[Longfic] Vợ là hợp đồng nhưng yêu là thật.

Phong bì nè !!!
Mình không tưởng tượng được vest trắng thì nó như thế nào @@
Chap mới nhanh nhé! Chap này hổng có gì cả, nhìn dài nhưng cốt truyện ngắn quá à :KSV@07:
Nhưng đảm bảo sau khi anh chị này thành vợ chồng thì ... cười té ghế nhỉ :KSV@05:
 
CHAP 4

Cô bước về nhà, lòng vẫn đầy nỗi phân vân. Cô lê bước thật chậm, nhịp sống của Tokyo lúc này dường như cũng bị kéo chậm theo bước chân cô. Mặt trời xuống núi, tia nắng yếu ớt cuối ngày hắt lên khuôn mặt đầy lo toan. Tiếng thở dài chốc chốc lại phát ra, cô chưa từng làm một việc nào mang tính liều lĩnh, thách thức bản thân đến như vậy!

Sau bữa tối đơn giản trong căn hộ đang thuê. Cô ngã lưng lên chiếc gi.ường, mắt nhìn lên trần nhà. Suy nghĩ theo đó mà ùa về. Miên man trong suy nghĩ, chiếc điện thoại rung lên. Là âm báo tin nhắn, cô nhấc vội chiếc điện thoại, mở lên đọc.

“Ngày mai tôi đón em tại nhà em vào lúc 4h chiều. Chúng ta có nhiều việc để nói và làm lắm!”

Cô đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy. Quái lạ, làm sao anh biết cô ở đâu, cô chưa từng nói mà. Tại sao lại còn nhiều việc? Chẳng phải giải quyết hết rồi sao!? Dẹp tạm suy nghĩ qua một bên, cô trả lời tin nhắn cho anh.

“Được rồi! Tôi sẽ chờ anh”

Tối đó, một đêm khó ngủ lại đến với cô.

---------------

Trời mùa thu tối khá nhanh. Chưa gì mặt trời đã dần đi xuống. Cô chuẩn bị tươm tất và ngồi chờ anh. Chiếc điện thoại lại rung lên.

“Em xuống đi. Tôi đang chờ em phía dưới”

Cô cất chiếc điện thoại, khóa cửa và nhanh chóng đi xuống. Cô dễ dàng nhận ra anh đang ngồi trong chiếc xe trắng nổi bật, là dòng xe BMW i600 đắt tiền mà vài lần cô được tìm hiểu về nó. Cô tiến đến chiếc xe, mở cửa và ngồi yên vị bên chiếc ghế cạnh anh.

“Chào anh! Anh đến đúng giờ thật đấy, không lệch một phút nào” – cô ngưỡng mộ.

“Tôi không thích trễ hẹn” – anh nói cùng lúc khởi động xe.

Chiếc xe lăn bánh. Do là xe mui trần, cô cảm nhận được gió cứ sượt qua mặt mình. Cảnh vật xung quanh như lu mờ bởi tốc độ chiếc xe. Nó phóng như bay qua mọi con đường. Cô không tin người như anh lại lái xe nhanh đến thế!

Điểm dừng của nó tại một cửa hàng áo cưới. Cô ngạc nhiên.

“Sao.. sao lại ở đây? Anh nói là kịch thôi mà!” – cô như muốn nhắc cho anh nhớ.

“Ừ chỉ là kịch. Nhưng chúng ta phải đóng cho đạt. Em xuống xe trước đi.” – anh vẫn thản nhiên và không có gì gọi là quan tâm đến thái độ của cô.

Đó là một cửa hàng áo cưới đẹp nhất nhì Tokyo. Ai đã là cô dâu thì chắc chắn muốn một lần vào đó. Dàn nhân viên chào đón nồng hậu. Cô bước cùng anh đầy e dè.

“Chọn tôi bộ áo cưới đẹp nhất” – anh nói với một nhân viên.

Cô nhân viên nhanh chóng thực hiện theo, đi lấy cái áo như yêu cầu của anh. Trong lúc chờ đợi, cô cũng không dấu nỗi thắc mắc.

“Tại sao như vậy? Anh phải cho tôi lời giải thích thõa đáng chứ!” – giọng cô đan xen phần tức giận.

“Em nghĩ làm vợ là cứ thế đi vào nhà tôi sống hay sao? Ai tin? Phải có chút nghi lễ.” – anh giải thích gọn.

“Ừ thì…” – cô không nói được gì trước lời giải thích của anh.

“Em yên tâm. Đám cưới chúng ta chỉ có 4 người. Em, tôi, bố mẹ tôi. Em đâu có bố mẹ phải không?”

“Ừ đúng rồi. Mà sao anh biết?” – cô ngạc nhiên.

“Thôi bỏ đi. Hôn thú của chúng ta đã có một người bạn là luật sư lo hết rồi. Tất nhiên nó là giả.” – anh lãng tránh câu hỏi của cô.

Cô nhân viên bước ra cùng một chiếc áo cưới trắng xinh đẹp. Ran nhận chiếc áo và đi vào thử. Khi cô bước ra, anh có phần bất ngờ trước vẻ đẹp của cô. Chiếc áo cứ như là nó dành riêng cho cô vậy. Phần trên ôm sát vào cơ thể, phần dưới xòe rộng.

“Đẹp đó! Em lấy chiếc áo này đi.” – mắt anh nhìn đi nơi khác, dấu đi sự ngượng ngùng của mình.

Cô chỉ gật đầu, mỉm cười đi vào thay chiếc áo ra. Nụ cười làm anh đỏ mặt trong giây phút nào đó.

Chiếc xe lại phóng vút trong buổi tối Tokyo. Điểm dừng tiếp theo của nó là một nhà hàng rất sang trọng. Anh đưa cô hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Cô chủ động chỉ một chiếc bàn gần cửa sổ. Hai người ngồi đó cùng bao nhiêu món ngon bày sẵn. Có lẽ anh đã đặt bàn trước. Bầu không khí im lặng bao trùm lấy họ. Nó thật ngột ngạt, cô phá vỡ nó bằng một câu hỏi.

“Tôi được quyền biết tại sao anh lại muốn tôi là vợ không?”

“Được thôi. Tôi là giám đốc tập đoàn Kudo, cô biết mà. Nếu muốn tiến đến chiếc ghế chủ tịch, bố bắt buộc tôi phải có gia đình.” – anh chậm rãi giải thích.

“Nếu sự thật này mà mọi người biết thì sao?” – câu hỏi đầy nét lo lắng.

“Không sao cả, lúc đó chuyện đâu đã vào đấy rồi” – nụ cười nửa miệng quen thuộc lại nở trên môi anh.

“Vậy sao anh lại chọn tôi.” – cô không giấu nỗi sự ngượng ngùng khi hỏi câu này.

“Điều này tôi cũng không biết nữa.” – anh dường như cũng không biết sao mình lại nhắm đến cô. Cứ như duyên số bắt buộc họ vậy.

Anh như nhớ ra gì đó, anh lấy từ trong chiếc cặp một tệp hồ sơ và đưa cho cô.

“Đó là những gì tôi nói trong buổi họp báo đó. Nếu tôi không nhớ thì em quên luôn rồi phải không?”

“À…ừ tôi cũng quên khuấy” – cô đưa tay nhận tệp hồ sơ.

“Chuyện này tôi phải giữ kín với mọi người sao?” – Ran tiếp tục hỏi

“Không hẳn. Em có thể nói với những người em tin tưởng” – anh nói từ tốn.

Buổi ăn tối kết thúc, cô trở về lại căn hộ mà lòng vẫn còn nhiều vấn vương. Cô thấy anh thật bí ẩn, rất cương trực, chính chắn, nhưng đôi lúc cô lại anh anh có chút gì đó gọi là trẻ con. Cô phì cười về những gì mình nghĩ, lâu lắm rồi mới có một người con trai làm cô xao động như thế này.

Rốt cuộc thì anh là ai? Tôi càng muốn tìm hiểu anh thì tôi càng không hiểu gì cả! Anh là một bài toán khó, muốn giải đáp nhưng nó cứ rối nùi. Làm sao tôi có thể hiểu anh đây?

Cô gửi những thông tin anh đưa qua cho Shiho và cũng kể cho cô nàng về chuyện của mình. Shiho mắng cô một trận te tua vì hành động ngốc nghếch của cô. Nhưng sau đấy, cô nàng cũng hiểu và trân trọng quyết định của cô.

Cô lại tiếp tục bỏ ra gần một giờ để trò chuyện cùng Aoko, cô cũng kể Aoko nghe về chuyện mình. Ngược lại với Shiho, Aoko không một lời than trách cô, mà lại tin tưởng vào quyết định của cô. Aoko còn động viên cô, bảo việc hiện tại cô đang làm rất thú vị.

Ran thật sự rất vui, bên cạnh cô vẫn còn hai người bạn thật tuyệt vời.

Chiếc điện thoại vừa buông xuống lại rung lên. Tin nhắn của anh, không hiểu sao cô lại để tên anh trong danh bạ là “Shinichi” mặc dù cô biết cô và anh chưa thân thiết nhau đến mức ấy.

“Thứ 3 tuần sau tôi và em sẽ tổ chức hôn lễ.”

Cô đọc tin nhắn, khuôn mặt thất thần. Cái từ “hôn lễ” đối với cô nó còn xa lạ quá. Thú thật cô chưa từng nghĩ đến nó trước đây, vậy mà giờ lại thực hiện nó cùng một người con trai mới quen. Cô cười cho cái sự trớ trêu của đời mình. Cô sinh ra có tội tình gì đâu mà đời lại ép cô vào những chuyện thế này?

“Sớm vậy sao?” – cô trả lời tin nhắn.

“Em không muốn kết thúc sớm sao?”

“Ừm tôi biết rồi”

Chiếc điện thoại cô quăng lên góc gi.ường. Tiếng thở dài lại cất lên, mệt mỏi thật!

~Cứ ngỡ cuộc đời luôn công bằng~

~Có biết rằng lại đắng thế này đâu~

~Em là mưa mang nỗi buồn u ám~

~Anh là nắng xóa hết những ngày mưa~


Thấm thoát mà hết một tuần, cô bây giờ đang trong lễ đường. Cô vận chiếc váy cô dâu anh mua khi trước, khuôn mặt trang điểm nhạt nhưng không thể phủ nhận rằng nó có thể làm say đắm ai nếu cứ nhìn vào cô, cứ ngỡ một thiên thần vừa giáng thế.

Hôm nay trời trong xanh, có chăng Chúa cũng đang chúc phúc cho họ?

“Ran à, cháu xinh quá cơ, Shin nhà cô may mắn lắm mới cưới được cháu đấy” – giọng bà Yukiko lảnh lót.

“Em nói đúng đấy, Shinichi may mắn thật.” – ông Yusaku tiếp lời.

“Tiếc thật, em chỉ muốn ở lại Nhật cùng cô con dâu xinh xắn này thôi! Tại công việc của anh cả đấy, chiều nay lại bay về Mĩ rồi!” – Yukiko đưa ánh mắt qua chồng mình.

“Biết sao được” – Yusaku nhún vai và tiếp tục dõi mắt vào tờ báo.

Ran mỉm cười. Đồng hồ điểm 8h, ông Yusaku đứng dậy khoác tay Ran đưa cô ra lễ đường. Bà Yukiko cũng đi theo sau, lòng vui như nở hoa. Từ phía trên kia, một người con trai đứng đó diện bộ vest trắng, có lẽ họ rất hợp với màu trắng. Đôi mắt xanh thẳm đầy trìu mến hướng về cô, phút giây này làm trống ngực cô đập liên hồi. Anh thấy cô đẹp như thế cũng thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng quay lại hình dáng ban đầu.

Hiện giờ họ đang đứng cạnh nhau, trao nhẫn cho nhau, tay khoác tay trông hạnh phúc. Tuy đám cưới chỉ có bốn người nhưng vẫn đậm không khí vui mừng. Sau giờ lễ của cha xứ, Shinichi quàng tay qua eo Ran, siết cô nhẹ. Cô ngượng chín mặt không dám nhìn thẳng mắt anh.

Khoảng cách của họ bây giờ gần như là không còn. Bất giác, cô cảm nhận môi cô có gì đấy chạm vào. Đó chính là môi anh. Họ đang hôn nhau, là thật chứ không phải mơ. Chỉ là môi chạm vào nhau thôi nhưng cô thấy lạnh cả sống lưng, có gì đó chạy dọc mãi trong lưng cô, tai cô lùng bùng không nghe được âm thanh ngoài kia. Cô hé mở một mắt, từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt anh đang được cô ngắm rõ. Một chút gì đó trong cô muốn giây phút này kéo dài mãi mãi.

Hôm nay tôi đứng gần anh, rất gần.

Hôm nay anh hôn tôi, hôn thật, không phải tôi mơ!

Đó là nụ hôn chạm môi thôi, nhiêu đấy cũng để cho tôi xúc cảm rối bời kinh khủng!

Tôi bâng khuân…

Nửa muốn kết thúc cái trò chơi mà tôi từng nghĩ là lố bịch này đi! Nhưng nửa còn lại, nó mạnh mẽ hơn, lất át tôi hơn. Thú vị thật, phải chi nó không là trò chơi nhỉ?

Tôi lại nghĩ ngợi lung tung rồi.

Cuối cùng, hôn lễ cũng kết thúc, họ phải tiễn hai ông bà Kudo quay trở về Mĩ ngay lập tức. Thế là trên danh nghĩa, cô là gái có chồng, một trải nghiệm mới, thử thách mới với cô. Trang giấy mới cuộc đời cô đang được chắp bút để viết. Rồi sẽ ra sao, cô cũng không dám chắc.
 
Chap mới dài và tất nhiên là hay :) mà có chỗ này kì kì ?? “Không hẳn. Em có thể nói với những người cô tin tưởng”
 
Phong bì là của ta :KSV@01:
Cái phần thơ với phần in nghiên hay lắm :-bd nhưng mà mình nghĩ thêm nhiều hội thoại vào truyện sẽ hay hơn đó ^^
P/s: cậu có vẻ rất thích thơ và màu trắng o|\~
 
Xin được phép góp ý chút nhé. Bạn viết sai chính tả chữ "bâng khuâng" rồi kìa, với lại mình đọc cảm thấy hình như bạn đang diễn đạt mọi thứ hơi nhanh thì phải, chuyển tiếp giữa đoạn này với đoạn kia có vẻ hơi đột ngột, nên cách dòng ra thì đọc dễ hơn. Vả lại đây cũng là ý kiến riêng của mình thôi, mình rất thích fic của bạn, cố gắng phát huy nha!
 
Tiểu Yết Yết hi. Bạn bình luận giống suy nghĩ của mình đấy. Tình tiết chap này khá nhanh và chẳng biểu cảm gì nhiều khiến nó giống như 1 câu truyện kể đang được tường thuật lại hơn. Mình nghĩ au nên chèn thêm dòng cảm xúc của nhân vật vào , như vậy sẽ bớt được phần nào và hơn nữa chuyện cũng sẽ có chiều sâu và hay hơn ^^
 
hôi nảy ko có time nên chưa đọc hết giờ đọc kĩ c thấy có một số vấn đề. Thứ nhất, diễn biến hơi nhanh, có lẽ e chú trọng vào cuộc sống hôn nhân của ShinRan nên thế. Thứ hai, lạ ở chỗ đám cưới của TGĐ 1 tập đoàn lớn sao lại qua loa và chỉ có 4ng cho dù vs nguyên nhân nào đi chăng nữa, và nếu như vậy tại sao ba mẹ Shin ko nghi ngờ về cái đám cưới gấp rút mà ko có lấy 1 quan khách nào hết
 
Lúc đầu tình tiết quá chậm, bây giờ quá nhanh -_- :( sẽ cố gắng cho tình tiết bình thường ạ!
Đã check nhiều lần nhưng lỗi vẫn cả đống ra đó :'( do lần đầu viết fic mà lại chọn một chủ đề quen thuộc như thế này. Sẽ lưu ý mọi ý kiến đóng góp của mọi người :)
 
CHAP 5

Hôm nay là một ngày đầy mây, tiết trời có phần u ám như tâm trạng cô hiện tại. Hôm nay cô phải dọn qua nhà Shinichi ở, đó là điều khiến cô e ngại nhất. Cô buột rời xa căn hộ mình gắn bó suốt bao năm nay cùng bao nhiêu kỉ niệm vui buồn. À mà không đúng, chỉ có kỉ niệm buồn thôi. Cuộc đời cô có bao giờ mà vui đâu, toàn đau thương và nước mắt. Ít ra thì bây giờ cô có thể hi vọng rằng tại nơi mới, cuộc sống cô sẽ khá lên phần nào.

Anh đang chở cô về nhà anh, điều này cũng khiến anh ít nhiều phiền lòng. Đã lâu lắm rồi, anh quen với cảm giác một mình kể từ khi người con gái ấy ra đi.

Cô đang đứng trước ngôi biệt thự của anh. Đôi mắt to tròn đang ngắm nhìn cái dinh thự này một cách thật kĩ càng. Không thể ngờ một giám đốc trẻ như anh lại sỡ hữu cơ ngơi đồ sộ thế này. Ngôi nhà là một sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc Á-Âu. Cô đứng như tượng, cứ mãi trầm trồ khen ngợi nó.

“Em không định vào nhà thật sao?” – anh lắc đầu với cô nàng.

“Ơ…tôi xin lỗi. Tôi vô liền đây, ngôi nhà anh thật sự đẹp lắm đó!” – cô vội chạy theo anh.

Mở cửa căn nhà ra, một thế giới mới cũng mở ra. Nó gần như tách biệt với thành phố nhộn nhịp bên ngoài kia. Tất cả tường đều cách âm, thiết kế thì không chê vào đâu được.

“Tôi có chuyện muốn nói với em đây. Ngồi xuống ghế đi.” – anh ngồi xuống bộ sôfa trong phòng khách.

Theo lời anh, cô đi vòng qua, ngồi đối diện anh. Chiếc vali đặt bên cạnh, mắt vẫn không rời khỏi ngôi nhà.

“Ngày mai em đừng đến tòa soạn làm nữa!”

Câu nói của anh một phát kéo cô về thế giới thực ngay lập tức. Đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, cô khẽ lắc đầu xem mình có nghe nhầm hay không.

“Ý anh là tôi phải nghỉ việc sao?” – lời cô nói như muốn kiểm chứng!

“Không. Em cứ viết báo, nhưng làm ở nhà. Mẹ tôi không thích con dâu phải đi làm.” – anh từ tốn nói.

“Thật sao? Như vậy tôi sẽ không còn gặp được Aoko và Shiho rồi” – cô chán chường nói.

“Chỉ 3 tháng thôi. À mà phòng em ở tầng 1, cạnh phòng tôi” – anh lấy trong túi chiếc chìa khóa và đặt nó trên bàn.

Cô nhận lấy chiếc chìa khóa, chào anh và đi tìm căn phòng của mình. Cô đi dọc theo dãy hành lang dài, vẫn không ngừng nhìn ngắm ngôi nhà. Cô thấy một căn phòng đề bảng ‘Kudo Shinichi’. Cô nhìn qua căn phòng kế bên, cũng là căn cuối cùng trong dãy hành lang. Cánh cửa được mở ra, cô thật sự rất ngạc nhiên.

Căn phòng với hai màu chủ đạo là trắng và tím. Tất cả mọi vật dụng đều được bày trí gọn gàng, đẹp mắt. Cô nằm dài trên chiếc gi.ường êm ái, mắt mơ màng nhìn ra bầu trời kia. Không nghĩ rằng, có lúc mình lại chủ của căn phòng mà trong mơ cũng không dám nghĩ đến.

“Ran Mori”

Cô nghe ai đó gọi mình. Là tiếng Shinichi, cô ngồi bật dậy, đi tới cửa phòng. Cô mở cánh cửa ra đã thấy dáng anh đứng đó.

“Chuyện gì vậy?” – cô nói ấp úng.

“Em nấu buổi trưa nhanh đi, người giúp việc tôi cho họ nghỉ phép 3 tháng rồi.”

“Dạ vâng, tôi xuống liền đây.”

Cô đóng cửa phòng lại và bước theo anh xuống bếp. Cô đeo chiếc tạp dề và nấu buổi trưa cùng với những gì có sẵn trong tủ lạnh. Anh ngồi trên bàn ăn và đọc báo.

Những âm thanh làm bếp quen thuộc lại xuất hiện, nếu không có mẹ hoặc người giúp việc thì căn bếp này chẳng có ai đụng đến. Bất giác, anh cảm nhận được, căn nhà có cô hầu như khác hẳn.

“Shinichi, anh có ăn được hành không?” – cô hỏi nhỏ nhẹ.

“Được” – anh đáp ngắn gọn.

“Tại sao anh lại cho người giúp việc nghỉ vậy?” – cô hỏi khi đang thái rau.

“Đó là người mẹ tôi thuê. Nếu cho họ ở lại đây sớm muộn gì cũng bị phát hiện” – anh nói mà mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.

Bữa ăn trưa cũng được dọn ra bàn ăn. Họ ngồi đối diện ăn chung mà không ai nói nhau tiếng nào. Cũng phải thôi, họ làm công việc khác nhau, lại mới quen nhau nên không có gì để nói nhiều.

Sau bữa ăn, anh đi thẳng vào phòng sách. Anh vốn là người kín tiếng đến thế sao? Cô rửa bát mà đầu không ngừng nghĩ về anh. Cô cũng không biết tại sao dạo này hình ảnh anh cứ thường xuyên xuất hiện trong đầu mình. Không biết từ lúc nào anh bước vào cuộc sống của cô rồi. Lạ một điều, những lúc nghĩ về anh cô có một cảm giác xao xuyến lạ lùng, cô cũng không thể giải thích nỗi.

Hoàn thành xong công việc dưới bếp, cô tính đi về phòng. Nhưng khi đi ngang qua phòng đọc sách, cô rất tò mò muôn xem anh làm gì trong đấy. Hé mở cánh cửa gỗ ra, cô ngạc nhiên đến đỗi muốn thốt ra miệng một câu gì đó. Cô đưa tay dụi đôi mắt, nhìn vào khe cửa một lần nữa. Cô thấy rõ một căn phòng toàn sách, sách bao phủ hết bốn bức tường.

“Vào đi, đừng đứng lấp ló ngoài cửa nữa” – anh đã phát hiện ra cô.

“Ơ..vâng ạ!” – cô đẩy cánh cửa và bước vào.

Ánh mắt cô cứ dáo dát nhìn các cuốn sách. Chúng nhiều, rất nhiều. Có thể so sánh với sách ở thư viện Beika, chúng làm cô hoa cả mắt.

“Anh…anh đã đọc hết số sách ở đây sao?” – cô nhíu đôi chân mày nghi vấn.

“Ừ tôi đọc hết rồi. Đó chỉ toàn là sách trinh thám thôi” – anh trả lời bình thản.

Cô bước lại tấm rèm đang đóng kín kia, kéo nó qua cho luồng ánh nắng tràn vào. Nắng xuyên qua lớp kính, chiếu thẳng vào căn phòng. Mặc dù nắng, nhưng không hề nóng, ngược lại rất ấm áp, vì là nắng thu mà.

“Tôi để ý thấy nhà anh lúc nào cũng đóng rèm. Anh sợ ánh sáng à? Anh là mà cà rồng sao?” – cô trêu đùa, nở nụ cười tươi.

Bất giác anh khựng lại vì nụ cười ấy, tim có phần xốn xang. Đã lâu lắm rồi, cái cảm giác này mới trở về với anh, chính xác hơn kể từ ngày người con gái đó ra đi. Anh không muốn mở cửa trái tim đón nhận một ai nữa, anh sợ đau khổ lại đến với anh, phải mất rất lâu anh mới vượt qua cú sốc đó. Một lần thôi đã là đủ lắm rồi.

Em đến với đời tôi nhẹ nhàng như một cánh hoa bồ công anh lạc bước theo gió vậy! Em mang sức sống tràn đầy đến cho căn nhà của tôi.

Tôi không nghĩ rằng nhà có thêm một người mà lại khác đến thế. Đôi chân em bước đến đâu, nơi đó ngập tràng ánh nắng. Cứ như thể, em chính là linh hồn của nắng vậy!

Đúng thật! Em nhẹ nhàng như giống bồ công anh. Mang vẻ ngoài mỏng manh nhưng nghị lực sống thật phi thường. Tại sao? Tại sao chứ? Em lại đem cái cảm giác này đến với tôi trong khi tôi đang cố trốn tránh nó.

“Em dám nói tôi là ma sao?” – anh cay cú, miệng lại nở nụ cười nhẹ, anh cũng không hiểu sao mình lại cười nữa!

Hình như câu trả lời của anh không lọt vào tai cô rồi! Cô đang nhìn một tấm ảnh trên giá sách, cô không biết tại sao tấm ảnh này lại khiến cô chú tâm đến thế. Một người con gái với nét đẹp dịu dàng, mái tóc đen tựa như màu tóc cô. Đây là ai nhỉ? Sao ảnh lại được đặt trong phòng Shinichi? Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu cô.

Anh tiến đến gần cô mà cô không hay biết. Anh chợt lấy tấm ảnh và cất vào ngăn tủ. Và đi ra khỏi căn phòng. Hành động của anh rất lạ! Làm cô có tí sợ sệt. Cô cũng đuổi theo anh đến chân cầu thang.

“Tôi thấy lần đầu tôi gặp anh với những lần sau rất khác! Lúc đó anh rất thân thiện” – khuôn mặt cô cúi xuống, mắt nhìn nghiêng ra chỗ khác.

Anh chỉ mỉm cười một cách khó hiểu, đưa tay xoa đầu cô như một đứa trẻ. Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mình lên, đôi mắt tím ấy lần nữa nhìn thẳng vào anh. Anh lảng tránh ánh mắt đó.

“Thế này đủ thân thiện chưa?” – anh nói đầy sự giễu cợt.

“Ơ….” – cô đỏ mặt.

“Khi muốn làm quen một đứa trẻ, em phải tỏ ra thân thiết. Sau này muốn quản lí đứa trẻ đó, em phải nghiêm khắc” – câu nói anh đầy ngụ ý.

“Hả?? Anh xem tôi là một đứa trẻ sao?” – đôi mắt chữ O nhìn anh kinh ngạc.

“Là em suy nghĩ thôi” – anh quay bước đi lên lầu. Để cô với đống nghi vấn ở dưới.

~Anh nói đúng, em như một đứa trẻ~

~Lon ton chạy đi tìm hạnh phúc~

~Là trẻ con nên thật sự ngốc lắm!~

~Không biết rằng, hạnh phúc đang kề bên~
 
Fic hay lắm bạn ạ :) mình rất thích mấy câu thơ màu đen,tình tiết đã bớt nhanh hơn . Câu cuối nhé : mình chờ chap mới
 
Mình xin lỗi để fic trì trệ như thế này! Thật lòng là có chuyện riêng nên không thực hiện được lời hứa ban đầu. Mọi người đóng góp ý kiến nha!!!
CHAP 6

Đã được bốn ngày kể từ khi cô sống chung với anh rồi. Cô cũng đang dần thích nghi với việc này, kể cũng gặp nhiều khó khăn. Công việc nội trợ thế này không phải cô chưa từng làm. Khi trước chỉ có một mình, cái gì cũng đơn giản. Bây giờ lên đến hai người, làm gì cũng phải hỏi ý kiến.

Bây giờ là 6h15’ sáng, anh đang cuộn tròn trong tấm chăn ấm. Chợt anh nghe loáng thoáng ai đó đang hát, đứng dậy và mở cánh cửa ra, anh nhận ra đó là tiếng hát của cô. Tiếng hát véo von, vang vọng lên mọi ngóc ngách của căn nhà, khiến nó tràn đầy sức sống. Anh mỉm cười và khép cánh cửa vào.

---

Cốc…cốc…cốc

“Shinichi….Shinichi….” – tiếng cô gọi anh lớn dần.

Chẳng có ai ra mở cửa, cũng không có một lời đáp nào cho cô. Cô bật nhẹ cánh cửa, nhìn lên chiếc gi.ường trống không. Đinh ninh nghĩ rằng anh đã đi đâu đó, cô đẩy cánh cửa mạnh ra, tầm nhìn của cô bây giờ có thể thấy toàn căn phòng.

Không màu sắc như cô, căn phòng anh chủ đạo chỉ toàn màu trắng. Đúng là phòng con trai, bày bừa kinh khủng. Mắt cô nhìn quanh một lượt.

Khựng lại.

Cô thấy anh đứng đấy, một chiếc khăn tắm quấn quanh bụng. Tay phải lau khô mái tóc ướt. Nhìn cô không một chút ngạc nhiên.

Ngược lại, mặt cô đỏ ửng lên ngay lập tức. Quay lưng lại, cô không dám nghĩ đến hình ảnh mình vừa thấy.

“Em chưa bao giờ thấy con trai ở trần sao?” – anh bình thản nói như là chuyện này bình thường lắm!

“Có thấy rồi! Nhưng như vậy thì chưa!” – cô ấp a ấp úng.

“Những lần trước so với bây giờ khác nhau sao?” – anh hỏi và đi lại gần cô.

Cô cảm nhận được một hơi ấm tỏa lên người mình. Cô quay mặt lại, là anh đứng ngay sau lưng cô. Không nói gì thêm nữa, cô chạy nhanh đi. Đến cầu thang, vẫn chưa thể thoát khỏi hình ảnh ban nãy, khuôn mặt vẫn đỏ. Cô bước hụt chân tận ba bậc thang, và….

“Rầm….”

Cô đi được tận 12 bậc chỉ với một bước chân!

Do có học võ, cô dùng thế đỡ nên không bị thương gì nặng. Chỉ hơi ê ẩm, cô đứng dậy một cách khó khăn, xoa đầu. Nói vọng lên cho anh nghe thấy.

“Anh xuống ăn sáng nhé!”

Ở trên kia, có một con người đang kìm nén nụ cười. Không thành nên bật cười thành tiếng.

“Em mắc cỡ đến thế sao?” – anh tự nói với bản thân.

Buổi ăn sáng giữa hai con người ngột ngạt đến tức cười. Anh cứ cười thầm trong bụng mà không nói được tiếng nào. Còn cô, mũi sắp chạm cổ luôn rồi. Không dám ngẩng lên nhìn anh nữa.

“Tôi đi làm đây!” – anh muốn ngắt ngang bầu không khí gượng gạo này.

“Ừ ừ…tôi biết rồi” – khuôn mặt cô vẫn chưa ngẩng lên tẹo nào.

“Em quên chuyện ban nãy đi, tôi quên cả rồi”

Rõ ràng là nối dối! Nói là quên rồi sao lại còn là quên chuyện ban nãy cơ chứ. Cô phì cười vì lời nói dối vụng về đó.

Cô nghe tiếng động cơ xe nhỏ dần. Vậy là anh đi rồi, cô trở về với không gian một mình như trước.

Chán ngán!

---

Ngày dần trôi, thoáng cái mà đã 3 giờ chiều rồi. Căn nhà vẫn lặng im, lâu lâu có cơn gió đùa nghịch cùng những tán lá, tạo ra âm thanh xạo xạc vui tai. Ran đang ngồi trong phòng khách, cô đang đọc cuốn tạp chí Famous People, cô nhớ đến Shiho và Aoko. Nhấm nháp một ít bánh qui bơ, lòng đầy ưu phiền.

“Bing…boong”

Hồi chuông cửa ngân dài. Cô gấp tờ tạp chí, chạy ra mở cửa.

Là Shiho. Cô reo lên vui mừng khi thấy cô bạn của mình. Shiho đứng đấy, mặt vẫn lạnh băng. Ran mở cánh cổng, đón tiếp Shiho một cách nồng nhiệt.

“Cậu không vui khi thăm bạn cũ sao?” – Ran hỏi Shiho, nãy giờ gặp mặt mà Shiho không cười lấy một lần.

“Vui chứ! Hôm nay tòa soạn không có gì việc nhiều nên tớ nghỉ sớm qua thăm cậu” – mặt cô nàng vẫn một cảm xúc, đến chán thôi!

Cuộc trò chuyện tíu tít của hai cô nàng bắt đầu. Chủ đề xoay quanh mọi thứ, tiếng cười chốc lại phá lên. Đã lâu Ran chưa vui như vậy!

“Bing…boong”

“Ai đấy?” – Shiho hỏi.

“Tớ không biết. Giờ này Shinichi chưa về đâu!” – Ran đứng dậy, chạy ra mở cổng.

Đứng ngoài cổng, một anh chàng mang nét đẹp lai. Mái tóc vàng kim, dáng người cao to. Cô ngờ ngợ không biết là ai.

“Anh là…?”

“Chào cô vợ hờ của Shinichi. Tôi là Hakuba Suguru” – anh tự tin giới thiệu.

“A tôi biết rồi. Anh là luật sư, bạn của Shinichi phải không? Mời anh vào.” – Ran cười tươi, cô mở cổng cho anh chàng.

Tại phòng khách, 3 con người gặp nhau. Một mối nhân duyên hình thành bất ngờ.

“Ơ hết trà rồi. Hakuba, anh ngồi đây nhé! Tôi quay lại liền” – Ran bưng khay trà chạy vào bếp.

Không gian bây giờ chỉ còn hai người, bầu không khí yên tĩnh bao trùm.

“Em đưa hộ tôi tờ Nhật báo phía dưới đi” – anh chỉ tay về tờ báo.

“Anh nói tôi đó à?” – Shiho đưa cuốn tạp chí xuống ngang bụng, mặt cô lạnh tanh.

“Ở đây chỉ có hai người thôi” – anh nhún vai đáp.

“Anh không có tay à? Người khuyết tật sao? Không thể tự đi lấy à?” – Shiho mắt đăm đăm nhìn vào người đối diện mình.

Anh chỉ mỉm cười. Lòng anh không mảy may một chút giận hờn nào. Ngược lại, anh thấy thú vị lắm! Mà cô thật sự không biết anh là ai sao?

“Em không biết tôi là ai à?” – anh không tin lại có người không biết anh.

Cô bỏ cuốn tạp chí hẳn xuống, tay khoanh trước ngực, nhếch miệng cười.

“Anh là người có công khai phá Nhật Bản hay sao tôi phải biết anh?”

“Em…không ngờ biên tập viên tờ báo nổi tiếng vậy mà em không biết tôi?” – anh bán tính bán nghi.

“Sao anh biết?” – cô chẳng tỏ ra bất ngờ gì quá khi anh biết được công việc cô.

“Tập tài liệu cạnh em ghi rõ ràng kìa!” – anh đưa tay chỉ về hướng nó.

Cô nhìn thẳng vào mặt anh, mặt vẫn giữ cảm xúc không thay đổi. Hakuba cũng nhìn cô, thay vì giống cô là một ánh mắt khác hẳn. Ấm áp và trìu mến.

“Trà có rồi đây!” – tiếng cô nàng Ran lảnh lót.

“Chào Ran, tớ về!” – Shiho ôm tập tài liệu, đi thẳng một mạch ra tới cổng.

“Chào em, anh về. Shinichi về đưa nó tệp hồ sơ này nha!” – anh chìa cho Ran tệp hồ sơ.

Chiếc cổng mở toan. Một người con trai phóng xe ra, một cô con gái leo lên chiếc taxi. Rồi họ mất hút, để lại Ran với đống dấu chấm hỏi trên đầu.

Lần đầu tiên gặp mặt là không suôn sẻ rồi! Sau này liệu sẽ ra sao đây?

Người ta hay nói vui rằng: ghét của nào trời trao của đó! Có phải….
 
Fic dễ thương quá :KSV@12:
Đợi mãi mới thấy Au ra chap mới =))
Cơ mà chap ngắn quá :( đọc không đã :-S
Về nội dung khá ổn, k có nhiều lỗi type :)
Thích nhất là nét hài hước trong fic của Au =)):x
Anw, Au ra chap mới nhanh và dài nhé :x
P/s: có chap mới chưa Au, post đi, hóng quá :x:*
 
Ở chap 5
-"Nó gần như tách biệt với thành phố nhộn nhịp bên ngoài kia. Tất cả tường đều cách âm, thiết kế thì không chê vào đâu được." - hãy thử đọc 1 dòng stt tâm trạng r oạch 1 phát truyện cười. Bạn cảm thấy s?
-"Câu nói của anh một phát kéo cô về thế giới thực ngay lập tức." - đừng quan trọng hóa vđề.
-"“Đó là người mẹ tôi thuê. Nếu cho họ ở lại đây sớm muộn gì cũng bị phát hiện” – anh nói mà mắt vẫn không rời khỏi tờ báo." - giải thích hộ mình đoạn Shinichi nói.
-Lỗi type.
-"Mặc dù nắng, nhưng không hề nóng, ngược lại rất ấm áp, vì là nắng thu mà." - đoạn này k biết phải nói s.
Chap 6
-Ndung mình chưa thấy gì nổi bật cả, cứ êm êm và k mấy cảm xúc.
Cố gắng hơn. :3
 
×
Quay lại
Top Bottom