanh chiên trướng noãn hỷ vi tuyết. Hồng địa lư thâm nghi tảo hàn’[1], há chẳng phải cố ý chọc người ta sao?”



[1] Hai câu trong bài Sơ đông tức sự trình mộng đắc của Bạch Cư Dị (772 – 846) thời Đường. Hai câu này có nghĩa: Lều ấm chăn xanh vui ngắm tuyết nhẹ. Đất trải thảm hồng lò sưởi ấm chẳng ngại lạnh đầu mùa.
 
Tay mù lòa này thế mà hiểu thi từ, Ngô Du cũng có chút bất ngờ, miệng thì càng khiêu khích: “Ta dùng không phải là điển ấy.”



“Chắc không phải là ‘Sơ chung hàn biến quách. Vi tuyết tĩnh minh điều’[2] chứ?”, Đường Tiềm vừa nói vừa lắc đầu, “Thế lại càng hỏng bét.”



[2] Hai câu trong bài Hàn dạ hữu hoài đồng chí của Quán Hưu (823 – 912) thời Đường. Hai câu này có nghĩa: Chuông sớm lạnh tòa khắp. Gió nhẹ lắng gió len.



“Sao lại tới mức càng hỏng bét?”, Ngô Du lạnh lùng hỏi.



“Hai câu trước là ‘Vĩnh dạ thủ bất mị. Hoài quân chính tịch liêu’[3] mượn lời tỏ ý chí, ý tứ chính là…”



[3] Hai câu đầu trong bài Hàn dạ hữu hoài đồng chí. Có nghĩa: Cả đêm day dứt ngủ chẳng được. Chính bởi đang cô đơn nhớ người.



“Ngươi nói bậy!”, Ngô Du mặt mũi đỏ bừng ngắt lời hắn, “Ta dùng chính là câu ‘Sơn minh dã tự thự chung vi. Tuyết mãn u lâm nhân tích hi’ của Hàn Tô Châu[4]…”



[4] Hàn Tô Châu, tức Hàn Ứng Vật (737 – 792) thi nhân thời Đường, vì từng giữ chức Thích Sử Tô Châu nên được người đời gọi là Hàn Tô Châu. Đôi câu trên nằm trong bài Nhàn cư ký đoan cập trùng dương, có nghĩa: Núi vắng chùa xa chuông sớm vọng. Tuyết phủ rừng hoang dấu người thưa.



Nàng biết mình đang giảo biện. Một từ chẳng lẽ lại có thể bẻ đôi vào hai dòng thơ sao?



Đường Tiềm chỉ cười cười, sau đó không nhanh không chậm gật đầu nói: “Thì ra là như thế, hoàn toàn có thể hiểu được.”



Hắn vẫn ngầm điều tức nội lực, đả thông kinh mạch, cho nên hy vọng nói với nàng thêm mấy câu, kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội phục hồi khí lực.



… Thực ra, lúc Ngô Du nói với Mộ Dung Vô Phong muốn đặt tên cho tòa viện này là “Vi Tuyết các”, chàng cũng chỉ “Ừm” một tiếng. Tiếp đó nàng xin thủ bút của chàng, chàng vẫn chỉ buông một câu “Được”.



Tối đó, Trần Sách đưa chữ chàng viết qua chỗ nàng.
 
Chỉ đơn giản thế thôi.



Đơn giản tới mức chẳng có chút ám thị nào cả. Đơn giản khiến người ta tuyệt vọng.



Nàng định thần lại, cười lạnh: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, ngươi cũng nên hiểu, ta mời ngươi tới, tuyệt đối không phải để làm bạn luận bàn thơ từ.”



Đường Tiềm đợi nàng nói tiếp.



“Bên tay phải ngươi vừa hay có một cái gi.ường, sao không nằm xuống đi?”



Hắn ngây người hỏi: “Cô muốn tôi nằm xuống?”



“Nằm xuống đi, thế ta mới dễ chặt một chân ngươi. Ta không muốn để máu ngươi dây bẩn thảm ta đâu”, nàng đặt chén trà xuống, cố ý cao giọng, “Nguyệt Nhi, đao đã chuẩn bị xong chưa?”



“Chuẩn bị xong rồi. Có điều em quên mất chưa mài, cho nên hơi cùn một chút, muốn chặt chỉ sợ phải tốn chút công phu.”



“Hình như hắn vẫn không chịu nằm xuống…”



“Đã hít phải ‘Thất tinh hoa phấn’ của tiểu thư mà vẫn không chịu nằm xuống? Em đành giúp hắn một chút vậy”, Nguyệt Nhi nhấc bồn hoa trong tay lên, hướng tới đầu Đường Tiềm đập xuống, “choang” một tiếng, hắn ngã dúi đầu xuống, vừa vặn ngã xuống gi.ường.



Lập tức, có bàn tay đem tứ chi của hắn trói chặt vào bốn góc gi.ường.



“Nguyệt Nhi, động thủ đi.”



“Tiểu thư… muốn làm gì?”



“Cởi hết y phục của hắn ra.”



“Em…”
 
“Em cái gì mà em? Ở đây nhìn thấy th.ân thể trần của đàn ông còn ít hay sao?”



“Nhưng mà… em không phải là đại phu…”, Nguyệt Nhi giậm chân, rồi cởi hết y phục của Đường Tiềm, chỉ chừa lại độc cái khố.



Ngô Du trừng mắt nhìn Nguyệt Nhi, chất vấn: “Ta bảo em cởi hết, thế này là cởi hết sao?”



“Xấu hổ chết đi được, em không làm đâu, người ta vẫn còn muốn đi lấy chồng nữa”, Nguyệt Nhi bĩu môi lầm bầm, nhìn chằm chằm th.ân thể Đường Tiềm một lúc lâu rồi khúc khích cười nói, “Tiểu thư, thể hình của tên mù này thật là xấu nhỉ. Chân thì dài, eo thon,vai rộng thế này, làn da căng… Từ trước tới giờ em chưa thấy nam nhân nào xấu thế cả.”



“Cho nên hôm nay chúng ta nhất định phải sửa chữa th.ân thể của hắn một chút. Đường công tử, ngươi nói xem đúng hay không nào?”, Ngô Du cầm một thanh thủy chủ sắc nhọn lên, khua khua trên đầu Đường Tiềm.



Lúc mũi đao lướt qua trên mặt, cơ mặt hắn không tự chủ mà run lên.



“Có thật hắn là người mù không? Sao em nhìn xuôi nhìn ngược thế nào cũng không thấy thế? Thuốc mê của chúng ta cuối cùng có cần dùng không? Có cần lấy bình ‘Hoan tâm’ lần trước tiểu thư phối chế tới không?”, Nguyệt Nhi gí mắt sát vào mặt hắn, chăm chú nghiên cứu kỹ càng cứ như hắn là một thi thể.



“Sao thế được?”, Ngô Du thong thả nói.
 
Phải rồi, phải rồi. Cho bọn súc sinh Đường môn nếm thử mùi vị bị kẻ khác cắt gọt!”, Nguyệt Nhi nghiến răng nói.



“Cho nên em phải cởi hết quần áo của hắn ra, có như thế chúng ta ra tay mới thuận tiện được”, Ngô Du lãnh đạm nói.



Khuôn mặt hắn lập tức đỏ rực lên.



Nguyệt Nhi nói: “Tiểu thư, người xem, mặt người này còn đỏ lên kìa!”



Đường Tiềm nói: “Thỉnh cầu hai vị làm nhanh nhanh một chút. Tôi bây giờ như thế này, muốn động thủ cũng cực kỳ thuận tiện rồi, không cần cởi thêm nữa… Huống chi, đao chặt xuống, máu sẽ lập tức phun ra, hai vị vẫn nên chuẩn bị một ít vải băng thì tốt hơn.”



Nguyệt Nhi cười nói: “Ha ha, hóa ra da mặt kẻ này lại mỏng như thế. Tiểu thư, để em cắt cái khố của hắn, chọc hắn tức chết luôn”.



“Thôi đi, giữ cho hắn chút thể diện. Em đi gọi xe ngựa lại đây, đợi bọn ta làm xong thì đem hắn thần không biết quỷ không hay ném xuống mương ngầm ngoài cốc.”
 
“Em đi ngay đây!”



Đường Tiềm cảm thấy đầu gi.ường khẽ rung, có người ngồi xuống bên cạnh, rồi lại nghe “keng” một tiếng, hình như Ngô Du đang búng lưỡi đao.



Mũi đao vạch lên chân hắn một đường, đại khái là nàng dang thử đao xem có đủ sắc hay không.



Sau đó, hắn cảm thấy dường như nàng đang giơ tay lên, định làm một động tác chặt chém nào đó.



Đường Tiềm đột nhiên to giọng kêu lên: “Chậm đã!”.



Ngô Du ngừng lại, hỏi: “Ngươi còn muốn nói gì nữa?”.
 
“Cô nương chớ có quên, để tử của Vân Mộng cốc lúc vào cốc đã từng thề đời này kiếp này, trị bệnh cứu người, tuyệt đối không lạm dụng những điều học được hại tính mạng người khác.”



“Không sai.”



“Tôi không phải bệnh, cô nương lại lạm dụng tư hình với tôi, làm như thế là vi phạm lời thề của cô.”



Ngô Du không nói câu gì, chỉ thong thả cẩn thận thoa một lại cao thuốc lên lưỡi đao.



“Ngươi nói không sai”, nàng từ tốn đáp, “Chỉ chặt một chân của ngươi vậy cũng quá dễ dãi cho Đường môn các người rồi. Ta biết ngày mai có một trận quyết đấu khó khăn, người của Đường môn đều kỳ vọng ngươi ra mặt đại diện cho chúng. Cho nên, cơ hội khiến cho Đường môn mất mặt này, ta nhất định không thể để ngươi làm lỡ.”



Tim Đường Tiềm thình thình đập dữ dội, nghe được câu này mới thở phào một tiếng: “Cô muốn nói, cô đã thay đổi ý định rồi sao?”.



“Ta chỉ đang nghĩ tới việc cắt một đao trên chân ngươi, để ngươi bị thương nhẹ. Như thế, ngày mai ngươi vẫn có thể quyết đấu với người ta, chỉ có điều lần này ngươi nhất định sẽ thua”, nàng sờ sờ mũi đao, lãnh đạm nói, “Trong tình huống ấy, thua tức là chết.”



Giọng nói của nàng nghe vừa hay lại vừa cay nghiệt; khiến người khác bị mê hoặc, đợi tới khi hắn hiểu được ý tứ trong lời nói thì không nhịn được mà lạnh toát người.



Hắn đành cười khổ: “Kế sách này quả thật rất thâm độc, tôi vốn dĩ cho rằng chỉ có người của Đường môn chúng tôi mới có thể nghĩ ra được.”



“Nếu ngươi biết hiện giờ tiên sinh phải chịu dày vò thế nào ngươi sẽ hiểu, ta làm thế với ngươi đã là rất khách khí rồi!”, cuối cùng nàng cũng bỏ qua lễ mạo, khẩu âm càng lúc càng cao, hung ác quát nạt hắn.
 
“Hắn phải rất quen mới đúng… Hắn vốn tàn phế đa bệnh, nhiều hay ít đi một chân vốn chẳng là gì”, biết rõ kiếp nạn khó tránh, Đường Tiềm vẫn cố ý chọc giận nàng.



“Bốp” một tiếng, nàng vung tay tát tới, lực đạo rất mạnh, đánh tới mức hắn đầu váng mắt hoa. Kế đó nàng nhào tới, siết chặt cổ hắn.



Đường Tiềm không có cách nào giãy giụa, mặt mày tái xanh, gần như sắp bị nàng bóp chết.



“Tiên sinh từ nhỏ tới lớn không gây sự với người khác, chẳng tranh đua với đời, một lòng nhân đức chỉ biết trị bệnh cứu người, đến một con ruồi cũng không nỡ giết. Thế mà lại bị các người hành hạ thành bộ dạng ấy! Ngươi có biết ta hận các ngươi đến thế nào không?”, Ngô Du không kiềm chế được, toàn thân run lên bần bật, gào lên với hắn.



Bị nàng bóp nghẹt, chỉ có thể hít thở gượng gạo Đường Tiềm gần như choáng ngất.



“Nếu không phải vì lời thề ấy, hôm nay há ta lại có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao?”, móng tay của nàng dài, thoáng cái đã vạch đầy vết thương lên cổ hắn.



Cuối cùng, nàng nén được lửa giận trong lòng, buông lòng tay ra, lạnh lùng hỏi: “Ta sẽ cứa một nhát đao lên chân ngươi, ngươi tự mình chọn đi, muốn để lại chân nào lành lặn?”.



Cổ hắn vừa mới được buông lỏng, đang hít lấy hít để, một lúc sau mới buông hai chữ: “Chân phải…”.



Ngô Du cười lạnh: “Được”.



Rồi nhấc tay lên, một đao đâm xuống chân phải Đường Tiềm, nhát đao này xuyên qua đùi hắn, gần như ghim hắn xuống gi.ường.



Đường Tiềm đau tới mức cả người giật bắn lên, máu tuôn như suối.



***
 
Chẳng mấy chốc nàng đã chìm vào giấc ngủ.



Chàng lặng lẽ bò dậy khỏi gi.ường, tới thư phòng.



Cả buổi tối, vì chờ Hà Y trở về, chàng chẳng làm gì cả, bệnh án vẫn chất đầy ở đầu bàn, đến một cái cũng chưa mở ra.



Vừa rồi ngồi quá lâu ở đình giữa hồ, nhiễm chút khí lạnh, cánh tay trái dùng để viết của chàng lập tức cảm thấy yếu ớt. Lúc phê sửa bệnh án, câu đầu còn có thể miễn cưỡng viết chữ nào chữ nấy to nhỏ như nhau, về sau, chữ bắt đầu càng lúc càng to, càng lúc càng tán loạn.



Chàng nắm chặt bút, viết từng nét cừng nét, viết xong một hàng đã mệt tới mức mồ hôi ướt sũng.



Tiếp đó, cả cổ tay cũng đau mỏi khó chịu, cầm bút cực kỳ khó khăn.



Chàng đặt bút xuống một bên, đổi sang dùng tay khác.



Bệnh phong thấp bên tay phải càng nghiêm trọng, khủyu tay đã mất linh hoạt, may mà vẫn còn có thể cầm bút.



Cứ như thế, chàng tiếp tục viết thật chậm, cố sức viết. Với tốc độ thế này, cho dù có viết tới sáng mai cũng không xong nổi.



Chàng tựa lên bàn viết hết một canh giờ mới chỉ phê sửa xong sáu phần mà đã mệt tới mắt hoa mày chóng. Sau đó, trong ngực lại dấy lên cơn nôn nao khó tả, gân mạch ở huyệt Thái Dương căng lên. Chữ trước mắt cứ bồng bềnh qua lại.



Chàng vội vàng đặt bút xuống, ra sức xoa xoa hốc mắt.
 
Trà đặt trong chén nguội lạnh, trà trong ấm đã cạn sạch.



“Đây”, một giọng nói nhẹ nhàng sau lưng chàng vang lên, một chén trà nóng được đưa tới.



Chàng đón lấy chén trà, một hơi uống cạn: “Một mình ta làm là được rồi, nàng đi ngủ đi, không cần để ý tới ta.”



Chén trà rất nhỏ, nhìn kỹ hóa ra là chén rượu.



Chàng kỳ quái nhìn nàng hỏi: “Sao lại dùng chén rượu?”.



“Tay của chàng còn cầm nổi tách trà sao?”, nàng nhìn cổ tay đã hơi sưng lên của chàng, than đáp.



Chàng vội vàng rụt tay vào tay áo: “Có lẽ là nhiễm chút lạnh, không cần lo, ta đã uống thuốc rồi, qua hai ngày nữa là ổn thôi.”



“Để thiếp giúp chàng. Chàng đọc thiếp viết, có điều không được chê bai chữ của thiếp đâu nhé! Dẫu có tệ cũng còn khỏe khoắn hơn chữ chàng bây giờ”, nàng chen ngồi lên ghế của chàng, với tay cầm lấy bút.



Có lẽ là vì có liên quan tới luyện kiếm, chữ của Hà Y không hề tệ. Hai năm vừa rồi, nàng đã theo chàng học được khá nhiều chữ.



“Không cần…”, chàng mệt mỏi tới mức cả người đổ tựa lên lưng nàng.



“Lại còn khách khí với thiếp nữa?”, nàng huých huých chàng, cười nói, “Nói đi, viết cái gì, Mộ Dung đại sư.”



“Mạch căng mỏng mà khẽ, đấy là đường kinh mạch Dương minh hư nhược.”



Nàng hý hoáy một thoáng đã viết xong rồi.
 
“Sao nhanh thế?”, chàng hơi ngạc nhiên. Tay Hà Y tuy chẳng có bệnh gì nhưng viết chữ thì hơi lề mề.



Xem lại, hoàn toàn không sai gì cả.



“Đã phục thiếp chưa? Đây chính là dùng kiếm pháp luyện thư pháp… Hì hì, chính là cái bà Công Tôn đại nương gì gì mà chàng nói đấy”, nàng dương dương đắc ý.



“Phục lăn rồi”, chàng bật cười, tiếp tục đọc, “Dạ dày khí hư, khí ở kinh mạch cũng hư yếu. Cho nên rất kỵ gió lạnh. Đầu tiên cho uống mấy đợt Phụ tử lý trung hoàn, để làm ấm bên trong…”



“Hồ ly cái gì hoàn?”, Hà Y hỏi lại.



“Phụ tử lý trung hoàn”, Mộ Dung Vô Phong chỉnh lại.



“Là mấy chữ thế này phải không?”, nàng viết ra cho chàng xem.



“Không sai.”



“Kế đến là dùng Thăng ma thang cho thêm Phụ tử để thông kinh mạch.”



“Trước giờ thiếp vốn cho rằng có ‘Món gì đó’, hóa ra còn cả “Canh gì đó’[5]”, Hà Y bật cười ha ha.



[5] Trong tiếng Trung “Canh gì đó” và “Thăng ma thang” có âm đọc gần giống nhau.
 
“Là ‘Thăng ma thang’. Thăng trong ‘cao thăng’, Ma trong ‘ma dược’”, Mộ Dung Vô Phong sửa lại cho nàng.



“Trước công bên trong, sau trừ bỏ phong nhiệt trong kinh mạch, cho nên Thăng ma thang thêm Hoàng liên, lấy hàn trị nhiệt.”



Chàng lại quan sát, mấy câu này Hà Y lại viết đúng hết.



Lúc Hà Y tập chữ, toàn dùng mấy bệnh án kiểu này để đọc. Chỗ nào đọc không hiểu, chàng thường giải thích cho nàng, thế nên đối với cú pháp cho tới từ vựng mà người hành nghề y thường dùng với Hà Y xem như cũng không xa lạ.



“Đơn thuốc này thế là sửa xong rồi”, chàng vuốt ve đầu Hà Y, “Có lão bà giúp đỡ, quả nhiên nhanh hơn bao nhiêu.”



“Không nói sớm! Cứ một mình lao tâm khổ tứ hì hục ở đây từ nãy tới giờ…”



th.ân thể xinh xắn nhỏ nhắn kia cứ xoay qua xoay lại trước mặt chàng, mái tóc dài bồng bềnh sau gáy, cứ mỗi lần quay đầu là lại khẽ quệt qua cằm chàng.



Mộ Dung Vô Phong không nén được mà nảy sinh chút phiền muộn.



Những ngày tháng thế này liệu còn được bao lâu nữa?
 
✥ Chương 05: Dạ Nữ Tam Canh ✥




Hắn bị người ta một cước đạp xuống xe ngựa, rơi vào một cái cống vừa bẩn vừa thối, nhơ nhớp bùn lầy.



Cỏ bên đường cao quá nửa thân người. Cống rất sâu, lúc hắn bị trượt xuống, đất đá cũng tuột xuống theo vừa vặn rơi hết vào người hắn. Còn may trong cống nước nông, chỉ ngập nửa người, trong lúc bối rối hắn vẫn bị uống một ngụm nước bẩn lớn. Tác dụng của thuốc mê vẫn chưa tiêu hết, cái chân bị thương đau đớn khó chịu, hắn cố hết sức cũng chẳng sao bò lên được, chỉ đành đờ ra mà ngồi dưới cống.



Trong lòng cống kiến tụ thành đàn, chẳng mấy chốc đã cắn hắn khắp người ngứa ngáy. Hắn dùng chút sức lực còn lại gạt bỏ hai con đỉa bám trên chân, lập tức lại có một đám khác bám lấy. Có mấy con ngửi thấy mùi máu tươi còn bò thẳng tới dính chặt lấy miệng vết thương, làm hắn đau tới toát mồ hôi lạnh.



Đêm cuối thu giá lạnh dị thường, hắn hiểu nếu bản thân còn ngồi đây thêm một canh giờ thì nhất định sẽ bị đông cứng tới chết. Trong lòng chợt động, hắn liền nhặt một cái lá cây, đưa lên môi khẽ thổi.



Quả nhiên, chẳng bao lâu sau đã có tiếng vó ngựa truyền tới, tiếp đó một cánh tay lôi hắn từ dưới cống lên.



“Tạ ơn trời đất! Đệ vẫn còn sống!”



Là Đường Tầm. Hắn giúp Đường Tiềm gỡ hết lũ đỉa rồi bắt đầu thuần thục xử lý vết thương.



“Con mẹ nó, chân đệ bị chọc một đao!”, hệt như toàn bộ đệ tử Đường gia khác, Đường Tầm giận dữ cực độ, miệng chửi toàn những lời tục tĩu, văn nhã gì đó đều vứt hết.



“Còn may, chỉ bị chọc một đao thôi”, hắn cười khổ.



“May cái khỉ!”
 
Đường Tầm nắm lấy chân của hắn, xem xét kỹ càng độ nông sâu của vết thương: “Một đao này chọc con mẹ nó cũng thật là khéo, đã không tổn thương tới kinh mạch, lại chẳng cắt vào xương cốt, vừa khéo sát ngay cạnh mạch máu. Cứ thế lại có thể chọc xuyên qua chân… quả thật là thủ pháp quá hay… Người này đáng nhẽ phải tới Hình đường của chúng ta làm việc mới đúng.”



“Là nữ nhân làm đấy.”



Đôi mày của Đường Tầm nhướng lên, điệu bộ thong thả, bắt đầu đùa cợt: “Vận đào hoa của đệ phát lúc nào thế, khiến cho người ta thống hận đệ thế này?”



“Huynh bớt lải nhải một câu đi có được không, trước tiên đỡ đệ dậy xem nào?’



Đường Tầm vừa dìu vừa kéo quẳng hắn lên xe rồi cởi áo ngoài đưa cho hắn, lại đưa thêm một bình rượu. Đường Tiềm toàn thân lạnh run, lập tức mở nắp bình, ngửa cổ tu hết một nửa.



Đường Tầm đánh ngựa, vừa đi vừa hỏi: “Chỉ còn cách trận quyết đấu có đúng một ngày, bây giờ đệ lại xảy ra chuyện, đúng là chết chắc.”



Đường Tiềm cũng cực kỳ ủ rũ: “Đệ sớm nói với huynh rồi, huynh còn không chịu tin. Mấy năm nay đệ đang bị vận xui ám.”



Đến tận chiều ngày hôm sau thể lực của Đường Tiềm mới dần dần khôi phục, vết thương trên chân tuy đã được bôi loại Kim sang dược tốt nhất nhưng trong vòng một hai ngày thì hoàn toàn không có khả năng khỏi hẳn. Kể cả thế, hắn vẫn cắn răng luyện đao hai canh giờ. Tới hoàng hôn, Đường Tầm vào phòng hắn, nói nhỏ rằng: “Đường Hoài muốn tới gặp đệ.”
 
Đường gia thực hiện chế độ tông pháp rất nghiêm ngặt, sớm đã đặt quy định thứ tự người thừa kế: Lão đại Đường Lan vừa bị giết không có con, lão nhị Đường Tùng đã mất, lão tam Đường Uyên đã chịu gia pháp mất đi tư cách, chức vị chưởng môn tự nhiên rơi vào người lão tứ Đường Hoài.



Đối với vị Chưởng môn tân nhiệm này, trong lòng mọi người đều không phục cho lắm. Đường Lan là kẻ nhanh nhẹn hoạt bát, mưu mô tính toán sâu xa, Đường Uyên thông minh hơn người, võ công cao cường, Đường Hoài thì tính khí nóng nảy, hiếu dũng tàn bạo, thiếu đi khí độ và tu dưỡng trong xử sự, điều mà con cháu thế gia nên có, quan hệ trong đám huynh đệ cũng rất tệ.



Quả nhiên, Đường Hoài đến, ân cần hỏi han an ủi Đường Tiềm mấy câu rồi chuyển đề tài, nói: “Ta biết đệ bị thương, tình hình trở nên không có lợi với đệ. Có điều trận chiến chiều mai ta vẫn hi vọng đệ kiên trì tới cùng… Đường môn không phải là phường lâm trận bỏ trốn”, nói rồi hai mắt dính chặt lấy mặt hắn, lộ ra vẻ tha thiết.



Đường Tiềm hít một hơi thật sâu, tự cảm thấy bi ai cho tình cảnh của mình. Rõ ràng biết dưới đao của Tiểu Phó chẳng chừa sinh lộ, Đường Hoài nói như thế, không còn nghi ngờ gì nữa chính là bảo hắn đi chịu chết. Hắn lại nói câu ấy trang nghiêm, kiên quyết nhường ấy, dễ dàng đem huynh đệ của mình biến thành một món tế phẩm cúng lên bàn thờ của Đường môn nhường ấy.



Đường Tiềm hắn mới hai mươi tư tuổi, cuộc đời chỉ vừa bắt đầu…



Hắn chẳng buồn nghĩ nhiều, mặt lạnh tanh, gật đầu nói: “Đệ hiểu.”



Đường Hoài vừa đi, Đường Tầm đã thế chân bước vào rồi đóng cửa chửi: “Tên khốn này thật là không có nhân tính! Ta đi cầu hắn ra mặt xin Tiểu Phó lùi trận chiến, hắn lại không đồng ý… Thể diện của Đường môn so với cái mạng đệ còn quan trọng hơn sao?”



“Đến lúc này rồi nhiều lời cũng vô ích, hay là chúng ta tán một chút chuyện vui vẻ còn hơn”, hắn khẽ cười khổ, nụ cười cứng ngắt, “Ít nhất để đệ trước khi chết tâm tình thoải mái một chút”



Ánh mắt Đường Tầm khẽ động, bỗng nhiên nói: “Có việc này ta luôn muốn hỏi đệ, nhân lúc đệ chưa chết nhanh nhanh trả lời ta”



“Việc gì?”
 
“Mọi người nói, đến tận bây giờ đệ vẫn là một xử nam, là thật sao?”



Mặt Đường Tiềm thoắt cái đỏ bừng lên, nói: “Lẽ nào huynh không biết quân tử có ba điều phải tránh? Lúc nhỏ khí huyết chưa định, phải tránh sắc?”



“Điều tránh thứ hai đệ không nhớ à? ‘Đến lúc thành niên khỏe mạnh, khí huyết đang thịnh, phải tránh việc tranh đấu’… Nếu đệ không đi được thì chớ nên đi, kẻo lại mất mạng oan uổng.”



“Mỗi khi huynh định làm gì bậy bạ đầu tiên đều dẫn ra Luận ngữ”, Đường Tiềm lập tức cảnh giác.



“Quân tử ba điều phải tránh là đệ nhắc tới trước đấy chứ”, Đường Tầm lấp liếm một câu rối tiếp tục nói, “Bọn kia còn nói, từ bé đến lớn, đến tay của phụ nữ đệ còn chưa chính thức sờ bao giờ…”



… Thực ra hắn là kẻ rất có duyên với các tỉ muội. Đám tỉ muội con cô con cậu, con chú con bác cứ nhìn hắn là sẽ “A Tiềm, A Tiềm” gọi loạn lên. Hắn mà nhờ giúp gì thì vô cùng tỉ mỉ chu đáo, hễ nhờ là giúp. Tuy giữa huynh đệ tỉ muội với nhau thì có thể nói cười không phải úy kỵ nhưng hắn vẫn tự biết mình là kẻ mù lòa, vì không muốn gây phiền phức cho người khác, cho nên trước gì chưa từng có quan hệ quá thân thiết với bất kỳ cô gái nào. Trong ký ức của hắn, thuở nhỏ đùa chơi cũng từng lộn xộn kéo tay con gái người ta, không ngờ đúng lúc người ta đang giận, thế là bị chửi như tát nước một trận. Từ đấy về sau, hắn càng trở nên ngại ngùng e thẹn, đúng là chưa từng đường đường chính chính chạm vào tay con gái bao giờ.



Vốn đang lưu luyến cuộc đời, bây giờ hắn lại càng tiếc nuối không thôi. Hắn bực bội nốc một ngụm rượu, cả giận nói: “Huynh nói đủ chưa?”



Đường Tầm nói: “Đằng nào sớm muộn gì cũng chết, không bằng tối nay ta dẫn đệ tới chỗ này.”



“Chỗ nào?”



“Đệ từng nghe thấy một nơi gọi là ‘Dạ Nữ Tam Canh’ chưa?”
 
Ra khỏi cửa Thính Phong lâu rẽ phải, đi vào một ngõ gọi là “Báo tử đầu” là có thể nhìn thấy một tiểu lâu cả ngày tràn đầy tiếng cười nói ca hát.



Tên của tiểu lâu này là “Tích Dạ”. Người của Thần Nông trấn đều ngầm gọi chỗ ấy là “cha”. Cho nên, nếu có ai hỏi “Lúc nào thì tới chỗ cha ngươi đấy?”, thì ngàn vạn lần chớ có hiểu nhầm.



Dạ Nữ Tam Canh ở trên tầng cao nhất của tiểu lâu.



Tên của nàng không ghi trong sổ, bởi giá để nàng bồi tiếp cực kỳ đắt đỏ, mà đối với nam nhân cũng đặc biệt kén chọn. Trong buồng của nàng buông rèm rất dày, lại bày đầy hoa tươi nhưng trước giờ không thắp đèn. Chẳng ai biết tên tuổi cũng như dung mạo nàng, bởi vì canh ba nàng mới tới, canh năm thì rời đi, trong khoảng thời gian mấy canh giờ đó, nàng sẽ phô bày hết thủ đoạn, khiến anh sảng khoái muốn chết. Cho nên mọi người trao cho nàng một ngoại hiệu, gọi là “Tam Canh”.



Lão bản của Tích Dạ lâu là một nữ nhân mắt phượng mày ngài cực kỳ xinh đẹp, thân hình uyển chuyển mềm mại, mồm miệng ngọt ngào như mật, tên là “Cúc Yên”. Nàng ta người đất Tô châu, cũng đã tỏ việc đời, làm ăn có cung cách riêng của mình. Biết nơi này là chỗ đường thủy đường bộ giao thoa, khách khức hỗn tạp nên các tiết mục của Tích Dạ lâu năm nào cũng thay đổi, màu mè đa dạng để thỏa thói tìm thứ mới lạ của mọi người.



Mọi người truyền nhau rằng Tam Canh không phải người bản địa. Bởi vì xuất thân của nàng là ca kỹ trong cung nên nói tiếng quan thoại chính thống. Còn như vì sao ca kỹ trong cung lại lưu lạc tới nơi thôn dã này thì chẳng ai biết, mà những vị khách thực sự được hưởng thụ sự chiêu đãi của vị cung kỹ này cũng vẻn vẹn có vài người. Đầu tiên, giá một lần là một trăm lượng đã đủ dọa những kẻ bần cùng chạy mất dạng. Thứ đến, trước cửa của nàng có một khung hình chữ nhật cao bằng đầu người, dùng để đo chiều cao kích thước của người tới. Yêu cầu của nàng rất hà khắc, thường quy định, đầu và hai vai không khít với cạnh của khung vuông thì xin thứ lỗi không tiếp. Độ rộng của vai vượt hơn trong khoảng hai thốn, chiều cao vượt không quá ba thốn thì còn có thể du di. Nếu còn vượt hơn nữa cũng xin quay về cho. Người có khả năng bỏ ra một trăm lượng bạc lại khớp được với tiêu chuẩn này, mười người thì cũng rụng mất chín. Cuối cùng, nàng không thích những kẻ thô lỗ, mỗi một vị khách tới đều phải bốc thăm đáp thơ. Bốc câu trên thì phải đối bằng câu dưới, bốc câu dưới thì phải đối bằng câu trên đáp được chính xác mới có thể tiến vào. Mà thơ trong ống trúc phần lớn là hiếm gặp, những kẻ phải vò đầu bứt tai, há miệng líu lưỡi có cả đống. Tính tới tính lui, trong một tháng, cũng khó có nổi một người số đỏ đến thế.



“Người mà huynh muốn đệ tới gặp, chính là vị Dạ Nữ Tam Canh này?”, Đường Tiềm nhíu chặt mày, “Trước giờ huynh vẫn là người đọc sách có quy củ, từ bao giờ lại biến thành hoang đường thế này?”.
 
Đừng có nói chuyện cụt hứng, ta chính là đang mang cơ hội của mình chuyền cho đệ. Nếu không phải là bọn ta thân hình giống nhau, ta cũng đã đặt trước một trăm lượng rồi, đệ có muốn đêm nay gặp nàng cũng không có cửa đâu”, sợ có kẻ nhìn thấy, dọc đường Đường Tầm chỉ một mực dẫn hắn len vào ngõ nhỏ, “Mà kể cả như thế cũng phải xem vận khí bốc thăm của đệ.”



“Huynh bốc được thăm gì?”, Đường Tiềm hỏi.



“Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu.”



“Đây cũng gọi là hiếm gặp?”



“Lúc ta bốc được thăm này, đến cả đứa nha đầu giữ cửa cũng nói đây đúng là thăm tốt trăm năm khó gặp. Trời đất chứng giám, ta đã đem cơ hội tốt thế này chuyển cho đệ. Nếu đệ mà không biết quý trọng thời gian một đêm này, đệ sẽ không xong với ta đâu.”



“Đợi đệ về nhà mách với Tứ thúc để xem là ai không xong với huynh. Trước lúc đi thím Tư còn dặn đệ phải trông chừng huynh cho tốt”, hắn cố tình nghiêm túc nói.



“Ta muốn chính là huynh đệ mình cùng đi. Có chết cũng phải thành quỷ vui vẻ”, Đường Tầm lầm bầm nói.



Tiểu lâu đó có hai tầng, cũng không cao lắm. Hắn có thể nghe thấy tiếng giày của mình đạp trên sàn nhà bình bình. Vết thương chưa lành, hắn đi lại khập khiễng. Trận chiến ngày mai, hắn đã chẳng còn hy vọng gì, cho nên bộ dạng cứ như kẻ sắp chết đến nơi, chỉ mong mỏi hưởng thụ những kh.oái lạc sắp tới.



Đến trước cửa, vén rèm đi vào, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại của một thiếu nữ hỏi: “Là Trương công tử?”.



Hắn có chút lo lắng, gật đầu… Để tránh bị chú ý, Đường Tầm đã báo một cái tên giả cho nên hắn cũng chỉ đành theo họ Trương thôi.



“Công tử đã giao ngân lượng chưa?”



“Ừm… Huynh đệ của ta đã thay ta giao rồi.”



“Có giấy thu tiền không?”



Hắn rút ra một tờ giấy đưa tới.



“Xem ra công tử và vị huynh đệ ấy thể hình giống nhau, có lẽ em sẽ phải thử lại một lượt, công tử không phiền chứ?”
 
“Không phiền, xin cứ tự nhiên.”



Một cánh tay mềm mại dẫn hắn tới bên cửa, hắn cảm thấy có một thanh gỗ ngang chắn trước mũi mình.



Thiếu nữ kia nói: “May quá, chỉ vượt ba thốn thôi.”



Tiếp đến hắn nghe thấy tiếng lạo xạo của ống trúc, thiếu nữ nói: “Xin bốc một lá.”



Hắn tùy tiện rút ra một lá, bên trên có khắc một hàng chữ, lấy tay nhẹ vuốt lên trên một lượt rồi nói: “ ‘Mục tống quy vân phi’, câu trên hẳn là ‘Ưu tùy lạc hoa tán’ chăng?”



Cô gái bật cười ha ha, ghé sát đầu tới bên hắn ranh ma nói: “Thì ra công tử không chỉ rất đẹp trai, mà còn rất có học vấn nữa.”



Rất ít khi được nữ nhân khen như thế, lập tức vành tai của Đường Tiềm đỏ ửng, vội vàng cúi gằm mặt xuống.



“Bây giờ em sẽ giúp công tử tắm rửa. Tiểu thư là người rất thích sạch sẽ.”



Hắn bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng xua tay: “Tự ta tắm rửa được rồi.”



Cô gái bĩu môi cười nói: “Xem ra công tử không phải khách thường xuyên nơi đây, chỗ bọn em đây không có nam nhân thẹn thùng như công tử. Phòng tắm ở kế bên, nước em đã chuẩn bị rồi. Sau khi tắm xong hãy bỏ y phục của công tử vào làn, thay đồ ngủ trên kệ rồi ra gặp em.”



Hắn ứng tiếng chấp thuận rồi lại hỏi: “Xin hỏi phòng tắm là ở bên phải hay bên trái?”



“Ở đây chỉ có đúng một cửa, công tử không thấy sao?”



“Ta là người mù.”



Cô gái đó hít vào một hơi khí lạnh, trợn tròn mắt nhìn hắn thật kỹ, lại còn giơ tay huơ huơ trước mắt hắn, kinh ngạc nói: “Công tử bị mù? Sao em không nhận ra chút nào thế?”



“Từ từ thì sẽ nhận ra thôi”, hắn cười nói.
 
Thong thả tắm rửa một lượt, hắn mặc lên người một bộ áo lụa rộng rãi, cô gái kia mang kéo tới, giúp hắn cắt móng tay rồi đưa cho hắn một chén rượu nhỏ, nói: “Uống đi.”



Hắn ngửi thấy mùi thuốc khác lạ, cảnh giác nói: “Ta không uống, đây là rượu thuốc.”



“th.ân thể tiểu thư yếu ớt, trước đây từng bị tổn thương, lo khách dùng sức cưỡng bách nên mới pha thêm thuốc vào rượu. Yên tâm đi, nó chỉ khiến hai chân công tử tạm thời vô lực, qua hai canh giờ, dược tính tự khắc tiêu giải.”



Hắn bán tính bán nghi uống hết rượu trong chén, cô gái kia kéo tay hắn, dắt vào phòng trong ngồi xuống một chiếc gi.ường rồi thì thầm nói: “Tiểu thư sẽ đến ngay.”



Hắn ngẩn người ra: “Bây giờ đã canh ba rồi sao?”



Lời vừa dứt, quả nhiên nghe thấy ngoài lầu có tiếng trống điểm ba tiếng, cô gái kia lùi ra ngoài, đóng cửa lại. Cùng lúc ấy, hắn nghe thấy một cánh cửa khác có tiếng kẽo kẹt mở ra.



Lư hương trầm ở chân gi.ường tỏa ra một thứ mùi nồng đậm như mùi ngải cứu.



Hắn biết trong phòng tối om, bốn phía buông rèm, không khí bởi thế có chút oi bí.



Tiếng bước chân nàng tiến về phía hắn, dịu dàng nói: “Khách quan xin đợi chốc lát, đợi thiếp thay áo điểm trang.”



Nói rồi nàng sột soạt thay y thường rồi ngồi xuống bàn trang điểm cạnh gi.ường, mở hộp nữ trang, lấy phấn son ra.



Hắn lập tức ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt, cất tiếng hỏi: “Trong này dường như không thắp đèn.”
 
×
Quay lại
Top Bottom